-
Thông tin
-
Quiz
Kể lại câu chuyện khi trên đường đi học về em đã giúp một người phụ nữ xách đồ | Tập làm văn 4
Kể lại câu chuyện khi trên đường đi học về em đã giúp một người phụ nữ xách đồ | Tập làm văn 4 được soạn thảo bao gồm các bài văn mẫu hay, chọn lọc cho các em học sinh tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức để chuẩn bị thật tốt cho các kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem!
Tập làm văn 467 tài liệu
Tiếng Việt 4 3.2 K tài liệu
Kể lại câu chuyện khi trên đường đi học về em đã giúp một người phụ nữ xách đồ | Tập làm văn 4
Kể lại câu chuyện khi trên đường đi học về em đã giúp một người phụ nữ xách đồ | Tập làm văn 4 được soạn thảo bao gồm các bài văn mẫu hay, chọn lọc cho các em học sinh tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức để chuẩn bị thật tốt cho các kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem!
Chủ đề: Tập làm văn 467 tài liệu
Môn: Tiếng Việt 4 3.2 K tài liệu
Thông tin:
Tác giả:
Tài liệu khác của Tiếng Việt 4
Preview text:
Hãy kể lại câu chuyện khi trên đường đi học về em đã giúp
một người phụ nữ xách đồ lớp 4
Đề bài: Trên đường đi học về, em gặp một phụ nữ vừa bế con vừa mang
nhiều đồ đạc. Em đã giúp cô ấy xách đồ đi một quãng đường. Hãy kể lại câu chuyện đó. Bài tham khảo 1
Một hôm, trên đường tan học về nhà, lúc gần đến cổng bệnh viện Nhi Đồng 1,
em thấy một cô trạc tuổi ba mươi, tay bồng con, tay xách mấy túi đồ đạc lỉnh
kỉnh, nét mặt lộ rõ vẻ lo âu. Chừng như cô ấy muốn qua đường mà không được
vì dòng ôtô, xe máy cứ nườm nượp chạy không ngừng. Em vội đến bên cô và bảo:
- Cô ơi, cô có cần cháu giúp không ạ?
- Ô may quá! Cháu giúp cô sang bên kia đường nhé ! Cô đưa em bé đi khám bệnh.
Em xách đỡ túi quần áo của bé rồi dẫn cô qua đường lúc đèn đỏ vừa bật lên.
Nhân thể, em theo chân cô vào tận phòng nộp sổ khám bệnh. Lúc hai mẹ con
cô đã ngồi yên trên ghế, em mới ra về. Cô nắm chặt tay và cảm ơn em mãi.
Về đến nhà, thấy em tủm tỉm cười, mẹ hỏi có gì mà vui thế. Em kể lại chuyện
vừa rồi cho mẹ nghe, mẹ xoa đầu em khen:
- Con gái mẹ giỏi lắm! Giúp đỡ người khác là điều nên làm, con ạ! Bài tham khảo 2
Tan học, tôi vội vã về nhà phụ giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa như lời mẹ dặn
lúc sáng. Vừa mới ra khỏi cổng trường được một đoạn, tôi gặp một người phụ
nữ trạc tuổi mẹ tôi, tay xách nách mang lại còn ẵm trên tay một em bé chưa đầy
tuổi đang bước đi chậm chạp khó nhọc giữa cái nắng hè như đổ lửa. Thỉnh
thoảng người phụ nữ ấy phải đặt hành lí lỉnh kỉnh xuống đường, thay đổi vị trí
bồng bế em bé từ tay này sang tay kia, trông có vẻ mệt mỏi, khó nhọc lắm.
Thấy thế, tôi bước nhanh đến bên cạnh lễ phép hỏi:
– Cô đi đâu ạ? Để cháu giúp cô một tay nhé!
– Cô chào cháu! Nếu được cháu giúp thì thật quý hóa. Cô đi về cái xóm có cây
đa cổ thụ trước mặt đấy. Cháu giúp cô một quãng thì còn gì bằng! Tội vội nó ngay:
– Cháu cũng đi về xóm ấy đấy. Cô đưa hành lí cho cháu.
Thế rồi, cô ấy đưa hành lí cho tôi. Qua chuyện trò tôi mới biết, cô là dâu của
xóm tôi, công tác ở Thành phố Hồ Chí Minh. Được tin mẹ chồng ốm nặng, chú
ấy công tác ở dầu khí Vũng Tàu chưa kịp về nên một mình cô bế em bé theo
chuyến xe tốc hành về thăm bà. Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, chả
mấy chốc đã đến nhà cô. Tôi trao lại hành lí cho cô, rồi chạy một mạch về nhà
chuẩn bị bữa cơm trưa. Vừa chạy, tôi vừa nghe tiếng cô nói vọng đằng sau:
– Cảm ơn cháu nhé! Chiều qua nhà cô chơi. Bài tham khảo 3
Con đường em đi học rất đông người qua lại, vì thế hàng ngày bố hoặc mẹ
thường đưa đón em đi học. Hôm ấy, bố đi công tác xa, mẹ em lại bị ốm nên em
phải tự đi bộ về nhà.
Đường phố trưa hôm ấy nắng chang chang. Nắng như trải lửa xuống mặt
đường. Đang đi thì em nghe thấy tiếng khóc của một em bé ở đâu đó. Quay lại,
em nhìn thấy phía xa có một người phụ nữ mồ hôi nhễ nhại, một tay bế con, vai
khoác túi, còn một tay xách làn quần áo. Hình như cô ở xa về thăm quê. Chắc
cô đã mệt vì vừa phải bế con, lại mang xách nhiều đồ đạc. Em bước thật nhanh
lại gần rồi cất tiếng chào cô: - Cô về đâu đấy ạ?
- Ừ, cô đang muốn về xóm 7, xã Thượng Hiền .
- Cô nhẹ nhàng trả lời em.
Nghe cô nói, em háo hức hỏi:
- Thế ạ, cháu cũng về xóm 7 đày. Cô đưa cháu xách giùm chiếc làn này cho!
Cô nhìn em bằng ánh mắt đầy trìu mến rồi bảo:
- Cảm ơn cháu! Cháu ngoan quá!
Suốt dọc đường, em và cô nói chuyện vui vẻ. Đến lối rẽ vào xóm 7, em giúp cô
xách làn vào nhà rồi mới đi về. Bài tham khảo 4
Hôm nay, sau khi tan học em cùng các bạn cùng lớp nô nức cùng nhau trở về
nhà. Trên con đường làng, các bạn nhộn nhịp ra về, người trước người sau vô
cùng huyên náo, vui vẻ. Khi em và các bạn đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng
thấy bên kia đường là một người phụ nữ trẻ đang bế con, tay bên kia thì xách
lỉnh kỉnh rất nhiều đồ đạc. Dưới trời nắng nhìn bộ dạng của cô ấy đầy khó
khăn, mệt mỏi. Em đã được cô giáo dạy phải biết giúp đỡ những người gặp khó
khăn nên em đã quyết định cầm đồ giúp cô ấy.
Trời mùa hè nắng như đổ lửa, chúng em trở về nhà mà đứa nào đứa nấy đều
nhễ nhại mồ hôi. Tuy nhiên, chúng em về cùng nhau và tự tưởng tượng ra
những món ăn ngon lành trong mâm cơm của mẹ, cốc nước chanh mát lạnh của
bố thì em vẫn rất vui vẻ, tung tăng vừa chạy vừa nô đùa cùng các bạn về nhà.
Nhưng đang trên đường thì xuất hiện trước mắt em đó chính là hình ảnh của
một người phụ nữ trẻ đang bế một em nhỏ, đặc biệt là tay bên chia của cô xách
theo đủ thứ đồ từ quần áo của em bé đến một chiếc túi xách lớn. Trời nắng
nóng nên khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, em bé cũng vì quá nóng mà khóc ré lên.
Không kịp suy nghĩ gì, em vội chia tay các bạn và chạy đến chỗ của cô ấy, em
đã nói với cô “Để cháu giúp cô xách đồ nhé?” . Cô ấy hơi ngạc nhiên về sự
xuất hiện bất ngờ của em, rất nhanh sau đó cô ấy đã mỉm cười đầy dịu dàng và
nói với em “Vậy cô cảm ơn. Giúp cô xách túi đồ này nhé”. Em dạ một tiếng
đầy hào hứng. Cô giáo luôn dạy chúng em phải luôn giúp đỡ mọi người nên khi
có thể giúp được cô thì em đã rất vui. Vì em xách đồ giúp nên cô có thể dỗ cho
em bé hết khóc, lúc này đôi mắt to đen long lanh ngập nước của em bé nhìn tôi
đầy tò mò, khuôn miệng cười to lên đầy thích thú. Cô thấy vậy nên cũng vui vẻ
theo và bắt chuyện với tôi “Em bé rất thích cháu đấy. Cô cảm ơn cháu vì đã
xách đồ cho cô nhé, nếu mệt thì nói cho cô nghen”.
Sau vài câu nói chuyện tôi đã biết cô ở cùng làng với tôi, vì cô sống ở thành
phố nên tôi không biết mặt cô, lần này được nghỉ phép nên cô về thăm quê.
Cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng em đã rất vui vì đã làm được một việc có ích, dù là
nhỏ thôi nhưng cũng khiến em tự hào lắm, em tự hứa sẽ thường xuyên giúp đỡ
người khác hơn nữa để làm một người con ngoan, trò giỏi.