bài vở, về lớp, về trường rôm rả. Các bác nông dân dắt những chú
trâu béo tròn ra rửa chân tay. Chiều về còn đông vui hơn. Sau khi cho
trâu ăn trên đê, các cậu bé mục đồng buộc trâu rồi thi nhau nhảy
xuống tắm. Chúng khen tôi mát, tôi vui lắm. Nghĩ lại thấy hạnh phúc
biết bao! Nhưng giờ đây mở mắt nhìn lại xung quanh thì đó chỉ còn
là quá khứ đã lùi vào dĩ vãng.
Giờ đây, đời sống nâng cao, kinh tế ngày càng phát triển hơn. Vì vậy,
chính tôi cũng có sự "thay đổi" lớn. Đầu tiên là tôi phải hứng chịu
nước thải tuôn ra "như thác" từ những kênh rạch nhỏ. Chúng mang
màu đen ngòm, bẩn thỉu vậy mà lại muốn được ở, lưu lại chỗ tôi.
Chúng muốn tôi cũng như chúng sao? Không chỉ là nước thải thôi
đâu, hằng ngày có rất nhiều rác thải sinh hoạt và công nghiệp đóng
thành bao vứt thẳng vào tôi không chút do dự, thương tiếc. Ngày qua
ngày, nước cũng không thể ra gặp biển mà cứ ứ đọng, tắc nghẽn lại,
khó lòng trôi chảy. Đúng như đã dự đoán, giờ đây, làn da xanh trong
của tôi đã ngả màu xám đục ngàu và người tôi thì nồng nặc mùi hôi
thối. Đêm đêm, tôi cứ lặng lẽ nằm suy nghĩ: Có những lúc tôi muốn
cất giọng thật lớn gọi mẹ tôi... Những tháng ngày hạnh phúc đâu rồi?
Toàn những thứ bẩn thỉu nhất dồn hết, đẩy hết lên người tôi. Chính vì
vậy mà người tôi cứ ngứa liên tục, lên hột đỏ tấy khắp người. Cũng
vì giờ đây tôi đã khác nhiều không còn vẻ đẹp xanh trong xưa mà
mọi người đã bỏ quên tôi, xa lánh tôi. Sông thưa vắng dần, không ai
dám bước chân tới gần tôi, họ tỏ ra e ngại kỳ thị tôi. Rồi cả những
đứa trẻ chăn trâu thân thiết với tôi như những người bạn giờ cũng đâu
rồi. Nếu có vô tình đi qua thì cứ nhăn mặt, che miệng, chạy qua thật
nhanh. Và cũng không còn con thuyền độc mộc đánh cá ven sông.
Cá, tôm ở bên tôi cũng đã chết cả rồi. Tất cả là do nguồn nước bẩn
thỉu, thuốc trừ sâu dư thừa... Giờ tôi buồn lắm, cô đơn lắm, tôi thấy
mình vô tích sự quá, chẳng làm được gì có ích cho con người. Tôi chỉ
thấy bớt đau khổ khi đón nhận những cơn mưa rào như vừa được tắm
rửa sạch sẽ, trôi dội đi hết những thứ bẩn thỉu bám trên mình. Nhưng
khi ánh nắng vàng phủ đầy trên người thì những mùi hôi thối lại
được thể làm tôi bốc mùi, khó chịu vô cùng.
Trong tôi luôn nhen nhóm niềm hy vọng một ngày nào đó không xa,
những đội thanh niên tình nguyện sẽ chú ý đến tôi, giúp tôi được trở
về làm tôi của ngày xưa. Mong sao ngày đó đến thật nhanh. Một con
sông như tôi đem lại bao lợi ích: bầu không khí trong lành, nguồn