Đóng vai người hàng xóm kể lại chuyện Lão
Hạc bán chó
1. Mẫu 1: Nhập vai ng xóm kể lại câu chuyện lão Hạc n chó
Tôi ông Giáo hai người hàng xóm thân thiết. Mỗi khi chiều xuống tôi lại
sang nhà ông Giáo uống nước chè. Hôm nay cũng vậy, như thường lệ tôi qua
đó uống chè thật nh cờ tôi đã chứng kiến trọn vẹn u chuyện bán chó của
lão Hạc. Nghe xong câu chuyện của lão, tôi không khỏi xúc động trước tấm
lòng nhân hậu với một người đã gần đất xa trời.
Ông giáo làm nghề dạy học nhưng cũng không khá gi gì. Ông sống cùng vợ
con trong một căn nhà đơn nhỏ. Ông giáo người nhân hậu, nhiều chữ
nghĩa nên thường dạy học trò không lấy tiền, vậy cuộc sống cũng không
khá giả hơn. lẽ đồng cảnh ngộ với nhau nên chúng tôi nói chuyện rất
hợp. Như mọi lần, thấy tôi sang, ông Giáo t nước mời tôi. Đặt bát chè tươi
xuống chõng, ông Giáo bắt đầu nói chuyện về lão Hạc. Lão Hạc hàng xóm
cạnh nhà chúng tôi, rất tôn trọng ông Giáo nên o cũng kể cho ông
Giáo nghe.
Cùng phận nông dân nhưng lão sống khổ hơn tôi nhiều lần. Nghe đâu nhà
lão nghèo, vợ lão lại mất sớm, lão Hạc một thằng con trai nhưng phẫn chí
không tiền cưới vợ, bỏ đi phu đồn điền cao su đã lâu không thấy trở về.
Lão sống một mình cùng con chó vàng trong túp lều đã cũ. Ngày nào lão
cũng đi làm thuê đủ việc đ kiếm tiền sống qua ngày. Nhưng sức người
hạn, lão vừa ốm một trận thập tử nhất sinh, tiền bạc tích p cứ đội nón dần
ra đi. Hoàn cảnh của lão khiến tôi nhiều lần muốn giúp nhưng cùng phận
nghèo vơí nhau, tôi cũng bất lực chẳng giúp được gì.
Buổi chiều m y tôi ng ông giáo ngồi nói chuyện trong sân, t lão Hạc
sang. Hôm nay trông lão vẻ buồn, lão cầm bát nước chè đưa lên miệng
định uống rồi lại bỏ xuống, lão thông báo mình đã bán cậu vàng. Tôi ông
Giáo đều rất bất ngờ, ai cũng biết lão quý con Vàng như thế nào, kỉ vật
con lão để lại người bạn tâm giao với lão, chắc hẳn phải lí do lão
mới đưa ra quyết định đau khổ đó.
Ông Giáo quay sang hỏi: "Thế cho bắt à?", " dữ vậy, sao bắt được?" tôi
nói thêm vào. Nghe câu hỏi của chúng tôi, lão cố làm ra b vui vẻ, nhưng
hình như xót con vàng quá, lão cười mà như mếu, rồi lão bắt đầu khóc, lão
vừa kể vừa rưng rưng, con Vàng nghe tiếng chủ gọi về ăn thì sướng lắm,
đang ăn thì thằng Xiên, thằng Mục lao ra tóm gọn bốn chân nó. Lão càng
khóc nhiều hơn, Lão nói: "Cái giống cũng khôn, cứ làm in như trách tôi,
kêu ư ử, nhìn tôi như bảo tôi rằng: "A! lão già tệ lắm, tôi ăn với lão như
thế lão đối xử với tôi như thế này à?". Thì ra tôi già ngần này tuổi đầu rồi
còn đánh lừa một con chó, không ngờ tôi n tâm lừa nó". Nghe lão kể
lòng tôi buồn quá. Nghĩ lại t cũng không th trách o, lão còn chẳng nuôi
nổi bản thân, thêm con chó nữa thì tiền đâu ra ăn. Tôi ông Giáo đều cố
gắng an ủi lão. Ông Giáo nói: "Cụ cứ tưởng thế đấy chứ chả hiểu đâu!
Vả lại ai nuôi chó chả bán hay giết thịt! Ta giết chính hoá kiếp cho
đấy, ta h kiếp để cho làm kiếp khác". Tiếp lời ông Giáo, tôi nó: "Ông
Giáo nói phải đấy cụ ạ, thoi thì h kiếp cho nó, để kiếp này cũng khổ".
Lão nói giọng cay đắng "Kiếp con chó kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho làm
kiếp người, may ra sung sướng hơn một chút...kiếp người n kiếp tôi
chẳng hạn". Ông Giáo nhìn lão nói: "Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ, cụ tưởng tôi
sung sướng hơn chăng?". Lão buồn rầu đáp: "Thế thì không biết nếu kiếp
người ng khổ nốt thì ta nên làm kiếp cho thật sướng?" Ngẫm lại thấy lão
nói đúng, phận nông dân như chúng i thì bao giờ mới thoát kiếp khổ. Về
đến nhà, tôi cứ nghĩ mãi câu chuyện ban chiều của lão Hạc, một người nghèo
khổ, ít học nhưng nhân hậu, cùng đường phải đi bán con chó day dứt
lương tâm như vậy, quả thật một phẩm chất đáng quý. Hoàn cảnh của tô
cũng chẳng khá hơn lão bao, nên tôi chẳng biết làm ngoài an ủi lão.
Rất nhiều năm sau này, khi Lão Hạc mất, gia đình tôi ng thoát khỏi cảnh
nghèo, câu chuyện của lão luôn làm tôi nhớ mãi, một con người lương thiện,
nhân hậu nhưng số phận quá bi thương.
2. Mẫu 2: Nhập vai vợ ông Giáo kể lại chuyện lão Hạc n chó
Mặt trời cuối ngày đỏ au, đang khuất dần sau những rặng tre. Trong làng giờ
này khói bếp mọi nhà đã khi ngút. Tôi đang lúi húi trong bếp nấu cơm tối, còn
ông n tôi ngồi trên chõng xem lại mấy quyển sách. Bỗng tiếng gọi ngoài
cổng vọng vào:
- Ông Giáo nhà không?
- Tôi có, cụ vào uống bát nước
Thì ra Lão Hạc, Lão cạnh nhà i, nhà o nghèo, vợ mất sớm, đứa
con trai nghe bảo đâu không tiền cưới vợ nên bỏ đi làm đồn điền cao su
mấy năm không biết còn sống hay đã chết. Lão sống một mình ng con chó,
người chó nương tựa nhau rau cháo qua ngày. Thi thoảng nhà chúng tôi
cũng sang giúp đỡ lão khi thì bát gạo, khi mớ rau,....muốn giúp nhiều nhưng
cũng chẳng được, ông nhà tôi làm nghề dạy học, nhưng tính lại hay thương
người, nên thường dạy học không công cho bọn trẻ. Lão thân với ông nhà tôi
lắm, chuyện cũng sang nói với ông nhà tôi, trò chuyện rôm rả như hai
người bạn tri kỉ với nhau.
Hôm nay cũng như mọi hôm, lão sang nhà tôi, nhìn lão đợt này gầy quá, cũng
phải, mới ốm một trận, tiền bạc ra đi hết. Mọi lần Lão sang, con chó của lão
cũng hay đi theo nằm dưới chân lão, hôm nay không thấy nó đến, mang ấm
nước chè tươi lên, tôi buột miệng hỏi:
-Hôm nay không thấy Cậu Vàng đi cùng cụ nhỉ
Gương mặt lão thoáng chút buồn, o nói:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông Giáo
- Cụ bán rồi?- ông nhà tôi hỏi
- Bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Lão kể với giọng khàn khàn, rồi lão cười, nhưng môi cứ giật giật, cả người lão
run lên, cười như mếu.
- Thế cho bắt à?
Nói đến đây, o khóc như một đứa trẻ, hai dòng nước mắt chảy i trên
khuôn mặt lão, khuôn mặt nhăn nheo khổ cực. Lão lên:
- Khốn nạn...Ông Giáo ơi, biết đâu, thấy tôi gọi t chạy ngay về
vẫy đuôi mừng, tôi cho ăn cơm, nó ăn ngon lành, đang ăn thì thằng
Mục với thằng Xiên lao ra túm chặt lấy bốn chân nó. Bấy giờ cu cậu mới biết
cu cậu chết. cái giống khôn lắm! nhìn tôi in như trách tôi. Ánh
mắt như thầm bảo răng: "A! lão già t lắm, i ăn với lão như thế lão
lại đối xử với tôi như thế à? Tôi già từng này tuổi đầu rồi lại phải đi lừa
một con chó ông giáo ạ.
Nói đoạn Lão càng khóc nhiều hơn, lão rên rì, trách móc mình mãi. Ông n
tôi an ủi:
- Thôi cụ ạ! C nghĩ vậy chứ không hiểu gì đâu! chó nào nuôi
chẳng để giết thịt, ta bán chính là hoá kiếp cho đấy
Lão ngửa mặt lên trời ngăn cho dòng nước mắt không chảy ra, lão nói
- Hoá kiếp cho đ thành kiếp khác cho đỡ khổ, đ khổ như kiếp tôi.
Ông nhà tôi nắm lấy đôi vai gầy guộc của lão, an ủi lão. Câu chuyện chiều
nay của lão Hạc làm tôi cứ suy nghĩ mãi, về một kiếp người nhân hậu, bán
một con chó nhưng day dứt lương tâm, một cuộc đời thật đáng buồn.
3. Mẫu 3: Đóng vai người trong làng kể lại câu chuyện lão Hạc
bán chó
Trong làng tôi, một người dạy học, tính thương người nên gặp ai khó khăn
ông y không lấy tiền dạy, mọi người yêu quý gọi ông ông Giáo. Hôm
nay, tôi qua nhà ông Giáo để xin ông nhận thằng con trai của tôi vào học. Tôi
ông Giáo đang nói chuyện t bỗng thấy ngoài cổng một dáng người gầy,
khom khom lưng đang tiến vào trong n, đến gần tôi mới phát hiện, thì ra là
lão Hạc, hàng xóm cạnh nhà ông Giáo, lão sống một mình cùng một con chó,
vợ lão thì mất sớm, con lão thì bỏ nhà đi đồn điền, nhà lão nghèo, mỗi ngày
lão thường đi quanh xóm xem nhà ai cần giúp việc thì xin làm để đổi lấy
bữa cơm. Cả làng này ai cũng biết, lão một con chó rất khôn, lão yêu quý
lắm, ai hỏi mua lão cũng không đồng ý bán. Lão bước o rồi ngồi phịch
bậc thềm trước sân, lão báo ngay:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông Giáo
Cả ông Giáo tôi rất ngạc nhiên
- Cụ bán rồi ư?
Lão gật đầu, cố lấy giọng vui vẻ nhưng miệng méo xệch, mắt đỏ hoe. Ông
Giáo tiếp lời:
- dữ như vậy, đ cho bắt à cụ?
Lão bật khóc hu hu, khuôn mặt co rúm lại đau khổ:
- Khốn nạn...ông giáo ơi...Nó biết đâu, thấy tôi gọi thì chạy về, vẫy
đuôi mừng. Tôi lấy cơm cho ăn, đang ăn thì thằng Mục với thằng Xiên
lao ra tóm lấy chân cu cậu. Bấy giờ cu cậu mới biết cu cậu chết. Cái giống
cũng khôn, kêu ư nhìn tôn, như muốn trách tôi rằng: "A! Lão già tệ
lắm, tôi ăn với lão như thế o đối xử với tôi thế này à?". Thì ra tôi già
bằng y tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó. không ng tôi lỡ tâm
lừa .
Ông Giáo an ủi:
- C cứ tưởng thế đấy chứ chả hiểu đâu, vả lại ai nuôi chó chả để
bán hay giết thịt. Ta bán chính hoá kiếp cho đấy, hoá kiếp cho
làm kiếp khác cụ ạ.
- Ông Giáo nói phải! Kiếp con chó kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho để nó làm
kiếp người, may ra sung sướng hơn một chút...kiếp người như kiếp tôi đây
chẳng hạn!
- Kiếp ai thì cũng thế cả thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?
Lão trầm ngân không nói gì, chậm chạp bước chân ra cổng, chúng tôi nhìn
theo bóng lão lòng buồn theo. Chứng kiến đầu đuôi u chuyện, lòng tôi
thật xót xe mến phục. Cái nghèo làm cuộc đời lão đen tối, đến cái thứ lão
yêu quý nhất lão cũng không giữ được. Tình thương, lòng nhân hậu của lão
thật to lớn.
4. Mẫu 4: Vào vai bạn của con trai ông Giáo kể lại câu chuyện
lão Hạc bán chó
Rất nhiều năm về trước, khi tôi còn một đứa trẻ mười tuổi, tôi hàng xóm
sát ch n thằng Quang, bố của Quang làm nghề dạy học, mọi người hay
gọi bố ông Giáo. Nhà Quang ng chẳng khá giả hơn nhà tôi mấy bởi
bố nó dạy học thường không công. Hai đứa chúng tôi rất thân nhau, nên
thường qua nhà nhau chơi. Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi thằng Quang
đang ngồi câu ao, bỗng nghe ngoài cổng tiếng gọi:
- Ông Giáo nhà không?
- Thầy cháu trong nhà , cụ vào chơi- Thằng Quang đáp
Hoá ra lão Hạc, nhà lão giữa n hai đứa tôi, trong một túp lều, nhà lão
nghèo lắm, lão sống một mình cùng một con chó lão hay gọi nó cậu
Vàng. Nghe u tôi nói vợ lão mất đã lâu, còn con trai lão thì bỏ đi phu đồn điền.
Hằng ngày lão làm đủ mọi nghề để kiếm ăn, hàng xóm thương tình thi thoảng
cũng giúp o một ít, nhưng lão không bao gờ nhận không công, ai cho lão cái
lão cũng sẽ làm cho nhà ấy một buổi. Vừa o đến cửa, thấy ông Giáo lão
nói:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông Giáo
- Cụ bán rồi à? Bao giờ?
- Họ vừa bắt xong, Khốn nạn ông Giáo ạ- lão rít lên, biết đâu nghe
tiếng i gọi về, tưởng tôi cho ăn cơm, vẫy đuôi mừng tít, tôi lấy cơm cho
ăn, đang ăn thì thằng Mục thằng Xiên lao ra túm lấy nó. Đến lúc này
cu cậu mới biết cu cậu chết. Cái giống ng không, cứ nằm in, n ư
như trách tôi: "A! lão già tệ lắm, tôi ăn với lão như thế lão đối xử với
tôi như vậy à?". Tôi già từng này tuổi đầu rồi còn đi lừa một con chó.
Lão vừa kể vừa khóc như trẻ con chúng tôi khi đánh mất thứ đó chúng
tôi yêu quý. Bố Quang an ủi:
- Cụ cứ tưởng thế đấy, chớ chả hiểu đâu, ai nuôi chó chẳng phải
bán, ta bán chính ta hoá kiếp cho ấy,
- Ông Giáo nói phải, hoá kiếp cho nó đ sang kiếp người cho đỡ khổ, kiếp
người như tôi chẳng hạn...
Hai thằng chúng tôi đứng ngoài chứng kiến cả câu chuyện, lòng bỗng thấy
buồn theo. Tuy khi ấy chúng tôi chỉ những đứa trẻ con, chưa suy nghĩ
được u xa, nhưng chúng i đều hiểu được rằng, một con người lòng tự
trọng cao, một người nhân hậu như lão, cuộc sống quá nghèo khổ phải
từ bỏ những thứ mình yêu quý. Cuộc đời ông o tuổi gần đất xa trời thật
đáng buồn thay.

Preview text:

Đóng vai người hàng xóm kể lại chuyện Lão Hạc bán chó
1. Mẫu 1: Nhập vai hàng xóm kể lại câu chuyện lão Hạc bán chó
Tôi và ông Giáo là hai người hàng xóm thân thiết. Mỗi khi chiều xuống tôi lại
sang nhà ông Giáo uống nước chè. Hôm nay cũng vậy, như thường lệ tôi qua
đó uống chè thật tình cờ tôi đã chứng kiến trọn vẹn câu chuyện bán chó của
lão Hạc. Nghe xong câu chuyện của lão, tôi không khỏi xúc động trước tấm
lòng nhân hậu với một người đã gần đất xa trời.
Ông giáo làm nghề dạy học nhưng cũng không khá giả gì. Ông sống cùng vợ
con trong một căn nhà đơn sơ nhỏ. Ông giáo là người nhân hậu, nhiều chữ
nghĩa nên thường dạy học trò không lấy tiền, vì vậy cuộc sống cũng không
khá giả hơn. Có lẽ vì đồng cảnh ngộ với nhau nên chúng tôi nói chuyện rất
hợp. Như mọi lần, thấy tôi sang, ông Giáo rót nước mời tôi. Đặt bát chè tươi
xuống chõng, ông Giáo bắt đầu nói chuyện về lão Hạc. Lão Hạc là hàng xóm
cạnh nhà chúng tôi, rất tôn trọng ông Giáo nên có gì lão cũng kể cho ông Giáo nghe.
Cùng phận là nông dân nhưng lão sống khổ hơn tôi nhiều lần. Nghe đâu nhà
lão nghèo, vợ lão lại mất sớm, lão Hạc có một thằng con trai nhưng phẫn chí
không có tiền cưới vợ, bỏ đi phu đồn điền cao su đã lâu không thấy trở về.
Lão sống một mình cùng con chó vàng trong túp lều đã cũ. Ngày nào lão
cũng đi làm thuê đủ việc để kiếm tiền sống qua ngày. Nhưng sức người có
hạn, lão vừa ốm một trận thập tử nhất sinh, tiền bạc tích cóp cứ đội nón dần
ra đi. Hoàn cảnh của lão khiến tôi nhiều lần muốn giúp nhưng cùng phận
nghèo vơí nhau, tôi cũng bất lực chẳng giúp được gì.
Buổi chiều hôm ấy tôi cùng ông giáo ngồi nói chuyện trong sân, thì lão Hạc
sang. Hôm nay trông lão có vẻ buồn, lão cầm bát nước chè đưa lên miệng
định uống rồi lại bỏ xuống, lão thông báo mình đã bán cậu vàng. Tôi và ông
Giáo đều rất bất ngờ, ai cũng biết lão quý con Vàng như thế nào, nó là kỉ vật
con lão để lại và là người bạn tâm giao với lão, chắc hẳn phải có lí do gì lão
mới đưa ra quyết định đau khổ đó.
Ông Giáo quay sang hỏi: "Thế nó cho bắt à?", "Nó dữ vậy, sao bắt được?" tôi
nói thêm vào. Nghe câu hỏi của chúng tôi, lão cố làm ra bộ vui vẻ, nhưng
hình như xót con vàng quá, lão cười mà như mếu, rồi lão bắt đầu khóc, lão
vừa kể vừa rưng rưng, con Vàng nghe tiếng chủ gọi về ăn thì sướng lắm, nó
đang ăn thì thằng Xiên, thằng Mục lao ra tóm gọn bốn chân nó. Lão càng
khóc nhiều hơn, Lão nói: "Cái giống nó cũng khôn, nó cứ làm in như trách tôi,
nó kêu ư ử, nhìn tôi như bảo tôi rằng: "A! lão già tệ lắm, tôi ăn ở với lão như
thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?". Thì ra tôi già ngần này tuổi đầu rồi
còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó". Nghe lão kể mà
lòng tôi buồn quá. Nghĩ lại thì cũng không thể trách lão, lão còn chẳng nuôi
nổi bản thân, thêm con chó nữa thì tiền đâu ra ăn. Tôi và ông Giáo đều cố
gắng an ủi lão. Ông Giáo nói: "Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu gì đâu!
Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt! Ta giết nó chính là hoá kiếp cho
nó đấy, ta hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác". Tiếp lời ông Giáo, tôi nó: "Ông
Giáo nói phải đấy cụ ạ, thoi thì hoá kiếp cho nó, để nó ở kiếp này cũng khổ".
Lão nói giọng cay đắng "Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó làm
kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút...kiếp người như kiếp tôi
chẳng hạn". Ông Giáo nhìn lão nói: "Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ, cụ tưởng tôi
sung sướng hơn chăng?". Lão buồn rầu đáp: "Thế thì không biết nếu kiếp
người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?" Ngẫm lại thấy lão
nói đúng, phận nông dân như chúng tôi thì bao giờ mới thoát kiếp khổ. Về
đến nhà, tôi cứ nghĩ mãi câu chuyện ban chiều của lão Hạc, một người nghèo
khổ, ít học nhưng nhân hậu, cùng đường phải đi bán con chó mà day dứt
lương tâm như vậy, quả thật là một phẩm chất đáng quý. Hoàn cảnh của tô
cũng chẳng khá hơn lão là bao, nên tôi chẳng biết làm gì ngoài an ủi lão.
Rất nhiều năm sau này, khi Lão Hạc mất, gia đình tôi cũng thoát khỏi cảnh
nghèo, câu chuyện của lão luôn làm tôi nhớ mãi, một con người lương thiện,
nhân hậu nhưng số phận quá bi thương.
2. Mẫu 2: Nhập vai vợ ông Giáo kể lại chuyện lão Hạc bán chó
Mặt trời cuối ngày đỏ au, đang khuất dần sau những rặng tre. Trong làng giờ
này khói bếp mọi nhà đã khi ngút. Tôi đang lúi húi trong bếp nấu cơm tối, còn
ông nhà tôi ngồi trên chõng xem lại mấy quyển sách. Bỗng có tiếng gọi ngoài cổng vọng vào: - Ông Giáo có nhà không?
- Tôi có, cụ vào uống bát nước
Thì ra là Lão Hạc, Lão ở cạnh nhà tôi, nhà lão nghèo, vợ mất sớm, có đứa
con trai nghe bảo đâu vì không có tiền cưới vợ nên bỏ đi làm đồn điền cao su
mấy năm không biết còn sống hay đã chết. Lão sống một mình cùng con chó,
người và chó nương tựa nhau rau cháo qua ngày. Thi thoảng nhà chúng tôi
cũng sang giúp đỡ lão khi thì bát gạo, khi mớ rau,....muốn giúp nhiều nhưng
cũng chẳng được, ông nhà tôi làm nghề dạy học, nhưng tính lại hay thương
người, nên thường dạy học không công cho bọn trẻ. Lão thân với ông nhà tôi
lắm, có chuyện gì cũng sang nói với ông nhà tôi, trò chuyện rôm rả như hai
người bạn tri kỉ với nhau.
Hôm nay cũng như mọi hôm, lão sang nhà tôi, nhìn lão đợt này gầy quá, cũng
phải, mới ốm một trận, tiền bạc ra đi hết. Mọi lần Lão sang, con chó của lão
cũng hay đi theo nằm dưới chân lão, hôm nay không thấy nó đến, mang ấm
nước chè tươi lên, tôi buột miệng hỏi:
-Hôm nay không thấy Cậu Vàng đi cùng cụ nhỉ
Gương mặt lão thoáng chút buồn, lão nói:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông Giáo ạ
- Cụ bán nó rồi?- ông nhà tôi hỏi
- Bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Lão kể với giọng khàn khàn, rồi lão cười, nhưng môi cứ giật giật, cả người lão
run lên, cười mà như mếu. - Thế nó cho bắt à?
Nói đến đây, lão khóc như một đứa trẻ, hai dòng nước mắt chảy dài trên
khuôn mặt lão, khuôn mặt nhăn nheo khổ cực. Lão oà lên:
- Khốn nạn...Ông Giáo ơi, nó có biết gì đâu, nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về
vẫy đuôi mừng, tôi cho nó ăn cơm, nó ăn ngon lành, nó đang ăn thì thằng
Mục với thằng Xiên lao ra túm chặt lấy bốn chân nó. Bấy giờ cu cậu mới biết
cu cậu chết. Mà cái giống nó khôn lắm! Nó nhìn tôi in như nó trách tôi. Ánh
mắt nó như thầm bảo răng: "A! lão già tệ lắm, tôi ăn ở với lão như thế mà lão
lại đối xử với tôi như thế à? Tôi già từng này tuổi đầu rồi mà lại phải đi lừa một con chó ông giáo ạ.
Nói đoạn Lão càng khóc nhiều hơn, lão rên rì, trách móc mình mãi. Ông nhà tôi an ủi:
- Thôi cụ ạ! Cụ nghĩ vậy chứ nó không hiểu gì đâu! Mà chó nào nuôi mà
chẳng để giết thịt, ta bán nó chính là hoá kiếp cho nó đấy
Lão ngửa mặt lên trời ngăn cho dòng nước mắt không chảy ra, lão nói
- Hoá kiếp cho nó để nó thành kiếp khác cho đỡ khổ, đỡ khổ như kiếp tôi.
Ông nhà tôi nắm lấy đôi vai gầy guộc của lão, an ủi lão. Câu chuyện chiều
nay của lão Hạc làm tôi cứ suy nghĩ mãi, về một kiếp người nhân hậu, bán
một con chó nhưng day dứt lương tâm, một cuộc đời thật đáng buồn.
3. Mẫu 3: Đóng vai người trong làng kể lại câu chuyện lão Hạc bán chó
Trong làng tôi, có một người dạy học, tính thương người nên gặp ai khó khăn
là ông ấy không lấy tiền dạy, mọi người yêu quý gọi ông là ông Giáo. Hôm
nay, tôi qua nhà ông Giáo để xin ông nhận thằng con trai của tôi vào học. Tôi
và ông Giáo đang nói chuyện thì bỗng thấy ngoài cổng một dáng người gầy,
khom khom lưng đang tiến vào trong sân, đến gần tôi mới phát hiện, thì ra là
lão Hạc, hàng xóm cạnh nhà ông Giáo, lão sống một mình cùng một con chó,
vợ lão thì mất sớm, con lão thì bỏ nhà đi đồn điền, nhà lão nghèo, mỗi ngày
lão thường đi quanh xóm xem nhà ai cần giúp việc gì thì xin làm để đổi lấy
bữa cơm. Cả làng này ai cũng biết, lão có một con chó rất khôn, lão yêu quý
nó lắm, ai hỏi mua lão cũng không đồng ý bán. Lão bước vào rồi ngồi phịch ở
bậc thềm trước sân, lão báo ngay:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông Giáo ạ
Cả ông Giáo và tôi rất ngạc nhiên - Cụ bán rồi ư?
Lão gật đầu, cố lấy giọng vui vẻ nhưng miệng méo xệch, mắt đỏ hoe. Ông Giáo tiếp lời:
- Nó dữ như vậy, nó để cho bắt à cụ?
Lão bật khóc hu hu, khuôn mặt co rúm lại vì đau khổ:
- Khốn nạn...ông giáo ơi...Nó có biết gì đâu, nó thấy tôi gọi thì chạy về, vẫy
đuôi mừng. Tôi lấy cơm cho nó ăn, nó đang ăn thì thằng Mục với thằng Xiên
lao ra tóm lấy chân cu cậu. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết. Cái giống
nó cũng khôn, nó kêu ư ử và nhìn tôn, như muốn trách tôi rằng: "A! Lão già tệ
lắm, tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi thế này à?". Thì ra tôi già
bằng này tuổi đầu rồi mà còn đánh lừa một con chó. Nó không ngờ tôi lỡ tâm lừa nó. Ông Giáo an ủi:
- Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu gì đâu, vả lại ai nuôi chó mà chả để
bán hay giết thịt. Ta bán nó chính là hoá kiếp cho nó đấy, hoá kiếp cho nó làm kiếp khác cụ ạ.
- Ông Giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm
kiếp người, may ra sung sướng hơn một chút...kiếp người như kiếp tôi đây chẳng hạn!
- Kiếp ai thì cũng thế cả thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?
Lão trầm ngân không nói gì, chậm chạp lê bước chân ra cổng, chúng tôi nhìn
theo bóng lão mà lòng buồn theo. Chứng kiến đầu đuôi câu chuyện, lòng tôi
thật xót xe và mến phục. Cái nghèo làm cuộc đời lão đen tối, đến cái thứ lão
yêu quý nhất lão cũng không giữ được. Tình thương, lòng nhân hậu của lão thật to lớn.
4. Mẫu 4: Vào vai bạn của con trai ông Giáo kể lại câu chuyện lão Hạc bán chó
Rất nhiều năm về trước, khi tôi còn là một đứa trẻ mười tuổi, tôi là hàng xóm
sát vách nhà thằng Quang, bố của Quang làm nghề dạy học, mọi người hay
gọi bố nó là ông Giáo. Nhà Quang cũng chẳng khá giả hơn nhà tôi là mấy bởi
vì bố nó dạy học thường không công. Hai đứa chúng tôi rất thân nhau, nên
thường qua nhà nhau chơi. Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi và thằng Quang
đang ngồi câu cá ở ao, bỗng nghe ngoài cổng có tiếng gọi: - Ông Giáo có nhà không?
- Thầy cháu ở trong nhà ạ, cụ vào chơi- Thằng Quang đáp
Hoá ra là lão Hạc, nhà lão ở giữa nhà hai đứa tôi, trong một túp lều, nhà lão
nghèo lắm, lão sống một mình cùng một con chó mà lão hay gọi nó là cậu
Vàng. Nghe u tôi nói vợ lão mất đã lâu, còn con trai lão thì bỏ đi phu đồn điền.
Hằng ngày lão làm đủ mọi nghề để kiếm ăn, hàng xóm thương tình thi thoảng
cũng giúp lão một ít, nhưng lão không bao gờ nhận không công, ai cho lão cái
gì lão cũng sẽ làm cho nhà ấy một buổi. Vừa vào đến cửa, thấy ông Giáo lão nói:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông Giáo ạ
- Cụ bán nó rồi à? Bao giờ?
- Họ vừa bắt xong, Khốn nạn ông Giáo ạ- lão rít lên, nó có biết gì đâu nghe
tiếng tôi gọi về, tưởng tôi cho ăn cơm, nó vẫy đuôi mừng tít, tôi lấy cơm cho
nó ăn, nó đang ăn thì thằng Mục và thằng Xiên lao ra túm lấy nó. Đến lúc này
cu cậu mới biết là cu cậu chết. Cái giống nó cũng không, nó cứ nằm in, rên ư
ử như trách tôi: "A! lão già tệ lắm, tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với
tôi như vậy à?". Tôi già từng này tuổi đầu rồi mà còn đi lừa một con chó.
Lão vừa kể vừa khóc như trẻ con chúng tôi khi đánh mất thứ gì đó mà chúng
tôi yêu quý. Bố Quang an ủi:
- Cụ cứ tưởng thế đấy, chớ nó chả hiểu gì đâu, mà ai nuôi chó mà chẳng phải
bán, ta bán nó chính là ta hoá kiếp cho nó ấy,
- Ông Giáo nói phải, hoá kiếp cho nó để nó sang kiếp người cho đỡ khổ, kiếp
người như tôi chẳng hạn...
Hai thằng chúng tôi đứng ngoài chứng kiến cả câu chuyện, lòng bỗng thấy
buồn theo. Tuy khi ấy chúng tôi chỉ là những đứa trẻ con, chưa suy nghĩ
được sâu xa, nhưng chúng tôi đều hiểu được rằng, một con người có lòng tự
trọng cao, một người nhân hậu như lão, vì cuộc sống quá nghèo khổ mà phải
từ bỏ những thứ mình yêu quý. Cuộc đời ông lão tuổi gần đất xa trời thật đáng buồn thay.
Document Outline

  • Đóng vai người hàng xóm kể lại chuyện Lão Hạc bán
    • 1. Mẫu 1: Nhập vai hàng xóm kể lại câu chuyện lão
    • 2. Mẫu 2: Nhập vai vợ ông Giáo kể lại chuyện lão H
    • 3. Mẫu 3: Đóng vai người trong làng kể lại câu chu
    • 4. Mẫu 4: Vào vai bạn của con trai ông Giáo kể lại