MỘT VỤ ĐẮM U
Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy một cậu tên
Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một
bạn đồng hành. Giu-li-ét-ta, cao hơn Ma-ri-ô. đang trên
đường về nhà rất vui sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể
về mình. Bố cậu mới mất nên cậu về quê sống với họ hàng.
Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc bạn ngủ ngon thì một
ngọn sóng lớn ập tới, cậu ngã dúi. Giu-li-ét-ta hoảng hốt chạy lại.
quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn
đỏ trên mái tóc băng cho bạn.
Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá
thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ
trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao n. Quang cảnh thật hỗn
loạn.
Ma-ri-ô Giu-li-ét-ta, hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt
biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.
Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. Ai đó kêu lên: "Còn chỗ cho
một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.
- Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người i.
Nghe thế, Giu-li-ét-ta sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ
tuyệt vọng.
Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn
bố mẹ..."
Nói rồi, cậu ôm ngang lưng Giu-li-ét-ta thả xuống nước. Người ta
nắm tay lôi lên xuồng.
Chiếc xuồng bơi ra xa. Giu-li-ét-ta bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang
đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. bật khóc nức nở,
giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"
Theo A-MI-XI
PHÂN CH
II. Thân i
1. Hoàn cảnh mục đích chuyến đi của Ma-ri-o Giu-li-ét-ta
- Cậu Mario 12 tuổi.
- Sau khi tàu nhổ neo rời cảng Li-vơ-pun thì Mario quen được một người
bạn đồng hành đó Giu-li-ét-ta.
- Giu-li-ét-ta cao hơn Ma-ri-ô.
- Mỗi người mang một tâm trạng vui buồn khác nhau :
+ Giu-li-ét-ta rất vui mừng sắp được gặp lại bố mẹ của mình.
+ Còn Ma-ri-o thì bố mới mất nên cậu phải về quê sống với họ hàng,
nhưng cậu ta giấu kín trong lòng, im lặng không kể về chuyện này.
thể thấy được Ma-ri-o một người kín đáo, che giấu nỗi bất
hạnh của mình, không muốn chia sẻ cho bạn biết.
Giu-li-ét-ta một bạn gái dễ thương, hồn nhiên, giàu tình cảm.
Ta thấy được sự đối lập giữa đôi bạn mới quen này.
2. Khi Ma-ri-o bị thương
- Đêm xuống, một con sóng lớn bất ngờ ập tới, Ma-ri-o bị ngã i.
- Giu-li-ét-ta thấy thế liền hốt hoảng chạy lại giúp bạn.
- Cử chỉ hành động của Giu-li-ét-ta thật cao đẹp, hết lòng san sẻ đau
đớn chăm sóc người bạn nhỏ bị nạn.
- Giu-li-ét-ta quỳ xuống, lau máu trên trán bạn, gỡ chiếc khăn đỏ trên mái
tóc rồi “dịu dàng” băng cho bạn.
Giu-li-ét-ta tấm lòng nhân hậu, giàu tình cảm, biết quan tâm đến
người khác một ân cần, chu đáo khi băng vết thương
cho Ma-ri-ô.
- Người bạn đồng hành mới gặp đã dành cho Ma-ri-ô sự chăm sóc,
thương xót chứa chan tình người.
3. Khi tàu bị đắm
Khung cảnh : Bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Một tai họa khủng khiếp:
thân tàu bị sóng “phá thủng”, nước phun vào khoang như vòi rồng, con
tàu đang bắt đầu chìm dần xuống biển khơi.
- Một loạt các động từ mạnh : “nổi lên, phá thủng, nước phun, nước
ngập” bên cạnh đó là các tính từ “dữ dội, khủng khiếp, hỗn loạn”.
Quang cảnh tàu thật hỗn loạn.
- Hai giờ đồng hồ sau, con tàu chìm dần. bao nhiêu hành khách đã
chết? bao nhiêu hành khách được cứu?
Hình ảnh hai đứa thật đáng thương: “Hai tay ôm chặt cột buồm,
khiếp sợ nhìn mặt biển” khi con tàu đang chìm dần.
- Khi chiếc xuồng cuối ng được thả xuống thì hai đứa cùng lao ra.
Một tiếng kêu lên: “Còn chỗ cho một đứa bé…Đứa nhỏ thôi!, Nặng lắm
rồi”.
Nghĩa Ma-ri-ô hơn sẽ được cứu.
- Lúc ấy, Giu-li-ét-ta “sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ
tuyệt vọng”.
đau lòng nghĩ rằng không thể trở về bên cha mẹ, dù còn
nhỏ tuổi nhưng Giu-li-ét-ta đã rất hiểu chuyện.
Hành động dũng cảm của Ma-ri-ô :
- Sự lựa chọn chấp nhận của Ma-ri-ô thật phi thường, ngoài sức tưởng
tượng. Đây việc một cậu tuổi còn nhỏ đã thể làm sao!
- Ma-ri-ô đã dành sự sống của bản thân cho Giu-li-ét-ta “bạn còn bố
mẹ…”.
- Ma-ri-ô đã “ôm ngang lưng Giu-li-ét-ta ném xuống nước”. Và đã
được một thủy thủ “nắm tay lôi lên xuồng”,
- Ma-ri-ô đã chấp nhận cái chết để cứu bạn.
Tình thương bạn tấm lòng hi sinh hạnh phúc của người khác
của cậu Ma-ri-ô là cùng cao cả, để lại trong lòng mọi người
sự xót thương cảm phục bờ bến. Đó một phẩm chất cao
quý của Mario.
4. Cảnh vĩnh biệt của hai đứa tr
- Cảnh vĩnh biệt của hai đứa tuy ngắn ngủi nhưng thật xúc động.
- Sau tai nạn khủng khiếp trên biển, Giu-li-ét-ta được sống sót, được gặp
lại bố mẹ. Còn Ma-ri-ô sẽ chìm sâu dưới đáy biển lạnh lẽo, tăm tối cùng
con tàu.
- Tiếng bật khóc nức nở cử chỉ giơ tay về phía bạn nhỏ, với tiếng kêu
đầy xót thương của Giu-li-ét-ta: Vĩnh biệt Ma-ri-ô!” làm thảng thốt trong
lòng người đọc.
Câu chuyện ca ngợi tình bạn đẹp đẽ của hai người bạn. Tấm lòng
nhân hậu tính cách dịu dàng của Giu-li-ét-ta, lòng thương người
đức hi sinh cao cả của Ma-ri-ô mãi mãi in sâu vào tâm hồn
chúng ta. Ma-ri-ô Giu-li-ét-ta hai đứa trẻ mang tấm lòng cao
cả.

Preview text:

MỘT VỤ ĐẮM TÀU
Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy có một cậu bé tên là
Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một
bạn đồng hành. Cô bé là Giu-li-ét-ta, cao hơn Ma-ri-ô. Cô đang trên
đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì
về mình. Bố cậu mới mất nên cậu về quê sống với họ hàng.
Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc bạn ngủ ngon thì một
ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Giu-li-ét-ta hoảng hốt chạy lại. Cô
quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn
đỏ trên mái tóc băng cho bạn.
Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá
thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ
trôi qua. . Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.
Ma-ri-ô và Giu-li-ét-ta, hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt
biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.
Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. Ai đó kêu lên: "Còn chỗ cho
một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.
- Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.
Nghe thế, Giu-li-ét-ta sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.
Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ. ."
Nói rồi, cậu ôm ngang lưng Giu-li-ét-ta thả xuống nước. Người ta
nắm tay cô lôi lên xuồng.
Chiếc xuồng bơi ra xa. Giu-li-ét-ta bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang
đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Cô bật khóc nức nở,
giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!" Theo A-MI-XI PHÂN TÍCH II. Thân bài
1. Hoàn cảnh và mục đích chuyến đi của Ma-ri-o và Giu-li-ét-ta
- Cậu bé Mario 12 tuổi.
- Sau khi tàu nhổ neo rời cảng Li-vơ-pun thì Mario quen được một người
bạn đồng hành đó là Giu-li-ét-ta.
- Giu-li-ét-ta cao hơn Ma-ri-ô.
- Mỗi người mang một tâm trạng vui buồn khác nhau :
+ Giu-li-ét-ta rất vui mừng vì sắp được gặp lại bố mẹ của mình.
+ Còn Ma-ri-o thì bố mới mất nên cậu phải về quê sống với họ hàng,
nhưng cậu ta giấu kín trong lòng, im lặng không kể gì về chuyện này.
➢ Có thể thấy được Ma-ri-o là một người kín đáo, che giấu nỗi bất
hạnh của mình, không muốn chia sẻ cho bạn biết.
➢ Giu-li-ét-ta là một bạn gái dễ thương, hồn nhiên, giàu tình cảm.
➢ Ta thấy được rõ sự đối lập giữa đôi bạn mới quen này.
2. Khi Ma-ri-o bị thương
- Đêm xuống, một con sóng lớn bất ngờ ập tới, Ma-ri-o bị xô ngã dúi.
- Giu-li-ét-ta thấy thế liền hốt hoảng chạy lại giúp bạn.
- Cử chỉ và hành động của Giu-li-ét-ta thật cao đẹp, hết lòng san sẻ đau
đớn và chăm sóc người bạn nhỏ bị nạn.
- Giu-li-ét-ta quỳ xuống, lau máu trên trán bạn, gỡ chiếc khăn đỏ trên mái
tóc rồi “dịu dàng” băng cho bạn.
➢ Giu-li-ét-ta có tấm lòng nhân hậu, giàu tình cảm, biết quan tâm đến
người khác và là một cô bé ân cần, chu đáo khi băng bó vết thương cho Ma-ri-ô.
- Người bạn đồng hành mới gặp đã dành cho Ma-ri-ô sự chăm sóc,
thương xót chứa chan tình người. 3. Khi tàu bị đắm
❖ Khung cảnh : Bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Một tai họa khủng khiếp:
thân tàu bị sóng “phá thủng”, nước phun vào khoang như vòi rồng, con
tàu đang bắt đầu chìm dần xuống biển khơi.
- Một loạt các động từ mạnh : “nổi lên, phá thủng, nước phun, nước
ngập” bên cạnh đó là các tính từ “dữ dội, khủng khiếp, hỗn loạn”.
➢ Quang cảnh tàu thật hỗn loạn.
- Hai giờ đồng hồ sau, con tàu chìm dần. Có bao nhiêu hành khách đã
chết? Có bao nhiêu hành khách được cứu?
❖ Hình ảnh hai đứa bé thật đáng thương: “Hai tay ôm chặt cột buồm,
khiếp sợ nhìn mặt biển” khi con tàu đang chìm dần.
- Khi chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống thì hai đứa bé cùng lao ra.
Một tiếng kêu lên: “Còn chỗ cho một đứa bé…Đứa nhỏ thôi!, Nặng lắm rồi”.
➢ Nghĩa là Ma-ri-ô bé hơn sẽ được cứu.
- Lúc ấy, Giu-li-ét-ta “sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng”.
➢ Cô bé đau lòng vì nghĩ rằng không thể trở về bên cha mẹ, dù còn
nhỏ tuổi nhưng Giu-li-ét-ta đã rất hiểu chuyện.
❖ Hành động dũng cảm của Ma-ri-ô :
- Sự lựa chọn và chấp nhận của Ma-ri-ô thật phi thường, ngoài sức tưởng
tượng. Đây là việc mà một cậu bé tuổi còn nhỏ đã có thể làm sao!
- Ma-ri-ô đã dành sự sống của bản thân cho Giu-li-ét-ta vì “bạn còn bố mẹ…”.
- Ma-ri-ô đã “ôm ngang lưng Giu-li-ét-ta ném xuống nước”. Và cô bé đã
được một thủy thủ “nắm tay lôi lên xuồng”,
- Ma-ri-ô đã chấp nhận cái chết để cứu bạn.
➢ Tình thương bạn và tấm lòng hi sinh vì hạnh phúc của người khác
của cậu bé Ma-ri-ô là vô cùng cao cả, để lại trong lòng mọi người
sự xót thương và cảm phục vô bờ bến. Đó là một phẩm chất cao quý của Mario.
4. Cảnh vĩnh biệt của hai đứa trẻ
- Cảnh vĩnh biệt của hai đứa bé tuy ngắn ngủi nhưng thật xúc động.
- Sau tai nạn khủng khiếp trên biển, Giu-li-ét-ta được sống sót, được gặp
lại bố mẹ. Còn Ma-ri-ô sẽ chìm sâu dưới đáy biển lạnh lẽo, tăm tối cùng con tàu.
- Tiếng bật khóc nức nở và cử chỉ giơ tay về phía bạn nhỏ, với tiếng kêu
đầy xót thương của Giu-li-ét-ta: Vĩnh biệt Ma-ri-ô!” làm thảng thốt trong lòng người đọc.
➢ Câu chuyện ca ngợi tình bạn đẹp đẽ của hai người bạn. Tấm lòng
nhân hậu và tính cách dịu dàng của Giu-li-ét-ta, lòng thương người
và đức hi sinh cao cả của Ma-ri-ô mãi mãi in sâu vào tâm hồn
chúng ta. Ma-ri-ô và Giu-li-ét-ta là hai đứa trẻ mang tấm lòng cao cả.