



















Preview text:
Bài 6: Em đến cùng đoàn
du lịch ( 1 ) Em đến cùng đoàn du lịch
( Denise là học sinh 2 năm trước của thầy Vương, cô ấy đã dẫn một đoàn du lịch đến Trung
Quốc du lịch, hôm nay cô ấy đến thăm thầy Vương…)
Denise: Em chào thầy Vương! Đã lâu không
gặp rồi. Thầy Vương: Chào em! Denise, em
đến khi nào vậy? Denise: Ngày hôm kia mới đến ạ.
Thầy Vương: Đến học phải
không? Denise: Không ạ, đến du lịch ạ.
Thầy Vương: Đến một mình à?
Denise: Không ạ, em đến cùng một đoàn du lịch. Em làm phiên dịch viên, cũng là hướng dẫn
viên du lịch. Thầy Vương: Em đã đi làm rồi ?
Denise: Chưa ạ, em vẫn còn là nghiên
cứu sinh. Thầy Vương: Đang làm thêm phải không?
Denise: Vâng ạ, lợi dụng kì nghỉ đến một công ty du lịch làm thêm. Bọn họ ( đã) tổ chức một
đoàn du lịch, ông chủ (liền) để em cùng họ đến. Ông ấy biết em cần đến Trung Quốc thu thập tài
liệu, thế nên (là), cứ có đoàn du lịch đến Trung Quốc, ông ấy liền sắp xếp em cùng đoàn đến.
Thầy Vương: Ông chủ này tốt thật.
Denise: Đúng vậy ạ. Ông ấy đã giúp đỡ em rất
nhiều. Thầy Vương: Đã đi nơi khác chưa?
Denise: Đi rồi ạ. Bọn em trước tiên (đã) chơi ở Hồng Kông 3 ngày, lại đi Thâm Quyến, từ Thâm Quyến qua đây đấy ạ.
Thầy Vương: Đi máy bay đến phải không?
Denise: Không ạ, đi tàu lửa đến. (Mọi) người trong đoàn du lịch đều muốn đi thử tàu lửa Trung
Quốc, ngắm cảnh hai bên đường sắt.
Thầy Vương: Khi nào quay về?
Denise: Đoàn du lịch ngày mốt đã về rồi ạ. Em cùng với ông chủ thương lượng ổn thỏa rồi,
quay về trễ mấy ngày, em muốn đi một chuyến đến quê hương của Khổng Tử. Chiều nay là thời
gian hoạt động tự do, nên (em) đến thăm thầy ạ.
Thầy Vương: Ở đây ăn cơm tối đã rồi
hẵng đi đi. ( 2 ) Bạn học tiếng Trung ở đâu thế?
Điền Phương: Mike, bạn học tiếng Trung ở đâu thế? Mike: Học ở Mỹ.
Điền Phương: Đã học được bao lâu rồi?
Mike: Mình từ kì nghỉ hè năm ngoái mới bắt đầu học tiếng Trung, đã học được hơn
một năm rồi. Điền Phương: Học ở đại học phải không?
Mike: Không. Học ở một trường học ngôn
ngữ. Điền Phương: Giáo viên người Trung Quốc dạy à?
Mike: Có giáo viên người Trung Quốc, cũng có giáo viên người Mỹ. Bạn nghĩ tôi nói tiếng
Trung như thế nào? Điền Phương: Tàm tạm. Người Trung Quốc vừa nghe là biết bạn là người nước ngoài rồi.
Mike: Vừa nhìn đã biết tôi là người nước ngoài (à), mũi cao, tóc vàng, mắt xanh. Tôi biết (là),
phát âm và thanh điệu của tôi đều chưa tốt lắm.
Điền Phương: Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau OK không? Tôi giúp bạn luyện tiếng Trung, hi vọng
bạn giúp tôi luyện tiếng Anh.
Mike: Được đó. Nhưng mà, tiếng Anh của tôi cũng
tàm tạm. Điền Phương: Cái gì? Bạn chẳng phải người Mỹ sao?
Mike: Bố tôi là người Mỹ, mẹ là người Ý, tôi 10 tuổi mới đến Mĩ. Có thể làm giáo viên của
bạn không? Điền Phương: Cũng tạm.
Mike: Không, không thể tàm tạm, chúng ta đều cần chăm chỉ học tập.
9. Ngày hôm kia tôi đến Bắc Kinh, hai năm trước đã từng học qua hai năm tiếng Trung ở Trung
Quốc, là học sinh của thầy Vương. Lần này tôi không phải đến học, (mà là) đến du lịch. Tôi
không đến một mình, tôi đến cùng đoàn du lịch. Tôi là hướng dẫn viên du lịch kiêm phiên dịch
viên của đoàn du lịch. Hiện tại tôi chưa đi làm, đang là nghiên cứu sinh,
Bài 11: Phía trước một chiếc xe trống đang
chạy qua ( 1 ) Phía trước một chiếc xe trống đang chạy qua
( Một ngày mùa thu, Điền Phương mời Trương Đông, Mary và Mike đến nhà chơi…)
Điền Phương: Người đợi xe mỗi lúc một đông (rồi ), chúng ta vẫn là gọi xe taxi đi đi, đừng ngồi
xe buýt nữa. Mary: Được thôi, bạn xem, bên kia vừa hay ( có ) 1 chiếc xe trống đang chạy qua, đi chiếc này đi. ( Trên xe taxi)
Mary: Nhà bạn ở là tứ hợp viện phải không?
Điền Phương: Đúng rồi. Trong sân nhà tôi có trồng một cây táo to, trên cây có ra rất nhiều táo
đỏ. Từ ( chỗ ) xa là có thể nhìn thấy. Vừa nhìn ( thấy ) cây táo to kia là thấy được nhà tôi rồi.
Hôm nay mời các bạn nếm thử táo đỏ nhà tôi, ngọt lắm á.
Mary: Tôi nghe nói bây giờ ( người ) ở nhà tứ hợp viện càng ngày càng ít rồi.
Điền Phương: Phải. Bây giờ nhà cao tầng trong thành phố càng xây càng nhiều, khu nhà ở cũng
càng xây càng đẹp. Rất nhiều người đều chuyển đi vào trong chung cư sống rồi. Trong sân nhà
chúng tôi gần đây cũng đã chuyển đi năm sáu hộ, năm sau nhà chúng tôi cũng sắp dọn đi rồi. Mary: Vậy tiếc quá.
Điền Phương: Tôi mặc dù cũng không nỡ rời xa sân nhỏ của nhà chúng tôi, nhưng vẫn là hi vọng
mau (chút) chuyển đi vào trong chung cư hiện đại hóa sống.
( 2 ) Người trẻ ăn bận càng ngày càng
đẹp rồi ( Lễ Giáng sinh và năm mới sắp đến rồi…)
Thầy Vương: Các bạn học đã học tiếng Trung hơn hai tháng rồi. Hôm nay, muốn mời mọi người
tùy ý nói cảm nghĩ và hiểu biết của bản thân. Có ý kiến và kiến nghị gì cũng có thể đề ra.
Mary: Lúc mới đến, em không quen với khí hậu của Bắc Kinh, thường xuyên cảm, bây giờ càng ngày càng quen rồi.
Mike: Tiếng Trung của bọn em càng ngày càng tốt, cảm thấy càng học
càng thú vị rồi. Mary: Bạn bè của em càng ngày càng nhiều rồi.
Mike: Bạn càng nhiều càng tốt, “ ở nhà cậy cha mẹ, ra ( cửa ) ngoài cậy bạn bè” mà.
Yamamoto: Món ăn Trung Quốc rất ngon, em càng ăn càng thích ăn, vì vậy cũng càng ngày càng mập rồi.
Mike: Em cảm thấy cuộc sống của mọi người mỗi ngày một phong phú thêm, người trẻ ngày
càng biết ăn bận, ăn bận càng ngày càng đẹp rồi.
Mary: Lễ Giáng sinh và năm mới sắp đến rồi, không ít cửa hàng đều có bày cây thông Noel,
trang trí vô cùng đẹp, em nhìn thấy rất nhiều người Trung Quốc cũng mua cây thông Noel và quà Giáng sinh.
Mike: Thưa thầy, em nghe nói người Trung Quốc cũng bắt đầu đón lễ Giáng sinh rồi, phải không ạ?
Thầy Vương: Gia đình bình thường không đón lễ Giáng sinh. Có người đón lễ Giáng sinh, có
thể là thích cái kiểu không khí vui mừng kia ( của ) lễ Giáng sinh, bọn trẻ có thể nhận được quà
từ chỗ cha mẹ, đương nhiên cũng rất hạnh phúc. Nhưng mà, ngày lễ lớn nhất của Trung Quốc
vẫn là Tết nguyên đán.
Mike: Thưa thầy, em kiến nghị, chúng ta mở một buổi tiệc liên hoan năm mới,
thế nào ạ? Thầy Vương: Được đó! 3. A.
1. Trong sân nhà tôi có trồng rất nhiều hoa.
2. Tôi cảm thấy nhà tứ hợp viện của Bắc Kinh là 1 kiểu văn hóa kiến trúc.
3. Kiểu kiến trúc này bây giờ càng ngày càng ít rồi.
4. Tiếng Trung càng học càng khó, cũng càng học càng thú vị.
5. Cả nhà chúng tôi dựa vào một mình cha làm việc mà sống.
6. Đây là món ăn tôi nấu, mời anh nếm thử.
7. Ngày lễ lớn nhất của Trung Quốc vẫn là Tết nguyên đán.
8. Có vài người đón lễ Giáng sinh có thể là vì thích kiểu không khí vui mừng đó. B.
1. Phía trước trung tâm hội nghị có trồng rất nhiều hoa.
2. Dưới cây có đỗ mấy chiếc xe.
3. Trên tường có dán một cặp chữ Hỉ.
4. Trên giường có một đứa trẻ đang ngủ.
5. Trong phòng có để hai cái giá sách.
6. Trên quyển sách này không có viết chữ, không biết là của ai.
7. Trên bàn có đặt một bình hoa.
8. Trong lớp học có treo hai tấm bản đồ.
7. Hôm qua chúng tôi đi đến nhà Điền Phương chơi. Lúc đi, mưa rất to, nhưng chúng tôi vừa đến
nhà Điền Phương mưa liền ngừng (rồi).
Gia đình Điền Phương ở trong một nhà tứ hợp viện. Trong sân có trồng một cây táo to, còn có
trồng rất nhiều hoa, có hoa đỏ, có hoa vàng, vô cùng đẹp. Sân của nhà bọn họ không quá to,
nhưng rất sạch, cũng rất yên tinh.
Cha mẹ của Điền Phương vừa nhìn ( thấy ) chúng tôi đến (rồi), liền đi ra vừa cười vừa nói: “
Hoan nghênh các em đến nhà tôi chơi, mời vào phòng ngồi ( đi).”
Điền Phương đã giới thiệu với chúng tôi cha mẹ của cô ấy.
Tôi biết cha mẹ của Điền Phương đều là giáo sư đại học. Cha Điền Phương nói, các em cứ gọi
chúng tôi thầy Điền và cô Hoàng đi. Cô Hoàng nhiệt tinh rót trà cho chúng tôi, mời chúng tôi
ăn trái cây. Cô ấy nói, các em cùng Điền Phương là bạn học, lại là bạn tốt, đến đây thì giống
như đến nhà của bản thân, đừng khách sáo.
Điền Phương nói, tham quan phòng sách của cha tôi trước đi. Cô ấy dẫn chúng tôi đi vào phòng
sách của cha cô ấy. Phòng không quá to, xung quanh có đặt vài cái giá sách to. Trong giá sách
có để rất nhiều sách, có sách tiếng Trung, cũng có sách tiếng Anh, có sách lĩnh vực văn học,
lịch sử, cũng có sách lĩnh vực chính trị, triết học. Tôi đã xem qua một lúc, rất nhiều sách tôi đều
không biết, tôi chỉ biết tên của Lỗ Tấn, Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình, bởi vì lúc tôi ở
trong nước (đã) đoc qua sách của họ, đương nhiên là (sách) dịch thành tiếng Anh.
Trước cửa sổ là một cái bàn làm việc, kế bên bàn làm việc có để một cái máy tính mới, máy
tính còn đang mở ( đó).
Trên bức tường phía sau ghế sô pha có treo vài bức tranh chữ, Điền Phương vừa chỉ những tranh
chữ này vừa giới thiệu cho chúng tôi(,) nói: “ Đây là tranh của Từ Bi Hồng vẽ, kia là chữ của
Quách Mạt Nhược viết.” Điền Phương hỏi tôi, bạn biết Từ Bi Hồng và Quách Mạt Nhược là ai
không? Tôi nói không biết. Tôi đối với Trung Quốc hiểu biết ít quá rồi.
Điền Phương nói tôi, Từ Bi Hồng là họa sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, Quách Mạt Nhược là nhà
lịch sử học nổi tiếng của Trung Quốc.
Điền Phương nói: “Những quyển sách và tranh chữ này đều là của ông để lại cho chúng tôi.”
Tham quan xong phòng sách, Điền Phương nói: “ Chúng ta đến phòng khách ngồi một lát đi,
các bạn chẳng phải là muốn học gói bánh chẻo sao? Hôm nay, cha mẹ tôi mời các bạn ăn bánh chẻo.”
Lúc chúng tôi đi vào phòng khách, cha mẹ của Điền Phương đang chuẩn bị gói bánh chẻo đó.
Cha cô ấy nói: “ Các em ngồi (và) nói chuyện đi, hai người chúng tôi gói là được rồi.” Điền
Phương nói: “ Chúng ta cùng đến đi, Mike và Mary còn muốn học thử mà.”
Chúng tôi rửa tay rồi liền bắt đầu gói bánh chẻo.
Sau khi đến Trung Quốc tôi từng ăn qua 1 2 lần bánh chẻo, nhưng chưa từng gói qua bánh chẻo,
đây là lần đầu tiên. Tôi không biết gói, gói cả ngày mới gói được một cái, Điền Phương nói
bánh chẻo mà tôi gói giống con chuột nhỏ, nói đến mức mọi người đều cười rồi.
Mọi người chúng tôi vừa gói vừa nói chuyện, rất náo nhiệt. Tôi rất thích kiểu không khí gia đình
(mà) vui vẻ này. Bánh chẻo bưng ra rồi. Bánh chẻo hôm nay thật ngon, tôi đã ăn hơn hai mươi cái.
Ăn hết bánh chẻo, chúng tôi lại ngồi một lúc, liền nói với hai vị giáo viên, chúng em nên đi
rồi, cảm ơn mọi người( các bạn), chúng em đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Hai vị giáo
viên tiễn chúng tôi một mạch đi ra cửa lớn, nói với chúng tôi: “ Hoan nghênh các em đến chơi thường xuyên nhé
Bài 16: Núi cao thế này, bạn leo lên nổi
không ( 1 ) Núi cao thế này, bạn leo lên nổi không
( Thầy Vương và cô Lâm cùng các bạn học leo núi…)
Cô Lâm: Thầy Vương, chúng ta lên núi bằng cách nào? Đi cáp treo lên
hay leo lên? Thầy Vương: Đừng ngồi cáp treo nữa. Cùng học sinh leo lên đi.
Cô Lâm: Ngọn núi này cao lắm đó, anh leo lên được
không? Thầy Vương: Không vấn đề. Leo lên được.
( Giáo viên cùng học sinh leo
núi…) Cô Lâm: Mỹ Anh, cô thấy em mệt đ Lí Mỹ Anh: Cô Lâm: Thầy Vương: Lí Mỹ Anh: Thầy Vương: Mike: Bài 17: Thầy nhớ ra rồi ( 1 ) Thầy nhớ ra rồi
( Một ngày nọ, thầy Vương nhận được một cuộc gọi, hóa ra là học sinh 3 năm trước của ông
ấy gọi đến.) Helen: Alo, có phải thầy Vương không ạ?
Thầy Vương: Đúng, em là…
Helen: Thầy à, thầy nghe ra được em là ai không?
Thầy Vương: Em là… xin lỗi, tiếng nói có hơi quen, nhưng bỗng nhiên không
nhớ ra là ai. Helen: Em là học sinh 3 năm trước của thầy, thầy còn dự hôn lễ của em đó.
Thầy Vương: A, thầy nhớ ra rồi, Helen! Bây giờ em
ở đâu? Helen: Em ở ngay Bắc Kinh ạ.
Thầy Vương: Em làm sao biết được số điện thoại
này? Helen: Roland nói cho em ạ.
Thầy Vương: Thật à? Em đến du lịch phải không?
Helen: Không ạ. Em nhận lời mời của đài phát thanh quốc tế đến Bắc
Kinh làm việc ạ. Thầy Vương: Ở lại bao lâu?
Helen: Em đã kí với bọn họ hợp đồng (thời hạn) 2
năm ạ. Thầy Vương: Paul thì sao?
Helen: Paul cũng đến ạ. Cậu ấy làm việc tại một công ty hợp tác đầu tư Trung Quốc và nước
ngoài ạ. Thầy ơi, bọn em muốn mời thầy đến nhà em chơi.
Thầy Vương: Được thôi.
Helen: Không biết là chiều thứ 7 thầy có thời gian rảnh
không ạ? Thầy Vương: Chiều thứ sáu này thì được.
Helen: Vậy để em bảo Paul lái xe đi đón thầy. Thầy vẫn ở chỗ khi trước chứ ạ?
Thầy Vương: Không, thầy chuyển nhà từ lâu rồi, chuyển đến một khu dân cư mới xây gần
trường. Thầy nói em nghe, em hãy nhớ địa chỉ nhà thầy. Lúc Paul đến, gọi thầy 1 cuộc, thầy ra cửa đón em ấy. Helen: Được thôi ạ.
( 2 ) Chúng tôi vẫn muốn
học tiếp ( Tại nhà Helen… )
Helen: Thầy ơi, thầy uống gì không ạ? Trà hay là cà phê?
Thầy Vương: Cả trà và cà phê thầy đều không uống được, đã uống thì buổi tối không ngủ được.
Chỉ uống chút nước thôi. Chỗ của các em tốt thật!
Helen: Đây là nhà mà công ty của Paul cho bọn em thuê. Nếu để bọn em tự bỏ tiền thuê có lẽ không thể thuê được.
Thầy Vương: Paul, công ty của em làm gì?
Paul: Công ty chúng em làm về giao lưu văn hóa Trung và nước ngoài. Công ty mới thành lập
không lâu, công việc cũng mới bắt đầu triển khai.
Helen: Thưa thầy, công việc của em và Paul đều cần dùng tiếng Trung, nên dự định tiếp tục học.
Bọn em muốn nhân cơ hội làm việc ở Bắc Kinh để học tốt tiếng Trung.
Thầy Vương: Hai em trước đây đều học tốt, có nền tảng nhất định, nếu kiên trì học tiếp thì
nhất định có thể học tốt.
Helen: Thời gian trôi nhanh thật! Rời Trung Quốc đã hơn ba năm rồi. Lúc mới về nước, em vẫn
thường nghe ghi âm, đọc bài khoá. Sau đó vì bận bịu, cũng không kiên trì tiếp. Rất lâu không
nói, tiếng Trung gần như quên sạch rồi, lúc cần dùng, rất nhiều từ không nhớ ra nữa.
Thầy Vương: Đúng vậy. Học ngoại ngữ chỉ có kiên trì, nghe nhiều, nói nhiều, luyện tập nhiều mới có thể học tốt.
Helen: Bọn em còn muốn mời thầy dạy chúng em ngoài giờ, không biết thầy có thể dành thời gian được không ạ?
Thầy Vương: Công việc của thầy khá bận, không dành được thời gian. Hai em định học thế nào?
Helen: Ban ngày bọn em đều không có thời gian, chỉ có buổi tối mới dành thời gian được. Nếu
thầy đồng ý, bọn em muốn đến nhà thầy học.
7. Tư Mã Quang đập vỡ chum
Đây là câu chuyện thời cổ của Trung Quốc.
Có một ngày, Tư Mã Quang cùng các bạn nhỏ chơi trong sân, trong sân có một cái chum nước
lớn, trong chum đã đựng đầy nước, lúc bọn họ đang chơi vui vẻ, một bạn nhỏ không cẩn thận
ngã vào trong chum nước, một đứa bé trông thấy, liền la lớn: “ Cứu người! Cứu người! Có
người rơi vào chum nước rồi!” Có những đứa trẻ nghe mà khóc òa lên. Tư Mã Quang nhìn thấy
được tinh huống này, rất nhanh đã nghĩ ra một cách hay. Cậu ta
lập tức mang đến một tảng đá, chạy qua, chạy đến đập vào chum nước, ngay lập tức chum nước
vỡ ra. Nước trong chum nước đều chảy ra, đứa trẻ ngã trong bể nước đã được cứu.
Nhìn thấy đứa trẻ từ trong chum leo ra, mọi người đều bật cười.
Bài 18: Kì nghỉ đông bạn định đi đâu
du lịch ( 1 ) Ăn gì cũng được Ăn gì cũng được
Mike: Mình hơi đói rồi, muốn ăn chút gì đó, bạn thì sao?
Mary: Mình vừa đói vừa khát. Tụi mình đi quán ăn đi. ( Ở quán ăn) Mike: Bạn ăn cái gì?
Mary: Bạn gọi món đi, gì cũng được.
Nhân viên phục vụ: Hai vị muốn gọi gì?
Mike: Chị gái, chỗ chị có món gì ngon? Cái gì
ngon chúng tôi ăn cái đó.
Nhân viên phục vụ: Chỗ chúng tôi món nào cũng ngon hết ạ.
Mike: Thật không? Cho chúng tôi hai phần
món ngon nhất ở chỗ chị.
Nhân viên phục vụ: Gà xào ớt và cá chua ngọt ở đây đều rất ngon.
Mike: Thế thì cho một phần giống vậy đi. Chúng ta uống gì đây?
Mary: Gì cũng được. Bạn nói uống gì thì uống cái đó đi.
( 2 ) Ở đâu lạnh là bạn đi nơi đó à
Tanaka: Thời gian trôi qua nhanh thật, tuần sau thi xong là sắp nghỉ
đông rồi. Mike: Đúng vậy, nghỉ đông bạn có dự định gì không?
Tanaka: Trường học sẽ tổ chức cho du học sinh đi du lịch nơi khác, ai cũng có thể ghi danh, bạn có ghi danh không?
Mike: Mình nghe ai đó nói qua việc này rồi. Nhưng mà mình muốn tự đi du lịch. Tanaka: Đi đâu? Mike: Cáp Nhĩ Tân.
Tanaka: Cáp Nhĩ Tân? Ở đâu lạnh là bạn đi nơi đó à. Hiện tại ban ngày ở đó đã hơn
âm 20 độ rồi. Mike: Nghe nói điêu khắc đèn băng ở Cáp Nhĩ Tân rất đẹp mắt, mình muốn đi xem thử.
Tanaka: Bạn định đi bằng cách nào?
Mike: Ngoại trừ đi xe đạp ra, đi bằng cách nào cũng được.
Tanaka: Bạn lại bắt đầu nói đùa (rồi).
Mike: Nếu không mua được vé xe lửa thì đi máy bay. Kế hoạch của bạn thì sao?
Tanaka: Mình định đi Tây An xem qua Bi Lâm và tượng binh mã trước, rồi đến Trùng Khánh, từ
Trùng Khánh đi thuyền đi du lịch Trường Giang Tam Hiệp, sau đó đi Tô Châu, Hàng Châu,
cuối cùng đi Quế Lâm và Vân Nam.
Mike: Điền Phương nói Tô Châu, Hàng Châu rất đẹp.
Tanaka: “ Trên có thiên đường, dưới có Tô Châu” mà. Bạn từng đi Quế Lâm chưa? Nghe nói
“Quế Lâm đệ nhất thiên hạ”, phong cảnh y như tranh vẽ, đẹp vô cùng.
Mike: Chưa (từng đi). Mình rất có hứng thú với phong tục của dân tộc tiểu số Vân Nam. Nếu
có cơ hội chắc chắn đi xem thử. Tuyến du lịch của bạn rất tốt, nhưng mà phải tốn bao nhiêu tiền đây.
Tanaka: Công ty yêu cầu tôi dùng dịp kì nghỉ vừa đi du lịch vừa đi
khảo sát. Mike: Thì ra bạn đi du lịch được tài trợ chi phí à. 8. Do uống thuốc mà ra
Bởi vì ăn ngon lại ăn nhiều, tôi càng ngày càng mập. Trời trở lạnh rồi, vì để giảm cân, tôi quyết
định đi bơi. Hôm nọ, tôi đi hồ bơi Trung tâm thể thao Olympic bơi một lúc, ngày thứ 2 đầu đau
rồi. Tôi đến bệnh viện đi khám bệnh. Bác sĩ nói tôi cảm rồi, kê một ít thuốc để tôi uống. Uống
thuốc cảm xong liền muốn ngủ. Sau khi ngủ 2 ngày, đầu hết đau rồi, nhưng mà họng lại đau.
Bác sĩ nói, thời tiết quá hanh khô, lại cho tôi uống thuốc. Qua 3 ngày, họng không đau nữa, lại
ho, đã vậy càng ho càng ghê, ho đến nỗi buổi tối không thể ngủ được. Bác sĩ sau khi khám xong
kê một ít thuốc ho cho tôi. Không ngờ, đêm hôm đó tôi liền phát sốt. Bác sĩ đành phải lại kê
thuốc hạ sốt cho tôi. Ông ta nói thuốc này rất tốt, nhưng phải uống nhiều nước.
Thuốc thật sự rất tốt, rất nhanh đã hết sốt rồi. nhưng mà mấy ngày liền không đi đại tiện. Bác sĩ
kiểm tra xong nói tôi bị táo bón. Lần này, bác sĩ nói uống chút thuốc Đông y đi. Thuốc Đông y
cũng rất tốt, sau khi uống, ngày thứ 2 đã có cảm giác muốn đi đại tiện, vội vàng chạy vào nhà vệ
sinh, không ngờ lại bị tiêu chảy. Đến tim bác sĩ, ông ta nói tôi ăn linh tinh làm đau dạ dày rồi, kê
tiếp ít thuốc chữa dạ dày để uống.
Chiều hôm qua, một người bạn là bác sĩ đến thăm tôi. Anh ta nói: “ Sắc mặt bạn sao lại khó coi
thế này, tôi kê bạn ít thuốc uống nhé.” Tôi nói, không cần đâu. Sắc mặt tôi khó coi thế này đều là do uống thuốc mà ra.
Anh ta có vẻ nghe không hiểu lời tôi nói, tôi liền nói cho anh ta trải nghiệm khám bệnh mấy
ngày này, anh ta nghe xong cười ầm lên, nói với tôi, phải, phải, bạn không thể uống thuốc tiếp
nữa. Nhưng mà, nên đi vận động (thân thể). Mùa đông lạnh lắm, đi ra bên ngoài vận động dễ
cảm lạnh, đến trung tâm thể thao Olympic đi bơi đi. Nghe lời anh ta nói, đầu lại lập tức đau.
Bài 19: Có khó khăn thì tim
cảnh sát ( 1 ) Có khó khăn thì tim cảnh sát
( Vài bạn học sinh đang nói chuyện, bọn họ nói về câu này “ Có khó khăn thì tim cảnh sát”…)
Mike: Khắp nơi trên đường đều có dán “ Có khó khăn thì tim cảnh sát”, bạn từng tim cảnh sát chưa? Edward: Chưa.
Đại Sơn: Hôm qua mình gặp phải một chuyện trên
đường. Mike: Chuyện gì?
Đại Sơn: Ở một cái ngã tư, mình nhìn thấy một cặp vợ chồng lớn tuổi, có vẻ như là từ nông thôn
đến. Bọn họ muốn qua đường, nhưng mà nhìn thấy xe chạy đến nhiều như thế, đợi cả ngày,
cũng không dám đi qua. Lúc này, một cảnh sát giao thông đã nhìn thấy được, ngay lập tức chạy
qua, dìu hai người già ấy, từng bước đi qua. Nhìn thấy được cảnh này, mình vô cùng cảm động.
Mike: Đay là chuyện mà cảnh sát nên làm, có gì phải cảm động chứ?
Đại Sơn: Nhưng mà, có nơi (,) vẫn từng xảy ra chuyện cảnh sát đánh người.
Edward: Mình nghĩa cảnh sát Trung Quốc vẫn tốt đấy chứ. Mình có một người bạn học, mùa
thu năm ngoái đi Trùng Khánh du lịch, không cẩn thận đã làm mất ví tiền và hộ chiếu, trên
người 1 xu cũng không có, vô cùng lo lắng. Lúc không biết phải làm sao, cậu ấy nghĩ đến câu “
Có khó khăn thì tim cảnh sát, liền đi tim cảnh sát. Cảnh sát sắp xếp chỗ ở cho cậu ấy, còn cho
cậu ấy mượn tiền mua vé máy bay về Bắc Kinh, lại còn lái xe chở cậu ấy đến sân bay. Mike: Thật à?
Edward: Đương nhiên là thật rồi! Mình còn đọc được một câu chuyện như thế này trên báo: một
cậu bé (khoảng) 4 5 tuổi làm banh lăn ra đường. Cậu bé ấy muốn chạy ra nhặt, được cảnh sát
nhìn thấy. Cảnh sát liền giúp cậu bé nhặt banh về, sau đó bế cậu bé đến bên đường. Cậu bé nói
một tiếng “ Cảm ơn chú”, vừa định đi, lại quay lại nói với cảnh sát: “Chú ơi, dây giày của con
tuột rồi.” . Vừa nói liền duỗi bàn chân nhỏ ra trước mặt cảnh sát, cảnh sát vừa cười vừa cúi
xuống, cột chắc dây giày cho cậu bé. Lúc này mẹ của cậu bé cũng đã chạy đến, thấy được cảnh
này, cảm động đến mức không biết phải nói gì.
( 2 ) Chúng tôi gọi Tùng, Trúc, Mai là “ Ba người bạn
mùa đông” Park Jungho: Bức “ Tranh hoa mai đỏ” này vẽ thật đẹp!
Thầy Vương: Đây là tranh của một người bạn họa sĩ tặng.
Park Jungho: Mặc dù là mùa đông, nhưng vừa nhìn thấy được bức tranh này liền cảm thấy giống y như mùa xuân vậy.
Thầy Vương: Mai, tùng, trúc là thứ mà họa sĩ Trung Quốc thích vẽ nhất. Người Trung Quốc gọi
tùng trúc mai là “ Ba người bạn mùa đông”. Nghe nói anh rất thích tranh Trung Quốc và thư pháp Trung Quốc.
Park Jungho: Phải. Mỗi lần tôi đến Trung Quốc, nhìn thấy được tranh thư họa mà mình thích,
nhất định phải mua một ít mang về.
Thầy Vương: Tôi và anh giống nhau (đấy), cũng vô cùng thích thư pháp và tranh
Trung Quốc. Park Jungho: Tôi thấy chữ anh viết rất đẹp.
Thầy Vương: Đâu có. Anh quá khen rồi. 8. Ngã tư đường