-
Thông tin
-
Quiz
Kể chuyện về lòng trung thực lớp 4 Mới nhất | Tập làm văn 4
Kể chuyện về lòng trung thực lớp 4 Mới nhất | Tập làm văn 4 được soạn thảo bao gồm các bài văn mẫu hay, chọn lọc cho các em học sinh tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức để chuẩn bị thật tốt cho các kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem!
Tập làm văn 466 tài liệu
Tiếng Việt 4 3.2 K tài liệu
Kể chuyện về lòng trung thực lớp 4 Mới nhất | Tập làm văn 4
Kể chuyện về lòng trung thực lớp 4 Mới nhất | Tập làm văn 4 được soạn thảo bao gồm các bài văn mẫu hay, chọn lọc cho các em học sinh tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức để chuẩn bị thật tốt cho các kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem!
Chủ đề: Tập làm văn 466 tài liệu
Môn: Tiếng Việt 4 3.2 K tài liệu
Thông tin:
Tác giả:
Tài liệu khác của Tiếng Việt 4
Preview text:
Văn mẫu lớp 4: Kể một câu chuyện em đã được nghe về tính trung thực Bài tham khảo 1:
Trong buổi chào cờ đầu tuần vừa qua, bạn Hoa của lớp 3B đã được tuyên
dương trước toàn trường bởi đức tính trung thực của mình thể hiện qua hành
động “nhặt được của rơi, trả người đánh mất” của bạn.
Theo như lời của thầy hiệu trưởng kể lại thì ngày thứ Năm của tuần trước, lớp
3B tan học sớm hơn các lớp khác. Và trên đường đi học về, bạn Hoa đã nhặt
được một chiếc hộp mà thường được dùng để đựng đồ ở các tiệm vàng bạc, ban
đầu bạn chỉ có ý định nhặt chiếc hộp để làm đồ chơi nhưng khi nhặt lên bạn
phát hiện ra trong đó có một chiếc dây chuyền. Vì lúc đó đã khá trưa nên bạn
mang chiếc hộp đó về nhà và đến buổi chiều bố Hoa đèo Hoa ra cơ quan công
an huyện để nhờ các chú công an tìm giúp người đánh mất. Các chú đều khen
Hoa thật thà và trung thực, tin tức nhanh chóng được thông báo và chỉ một
ngày sau người đánh rơi chiếc hộp đó đã tìm đến cơ quan công an để nhận lại đồ của mình.
Người đánh rơi là một bác đã khá nhiều tuổi, chiếc dây chuyền là món quà mà
bác mua để dành tặng cho cô con gái sắp cưới của bác nhưng bác không cẩn
thận nên đã để rơi, tìm lại được chiếc dây chuyền bác rất vui và xin các chú
công an số điện thoại và địa chỉ của gia đình bạn Hoa để cảm ơn, bác tìm đến
nhà và gửi Hoa một ít tiền để cảm ơn bạn nhưng bạn không nhận không phải vì
số tiền mà bác đưa ít mà bạn nói đây là việc cần phải làm của mỗi người.
Và cuối cùng bác đã tìm đến tận trường của Hoa học thông báo cho thầy cô để
khen thưởng Hoa về việc làm của mình. Trong buổi chào cờ, Hoa đã được thầy
hiệu trưởng tặng giấy khen vì đức tính thật thà, trung thực của bạn ấy, thầy còn
nhấn mạnh đây chính là một tấm gương sáng để các bạn học sinh trong trường học tập và noi theo.
Việc làm của bạn thực sự là một việc làm rất ý nghĩa, thể hiện đức tính trung
thực của cá nhân Hoa nói riêng và của cả dân tộc Việt Nam nói chung. Chúng
ta nên học tập sự thật thà đó để trở thành một học sinh tiêu biểu làm đúng theo
điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng “khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”. Bài tham khảo 2:
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm
điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt là nhặt được của rơi, trả lại cho người đánh mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một
túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chầm
chậm, vừa đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của nó..
Một lúc lâu sau, vẫn không thấy ai. Em đoán người đánh rơi chiếc túi đã đi xa
hoặc không biết là mình đánh rơi. Mà nếu biết, chắc giờ này họ đang loay hoay
tìm trên những đoạn đường đã qua. Người ấy là ai nhỉ? Một bác cán bộ hay
một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi ấy đựng những gì? Thế
nào lại chẳng có tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc? Bao câu hỏi cứ dồn dập hiện lên
trong óc em. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Những người chạy xe máy hay
xe đạp trên đường không một ai chú ý tới em đang ngơ ngác với chiếc cặp trên
vai và chiếc túi lạ trên tay.
Em nghĩ ngợi, phân vân mãi: Trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết
đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua áo quần mới này và
mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích
lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Bỗng dưng, tiếng thầy Hiệu
trưởng trong buổi lễ phát động như văng vẳng đâu đây: “Các em hãy ghi nhớ
Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…”.
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết
ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em
ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này có
những gì để còn ghi vào biên bản nhé !
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai triệu
tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em ghi tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách Đội
tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến
em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ.
Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cảm ơn em mãi và tặng em một trăm
ngàn để mua sách vở hoặc đồ chơi nhưng em nhẹ nhàng từ chối.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi
người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui. Bài tham khảo 3:
Như bao buổi tối khác, hôm đó khi đã học xong bài, em nằm trong vòng tay mẹ
để nghe mẹ kể chuyện. Mỗi ngày mẹ đều kể chuyện cho em nghe trước khi đi
ngủ. Hôm ấy, mẹ không kể chuyện cổ tích, ngụ ngôn hay truyện cười. Mẹ kể
chuyện của mẹ – một người trung thực.
Năm em học lớp 2, để có tiền nuôi em và các chị đi học, ngoài việc đồng áng
mẹ còn tranh thủ đi mua sắt vụn nữa. Những buổi trưa, khi chuẩn bị cho 3 chị
em bữa ăn sau giờ học, dặn dò từng đứa công việc buổi chiều, mẹ lại đạp xe đi
đến từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt… tất cả những gì có thể bán được không kể nắng mưa.
Mẹ kể: Có những hôm may mắn, vào gia đình người ta vừa có tiệc, mẹ mua
được rất nhiều thứ, mẹ vui lắm vì lại có được thêm tiền cho các con mua thêm
sách, vở. Nhưng cũng có những hôm, mẹ đến khi người ta ngủ trưa, có người
tỏ ra cáu gắt, mẹ luôn bình tĩnh, nói lời xin lỗi và đi ra. Từ khi có nghề tay trái,
mặc dù là buôn bán nhưng mẹ chưa để ai mất lòng.
Mẹ nhắc lại lần mẹ nhớ nhất: Hôm đó, trời cũng nắng chang chang, mẹ đang
đi, có tiếng gọi: Sắt vụn, vào đây nhặt ít đồ, mẹ quay xe và vào nhặt những vỏ
lon, sách cũ. Người phụ nữ bán đồ cho mẹ đã đi vào nhà, để cho mẹ tự phân
loại rồi cân. Đang miệt mài phân loại giấy viết, giấy in, báo thì mẹ phát hiện
một chiếc phong bì đã mở, bên ngoài có dòng chữ: Gửi con gái. Mẹ thấy bên
trong vẫn có thư và hai tờ 200 nghìn. Mẹ đã biết đó là thư bố gửi cho con gái
khi ông đi làm xa cùng với tiền chắc là cũng cho con mua sách vở hoặc nộp
tiền học như trách nhiệm của mẹ với các con mình. Mặc dù số tiền đó bằng cả
tháng mẹ đi gom sắt vụn nhưng mẹ hiểu tấm lòng của những người cha cũng
đoán rằng người con vẫn dành dụm nên mẹ gọi người phụ nữ ra và trao lại cho bà.
Người phụ nữ ra nhận trong sự vui mừng và ngạc nhiên: Con gái tôi học Đại
học, mỗi lần viết thư về, bố nó vẫn cho tiền để đóng học. Chắc nó để dành, lần
sau về lấy, cảm ơn chị quá! Chị thật tốt bụng, cảm ơn chị rất nhiều.
Mẹ em cũng vui vẻ nói chuyện, kể về chúng tôi rồi trả tiền cho bà mặc dù bà
không lấy coi như lời cảm ơn. Trước khi mẹ đi tiếp chặng đường, người phụ nữ
ấy vẫn nói với theo: Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến nhé, có gì bán được tôi sẽ để phần chị.
Mẹ kể lại câu chuyện về nghề sắt vụn của mình trong niềm vui, mẹ không nói
với em bài học nhưng em biết mẹ muốn khuyên rằng: Sống phải giữ cho mình
tấm lòng trong sạch, sự trung thực, không tham lam, dối trá. Em cũng đã ghi
lại câu chuyện ấy vào sổ nhật lý của mình. Em rất ngưỡng mộ mẹ em. Bài tham khảo 4:
Trong những việc tôi đã đọc về tính trung thực thì câu chuyện những hạt thóc
giống để lại cho em nhiều ấn tượng nhất.
Thuở xưa có một ông vua cao tuổi muốn tìm người nối ngôi. Vua ra lệnh phát
cho mỗi người dân một thúng thóc về gieo và giao hẹn: ai thu được nhiều thóc
nhất sẽ được truyền ngôi và ai không có thóc sẽ bị trừng phạt.
Ở làng nọ có chú bé tên là Chôm mồ côi cha mẹ. Cậu cũng đi nhận thóc về và
cố chăm sóc mà không một hạt thóc nào nảy mầm. Đến vụ thu hoạch, mọi
người chở thóc về kinh đô thu nộp cho nhà vua. Chôm lo lắng, đến trước vua quỳ tâu:
– Tâu bệ hạ! Con không làm sao cho thóc của người nảy mầm được.
Mọi người sững sờ trước lời thú tội của Chôm. Nhưng nhà vua đã đỡ chú bé dậy, ôn tồn nói:
– Trước khi phát thóc giống, ta đã cho luộc kĩ rồi. Lẽ nào chúng còn nảy mầm
được. Những xe thóc đầy ắp kia đâu phải thu được từ thóc giống của ta.
Rồi nhà vua dõng dạc tuyên bố:
– Trung thực là đức tính quý nhất của con người. Ta sẽ truyền ngôi cho chú bé
trung thực và dũng cảm này.
Chôm được truyền ngôi và trở thành một ông vua đức trí hiền tài. Bài tham khảo 5:
Em đã được đọc rất nhiều truyện cổ tích, truyện thiếu nhi…Một câu chuyện mà
em nhớ mãi đó là chuyện Ba lưỡi rìu. Câu chuyện nói về lòng trung thực của con người.
Con người ấy là anh tiều phu cùng kiệt ở một làng xa xôi nọ. Gia tài của anh
chỉ có một chiếc rìu đốn củi để sống qua ngày. Một hôm, anh chặt củi bên bờ
sông. Vừa chặt được vài nhát thì rìu gãy cán, văng lưỡi rìu xuống đáy sông.
Anh tiều phu buồn rầu than thở:
– Khổ quá! Mình chỉ có mỗi chiếc rìu này, giờ đã mất, biết sống sao đây? Vừa
lúc đó, một cụ già râu tóc bạc phơ xuất hiện. Cụ già bảo:
Thôi, con đừng buồn nữa! Ta sẽ giúp con tìm được chiếc rìu ấy. Nói xong, cụ
già nhảy tõm xuống nước. Anh tiều phu chưa hết ngạc nhiên thì cụ già đã ngoi
lên mặt nước, tay cầm lưỡi rìu bằng vàng và hỏi:
– Cái này có phải của con không? Anh tiều phu đáp:
– Không! Thưa cụ, cái rìu vàng này không phải của con.
Cụ già lại lặn xuống nước, sau đó ngoi lên, trong tay cầm lưỡi rìu bằng bạc
sáng lóa. Cụ đưa lưỡi rìu lên và nói:
– Cái này chắc là của con rồi!
Anh tiều phu lễ phép thưa:
– Không, cũng không phải của con cụ ạ! Lưỡi rìu của con bằng sắt.
Lần thứ ba, cụ già lại lặn xuống và đem lên một lưỡi rìu bằng sắt cũ kỹ và hỏi: – Thế còn cái này? Anh tiều phu kêu lên:
– Cái này mới là rìu của con đấy ạ?
Cụ già tươi cười trao lưỡi rìu cho anh tiều phu. Anh quì xuống cảm ơn cụ và
đưa hai tay đỡ lấy lưỡi rìu. Cụ già xoa đầu anh và khen:
– Con là người thật thà, trung thực. Con không tham lam những gì không phải
của mình. Vì thế ta thưởng cho con chiếc rìu vàng và chiếc rìu bạc kia. Con hãy nhận lấy!
Thế là anh tiều phu cùng kiệt khó nhưng trung thực ấy đã có được hai chiếc rìu
quý. Còn cụ già tốt bụng kia chính là ông tiên thường xuống trần gian để thử
lòng dạ con người và cứu giúp người cùng kiệt khó.