x
HỌC NGAY TOP NHỮNG NHẬN ĐỊNH HAY NHẤT VỀ TRUYỆN NGẮN, CHẮC CHẮN
"LÀM SANG" CHO BÀI PHÂN TÍCH.
1.
“Truyện ngắn chính cách cưa lấy một khúc đời sống” (Tô Hoài)
2.
“Tôi thường hình dung th loại truyện ngắn như mặt cắt giữa một thân cây cổ
thụ : Chỉ liếc qua những đường vân trên cái khoanh gỗ tròn tròn kia, sau trăm
năm vẫn thấy cả cuộc đời của thảo mộc” (Nguyễn Minh Châu)
3.
“Hay niềm nở nhưng cũng y cảnh giác với những chữ cách đặt câu lúc
nào cũng đứng chực sẵn , lấp ngay đầu ngòi bút”.
4.
“Truyện ngắn s trình bày một sự kiện theo trình tự của câu chuyện diễn
biến hoăc theo trình tự của tâm tình” (Maugham)
5.
“Truyện ngắn một truyện viết rất ngắn gọn , trong đó cái không bình
thường hiện ra như một cái gì đó bình thường, cái bình thường hiện ra như
một cái không bình thường (Pauxtopki)
6.
“Nếu như thơ những vần luât chặt chẽ , chính xác t theo tôi hiểu văn xuôi
cũng phải nhịp điệu của (Pauxtopki)
7.
“Cả tưởng , c tính cách nhân vật cũng chưa làm nên truyện ngắn thực thụ.
Còn phải nói cái này nữa: giọng điệu, cái nhạc tính của tâm trạng, cái khiến cho
người đọc không ngừng nảy sinh những liên tưởng , những cảm xúc , thiếu nó,
không thể nghệ thuật” (Varonin)
8.
“Con hãy lắng nghe nỗi buồn của cành cây héo khô của chim muông què
quặt, của hành tinh lạnh ngắt nhưng trước hết con hãy lắng nghe nỗi buồn của
con người”..
9.
“Tác phẩm nghệ thuật sẽ chết nếu miêu tả cuộc sống chỉ để miêu tả, nếu
không phải tiếng thét khổ đau hay lời ca tụng hân hoan, nếu nó không đặt
ra câu hỏi hoặc trả lời những câu hỏi đó”.
10.
“Nghệ thut không phi ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên ánh
trăng lừa dối, nghệ thuật chỉ thể tiếng đau khổ ngoài kia thoát ra từ những
kiếp lầm than”.
11.
“Sống đã rồi hãy viết, y hòa mình vào cuộc sống đại của nhân dân”.
12.
“Không câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn u chuyện do chính cuộc sống
viết ra ra
13.
“Cuộc đời nơi xuất phát cũng nơi đi tới của văn học”.
14.
“Văn học phản ánh hiện thực nhưng không phải chụp ảnh sao chép hiện
thực một cách thời hợt nông cạn. Nhà văn không nguyên si các sự kiện, con
người vào trong sách một cách thụ động, giản đơn. Tác phẩm nghệ thuật kết
quả của quá trình nuôi dưỡng cảm hứng thai nghén sáng tạo ra một thế giới hấp
dẫn sinh động, thể hiện những vấn đề ý nghĩa sâu sắc, bản chất của đời sống
hội con người. Nhân vật trong tác phẩm của một thiên tài thật sự nhiều khi
thật hơn cả con người ngoài đời, bởi chính sức sống lâu bền bởi ý nghĩa điển
hình của nó. Qua nhân vật ta thấy cả một tầng lớp 1 giai cấp một thời đại thậm
chí nhân vật vượt lên khỏi thời đại ý nghĩa nhân loại nh cửu sống mãi với
thời gian”.
15.
“Các ông muốn tiểu thuyết cứ tiểu thuyết, tôi các nhà văn cùng chí
hướng như tôi muốn tiểu thuyết sự thật đời”.
16.
“Điều quan trọng hơn hết trong sự nghiệp của những nhà văn đại ấy
cuộc sống
trường đại học chân chính của thiên tài. Họ đã biết đời sống hội
của thời đại, đã cảm thấy sâu sắc mọi đau đớn của con người trong thời đại, đã
rung động tận đáy tâm hồn với những nỗi lo âu bực bội tuổi hổ những ước
mong tha thiết nhất của loài người. Đó chính cái hơi thở cái sức sống của
những tác phẩm đại”.
17.
“Văn học thực chất cuộc đời. n học sẽ không cả nếu không cuộc
đời có”.
18.
“Nghệ thuật luôn vận động phát triển trong sự ràng buộc tự nhiên với đời
sống hội. Những giá trị nghệ thuật chân chính từ xưa tới nay đều sáng tác
bắt rễ u xa trong mảnh đất thực tế của thời đại mình. Những đỉnh cao nghệ
thuật trong bất kỳ một nền văn học nào cũng đều được xây cất trên nền tảng
vững chắc của thực tại cuộc sống”.
19.
“Phong cách cái còn lại hoặc hạt nhân sau khi từ nhà văn chúng ta c
đi những cái không phải của bản thân anh ta tất cả những thứ anh ta
giống với người khác”.
20.
“Văn như con người của nó, văn thâm hậu thì con người trầm tỉnh,
văn ôn nhu thì con người của khiêm hòa, văn cao khiết thì con người của
đạm giản, văn hùng hồn thì con người cương nhanh, văn chuyên
sâu thì con người thuần túy đứng đắn”.
21.
“Phải Chăng Anh chưa bao giờ đọc hàng giấy biết kín cảm giác
rằng anh cũng thể viết không kém đúng nguyên như thế cũng nên,
trong ấy không đặc sắc riêng biệt. Nhưng liền ngay đó anh bắt gặp một
mẩu truyện ngắn, một bức phác thảo, một vài dòng thôi anh cảm thấy khác
hẳn, anh không thể nói được như thế có thể là hay hơn hoặc kém hơn, nhất
định phải khác, bởi muốn nói được như thế, muốn bắt đúng cái nốt ấy thì
phải một thanh quản tổ chức đúng như thế, cũng giống như chim ấy. Đó
nét riêng biệt chủ yếu của một tài năng độc đáo đầy sức sống”.
22.
“Nếu như đó một nhà văn đã quen thuộc thì câu hỏi không phải anh
ấy người như thế nào sẽ là: nào anh thể cho i tm một điều mới–
Một nhà văn lớn quyết không thể chỉ một con dấu”.
23.
“Mỗi tác phẩm nghệ thuật phải một phát minh về hình thức khám phá
mới về nội dung”
24.
“Cái quan trọng trong tài năng văn học tiếng nói của chính mình. Cái
giọng riêng của chính mình không thể tìm thấy trong cổ họng của bất kỳ một
người nào khác”
25.
“Nghệ thuật nh vực của i độc đáo vậy đòi hỏi phải phong ch
tức phải nét đó rất mới rất riêng thể hiện trong tác phẩm của mình”.
26.
“Nghệ con người biết khai thác những ấn tượng riêng
chủ quan
của
mình, tìm thất trong những n tượng đó cái giá trị khái quát biết làm cho
những ấn tượng ấy có được hình thức riêng” (M.Gorky)
27.
“Trong một nhân tài t một phần mười thiên bẩm chín phần mười
nước mắt m hôi”.
28.
“Tác phẩm văn học lớn hấp dẫn người đọc bởi ch nhìn nhận mới, tình cảm
mới về những điều, nhưng việc ai cũng biết cả rồi”.
[
AI ĐÃ ĐẶT N CHO DÒNG SÔNG
]
ức về “dòng sông” trong n văn Hoàng Ph Ngọc Tường!
Đây phần nội dung đặc biệt, các bạn thể lưu lại để làm lời dẫn cho bài
văn của mình hoặc thêm vào phần đánh giá khi viết về tác phẩm "Ai đã đặt tên
cho dòng sông" nha!
Nói đến Hoàng Phủ Ngọc Tường, ta nh ngay đến đó một nhà văn của
những dòng sông. Chính ông đã chia sẻ rằng: “Những dòng sông luôn mang lại
cảm xúc sáng tác cho tôi, đã nuôi dưỡng tâm hồn cho tôi, đã nuôi dưỡng tâm
hồn văn học i từ nhỏ cho đến bây giờ mãi mãi sau này”. Nhà văn kể lại tuổi
thơ của mình: “Ngoài những giờ lên lớp, mỗi ngày tôi đều cùng với nhóm bạn
học, ngày nào không ra sông lại thấy hụt hẫng như thiếu một điều đó”. Ông
khẳng định rằng, chính sông Hương đã nuôi mạch văn chương trong con người
ông, giúp những mạch máu y lan tỏa và sống mãi cho đến hôm nay: “Những kỷ
niệm thời ấu thơ như những đêm nghe ca Huế đã cách nay hơn nửa thế kỷ
nhưng tôi vẫn không quên. Ngày đó những đêm ca Huế không sân khấu đèn
màu, không micro, người nghe ngồi bệt dưới nền đất để thưởng thức âm nhạc…
Những kỷ niệm dung dị đó đã ám ảnh suốt những năm tháng tôi xa sông Hương
sau này, để i đầu tiên trong cuộc đời sáng tác của tôi con sông quê
hương”. Chính lẽ đó, suốt những năm cuối đời, dù phải nằm trên giường
bệnh nhưng nhà văn vẫn ngóng xa xăm, rồi trầm tư: “Mười ba năm nay, nhờ
những dòng sông trong ức, nên phải ngồi một chỗ nhưng tâm hồn tôi lúc
nào cũng hướng ra bên ngoài, vui cùng cuộc sống. Bảy cuốn bút viết trên
giường bệnh của i có đóng p lớn nhờ hoài niệm v những dòng sông. Mỗi khi
mệt mỏi chực gục ngã, tôi lại thúc mình phải vươn lên n những đợt sóng vỗ
mãi không mỏi”.
Yêu những dòng sông đến hơi thở cuối cùng, nên trong sự nghiệp cầm bút của
mình, hầu hết mọi trang hoa thơm thảo của Hoàng Phủ Ngọc Tường để lại cho
đời, luôn lấp lánh hình ảnh dòng sông. Nhờ đi nhiều, chiêm nghiệm nhiều, nên
ông đặc biệt quan tâm đến những dòng sông khắp mọi miền Tổ quốc cả
những dòng sông nổi tiếng trên thế giới, đ thấy quê mình vẫn đẹp nhất. Đó
cũng nguyên do để mở đầu bài ký, nhà văn khẳng định: “Trong những dòng
sông đẹp c nước tôi thường nghe nói đến hình như chỉ sông Hương
thuộc về một thành phố duy nhất”. Điều đó nghĩa sông Hương đã gắn liền
với không gian
địa lý, văn hóa, lịch sử của một thành phố duy nhất: đó chính
mảnh đất cố đô Huế thân yêu. Nếu tách riêng sông Hương ra khỏi thành phố
Huế thì chỉ còn một dòng nước chảy giữa đôi bờ tri giác. cũng
trong lời mở đầu nồng nàn ấy, nhà văn đã đặt vị trí của sông Hương ngang bằng
với “những dòng sông đẹp” khác trên thế giới
nhưng trên hết tác gi khẳng
định điều đặc biệt chỉ ng Hương “là dòng sông thuộc về một thành phố
duy nhất”. Lời khẳng định ấy cũng chính niềm tự hào của tác giả về dòng
sông quê hương
dòng thi ca đất mẹ, đây cũng chính điểm nhìn nghệ
thuật độc đáo của bài qua cái nhìn tinh tế của Hoàng Phủ Ngọc Tường.

Preview text:

x
HỌC NGAY TOP NHỮNG NHẬN ĐỊNH HAY NHẤT VỀ TRUYỆN NGẮN, CHẮC CHẮN
"LÀM SANG" CHO BÀI PHÂN TÍCH.
1. “Truyện ngắn chính là cách cưa lấy một khúc đời sống” (Tô Hoài)
2. “Tôi thường hình dung thể loại truyện ngắn như mặt cắt giữa một thân cây cổ
thụ : Chỉ liếc qua những đường vân trên cái khoanh gỗ tròn tròn kia, dù sau trăm
năm vẫn thấy cả cuộc đời của thảo mộc” (Nguyễn Minh Châu)
3. “Hay niềm nở nhưng cũng hãy cảnh giác với những chữ và cách đặt câu lúc
nào cũng đứng chực sẵn , lấp ló ngay đầu ngòi bút”.
4. “Truyện ngắn là sự trình bày một sự kiện theo trình tự của câu chuyện diễn
biến hoăc theo trình tự của tâm tình” (Maugham)
5. “Truyện ngắn là một truyện viết rất ngắn gọn , trong đó cái không bình
thường hiện ra như một cái gì đó bình thường, và cái bình thường hiện ra như
một cái gì không bình thường” (Pauxtopki)
6. “Nếu như thơ có những vần luât chặt chẽ , chính xác thì theo tôi hiểu văn xuôi
cũng phải có nhịp điệu của nó” (Pauxtopki)
7. “Cả tư tưởng , cả tính cách nhân vật cũng chưa làm nên truyện ngắn thực thụ.
Còn phải nói cái này nữa: giọng điệu, cái nhạc tính của tâm trạng, cái khiến cho
người đọc không ngừng nảy sinh những liên tưởng , những cảm xúc , thiếu nó,
không thể có nghệ thuật” (Varonin)
8. “Con hãy lắng nghe nỗi buồn của cành cây héo khô của chim muông què
quặt, của hành tinh lạnh ngắt nhưng trước hết con hãy lắng nghe nỗi buồn của con người”..
9. “Tác phẩm nghệ thuật sẽ chết nếu nó miêu tả cuộc sống chỉ để miêu tả, nếu
nó không phải là tiếng thét khổ đau hay lời ca tụng hân hoan, nếu nó không đặt
ra câu hỏi hoặc trả lời những câu hỏi đó”.
10. “Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên là ánh
trăng lừa dối, nghệ thuật chỉ có thể là tiếng đau khổ ngoài kia thoát ra từ những kiếp lầm than”.
11. “Sống đã rồi hãy viết, hãy hòa mình vào cuộc sống vĩ đại của nhân dân”.
12. “Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện do chính cuộc sống viết ra ra”
13. “Cuộc đời là nơi xuất phát và cũng là nơi đi tới của văn học”.
14. “Văn học phản ánh hiện thực nhưng không phải là chụp ảnh sao chép hiện
thực một cách thời hợt nông cạn. Nhà văn không bê nguyên si các sự kiện, con
người vào trong sách một cách thụ động, giản đơn. Tác phẩm nghệ thuật là kết
quả của quá trình nuôi dưỡng cảm hứng thai nghén sáng tạo ra một thế giới hấp
dẫn sinh động, thể hiện những vấn đề có ý nghĩa sâu sắc, bản chất của đời sống
xã hội con người. Nhân vật trong tác phẩm của một thiên tài thật sự nhiều khi
thật hơn cả con người ngoài đời, bởi chính sức sống lâu bền bởi ý nghĩa điển
hình của nó. Qua nhân vật ta thấy cả một tầng lớp 1 giai cấp một thời đại thậm
chí có nhân vật vượt lên khỏi thời đại có ý nghĩa nhân loại vĩnh cửu sống mãi với thời gian”.
15. “Các ông muốn tiểu thuyết cứ là tiểu thuyết, tôi và các nhà văn cùng chí
hướng như tôi muốn tiểu thuyết là sự thật ở đời”.
16. “Điều quan trọng hơn hết trong sự nghiệp của những nhà văn vĩ đại ấy là
cuộc sống – trường đại học chân chính của thiên tài. Họ đã biết đời sống xã hội
của thời đại, đã cảm thấy sâu sắc mọi đau đớn của con người trong thời đại, đã
rung động tận đáy tâm hồn với những nỗi lo âu bực bội tuổi hổ và những ước
mong tha thiết nhất của loài người. Đó chính là cái hơi thở cái sức sống của
những tác phẩm vĩ đại”.
17. “Văn học thực chất là cuộc đời. Văn học sẽ không là gì cả nếu không vì cuộc đời mà có”.
18. “Nghệ thuật luôn vận động và phát triển trong sự ràng buộc tự nhiên với đời
sống xã hội. Những giá trị nghệ thuật chân chính từ xưa tới nay đều là sáng tác
bắt rễ sâu xa trong mảnh đất thực tế của thời đại mình. Những đỉnh cao nghệ
thuật trong bất kỳ một nền văn học nào cũng đều được xây cất trên nền tảng
vững chắc của thực tại cuộc sống”.
19. “Phong cách là cái còn lại hoặc hạt nhân mà sau khi từ nhà văn chúng ta bóc
đi những cái không phải của bản thân anh ta và tất cả những thứ mà anh ta
giống với người khác”.
20. “Văn như con người của nó, văn thâm hậu thì con người nó trầm mà tỉnh,
văn ôn nhu thì con người của nó khiêm mà hòa, văn cao khiết thì con người của
nó đạm mà giản, văn hùng hồn thì con người nó cương và nhanh, văn chuyên
sâu thì con người nó thuần túy mà đứng đắn”.
21. “Phải Chăng Anh chưa bao giờ đọc hàng giấy biết kín mà có có cảm giác
rằng anh cũng có thể viết không kém và đúng nguyên như thế cũng nên, vì
trong ấy không có gì là đặc sắc riêng biệt. Nhưng liền ngay đó anh bắt gặp một
mẩu truyện ngắn, một bức phác thảo, một vài dòng thôi và anh cảm thấy khác
hẳn, anh không thể nói được như thế và có thể là hay hơn hoặc kém hơn, nhất
định là phải khác, bởi vì muốn nói được như thế, muốn bắt đúng cái nốt ấy thì
phải có một thanh quản tổ chức đúng như thế, cũng giống như chim ấy. Đó là
nét riêng biệt chủ yếu của một tài năng độc đáo và đầy sức sống”.
22. “Nếu như đó là một nhà văn cũ đã quen thuộc thì câu hỏi không phải là anh
ấy là người như thế nào mà sẽ là: nào anh có thể cho tôi thêm một điều gì mới–
Một nhà văn lớn quyết không thể chỉ có một con dấu”.
23. “Mỗi tác phẩm nghệ thuật phải là một phát minh về hình thức và khám phá mới về nội dung”
24. “Cái quan trọng trong tài năng văn học là tiếng nói của chính mình. Cái
giọng riêng của chính mình mà không thể tìm thấy trong cổ họng của bất kỳ một người nào khác”
25. “Nghệ thuật là lĩnh vực của cái độc đáo vì vậy Nó đòi hỏi phải có phong cách
tức là phải có nét gì đó rất mới rất riêng thể hiện trong tác phẩm của mình”.
26. “Nghệ sĩ là con người biết khai thác những ấn tượng riêng – chủ quan – của
mình, tìm thất trong những ấn tượng đó cái có giá trị khái quát và biết làm cho
những ấn tượng ấy có được hình thức riêng” (M.Gorky)
27. “Trong một nhân tài thì một phần mười là thiên bẩm và chín phần mười là
nước mắt và mồ hôi”.
28. “Tác phẩm văn học lớn hấp dẫn người đọc bởi cách nhìn nhận mới, tình cảm
mới về những điều, nhưng việc ai cũng biết cả rồi”. [
AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO DÒNG SÔNG ]
Ký ức về “dòng sông” trong nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường!
Đây là phần nội dung đặc biệt, các bạn có thể lưu lại để làm lời dẫn cho bài
văn của mình hoặc thêm vào phần đánh giá khi viết về tác phẩm "Ai đã đặt tên cho dòng sông" nha!
Nói đến Hoàng Phủ Ngọc Tường, ta nhớ ngay đến đó là một nhà văn của
những dòng sông. Chính ông đã chia sẻ rằng: “Những dòng sông luôn mang lại
cảm xúc sáng tác cho tôi, đã nuôi dưỡng tâm hồn cho tôi, đã nuôi dưỡng tâm
hồn văn học tôi từ nhỏ cho đến bây giờ và mãi mãi sau này”. Nhà văn kể lại tuổi
thơ của mình: “Ngoài những giờ lên lớp, mỗi ngày tôi đều cùng với nhóm bạn
học, ngày nào không ra sông lại thấy hụt hẫng như thiếu một điều gì đó”. Ông
khẳng định rằng, chính sông Hương đã nuôi mạch văn chương trong con người
ông, giúp những mạch máu ấy lan tỏa và sống mãi cho đến hôm nay: “Những kỷ
niệm thời ấu thơ như những đêm nghe ca Huế dù đã cách nay hơn nửa thế kỷ
nhưng tôi vẫn không quên. Ngày đó những đêm ca Huế không sân khấu đèn
màu, không micro, người nghe ngồi bệt dưới nền đất để thưởng thức âm nhạc…
Những kỷ niệm dung dị đó đã ám ảnh suốt những năm tháng tôi xa sông Hương
sau này, để bài ký đầu tiên trong cuộc đời sáng tác của tôi là con sông quê
hương”. Chính vì lẽ đó, mà suốt những năm cuối đời, dù phải nằm trên giường
bệnh nhưng nhà văn vẫn ngóng xa xăm, rồi trầm tư: “Mười ba năm nay, nhờ có
những dòng sông trong ký ức, nên dù phải ngồi một chỗ nhưng tâm hồn tôi lúc
nào cũng hướng ra bên ngoài, vui cùng cuộc sống. Bảy cuốn bút ký viết trên
giường bệnh của tôi có đóng góp lớn nhờ hoài niệm về những dòng sông. Mỗi khi
mệt mỏi chực gục ngã, tôi lại thúc mình phải vươn lên như những đợt sóng vỗ mãi không mỏi”.
Yêu những dòng sông đến hơi thở cuối cùng, nên trong sự nghiệp cầm bút của
mình, hầu hết mọi trang hoa thơm thảo của Hoàng Phủ Ngọc Tường để lại cho
đời, luôn lấp lánh hình ảnh dòng sông. Nhờ đi nhiều, chiêm nghiệm nhiều, nên
ông đặc biệt quan tâm đến những dòng sông khắp mọi miền Tổ quốc và cả
những dòng sông nổi tiếng trên thế giới, để thấy quê mình vẫn là đẹp nhất. Đó
cũng là nguyên do để mở đầu bài ký, nhà văn khẳng định: “Trong những dòng
sông đẹp ở các nước mà tôi thường nghe nói đến hình như chỉ sông Hương là
thuộc về một thành phố duy nhất”. Điều đó có nghĩa là sông Hương đã gắn liền
với không gian – địa lý, văn hóa, lịch sử của một thành phố duy nhất: đó chính là
mảnh đất cố đô Huế thân yêu. Nếu tách riêng sông Hương ra khỏi thành phố
Huế thì nó chỉ còn là một dòng nước chảy giữa đôi bờ vô tri vô giác. Và cũng
trong lời mở đầu nồng nàn ấy, nhà văn đã đặt vị trí của sông Hương ngang bằng
với “những dòng sông đẹp” khác trên thế giới – nhưng trên hết tác giả khẳng
định điều đặc biệt chỉ có ở nàng Hương “là dòng sông thuộc về một thành phố
duy nhất”. Lời khẳng định ấy cũng chính là niềm tự hào của tác giả về dòng
sông quê hương – dòng thi ca đất mẹ, và đây cũng chính là điểm nhìn nghệ
thuật độc đáo của bài kí qua cái nhìn tinh tế của Hoàng Phủ Ngọc Tường.