Kể lại một câu chuyện có nhân vật là đồ vật hoặc con vật (6 mẫu)Tiếng việt 4| Chân trời sáng tạo

TOP 6 mẫu Kể lại một câu chuyện có nhân vật là đồ vật hoặc con vật SIÊU HAY, đặc sắc nhất, giúp các em rèn luyện kỹ năng kể chuyện thật tốt để chuẩn bị cho tiết Ôn tập giữa học kì 1 Tiết 5 hiệu quả.

Đề bài: Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã đọc, đã nghe có nhân vật là đồ
vật hoặc con vật.
Kể câu chuyện có nhân vật là con vật hay
Trong những câu chuyện em đọc được về những nhân vật các con vật
gần gũi với trẻ em, em thích nhất là truyện “Cuộc chạy đua trong rừng”.
Ngày mai muôn thú trong rừng mở hội thi chọn con vật chạy nhanh nhất.
Ngựa Con thích t lắm. Chú tin chắc sẽ giành vòng nguyệt quế. Chú mơ
màng nghĩ đến lúc đứng trước mọi người, tay nâng chiếc cúp vô địch trong
sự n hoan, tán thưởng ...Chú sửa soạn bộ ng không biết chán mải
soi bóng mình dưới dòng suối trong veo. Hình ảnh chú hiện lên với bộ
đồ nâu tuyệt đẹp, với cái bờm dài mượt được chải chuốt ra dáng một
nhà vô địch..
Ngựa Cha thấy thế, bảo:
- Con trai à, con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. cần thiết
cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp.
Ngựa Con mắt không rời bóng mình dưới nước, ngúng nguẩy đáp:
- Cha yên tâm đi. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ chiến
thắng!
Cuộc thi đã đến. Sáng sớm, bãi cỏ đông nghẹt. Chị em nhà hươu sốt ruột
gặm cỏ. Thỏ Trắng, Thỏ Xám thận trọng ngắm nghía các đối thủ. Bác Quạ
bay đi bay lại giữ trật tự. Ngựa Con ung dung bước vào vạch xuất phát.
Tiếng “bắt đầu!” vang lên. Các vận động viên rùng rùng chuyển động.
Vòng thứ nhất...Vòng thứ hai.. Ngựa Con dẫn đầu bằng những bước sải
dài khỏe khoắn. Bỗng c có cảm giác vướng vướng chân giật mình
thảng thốt: một cái móng lung lay rồi rời hẳn ra. Cai nhọn đâm vào chân
làm Ngựa Con đau điếng. Chú tập tễnh cuối cùng dừng lại hẳn. Nhìn
bạn lần lượt qua mặt, Ngựa Con đỏ hoe mắt, ân hận không làm theo
lời cha dặn.
Ngựa Con rút ra được bài học quý giá: đừng bao giờ chủ quan, cho đó
việc nhỏ nhất. Đồng thời qua câu chuyện trên em rút ra được được bài
học: trong cuộc sống chúng ta không nên chủ quan, luôn cần sự chuẩn
bị kĩ càng.
Kể lại câu chuyện Cóc kiện trời
lẽ trong chúng ta, ai cũng tiếp xúc với những con vật nuôi nhà phải
không các bạn? Con Chó giữ nhà, con Mèo bắt chuột, Họa Mi ca hát v.v...
Những con vật ấy thật đáng yêu làm sao? Nhưng bao giờ bạn nào chú ý đến
con vật nhỏ xấu tưởng như tích sự lại lần được phong
"anh hùng" không?
Không nói ra chắc không ai nghĩ đến, nhưng khi tôi đọc câu hát này các bạn sẽ
thấy quen và ai cũng biết:
Con Cóc là cậu ông Trời
Ai mà đánh Cóc thì trời đánh cho.
Tại sao "con Cóc cậu ông Trời"? Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện
này nhé!
Ngày xửa ngày xưa, không nhớ rõ vào thời kì nào, trời làm hạn hán rất lâu, sông
hồ đều hết nước, ruộng đồng nứt nẻ, cây cối chết khô, các loài vật mệt mỏi,
rượi thoi thóp dưới cơn khát.
Cóc thấy nguy quá bèn lên thiên đình kiện trời. Cóc gặp Cua, Cua đòi theo. Cóc
gặp Gấu, gặp Cọp. Gấu, Cọp xin tháp tùng cùng lên trời kiện tụng. Đi được một
lúc, bốn con gặp Ong Cáo. Nghe nói chuyện lên trời, Ong Cáo lại xin đi
cùng.
- Thật đại phúc cho muôn loài. Xin các bác cho chúng em đi với! Chúng em
nguyện theo các bác đến tận cùng trời, thẳng lên thiên đình để làm cho ra l
để tự cứu mình.
Thế là cả bọn, tuy cổ họng khát khô, nhưng lòng đầy quyết tâm đã kéo nhau lên
thiên đình kiện Trời, dưới sự chỉ huy của chú Cóc.
Tới thiên đình, Cóc thông minh nên phân công ai vào việc đó rất hợp với tài
năng của mình. Riêng Cóc nhảy lên bậc treo cái trống để gióng trống kêu oan.
Cóc đánh một hồi trống làm vang động cả thiên đình. Ngọc Hoàng sai Thiên
Lôi ra xem coi chuyện thì chỉ thấy một con Cóc ngồi chễm chệ trên mặt
trống. Thiên Lôi vào tâu lại, Ngọc Hoàng bực mình liền sai ra mổ cho Cóc
một trận nên thân. Nào ngờ vừa bước ra đã bị Cáo nhảy tới vồ lấy mang đi.
Ngọc Hoàng hay tin nổi giận, liền sai Chó ra cắn cho Cóc một trận hết đường
gây rối. Nhưng Chó vừa hung hăng nhảy ra khỏi cửa thì Gấu đã tiến đến ăn thịt
ngay. Ngọc Hoàng càng thêm tức giận, đập tay xuống bàn thét Thiên Lôi ra ứng
chiến đánh cho Cóc vài lưỡi búa đến tan xương nát thịt mới thôi... Nào ngờ
Thiên Lôi vừa ra bị Ong đốt túi bụi vào mặt, mũi, tay, chân. Đau quá, nhức quá
Thiên Lôi kêu cứu rồi nhảy vào chum nước tránh nạn thì lại bị Cua giương càng
kẹp vào mông đau điếng. Hoảng hồn, Thiên Lôi vội nhảy ra thì bị Hổ tấn công.
Hổ vồ lấy Thiên Lôi xé xác ra từng mảnh.
Thế quân của thiên đình bị một trận thất điên bát đảo. Ngọc Hoàng thấy thế
nguy bèn chấp nhận thương lượng với Cóc. Được lệnh Cóc vào diện kiến Ngọc
Hoàng và trình bày mọi lẽ.
- Tâu Ngọc Hoàng, nơi trần gian hiện đang khốn khổ nạn hạn hán, biết bao
con người và muôn vật phải chết khô, chết khát vì thiếu nước. Mong được Ngọc
Hoàng rủ lòng thương cho mưa xuống để cứu muôn loài.
Nghe xong Ngọc Hoàng hứa sẽ làm mưa từ nay nếu dưới trần hạn hán
thì Cóc nghiến răng kêu lên mấy tiếng Ngọc Hoàng sẽ cho mưa. Được Ngọc
Hoàng hứa, Cóc mừng rỡ cùng các bạn về trần. Ai cũng vui mừng hớn hở tôn
vinh Cóc có công lớn trong việc kiện trời. Vừa đến trần gian thì mưa to kéo đến
tưới mát cả ruộng đồng, vườn tược. Cỏ cây hoa bừng sống dậy. Cả muôn vật
lẫn con người đồng ca hát chào đón Cóc như một vị "anh hùng cứu thế". từ
đó nhân gian mới truyền câu ca:
Con Cóc là cậu ông Trời
Nếu ai đánh Cóc thì Trời đánh cho!
Vậy đó, công trạng của Cóc to lớn thế đấy! Các bạn chớ coi khinh, xem thường
Cóc nhé! Đừng chú ý vào hình thể xấu của hãy nhớ đến chiến công
xưa - kìa! Trời vừa đổ mưa ngoài kia. Phải chăng chú Cóc vừa nghiến răng
gọi Trời?
Kể câu chuyện có nhân vật là chú cún đáng yêu
Trời sáng đã lâu. Những tia nắng chiếu qua cửa sổ khiến em bừng thức giấc. Em
cất tiếng gọi âu yếm: “Cún con ơi! Lại đây với chị nào!”. Gọi hai, ba lần vẫn
không thấy Cún con lon ton chạy đến, quấn quýt mừng rỡ như mọi khi, em hốt
hoảng nhìn xuống gầm giường. Gậm giường trống trơn! Em vội chạy ra sân, ra
vườn tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng Cún con đâu. Hay đã bỏ đi?
lẽ Cún con bỏ đi thật rồi hôm qua em kể cho nghe câu chuyện về mình.
Chuyện là thế này:
Em một chú Trống đẹp tiếng gáy rất vang. Sáng sáng, chú cất
tiếng gáy chào bình minh và gọi em thức giấc. Em quý Gà Trống lắm. Ngày nào
cũng thưởng cho chú mấy nắm lúa vàng. Một hôm, thấy hàng xómcon gà
Mái xinh xắn, thích quá, em năn nỉ đổi Trống lấy Mái Mơ. Gà Trống
đang mải bới đất tìm mồi, hay tin đó, chiếc mào đỏ trên đầu chú tái đi, chú
buồn ra mặt.
Từ hôm ấy, em vuốt ve, nâng niu cô gà Mái Mơ xinh đẹp. Mái Mơ cũng yêu em
lắm! Mỗi ngày, Mái Mơ tặng cho em một quả trứng hồng.
Một thời gian sau, bà hàng xóm đi chợ mua về con Vịt. Ôi! chú Vịt mới hấp dẫn
làm sao! Cái mỏ vàng tươi, đôi mắt đen láy, chiếc cổ cong bộ lông trắng
muốt! Em thích quá, đòi đổi Mái lấy Vịt cho bằng được. Lúc em ôm Mái
sang đổi, rũ, đôi cánh xệ xuống, cái đầu ngoẹo sang một bên nom thật
tội nghiệp!
Thế rồi em nhanh chóng kết thân với Vịt. Đi tắm sông, em cho Vịt đi theo. Vịt
cùng em vùng vẫy, đùa thoả thuê dưới nước. Em rất thích nhìn Vịt ngụp lặn
và đứng rỉa lông, rỉa cánh.
Sau đó ít lâu, một người quen đến chơi, mang theo chú Cún rất dễ thương. Em
mê nó ngay lập tức và năn nỉ:
- Cô ơi! Cô tặng cho con chú Cún kia nhé! Con sẽ tặng lại cho cô con Vịt!
Vịt nghe thế hoảng hốt kêu lên:
- Cô chủ ơi! Đừng làm thế! Cô nỡ lòng bỏ tôi ư?
Em bỏ ngoài tai lời của Vịt quên ngay, bởi em đã chú Cún con xinh
đẹp.
Một hôm, ẵm chú Cún con nằm gọn trong lòng, em vuốt nhẹ bộ lông xốp như
bông của nó và thầm thì kể cho nó nghe chuyện về những người bạn cũ:
- Cún con biết không? Bạn thân đầu tiên của chị Trống. Sau chị đem
đổi Trống lấy Mái Mơ. Rồi lại đổi Mái lấy Vịt. Cuối cùng chị đổi Vịt
lấy em đó. Chị quý em lắm !
Em tưởng Cún con sẽ vui vẻ, ai ngờ nghe xong câu chuyện, nó cụp tai xuống vẻ
nghĩ ngợi. Sáng hôm sau, nó lặng lẽ bỏ em mà đi.
Giờ đây, ngồi một mình giữa căn nhà vắng, em càng hối hận vì mình không biết
quý tình bạn.
Kể câu chuyện có nhân vật là Mèo con
Mấy bữa nay, chuột nhắt thi nhau phá phách. Chúng ăn vụng thức ăn, gặm
sách, thậm chí cắn rách cả chiếc áo bằng sa tanh hồng của cô búp bê xinh đẹp.
Mây giận lắm, nghĩ cách trừng trị chúng. thì thầm bàn bạc hồi lâu với
Mèo con. Mèo con thích chí gật gù rồi rung râu cười tít.
Xẩm tối, một chiếc bẫy lồng bằng lưới sắt được đặt dưới gầm chạn đựng thức
ăn, ngay trên đường chuột thường đi. Miệng bẫy mở rộng. Trong bẫy, một
con nướng thơm lừng được móc vào đoạn dây kẽm uốn cong như chiếc móc
câu. Đêm nay, lũ chuột nhắt tham ăn thế nào cũng bị mắc bẫy.
Mọi việc sắp đặt xong xuôi, Mây ngồi vào bàn học bài. Gió hây hẩy thổi qua
khung cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời đầy sao nhấp nháy như những cặp mắt tinh
nghịch. Mây ra sân vươn vai hít thở không khí trong lành rồi sửa soạn đi
ngủ. Nằm bên cạnh mẹ, bé nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ ngon lành.
thấy chuột sa đầy trong bẫy. Chúng cuống quýt chạy quanh trong
chiếc lồng chật hẹp, khóc lóc xin tha. Mây cùng Mèo con thay nhau hỏi tội
chúng. Tội lũ chuột này nhiều lắm! Tha làm sao được!
Trong lúc Mây ngủ, Mèo con thu mình nằm góc bếp. Chú dỏng tai lên
nghe ngóng, rình từng bước chân rón rén của chuột. Chiếc mũi rất thính của
Mèo con có thể ngửi thấy mùi hôi của lũ chuột từ xa.
Nhưng... Ôi! Mùi thơm thế nhỉ! Mèo con hít hít tìm. Mùi nướng
thơm lừng cả mũi. Thèm quá, không thể nhịn được nữa, Mèo con chui tọt vào
bẫy. Tách! Bầy sập, Mèo con bị nhốt trong. Chẳng hề sợ hãi, Mèo con ung
dung xơi hết con cá nướng ngon lành. Ăn xong, chú lăn ra ngủ.
Ò... ó... o! Tiếng gáy của anh Gà Trống Tía vang lên giòn giã, gọi ông Mặt Trời.
Một ngày mới bắt đầu. Mây cũng đã thức giấc. Chợt nhớ đến giấc đêm
qua, tung tăng chạy xuống bếp. Ô! Sao lại thế này? Chuột đâu chẳng thấy,
chỉ thấy giữa lồng, Mèo con đang ngủ ngon lành. Bé Mây bật cười tự hỏi: “Liệu
nó có mơ giống giấc mơ của mình đêm qua không nhỉ?”.
Kể chuyện có nhân vật là những đồ chơi hoặc những con vật
gần gũi với trẻ em
Tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện ngụ ngôn tôi đọc được trong
tập truyện Ngụ ngôn thế giới chọn lọc. Câu chuyện tựa đề mẹ Bế con.
Chuyện thế này:
“Có người nông dân kia dắt mẹ bế con ra chợ bán. Bế thì người mua,
còn bò mẹ đành phải dắt về. Sáng hôm sau, người nông dân thả bò mẹ đi ăn trên
đồng cỏ. bỏ đi không về nữa. Một hôm người nông dân việc đi đến một
làng cách nhà hàng chục dặm đường núi. Ông bỗng thấy một con mẹ đang
trong sân nhà người chủ mới với bế con. Người nông dân xin ông chủ mới
bảo bò mẹ về. Nhưng nó nhất định không đi và nói với người chủ cũ:
- Cũng như ông phải về với các con ông nhà t tôi phải lại đây với con tôi
chứ!
Cuối cùng người nông dân đành phải bán rẻ bò mẹ cho người chủ mới”.
Kể câu chuyện có nhân vật là đồ chơi của trẻ em
Nga ham chơi chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho
một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc
tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, búp chỉ độc nhất một chiếc quần lót. Bộ váy của búp đã bị
Nga nghịch lột ra, vứt đi đâu không rõ. Một đêm, lạnh quá, búp khóc thút
thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy hỏi:
- Sao em khóc?
- Em không áo quần. Em rét lắm. Còn chị, may mũ áo gắn liền với người
nên chị Nga không tháo ra được.
- ấy tệ thật - Chị Lật Đật chép miệng - ta bắt bọn mình làm trò vui,
nhưng chẳng bao giờ chú ý tới chúng mình.
Búp bê nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa. Em đi đây.
Nói đoạn, búp tụt xuống khỏi tủ, tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông
hơi trên cửa ra vào, nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi lại thế nào cũng không được.
Chị gọi Nga. Nhưng Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật tiếc rằng mình tròn
xoay, không có chân. Nếu có, chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Sáng hôm sau, bảy giờ hơn, Nga mới thức dậy. Nhìn về phía tủ thấy trống trơn.
Nga kêu rầm lên: “Ai lấy búp của con rồi?” Mẹ bảo Nga hãy chịu khó tìm
búp góc tủ, trong gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Nhưng còn tìm
đâu ra búp bê nữa!
Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài búp sung sướng quá, chạy một mạch
sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, búpphải tìm
đến một gốc cây to, chui vào đống khô ai đã quét vun lại để trốn rét. Sáng
hôm sau, có một cô bé đi ngang qua nom thấy búp bê trong đống lá, reo lên:
- Ôi con búp bê xinh quá, ai vứt đi thế này, hoài của.
Hỏi mấy nhà xung quanh không ai nhận, ôm búp về, lau rửa cẩn
thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo? Tội nghiệp, chị sẽ may váy áo cho em.
Thế rồi, ngay tối đó, hoáy cắt may cho búp một bộ váy áo rất đẹp.
Rồi ôm cả búp đi ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới chăn len ấm
áp, búp cùng sung sướng. thỏ thẻ bên tai đang màng trong
giấc ngủ:
- Chị ơi. Em muốn ở với chị suốt đời.
| 1/9

Preview text:

Đề bài: Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã đọc, đã nghe có nhân vật là đồ
vật hoặc con vật.
Kể câu chuyện có nhân vật là con vật hay
Trong những câu chuyện em đọc được về những nhân vật là các con vật
gần gũi với trẻ em, em thích nhất là truyện “Cuộc chạy đua trong rừng”.
Ngày mai muôn thú trong rừng mở hội thi chọn con vật chạy nhanh nhất.
Ngựa Con thích thú lắm. Chú tin chắc sẽ giành vòng nguyệt quế. Chú mơ
màng nghĩ đến lúc đứng trước mọi người, tay nâng chiếc cúp vô địch trong
sự hân hoan, tán thưởng ...Chú sửa soạn bộ dáng không biết chán và mải
mê soi bóng mình dưới dòng suối trong veo. Hình ảnh chú hiện lên với bộ
đồ nâu tuyệt đẹp, với cái bờm dài mượt mà được chải chuốt ra dáng một nhà vô địch..
Ngựa Cha thấy thế, bảo:
- Con trai à, con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết
cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp.
Ngựa Con mắt không rời bóng mình dưới nước, ngúng nguẩy đáp:
- Cha yên tâm đi. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ chiến thắng!
Cuộc thi đã đến. Sáng sớm, bãi cỏ đông nghẹt. Chị em nhà hươu sốt ruột
gặm cỏ. Thỏ Trắng, Thỏ Xám thận trọng ngắm nghía các đối thủ. Bác Quạ
bay đi bay lại giữ trật tự. Ngựa Con ung dung bước vào vạch xuất phát.
Tiếng hô “bắt đầu!” vang lên. Các vận động viên rùng rùng chuyển động.
Vòng thứ nhất...Vòng thứ hai.. Ngựa Con dẫn đầu bằng những bước sải
dài khỏe khoắn. Bỗng chú có cảm giác vướng vướng ở chân và giật mình
thảng thốt: một cái móng lung lay rồi rời hẳn ra. Cai nhọn đâm vào chân
làm Ngựa Con đau điếng. Chú tập tễnh và cuối cùng dừng lại hẳn. Nhìn
bạn bè lần lượt qua mặt, Ngựa Con đỏ hoe mắt, ân hận vì không làm theo lời cha dặn.
Ngựa Con rút ra được bài học quý giá: đừng bao giờ chủ quan, cho dù đó
là việc nhỏ nhất. Đồng thời qua câu chuyện trên em rút ra được được bài
học: trong cuộc sống chúng ta không nên chủ quan, luôn cần có sự chuẩn bị kĩ càng.
Kể lại câu chuyện Cóc kiện trời
Có lẽ trong chúng ta, ai cũng có tiếp xúc với những con vật nuôi ở nhà phải
không các bạn? Con Chó giữ nhà, con Mèo bắt chuột, Họa Mi ca hát v.v...
Những con vật ấy thật đáng yêu làm sao? Nhưng có bao giờ bạn nào chú ý đến
con vật nhỏ bé xấu xí tưởng như là vô tích sự mà lại có lần nó được phong là "anh hùng" không?
Không nói ra chắc không ai nghĩ đến, nhưng khi tôi đọc câu hát này các bạn sẽ
thấy quen và ai cũng biết:
Con Cóc là cậu ông Trời
Ai mà đánh Cóc thì trời đánh cho.
Tại sao "con Cóc là cậu ông Trời"? Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện này nhé!
Ngày xửa ngày xưa, không nhớ rõ vào thời kì nào, trời làm hạn hán rất lâu, sông
hồ đều hết nước, ruộng đồng nứt nẻ, cây cối chết khô, các loài vật mệt mỏi, rũ
rượi thoi thóp dưới cơn khát.
Cóc thấy nguy quá bèn lên thiên đình kiện trời. Cóc gặp Cua, Cua đòi theo. Cóc
gặp Gấu, gặp Cọp. Gấu, Cọp xin tháp tùng cùng lên trời kiện tụng. Đi được một
lúc, bốn con gặp Ong và Cáo. Nghe nói chuyện lên trời, Ong và Cáo lại xin đi cùng.
- Thật là đại phúc cho muôn loài. Xin các bác cho chúng em đi với! Chúng em
nguyện theo các bác đến tận cùng trời, thẳng lên thiên đình để làm cho ra lẽ và để tự cứu mình.
Thế là cả bọn, tuy cổ họng khát khô, nhưng lòng đầy quyết tâm đã kéo nhau lên
thiên đình kiện Trời, dưới sự chỉ huy của chú Cóc.
Tới thiên đình, Cóc thông minh nên phân công ai vào việc đó rất hợp với tài
năng của mình. Riêng Cóc nhảy lên bậc treo cái trống để gióng trống kêu oan.
Cóc đánh một hồi trống làm vang động cả thiên đình. Ngọc Hoàng sai Thiên
Lôi ra xem coi chuyện gì thì chỉ thấy có một con Cóc ngồi chễm chệ trên mặt
trống. Thiên Lôi vào tâu lại, Ngọc Hoàng bực mình liền sai Gà ra mổ cho Cóc
một trận nên thân. Nào ngờ Gà vừa bước ra đã bị Cáo nhảy tới vồ lấy mang đi.
Ngọc Hoàng hay tin nổi giận, liền sai Chó ra cắn cho Cóc một trận hết đường
gây rối. Nhưng Chó vừa hung hăng nhảy ra khỏi cửa thì Gấu đã tiến đến ăn thịt
ngay. Ngọc Hoàng càng thêm tức giận, đập tay xuống bàn thét Thiên Lôi ra ứng
chiến đánh cho Cóc vài lưỡi búa đến tan xương nát thịt mới thôi... Nào ngờ
Thiên Lôi vừa ra bị Ong đốt túi bụi vào mặt, mũi, tay, chân. Đau quá, nhức quá
Thiên Lôi kêu cứu rồi nhảy vào chum nước tránh nạn thì lại bị Cua giương càng
kẹp vào mông đau điếng. Hoảng hồn, Thiên Lôi vội nhảy ra thì bị Hổ tấn công.
Hổ vồ lấy Thiên Lôi xé xác ra từng mảnh.
Thế là quân của thiên đình bị một trận thất điên bát đảo. Ngọc Hoàng thấy thế
nguy bèn chấp nhận thương lượng với Cóc. Được lệnh Cóc vào diện kiến Ngọc
Hoàng và trình bày mọi lẽ.
- Tâu Ngọc Hoàng, nơi trần gian hiện đang khốn khổ vì nạn hạn hán, biết bao
con người và muôn vật phải chết khô, chết khát vì thiếu nước. Mong được Ngọc
Hoàng rủ lòng thương cho mưa xuống để cứu muôn loài.
Nghe xong Ngọc Hoàng hứa sẽ làm mưa và từ nay nếu ở dưới trần có hạn hán
thì Cóc nghiến răng kêu lên mấy tiếng Ngọc Hoàng sẽ cho mưa. Được Ngọc
Hoàng hứa, Cóc mừng rỡ cùng các bạn về trần. Ai cũng vui mừng hớn hở tôn
vinh Cóc có công lớn trong việc kiện trời. Vừa đến trần gian thì mưa to kéo đến
tưới mát cả ruộng đồng, vườn tược. Cỏ cây hoa lá bừng sống dậy. Cả muôn vật
lẫn con người đồng ca hát chào đón Cóc như một vị "anh hùng cứu thế". Và từ
đó nhân gian mới truyền câu ca:
Con Cóc là cậu ông Trời
Nếu ai đánh Cóc thì Trời đánh cho!
Vậy đó, công trạng của Cóc to lớn thế đấy! Các bạn chớ coi khinh, xem thường
Cóc nhé! Đừng chú ý vào hình thể xấu xí của nó mà hãy nhớ đến chiến công
xưa - và kìa! Trời vừa đổ mưa ngoài kia. Phải chăng chú Cóc vừa nghiến răng gọi Trời?
Kể câu chuyện có nhân vật là chú cún đáng yêu
Trời sáng đã lâu. Những tia nắng chiếu qua cửa sổ khiến em bừng thức giấc. Em
cất tiếng gọi âu yếm: “Cún con ơi! Lại đây với chị nào!”. Gọi hai, ba lần vẫn
không thấy Cún con lon ton chạy đến, quấn quýt mừng rỡ như mọi khi, em hốt
hoảng nhìn xuống gầm giường. Gậm giường trống trơn! Em vội chạy ra sân, ra
vườn tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng Cún con đâu. Hay là nó đã bỏ đi? Có
lẽ Cún con bỏ đi thật rồi vì hôm qua em kể cho nó nghe câu chuyện về mình. Chuyện là thế này:
Em có một chú Gà Trống đẹp mã và có tiếng gáy rất vang. Sáng sáng, chú cất
tiếng gáy chào bình minh và gọi em thức giấc. Em quý Gà Trống lắm. Ngày nào
cũng thưởng cho chú mấy nắm lúa vàng. Một hôm, thấy bà hàng xóm có con gà
Mái Mơ xinh xắn, thích quá, em năn nỉ bà đổi Gà Trống lấy Mái Mơ. Gà Trống
đang mê mải bới đất tìm mồi, hay tin đó, chiếc mào đỏ trên đầu chú tái đi, chú buồn ra mặt.
Từ hôm ấy, em vuốt ve, nâng niu cô gà Mái Mơ xinh đẹp. Mái Mơ cũng yêu em
lắm! Mỗi ngày, Mái Mơ tặng cho em một quả trứng hồng.
Một thời gian sau, bà hàng xóm đi chợ mua về con Vịt. Ôi! chú Vịt mới hấp dẫn
làm sao! Cái mỏ vàng tươi, đôi mắt đen láy, chiếc cổ cong và bộ lông trắng
muốt! Em thích quá, đòi đổi Mái Mơ lấy Vịt cho bằng được. Lúc em ôm Mái
Mơ sang đổi, nó ủ rũ, đôi cánh xệ xuống, cái đầu ngoẹo sang một bên nom thật tội nghiệp!
Thế rồi em nhanh chóng kết thân với Vịt. Đi tắm sông, em cho Vịt đi theo. Vịt
cùng em vùng vẫy, nô đùa thoả thuê dưới nước. Em rất thích nhìn Vịt ngụp lặn
và đứng rỉa lông, rỉa cánh.
Sau đó ít lâu, một người quen đến chơi, mang theo chú Cún rất dễ thương. Em
mê nó ngay lập tức và năn nỉ:
- Cô ơi! Cô tặng cho con chú Cún kia nhé! Con sẽ tặng lại cho cô con Vịt!
Vịt nghe thế hoảng hốt kêu lên:
- Cô chủ ơi! Đừng làm thế! Cô nỡ lòng bỏ tôi ư?
Em bỏ ngoài tai lời của Vịt và quên nó ngay, bởi em đã có chú Cún con xinh đẹp.
Một hôm, ẵm chú Cún con nằm gọn trong lòng, em vuốt nhẹ bộ lông xốp như
bông của nó và thầm thì kể cho nó nghe chuyện về những người bạn cũ:
- Cún con có biết không? Bạn thân đầu tiên của chị là Gà Trống. Sau chị đem
đổi Gà Trống lấy Mái Mơ. Rồi lại đổi Mái Mơ lấy Vịt. Cuối cùng chị đổi Vịt
lấy em đó. Chị quý em lắm !
Em tưởng Cún con sẽ vui vẻ, ai ngờ nghe xong câu chuyện, nó cụp tai xuống vẻ
nghĩ ngợi. Sáng hôm sau, nó lặng lẽ bỏ em mà đi.
Giờ đây, ngồi một mình giữa căn nhà vắng, em càng hối hận vì mình không biết quý tình bạn.
Kể câu chuyện có nhân vật là Mèo con
Mấy bữa nay, lũ chuột nhắt thi nhau phá phách. Chúng ăn vụng thức ăn, gặm
sách, thậm chí cắn rách cả chiếc áo bằng sa tanh hồng của cô búp bê xinh đẹp.
Bé Mây giận lắm, nghĩ cách trừng trị chúng. Bé thì thầm bàn bạc hồi lâu với
Mèo con. Mèo con thích chí gật gù rồi rung râu cười tít.
Xẩm tối, một chiếc bẫy lồng bằng lưới sắt được đặt dưới gầm chạn đựng thức
ăn, ngay trên đường lũ chuột thường đi. Miệng bẫy mở rộng. Trong bẫy, một
con cá nướng thơm lừng được móc vào đoạn dây kẽm uốn cong như chiếc móc
câu. Đêm nay, lũ chuột nhắt tham ăn thế nào cũng bị mắc bẫy.
Mọi việc sắp đặt xong xuôi, bé Mây ngồi vào bàn học bài. Gió hây hẩy thổi qua
khung cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời đầy sao nhấp nháy như những cặp mắt tinh
nghịch. Bé Mây ra sân vươn vai hít thở không khí trong lành rồi sửa soạn đi
ngủ. Nằm bên cạnh mẹ, bé nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ ngon lành.
Bé mơ thấy lũ chuột sa đầy trong bẫy. Chúng cuống quýt chạy quanh trong
chiếc lồng chật hẹp, khóc lóc xin tha. Bé Mây cùng Mèo con thay nhau hỏi tội
chúng. Tội lũ chuột này nhiều lắm! Tha làm sao được!
Trong lúc bé Mây ngủ, Mèo con thu mình nằm ở góc bếp. Chú dỏng tai lên
nghe ngóng, rình từng bước chân rón rén của lũ chuột. Chiếc mũi rất thính của
Mèo con có thể ngửi thấy mùi hôi của lũ chuột từ xa.
Nhưng... Ôi! Mùi gì mà thơm thế nhỉ! Mèo con hít hít dò tìm. Mùi cá nướng
thơm lừng cả mũi. Thèm quá, không thể nhịn được nữa, Mèo con chui tọt vào
bẫy. Tách! Bầy sập, Mèo con bị nhốt ở trong. Chẳng hề sợ hãi, Mèo con ung
dung xơi hết con cá nướng ngon lành. Ăn xong, chú lăn ra ngủ.
Ò... ó... o! Tiếng gáy của anh Gà Trống Tía vang lên giòn giã, gọi ông Mặt Trời.
Một ngày mới bắt đầu. Bé Mây cũng đã thức giấc. Chợt nhớ đến giấc mơ đêm
qua, bé tung tăng chạy xuống bếp. Ô! Sao lại thế này? Chuột đâu chẳng thấy,
chỉ thấy giữa lồng, Mèo con đang ngủ ngon lành. Bé Mây bật cười tự hỏi: “Liệu
nó có mơ giống giấc mơ của mình đêm qua không nhỉ?”.
Kể chuyện có nhân vật là những đồ chơi hoặc những con vật
gần gũi với trẻ em
Tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện ngụ ngôn mà tôi đọc được trong
tập truyện Ngụ ngôn thế giới chọn lọc. Câu chuyện có tựa đề Bò mẹ và Bế con. Chuyện thế này:
“Có người nông dân kia dắt bò mẹ và bế con ra chợ bán. Bế thì có người mua,
còn bò mẹ đành phải dắt về. Sáng hôm sau, người nông dân thả bò mẹ đi ăn trên
đồng cỏ. Nó bỏ đi không về nữa. Một hôm người nông dân có việc đi đến một
làng cách nhà hàng chục dặm đường núi. Ông bỗng thấy một con bò mẹ đang ở
trong sân nhà người chủ mới với bế con. Người nông dân xin ông chủ mới và
bảo bò mẹ về. Nhưng nó nhất định không đi và nói với người chủ cũ:
- Cũng như ông phải về với các con ông ở nhà thì tôi phải ở lại đây với con tôi chứ!
Cuối cùng người nông dân đành phải bán rẻ bò mẹ cho người chủ mới”.
Kể câu chuyện có nhân vật là đồ chơi của trẻ em
Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho
một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc
tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, búp bê chỉ có độc nhất một chiếc quần lót. Bộ váy của búp bê đã bị
Nga nghịch lột ra, vứt đi đâu không rõ. Một đêm, lạnh quá, búp bê khóc thút
thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy hỏi: - Sao em khóc?
- Em không có áo quần. Em rét lắm. Còn chị, may mà mũ áo gắn liền với người
nên chị Nga không tháo ra được.
- Cô ấy tệ thật - Chị Lật Đật chép miệng - Cô ta bắt bọn mình làm trò vui,
nhưng chẳng bao giờ chú ý tới chúng mình. Búp bê nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa. Em đi đây.
Nói đoạn, búp bê tụt xuống khỏi tủ, tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông
hơi trên cửa ra vào, nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi lại thế nào cũng không được.
Chị gọi Nga. Nhưng Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật tiếc rằng mình tròn
xoay, không có chân. Nếu có, chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Sáng hôm sau, bảy giờ hơn, Nga mới thức dậy. Nhìn về phía tủ thấy trống trơn.
Nga kêu rầm lên: “Ai lấy búp bê của con rồi?” Mẹ bảo Nga hãy chịu khó tìm
búp bê ở góc tủ, trong gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Nhưng còn tìm đâu ra búp bê nữa!
Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài búp bê sung sướng quá, chạy một mạch
sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, búp bê phải tìm
đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô ai đã quét vun lại để trốn rét. Sáng
hôm sau, có một cô bé đi ngang qua nom thấy búp bê trong đống lá, reo lên:
- Ôi con búp bê xinh quá, ai vứt đi thế này, hoài của.
Hỏi mấy nhà xung quanh không có ai nhận, cô bé ôm búp bê về, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo? Tội nghiệp, chị sẽ may váy áo cho em.
Thế rồi, ngay tối đó, cô bé hí hoáy cắt may cho búp bê một bộ váy áo rất đẹp.
Rồi cô ôm cả búp bê đi ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới chăn len ấm
áp, búp bê vô cùng sung sướng. Nó thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:
- Chị ơi. Em muốn ở với chị suốt đời.
Document Outline

  • Đề bài: Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã đọc, đã nghe có nhân vật là đồ vật hoặc con vật.
  • Kể câu chuyện có nhân vật là con vật hay
  • Kể lại câu chuyện Cóc kiện trời
  • Kể câu chuyện có nhân vật là chú cún đáng yêu
  • Kể câu chuyện có nhân vật là Mèo con
  • Kể chuyện có nhân vật là những đồ chơi hoặc những con vật gần gũi với trẻ em
  • Kể câu chuyện có nhân vật là đồ chơi của trẻ em