







Preview text:
Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục hay nhất
Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục hay nhất- Mẫu số 1
Trong cuộc sống này, ít ai không mơ ước về thành tựu xuất sắc và sự khen
ngợi, nhưng điều quan trọng hơn là mỗi người cần thấu hiểu rằng thực sự,
thành tích là gì. Ngày nay, nhiều người dường như quên đi giá trị thật sự của
thành tựu và đuổi theo những thành tích ảo, bằng cách sử dụng những
phương tiện không trung thực. Điều này dường như đã lan tỏa căn bệnh
"thành tích" và đang gây hại đến sự phát triển của xã hội.
Căn bệnh "thành tích" có thể hiểu là sự khao khát không ngừng của con
người muốn có thành tích ấn tượng, bất kể đó có phải là thành tựu thực sự
hay không. Họ sẵn sàng thực hiện mọi cách, thậm chí vi phạm đạo đức, để
đạt được điều đó. Căn bệnh này như một ảnh hưởng tiêu cực đang xâm chiếm tâm trí của họ.
Theo sự phát triển của xã hội, sự công nhận về thành tích trở nên quan trọng
hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, đáng tiếc rằng, trong quá trình phát triển này, sự
cố gắng để đạt được thành tựu xuất sắc của con người đã trở thành một căn bệnh, đe dọa xã hội.
Một ví dụ rõ ràng về căn bệnh "thành tích" có thể thấy trong lĩnh vực giáo dục.
Cả giáo viên và phụ huynh đều mong muốn học sinh đạt thành tích cao.
Trong quá trình này, nhiều phụ huynh sẵn sàng chi tiền để "bồi dưỡng" giáo
viên, còn giáo viên lại có thể mua chuộc các giám thị để đảm bảo học sinh có
điểm cao. Điểm thi của học sinh thường được coi là tiêu chí để đánh giá giáo
viên và trường học. Điều này dẫn đến việc giáo viên được thưởng và được
nâng lương dựa trên kết quả thi cử của học sinh. Một số phụ huynh vẫn cố
gắng giúp con cái họ có điểm cao, hy vọng rằng con mình sẽ có tương lai
tươi sáng. Điều này bắt nguồn từ lòng yêu thương của cha mẹ, ai cũng muốn
con cái có cuộc sống tốt hơn.
Tại các cuộc thi, chúng ta thường nghe những cuộc trò chuyện như "Con đã
lo chỗ nào chưa?" hay "Con đã học với thầy/cô này chưa?". Tình cảm quá
đáng của cha mẹ đã trở thành một công cụ cho căn bệnh "thành tích" lây lan mạnh mẽ.
Chúng ta thường thấy trên phương tiện truyền thông rất nhiều tin tức về học
sinh bị xếp sai lớp, học sinh lớp 6 không biết bảng cửu chương, hoặc không
đủ trình đọc và viết, nhưng vẫn được chuyển lên lớp tiếp theo. Chúng ta cảm
thấy thương xót khi sau mỗi kỳ thi đại học, cao đẳng, xuất hiện những bài thi
bị sao chép hoặc hoàn toàn không liên quan đến đề bài. Sân trường sau mỗi
ngày thi đều tràn đầy giấy rác. Điều này thật đáng tiếc.
Căn bệnh "thành tích" trong giáo dục đã trở thành một vấn đề khó chữa trị.
Nó không chỉ tồn tại trong lĩnh vực giáo dục mà còn lan tràn vào nhiều lĩnh
vực khác trong xã hội. Nó không giới hạn ở cá nhân cụ thể hoặc trong một
lĩnh vực riêng lẻ nào. Chúng ta đã thấy rằng khi chính phủ hỗ trợ tiền để giảm
nghèo, nhiều địa phương đăng ký thoát nghèo. Tuy nhiên, khi báo chí tiến
hành kiểm tra, vẫn còn hàng trăm hộ gia đình không đủ ăn, không đủ mặc,
mặc dù họ đã được xem là thoát nghèo. Điều này cũng là một biểu hiện của căn bệnh "thành tích".
Nguy cơ của căn bệnh này là khi cấp trên đặt nặng về thành tích, cấp dưới có
thể tạo ra những thành tích giả. Từ nhỏ đến lớn, từ ít đến nhiều, căn bệnh
"thành tích" ngày càng lan rộng. Những dự án trên giấy, vấn đề giải quyết
việc làm, và những báo cáo không tương ứng với thực tế là điều thường thấy.
Căn bệnh "thành tích" gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho xã hội. Nó làm
mất đi sự trung thực, niềm tin, và sự phát triển của xã hội. Để xã hội phát
triển, chúng ta cần nhân tài, nhưng nhân tài thật sự, có năng lực thực sự.
Trong thời đại hiện đại, nếu bạn không có năng lực thực sự, bạn sẽ không
thể tồn tại. Căn bệnh "thành tích" khiến người ta chỉ quan tâm đến con số mà
không coi trọng chất lượng. Một tập thể bị ảnh hưởng bởi căn bệnh này sẽ
tạo ra các sản phẩm không có giá trị. Nó khiến người ta dễ dàng bị ảo tưởng,
lừa dối, và dần dần đánh mất giá trị đạo đức của bản thân.
Người xưa đã nói "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn" để thể hiện giá trị của chất
lượng hơn là số lượng. Căn bệnh "thành tích" ngày nay đã làm mất đi những
giá trị này và phá vỡ truyền thống văn hóa của dân tộc. Căn bệnh này khiến
các cá nhân tự mãn, tưởng rằng họ giỏi giang nhưng thực tế không phải vậy.
Và những ảo tưởng thường không thể tồn tại lâu dài.
Vì vậy, chúng ta cần có biện pháp để ngăn chặn và đẩy lùi căn bệnh này. Các
cơ quan chức năng cần tiến hành kiểm tra, phát hiện và ngăn chặn các thành
tích giả kịp thời. Nếu vi phạm được xác định, cần có biện pháp xử lý thích
hợp. Hơn nữa, chúng ta cần tăng cường tuyên truyền và giáo dục để nâng
cao nhận thức của mọi người về căn bệnh này và cách tránh xa nó. Dù căn
bệnh này có khả năng lây truyền, nhưng việc bị ảnh hưởng hay không hoàn
toàn phụ thuộc vào bản chất của từng người. Chúng ta cần trở thành những
người tự trọng, có nhân cách, và lan tỏa giá trị này trong xã hội.
Đất nước chúng ta đang trong quá trình phát triển và hội nhập, và mỗi người
cần xác định giá trị của bản thân để giành một vị trí xứng đáng. Tuy nhiên,
không nên hy sinh đạo đức và tự trọng của mình để đạt được thành tích.
Chúng ta cần phải dựa vào khả năng của bản thân để tiến lên. Điều này
không quá khó nếu chúng ta luôn giữ vững nhân cách và tự trọng của mình.
Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục hay nhất- Mẫu số 2
Thành tích là hậu quả của nỗ lực của con người, một phần quan trọng trong
việc thúc đẩy sự phát triển và đạt được mục tiêu cá nhân. Nó không chỉ đem
lại lợi ích cho bản thân mà còn có thể góp phần vào lợi ích chung, phát triển
xã hội và quốc gia. Sự đạt được thành tích có thể là một dấu hiệu của sự
cống hiến và sự phấn đấu không ngừng nghỉ, là điều đáng quý báu.
Tuy nhiên, có một hiện tượng đáng lo ngại là bệnh thành tích, khi sự quan
tâm đến thành tích trở thành mục tiêu cuối cùng thay vì sự phát triển và đóng
góp thực sự. Bệnh thành tích thể hiện mối lo ngại về việc chú trọng hình thức
bề ngoài hơn là bản chất và chất lượng thực sự. Nó có thể thúc đẩy sự cạnh
tranh không lành mạnh và dẫn đến việc xem nhẹ giá trị thực sự của một thành tựu.
Ngành giáo dục là một trong những lĩnh vực chịu ảnh hưởng nặng nề từ bệnh
thành tích. Áp lực để đạt được kết quả cao trong các kỳ thi đã khiến nhiều
trường học tập trung vào việc dạy và học để đạt được điểm số thay vì cảm
nhận kiến thức thực sự. Điều này không chỉ là một vấn đề của giáo viên và
học sinh, mà còn là sự phản ánh của hệ thống đánh giá và xã hội. Mục tiêu
làm cho báo cáo và thống kê trở nên hoàn hảo đã làm mất đi sự tập trung vào chất lượng giáo dục.
Để khắc phục bệnh thành tích, chúng ta cần phải quay lại giá trị cốt lõi của
thành tích - đó là sự phát triển, cống hiến, và đóng góp thực sự. Thay vì tập
trung vào việc đạt điểm số cao, chúng ta cần khuyến khích sự học hỏi, tư duy
sáng tạo, và xây dựng nền tảng kiến thức vững chắc. Lãnh đạo cần thiết phải
tạo ra môi trường thúc đẩy chất lượng và trung thực trong việc đánh giá
thành tích. Mục tiêu của giáo dục không nên chỉ là đạt được kết quả cao trong
các kỳ thi, mà còn là giúp học sinh phát triển toàn diện và trở thành những
công dân có đạo đức và kiến thức sâu rộng.
Mọi người trong xã hội cũng cần tham gia vào việc thay đổi tư duy về thành
tích. Thay vì chỉ quan tâm đến hình thức bề ngoài, chúng ta nên đánh giá
thành tích dựa trên giá trị thực sự mà nó mang lại cho cá nhân và xã hội.
Bệnh thành tích có thể được xóa bỏ thông qua việc tạo ra một môi trường
khuyến khích sự phát triển và đóng góp thực sự, thay vì chỉ tập trung vào vinh
danh và khen ngợi không có cơ sở.
Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục hay nhất- Mẫu số 3
Trong thời đại hiện nay, với sự phát triển ngày càng mạnh mẽ của xã hội, có
một hiện tượng đáng lo ngại là nhiều người đã mất đi chuẩn mực đạo đức
trong cuộc sống và thay vào đó, họ theo đuổi những ưu tiên tiêu cực mà đôi
khi dẫn đến hiện tượng bệnh "thành tích" trong học tập. Để đối phó với tình
hình này, Bộ Giáo Dục của nước ta đã kêu gọi nhân dân "nói không với
những tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục".
Thuật ngữ "tiêu cực" được dùng để mô tả những hành vi không lành mạnh,
có tác động tiêu cực đến xã hội, góp phần làm cho xã hội chúng ta ngày càng
suy yếu. Trong khi đó, "thành tích" là kết quả của sự cố gắng và nỗ lực mà
con người bỏ ra. Thành tích này không chỉ mang lại lợi ích cá nhân về mặt
vật chất hay tinh thần, mặc dù thường là động cơ thúc đẩy con người cố gắng
hơn, làm việc tốt hơn để đạt được thành tựu cá nhân. Tuy nhiên, người ta có
thể nỗ lực không chỉ vì lợi ích cá nhân mà còn vì lợi ích cộng đồng, lợi ích của
xã hội và quốc gia. Ngược lại, "bệnh thành tích" là kết quả của sự nỗ lực giả
tạo và không trung thực. Sự khác biệt cơ bản giữa "thành tích" và "bệnh
thành tích" chính là sự khác biệt giữa sự thật và giả dối, và yếu tố quan trọng
nhất tạo nên sự khác biệt này chính là tính trung thực. Vì vậy, nỗ lực để đạt
được thành tích của cá nhân hoặc nhóm là một phẩm chất đạo đức đáng
trọng, đáng được tôn vinh. Trái lại, tiêu cực và bệnh thành tích cần phải bị chỉ trích và loại bỏ.
Tình trạng bệnh thành tích và tiêu cực trong lĩnh vực thi cử ngày càng phổ
biến tại Việt Nam. Trong bối cảnh các nhà trường cần đạt được các chỉ tiêu
mà Bộ Giáo Dục đề ra, và giáo viên muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ thi đua
của trường, thường dẫn đến việc bỏ qua đạo đức nghề nghiệp và thi cử
không trung thực để đạt được điểm cao. Phụ huynh cũng muốn con cái mình
có thành tích xuất sắc, và học sinh có thể có áp lực để lên lớp, đạt danh hiệu
mà không cần phải đầu tư thời gian và công sức vào học tập thực sự. Dưới
góc độ của phụ huynh, không ai muốn con cái mình kém cỏi hoặc học mà
không có kiến thức chất lượng. Họ đầu tư tiền, thời gian và tâm huyết vào
việc giáo dục con cái để hy vọng chúng sẽ có tương lai tươi sáng. Do đó,
không có lý do gì khiến họ muốn nhận kết quả giả dối từ học tập của con cái.
Tuy nhiên, dưới góc độ thực tiễn, họ có thể sẵn sàng làm mọi thứ, thậm chí là
các hành động không đạo đức mà đã được báo chí phản ánh, để giúp con cái
vượt qua kỳ thi và có được bằng cấp để tìm kiếm công việc trong tương lai.
Họ coi việc có một bằng cấp là quan trọng, vì nó được xã hội công nhận, và
sau này, khi có điều kiện, con cái có thể trau dồi kiến thức một cách chân
thực. Tóm lại, phụ huynh và học sinh có vai trò quan trọng trong việc lan rộng
và gia tăng sự lan truyền của căn bệnh này.
Ví dụ rõ ràng nhất về hiện tượng này có thể thấy tại một trường trung học cơ
sở ở huyện Sông Hinh, tỉnh Phú Yên, vào đầu năm 2006. Ở đó, có hai mươi
sáu học sinh lớp sáu đã được lên lớp mặc dù họ không đọc hiểu và viết chưa
thành thạo. Trong các kỳ thi tốt nghiệp phổ thông và đại học, có hiện tượng
mang tài liệu vào phòng thi, thậm chí làm vấy bẩn sân trường bằng những tài
liệu đã được báo chí phanh phui. Khi chúng ta nhìn vào những thông tin này,
chúng ta cảm thấy thế hệ tương lai của đất nước chúng ta đang phải dựa vào
những người thiếu đạo đức để tiếp tục truyền bá tri thức, điều này thật đáng
lo ngại. Nếu những người nắm giữ vị trí quan trọng trong xã hội là những
"hữu danh vô thực," thì đó là những tác nhân động thái tiêu cực đối với sự
phát triển của đất nước.
Chúng ta đều thấu hiểu rằng, để một xã hội phát triển, chúng ta cần nhiều
nhân tài, và những người này cần phải có năng lực thực sự, là nguồn sức
mạnh của quốc gia. Giáo dục chính là nơi sản sinh ra những người tài có khả
năng đóng góp cho sự thịnh vượng của một quốc gia và cộng đồng. Một hệ
thống giáo dục thực sự hiệu quả sẽ sản sinh ra những cá nhân đạt thành tích
cao và trung thực. Những thành tựu này sẽ thúc đẩy sự phát triển mạnh mẽ
của xã hội. Đất nước chúng ta đang bước vào giai đoạn đổi mới, mở cửa, hội
nhập và cạnh tranh với thế giới để giành được một vị trí xứng đáng trên thị
trường quốc tế. Cuộc cạnh tranh kinh tế sắp tới sẽ rất khốc liệt và quyết liệt,
và nó sẽ quyết định sự thành bại của đất nước. Ở đó, chỉ có những người
thực sự có tài và kiến thức mới có thể chiến thắng đối thủ, không phải vì họ
có một tấm bằng cao cấp hơn. Sự thịnh vượng của đất nước sẽ phụ thuộc
vào khả năng sản sinh ra những tài năng thực thụ thông qua hệ thống giáo dục.
Vì vậy, chúng ta cần phải học hành chăm chỉ, đặt nỗ lực vào việc học tập và
nuôi dưỡng đạo đức của mình để sau này có thể đóng góp cho xã hội và bản
thân. Cần phải đẩy lùi tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích. Điều này
không phải là điều quá khó khăn nếu chúng ta có quyết tâm cùng đứng lên và
thúc đẩy thông điệp "nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục".
Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục hay nhất- Mẫu số 4
Trong thực tế, hầu như ai cũng có khao khát được khen ngợi, được công
nhận, và đạt được thành tựu. Điều này tự nhiên, và nó thúc đẩy mọi người
tập trung vào việc cải thiện bản thân. Tuy nhiên, có một số người không chú
trọng đến việc thay đổi bản chất của họ để đạt được thành công thực sự.
Thay vào đó, họ chỉ quan tâm đến việc tạo ra ấn tượng bề ngoài để được
khen ngợi và thưởng thức. Đáng tiếc, tình trạng này đang lan rộng và trở
thành một vấn đề xã hội nghiêm trọng, mà chúng ta có thể gọi là "bệnh thành tích".
Thành tích, ở thực tế, là kết quả của sự cống hiến và nỗ lực. Nó nên được coi
là một điều tốt, một cơ hội để gợi mở và tôn vinh những thành tựu thực sự
đáng nể. Thành tích này có thể là nguồn động viên và khích lệ cho những
người khác tiếp tục đổ công sức vào công việc của họ. Nó cũng có thể thúc
đẩy sự phát triển và cạnh tranh tích cực trong xã hội. Vì vậy, chúng ta có thể
thấy rằng thành tích mang lại nhiều lợi ích cho cuộc sống.
Tuy nhiên, khi từ "thành tích" đi kèm với từ "bệnh," chúng ta đối diện với một
vấn đề hoàn toàn khác. Từ "bệnh" không đánh dấu điều gì tích cực. "Bệnh
thành tích" là hiện tượng mà mọi người chỉ quan tâm đến hình thức bề ngoài,
nhằm đạt được sự khen ngợi, trong khi thực tế bên trong vẫn thiếu điều quan
trọng. Nói cách khác, "bệnh thành tích" thể hiện sự không phù hợp giữa hình
thức và bản chất: hình thức lấp lánh và hào nhoáng, trong khi bản chất lại
thiếu điểm mạnh và hoàn hảo.
Bệnh thành tích đã tồn tại trong xã hội trong một thời gian dài và đã lan rộng
vào nhiều lĩnh vực và ngành nghề. Trong lĩnh vực giáo dục, nó thường được
gọi là "bệnh hình thức." Có những trường học chấp nhận đánh giá học sinh
chỉ dựa vào thành tích, tạo mọi điều kiện để họ tập trung vào việc học để đạt
được kết quả cao và mang vinh quang cho trường. Trong một số trường hợp,
các cơ sở giáo dục thậm chí cố gắng "làm đẹp" báo cáo kết quả để thể hiện
mình đang làm tốt. Trong thực tế, việc đảm bảo chất lượng thường không
được quan tâm, và người ta chỉ chạy theo số liệu để đáp ứng các chỉ tiêu. Họ
chỉ hài lòng khi thấy tỷ lệ thành tích đạt đến con số 100% hoặc 99%. Trong
quá khứ, khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông, trường nào đạt dưới 95%
hoặc 96% đã cảm thấy lo lắng. Tuy nhiên, trong vài năm gần đây, khi công
tác kiểm tra và giám sát đã được nghiêm ngặt hơn, tỷ lệ đỗ trung bình trong
cả nước đã giảm xuống khoảng 60% - 70%.
Rõ ràng rằng sự chênh lệch trong kết quả này phản ánh thực tế về chất
lượng giáo dục đã bị sa sút và biến đổi trong một khoảng thời gian dài. Bệnh
thành tích đang khiến cho mọi người không thể hiểu rõ về khả năng thực sự
của họ và chỉ tập trung vào việc tự mãn về thành tích. Bệnh này tiếp tục lan
rộng và phát triển, và dần dần nó sẽ ăn sâu vào tư tưởng và lối sống của xã
hội, làm cho chất lượng thực sự bị xem nhẹ, bị xao lộn, chỉ để lại bề ngoài lấp
lánh và hào nhoáng. Nó tương tự như một trái bí đỏ bên ngoài rực rỡ nhưng
bên trong thối rữa. Người dân thường nhắc nhau rằng "tốt gỗ hơn tốt nước
sơn" vì sơn có thể bong tróc nhưng gỗ không thể mục. Tuy nhiên, bệnh thành
tích đã làm lệch khỏi nguyên tắc đạo đức này, đe dọa sự ổn định của nhiều
hệ thống quan trọng trong xã hội.
Bệnh thành tích gây hại cho mọi lĩnh vực và ngành nghề. Hậu quả nghiêm
trọng nhất và dễ nhìn thấy nhất xuất hiện trong lĩnh vực giáo dục. Một số
trường học, vì áp lực từ thành tích, thường cho học sinh lên lớp mà không
xem xét kết quả thực tế. Kết quả là hàng trăm học sinh ngồi sai lớp và trường.
Có những trường hợp học sinh đã học lớp 7 mà không đủ trình độ đọc và viết.
Đồng thời, vì vinh danh thành tích, các giáo viên thường "điểm cao" cho học
sinh ở các môn không phải là môn học sinh giỏi, đẩy họ tập trung vào ôn
luyện thi cử. Kết quả là hàng trăm học sinh giỏi quốc gia thất bại trong kỳ thi
tốt nghiệp và đại học. Hậu quả trực tiếp của điều này là gây thất vọng cho học
sinh, nhưng hậu quả dài hạn là sự suy giảm về đạo đức và tài năng của nhiều thế hệ.
Bệnh thành tích có nguồn gốc từ thói quen xấu của con người, thường xuất
hiện trong sự ghen tị và ganh đua. Khi thấy người khác được công nhận, mọi
người thường muốn đạt được cùng mức đánh giá. Tuy nhiên, thay vì tập
trung vào việc phát triển bản thân, họ chỉ cố gắng làm cho bản thân trông tốt
hơn để được khen ngợi. Tuy nhiên, bất công và đánh giá không công bằng
cũng góp phần vào tình trạng này. Cách quản lý tổ chức cũng có trách nhiệm
trong việc tạo ra môi trường khuyến khích bệnh thành tích. Các tổ chức và cá
nhân thường tập trung vào việc làm cho báo cáo và sổ sách của họ trở nên
hoàn hảo, đẹp đẽ. Họ quên đi quan trọng của chất lượng và chỉ đặt nhiều áp
lực vào việc hoàn thành chỉ tiêu và kế hoạch.
Điều quan trọng là chúng ta cần nhận thức được rằng vấn đề này không chỉ
nằm ở một số người mà nó liên quan đến tất cả chúng ta. Để giải quyết bệnh
thành tích, xã hội cần phải tận tâm và chủ động. Lãnh đạo cần thực hiện kiểm
tra và giám sát chặt chẽ hơn đối với hoạt động của tổ chức và cá nhân thuộc
quyền quản lý của họ. Họ cũng cần điều chỉnh hệ thống và cơ chế quản lý tổ
chức để đảm bảo rằng chất lượng được ưu tiên hơn là hình thức. Các tổ
chức xã hội cần làm việc để loại bỏ bệnh thành tích và đặt mục tiêu vào việc
cải thiện thực tế. Chỉ khi chúng ta làm được điều này, xã hội của chúng ta
mới có thể tiến bộ và phát triển.
Document Outline
- Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục
- Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục
- Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục
- Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục
- Nghị luận xã hội về bệnh thành tích trong giáo dục