Tổng hợp 11 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ hay chọn lọc | Ngữ văn 6

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ là bài viết tập làm văn số 3 lớp 6 đề 1 với nội dung được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm… Trong bài viết này xin chia sẻ mẫu dàn ý kể về một kỷ niệm đáng nhớ lớp 6 kèm theo các bài văn mẫu kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn nhất, kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 6, kể về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân, kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn lớp 6... sẽ là tài liệu tham khảo bổ ích cho các em học sinh khi làm bài viết số 3 lớp 6.

Chủ đề:

Văn mẫu 6 265 tài liệu

Môn:

Ngữ Văn 6 1.8 K tài liệu

Thông tin:
15 trang 3 tháng trước

Bình luận

Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận.

Tổng hợp 11 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ hay chọn lọc | Ngữ văn 6

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ là bài viết tập làm văn số 3 lớp 6 đề 1 với nội dung được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm… Trong bài viết này xin chia sẻ mẫu dàn ý kể về một kỷ niệm đáng nhớ lớp 6 kèm theo các bài văn mẫu kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn nhất, kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 6, kể về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân, kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn lớp 6... sẽ là tài liệu tham khảo bổ ích cho các em học sinh khi làm bài viết số 3 lớp 6.

63 32 lượt tải Tải xuống
Tổng hợp 11 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ hay
chọn lọc
1.Dàn ý Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
a. Mở bài
Tình huống, hoàn cảnh khiến em nhớ về kỉ niệm em nhớ mãi không quên.
b. Thân bài
Kỉ niệm đó xảy ra vào thời gian nào? đâu? Cùng với ai?
Kể lại toàn bộ câu chuyện một cách chi tiết, theo trình tự ràng (nguyên nhân, diễn
biến, kết thúc)
Sau khi sự kiện ấy kết thúc, em những suy nghĩ, cảm xúc gì? Thái độ, hành
động, cuộc sống của em thay đổi ra sao?
Từ sau sự kiện đó, mối quan hệ của em với mọi người, đặc biệt nhân vật chính
của sự kiện ra sao?
c. Kết bài
Thời gian trôi qua, những suy nghĩ, cảm nhận của em hiện tại về kỉ niệm đó.
Mỗi khi nghĩ về kỉ niệm đó em cảm xúc đặc biệt.
2. Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em
Gia đình vai trò thật quan trọng, đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người
tôi yêu thương nhất chính mẹ.
Mẹ tôi một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh
thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa
phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ tình yêu thương bờ của mẹ đã lấp đầy
khoảng trống tình cảm của bố.
Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải
chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu khi về
đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên
tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn cơm canh nóng hổi, không thấy mẹ đâu. Tôi ăn
cơm xong lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm
trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng,
tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. lẽ mẹ đã bị
sốt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi,
trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự
trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi
còn nấu một ít cháo ăn liền mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, vẻ đã khá hơn,
mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười
nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ
ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ trải
nghiệm hôm qua tôi mới biết mẹ đã vất vả tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở
bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất
vả.
Đối với tôi, mẹ chính nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu
hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:
“Con lớn vẫn con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
(Con cò, Chế Lan Viên)
3. Bài viết số 3 lớp 6 đề 1: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
Ngày hôm nay, trời mưa to, lại không áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong
lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng bạn ngồi ngắm mưa rơi, em
lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.
Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi
nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được
nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. vậy, chúng em
đành ngồi lại hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ
mưa rào. Khiến trên sân đầy những vũng nước to nhỏ. Thế em cũng các bạn
rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em reo, rượt đuổi
nhau cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước
đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, tính hiếu
thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. tất nhiên em không thể
nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi,
còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như
vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi
mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới
khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.
Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn nghe lời mẹ hơn. Không nghịch
ngợm lung tung nữa. mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi nhớ về kỉ niệm
ngốc nghếch ấy của mình.
4. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn nhất
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp
sách đến trường, được gặp gỡ làm quen với biết bao thầy cô, bạn sẽ luôn
những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được giáo khen viết chữ đẹp đều. Em học rất
khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây môn học em sợ nhất.
giáo mặc đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận tỉ mỉ tuy nhiên
do bản thân sợ môn học này nên những lời giảng dạy em không hiểu hết. Biết
vậy, nên đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh một trong những bạn học giỏi toán
nhất lớp để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến
bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong
những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề phương pháp
giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu niềm đam yêu
thích với môn học này.
một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay
gần như cả buổi để giải. thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo
lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng
đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn.
Em chợt nhớ lời giáo dạy: “Thất bại mẹ thành công”. Em không muốn bản thân
mình cứ mãi yếu kém môn toán. cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng
bản thân em kiên quyết từ chối tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn
khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời giáo giảng như hiện về
trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình
đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết
thúc giờ kiểm tra cũng lúc em hoàn thành bài thi.
giáo trả bài kiểm tra em được điểm 8 một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực
của bản thân, cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi
khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
5. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy. Giờ phút ngỡ ngàng đau khổ nhất đối với em từ
khi bước vào lớp 6, bởi em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.
Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt
vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội lật giở từng trang. Những
điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật
tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng,
em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.
Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ
nữa? Con số 3 in trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các
bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để
ý đến nỗi đau khổ của em. lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm
khá giỏi như mọi lần em cây Văn của lớp mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em
cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ phê hiện lên ràng trước mắt: Lạc
đề!
Em đọc lại đề bài nhận ra đúng mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông
(một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy em lại đi kể
về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ
quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước
bao cặp mắt thán phục của bạn quên mất lời nhắc nhở: Các em phải xem
lại bài thật kỹ trước khi nộp. lẽ vào sức học của mình, thỏa mãn trước lời
khen của thầy bạn nên em đã thành một kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc
nào chẳng biết.
Đúng lúc ấy, bạn thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:
- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây.
Mẹ mình chắc mừng lắm. Ủa! sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ
xem nào!
Nghe nói, em lại càng buồn xấu hổ. đang sung sướng với điểm 7 đầu
tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 xoàng xĩnh, hôm nay lại bị
điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt
giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? rất buồn.
Trên đường về, em lo lắng bối rối. Bố mẹ tin tưởng em nhiều lắm. Nếu biết em
bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ đây? Bố thường động viên em học cho
giỏi ước rằng em cũng sẽ trở thành luật như bố. Còn mẹ nữa, biết bao
đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong
một điều con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài
đi, sẽ nói rằng giáo không chấm cả lớp làm bài kém quá. Quanh quẩn với ý
nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà đầu óc vẫn mông lung.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng
hốt khi thấy em phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em
không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.
Tối hôm ấy, em đã xem lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ:
Nhất định chỉ một điểm 3 này thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9,
điểm 10 sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bạn tin yêu như trước.
6. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ hay
Năm nay tôi vào lớp sáu, còn Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về
sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi Nhi tuy chẳng phải họ hàng
nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy...
Năm ấy, tôi học lớp bốn còn Nhi học lớp hai. Tội nghiệp Nhi! Bố ham
cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con.Mẹ
không chịu được, quyết định đưa về ngoại. Nhà ngoại cuối xóm, cạnh
nhà tôi. Thế anh em quen nhau từ đó.
Một buổi chiều hè, tôi rủ đi chơi biết rất buồn. Tôi hỏi:
- Bây giờ em thích cái để anh làm cho?
Nhi nói:
- Anh biết không! Ngày xưa em ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố cột
buồm vững chãi còn mẹ khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em
sẽ chở những ước của em đến đích. Vậy bây giờ chẳng bao giờ thể
thực hiện được.
- Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt Nhi đi hái những
tre thật to để gấp thuyền thả trôi sông.
Tôi chọn to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng Nhi. Nhưng Nhi không giữ
được, thả ngay xuống nước. Những con thuyền lại không trôi. mắc cạn vào
ngay đám rong đang lổm ngổm giữa dòng. Nhi nói:
- Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào đi được, chỉ
thể chìm thôi!
Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc
thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng "sụt" chân tôi trượt phải một hố bùn
giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi
một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi lên được tới
bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không nát. Nhi mặt tái
mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói:
- Em hãy giữ làm kỷ niệm tin rằng ngày sẽ được bơi thỏa thích trên
sông.
Hôm đó, sợ mẹ mắng, tôi Nhi ngồi bờ sông cho đến khô quần áo mới
dám về.
Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi
dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều.
Ngay hôm bố mẹ hòa giải về sống với nhau, rủ tôi đem chiếc thuyền ra
sông thả. Những chiếc thuyền đã không còn thả được. Thế anh em tôi mải miết
gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc
nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều mật giữa tôi Nhi còn đến tận bây
giờ. Đó cũng kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các bạn ạ!.
7. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ chi tiết
Suốt bao năm tháng học đường, bên cạnh tôi bao giờ cũng một hình bóng dõi
theo. Chính người nghị lực cho tôi, nơi tôi trau dồi những kiến thức. Học giỏi
suốt 3 năm liền một niềm vui sướng nhưng bên cạnh đó vẫn sự kính trọng, biết
ơn vàn đối với cô. Chính vậy mấy năm xa cách tôi vẫn không quên được kỉ
niệm ấy với người. Người mẹ thứ 2 của tôi, tâm.
tâm một giáo viên dạy toán của trường tôi. không còn trẻ nhưng
người yêu thương học sinh, coi học sinh như một phần của mình. Với nhiều kinh
nghiệm, căn nhà không bao giờ thiếu vắng bóng dáng của những đứa trẻ. Nhà tôi
cách nhà mấy bước chân nên từ năm lớp 2 tôi đã học thêm từ đó. Nhờ vậy
suốt 3 năm, kiến thức toán của tôi luôn vững chắc. coi tôi như một người cháu,
luôn tự tin về sức học của tôi. Không phụ lòng cô, môn toán môn tôi luôn
những số điểm khá cao. Nhưng năm lớp 6 này chính tôi đã khiến buồn cũng
nỗi ân hận vàn của riêng tôi.
Năm nay năm tôi bước sang một lớp khác. Với nhiều kiến thức mới mẻ, tâm
vẫn dạy một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới thi học
kỳ I. Vẫn tự tin như trước, tôi háo hức đến trường vào phòng thi. Tin tưởng
những kiến thức ôn luyện, tôi làm gọn mấy câu đầu chỉ sau ít phút. Đến bài cuối
cùng thì suy nghĩ mãi vẫn ko ra được đáp án. Năm phút, mười phút, 30 phút. Lục
tung những kiến thức trong đầu vẫn ko ra được. Bất ngờ, tiếng trống trường vang
lên, tôi cố viết những chữ cuối cùng biết kết quả đó ko đúng. Đêm đó, tôi trằn trọc
ko ngủ, bao lo lắng về danh hiệu học sinh giỏi cả về khiến tôi bồn chồn không
yên. Mình đã quá chủ quan ư? Bài thi dễ vậy ko ra được, tại sao? Hay mình
đã quá phụ thuộc vào cô, chỉ ôn luyện những dạy không tìm hiểu sâu hơn
để ra nông nỗi này? Tôi bật khóc, tự trách chính bản thân mình.
Hôm phát bài, tay tôi run rẩy cầm bài thi lên, với số điểm 7,75 đập vào mắt khiến tôi
không tin nổi. Tệ vậy ư! Chỉ 7.75 sao? Không gian xung quanh tôi như bao trùm
một màu đen xám xịt cùng nỗi lo lắng ko nguôi. Với mười mấy môn học, duy nhất
môn toán môn tôi tự tin nhất. Kiểm tra lần nào tôi cũng được 8 trở lên. Lần này lại
con số 7 sao tôi dám nói với đây. Bữa tới học thêm, tôi rụt không vào lớp, tôi
sợ phải thấy tâm trạng nghe thấy số điểm của tôi. tiếng từ gian nhà sau
vang lên: Thủy, vào đi em.
Khi tất cả đã đông đủ, công việc đầu tiên của hỏi số điểm của từng em một.
Giọng vang lên to:
- Trung ,thi được mấy điểm?
- Dạ 10 điểm. Trung tự hào nói to
- Lần lượt đến bạn này đến bạn khác ai cũng những số điểm khá cao, đến tôi:
- Thủy, mấy điểm em? hỏi, vẫn giọng trìu mến đó
- Dạ 7,75 cô. Giọng tôi nhỏ dần.
Giờ đây tất cả đang dồn mắt về tôi sửng sốt kèm theo những tiếng xào. Còn
không nói nhưng mặt bây giờ cái đó thoáng buồn quá thì phải. chắc
lẽ tôi biết, đó sự thất vọng dành cho tôi, chính tôi cũng đã mất đi sự tin
tưởng chính bản mình. Ai trên 8 điểm sẽ một món quà nhỏ khích lệ, một
phong kẹo sôcôla. Nhìn phát kẹo cho các bạn, tôi ao ước sao được một
phong kẹo đó từ tay trao cho cô. Hai năm trước, tôi đã từng được tặng kẹo
nhưng lần này lại không, cảm giác tủi thân như muốn trỗi lên, tôi co lại nơi góc
tường. Mười bốn tuổi tôi thể mua cho mình một phong kẹo như vậy chỉ với 4000
đồng, nhưng bây giờ phong kẹo đó đối với tôi giá. Phong kẹo trao không
phải một món quà nhỏ, sự tự hào, tin tưởng, quý mến nơi dành cho
người nhận. Nhìn phong kẹo tôi khao khát muốn được nó, càng ao ước muốn
tôi lại càng cố gắng lần thi học kỳ sau. Quả thế, học kỳ II tôi được 9,25 cùng với
danh hiệu học sinh giỏi. Mừng rỡ, tôi chạy ùa tới nhà chỉ để khoe số điểm đó.
Còn cô, đã mừng rơi nước mắt. Qua tôi biết rằng: không cho kẹo không phải
ích kỉ động lực cho mỗi người.
Giờ đây, bước sang lớp 6 tôi không còn được học trong ngôi nhà màu hồng đầy yêu
thương của nữa. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nhà cô, tôi lại ghé mắt nhìn vào.
Nhìn những đứa trẻ đàn sau cắp sách vở đến nhà cô, lại được kèm cặp, được
yêu thương được trao những phong kẹo niềm tin đó. Tôi lại càng biết ơn, quý
trọng hơn.
Các bạn biết ko? Một đồ vật nào đó ta mua bằng tiền, bạn sẽ thấy rẻ rúng bình
thường. Nhưng nếu được ai đó tặng bạn bằng tất cả tình yêu thương, bạn sẽ
cảm nhận được cùng quý giá như phong kẹo nhỏ của tôi vậy. chắc hẳn
rằng ai trong các bạn cũng một người lái đò riêng, nhưng bản thân tôi cùng
may mắn khi một người lái đò tuyệt vời như vậy. không bao giờ nói thành lời
nhưng sâu trong lòng tôi luôn tự nhủ: "Cô ơi ! Em cảm ơn nhiều lắm…"
8. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn lớp 6
Trong đời, ai cũng từng một lần mắc lỗi. Tôi cũng phạm phải một lỗi lầm khiến tôi
day dứt mãi với một trong những người bạn thân nhất của mình.
Tôi Nam đôi bạn thân từ nhỏ, khi hai đứa mới học mầm non. Khi bước vào
Tiểu học, tôi đứa duy nhất trong xóm học ngoại thành, còn những bạn khác thì
đều học trường Tiểu học Ngọc Sơn, trong đó Nam. Bước vào năm học mới, ai
cũng bận rộn hẳn lên, tôi Nam không còn thời gian gặp nhau như hồi mầm
non nữa.
Một hôm, giáo yêu cầu chúng tôi hãy viết một đoạn văn tả cảnh một bãi biển.
Hôm đó, tôi ngồi cắn bút mãi chẳng nghĩ ra được câu nào bởi từ trước tới giờ,
tuy lớp trưởng nhưng tôi vẫn luôn học kém môn văn cho nên mỗi khi làm bài, tôi
lại phải nghĩ nát óc mới “nặn” ra nổi một câu. Ngồi nghĩ cả buổi chiều tôi chẳng
viết nổi một từ, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Hay mình nhờ Nam giúp?
Văn môn “tủ” của cậu ấy mà!”. Nghĩ vậy, tôi chạy vụt sang nhà Nam, vừa đến
cổng nhà bạn, tôi đang định bấm chuông thì nghe thấy tiếng nói của mẹ Nam:
- Thương đó à? Vào đây chơi đi cháu.
Tôi đẩy nhẹ chiếc cổng bằng sắt, bước vào sân. Đột nhiên, một cái bóng lao tới, tôi
định thần nhìn rõ, chú chó Alaska của Nam tên gọi Rex, chú chó thường
cùng chúng tôi tham gia những chuyến thám hiểm hồi trước, chú cọ cái đầu vào
chân tôi dẫn tôi vào nhà. đã lâu tôi không đến nhà bạn chơi nhưng căn nhà
trông vẫn vậy. Thấy tôi, mẹ Nam nói:
- Cháu đợi nhé, bạn Nam sẽ xuống ngay.
- Vâng ạ! - Tôi đáp.
Một lát sau, Nam bước xuống. Trông cậu ấy cao hẳn lên khi vào cấp 1. Thấy tôi,
Nam như rất bất ngờ:
- Ô, Thương đó à, lâu lắm mới thấy cậu đến chơi. Mình cũng đang định qua nhà
cậu. chuyện này, mình muốn nói với cậu.
Mải lo cho bài văn, tôi không thực sự chú ý đến câu nói của Nam, chỉ giục cậu ấy:
- Ừ, vào học rồi nên tớ cũng bận. Thôi, chuyện nói sau, giờ cậu giúp mình bài
văn này đã, mai mình phải nộp rồi.
Mẹ Nam bước vào với đĩa trái cây trên tay, nói:
- Hai đứa học đi, bác sẽ nói với mẹ Thương để cháu lại, nhé!
- Vâng ạ!
Phòng đọc sách của nhà bạn thật rộng. Đối diện với tủ sách góc học tập ngăn
nắp. Đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon tuyệt, tôi chợt nhìn thấy một cuốn sổ màu đen
nằm trên mặt bàn. mò, tôi cầm lên. Ngó quanh, Nam đã đi lấy sách vở, tôi bèn
mở ra đọc. Khi mở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy dòng chữ Những tâm sự về cuộc
sống của tôi” nhật của cậu ấy. Tôi cứ phân vân không biết nên đọc hay
không nhưng nghĩ rằng chúng tôi bạn thân cậu ấy thì đã đi ra ngoài rồi nên
chắc đọc một chút cũng không sao. Nghĩ vậy, tôi bèn hồi hộp đọc ngay trang thứ
hai:
“Ngày 27 tháng 9 năm 2011
Hôm nay thật trời lại mưa bố mình đi công tác xa chưa về nên mình không
được đi ăn kem, nhưng nếu đi thì chắc chắn mình sẽ rủ Thương -người bạn thân
nhất của mình.”
Không hiểu sao, cuốn nhật ấy cuốn hút tôi như một ma thuật vậy, tôi bèn mở
trang tiếp theo:
“Ngày 28 tháng 9 năm 2011
Chán thật, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều làm cho mình buồn hơn cả hôm
nay bố mẹ lại cãi nhau mình lại không biết sao, cầu mong mai trời sẽ tạnh
mưa mình sẽ được đi ăn kem.”
Bỗng nhiên, tôi giật bắn mình Nam đang đứng ngay trước mặt. Tôi thể thấy
được sự giận dữ trên mặt bạn mình. Cậu ấy hét lên:
Sao cậu lại thể làm như vậy.
Tôi hoảng sợ, run rẩy đánh rơi luôn cuốn nhật trên tay. Luống cuống, tôi chỉ biết
lắp bắp:
- Mình… mình…
Rồi hấp tấp rời khỏi nhà cậu ấy. Khi đã về nhà, tôi mới định thần tự hỏi bản thân
rằng sao tôi lại không thể kìm nén sự như vậy? Cả đêm, tôi cứ trằn trọc
không ngủ được, những câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong tâm trí tôi: “Mình nên xin
lỗi cậu ấy hay không ?”, “Nếu mình xin lỗi thì bạn sẽ còn chơi với mình nữa không?”
Hôm sau, tôi đến trường như mọi ngày nộp bài văn dở tệ tối qua tôi đã làm
một mình cho cô, nhưng may mắn thay, hôm đó, chưa thu bài. Khi tiếng trống
vang lên báo hiệu sự kết thúc của một buổi học tôi về nhà trong lòng không yên,
tôi cứ nghĩ về tối hôm qua, muốn sang nhà xin lỗi Nam. Tuy nhiên, khi bước vào
phòng tôi thấy một bức thư. Sau khi đọc xong thư, tôi ngỡ ngàng! Nam, cậu viết
thư để xin lỗi tối qua đã mất bình tĩnh để rồi nặng lời với tôi như vậy để thông
báo rằng sáng nay, gia đình cậu sẽ lên máy bay để sang định tại Canada. Hôm
qua, cậu ấy định nói cho tôi biết chưa kịp. Tôi vội chạy qua nhà Nam nhưng căn
nhà đã đóng kín cửa. Ôi, đáng ra tôi mới phải người xin lỗi vậy giờ đây, tôi đã
không hội để gặp lại Nam nữa. lẽ cuộc sống của Nam tại nơi mới
nhiều bận rộn nên từ đó tới nay, tôi Nam vẫn chưa liên lạc được với nhau.
tôi chỉ ước rằng mình thể quay ngược thời gian để thể sửa lại lỗi lầm của
tuổi ấu thơ.
9. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn - mẫu 1
Chuyện thế này các bạn ạ. Mình nhớ mãi tiết trả bài môn văn hôm ấy, lẽ đó
giây phút bẽ bàng đau khổ nhất đối với tôi từ trước đến nay. Một điểm 3 to tướng
trong bài làm văn của tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về kỉ niệm đáng buồn cũng
đáng nhớ nhất của tôi.
Hôm nay Hường trả bài kiểm tra cho lớp. đến chỗ tôi đặt bài của tôi xuống
bàn, nét mặt vẻ không vui. Tôi cúi xuống nhìn bài kiểm tra. Trời ơi! một điểm 3
to tướng, tôi choáng váng, tim như ngừng đập, không thể tin nổi nữa. Tôi lắp bắp,
không, không thể như vậy được!
Tôi cố lấy bình tĩnh nhìn lại, con số 3 in trong khung điểm màu đỏ rất ràng như
trêu ngươi, như giễu cợt tôi. vội vàng gập bài vào, bần thần quay sang nhìn các
bạn xung quanh như để tìm một người cùng cảnh với mình. Hình như bạn nào cũng
hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Chắc các bạn nghĩ
rằng tôi cũng như mọi lần thường được điểm 8 điểm 9 tôi cây Văn của lớp
mà! Càng nghĩ tôi thấy càng xấu hổ, tôi cúi gầm mặt xuống bàn nhìn bài mình một
lần nữa. Dòng chữ Hường phê như hiện lên ràng trước mắt tôi: Bài văn lạc đề!
Tôi đọc lại bài thật nhận ra mình đã sai đề thật. Đề bài Hường yêu cầu tả
một dòng sông vậy tôi lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời thơ ấu của mình. Đề
bài thì không khó, chỉ tại tôi quá chủ quan, chẳng chịu đọc đến nỗi nhìn hóa
cuốc cuối cùng nhầm đề. Tại sao tôi lại thể nhầm lẫn một cách ngu ngốc
như thế, tôi tự trách mình. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, tôi đã nộp bài đầu tiên trước
bao cặp mắt thán phục của bạn bè, quên mất lời Hường nhắc nhở: “Các em hãy
kiểm tra bài viết trước khi nộp”. lẽ quá vào sức học của mình, quá thỏa mãn
trước lời khen của giáo bạn nên tôi đã thành một hợm hĩnh từ lúc
nào chẳng biết. Đáng đời cho tôi thật Tôi tự nhủ.
Đúng lúc ấy, bạn Liên nói thầm bên tai em, giọng vui mừng:
Hương ơi! Hôm nay tớ được 8 điểm nhé! Tớ đã rất cố gắng từ lâu nay. Bây giờ
mới thấy kết quả đó. Tớ vui quá. Chắc bố mẹ tớ cũng rất vui cho xem. sao
trông cậu buồn thế, cậu được mấy vậy?
Nghe Liên nói, tôi lại càng buồn xấu hổ. Liên đang sung sướng với điểm 8 đầu
tiên của môn Làm văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 xoàng xĩnh thì hôm nay lại bị
điểm 3! Không thể hào diễn tả hết nỗi đau khổ của tôi lúc ấy. Tôi cảm thấy ánh mắt
giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng về tôi cái cảm giác đó thật sự khó
chịu được
10. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn - mẫu 2
Những kỉ niệm đáng nhớ những sự kiện, sự việc chúng ta đã từng trải qua
những ấn tượng khó quên về nó, những kỉ niệm không nhất thiết phải những
câu chuyện vui, những lời khen ngợi đôi khi còn những câu chuyện buồn,
những sự cố không may xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Em cũng những kỉ
niệm như thế, đó một kỉ niệm khi em không may mắn gặp phải sự cố trên đường
đi học về. Tuy câu chuyện không vui nhưng đọng lại trong ức của em rất
nhiều những ấn tượng, lẽ em sẽ không bao giờ quên.
Cuộc sống không chỉ những niềm vui, niềm hi vọng đôi khi những biến cố,
những khó khăn sẽ bất ngờ ập đến chúng ta chẳng thể nào lường trước được.
Sự cố em gặp phải trên đường đi học lẽ chẳng lớn lao nhưng làm
cho em thực sự sợ hãi, hoảng loạn khi xảy ra. Hôm ấy như bao ngày bình
thường khác, em cùng các bạn đến trường bằng xe đạp, chúng em học chiều nên
thời gian bắt đầu xuất phát nhà vào tầm trưa. Đây thời gian mọi người nghỉ
ngơi nên đường khá vắng vẻ, bởi vậy chúng em thường dàn hàng hai, hàng ba
để tiện cho việc nói chuyện, cười đùa.
Chúng em vẫn biết nguy hiểm nhưng do thói quen nên không đứa nào chịu thay
đổi. Nhưng sự cố ngày hôm ấy khiến cho em phải những suy nghĩ lại, đúng đắn
hơn về sự an toàn của bản thân, hậu quả của việc dàn hàng trên đường. Hôm ấy
em một vài người bạn đi xe dàn hàng ra như mọi khi, câu chuyện cùng vui
vẻ khiến cho chúng em mất chủ quan với những thứ xung quanh, đột nhiên một
chiếc xe đạp lao nhanh tới, do không làm chủ được phanh xe nên đã lao ầm một cái
vào đuôi xe của em. Do lực đâm quá mạnh nên khiến cho cả người lẫn xe của em
lao nhanh xuống một bờ mương cạn bên đường.
lao xe mạnh khiến cho em ngã sõng xoài xuống mặt đất, chân đau ê ẩm, không
thể tự nhấc lên được. Xe của em lúc ấy thì cũng bị lực ngã vỡ tan tành lồng xe,
cặp sách trong lồng bung ra. Lúc lao xe khỏi mặt đường, em đã cùng sợ hãi, đây
lần đầu tiên em gặp sự cố trải qua chuỗi cảm giác kinh khủng như vậy, tuy
không bị thương quá nặng nhưng cảm giác sợ hãi lúc ấy khiến cho em thực sự bị
ám ảnh, khiến nhiều ngày sau đó em không dám đụng vào xe đạp, đến trường cũng
bố mẹ chở đến.
11. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn - mẫu 3
Tôi một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó Phương, chúng tôi lớn
lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn
của tuổi thơ, một kỉ niệm giữa tôi Phương khiến tôi không bao giờ quên đó
kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà
nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương đến nhà rủ
tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng
một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi Phương đã đi
sát lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất
tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe
lại lao nhanh chạy đi không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa
tức, khi ấy Phương đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên
giúp tôi. Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem
tôi bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên
đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi "cậu đau
lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến
tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm an ủi người khác, lại biết hy sinh
người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy thầm cảm ơn mình một người bạn
tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Phương một người bạn thật hiếm có, kỉ
niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân
trọng người bạn đó gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.
| 1/15

Preview text:

Tổng hợp 11 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ hay chọn lọc
1.Dàn ý Kể về một kỉ niệm đáng nhớ a. Mở bài
Tình huống, hoàn cảnh khiến em nhớ về kỉ niệm mà em nhớ mãi không quên. b. Thân bài
Kỉ niệm đó xảy ra vào thời gian nào? Ở đâu? Cùng với ai?
Kể lại toàn bộ câu chuyện một cách chi tiết, theo trình tự rõ ràng (nguyên nhân, diễn biến, kết thúc)
Sau khi sự kiện ấy kết thúc, em có những suy nghĩ, cảm xúc gì? Thái độ, hành
động, cuộc sống của em thay đổi ra sao?
Từ sau sự kiện đó, mối quan hệ của em với mọi người, đặc biệt là nhân vật chính của sự kiện ra sao? c. Kết bài
Thời gian trôi qua, những suy nghĩ, cảm nhận của em ở hiện tại về kỉ niệm đó.
Mỗi khi nghĩ về kỉ niệm đó em có cảm xúc gì đặc biệt.
2. Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em
Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mà
tôi yêu thương nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh
thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa
phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy
khoảng trống tình cảm của bố.
Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải
chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về
đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên
tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn
cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm
trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng,
tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi,
trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự
trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi
còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn,
mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười
nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ
ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải
nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở
bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.
Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu
hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con” (Con cò, Chế Lan Viên)
3. Bài viết số 3 lớp 6 đề 1: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong
lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em
lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.
Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi
nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được
nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em
đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ
mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn
rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi
nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước
đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu
thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể
nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi,
còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như
vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi
mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới
khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.
Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch
ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm
ngốc nghếch ấy của mình.
4. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn nhất
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp
sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn
là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất
khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất.
Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên
do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết
vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán
nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến
bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong
những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp
giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay
gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo
lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng
đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn.
Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân
mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng
bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn
khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về
trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình
đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết
thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực
của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi
khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
5. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy. Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ
khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.
Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có
vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những
điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật
tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng,
em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.
Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì
nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các
bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để
ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm
khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em
cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!
Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông
(một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể
về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ
quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước
bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem
lại bài thật kỹ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời
khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.
Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:
- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây.
Mẹ mình chắc mừng lắm. Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!
Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu
tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị
điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt
cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn.
Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em
bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho
giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao
đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong
có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài
đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá. Quanh quẩn với ý
nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng
hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em
không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.
Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ:
Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9,
điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.
6. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ hay
Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về
sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng
nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy...
Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê
cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con.Mẹ nó
không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh
nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó.
Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:
- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho? Bé Nhi nói:
- Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột
buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em
sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
- Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những
lá tre thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông.
Tôi chọn lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ
được, bé thả ngay xuống nước. Những con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào
ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói:
- Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!
Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc
thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng "sụt" chân tôi trượt phải một hố bùn
giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi
một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới
bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không nát. Bé Nhi mặt tái
mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói:
- Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông.
Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về.
Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi
dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều.
Ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra
sông thả. Những chiếc thuyền đã không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết
gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc
nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây
giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các bạn ạ!.
7. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ chi tiết
Suốt bao năm tháng học đường, bên cạnh tôi bao giờ cũng có một hình bóng dõi
theo. Chính người là nghị lực cho tôi, là nơi tôi trau dồi những kiến thức. Học giỏi
suốt 3 năm liền là một niềm vui sướng nhưng bên cạnh đó vẫn là sự kính trọng, biết
ơn vô vàn đối với cô. Chính vì vậy mà mấy năm xa cách tôi vẫn không quên được kỉ
niệm ấy với người. Người mẹ thứ 2 của tôi, cô tâm.
Cô tâm là một giáo viên dạy toán của trường tôi. Dù không còn trẻ nhưng cô là
người yêu thương học sinh, cô coi học sinh như một phần của mình. Với nhiều kinh
nghiệm, căn nhà cô không bao giờ thiếu vắng bóng dáng của những đứa trẻ. Nhà tôi
cách nhà cô có mấy bước chân nên từ năm lớp 2 tôi đã học thêm từ đó. Nhờ vậy
suốt 3 năm, kiến thức toán của tôi luôn vững chắc. Cô coi tôi như một người cháu,
cô luôn tự tin về sức học của tôi. Không phụ lòng cô, môn toán là môn tôi luôn có
những số điểm khá cao. Nhưng năm lớp 6 này chính tôi đã khiến cô buồn cũng là
nỗi ân hận vô vàn của riêng tôi.
Năm nay là năm tôi bước sang một lớp khác. Với nhiều kiến thức mới mẻ, cô tâm
vẫn dạy một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới thi học
kỳ I. Vẫn tự tin như trước, tôi háo hức đến trường và vào phòng thi. Tin tưởng
những kiến thức cô ôn luyện, tôi làm gọn mấy câu đầu chỉ sau ít phút. Đến bài cuối
cùng thì suy nghĩ mãi vẫn ko ra được đáp án. Năm phút, mười phút, 30 phút. Lục
tung những kiến thức trong đầu vẫn ko ra được. Bất ngờ, tiếng trống trường vang
lên, tôi cố viết những chữ cuối cùng dù biết kết quả đó ko đúng. Đêm đó, tôi trằn trọc
ko ngủ, bao lo lắng về danh hiệu học sinh giỏi cả về cô khiến tôi bồn chồn không
yên. Mình đã quá chủ quan ư? Bài thi dễ vậy mà ko ra được, tại sao? Hay là mình
đã quá phụ thuộc vào cô, chỉ ôn luyện những gì cô dạy mà không tìm hiểu sâu hơn
để ra nông nỗi này? Tôi bật khóc, tự trách chính bản thân mình.
Hôm phát bài, tay tôi run rẩy cầm bài thi lên, với số điểm 7,75 đập vào mắt khiến tôi
không tin nổi. Tệ vậy ư! Chỉ có 7.75 sao? Không gian xung quanh tôi như bao trùm
một màu đen xám xịt cùng nỗi lo lắng ko nguôi. Với mười mấy môn học, duy nhất
môn toán là môn tôi tự tin nhất. Kiểm tra lần nào tôi cũng được 8 trở lên. Lần này lại
là con số 7 sao tôi dám nói với cô đây. Bữa tới học thêm, tôi rụt rè không vào lớp, tôi
sợ phải thấy tâm trạng cô nghe thấy số điểm của tôi. Có tiếng cô từ gian nhà sau
vang lên: Thủy, vào đi em.
Khi tất cả đã đông đủ, công việc đầu tiên của cô là hỏi số điểm của từng em một. Giọng cô vang lên rõ to:
- Trung ,thi được mấy điểm?
- Dạ 10 điểm. Trung tự hào nói to
- Lần lượt đến bạn này đến bạn khác ai cũng có những số điểm khá cao, đến tôi:
- Thủy, mấy điểm em? Cô hỏi, vẫn giọng trìu mến đó
- Dạ 7,75 cô. Giọng tôi nhỏ dần.
Giờ đây tất cả đang dồn mắt về tôi sửng sốt kèm theo là những tiếng xì xào. Còn cô
không nói gì nhưng mặt cô bây giờ có cái gì đó thoáng buồn quá thì phải. Mà chắc
có lẽ tôi biết, đó là sự thất vọng cô dành cho tôi, chính tôi cũng đã mất đi sự tin
tưởng chính bản mình. Ai trên 8 điểm cô sẽ có một món quà nhỏ khích lệ, một
phong kẹo sôcôla. Nhìn cô phát kẹo cho các bạn, tôi ao ước sao có được một
phong kẹo đó từ tay cô trao cho cô. Hai năm trước, tôi đã từng được cô tặng kẹo
nhưng lần này lại không, cảm giác tủi thân như muốn trỗi lên, tôi co lại nơi góc
tường. Mười bốn tuổi tôi có thể mua cho mình một phong kẹo như vậy chỉ với 4000
đồng, nhưng bây giờ phong kẹo đó đối với tôi là vô giá. Phong kẹo cô trao không
phải là một món quà nhỏ, nó là sự tự hào, tin tưởng, quý mến nơi cô dành cho
người nhận. Nhìn phong kẹo tôi khao khát muốn có được nó, càng ao ước muốn có
tôi lại càng cố gắng lần thi học kỳ sau. Quả là thế, học kỳ II tôi được 9,25 cùng với
danh hiệu học sinh giỏi. Mừng rỡ, tôi chạy ùa tới nhà cô chỉ để khoe số điểm đó.
Còn cô, cô đã mừng rơi nước mắt. Qua tôi biết rằng: Cô không cho kẹo không phải
vì cô ích kỉ mà là động lực cho mỗi người.
Giờ đây, bước sang lớp 6 tôi không còn được học trong ngôi nhà màu hồng đầy yêu
thương của cô nữa. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nhà cô, tôi lại ghé mắt nhìn vào.
Nhìn những đứa trẻ đàn sau cắp sách vở đến nhà cô, lại được cô kèm cặp, được cô
yêu thương và được cô trao những phong kẹo niềm tin đó. Tôi lại càng biết ơn, quý trọng cô hơn.
Các bạn biết ko? Một đồ vật nào đó ta mua bằng tiền, bạn sẽ thấy nó rẻ rúng bình
thường. Nhưng nếu nó được ai đó tặng bạn bằng tất cả tình yêu thương, bạn sẽ
cảm nhận được nó vô cùng quý giá như phong kẹo nhỏ của tôi vậy. Và chắc hẳn
rằng ai trong các bạn cũng có một người lái đò riêng, nhưng bản thân tôi vô cùng
may mắn khi có một người lái đò tuyệt vời như vậy. Dù không bao giờ nói thành lời
nhưng sâu trong lòng tôi luôn tự nhủ: "Cô ơi ! Em cảm ơn cô nhiều lắm…"
8. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn lớp 6
Trong đời, ai cũng từng có một lần mắc lỗi. Tôi cũng phạm phải một lỗi lầm khiến tôi
day dứt mãi với một trong những người bạn thân nhất của mình.
Tôi và Nam là đôi bạn thân từ nhỏ, khi mà hai đứa mới học mầm non. Khi bước vào
Tiểu học, tôi là đứa duy nhất trong xóm học ở ngoại thành, còn những bạn khác thì
đều học ở trường Tiểu học Ngọc Sơn, trong đó có Nam. Bước vào năm học mới, ai
cũng bận rộn hẳn lên, tôi và Nam không còn thời gian mà gặp nhau như hồi mầm non nữa.
Một hôm, cô giáo yêu cầu chúng tôi hãy viết một đoạn văn tả cảnh một bãi biển.
Hôm đó, tôi ngồi cắn bút mãi mà chẳng nghĩ ra được câu nào bởi vì từ trước tới giờ,
tuy là lớp trưởng nhưng tôi vẫn luôn học kém môn văn cho nên mỗi khi làm bài, tôi
lại phải nghĩ nát óc mới “nặn” ra nổi một câu. Ngồi nghĩ cả buổi chiều mà tôi chẳng
viết nổi một từ, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Hay là mình nhờ Nam giúp?
Văn là môn “tủ” của cậu ấy mà!”. Nghĩ vậy, tôi chạy vụt sang nhà Nam, vừa đến
cổng nhà bạn, tôi đang định bấm chuông thì nghe thấy tiếng nói của mẹ Nam:
- Thương đó à? Vào đây chơi đi cháu.
Tôi đẩy nhẹ chiếc cổng bằng sắt, bước vào sân. Đột nhiên, một cái bóng lao tới, tôi
định thần nhìn rõ, chú chó Alaska của Nam có tên gọi là Rex, chú chó mà thường
cùng chúng tôi tham gia những chuyến thám hiểm hồi trước, chú cọ cái đầu vào
chân tôi và dẫn tôi vào nhà. Dù đã lâu tôi không đến nhà bạn chơi nhưng căn nhà
trông vẫn vậy. Thấy tôi, mẹ Nam nói:
- Cháu đợi nhé, bạn Nam sẽ xuống ngay. - Vâng ạ! - Tôi đáp.
Một lát sau, Nam bước xuống. Trông cậu ấy cao hẳn lên khi vào cấp 1. Thấy tôi, Nam như rất bất ngờ:
- Ô, Thương đó à, lâu lắm mới thấy cậu đến chơi. Mình cũng đang định qua nhà
cậu. Có chuyện này, mình muốn nói với cậu.
Mải lo cho bài văn, tôi không thực sự chú ý đến câu nói của Nam, chỉ giục cậu ấy:
- Ừ, vào học rồi nên tớ cũng bận. Thôi, có chuyện gì nói sau, giờ cậu giúp mình bài
văn này đã, mai mình phải nộp rồi.
Mẹ Nam bước vào với đĩa trái cây trên tay, nói:
- Hai đứa học đi, bác sẽ nói với mẹ Thương để cháu ở lại, nhé! - Vâng ạ!
Phòng đọc sách của nhà bạn thật là rộng. Đối diện với tủ sách là góc học tập ngăn
nắp. Đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon tuyệt, tôi chợt nhìn thấy một cuốn sổ màu đen
nằm trên mặt bàn. Tò mò, tôi cầm lên. Ngó quanh, Nam đã đi lấy sách vở, tôi bèn
mở ra đọc. Khi mở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy dòng chữ “ Những tâm sự về cuộc
sống của tôi” Là nhật kí của cậu ấy. Tôi cứ phân vân không biết có nên đọc hay
không nhưng vì nghĩ rằng chúng tôi là bạn thân mà cậu ấy thì đã đi ra ngoài rồi nên
chắc là đọc một chút cũng không sao. Nghĩ vậy, tôi bèn hồi hộp đọc ngay trang thứ hai: “Ngày 27 tháng 9 năm 2011
Hôm nay thật là trời lại mưa và bố mình đi công tác xa chưa về nên mình không
được đi ăn kem, nhưng nếu đi thì chắc chắn mình sẽ rủ Thương -người bạn thân nhất của mình.”
Không hiểu sao, cuốn nhật kí ấy cuốn hút tôi như có một ma thuật vậy, tôi bèn mở trang tiếp theo: “Ngày 28 tháng 9 năm 2011
Chán thật, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều mà làm cho mình buồn hơn cả là hôm
nay bố mẹ lại cãi nhau mà mình lại không biết vì sao, cầu mong mai trời sẽ tạnh
mưa và mình sẽ được đi ăn kem.”
Bỗng nhiên, tôi giật bắn mình vì Nam đang đứng ngay trước mặt. Tôi có thể thấy
được sự giận dữ trên mặt bạn mình. Cậu ấy hét lên:
Sao cậu lại có thể làm như vậy.
Tôi hoảng sợ, run rẩy đánh rơi luôn cuốn nhật ký trên tay. Luống cuống, tôi chỉ biết lắp bắp: - Mình… mình…
Rồi hấp tấp rời khỏi nhà cậu ấy. Khi đã về nhà, tôi mới định thần và tự hỏi bản thân
rằng vì sao tôi lại không thể kìm nén sự tò mò như vậy? Cả đêm, tôi cứ trằn trọc
không ngủ được, những câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong tâm trí tôi: “Mình có nên xin
lỗi cậu ấy hay không ?”, “Nếu mình xin lỗi thì bạn sẽ còn chơi với mình nữa không?”
Hôm sau, tôi đến trường như mọi ngày và nộp bài văn dở tệ mà tối qua tôi đã làm
một mình cho cô, nhưng may mắn thay, hôm đó, cô chưa thu bài. Khi tiếng trống
vang lên báo hiệu sự kết thúc của một buổi học tôi về nhà mà trong lòng không yên,
tôi cứ nghĩ về tối hôm qua, muốn sang nhà xin lỗi Nam. Tuy nhiên, khi bước vào
phòng tôi thấy một bức thư. Sau khi đọc xong thư, tôi ngỡ ngàng! Là Nam, cậu viết
thư để xin lỗi vì tối qua đã mất bình tĩnh để rồi nặng lời với tôi như vậy và để thông
báo rằng sáng nay, gia đình cậu sẽ lên máy bay để sang định cư tại Canada. Hôm
qua, cậu ấy định nói cho tôi biết mà chưa kịp. Tôi vội chạy qua nhà Nam nhưng căn
nhà đã đóng kín cửa. Ôi, đáng ra tôi mới phải là người xin lỗi vậy mà giờ đây, tôi đã
không có cơ hội để gặp lại Nam nữa. Có lẽ cuộc sống của Nam tại nơi ở mới có
nhiều bận rộn nên từ đó tới nay, tôi và Nam vẫn chưa liên lạc được với nhau.
Và tôi chỉ ước rằng mình có thể quay ngược thời gian để có thể sửa lại lỗi lầm của tuổi ấu thơ.
9. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn - mẫu 1
Chuyện là thế này các bạn ạ. Mình nhớ mãi tiết trả bài môn văn hôm ấy, có lẽ đó là
giây phút bẽ bàng đau khổ nhất đối với tôi từ trước đến nay. Một điểm 3 to tướng
trong bài làm văn của tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về kỉ niệm đáng buồn mà cũng
là đáng nhớ nhất của tôi.
Hôm nay cô Hường trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đến chỗ tôi đặt bài của tôi xuống
bàn, nét mặt cô có vẻ không vui. Tôi cúi xuống nhìn bài kiểm tra. Trời ơi! một điểm 3
to tướng, tôi choáng váng, tim như ngừng đập, không thể tin nổi nữa. Tôi lắp bắp,
không, không thể như vậy được!
Tôi cố lấy bình tĩnh nhìn lại, con số 3 in rõ trong khung điểm màu đỏ rất rõ ràng như
trêu ngươi, như giễu cợt tôi. Tô vội vàng gập bài vào, bần thần quay sang nhìn các
bạn xung quanh như để tìm một người cùng cảnh với mình. Hình như bạn nào cũng
hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Chắc các bạn nghĩ
rằng tôi cũng như mọi lần thường được điểm 8 điểm 9 vì tôi là cây Văn của lớp cơ
mà! Càng nghĩ tôi thấy càng xấu hổ, tôi cúi gầm mặt xuống bàn nhìn bài mình một
lần nữa. Dòng chữ cô Hường phê như hiện lên rõ ràng trước mắt tôi: Bài văn lạc đề!
Tôi đọc lại bài thật kĩ và nhận ra là mình đã sai đề thật. Đề bài cô Hường yêu cầu tả
một dòng sông vậy mà tôi lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời thơ ấu của mình. Đề
bài thì không khó, chỉ tại tôi quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ đến nỗi nhìn gà hóa
cuốc và cuối cùng là nhầm đề. Tại sao tôi lại có thể nhầm lẫn một cách ngu ngốc
như thế, tôi tự trách mình. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, tôi đã nộp bài đầu tiên trước
bao cặp mắt thán phục của bạn bè, quên mất lời cô Hường nhắc nhở: “Các em hãy
kiểm tra bài viết trước khi nộp”. Có lẽ quá ỷ vào sức học của mình, quá thỏa mãn
trước lời khen của cô giáo và bè bạn nên tôi đã thành một cô bé hợm hĩnh từ lúc
nào chẳng biết. Đáng đời cho tôi thật – Tôi tự nhủ.
Đúng lúc ấy, bạn Liên nói thầm bên tai em, giọng vui mừng:
– Hương ơi! Hôm nay tớ được 8 điểm nhé! Tớ đã rất cố gắng từ lâu nay. Bây giờ
mới thấy kết quả đó. Tớ vui quá. Chắc bố mẹ tớ cũng rất vui cho mà xem. Mà sao
trông cậu buồn thế, cậu được mấy vậy?
Nghe Liên nói, tôi lại càng buồn bã và xấu hổ. Liên đang sung sướng với điểm 8 đầu
tiên của môn Làm văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 là xoàng xĩnh thì hôm nay lại bị
điểm 3! Không thể hào diễn tả hết nỗi đau khổ của tôi lúc ấy. Tôi cảm thấy ánh mắt
cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng về tôi cái cảm giác đó thật sự khó chịu được
10. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn - mẫu 2
Những kỉ niệm đáng nhớ là những sự kiện, sự việc mà chúng ta đã từng trải qua và
có những ấn tượng khó quên về nó, những kỉ niệm không nhất thiết phải là những
câu chuyện vui, những lời khen ngợi mà đôi khi nó còn là những câu chuyện buồn,
những sự cố không may xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Em cũng có những kỉ
niệm như thế, đó là một kỉ niệm khi em không may mắn gặp phải sự cố trên đường
đi học về. Tuy là câu chuyện không vui nhưng nó đọng lại trong kí ức của em rất
nhiều những ấn tượng, có lẽ em sẽ không bao giờ quên.
Cuộc sống không chỉ là những niềm vui, niềm hi vọng mà đôi khi những biến cố,
những khó khăn sẽ bất ngờ ập đến mà chúng ta chẳng thể nào lường trước được.
Sự cố mà em gặp phải trên đường đi học có lẽ chẳng có gì lớn lao nhưng nó làm
cho em thực sự sợ hãi, hoảng loạn khi nó xảy ra. Hôm ấy như bao ngày bình
thường khác, em cùng các bạn đến trường bằng xe đạp, chúng em học chiều nên
thời gian bắt đầu xuất phát ở nhà là vào tầm trưa. Đây là thời gian mọi người nghỉ
ngơi nên đường khá vắng vẻ, bởi vậy mà chúng em thường dàn hàng hai, hàng ba
để tiện cho việc nói chuyện, cười đùa.
Chúng em vẫn biết là nguy hiểm nhưng do thói quen nên không đứa nào chịu thay
đổi. Nhưng sự cố ngày hôm ấy khiến cho em phải có những suy nghĩ lại, đúng đắn
hơn về sự an toàn của bản thân, và hậu quả của việc dàn hàng trên đường. Hôm ấy
em và một vài người bạn đi xe và dàn hàng ra như mọi khi, câu chuyện vô cùng vui
vẻ khiến cho chúng em mất chủ quan với những thứ xung quanh, đột nhiên có một
chiếc xe đạp lao nhanh tới, do không làm chủ được phanh xe nên đã lao ầm một cái
vào đuôi xe của em. Do lực đâm quá mạnh nên khiến cho cả người lẫn xe của em
lao nhanh xuống một bờ mương cạn bên đường.
Cú lao xe mạnh khiến cho em ngã sõng xoài xuống mặt đất, chân đau ê ẩm, không
thể tự nhấc lên được. Xe của em lúc ấy thì cũng bị lực ngã mà vỡ tan tành lồng xe,
cặp sách trong lồng bung ra. Lúc lao xe khỏi mặt đường, em đã vô cùng sợ hãi, đây
là lần đầu tiên em gặp sự cố và trải qua chuỗi cảm giác kinh khủng như vậy, tuy
không bị thương quá nặng nhưng cảm giác sợ hãi lúc ấy khiến cho em thực sự bị
ám ảnh, khiến nhiều ngày sau đó em không dám đụng vào xe đạp, đến trường cũng là bố mẹ chở đến.
11. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn - mẫu 3
Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Phương, chúng tôi lớn
lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn
của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không bao giờ quên đó là
kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà
nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương đến nhà và rủ
tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng có
một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và Phương đã đi
sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất
tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe
lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa
tức, khi ấy Phương đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên
giúp tôi. Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem
tôi có bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên
đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi "cậu có đau
lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến
tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì
người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ
niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân
trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.