





Preview text:
TỔNG HỢP LÁ THƯ, LỜI CHÚC
*Cho cha, mẹ: Đức Phát, Phương Uyên
Long Xuyên, ngày…., tháng…., năm….
Kính gửi ba và mẹ yêu quý,
Để có thể đứng, cất bước và phát lên bức thư này, đó là cả một quá trình, một
quá trình mà ở đó có con, có ba và có cả mẹ nữa. Vậy ba mẹ à, hãy cùng con
ngược dòng quá khứ, soi nét từng sự thay đổi trong suốt cả quá trình cùng con nhé! 2005 - một tiếng khóc
Khoảnh khắc con ra đời mọi thứ dường như bị đảo lộn, lúc mẹ cảm thấy đau
nhất lại là lúc hạnh phúc nhất của mẹ, lúc ba nước mắt lưng tròng lại là lúc tự
hào nhất của ba. Dường như sự xuất hiện của con đã làm cuộc sống của ba mẹ
thêm bộn bề hơn. Giờ đây, ba phải nặng thêm trên vai biết bao trách nhiệm, lo
toan, mẹ phải tảo tần, lo thêm cho một thành viên mới. Ấy thế mà, cả hai vẫn
luôn hạnh phúc và chung tay uốn nắn con nên người mà không một lời than vãn. 2011 - một bước đi
Thoáng chốc, Thần Thời gian phủ lên con một thân hình mới nhưng trong mắt
mẹ, con vẫn sẽ chẳng bao giờ thay đổi, chẳng thể nào phát triển lớn hơn nếu
không được chính tay mẹ lo cho từng miếng cơm manh áo. Cột mốc đầu tiên
đánh dấu sự khôn lớn trong con là ngày đầu tiên đi học, tay trong tay mẹ dìu dắt,
đứng trước căn nhà to gấp 10 lần ngôi nhà con thường ở, mẹ bảo với con căn
nhà ấy mang tên “Ngôi trường”. Và chính lúc đó, lần đầu tiên con hiểu được sự
thiếu vắng hơi ấm nơi mẹ, một cảm giác sợ hãi đến cuống quýt, chơi vơi đến lạc
lõng giữa ngôi nhà mới này, con bật khóc to hơn lúc con chào đời. Và chỉ có mẹ
là hiểu con, mẹ biết điều này sẽ xảy ra nên mẹ chỉ nép vào một góc, luôn sẵn
sàng lao ra đón con khi con khóc, và như dự tính, mẹ chạy đến bế con vào lòng.
Lúc ấy, dù chưa đủ lớn để định nghĩa được cảm xúc trong lòng nhưng đó là cảm
giác vui sướng òa lên như bắt được chiếc phao cứu sinh và một hậu vị trong
tim con là sự bình tâm mà khi đã đủ lớn con định nghĩa đó là “an lòng”. Cột
mốc đầu tiên cho con hiểu được mẹ là người sẽ không bao giờ bỏ mặc con và sẽ
luôn xuất hiện những lúc con cần. 2016 - một vụt chạy
Đứng trước mái trường trung học cơ sở cũng đồng nghĩa với đứng trước tuổi
dậy thì; thể xác con phát triển để chứa đựng cái tôi ngày càng căng phồng ra. Và
có vẻ như, vòng tay của ba mẹ đã chật ních khiến con cảm thấy ngột ngạt, thúc
ép một ý nghĩ nảy lên trong đầu con: “CHẠY”. Và vì con chạy, vô tình tạo nên
một khoảng cách mang tên: Khoảng cách thế hệ. Chính khoảng cách ấy đã tạo
nên sự hiểu lầm giữa con và ba mẹ. Con chạy là để đi tìm chính mình nhưng ba
mẹ lại chỉ thấy con chạy xa vòng tay bảo vệ của ba mẹ. Nhưng con không trách
ba mẹ, vì con hiểu rằng ngoài kia xã hội là những trái cấm mật ngọt chết người,
những thú vui mà ẩn sâu trong đó là sự sa đọa, có bậc cha mẹ nào nỡ lòng nhìn
con mình chạy ngây ngô giữa những cạm bẫy ấy, con còn hiểu hơn nữa là
những đòn roi, những mắng nhiếc giáng lên con, làm tổn thương về thể xác
nhưng sâu sắc hơn là tinh thần. Tất cả cũng chỉ để phục vụ cho một mục đích
cao cả - bảo vệ người con mà ba mẹ luôn trân quý. Con hiểu hết tất cả, nhưng vì
chưa học được cách kiểm soát cảm xúc của bản thân kèm với cái tôi quá lớn,
con đã trở thành con rối của cơn thịnh nộ, đáp trả lại để ăn thua đủ với ba mẹ
mình. Và khi cơn thịnh nộ đã nguôi dần, thứ còn lại trong con là sự hối hận, con
hối hận vì đã để cái tôi cao ngạo thiếu tự chủ của con làm tổn thương ba mẹ,
nhưng lúc ấy con chẳng cất được thành lời, giữ sự im lặng tuyệt đối với ba mẹ.
Nếu như lúc ấy ba mẹ thấy con cứng đầu và không biết đúng sai, hãy nghe con
giải thích, con im lặng không phải vì không nhận ra lỗi sai của bản thân mình,
mà sự xấu hổ đã khiến con chùn bước, ngăn chặn bước đường làm lành giữa
chúng ta. Cột mốc thứ hai có quá nhiều biến đổi cả về mặt thể xác lẫn tinh thần
khiến con choáng ngợp, nhưng tất cả là để phục vụ cho cột mốc thứ ba. Và ở cột
mốc thứ hai này, con nghĩ bài học vô giá mà chỉ có ba mẹ có thể truyền cho con
đó là lòng thương bao la, sự hy sinh vô bờ bến của hai người dành cho con. Con
nhận thức được rằng đòn roi có thể làm đau con một nhưng nó lại giáng lên ba
mẹ con một lực gấp 100 lần, ba mẹ chấp nhận đau đớn ấy để cho con trưởng thành, nên người. 2020 - một bật nhảy
Ba mẹ thường thủ thỉ vào tai con lúc con thiêm thiếp rằng: “Con ráng mau ăn
chóng lớn, sau này thành tài nha con!” Và đã đến lúc con hoàn thành được tâm
nguyện đó. Nhưng để đạt được, con cần phải tìm ra một ngành nghề phù hợp
với bản thân, một ngành nghề thật sự phù hợp với sở thích, đam mê, thế mạnh
của mình chứ không phải một ngành nghề chỉ mang lại danh tiếng. Hãy để con
có một cú bật nhảy thật cao để con có thể chạm đến ước mơ của riêng con, một
ước mơ con đã giấu trong cơn mưa sao băng, mỗi khi chúng bay vụt qua con lại
chắp tay gửi gắm giấc mơ ấy của mình lên những ngôi sao. Khi con nói với cả
ba và mẹ về những dự định tương lai con đã ấp ủ bấy lâu nay, ba mẹ đều im
lặng, lúc ấy con non nớt không phân biệt được nhưng giờ con đã biết, đó là một
sự đồng ý, một sự ủng hộ tuyệt đối nhưng không cất thành lời. Cột mốc thứ ba
này cũng có thể coi là cột mốc kết thúc 12 năm đèn sách, và giờ đây đã đến lúc
con rời khỏi vùng an toàn - ba mẹ, gia đình của con để đi đến một thành phố
chứa đầy ắp những hoài bão của tuổi trẻ. Ở cột mốc này, con nhận ra rằng ba
mẹ luôn dành cho con những điều tuyệt vời nhất, nhưng chưa chắc là phù hợp
nhất với con, nên con cần phải có lập trường riêng của bản thân và hướng đi
riêng của mình. Xin ba mẹ hãy hiểu cho con vì chỉ có con mới thật sự hiểu con
và con cũng rất biết ơn vì ba mẹ đã không ngăn cấm mà đã luôn ngầm ủng hộ
phía sau con, dù trên con đường ấy có chông gai như thế nào, ba mẹ vẫn luôn ở
đó, chỉ là không lộ diện. Và con hứa rằng khi đã công thành danh toại, con sẽ
trở về, vẫn sẽ là đứa con ngoan của ba mẹ và báo đáp lại công ơn dưỡng dục bấy lâu nay.
“Tình yêu của cha dạt dào chan chứa
Nét duyên của mẹ mặn mà tháng năm” Ling Red
Khoảng thời gian qua tạo nên những kỷ niệm bất hủ trong con, lấp đầy lăng
kính con với muôn vàn sắc màu long lanh, lấp lánh . Tuổi xanh, sắc hương của
con càng trở nên nồng đượm, tươi thắm giữa thiếu thời ngây ngô. Tất cả những
điều ấy sẽ không thể tuyệt đẹp hơn khi vắng bóng đi tình yêu bao la của ba và
mẹ trên chuyến phiêu lưu của con. Cho dù sau này con có tha phương xứ nào,
lang bạt nơi đâu, con vẫn luôn nhớ về những mảnh ký ức lấp lánh. Cho dù sau
này vật chất có mị hoặc, sống trong vàng son nhung lụa, trong ngần ánh dương,
con cũng không thể chối bỏ rằng con là con của ba và mẹ. Đó là một sự thật
tuyệt nhiên không thể chối bỏ, dòng máu nóng hổi luôn chảy trong con là sự hòa
quyện của cả ba lẫn mẹ tạo nên con thật đặc biệt ngày hôm nay. Và điều đó
càng khẳng định rằng mai sau con có như thế nào đi chăng nữa, có giàu sang
phú quý hay khổ cực thiếu thốn, thì ba mẹ vẫn luôn mong con quay về, vì điều
cha mẹ mong không phải là sự đáp ơn bằng vật chất, mà chỉ đơn giản là cảm
giác quây quần, sum vầy. Ba cả mẹ sẽ luôn mở rộng vòng tay đón lấy con, sẵn
sàng chữa lành cho con mỗi khi mảnh hồn con đau đớn vì điều hạnh phúc nhất
đối với ba mẹ là thấy con nên người và sống hạnh phúc.
Con yêu quý của ba và mẹ
*Cho thầy, cô: Hồng Lam, Minh Châu
Long Xuyên, ngày … tháng … năm 2023 Thân gửi Quý Thầy Cô
Kính thưa Quý vị đại biểu, kính thưa Quý Thầy Cô giáo cùng toàn thể các
bậc Phụ Huynh thân mến! Con tên là Nguyễn Hoàng Anh Thư, học sinh lớp
12A1. Hôm nay, trong không khí hân hoan, phấn khởi, đầy cảm xúc của buổi lễ
Tri ân trưởng thành, con rất vinh dự được thay mặt cho toàn thể các bạn học
sinh lớp A1 niên khóa 2020-2023 trường THPTC Thoại Ngọc Hầu bày tỏ những
tình cảm và lời tri ân chân thành của mình trong buổi lễ vô cùng ý nghĩa này. Ai
trong chúng con cũng không khỏi bồi hồi và thổn thức, vẫn cổng trường ấy, vẫn
hàng phượng vĩ, vẫn cái trống trường thân quen, vẫn gương mặt các thầy cô yêu
dấu mà giờ đây tất cả như lặng vài nhịp trong ánh mắt rưng rưng. Nhà thơ Chế
Lan Viên từng viết “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn” .
Mái trường ơi - nơi mà chúng con xem như ngôi nhà thứ hai của mình cùng
những người thầy người cô không khác gì người cha người mẹ nhưng mai này
đây sẽ không còn được gặp gỡ thường xuyên nữa rồi. Thầy cô kính yêu của
chúng con ơi, chỉ mới ngày nào khi vừa bước qua cánh cổng trường với danh
nghĩa là học sinh chính thức của trường Thoại. Lúc ấy, chúng con mỗi người 1
suy nghĩ, 1 cảm xúc riêng, và có lẽ chưa một ai biết rằng những người cô, người
thầy tuy còn xa lạ lúc bấy giờ ấy chính là những người mà đến thời điểm hiện
tại khiến ta không nỡ lòng rời xa nhất.
Dường như các thầy cô đã nói đúng…thời gian 3 năm thật sự rất ngắn, chúng
con mải mê với con chữ, nỗ lực hết mình để chạm tới cánh cổng đại học mơ ước,
và rồi bất giác nhận ra lại một mùa hè nữa đã đến, sân trường lại phủ đầy những
cánh hoa phượng đỏ rực nhưng vẫn còn đấy biết bao lời cảm ơn và xin lỗi sao
thật khó để nói. 3 năm cấp ba của tuổi thanh xuân rực rỡ rồi cũng trôi qua, đó là
3 năm mà chúng con được đồng hành cùng với các thầy cô không chỉ trên hành
trình trau dồi tri thức mà còn là cả một chặng đường rèn luyện nhân cách, học
hỏi ở thầy cô cách sống, cách làm người. Nhớ cái hồi lớp 10 mới bước vào
trường chúng con vẫn còn là những đứa trẻ lưng chừng ở độ tuổi thiếu
niên đang học cách để làm người lớn, đang loay hoay tìm kiếm và khẳng định
mình nên sẽ không thể tránh khỏi những giây phút bốc đồng, những phát ngôn
thơ dại, những hành động xốc nổi khiến thầy cô phải bận lòng suy nghĩ. Có lẽ
thầy cô đã vất vả nhiều trong hành trình dạy dỗ các cô cậu học trò tinh nghịch
này rồi, thế nên trong giây phút thiêng liêng này chúng con muốn gửi lời xin lỗi
thành tâm đến thầy cô. Tuy nhiên nếu không có những câu chuyện dở khóc dở
cười đã diễn ra ở ngôi nhà thứ hai này thì chúng con khó mà có được những
cảm xúc thuần khiết đầu tiên nơi hành lang đầy nắng, nơi ghế đá rợp bóng mát
trên đầu và chính nhờ những lời dạy bảo ân cần và đầy ý nghĩa của thầy cô mà
chúng con đã trưởng thành, chín chắn hơn. Chúng con cảm ơn vì thầy cô đã
khơi nguồn tri thức, thắp lửa đam mê học tập cho chúng con, biết ơn thầy cô đã
luôn yêu thương bao dung cho những vấp ngã đầu đời ấy và luôn đồng hành,
dẫn dắt chúng con trên hành trình chinh phục giấc mơ của mình. Chúng con sẽ
không bao giờ quên những lời dạy đó, nghiêm nghị có, hài hước vui vẻ có
nhưng sâu thẳm trong mỗi lời dạy là tâm huyết, là khát vọng hoàn thành sứ
mệnh trồng người cao cả.
Qua mùa hè này, phòng học quen thuộc này sẽ vẫn kín chỗ ngồi nhưng đáng
tiếc ở đó sẽ không còn là chúng con nữa. Thoại Ngọc Hầu trong trái tim chúng
con là những ngày tháng thân thương có thầy cô chỉ bảo, luôn hỗ trợ, động viên,
tạo mọi điều kiện để chúng con có được môi trường học tập tốt nhất và kịp thời
nắm lấy những cơ hội để tỏa sáng. Đằng sau từng thành tích chói lọi, những lời
khen học sinh trường Thoại nói chung và học sinh A1 nói riêng tài giỏi ra sao
chăm chỉ thế nào là từng sự hy sinh thầm lặng, bền bỉ, kiên trì của thầy cô. Thầy
cô đã cống hiến cả cuộc đời mình cho chúng con, vẫn ngày đêm trăn trở với
tương lai của những đứa học trò bé bỏng. Có những đêm thầy cô miệt mài bên
trang giáo án, có những buổi chìm trong cơn mưa lạnh ngắt thầy cô đến trường
cho kịp giờ lên lớp. Chính thời khắc này, hơn bao giờ hết, chúng con rất yêu
những hạt bụi phấn rơi trên tóc thầy, yêu những giọt nước mắt hoen mi của cô
bởi nó được chưng cất từ lòng yêu nghề, sự khát khao cống hiến, ý thức trách
nhiệm sâu sắc của những trái tim luôn bồi hồi nhịp đập trước sự thành bại của
chúng con. Chúng con sẽ luôn trân trọng và cất giữ nó ở trong tim mình.
Hôm nay chúng con xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Quý thầy cô và
chúng con xin được cảm tạ công ơn dạy dỗ, tận tình dìu dắt, uốn nắn, nâng niu.
Tạm biệt mái trường TNH yêu dấu, lòng chúng con luôn tự hào vì là học sinh
của trường ta, và hơn hết là cảm thấy vô cùng may mắn hạnh phúc vì được là
học trò của thầy cô. Chúng con sẽ cố gắng hết mình hoàn thành ước mơ mà bản
thân mong muốn, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Sau này có dịp
sẽ cùng nhau hội ngộ cả lớp sau 5,10 năm ra trường và chắc chắn người mà
chúng con không bao giờ quên dù thời gian có chảy trôi thế nào đi chăng nữa
chính là các thầy giáo, cô giáo đã dìu bước chúng con trong suốt hành trình lắm
gian truân nhưng cũng đầy kỉ niệm đẹp. Chúng con tin rằng chính những tri
thức và bài học quý báu trong 3 năm cấp 3 sẽ là ngọn gió để đưa chúng con bay
cao bay xa đến những chân trời mới.
Tạm biệt thầy cô, tạm biệt mái trường thân quen. Chúng con đã sẵn sàng cho
chặng đường phía trước với lời hứa sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhất Kì Thi
THPT sắp tới. Và cuối cùng con xin thay mặt tập thể lớp 12A1 gửi lời chúc sức
khỏe đến Quý thầy cô và Quý PH. Một lần nữa xin được phép bày tỏ lòng biết
ơn sâu sắc đối với công ơn dạy dỗ của thầy cô. “Dù cho tung cánh muôn
phương/ Ơn thầy tình bạn nghĩa trường không quên”
A1 thân thương của thầy cô Tập thể A1
Document Outline
- *Cho cha, mẹ: Đức Phát, Phương Uyên
- *Cho thầy, cô: Hồng Lam, Minh Châu