-
Thông tin
-
Quiz
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ ngắn gọn, chọn lọc hay nhất | Ngữ văn 6
Trong cuộc sống này, kỉ niệm có có thể là những niềm vui nhưng đôi khi cũng có thể là những nỗi buồn nhưng dù thế nào thì những kỉ niệm ấy đều đáng trân trọng. Trong mỗi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ riêng, đối với tôi cũng vậy. Một trong đó đó là kỉ niệm về ngày khai trường lớp một. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Văn mẫu 6 265 tài liệu
Ngữ Văn 6 1.8 K tài liệu
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ ngắn gọn, chọn lọc hay nhất | Ngữ văn 6
Trong cuộc sống này, kỉ niệm có có thể là những niềm vui nhưng đôi khi cũng có thể là những nỗi buồn nhưng dù thế nào thì những kỉ niệm ấy đều đáng trân trọng. Trong mỗi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ riêng, đối với tôi cũng vậy. Một trong đó đó là kỉ niệm về ngày khai trường lớp một. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!



Tài liệu khác của Ngữ Văn 6
Preview text:
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ ngắn gọn, chọn lọc hay nhất
1. Dàn ý tham khảo viết về kỷ niệm đáng nhớ 1.1. Mở bài
Giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ: được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm… 1.2. Thân bài
- Hoàn cảnh xảy ra sự việc đó: Kỉ niệm xảy ra vào thời gian nào? Ở đâu?
- Diễn biến của sự việc.
+ Kể lại kỉ niệm theo một trình tự cụ thể (nguyên nhân, diễn biến, kết thúc)
+ Suy nghĩ, cảm nhận của em về kỉ niệm (trân trọng, ghi nhớ…)
- Bài học rút ra cho bản thân. 1.3. Kết bài
Bản thân khẳng định lại giá trị của kỉ niệm đối với mình (Kỉ niệm giúp bản thân trưởng thành hơn, rút ra
được thêm những bài học có giá trị ...)
2. Bài mẫu tham khảo về kỷ niệm đáng nhớ
2.1. Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ (Bài mẫu số 1)
Trong cuộc sống này, kỉ niệm có có thể là những niềm vui nhưng đôi khi cũng có thể là những nỗi buồn
nhưng dù thế nào thì những kỉ niệm ấy đều đáng trân trọng. Trong mỗi người đều có những kỉ niệm đáng
nhớ riêng, đối với tôi cũng vậy. Một trong đó đó là kỉ niệm về ngày khai trường lớp một.
Tối hôm trước, chính tay mẹ trực tiếp giúp tôi chuẩn bị đầy đủ quần áo, sách vở. Sáng hôm sau, tôi thức
dậy thật, nhìn ngoài trời những đám mây đang lãng đãng trôi như chào đón tôi. Đúng bảy giờ, bố chở tôi
đến trường trên chiếc xe máy cũ. Cảnh vật hai bên đường làng đã quá đỗi quen thuộc mà sao hôm nay cảm
xúc thật khác. Trên những nẻo đường có vẻ đông đúc hơn mọi ngày. Rất nhiều bạn học sinh trong bộ quần
áo mới. Khuôn mặt của các bạn vừa có chút lo âu, vừa có chút háo hức, có những đám đi năm, đi bảy nói
cười vui vẻ. Dù trước ngày khai giảng tôi đã đến trường nhận lớp và được làm quen với thầy cô, bạn bè
trước đó. Nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng háo hức. Tôi mặc bộ đồng phục mới, đi đôi dép mà mẹ đã tặng
cho tôi và cùng bố bước vào trường. Cô giáo trong bộ áo dài trắng niềm nở đứng chờ ở đầu hàng của lớp
tôi để đón các bạn học sinh. Tôi buông tay, chào tạm biệt bố và ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của cô. Buổi
lễ khai giảng diễn ra thật trịnh trọng với lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, thầy còn đọc lá thư khai giảng
của chủ tịch nước và lời phát biểu của anh chị học sinh cuối cấp. Cuối buổi lễ, thầy hiệu trưởng đã đứng lên
đại diện cho toàn trường và đánh nhịp trống khai trường. Khi nghe tiếng trống ấy, tôi cảm thấy bồi hồi và
thật xúc động. Buổi lễ khai giảng kết thúc trong niềm hân hoan của học sinh. Còn tôi cùng các bạn đi theo
hàng vào lớp bắt đầu tiết học đầu tiên. Tiết học đầu là tiết học tập đọc. Trên mỗi khuôn mặt đám học sinh
chúng tôi khi ấy không giấu được sự lạ lẫm, nhưng đứa nào đứa nấy cũng đều chăm chú lắng nghe tiếng cô
giáo giảng bài. Sau đó, cô giáo yêu cầu cả lớp đọc đồng thanh theo cô. Giọng đọc của cả lớp nghe thật to
và rõ ràng. Tôi còn hăng hái giơ tay phát biểu và được cô giáo khen nữa. Điều đó khiến tôi phần nào bớt đi
được sự ngại ngùng, e thẹn buổi đầu. Đến chiều về, khi gặp lại bố sau một ngày học, tôi hân hoan kể cho
bố nghe những câu chuyện ở lớp học. Bố còn khen và thưởng cho tôi một gói bim bim thật to vì sự cố gắng của mình.
Kỉ niệm về ngày khai trường đầu tiên thật đẹp đẽ. Đó là hành trang giúp tôi vững bước trên con đường học tập sau này.
2.2. Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ (Bài mẫu số 2)
Để có được hành trang tri thức như ngày hôm nay, tôi phải nói lời cảm ơn và sự biết ơn sâu sắc đến những
thầy, cô giáo đã dìu dắt tôi suốt những năm tháng ấy. Thầy, cô mang đến cho tôi tri thức, dạy tôi cách làm
người, cũng vì vậy mà mấy năm xa cách tôi vẫn không quên được những kỉ niệm ấy. Đặc biệt là những kỉ
niệm bên người mẹ thứ 2 của tôi, cô Mai.
Cô Mai là một giáo viên chủ nhiệm năm lớp 3 của tôi. Dù không còn trẻ nhưng cô là người yêu thương học
sinh, cô coi học sinh như một phần của mình. Với nhiều kinh nghiệm, căn nhà cô không bao giờ thiếu vắng
bóng dáng của những đứa trẻ. Cứ vào mỗi cuối tuần là đám học sinh chúng tôi lại kéo đến nhà cô để cô
kèm thêm. Học xong cô còn gọt hoa quả, bánh kẹo cho đám chúng tôi ăn no. Cô coi học sinh của mình như
con của cô. Cô luôn tự tin về sức học của tôi. Cũng chính năm lớp 3 chính tôi đã đạt được dấu mốc mà cả
tôi và cô đều không dám tin. Cũng giống như mọi năm, chúng tôi bước vào kì thi ôn luyện học sinh giỏi môn
ngữ văn đầy căng thẳng và lo lắng. Với nhiều kiến thức nâng cao, cô tâm vẫn dạy một cách chu đáo, cẩn
thận. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới thi học sinh giỏi cấp huyện cũng đã tới. Với những hành trang
kiến thức được cô trang bị tôi tự tin và đầy háo hức đến trường và vào phòng thi. Tin tưởng những kiến
thức cô ôn luyện, sắp xếp lại những lời giảng cô phân tích trong đầu một cách hợp lí. Bài văn hôm đấy tôi
viết khá dài và tâm huyết. Trước ngày báo kết quả tôi trằn trọc ko ngủ, bao lo lắng về danh hiệu học sinh
giỏi cả về cô khiến tôi bồn chồn không yên. Ngày hôm sau, tôi vẫn nhớ như in, lúc đó tôi còn đang ngồi làm
bài tập toán khó nhằn, khuôn mặt nhăn nhó. Mẹ tôi đi đâu về, vừa đẩy cửa vào phòng tôi, mẹ tôi ôm chầm
lấy tôi. Tôi còn ngơ ngác chưa kịp hiểu gì, mẹ nhẹ nhàng buông tôi ra nhưng tay vẫn giữ chặt hai vai, ánh mắt rưng rưng
- Con gái mẹ giỏi lắm. Cô Mai vừa báo cho mẹ, con đạt được giải Nhất môn văn cấp huyện.
Lúc nghe đến đây, tôi chỉ biết nhảy cẫng lên vui sướng, không tin vào tai vào tai mình. Tôi tự tin vào khả
năng của mình, vào những kiến thức cô đã trang bị cho tôi nhưng không dám mơ kết quả lại ngọt ngào đến
như vậy. Chia sẻ niềm vui với mẹ xong, tôi đạp xe thẳng tới nhà cô Mai. Vừa nhìn thấy cô, tôi đã mừng rơi nước mắt.
- Cô ơi con làm được rồi. Con đã giành giải nhất rồi cô ơi.
Hai cô trò hàn huyên tâm sự quên bẵng đi trờ đã tối đi từ lúc nào, hôm đó cô còn giữ tôi ở lại nhà cô ăn
cơm. Cô nói đây là bữa liên hoan cô dành riêng cho sự cố gắng của tôi trong suốt những tháng ngày ôn tập
vừa qua. Những ngày sau, cứ mỗi khi có cô giáo khác nào đến lớp, cô Mai lại giới thiệu với các thầy cô với giọng đầy tự hào
- Hà chính là học sinh đã đạt giải Nhất môn văn cấp huyện vừa qua.
Mỗi khi ấy tôi đều thấy ánh mắt cô hướng về tôi với ánh mắt đầy tự hào. Giờ đây, dù đã rời xa vòng tay cô
đến với những chân trời tri thức mới. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nhà cô, tôi lại ghé mắt nhìn vào. Nhìn
những em học sinh khóa sau sau cắp sách vở đến nhà cô, lại được cô kèm cặp, được cô yêu thương và
được cô trao những chiếc bánh, viên kẹo niềm tin và cả yêu thương đong đầy. Tôi lại bỗng thấy bồi hồi nhớ
về những ngày tháng mình đã từng trải qua.
Và chắc hẳn rằng ai trong các bạn cũng có một người lái đò riêng, nhưng bản thân tôi vô cùng may mắn khi
có một người lái đò tuyệt vời như vậy. Dù không bao giờ nói thành lời nhưng sâu trong lòng tôi luôn tự nhủ:
"Cô ơi ! Em cảm ơn cô nhiều lắm…"