Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể lại một trải nghiệm buồn của em ngắn gọn
Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể lại một trải nghiệm buồn của em ngắn gọn được trình bày khoa học, chi tiết qua đó giúp các bạn có thể tham khảo để nâng cao trình học văn học của mình với những bài văn mẫu hay và sáng tạo. Các bạn xem và tải về ở bên dưới.
Preview text:
Kể lại một trải nghiệm buồn của em Ngắn gọn lớp 6
1. Kể lại 1 trải nghiệm buồn của em Ngắn gọn
Trong chuyến đi du lịch tại Sa Pa em đã có nhiều trải nghiệm đáng nhớ.
Nhưng trong đó, có một trải nghiệm rất buồn khiến em suy nghĩ mãi.
Hôm đó, khoảng 16h chiều, khi gia đình em đang dừng xe nghỉ ở một đoạn
đường gần đèo, thì em đã bắt gặp một bạn nhỏ tầm tuổi em. Trời tuy lạnh,
nhưng bạn ấy mặc áo quần rất mỏng và cũ kĩ. Thậm chí nhiều chỗ còn bị
rách mất. Bàn tay và chân của bạn đó thâm đen, tím tái đi vì lạnh. Nhìn bạn
ấy, em thương lắm, nên liền xin mẹ lấy chiếc áo khoác còn lại trong vali để
đưa cho bạn mặc. Khi thấy em dúi vào tay chiếc áo ấm mới, bạn ấy đã rất
vui, liên tục cảm ơn em. Lúc đó em cũng rất vui sướng. Nhưng đến sáng
hôm sau, khi gặp lại, em vẫn thấy bạn ấy đứng co ro trong cái rét mà không
hề mặc áo khoác. Khi em hỏi, thì bạn ấy bảo rằng đã nhường áo cho em
của mình. Đôi mắt sáng ngời của bạn ấy khiến trái tim em như thắt lại. Em
thương bạn ấy lắm nhưng không biết phải làm gì. Em chợt nhớ những lần
trường tổ chức quyên góp áo ấm, sách vở cho các bạn ở vùng cao khó khăn.
Những lần ấy, em đều không hào hứng tham gia, mặc kệ lời mẹ dặn mà chỉ
làm qua loa cho xong. Nghĩ lại, em hối hận lắm. Cứ thế, nỗi buồn cứ vương
vấn trong lòng em mãi cho đến lúc về nhà.
Trải nghiệm đáng buồn ấy khiến em lần đầu tiên ý thức được rằng cuộc sống
của mình rất đầy đủ và hạnh phúc. Cùng với đó, ý thức “lá lành đùm lá rách”
mà thầy cô vẫn dạy cũng được em thấu hiểu hơn. Từ đó, em hài lòng với
những gì mà mình có và năng nổ trong các hoạt động tình nguyện hơn.
2. Kể lại một trải nghiệm buồn của em Ngắn gọn nhất
Chiều ngày hôm qua, tổ của em cùng nhau chăm sóc vườn hoa hồng của
lớp. Ở đó, em đã có một trải nghiệm đáng buồn.
Sau khi cô giáo phân công, tổ em đã cùng nhau ra vườn hoa để thực hiện
nhiệm vụ. Vừa làm, chúng em vừa trò chuyện vui vẻ. Bạn thì cắt tỉa các cành
khô, nụ hoa đã tàn. Bạn thì nhổ cỏ, nhặt lá khô. Bạn thì vun đất cho cây thêm
chắc chắn. Khi vườn hoa đã được chăm sóc xong, thì chúng em ngồi chờ
hai bạn đi xách nước về tưới cây. Trong lúc chờ, em và hai bạn khác đã
đứng dậy, nô đùa với nhau. Vô tình, chúng em đẩy nhau hơi mạnh, khiến
một bạn bị ngã ra, nằm đè lên luống hoa sát bên ngoài. Cả bốn cây hoa bị
đè ngã gãy rạp, các nụ hoa nhỏ cũng gãy theo, không thể nở được nữa.
Tình huống ấy khiến em vô cùng bất ngờ và hoảng sợ. Sau khi đứng dậy,
chúng em loay hoay tìm cách dựng dậy các cây hồng bị gãy, nhưng không
thể làm được. Cuối cùng, thầy phụ trách đã quyết định cắt các cây bị gãy,
chỉ để lại gốc cho cây mọc lại từ đầu.
Hôm ấy, em đã bị cô giáo phê bình trước lớp về hành vi nghịch ngợm của
mình. Điều ấy khiến em rất buồn và hối hận. Từ hôm đó, em trở nên nghiêm
túc hơn, không nô đùa trong giờ học và hoạt động tập thể nữa.
3. Kể lại một trải nghiệm buồn của em với thầy cô giáo Ngắn gọn
Cô Trà là giáo viên chủ nhiệm suốt năm năm học của em ở trường tiểu học.
Suốt thời gian ấy, em đã được cùng cô có nhiều trải nghiệm đáng nhớ.
Nhưng buồn nhất chính là hôm em đến trường để nhận học bạ, chuyển sang ngôi trường mới.
Sáng hôm đó, em tự đạp xe đến trường, trời rất đẹp với nắng vàng nhạt, gió
nhè nhẹ và trời cao trong vắt. Nhưng em lại chẳng có tâm trạng để tận hưởng
điều đó. Vì hôm nay là lần cuối em đến trường tiểu học, đến gặp cô Trà với
tư cách là học sinh của cô. Đến lớp, trên bục giảng quen thuộc, cô đang ngồi
đó với một xấp giấy tờ và chiếc thùng nhỏ. Trong lớp cũng có vài bạn đang
nhận học bạ và kí giấy. Khi em bước vào, nghe tiếng cô gọi “Minh đấy à”,
bỗng nhiên hai mắt em rơm rớm. Câu nói ấy em đã nghe suốt năm năm nay
nhưng có lẽ từ hôm nay sẽ rất lâu mới được nghe lại thêm lần nữa. Khi cô
cúi tìm sổ học bạ của em, em tranh thủ nhìn cô thật kĩ. Thì ra cô Trà cũng
đã có tóc bạc. Nhưng cũng đúng thôi, lần đầu em gặp cô đã là chuyện của
năm năm trước rồi. Thấy em nhìn chăm chú, cô mới dịu dàng gọi em tiến lại
gần, âu yếm xoa đầu em như cái cách cô đã làm vào lần đầu gặp em. Hồi
đó, em mít ướt lắm, đứng khóc trước cửa lớp mãi. Phải đến khi cô Trà dỗ
dành, xoa đầu thì em mới chịu dừng lại để theo cô vào lớp. Giờ đây, cô vẫn
dịu dàng như thế, quan tâm nhìn em chăm chú. Cô nhắc em đừng bỏ bữa
sáng khi đi học muộn, nhớ kiểm tra kĩ hộp bút khi đi học, phải chăm ngoan,
học giỏi, chớ có ẩu khi làm toán. Cô càng nói, em lại càng buồn bã hơn. Vì
từ mai chẳng còn được học với cô nữa rồi.
Cầm học bạ trên tay, em nghẹn ngào chào cô rồi quay đi thật nhanh. Em sợ
cô thấy em khóc. Trên đường về, em buồn lắm, mãi đến tối vẫn còn thấy
nặng trĩu ở trong lòng. Đó là kỉ niệm buồn nhất giữa em và cô Trà yêu quý.
4. Kể lại một trải nghiệm buồn của em Ngắn nhất
Năm nay, em đã trở thành một học sinh lớp 6, đến với ngôi trường mới, em
có thêm rất nhiều trải nghiệm. Có những trải nghiệm rất vui vẻ và ý nghĩa,
nhưng cũng có những trải nghiệm thật đáng buồn.
Em nhớ nhất, là vào tiết thực hành đầu tiên vào đầu học kì. Em đã được cô
giáo xếp vào nhóm cùng với ba bạn khác, cùng nhau thực hành trồng cây
giá đỗ. Sau khi nhận nhiệm vụ, chúng em đã nhanh chóng hào hứng bàn
bạc với nhau. Sau một hồi thảo luận, chúng em thống nhất là sẽ đặt chậu
trồng giá đỗ ở nhà của em, và cùng nhau đến quan sát, ghi chép vào mỗi
cuối buổi học, vì nhà em rất gần trường. Mỗi ngày, chúng em đều phấn khởi
với sự phát triển của cây, từ chiếc mầm nhỏ nhô lên, cái lá xanh bé nhỏ. Tuy
nhiên, khi chỉ một ngày nữa thôi là nộp bài cho cô giáo ở lớp, thì em lại bất
cẩn khiến sản phẩm của nhóm bị hỏng. Tối đó, khi em đang ngắm nghía
những cây giá mập mạp xinh xắn, thì nghe tiếng gọi của mẹ xuống xem phim.
Vội quá, em quên mất đậy màn che của giá lại. Đêm đó, trời lại có mưa to,
tạt hết cả ban công, khiến chậu giá ngập trong mưa, nát hết cả. Sáng hôm
sau, em đến lớp trong niềm hối hận vô cùng, liên tục xin lỗi các bạn. Tuy
được các bạn tha thứ, và được cô giáo cho thêm một cơ hội nữa làm lại bài
thực hành. Nhưng em vẫn rất hối hận.
Từ hôm đó, em quyết sửa đổi tính cách vội vàng, hấp tấp của mình. Để
không bao giờ có một trải nghiệm đáng buồn như thế nữa.