Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua Chích Chòe

Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua Chích Chòe

Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua Chích Chòe
Viết bài văn đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua Chích Chòe
Tôi hoàng hậu của Vua Chích Chòe. Vị vua ấy chồng của tôi cũng một
người thầy tuyệt vời. Chính ngài ấy đã giúp tôi sửa đổi những tính xấu vốn cỏ để trở
nên dịu dàng, tốt bụng như bây giờ.
Ngày xưa, tôi là con gái duy nhất của một vị vua giàu có. Từ nhỏ, tôi được vua cha
yêu thương chiều chuộng hết mực, chưa từng phải bận lòng về điều gì. Hằng ngày,
xung quanh tôi những người hầu luôn nhún nhường phục tùng theo mọi yêu
cầu của tôi. Nên dần dần, tôi bắt đầu trở nên kiêu căng, ngạo mạn ích kỉ. Tuy
nhiên, vì tôi là công chúa, nên chẳng ai dám nhắc nhở tôi cả.
Năm đó, tôi đủ mười tám tuổi, vua cha mở hội kén rể để tìm cho tôi một người chồng
xứng đáng. Hôm ấy có rất nhiều các hoàng tử, nhà vua đến hỏi cưới tôi. Tuy nhiên,
thói xấu của i lại tiếp tục được phơi bày. Tôi ra sức tìm kiếm những khuyết điểm
của các vkhách để chê bai. Tôi chê họ có dáng vẻ như thùng -nô, rồi mảnh khảnh
thế thì gió thổi bay, hay lùn lại mập thì vụng về lắm. Tôi còn đặt biệt danh cho vài
người như Xung đồng đỏ, Cây non sấy lò cong cớn và cả Vua Chích Chòe. Điều đó
khiến vua cha tức giận lắm. Nên ngài quyết định sẽ gả tôi cho bất kì tên ăn xin nào
bước chân vào lâu đài đầu tiên.
Nghĩ vua cha chỉ đe dọa nên tôi chẳng hề bận tâm. Cho đến khi phải khoác lên
mình bộ váy sờn rách, đi theo một người hát rong dọn vào trong túp lều nhỏ
hẹp, tôi mới nhận ra được sự thật. Từ hôm đó, tôi chính thức trở thành một người
dân bình thường sống cuộc đời nghèo khó, thiếu thốn. Không chỉ chẳng còn được
hầu hạ, cung phụng như lúc ở lâu đài. Giờ đây, tôi còn phải làm lụng vất vả để kiếm
sống qua ngày. i phải chẻ lạt đan sọt từ cây tre nứa, rồi quay sợi để dệt vải. Nhưng
hai việc đó tôi đều không làm ổn thỏa, nên chồng lại sắp xếp cho tôi ra ngồi chợ
và buôn nồi, bát đĩa, rồi cả làm người phụ bếp ở cung vua. Bao nhiêu sĩ diện của tôi
đều đã bị đánh nát. Tôi sâu sắc nhận ra sai lầm của mình. Bấy lâu nay tôi ỷ vào thân
phận công chúa của mình, vào vua cha yêu thương nên mới thói kiêu ngạo, xem
thường người khác. Giờ đây, tôi chẳng còn cả cũng bị người ta xem thường,
bắt nạt. Lòng tôi đau khổ lắm. lẽ đây những gì những người khác đã phải
chịu đựng tôi trước đây. Tôi đã nhận ra sai lầm của mình sẵn sàng sửa chữa,
nhưng có lẽ đã muộn mất rồi. Khi tôi cố nuốt nước mắt vào trong và quay trở về bếp
tiếp tục làm việc. Thì vị Vua Chích Chòe ngoài sân khấu đã kéo tay tôi lại. Lúc này,
tôi nhận ra anh ta chính người chồng nghèo khcủa mình. Thì ra anh ấy đã cải
trang để thể dạy cho tôi i học qgiá kia. Hiểu nỗi lòng của anh, tôi sung sướng
ôm chầm lấy chồng mình. Trong lòng tôi cũng thầm tự hứa, sẽ luôn yêu thương,
chan hòa với mọi người, không bao giờ thái độ như trước nữa. Nhờ vậy, tôi
dần trở thành một vị hoàng hậu hiền thục được tất cả mọi người dân yêu quý.
| 1/1

Preview text:

Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua Chích Chòe
Viết bài văn đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua Chích Chòe
Tôi là hoàng hậu của Vua Chích Chòe. Vị vua ấy là chồng của tôi và cũng là một
người thầy tuyệt vời. Chính ngài ấy đã giúp tôi sửa đổi những tính xấu vốn cỏ để trở
nên dịu dàng, tốt bụng như bây giờ.
Ngày xưa, tôi là con gái duy nhất của một vị vua giàu có. Từ nhỏ, tôi được vua cha
yêu thương và chiều chuộng hết mực, chưa từng phải bận lòng về điều gì. Hằng ngày,
xung quanh tôi là những người hầu luôn nhún nhường và phục tùng theo mọi yêu
cầu của tôi. Nên dần dần, tôi bắt đầu trở nên kiêu căng, ngạo mạn và ích kỉ. Tuy
nhiên, vì tôi là công chúa, nên chẳng ai dám nhắc nhở tôi cả.
Năm đó, tôi đủ mười tám tuổi, vua cha mở hội kén rể để tìm cho tôi một người chồng
xứng đáng. Hôm ấy có rất nhiều các hoàng tử, nhà vua đến hỏi cưới tôi. Tuy nhiên,
thói xấu của tôi lại tiếp tục được phơi bày. Tôi ra sức tìm kiếm những khuyết điểm
của các vị khách để chê bai. Tôi chê họ có dáng vẻ như thùng tô-nô, rồi mảnh khảnh
thế thì gió thổi bay, hay lùn lại mập thì vụng về lắm. Tôi còn đặt biệt danh cho vài
người như Xung đồng đỏ, Cây non sấy lò cong cớn và cả Vua Chích Chòe. Điều đó
khiến vua cha tức giận lắm. Nên ngài quyết định sẽ gả tôi cho bất kì tên ăn xin nào
bước chân vào lâu đài đầu tiên.
Nghĩ là vua cha chỉ đe dọa nên tôi chẳng hề bận tâm. Cho đến khi phải khoác lên
mình bộ váy cũ sờn rách, đi theo một người hát rong dọn vào ở trong túp lều nhỏ
hẹp, tôi mới nhận ra được sự thật. Từ hôm đó, tôi chính thức trở thành một người
dân bình thường sống cuộc đời nghèo khó, thiếu thốn. Không chỉ chẳng còn được
hầu hạ, cung phụng như lúc ở lâu đài. Giờ đây, tôi còn phải làm lụng vất vả để kiếm
sống qua ngày. Tôi phải chẻ lạt đan sọt từ cây tre nứa, rồi quay sợi để dệt vải. Nhưng
hai việc đó tôi đều không làm ổn thỏa, nên chồng lại sắp xếp cho tôi ra ngồi ở chợ
và buôn nồi, bát đĩa, rồi cả làm người phụ bếp ở cung vua. Bao nhiêu sĩ diện của tôi
đều đã bị đánh nát. Tôi sâu sắc nhận ra sai lầm của mình. Bấy lâu nay tôi ỷ vào thân
phận công chúa của mình, ỷ vào vua cha yêu thương nên mới có thói kiêu ngạo, xem
thường người khác. Giờ đây, tôi chẳng còn gì cả và cũng bị người ta xem thường,
bắt nạt. Lòng tôi đau khổ lắm. Có lẽ đây là những gì mà những người khác đã phải
chịu đựng tôi trước đây. Tôi đã nhận ra sai lầm của mình và sẵn sàng sửa chữa,
nhưng có lẽ đã muộn mất rồi. Khi tôi cố nuốt nước mắt vào trong và quay trở về bếp
tiếp tục làm việc. Thì vị Vua Chích Chòe ngoài sân khấu đã kéo tay tôi lại. Lúc này,
tôi nhận ra anh ta chính là người chồng nghèo khổ của mình. Thì ra anh ấy đã cải
trang để có thể dạy cho tôi bài học quý giá kia. Hiểu nỗi lòng của anh, tôi sung sướng
ôm chầm lấy chồng mình. Trong lòng tôi cũng thầm tự hứa, sẽ luôn yêu thương,
chan hòa với mọi người, không bao giờ có thái độ như trước nữa. Nhờ vậy, mà tôi
dần trở thành một vị hoàng hậu hiền thục được tất cả mọi người dân yêu quý.