



Preview text:
SỞ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO HƯNG YÊN
KHẢO SÁT CHẤT LƯỢNG GIỮA HỌC KỲ 1 LỚP 12 NĂM HỌC 2025-2026 Môn: NGỮ VĂN
ĐỀ CHÍNH THỨC (Để có 02 trang)
Thời gian làm bài 120 phút, không kể thời gian phát đề
Họ và tên thí sinh:..... Số báo danh:......
1. ĐỌC HIỂU (4,0 đ) Đọc văn bản:
“Tái sinh” của Tùng Dương lọt top 1 trending, chuyên gia lí giải sức hút
Chỉ sau một thời gian ngắn, bài hát “Tái sinh" của Tùng Dương đã nằm ở vị trí số 1 của bảng
xếp hạng bài hát yêu thích của YouTube. Chuyên gia cũng lên tiếng về hiệu ứng của bài hát này.
Một tháng qua, bài hát Tái sinh - một sáng tác mới của nhạc sĩ Tăng Duy Tân - do ca sĩ Tùng
Dương thể hiện “làm mưa làm gió" trên mạng xã hội Tik Tok, Facebook, YouTube...
Bài hát được nhiều người tìm nghe và chia sẻ. Điều bất ngờ hơn là ca khúc này vừa lọt top 1 trending music của YouTube.
Lần đầu tiên được lọt top 1 trending YouTube, Tùng Dương rất hạnh phúc [...].
Lí giải về sức hút của Tái sinh, chuyên gia truyền thông Hồng Quang Minh cho rằng, trước
kia khán giả mặc định xem sản phẩm của nghệ sĩ là xem MV được quay dàn dựng chỉn chu, đầu tư số tiền lớn.
Nhưng hiện nay, khán giả rất rõ ràng, thế mạnh của nghệ sĩ là gì, họ ghi nhận và theo dõi. Ví
dụ, Tùng Dương, không phải ca sĩ ra MV thường xuyên và không mạnh về hình ảnh nhưng
các sản phẩm anh hát live lại rất được khán giả quan tâm, tìm kiếm.
“Bản thân Tùng Dương là một tượng đài trong nhóm các ca sĩ hát live thực lực, cộng hưởng
thêm sáng tác của Tăng Duy Tân rất bắt tai, giai điệu đẹp nên bài hát đã lọt top trending YouTube", ông Minh nói.
Nhà sản xuất Tuấn Quang cho rằng, việc Tái sinh được giới trẻ ưa thích là điều dễ hiểu bởi
bài hát có giai điệu vui tươi, lời bài hát mang thông điệp tích cực.
Năm 2024 đánh dấu thành công vượt bậc của Tùng Dương (Ảnh: Nhân vật cung cấp). Thực hiện yêu cầu:
(Lạc Thành, Hương Hồ, dantri.com.vn, 27/12/2024)
Câu 1. Nêu thông tin chính của đoạn trích. Câu
2. Trong văn bản trên, tác giả đã sử dụng yếu tố phi ngôn ngữ nào?
Câu 3. Nêu nghĩa của thành ngữ “làm mưa làm gió” được dùng trong văn bản.
Câu 4. Trong đoạn trích trên, tác giả đã tổ chức thông tin theo cách nào?
Câu 5. Nhận xét về lí giải của các chuyên gia trong văn bản trên. II. PHẦN VIẾT (6,0 đ)
Câu 1 (2,0 đ). Từ nội dung của đoạn trích phần Đọc hiểu, anh/chị hãy viết đoạn văn nghị
luận (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ về ý nghĩa của việc làm mới bản thân mỗi ngày.
Câu 2 (4,0 đ). Anh/Chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá nhân
vật Phước và nhân vật Út Thương trong hai trích đoạn truyện sau:
(Tóm tắt: Phước là một nữ giao liên. Trong một hành trình cô đưa các chiến sĩ vượt qua
những quãng đường ác liệt, ban đầu, một số chiến sĩ thiếu tôn trọng vì cho rằng cô dừng
dưng với sự mệt mỏi của các chiến sĩ khi không cho họ nghỉ ngơi suốt dọc đường. Tuy
nhiên, khi biết trước đó cô đã xuyên rừng suốt đêm trong mưa bão và đạn bom để dẫn
đường cho một đơn vị bộ đội nữa đến nơi an toàn, họ dần nhận ra vẻ đẹp của người con gái ấy).
Lúc này, sau khi trả lại chiếc ba lô mà cô mang giùm cho một anh chiến sĩ đau chân, Phước
tới ngồi trên một hòn đá phẳng, giả gỏi sẵn luộc và muối hầm ra ăn nhỏ nhẻ. Vừa ăn, cô vừa
nhặt từng mảnh lá khô rít vào những chỗ bị vắt cắn dưới chân. Cô hoàn toàn không biết
rằng những anh lính trẻ mà có đưa đường hôm qua đang rất hối hận và nhìn cô với con mắt
cảm phục như thế nào. Họ trầm trồ:
- Giỏi! Giới thiệt! Bọn mình theo cho kịp cũng mệt chủ...
- Tay ấy mà ở đơn vị chiến đấu thì phải biết, nghe!
- Hồi ở nhà ít ra cũng là du kích loại "Ngon".
-Hôm qua, bọn mình nói nhiều câu tầm bậy quá.
Đoàn trưởng Thăng từ nãy vẫn yên lặng. Anh đang không bằng lòng mình. Đơn vị sắp lên đường.
- Bao giờ mới có dịp gặp lại người con gái dũng cảm và dịu dàng kia? Thăng thong thả đi tới
bên Phước. Cô ngước nhìn anh mỉm cười ngoan ngoãn như một đứa em gái ở nhà, và đưa cho anh khúc sẵn luộc:)
-Thủ trưởng ăn một miếng cho vui.
- Thôi, cô Phước ăn đi... Hoa đẹp quá nhỉ - Thăng nhìn bó hoa rừng Phước để trên mỏm đá
bên cạnh - Hải hoa làm chỉ đó cô Phước?
-Dạ, tối nay bên em tổ chức lễ kết nạp đoàn viên mới. Cánh rừng bên ni hoa thiệt nhiều mà
bên chỗ em chẳng thấy hoa nào hết trơn.
-Công phu quá nhỉ... - Ngừng một lát anh tiếp - Cô Phước này... -Dạ?
-Hôm qua, vì chưa hiểu, vì quả nóng này, tôi có nặng lời với cô, thậm chí có lúc nghĩ sai về
cô nữa kia, chắc cô giận tôi lắm? - Anh hạ thấp giọng như nói với chính mình. Khổ vậy đó,
đôi khi những khó khăn lớn thì mình vượt được cả mà nhiều lúc chỉ vì một sự trái ý rất nhỏ
mình lại không khắc phục nổi. Cô Phước à, cô bỏ qua nhé. Phước nhìn Thăng đầy vẻ ngạc nhiên:
-Ơ, rửa mà giận chi, anh?
(Trích Hoa rừng, Dương Thị Xuân Quý', 75 gương mặt Văn nghệ, NXB Văn học, 2013, tr.254- 259)
(Tóm tắt: Út Thương - một nữ y tá chiến trường - đã tham gia điều trị và chăm sóc người
chiến sĩ bị thương (nhân vật “tôi”) suốt ba tháng trời. Giữa hai người đã có một mối tình
trong trẻo mà sâu nặng. Vết thương lành, anh trở về đơn vị, cô tiếp tục với nhiệm vụ tại trạm
quân y. Đã nửa năm, họ không thể gặp nhau. Đêm trước khi tiến về mặt trận Sài Gòn, anh
đã chạy băng rừng, vượt bao nguy hiểm, mong gặp được Út Thương dù chỉ là vài phút, rồi
sau đó lại sẽ chạy về đơn vị cho kịp giờ hành quân. Khi anh đến, cô đang phải làm việc trong
một ca phẫu thuật đầy căng thẳng giành giật sự sống cho thương binh, và anh chỉ có thể
đứng lặng bên ngoài, quan sát cô qua vách lá của lán quân y). Em kia rồi! Lồng ngực tôi
nghe tức lại. Vẫn mái tóc ấy, sống mũi ấy, và cái miệng hay nhõng nhẽo ấy. Chỉ khác, đôi
mắt em đang cúi xuống chăm chú nhìn một cái gì... Út Thương ơi! Tôi sẽ bật gọi to lên như
thế nếu như qua vách lá, không kịp nhận ra dưới cái nhìn của em là một ca mổ ruột. Ca mổ
xảy ra có vẻ đã lâu rồi vì trên trán mọi ngưột đều nhóng nhánh những giọt mồ hôi, cả em. Im
lặng. Gió rừng xào xạc. Tiếng kim loại va vào nhau. Tiếng cựa mình. Tiếng rên khó nhọc... Tôi
nhìn em. Em nhìn vào vết mổ. Thời gian trôi nhanh... Làm sao đây? Đồng hồ sắp chỉ sang
con số 12 rồi. Cháy ruột cháy gan như chính tôi mới là kẻ đang bị mổ. [...] Thôi thì không ra
được, em cũng phải linh cảm mà nhìn lên tôi một chút chứ. Một chút thôi để biết rằng tôi đã
có mặt ở đây vào giây phút này, thế cũng | là đủ. Nhưng đôi mắt kia cũng chỉ nhìn xuống,
mệt mỏi và căng chằng. Đồng hồ lại nhích thêm đoạn nữa. Không kịp rồi! Không kịp thật rồi!
Đành tạm biệt em vậy. Thương ơi! ... Anh đi đây. Chỉ cầu mong xong trận đánh cuối cùng
này, chúng mình sẽ gặp lại nhau. Sẽ gặp lại... Ráng đừng để bị làm sao nghen em! Thương
em nhiều lắm... Tôi thảng thốt thì thầm qua vách là như vậy. Và trời ơi! Không hiểu do cách
cảm thần giao hay do gió rừng đưa lời tôi vào, đôi mắt kia bất giác nhìn lên, hướng thẳng
vào tôi, đắm chìm và vời vợi. [. Giây phút mỏng tang ấy, không hiểu em có nhận ra tôi không
tôi không thể biết nhưng rõ ràng tôi thấy đôi môi xanh tái của em khẽ mỉm cười... Thôi, thế
cũng là đủ. Tôi mang cả cái cười xanh tái ấy băng mình trở lại, ngọt ngào và the thắt, đủ cả.
(Trích Mắt sau vách lá, Chu Lai, Truyện ngắn Chu Lai, NXB Văn học, 2004, tr. 353-354) Tu -
Thí sinh không được sử dụng tài liệu. -HẾT-
− Giám thị không giải thích gì thêm.
− 1.Dương Thị Xuân Quý (1941-1969), quê gốc ở huyện văn Giang (cũ), tỉnh Hưng
Yên. Bà là nữ nhà báo, nhà văn, liệt sĩ thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Bà được truy
tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật năm 2007.
− 2 .Chu Lai (tên khai sinh là Chu Văn Lai, sinh năm 1946), nguyên quân tỉnh Hưng
Yên. Trong kháng chiến chống Mỹ, ông công tác trong đoàn kịch nói Tổng cục Chính
trị, rồi trở thành chiến sĩ đặc công hoạt động trong vùng Sài Gòn. Sau khi tốt nghiệp
khóa 1 Trường Viết văn Nguyễn Du, ông làm biên tập và sáng tác cho tạp chí Văn
nghệ Quân đội. Ông được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật năm 2007.