NGỮ VĂN 12 | Mị trong đêm tinh mùa xuân nghệ thuật miêu tả tâm nhân vt
Đề i:
Phân tích diễn biến tâm trạng nhân vật M trong đoạn trích sau:
“Hồng Ngài năm ấy ăn tết giữa lúc gió thổi vào cỏ gianh vàng ửng, t
càng d.
.
Chó sủa xa xa. Chừng đã khuya. Lúc y, lúc trai đang đến vách làm hiệu, rủ người yêu dỡ vách ra
rừng chơi. Mỵ nín khóc, Mỵ lại bồi hồi”.
Từ đó nhận xét ngòi bút miêu tả tâm nhân vật của nhà văn Hoài.
Bài làm
Thạch Lam đã từng khẳng định sứ mệnh của nhà văn chính là: “Phát hiện ra cái đẹp chỗ không ai ngờ
tới, tim cái đẹp kín đáo che lấp của sự vật, để cho người đọc một i học trông nhìn thưởng thức”.
Ý thức được điều đó Hoài đã thực hiện trọn vẹn được sứ mệnh của mình khi mang đến cho bạn đọc
tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” với điểm sáng hình tượng nhân vật Mị trong đêm tinh mùa xuân qua đó
thấy được ngòi t miêu tả tâm nhân vật của nhà văn Tô Hoài.
Hoài được coi nhà văn xuất sắc của văn xuôi Việt Nam hiện đại. Trong hành trình sáng tạo bền bỉ
của mình ông đã sáng tác đạt tới mức kỉ lục gần 200 đầu sách. Văn chương Hoài thiên v xu hướng
phản ánh hiện thực, phản ánh những sự thật của cuộc sống đời thường trong những trang viết bình dị,
tinh tế đầy chất thơ, bộc lộ vốn hiểu biết phong phú và sâu sắc về cuộc sống, đặc biệt đối với
những phong tục tập quán độc đáo của rẻo núi cao Tây Bắc. truyện ngắn “Vợ chồng A phủ” được
sáng tác năm 1952 in trong tập truyện Tây Bắc (1953), kết quả của chuyến đi thực tế dài tám tháng
cùng bộ đội vào giải phóng miền Tây Bắc.Trong chuyến đi ấy, nhà văn đã dịp chung sống cùng những
người dân tộc thiểu số từ khu du kích đến những bản làng mới được giải phóng. Hoài từng tâm sự:
“Cảnh vật con người nơi đây đã để thương để nhớ cho tôi nhiều quá!”. Việc tác phẩm ra đời như một
món quà mang đầy nghĩa tinh Hoài muốn gửi tặng cho con người mảnh đất nơi đây.
Hoài đã từng quan niệm rằng: “Nhân vật linh hồn trụ cột của tác phẩm”. Đặc biệt trong văn
xuôi với thể loại truyện ngắn, một tác phẩm thành công hay không phụ thuộc hoàn toàn vào nhân vật
tham gia bởi nhân vật trung tâm của câu truyện, nhân vật mới thể xây dựng được cốt truyện,
diễn biến của truyện. Việc xây dựng nhân vật chính dụng ý của nhà văn để thể hiện rõ được tưởng,
nội dung tinh cảm. Trong tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” M nhân vật chính của câu chuyện. Được biết
đến gái xinh đẹp, trẻ trung, tài hoa tài năng thổi hay như thổi sáo nên Mị rất nhiều những
chàng trai theo đuổi. đang một thanh xuân tươi đẹp bên người mình yêu thương. Thế nhưng,
chỉ món nợ truyền kiếp, món nợ tiền kiếp từ ngày cha mẹ mới lấy nhau để lại, Mị đã trở thành món
hàng đem ra để trao đổi, bị lừa bắt trở thành con dâu gạt nợ không công cho nhà thống Tra
địa chủ Hồng Ngài lúc bấy giờ. Cuộc sống của từ đó gắn với đọa đầy về cả thể xác tâm hồn, cô
sống mà như đã chết lúc nào cũng chỉ âm thầm như một chiếc bóng, lẻ loi đơn độc, cho đến đêm tinh
mùa xuân năm ấy, khi tiếng sáo tinh yêu xuất hiện, cùng lúc khơi dậy khả năng sống tiềm tàng trong
gái trẻ này.
Sức sống của Mị dường như mất đi. Nhưng bên trong cái hình ảnh con rùa lầm lũi kia đang một con
người. Khát vọng hạnh phúc thể bị vùi lấp, bị lãng quên trong đáy sâu của một tâm hồn đã chai cứng
đau khổ, nhưng không thể bị tiêu tan, gặp thời thuận lợi thì lại cháy lên. khát vọng hạnh phúc
đó đã bất chợt cháy lên, thật nồng nàn xót xa trong một đêm xuân đầy ắp tiếng gọi của tinh yêu . Bức
tranh Hồng Ngài mùa xuân năm ấy sức làm say đắm lòng người tuổi trẻ. Thêm một điều lạ lùng
năm ấy mùa xuân lại đến sớm với Hồng Ngài, đây quả sự bất ngờ bởi lâu lắm rồi xuân mới đến Hồng
Ngài sớm như vậy, những biến đổi của mùa xuân cũng đã làm cho lòng người những xao động nhỏ.
Gió rét, sắc vàng ửng của cỏ tranh, sự biến đổi màu sắc ảo của các loài hoa đẹp đã góp phần làm nên
cuộc nổi loạn trong một tâm hồn đã bấy nhiêu năm dại đau khổ. Mị quan sát thấy cảnh sắc thiên
nhiên sự đổi khác, những đám trẻ chơi quay, chơi cù, không khí nhộn nhịp, ấm áp tại Hồng Ngài khiến
những tảng băng trong trái tim của gái này đang tan ra. Sự biến đổi của thiên nhiên, đất trời cũng
một trong những tác nhân làm xuất hiện những đổi thay trong lòng Mị.
Trong không khí mùa xuân rộn ràng sắc màu, âm thanh, một hình ảnh đặc biệt đã xuất hiện - đó là
tiếng sáo. Tiếng sáo gọi v ức, gọi về khoảng trời yêu, dội lại trong tâm hồn gái trẻ những tiếng
lòng tha thiết đã rất lâu chưa được tỏ bày. Tiếng sáo đầu núi vọng vào sâu thẳm tâm hồn gợi v bài hát
Mị thường thổi năm xưa:
“Mày con trai con gái rồi
Mày đi làm nương
Tao chưa con trai, con gái
Tao đi tim người yêu”.
Tiếng sáo cất lên từ trái tim tưởng chừng như khô cằn, chai sạn của Mị giờ đây, tiếng sáo đã đánh thức
tâm hồn ngủ yên khát vọng được yêu bấy lâu nay Mị chôn chặt trong tim. Mị như bừng tỉnh, tiếng sáo
rung lên trong trái tim Mị khiến cho nhận thức về cuộc sống ùa về.
Tiếng sáo lần thứ nhất từ xa vọng lại khiến trái tim Mị đang lạnh giá, khô cứng, bỗng mềm dịu, ấm áp,
đập những nhịp đập hồi sinh trở lại “thiết tha bồi hồi”. Rồi Mị bắt đầu uống rượu, Mị uống “ực từng bát”
như để trôi đi bao đau khổ, uất hận. Cách uống rượu như thế khiến Mị say, lịm mặt ngồi đấy. Mị vẫn
nghe tiếng sáo vẫy gọi giục giã, men rượu đã nâng tâm hồn Mị bay theo tiếng sáo đến với những cuộc
chơi, đám chơi trong của quá khứ. Còn thể xác vẫn lại nhà thống “nhìn mọi người nhảy đồng, người
hát” khi mọi người về hết “Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà”. Men rượu khiến Mị quên nhớ: lãng
quên đi thực tại trước mắt gọi về những kỷ niệm thanh xuân. Tiếng sáo lần hai lại vang lên “tai Mị
văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng” tiếng sáo lần này đã đến gần Mị hơn. Tiếng sáo như thôi thúc Mị,
lòng Mị đang sống về ngày trước, những ngày tươi đẹp xuân sắc, rực rỡ, vui tươi nhất, thuở ấy “Mị thổi
sáo giỏi” “Mị uốn chiếc trên môi, thổi cũng hay như thổi sáo”, biết bao nhiêu người , ngày
đêm đã thổi sáo đi theo Mị. Theo thói quen, Mị lại bước vào căn buồng tối tăm nhưng lòng phơi phới trở
lại, vui như những đêm Tết ngày trước. Đồng thời M nhận thức ràng về bản thân, Mị còn trẻ Mị
muốn được đi chơi. M còn nhận thức được hiện thực phũ phàng rằng mình A Sử không lòng
với nhau vẫn phải với nhau. Lúc này, ý thức sống trỗi dậy mạnh mẽ khiến một lần nữa Mị muốn
tim đến cái chết, chết để được sống tự do. Thế nhưng, tiếng sáo vẫn lửng bay ngoài đường như mời
gọi, đưa Mị thoát khỏi cảm giác muốn chết. Mị thấy mình như được hồi sinh thêm một lần nữa. Tiếng
sáo vẫn đây, cùng với khúc ca yêu thương của tuổi trẻ vọng về:
“Anh ném pao
Em không bắt
Em không yêu
Quả pao rơi rồi...”
Mị đã thức dậy với sức sống tiềm tàng cảm thức về thân phận. Cho nên trong thời khắc ấy, ta mới
thấy trong lòng Mị đầy rẫy những mâu thuẫn. Lòng phơi phới nhưng Mị vẫn theo quán tính bước vào
buồng, ngồi xuống giường, trông ra cái lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. khi lòng ham sống trỗi dậy thì ý
nghĩ đầu tiên được chết ngay đi. Nhưng rồi nỗi ám ảnh sức sống mãnh liệt của tuổi xuân cứ lớn dần,
cho tới khi lấn chiếm hẳn trọn bộ tâm hồn suy nghĩ của Mị, cho tới khi Mị hoàn toàn chìm hẳn vào
trong ảo giác : “Mị muốn đi chơi. Mị cũng sắp đi chơi”. Phải tới thời điểm đó Mị mới hành động như
một kẻ mộng du: Mị xắn miếng mỡ, thắp sáng căn phòng u tối; quấn lại tóc, với thêm cái váy hoa, rồi rút
thêm cái áo. Tất cả những việc đó, Mị đã làm như trong một giấc mơ, tuyệt nhiên không nhìn thấy A S
bước vào, không nghe thấy A Sử hỏi. A Sử biết Mị muốn đi chơi chuẩn bị đi chơi, hắn tức lắm, đánh
rồi trói đứng Mị vào cột, tắt đèn đóng sập cửa lại. Những hành động nhẫn tâm của A Sử dường như
muốn đẩy Mị vào bóng tối, dìm Mị chết trong sự bế tắc tuyệt vọng thế nhưng Mị thật tâm chẳng h
để ý tới những đang diễn ra với mình. Mị đang trong trạng thái mộng du đang chìm đắm với
những giấc về một thời xuân trẻ, đang bồng bềnh trong cảm giác du xuân. Bây giờ, tiếng sáng vẫn
đang rập rờn trong đầu của Mị, “Tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi”. Tâm hồn
Mị đang còn sống trong thực tại ảo, sợi dây trói của đời thực chưa thể làm kinh động ngay lập tức giấc
của kẻ mộng du. Cái cảm giác về hiện tại tàn khốc, Mị chỉ cảm thấy khi vùng chân bước theo tiếng
sáo tay chân đau không cựa được. Nhưng nếu cái không đến một lần nữa thì sự tỉnh ra cũng vậy.
Lại một giai đoạn chập chờn nữa giữa cái cái tỉnh, giữa tiếng sáo nỗi đau nhức của dây trói
tiếng con ngựa đạp vách, nhai cỏ, gãi chân. Nhưng bây giờ thì theo chiều ngược lại, tỉnh dần ra, đau đớn
dại dần đi, để sáng hôm sau lại trở về với vị trí của con rùa nuôi trong câm lặng, thậm chí n
câm lặng hơn trước.
Cuộc sống hiện lên với muôn màu, nhưng l sâu thẳm bên trong lại chính tâm hồn con người ấy vậy
vẫn những nhà thám hiểm đại chuyên phiêu lưu khám phá thế giới đó những người nghệ
văn chương. Đọc đoạn văn miêu tả diễn biến tâm trạng Mị trong đêm tinh mùa xuân, bất cứ ai cũng đều
ngạc nhiên, thán phục trước khả năng am hiểu nội tâm nhân vật của nhà văn Hoài. Với tài năng nổi
bật, Hoài đã miêu tả thật tinh tế những diễn biến tâm trạng nhân vật Mị trong đêm tinh a xuân,
khi thiết tha bồi hồi, khi nghẹn ngào xót xa. Chẳng những thế, cả hai Mị A Phủ đều được thể hiện một
cách sống động chân thực với những nét tính cách của người dân lao động miền núi nói chung của
người H'mông nói riêng. Mị bên ngoài lặng lẽ, âm thầm nhẫn nhục nhưng bên trong sôi nổi một niềm
ham sống, khao khát tự do hạnh phúc. A Phủ táo bạo, gan góc chất phác t tin. Cả hai tuy cùng
nạn nhân của bọn chúa đất, quan lại thống trị miền núi tàn bạo, độc ác nhưng họ tiềm ẩn sức mạnh
phản kháng mãnh liệt, dữ dội. Tác gi đã chọn các góc nhìn điểm nhìn mang tính chất đối lập để tạo
ra hai hình tượng nghệ thuật mang những nét đặc sắc khác nhau. Ngòi bút ấy còn được thể hiện qua
nghệ thuật miêu tả đời sống nội tâm của nhân vật, ít miêu tả hành động bên ngoài nếu thì chỉ
những hành động lặp đi lặp lại. Ngoài ra, Hoài còn mượn hình tượng thiên nhiên để miêu t tâm
trạng “Mùa xuân của thiên nhiên của đất trời như gợi lên cả sức sống mùa xuân trong lòng Mị”. Đoạn
văn không dài nhưng đủ để chúng ta cảm nhận được sức sống tiềm tàng trong nhân vật Mị, cũng đủ
để chúng ta thán phục s tinh tế trong ngòi bút Hoài.
Ai-ma-top đã từng nhận định: “Tác phẩm chân chính sẽ không bao giờ kết thúc trang cuối cùng, không
bao giờ hết khả năng k chuyện khi các câu chuyện về nhân vật kết thúc”. Gấp lại những trang viết về
“Vợ chồng A Phủ”, về nhân vật M một gái Mèo với sức sống mãnh liệt song trong lòng người đọc vẫn
để lại trong lòng người đọc vẫn những ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp, sức sống, khao khát sống của con
người. Qua đó mang đến ta một niềm khao khát sống, niềm tin vào chính mình bởi sứ mệnh của con
người không phải chỉ tồn tại sống, sống cho thật ý nghĩa rực rỡ.

Preview text:

NGỮ VĂN 12 | Mị trong đêm tinh mùa xuân và nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật Đề bài:
Phân tích diễn biến tâm trạng nhân vật Mị trong đoạn trích sau:
“Hồng Ngài năm ấy ăn tết giữa lúc gió thổi vào cỏ gianh vàng ửng, rét càng dữ. ….
Chó sủa xa xa. Chừng đã khuya. Lúc này, lúc trai đang đến gò vách làm hiệu, rủ người yêu dỡ vách ra
rừng chơi. Mỵ nín khóc, Mỵ lại bồi hồi”.

Từ đó nhận xét ngòi bút miêu tả tâm lí nhân vật của nhà văn Tô Hoài. Bài làm
Thạch Lam đã từng khẳng định sứ mệnh của nhà văn chính là: “Phát hiện ra cái đẹp ở chỗ không ai ngờ
tới, tim cái đẹp kín đáo và che lấp của sự vật, để cho người đọc một bài học trông nhìn và thưởng thức”.
Ý thức được điều đó Tô Hoài đã thực hiện trọn vẹn được sứ mệnh của mình khi mang đến cho bạn đọc
tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” với điểm sáng là hình tượng nhân vật Mị trong đêm tinh mùa xuân qua đó
thấy được ngòi bút miêu tả tâm lí nhân vật của nhà văn Tô Hoài.
Tô Hoài được coi là nhà văn xuất sắc của văn xuôi Việt Nam hiện đại. Trong hành trình sáng tạo bền bỉ
của mình ông đã sáng tác đạt tới mức kỉ lục gần 200 đầu sách. Văn chương Tô Hoài thiên về xu hướng
phản ánh hiện thực, phản ánh những sự thật của cuộc sống đời thường trong những trang viết bình dị,
tinh tế và đầy chất thơ, bộc lộ vốn hiểu biết phong phú và sâu sắc về cuộc sống, đặc biệt là đối với
những phong tục tập quán độc đáo của rẻo núi cao Tây Bắc. Và truyện ngắn “Vợ chồng A phủ” được
sáng tác năm 1952 in trong tập truyện Tây Bắc (1953), là kết quả của chuyến đi thực tế dài tám tháng
cùng bộ đội vào giải phóng miền Tây Bắc.Trong chuyến đi ấy, nhà văn đã có dịp chung sống cùng những
người dân tộc thiểu số từ khu du kích đến những bản làng mới được giải phóng. Tô Hoài từng tâm sự:
“Cảnh vật và con người nơi đây đã để thương để nhớ cho tôi nhiều quá!”. Việc tác phẩm ra đời như một
món quà mang đầy nghĩa tinh mà Tô Hoài muốn gửi tặng cho con người và mảnh đất nơi đây.
Tô Hoài đã từng quan niệm rằng: “Nhân vật là linh hồn và là trụ cột của tác phẩm”. Đặc biệt trong văn
xuôi với thể loại truyện ngắn, một tác phẩm có thành công hay không phụ thuộc hoàn toàn vào nhân vật
tham gia bởi nhân vật là trung tâm của câu truyện, có nhân vật mới có thể xây dựng được cốt truyện,
diễn biến của truyện. Việc xây dựng nhân vật chính là dụng ý của nhà văn để thể hiện rõ được tư tưởng,
nội dung và tinh cảm. Trong tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” Mị là nhân vật chính của câu chuyện. Được biết
đến là cô gái xinh đẹp, trẻ trung, tài hoa có tài năng thổi lá hay như thổi sáo nên Mị có rất nhiều những
chàng trai theo đuổi. Cô đang có một thanh xuân tươi đẹp bên người mà mình yêu thương. Thế nhưng,
chỉ vì món nợ truyền kiếp, món nợ tiền kiếp từ ngày cha mẹ mới lấy nhau để lại, Mị đã trở thành món
hàng đem ra để trao đổi, cô bị lừa bắt trở thành cô con dâu gạt nợ không công cho nhà thống lý Pá Tra –
địa chủ ở Hồng Ngài lúc bấy giờ. Cuộc sống của cô từ đó gắn với đọa đầy về cả thể xác và tâm hồn, cô
sống mà như đã chết lúc nào cũng chỉ âm thầm như một chiếc bóng, lẻ loi và đơn độc, cho đến đêm tinh
mùa xuân năm ấy, khi tiếng sáo tinh yêu xuất hiện, cùng là lúc khơi dậy khả năng sống tiềm tàng trong cô gái trẻ này.
Sức sống của Mị dường như mất đi. Nhưng bên trong cái hình ảnh con rùa lầm lũi kia đang là một con
người. Khát vọng hạnh phúc có thể bị vùi lấp, bị lãng quên trong đáy sâu của một tâm hồn đã chai cứng
vì đau khổ, nhưng không thể bị tiêu tan, gặp thời cơ thuận lợi thì nó lại cháy lên. Và khát vọng hạnh phúc
đó đã bất chợt cháy lên, thật nồng nàn và xót xa trong một đêm xuân đầy ắp tiếng gọi của tinh yêu . Bức
tranh Hồng Ngài mùa xuân năm ấy có sức làm say đắm lòng người tuổi trẻ. Thêm một điều lạ lùng là
năm ấy mùa xuân lại đến sớm với Hồng Ngài, đây quả là sự bất ngờ bởi lâu lắm rồi xuân mới đến Hồng
Ngài sớm như vậy, những biến đổi của mùa xuân cũng đã làm cho lòng người có những xao động nhỏ.
Gió rét, sắc vàng ửng của cỏ tranh, sự biến đổi màu sắc kì ảo của các loài hoa đẹp đã góp phần làm nên
cuộc nổi loạn trong một tâm hồn đã bấy nhiêu năm tê dại vì đau khổ. Mị quan sát thấy cảnh sắc thiên
nhiên có sự đổi khác, những đám trẻ chơi quay, chơi cù, không khí nhộn nhịp, ấm áp tại Hồng Ngài khiến
những tảng băng trong trái tim của cô gái này đang tan ra. Sự biến đổi của thiên nhiên, đất trời cũng là
một trong những tác nhân làm xuất hiện những đổi thay trong lòng Mị.
Trong không khí mùa xuân rộn ràng sắc màu, âm thanh, có một hình ảnh đặc biệt đã xuất hiện - đó là
tiếng sáo. Tiếng sáo gọi về ký ức, gọi về khoảng trời yêu, dội lại trong tâm hồn cô gái trẻ những tiếng
lòng tha thiết đã rất lâu chưa được tỏ bày. Tiếng sáo đầu núi vọng vào sâu thẳm tâm hồn gợi về bài hát
Mị thường thổi năm xưa:
“Mày có con trai con gái rồi Mày đi làm nương
Tao chưa có con trai, con gái Tao đi tim người yêu”.
Tiếng sáo cất lên từ trái tim tưởng chừng như khô cằn, chai sạn của Mị giờ đây, tiếng sáo đã đánh thức
tâm hồn ngủ yên và khát vọng được yêu bấy lâu nay Mị chôn chặt trong tim. Mị như bừng tỉnh, tiếng sáo
rung lên trong trái tim Mị khiến cho nhận thức về cuộc sống ùa về.
Tiếng sáo lần thứ nhất từ xa vọng lại khiến trái tim Mị đang lạnh giá, khô cứng, bỗng mềm dịu, ấm áp,
đập những nhịp đập hồi sinh trở lại “thiết tha bồi hồi”. Rồi Mị bắt đầu uống rượu, Mị uống “ực từng bát”
như để trôi đi bao đau khổ, uất hận. Cách uống rượu như thế khiến Mị say, lịm mặt ngồi đấy. Mị vẫn
nghe tiếng sáo vẫy gọi giục giã, men rượu đã nâng tâm hồn Mị bay theo tiếng sáo đến với những cuộc
chơi, đám chơi trong của quá khứ. Còn thể xác vẫn ở lại nhà thống lí “nhìn mọi người nhảy đồng, người
hát” khi mọi người về hết “Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà”. Men rượu khiến Mị quên và nhớ: lãng
quên đi thực tại trước mắt và gọi về những kỷ niệm thanh xuân. Tiếng sáo lần hai lại vang lên “tai Mị
văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng” tiếng sáo lần này đã đến gần Mị hơn. Tiếng sáo như thôi thúc Mị,
lòng Mị đang sống về ngày trước, những ngày tươi đẹp xuân sắc, rực rỡ, vui tươi nhất, thuở ấy “Mị thổi
sáo giỏi” “Mị uốn chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay như thổi sáo”, có biết bao nhiêu người mê, ngày
đêm đã thổi sáo đi theo Mị. Theo thói quen, Mị lại bước vào căn buồng tối tăm nhưng lòng phơi phới trở
lại, vui như những đêm Tết ngày trước. Đồng thời Mị nhận thức rõ ràng về bản thân, Mị còn trẻ và Mị
muốn được đi chơi. Và Mị còn nhận thức được hiện thực phũ phàng rằng mình và A Sử không có lòng
với nhau mà vẫn phải ở với nhau. Lúc này, ý thức sống trỗi dậy mạnh mẽ khiến một lần nữa Mị muốn
tim đến cái chết, chết để được sống tự do. Thế nhưng, tiếng sáo vẫn lơ lửng bay ngoài đường như mời
gọi, đưa Mị thoát khỏi cảm giác muốn chết. Mị thấy mình như được hồi sinh thêm một lần nữa. Tiếng
sáo vẫn ở đây, cùng với khúc ca yêu thương của tuổi trẻ vọng về: “Anh ném pao Em không bắt Em không yêu Quả pao rơi rồi. .”
Mị đã thức dậy với sức sống tiềm tàng và cảm thức về thân phận. Cho nên trong thời khắc ấy, ta mới
thấy trong lòng Mị đầy rẫy những mâu thuẫn. Lòng phơi phới nhưng Mị vẫn theo quán tính bước vào
buồng, ngồi xuống giường, trông ra cái lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Và khi lòng ham sống trỗi dậy thì ý
nghĩ đầu tiên là được chết ngay đi. Nhưng rồi nỗi ám ảnh và sức sống mãnh liệt của tuổi xuân cứ lớn dần,
cho tới khi nó lấn chiếm hẳn trọn bộ tâm hồn và suy nghĩ của Mị, cho tới khi Mị hoàn toàn chìm hẳn vào
trong ảo giác : “Mị muốn đi chơi. Mị cũng sắp đi chơi”. Phải tới thời điểm đó Mị mới có hành động như
một kẻ mộng du: Mị xắn miếng mỡ, thắp sáng căn phòng u tối; quấn lại tóc, với thêm cái váy hoa, rồi rút
thêm cái áo. Tất cả những việc đó, Mị đã làm như trong một giấc mơ, tuyệt nhiên không nhìn thấy A Sử
bước vào, không nghe thấy A Sử hỏi. A Sử biết Mị muốn đi chơi và chuẩn bị đi chơi, hắn tức lắm, đánh
rồi trói đứng Mị vào cột, tắt đèn đóng sập cửa lại. Những hành động nhẫn tâm của A Sử dường như
muốn đẩy Mị vào bóng tối, dìm Mị chết trong sự bế tắc và tuyệt vọng thế nhưng Mị thật tâm chẳng hề
để ý tới những gì đang diễn ra với mình. Mị đang ở trong trạng thái mộng du đang chìm đắm với
những giấc mơ về một thời xuân trẻ, đang bồng bềnh trong cảm giác du xuân. Bây giờ, tiếng sáng vẫn
đang rập rờn trong đầu của Mị, “Tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi”. Tâm hồn
Mị đang còn sống trong thực tại ảo, sợi dây trói của đời thực chưa thể làm kinh động ngay lập tức giấc
mơ của kẻ mộng du. Cái cảm giác về hiện tại tàn khốc, Mị chỉ cảm thấy khi vùng chân bước theo tiếng
sáo mà tay chân đau không cựa được. Nhưng nếu cái mơ không đến một lần nữa thì sự tỉnh ra cũng vậy.
Lại một giai đoạn chập chờn nữa giữa cái mơ và cái tỉnh, giữa tiếng sáo và nỗi đau nhức của dây trói và
tiếng con ngựa đạp vách, nhai cỏ, gãi chân. Nhưng bây giờ thì theo chiều ngược lại, tỉnh dần ra, đau đớn
và tê dại dần đi, để sáng hôm sau lại trở về với vị trí của con rùa nuôi trong câm lặng, mà thậm chí còn câm lặng hơn trước.
Cuộc sống hiện lên với muôn màu, nhưng có lẽ sâu thẳm bên trong lại là chính tâm hồn con người ấy vậy
mà vẫn có những nhà thám hiểm đại chuyên phiêu lưu khám phá thế giới – đó là những người nghệ sĩ
văn chương. Đọc đoạn văn miêu tả diễn biến tâm trạng Mị trong đêm tinh mùa xuân, bất cứ ai cũng đều
ngạc nhiên, thán phục trước khả năng am hiểu nội tâm nhân vật của nhà văn Tô Hoài. Với tài năng nổi
bật, Tô Hoài đã miêu tả thật tinh tế những diễn biến tâm trạng nhân vật Mị trong đêm tinh mùa xuân,
khi thiết tha bồi hồi, khi nghẹn ngào xót xa. Chẳng những thế, cả hai Mị và A Phủ đều được thể hiện một
cách sống động và chân thực với những nét tính cách của người dân lao động miền núi nói chung và của
người H'mông nói riêng. Mị bên ngoài lặng lẽ, âm thầm nhẫn nhục nhưng bên trong sôi nổi một niềm
ham sống, khao khát tự do và hạnh phúc. A Phủ táo bạo, gan góc mà chất phác tự tin. Cả hai tuy cùng là
nạn nhân của bọn chúa đất, quan lại thống trị miền núi tàn bạo, độc ác nhưng họ tiềm ẩn sức mạnh
phản kháng mãnh liệt, dữ dội. Tác giả đã chọn các góc nhìn và điểm nhìn mang tính chất đối lập để tạo
ra hai hình tượng nghệ thuật mang những nét đặc sắc khác nhau. Ngòi bút ấy còn được thể hiện qua
nghệ thuật miêu tả đời sống nội tâm của nhân vật, ít miêu tả hành động bên ngoài nếu có thì chỉ có
những hành động lặp đi lặp lại. Ngoài ra, Tô Hoài còn mượn hình tượng thiên nhiên để miêu tả tâm
trạng “Mùa xuân của thiên nhiên của đất trời như gợi lên cả sức sống mùa xuân trong lòng Mị”. Đoạn
văn không dài nhưng đủ để chúng ta cảm nhận được sức sống tiềm tàng trong nhân vật Mị, và cũng đủ
để chúng ta thán phục sự tinh tế trong ngòi bút Tô Hoài.
Ai-ma-top đã từng nhận định: “Tác phẩm chân chính sẽ không bao giờ kết thúc ở trang cuối cùng, không
bao giờ hết khả năng kể chuyện khi các câu chuyện về nhân vật kết thúc”. Gấp lại những trang viết về
“Vợ chồng A Phủ”, về nhân vật Mị một cô gái Mèo với sức sống mãnh liệt song trong lòng người đọc vẫn
để lại trong lòng người đọc vẫn những ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp, sức sống, khao khát sống của con
người. Qua đó mang đến ta một niềm khao khát sống, niềm tin vào chính mình bởi sứ mệnh của con
người không phải chỉ là tồn tại mà là sống, sống cho thật ý nghĩa và rực rỡ.