-
Thông tin
-
Hỏi đáp
Nêu cảm nhận của em về bài thơ Mẹ - Đỗ Trung Lai | Ngữ văn 7
Bài thơ Mẹ là lời của người con, bộc lộ cảm xúc xót xa thương cảm khi thấy mẹ ngày một già đi, tuổi cao sức yếu, không còn khỏe mạnh minh mẫn như ngày xưa. Bao nỗi đắng cay, buồn vui cuộc đời của mẹ đều được miếng trầu cau chứng kiến. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Văn mẫu 7 54 tài liệu
Ngữ Văn 7 1.4 K tài liệu
Nêu cảm nhận của em về bài thơ Mẹ - Đỗ Trung Lai | Ngữ văn 7
Bài thơ Mẹ là lời của người con, bộc lộ cảm xúc xót xa thương cảm khi thấy mẹ ngày một già đi, tuổi cao sức yếu, không còn khỏe mạnh minh mẫn như ngày xưa. Bao nỗi đắng cay, buồn vui cuộc đời của mẹ đều được miếng trầu cau chứng kiến. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Tài liệu khác của Ngữ Văn 7
Preview text:
Cảm nhận của em về bài thơ Mẹ - Đỗ Trung Lai
Cảm nhận của em về bài thơ Mẹ
Bài thơ Mẹ là lời của người con, bộc lộ cảm xúc xót xa thương cảm khi thấy mẹ
ngày một già đi, tuổi cao sức yếu, không còn khỏe mạnh minh mẫn như ngày xưa.
Bao nỗi đắng cay, buồn vui cuộc đời của mẹ đều được miếng trầu cau chứng kiến.
Nhà thơ Đỗ Trung Lai đã chọn hình ảnh cây cau để ví von so sánh với mẹ là một
phát hiện khá tinh tế, nhiều biểu cảm, không chỉ về hình thể bên ngoài mà cả sự sâu
lắng bấm đốt thời gian thân phận của một đời người. Mẹ thì bao mong mỏi nhưng
rồi thời gian khắc nghiệt như một quy luật luân hồi muôn đời: “Lưng mẹ còng rồi -
Cau thì vẫn thẳng” và “Cau - ngọn xanh rờn, Mẹ - đầu bạc trắng”. Hai sắc màu trái
ngược nhau, hai hình dáng tương phản nhau tạo ra một ám ảnh cho tiếng thơ tiếng
lòng quặn bao nỗi thắt khi “Cau gần với trời - Mẹ thì gần đất”. Chỉ qua hình ảnh
miếng cau: “Một miếng cau khô - Khô gầy như mẹ” cũng đủ bao cảm thông héo hắt
khi “Con nâng trên tay - Không cầm được lệ”. Hai chữ “nâng” và “cầm” đều chỉ động
thái của tình cảm. Nếu “nâng” trang trọng kính trọng biết bao thì “cầm” lại nén bao
đắng cay bấy nhiêu. Từng cặp biểu cảm được song hành tạo ra bao chất chứa, lời ít
mà vọng xa. Chính đây cũng là sự vận động cảm xúc của bài thơ “Mẹ” dồn nén để
buột ra câu cảm thán mang âm hưởng điệu hành trong thơ văn cổ: “Ngẩng trời hỏi
vậy - Sao mẹ ta già”. Câu hỏi tự vấn đất trời cũng chính là tự vấn lòng mình. Thơ đã
chạm được đến nỗi người, cõi người vừa đăm đăm vừa trống trải. Một sự cô đơn
ngỡ như vô vọng: “Không một lời đáo - Mây bay về xa”. Như vậy, bài thơ là nỗi xót
xa thưởng cảm của người con trước hình ảnh gầy guộc già nua của mẹ theo năm tháng.
2. Viết đoạn văn bộc lộ cảm xúc của em sau khi đọc bài thơ Mẹ
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ"
Có thể nói, tình mẫu tử luôn là một điều thiêng liêng trong trái tim mỗi con người.
Chính vì vậy mà đã biết bao nhà thơ trải lòng mình vào trong nhứng tác phẩm để nói
lên tình yêu thương mẹ da diết. Không nằm ngoài quy luật ấy, nhà thơ Đỗ Trung Lai
đã mượn những câu chữ con từ để thể hiện nỗi niềm xót xa khi những vất vả hao
mòn của cuộc đời đã làm mẹ dần khô héo. Trong tác phẩm, tác giả đã sử dụng
nhiều hình ảnh so sánh như "cau và mẹ", "trời với với đất", hình ảnh miếng cau bổ
làm tám mẹ còn sợ to... Dường như thời gian trôi qua đã lấy đi tuổi xuân, sức khỏe
của mẹ. Tất cả mẹ đã dành một đời cho con. Bài thơ là những nỗi niềm yêu thương,
trân trọng của tác giả dành cho mẹ. Đó cũng là thông điệp tác giả gửi đến người đọc
hãy luôn biết yêu thương và trân trọng mẹ khi còn có thể.
3. Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về bài thơ Mẹ ngắn
Tình mẫu tử thiêng liêng luôn là chủ đề được rất nhiều nhà thơ lựa chọn. Và mỗi tác
giả sẽ có những cách biểu đạt cảm xúc khác nhau để thổi hồn vào tác phẩm của
mình. Nếu như trong Mẹ và quả của tác giả Nguyễn Khoa Điềm, mẹ như một người
nông dân miệt mài chăm sóc những đứa con như những chùm quả khôn lớn tháng
ngày dài. Hay trong Đợi mẹ của Vũ Quần Phương, hình ảnh người mẹ tần tảo từ
sớm đến khuya ngoài đồng. Nhưng trong Mẹ của Đỗ Trung Lai đã chọn hình ảnh
cây cau để ví von so sánh với mẹ là một phát hiện khá tinh tế, nhiều biểu cảm,
không chỉ về hình thể bên ngoài mà cả sự sâu lắng bấm đốt thời gian thân phận của
một đời người…Chỉ qua hình ảnh miếng cau: “Một miếng cau khô - Khô gần như
mẹ” cũng đủ bao cảm thông héo hắt khi: “Con nâng trên tay - Không cầm được lệ”.
Hai chữ “nâng” và “cầm” đều chỉ động thái của tình cảm. Qua đó ta có thể cảm nhận
được nỗi niềm rưng rưng, đau xót của người con.
4. Cảm nhận của em về bài thơ Mẹ lớp 7
“Mẹ” của Đỗ Trung Lai là một tác phẩm đem đến nhiều cảm xúc cho người đọc. Bài
thơ là lời của người con bộc lộ nỗi xót xa, thương cảm khi thấy mẹ ngày một già đi.
Cuộc đời của mẹ từng trải qua biết bao nỗi vất vả, nhọc nhằn. Tác giả đã mượn
hình ảnh cây cau để nói về mẹ. Sự đối lập giữa mẹ và cau: “Lưng mẹ còng rồi - Cau
thì vẫn thẳng” và “Cau - ngọn xanh rờn, Mẹ - đầu bạc trắng”, “Cau gần với trời - Mẹ
thì gần đất” đã tạo ra một ám ảnh cho tiếng thơ tiếng lòng quặn bao nỗi thắt. Đặc
biệt, hình ảnh “Một miếng cau khô - Khô gầy như mẹ” càng làm nổi bật sự giàu nua,
héo hon của người mẹ. Điều đó khiến cho “Con nâng trên tay - Không cầm được lệ”.
Hai chữ “nâng” và “cầm” đều chỉ động thái của tình cảm. Nếu “nâng” trang trọng kính
trọng biết bao thì “cầm” lại nén bao đắng cay bấy nhiêu. Từng cặp biểu cảm được
song hành tạo ra bao chất chứa, lời ít mà vọng xa. Chính đây cũng là sự vận động
cảm xúc để cuối bài nhân vật trữ tình đã tự hỏi: “Ngẩng trời hỏi vậy - Sao mẹ ta già”.
Câu hỏi tu từ không nhận được lời đáp, để lại sự cô đơn, trống vắng. Không ai trả
lời được vì sao mẹ già, cũng không ai ngăn được guồng quay của thời gian tàn
nhẫn. Hình ảnh “mây bay về xa” cũng giống như mái tóc mẹ bạc hòa cùng với mây
trắng trên cao thể hiện một niềm xót xa, tiếc nuối. Bài thơ thật cảm động, bộc lộ nỗi
xót xa thưởng cảm của người con trước hình ảnh già nua của mẹ theo năm tháng.
5. Nêu cảm nhận về bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Lai
Một trong những tác phẩm hay viết về người mẹ phải kể đến “Mẹ” của Đỗ Trung Lai.
Khi đọc bài thơ, người đọc có thể cảm nhận được đây là lời của người con đang bày
tỏ cảm xúc về người mẹ của mình. Tác giả đã sử dụng hình ảnh cây cau vốn gần
gũi và quen thuộc, để bộc lộ nỗi xót xa khi mẹ ngày càng già đi. Những hình ảnh đối
lập như “Lưng mẹ còng rồi - Cau thì vẫn thẳng”, “Cau - ngọn xanh rờn, Mẹ - đầu bạc
trắng” đã gợi ra sự liên tưởng về tuổi già của mẹ. Cùng với đó, nhà thơ còn sử dụng
biện pháp tu từ so sánh “Một miếng cau khô – Khô gầy như mẹ” cho thấy sự già nua
héo hắt của người mẹ. Trước hiện thực khắc nghiệt đó, người con đã bộc lộ cảm
xúc một cách trực tiếp: “Con nâng trên tay/Không cầm được lệ” - đó là nỗi đau đớn,
xót xa. Tất cả được dồn nén để rồi người con tự hỏi chính mình: “Ngẩng đầu hỏi
giờ/Sao mẹ ta già?”. Câu hỏi không nhận được lời đáp. Không ai trả lời được vì sao
mẹ già, cũng không ai ngăn được guồng quay của thời gian tàn nhẫn. Hình ảnh
“mây bay về xa” cũng giống như mái tóc mẹ bạc hòa cùng với mây trắng trên cao
thể hiện một niềm xót xa, tiếc nuối. Qua bài thơ, người đọc cũng hiểu được thông
điệp mà tác giả muốn gửi gắm đó là hãy trân trọng những giây phút được ở bên
cạnh người mẹ, biết yêu thương và trân trọng người mẹ của mình.
6. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Lai
Tình mẫu tử thiêng liêng luôn là chủ đề dược rất nhiều nhà thơ lựa chọn để gửi gắm
những dòng cảm xúc, những sự biết ơn cũng như nỗi nhớ về người mẹ kính yêu.
Nếu như trong bài Nắng mới của Lưu Trọng Lư là một thước phim đượm buồn về
những dòng kí ức về người mẹ quá cố thì đến với Mẹ của Đỗ Trung Lai ta lại bắt
gặp những dòng thơ đầy biểu cảm tinh tế về hình tượng người mẹ cũng như tình
cảm biết ơn sâu sắc của tác giả dành cho mẹ. Với những câu hỏi tu từ – câu hỏi
nhưng không có câu trả lời, chỉ có mây bay về xa như những nỗi niềm rưng rưng,
dâng trào cảm xúc: Ngẩng hỏi giời vậy/ Sao mẹ ta già? Không một lời đáp/ Mây bay
về xa. Bài thơ rất kiệm lời mà hàm chứa bao tình ý sâu xa, lời thơ dung dị, tự nhiên,
không nhiều dụng công nghệ thuật nhưng vẫn gây xúc động người đọc bởi cảm xúc
chân thành, chạm đến những gì thiêng liêng nhất của mỗi người.