Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em
Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em được trình bày khoa học, chi tiết qua đó giúp các bạn có thể tham khảo để nâng cao trình học văn học của mình với những bài văn mẫu hay và sáng tạo. Các bạn xem và tải về ở bên dưới.
Preview text:
Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em lớp 6 Mới Nhất
Kể lại một trải nghiệm của em Mẫu 1
Chiều hôm nay, em đã có một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ. Bởi em đã làm được
một việc tốt để giúp đỡ người khác.
Mấy ngày hôm nay, vào mỗi buổi chiều đều có mưa dông bất chợt. Vì vậy, trước khi
đi làm mẹ đều cẩn thận dặn dò em phải chú ý để thu áo quần khô mà mẹ phơi ở trên
sào vào trong nhà. Chiều hôm nay cũng vậy, khi em đang ngồi đọc sách dưới gốc
cây khế già bên sân, thì bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh trong làn gió. Ngẩng đầu lên,
em nhìn thấy bầu trời không biết từ lúc nào đã bắt đầu nhuộm màu đen kịt. Nắng đã
lặn mất tăm, bầu không khí nặng nề báo hiệu cho một cơn mưa dông lớn sắp đến.
Nhớ lời mẹ dặn, em vội vàng chạy ra sân, thu hết áo quần trên đó mang vào nhà.
Cùng lúc đó, em phát hiện ra nhà bác Hoa bên cạnh có cả một sào áo quần đã khô
rồi. Nhưng cả nhà bác ấy đều đã đi vắng, không biết có ai về kịp không. Sau vài phút
suy nghĩ, em quyết định chạy sang sân nhà bác Hoa thu áo quần vào giúp bác. Số áo
quần đó em cẩn thận đặt lên tấm phản ở góc phòng khách nhà em, để đảm bảo sạch
sẽ. Ngay khi em vừa làm xong, thì một tia chớp rạch ngang trời, mưa ào ào trút
xuống. Mưa dông không chỉ dày đặc những hạt mưa mà còn có gió rất lớn. Gió quật
ngã cả những sào tre bố dựng sau vườn, khiến cây cối đung đưa ngả nghiêng theo.
Nhìn màn mưa trắng xóa, em cảm thấy thật vui vẻ khi đã kịp thu áo quần theo lời
mẹ dặn. Cùng với đó là niềm hạnh phúc khi được giúp đỡ người hàng xóm của mình.
Đến tối, trời tạnh mưa hẳn. Bác Hoa cũng đi làm về, nghe tiếng xe máy của bác dừng
lại mở cổng, em liền chạy ra hiên nhà, gọi với sang:
- Bác Hoa ơi, lúc chiều có mưa dông nên cháu thu áo quần của nhà bác. Cháu đang
để ở bên này, lát nữa bác sang lấy nhé!
- Ôi, bác cảm ơn cháu. Chiều nay thấy mưa rơi bác cứ tưởng là tối nay về phải giặt
lại cả sào áo quần rồi.
Nghe lời cảm ơn của bác Hoa, em cảm thấy niềm vui trong mình như dược thổi bùng
lên. Lúc sang nhà lấy quần áo, bác ấy lại cảm ơn em thêm lần nữa, khiến em ngại ngùng lắm.
Sự kiện xảy ra buổi chiều hôm nay không phải là một việc gì quá to lớn. Nhưng với
em đó vẫn là một trải nghiệm tuyệt vời và ý nghĩa. Nó giúp em được bác Hoa khen
ngợi và yêu quý hơn. Đó chính là món quà ý nghĩa nhất mà em nhận được.
Kể lại một trải nghiệm của em Mẫu 2
Cuối tuần vừa rồi, em đã được theo chú Tư ra xưởng gỗ, tận mắt nhìn thấy quá trình
một chiếc bàn học được ra đời.
Từ các khúc gỗ lớn, chú thợ mộc mạnh mẽ bốc chúng cho lên máy cưa khổng lồ, cắt
thành từng khúc như đã tính trước. Rõ là khúc gỗ to nặng trịch, mà các chú khéo léo
di chuyển để cắt cho thật khớp uyển chuyển vô cùng. Cắt xong, ở phần đầu từng
khúc gỗ, được khoét những khối vuông để có thể ráp chúng lại với nhau cho đẹp mắt.
Sau khi chú Tư chấm những vạch chấm lên khúc gỗ, em xin được ngồi kẻ các chấm
ấy lại với nhau để chú cắt nhanh hơn. Thấy em mong ngóng, chú đồng ý.
Vậy là em hóa thân thành cậu thợ gỗ nhỏ, hí hoáy ngồi kẻ trên các thân gỗ. Nhìn thì
đơn giản, nhưng mà lâu lắm, bởi cần phải thật tỉ mẩn và chính xác. Chú Tư cắt xong,
thì hai chú cháu cùng ngồi dùng tờ giấy nhám mài nhẵn các mặt gỗ rồi quét sơn lên
cho thật đẹp. Lúc này, em vui lắm. Vì được phân công tô màu sơn cho bốn cái chân
bàn. Em tập trung hết sức để quét sơn cho thật đều. Cuối cùng, chú Tư ráp các mảnh
gỗ lại với nhau bởi máy bắn ốc, vậy là chiếc bàn học mới đã ra đời.
Nhận chiếc bàn về nhà, em sung sướng vô cùng. Bởi đây là chiếc bàn học do mình
cùng chú Tư tạo ra. Đây thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời mà em không bao giờ có thể quên được.
Kể lại một trải nghiệm của em Mẫu 3
Sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng chài ven biển. Em đã có rất nhiều những trải
nghiệm tuyệt vời tại nơi đây. Nhưng đáng nhớ nhất, thì phải nói đến một câu chuyện
buồn đã diễn ra cách đây cũng hơn ba năm rồi.
Hồi đấy, em mới chỉ là một cậu học sinh lớp 3 nghịch ngợm và hiếu động. Vì sống
gần biển, nên em và các bạn của mình ai cũng biết bơi cả. Những buổi chiều được
nghỉ học, chúng em sẽ kéo nhau ra biển để tắm mát, ngụp lặn và chờ thuyền đánh cá
trở về. Chuyện sẽ chẳng có gì đặc biệt, nếu em không làm nên một điều ngốc nghếch.
Hôm đó, khi cả nhóm đang chơi đùa trên bãi cát, thì thằng Hí quân sư lại nghĩ ra một
cuộc thi cho cả nhóm. Nó bảo, bây giờ mọi người sẽ xuống biển, xem ai có thể nín
thở dưới nước được lâu nhất. Quán quân, sẽ trở thành trưởng của cả nhóm chơi xóm
này. Phần thưởng oai phong đó khiến cả nhóm em đều sáng mắt lên, hồ hởi tham
gia. Còn em đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trong những người xuống nước lúc
đó, em có hai đối thủ đáng gờm là Quân và Mạnh. Lâu nay cả ba chúng em vẫn luôn
được xem là những người bơi lội giỏi nhất, bất phân thắng bại. Thế nên cuộc thi
tưởng bé xíu này lại có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Với sự hiếu thắng đầy mình, em đã bắt đầu lặn xuống nước với sự quyết tâm lớn.
Sau khoảng mấy mươi giây, một số đối thủ yếu đã dừng cuộc chơi. Dần dần, mọi
người ngoi lên mặt nước nhiều hơn, người còn lặn được cũng không nhiều nữa. Và
rồi, sau sự bỏ cuộc đầy tiếc nuối của mọi người, thì chỉ còn em và Mạnh. Lúc ấy, em
thực sự đã gần như hết sạch hơi rồi, khó kiên trì tiếp được nữa. Nhưng nhìn thấy đối
thủ của mình còn đang tiếp tục cố gắng, và chiến thắng sắp đến rồi. Em lại quyết
không chịu bỏ cuộc. Em cố nghiến răng chịu đựng cảm giác tức ngực, khó thở như
muốn nổ tung của phổi để trụ lại. Thế nhưng, mọi thứ dường như dần đi ra ngoài
tầm kiểm soát. Mắt em tối dần và đầu thì xoay vòng, xoay vòng. Em đã lịm đi vì thiếu ôxi.
Lúc tỉnh lại, em đã nằm ở trên giường của trạm xá, mặc áo quần khô ráo sạch sẽ.
Thấy em tỉnh dậy, bố và mẹ liền chạy lại, đôi mắt đỏ hoe mà mắng em liên tục. Em
biết bố mẹ đã rất lo cho em. Sự hối hận về tính hiếu thắng chiếm trọn tâm trí em.
Một lát sau, cả nhóm bạn kéo vào trạm xá thăm em. Nhìn thấy Mạnh, em liền cảm
thấy thật ái ngại và xấu hổ. Nhưng em vẫn lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào cậu ấy
để chúc mừng. Hành động đó của em khiến mọi người ngạc nhiên, bởi ai cũng biết
rõ về sự hiếu thắng quá mức của em trước giờ.
Từ trải nghiệm lần đó, em trở nên khác hẳn. Em đã bỏ đi dần được sự hiếu chiến
ngốc nghếch của bản thân, để không làm những điều dại dột nữa. Bởi em biết rằng,
an toàn của bản thân mình luôn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Kể lại một trải nghiệm của em Mẫu 4
Thời học sinh đã đem đến cho em rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ. Nhưng điều
mà em nhớ nhất lại là một trải nghiệm đã xảy ra từ hồi em học lớp 3.
Hồi đó, em rất ham chơi, thường không làm bài tập về nhà, khiến thầy cô phiền lòng.
Tuy nhiên, vẫn có những hôm em làm bài rất đầy đủ. Hôm ấy, khi đến tiết kiểm tra
bài tập môn Toán, em đã rất tự tin vì tối qua có làm bài đầy đủ. Nhưng khi tìm trong
cặp, thì không thấy vở đâu cả. Vô cùng sửng sốt, em ngồi im tại chỗ. Khi cô giáo
tiến lại gần, em đã đứng dậy và nói với cô rằng:
- Thưa cô, em có làm bài tập rồi, nhưng đã để quên vở ở nhà mất ạ.
Nghe em nói vậy, các bạn trong lớp xì xầm cười lên. Tự em hiểu được rằng không
ai tin lời em nói cả. Vì đã không ít lần em ham chơi, không chịu làm bài tập. Xấu hổ
và tức giận, em nắm chặt tay, mắt bắt đầu ươn ướt. Lúc ấy, cô giáo lại hỏi em:
- Em chắc chắn mình đã làm bài tập chứ?
- Thưa cô, em chắc chắn ạ!
- Được rồi, cô tin em đã làm bài. Bởi vì em là đứa trẻ ngoan không nói dối. Ngày
mai, em hãy mang bài tập đến cho cô kiểm tra nhé.
Nói xong cô lại tiếp tục kiểm tra các bạn khác. Hành động ấy của cô khiến em sung
sướng vô cùng. Bởi cô đã tin tưởng em, tin rằng em không nói dối.
Từ hôm đấy, em thay đổi hẳn. Trở nên chăm chỉ hơn, luôn làm đầy đủ bài tập về nhà.
Vì em không muốn phụ sự tin yêu của cô giáo dành cho mình. Trải nghiệm ngày
hôm ấy chính là cột mốc đánh dấu sự tiến bộ tuyệt vời của em.