



Preview text:
Kể câu chuyện về lòng nhân hậu - Người ăn xin lớp 4 hay nhất
1. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 1
Người ăn xin là một câu chuyện đầy cảm động, kể về một cậu bé tên là Tuốc-
ghê-nhép, người có tấm lòng nhân hậu và sẵn sàng chia sẻ với người khác
dù trong cảnh khó khăn. Tôi đã đọc câu chuyện này cách đây vài năm, nhưng
cho đến ngày hôm nay, những chi tiết trong câu chuyện đó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí tôi.
Vào một ngày đẹp trời, sau khi tan học, Tuốc-ghê-nhép bước đi trên con phố
nhỏ như mọi ngày. Tuy nhiên, điều đặc biệt trong ngày đó là cậu đã gặp một
ông lão lạ lùng. Ông lão là một người ăn xin già nua, trông bẩn thỉu với đôi
bàn tay sưng tấy và nứt nẻ do cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông. Ông chìa
ra đôi bàn tay ấy run rẩy, nói xin Tuốc-ghê-nhép một điều gì đó. Ánh mắt
khẩn khoản và tha thiết của ông khiến cậu bé dừng lại. Tuốc-ghê-nhép vội
vàng lục tung túi áo, túi quần và cả ba lô, nhưng đáng tiếc là hôm nay cậu
không mang theo gì cả. Một cảm giác tội lỗi tràn đầy trong lòng Tuốc-ghê-
nhép, cậu khao khát được giúp đỡ. Cuối cùng, cậu bé quyết định nắm lấy đôi
bàn tay bẩn thỉu, sưng tấy và run rẩy của ông lão để thú nhận rằng: "Xin lỗi
ông, cháu không có gì để cho ông cả!". Tuy nhiên, khi nghe lời nói đó, ông lão
ăn xin lại bật cười hạnh phúc. Ông chậm rãi nhìn chằm chằm vào đôi mắt
long lanh đầy hối hận của Tuốc-ghê-nhép và nói: "Cháu ơi, cảm ơn cháu!
Bằng cách đó, cháu đã cho lão rồi đấy.".
Hành động của Tuốc-ghê-nhép trong câu chuyện mang trong mình nhiều ý
nghĩa quý giá hơn cả tiền bạc. Đó là tình yêu thương con người, là sự tôn
trọng đối với một người lớn tuổi. Điều mà suốt một thời gian dài, ông lão ăn
xin bẩn thỉu đã không nhận được. Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về giá
trị của việc chia sẻ, lòng nhân hậu và sự đồng cảm, cũng như tầm quan trọng
của việc tôn trọng và quan tâm đến những người yếu thế trong xã hội. Nó là
một lời nhắc nhở cho chúng ta rằng, dù cuộc sống có khó khăn như thế nào,
ta vẫn có thể tạo ra những hành động nhỏ bé nhưng có ý nghĩa lớn, để làm
thaycái thiếu và mang lại niềm vui cho người khác. Câu chuyện này cũng cho
thấy rằng không phải chỉ có tiền bạc mới có thể giúp đỡ người khác mà tình
yêu thương và lòng nhân ái cũng có thể làm điều đó.
Tuốc-ghê-nhép đã làm điều đáng kính trong câu chuyện này, và điều đó đã
truyền cảm hứng cho nhiều người khác. Câu chuyện nhắc nhở chúng ta về
sự nhạy cảm và sẵn lòng giúp đỡ những người gặp khó khăn xung quanh
chúng ta. Đôi khi, một cử chỉ nhỏ nhưng chân thành và tình cảm có thể làm
thay đổi cả cuộc đời của người khác.
Với mọi người, câu chuyện về Tuốc-ghê-nhép là một lời nhắc nhở để chúng
ta trân trọng những gì mình có và sẵn lòng chia sẻ với những người cần giúp
đỡ. Dù là một món quà nhỏ hay một lời khích lệ, hành động của chúng ta có
thể mang lại niềm vui và hy vọng cho những người xung quanh.
Cuối cùng, câu chuyện này cũng khẳng định rằng sự đồng cảm và lòng nhân
ái là những giá trị vô cùng quý giá trong xã hội. Chúng ta cần nhìn thấy, lắng
nghe và quan tâm đến những người yếu thế, những người đang trải qua khó
khăn. Bằng cách đó, chúng ta có thể tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn, nơi mà
tình yêu và sự chia sẻ trở thành nguyên tắc cơ bản và mọi người sống hòa
thuận và đồng lòng với nhau.
2. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 2
Vào một ngày trời đẹp, Tuốc-ghê-nhép, người sau này trở thành một nhà văn
nổi tiếng người Nga, đang đi dạo trên phố nhỏ. Trong lúc lắm lúc ít, cậu bé
nhìn thấy một người ăn xin già lọm khọm đứng trước mặt mình.
Gương mặt ông lão đỏ đẫm và nước mắt tuôn rơi. Đôi môi tái nhợt, áo quần
rách nát, trông rất thảm hại... Ôi, cảnh nghèo khó đã biến người già kia thành
một hình ảnh xấu xí. Sự đau khổ đó thật không thể tả được! Tuốc-ghê-nhép
cảm thấy nhói lòng và suy nghĩ.
Ông già chìa trước mặt cậu bé đôi bàn tay sưng húp, bẩn thỉu. Ông rên rỉ cầu
xin sự giúp đỡ. Giọng nói của ông lởn vởn, tràn đầy sự van xin.
Cậu bé Tuốc-ghê-nhép lục tung túi áo, túi quần nhưng không tìm thấy gì cả.
Cậu không có bất kỳ tài sản nào, thậm chí chỉ là một chiếc khăn tay. Người
ăn xin vẫn đứng đó, chờ đợi và đưa tay ra. Bị xót xa tột cùng, Tuốc-ghê-nhép
nắm chặt bàn tay run rẩy, sưng húp của ông lão và chân thành nói:
- Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.
Ông lão ăn xin nhìn cậu bé Tuốc-ghê-nhép với đôi mắt ướt đẫm. Bất ngờ, đôi
môi tái nhợt của ông lão mở ra một nụ cười và bàn tay ông lão từ từ siết chặt
bàn tay của Tuốc-ghê-nhép. Ông già ăn xin nói với giọng khàn đặc:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Trái tim trong lòng Tuốc-ghê-nhép tràn đầy cảm xúc. Cậu hiểu rằng không chỉ
ông lão, mà cả chính mình cũng vừa nhận được một chút gì đó từ ông.
3. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 3
Một buổi chiều nắng đẹp, cậu bé đang đi trên con đường nhỏ. Bỗng nhiên,
một ông lão ăn xin xuất hiện trước mặt cậu. Người già kia lảo đảo, đôi mắt đỏ
rực và rơi lệ, đôi môi nhợt nhạt, quần áo rách nát, thảm hại. Từ sâu thẳm
trong lòng cậu bé, những tia xót xa và đau lòng bắt đầu trỗi dậy. Ôi bi kịch!
Cảnh nghèo khó đã biến người đàn ông già yếu kia thành một hình ảnh xấu
xí, kiệt sức và đau khổ.
Ông lão chìa bàn tay sưng húp, bẩn thỉu trước mặt cậu bé và lẩm bẩm cầu
xin sự giúp đỡ. Cậu bé lúng túng tìm trong túi áo, từ túi này đến túi khác,
nhưng không có tiền, không có đồng hồ, thậm chí không có một chiếc khăn
tay. Trong khi đó, bàn tay của ông vẫn chờ đợi, chìa ra. Không biết phải làm
gì, cậu bé chỉ biết nắm chặt bàn tay run rẩy đó và nói lên những lời nghẹn ngào:
- Xin lỗi ông, em không có gì để cho ông cả.
Người ăn xin nhìn cậu bé một cách chằm chằm, đôi mắt ướt đẫm lệ; đôi môi
tái nhợt của ông lão mở ra một nụ cười và tay ông siết chặt bàn tay của cậu
bé. Ông già ăn xin thì thầm bằng giọng khàn đặc:
- Cảm ơn em! Như vậy là em đã cho ông rất nhiều rồi đấy!
Cậu bé cảm nhận được một cảm giác đắng cay trong lòng và bỗng hiểu rằng
mình cũng vừa nhận được một chút gì đó.
4. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 4
Một buổi chiều đông lạnh giá, cậu bé khoảng mười tuổi đang trên đường trở
về nhà từ trường học ở thành phố X của Nga. Đột nhiên, một ông lão ăn xin
bất ngờ xuất hiện, đứng trước mặt cậu bé.
Ông lão có gương mặt già nua, đầy khổ đau, đôi mắt tràn đầy nỗi buồn, nước
mắt lăn dài trên má. Bộ quần áo rách nát không thể chống nổi cái lạnh của
thời tiết, đôi môi tái xám, nhợt nhạt vì rét, hàm răng run rẩy. Nhìn ông lão, cậu
bé cảm thấy xa lạ và bàng quang. Cuộc sống nghèo khó đã khiến con người
trở nên đáng thương đến nhường nào? Thật là bi thảm! Cảm thấy lòng tràn
đầy sự thương xót, cậu bé nhìn ông lão với ánh mắt đau khổ.
Ông lão chìa bàn tay tội nghiệp, những vết thương, những vết bẩn trên tay
trước mặt cậu bé, và van xin sự giúp đỡ trong tình trạng đói khát. Cậu bé
cảm thấy bối rối, cố gắng kiểm tra từng túi, nhưng không có một đồng xu nào,
chiếc đồng hồ cậu đã quên ở nhà, trong người cậu không có gì có giá trị.
Nhưng bàn tay tội nghiệp kia vẫn kiên nhẫn chờ đợi cậu, ánh mắt tràn đầy hy
vọng nhỏ nhoi. Không biết phải làm gì trong tình huống này, cậu sợ làm ông
lão buồn, sợ làm ông lão thất vọng. Cậu bé nắm chặt bàn tay run rẩy đó, hôn
lên nó và thì thầm với ông:
- Ông ơi, đừng giận em, em không có gì để cho ông cả.
Người ăn xin nhìn cậu bé với ánh mắt yêu thương, đôi mắt đỏ ngầu, nước
mắt trào ra, ông lão nói không ra tiếng, giọng khàn khàn, xúc động:
- Em là một đứa trẻ tốt. Ông cảm ơn em, em đã cho ông rất nhiều.
Cậu bé cảm thấy lòng ấm áp, như đã nhận được điều gì đó từ người ăn xin
ấy. Trở về nhà, trong tim cậu bé vẫn còn hiện hình ông lão ăn xin gầy gò, cơ
cực giữa ngày đông lạnh giá. Có một sức mạnh nào đó thúc đẩy cậu, khiến
cậu quay trở lại nơi gặp gỡ ông lão ăn xin đáng thương kia.
Document Outline
- Kể câu chuyện về lòng nhân hậu - Người ăn xin lớp
- 1. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 1
- 2. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 2
- 3. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 3
- 4. Kể lại câu chuyện Người ăn xin - Mẫu số 4