




Preview text:
Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện chọn lọc hay nhất 1. Lập dàn ý 1.1 Mở bài
Giới thiệu về truyện theo ngôi kể thứ nhất bằng lời của An Dương Vương. 1.2 Thân bài
- Kể lại truyện với các tình tiết theo ngôi kể của An Dương Vương: Xây thành
nhưng đắp tới đâu lại lở ở đấy, nhờ Thần Kim Quy mà xây được thành vững
chãi. Rùa Vàng trước khi về, tặng lại cho ta nỏ thần, từ đó giữ an cho nước nhà.
- Ta gả cho con gái cho Trọng Thủy - con trai của Triệu Đà và để con rể ở lại
trong cung. Nhưng ta thật sai lầm, Trọng Thủy lừa con gái ta và đánh tráo nỏ thần đem về nước.
- Biết tin Triệu Đà mang quân sang đánh, ta vẫn ung dung đánh cờ vì nghĩ
còn nỏ thần ta chẳng thua. Nhưng khi biết sự thật thì nguy rồi, giặc vây đến
tận thành, ta đành phải bỏ chạy về phương Nam Nhưng Mị Châu con ta lại rải
lông ngỗng dẫn giặc theo sau.
- Chạy đến bờ biển, kêu Rùa vàng năm nào và biết con gái là kẻ phản nghịch
hại quốc, bèn tức giận mà chém Mị Châu. Ta theo Rùa Vàng xuống biến,
máu con gái ta xuống nước, trai sò ăn vào biến thành hạt châu.
- Trọng Thủy ôm xác con ta, đem hỏa táng biến thành ngọc thạch, hắn nhớ
thương con ta mà lao đầu xuống giếng chết. Vì đó mà ngọc rửa ở giếng đó thì càng sáng và đẹp. 1.3 Kết bài
- Cảm nghĩ của nhân vật tôi
- Nêu bài học và ý nghĩa từ truyền thuyết
2. Bài văn mẫu đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện An
Dương Vương Mị Châu - Trọng Thủy chọn lọc hay nhất
2.1 Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện mẫu số 1
Ta là An Dương Vương vua của nước Âu Lạc trong câu chuyện Mị Châu -
Trọng Thủy. Ngồi trong hồ cá ngắm đàn cá tung tăng bơi lội, nghe tiếng hát
của các nàng tiên mà lòng ta vẫn đau buồn. Nhớ ngày xưa xây đất nước để
rồi lại đánh mất đó thật đau lòng. Ngồi nhớ lại chuyện xưa khi ta dựng nước
đã rất khó khăn nhưng khi dựng xong lại không giữ được nước. Với ta đây
thực sự là một bài học không bao giờ ta quên vì nó còn để lại trong ta những nỗi đau đến vô vàn.
Năm đó, sau khi lên ngôi vua, ta bèn nghĩ việc xây dựng một thành lũy kiên
cố để bảo vệ đất nước nhưng oái oăm thay khi xây thành hễ đắp tới đâu lại lở
tới đấy. Khi nghe mọi người nói rằng vùng đất nơi còn vương vấn những hồn
ma của các vị tướng bại trận mà họ không cho ta thuận lợi đắp thành, ta lập
đàn trai giới, cầu xin thần linh phù hộ Dường như ông trời đã ở nghe được lời
muôn dân khẩn cầu, ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già từ phương Đông
đứng trước cửa thành mà than rằng: “ Xây dựng thành này bao giờ cho xong
được”, lấy làm lạ, ta bèn cho mời cụ vào thành Khi biết đây là người trời phái
đến giúp sức, ta mừng rỡ đón cụ già vào trong điện, thi lễ hỏi lý do đắp thành
mãi không xong thì cụ già trả lời: “Sẽ có xứ Thanh Giang tới cùng nhà vua
xây dựng thành mới thành công”, rồi từ biệt ra về. Sau đó, trong một lần ta
bơi thuyền trên hồ, một con Rùa Vàng bất ngờ nổi lên mặt nước, nói sõi tiếng
người, xưng là sứ Thanh Giang, ta mừng rỡ vội vã dùng xe nghênh đón,
rước Rùa Vàng vào thành. Nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng, sau nửa tháng thì
thành được xây xong, với hình dạng xoắn ốc, người ta gọi là thành Cổ Loa
Rùa Vàng ở với thành ta được ba năm rồi ra về, ta bèn hỏi Rùa Vàng cách
ứng phó khi giặc trở lại xâm lược nước mình Trước khi đi, Rùa Vàng tháo
vuốt đưa ta, dặn: “ Đem vật này làm lẫy nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì không
lo gì nữa” Nghe lời thần Kim Quy, ta ngày lập tức lệnh cho Cao Lỗ - một vị
tướng vô cùng tài giỏi - làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy và đặt tên là “ Linh quang Kim Quy thần cơ”
Chẳng bao lâu sau, quân Triệu Đà cử binh xâm lược nước ta, ta lấy nỏ thần
ra bắn, làm quân giặc khiếp sợ và thua trận, chạy về Trâu Sơn đắp lũy và xin
hòa. Một thời gian sau, Triệu Đà cầu hôn cho con trai, tỏ ý dùng cuộc hôn
nhân giữ mối hòa hiếu cho hai quốc gia Ta cả tin chấp thuận gả con gái xinh
đẹp Mị Châu cho Trọng Thủy và để cho hắn ở lại cung Nhưng quyết định đó
quả thật là sai lầm vì ta đã vô cùng chủ quan không nghĩ đến rằng, con rể lại
dụ dỗ Mị Châu cho xem nỏ thần rồi đánh tráo nỏ thần mang về phương Bắc.
Có được nỏ thần, Triệu Đà mang quân đến đánh, ỷ vào nỏ thần trong tay, ta
không hề lộ sợ Nhưng éo le thay, khi ta biết nỏ kia không phải nỏ thần thì quá
muộn, giặc đã tiến sát thành, ta phải cùng Mị Châu lên ngựa bỏ chạy về
phương Nam. Càng chạy thì ta vẫn thấy giặc đuổi theo sau.
Đến tới bờ biển, ta biết đó là đường cùng. Ta bèn kêu rằng: “Trời hại ta, sứ
Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu” Rùa Vàng từ dưới nước xuất hiện, thét
lớn: “Kẻ nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó”. Ta bất ngờ quay lại, và không
thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy đường rải đầy lông ngỗng, đây chính là lý
do mà giặc có thể lần theo ta Trên tay con gái Mị Châu là áo lông ngỗng, ta
hiểu ra chuyện, vô cùng tức giận và đau lòng mà tuốt kiếm chém Mị Châu Mị
Châu thấy vậy, bèn khấn với ta: “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch
mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị
người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù”
Dù đau lòng nhưng đứng trước kẻ phản nghịch, tội đồ quốc gia ta không thể
tha thứ với cương vị một người đứng đầu đất nước. Ta theo Rùa Vàng rẽ
nước xuống biển. Về sau, ta được nghe rằng khi ấy Mị Châu con ta chết ở bờ
biển, máu chảy xuống nước, trai ăn vào tạo thành hạt châu. Trong Thủy đến
đó, thấy con ta đã chết, ôm xác về táng ở Loa Thành, xác biến thành ngọc
thạch. Thì ra khi con gái ta chết, Trọng Thủy cũng đau đớn, nhớ mong mà tự
tử ở giếng. Nước giếng đó rửa ngọc ở biển Đông thì ngọc vô cùng sáng và đẹp.
Dù không muốn nhưng khi nghĩ đến việc nước mất, nhà tan, làm hại bao
nhiêu người dân vô tội thì ta đã tuốt kiếm xuống tay giết đi đứa con gái ruột
của mình. Sau đó nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng mà ta xuống được biển và ở
lại đến ngày hôm nay. Sau này, ta biết Mị Châu đã nhận ra lỗi lầm mà mình
đã gây nên. Mị Châu nói rằng: "Nếu tấm lòng trung hiếu bị người đời lừa dối
ta xin nguyện biến thành châu ngọc". Sau khi chết, xác Mị Châu biến thành
ngọc thạch, còn máu được trai ăn vào hóa thành ngọc trai. Điều đó nói lên sự
trung hiếu của Mị Châu với đất nước. Sau đó Trọng Thủy cũng đau lòng mà
chết. Qua bài học đắt giá này, ta muốn khuyên mọi người không nên chủ
quan, khinh địch, dễ tin người, phải biết đặt lợi ích của mọi người lên trên lợi
ích của cá nhân để không phải hối hận như ta.
2.2 Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện mẫu số 2
Câu chuyện xảy ra trong thời gian đầu xây dựng và bảo vệ đất nước. Tôi là
An Dương Vương với mong muốn xây dựng đất nước vững mạnh nhân dân
ấm no và ngăn chặn được giặc ngoại xâm, ta cho xây dựng thành Cổ Loa
nhưng thật kỳ lạ thành xây mãi vẫn không xong. Với sự giúp đỡ của sứ giả
Thanh Giang chỉ trong thời gian ngắn thành đã xây xong. Thần Kim Quy còn
trao lại móng vuốt và làm ra nỏ thần với khả năng tiêu diệt địch trong thời
gian ngắn giúp ngăn ngừa mối họa từ quân Triệu Đà. Vậy là từ đây đất nước
sẽ sống trong hòa bình, nhân dân no ấm.
Tôi có xây thành ở đất Việt Thường, nhưng ngặt nỗi đắp tới đâu lại lở ra tới
đó. Tôi buồn bã, tôi thất vọng tràn trề. Tôi lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần,
mong được sự giúp đỡ. Tôi luôn hy vọng có ai đó giúp tôi trong việc xây
thành khó khăn này. Bất ngờ thay, ngày mồng bảy tháng ba, từ phương đông
bỗng có một cụ già đến trước cửa thành mà than rằng: "Xây dựng thành này
biết bao giờ cho xong được!". Tôi mừng rỡ, đoán biết là người tài mà mình
đang cần chiêu mộ. Tôi liền sai người đón vào điện, làm nghi lễ chào mừng
và bày tỏ nỗi lòng mình. Tôi thành thực mà giãi bày: "Ta đắp thành này đã
nhiều lần băng lở, tốn nhiều công sức mà không thành, thế là cớ làm sao?".
Nghe xong, có già chỉ đáp: "Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây
dựng thành mới thành công". Cụ già nói xong rồi từ biệt ra về mà không kịp
để tôi hỏi han thêm điều gì nữa. Cả tối đêm ấy, tôi trằn trọc, băn khoăn không
ngủ được. Tôi suy nghĩ về lời cụ già đó nói. Hôm sau, tôi ra cửa đông sớm,
ngóng đợi. Chợt tôi thấy có một con rùa Vàng từ phương đông lại, nổi trên
mặt nước. Kỳ lạ là nó nói sõi tiếng người và tự xưng là sứ Thanh Giang,
thông tỏ việc trời đất, âm dương, quỷ thần. Tôi mừng rỡ vì biết người mình cần đã xuất hiện.
Đúng như lời cụ già đã báo cho tôi trước đó, sứ Thanh Giang nay đã xuất
hiện rồi. Tôi lập tức chuẩn bị nghi lễ, dùng xe vàng rước vào trong thành.
Thành xây nhanh hơn tôi nghĩ. Trong vòng nửa tháng, thành đã hoàn thành
xong. Thành nhìn đẹp lắm. Tôi vẫn nhớ thành đó rộng hơn ngàn trượng, xoắn
như hình trôn ốc, cho nên gọi là Loa Thành hay còn gọi là Quỷ Long Thành.
Tôi mừng rỡ khi thành được xây dựng xong. Tôi cũng phần nào an tâm vì sự
bình yên cho dân làng. Rùa Vàng ở lại với chúng tôi ba năm rồi từ biệt ra về.
Lúc tiễn đưa, tôi đã gửi lời cảm tạ: "Nhờ ơn của thần, thành đã xây được.
Nay nếu có giặc ngoài thì lấy gì mà chống?". Rùa Vàng liền đáp lại: "Vận
nước suy thịnh, xã tắc an nguy đều do mệnh trời, con người có thể tu đức mà
kéo dài thời vận. Nhà vua ước muốn ta có tiếc chi". Nói xong, Rùa Vàng bèn
tháo vuốt đưa cho tôi và nói: "Đem vật này làm lẫy nó, nhằm quân giặc mà
bắn thì sẽ không lo gì nữa". Dứt lời, Rùa Vàng trở về biển Đông. Tôi nhanh
chóng sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy. Tôi gọi nỏ là "Linh quang Kim
Quy thần cơ". Chẳng bao lâu sau, như sự lo lắng của tôi, nước có giặc tràn
vào. Triệu Đà đem quân đến giao chiến, hòng thâu tóm thành. Tôi bèn lấy nỏ
thần ra bắn, trăm phát trăm trúng, quân Đà thua thảm, bèn rút quân về Trâu
Sơn đắp lũy không dám đối chiến, viết thư xin cầu hòa.
Cuộc sống dân chúng từ đó được yên ổn, xã tắc bình an. Tôi vốn có một cô
con gái xinh đẹp, nết na tên là Mị Châu đương độ tuổi kén chồng. Lúc ấy, Đà
sang cầu hôn. Tôi vô tình đồng ý mà không mảy may nghĩ tới mối thù xưa.
Tôi cứ nghĩ cuộc hôn nhân này là môn đăng hộ đối, là vừa lứa xứng đôi, các
con sẽ trăm năm hạnh phúc. Nhưng tôi đã lầm. Đây chỉ là một kế của Đà
hòng cướp đoạt nỏ thần của tôi. Vậy mà khi ấy, tôi chẳng hề để ý. Mị Châu là
đứa con gái ngoan ngoãn, là một người vợ hiền hết mực thương chồng.
Trong một lần Mị Châu cho Trọng Thủy xem trộm nỏ thần, Trọng Thủy đã tráo
nỏ thần đem về phương Bắc, lấy lý do thăm cha. Lúc ấy, tôi vẫn không hề
biết rằng nỏ thần đã bị cô con gái thân yêu của mình vô ý trao tay giặc.
Không bao lâu sau ngày Trọng Thủy về phương Bắc, Triệu Đà đem quân
sang đánh. Tôi cũng không ngờ Đà vẫn còn nặng thù với việc thua ngày xưa.
Nhưng tôi đã có nỏ thần trong tay, tôi ung dung, thản nhiên ngồi đánh cờ. Tôi
mặc kệ Đà đánh chiếm ra sao. Chỉ khi Đà cho quân tiến sát vào, tôi mới đem
nỏ thần ra đánh. Nhưng... nỏ thần đâu? Kia chỉ là cái nỏ rất bình thường. Tôi
hoảng loạn khi nỏ thần bị đánh cắp. Tôi cùng con gái bỏ chạy về phía
phương Nam. Tôi và Mị Châu cứ chạy, Mị Châu cứ lặng lẽ rải lông ngỗng
trên đường mà tôi không hề biết. Chạy đến bờ biển, đường cùng, tôi bèn kêu
lớn: "Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu". Rùa Vàng khi ấy
mới hiện lên và nói: "Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó". Tôi quay qua Mị
Châu, không khỏi sững sờ khi con gái mình chính là giặc, chính là kẻ đã đưa
mình đến bước đường cùng. Chẳng nghĩ ngợi, đắn đo, tôi tuốt kiếm chém Mị
Châu, máu chảy lênh láng. Tôi cầm sừng tê bảy tấc, Rùa Vàng rẽ nước dẫn tôi xuống biển.
Câu chuyện năm nào được nhân dân truyền nhau khiến tôi càng day dứt
không yên. Chỉ vì những phút giây thiếu cảnh giác mà tôi làm mất nước. Đó
là bài học xương máu, đau đớn dành cho ta. Tôi đang sống dưới hải cung,
nhưng không khỏi thương tiếc về đất nước mình. Tôi đã lầm lỡ, đã quá tự tin,
đã không hề cảnh giác với kẻ thù, để khi mọi chuyện lỡ rồi cũng không còn
đường rút. Hy vọng mọi người đừng ai sơ ý giống tôi, cũng đừng ai mất cảnh
giác như tôi để chuyện xấu không xảy đến.
Truyện An Dương Vương Mị Châu và Trọng Thủy chính là bài học vô cùng
đắt giá về sự cảnh giác đối với kẻ thù xâm lược và cũng là giải thích cho
nguyên nhân mất nước Âu Lạc trong lịch sử. Trên đây là bài văn mẫu đóng
vai nhân vật An Dương Vương kể lại truyện hy vọng là nguồn tài liệu tham
khảo hữu ích đối với các bạn. Chúc các bạn học tập tốt!
Document Outline
- Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện chọn lọc
- 1. Lập dàn ý
- 1.1 Mở bài
- 1.2 Thân bài
- 1.3 Kết bài
- 2. Bài văn mẫu đóng vai An Dương Vương kể lại câu
- 2.1 Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện mẫu
- 2.2 Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện mẫu
- 1. Lập dàn ý