


Preview text:
  lOMoARcPSD| 36086670
 BÀI KIỂM TRA GIỮA KÌ 
Câu hỏi : Phân tích vai trò của điều kiện tự nhiên đối với sự ra 
đời của nền văn minh phương Đông/ phương Tây cổ đại. 
Ở phương Đông (tức ở Châu Á và Đông Bắc Châu Phi), từ cuối thiên niên kỷ IV - 
đầu thiên niên kỷ III trước CN, có bốn trung tâm văn minh lớn, đó là Ai Cập, 
Lưỡng Hà, Ấn Độ và Trung Quốc. Cả 4 trung tâm này đều nằm trên lưu vực 
những con sông lớn như sông Nile ở Ai Cập, sông Euphrates và sông Tigris ở 
Lưỡng Hà, sông Ấn (Indus) và sông Hằng (Gange) ở Ấn Độ, Trường Giang và 
Hoàng Hà ở Trung Quốc. Nhờ sự bồi đắp của những con sông này nên đất đai ở 
đây màu mỡ, rất thuận lợi cho nền nông nghiệp xuất hiện và phát triển và hơn 
thế nữa là sáng tạo những thành tựu văn minh rực rỡ. Phương Đông cũng là cái 
nôi của văn minh nhân loại, nơi mà lần đầu tiên con người đã biết sáng tạo ra 
chữ viết, văn học, nghệ thuật và nhiều tri thức khoa học khác. xã hội nguyên 
thủy bắt đầu tan rã ở Ai Cập, nhà nước bắt đầu ra đời, từ đó loài người mới bắt 
đầu bước vào thời kì văn minh. 
Trong thời cổ đại, tức là từ cuối thiên kỉ IV, đầu thiên kỉ III TCN, đến những thế 
kỉ trước sau CN, ở phương Đông tức là ở châu Á và ở Đông Bắc châu Phi có bốn 
trung tâm văn minh lớn, đó là Ai Cập, Lưỡng Hà, Ấn Độ và Trung Quốc. Có một 
tình hình chung nổi bật là cả bốn trung tâm văn minh này đều nằm trên những 
vùng chảy qua của những con sông lớn. Đó là sông Nin ở Ai Cập, sông Ơphrat 
và sông Tigrơ ở Tây Á, sông Ấn (Indus) và sông Hằng (Gange) ở Ấn Độ, Hoàng 
Hà và Trường Giang ở Trung Quốc. Chính nhờ sự bồi đắp của những dòng sông 
lớn ấy nên đất đai ở những nơi này trở nên màu mỡ, nông nghiệp có điều kiện 
phát triển trong hoàn cảnh nông cụ còn thô sơ, dẫn đến sự xuất hiện sớm của 
nhà nước, do đó cư dân ở đây sớm bước vào xã hội văn minh, và hơn thế nữa 
đã sáng tạo nên những nền văn minh vô cùng rực rỡ. 
Xã hội có giai cấp và nhà nước đã xuất hiện đầu tiên ở phương Đông, trên lưu 
vực các dòng sông lớn ở châu Phi và châu Á như sông Nin ở Ai Cập, sông Ơ-
phơ-rát và Ti-gơ-rơ ở Lưỡng Hà, sông Ấn, sông Hằng ở Ấn Độ, Hoàng Hà ở 
Trung Quốc v.v Ở đây có những điều kiện thiên nhiên rất thuận lợi cho đời 
sống của con người. Những nơi này có nhiều đất canh tác, có mưa đều đặn      lOMoARcPSD| 36086670
theo mùa, có khí hậu nóng ẩm (trừ Trung Quốc nhưng cũng không lạnh như 
ngày nay), dân cư sống tập trung khá đông theo từng bộ lạc, trên các thềm đất 
cao gần sông, dễ trồng vườn, trồng lúa và chăn nuôi. Khoảng 3500 năm đến 
2000 năm trước công nguyên, cư dân ở Tây Á, Ai Cập và cư dân ở lưu vực các 
sông còn lại đã sinh sống trên đồng bằng ở ven các con sông. Họ sống bằng 
nghê nông là chủ yếu và biết trồng mỗi năm hai vụ. Đồng bằng ven sông đã bù 
đắp rất nhiều cho con người. Vào mùa mưa hàng năm, nước sông dâng cao, 
phủ lên các chân ruộng thấp một lớp phù sa màu mỡ và làm cho đất rất mềm, 
dễ làm với cả những chiếc cày bằng gỗ. Cư dân phương Đông sống bằng nghề 
nông là chủ yếu nên trước tiên họ phải lo đến công tác thuỷ lợi. Họ đã biết đào 
các hệ thống kênh, lập hệ thống gầu để múc nước ở chân ruộng thấp và đưa 
nước lên chân ruộng cao những khi cần. Ngoài ra, họ còn biết đắp đê để ngăn 
lũ nhờ thế con người có thể thu hoạch lúa ổn định hằng năm. Công việc trị thuỷ 
khiến moi người gắn bó và ràng buộc với nhau trong tổ chức công xã.   Về kinh tế: 
- Kinh tế của họ phát triển đến thời cổ đại đều đã kinh qua nền sản xuất 
nguyên thuỷ, công xã thị tộc. Hay nói cách khác sự tan rã của nền kinh tế 
nguyên thuỷ là tiền đề để hình thành nền kinh tế cổ đại ở cả các quốc gia 
phương đông. mô hình sản xuất công xã thị tộc, công xã nông thôn, đều có nền 
kinh tế đi lên từ nông nghiệp. Kinh tế của họ phát triển đều dựa vào điều kiện 
tự nhiên, phát huy thế mạnh mà tự nhiên ban tặng cũng như hạn chế đến mức 
tối đa các khó khăn từ điều kiện tự nhiên gây ra với kinh tế: ở phương đông là 
tận dụng lương mưa và đất phù sa để 
phát triển nông nghiệp, hạn chế hậu quả do lũ lụt gây ra. Ở phương Đông đặc 
trưng kinh tế của họ là nền kinh tế nông nghiệp mang tính chất tự cấp,tự 
túc.Kinh tế thủ công nghiệp và thương nghiệp có tồn tại nhưng không có điều 
kiện phát triển, được coi như nghề phụ trong những lúc nông nhàn.Trái lại các 
quốc gia cổ đại phương tây nền kinh tế chủ yếu của họ là thủ công nghiệp và 
thương nghiệp.Đây là nơi hình thành và phát triển nền kinh tế hàng hoá cổ  đại. 
• Về nông nghiệp:      lOMoARcPSD| 36086670
Ở các quốc gia cổ đại phương đông: nông nghiệp trồng lúa nước là ngành kinh 
tế chủ yếu, là cơ sở kinh tế của tất cả các quốc gia cổ đại phương đông. Bên 
cạnh việc lấy nghề nông làm gốc, cư dân phương đông thời cổ đã biết chăn 
nuôi gia súc như: bò, cừu, lợn , và biết trồng các loại ngũ cốc khác nhau như: 
ngô, lúa mạch, kê, vừng và các loại cây ăn quả khác. Chính vì các nghành nông 
nghiệp phát triển theo hướng tự túc, tự cấp như vậy nên kinh tế hàng hoá 
không phát triển, nhu cầu trao đổi buôn bán hàng hoá ít. Lối sản xuất này của 
họ đã gần như bóp nghẹt 
kinh tế công thương nghiệp và tạo ra sự trì trệ tương đối nhưng vì 3 trong 4 
quốc gia cổ đại phương đông nằm biệt lập với thế giới bên ngoài nên nền kinh 
tế tự túc, tự cấp là phù hợp với điều kiện phát triển của họ. Chỉ có Lưỡng Hà 
nằm ở nơi địa hình bằng phẳng nên phát triển hơi khác về kinh tế họ phát triển 
công thương nghiệp và là một trung tâm thương nghiệp lớn trong thế giới cổ 
đại họ có nhiều nét giống các quốc gia cổ đại phương tây nhưng về bản chất họ 
vẫn lấy nghề nông làm gốc điều này thể hiện rất rõ qua bộ luật Hammurabi bộ 
luật thành văn đầu tiên của thế giới bộ luật này chủ yếu bảo vệ nông nghiệp và 
quan hệ sản xuất nông nghiệp. 
• Về thủ công nghiệp: 
Ở các quốc gia phương đông họ đã biết làm nhiều nghề thủ công với những 
dấu ấn riêng ở mỗi quốc gia như: đồ gốm sứ ở Trung Quốc, Lưỡng Hà, dệt ở 
Trung Quốc, làm giấy ở Ai Cập nhưng kinh tế thủ công nghiệp ở đây vẫn bị cho 
là nền kinh tế bổ trợ cho nông nghiệp. Vì vậy độ chuyên môn hoá trong sản 
xuất thủ công nghiệp chưa cao. Ở nhiều nơi nghề thủ công chỉ được coi như 
“nghề phụ” là việc làm thêm trong lúc nông nhàn. Điều này càng cho thấy rõ 
tính chất tự cấp, tự túc trong nền nông nghiệp của các quốc gia cổ đại phương  đông. 
• Về thương nghiệp: 
Ở các quốc gia cổ đại phương đông nền kinh tế của họ mang tính tự cấp, tự túc 
là chủ yếu nên nền thương nghiệp chưa phát triển, buôn bán trao đổi chủ yếu 
dưới hình thức vật đổi lấy vật, tiền tệ đã xuất hiện nhưng chưa phổ biến. Nước 
có nền kinh tế thương nghiệp phát triển nhất phương đông là Lưỡng Hà cổ đại.    
