Top 26 bài cảm nghĩ về thầy cô ngắn gọn, hay nhất
I. Cảm nghĩ về thầy cô ngắn
1. Cảm nghĩ về thy cô ngn nht s 1
Thầy cô luôn là người mẹ thứ hai của em, là người dạy dỗ em sau công dưỡng dục của
cha mẹ. Từ những ngày đầu bước chân đến trường được thầy hướng dẫn cách xưng
hô, em đã hiểu được vai trò của thầy cô thật to lớn. Thầy cô luôn giúp đỡ em từng bước
để tiến lên trong học tập. Chắc hẳn với những bạn gia đình khó khăn hay phức tạp sẽ
càng cảm nhận rõ tình yêu thương và sự bao dung, sẻ chia của thầy cô lớn đến nhường
nào. Mỗi học sinh chúng ta ai cũng sẽ dành cho thầy những tình cảm yêu quý riêng
biệt không thể trộn lẫn với nhau. Khi càng lớn lên thì tình cảm của thầy cô đối với chũng
ta sẽ không còn ràng như khi còn mới vào mầm non hay tiểu học được. Bởi thầy
muốn rèn luyện cho mỗi học sinh chúng ta đức tính tự lập. Dù thế nào ttình cảm em
dành cho thầy cô sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhoà. Hãy luôn quý trọng những gì thầy
cô dạy, nó sẽ là hành trang quý giá cho mỗi chúng ta trên con đường tương lai.
2. Cảm nghĩ về thy cô ngn lp 4 s 2
Trong những tháng năm ngồi trên ghế nhà trường, ta được thầy trao truyền tri thức
hình ảnh thầy hiện thân của tất cả yêu thương trong ta. Em cùng trân trọng
những yêu thương của thầy cô - người đã ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để mỗi
giờ học của chúng em đều những phút giây thú, bổ ích. Thầy cô là người chbảo cho
chúng em không chỉ kiến thức còn những i học về lối sống, cách xử
giúp chúng em trưởng thành hơn mỗi ngày. Em đã lớn lên trong tình thương của thầy
giáo đsống ích biết được trách nhiệm của bản thân với cộng đồng. Nếu không
thầy nâng đỡ chắp cánh ước mơ, lẽ sẽ chẳng bao giờ em của ngày hôm nay:
biết sống nhân ái và sẻ chia. Nhớ tới câu tục ngữ: Không thầy đố mày làm nên giúp em
càng thêm hiểu và biết ơn trân trọng vô cùng với thầy cô!
3. Cảm nghĩ về thy cô ngn lp 5 s 3
Thầy cô luôn là người mẹ thứ hai của em, là người dạy dỗ em sau công dưỡng dục của
cha mẹ. Từ những ngày đầu bước chân đến trường được thầy cô hướng dẫn cách xưng
hô, em đã hiểu được vai trò của thầy cô thật to lớn. Thầy cô luôn giúp đỡ em từng bước
để tiến lên trong học tập. Chắc hẳn với những bạn gia đình khó khăn hay phức tạp sẽ
càng cảm nhận rõ tình yêu thương và sự bao dung, sẻ chia của thầy cô lớn đến nhường
nào. Mỗi học sinh chúng ta ai cũng sẽ dành cho thầy những tình cảm yêu quý riêng
biệt không thể trộn lẫn với nhau. Khi càng lớn lên thì tình cảm của thầy cô đối với chũng
ta sẽ không còn ràng như khi còn mới vào mầm non hay tiểu học được. Bởi thầy
muốn rèn luyện cho mỗi học sinh chúng ta đức tính tlập. thế nào ttình cảm em
dành cho thầy cô sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhoà. Hãy luôn quý trọng những thầy
cô dạy, nó sẽ là hành trang quý giá cho mỗi chúng ta trên con đường tương lai.
Cảm nghĩ về thy cô ngn
4. Cảm nghĩ về thy cô ngn nht lp 6 s 4
Thầy giáo mà em đặc biệt yêu quý và ngưỡng mộ là thầy Khải. Thầy ấy là giáo viên dạy
thể dục của lớp em từ hồi mới lớp 1. Với vẻ ngoài cao ráo, khỏe khoắn ncười tỏa
nắng, thầy Khải khiến ai cũng cảm thấy vui vẻ khi đứng nói chuyện cùng. Các giờ học
với thầy, chúng em ai cũng thích thú và ngóng đợi, bởi thầy luôn tạo cho chúng em nhiều
hội được vui chơi, rèn luyện với các hoạt động đa dạng. Ngoài ta, thầy Khải còn được
mọi người yêu quý, bởi sự nhiệtnh và tốt bụng của mình. Em thường bắt gặp hình ảnh
thầy giúp các thầy bưng tập giấy sách, rồi giúp sửa lại bồn hoa, thay bóng đèn,
treo cơ cho các lễ hội. Thầy Khải chính là hình tượng tuyệt vời mà em luôn cố gắng noi
theo mỗi ngày.
5. Cảm nghĩ về thy cô giáo lp 7 ngn gn s 5
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... "
(Người lái đò)
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha,
người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về
kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình
không người thầy, người dẫn lối. mấy ai trưởng thành không phải trải
qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy
- những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm
sao thlớn lên, thể trưởng thành mà không thầy bên dạy dỗ, dẫn đưa.
Thầy giống như những kim chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy
hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em
trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng
vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao,
đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi
những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe
lời, lười học,... Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nchung – ngôi Trường .....
những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn
nhất. Chính nơi ấy đã ươm mầm chắp cánh ước cho học sinh chúng tôi. lẽ,
mái trường và thầy cô nơi ấy là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà đi đến đâu, dù
thời gian có trôi qua nhiều đến mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho
mái trường và thầy cô Trường .......... vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn trong tôi.
II. Bài văn về thầy cô ngắn
1. Bài văn về thy cô ngn s 1
lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều những thầy giáo đi suốt cả cuộc đời
có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy
với nghề lúc o cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một
giáo viên chủ nhiệm như thế lẽ trong suốt cuộc đời i sẽ không thể nào quên được
cô.
Đó An, một giáo còn rất trẻ, dậy môn văn. Ngày đầu tiên khi vào dậy lớp
tôi mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông thật trẻ trung và năng động. dành một
tiết đầu tiên để làm quen với lớp tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết
học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với
tôi từ trước cho đến nay là một môn cựckhó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi n
được bước vào một thế giới khác, một thế giới tôi thể thỏa sức tưởng tượng
cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. không hắt
hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô n luôn quan tâm chỉ bảo
một cách tận tình.
Trước đây sinh hoạt lẽ giờ bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi thì nó không
còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó
thì cũng khuyên những bạn n học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc i đã từng
nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay
đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi
không thể nào quên được còn một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó một lần thi
cuối môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh yêu cầu tất cả lớp phải mang về
cho bố mẹ vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với
ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được
và trong đầu của một đứa trẻ non nót như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.
Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ bố tôi đã học theo nét đó rồi lại.
Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi
vẫn nộp như bình thường không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng
vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau "Khánh
ơi đợi với". Quay lại đằng sau thì ra đó An. Thì ra đã biết đó không phải
chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. ôm tôi vào lòng
không một lời trách phạt. nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều
kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng
vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.
Chẳng mấy chốc thi cuối đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều
hôm đó đến với một số tài liệu trên tay nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối đã tới
một tuần sau An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ không tin nổi vào
mắt mình một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn rất nhiều từ đó trở đi tôi môn văn
trở thành một môn tôi rất thích. chính người mẹ thứ hai của tôi nếu không
nói quá thì chính người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác.
không phải người sang trọng hay quý phái rất gần giũ, giản dị như chính
những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học
sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống
không mấy khấm khá khi n phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi
chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh
khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.
Những bài học lời dăn dạy của tôi sẽ không bao giờ quên được. nh ảnh những
lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.
2. Cảm nghĩ về thy cô s 2
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi
hạt bụi nào rơi trên bục, hạt bụi nào rơi trên tóc thầy”
Những ca từ ca ngợi tình cảm thiêng liêng của những người Thầy luôn đề tài được
các tác giả đưa vào thơ ca. Lời bài hát trên được trích từ bài hát “Bụi phấn” với nội dung
thể hiện tình cảm của người học trò dành cho người Thầy của mình đó cũng là những
tâm tư em dành cho một người thầy giáo lớp 5 của em .
Tên đầy đủ của thầy là Nguyễn Xuân Tình, thầy là giáo viên dạy môn Toán năm nay tuy
đã bước sang tuổi 50 nhưng phong thái của thầy còn rất nhanh nhẹn chính xác đến
từng con số. Bản chất môn Toán môn số học rất cứng nhắc lại luôn đòi hỏi sự chính
xác mạch lạc thế nhưng qua cách dạy của thầy nó lại trở thành môn học em u thích
nhất, thầy đưa những ng thức cứng nhắc thành những bài để chúng em dễ dàng
tiếp thu kiến thức hơn, sự tận tuvới nghề với cả lớp khiến cho không khí lớp học bớt
căng thẳng đi rất nhiều, đôi khi thầy còn như người cha lo cho chúng em từ ly nước
chúng em trong những ngày nóng bức. Để không phụ lòng của thầy bằng ch luôn
cố gắng học tập chăm chỉ thì chúng em còn đặt cho thầy một cái tên gọi rất gần gũi thân
thương là “ Cha Già”, bởi dĩ thầy với chúng em đã quá đỗi là một gia đình, hình ảnh mà
người Cha Già ấy trên bục giảng hăng say đến quên những hạt bụi phấn bám cả lên áo
thầy khiến thầy trông già đi như vẽ lên một bức mang giá trị tinh thần tuyệt vời. biết
rằng còn nhiều khó khăn phía trước hơn nữa nhưng những gì thầy mang lại là động lực
tuyệt vời để chúng em vượt qua, chính nhờ thầy lái đò mọi khó khăn chúng em đều
vượt qua tất cả để cập bến thành công, nhìn thầy nở nụ cười mỗi khi cả lớp hoàn thành
suất sắc bài học, bài thi hay cả những khi vài giọt mồ hôi lăn tăn trên trán khi
những người học trò như tụi em cảm thấy hạnh phúc và kính yêu thầy biết nhường nào.
Đó là thầy giáo em rất yêu quý thầm mong thầy luôn khỏe và một thời gian nữa khi quay
lại trường em vẫn có thể thấy hình ảnh thầy đứng trên bục giảng cùng các em lớp dưới,
giờ đây cứ mỗi lần đến dịp 20-11 cho dù thế nào em cũng không quên rằng đang có một
người Cha Già luôn đón chào mình phía trước.
3. Cảm nghĩ vềgiáo s 3
"Có một nghề bụi phấn bám vào tay
Người ta bảo nghề trong sạch nhất
một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời những đoá hoa thơm"
Đó nghề giáo viên cao quý, một nghề đã ban tặng cho chúng em những người thầy,
người đáng trân trọng. Em đã từng được học với rất nhiều những người giáo viên tâm
huyết, ai cũng đlại trong lòng em những ấn tượng khó quên. Nhưng lẽ, người mà
em nhớ nhất là cô giáo dạy Văn đáng quý.
Đó Lan Anh, cô vừa chnhiệm vừa dạy văn em năm lớp 6. mới ra trường hai
năm nên rất trẻ xinh đẹp. không quá cao nhưng dáng người gọn gàng, xinh xắn.
Mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm màu hạt dẻ làm nổi bt thêm làn da trng hồng của
cô. Đôi mắt đen huyền ng nụ cười cùng ấm áp, chiếc răng khểnh cùng duyên
dáng càng làm nổi bật nụ cười của cô. Là giáo viên nên cô cũng không quá cầu kỳ trong
trang phục, mỗi ngày đến lớp mang những chiếc váy dài ngang gối ng áo mi
thanh lịch. Những ngày đầu tuần, cô mang áo dài tím nhìn rất dịu dàng và nữ tính. Nhìn
mang áo dài đứng lớp, chúng em ai cũng trầm trồ bởi vẻ đẹp ấy. Những ngày hoạt
động ngoại khoá, cô lại chọn cho mình chiếc áo phông cùng quần jeans năng động. Bởi
vậy mà mọi người ai cũng nhận xét là cô rất tinh tế trong cách ăn mặc.
Mỗi tiết dạy của luôn chứa đựng những điều hấp dẫn thú vị. Từ một đứa rất khó
chịu với Văn học em trở n thích thú luôn chờ đợi mỗi tiết dạy của . Chính
người đã truyền lửa đam mê học Văn cho em. Nhìn cách dạy, cách truyền đạt trong mỗi
lời thơ, câu chuyện, em cảm nhận được sức trẻ sự nhiệt huyết của cô. luôn bảo
với lớp rằng: "Văn học là nhân học, mỗi bài văn luôn chứa đựng những giá trị và bài học
trong cuộc sống". Với những người đồng nghiệp của mình, cô luôn hoà đồng và giúp đỡ
mọi người, sự thân thiện ấy khiến các thầy trong trường đều bị chinh phục yêu
thương cô nhiều hơn.
Một kỉ niệm với cô mà em không thể nào quên đó là vào ngày tổng kết kì 1 ca năm. Sau
khi trao tặng quà tuyên dương cho các bạn có thành tích trong học kỳ vừa qua, gọi
em lên và tặng cho em một món quà. Đó là một bộ quần áo mới tinh, lúc này, phân vân
và do dự, em cúi mặt xuống, thưa cô:
- Dạ cô, con có đóng góp được gì cho lớp đâu mà được nhận quà ạ?
Cô mỉm cười hiền dịu rồi xoa đầu em bảo:
- thành viên của lớp ai cũng đóng góp phần mình vào tập thể con ạ. rất hiểu suy
nghĩ của con bây giờ, nhưng tin con đã cố gắng rất nhiều trong kỳ học vừa qua.
Qua tìm hiểu, biết được những khó khăn gia đình con đang trải qua, nhưng rồi
nếu ta biết cố gắng, mọi người cùng yêu thương thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn con nhé.
Rồi cô tiếp lời:
- Con ạ, cô và cả lớp cùng gom góp, tặng còn bộ quần áo mang ngày đầu năm mới. Món
quà tuy nhỏ nhưng là tấm lòng của mọi người. Còn hãy vui vẻ và nhận nó con nhé!
Em hạnh phúc và xúc động khi được sống trong sự yêu thương và ấm áp mà mọi người
dành cho mình. Có lẽ, suốt cuộc đời này, những nghĩ suy cảm xúc lúc ấy em sẽ chẳng
bao giờ quên được.
Em đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng ai yêu thương mình như ba mẹ, người thân. Nhưng
cho đến khi được tiếp xúc với người yêu quý ấy em mới nhận ra được tình yêu thương
đến từ những điều bình dị quanh ta, những người gần gũi quanh mình.
Lan Anh thân thương ơi! Với con, người tuyệt vời nhất trong đời. Con hy
vọng rằng một ngày con sẽ được gặp lại cô, được i với một lời rằng: "Con luôn nhớ
về cô".
4. Bài văn viết v thy cô s 4
Ai trong quãng đời học sinh cũng có cho mình một thầy, cô giáo mà mình yêu quý và tôi
cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, người luôn dìu dắt, động viên, chăm sóc tôi là cô
Trâm, đó cũng là người cô tôi quý mến nhất.
Hoa là giáo viên chủ nhiệm lớp 1 của tôi, năm nay cô 36 tuổi nhưng nhìn trẻ hơn
so với tuổi nhiều lắm. Dáng người cân đối, làn da trắng như ngọc, nụ cười dun đến lạ
nên nhìn lúc nào cũng như mặt trời tỏa nắng vậy. Khuôn mặt hình trái xoan, mũi
thẳng, đôi mắt to tròn, đen lánh trông rất tinh anh, sắc sảo, bờ môi trái tim. Tất cả tào nên
một khuôn mặt hoàn hảo đến từng chi tiết, trông toát lên một vẻ đẹp của người phụ
nữ trưởng thành. Mái tóc dài, xoăn đuôi nhẹ thường được cô buộc cao lên nhìn cô cũng
trẻ trung, năng động không kém. Các thầy cô giáo khác c bạn trong lớp tôi luôn bảo
Trâm đẹp nhất trường tiểu học của tôi. thích ngắm nhìn nhất lúc mặc bộ
áo dài vàng tươi nhạt vào những ngày lễ kỉ niệm 20-11 hay ngày phụ nữ Việt Nam 20-
10, nhìn cô duyên dáng một vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông. Bàn tay cô mềm mại, viết
từng ng chnắn nót lên bảng xanh, còn nhe nhàng cầm tay tôi đvnhững nét
chữ đầu tiên trong đời.
Trâm là người rất hiền lành, vui vẻ, hòa đồng với học sinh nhưng vào giờ học thì
rất nghiêm túc. Cô cũng là người rất tâm lý, vào những buổi chiều giờ tan tầm khi chúng
tôi phải lại dọn vệ sinh lớp học, biết chúng tôi sẽ rất đói nên thường mua bánh,
kẹo, hoa quả cho chúng tôi ăn nhẹ. Đối với công việc, cô luôn là giáo đầy trách nhiệm,
hết mình vì học sinh, đồng thời cô còn là nhà giáo xuất sắc nhiều năm liền. Cô từng đạt
nhiều giải thưởng cao trong quá trình giảng dạy như giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, những
lớp chủ nhiệm đều nằm trong danh sách lớp tiên tiến- xuất sắc,....Cô bảo với chúng
tôi đó là niềm vui và động lực để cô phấn đấu hơn nữa trong sự nghiệp trồng người. Đối
với học trò, cô không chỉ là một giáo viêncòn là người mẹ thứu hai của chúng tôi, cô
lúc nào cũng yêu thương, chăm sóc, tận tụy, động viên mỗi khi ai có tâm sự hay gia đình
có những biến cố gì xảy ra.
Những ngày đầu bước chân vào lớp 1, tôi rụt rè lắm, cứ bám thôi suốt. Cô biết tôi viết
chậm tôi chưa thuộc bảng chữ cái, kể cả môn toán những phép cộng trừ đơn giản
nhưng do làm ẩu nên tôi hay sai. Lớp tôi có một số bạn cũng thế nên cô đã gọi chúng tôi
đến nhà để cô bổ trợ thêm, cô dạy miễn phí cho chúng tôi. Từ khi được cô chỉ bảo nhiệt
tình, tôi đã viết đẹp hơn, nhanh hơn, điểm toán của tôi cũng được cải thiện, không để sai
những phép taons không đáng nữa. Điểm thi môn toán và tiếng việt cuối năm của i đều
đạt 10 điểm. Tôi cảm ơn đã giúp đỡ tôi c bạn học tốt hơn. Đó mãi kỉ niệm
tôi sẽ khắc ghi đến suốt cuộc đời.
Tôi rất yêu quý Trâm, thật may mắn tôi được làm học sinh của cô. luôn
giáo xinh đẹp, tốt bụng, giỏi giang trong lòng tôi. Tôi luôn tự hứa với lòng sẽ cố gắng học
thật giỏi, chăm ngoan, trở thành một học sinh gương mẫu, tiêu biểu để cô vui lòng và tự
hào về tôi.
5. Bài văn viết v thy cô nhân ngày 20/11 s 5
"Thầy gương đời hy vọng
Soi đường cho chúng con đi
Rọi xa ấm ngàn tia nắng
Lung linh tỏa sáng diệu kỳ"
Mỗi người thầy như một đoá hoa rạng rỡ sáng tươi nhất. Em luôn kính yêu trân
trọng sự hy sinh tận tâm của những người giáo viên. một người thầy để lại ấn
tượng sâu đậm trong tim em đó là thầy An- người giáo viên chủ nhiệm năm lớp 5.
Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày
một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy
cùng gần gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút
hấp dẫn chúng mình, giọng i ấy có lẽ điều ấm áp từ thầy em chẳng thể nào
quên. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc mi sáng màu cùng
quần âu lịch sự. Chúng em hay bảo nhau rằng, thầy là con trai mà có gì thẫm mỹ rất tốt,
chọn bộ đồ nào cũng rất đẹp, giản dị mà đứng đắn.
Nếu ai hỏi về tính cách thầy thì em sẽ không ngần ngại trả lời rằng thầy rất tốt
bụng. Nhớ những lần tớ thiếu cái bút, cuốn tập thầy đều trích đồng lương ít ỏi ấy để mua
tặng, em không tiền mua thuốc cho mthầy cũng chẳng đắn đo chở em tới hiệu
thuốc mua để biếu mẹ. Điều đó, với em là cả một tấm lòng lớn mà không phải ai cũng có
thể làm được. Bởi vậy trong ánh mắt học trò chúng em, thầy luôn tuyệt vời và hoàn
hảo nhất. Với em thầy như một người cha thứ hai của mình vậy.
Với thầy An, em luôn kính yêu thầy nh cho thâỳ những tình cảm trân trọng nhất.
Một người thầy chẳng giàu có, thậm chí còn những khó khăn khi phải lo cho gia đình,
con cái, nhưng vẫn chẳng bao giờ từ chối sự giúp đỡ một ai. Một người thầy mà dẫu học
sinh những lỗi lầm, thiếu sót thầy không trách mắng uốn nắn chúng em bằng sự
bao dung, vị tha của mình. Một người thầy luôn bảo ban, dành cho chúng em những lời
khuyên qgiá trong cuộc sống này. Thật may mắn biết bao khi mình được học được
là học sinh của thầy.
Ngày gặp lại thầy trong lễ nhà giáo vừa rồi, em càng thương thầy hơn. Thời gian đã
tình lấy đi nhiều thứ trên gương mặt thầy nhưng vẻ điềm tĩnh cùng trái tim ấm áp nơi thầy
vẫn còn đó. Em biết rằng những lo toan cuộc sống cùng những cậu học trò nghịch
ngợm khi khiến thầy mệt mỏi nhưng sau cùng thầy vẫn đó, bao dung thương
những cô, cậu trò nhỏ vô ngần.
"Chúng con mai dù khôn lớn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Không quên những lần lầm lỗi
Khắc ghi bao phút dại khờ"
Thầy ơi, mai này dẫu có sao đi nữa, dẫu khoảng cách có xa xôi chừng nào còn vẫn luôn
nhớ về thầy. Người thầy năm xưa đã dìu dắt con qua những bước khó khăn trong đời.
6. Bài cảm nghĩ về thy giáo s 6
“Thưa thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng bụi phấn rơi rơi trên tóc
thầy”.Thầy đang đứng đó truyền đạt bao kiến thức cho đàn em nhỏ. Thầy vẫn đứng
đó, đứng suốt mấy mươi năm làm tóc thầy lốm đốm bạc bụi phấn. Ai người dạy
chúng ta tập đọc, tập viết? Ai là người mang lại kiến thức cho chúng ta? Ai là người dạy
chúng ta những điều hay, lẽ phải? Ai là nguồn động lực giúp tôi trưởng thành? Ai đã vực
tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã? Ai đã làm tất cả vì học sinh thân yêu bất chấp những hôm
trái gió trở trời vẫn lặng lẽ đến trường? Ai?
“Thầy giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩ tôi. Đối vi
tôi thầy là một người cha có lòng vị thalòng yêu thương tha thiết. Lúc nhỏ, tôi thường
hay hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao con lại phải gọi thầy “thầy giáo” vậy mẹ?” Thật một câu
hỏi ngây thơ và ngờ nghệch. Nhưng đó những tình cảm đầu tiên, những cảm nhận
màng về “thầy giáo” của đứa trẻ thơ khi chập chững vào lớp một. Hình ảnh người thầy
cầm tay viết chữ quả một ức sâu sắc đối với trẻ thơ. Lúc đó tôi chưa cảm nhận được
sự yêu thương của thầy vì trẻ con thì luôn ngây thơ và không có những suy nghĩ sâu xa.
Tôi ngày một lớn khôn học rất nhiều thầy giáo khác nhau. Nhưng tôi cảm giác các
thầy một nét chung riêng biệt mà chỉ ai thầy giáo mới có. Đó chính lòng yêu
thương vô bờ bến của Thầy dành cho học trò. Lũ học trò chúng tôi cứ hay làm cho Thầy
giận, Thầy buồn vì những trò phá lại nghịch ngợm, ngang bướng. Nhưng chỉ cần chúng
tôi biết lỗi thì Thầy bỏ qua tất cả. Thầy dạy bao điều bổ ích. Thầy người cha thứ hai
của tôi. Thầy dạy tôi kiến thức, truyền đạt bao bài học hay.” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về
sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới
mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những
lo toan,nh toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy
vẫn đứng n bờ ước mơ. năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò
xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân
trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc
áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. năm tháng tình trôi mãi mãi, hay
bao mùa rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời.
dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em
đếm hết công ơn người Thầy.”Người Thầy với những ước mơ, những yêu nghề cháy
bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình dạy dỗ học sinh nên người. thầy nngọn
hải đăng soi sáng bước chúng em đi. Thầy lại ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước
những vấp ngã của
cuộc đời. Thầy cho em niềm tin, niềm hi vng. Thầy dạy em học tập, biết yêu quê hương
đất nước. Thầy nguồn động viên tinh thần của chúng em. Ngay cả vua cũng cần
thầy. Đời đời hình ảnh người thầy vn đẹp mãi trong nhân loại.“Kính Thầy mới được làm
Thầy”. Bổn phận tối thiểu của học sinh phải yêu quí kính trọng Thầy. Người Thấy
luôn xứng đáng để mọi người toàn hội tôn vinh, phải nhắc đến. mỗi chúng ta sẽ
luôn tự hào vì trong cuộc đời có thầy.
Ngày hai mươi tháng mười một sắp đến, các bạn làm đtỏ lòng biết ơn đến thầy.
Chắc hẳn người Thầy sẽ không cần những món quà quí giá, đắc tiền. Hay những món
đồ mua vội trong các cửa tiệm. Hãy nhớ rằng điều Thầy mong muốn lớn nhất đó
là nhìn thấy học sinh của mình chăm ngoan, học giỏi. Bạn hãy cố gắng, nỗ lực thật nhiều
trong học tập, chăm chú học hành hơn. Và điều đó là phần quà quí báu nhất mà các bạn
tặng cho Thầy. Chúng ta hãy dâng lên Thầy những bông hoa điểm mười tươi thắm nhất.
Và nguyện sẽ luôn học hành chăm chỉ, mãi mãi là trò ngoan của Thầy.
7. Cảm nghĩ vềgiáo cp 1 s 7
Cho đến giờ tôi vn không thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt
những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.
Hình ảnh của tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng,
xõa ngang vai. khuôn măt trái xoan, rất xinh. Nhưng i nhớ nhất ánh mắt dịu
dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.
Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn một rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ
biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi
động viên tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của thật nhẹ nhàng. tôi đã thể
hoà đồng với các bạn.
Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc
nào cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô nđộng viên tôi. Những lúc tôi chuyện
buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô luôn biết cách làm tôi vui hơn. Rồi có khi tôi mắc lỗi, cô
cũng không mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chính vậy tôi ng yêu quý cô. chuyện buồn hay vui, i đều kể cho
nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi
lần được nghe cô khen.
Nhưng một chuyện tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó chữ
tôi cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. giáo đã nhiều lần nhắc
nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cô giáo đã rất buồn và tôi nhận ra điều đó trong
mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi rất lớn, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó,
tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong
lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.
Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương
nhiên tình thương của không phải chỉ dành cho riêng tôi mà coi tất cả học sinh
chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng i những thói quen tốt và sửa cho
chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao
giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.
Bây giờ tôi đã lớn, ít nhất cũng đủ lớn để có thể hiểu được những công lao to lớn của cô
đối với tôi. Tuy bây gitôi không còn học nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên
và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là tiên tốt bụng trong kí ức tuổi thơ của
tôi.
8. Cm nhn vgiáo ch nhim s 8
Thời gian cứ trôi đi âm thầm và lặng lẽ, thấm thoát đã gần bốn tháng trôi qua. Thời gian
tuy ngắn nhưng cũng đủ làm cho em cảm nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất từ
mái trường THCS Kim Tân. Với ước trở thành 1 học trò được khoác lên mình
chiếc áo đồng phục của trường THPT Chuyên Lào Cai, em đã rời xa ngôi trường
mình đang học để đến với 1 ngôi trường hoàn toàn mới, những lo lắng, suy nghĩ xuất
hiện trong khối óc nhỏ bé: Lo sợ vì mất đi những người mà mình quan tâm, yêu thương
nhất, sợ vì phải rời xa nơi mình cảm thấy an toàn nhất, sợ phải chia tay những đứa
bạn ngày nào chúng mình đùa nghịch chọc ghẹo lẫn nhau,...và sợ cả khi không
bạn bè, thầy bên, những lúc em đã định lùi bước. Nhưng nghĩ về ơng lai
phía trước, nghĩ về những người đang trông mong tin tưởng, em đã quyết định tiến
bước, hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Nhớ những ngày y, những ngày đầu của tháng 8, tiết trời ấm áp, khi trên con đường
đến trường mới lạ còn cảm thấy một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước
thách thức mới đang chờ đón thì khi đặt chân đến trường những cảm giác ấy hoàn toàn
tan biến. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào cánh cổng là một cái gì đó rất gần gũi, thân
quen. Ngôi trường hiện lên đẹp và khang trang, những tán lá cây dang rộng, một làn gió
mát rượi thoảng qua đưa tâm hồn vào những điều tuyệt diệu nhất. Có lẽ chính cảm giác
ấy đã thúc giục bước chân em tiến nhanh vào lớp học. Em bước lên cầu thang dãy nhà
B, lên đến tầng 3, tấm biển lớp 9D được đặt ngay ngắn. Bước vào lớp các bạn đều rất
thân thiện dễ gần, tất cả đều cởi mvà vui vẻ chào đón một thành viên mới. Và sau
đó, chính ngày m ấy, em đã gặp được cô-cô Lê Thị Lương. Ấn tượng đầu tiên của em
về cô là một con người rất thẳng thắn nhưng đồng thời cũng rất quan tâm đến học sinh.
Cô có biết rằng, lời động viên của cô hôm ấy đã khiến em cảm thấy có ý chí để vươn lên
hi vọng rằng mình có thể làm tốt.
Những ngày tiếp theo đó, em hiểu về hơn rất nghiêm khắc, những lúc em
cảm thấy vô cùng sợ và tự hỏi rằng tại sao cô phải nghiêm khắc với chúng em như vậy?
Nhưng rồi, thời gian đã giúp em nhận ra, nghiêm khắc muốn tốt cho chúng em,
muốn cho chúng em trưởng thành và trở thành 1 con người tốt. Cô luôn bên cạnh, sẵn
sàng giúp đỡ chúng em trong mọi việc. cầm chổi giúp chúng em dọn vệ sinh trường
lớp, cầm cuốc giúp chúng em trồng hoa,...và cô cầm cả viên phấn để viết lên cả tấm
lòng mình. dạy cho chúng em biết nói lời cảm ơn, biết nói lời xin lỗi, giúp cho chúng
em tạo ra một cuốn sổ với thật nhiều trang viết với hình ảnh thú vị. Em thương
quá vất vả, dẫu ốm nhưng không bao giờ bỏ giờ tự quản trong 15p đầu giờ trên
lớp, thương ánh mắt thật buồn, những giọt nước mắt lăn i trên chúng em
không ngoan...Em càng thương hơn vì cô luôn giáo viên công bằng luôn đứng
về phía học trò để nhìn nhận vấn đề, luôn tìm ch để thấu hiểu được bọn học trò
chúng em nâng đỡ cho những bước chân ngây dại của chúng em. Em càng khâm
phục hơn cách mà dành cho em những bạn khác, luôn biết những
khuyết điểm của mình cố gắng khắc phục, cũng như góp ý khuyên răn với những
khuyết điểm của chúng em 1 cách tinh tế để hoàn hảo hơn trong mắt mọi người. Cô ơi!
Em thương cô lắm tấm lòng rộng mở của cô, có nghiêm khắc nhưng rất mực thông cảm
với học trò của mình, sự sâu sắc và gần gũi của cô nữa và còn vô vàn những điều khác
nữa, đó phải là cả một tâm hồn, một trái tim dành cho chúng em,... và dẫu đó chỉ là tình
cảm một chiều của cô, cô cho đi chẳng mong nhận lại điều chi cả. Đối vi em, em đã lớn
hơn chỉ sau 4 tháng ngắn ngủi học với cô, em được một tâm hồn mới, một sự tự ti
vốn ẩn nấp trong em. Một trái tim biết cảm thông lắng nghe, một tinh thần vượt khó
cho dù vấp ngã, em đã học ở cô là sự nỗ lực không ngừng, cô chính là điểm tựa cho em
đứng lên sau vấp ngã, gạt đi nước mắt em lạc bước tiếp ở cuộc đời này, em đã biết nhìn
nhận vấn đề và không còn nữa những đánh giá ngây ngô.
Cô ơi! Ngày 20/11 sắp đến, em mong cô hãy tha thứ cho em v tất cả những lỗi lầm của
mình cảm ơn về tất cả những dành cho em. Em yêu yêu mái trường
THCS Kim Tân này nhiều, em cũng như các bạn sẽ chẳng bao giờ quên được nơi này-
nơi sẽ chắp cánh cho những ước mơ của chúng em bay xa.
9. Bài văn cảm nghĩ về thy cô đạt gii cao s 9
Bài viết "Cảm nghĩ về thầy cô" của em Bùi Phạm Minh Hạnh lớp 6A4 - Trường THCS đô thị Việt
Hưng đạt giải ba trong cuộc thi Viết về thầy mái trường.
Thời gian trôi qua, thoăn thoắt như thoi đưa, đến rồi cũng bất ngờ, lặng lẽ đi qua. Theo
dòng thời gian, tôi lớn lên cùng bao kiến thức, bài học từ thầy cô, nhữngngười đưa đò
nhiệt huyết hăng say đến bến bờ tri thức.
Thầy cô! Hai tiếng thân thương ấy đã theo tôi suốt bao năm qua, ng tôi lớn lên
trưởng thành, nâng tôi dậy sau những lần vấp ngã. Họ ý chí, đôi cánh thực hiện
những ước mơ tôi hằng ấp ủ.
Ai ai cũng nói thầy cô là những người lái đò dẫn học trò chúng tôi tới bến btri thức. Qua
bao nhiêu năm, đã có biết bao chuyến đò được chở qua, có bao nhiêu cảm xúc, kỉ niệm
in sâu sau mỗi chuyến đò. Thầy đã dạy cho chúng tôi biết cuộc sống món quà
giá của mỗi người, sẽ rất nhiều khó khăn thử thách sẽ phải trải qua, nhưng cũng ẩn
chứa muôn n quà bất ngờ những niềm vui. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau
những lần vấp ngã. Thầy nguyện hi sinh tất cả cho các học trò của mình, những
thầy đã làm cho chúng con đâu khác ba mẹ chúng con đâu? Những giấc ngủ của
giờ đây thay bằng những ánh đèn vàng leo lét tập bài kiểm tra dày. Từng dòng chữ
đỏ thắm in trên trang giấy kiểm tra đngày mai đến lớp được nhìn thấy những nụ
cười rạng rỡ trên môi học sinh của mình khi nhận bài kiểm tra.
“Khi chúng ta lìa i đời này thì chỉ 5,6 người nhớ đến chúng ta, nhưng các thầy
giáo thì có tới cả ngàn người nhớ tới họ trong suốt phần còn lại của cuộc đời”.
Ngày đầu tiên tới lớp, tôi đã rất bỡ ngỡ trước cái cảm giác mới lạ này. Tò mò lẫn sợ hãi
khiến tôi nửa muốn ùa vào ngôi trường rộng lớn kia khám phá, nửa lại không muốn buông
rời vạt áo của mẹ ra. Chính cô là người đã nắm tay tôi dẫn vào trong lớp học. Nắm chặt
lấy tay cô, cái cảm giác xa lạ, sợ hãi trong tôi dần biến mất. người dạy tôi những
nét chữ đầu tiên, dìu tôi đi những bước đầu trên con dường đời. Còn mấy ai nhớ được
từng thầy cô đã dạỵ mình. Những người lái đò giờ đây đã lạc vào trong những kí ức mơ
hồ, trong sự lãng quên, lạc trong vãng của mỗi người. Sau này, khi đã trưởng thành,
không có ai còn nhớ những lời động viên, những đôi cánh để mình thực hiện ước mơ đó
không? Còn có mấy ai nhớ lại được những kí ức đó.
Cả một đời học sinh, ai không nhận được tình yêu thương của các thầy cô, ai
không nhận được hơi ấm từ tay cô trong từng nét chữ đưa, sự trìu mến trong từng lời
giảng của cô. Tất cả đã tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp trong cuộc sống. Ngoài những
người thân ra, trong dòng người đang đi lại nườm nượp ngoài kia, ai chịu hy sinh,
thiệt thòi cho chúng ta nhiều bằng thầy cô? Thầy cô - người lái đò thầm lặng, người cha,
người mẹ của chúng con. Mỗi một con đò chuẩn bị rời bến lại một năm học mới bắt
đầu. Mỗi chuyến đò kết thúc, lại những niềm vui xen lẫn những nỗi buồn, nỗi nhớ
biên. Bao cảm xúc lẫn lộn sau mỗi chuyến đò kết thúc.
Thầy ơi! Chúng con phải làm để đền đáp được hết những công ơn của thầy đây?
Thầy cô, chúng con xin cảm ơn người đã cho chúng con biết đúng nghĩa của hai chữ yêu
thương, cho chúng con biết thế nào tình thầy trò. Xin cảm ơn những người lái đò thhầm
lặng, người cha, người mthứ hai của chúng con đã dẫn dắt con từ ngày đầu tiên con
bước chân vào trường, con đò chở đầy tình thương đó. Tất cả lòng thành kính, sự kính
trọng tất cả những con muốn trao cho thầy. Chúc các thầy các luôn mạnh
khoẻ để mãi người cha, người mđáng kính của chúng con, để mãi vững bước trên
con đường sự nghiệp trồng người mà thầy cô đã tin tưởng lựa chọn.
III. Những dòng cảm xúc về thầy cô (8 mẫu)
Mẫu số 1
“Lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy” - Những câu hát du dương
cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó những câu hát về người thầy, người tận tụy
trên những giảng đường, lớp học. Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống
hiến để khi tóc thầy bạc chúng em vn còn xanh, khi c thầy bạc trắng, chúng ta đã khôn
lớn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở
nên ý nghĩa gấp bội phần.
Thầy cô như những người đưa đò cần mẫn, còn học sinh chúng em lại những vị khách
đi đò. Nhưng mấy ai qua sông còn nhớ người lái đò năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm
lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh
xuân nhỏ này. Trong nh trình dài rộng của cuộc đời, trong những bài học cuộc sống
dạy ta sau mỗi lần vấp ngã, trong những yên vui khi lớn lao khi bình dị luôn bóng
dáng người lái đò nhỏ bé thiêng liêng. Họ tạc vào núi ng những tên tuổi làm rạng danh
non sông. Họ đã cống hiến hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp
chung một cách nhiệt thành máu lửa nhất. phải chăng vậy câu hát cứ mãi
bồi hồi “trái tim em đỏ rực như hoa phượng thắm”.
Cha mcó công ơn sinh thành dưỡng dục như trời bể, còn thầy cô người truyền dạy
kiến thức, đồng hành ng ta trên cuộc hành trình chinh phục những ngọn núi tri thức
của cuộc đời. Đến trường, ta đâu chỉ được học những kiến thức về văn hóa, hội
đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ tấm lòng của người giáo viên nhân dân
mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. ai qua
sông mà không bao giờ phải nhờ đò, ai lớn lên không qua những lời giảng của
thầy cô. Những đêm ngày “giáo án gối đầu giường” y luôn nung nấu cũng chỉ bồn
chồn một tâm niệm làm sao cho chúng ta cập bến thành công, cho xứng với công cha
nghĩa mẹ, với hy vọng của dân tộc. Họ đến và đi thầm lặng, họ yêu và thương chúng ta
điều kiện, họ chỉ đơn giản những người làm vườn, cặm cụi vun trồng, bón, xới để
ta là những mầm xanh được phát triển khỏe mạnh ra hoa kết trái tốt lành.
Chúng ta những người được dìu dắt, bảo ban yêu thương nâng đỡ, hơn ai hết
chúng ta cần thấm nhuần truyền thống uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo của dân
tộc để có thể phát triển bền vững, không quên đi cội nguồn, gốc rễ của mình. Trong dòng
đời vội vàng tấp nập, đôi lúc cần sống chậm lại để chiêm nghiệm về những người đồng
hành xung quanh, đừng chỉ biết lao đi như những con thiêu thân quên đi những giá
trị vĩnh hằng đang tồn tại, quên đi những người thiêng liêng cho ta một nền tảng vững
chãi, tuyệt vời.
Thầy cô, thiêng liêng và ý nghĩa hơn cả hai tiếng ấy, đó là tình yêu, là sự biết ơn và kính
trọng. Đó bông hoa cứ mãi ngát hương, cứ mãi tỏa sáng với cái tâm cái tài của
mình.
Mẫu số 2
Mái trường - Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời
mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột
thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến
trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại
cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản
cách giảng bài sâu sắc không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông
Hưng dạy văn người tôi nhớ nhất.Viết về hình tượng giáo ngay từ chúng tôi
đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó giáo với mái tóc đen dài bóng mượt,
cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và
dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ.
Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp
kính râm to đen, chúng tôi chút nhốn nháo bất ngờ, hóm hỉnh giải thích: “Buổi
đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính
ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm
cho nhé!” kèm theo đó nụ cười rạng rỡ. Tôi ng phát hiện ra rằng không phải
giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót.
Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng i cảm thấy ngao ngán với tiết
văn của cô. Ngày đầu tiên ấy, cô n giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái n
giông tên con trai” của . Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm
thành viên 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu.
Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo
tận tình, sự nhiệt huyết yêu trẻ. Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc
biệt hơn cả, là người rất cá tính và hiện đại. luôn cách lôi kéo chúng tôi không
thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của
một nhà giáo, không sai lệch về tưởng, đạo đức nhưng cũng không quên bỏ vào
đó một chút cái tôi cá nhân riêng đhọc sinh thể nhớ về mãi. Ông nội tôi trước đây
một nNho dạy chữ Hán vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về
thăm quê, ông lại thủ thỉ với i: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chbiết mỉm cười lẳng
lặng gật đầu”. Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn tôi
đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của lại truyền
thêm cho tôi cảm hứng. i sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ học
sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài
hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri
thức còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu
với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô
dạy chúng tôi trong mỗi tiết học.
Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét
truyền thống trong mình. Không phải phóng đại, nhưng người phụ nữ giỏi việc nước,
đảm việt nhà. luôn nhiệt tình tham gia c hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt
danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012-2013, lần đầu tiên bồi dưỡng học sinh
giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba một giải khuyến
khích, đứng nhất tỉnh năm đó. nhà, hai con của luôn những con ngoan trò giỏi.
Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả con
trai từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. người giữ lửa ngọn lửa ấy luôn bùng
cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.
Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn học sinh, khi còn được ngồi trên ghế
nhà trường. tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn , trang
sức cùng hình nh người miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri
thức, bao ước mơ và hi vọng - Cô Hưng.
Mẫu số 3
Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi có một đàn chim ca hót chào đón cô giáo chủ
nhiệm mới... Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho giáo ấy phải đưa những cô, cậu lần
lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức đỉnh cao của thành đạt.... Đều đặn hằng
năm giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho những khóa học trò vừa ngoan
vừa dễ thương hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào bầu trời xanh...Và giờ đây khi
những năm cũ đã qua, năm nay cô giáo đó lại tiếp tục đưa tôi - một đứa học trò nhỏ đến
bến bờ vô tận của tri thức.
Chắc các bạn đang thắc mắc không biết giáo mà mình muốn nói đến ai phải không?
không phải để các bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4 - cô
Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang đến cho chúng tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về ncười dễ mến, cực kỳ dễ thương, ấn tượng
khi nhìn ngoài không ai có thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe các anh chị khóa
trước kể lại cô giảng bài rất hay và rất gần gũi với học trò, ngày đầu tiên học cô thì tôi đã
chứng thực ngay được điều đó. giảng bài rất hồn cùng với nhiều dụ khá thú
vị đã như cuốn t tôi vào bài văn giảng. Đó những ấn tượng ban đầu, để rồi từ
những ấn tượng này đến ấn tượng khác tôi lại càng hiểu và dành nhiều tình cảm cho cô
hơn. Không biết là cô cảm nhận được những tình cảm mà tôi dành cho cô không nhỉ?
Chắc không đâu. Tình cảm đó sự biết ơn từ những bài học đã dạy cho tôi, là lòng
kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô...Cũng là tình
cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong
tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu kết thúc như thế nào
nữa...
Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra thể được
coi khá nếu không nói quá tệ. trong lòng tôi rất nhiều tình cảm dành cho
nhưng tôi vẫn không thể viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể gọi là hoàn chỉnh để
có thể nói hết được tình cảm của tôi dành cho cô được. Việc duy nhất mà tôi có thể làm
được là bây giờ ngồi đây, viết lên những dòng chữ này để có thể nói lên tất cả tình cảm,
suy nghĩ xuất phát từ tận trái tim tôi.
Từ trước tới giờ tôi là một con bé không thích môn văn, tôi có thể đọc các tác phẩm văn
học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với những cái ngáp
dài, ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo i kể lại một cuốn sách, một tiểu
thuyết dài tập thì phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu hơn thế nữa thì tôi vẫn
thể kể cho bạn nghe với toàn bộ những gì mà tôi đọc được bằng tất cả lòng say mê.
Nhưng nếu bạn bắt tôi phải đọc và hiểu về một bài thơ hay viết ra những bài văn thì quả
là một cực hình đối với tôi, tôi thích sự thực tế, thích những cái đơn giản có thể chứng
minh, và sẵn một kho tàng công thức để giải quyết như môn toán, lý, hóa. Có lẽ vậy
mà môn văn đối với tôi là quá khó. Thường thì người ta đâu có thể làm tốt những gì mà
người ta không thích, và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một họa sĩ, một nhà thơ, yêu thơ văn một
cách lạ lùng. Mẹ thường nói tôi là một con người quá đỗi khô khan và thực tế. Khi nghe
mẹ nói như vậy i chcười không hề phủ nhận diều đó, bản chất con người tôi
vốn dĩ là như vậy. Thơ văn dường như là một cái gì quá xa xỉ đối với tôi. Tôi chỉ thích là
người đọc những cuốn sách hay chứ không thích là người viết ra những cuốn sách đó.
Rồi một ngày một thiên sứ đã mỉm cười với tôi người đã mang đến, khi đó thì
mọi việc đã đổi khác. Cô thường nói với chúng tôi "mỗi em nên tìm và thuộc một câu thơ
mà mình thích, như vậy tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn", tôi không hiểu câu nói đó
của cô cho lắm tôi không thể tìm cho mình được một câu thơ mà tôi yêu thích cũng như
việc bắt tôi phải yêu thơ hoàn toàn không thể. Nhưng giờ đây, tôi đã thể hiểu
cảm nhận được một phần nào đó của những bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt tình,
nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng vào con người vốn khô khan của tôi. Những bài
viết văn sau đó đối với tôi không còn quá khó, mà trôi qua thật dễ dàng khi những lời
giảng của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.
Không chỉ là cô giáo đối với tôi, cô Thanh Tịnh còn một người "mẹ" luôn luôn lắng nghe
luôn cho tôi những lời khuyên đtôi thể biết mình làm gì. Đã nhiều lần tôi nói
chuyện, tâm sự với "mẹ", qua những lần nói chuyện, tâm sự ấy tôi thấy mình trưởng
thành lên nhiều lắm. Ở "mẹ" có những điều mà tôi không hề có và tôi biết là tôi phải học
mẹ nhiều thứ lắm. Đó sự lạc quan, vui vẻ, tấm lòng người khác quan trọng nhất
là phải luôn luôn sống thật với lòng mình.
Đó toàn bộ những tình cảm của tôi đối với "mẹ ThanhTịnh" của tôi! Còn bạn thì sao?
Bạn chắc chắn phải một thời cắp sách đến trường, đâu, bao lâu thì chắc
chắn bạn cũng có những kỷ niệm về trường lớp, thầy cô, bạn bè. Kỷ niệm vui, buồn, hồi
ức về thầy cô, bạn bè, trường lớp, đều đáng để nhớ trân trọng. lẽ, khi n ngồi
trên ghế nhà trường không ai trong chúng ta cảm nhận được hết i ấm từ bạn bè, từ
những lời răn dạy của những tâm hồn trên bục giảng. Một số người trong chúng ta, thấy
những lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy làm khó chịu vì tất cả những điều
đó, chỉ muốn nhanh thật nhanh tốt nghiệp đbay xa thật xa những ngày tháng bó bên
những thầy, cô với bảng đen và phấn trắng. Nhưng thế rồi? Khi đã xa, bạn sẽ cảm thấy
như mình đã đánh mất thđó rất lớn trong đời. Chẳng còn những lời răn đe, chẳng
có trách phạt và chẳng thể lớn lên thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn
trong đời, chúng ta phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong
cuộc sống. những bài học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh
động, nó nóng hổi và chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng ta
phải trả giá chứ không đơn giản lời răn đe ngọt ngào hại. Đến khi đó bạn mới hỏi:
"Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa...?" Lúc đó phải chăng muộn lắm không? hãy quý
trọng những năm tháng học trò, hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất
đời mình. Có thể bạn không tin tôi, nhưng những thầy giáo, giáo đang đứng trên bục
giảng kia, họ không chỉ bảng đen phấn trắng, họ n tình yêu bờ dành cho
bạn, cho tôi và cho những ai được gọi là học trò. Họ có cái gọi là tâm huyết với mỗi phần
tương lai nhỏ bé. Chịu khó cảm nhận đi, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy một định hướng cho
tương lai của mình từ nơi thầy của bạn. Vì từ những bài học lời răn dạy chúng ta
sẽ lớn lên mạnh mẽ, sẽ góp nhặt được nhiều điều cho cuộc sống những va chạm thực
tế trong cuộc đời phía trước. Hãy sống hết mình cho những năm tháng quý báu mà các
bạn sẽ có, đang có, và đã có các bạn nhé!...
Cuối bài viết này, tôi không thể quên nói lên lời tri ân đối với chủ nhiệm của tôi cùng
với các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng trồng người. Tôi kính chúc quý thầy cô có
nhiều sức khỏe, hạnh phúc gặt hái nhiều đóa hoa tươi thắm trong sự nghiệp của mình.
Mẫu số 4
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá
của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương y nuôi nấng tôi nên người
lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ cha mẹ những người dành cho mình
tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với hội và nhất là từ khi
chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người
đồng hành cùng i trong suốt một quãng đời không chỉ cha mẹ, mà còn những
người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp
cánh ưc mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc về sự thành đạt,
về công danh, sự nghiệp cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều
hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ
tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt,
dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã
ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ
bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’
phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. ai biết được rằng, trong suốt
chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải
dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi
đã đưa được khách qua sông, người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực
hiện sứ mệnh cao cả y. cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để
dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho
phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp
lại những công thức, những i giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không
buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ duy nhất một khát khao uốn nắn, dạy dỗ lớp
trẻ hôm nay thành người.
Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu
thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng
lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu thương
của thầy, của cô. Vâng, thầy đã truyền cho tôi niềm tin nghị lực để tôi đủ sức
mạnh lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng biến chúng thành hiện thực.
Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để
dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh. Nếu như không có lòng yêu thương dành
cho học sinh của mình, thì liệu họ tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải,
công việc hằng ngày của những người thầy, người xuất phát từ trái tim yêu thương
của người cha, người mdành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn
cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ
vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau
những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm áo dài thướt tha của cô, dáng đi
nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức
khoa học mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải
chào tạm biệt những người thầy, người để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những
bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người
thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. mỗi năm
cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào
mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề
giáo, giờ đây được đền đáp bằng những hoa, những lời chúc cùng ý nghĩa của
chính người học trò xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy
giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải được đền đáp
mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của
cuộc đời mình.
Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy
người dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm y thiêng liêng, cao quý
biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh
trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi
rời khỏi sự p của gia đình nhà trường để tiếp tục bước đi thử thách mình trên
quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng
tình cảm bao la của thầy dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa con
họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.
Mẫu số 5
Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng một người thầy hay một người giáo mình
yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và
nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính
Mai.
Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương
Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cô vóc dáng hơi mập nhưng khá
cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn cái tuổi của
mình. Khuôn mặt hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc dài, óng ả, màu đen nhánh
thường được buộc lên cao cho gọn. Trông thật trẻ trung khi buộc cao tóc lên bởi
vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nổi
bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa, thanh tú làm sao!
rất hay cười mỗi lần cười lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tẳp đằng sau
đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước đi trên bục giảng là
áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo đẹp nhất trường. Đứa
nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.
Cô Mai là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã gần hai mươi
năm. Cô Mai rất thương yêu học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi, đạt
kết quả tốt. Trong lớp em năm đó khoảng chừng bảy bạn học không tốt. liền dạy
phụ đạo thêm cho các bạn đến khi nào các bạn tiến bộ hẳn và không nhận một đồng
nào từ phụ huynh. còn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với chúng em.
Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. Bằng chứng là cô
Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm động. Có lần
bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, liền đến thăm nhờ chúng em chép
bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng
lớn của đối vi học sinh. Mẹ em bảo rằng: "Cô Mai đúng là một giáo viên giỏi, tận tâm
với học sinh. Mẹ rất mừng con được dạy học.". Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng
vì cô Mai giáo viên giỏi, tận tâm khi chúng em không hiểu chỗ nào cô sãn sàng
giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn khi được vào học lớp cô.
Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẽ, cởi mở luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ.
kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả
gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn có hai con nhỏ nên gia đình
luôn gặp khó khăn nhưng lại bỏ tiền túi ra để mua quà thưởng cho các bạn học giỏi,
chăm ngoan. Em thấy thật đáng khâm phục. Hôm kết quả thi cuối hai, đã
thưởng cho các bạn cao điểm nhất một cây t máy màu xanh rất đẹp đến giờ em
vẫn còn giữ.
Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo viên
dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục Mai. Đến
giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ngày
20/11 không về thăm cô. Mai người em yêu mến, kính trọng vì giáo viên hết
sức thương yêu học sinh. Em luôn mong được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học sinh
yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô!
Mẫu số 6
Ngoài những người thân yêu trong gia đình, có lẽ người trao cho ta những tình cảm thân
thành thầy . Đối với em, thầy nhưng những người cha, người mthứ hai, luôn
dìu dắt, bảo ban em trên con đường khám phá tri thức, đến những chân trời mới.
Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi
mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là
những người thay đổi cuộc đời chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường
học tập. Ngày ngày đến lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và ấm áp của thầy
cô. Ôi! Những lời nói thân thương chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót
vào lòng chúng em. Từ khi chúng em còn bi bô tập nói thì đã được đưa tới trường mẫu
giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy đã dạy cho chúng em
biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Ngày ngày trôi qua, chúng em
dần dần bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy luôn dõi theo
chúng em. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần
không thuộc bài, thầy đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy những người
thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi
đẹp.
Thầy - hai tiếng thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ ch mới được phép gọi.
Họ những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người
đã chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò
cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó
đã biết bao điều tvị. Thầy dạy cho em biết rằng trong cuộc sống rất nhiều khó
khăn, thử thách nhưng ng vàn niềm vui sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ luôn
tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó chúng em đã vượt qua tất cả những khó
khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui. Không chỉ riêng của
chúng em mà còn của cả thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng,
cao quý đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em vậy.
Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển, chắc chắn sẽ vô ích nếu
như không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Vốn tạo hóa đã sinh ra như vậy, là con người,
ai cũng cha, mẹ, bạn bè, người tn. Chúng ta được hưởng ng ơn sinh
thành, được hưởng sự nuôi dưỡng của cha mẹ để lớn lên từng ngày, được sự chia sẻ,
giúp đỡ của bạn bè, người thân để sống tốt n, phát triển hơn. Thế nhưng, chúng ta
còn được hưởng một thứ cùng to lớn, vô cùng quan trọng đó là tình yêu thương, sự
giáo dục, dạy dỗ của những người thầy giáo, giáo trong những mái trường thân
thương. Đối với chúng em, đó thtình cảm cùng thiêng liêng quý giá. theo
chúng em ngay từ những ngày còn thơ ấu, từ những ngày mới học con chữ đầu tiên.
Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng em ngay từ những ngày em tập
đọc, tập viết. Có ai thử tưởng tượng đến hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức
với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học sinh, soạn ra những bài học, những
kiến thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp,
cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học sinh của mình học tập tốt hơn. ai tưởng
tượng đến hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng
cái nhìn trìu mến về phía học sinh của mình.
Thầy vất vả, cực nhọc học trò thế, vậy lắm khi chúng em lại gây ra những
điều sai trái khiến thầy lại phải lo lắng, bận lòng. Lắm khi chúng em không trật tự nghe
giảng, lắm khi chúng em nói năng lễ, hành xử sai trái khiến thầy phải suy nghĩ,
nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy đối với chúng em cũng không vì thế phai
nhạt, tình cảm ấy cứ mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn.
Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” những tiếng gọi chứa đựng bao tình
cảm thân thương sâu sắc trong lòng em. Cha mngười đã công sinh thành ra
em, thì thầy người đã công dạy dỗ em. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai
của em, thì thầy cũng giống như cha mẹ thứ hai của em vậy. Em xin gửi lời cảm ơn
đến quý thầy đã không quản ngại khó nhọc để dạy dỗ, bảo ban chúng em, để đưa
chúng em trở thành người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với lòng mình là sẽ luôn vâng
lời thầy cô và học tập ngày một tiến bộ hơn để mai sau sẽ trở thành một công dân có ích
cho hội, cho đất nước. Em mong rằng thầy luôn tin tưởng em. Cuối cùng, chúng
em xin kính chúc quý thầy, cô giáo trên toàn đất nước mỗi ngày có thêm nhiều sức khỏe,
thành đạt hơn, thành công hơn để luôn luôn là những toa tàu đi đầu, hướng dẫn đàn em
của mình đưa đất nước mỗi ngày một vinh quang hơn:
"Viên phấn nào trên tay Thầy dạy em học chữ Bụi phấn nào bay bay Vương tóc thầy
trắng xóa.
Bao mùa thu đi qua Thầy xưa nay đã già Khai trí em thêm sáng Cho cây đời nở hoa"
Mẫu số 7
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngàycả một năm mới có một lần để nhắc học trò
nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học
sinh lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm
khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi.
Thầy người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những
đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có th
là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có.
Thầy cô người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá những đứa học trò gây ra,
hay thường những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. thể nói thầy như
là những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vy.
Thầy cô người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút,
con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần
dạy con biết viết, nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C.
người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời
hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy làm chỉ mong
học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời đòi mẹ phải mua quà để đi
tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ không dám đi một mình, lần nào cũng phải
mẹ kè kè đi ,lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà
20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện
hơn thì xp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua q
cho thầy cô, nhưng đến lúc tặng thì run cầm cập, gặp thầy trường suốt không sao
cả nhưng gặp riêng thầy thì không m đến. Nhớ lúc đi tặng quà thì vừa vào
phòng, thấy thầy tặng cho thầy rồi nói một câu ngắn gọn: "Mừng (Thầy) 20
tháng 11" rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi
chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi "Cô (Thầy) cho em xin phép". Đến hôm sau
vẫn còn không dám gặp thầy cô.
Lớn lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem nmột ngày học nhẹ nhõm của học sinh
thì phải - theo tôi nghĩ như thế. ngày 20/11 thường thì thầy khuyến mãi không
bài, học sinh cũng không phải thấp thỏm cái giờ i như thường ngày. Đôi khi thì
còn được i chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn đó, thường thì lớp trường đại diện lớp
tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11.

Preview text:

Top 26 bài cảm nghĩ về thầy cô ngắn gọn, hay nhất
I. Cảm nghĩ về thầy cô ngắn
1. Cảm nghĩ về thầy cô ngắn nhất số 1
Thầy cô luôn là người mẹ thứ hai của em, là người dạy dỗ em sau công dưỡng dục của
cha mẹ. Từ những ngày đầu bước chân đến trường được thầy cô hướng dẫn cách xưng
hô, em đã hiểu được vai trò của thầy cô thật to lớn. Thầy cô luôn giúp đỡ em từng bước
để tiến lên trong học tập. Chắc hẳn với những bạn gia đình khó khăn hay phức tạp sẽ
càng cảm nhận rõ tình yêu thương và sự bao dung, sẻ chia của thầy cô lớn đến nhường
nào. Mỗi học sinh chúng ta ai cũng sẽ dành cho thầy cô những tình cảm yêu quý riêng
biệt không thể trộn lẫn với nhau. Khi càng lớn lên thì tình cảm của thầy cô đối với chũng
ta sẽ không còn rõ ràng như khi còn bé mới vào mầm non hay tiểu học được. Bởi thầy
cô muốn rèn luyện cho mỗi học sinh chúng ta đức tính tự lập. Dù thế nào thì tình cảm em
dành cho thầy cô sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhoà. Hãy luôn quý trọng những gì thầy
cô dạy, nó sẽ là hành trang quý giá cho mỗi chúng ta trên con đường tương lai.
2. Cảm nghĩ về thầy cô ngắn lớp 4 số 2
Trong những tháng năm ngồi trên ghế nhà trường, ta được thầy cô trao truyền tri thức
và hình ảnh cô thầy là hiện thân của tất cả yêu thương trong ta. Em vô cùng trân trọng
những yêu thương của thầy cô - người đã ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để mỗi
giờ học của chúng em đều là những phút giây lí thú, bổ ích. Thầy cô là người chỉ bảo cho
chúng em không chỉ là kiến thức mà còn là những bài học về lối sống, cách cư xử và
giúp chúng em trưởng thành hơn mỗi ngày. Em đã lớn lên trong tình thương của thầy cô
giáo để sống có ích và biết được trách nhiệm của bản thân với cộng đồng. Nếu không có
thầy cô nâng đỡ và chắp cánh ước mơ, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có em của ngày hôm nay:
biết sống nhân ái và sẻ chia. Nhớ tới câu tục ngữ: Không thầy đố mày làm nên giúp em
càng thêm hiểu và biết ơn trân trọng vô cùng với thầy cô!
3. Cảm nghĩ về thầy cô ngắn lớp 5 số 3
Thầy cô luôn là người mẹ thứ hai của em, là người dạy dỗ em sau công dưỡng dục của
cha mẹ. Từ những ngày đầu bước chân đến trường được thầy cô hướng dẫn cách xưng
hô, em đã hiểu được vai trò của thầy cô thật to lớn. Thầy cô luôn giúp đỡ em từng bước
để tiến lên trong học tập. Chắc hẳn với những bạn gia đình khó khăn hay phức tạp sẽ
càng cảm nhận rõ tình yêu thương và sự bao dung, sẻ chia của thầy cô lớn đến nhường
nào. Mỗi học sinh chúng ta ai cũng sẽ dành cho thầy cô những tình cảm yêu quý riêng
biệt không thể trộn lẫn với nhau. Khi càng lớn lên thì tình cảm của thầy cô đối với chũng
ta sẽ không còn rõ ràng như khi còn bé mới vào mầm non hay tiểu học được. Bởi thầy
cô muốn rèn luyện cho mỗi học sinh chúng ta đức tính tự lập. Dù thế nào thì tình cảm em
dành cho thầy cô sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhoà. Hãy luôn quý trọng những gì thầy
cô dạy, nó sẽ là hành trang quý giá cho mỗi chúng ta trên con đường tương lai.    
Cảm nghĩ về thầy cô ngắn
4. Cảm nghĩ về thầy cô ngắn nhất lớp 6 số 4
Thầy giáo mà em đặc biệt yêu quý và ngưỡng mộ là thầy Khải. Thầy ấy là giáo viên dạy
thể dục của lớp em từ hồi mới lớp 1. Với vẻ ngoài cao ráo, khỏe khoắn và nụ cười tỏa
nắng, thầy Khải khiến ai cũng cảm thấy vui vẻ khi đứng nói chuyện cùng. Các giờ học
với thầy, chúng em ai cũng thích thú và ngóng đợi, bởi thầy luôn tạo cho chúng em nhiều
cơ hội được vui chơi, rèn luyện với các hoạt động đa dạng. Ngoài ta, thầy Khải còn được
mọi người yêu quý, bởi sự nhiệt tình và tốt bụng của mình. Em thường bắt gặp hình ảnh
thầy giúp các thầy cô bưng bê tập giấy sách, rồi giúp sửa lại bồn hoa, thay bóng đèn,
treo cơ cho các lễ hội. Thầy Khải chính là hình tượng tuyệt vời mà em luôn cố gắng noi theo mỗi ngày.
5. Cảm nghĩ về thầy cô giáo lớp 7 ngắn gọn số 5
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... " (Người lái đò)
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha,
người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về
kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình
mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải
qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy
cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm
sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa.
Thầy cô giống như những kim chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy
hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em
trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng
vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao,
đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là
những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe
lời, lười học,... Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung – ngôi Trường .....
và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn
nhất. Chính nơi ấy đã ươm mầm và chắp cánh ước mơ cho học sinh chúng tôi. Có lẽ,
mái trường và thầy cô nơi ấy là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù
thời gian có trôi qua nhiều đến mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho
mái trường và thầy cô Trường .......... vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn trong tôi.
II. Bài văn về thầy cô ngắn
1. Bài văn về thầy cô ngắn số 1
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời
có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy
với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một
giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.
Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dậy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dậy lớp
tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một
tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết
học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với
tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như
được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và
cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt
hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.
Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không
còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó
thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng
nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay
đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi
không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi
cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về
cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với
ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được
và trong đầu của một đứa trẻ non nót như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.
Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại.
Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi
vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng
vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau "Khánh
ơi đợi cô với". Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là
chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng
không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều
kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng
vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.
Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều
hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới
và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và không tin nổi vào
mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn
trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không
nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô
không phải là người sang trọng hay quý phái gì mà cô rất gần giũ, giản dị như chính
những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học
sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống
không mấy khấm khá gì khi còn phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi
chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh
khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.
Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những
lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.
2. Cảm nghĩ về thầy cô số 2
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào rơi trên bục, có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy”
Những ca từ ca ngợi tình cảm thiêng liêng của những người Thầy luôn là đề tài được
các tác giả đưa vào thơ ca. Lời bài hát trên được trích từ bài hát “Bụi phấn” với nội dung
thể hiện tình cảm của người học trò dành cho người Thầy của mình và đó cũng là những
tâm tư em dành cho một người thầy giáo lớp 5 của em .
Tên đầy đủ của thầy là Nguyễn Xuân Tình, thầy là giáo viên dạy môn Toán năm nay tuy
đã bước sang tuổi 50 nhưng phong thái của thầy còn rất nhanh nhẹn và chính xác đến
từng con số. Bản chất môn Toán là môn số học rất cứng nhắc lại luôn đòi hỏi sự chính
xác và mạch lạc thế nhưng qua cách dạy của thầy nó lại trở thành môn học em yêu thích
nhất, thầy đưa những công thức cứng nhắc thành những bài vè để chúng em dễ dàng
tiếp thu kiến thức hơn, sự tận tuỵ với nghề với cả lớp khiến cho không khí lớp học bớt
căng thẳng đi rất nhiều, đôi khi thầy còn như người cha lo cho chúng em từ ly nước
chúng em trong những ngày hè nóng bức. Để không phụ lòng của thầy bằng cách luôn
cố gắng học tập chăm chỉ thì chúng em còn đặt cho thầy một cái tên gọi rất gần gũi thân
thương là “ Cha Già”, bởi dĩ thầy với chúng em đã quá đỗi là một gia đình, hình ảnh mà
người Cha Già ấy trên bục giảng hăng say đến quên những hạt bụi phấn bám cả lên áo
thầy khiến thầy trông già đi như vẽ lên một bức mang giá trị tinh thần tuyệt vời. Dù biết
rằng còn nhiều khó khăn phía trước hơn nữa nhưng những gì thầy mang lại là động lực
tuyệt vời để chúng em vượt qua, chính nhờ thầy lái đò mà mọi khó khăn chúng em đều
vượt qua tất cả để cập bến thành công, nhìn thầy nở nụ cười mỗi khi cả lớp hoàn thành
suất sắc bài học, bài thi hay là cả những khi vài giọt mồ hôi lăn tăn trên trán là khi mà
những người học trò như tụi em cảm thấy hạnh phúc và kính yêu thầy biết nhường nào.
Đó là thầy giáo em rất yêu quý thầm mong thầy luôn khỏe và một thời gian nữa khi quay
lại trường em vẫn có thể thấy hình ảnh thầy đứng trên bục giảng cùng các em lớp dưới,
giờ đây cứ mỗi lần đến dịp 20-11 cho dù thế nào em cũng không quên rằng đang có một
người Cha Già luôn đón chào mình phía trước.
3. Cảm nghĩ về cô giáo số 3
"Có một nghề bụi phấn bám vào tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời những đoá hoa thơm"
Đó là nghề giáo viên cao quý, một nghề đã ban tặng cho chúng em những người thầy,
người cô đáng trân trọng. Em đã từng được học với rất nhiều những người giáo viên tâm
huyết, ai cũng để lại trong lòng em những ấn tượng khó quên. Nhưng có lẽ, người mà
em nhớ nhất là cô giáo dạy Văn đáng quý.
Đó là cô Lan Anh, cô vừa chủ nhiệm vừa dạy văn em năm lớp 6. Cô mới ra trường hai
năm nên rất trẻ và xinh đẹp. Cô không quá cao nhưng dáng người gọn gàng, xinh xắn.
Mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm màu hạt dẻ làm nổi bật thêm làn da trắng hồng của
cô. Đôi mắt đen huyền cùng nụ cười vô cùng ấm áp, chiếc răng khểnh vô cùng duyên
dáng càng làm nổi bật nụ cười của cô. Là giáo viên nên cô cũng không quá cầu kỳ trong
trang phục, mỗi ngày đến lớp cô mang những chiếc váy dài ngang gối cùng áo sơ mi
thanh lịch. Những ngày đầu tuần, cô mang áo dài tím nhìn rất dịu dàng và nữ tính. Nhìn
cô mang áo dài đứng lớp, chúng em ai cũng trầm trồ bởi vẻ đẹp ấy. Những ngày hoạt
động ngoại khoá, cô lại chọn cho mình chiếc áo phông cùng quần jeans năng động. Bởi
vậy mà mọi người ai cũng nhận xét là cô rất tinh tế trong cách ăn mặc.
Mỗi tiết dạy của cô luôn chứa đựng những điều hấp dẫn và thú vị. Từ một đứa rất khó
chịu với Văn học em trở nên thích thú và luôn chờ đợi mỗi tiết dạy của cô. Chính cô là
người đã truyền lửa đam mê học Văn cho em. Nhìn cách dạy, cách truyền đạt trong mỗi
lời thơ, câu chuyện, em cảm nhận được sức trẻ và sự nhiệt huyết của cô. Cô luôn bảo
với lớp rằng: "Văn học là nhân học, mỗi bài văn luôn chứa đựng những giá trị và bài học
trong cuộc sống". Với những người đồng nghiệp của mình, cô luôn hoà đồng và giúp đỡ
mọi người, sự thân thiện ấy khiến các thầy cô trong trường đều bị chinh phục và yêu thương cô nhiều hơn.
Một kỉ niệm với cô mà em không thể nào quên đó là vào ngày tổng kết kì 1 của năm. Sau
khi trao tặng quà và tuyên dương cho các bạn có thành tích trong học kỳ vừa qua, cô gọi
em lên và tặng cho em một món quà. Đó là một bộ quần áo mới tinh, lúc này, phân vân
và do dự, em cúi mặt xuống, thưa cô:
- Dạ cô, con có đóng góp được gì cho lớp đâu mà được nhận quà ạ?
Cô mỉm cười hiền dịu rồi xoa đầu em bảo:
- Là thành viên của lớp ai cũng đóng góp phần mình vào tập thể con ạ. Cô rất hiểu suy
nghĩ của con bây giờ, nhưng cô tin là con đã cố gắng rất nhiều trong kỳ học vừa qua.
Qua tìm hiểu, cô biết được những khó khăn mà gia đình con đang trải qua, nhưng rồi
nếu ta biết cố gắng, mọi người cùng yêu thương thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn con nhé. Rồi cô tiếp lời:
- Con ạ, cô và cả lớp cùng gom góp, tặng còn bộ quần áo mang ngày đầu năm mới. Món
quà tuy nhỏ nhưng là tấm lòng của mọi người. Còn hãy vui vẻ và nhận nó con nhé!
Em hạnh phúc và xúc động khi được sống trong sự yêu thương và ấm áp mà mọi người
dành cho mình. Có lẽ, suốt cuộc đời này, những nghĩ suy và cảm xúc lúc ấy em sẽ chẳng bao giờ quên được.
Em đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng có ai yêu thương mình như ba mẹ, người thân. Nhưng
cho đến khi được tiếp xúc với người cô yêu quý ấy em mới nhận ra được tình yêu thương
đến từ những điều bình dị quanh ta, những người gần gũi quanh mình.
Cô Lan Anh thân thương ơi! Với con, cô là người cô tuyệt vời nhất trong đời. Con hy
vọng rằng một ngày con sẽ được gặp lại cô, được nói với cô một lời rằng: "Con luôn nhớ về cô".
4. Bài văn viết về thầy cô số 4
Ai trong quãng đời học sinh cũng có cho mình một thầy, cô giáo mà mình yêu quý và tôi
cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, người luôn dìu dắt, động viên, chăm sóc tôi là cô
Trâm, đó cũng là người cô tôi quý mến nhất.
Cô Hoa là giáo viên chủ nhiệm lớp 1 của tôi, năm nay cô 36 tuổi nhưng nhìn cô trẻ hơn
so với tuổi nhiều lắm. Dáng người cân đối, làn da trắng như ngọc, nụ cười duyên đến lạ
nên nhìn cô lúc nào cũng như mặt trời tỏa nắng vậy. Khuôn mặt cô hình trái xoan, mũi
thẳng, đôi mắt to tròn, đen lánh trông rất tinh anh, sắc sảo, bờ môi trái tim. Tất cả tào nên
một khuôn mặt hoàn hảo đến từng chi tiết, trông cô toát lên một vẻ đẹp của người phụ
nữ trưởng thành. Mái tóc dài, xoăn đuôi nhẹ thường được cô buộc cao lên nhìn cô cũng
trẻ trung, năng động không kém. Các thầy cô giáo khác và các bạn trong lớp tôi luôn bảo
cô Trâm đẹp nhất trường tiểu học của tôi. Cô thích ngắm nhìn cô nhất là lúc cô mặc bộ
áo dài vàng tươi nhạt vào những ngày lễ kỉ niệm 20-11 hay ngày phụ nữ Việt Nam 20-
10, nhìn cô duyên dáng một vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông. Bàn tay cô mềm mại, viết
từng dòng chữ nắn nót lên bảng xanh, cô còn nhe nhàng cầm tay tôi để vẽ những nét
chữ đầu tiên trong đời.
Cô Trâm là người rất hiền lành, vui vẻ, hòa đồng với học sinh nhưng vào giờ học thì cô
rất nghiêm túc. Cô cũng là người rất tâm lý, vào những buổi chiều giờ tan tầm khi chúng
tôi phải ở lại dọn vệ sinh lớp học, cô biết chúng tôi sẽ rất đói nên cô thường mua bánh,
kẹo, hoa quả cho chúng tôi ăn nhẹ. Đối với công việc, cô luôn là cô giáo đầy trách nhiệm,
hết mình vì học sinh, đồng thời cô còn là nhà giáo xuất sắc nhiều năm liền. Cô từng đạt
nhiều giải thưởng cao trong quá trình giảng dạy như giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, những
lớp cô chủ nhiệm đều nằm trong danh sách lớp tiên tiến- xuất sắc,....Cô bảo với chúng
tôi đó là niềm vui và động lực để cô phấn đấu hơn nữa trong sự nghiệp trồng người. Đối
với học trò, cô không chỉ là một giáo viên mà còn là người mẹ thứu hai của chúng tôi, cô
lúc nào cũng yêu thương, chăm sóc, tận tụy, động viên mỗi khi ai có tâm sự hay gia đình
có những biến cố gì xảy ra.
Những ngày đầu bước chân vào lớp 1, tôi rụt rè lắm, cứ bám thôi cô suốt. Cô biết tôi viết
chậm vì tôi chưa thuộc bảng chữ cái, kể cả môn toán những phép cộng trừ đơn giản
nhưng do làm ẩu nên tôi hay sai. Lớp tôi có một số bạn cũng thế nên cô đã gọi chúng tôi
đến nhà để cô bổ trợ thêm, cô dạy miễn phí cho chúng tôi. Từ khi được cô chỉ bảo nhiệt
tình, tôi đã viết đẹp hơn, nhanh hơn, điểm toán của tôi cũng được cải thiện, không để sai
những phép taons không đáng nữa. Điểm thi môn toán và tiếng việt cuối năm của tôi đều
đạt 10 điểm. Tôi cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi và các bạn học tốt hơn. Đó mãi là kỉ niệm
tôi sẽ khắc ghi đến suốt cuộc đời.
Tôi rất yêu quý cô Trâm, thật may mắn vì tôi được làm học sinh của cô. Cô luôn là cô
giáo xinh đẹp, tốt bụng, giỏi giang trong lòng tôi. Tôi luôn tự hứa với lòng sẽ cố gắng học
thật giỏi, chăm ngoan, trở thành một học sinh gương mẫu, tiêu biểu để cô vui lòng và tự hào về tôi.
5. Bài văn viết về thầy cô nhân ngày 20/11 số 5
"Thầy là gương đời hy vọng
Soi đường cho chúng con đi
Rọi xa ấm ngàn tia nắng
Lung linh tỏa sáng diệu kỳ"
Mỗi người thầy như một đoá hoa rạng rỡ và sáng tươi nhất. Em luôn kính yêu và trân
trọng sự hy sinh và tận tâm của những người giáo viên. Có một người thầy để lại ấn
tượng sâu đậm trong tim em đó là thầy An- người giáo viên chủ nhiệm năm lớp 5.
Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày
một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy
vô cùng gần gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút
và hấp dẫn chúng mình, giọng nói ấy có lẽ là điều ấm áp từ thầy mà em chẳng thể nào
quên. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc sơ mi sáng màu cùng
quần âu lịch sự. Chúng em hay bảo nhau rằng, thầy là con trai mà có gì thẫm mỹ rất tốt,
chọn bộ đồ nào cũng rất đẹp, giản dị mà đứng đắn.
Nếu có ai hỏi về tính cách thầy thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng thầy rất tốt
bụng. Nhớ những lần tớ thiếu cái bút, cuốn tập thầy đều trích đồng lương ít ỏi ấy để mua
tặng, em không có tiền mua thuốc cho mẹ thầy cũng chẳng đắn đo mà chở em tới hiệu
thuốc mua để biếu mẹ. Điều đó, với em là cả một tấm lòng lớn mà không phải ai cũng có
thể làm được. Bởi vậy mà trong ánh mắt lũ học trò chúng em, thầy luôn tuyệt vời và hoàn
hảo nhất. Với em thầy như một người cha thứ hai của mình vậy.
Với thầy An, em luôn kính yêu thầy và dành cho thâỳ những tình cảm trân trọng nhất.
Một người thầy chẳng giàu có, thậm chí còn những khó khăn khi phải lo cho gia đình,
con cái, nhưng vẫn chẳng bao giờ từ chối sự giúp đỡ một ai. Một người thầy mà dẫu học
sinh có những lỗi lầm, thiếu sót thầy không trách mắng mà uốn nắn chúng em bằng sự
bao dung, vị tha của mình. Một người thầy luôn bảo ban, dành cho chúng em những lời
khuyên quý giá trong cuộc sống này. Thật may mắn biết bao khi mình được học và được là học sinh của thầy.
Ngày gặp lại thầy trong lễ nhà giáo vừa rồi, em càng thương thầy hơn. Thời gian đã vô
tình lấy đi nhiều thứ trên gương mặt thầy nhưng vẻ điềm tĩnh cùng trái tim ấm áp nơi thầy
vẫn còn đó. Em biết rằng những lo toan cuộc sống cùng những cô cậu học trò nghịch
ngợm có khi khiến thầy mệt mỏi nhưng sau cùng thầy vẫn ở đó, bao dung và thương
những cô, cậu trò nhỏ vô ngần.
"Chúng con mai dù khôn lớn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Không quên những lần lầm lỗi
Khắc ghi bao phút dại khờ"
Thầy ơi, mai này dẫu có sao đi nữa, dẫu khoảng cách có xa xôi chừng nào còn vẫn luôn
nhớ về thầy. Người thầy năm xưa đã dìu dắt con qua những bước khó khăn trong đời.
6. Bài cảm nghĩ về thầy giáo số 6
“Thưa thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng có bụi phấn rơi rơi trên tóc
thầy”.Thầy đang đứng đó truyền đạt bao kiến thức cho đàn em bé nhỏ. Thầy vẫn đứng
ở đó, đứng suốt mấy mươi năm làm tóc thầy lốm đốm bạc vì bụi phấn. Ai là người dạy
chúng ta tập đọc, tập viết? Ai là người mang lại kiến thức cho chúng ta? Ai là người dạy
chúng ta những điều hay, lẽ phải? Ai là nguồn động lực giúp tôi trưởng thành? Ai đã vực
tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã? Ai đã làm tất cả vì học sinh thân yêu bất chấp những hôm
trái gió trở trời vẫn lặng lẽ đến trường? Ai?
“Thầy giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩ tôi. Đối với
tôi thầy là một người cha có lòng vị tha và lòng yêu thương tha thiết. Lúc nhỏ, tôi thường
hay hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao con lại phải gọi thầy là “thầy giáo” vậy mẹ?” Thật là một câu
hỏi ngây thơ và ngờ nghệch. Nhưng đó là những tình cảm đầu tiên, những cảm nhận mơ
màng về “thầy giáo” của đứa trẻ thơ khi chập chững vào lớp một. Hình ảnh người thầy
cầm tay viết chữ quả là một kí ức sâu sắc đối với trẻ thơ. Lúc đó tôi chưa cảm nhận được
sự yêu thương của thầy vì trẻ con thì luôn ngây thơ và không có những suy nghĩ sâu xa.
Tôi ngày một lớn khôn và học rất nhiều thầy giáo khác nhau. Nhưng tôi cảm giác các
thầy có một nét chung riêng biệt mà chỉ ai là thầy giáo mới có. Đó chính là lòng yêu
thương vô bờ bến của Thầy dành cho học trò. Lũ học trò chúng tôi cứ hay làm cho Thầy
giận, Thầy buồn vì những trò phá lại nghịch ngợm, ngang bướng. Nhưng chỉ cần chúng
tôi biết lỗi thì Thầy bỏ qua tất cả. Thầy dạy bao điều bổ ích. Thầy là người cha thứ hai
của tôi. Thầy dạy tôi kiến thức, truyền đạt bao bài học hay.” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về
sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới
mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những
lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy
vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò
xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân
trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc
áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay
bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời.
dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em
đếm hết công ơn người Thầy.”Người Thầy với những ước mơ, những yêu nghề cháy
bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. thầy như ngọn
hải đăng soi sáng bước chúng em đi. Thầy lại là ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của
cuộc đời. Thầy cho em niềm tin, niềm hi vọng. Thầy dạy em học tập, biết yêu quê hương
đất nước. Thầy là nguồn động viên tinh thần của chúng em. Ngay cả vua cũng cần có
thầy. Đời đời hình ảnh người thầy vẫn đẹp mãi trong nhân loại.“Kính Thầy mới được làm
Thầy”. Bổn phận tối thiểu của học sinh là phải yêu quí và kính trọng Thầy. Người Thấy
luôn xứng đáng để mọi người và toàn xã hội tôn vinh, phải nhắc đến. mỗi chúng ta sẽ
luôn tự hào vì trong cuộc đời có thầy.
Ngày hai mươi tháng mười một sắp đến, các bạn làm gì để tỏ lòng biết ơn đến thầy.
Chắc hẳn người Thầy sẽ không cần những món quà quí giá, đắc tiền. Hay những món
đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Hãy nhớ rằng điều mà Thầy mong muốn lớn nhất đó
là nhìn thấy học sinh của mình chăm ngoan, học giỏi. Bạn hãy cố gắng, nỗ lực thật nhiều
trong học tập, chăm chú học hành hơn. Và điều đó là phần quà quí báu nhất mà các bạn
tặng cho Thầy. Chúng ta hãy dâng lên Thầy những bông hoa điểm mười tươi thắm nhất.
Và nguyện sẽ luôn học hành chăm chỉ, mãi mãi là trò ngoan của Thầy.
7. Cảm nghĩ về cô giáo cấp 1 số 7
Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt
những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.
Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng,
xõa ngang vai. Cô có khuôn măt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu
dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.
Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ
biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi
động viên tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng. Và tôi đã có thể
hoà đồng với các bạn.
Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc
nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Những lúc tôi có chuyện
buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô luôn biết cách làm tôi vui hơn. Rồi có khi tôi mắc lỗi, cô
cũng không mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Có chuyện gì buồn hay vui, tôi đều kể cho cô
nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.
Nhưng có một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó là chữ
tôi vô cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã nhiều lần nhắc
nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cô giáo đã rất buồn và tôi nhận ra điều đó trong
mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi rất lớn, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó,
tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong
lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.
Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương
nhiên tình thương của cô không phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học sinh
chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi những thói quen tốt và sửa cho
chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao
giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.
Bây giờ tôi đã lớn, ít nhất cũng đủ lớn để có thể hiểu được những công lao to lớn của cô
đối với tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô
và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong kí ức tuổi thơ của tôi.
8. Cảm nhận về cô giáo chủ nhiệm số 8
Thời gian cứ trôi đi âm thầm và lặng lẽ, thấm thoát đã gần bốn tháng trôi qua. Thời gian
tuy ngắn nhưng cũng đủ làm cho em cảm nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất từ
mái trường THCS Kim Tân. Với ước mơ trở thành 1 cô học trò được khoác lên mình
chiếc áo đồng phục của trường THPT Chuyên Lào Cai, em đã rời xa ngôi trường mà
mình đang học để đến với 1 ngôi trường hoàn toàn mới, những lo lắng, suy nghĩ xuất
hiện trong khối óc nhỏ bé: Lo sợ vì mất đi những người mà mình quan tâm, yêu thương
nhất, sợ vì phải rời xa nơi mà mình cảm thấy an toàn nhất, sợ phải chia tay những đứa
bạn mà ngày nào chúng mình đùa nghịch và chọc ghẹo lẫn nhau,...và sợ cả khi không
có bạn bè, thầy cô ở bên, có những lúc em đã định lùi bước. Nhưng nghĩ về tương lai
phía trước, nghĩ về những người đang trông mong và tin tưởng, em đã quyết định tiến
bước, hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Nhớ những ngày ấy, những ngày đầu của tháng 8, tiết trời ấm áp, khi trên con đường
đến trường mới lạ còn cảm thấy có một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước
thách thức mới đang chờ đón thì khi đặt chân đến trường những cảm giác ấy hoàn toàn
tan biến. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào cánh cổng là một cái gì đó rất gần gũi, thân
quen. Ngôi trường hiện lên đẹp và khang trang, những tán lá cây dang rộng, một làn gió
mát rượi thoảng qua đưa tâm hồn vào những điều tuyệt diệu nhất. Có lẽ chính cảm giác
ấy đã thúc giục bước chân em tiến nhanh vào lớp học. Em bước lên cầu thang dãy nhà
B, lên đến tầng 3, tấm biển lớp 9D được đặt ngay ngắn. Bước vào lớp các bạn đều rất
thân thiện và dễ gần, tất cả đều cởi mở và vui vẻ chào đón một thành viên mới. Và sau
đó, chính ngày hôm ấy, em đã gặp được cô-cô Lê Thị Lương. Ấn tượng đầu tiên của em
về cô là một con người rất thẳng thắn nhưng đồng thời cũng rất quan tâm đến học sinh.
Cô có biết rằng, lời động viên của cô hôm ấy đã khiến em cảm thấy có ý chí để vươn lên
hi vọng rằng mình có thể làm tốt.
Những ngày tiếp theo đó, em hiểu rõ về cô hơn cô rất nghiêm khắc, có những lúc em
cảm thấy vô cùng sợ và tự hỏi rằng tại sao cô phải nghiêm khắc với chúng em như vậy?
Nhưng rồi, thời gian đã giúp em nhận ra, cô nghiêm khắc là muốn tốt cho chúng em,
muốn cho chúng em trưởng thành và trở thành 1 con người tốt. Cô luôn ở bên cạnh, sẵn
sàng giúp đỡ chúng em trong mọi việc. Cô cầm chổi giúp chúng em dọn vệ sinh trường
lớp, cô cầm cuốc giúp chúng em trồng hoa,...và cô cầm cả viên phấn để viết lên cả tấm
lòng mình. Cô dạy cho chúng em biết nói lời cảm ơn, biết nói lời xin lỗi, cô giúp cho chúng
em tạo ra một cuốn sổ với thật nhiều trang viết với hình ảnh thú vị. Em thương cô vì cô
quá vất vả, dẫu cô ốm nhưng không bao giờ cô bỏ giờ tự quản trong 15p đầu giờ trên
lớp, thương ánh mắt cô thật buồn, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì chúng em
không ngoan...Em càng thương cô hơn vì cô luôn là giáo viên công bằng và luôn đứng
về phía học trò để nhìn nhận vấn đề, cô luôn tìm cách để thấu hiểu được bọn học trò
chúng em và nâng đỡ cho những bước chân ngây dại của chúng em. Em càng khâm
phục cô hơn ở cách mà cô dành cho em và những bạn bè khác, cô luôn biết những
khuyết điểm của mình và cố gắng khắc phục, cũng như góp ý khuyên răn với những
khuyết điểm của chúng em 1 cách tinh tế để hoàn hảo hơn trong mắt mọi người. Cô ơi!
Em thương cô lắm tấm lòng rộng mở của cô, có nghiêm khắc nhưng rất mực thông cảm
với học trò của mình, sự sâu sắc và gần gũi của cô nữa và còn vô vàn những điều khác
nữa, đó phải là cả một tâm hồn, một trái tim dành cho chúng em,... và dẫu đó chỉ là tình
cảm một chiều của cô, cô cho đi chẳng mong nhận lại điều chi cả. Đối với em, em đã lớn
hơn chỉ sau 4 tháng ngắn ngủi học với cô, em có được một tâm hồn mới, một sự tự ti
vốn ẩn nấp trong em. Một trái tim biết cảm thông và lắng nghe, một tinh thần vượt khó
cho dù vấp ngã, em đã học ở cô là sự nỗ lực không ngừng, cô chính là điểm tựa cho em
đứng lên sau vấp ngã, gạt đi nước mắt em lạc bước tiếp ở cuộc đời này, em đã biết nhìn
nhận vấn đề và không còn nữa những đánh giá ngây ngô.
Cô ơi! Ngày 20/11 sắp đến, em mong cô hãy tha thứ cho em về tất cả những lỗi lầm của
mình và cảm ơn cô về tất cả những gì cô dành cho em. Em yêu cô và yêu mái trường
THCS Kim Tân này nhiều, em cũng như các bạn sẽ chẳng bao giờ quên được nơi này-
nơi sẽ chắp cánh cho những ước mơ của chúng em bay xa.
9. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô đạt giải cao số 9
Bài viết "Cảm nghĩ về thầy cô" của em Bùi Phạm Minh Hạnh lớp 6A4 - Trường THCS đô thị Việt
Hưng đạt giải ba trong cuộc thi Viết về thầy cô và mái trường.

Thời gian trôi qua, thoăn thoắt như thoi đưa, đến rồi cũng bất ngờ, lặng lẽ đi qua. Theo
dòng thời gian, tôi lớn lên cùng bao kiến thức, bài học từ thầy cô, nhữngngười đưa đò
nhiệt huyết hăng say đến bến bờ tri thức.
Thầy cô! Hai tiếng thân thương ấy đã theo tôi suốt bao năm qua, cùng tôi lớn lên và
trưởng thành, nâng tôi dậy sau những lần vấp ngã. Họ là ý chí, là đôi cánh thực hiện
những ước mơ tôi hằng ấp ủ.
Ai ai cũng nói thầy cô là những người lái đò dẫn học trò chúng tôi tới bến bờ tri thức. Qua
bao nhiêu năm, đã có biết bao chuyến đò được chở qua, có bao nhiêu cảm xúc, kỉ niệm
in sâu sau mỗi chuyến đò. Thầy cô đã dạy cho chúng tôi biết cuộc sống là món quà vô
giá của mỗi người, sẽ có rất nhiều khó khăn thử thách sẽ phải trải qua, nhưng cũng ẩn
chứa muôn món quà bất ngờ và những niềm vui. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau
những lần vấp ngã. Thầy cô nguyện hi sinh tất cả cho các học trò của mình, những gì
thầy cô đã làm cho chúng con đâu khác gì ba mẹ chúng con đâu? Những giấc ngủ của
cô giờ đây thay bằng những ánh đèn vàng leo lét và tập bài kiểm tra dày. Từng dòng chữ
đỏ thắm in trên trang giấy kiểm tra để ngày mai đến lớp cô được nhìn thấy những nụ
cười rạng rỡ trên môi học sinh của mình khi nhận bài kiểm tra.
“Khi chúng ta lìa cõi đời này thì chỉ có 5,6 người nhớ đến chúng ta, nhưng các thầy cô
giáo thì có tới cả ngàn người nhớ tới họ trong suốt phần còn lại của cuộc đời”.
Ngày đầu tiên tới lớp, tôi đã rất bỡ ngỡ trước cái cảm giác mới lạ này. Tò mò lẫn sợ hãi
khiến tôi nửa muốn ùa vào ngôi trường rộng lớn kia khám phá, nửa lại không muốn buông
rời vạt áo của mẹ ra. Chính cô là người đã nắm tay tôi dẫn vào trong lớp học. Nắm chặt
lấy tay cô, cái cảm giác xa lạ, sợ hãi trong tôi dần biến mất. Cô là người dạy tôi những
nét chữ đầu tiên, dìu tôi đi những bước đầu trên con dường đời. Còn có mấy ai nhớ được
từng thầy cô đã dạỵ mình. Những người lái đò giờ đây đã lạc vào trong những kí ức mơ
hồ, trong sự lãng quên, lạc trong dĩ vãng của mỗi người. Sau này, khi đã trưởng thành,
không có ai còn nhớ những lời động viên, những đôi cánh để mình thực hiện ước mơ đó
không? Còn có mấy ai nhớ lại được những kí ức đó.
Cả một đời học sinh, ai mà không nhận được tình yêu thương của các thầy cô, có ai là
không nhận được hơi ấm từ tay cô trong từng nét chữ cô đưa, sự trìu mến trong từng lời
giảng của cô. Tất cả đã tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp trong cuộc sống. Ngoài những
người thân ra, trong dòng người đang đi lại nườm nượp ngoài kia, có ai chịu hy sinh,
thiệt thòi cho chúng ta nhiều bằng thầy cô? Thầy cô - người lái đò thầm lặng, người cha,
người mẹ của chúng con. Mỗi một con đò chuẩn bị rời bến lại là một năm học mới bắt
đầu. Mỗi chuyến đò kết thúc, lại là những niềm vui xen lẫn những nỗi buồn, nỗi nhớ vô
biên. Bao cảm xúc lẫn lộn sau mỗi chuyến đò kết thúc.
Thầy cô ơi! Chúng con phải làm gì để đền đáp được hết những công ơn của thầy cô đây?
Thầy cô, chúng con xin cảm ơn người đã cho chúng con biết đúng nghĩa của hai chữ yêu
thương, cho chúng con biết thế nào là tình thầy trò. Xin cảm ơn những người lái đò thhầm
lặng, người cha, người mẹ thứ hai của chúng con đã dẫn dắt con từ ngày đầu tiên con
bước chân vào trường, con đò chở đầy tình thương đó. Tất cả lòng thành kính, sự kính
trọng là tất cả những gì con muốn trao cho cô thầy. Chúc các thầy các cô luôn mạnh
khoẻ để mãi là người cha, người mẹ đáng kính của chúng con, để mãi vững bước trên
con đường sự nghiệp trồng người mà thầy cô đã tin tưởng lựa chọn.
III. Những dòng cảm xúc về thầy cô (8 mẫu) Mẫu số 1
“Lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy” - Những câu hát du dương
cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó là những câu hát về người thầy, người cô tận tụy
trên những giảng đường, lớp học. Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống
hiến để khi tóc thầy bạc chúng em vẫn còn xanh, khi tóc thầy bạc trắng, chúng ta đã khôn
lớn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở
nên ý nghĩa gấp bội phần.
Thầy cô như những người đưa đò cần mẫn, còn học sinh chúng em lại là những vị khách
đi đò. Nhưng mấy ai qua sông còn nhớ người lái đò năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm
lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh
xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, trong những bài học cuộc sống
dạy ta sau mỗi lần vấp ngã, trong những yên vui có khi lớn lao có khi bình dị luôn có bóng
dáng người lái đò nhỏ bé thiêng liêng. Họ tạc vào núi sông những tên tuổi làm rạng danh
non sông. Họ đã cống hiến và hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp
chung một cách nhiệt thành và máu lửa nhất. phải chăng vì vậy mà có câu hát cứ mãi
bồi hồi “trái tim em đỏ rực như hoa phượng thắm”.
Cha mẹ có công ơn sinh thành dưỡng dục như trời bể, còn thầy cô là người truyền dạy
kiến thức, đồng hành cùng ta trên cuộc hành trình chinh phục những ngọn núi tri thức
của cuộc đời. Đến trường, ta đâu chỉ được học những kiến thức về văn hóa, xã hội mà
đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ là tấm lòng của người giáo viên nhân dân
mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. Có ai qua
sông mà không bao giờ phải nhờ đò, có ai lớn lên mà không qua những lời giảng của
thầy cô. Những đêm ngày “giáo án gối đầu giường” ấy luôn nung nấu và cũng chỉ bồn
chồn một tâm niệm làm sao cho chúng ta cập bến thành công, cho xứng với công cha
nghĩa mẹ, với hy vọng của dân tộc. Họ đến và đi thầm lặng, họ yêu và thương chúng ta
vô điều kiện, họ chỉ đơn giản là những người làm vườn, cặm cụi vun trồng, bón, xới để
ta là những mầm xanh được phát triển khỏe mạnh ra hoa kết trái tốt lành.
Chúng ta là những người được dìu dắt, bảo ban yêu thương và nâng đỡ, hơn ai hết
chúng ta cần thấm nhuần truyền thống uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo của dân
tộc để có thể phát triển bền vững, không quên đi cội nguồn, gốc rễ của mình. Trong dòng
đời vội vàng tấp nập, đôi lúc cần sống chậm lại để chiêm nghiệm về những người đồng
hành xung quanh, đừng chỉ biết lao đi như những con thiêu thân mà quên đi những giá
trị vĩnh hằng đang tồn tại, quên đi những người thiêng liêng cho ta một nền tảng vững chãi, tuyệt vời.
Thầy cô, thiêng liêng và ý nghĩa hơn cả hai tiếng ấy, đó là tình yêu, là sự biết ơn và kính
trọng. Đó là bông hoa cứ mãi ngát hương, cứ mãi tỏa sáng với cái tâm và cái tài của mình. Mẫu số 2
Mái trường - Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời
mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột
thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến
trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại
cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản
là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông
cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất.Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi
đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt,
cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và
dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ.
Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp
kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi
đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính
ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm
cho cô nhé!” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải
cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô
Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết
văn của cô. Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên
giông tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm
thành viên 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu.
Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo
tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc
biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không
thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của
một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào
đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây
là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về
thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng
lặng gật đầu”. Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn và tôi
đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền
thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học
sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài
hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri
thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu
với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô
dạy chúng tôi trong mỗi tiết học.
Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét
truyền thống trong mình. Không phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước,
đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt
danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012-2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh
giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến
khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi.
Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là con
trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng
cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.
Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế
nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang
sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri
thức, bao ước mơ và hi vọng - Cô Hưng. Mẫu số 3
Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi có một đàn chim ca hót chào đón cô giáo chủ
nhiệm mới... Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần
lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức và đỉnh cao của thành đạt.... Đều đặn hằng
năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho những khóa học trò vừa ngoan
vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào bầu trời xanh...Và giờ đây khi
những năm cũ đã qua, năm nay cô giáo đó lại tiếp tục đưa tôi - một đứa học trò nhỏ đến
bến bờ vô tận của tri thức.
Chắc các bạn đang thắc mắc không biết cô giáo mà mình muốn nói đến là ai phải không?
không phải để các bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4 - cô
Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang đến cho chúng tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là nụ cười dễ mến, cô cực kỳ dễ thương, và ấn tượng
khi nhìn ngoài không ai có thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe các anh chị khóa
trước kể lại cô giảng bài rất hay và rất gần gũi với học trò, ngày đầu tiên học cô thì tôi đã
chứng thực ngay được điều đó. Cô giảng bài rất có hồn cùng với nhiều ví dụ khá là thú
vị đã như cuốn hút tôi vào bài văn cô giảng. Đó là những ấn tượng ban đầu, để rồi từ
những ấn tượng này đến ấn tượng khác tôi lại càng hiểu và dành nhiều tình cảm cho cô
hơn. Không biết là cô có cảm nhận được những tình cảm mà tôi dành cho cô không nhỉ?
Chắc là không đâu. Tình cảm đó là sự biết ơn từ những bài học cô đã dạy cho tôi, là lòng
kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô...Cũng là tình
cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong
tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa...
Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra có thể được
coi là khá nếu không nói là quá tệ. Dù trong lòng tôi có rất nhiều tình cảm dành cho cô
nhưng tôi vẫn không thể viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể gọi là hoàn chỉnh để
có thể nói hết được tình cảm của tôi dành cho cô được. Việc duy nhất mà tôi có thể làm
được là bây giờ ngồi đây, viết lên những dòng chữ này để có thể nói lên tất cả tình cảm,
suy nghĩ xuất phát từ tận trái tim tôi.
Từ trước tới giờ tôi là một con bé không thích môn văn, tôi có thể đọc các tác phẩm văn
học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với những cái ngáp
dài, ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo tôi kể lại một cuốn sách, một tiểu
thuyết dài tập thì dù có phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu hơn thế nữa thì tôi vẫn
có thể kể cho bạn nghe với toàn bộ những gì mà tôi đọc được bằng tất cả lòng say mê.
Nhưng nếu bạn bắt tôi phải đọc và hiểu về một bài thơ hay viết ra những bài văn thì quả
là một cực hình đối với tôi, tôi thích sự thực tế, thích những cái gì đơn giản có thể chứng
minh, và có sẵn một kho tàng công thức để giải quyết như môn toán, lý, hóa. Có lẽ vì vậy
mà môn văn đối với tôi là quá khó. Thường thì người ta đâu có thể làm tốt những gì mà
người ta không thích, và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một họa sĩ, một nhà thơ, yêu thơ văn một
cách lạ lùng. Mẹ thường nói tôi là một con người quá đỗi khô khan và thực tế. Khi nghe
mẹ nói như vậy tôi chỉ cười mà không hề phủ nhận diều đó, vì bản chất con người tôi
vốn dĩ là như vậy. Thơ văn dường như là một cái gì quá xa xỉ đối với tôi. Tôi chỉ thích là
người đọc những cuốn sách hay chứ không thích là người viết ra những cuốn sách đó.
Rồi một ngày có một thiên sứ đã mỉm cười với tôi và người đã mang cô đến, khi đó thì
mọi việc đã đổi khác. Cô thường nói với chúng tôi "mỗi em nên tìm và thuộc một câu thơ
mà mình thích, như vậy tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn", tôi không hiểu câu nói đó
của cô cho lắm tôi không thể tìm cho mình được một câu thơ mà tôi yêu thích cũng như
việc bắt tôi phải yêu thơ là hoàn toàn không thể. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể hiểu và
cảm nhận được một phần nào đó của những bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt tình,
nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng vào con người vốn khô khan của tôi. Những bài
viết văn sau đó đối với tôi không còn là quá khó, mà trôi qua thật dễ dàng khi những lời
giảng của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.
Không chỉ là cô giáo đối với tôi, cô Thanh Tịnh còn là một người "mẹ" luôn luôn lắng nghe
và luôn cho tôi những lời khuyên để tôi có thể biết mình làm gì. Đã có nhiều lần tôi nói
chuyện, tâm sự với "mẹ", qua những lần nói chuyện, tâm sự ấy tôi thấy mình trưởng
thành lên nhiều lắm. Ở "mẹ" có những điều mà tôi không hề có và tôi biết là tôi phải học
ở mẹ nhiều thứ lắm. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, tấm lòng vì người khác và quan trọng nhất
là phải luôn luôn sống thật với lòng mình.
Đó là toàn bộ những tình cảm của tôi đối với "mẹ ThanhTịnh" của tôi! Còn bạn thì sao?
Bạn chắc chắn phải có một thời cắp sách đến trường, dù là ở đâu, dù bao lâu thì chắc
chắn bạn cũng có những kỷ niệm về trường lớp, thầy cô, bạn bè. Kỷ niệm vui, buồn, hồi
ức về thầy cô, bạn bè, trường lớp, đều đáng để nhớ và trân trọng. Có lẽ, khi còn ngồi
trên ghế nhà trường không ai trong chúng ta cảm nhận được hết hơi ấm từ bạn bè, từ
những lời răn dạy của những tâm hồn trên bục giảng. Một số người trong chúng ta, thấy
những lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy làm khó chịu vì tất cả những điều
đó, chỉ muốn nhanh thật nhanh tốt nghiệp để bay xa thật xa những ngày tháng gò bó bên
những thầy, cô với bảng đen và phấn trắng. Nhưng thế rồi? Khi đã xa, bạn sẽ cảm thấy
như mình đã đánh mất thứ gì đó rất lớn trong đời. Chẳng còn những lời răn đe, chẳng
có trách phạt và chẳng thể lớn lên thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn
trong đời, chúng ta phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong
cuộc sống. Và những bài học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh
động, nó nóng hổi và chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng ta
phải trả giá chứ không đơn giản là lời răn đe ngọt ngào vô hại. Đến khi đó bạn mới hỏi:
"Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa...?" Lúc đó phải chăng là muộn lắm không? hãy quý
trọng những năm tháng học trò, hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất
đời mình. Có thể bạn không tin tôi, nhưng những thầy giáo, cô giáo đang đứng trên bục
giảng kia, họ không chỉ có bảng đen và phấn trắng, họ còn có tình yêu vô bờ dành cho
bạn, cho tôi và cho những ai được gọi là học trò. Họ có cái gọi là tâm huyết với mỗi phần
tương lai nhỏ bé. Chịu khó cảm nhận đi, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy một định hướng cho
tương lai của mình từ nơi thầy cô của bạn. Vì từ những bài học và lời răn dạy chúng ta
sẽ lớn lên mạnh mẽ, sẽ góp nhặt được nhiều điều cho cuộc sống và những va chạm thực
tế trong cuộc đời phía trước. Hãy sống hết mình cho những năm tháng quý báu mà các
bạn sẽ có, đang có, và đã có các bạn nhé!...
Cuối bài viết này, tôi không thể quên nói lên lời tri ân đối với cô chủ nhiệm của tôi cùng
với các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng trồng người. Tôi kính chúc quý thầy cô có
nhiều sức khỏe, hạnh phúc và gặt hái nhiều đóa hoa tươi thắm trong sự nghiệp của mình. Mẫu số 4
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá
của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và
lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình
tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi
chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người
đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những
người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp
cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt,
về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều
hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ
tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt,
dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã
có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ
bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’
phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt
chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải
dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi
đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực
hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để
dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho
dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp
lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không
buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp
trẻ hôm nay thành người.
Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu
thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng
lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu thương
của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức
mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện thực.
Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để
dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh. Nếu như không có lòng yêu thương dành
cho học sinh của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải,
công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim yêu thương
của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn
cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ
vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau
những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi
nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức
khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải
chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những
bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người
thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm
cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào
mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề
giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của
chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy
giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp
mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.
Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy
người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý
biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh
trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi
rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên
quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng
và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa con mà
họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời. Mẫu số 5
Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cô giáo mà mình
yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và
cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Mai.
Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương
Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cô có vóc dáng hơi mập nhưng khá
cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn cái tuổi của
mình. Khuôn mặt cô hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cô dài, óng ả, có màu đen nhánh
thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung khi buộc cao tóc lên bởi
vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nổi
bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa, thanh tú làm sao!
Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tẳp đằng sau
đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước đi trên bục giảng là
tà áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo là cô đẹp nhất trường. Đứa
nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.
Cô Mai là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã gần hai mươi
năm. Cô Mai rất thương yêu học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi, đạt
kết quả tốt. Trong lớp em năm đó có khoảng chừng bảy bạn học không tốt. Cô liền dạy
phụ đạo thêm cho các bạn đến khi nào các bạn tiến bộ hẳn và cô không nhận một đồng
nào từ phụ huynh. Cô còn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với chúng em.
Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. Bằng chứng là cô
Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm động. Có lần
bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền đến thăm và nhờ chúng em chép
bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng
lớn của cô đối với học sinh. Mẹ em bảo rằng: "Cô Mai đúng là một giáo viên giỏi, tận tâm
với học sinh. Mẹ rất mừng vì con được cô dạy học.". Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng
vì cô Mai là giáo viên giỏi, tận tâm khi mà chúng em không hiểu chỗ nào là cô sãn sàng
giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn khi được vào học lớp cô.
Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẽ, cởi mở và cô luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ.
kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả
gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn có hai con nhỏ nên gia đình
luôn gặp khó khăn nhưng cô lại bỏ tiền túi ra để mua quà thưởng cho các bạn học giỏi,
chăm ngoan. Em thấy cô thật đáng khâm phục. Hôm có kết quả thi cuối kì hai, cô đã
thưởng cho các bạn cao điểm nhất một cây bút máy màu xanh rất đẹp mà đến giờ em vẫn còn giữ.
Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo viên
dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai. Đến
giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ngày
20/11 không về thăm cô. Cô Mai là người em yêu mến, kính trọng vì cô là giáo viên hết
sức thương yêu học sinh. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học sinh
yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô! Mẫu số 6
Ngoài những người thân yêu trong gia đình, có lẽ người trao cho ta những tình cảm thân
thành là thầy cô. Đối với em, thầy cô nhưng những người cha, người mẹ thứ hai, luôn
dìu dắt, bảo ban em trên con đường khám phá tri thức, đến những chân trời mới.
Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi
mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là
những người thay đổi cuộc đời chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường
học tập. Ngày ngày đến lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và ấm áp của thầy
cô. Ôi! Những lời nói thân thương chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót
vào lòng chúng em. Từ khi chúng em còn bi bô tập nói thì đã được đưa tới trường mẫu
giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng em
biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Ngày ngày trôi qua, chúng em
dần dần bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy cô luôn dõi theo
chúng em. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần
không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người
thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.
Thầy cô - hai tiếng thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi.
Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người
đã chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò
cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó
đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó
khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn
tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó mà chúng em đã vượt qua tất cả những khó
khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui. Không chỉ riêng của
chúng em mà còn của cả thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng,
cao quý đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em vậy.
Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển, chắc chắn sẽ vô ích nếu
như không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Vốn tạo hóa đã sinh ra như vậy, là con người,
ai cũng có cha, có mẹ, có bạn bè, có người thân. Chúng ta được hưởng công ơn sinh
thành, được hưởng sự nuôi dưỡng của cha mẹ để lớn lên từng ngày, được sự chia sẻ,
giúp đỡ của bạn bè, người thân để sống tốt hơn, phát triển hơn. Thế nhưng, chúng ta
còn được hưởng một thứ vô cùng to lớn, vô cùng quan trọng đó là tình yêu thương, sự
giáo dục, dạy dỗ của những người thầy giáo, cô giáo trong những mái trường thân
thương. Đối với chúng em, đó là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và quý giá. Nó theo
chúng em ngay từ những ngày còn thơ ấu, từ những ngày mới học con chữ đầu tiên.
Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng em ngay từ những ngày em tập
đọc, tập viết. Có ai thử tưởng tượng đến hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức
với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học sinh, soạn ra những bài học, những
kiến thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp,
cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học sinh của mình học tập tốt hơn. Có ai tưởng
tượng đến hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng
cái nhìn trìu mến về phía học sinh của mình.
Thầy cô vất vả, cực nhọc vì học trò là thế, vậy mà lắm khi chúng em lại gây ra những
điều sai trái khiến thầy cô lại phải lo lắng, bận lòng. Lắm khi chúng em không trật tự nghe
giảng, lắm khi chúng em nói năng vô lễ, hành xử sai trái khiến thầy cô phải suy nghĩ,
nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy cô đối với chúng em cũng không vì thế mà phai
nhạt, tình cảm ấy cứ mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn.
Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chứa đựng bao tình
cảm thân thương và sâu sắc trong lòng em. Cha mẹ là người đã có công sinh thành ra
em, thì thầy cô là người đã có công dạy dỗ em. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai
của em, thì thầy cô cũng giống như cha mẹ thứ hai của em vậy. Em xin gửi lời cảm ơn
đến quý thầy cô đã không quản ngại khó nhọc để dạy dỗ, bảo ban chúng em, để đưa
chúng em trở thành người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với lòng mình là sẽ luôn vâng
lời thầy cô và học tập ngày một tiến bộ hơn để mai sau sẽ trở thành một công dân có ích
cho xã hội, cho đất nước. Em mong rằng thầy cô luôn tin tưởng em. Cuối cùng, chúng
em xin kính chúc quý thầy, cô giáo trên toàn đất nước mỗi ngày có thêm nhiều sức khỏe,
thành đạt hơn, thành công hơn để luôn luôn là những toa tàu đi đầu, hướng dẫn đàn em
của mình đưa đất nước mỗi ngày một vinh quang hơn:
"Viên phấn nào trên tay Thầy dạy em học chữ Bụi phấn nào bay bay Vương tóc thầy trắng xóa.
Bao mùa thu đi qua Thầy xưa nay đã già Khai trí em thêm sáng Cho cây đời nở hoa" Mẫu số 7
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò
nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học
sinh lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm
khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi.
Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những
đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể
là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có.
Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà những đứa học trò gây ra,
hay thường là những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như
là những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vậy.
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút,
con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần
là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Là
người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời
hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong
học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi
tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải
mẹ kè kè đi ,lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà
20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện
hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua quà
cho thầy cô, nhưng đến lúc tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao
cả nhưng mà gặp riêng thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc đi tặng quà thì vừa vào
phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn: "Mừng Cô (Thầy) 20
tháng 11" rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi
chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi "Cô (Thầy) cho em xin phép". Đến hôm sau
vẫn còn không dám gặp thầy cô.
Lớn lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như là một ngày học nhẹ nhõm của học sinh
thì phải - theo tôi nghĩ như thế. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô khuyến mãi không dò
bài, học sinh cũng không phải thấp thỏm vì cái giờ dò bài như thường ngày. Đôi khi thì
còn được nói chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn đó, thường thì lớp trường đại diện lớp
tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11.