Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi | Ngữ Văn 6 chọn lọc hay nhất

1. Lập dàn ý kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi 1.1 Mở bài – Tuổi thơ của mỗi người có bao kỷ niệm buồn vui. – Với em cũng vậy, em có rất nhiều kỉ niệm vui, buồn. – Trong những kỷ niệm đó, em nhớ nhất một kỷ niệm buồn xảy ra năm em chuẩn bị vào lớp Một. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!

Thông tin:
3 trang 3 ngày trước

Bình luận

Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận.

Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi | Ngữ Văn 6 chọn lọc hay nhất

1. Lập dàn ý kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi 1.1 Mở bài – Tuổi thơ của mỗi người có bao kỷ niệm buồn vui. – Với em cũng vậy, em có rất nhiều kỉ niệm vui, buồn. – Trong những kỷ niệm đó, em nhớ nhất một kỷ niệm buồn xảy ra năm em chuẩn bị vào lớp Một. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!

Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi Văn 6 chọn lọc
hay nhất
1. Lập dàn ý kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi
1.1 Mở bài
– Tuổi thơ của mỗi người có bao kỷ niệm buồn vui.
– Với em cũng vậy, em có rất nhiều kỉ niệm vui, buồn.
– Trong những kỷ niệm đó, em nhớ nhất một kỷ niệm buồn xảy ra năm em chuẩn bị vào lớp Một.
1.2 Thân hài
a). Giới thiệu sự việc
– Vào những ngày hè, quê hương em rất vui và náo nhiệt.
– Tuổi thơ chúng em vui chơi thỏa thích trong những chiều hè. Các anh lớn tuổi tập trung chơi bóng đá trên
bãi cỏ. Một số anh chị lại chơi thả diều. Các chị chơi đá cầu hoặc kéo co. Tiếng cười đùa vang lên thật vui.
– Em theo các anh chị đi bắt chuồn chuồn, châu chấu về cho mấy con ngan, con vịt ăn. Rồi một sự việc bất
ngờ đã xảy ra.
b). Diễn biến sự việc
– Em đang cố với tay bắt một con chuồn chuồn đậu trên cành cây bên cạnh bờ ao thì dưới chân em, đất bờ
ao bỗng nhiên bị sụt lỡ. Em không kịp lùi lại nên rơi tùm xuống nước.
– Em không biết bơi. Hai tay em chới với. Một chút thôi mà em uống tới mấy ngụm nước.
– Em loáng thoáng nghe tiếng ai đó trên bờ kêu cứu.
– Khi em vùng vẫy sắp chìm xuống thì có ai đó nắm tóc em kéo lên.
– Thế rồi em chẳng còn hay biết gì nữa.
– Khi tỉnh dậy, em thấy mình đang nằm trong căn phòng với bốn bức tường sơn màu trắng. Xung quanh em
là bác sĩ và cô y tá. Mẹ em đứng xa hơn một chút và nước mắt ngắn dài. Ba em đang đứng cạnh mẹ em.
– Suốt ngày hôm đó, mẹ luôn ở bên em. Lúc này, em mới cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của
mẹ dành cho em.
1.3 Kết bài
Sau khi về nhà, mẹ dặn em không nên chơi gần bờ sông, bờ ao vì chơi ở những nơi đó sẽ rất nguy hiểm.
– Em sẽ nghe lời dạy bảo của mẹ. Em tránh xa những nơi nguy hiểm.
– Đã nhiều năm rồi mà em vẫn không quên được kỷ niệm buồn thời thơ ấu của em.
2. Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi Ngữ Văn 6 chọn
lọc hay nhất
Ký ức tuổi thơ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Chúng được nâng niu và trân
trọng, mang lại niềm vui và hạnh phúc. Trong cuộc đời tôi, có một kỉ niệm tuổi thơ sẽ luôn nhớ mãi. Trên Trái
đất này, ai cũng có những kỉ niệm vui buồn. Một kỉ niệm có thể chỉ là điều rất bình thường đối với người này
nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc với người khác. Kỉ niệm mà tôi nhớ mãi là một ngày hè năm tôi lên mười.
Lần đó, cả nhà tôi tổ chức đi nghỉ mát ở biển. Đêm trước ngày khởi hành, tôi thấy hơi lo, thao thức không
yêu vì tôi không biết bơi. Đến ngày hôm sau, tôi đem chuyện đó kể với ông. Ông bảo sẽ dạy tôi tập bơi. Tôi
đã an tâm phần nào. Nhưng khi ra đến biển, tôi lại càng run. Nghĩ đến những cảnh chết đuối trong phim, tôi
sợ hãi ôm chầm lấy mẹ. Chiều hôm ấy, ông dắt tôi ra bờ biển. Khi chạm vào nước biển, tôi có cảm giác lạnh
toát người. Ra đến chỗ nước cao tới bụng tôi, ông dừng lại. Ông bảo tôi nhắm mắt lại rồi hít thở thật sâu.
Tôi làm như ông bảo nhưng vẫn sợ những con sóng tung bọt đập ồ ạt vào lưng và vào mặt. Ông bảo tôi hãy
cảm nhận không khí của biên. Tôi sờ tay quờ vào mặt nước và có một cảm giác man mát, dễ chịu. Xung
quanh tôi là những ngọn gió lồng lộng thổi. Tôi nghe đâu tiếng chim hải âu bay lượn, rồi tiếng sóng, tiếng trẻ
con cười đùa, chạy nhảy trên cát. Cảm giác thanh bình bất chợt tràn về.
Khi ở thành phố, tôi rất mệt mỏi với những tiếng còi xe và nhất là không khí khói bụi. Nhưng ở biển, tôi cảm
thấy thoải mái. Tôi mở căng lồng ngực và hít một hơi thật sâu. Tôi cảm nhận được mùi mằn mặn phảng
phất. Tôi thấy không còn sợ biển nữa. Ông tôi bảo: “Cháu phải làm quen với nước biển, sau đó tập nổi, rồi
mới học bơi được”. Nghe lời ông, tôi nga mình trong nước. Khi tôi đã cảm thấy thích thú với những đợt sóng
xô đẩy, ông lại bảo: "Cháu hít thở thật sâu, sau đó thì cháu sẽ nổi được”. Tôi ra chỗ sâu đến cổ nhưng chân
vẫn chạm đến cát, rồi thả lỏng cơ thể và hít thở thật sâu. Bất chợt, chân tôi không còn chạm vào cát nữa.
Tôi mở mắt ra và ngạc nhiên vì thấy mình đã nổi. Tôi thích thể ôm lấy ông. Ông bảo tôi tiếp tục tập luyện.
Tôi lại hít thở thật sâu, thả lỏng, hít thở sau, thả lỏng … Dần dần, tôi chỉ nhắm mắt lại và thả lỏng chân là có
thể bồng bềnh nổi trên mặt nước. Không thể tả được nỗi sung sướng của tôi lúc đó.
Ngày hôm sau, tôi ra tập bơi cùng ông với một chiếc phao to. Theo lời ông hướng dẫn, tôi để hai tay lên
chiếc phao rồi đạp chân nhanh và liên tục. Tôi nhìn lên bầu trời. Những đám mây trắng và ông mặt trời như
đang cúi xuống mỉm cười động viên tôi tập bơi. Tôi thích thú, càng lúc càng đạp mạnh. Hai chân tôi cứ thay
nhau quẩy lung tung trong nước. Rồi ông bảo tôi vừa đạp chân, vừa gạt tay như gạt nước thì người sẽ tự
được đẩy lên trong nước. Tôi liền quẫy cả tay lẫn chân, không theo một trật tự nào cả. Ông vẫn để tay vào
bụng tôi, nâng tôi lên gần mặt nước, chỉ đủ cho cái mặt của tôi nổi lên. Khi tôi đã bắt đầu quen với việc quấy
cả tay lẫn chân, ông đặt tôi xuống và ra xa rồi bảo tôi bơi đến chỗ ông. Tôi hơi run nhưng cố gắng lấy hết
can đảm quẫy liên tục tay chân. Bỗng tôi bị chìm xuống, nước xộc vào cả mũi, tai, miệng, trà vào mắt khiến
tôi thấy khó chịu và rất hoảng sợ. Tuy nhiên, tôi cứ cố gắng quẫy và không để chạm chân xuống dưới nước.
Tôi cứ quẫy liên tục cho đến khi tôi không còn nhìn thấy gì nữa … Khi tỉnh dậy, tôi đang ở khách sạn, xung
quanh là bố mẹ, ông bà. Hóa ra do nhịn thở lâu quá, tôi đã ngất lịm đi. Được một ngày, tôi khỏe hẳn, ông lại
dẫn tôi ra biển. Biển hôm ấy lặng sóng. Tập một hồi lâu, tôi bắt đầu biết đạp chân một cách tuần tự. Và nhất
là tôi đã cảm thấy tự tin và không sợ chìm. Lúc đầu, ông còn đỡ bụng tôi nhưng lúc sau, ông thả tay ra và
tôi đã bơi được. Sau chuyến đi kì diệu ấy, tôi đã học thêm kiểu bơi ếch và kiểm bơi bướm.
Với sự hướng dẫn của ông, tôi đã cải thiện rất nhanh. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự tin hơn khi bơi lội. Điều
này đã thúc đẩy tôi phát triển kỹ năng bơi lội của mình và cuối cùng trở thành một vận động viên bơi lội có
tiếng. Cùng với việc hướng dẫn tôi cách bơi lội, ông còn truyền cho tôi những bài học quý giá. Ông dạy tôi
về sự kiên trì và sự chịu đựng để đạt được mục tiêu của mình. Ông cũng giúp tôi hiểu rõ về ý nghĩa của việc
làm việc chăm chỉ và nỗ lực hằng ngày để đạt được thành công trong cuộc sống. Bên cạnh đó, ông còn
giúp tôi khám phá niềm đam mê của mình và khuyến khích tôi tiếp tục phát triển kỹ năng bơi lội. Tôi thực sự
biết ơn ông vì những bài học và kỹ năng ông đã dạy cho tôi. Tôi thật sự biết ơn ông vì ông đã tặng tôi món
quà kì diệu. Ông đã giúp một cô bé không biết bơi và sợ biển thành một cô bé bơi giỏi và sẵn sàng ra biển
bất kỳ lúc nào. Món quà ông tặng tôi chính là bài học:”Cách tốt nhất vượt qua nỗi sợ là trải qua chính nó”.
Câu chuyện về những ngày đầu làm quen với nước và bắt đầu biết bơi ấy qua đi đã thật lâu nhưng tôi vẫn
không bao giờ quên. Đối với tôi, kỉ niệm đó thật đẹp vì nó gắn với người ông yêu quý của tôi. Và hơn thế
nữa, đó là bài học ông đã dạy tôi về cách vượt qua khó khăn và trở ngại.
Những kỉ niệm tuổi thơ thật quý giá và ý nghĩa. Đó là đại diện cho nền tảng cuộc sống của chúng ta và con
người mà chúng ta đã trở thành người như thế nào. Những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi mang lại niềm vui và
hạnh phúc, nhắc nhở tôi về những khoảng thời gian tốt đẹp và những người tôi đã chia sẻ chúng. Những kỷ
niệm thời thơ ấu của tôi sẽ luôn được ghi nhớ và trân trọng, nhắc nhở tôi luôn không ngừng cố gắng hoàn
thiện và biết ơn những người giúp đỡ mình trong cuộc sống.
| 1/3

Preview text:

Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi Văn 6 chọn lọc hay nhất
1. Lập dàn ý kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi 1.1 Mở bài
– Tuổi thơ của mỗi người có bao kỷ niệm buồn vui.
– Với em cũng vậy, em có rất nhiều kỉ niệm vui, buồn.
– Trong những kỷ niệm đó, em nhớ nhất một kỷ niệm buồn xảy ra năm em chuẩn bị vào lớp Một. 1.2 Thân hài
a). Giới thiệu sự việc
– Vào những ngày hè, quê hương em rất vui và náo nhiệt.
– Tuổi thơ chúng em vui chơi thỏa thích trong những chiều hè. Các anh lớn tuổi tập trung chơi bóng đá trên
bãi cỏ. Một số anh chị lại chơi thả diều. Các chị chơi đá cầu hoặc kéo co. Tiếng cười đùa vang lên thật vui.
– Em theo các anh chị đi bắt chuồn chuồn, châu chấu về cho mấy con ngan, con vịt ăn. Rồi một sự việc bất ngờ đã xảy ra.
b). Diễn biến sự việc
– Em đang cố với tay bắt một con chuồn chuồn đậu trên cành cây bên cạnh bờ ao thì dưới chân em, đất bờ
ao bỗng nhiên bị sụt lỡ. Em không kịp lùi lại nên rơi tùm xuống nước.
– Em không biết bơi. Hai tay em chới với. Một chút thôi mà em uống tới mấy ngụm nước.
– Em loáng thoáng nghe tiếng ai đó trên bờ kêu cứu.
– Khi em vùng vẫy sắp chìm xuống thì có ai đó nắm tóc em kéo lên.
– Thế rồi em chẳng còn hay biết gì nữa.
– Khi tỉnh dậy, em thấy mình đang nằm trong căn phòng với bốn bức tường sơn màu trắng. Xung quanh em
là bác sĩ và cô y tá. Mẹ em đứng xa hơn một chút và nước mắt ngắn dài. Ba em đang đứng cạnh mẹ em.
– Suốt ngày hôm đó, mẹ luôn ở bên em. Lúc này, em mới cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho em. 1.3 Kết bài
Sau khi về nhà, mẹ dặn em không nên chơi gần bờ sông, bờ ao vì chơi ở những nơi đó sẽ rất nguy hiểm.
– Em sẽ nghe lời dạy bảo của mẹ. Em tránh xa những nơi nguy hiểm.
– Đã nhiều năm rồi mà em vẫn không quên được kỷ niệm buồn thời thơ ấu của em.
2. Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi Ngữ Văn 6 chọn lọc hay nhất
Ký ức tuổi thơ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Chúng được nâng niu và trân
trọng, mang lại niềm vui và hạnh phúc. Trong cuộc đời tôi, có một kỉ niệm tuổi thơ sẽ luôn nhớ mãi. Trên Trái
đất này, ai cũng có những kỉ niệm vui buồn. Một kỉ niệm có thể chỉ là điều rất bình thường đối với người này
nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc với người khác. Kỉ niệm mà tôi nhớ mãi là một ngày hè năm tôi lên mười.
Lần đó, cả nhà tôi tổ chức đi nghỉ mát ở biển. Đêm trước ngày khởi hành, tôi thấy hơi lo, thao thức không
yêu vì tôi không biết bơi. Đến ngày hôm sau, tôi đem chuyện đó kể với ông. Ông bảo sẽ dạy tôi tập bơi. Tôi
đã an tâm phần nào. Nhưng khi ra đến biển, tôi lại càng run. Nghĩ đến những cảnh chết đuối trong phim, tôi
sợ hãi ôm chầm lấy mẹ. Chiều hôm ấy, ông dắt tôi ra bờ biển. Khi chạm vào nước biển, tôi có cảm giác lạnh
toát người. Ra đến chỗ nước cao tới bụng tôi, ông dừng lại. Ông bảo tôi nhắm mắt lại rồi hít thở thật sâu.
Tôi làm như ông bảo nhưng vẫn sợ những con sóng tung bọt đập ồ ạt vào lưng và vào mặt. Ông bảo tôi hãy
cảm nhận không khí của biên. Tôi sờ tay quờ vào mặt nước và có một cảm giác man mát, dễ chịu. Xung
quanh tôi là những ngọn gió lồng lộng thổi. Tôi nghe đâu tiếng chim hải âu bay lượn, rồi tiếng sóng, tiếng trẻ
con cười đùa, chạy nhảy trên cát. Cảm giác thanh bình bất chợt tràn về.
Khi ở thành phố, tôi rất mệt mỏi với những tiếng còi xe và nhất là không khí khói bụi. Nhưng ở biển, tôi cảm
thấy thoải mái. Tôi mở căng lồng ngực và hít một hơi thật sâu. Tôi cảm nhận được mùi mằn mặn phảng
phất. Tôi thấy không còn sợ biển nữa. Ông tôi bảo: “Cháu phải làm quen với nước biển, sau đó tập nổi, rồi
mới học bơi được”. Nghe lời ông, tôi nga mình trong nước. Khi tôi đã cảm thấy thích thú với những đợt sóng
xô đẩy, ông lại bảo: "Cháu hít thở thật sâu, sau đó thì cháu sẽ nổi được”. Tôi ra chỗ sâu đến cổ nhưng chân
vẫn chạm đến cát, rồi thả lỏng cơ thể và hít thở thật sâu. Bất chợt, chân tôi không còn chạm vào cát nữa.
Tôi mở mắt ra và ngạc nhiên vì thấy mình đã nổi. Tôi thích thể ôm lấy ông. Ông bảo tôi tiếp tục tập luyện.
Tôi lại hít thở thật sâu, thả lỏng, hít thở sau, thả lỏng … Dần dần, tôi chỉ nhắm mắt lại và thả lỏng chân là có
thể bồng bềnh nổi trên mặt nước. Không thể tả được nỗi sung sướng của tôi lúc đó.
Ngày hôm sau, tôi ra tập bơi cùng ông với một chiếc phao to. Theo lời ông hướng dẫn, tôi để hai tay lên
chiếc phao rồi đạp chân nhanh và liên tục. Tôi nhìn lên bầu trời. Những đám mây trắng và ông mặt trời như
đang cúi xuống mỉm cười động viên tôi tập bơi. Tôi thích thú, càng lúc càng đạp mạnh. Hai chân tôi cứ thay
nhau quẩy lung tung trong nước. Rồi ông bảo tôi vừa đạp chân, vừa gạt tay như gạt nước thì người sẽ tự
được đẩy lên trong nước. Tôi liền quẫy cả tay lẫn chân, không theo một trật tự nào cả. Ông vẫn để tay vào
bụng tôi, nâng tôi lên gần mặt nước, chỉ đủ cho cái mặt của tôi nổi lên. Khi tôi đã bắt đầu quen với việc quấy
cả tay lẫn chân, ông đặt tôi xuống và ra xa rồi bảo tôi bơi đến chỗ ông. Tôi hơi run nhưng cố gắng lấy hết
can đảm quẫy liên tục tay chân. Bỗng tôi bị chìm xuống, nước xộc vào cả mũi, tai, miệng, trà vào mắt khiến
tôi thấy khó chịu và rất hoảng sợ. Tuy nhiên, tôi cứ cố gắng quẫy và không để chạm chân xuống dưới nước.
Tôi cứ quẫy liên tục cho đến khi tôi không còn nhìn thấy gì nữa … Khi tỉnh dậy, tôi đang ở khách sạn, xung
quanh là bố mẹ, ông bà. Hóa ra do nhịn thở lâu quá, tôi đã ngất lịm đi. Được một ngày, tôi khỏe hẳn, ông lại
dẫn tôi ra biển. Biển hôm ấy lặng sóng. Tập một hồi lâu, tôi bắt đầu biết đạp chân một cách tuần tự. Và nhất
là tôi đã cảm thấy tự tin và không sợ chìm. Lúc đầu, ông còn đỡ bụng tôi nhưng lúc sau, ông thả tay ra và
tôi đã bơi được. Sau chuyến đi kì diệu ấy, tôi đã học thêm kiểu bơi ếch và kiểm bơi bướm.
Với sự hướng dẫn của ông, tôi đã cải thiện rất nhanh. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự tin hơn khi bơi lội. Điều
này đã thúc đẩy tôi phát triển kỹ năng bơi lội của mình và cuối cùng trở thành một vận động viên bơi lội có
tiếng. Cùng với việc hướng dẫn tôi cách bơi lội, ông còn truyền cho tôi những bài học quý giá. Ông dạy tôi
về sự kiên trì và sự chịu đựng để đạt được mục tiêu của mình. Ông cũng giúp tôi hiểu rõ về ý nghĩa của việc
làm việc chăm chỉ và nỗ lực hằng ngày để đạt được thành công trong cuộc sống. Bên cạnh đó, ông còn
giúp tôi khám phá niềm đam mê của mình và khuyến khích tôi tiếp tục phát triển kỹ năng bơi lội. Tôi thực sự
biết ơn ông vì những bài học và kỹ năng ông đã dạy cho tôi. Tôi thật sự biết ơn ông vì ông đã tặng tôi món
quà kì diệu. Ông đã giúp một cô bé không biết bơi và sợ biển thành một cô bé bơi giỏi và sẵn sàng ra biển
bất kỳ lúc nào. Món quà ông tặng tôi chính là bài học:”Cách tốt nhất vượt qua nỗi sợ là trải qua chính nó”.
Câu chuyện về những ngày đầu làm quen với nước và bắt đầu biết bơi ấy qua đi đã thật lâu nhưng tôi vẫn
không bao giờ quên. Đối với tôi, kỉ niệm đó thật đẹp vì nó gắn với người ông yêu quý của tôi. Và hơn thế
nữa, đó là bài học ông đã dạy tôi về cách vượt qua khó khăn và trở ngại.
Những kỉ niệm tuổi thơ thật quý giá và ý nghĩa. Đó là đại diện cho nền tảng cuộc sống của chúng ta và con
người mà chúng ta đã trở thành người như thế nào. Những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi mang lại niềm vui và
hạnh phúc, nhắc nhở tôi về những khoảng thời gian tốt đẹp và những người tôi đã chia sẻ chúng. Những kỷ
niệm thời thơ ấu của tôi sẽ luôn được ghi nhớ và trân trọng, nhắc nhở tôi luôn không ngừng cố gắng hoàn
thiện và biết ơn những người giúp đỡ mình trong cuộc sống.