  
   
Ngày ấy, Hua Tát một gia đình ngụ không biết
mường nào chuyển đến. Họ dựng nhà ngoài rìa bản, chỗ gần
rừng ma. Nhà ấy chỉ hai vợ chồng đều luống tuổi. Họ đi đâu
cũng nhau. Người vợ lúc nào cũng âm thầm, im lặng, suốt
ngày không hề thấy nói một tiếng. Người chồng cao lớn, gầy
guộc, mặt sắt lại, mũi như mỏ chim. Đôi mắt của lão đục sâu
hoắm, phảng phất những tia lân tinh lạnh lẽo.
Người chồng tay thợ săn cự phách. Khẩu súng kíp trong
tay lão như mắt. Mỗi khi khẩu súng g lên, ít khi chim
chóc hoặc thú rừng nào thoát chết. Đằng sau nhà lão, lông
chim, xương thú chất đầy thành đống. Những đống lông chim
xác đen xỉn như màu mực tàu, còn những đống xương thú
màu đá vôi thì lốm đốm những vệt nước tủy vàng khè, hôi hám.
Những đống ấy to như những cái mả. Lão thợ săn như là hiện
thân thần Chết của rừng. Chim chóc thú rừng sợ hãi o.
Cánh thợ săn Hua Tát vừa ghen tị, vừa bất bình với lão. Lão
không tha bất cứ con vật nào trong tầm súng của mình.
người kể rằng đã tận mắt nhìn thấy o bắn chết một con công
đang múa. Một con công đang múa nhé: cái đầu cong như
lúa, cái đuôi xòe nửa vòng cung với đủ màu sắc, tia nắng mặt
trời hắt ánh lửa lấp lánh như vàng, đôi chân kheo khéo lượn
vòng. Chỉ tình yêu thì mới lượn vòng tinh tế n thế. Con
công đang múa, thế “Đùng” khẩu súng trong tay lão già
giật lên, phụt ra một lưỡi lửa đỏ. Con công ngã gục, cái cánh
ánh cầu vồng ngũ sắc nhòe máu. Vợ lão g đến, khô đét,
đen ngòm, âm thầm nhặt con công cho vào cái lếp sau lưng.
Tuy vậy, suốt đời o g chỉ săn được những con chim, con
thú bình thường. Lão già chưa bao giờ săn được con thú lớn ba
bốn tạ thịt. Khẩu súng lão chỉ bắn được những con vật nhỏ ngu
ngốc. Đấy chính là điều lão g khổ tâm, dằn vặt.. Cả bản Hua
Tát xa lánh vợ chồng lão, không ai nói chuyện, chơi bời với gia
đình lão. Nhìn thấy vợ chồng lão, người ta tránh ngoắt đi. Cứ
thế, lão thợ săn sống đơn bên người vợ âm thầm.
Cuối m ấy, Hua Tát động rừng, cây cối xác, chim
chóc trốn biệt, không dấu chân một con thú nào trong rừng.
Chưa bao giờ người Hua Tát sống vất vả đến thế. Người ta đồn
Then bắt đầu trừng phạt. Lão thợ săn ngụ kiếm ăn cũng
rất khó khăn. Vợ chồng lão lang thang khắp rừng. Lần đầu tiên
trong đời lão già gặp phải cảnh này. Ba tuần trăng, khẩu súng
của lão không hề được nổ. Lão già dậy từ gáy canh ba vác
súng đi đến tối mịt. Người vợ gầy của lão không còn đủ sức đi
theo chồng nữa. Mụ nhà nhóm lửa chờ đợi. Ngọn lửa mụ
nhóm như ma ám, không đỏ lại xanh lét n mắt chó sói.
Lần ấy lão già đi vắng cả tuần liền. Người lão mệt lả. Đầu
gối lão chùn xuống, các bắp thịt nhão ra tưởng chừng thể
dùng tay bấu được như bấu những con vắt nhẽo bết máu. Lão
đã lết khắp nơi không gặp gì. Đến một con chim sâu, thậm
chí một con bướm lão cũng không thấy. Lão hoang mang sợ hãi.
Then đã trừng phạt thế gian như lời người ta đồn đại hay chăng?
Cuối cùng, mệt lả, lão già kiệt sức phải lết về nhà. Đến con
suối đầu bản, lão dừng lại nhìn về nhà mình. Nhà lão ánh
lửa, i ánh lửa xanh lét, chắc vợ lão vẫn thức đợi chồng.
Lão nhắm nghiền đôi mắt đục sâu hoắm lại. Ngẫm nghĩ một
lát, lão lộn lại rừng. Mũi lão đã đánh hơi thấy mùi thú…o
gặp may thật. Lão đã nhìn thấy nó. Cái con công ấy đang múa.
Kìa, đôi chân con công di chuyển nhẹ nhàng về phía bên phải,
cái đuôi xòe thành đường tròn lại dịch về phía bên trái, cái ánh
xanh gay gắt trên túm lông dầu của rực rỡ làm sao! Lão già
giương súng lên: “Đùng!” Phát súng nổ. Lão nghe thấy tiếng
thất thanh. Lão chạy lại con thú bị bắn ngã. Đấy vợ lão.
Mụ đi ra rừng đợi lão, tay mụ còn cầm bộ lông chim công.
Lão thợ săn nằm sấp xuống, úp mặt vào vũng máu trên lớp
mục nồng nồng, ngái hoi như mùi chuột.
Miệng lão hộc lên như tiếng lợn lòi. Lão nằm thế rất lâu.
Mây đen xuống thấp, khu rừng tối sẫm, nóng hâm hấp như
da người sốt. Gần sáng, lão g .. bỗng đứng phắt dậy nhanh
như con sóc. Lão nảy ý định lấy xác vợ lão làm mồi đ săn con
thú, con thú lớn nhất đời nh. Lão nằm trong bụi cây gần cái
xác thối rữa của vợ lão một sải tay, đạn lên nòng, khắc khoải
chờ đợi. Nhưng Then đã trừng phạt lão. Không con thú nào
đến với lão, chỉ cái chết đến với lão.
Ba ngày sau, người ta lôi cái xác còng queo của lão ra khỏi
bụi cây. Một vết đạn xuyên qua trán lão. Lão đã bắn được con
thú lớn nhất đời mình.
 Những ngọn gió Hua Tát    

    
             

            
 
           
           
       
             
              
            

              
               
            

    
  
          
            
          
      
  
Truy tìm đuổi bắt; thợ săn con mồi    
            
              
           
           
            

  
  
             

 
              
             
      
           
   
           
             
            
 
 
            
           
         
           
           
       
 
           
             
              
            
             
             
              
             

             
 
            
          
           
           
           
           
      
          
            
             
            
            
             
             
            
           
            
             
            

             
              
            

 
             

             
             
           
             
             
             
         
      
   
             
           
             
 
             
  
            
                 
              
                
      
               
             
              
           
              
   
   
           
                
             
              
          
    
              
               
            

 
             
              
            
            
            
             
              
             
             
             
             
              
              
               
           
             
            
           
             

             
             
             
             
          
          
            
              
             
         
     
  
  
          
          
        
  
          
          
          
         
 

             
  
        
          
 
      
           
            
            
            
 
            
         
            
       

         
           
     
         
             
            
           
           
           
            
             
            
          
            
          

            
            
           
              
            
            
             
  
        
            
          
            
            
              
  
          
           
             
 

             
           
              
           
             
            
             
             
             
     

    
          
            
             
              
            
              
             
            
              
           
           

             
             
          
        

           
             
             
           
            
           
           
           
    
  
              
            
            
             
         
            
         
            
             
         
      
             
        
  
            
               
               
            

            
         
             
             
            
        
            


         
              
             
       


Preview text:

TRUYỆN THỨ HAI CON THÚ LỚN NHẤT
Ngày ấy, ở Hua Tát có một gia đình ngụ cư không biết ở
mường nào chuyển đến. Họ dựng nhà ở ngoài rìa bản, chỗ gần
rừng ma. Nhà ấy chỉ có hai vợ chồng đều luống tuổi. Họ đi đâu
cũng có nhau. Người vợ lúc nào cũng âm thầm, im lặng, suốt
ngày không hề thấy nói một tiếng. Người chồng cao lớn, gầy
guộc, mặt sắt lại, mũi như mỏ chim. Đôi mắt của lão đục và sâu
hoắm, phảng phất những tia lân tinh lạnh lẽo.
Người chồng là tay thợ săn cự phách. Khẩu súng kíp trong
tay lão như có mắt. Mỗi khi khẩu súng giơ lên, ít khi có chim
chóc hoặc thú rừng nào thoát chết. Đằng sau nhà lão, lông
chim, xương thú chất đầy thành đống. Những đống lông chim
xơ xác đen xỉn như màu mực tàu, còn những đống xương thú
màu đá vôi thì lốm đốm những vệt nước tủy vàng khè, hôi hám.
Những đống ấy to như những cái mả. Lão thợ săn như là hiện
thân thần Chết của rừng. Chim chóc và thú rừng sợ hãi lão.
Cánh thợ săn ở Hua Tát vừa ghen tị, vừa bất bình với lão. Lão
không tha bất cứ con vật nào trong tầm súng của mình. Có
người kể rằng đã tận mắt nhìn thấy lão bắn chết một con công
đang múa. Một con công đang múa nhé: cái đầu cong như lá
lúa, cái đuôi xòe nửa vòng cung với đủ màu sắc, tia nắng mặt
trời hắt ánh lửa lấp lánh như vàng, đôi chân kheo khéo lượn
vòng. Chỉ có tình yêu thì mới lượn vòng tinh tế như thế. Con
công đang múa, thế mà – “Đùng” – khẩu súng trong tay lão già
giật lên, phụt ra một lưỡi lửa đỏ. Con công ngã gục, cái cánh
có ánh cầu vồng ngũ sắc nhòe máu. Vợ lão già đến, khô đét,
đen ngòm, âm thầm nhặt con công cho vào cái lếp sau lưng. 1
Tuy vậy, suốt đời lão già chỉ săn được những con chim, con
thú bình thường. Lão già chưa bao giờ săn được con thú lớn ba
bốn tạ thịt. Khẩu súng lão chỉ bắn được những con vật nhỏ ngu
ngốc. Đấy chính là điều lão già khổ tâm, dằn vặt. Cả bản Hua
Tát xa lánh vợ chồng lão, không ai nói chuyện, chơi bời với gia
đình lão. Nhìn thấy vợ chồng lão, người ta tránh ngoắt đi. Cứ
thế, lão thợ săn sống cô đơn bên người vợ âm thầm.
Cuối năm ấy, ở Hua Tát động rừng, cây cối xơ xác, chim
chóc trốn biệt, không có dấu chân một con thú nào trong rừng.
Chưa bao giờ người Hua Tát sống vất vả đến thế. Người ta đồn
là Then bắt đầu trừng phạt. Lão thợ săn ngụ cư kiếm ăn cũng
rất khó khăn. Vợ chồng lão lang thang khắp rừng. Lần đầu tiên
trong đời lão già gặp phải cảnh này. Ba tuần trăng, khẩu súng
của lão không hề được nổ. Lão già dậy từ gà gáy canh ba vác
súng đi đến tối mịt. Người vợ gầy của lão không còn đủ sức đi
theo chồng nữa. Mụ ở nhà nhóm lửa chờ đợi. Ngọn lửa mụ
nhóm như có ma ám, không đỏ mà lại xanh lét như mắt chó sói.
Lần ấy lão già đi vắng cả tuần liền. Người lão mệt lả. Đầu
gối lão chùn xuống, các bắp thịt nhão ra tưởng chừng có thể
dùng tay bấu được như bấu những con vắt nhẽo bết máu. Lão
đã lết khắp nơi mà không gặp gì. Đến một con chim sâu, thậm
chí một con bướm lão cũng không thấy. Lão hoang mang sợ hãi.
Then đã trừng phạt thế gian như lời người ta đồn đại hay chăng?
Cuối cùng, mệt lả, lão già kiệt sức phải lết về nhà. Đến con
suối đầu bản, lão dừng lại nhìn về nhà mình. Nhà lão có ánh
lửa, cái ánh lửa xanh lét, chắc là vợ lão vẫn thức đợi chồng.
Lão nhắm nghiền đôi mắt đục và sâu hoắm lại. Ngẫm nghĩ một
lát, lão lộn lại rừng. Mũi lão đã đánh hơi thấy mùi thú…Lão 2
gặp may thật. Lão đã nhìn thấy nó. Cái con công ấy đang múa.
Kìa, đôi chân con công di chuyển nhẹ nhàng về phía bên phải,
cái đuôi xòe thành đường tròn lại dịch về phía bên trái, cái ánh
xanh gay gắt trên túm lông dầu của nó rực rỡ làm sao! Lão già
giương súng lên: “Đùng!” Phát súng nổ. Lão nghe thấy tiếng
rú thất thanh. Lão chạy lại con thú bị bắn ngã. Đấy là vợ lão.
Mụ đi ra rừng đợi lão, tay mụ còn cầm bộ lông chim công.
Lão thợ săn nằm sấp xuống, úp mặt vào vũng máu trên lớp
lá mục nồng nồng, ngái và hoi như mùi chuột.
Miệng lão hộc lên như tiếng lợn lòi. Lão nằm thế rất lâu.
Mây đen sà xuống thấp, khu rừng tối sẫm, nóng hâm hấp như
da người sốt. Gần sáng, lão già . bỗng đứng phắt dậy nhanh
như con sóc. Lão nảy ý định lấy xác vợ lão làm mồi để săn con
thú, con thú lớn nhất đời mình. Lão nằm trong bụi cây gần cái
xác thối rữa của vợ lão một sải tay, đạn lên nòng, khắc khoải
chờ đợi. Nhưng Then đã trừng phạt lão. Không có con thú nào
đến với lão, chỉ có cái chết đến với lão.
Ba ngày sau, người ta lôi cái xác còng queo của lão ra khỏi
bụi cây. Một vết đạn xuyên qua trán lão. Lão đã bắn được con
thú lớn nhất đời mình.
(Trich: Những ngọn gió Hua Tát, Tuyên tâp Nguyên Huy Thiêp)
Phân I. ĐOc hiêu (4,0 điêm)
Câu 1. Tim nhưng chi tiêt miêu ta nhân vât lao thơ săn. (0,5 điêm).
Câu 2. Canh "đông rưng" ơ ban Hua Tat diên ra như thê nao? (0,5 điêm). 3
Câu 3. Hinh anh con công đang mua co y nghia gi? Tư đo,
anh/chi hay đanh gia, nhân xet vê hanh đông băn chêt con công
đang mua cua lao thơ săn. (1,0 điêm)
Câu 4. Hay trinh bay cach hiêu chi tiêt cuôi truyên "Lao đa băn
đươc con thu lơn nhât đơi minh". Tư đo, nhân xet vê thai đô cua
nha văn Nguyên Huy Thiêp đôi vơi nhân vât lao thơ săn. (1,0 điêm).
Câu 5. Nhân xet vê ươc mơ săn con thu lơn nhât đơi cua lao thơ
săn. Tư đo, lây môt vai vi du trong thưc tê cuôc sông co môt sô
ngươi cung săn đuôi "con thu lơn nhât" giông lao thơ săn. (1,0 điêm).
Phân II. Viêt (6,0 điêm) Câu 1 (2,0 điêm)
Anh/chi hay viêt môt đoan văn theo câu truc diên dich
(khoang 12 câu) trinh bay nhưng nhân xet đanh gia cua minh vê
nghê thuât xây dưng tinh huông truyên trong truyên ngăn "Con
thu lơn nhât" cua Nguyên Huy Thiêp. Câu 2 (4,0 điêm)
Truy tìm và đuổi bắt; thợ săn và con mồi luôn luôn tôn tai
trong cuôc sông ngay hôm nay. Co nhưng luc, tư tâm thê cua
môt ga thơ săn con ngươi ta co thê tư biên minh thanh con môi.
Theo anh/chi điêu gi se biên "thơ săn" thanh "con thu"? Trươc
hiên tương đang sơ nay, anh/chi co nhưng giai phap nao? Hay
tra lơi câu hoi trên băng môt bai văn nghi luân xa hôi. --------HÊT-------- GƠI Y ĐAP AN Phân I. ĐOc hiêu:
Câu 1. Tim nhưng chi tiêt miêu ta nhân vât lao thơ săn. (0,5 điêm) 4 - Tra lơi:
Nhưng chi tiêt miêu ta lao thơ săn la: cao lơn, gầy guôc, mặt săt
lai, mui như mo chim. Đôi măt cua lao đuc va sâu hoăm, phang
phât nhưng tia lân tinh lanh leo.
+ Nhân xet liên quan đên nhân vât: gop phần khăc hoa đươc điêu gi tư nhân vât?
+ Nhân xet liên quan đên tac gia: Thây đươc kha năng quan
sat ra sao? Cac sư dung tư ngư như thê nao cua tac gia?
Câu 2. Canh "đông rưng" ơ ban Hua Tat diên ra như thê nao? (0,5 điêm) - Tra lơi:
Cuôi năm ây, ơ Hua Tat đông rưng, cây côi xơ xac, chim choc
trôn biêt, không co dâu chân môt con thu nao trong rưng. Chưa
bao giơ ngươi Hua Tat sông vât va đên thê.
Câu 3. Hinh anh con công đang mua co y nghia gi? Tư đo,
anh/chi hay đanh gia, nhân xet vê hanh đông băn chêt con công
đang mua cua lao thơ săn. (1,0 điêm) Tra lơi:
Hinh anh con công mua đươc miêu ta rât chi tiêt "Môt
con công đang mua nhe: cai đầu cong như la lua, cai đuôi xòe
nưa vòng cung vơi đu mau săc, tia năng mặt trơi hăt anh lưa lâp
lanh như vang, đôi chân kheo kheo lươn vòng. Chỉ co tinh yêu
thi mơi lươn vòng tinh tê như thê.", giong kê thât say mê, cuôn
hut, ta tương tương ra cai nhin đăm đuôi, trai tim cung rao rưc
va đôi môi xuyt xoa trong tưng lơi kê. Nghia la lao thơ săn quan
sat con công ki lương. Lao cung đa nhân ra ve đep cua con công;
ve đep say mê, cuôn hut đên la ki. Vôn la ngươi sinh ra giưa nui
rưng, lơn lên trên miên sơn cươc, gia dặn trong tưng trai, nên
chăc chăn lao hiêu đươc cai điêu mua cua con công, 5
thông điêp cua điêu mua đo: tiêng gOi cua tinh yêu không lơi
ma sao lai thăm thiêt, say đăm, đên ngOt ngao như vây. Đo
la điêu Slow tinh cam danh riêng cho nang công? Đo la vu
khuc cua tinh yêu? Con vu khuc nao đep hơn con công đang
mua, đep hơn tiêng gOi cua tinh yêu!
- Nhân xet, đanh gia vê hanh đông băn chêt con công
đang mua cua lao thơ săn: Con công đang say mê biêu diên
vu khuc cua tinh yêu, biêu tương cho ve đep thuần khiêt đên say
mê cuôn hut cua thiên nhiên. Trong hoan canh ăn uông dư thưa,
xương thu chât thanh đông, lông chim đầy sau vươn, vây ma lao
thơ săn vân băn con công đang mua. Lao băn đâu phai vi vât
chât, đâu phai đê thư cam giac đươc môt lần băn chêt con thu
đầu đơi. Cho nên co thê noi, hanh đông nay xuât phat tư
môt trai tim băng gia, lanh lung vô cam. Qua hanh đông
băn chêt con công đang mua ta mơi thây đươc ban chât tan
đôc dan man cua lao thơ săn => lao không tha cho bât cư
môt con vât nao trong tâm sung kê ca ̉ môt con công đang mua.
Câu 4. Hay trinh bay cach hiêu chi tiêt cuôi truyên "Lao đa băn
đươc con thu lơn nhât đơi minh". Tư đo, nhân xet vê thai đô cua
nha văn Nguyên Huy Thiêp đôi vơi nhân vât lao thơ săn. (1,0 điêm). Tra lơi:
* Cach hiêu vê chi tiêt: "Lao đa băn đươc con thu lơn nhât đơi minh"
- Đây la chi tiêt nghê thuât rât đăc săc, vưa li giai đươc ro
nhan đê "con thu lơn nhât", vưa lam ro tư tương chu đê cua
tac phâm. Nêu không co chi tiêt ơ cuôi truyên, chiêu sâu tư
tương cua tac phâm se không còn tôn tai, môi quan hê giưa thơ 6
săn - con môi; con môi - thơ săn se vô cung nhat nhòa. Tư đo,
ban chât, hiên thưc cua đơi sông không đươc hiên ro net (nhât la
phần hiên thưc đang sơ ma không ai dê nhân ra).
- Con thu ́ lơn nhât la ̀ giâc mơ, khat vOng ca ̉ đơi lao thơ ̣ săn
theo đuôi. Đây la điêu rât binh thương ma ai trong bât cư linh
vưc nao cung la môt thơ săn, cung khao khat mong muôn săn
đươc môt con thu lơn nhât, săn đươc nhưng gi lơn lao, đep đe phi thương.
- Con thu ́ lơn nhât: phai chăng chinh lao thơ ̣ săn la ̀ con thu ́ lơn nhât
trong tac phâm? => nhân manh ban chât, thu tinh đôc ac da man không tha
con thu nao; ngay ca săn sang lây xac vơ lam môi như đê đat đươc khat vong,
ươc mơ, săn con thu lơn nhât đơi minh => Trong môi ngươi liêu co môt
phân :"CON" ban năng, thu tinh đang ngư tri va đên luc nao đo, con manh thu
bao tan se trơ minh thưc giâc???
- Lao thơ ̣ săn đa ̃ băn chêt lao châp nhân cai chêt trong cô đơn, đoi ret,
trong tôi lôi chât chông => Lao giêt chêt chinh minh phai chăng lao
đa ̃ săn đươc con thu ́ lơn nhât, đa ̃ đat đươc ươc mơ, khat vong ma ̀
lao hăng theo đuôi => trong nhưng cuôc săn THƠ ̣ SĂN co ́ thê ̉ se ̃
trơ ̉ thanh CON MÔI cua chinh minh va ̀ se ̃ bi ̣ chêt bơi hon tên, mui đan cua chinh minh.
* Thai đô cua tac gia:
vưa lên an, phê phan (qua chi tiêt băn chêt con công,
lây xac vơ lam môi như, qua chi tiêt cuôi truyên) nhưng cung vưa xot xa, day
dưt cho nhưng kiêp ngươi (tai năng, bi hăt hui, cô đơn, biên chât).
=> khi đanh gia cân dung cac tinh tư tư lay đê đanh gia như
lên an, phê phan, đông cam, xot thương, cam phuc, kinh
trOng, căm phân, yêu mên. .
Câu 5. Nhân xet vê ươc mơ săn con thu lơn nhât đơi cua lao thơ
săn. Tư đo, lây môt vai vi du trong thưc tê cuôc sông co môt sô
ngươi cung săn đuôi "con thu lơn nhât" giông lao thơ săn. (1,0 điêm). Tra lơi:
- Nhân xet vê ươc mơ săn con thu lơn nhât: Con thu lơn nhât
la giâc mơ, khat vong ca đơi lao thơ săn theo đuôi. Đây la điêu
rât binh thương ma ai trong bât cư linh vưc nao cung la môt thơ 7
săn, cung khao khat mong muôn săn đươc môt con thu lơn nhât,
săn đươc nhưng gi lơn lao, đep đe phi thương. Giâc mông ây
luôn đau đau trong trai tim môi ngươi, co luc tương no yên giâc,
nhưng co môt luc nao đo no se trao dâng manh liêt. ngay ca săn
sang lây xac vơ lam môi như đê đat đươc khat vong, ươc mơ,
săn con thu lơn nhât đơi minh => Trong môi ngươi liêu co môt
phần :"CON" ban năng, thu tinh đang ngư tri va đên luc nao đo,
con manh thu bao tan se trơ minh thưc giâc??? Vi giâc mơ ma
lao thơ săn đa lây xac vơ lam môi như, châp nhân cai chêt trong
cô đơn, đoi ret, trong tôi lôi chât chông => Khi đi săn, theo đuôi
giâc mơ, ươc mơ nao đo, vi sân si tham lam => khat vong ây se
biên thanh tham vong => săn sang không tư thu đoan đê đat
đươc muc đich => biên chât, đanh mât minh, trơ nên tan bao, da
man, mât nhân tinh => trong cac cuôc săn, nêu không tỉnh tao,
trong nhưng cuôc săn THƠ SĂN co thê se trơ thanh CON MÔI
cua chinh minh va se bi chêt bơi hòn tên, mui đan cua chinh minh.
(Gơi y: Đôi vơi kiêu bai nhân xet, HS cần đưa ra quan điêm ca
nhân, song đê đưa ra quan điêm co gia tri, HS không đươc tan
ngâu, binh tan rơi xa văn ban, côt truyên; ngươc lai HS cần bam
sat vao côt truyên, nhưng chi tiêt quan trong đê đưa ra đanh gia;
khi nhân xet đanh gia, HS cần dung nhưng hiêu biêt, trai
nghiêm xa hôi; kha năng tông hơp, phân tich, kha năng phân
biêt đung-sai, thât - gia, tôt-xâu đê đưa ra nhưng kêt luân hơp li.
Sư đanh gia cần cho thây sư am hiêu tâm li con ngươi, am hiêu
thơi thê, am hiêu nhưng gia tri đa trơ thanh thươc đo vê nhân
phâm, vê quy tăc ưng xư, chuân mưc đao đưc)
* Liên hê: Nhưng ngươi co tham vOng, co khat vOng qua lơn
khiên ban thân tan bao, đanh mât minh, biên minh thanh 8
con thu khat mau, con quy uông mau ngươi không tanh:
Tân Thuy Hoang, Hit le, A - lêch - xan đơ II. . Phân II. Viêt
Câu 1 (2,0 điêm): Anh/chi hay viêt môt đoan văn theo câu
truc diên dich (khoang 12 câu) trinh bay nhưng nhân xet
đanh gia cua minh vê nghê thuât xây dưng tinh huông
truyên trong truyên ngăn "Con thu lơn nhât" cua Nguyên Huy Thiêp. * Gơi y:
- Đây la kiêu bai nhân xet, đanh gia vê môt khia canh nghê thuât trong truyên ngăn.
- Kiêu bai nay HS cần phai năm đươc thât chăc:
+ Khai niêm vê tinh huông truyên, phân loai va y nghia cua tinh huông truyên.
+ Chỉ ra đươc tinh huông trong truyên.
+ Biêt cach đanh gia: Tinh huông hay va đặc săc ơ đâu? Tinh
huông đo gop phần bôc lô, tư tương chu đê như thê nao?
- Vê ki năng: Cần năm chăc mô hinh cua đoan diên dich; biêt
viêt đung câu truc, nhât la chu trong câu đầu va câu cuôi. * Dan y:
- Câu chu đê: Cần đap ưng đươc vê tac gia, tac phâm, VĐNL
VD: Trong truyên ngăn "Con thu lơn nhât", Nguyên Huy
Thiêp đa xây dưng đươc tinh huông truyên rât đăc săc đê lai
nhưng am anh khôn nguôi trong long ban đOc.
- Thân đoan: Truyên thuôc tinh huông hanh đông. Qua tinh
huông, khiên cho câu chuyên hâp dân, giup nha văn thê hiên
tư tương chu đê cua truyên
+ Tinh huông truyên xoay quanh câu chuyên săn con thu
lơn nhât cuôc đơi cua lao thơ săn. Ca cuôc đơi lao vân theo 9
đuôi khat vOng, giâc mơ săn con thu lơn nhât cuôc đơi. Vao
thơi thinh, chim muông đây rưng, thu lơn vân lân tranh lao
như co môt phep thuât kho hiêu. + Trong thơi thinh đo, lao
vân cư đau đau theo đuôi giâc mơ, nhưng cung đau đơn,
dăn văt cho môt tay sung tai năng, bach phat bach trung ma
lai không môt lân băn đươc con thu lơn 3-4 ta thit. Vân rui
đeo bam lao đên suôt cuôc đơi nhưng lao vân không bao giơ
bo cuôc. Ngay ca đông rưng, Then đa trưng phat, 3 tuân
trăng lao không săn đươc con môi nao, đoi la đên kiêt sưc,
bao mon thân xac, tinh thân cua lao. Nhưng cai khat vOng
ma ươc mơ ây vân con ven nguyên, thâm chi con lơn manh
hơn bao giơ hêt. Con chim trươc khi chêt phai cât tiêng hot;
phai chăng lao cung muôn cât lên tiêng gâm ru vang dôi
trươc khi tư gia vu khi đê trơ vê thê giơi bên kia. Cho nên,
ngay ca khi thơi suy cung cưc, cham đay; lao thơ săn vân
không bo cuôc. Khat vOng ây khiên lao co môt quyêt đinh ki
di đên điên rô cua môt con thu khat mau: dung xac vơ lam
môi như. Tham vOng cuôi đơi khiên lao mât hêt li tri, mât
hêt tinh ngươi => hanh đông đo đa biên lao thanh môt con
thu da man, tan bao, con thu lơn nhât cuôc đơi.
Câu 2 (4,0 điêm): Truy tim va đuôi băt; thơ săn va con môi
luôn luôn tôn tai trong cuôc sông ngay hôm nay. Co nhưng luc,
tư tâm thê cua môt ga thơ săn con ngươi ta co thê tư biên minh thanh con môi.
Theo anh/chi điêu gi se biên "thơ săn" thanh "con thu"?
Trươc hiên tương đang sơ nay, anh/chi co nhưng giai phap nao?
Hay tra lơi câu hoi trên băng môt bai văn nghi luân xa hôi. Gơi y: 10
MB: Dân dăt: Truy tim va đuôi băt; thơ săn va con môi luôn
luôn tôn tai trong cuôc sông ngay hôm nay. Co nhưng luc, tư
tâm thê cua môt ga thơ săn con ngươi ta co thê tư biên minh
thanh con môi. Đây la hiên tương đa diên ra trong cuôc sông,
nhiêu luc âm thầm, co khi lai trao dâng trên bê mặt dòng chay
xa hôi đang cuôn cuôn chay trôi. Trươc thưc tê đau lòng nay,
trong lòng tôi luôn tư hoi điêu gi đa lam thay hinh, đôi chât;
điêu gi đa lam đao chiêu tư "thơ săn" thanh "con thu"? Liêu hiên
tương nay co đi qua xa hay không? Co nhưng cach nao đê giai
quyêt vân đê nhưc nhôi nay? TB:
1. Giai thich khai niêm:
- Thơ săn: La nhưng ngươi đi theo đuôi, săn đuôi nhưng hoai
bao, ươc mơ; đi kiêm tim nhưng muc tiêu cua cuôc đơi minh.
Hinh anh thơ săn la cach noi mang tinh hinh tương va khai quat
cao. Chinh vi le đo, thơ săn ơ đây ta co thê hiêu la muôn triêu
triêu ngươi đang sông trên thê gian nay. Bơi ai trong cuôc đơi
nay ma chăng săn đuôi môt điêu gi đo? Co thê đo la nhưng điêu
vô cung thưc tê, thưc dung; nhưng đo co thê la nhưng điêu phu
du, hao huyên; thâm chi la nhưng điêu điên rô, cuông dai. Chinh
vi thê, ban chât cua môt thơ săn luôn tôn tai, hiên hưu trong rât
nhiêu ngươi, đặc biêt la nhưng ngươi tuôi tre, nhưng ngươi vưa
mơi bươc vao đơi còn nhiêu mông mơ, hao hưc, nhiêu khat khao.
- Con thu: đươc hiêu la thu tinh nôi lên, vi muc đich săn đuôi
môt điêu gi đo ma con ngươi ta bât châp tât ca; săn sang giâm
đap lên tinh thân, đao đưc, tinh mang cua ngươi khac. .
2. Thưc trang thơ săn biên thanh con thu: 11
- Điêu nay nghia đươc hiêu, thơ săn la ngươi chu đông, luôn
mang trong minh tư thê cua môt ke manh, môt ke đi chinh phuc.
Đo la nhưng con ngươi dam xe rưng ma đi, dam vươt song đê ra
đoan kinh giưa bao la đât trơi, giưa đai dương vô tân.
- Thê nhưng thơ săn, biên thanh con thu; nghia la ngươi thơ săn
tha hoa, biên chât, không tư thu đoan đê đat đươc muc đich. .
- Đây la thưc trang đang diên ra không qua phô biên nhưng
không phai không co, nhât la ơ nhưng nơi nhiêu mau mơ, nhiêu tranh đâu, nhiêu thi phi. 3. Nguyên nhân:
- Gôc rê cua vân đê dân đên vi ươc mơ, vi khat vong, muc đich
đat đươc ma con ngươi tha hoa, đanh mât tât ca la do:
+ Lòng tham cua con ngươi la vô đay, không biêt thê nao cho
đu, thê nao cho vưa; đê thoa lòng tham tinh ngươi co nguy cơ
tan biên, tinh ngươi co nguy cơ bi huy hoai.
+ Môt sô ngươi thich ăn trên, ngôi chôc, đam mê quyên lưc =>
tan bao => gây ra nhưng tôi ac kinh hoang.
+ Do môt sô ngươi yêu thê, bi dôn vao đương cung, không lam
thi mât nghiêp => vi thê hoan canh đa buôc ho phai thay đôi; ho
đanh mât đi ban linh, phu thuôc vao ngươi khac.
+ Do bi kich đông, bi giât dây. .
=> Khat vong ma không đi liên vơi đao đưc, vơi ban linh con
ngươi luôn co nguy cơ đanh mât chinh minh. 4. Giai phap:
- Môi ngươi cần xac đinh ro muc tiêu, muc đich giông trên đơi
nay la gi? Sau khi con ngươi trơ vê thê giơi bên kia cai gi mang
đi, cai gi còn ơ lai => Đê tư đo biêt đặt ra cho minh cai gi cần
lam, cần hương tơi môt cach thiêt thưc nhât va nhân văn nhât. 12
- Hay noi cach khac giao duc tư tương nhân văn luôn la muc
tiêu hang đầu trong moi nha trương, moi gia đinh.
- Môi ngươi cần hoc cach buông bo, hoc cach biêt thê nao la đu,
la đich đên cua cuôc đơi => giam bơt cai tâm tham sân si.
- Luôn tu dương, ren luyên đao đưc; luôn tôi ren đao đưc biêt
phân biêt phai-trai, đung-sai, thât-gia, luôn hương tơi chân-
thiên-mi; biêt sông biêt hi sinh vi moi ngươi, vi dân tôc, vi quôc gia. KB:
- Nhưng ngươi ban linh, nhưng ngươi thông minh luôn biêt
chon viêc cần, biêt thê nao la đu. Đo la cai biêt cua nhưng bâc
nhân gia. Chỉ co như thê, con ngươi ta mơi thưc sư giư đươc
"tâm bât biên giưa dòng đơi van biên" 13
Document Outline

  • TRUYỆN THỨ HAI CON THÚ LỚN NHẤT
    • Phần I. ĐỌc hiểu (4,0 điểm)
    • Phần II. Viết (6,0 điểm) Câu 1 (2,0 điểm)
    • Câu 2 (4,0 điểm)
  • --------HẾT--------
    • Phần I. ĐỌc hiểu:
    • - Trả lời:
    • -Trả lời:
    • Trả lời:
    • thông điệp của điệu múa đó: tiếng gỌi của
    • Trả lời:
    • => khi đánh giá cần dùng các tính từ từ la
    • Trả lời:
    • * Liên hệ: Những người có tham vỌng, có khá
    • * Dàn ý:
    • -Thân đoạn: Truyện thuộc tình huống hành độn
    • đuổi khát vỌng, giấc mơ săn con thú lớn nhấ
    • Gợi ý:
  • TB:
    • 1.Giải thích khái niệm:
    • 2.Thực trạng thợ săn biến thành con thú:
    • 3.Nguyên nhân:
  • KB: