-
Thông tin
-
Hỏi đáp
Đề bài: Vẽ một bức tranh hay viết một đoạn văn thể hiện cảm nhận riêng của bạn về hình tượng “cánh chim chiều” trong Tràng giang hoặc “hạc vàng bay đi” trong Hoàng Hạc lâu.| Văn mẫu lớp 12
Khổ cuối bài thơ “Tràng giang” nói đến cảnh hoàng hôn buồn mà đẹp. Một cái nhìn xa vời vợi. Trước mắt nhà thơ là những núi mây nhô lên, đùn lên lớp lớp màu trắng bạc. Cảnh sắc thiên nhiên rất tráng lệ. Tài liệu được sưu tầm giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao. Mời bạn đọc đón xem!
Văn mẫu 12 497 tài liệu
Ngữ Văn 12 839 tài liệu
Đề bài: Vẽ một bức tranh hay viết một đoạn văn thể hiện cảm nhận riêng của bạn về hình tượng “cánh chim chiều” trong Tràng giang hoặc “hạc vàng bay đi” trong Hoàng Hạc lâu.| Văn mẫu lớp 12
Khổ cuối bài thơ “Tràng giang” nói đến cảnh hoàng hôn buồn mà đẹp. Một cái nhìn xa vời vợi. Trước mắt nhà thơ là những núi mây nhô lên, đùn lên lớp lớp màu trắng bạc. Cảnh sắc thiên nhiên rất tráng lệ. Tài liệu được sưu tầm giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao. Mời bạn đọc đón xem!
Chủ đề: Văn mẫu 12 497 tài liệu
Môn: Ngữ Văn 12 839 tài liệu
Thông tin:
Tác giả:
Tài liệu khác của Ngữ Văn 12
Preview text:
Đề bài: Vẽ một bức tranh hay viết một đoạn văn thể hiện cảm nhận
riêng của bạn về hình tượng “cánh chim chiều” trong Tràng giang
hoặc “hạc vàng bay đi” trong Hoàng Hạc lâu.
Đoạn văn cảm nhận về hình tượng cánh chim chiều hoặc hạc vàng bay đi mẫu 1
Khổ cuối bài thơ “Tràng giang” nói đến cảnh hoàng hôn buồn mà đẹp. Một cái nhìn xa vời
vợi. Trước mắt nhà thơ là những núi mây nhô lên, đùn lên lớp lớp màu trắng bạc. Cảnh sắc
thiên nhiên rất tráng lệ. Bầu trời chắc là xanh thẳm, hoặc tím thầm trong khoảnh khắc
hoàng hôn nên màu mây ở cuối chân trời mới ánh lên màu bạc ấy. Giữa cái bao la mênh
mộng bỗng xuất hiện một cánh chim nhỏ nhoi. Cánh chim dang chở nặng bóng chiều, bay
vội vã. Trên cái nền tím sẫm, nhạt nhòa của bóng chiều hôm, hiện lên những núi bạc mây
cao và một con chim lạc đàn nghiêng cánh nhỏ. Hai nét vẽ ấy tượng trưng cho những cảnh
chiều hôm trong tâm tưởng người lữ thứ: Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi... (Bà Huyện
Thanh Quan), Chim hôm thoi thóp về rừng... (Nguyễn Du). Nghệ thuật tương phản giữa
cánh chim nghiêng nhỏ bé và mờ dần với núi mây bạc hùng vĩ, với trời đất bao la đã làm cho
cảnh đất trời và tràng giang thêm mênh mông hơn, xa vắng hơn, và cũng buồn hơn.
Đoạn văn cảm nhận về hình tượng cánh chim chiều hoặc hạc vàng bay đi mẫu 2
Hình tượng "cánh chim chiều" trong "Tràng Giang" và "hạc vàng bay đi..." trong "Hoàng hạc
lầu" đều mang đến cho tôi một cảm nhận sâu sắc về sự mong manh và tinh tế của cuộc
sống. Trong mỗi bài thơ, hình ảnh của những con chim đều là biểu tượng cho sự tự do và
mong muốn, nhưng đồng thời cũng là biểu hiện của sự hiểm nguy và sự phù phiếm của
cuộc đời. Cánh chim chiều, với hình ảnh nhẹ nhàng, bay bổng trên bầu trời hoàng hôn,
thường gợi lên trong tôi cảm giác mơ mộng và tĩnh lặng. Những con chim này thường được
mô tả như những hình ảnh êm đềm, nhưng cũng là biểu tượng cho sự mong manh và phù
phiếm của thế giới. Chúng bay đi về phía hoàng hôn, nơi có sự kết thúc và sự chấm dứt, tạo
ra một cảm giác thương cảm và nhớ nhung trong lòng người đọc. Trong khi đó, hạc vàng
trong "Hoàng hạc lầu" mang đến một hình ảnh rực rỡ và quý phái hơn. Hạc được mô tả như
là biểu tượng của sự hoàn hảo và quyền uy, và hình ảnh của nó khi bay đi trên bầu trời xanh
thường gợi lên trong tôi sự ngưỡng mộ và hân hoan. Nhưng đồng thời, việc hạc bay đi cũng
đề cập đến sự tạm thời của vẻ đẹp và quyền lực, như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều
đang trôi qua và thay đổi. Tóm lại, cả hai hình tượng này đều mang đến cho tôi một cảm
nhận sâu sắc về tính chất phù phiếm và tạm thời của cuộc sống, cũng như sự đẹp đẽ và
mong manh của nó. Chúng là những lời nhắc nhở về việc trân trọng những khoảnh khắc đẹp
đẽ trong cuộc sống và sống mỗi ngày với tinh thần tự do và nhẹ nhàng.
Đoạn văn cảm nhận về hình tượng cánh chim chiều hoặc hạc vàng bay đi mẫu 3
Trong cảnh hoàng hôn của "Tràng Giang", nhà thơ mô tả một khung cảnh tràn ngập sự buồn
và đẹp đẽ. Trước mắt là những đỉnh núi mây trắng bạc đang nổi lên, tạo nên một bức tranh
tự nhiên rất lộng lẫy. Bầu trời có lẽ sẽ xanh thẳm hoặc tím thẫm, với mây ở phía cuối chân
trời chớp lên màu bạc trong ánh hoàng hôn. Giữa không gian rộng lớn và mơ hồ đó, một
cánh chim nhỏ nhắn xuất hiện, mang theo bóng chiều và bay vụt đi. Trên nền tím đậm của
hoàng hôn, hình ảnh của chim như một điểm nhấn nhỏ bé giữa sự tráng lệ của mây và nền
trời. Sự tương phản giữa cánh chim và mây núi làm cho cảnh vật trở nên mênh mông, xa
vắng và mang một nét buồn lạc.
Đoạn văn cảm nhận về hình tượng cánh chim chiều hoặc hạc vàng bay đi mẫu 4
Trong khung cảnh hoàng hôn của "Tràng Giang", nhà thơ thấy những đám mây trắng bạc nổi
lên trước mặt, tạo nên một cảnh thiên nhiên tráng lệ. Bầu trời xanh hoặc tím thắm là nơi nổi
bật cho ánh màu bạc của mây cuối ngày. Trong cái không gian rộng lớn ấy, một cánh chim
nhỏ xuất hiện, mang theo bóng dáng của chiều buồn. Trên nền tím u ám của chiều hôm,
hình ảnh con chim và những đỉnh mây bạc cao vút tạo nên sự tương phản, làm cho cảnh vật
trở nên mênh mông và buồn bã hơn.
Đoạn văn cảm nhận về hình tượng cánh chim chiều hoặc hạc vàng bay đi mẫu 5
Câu thứ 4 “Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà” tính đối thoại với một tình cảm quan niệm
thơ đi trước cho ta nghĩ đến tiếng thơ của Thôi Hiệu:
“Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai”
Với Huy Cận không cần khói sóng nào cần đến tác dụng của ngoại cảnh mà vẫn nhớ quê
hương, nỗi niềm thương nhớ luôn thường trực trong lòng người. Đó là cách bày tỏ tình cảm
thật sâu sắc. Đứng trên quê hương, đất nước mà vẫn nhớ quê hương đất nước. Phải chăng
đó là nỗi buồn sông núi của một trí thức yêu nước sống trong thân phận vong quốc nô, nỗi
buồn của một thế hệ thanh niên yêu nước sống dưới thời Pháp đương thời. Bức tranh thiên
nhiên gây ấn tượng bởi vẻ đẹp kì vĩ mĩ lệ của khung cảnh trời chiều đậm màu sắc nhưng bức
tranh quá rộng lớn làm đầy lên nỗi cô đơn nhớ thương khắc khoải của nhân vật trữ tình.
Đoạn văn cảm nhận về hình tượng cánh chim chiều hoặc hạc vàng bay đi mẫu 6
Thôi Hiệu nhìn khói mà nhớ quá khứ, nhớ miền quê, nơi chôn rau cắt rốn. Nỗi sầu đậm sắc
tố cổ xưa. Còn Huy Cận, đang ở quê nhà mình nhưng vẫn dâng lên nỗi nhớ nhà. Nhớ nhà có
thể hiểu là nỗi nhớ về quốc gia đang mất chủ quyền, nỗi buồn mang tầm thời đại. Lòng quê
ở đây nói lên nỗi nhớ quê hương với hai từ “gợn” cho ta bóng hình sóng đang ở bên cạnh,
sóng cũng biết cũng nhớ hay tác giả đang nhớ về quê hương? Sự lên xuống của con sóng
hay nỗi nhớ da diết của nhà thơ không chỉ một lần mà liên tục. Câu thơ muốn nói lên nỗi
nhớ về quê hương tự do thanh bình của tác giả khi sống trong cảnh sông nước. Nhà thơ
mượn từ “khói” trong thơ Thôi Hiệu để nói lên cảm xúc của mình, nếu nhà thơ nhìn khói mà
nhớ nhà thì nhà thơ Huy Cận không có “khói” nhưng vẫn nhớ về mái ấm nơi chôn rau cắt
rốn đã nuôi tôi khôn lớn. Huy Cận lại buồn trước cảnh vắng vẻ, những con sóng “gợn sóng”
gợi nhớ quê hương nhưng lại chỉ thấy hư vô, Huy Cận một mình đối diện với cảnh trống
vắng. Chính vì thế mà khát vọng được yêu thương và được gắn bó với đời là nguyện vọng của tác giả.