





Preview text:
Đóng vai bé Đản kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất
Mẫu phân tích đóng vai bé Đản kể lại "Chuyện người con gái Nam Xương": 1. Mẫu số 1
Tôi là Trương Đản, cha tên là Trương Sinh, mẹ là Vũ Thị Thiết, tôi sinh ra và
lớn lên trong một gia đình ở Nam Xương, mẹ đã qua đời từ khi tôi còn quá bé,
giờ tôi không nhớ được gương mặt của mẹ nữa, chỉ còn lại cảm nhận về đôi
vòng tay ấm áp cùng lời hát ru lúc giấc ngủ mà thôi. Tôi lớn lên trong sự thiếu
thốn tình cảm và quan tâm của mẹ, nhiều lần tôi gặng hỏi cha về cái chết của
mẹ nhưng nhiều lần cha chỉ trả lời khi nào lớn cha sẽ kể. Sau này khi được
cha kể lại mọi việc thì tôi vô cùng ngỡ ngàng, tôi nhớ mẹ và càng hối hận vì
ngày đó mình chỉ vì một lời nói ngây ngô mà khiến bi kịch xảy đến, để giờ đây
gia đình không còn trọn vẹn. Nghe cha tôi chậm rãi kể lại, mẹ vốn là người
phụ nữ đoan trang dịu dàng, rất mực hiếu thảo nên không muốn gia đình thất
hoà. Cha cũng vì thấy mẹ có tư dung tốt nên xin cưới tôi làm vợ. Hai người
chung sống với nhau khá hạnh phúc nhưng chẳng được bao lâu thì triều đình
cho quân đi đánh giặc Chiêm, cha tôi dù không có bằng cấp cũng phải nhập
ngũ. Gia đình phải chia tay trong lúc mẹ tôi đang mang thai tôi. Cha đi không
mấy ngày thì mẹ sinh thêm tôi, mẹ một mình chăm sóc, dạy dỗ và lo toan các
việc trong nhà chu toàn. Nhưng tiếc thay, bà tôi vì nhớ cha mà cũng qua đời
sớm khi mẹ chưa hết lòng yêu thương. Sau khi đánh đuổi giặc Chiêm thành
công cha mới trở về. Biết tin bà qua đời, cha tôi khóc rất nhiều, cha đã dẫn tôi
ra viếng mộ bà. Nhưng tôi có đâu ngờ rằng mình lại có thể nói ra những điều
như thế. Lúc đầu thấy cha rất lạ làm tôi rất sợ hãi nên vừa khóc vừa nói: "Ông
cũng là cha đản à?". Lúc sau cha gạn hỏi thì tôi đáp: "Cha Đản đêm nào cũng
đến, mẹ Đản ngồi cũng ngồi, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi chứ
không ai ôm Đản bao giờ." Lời nói ngây thơ ấy của tôi đã khiến cha tôi nghi
ngờ oan mẹ tôi. Cha chửi bới đuổi mẹ ra khỏi nhà khiến mẹ tôi tức giận nên
đã gieo mình xuống sông tự vẫn. Không thấy mẹ đâu tôi la đến khóc và hỏi
mẹ hoài mà cha cũng chẳng nói chi. Đêm đến, mơ thấy bóng cha trên cao tôi
hô to: "Cha Đản đã đến kia kìa". Lúc ấy cha mới biết mình đã gọi nhầm mẹ rồi.
Cha đau khổ và ân hận nhiều. Sau này khi nghe được chú Phan Lang - người
cùng làng đến truyền đạt lại câu chuyện của mẹ, cha đã lập đàn giải oan trên
sông. Mẹ xuất hiện trên chiếc kiệu hoa lộng lẫy và rực rỡ ở giữa sông, hào
quang được mở ra, song mẹ chỉ nói vài lời rồi đi khuất, trở về chốn trần gian.
Nơi đó, cha cũng không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con trong sự ân hận
khôn nguôi. Mẹ ra đi, tôi vô cùng hối hận và day dứt không có điều gì có thể
khiến tôi giải tỏa khúc mắc của mình. Nhưng chỉ một lời nói khờ dại tôi đã
khiến mẹ phải lìa xa mình vĩnh viễn. Con thật sự có lỗi với mẹ. Xin mẹ tha thứ
cho con, hy vọng rằng ở một nơi xa mẹ sẽ có một cuộc sống tốt hơn và tôi
biết rằng mẹ cũng sẽ luôn dõi theo mình. 2. Mẫu số 2:
Ân hận vì một câu nói ngây thơ của trẻ con, cha tôi đã làm cho mẹ và cả gia
đình mỗi người một phương. Vậy là đã 10 năm kể từ ngày mẹ tôi biến mất,
giờ tôi đã đủ trưởng thành để thấu hiểu điều gì đã xảy đến với gia đình mình
và sao tôi lại không có mẹ ở bên cạnh nữa. Tôi vẫn hay nghe nhiều người nói
đùa rằng mẹ mình là một người phụ nữ đẹp, hiền hậu và tư dung tuyệt vời,
cha tôi cũng vì mến hạnh mà lấy mẹ. Mất chẳng bao lâu sau triều đình bắt
quân đi đánh giặc Chiêm, cha tôi xuất thân trong con nhà nòi, nhưng do
không có bằng cấp mà phải lên đường sung binh lần đầu tiên. Bấy giờ mẹ tôi
đương thì mang thai tôi chưa đầy mười ngày thì tôi chào đời. Ngày qua tháng
lại, thoắt cái nửa năm sau do tuổi cao cùng không chịu đựng nổi cảnh chờ
đợi con nên bà tôi đã qua đời mặc dù mẹ đã hết lòng thuốc men chăm nom.
Trước khi qua đời bà có dặn dò, động viên mẹ tôi, và cho rằng người sống
phúc đức sẽ được như dòng tươi tốt, con cháu đông đàn. Qua một năm sau
thì cha lại quay về cũng là lúc tôi mới bắt đầu tập nói. Cha dẫn tôi đi hỏi mộ
bà, ngay lúc đó do chưa thể nhận diện được cha mình mà tôi cứ khóc mãi
không theo, cha gạn hỏi tôi mới chịu nói rằng: "Ông cũng là cha tôi à? Ông
cũng biết nói, nhưng không giống cha trước kia là biết khóc. "Cha tôi sinh
nghi đành gạn hỏi lại, với sự ngây thơ của một đứa trẻ chưa đến 2 tuổi, tôi đã
nói rằng đêm nào cha cũng đến ngủ với tôi và mẹ làm gì cha cũng làm theo.
Tôi chẳng thể ngờ được rằng, chỉ câu nói đó đã khiến cha mình nảy sinh lòng
ghen tuông. Với bản tính đa nghi nên cha tin lời vợ rồi về nhà chửi mắng mẹ
thậm tệ mặc kệ mẹ có gạn hỏi ai nói hay cố thanh minh thế nào đi chăng nữa.
Họ hàng làm xóm khi ấy cũng ra sức bênh vực và can ngăn nhưng cha cũng
không nghe. Bất đắc dĩ, mẹ đành tắm rửa chay sạch sẽ rồi ra bến Hoàng
Giang gieo mình. Một đêm phòng không vắng vẻ, khi chỉ còn cha con tôi, nhìn
bóng cha trên vách tôi tưởng là cha mình đến và cất tiếng kêu từ bao giờ cha
mới hiểu được sự đau khổ của mẹ, nhưng biết còn có thể làm gì hơn khi
người đi thì cũng đã đi xa, người ở lại vẫn đang tiếp tục cuộc sống của mình.
Nhưng sau này tôi mới biết, mẹ đã được Linh Phi bắt và thả đi làm cung nữ
dưới thuỷ cung. Gặp lại Phan Lang - một người cùng làng, nhờ giao kỷ vật và
nói thay nỗi lòng cho cha tôi, lúc ấy thì cha đã lập đàn giải oan ở bến sông,
còn mẹ tôi cũng chỉ hiện lên mờ ảo để nói lời vĩnh biệt, rồi đi mất. Mẹ cứ thế
xa rời cuộc sống của hai cha con tôi. Tôi tin rằng ở dưới đại dương này mẹ
luôn dõi theo cuộc sống của chúng tôi. Tôi vô cùng hối hận vì nếu ngày ấy tôi
đã hiểu lầm và chỉ thốt những câu ngây thơ như vậy thì sẽ không có chuyện
hôm nay. Và tôi cũng mong rằng, sẽ không có gia đình nào gặp phải hoàn
cảnh giống gia đình của chúng tôi nữa. Gia đình sẽ hạnh phúc nhất khi nó được toàn vẹn. 3. Mẫu số 3:
"Cha ơi, mẹ con đâu?" Câu nói của đứa con thơ dại tiếp tục vang lên, và một
lần nữa làm con tim tôi tan nát. "Mẹ đang cùng bà nội sống ở một nơi rất xa
xôi đấy con ơi!". "Vậy tại sao mẹ Đản không về nhà chơi với Đản?". "Mẹ còn
phải chăm bà nữa con. Mẹ Đản về ở với Đản rồi ai sẽ chăm sóc bà, phải
không con?". Đứa bé suy nghĩ một lúc thì "dạ" một tiếng rõ to và lại vui đùa
cùng bạn bè ngay khi nghe tôi giải thích. Còn tôi thì đứng lặng đi và thầm xin
con tha lỗi, nhưng tôi chỉ dám nói bé như thế. Nó còn quá nhỏ, quá bé bỏng
để có thể hiểu mọi chuyện. Tôi đã quyết định đến một ngày nào đó, khi bé đã
lớn khôn, tôi sẽ kể cho con nghe tất cả những điều mà nó đang thắc mắc –
câu chuyện của người mẹ hiền hậu, dịu dàng. Nghĩ đến đây, khoé mắt tôi đã
ngấn lệ, rồi bao kí ức chợt ùa về. Một buổi sáng trong lành, những chú chim
nhảy nhót trên cành và ríu rít cất tiếng hát, từng cây lá khẽ rung rinh theo lời
ru của chị Gió, mọi vật xung quanh đều xanh tươi, vui vẻ như gửi gắm ngàn
lời chúc đến cuộc hôn nhân của chàng là Trương Sinh và nàng là Vũ Nương.
Tôi cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc vô cùng khi cưới được nàng làm vợ.
Nàng tên thật là Vũ Thị Thiết và cùng sinh sống ở huyện Nam Xương quê tôi.
Từ nhỏ, tôi đã mến mộ tư dung tuyệt vời của nàng. Vẻ đẹp của cả gương mặt
và thân hình nàng đã khiến không biết bao chàng trai say mê, và trong đó có
tôi. Tôi quyết định bàn việc với bố mẹ và đem trăm lạng vàng đến hỏi cưới
nàng. Cha mẹ hai bên cùng ưng thuận và tôi đã đem lại cho nàng một cuộc
sống êm ấm. Thế nhưng, có lẽ nàng đã không nhận ra những điều mà nàng
mong muốn và xứng đáng được nhận, rằng tôi là một kẻ vô học, bất tài vô
dụng, và theo như tôi tự nhận thấy thì tôi cũng hay ghen tuông. Biết vậy nên
cô vợ khôn ngoan của tôi luôn giữ được bình tĩnh và làm tôi cũng khá yên
tâm. yêu thương ông trời đã không cho chúng tôi được hạnh phúc. Thành
thân với nàng không bao lâu thì tôi cũng được lệnh phải đi bộ đội để cùng
triều đình đánh giặc. Tôi không đành lòng bỏ mặc mẹ già đau ốm cùng người
vợ hiền tôi rất mực thương yêu. Nhưng số trời nào có thể tránh, tôi đành
ngậm ngùi lên đường giúp bạn trong nỗi buồn chia ly vô hạn, vì tôi nghĩ mình
chẳng học được nên không có khả năng chối từ. Ba năm dài dằng dặc ấy
cuối cùng cũng trôi đi và tôi được trở về nhà sau khi giặc giã đã dẹp yên. Ba
năm nay, tôi vẫn sống trong nỗi nhớ và lo cho mẹ cùng vợ. Tôi quyết làm
theo lời hứa của hai người, không màng danh lợi để ngày trở về được bình
yên. Không còn lâu nữa, tôi sẽ được gặp cậu con trai bé bỏng, được gặp cả
mẹ và vợ - những người tôi luôn nhớ thương. Thế rồi, niềm vui sum họp chưa
được bao lâu thì tôi đã phải đón nhận một tin dữ: mẹ tôi đã qua đời! Ông ơi,
tại sao ông có thể bất công như vậy? Tôi chưa bao giờ làm điều gì sai trái, tại
sao ông lại phải gieo rắc cho tôi nhiều nỗi cay đắng và đau khổ đến thế?
Được thấy lại gương mặt thân thương của vợ cùng những đứa con bé bỏng,
vậy nhưng trong lòng tôi không thể vui lên được, vẫn nặng trĩu một nỗi buồn
vô hạn. Tôi dắt bé Đản – con trai mình – cùng đi viếng mộ người mẹ quá cố
mà tôi rất mực kính trọng. Đứng trước ngôi mộ của mẹ, tôi không cầm nổi
nước mắt, cũng vì tôi quá nhu nhược và chưa làm được nhiều để báo hiếu
cho mẹ. Sao mẹ lại ra đi trong lúc con chưa báo đáp công ơn sinh thành và
nuôi dưỡng của mẹ? Tôi hối hận và cảm thấy mình sao mà hờ hững lúc trước,
không cố gắng học hành để nuôi ước mơ đỗ đạt, trả hiếu cho bố mẹ, nhưng
có lẽ bây giờ tất cả đã quá muộn. Tôi ôm lấy bé Đản và nhẹ nhàng chia sẻ
nỗi buồn của bản thân để con hiểu. Thế nhưng, hoá ra, tất cả đã được sắp
xếp để đánh mất chính mình, con còn nghĩ tôi cũng là cha của cháu à? phải
chăng người vợ hiền của mình đã không chung thuỷ? sao thế được, tình
thương yêu mà tôi dành cho nàng là vô cùng chân thành, chắc nàng cũng
cảm nhận được điều ấy đấy! Tôi gặng hỏi mãi thì bé Đản nói rằng đêm nào
cũng có một người ở bên mẹ nó. Đã vậy, mẹ nó lại bảo đó chính là cha của
Đản. Quá nôn nóng và bị nỗi ghen điều khiển cả suy nghĩ lẫn hành động, tôi
đùng đùng trở về nhà, chửi bới, nhục mạ nàng rồi đuổi nàng đi. Giờ đây, khi
đã biết được sự tình và nghĩ lại thì tôi thấy mình sai lầm quá! Lúc đó tôi đã bỏ
ngoài tai mọi lời thanh minh, giải thích của nàng và cả những lời khuyên ngăn
của bà con lối xóm. Chỉ vì một lời nói ngây dại của con cùng bản tính nông
nổi của mình mà nàng đã phải gánh chịu những oan nhục kêu trời không thấu.
Nàng đã phải lao đầu xuống sông Hoàng Giang để chứng minh cho đức hạnh
của mình. Tôi có cảm thấy một chút xót thương, song luôn tin rằng mình vô
tội. Cho đến một đêm, tôi cùng bé Đản – lúc này đã ba tuổi rưỡi – ngồi trong
căn phòng đó. Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, đột nhiên bé Đản chỉ tay vào bóng
của mình trên 1 vách và hét lớn: "Cha Đản đã đến kia kìa!". Không thể nào,
cha của đản cũng chỉ là một cái bóng vô tri vô giác thôi ư? Hay là tôi đã trách
lầm Vũ Nương? Trời ơi, đến bây giờ tôi mới rõ hết nỗi oan của vợ mình.
Hằng đêm, nàng đã mượn bóng mình trên vách để chỉ cho con biết cha nó –
cũng như tôi đang nói dối nó hiện tại. Tôi quyết định đi hỏi kĩ mọi người, hàng
xóm và cuối cùng đã phải hối hận đến tận xương tuỷ khi biết quá nhiều điều
về nàng trong thời gian tôi đi lính. Vợ tôi ngày đêm chờ mong tôi trở về trong
sự buồn bã đến không ai hiểu được. Nàng vẫn giữ lòng thuỷ chung, một mình
nuôi dạy con, phụng dưỡng mẹ chồng và lo mọi việc trong gia đình. Nhưng
bây giờ, nếu tôi có biết chuyện và ân hận thì nàng cũng không quay trở về
được nữa đâu! Một hôm, giữa lúc tôi đang hướng dẫn con học bài thì bỗng
nhiên có một người đàn ông vào nhà và cho tiền. Anh ấy tên là Phan Lang,
người chung làng với tôi. Theo lời anh ta nói thì anh được Linh Phi – vợ vua
Nam Hải – cứu khi đang lao xuống sông Hoàng Giang. Anh ấy gặp vợ tôi ở
nhà rồi nhận chuyển lời chúc của nàng đến tôi. Lúc đầu, tôi cũng không tin
Phan Lang, vì ở đời làm gì có chuyện kỳ lạ đến vậy. Chỉ đến khi anh đưa tôi
xem một chiếc hoa vàng lấp lánh thì tôi nhận thấy ngay đây là kỷ vật chồng
tôi đã mua tặng cho nàng trước khi tôi lên đường đánh giặc. Tôi nghe theo lời
anh, làm đàn giải oan cho vợ bên sông Hoàng Giang, tế lễ ba ngày ba đêm.
Quả thật, sang ngày thứ ba thì Vũ Nương đã trở về. Nàng ẩn hiện giữa dòng
sông, cờ hoa trang hoàng lộng lẫy. Nàng trao gửi tấm lòng này cho tôi và dặn
dò tôi sống tử tế. Tôi đã mang ơn Đức Linh Phi mà nàng không về được nữa.
Tôi ngậm ngùi nhận lời nàng. Nàng mỉm cười với tôi rồi đi xa, để lại tôi bao sự
tiếc nuối và day dứt. Có lẽ tôi sẽ không thể tha thứ cho tội lỗi mà mình đã gây
nên! ! ! Giờ đây, khi nhắc đến những kỷ niệm đau đớn ấy, tôi lại càng vững
chắc quyết tâm sống tốt hơn nữa để nuôi dạy bé Đản thành người. 4. Mẫu số 4:
Cũng đã hơn chục năm ngày giỗ của mẹ, tôi nhớ mẹ, tôi cảm thấy ân hận vì
ngày bé mình đã dại khờ để rồi gây nên tội ác, để rồi cũng từ cái tuổi thơ trẻ
đó tôi đã làm mất mẹ, làm gia đình mỗi người một phương. Ngày ấy nghe
nhiều người kể rằng, mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp, hiền và tư dung tốt,
cha tôi cũng vì mến hạnh mà lấy mẹ. Cũng chẳng bao lâu sau nhà nước có
lệnh đi đánh dẹp Chiêm Thành, cha tôi dù trong con nhà dòng danh giá
nhưng do không có bằng cấp mà phải ra sung binh lần đầu tiên. như mẹ đã
đương thì với bà chỉ được mười ngày sau tôi chào đời. Ngày qua tháng lại,
thoắt cái nửa năm sau do không chịu đựng được cảnh chờ đợi con, bà tôi đã
qua đời mặc dù mẹ đã hết lòng thuốc thang chăm bẵm. Trước khi mất bà có
căn dặn, khuyên bảo mẹ tôi, và nói rằng người ăn ở phúc đức ắt được quả
báo tốt, con cái đầy đàn. Năm sau cha lại về cũng là lúc tôi mới bắt đầu học
nói. Cha đưa tôi đi hỏi mộ ba, nhưng lúc đó do không biết mùi nên tôi cứ khóc
khăng khăng không theo, cha gạn hỏi tôi mới chịu nói rằng: "Ông cũng là cha
mình ư? Ông cũng biết nói, nhưng không giống cha trước kia là biết khóc.
"Cha tôi sinh nghi đành gạn hỏi tôi, với sự ngây thơ của một đứa trẻ mới chập
chững biết nói rằng đêm nào cha cũng sang ngủ với tôi còn mẹ làm gì cha
cũng làm theo. Sinh lòng ghen tuông, cha không nghe lời tôi, về nhà chửi
mắng mẹ thậm tệ mặc mẹ có gạn hỏi ai nói, có cố gắng thanh minh thế nào đi
chăng nữa. Bất đắc dĩ, mẹ mới tắm rửa trai sạch sẽ rồi ra bến Hoàng Giang
thả tôi. Đến tối khi chỉ còn cha con tôi ở nhà, thấy bóng cha trên vách tôi vẫn
tưởng là cha mình nên cất tiếng gọi, dần dần cha mới hiểu được sự đau khổ
và bất hạnh của mẹ, nhưng liệu còn có thể làm gì hơn khi người đi rồi cũng
đã đi xa, người ở lại thì phải tiếp tục cuộc đời của mình. Mãi sau này tôi mới
biết rằng mẹ đã được Linh Phi cứu giúp và cho đi làm cung nữ dưới thuỷ
cung. Gặp lại Phan Lang - một người cùng làng, nhờ đưa quan tài giúp cha
mình, sau khi cha tôi nhận thấy sai lầm, mở đàn thanh minh thì mẹ cũng chỉ
hiện lên trong thế giới mạng rồi dần dần biến mất. Mong rằng ở một nơi xa
mẹ vẫn có thể nhìn thấy tôi sống như nào và dõi theo tôi. Con xin lỗi vì nếu
ngày ấy con không dại khờ, nếu ngày ấy con trưởng thành hơn thì bây giờ
chúng ta đã có một cuộc sống ấm no hạnh phúc rồi.
Document Outline
- Đóng vai bé Đản kể lại Chuyện người con gái Nam Xư
- Mẫu phân tích đóng vai bé Đản kể lại "Chuyện người
- 1. Mẫu số 1
- 2. Mẫu số 2:
- 3. Mẫu số 3:
- 4. Mẫu số 4:
- Mẫu phân tích đóng vai bé Đản kể lại "Chuyện người