Cùng tìm hiểu về tiểu sử và con người Vũ Trọng Phụng | Đại học Sư Phạm Hà Nội

Cùng tìm hiểu về tiểu sử và con người Vũ Trọng Phụng | Đại học Sư Phạm Hà Nội giúp sinh viên tham khảo, ôn luyện và phục vụ nhu cầu học tập của mình cụ thể là có định hướng, ôn tập, nắm vững kiến thức môn học và làm bài tốt trong những bài kiểm tra, bài tiểu luận, bài tập kết thúc học phần, từ đó học tập tốt và có kết quả cao cũng như có thể vận dụng tốt những kiến thức mình đã học vào thực

VŨ TRỌNG PHỤNG
1. Những nhân tố nào hình thành nên phong cách Vũ Trọng Phụng?
NGHO - Ngho c tnh cht gia
truyn
- Quê Hưng Yên phi tha
hương cu thc lên H! Nô $i
- B& l! th' điê $n, m+t s-m v/
ngheo, bê $nh tâ $t.
- “n5u $t ng!y ta dc ăn 1 mi5ng
th9t m: th/ ta s; ko ch5t s-m
như baayh”
C? ĐAO ĐCC mang m!u sDc Nho
giEo
VA C" S$ 'C C(M
VA C" S$ T$ TÔN
MÔI TRƯ,NG S-NG PH.C T/P
Nh/n đFi qua H khIa cJa ph& H!ng BKc:
Nơi cJa bọn gi!u sang nhưng ĐAO
ĐCC
TÂM L2 BI QUAN
CÂU HPI VR ST PHI LV CWA CUÔ
$
C
SYNG: Tsao nh[ng ng t\ t5 th/ lKi ngh]o
c^n k_ vô đKo đ`c lKi gi!u sang?
NH6N QUAN NGH7A L2: c9m ty
csong ko th= l gi9i dc
'NH TÂ
'T
B9 lao r+t s-m v! m+t v/ bê
$
nh lao
CEi nh/n bi quan, phan u+t vb cuô
$
c đFi
ĐÂ
'M NH6N QUAN
VÔ NGH7A L2
TIN VBO S- MÊ
'NH – TƯ,NG S-
DUY TÂM – THFN B2
VTP mt nim tin tuyê
'
t đIi vKo nhLng giM trN tIt đOp trong cuô
'
c sIng
NhK hư vô chS nghTa tiêu bi=u
Căm phWn, bt lYc
GIA ĐÌNH
- Ngh]o “ngh]o gia truybn”: th9 dân
- B&: bệnh lao, m+t s-m
- Mẹ: nhân từ, lễ giEo >< Âu hIa, bo thJ,
s&ng trong xh th9 dân nhưng luôn cI Ec cm
MÔI TRƯ,NG S-NG
Ho!n cnh hẹp : H!ng BKc: Thư'ng
lưu + đy ray nh[ng k_ đKo đ`c
=> gi!u cI => tKo nên s mâu thuan
gay gDt: nh[ng con ngưFi lương thiện
nhưng ngh]o khH.
Thương cm cho ngưFi ngh]o nhưng
ko tin tưng v!o bn ch+t t&t đẹp cJa
họ.
CON NGƯ,I
- Bệnh lao
- Mê tín
“Nếu như mỗi ngày ta được ăn một miếng
thịt mỡ thì không chết sớm như này.”
- M+t nibm tin = u t&i - ngF vc vb nhân
tính
=> Bi quan tuyệt đ&i vb => Căm phan
hội thư'ng lưu
TH,I Đ/I:
- Ho!n cnh rộng
- Nhibu bi5n động: th+t nghiệp
Vô nghTa lý
2. Những đặc điểm tiêu biểu của tiểu thuyết Vũ Trọng Phụng?
Bao quMt hiện thYc
rộng lớn
Thế giới nghệ thuật
gắn với nhLng thứ
ngWu nhiên, bt
thường
Nhân vật ph9n diện,
tha ha => trở
thKnh nhân vật
trung tâm.
SY tổng hợp v th=
loại gắn với sắc thMi
tâm lý
“Giông t&” xoay
quanh nhân vật Ngh9
HEch v! chuyện loKn
luân cJa gia đ/nh hDn,
nhưng phKm vi cJa
tEc phẩm không chỉ
xoay quanh phKm vi
cJa một gia đ/nh hay
một môi trưFng nhỏ
hẹp m! m rộng ra,
ôm trùm, bao quEt
to!n bộ xã hội đương
thFi
+ Kiểu nhân vật trong
tiểu thuy5t cJa ông
thiên vb h!nh động
bên ngo!i, ch/m nHi,
đo lộn theo d^ng đFi
xô bồ
+ Nhân vật mang
m!u sDc duy tâm
Đ&i v-i VTP: Con
ngưFi l! thc thể hư
hỏng m! gi!u hay
ngh]o đbu như nhau
Nhân vâ
$
t Xuân
TIc Đỏ – nhân vâ
$
t
“b/nh dân”: xu+t
thân b/nh dân,
thuô
$
c l-p dư-i đEy
xã hô
$
i. Nhưng
chính ho!n cnh đã
nh!o nă
$
n hDn tr
th!nh mô
$
t đ`a
ho!n to!n “vô giEo
dục”, “t/nh quEi”,
“thKo đFi” -> tng
- CEi h!i nHi bâ
$
t
S& đỏ: dng lên một
th5 gi-i h!i hư-c, ai
cũng đEng cưFi
+ s thật th! cJa lão
thy s&
+ bông lơn khi miêu
t ngôn ng[ h!nh
động cJa ch9 h!ng
mía (chương 1)
+ đùa vui khi nIi vb
s ngô nghê ng-
ngẩn cJa gi! nh!
PhI Đoan trong cuộc
khEnh th!nh sân qun
v't….
l-p că
$
n bã cJa XH.
=> nhanh chIng
h^a nhâ
$
p v!o xã
$
i trưng gi
th!nh th9 đồi bKi,
dâm ô, gi d&i b9p
b'm
=> Ti5ng cưFi châm
bi5m, đ kích sâu
cay.
- CEi bi gDn libn v-i
tuyê
$
t vọng
+
3. Nhận xét v tên cMc chương trong tMc phẩm
- S thăng ti5n chIng mặt cJa VTP
chJ động nhy v!o khoa học (Chương 6:
Xuân TIc đỏ nhy v!o khoa học) => thi sĩ
(Chương 10: Xuân TIc đỏ thi sĩ)=> diễn gi
(Chương 11: Xuân TIc Đỏ diễn gi) => ci
cEch phật giEo (Chương 13: Xuân tIc đỏ cEi
cEch phật giEo)=> quan đ&c Xuân nHi giKn
(Chương 14: Quan đ&c Xuân nHi giận) =>
vinh quang (Chương 15: Vinh Quang! Xuân
TIc Đỏ) => d^ xét S Liêm ph^ng ( Chương
18: Xuân TIc đỏ do xét S Liêm ph^ng) =>
c`u qu&c (Chương 20: Xuân TIc Đỏ c`u
qu&c)
- Mang m!u sDc mê tín
S& đ!o hoa, Con giFi con phật, Quỷ C&c T\
phục sinh
(Xu+t hiện  phn đu, phn cu&i s thăng
ti5n => S lí gii cho s th!nh công)
- Từ ng[ liên quan đ5n s dâm cJa con ngưFi
Một cuộc âm mưu, Ái t/nh, Một cuộc tranh
nhau mọc sừng, Một vụ cư:ng b`c,…
T/nh + dâm: học thuy5t Frued (học thuy5t vb
s dâm)
- T^ m^ , gây cưFi: văn học bEo chí, thuộc
tính h!ng hIa cJa văn học, kích thích s t^
m^ cJa nưFi đọc
M!u sDc âu hIa
S ch5 tKo một cuộc Âu hIa, sân qun, B/nh
dân trong xưng Âu hIa,…
Trộn lan Đông Tây
Một s giễu nhKi, diễn ngôn cJa xã hội đương
đ9a
Văn Minh, Ti5n Bộ, B/nh dân, Nghệ thuậật v9
nghệ thuật, nghệ thuật v9 nhân sinh, sinh lý
học, diễn ngôn vb thể thao
=> ngôn ng[ mang đậm m!u sDc tri5t lý =>
giễu nhKi
- Tên chương gDn v-i nh[ng s kiện chính trong chương
+ Chương 1: S& đ!o hoa cJa Xuân TIc Đỏ - Minh + Văn = Văn Minh – L^ng thương ngưFi cJa
b! PhI Đoan
+ Chương 2: Quan Phù v! ThEi Tu5 - Than ôi dân ta! Văn minh, hKi chưa! – Cẩm v! Cẩm, Cẩm
phKt
- V+n đb vb s& mệnh, “sô đ!o hoa”, cEi nh/n vb tư-ng s& l! vận h!nh xuyên su&t cu&n tiểu
thuy5t.
Vd: S& đ!o hoa cJa Xuân TIc Đỏ (Chương 1), Quan Phù v! ThEi Tu5 (Chương 2), Con giFi
con phật (Chương 3)
- Xuân tIc đỏ l! nhân vật trung tâm - th+y đư'c l9ch tr/nh cJa nhân vât, ma c! bông => chJ
động nhy v!o khoa học (Chương 6: Xuân TIc đỏ nhy v!o khoa học) => thi sĩ (Chương 10:
Xuân TIc đỏ thi sĩ)=> diễn gi (Chương 11: Xuân TIc Đỏ diễn gi) => ci cEch phật giEo
(Chương 13: Xuân tIc đỏ cEi cEch phật giEo)=> quan đ&c Xuân nHi giKn (Chương 14: Quan đ&c
Xuân nHi giận) => vinh quang (Chương 15: Vinh Quang! Xuân TIc Đỏ) => d^ xét S Liêm
ph^ng ( Chương 18: Xuân TIc đỏ do xét S Liêm ph^ng) => c`u qu&c (Chương 20: Xuân TIc
Đỏ c`u qu&c)
H!nh tr/nh thay đHi khJng khi5p từ một k_ vô danh th!nh một vĩ nhân, d!nh chi5n thDng trên
t+t c lĩnh vc m! anh ta đi qua. Nhân vật trung tâm l! một k_ vô đKo đ`c
- Ám nh cEi dâm, s hư hỏng ( chương 1: Xuân TIc Đỏ b9 bDt qu tang khi đang ngDm trộm
một cô đm đang thay vEt
- Giật gân, hEp dận=> m!u sDc phIng s chi ph&i ng^i bút ông, đưa con ngưFi v!o nh[ng
ngIc ngEch
3.Những nguyên nhân nào đưa đến sự thành công khác thường của Xuân Tóc Đỏ?
May mDn cJa s& phận Tính cEch
Nhanh nhẹn nhanh chIng nDm bDt - thKo
đFi - l'i dụng xã hội để ti5n thân
Lưu manh + thích nghi nhanh chIng v--i
môi trưFng
Thể thao: tennis
Xã hội kệch c:m + gi-i thư'ng lưu
Sự ăn kh3p tuyê
4
t đối giữa b5n ch6t lưu manh, đ9i b:i của XTĐ v3i x=
4
i thư>ng lưu
trưng gi b9 thao túng bi nh[ng dục vọng vb tibn bKc v! s dâm ô.
Bn ch+t lưu manh, lẳng cJa Xuân khi b9 phEt giEc đã b9 vKch trn (nh/n trộm một đm
đang thay vEy) nhưng van đư'c b! PhI Đoan cm hoE v! tKo cơ hội để Xuân đi nh[ng bư-c đu
v!o môi trưFng cJa nh[ng k_ gi!u cI. Bằng skhôn ngoan, nhibu thJ đoKn nên Xuân tIc đỏ đã
tKo đư'c chỗ đ`ng trong gia đ/nh cJa ông b! Văn Minh, lọt v!o
không phi ngau nhiên m! đFi Xuân lên hương như dibu gặp giI. T+t c đbu cI s hỗ tr' âm
thm cJa nh[ng k_ t xưng l! tng l-p quý tộc, thương lưu, sang chnh. Th5 nhưng, nh[ng k_ đI
lKi không cI nhân cEch. Họ đKi diện cho tng l-p xã hội lúc đI chỉ ham mu&n tibn t!i, danh vọng,
thích thể hiện, vui thú xEc th9t… Cụ thể như b! PhI Đoan, cô Tuy5t ngây thơ, ông c& Hồng, ông
PhEn …
Ban đu Xuân ho!n to!n b9 động v-i cEi s& đỏ cJa m/nh. HDn ngơ ngEc khi bư-c chân v!o xã hội
quybn quý (đu tiên l! nh! b! PhI Đoan, Tiệm may âu hIa…) Nhưng sau hDn c!ng chJ động hơn
v! bi5t phEt huy nh[ng s trưFng ngIn nghb cJa m/nh để khai thEc vận may. Cu&i cùng hDn
chKm đ5n đỉnh cao vinh quang.
=> Bn ch+t cJa hội thư'ng lưu cũng bẩn thỉu, nhem nhu&c như hội hK lưu m! hDn đang
s&ng.
XTĐ có những năng lực r6t đă
4
c biê
4
t:
th= thao (tennis) (th thao là d$u hiê
&
u c'a mô
&
t th(i đ)i – Phương Tây d)y cho ngta v0 đ1p
c'a b4p >< Phương Đông ch8 qtam đến tinh th:n => coi tr=ng th thao, v0 đ1p c'a
thân th => phương Tây h?a)
Sn phẩm cJa Âu hIa
$
c thy cJa diễn ngôn qung cEo: thu&c lâ
$
u, trang phục,…
“Ông cho rằng Xuân cI t!i qung cEo lDm, nIi một lFi l! cI v!i ngh/n bKc
( Chương 15)
Qung cEo l! s lừa d&i công khai dc c+p phép
SP cJa Âu hIa
Khoa học (y học): > luân lí
S biê
$
n minh trDng tr'n cho dâm tính cJa con ngưFi
Thích h'p tuyê
$
t đ&i v-i nh[ng tiêu chí cJa Âu hIa
C•M GIÁC CĂM PH’N - B“T LTC CWA VTP (t ti)
Số mê
4
nh: tiên đoEn trư-c vb s th!nh công cJa XTĐ
ST TUYÊ
$T V•NG
4. Đối tư>ng trào phúng và giọng điệu trào phúng trong Số Đỏ?
Tiểu thuy5t S& đỏ
a. Đối tư>ng trào phúng là đa đối tư>ng
Ti5ng cưFi h!i hư-c – giễu
nhKi – hIm h/nh
Căm phan: gDn v-i ti5ng
cưFi phê phEn, tr!o phúng
Bi: tuyê
$
t vọng – hư vô
Minđơ, Min-toa, đEm đông,
phụ n[ tân thFi, ci cEch
Xuân TIc Đỏ, gđ/nh Văn
Minh
Ti5ng nIi lương tâm cJa
VTP => cEi ẩn dư-i cJa
vban
MEy mIc, râ
$
p khuôn, h!nh
vi vô th`c cJa đEm đông
Thừa nhâ
$
n s lên ngôi cJa
nh[ng th` vô đKo đ`c
S b+t lc, cay đDng trư-c
s& phâ
$
n
Trong S& đỏ, VTP đã dng nên c mô
$
t th5 gi-i đy h!i hư-c, “mọi ngưFi”, “mọi s vâ
$
t”
đbu r+t h!i hư-c. Nhưng đ&i tư'ng tr!o phúng chJ y5u, mũi nhọn tâ
$
p trung cJa ng^i bút tr!o
phúng kphai l! t+t c mọi ngưFi m! l! cEi bô
$
phâ
$
n “ông chJ”, “b! chJ” to!n bô
$
xã hô
$
i trưng
gi th!nh th9, t`c l! tâng l-p trên, bao gồm c trí th`c v! nh[ng nhân vâ
$
t trông bô
$
mEy chính
quybn th&ng tr9.
VTP phê phEn đích đEng to!n bô
$
$
t x+u xa cJa l&i s&ng tư bn  th!nh th9, ch5 nhKo t+t
c nh[ng cEi rm, cEi x+u, cEi bn tiê
$
n, đồi bKi cJa mô
$
t hKng ngưFi, cJa mô
$
t thFi đKi v-i
nh[ng phong tr!o văn hIa gi d&i, b9p b'm trư-c CMT8.
Nhân vâ
$
t Xuân TIc Đỏ – nhân vâ
$
t “b/nh dân”: xu+t thân b/nh dân, thuô
$
c l-p dư-i đEy xã
$
i. Nhưng chính ho!n cnh đã nh!o nă
$
n hDn tr th!nh mô
$
t đ`a ho!n to!n “vô giEo dục”,
“t/nh quEi”, “thKo đFi” -> tng l-p că
$
n bã cJa XH. => nhanh chIng h^a nhâ
$
p v!o xã hô
$
i
trưng gi th!nh th9 đồi bKi, dâm ô, gi d&i b9p b'm
Xuân TIc Đỏ l! điển h!nh cho nh[ng k_ vô học, nh& nhăng, mang bn ch+t gian
manh thuô
$
c loKi că
$
n bã cJa xh “kh&n nKn”, “chI đểu” m! ph+t lên nhanh chIng
XTĐ l! mô
$
t phương tiê
$
n để VTP vKch trn bn ch+t cJa tng l-p thư'ng lưu trí
th`c tư sn th!nh th9 đương thFi.
b. Cung bâ
'
c tiếng cười trKo phsn g: Đa đ&i tư'ng => đa cung bâ
$
c
Ti5ng cưFi h!i hư-c: Khi l+y s d&t nEt, ngô nghê cJa nhân vâ
$
t l!m đ&i tư'ng tr!o phúng
=> ti5ng cưFi gDn v-i cm h`ng h!i hư-c, cI tính ch+t đùa vui nhẹ nh!ng, thoi mEi, ko nhằm
mục đích tiêu diê
$
t đ&i tư'ng
VD: s thâ
$
t th! cJa lão thy s&, bông lơn khi miêu t ngôn ng[, h!nh đô
$
ng cJa ch9 h!ng
mía, đùa vui khi nIi t-i su ngô nghê cJa vú gi! nh! b! PhI Đoan…
Ti5ng cưFi châm bi5m, đ kích sâu cay d!nh cho đ&i tư'ng tr!o phúng l! nh[ng “ông
chJ”, “b! chJ”, nh[ng nhân vâ
$
t chính tKo nên cEi xh kh&n nKn, ch& đbu.
c. Nghê
'
thuâ
'
t trKo phsng cSa VTP
- TKo ra h!ng loKt nh[ng t/nh hu&ng tr!o phúng da trên viê
$
c xây dng nh[ng mâu thuan:
mâu thuan gi[a bn ch+t b+t nhân, đam ô, đểu cEng v-i l-p son ph+n l^e loẹt bên ngo!i
- KhDc họa nhân vâ
$
t tr!o phúng: Tính ch+t h!i cJa cEc tính cEch thưFng đư'c bô
$
c lô
$
chJ
y5u  nh[ng nét bb ngo!i v! h!nh vi cJa con ngưFi; hu như không thể hiê
$
n th5 gi-i nô
$
i
tâm nvat
Diê
$
n mKo cJa nhân vâ
$
t thưFng mang nh[ng nét k/ quEi, phn t nhiên, phi logic => nHi
$
t mâu thuan gi[a h/nh th`c v-i nô
$
i dung cJa nhân vâ
$
t
Nét tính cEch l& lăng, quEi g
- NT điển h/nh hIa => Nvat XTĐ: Bút phEp bi5m họa v! thJ phEp phIng đKi
5. S- ĐỎ:
TÓM TẮT:
S& đỏ l! câu chuyện kể vb Xuân, thưFng đư'c mọi ngưFi gọi l! Xuân tIc đỏ. Xuân l! một cậu
bé, một đ`a tr_ lang thang đu đưFng xI ch', s&ng bằng nghb tr]o me, tr]o s+u ki5m tibn s&ng
lay lDt qua ng!y…
V/ từ nhỏ mồ côi, không ai nuôi dKy, nên bn ch+t cJa Xuân b9 tha hIa, hDn cI nh[ng h!nh
động vô giEo dục nên b9 c-m bDt giam. Nhưng cơ may đ5n, Xuân đư'c c`u thoEt b-i b! PhI
Đoan- l! một mụ me Tây vô cùng dâm đãng. Từ đI, Xuân l!m phục vụ cho một c\a h!ng Âu
hIa cJa v' chồng Văn Minh do mụ PhI Đoan gi-i thiệu cho, đây l! một c\a h!ng chuyên phục
vụ phEi đẹp, nơi luyện qun v't cJa b! PhI Đoan v! v' Văn Minh. Xuân tIc đỏ đư'c nhận danh
hiệu “sinh viên trưFng thu&c” rồi danh hiệu “đ&c tF Xuân”, hDn học thuộc l^ng nh[ng b!i qung
cEo thu&c lậu, gia nhập v-i xã hội thuộc lưu, m rộng cEc m&i quan hệ v-i nh[ng nhân vật cI
th5 lc, v! đư'c cô Tuy5t em cJa Văn Minh con cụ c& Hồng yêu say đDm. C!ng ng!y hDn c!ng
đư'c nhibu ngưFi kính trọng v! s' hãi. Vô t/nh hDn gây ra cEi ch5t cJa cụ c& tH, v! đư'c gia
đ/nh nh! cụ c& vô cùng bi5t ơn v/ đibu n!y. V' chồng Văn Minh ra s`c yêu chibu v! tô v; cho
Xuân, đồng thFi cũng cI ý đ9nh gã em gEi l! Tuy5t cho Xuân dù bi5t quE kh` cJa hDn, nhưng v/
Tuy5t cũng đã mang cho m/nh cEi danh hư hỏng nên đ&i v-i gia đ/nh họ lKi l! nibm vui.
Xuân đăng kí đi tranh gii qun v't nhân d9p vua Xiêm t-i BDc K/, hDn x\ dụng r+t nhibu thJ
đoKn đê tiện để đư'c thi đ+u v-i đ&i thJ chính. Bằng cEch hãm hKi hai cu thJ nHi ti5ng trư-c
khi trận đ+u diễn ra, v! cu&i cùng hDn l! ngưFi duy nh+t để đ+u v-i quEn quân Xiêm. V/ để gi[
m&i giao h^a v-i nư-c Xiêm, nên đã yêu cu Xuân thua. K5t thúc trận đ+u, Xuân diễn thuy5t
gi[a đEm đông để mọi ngưFi hiểu hDn thua v/ tH qu&c, hi sinh v/ tH qu&c m/nh. Th5 l! hDn đư'c
tung hô, tr th!nh một anh hùng, một vĩ nhân. Đư'c thưng đư'c tham gia nhibu hội, v! hDn tr
th!nh con rể cJa cụ c& Hồng.
ĐoKn trích HKnh phúc cJa một tang gia thuộc chương XV cJa tiểu thuy5t, đoKn trích kể lKi cnh
tang gia cJa gia đ/nh cụ c& Hồng khi cụ cô tH đã ch5t.
(1)“SI đỏ” đứa con đMng tY hKo cSa Vũ Trọng Phụng
S& đỏ l! một tiểu thuy5t văn học cJa nh! văn Vũ Trọng Phụng, đăng  H! Nội bEo từ s& 40
ng!y 7 thEng 10 1936 v! đư'c in th!nh sEch ln đu v!o năm 1938. Nhibu nhân vật v! câu nIi
trong tEc phẩm đã đi v!o cuộc s&ng đFi thưFng v! tEc phẩm đã đư'c dng th!nh k9ch, phim.
Nhân vật chính cJa S& đỏ l! Xuân – biệt danh l! Xuân TIc đỏ, từ chỗ l! một k_ b9 coi l! hK lưu,
bỗng nhy lên tng l-p danh giE cJa xã hội nhF tr!o lưu Âu hIa cJa gi-i tiểu tư sn H! Nội khi
đI. TEc phẩm S& đỏ, cũng như cEc tEc phẩm khEc cJa Vũ Trọng Phụng đã từng b9 c+m lưu h!nh
tKi Việt Nam Dân chJ Cộng h^a trư-c năm 1975 cũng như tKi Việt Nam th&ng nh+t cho đ5n
năm 1986.
“S& đỏ” l!m cho ngưFi đọc cưFi theo nhibu kiểu.CưFi v/ cEi h!i hư-c trong văn phong cJa Vũ
Trọng Phụng, cưFi cEi s t/nh nh& nhăng lộn xộn cJa nh! cụ c& Hồng, hay cũng l! cưFi mỉa,
cưFi thẳng mặt cEi ch5 độ phong ki5n th&i tha, chKy theo cEi danh v! đồng tibn. Vũ Trọng
Phụng đã khai thEc nhibu khía cKnh bi h!i cJa cuộc s&ng sau đI lồng ghép v!o chuyện tKo ra
nh[ng tr!ng cưFi lK cho đ5n cưFi nhưng van cI chút n!o đI buồn cho cụ c& Hồng v/ chuyện cJa
gia đ/nh ông v! cưFi xIt xa cho s& phận cJa ông v/ cEch m! con chEu cJa ông d!nh cho một cụ
c&. LK lùng l! từ chính xEc nh+t d!nh cho cEi tr!o phúng trong tEc phẩm n!y cJa nh! văn Vũ
Trọng Phụng, tEc phẩm đ^i hỏi ngưFi đọc phi đọc v! ngam m-i th+y h5t cEi v9 đDng đằng sau
ti5ng cưFi m! nh! văn mu&n truybn ti. GIp phn thể hiện quan điểm khinh bỉ cJa tEc gi vb s
th&i nEt v! đen t&i cJa xã hội xưa.
Đ&i tư'ng m! nh! văn Vũ Trọng Phụng phê phEn l! tng l-p tiểu tư sn xưa nhưng nh! văn
khéo léo khi ông không đi v!o đ&i tư'ng chính m! mư'n ngay tên “lươn lẹo” nhưng lKi cI thIi
“trưng gi học l!m sang” để từ đI đ!o sâu v!o phê phEn lb thIi cJa xã hội xưa v! s l& lăng
cJa cEc nhân vật tiểu tư sn xưa để từ đI ông chuyển hư-ng nIi vb cEi “tr^ đFi” cJa nh[ng diễn
viên đKi t!i ngay trong cuộc s&ng v! ngay chính v-i nh[ng ngưFi thân cJa m/nh. “S& đỏ” kể vb
Xuân TIc Đỏ m! s& hDn cũng đỏ thật. HDn đã tri qua t+t c cEc nghb như tr]o me, thHi k]n,
qung cEo thu&c lậu, nhặt banh  sân qun v't. Nhưng “tr^ đFi” lKi xxy ra khi s lươn lẹo
đư'c l^ng nh[ng giai c+p trong xã hội nên h5t ln n!y đ5n ln khEc hDn đư'c ngưFi ta trọng
dụng, bi5t ơn,… v/ m+y cEi tr^ m]o cJa m/nh giúp con ngưFi đI thỏa mãn nh[ng nhu cu cE
nhân.
CEc t/nh ti5t trong câu chuyện đư'c Vũ Trọng Phụng xây dng h5t s`c t!i t/nh, đưa cEc nhân
vật v!o nh[ng th5 cF hiểm, buộc họ phi im lặng để cho Xuân nhy v!o tng l-p “thư'ng lưu”
một cEch dễ d!ng, không gặp tr ngKi g/ để lên đ5n đỉnh cao cJa nghệ thuật châm bi5m l! khi
Xuân thua trong trận qun vs vận động viên ThEi Lan v! tr th!nh “v9 anh hùng c`u qu&c”,
đư'c thưng BDc Đẩu bội tinh, xưng ta, gọi công chúng bằng “mi”. T+t c nh[ng đibu đI đbu
nhằm mục đích lột t đư'c cEi s th&i nEt, đồi bKi, lai căng, n\a tây n\a ta cJa xã hội Việt Nam
dư-i Ech cai tr9 cJa ch5 độ thc dân.
S& đỏ đư'c coi l! một kiệt tEc cJa Vũ Trọng Phụng – bậc thy cJa nghệ thuật tr!o phúng, châm
bi5m trong nbn văn học Việt Nam trư-c CEch mKng ThEng TEm.
(2)Cười trong nước mắt
“S& đỏ” bao gồm hai mươi chương mô phỏng v! v; lên một b`c tranh t& cEo xã hội thc dân
n\a phong ki5n đương thFi, đồng tibn v! danh vọng đã l!m băng hoKi nh[ng giE tr9 đKo đ`c
truybn th&ng cJa con ngưFi. Từ lúc b9 bDt th/ Xuân tIc đỏ đư'c B! PhI bão lãnh cho đ5n lúc b!
ta cho hDn vb l!m  tiệm may Âu hIa, từ đI hDn phEt hiện ra nhibu bí mật cJa gia đ/nh b!. Bằng
nh[ng thJ đoKn xo trE, sau n!y hDn tr nên nHi ti5ng v! c^n đư'c nhận BDc Đẩu bội tinh. Xuân
TIc Đỏ l! một tên mồ côi, cù bơ cJ b+t, đư'c xã hội dung dư:ng tKo nên một tên ma c! bông,
nằm  tng l-p th+p kém nh+t cJa xã hội đương thFi, nhF gặp nhibu vận đỏ cùng v-i s lươn
lẹo cJa m/nh Xuân tr th!nh một ngưFi s&ng trong gi-i thư'ng lưu v! tKo ra bao tr^ m]o trong
tEc phẩm cJa Vũ Trọng Phụng. TEc gi đã s\ dụng s tr!o phúng xen k; tính châm bi5m qua
cEch h!nh văn cJa m/nh qua tính cEch cJa mỗi nhân vật cho đ5n cEch xây dng cEc t/nh ti5t
trong truyện l!m ngưFi đọc cm th+y cưFi nhưng sau khi cưFi lKi l! s đDng ngDt trư-c cEch
h!nh x\ cJa nh[ng con ngưFi trong một gia đ/nh, nh[ng ngưFi thân cJa họ l! nKn nhân cJa
nh[ng tr^ đFi như th5 n!y.
B! PhI Đoan – mụ gIa bụa thJ ti5t hai đFi chồng, v-i cEi mong mu&n nh+t đFi l! t/m
lKi cm giEc đư'c b9 hi5p, mụ th]m b9 hi5p v! khEt khao b9 hi5p – một con ngưFi suy
đồi đKo đ`c. “y vậy m! b! van gật gù v/ m/nh đã hư hỏng một cEch khoa học.
Cô Ho!ng Hôn xu+t hiện một tí t9 t/ ti, cDm sừng cho chồng rồi đi khEch sKn v-i bồ m!
c^n tri5t lý: “C? chồng thôi mà không c? nhân tình? Thế là hèn, là x$u, là không c?
đức h)nh gì cả, không c? thông minh nhan s4c gì cả, nên chẳng ma nào n? thèm chim!
… C? ăn c? ch=i mới g=i là trâu chứ!”
Than ôi nh[ng ngưFi đ!n b! đã trư't ra ngo!i r/a nhân cEch v! đKo đ`c cJa phụ n[ truybn
th&ng.
“Biết rồi, khổ l4m, n?i mãi!” – 1872 câu nIi l!m nên thương hiệu riêng cJa cụ c&
Hồng – con trai c cJa cụ tH. CEi con ngưFi +y đã t/m bEc sĩ cho cha v-i tiêu chí “Ta
chỉ cn một ông thy thu&c l!m bộ, hay cho đơn thu&c mKnh, hoặc l! hay khệnh
khKng, l! đJ gi5t nHi cụ via nh! ta rồi”.
Con trai đã “bEo hi5u” cha như vậy!
Nét bi5m họa quE thn t/nh! Ch+m phE nên một tâm hồn sa đọa, đKo lí suy đồi đ5n cùng cc.
Văn Minh, con trai cJa cụ c& Hồng, đi Tây du học 6-7 năm chẳng cI mnh bằng n!o,
vb nư-c m hiệu may v-i tôn chỉ cH vũ ph^ng tr!o “Âu hIa” nhằm “phô ra nh[ng bộ
phận kín đEo cJa phEi đẹp”. N!o l! bộ Chi5m l^ng, Ngây thơ, Dậy th/, N[ quybn, Kiên
trinh, Lư:ng l… N!o l! cEi Eo “Ỡm F”, cEi qun “Hãy chF một chút”, Eo lIt “HKnh
phúc” v! c cEi coIcsê “Ngừng tay”…
NgưFi đọc như th+y một cEi tEt rõ mKnh v!o phEi y5u, ti5t hKnh cJa ngưFi phụ n[ b9 đưa ra l!m
tr^ cưFi cho c thiên hK. Th5 m! đEm đ!n b! trong xã hội +y van gật đu lia l9a, để xin đư'c
“Âu hIa theo văn minh, ăn vận theo ti5n bộ”.
“HKnh phúc cJa một tang gia” – chương XV tiểu thuy5t S& Đỏ đã đư'c Bộ GiEo Dục đưa v!o
chương tr/nh Ng[ Văn l-p 11, Vũ Trọng Phụng đã miêu t bằng t+t c nh[ng nét hoKt kê, tKo
nên ti5ng cưFi đy đDng chEt vb cEi rm cJa đEm thư'ng lưu th!nh th9 b9 tha hIa. Một đEm tang
m! như lễ hội. Bi bọn con chEu cJa cụ tH Hồng đã đ'i lâu quE rồi, đ'i để cEi tF di chúc +y đi
v!o giai đoKn thc h!nh ch` không phi l! lý thuy5t viễn vông n[a.
NAM CAO
1. Nhân tI hình thKnh phong cMch
Làng quê
- Điển hình cho nông thôn Việt Nam trước
Cách mạng:
+ Bị sản xuất công nghiệp tàn phá, mất đi
ngành thủ công vốn có
+ Người dân mất nghề, phải đi tha hương cầu
thực
+ Cường hào, ác bá hoành hành
=> Nông thôn đồng bằng Bắc Bộ
=> Thân phận người nông dân trở nên thống
khổ
Trí thức tiểu tư sản
+ Nhiều hoài bão, mơ mộng, khao khát đc
sống cuộc đời tận độ với giá trị
+ Nhanh chóng vỡ mộng khi va đập với đời
thực.
Nhà văn số 1 trong đề tài viết về ngờiờời tri
thức tiểu tư sản
Xuất thân trong một gia đình thiên chúa
giáo
Nghi thức sưng tội, sám hối => con người có
thể nhìn sâu bên trong nội tâm, tự phát
hiệện lỗi lầm
=> Màu sắc khả năng phân tích tâm lí
=> Đề tài sám hối…
| 1/13

Preview text:

VŨ TRỌNG PHỤNG
1. Những nhân tố nào hình thành nên phong cách Vũ Trọng Phụng?
NGHO - Ngho c tnh cht gia MÔI TRƯ,NG S-NG PH.C T/P truyn
Nh/n đFi qua H khIa cJa ph& H!ng BKc:
- Quê  Hưng Yên phi tha
 Nơi  cJa bọn gi!u sang nhưng VÔ ĐAO
hương cu thc lên H! Nô $i ĐCC
- B& l! th' điê $n, m+t s-m v/ ngheo, bê $nh tâ $t.
- “n5u mô $t ng!y ta dc ăn 1 mi5ng  TÂM L2 BI QUAN th9t m: th/ ta s; ko ch5t s-m
 CÂU HPI VR ST PHI LV CWA CUÔ$C như baayh”
SYNG: Tsao nh[ng ng t\ t5 th/ lKi ngh]o C? ĐAO ĐCC mang m!u sDc Nho
c^n k_ vô đKo đ`c lKi gi!u sang? giEo
NH6N QUAN VÔ NGH7A L2: c9m ty
VA C" S$ MĂ'C C(M
csong ko th= l gi9i dc VA C" S$ T$ TÔN BÊ'NH TÂ'T
TIN VBO S- MÊ'NH – TƯ,NG S-
B9 lao r+t s-m v! m+t v/ bê $nh lao
CEi nh/n bi quan, phan u+t vb cuô $c đFi
TÔ ĐÂ'M NH6N QUAN
DUY TÂM – THFN B2 VÔ NGH7A L2
VTP mt nim tin tuyê 't đIi vKo nhLng giM trN tIt đOp trong cuô ' c sIng
NhK hư vô chS nghTa tiêu bi=u
Căm phWn, bt lYc GIA ĐÌNH MÔI TRƯ,NG S-NG
- Ngh]o “ngh]o gia truybn”: th9 dân
Ho!n cnh hẹp : H!ng BKc: Thư'ng - B&: bệnh lao, m+t s-m
lưu + đy ray nh[ng k_ vô đKo đ`c
- Mẹ: nhân từ, lễ giEo >< Âu hIa, bo thJ,
=> gi!u cI => tKo nên s mâu thuan
s&ng trong xh th9 dân nhưng luôn cI Ec cm
gay gDt: nh[ng con ngưFi lương thiện nhưng ngh]o khH.
Thương cm cho ngưFi ngh]o nhưng
ko tin tưng v!o bn ch+t t&t đẹp cJa họ. CON NGƯ,I TH,I Đ/I: - Bệnh lao - Ho!n cnh rộng - Mê tín
- Nhibu bi5n động: th+t nghiệp
“Nếu như mỗi ngày ta được ăn một miếng
thịt mỡ thì không chết sớm như này.”
-
M+t nibm tin = u t&i - ngF vc vb nhân tính
=> Bi quan tuyệt đ&i vb => Căm phan xã hội thư'ng lưu Vô nghTa lý
2. Những đặc điểm tiêu biểu của tiểu thuyết Vũ Trọng Phụng?
Bao quMt hiện thYc Thế giới nghệ thuật Nhân vật ph9n diện, SY tổng hợp v th= rộng lớn
gắn với nhLng thứ tha ha => trở
loại gắn với sắc thMi ngWu nhiên, bt thKnh nhân vật tâm lý thường trung tâm. “Giông t&” xoay + Kiểu nhân vật trong Đ&i v-i VTP: Con - CEi h!i nHi bât$
quanh nhân vật Ngh9 tiểu thuy5t cJa ông ngưFi l! thc thể hư
S& đỏ: dng lên một
HEch v! chuyện loKn thiên vb h!nh động hỏng m! gi!u hay th5 gi-i h!i hư-c, ai
luân cJa gia đ/nh hDn, bên ngo!i, ch/m nHi, ngh]o đbu như nhau cũng đEng cưFi nhưng phKm vi cJa đo lộn theo d^ng đFi
Nhân vâ $t Xuân + s thật th! cJa lão tEc phẩm không chỉ xô bồ
TIc Đỏ – nhân vâ $t thy s& xoay quanh phKm vi + Nhân vật mang “b/nh dân”: xu+t + bông lơn khi miêu
cJa một gia đ/nh hay m!u sDc duy tâm thân b/nh dân, t ngôn ng[ h!nh một môi trưFng nhỏ thuô $c l-p dư-i đEy động cJa ch9 h!ng hẹp m! m rộng ra, xã hô $i. Nhưng mía (chương 1) ôm trùm, bao quEt
chính ho!n cnh đã + đùa vui khi nIi vb to!n bộ xã hội đương nh!o nă $n hDn tr s ngô nghê ng- thFi th!nh mô $t đ`a ngẩn cJa vú gi! nh!
ho!n to!n “vô giEo PhI Đoan trong cuộc dục”, “t/nh quEi”, khEnh th!nh sân qun
“thKo đFi” -> tng v't….
l-p că $n bã cJa XH. => Ti5ng cưFi châm => nhanh chIng bi5m, đ kích sâu h^a nhâ $p v!o xã cay. hô $i trưng gi - CEi bi gDn libn v-i th!nh th9 đồi bKi, tuyê $t vọng
dâm ô, gi d&i b9p + b'm
3. Nhận xét v tên cMc chương trong tMc phẩm
- S thăng ti5n chIng mặt cJa VTP - Mang m!u sDc mê tín
chJ động nhy v!o khoa học (Chương 6:
S& đ!o hoa, Con giFi con phật, Quỷ C&c T\
Xuân TIc đỏ nhy v!o khoa học) => thi sĩ phục sinh
(Chương 10: Xuân TIc đỏ thi sĩ)=> diễn gi (Xu+t hiện  phn đu, phn cu&i s thăng
(Chương 11: Xuân TIc Đỏ diễn gi) => ci
ti5n => S lí gii cho s th!nh công)
cEch phật giEo (Chương 13: Xuân tIc đỏ cEi
cEch phật giEo)=> quan đ&c Xuân nHi giKn
(Chương 14: Quan đ&c Xuân nHi giận) =>
vinh quang (Chương 15: Vinh Quang! Xuân
TIc Đỏ) => d^ xét S Liêm ph^ng ( Chương
18: Xuân TIc đỏ do xét S Liêm ph^ng) =>
c`u qu&c (Chương 20: Xuân TIc Đỏ c`u qu&c)
- Từ ng[ liên quan đ5n s dâm cJa con ngưFi - T^ m^ , gây cưFi: văn học bEo chí, thuộc
Một cuộc âm mưu, Ái t/nh, Một cuộc tranh
tính h!ng hIa cJa văn học, kích thích s t^
nhau mọc sừng, Một vụ cư:ng b`c,… m^ cJa nưFi đọc
T/nh + dâm: học thuy5t Frued (học thuy5t vb s dâm) M!u sDc âu hIa Trộn lan Đông Tây
S ch5 tKo một cuộc Âu hIa, sân qun, B/nh
dân trong xưng Âu hIa,…
Một s giễu nhKi, diễn ngôn cJa xã hội đương đ9a
Văn Minh, Ti5n Bộ, B/nh dân, Nghệ thuậật v9
nghệ thuật, nghệ thuật v9 nhân sinh, sinh lý
học, diễn ngôn vb thể thao
=> ngôn ng[ mang đậm m!u sDc tri5t lý => giễu nhKi
- Tên chương gDn v-i nh[ng s kiện chính trong chương
+ Chương 1: S& đ!o hoa cJa Xuân TIc Đỏ - Minh + Văn = Văn Minh – L^ng thương ngưFi cJa b! PhI Đoan
+ Chương 2: Quan Phù v! ThEi Tu5 - Than ôi dân ta! Văn minh, hKi chưa! – Cẩm v! Cẩm, Cẩm phKt
- V+n đb vb s& mệnh, “sô đ!o hoa”, cEi nh/n vb tư-ng s& l! vận h!nh xuyên su&t cu&n tiểu thuy5t.
Vd: S& đ!o hoa cJa Xuân TIc Đỏ (Chương 1), Quan Phù v! ThEi Tu5 (Chương 2), Con giFi con phật (Chương 3)
- Xuân tIc đỏ l! nhân vật trung tâm - th+y đư'c l9ch tr/nh cJa nhân vât, ma c! bông => chJ
động nhy v!o khoa học (Chương 6: Xuân TIc đỏ nhy v!o khoa học) => thi sĩ (Chương 10:
Xuân TIc đỏ thi sĩ)=> diễn gi (Chương 11: Xuân TIc Đỏ diễn gi) => ci cEch phật giEo
(Chương 13: Xuân tIc đỏ cEi cEch phật giEo)=> quan đ&c Xuân nHi giKn (Chương 14: Quan đ&c
Xuân nHi giận) => vinh quang (Chương 15: Vinh Quang! Xuân TIc Đỏ) => d^ xét S Liêm
ph^ng ( Chương 18: Xuân TIc đỏ do xét S Liêm ph^ng) => c`u qu&c (Chương 20: Xuân TIc Đỏ c`u qu&c)
 H!nh tr/nh thay đHi khJng khi5p từ một k_ vô danh th!nh một vĩ nhân, d!nh chi5n thDng trên
t+t c lĩnh vc m! anh ta đi qua. Nhân vật trung tâm l! một k_ vô đKo đ`c
- Ám nh cEi dâm, s hư hỏng ( chương 1: Xuân TIc Đỏ b9 bDt qu tang khi đang ngDm trộm
một cô đm đang thay vEt
- Giật gân, hEp dận=> m!u sDc phIng s chi ph&i ng^i bút ông, đưa con ngưFi v!o nh[ng ngIc ngEch
3.Những nguyên nhân nào đưa đến sự thành công khác thường của Xuân Tóc Đỏ? May mDn cJa s& phận Tính cEch
Nhanh nhẹn – nhanh chIng nDm bDt - thKo
đFi - l'i dụng xã hội để ti5n thân
Lưu manh + thích nghi nhanh chIng v--i môi trưFng Thể thao: tennis
Xã hội kệch c:m + gi-i thư'ng lưu
Sự ăn kh3p tuyê 4t đối giữa b5n ch6t lưu manh, đ9i b:i của XTĐ v3i x= hô 4i thư>ng lưu
trưng gi b9 thao túng bi nh[ng dục vọng vb tibn bKc v! s dâm ô.
Bn ch+t lưu manh, lẳng lơ cJa Xuân khi b9 phEt giEc đã b9 vKch trn (nh/n trộm một cô đm
đang thay vEy) nhưng van đư'c b! PhI Đoan cm hoE v! tKo cơ hội để Xuân đi nh[ng bư-c đu
v!o môi trưFng cJa nh[ng k_ gi!u cI. Bằng s khôn ngoan, nhibu thJ đoKn nên Xuân tIc đỏ đã
tKo đư'c chỗ đ`ng trong gia đ/nh cJa ông b! Văn Minh, lọt v!o
không phi ngau nhiên m! đFi Xuân lên hương như dibu gặp giI. T+t c đbu cI s hỗ tr' âm
thm cJa nh[ng k_ t xưng l! tng l-p quý tộc, thương lưu, sang chnh. Th5 nhưng, nh[ng k_ đI
lKi không cI nhân cEch. Họ đKi diện cho tng l-p xã hội lúc đI chỉ ham mu&n tibn t!i, danh vọng,
thích thể hiện, vui thú xEc th9t… Cụ thể như b! PhI Đoan, cô Tuy5t ngây thơ, ông c& Hồng, ông PhEn …
Ban đu Xuân ho!n to!n b9 động v-i cEi s& đỏ cJa m/nh. HDn ngơ ngEc khi bư-c chân v!o xã hội
quybn quý (đu tiên l! nh! b! PhI Đoan, Tiệm may âu hIa…) Nhưng sau hDn c!ng chJ động hơn
v! bi5t phEt huy nh[ng s trưFng ngIn nghb cJa m/nh để khai thEc vận may. Cu&i cùng hDn
chKm đ5n đỉnh cao vinh quang.
=> Bn ch+t cJa xã hội thư'ng lưu cũng bẩn thỉu, nhem nhu&c như xã hội hK lưu m! hDn đang s&ng.
XTĐ có những năng lực r6t đă 4c biê 4t:
th= thao (tennis) (th thao là d$u hiê &u c'a mô &t th(i đ)i – Phương Tây d)y cho ngta v0 đ1p
c'a cơ b4p >< Phương Đông ch8 qtam đến tinh th:n => coi tr=ng th thao, v0 đ1p c'a
thân th => phương Tây h?a
)  Sn phẩm cJa Âu hIa
 Bâ $c thy cJa diễn ngôn qung cEo: thu&c lâ $u, trang phục,…
“Ông cho rằng Xuân cI t!i qung cEo lDm, nIi một lFi l! cI v!i ngh/n bKc ( Chương 15)
 Qung cEo l! s lừa d&i công khai dc c+p phép  SP cJa Âu hIa
 Khoa học (y học): > luân lí
 S biê $n minh trDng tr'n cho dâm tính cJa con ngưFi
 Thích h'p tuyê $t đ&i v-i nh[ng tiêu chí cJa Âu hIa
 C•M GIÁC CĂM PH’N - B“T LTC CWA VTP (t ti)
Số mê 4nh: tiên đoEn trư-c vb s th!nh công cJa XTĐ ST TUYÊ$T V•NG
4. Đối tư>ng trào phúng và giọng điệu trào phúng trong Số Đỏ? Tiểu thuy5t S& đỏ
a. Đối tư>ng trào phúng là đa đối tư>ng
Ti5ng cưFi h!i hư-c – giễu Căm phan: gDn v-i ti5ng
Bi: tuyê $t vọng – hư vô nhKi – hIm h/nh cưFi phê phEn, tr!o phúng Minđơ, Min-toa, đEm đông, Xuân TIc Đỏ, gđ/nh Văn Ti5ng nIi lương tâm cJa phụ n[ tân thFi, ci cEch Minh VTP => cEi ẩn dư-i cJa vban MEy mIc, râ $p khuôn, h!nh
Thừa nhâ $n s lên ngôi cJa vi vô th`c cJa đEm đông nh[ng th` vô đKo đ`c
 S b+t lc, cay đDng trư-c s& phâ $n
Trong S& đỏ, VTP đã dng nên c mô $t th5 gi-i đy h!i hư-c, “mọi ngưFi”, “mọi s vâ $ t”
đbu r+t h!i hư-c. Nhưng đ&i tư'ng tr!o phúng chJ y5u, mũi nhọn tâ $p trung cJa ng^i bút tr!o
phúng kphai l! t+t c mọi ngưFi m! l! cEi bô $ phâ $n “ông chJ”, “b! chJ” to!n bô $ xã hô $i trưng
gi th!nh th9, t`c l! tâng l-p trên, bao gồm c trí th`c v! nh[ng nhân vâ $t trông bô $ mEy chính quybn th&ng tr9.
VTP phê phEn đích đEng to!n bô $ mă $t x+u xa cJa l&i s&ng tư bn  th!nh th9, ch5 nhKo t+t
c nh[ng cEi rm, cEi x+u, cEi bn tiê $n, đồi bKi cJa mô $t hKng ngưFi, cJa mô $t thFi đKi v-i
nh[ng phong tr!o văn hIa gi d&i, b9p b'm trư-c CMT8.
Nhân vâ $t Xuân TIc Đỏ – nhân vâ $t “b/nh dân”: xu+t thân b/nh dân, thuô $c l-p dư-i đEy xã
hô $i. Nhưng chính ho!n cnh đã nh!o nă $n hDn tr th!nh mô $t đ`a ho!n to!n “vô giEo dục”,
“t/nh quEi”, “thKo đFi” -> tng l-p că $ n bã cJa XH. => nhanh chIng h^a nhâ $p v!o xã hô $i
trưng gi th!nh th9 đồi bKi, dâm ô, gi d&i b9p b'm 
Xuân TIc Đỏ l! điển h!nh cho nh[ng k_ vô học, nh& nhăng, mang bn ch+t gian
manh thuô $c loKi că $n bã cJa xh “kh&n nKn”, “chI đểu” m! ph+t lên nhanh chIng 
XTĐ l! mô $t phương tiê $n để VTP vKch trn bn ch+t cJa tng l-p thư'ng lưu trí
th`c tư sn th!nh th9 đương thFi. b. Cung bâ '
c tiếng cười trKo phsn g: Đa đ&i tư'ng => đa cung bâ $c
Ti5ng cưFi h!i hư-c: Khi l+y s d&t nEt, ngô nghê cJa nhân vâ $t l!m đ&i tư'ng tr!o phúng
=> ti5ng cưFi gDn v-i cm h`ng h!i hư-c, cI tính ch+t đùa vui nhẹ nh!ng, thoi mEi, ko nhằm
mục đích tiêu diê $t đ&i tư'ng
VD: s thâ $t th! cJa lão thy s&, bông lơn khi miêu t ngôn ng[, h!nh đô $ng cJa ch9 h!ng
mía, đùa vui khi nIi t-i su ngô nghê cJa vú gi! nh! b! PhI Đoan…
Ti5ng cưFi châm bi5m, đ kích sâu cay d!nh cho đ&i tư'ng tr!o phúng l! nh[ng “ông
chJ”, “b! chJ”, nh[ng nhân vâ $t chính tKo nên cEi xh kh&n nKn, ch& đbu. c. Nghê '
thuâ 't trKo phsng cSa VTP
- TKo ra h!ng loKt nh[ng t/nh hu&ng tr!o phúng da trên viê $c xây dng nh[ng mâu thuan:
mâu thuan gi[a bn ch+t b+t nhân, đam ô, đểu cEng v-i l-p son ph+n l^e loẹt bên ngo!i
- KhDc họa nhân vâ $ t tr!o phúng: Tính ch+t h!i cJa cEc tính cEch thưFng đư'c bô $c lô $ chJ
y5u  nh[ng nét bb ngo!i v! h!nh vi cJa con ngưFi; hu như không thể hiê $n th5 gi-i nô $i tâm nvat
 Diê $n mKo cJa nhân vâ $t thưFng mang nh[ng nét k/ quEi, phn t nhiên, phi logic => nHi
bâ $t mâu thuan gi[a h/nh th`c v-i nô $i dung cJa nhân vâ $t
 Nét tính cEch l& lăng, quEi g
- NT điển h/nh hIa => Nvat XTĐ: Bút phEp bi5m họa v! thJ phEp phIng đKi 5. S- ĐỎ:TÓM TẮT:
S& đỏ l! câu chuyện kể vb Xuân, thưFng đư'c mọi ngưFi gọi l! Xuân tIc đỏ. Xuân l! một cậu
bé, một đ`a tr_ lang thang đu đưFng xI ch', s&ng bằng nghb tr]o me, tr]o s+u ki5m tibn s&ng lay lDt qua ng!y…
V/ từ nhỏ mồ côi, không ai nuôi dKy, nên bn ch+t cJa Xuân b9 tha hIa, hDn cI nh[ng h!nh
động vô giEo dục nên b9 c-m bDt giam. Nhưng cơ may đ5n, Xuân đư'c c`u thoEt b-i b! PhI
Đoan- l! một mụ me Tây vô cùng dâm đãng. Từ đI, Xuân l!m phục vụ cho một c\a h!ng Âu
hIa cJa v' chồng Văn Minh do mụ PhI Đoan gi-i thiệu cho, đây l! một c\a h!ng chuyên phục
vụ phEi đẹp, nơi luyện qun v't cJa b! PhI Đoan v! v' Văn Minh. Xuân tIc đỏ đư'c nhận danh
hiệu “sinh viên trưFng thu&c” rồi danh hiệu “đ&c tF Xuân”, hDn học thuộc l^ng nh[ng b!i qung
cEo thu&c lậu, gia nhập v-i xã hội thuộc lưu, m rộng cEc m&i quan hệ v-i nh[ng nhân vật cI
th5 lc, v! đư'c cô Tuy5t em cJa Văn Minh con cụ c& Hồng yêu say đDm. C!ng ng!y hDn c!ng
đư'c nhibu ngưFi kính trọng v! s' hãi. Vô t/nh hDn gây ra cEi ch5t cJa cụ c& tH, v! đư'c gia
đ/nh nh! cụ c& vô cùng bi5t ơn v/ đibu n!y. V' chồng Văn Minh ra s`c yêu chibu v! tô v; cho
Xuân, đồng thFi cũng cI ý đ9nh gã em gEi l! Tuy5t cho Xuân dù bi5t quE kh` cJa hDn, nhưng v/
Tuy5t cũng đã mang cho m/nh cEi danh hư hỏng nên đ&i v-i gia đ/nh họ lKi l! nibm vui.
Xuân đăng kí đi tranh gii qun v't nhân d9p vua Xiêm t-i BDc K/, hDn x\ dụng r+t nhibu thJ
đoKn đê tiện để đư'c thi đ+u v-i đ&i thJ chính. Bằng cEch hãm hKi hai cu thJ nHi ti5ng trư-c
khi trận đ+u diễn ra, v! cu&i cùng hDn l! ngưFi duy nh+t để đ+u v-i quEn quân Xiêm. V/ để gi[
m&i giao h^a v-i nư-c Xiêm, nên đã yêu cu Xuân thua. K5t thúc trận đ+u, Xuân diễn thuy5t
gi[a đEm đông để mọi ngưFi hiểu hDn thua v/ tH qu&c, hi sinh v/ tH qu&c m/nh. Th5 l! hDn đư'c
tung hô, tr th!nh một anh hùng, một vĩ nhân. Đư'c thưng đư'c tham gia nhibu hội, v! hDn tr
th!nh con rể cJa cụ c& Hồng.
ĐoKn trích HKnh phúc cJa một tang gia thuộc chương XV cJa tiểu thuy5t, đoKn trích kể lKi cnh
tang gia cJa gia đ/nh cụ c& Hồng khi cụ cô tH đã ch5t.
(1)“SI đỏ” đứa con đMng tY hKo cSa Vũ Trọng Phụng
S& đỏ l! một tiểu thuy
5t văn học cJa nh! văn Vũ Trọng Phụng, đăng  H! Nội bEo từ s& 40
ng!y 7 thEng 10 1936 v! đư'c in th!nh sEch ln đu v!o năm 1938. Nhibu nhân vật v! câu nIi
trong tEc phẩm đã đi v!o cuộc s&ng đFi thưFng v! tEc phẩm đã đư'c dng th!nh k9ch, phim.
Nhân vật chính cJa S& đỏ l! Xuân – biệt danh l! Xuân TIc đỏ, từ chỗ l! một k_ b9 coi l! hK lưu,
bỗng nhy lên tng l-p danh giE cJa xã hội nhF tr!o lưu Âu hIa cJa gi-i tiểu tư sn H! Nội khi
đI. TEc phẩm S& đỏ, cũng như cEc tEc phẩm khEc cJa Vũ Trọng Phụng đã từng b9 c+m lưu h!nh
tKi Việt Nam Dân chJ Cộng h^a trư-c năm 1975 cũng như tKi Việt Nam th&ng nh+t cho đ5n năm 1986.
“S& đỏ” l!m cho ngưFi đọc cưFi theo nhibu kiểu.CưFi v/ cEi h!i hư-c trong văn phong cJa Vũ
Trọng Phụng, cưFi cEi s t/nh nh& nhăng lộn xộn cJa nh! cụ c& Hồng, hay cũng l! cưFi mỉa,
cưFi thẳng mặt cEi ch5 độ phong ki5n th&i tha, chKy theo cEi danh v! đồng tibn. Vũ Trọng
Phụng đã khai thEc nhibu khía cKnh bi h!i cJa cuộc s&ng sau đI lồng ghép v!o chuyện tKo ra
nh[ng tr!ng cưFi lK cho đ5n cưFi nhưng van cI chút n!o đI buồn cho cụ c& Hồng v/ chuyện cJa
gia đ/nh ông v! cưFi xIt xa cho s& phận cJa ông v/ cEch m! con chEu cJa ông d!nh cho một cụ
c&. LK lùng l! từ chính xEc nh+t d!nh cho cEi tr!o phúng trong tEc phẩm n!y cJa nh! văn Vũ
Trọng Phụng, tEc phẩm đ^i hỏi ngưFi đọc phi đọc v! ngam m-i th+y h5t cEi v9 đDng đằng sau
ti5ng cưFi m! nh! văn mu&n truybn ti. GIp phn thể hiện quan điểm khinh bỉ cJa tEc gi vb s
th&i nEt v! đen t&i cJa xã hội xưa.
Đ&i tư'ng m! nh! văn Vũ Trọng Phụng phê phEn l! tng l-p tiểu tư sn xưa nhưng nh! văn
khéo léo khi ông không đi v!o đ&i tư'ng chính m! mư'n ngay tên “lươn lẹo” nhưng lKi cI thIi
“trưng gi học l!m sang” để từ đI đ!o sâu v!o phê phEn lb thIi cJa xã hội xưa v! s l& lăng
cJa cEc nhân vật tiểu tư sn xưa để từ đI ông chuyển hư-ng nIi vb cEi “tr^ đFi” cJa nh[ng diễn
viên đKi t!i ngay trong cuộc s&ng v! ngay chính v-i nh[ng ngưFi thân cJa m/nh. “S& đỏ” kể vb
Xuân TIc Đỏ m! s& hDn cũng đỏ thật. HDn đã tri qua t+t c cEc nghb như tr]o me, thHi k]n,
qung cEo thu&c lậu, nhặt banh  sân qun v't. Nhưng “tr^ đFi” lKi xxy ra khi s lươn lẹo
đư'c l^ng nh[ng giai c+p trong xã hội nên h5t ln n!y đ5n ln khEc hDn đư'c ngưFi ta trọng
dụng, bi5t ơn,… v/ m+y cEi tr^ m]o cJa m/nh giúp con ngưFi đI thỏa mãn nh[ng nhu cu cE nhân.
CEc t/nh ti5t trong câu chuyện đư'c Vũ Trọng Phụng xây dng h5t s`c t!i t/nh, đưa cEc nhân
vật v!o nh[ng th5 cF hiểm, buộc họ phi im lặng để cho Xuân nhy v!o tng l-p “thư'ng lưu”
một cEch dễ d!ng, không gặp tr ngKi g/ để lên đ5n đỉnh cao cJa nghệ thuật châm bi5m l! khi
Xuân thua trong trận qun vs vận động viên ThEi Lan v! tr th!nh “v9 anh hùng c`u qu&c”,
đư'c thưng BDc Đẩu bội tinh, xưng ta, gọi công chúng bằng “mi”. T+t c nh[ng đibu đI đbu
nhằm mục đích lột t đư'c cEi s th&i nEt, đồi bKi, lai căng, n\a tây n\a ta cJa xã hội Việt Nam
dư-i Ech cai tr9 cJa ch5 độ thc dân.
S& đỏ đư'c coi l! một kiệt tEc cJa Vũ Trọng Phụng – bậc thy cJa nghệ thuật tr!o phúng, châm
bi5m trong nbn văn học Việt Nam trư-c CEch mKng ThEng TEm.
(2)Cười trong nước mắt
“S& đỏ” bao gồm hai mươi chương mô phỏng v! v; lên một b`c tranh t& cEo xã hội thc dân
n\a phong ki5n đương thFi, đồng tibn v! danh vọng đã l!m băng hoKi nh[ng giE tr9 đKo đ`c
truybn th&ng cJa con ngưFi. Từ lúc b9 bDt th/ Xuân tIc đỏ đư'c B! PhI bão lãnh cho đ5n lúc b!
ta cho hDn vb l!m  tiệm may Âu hIa, từ đI hDn phEt hiện ra nhibu bí mật cJa gia đ/nh b!. Bằng
nh[ng thJ đoKn xo trE, sau n!y hDn tr nên nHi ti5ng v! c^n đư'c nhận BDc Đẩu bội tinh. Xuân
TIc Đỏ l! một tên mồ côi, cù bơ cJ b+t, đư'c xã hội dung dư:ng tKo nên một tên ma c! bông,
nằm  tng l-p th+p kém nh+t cJa xã hội đương thFi, nhF gặp nhibu vận đỏ cùng v-i s lươn
lẹo cJa m/nh Xuân tr th!nh một ngưFi s&ng trong gi-i thư'ng lưu v! tKo ra bao tr^ m]o trong
tEc phẩm cJa Vũ Trọng Phụng. TEc gi đã s\ dụng s tr!o phúng xen k; tính châm bi5m qua
cEch h!nh văn cJa m/nh qua tính cEch cJa mỗi nhân vật cho đ5n cEch xây dng cEc t/nh ti5t
trong truyện l!m ngưFi đọc cm th+y cưFi nhưng sau khi cưFi lKi l! s đDng ngDt trư-c cEch
h!nh x\ cJa nh[ng con ngưFi trong một gia đ/nh, nh[ng ngưFi thân cJa họ l! nKn nhân cJa nh[ng tr^ đFi như th5 n!y. 
B! PhI Đoan – mụ gIa bụa thJ ti5t hai đFi chồng, v-i cEi mong mu&n nh+t đFi l! t/m
lKi cm giEc đư'c b9 hi5p, mụ th]m b9 hi5p v! khEt khao b9 hi5p – một con ngưFi suy
đồi đKo đ`c. “y vậy m! b! van gật gù v/ m/nh đã hư hỏng một cEch khoa học. 
Cô Ho!ng Hôn xu+t hiện một tí t9 t/ ti, cDm sừng cho chồng rồi đi khEch sKn v-i bồ m!
c^n tri5t lý: “C? chồng thôi mà không c? nhân tình? Thế là hèn, là x$u, là không c?
đức h)nh gì cả, không c? thông minh nhan s4c gì cả, nên chẳng ma nào n? thèm chim!
… C? ăn c? ch=i mới g=i là trâu chứ!”

Than ôi nh[ng ngưFi đ!n b! đã trư't ra ngo!i r/a nhân cEch v! đKo đ`c cJa phụ n[ truybn th&ng. 
“Biết rồi, khổ l4m, n?i mãi!” – 1872 câu nIi l!m nên thương hiệu riêng cJa cụ c&
Hồng – con trai c cJa cụ tH. CEi con ngưFi +y đã t/m bEc sĩ cho cha v-i tiêu chí “Ta
chỉ cn một ông thy thu&c l!m bộ, hay cho đơn thu&c mKnh, hoặc l! hay khệnh
khKng, l! đJ gi5t nHi cụ via nh! ta rồi”.
Con trai đã “bEo hi5u” cha như vậy!
Nét bi5m họa quE thn t/nh! Ch+m phE nên một tâm hồn sa đọa, đKo lí suy đồi đ5n cùng cc. 
Văn Minh, con trai cJa cụ c& Hồng, đi Tây du học 6-7 năm chẳng cI mnh bằng n!o,
vb nư-c m hiệu may v-i tôn chỉ cH vũ ph^ng tr!o “Âu hIa” nhằm “phô ra nh[ng bộ
phận kín đEo cJa phEi đẹp”. N!o l! bộ Chi5m l^ng, Ngây thơ, Dậy th/, N[ quybn, Kiên
trinh, Lư:ng l… N!o l! cEi Eo “Ỡm F”, cEi qun “Hãy chF một chút”, Eo lIt “HKnh
phúc” v! c cEi coIcsê “Ngừng tay”…
NgưFi đọc như th+y một cEi tEt rõ mKnh v!o phEi y5u, ti5t hKnh cJa ngưFi phụ n[ b9 đưa ra l!m
tr^ cưFi cho c thiên hK. Th5 m! đEm đ!n b! trong xã hội +y van gật đu lia l9a, để xin đư'c
“Âu hIa theo văn minh, ăn vận theo ti5n bộ”.
“HKnh phúc cJa một tang gia” – chương XV tiểu thuy5t S& Đỏ đã đư'c Bộ GiEo Dục đưa v!o
chương tr/nh Ng[ Văn l-p 11, Vũ Trọng Phụng đã miêu t bằng t+t c nh[ng nét hoKt kê, tKo
nên ti5ng cưFi đy đDng chEt vb cEi rm cJa đEm thư'ng lưu th!nh th9 b9 tha hIa. Một đEm tang
m! như lễ hội. Bi bọn con chEu cJa cụ tH Hồng đã đ'i lâu quE rồi, đ'i để cEi tF di chúc +y đi
v!o giai đoKn thc h!nh ch` không phi l! lý thuy5t viễn vông n[a. NAM CAO
1. Nhân tI hình thKnh phong cMch Làng quê Trí thức tiểu tư sản
- Điển hình cho nông thôn Việt Nam trước
+ Nhiều hoài bão, mơ mộng, khao khát đc Cách mạng:
sống cuộc đời tận độ với giá trị
+ Bị sản xuất công nghiệp tàn phá, mất đi
+ Nhanh chóng vỡ mộng khi va đập với đời ngành thủ công vốn có thực.
+ Người dân mất nghề, phải đi tha hương cầu Nhà văn số 1 trong đề tài viết về ngờiờời tri thực thức tiểu tư sản
+ Cường hào, ác bá hoành hành
=> Nông thôn đồng bằng Bắc Bộ
=> Thân phận người nông dân trở nên thống khổ
Xuất thân trong một gia đình thiên chúa giáo
Nghi thức sưng tội, sám hối => con người có
thể nhìn sâu bên trong nội tâm, tự phát hiệện lỗi lầm
=> Màu sắc khả năng phân tích tâm lí => Đề tài sám hối…