-
Thông tin
-
Quiz
Top 7 bài kể về 1 lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn siêu hay | Tập làm văn 4
Hãy kể lại một sự việc em đã gây ra khiến bố mẹ buồn phiền ngắn gọn. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta không tránh khỏi việc mắc lỗi lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Chính vì vậy việc kể lại một sự việc em đã gây ra khiến bố mẹ buồn phiền sẽ giúp chúng ta rút kinh nghiệm và sửa chữa những lỗi lầm đã gây ra. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Tập làm văn 470 tài liệu
Tiếng Việt 4 3.2 K tài liệu
Top 7 bài kể về 1 lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn siêu hay | Tập làm văn 4
Hãy kể lại một sự việc em đã gây ra khiến bố mẹ buồn phiền ngắn gọn. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta không tránh khỏi việc mắc lỗi lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Chính vì vậy việc kể lại một sự việc em đã gây ra khiến bố mẹ buồn phiền sẽ giúp chúng ta rút kinh nghiệm và sửa chữa những lỗi lầm đã gây ra. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Chủ đề: Tập làm văn 470 tài liệu
Môn: Tiếng Việt 4 3.2 K tài liệu
Thông tin:
Tác giả:
Tài liệu khác của Tiếng Việt 4
Preview text:
Kể về một lần em mắc lỗi với mẹ lớp 8
Trong cuộc đời chúng ta chắc hẳn ai cũng đã từng mắc lỗi 1 lần và em cũng vậy. Đó
là khi em vô tình làm vỡ chiếc bình hoa yêu quý của mẹ. Tuy nhiên, mẹ đã không hề
quát mắng em mà chỉ nhẹ nhàng ân cần khuyên bảo. Có lẽ đó là một kỉ niệm mà em không thể quên được.
Câu chuyện xảy ra cũng đã lâu. Khi đó em chơi bóng trong nhà và vô tình làm vỡ lọ
hoa của mẹ. Lúc đó em đã vô cùng sợ hãi vì em biết đó là chiếc bình hoa mà mẹ rất
yêu quý. Hàng ngày nhin mẹ nâng niu chiếc bình và chọn những bông hoa thật đẹp
để cắm em biết chiếc bình hoa đó chắc hẳn rất có ý nghĩa đối với mẹ.
Khi mẹ bước vào nhà, nhìn những mảnh vỡ của chiếc bình la liệt dưới sàn nhưng
mẹ đã không la mắng em mà quan tâm hỏi han xem em có bị làm sao không. Rồi
mẹ lặng lẽ nhìn những mảnh vỡ, mẹ cầm lên xem và đôi mắt thoáng chút buồn. Sự
bao dung của mẹ làm em cảm thấy hối hận vô cùng.
Sau khi dọn dẹp xong những mảnh vỡ, mẹ gọi em ra ghế ngồi. Mẹ đã kể cho em về
nguồn gốc của chiếc bình. Đó là món quà của một người bạn rất thân đã tặng mẹ và
mẹ trân quý nó như người bạn của mình. Món quà chính là vật tượng trưng cho tình
bạn đẹp của 2 người, vì thế đó không chỉ là chiếc bình mà nó còn là một kỉ vật vô
giá. Mẹ dặn em sau này phải cẩn thận hơn khi chơi trong nhà.
Sự việc trên đã khiến em cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm và nhờ sự bao
dung của mẹ em lại càng cảm thấy yêu mẹ hơn.
Mặc dù câu chuyện đã xảy ra rất lâu rồi nhưng nó luôn là bài học quý giá để em luôn
tự soi tự sửa bản thân mình. Em tự hứa với bản thân sẽ luôn cẩn thận để mẹ không buồn lòng nữa.
2. Kể một câu chuyện mà em đã khiến bố mẹ phiền lòng - mẫu 1
Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải lỗi lầm khiến cho bố mẹ cảm thấy phiền lòng. Tôi
cũng vậy, nhưng sau đó tôi đã nhận ra được một bài học quý báu.
Tôi vốn là một cậu bé khá nghịch ngợm, rất thích trò chơi điện tử. Nhưng vì nhà
không có máy tính nên thỉnh thoảng vào cuối tuần, tôi thường cùng với các bạn rủ
nhau ra quán chơi. Con trai chúng tôi một khi đã ngồi trước màn hình máy tính là
dường như quên hết mọi chuyện.
Tối hôm đó là thứ hai đầu tuần. Trong khi ngồi học bài mà đầu tôi cứ nghĩ đến trận
đấu ngày hôm qua với Hùng - cậu bạn thân cùng lớp cũng đam mê trò chơi điện tử
giống tôi. Càng nghĩ tôi cảm thấy không phục vì bản thân chơi giỏi hơn bạn ấy.
Không! Phải tập dượt cho thành thạo để chiến thắng, để “dằn mặt” cho Hùng “đỡ
kiêu ngạo”. Trong óc tôi chợt nảy ra một ý. Tôi đứng lên, gấp sách lại rồi nói với mẹ:
- Mẹ ơi ! Bài Toán này khó quá ! Mẹ cho con sang nhà Hùng để hỏi, mẹ nhé!
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm. Tôi liền chạy vụt đi. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà
tôi chỉ vài trăm mét. Qua mấy điểm chơi điện tử, chỗ nào cũng lố nhố người. Lấm lét
nhìn quanh, không thấy ai quen, tôi rẽ vội vào quán điện tử. Ngồi vào bàn, tôi cảm
thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ nhẹ
vào vai khiến tôi giật mình:
- Nghỉ thôi cháu! Muộn quá rồi!
Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã hơn mười một giờ rồi. Tôi sợ hãi
đứng dậy trả tiền rồi ra về.
Lòng đầy lo lắng, tôi vừa đi vừa tìm cách đối phó nhưng nghĩ mãi không ra. Bất
chợt, có tiếng xe máy dừng ngay bên cạnh và giọng nói nghiêm túc của bố tôi cất lên: - Tuấn, mau lên xe!
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Hùng nhờ bạn giảng bài, nhưng muộn quá không
thấy con về nên nhờ bố đi đón con.
Giọng bố rất bình thản nhưng tôi biết là bố đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ
hãi ghê gớm khiến em choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về
nhà. Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi đợi mình. Chắc
chắn mẹ đã rất lo lắng cho tôi. Tôi liền cảm thấy thật có lỗi. Bước vào nhà, tôi liền
xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai
trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố
mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay
việc học tập. Bố hy vọng con sẽ ý thức được điều đó!
Nghe xong, tôi nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm
cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Đây quả là một bài học đáng nhớ dành cho tôi.
3. Kể câu chuyện mà em đã khiến bố mẹ phiền lòng - Mẫu 2
Trong đời, ai mà không từng mắc phải những lỗi lầm nào đó khiến bố mẹ phải phiền
lòng, tôi cũng vậy. Nhưng qua lỗi lầm đó, tôi đã nhận ra được một bài học thật đáng giá.
Hồi ấy, dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường tham
gia cùng các bạn con trai vào những trò nghịch phá. Một lần, chúng tôi rủ nhau trốn
tiết học thể dục để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Nhưng không may, cả nhóm
đã bị cô giáo bắt gặp. Cô đã yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp. Cuối buổi
hôm ấy có giờ sinh hoạt, cô giáo đã nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Và
cô cũng nói rằng sẽ đến gặp và trao đổi với phụ huynh. Khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ
cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng không hề cảm thấy có lỗi.
Ngày hôm sau khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ xong và ra về. Mẹ đã gọi tôi
đến bên và nhắc nhở. Chính vào lúc đó, tôi đã có những thái độ và lời nói không lễ
phép với mẹ. Đến khi nhận được lá thư của bố viết cho tôi. Bố đã nghiêm khắc phê
bình thái độ đó của tôi. Và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn thơ ấu, mẹ đã phải thức
suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô
cùng xúc động và cảm thấy có lỗi. Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng
chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. Mẹ cũng
khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì cũng chạy đến ôm lấy chúng tôi.
Sau kỷ niệm lần đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi đã biết giúp đỡ bố mẹ
những công việc vặt trong gia đình. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, chịu khó học
tập hơn. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. Bố mẹ cũng luôn bao dung và
yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với bố mẹ cũng có thể tha thứ.
4. Kể câu chuyện mà em đã khiến bố mẹ phiền lòng - Mẫu 3
Gia đình có vai trò quan trọng trong cuộc sống. Có đôi khi, con người sẽ phạm phải
những lỗi lầm khiến cho cha mẹ phiền lòng. Nhưng chúng ta vẫn luôn nhận được sự
bao dung, yêu thương từ những người thân yêu nhất.
Tôi sinh ra trong một gia đình thiếu vắng tình yêu thương. Bố mẹ chia tay từ khi tôi
còn rất nhỏ. Mọi công việc trong nhà đều do mẹ gánh vác. Mẹ vừa là bố vừa là mẹ.
Tôi lại là một đứa trẻ nghịch ngợm nên thường khiến cho mẹ phiền lòng.
Chiều thứ sáu hàng tuần, tôi sẽ có tiết học thêm Toán ở trường. Nhưng hôm đó, tôi
đã trốn học để đến nhà Lan chơi. Lan vừa được mẹ mua cho một chiếc máy tính
mới. Cả hai say sưa chơi máy tình quên cả giờ giấc.
Trên đường về nhà, tôi gặp Hùng - bạn cùng lớp. Cậu nói rằng hôm nay cô giáo
điểm danh, phát hiện ra tôi và Lan trốn học. Cô đã gọi điện thông báo bố mẹ của cả
hai. Tôi nghe vậy mà trong lòng lo lắng, cố gắng đạp xe thật nhanh về nhà. Khi về
đến nhà, tôi cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy mẹ trả lời. Khi vào trong bếp, tôi
thấy một mâm cơm trên bàn, đã được đậy cẩn thận. Sau khi tắm giặt, ăn cơm xong
vẫn không thấy mẹ ra ngoài. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm
trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Tôi lo lắng chạy
đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Chợt nhớ ra chiều nay
trời đổ cơn mưa rất to. Có lẽ khi về nhà mẹ đã bị ngấm nước mưa.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi,
trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tôi
nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn
liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết
phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi
nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ ôm tôi và lòng:
“Không sao đâu con! Mẹ mong rằng con nhận ra được lỗi lầm của mình và lần sau không mắc phải nữa”.
Thật may, sáng hôm sau mẹ đã khỏe mạnh và có thể đi làm bình thường. Kỉ niệm
lần này đã giúp tôi nhận ra được tình yêu thương, sự bao dung của mẹ. Tôi tự nhủ
với bản thân cần cố gắng học tập, ngoan ngoãn.
5. Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn
Từ trước đến nay bố mẹ vẫn luôn hài lòng vì những gì mà mà em làm. Nhưng có
một lần, em đã khiến cho bố mẹ buồn lòng và lo lắng. Mỗi khi nhớ đến việc làm đó,
em lại cảm thấy xấu hổ và tự hứa với bản thân mình rằng sẽ cố gắng không để bố
mẹ phải buồn phiền khi nghĩ về mình nữa.
Hôm đó, vào một buổi trưa hè oi bức, cái nắng miền Trung như đổ lửa khiến cho
gương mặt ai cũng mệt mỏi. Bố mẹ và em gái đều đi nghỉ ngơi, chiều bố mẹ còn đi
làm, và nhiệm vụ của em là trông chừng em gái. Em gái em mới được ba tuổi nên phải có người trông.
Trưa hôm đó thằng Tý ở lớp đã rủ em đi bắn chim. Em quên mất nhiệm vụ được
giao và hí hửng nhận lời. Trong đầu chẳng mảy may nghĩ đến lời bố mẹ đã nói. Có
lẽ đứa bé lớp sáu lúc ấy còn mải chơi hơn là nghe theo lời của bố mẹ. Em ngồi sau
xe đạp của thằng Tý sang làng bên cạnh, ở bên đó có một cái đồi lớn, rất nhiều cây
và nhiều chim. Em đã bị hút hồn với khung cảnh nơi đây và say mê với trò bắn chim
cùng thằng Tý. Hai đứa hì hục, rượt đuổi nhau trên đồi để bắn chim. Em bắn trượt
mấy phát nhưng cũng bắn được mấy con chim. Thằng Tý bảo chim này mà nướng
với lá bưởi thì thơm ngon lắm. Chỉ nghĩ đến được ăn thịt chim nướng lá bưởi do bố
làm mà em đã thấy thích thú.
Nhớ đến bố, em mới nhớ ra việc bố mẹ giao trọng trách trông em. Em cuống quýt
nói với thằng Tý và hai thằng hồng hộc đạp xe về nhà. Về tới nhà thì đã 3 giờ chiều.
Em thấy bố mẹ ngồi ở cửa, gương mặt vừa lo lắng, vừa tức giận. Khi thấy em và
thằng Tý đứng trước cổng, mẹ em liền lớn tiếng: “Đi đâu mà bây giờ mới về, không
nghe bố mẹ dặn gì sao?”. Trong lúc mẹ nói thì bố vẫn im lặng. Em sợ nhất những lúc bố im lặng.
Thằng Tý thấy không khí căng thẳng nên đã bỏ mấy con chim bắn được và đạp xe
nhanh về nhà. Em vẫn đứng trơ ra đó, rồi chầm chậm bước vào nhà. Bố vẫn giữ
gương mặt đó. Một lúc lâu sau, bố cũng lên tiếng, rất nhẹ nhưng lại có sức nặng:
“Lần sau bố mẹ dặn gì thì nhớ lấy, con đi thế lỡ có chuyện gì thì làm sao? Con cũng
lớn rồi, đừng để bố mẹ lo lắng như thế nữa”.
Nghe lời bố nói, em chỉ cúi mặt, nước mắt ngắn dài cứ chảy ròng ròng trên má. Mẹ
bảo nín đi, bố cũng bảo đừng khóc nữa. Lần sau đừng làm bố mẹ phiền lòng và lo
lắng như thế nữa. Em biết bố mẹ đã không còn giận nữa nhưng em rất xấu hổ và tự
vấn lương tâm trong suốt buổi tối hôm đó. Em hứa từ nay sẽ không mải chơi, không
làm phiền lòng bố mẹ nhiều như vậy nữa. Vì em yêu bố mẹ.
6. Kể về một lần em mắc lỗi siêu ngắn
Trong cuộc sống, con người thường mắc phải nhiều lỗi lầm. Tôi cũng vậy, tôi đã
từng khiến cho bố mẹ phải phiền lòng vì mình.
Đó là năm tôi học lớp sáu. Tôi vốn là một đứa trẻ ham chơi nên không chịu học tập
chăm chỉ. Cuối học kì một, kết quả học tập của tôi rất kém. Sau buổi tổng kết, cô
giáo đã đến nhà để trao đổi với bố mẹ tôi. Chiều hôm đó, tôi về nhà mà cảm thấy rất
lo lắng. Về đến nhà, tôi đã thấy bố mẹ ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chào bố mẹ, và
chờ đợi những lời trách mắng. Nhưng không, bố mẹ không đánh cũng chẳng nói to,
chỉ nhẹ nhàng trò chuyện với tôi.
Bố nói rằng, cô giáo đã đến trao đổi tình hình học tập của tôi. Cô giáo nói rằng tôi là
một học sinh thông minh, nhưng chưa chăm chỉ. Điều đó khiến cho thành tích của
tôi không tốt. Bố còn kể cho tôi nghe về quãng đời học sinh của mình. Bố cũng đã
từng ham chơi, trốn học khiến cho ông bà phiền lòng. Mẹ cũng kể về tuổi thơ của
mẹ cho tôi nghe. Vì gia đình nghèo, nên mẹ chỉ được học hết cấp hai, sau đó phải
nghỉ học để phụ giúp bà ngoại. Mẹ rất mong muốn được đi học tiếp nhưng không
thể. Tôi ngồi nghe mà cảm thấy nghẹn ngào.
Lần đầu tiên, tôi được nghe những lời chia sẻ chân thành từ bố mẹ. Buổi trưa hôm
ấy trôi qua nhẹ nhàng. Sau buổi chia sẻ, cả nhà tôi cùng nhau ăn cơm. Những món
ăn mẹ nấu toàn là món mà tôi thích. Tôi lén nhìn mẹ, thấy khuôn mặt mẹ đã có
nhiều nếp nhăn. Dù có tức giận, thất vọng về tôi nhưng bố mẹ vẫn yêu thương,
quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy bản thân cần phải cố gắng học tập. Bởi bố mẹ đã vất
vả làm việc để cho tôi có cơ hội được đi học.
Gia đình rất quan trọng trong cuộc đời của mỗi người. Bởi ở đó có những người
luôn yêu thương, bao dung chúng ta. Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi những lời yêu
thương nhất đến bố mẹ.
7. Hãy kể lại một sự việc em đã gây ra khiến bố mẹ
buồn phiền ngắn gọn
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo,
có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói
mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi
lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng…
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi
đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ
hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu
thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi
nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà
ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học,
bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào
ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con
chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy
ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà.
Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết
được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ
ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"… Mẹ tôi
nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!".
Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong".
Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi
cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm
điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi
ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng,
tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn
chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm
của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm
vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.
Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi.
Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi
lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn
sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "…Khi Thượng đế tạo ra con người,
Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước
ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường
không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình
sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên
tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề
vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi
đánh răng rửa mặt xong, đi ra và… chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và
thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một
chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã
chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi
yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được
bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn
đang có, đó là tình thương.
"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều".