Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học được trình bày khoa học, chi tiết qua đó giúp các bạn có thể tham khảo để nâng cao trình học văn học của mình với những bài văn mẫu hay và sáng tạo. Các bạn xem và tải về ở bên dưới.

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 6
Dàn ý Kể lại những knim ngày đu tiên đi hc lp 6
1. Mở bài: Giới thiệu kỉ niệm của ngày đầu tiên bước vào lớp 6
2. Thân bài:
- Tâm trạng buổi tối trước ngày đi học, nôn nao, bồn chồn, lo lắng → ko ngủ được
- Tâm trạng vào buổi sáng trước giờ đi học: Dậy sớm soi gương → chững chạc
lớn hẳn ra
- Tâm trạng trên đường đến trường hồi hộp → cảnh vật xung quanh dường như
sự thay đổi lớn, miêu tả: Bầu trời, gió, chim hót, cây cối, các bạn học sinh lòng
có sự thay đổi → vào lớp 6
- Tâm trạng khi nhìn thấy ngôi trường, bạn bè, lớp học
Ngôi trưng xinh xn, oai nghiêm, ckính → lo sợ vẩn vơ
Sân trưng: Đông ngưi, áo qun tươm tt, nét mt vui tươi
Lớp hc có gì khác so vi lp hc tiu học
Kể lại mt knim đáng nhvào ngày đu tiên hc lp 6
3. Kết bài: Nêu cảm xúc về ngày đầu tiên đi học.
Kể lại nhng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 6 mẫu 1
Mặc dù đã gần một học kì trôi qua nhưng mỗi lần nhớ về ngày đầu tiên vào lớp
Sáu, lòng em lại dâng lên một nỗi niềm khó tả, khôn nguôi.
Trước buổi tựu trường, em được mẹ đưa đi mua quần áo mới. Đó là một bộ đồng
phục với chiếc áo trắng tinh cùng chiếc quần màu xanh than rất vừa vặn với em.
Mẹ còn đưa em đi mua sách vở, bút viết để chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Sau
khi ăn cơm tối, em xin phép bố mẹ rồi chạy tót lên phòng ngắm nghía bộ đồng
phục cùng đống sách vở mới mua hồi chiều. Em lật giở từng trang rồi hít hà mùi
thơm của giấy mới. Để giữ cho sách vở luôn mới, em lấy chiếc bọc sách bọc bên
ngoài bìa. Cuốn nào cuốn nấy đều được bảo vệ cẩn thận, sáng loáng dưới ánh đèn.
Em nắn nót viết họ tên, trường, lớp lên nhãn vở rồi cất chúng vào cặp thật cẩn thận.
Chuẩn bị sách vở xong thì vừa lúc đồng hồ điểm mười giờ, em vội vàng đánh răng
rửa mặt rồi lên giường đi ngủ cho kịp giờ đến trường.
Chưa đến giờ chuông đồng hồ báo thức reo nhưng những tia nắng đầu tiên hắt qua
ô cửa đã đánh thức em dậy từ sớm. Em ngồi dậy, đi ra phía cửa sổ ngắm nhìn
khung cảnh xung quanh. Em hít một hơi dài khiến bầu không khí tươi mới của một
ngày như tràn đầy trong lồng ngực. Em nhanh chóng vệ sinh cá nhân, xuống nhà
ăn sáng rồi cùng bố đi đến trường. Con đường đến trường hôm nay thật tươi đẹp
biết bao! Tiếng chim ca lảnh lót hòa cùng với tiếng nói rộn rã của những cô bán
hoa ven đường. Các bạn học sinh ai ai cũng nở trên môi nụ cười rạng rỡ. Từng
bông hoa, lá cờ nhỏ tung bay trên phố khiến em vô cùng phấn chấn.
Chẳng mấy chốc, em và bố đã đến nơi. Em vẫy tay chào tạm biệt bố rồi đi vào sân
trường. Em nhanh chóng tìm vị trí của lớp rồi di chuyển dưới sự hướng dẫn của cô
giáo. Sau lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, tiếng trống trường vang lên từng hồi
bắt đầu một năm học mới. Từng chùm bóng được thả lên nền trời xanh mang theo
khát vọng về một tương lai tươi sáng ở phía trước. Kết thúc buổi lễ, em cùng các
bạn đi lên lớp của mình.
Lớp học của em nằm trên tầng ba, phải mất một lúc lâu em mới có thể tìm thấy
được lớp của mình. Em và các bạn ổn định chỗ ngồi để nghe cô giáo phổ biến về
nội quy của nhà trường và lớp học. Cô giáo em bước lên bục giảng rồi bắt đầu viết
những nét chữ đầu tiên bằng phấn trắng trên bảng xanh. Buổi học đầu tiên của năm
học mới đã chính thức bắt đầu.
Ngày khai trường diễn ra với bao niềm hân hoan, háo hức và sự bỡ ngỡ. Đó là buổi
khai trường vô cùng đặc biệt mà em sẽ giữ mãi trong tim.
Bài văn mu Kể lại knim ngày đu tiên em vào lp 6 mu 2
Sau năm năm đi học mái trường tiểu học, năm nay, em đã đón lễ khai giảng ở một
ngôi trường mới. Đó lễ khai giảng của năm lớp 6 - lễ khai giảng đầu tiên mái
trường trung học cơ sở.
Sáng hôm ấy, em thức dậy từ sớm, cả đêm thao thức, nhưng tinh thần vẫn phấn
chấn lạ lùng. Mở cửa sổ ra, đón những tia nắng sớm đầu ngày, em hạnh phúc hít thật
căng lồng ngực không khí trong lành. Sau đó, em xuống nhà ăn sáng, rồi về phòng
thay đồng phục. Ngắm bản thân mình trong gương với bộ đồng phục mới, em cảm
thấy mình trưởng thành hơn biết bao nhiêu.
Sau khi chào bố mẹ, em tự mình đạp xe đến trường. Trên đường đi, em gặp những
người bạn thân cũng đang đến trường dự lễ khai giảng. Chúng em đạp xe cùng nhau,
vừa đi vừa nói cười khúc khích. Đến trường, chúng em có chút ngại ngùng, bẽn lẽn
trước những gương mặt mới xung quanh. Nhưng rồi chúng em cũng nhanh chóng
làm quen được với nhau. Sau đó, buổi lễ khai giảng diễn ra với những trình tự quen
thuộc. Như chào cờ, hát Quốc ca, lắng nghe lời phát biểu của thầy cô, đại diện hội
phụ huynh… Nhưng với em, tất cả đều mới lạ, lẽ bởi đây lễ khai giảng đầu tiên
của em ở ngôi trường này.
Đến nay, đã gần ba tháng trôi qua, nhưng những kỉ niệm ngày khai giảng ấy, với em
vẫn như mới chỉ ngày hôm qua. Bởi đó là một ngày thật tuyệt vời.
Cảm nghĩ của em về ngày đầu tiên đi học lớp 6 mẫu 3
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có
thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường
học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với không khí học đường, nhưng
chợt nhìn thấy những em học sinh lớp một nắm tay bố mẹ dẫn đến trường, làm tôi
thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu
bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay đầy tình thương của mẹ tôi.
Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu êm
đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc
biệt mùa thu miền Trung không se lạnh như ở miền Bắc hay quá nóng nực như
ở miền Nam. Nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho người ta
dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường? Tôi nao nao
trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với
một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày
khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của
người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là
người đưa tôi đến trường. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải
một nơi nào giàu có, đó là một vùng quê mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên
đường đi học, tôi thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi
để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt họ, trong đó có cả mấy đứa thường đi chơi
với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như mẹ tôi vậy. Điều đó càng làm
tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến
tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như
những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu
đi cái bồi hồi của tâm trạng.
Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến? Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì
thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Mẹ xoa đầu
tôi, nhẹ nhàng nói: “Con yêu, trường học của con đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng
đạo đức và kiến thức cho con”. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ
tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù
vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của mẹ. Đi được một đoạn thì
ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với
những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh
khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu
máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng
nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã rưng rưng đến tận cổ họng. Mẹ an ủi tôi cùng
những lời nói ngọt ngào, làm tôi lấy lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng
thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô
nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Chị cho cháu vào lớp đi.”. Giọng nói ấm ấm, thanh thanh
mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng
nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của
cô.
Cô bảo: “Lớp mình ở đây. Tí nữa ra tập trung khai giảng xong thì về đây học”.
Bỗng có hồi trống cái vang lên làm tôi giật nảy mình ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo
cười, xoa đầu tôi bảo: “Đấy là tiếng trống trường. Trống báo đã đến giờ tập trung
rồi”. À, thế ra đấy là tiếng trống trường. Từ trước tôi vẫn chỉ nghe tiếng trống cơm
bung bung nhỏ bé của những đêm rằm Trung thu nào đã được nghe tiếng trống
trường bao giờ. Sáng ấy, lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi tiếng
trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót và lòng tôi
hồi hộp muốn khóc lên. Tiếng trống đầu đời đi học ấy ai ngờ sẽ là nguồn cảm
xúc đi theo tôi suốt cuộc đời học tập. Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao
vàng. Một thầy giáo hô chào cờ rất to. Chúng tôi đứng im phăng phắc mà không
hát vì lúc đó hầu hết đều chưa biết bài hát Quốc ca. Chỉ sau đấy vào lớp, tiết học
đầu tiên cô giáo mới dạy bài hát Quốc ca. Chúng tôi hát rất say sưa, hát hào hùng,
thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo để sau này mỗi lần chào cờ chúng tôi sẽ hát dưới cờ
chứ không đứng im như hôm nay.
Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và
tìm hình dáng thân thương của mẹ tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò
con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Con cố
gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về”. Câu nói ấy của mẹ khiến tôi không còn lo
sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô
giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối
bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô
giáo. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế
thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ... tất cả đều làm tôi tò
mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh tôi béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi
làm quen với tôi. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng. Chúng tôi
líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra
sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm
tôi tin tưởng. Rất tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp mới. Tôi tròn mồm đọc
những chữ a, b, c bằng cả tấm lòng tôi, bằng tình yêu thương của gia đình, bố mẹ
và cô giáo.
Với tôi, nếu không có ngày khai trường đầu tiên đi học chữ phút đầu tiên được
“thưa cô giáo”, lần đầu tiên nghe tiếng trống trường và đứng dưới lá cờ tổ quốc hát
quốc ca ấy… tôi sẽ có gì sâu sắc với mái trường và tuổi thơ nhỉ? Tâm hồn tôi sẽ
nghèo đi biết chừng nào. Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy
đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của tôi đấy thơ ơi!
Kể lại nhng knim ngày đu tiên đi hc lp 6 mu 4
Ngồi lật lại những trang album ảnh của mình, tôi bật cười. Những khoảnh khắc tôi
và cùng các bạn lớp A3 vui đùa từ lớp 6 tới giờ đều được chúng tôi lưu lại cẩn thận.
Những khuôn mặt nụ cười hồn nhiên, vui tươi đó, những người bạn tôi đã gắn
ba năm trời, thân thiết như anh chị em ruột thịt của mình, làm sao tôi thể quên
được? Những kỉ niệm như những thước phim quay chậm, từ từ hiện lên thật rõ ràng
và sâu sắc.
Tôi còn nhớ rõ lắm buổi đầu tiên mình vào học lớp 6. Đó không phải lần đầu tiên tôi
đến trường Nguyễn Tất Thành cũng giống như các bạn khác, tôi cũng được ba mẹ
đưa đi tham quan quanh trường vào dịp hè. Ấn tượng đầu tiên của tôi về trường rất
đẹp: Trường to rộng hơn rất nhiều so với trường Tiểu học của tôi. sở vật
chất cũng rất hiện đại. Bao quanh sân trường dọc hành lang của các lớp đều
rất nhiều cây xanh. Khi đó, tôi đã rất háo hức mong chờ đến ngày đầu tiên vào học
lớp 6, để mình thể trở thành một thành viên chính thức trong đại gia đình Nguyễn
Tất Thành thân yêu.
Thế nhưng, ngày đầu tiên vào lớp 6 của tôi một ngày mưa gió lớn. Tôi còn nhớ,
tiếng mưa tiếng sấm đã kéo tôi ra khỏi giấc ngủ thanh bình từ lúc 5 giờ sáng. Mưa
rất lớn kéo dài mãi, dường như chẳng vẻ sẽ ngớt mưa cả. Tôi ngồi đợi
mưa bớt nặng hạt gần hai tiếng đồng hồ nhưng cũng chẳng có ích gì cả. Cuối cùng,
hai ba con tôi đành phải đội mưa đi học khi còn 15 phút nữa vào lớp. Bình thường,
để đi từ nhà tôi đến trường cũng phải mất 20 phút đó là khi thời tiết đẹp và đường
thông thoáng, không bị tắc đường. Thế nhưng, ngày hôm đó, tôi chẳng thể nhớ
nổi ba tôi đã rẽ vào bao nhiêu con đường, bao nhiêu ngõ phố để tránh cảnh tắc đường
cảnh lụt lội. Cả thành phố Hà Nội trở nên ngập lụt, chiếc xe của ba tôi đã mấy lần
định chết máy rồi lại may sao khởi động được. Ngồi sau ba, tôi không khỏi lo
lắng. Đây buổi học đầu tiên của mình trường mới, với thầy bạn mới,
vậy mà lại đi học muộn. Ấn tượng của mọi người về mình sẽ như thế nào đây?
Sau hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng, hai ba con tôi cũng tới được trường Nguyễn
Tất Thành. Hớt hải chạy lên cầu thang, tôi rẽ vào tầng 4 và bước tới phòng học lớp
6A3. Đứng trước cửa lớp, tôi rụt rè cất tiếng. Tôi rất sợ khi thấy ánh mắt của hơn 40
bạn trong lớp đang hướng về phía mình.
- Con thưa cô, cho con vào lớp ạ!
Đáp lại câu hỏi của tôi, cô giáo chủ nhiệm trẻ mỉm cười hỏi tên tôi và xếp chỗ ngồi
cho tôi. Giọng nói ấm áp truyền cảm cùng với nụ cười tươi tắn đó đã giúp tôi tự
tin thêm phần nào. Rồi những tiết học tiếp theo, những thầy cô vào lớp cũng thật ân
cần và vui tính. Thầy cô giúp cho chúng tôi biết thêm những kiến thức mới lạ bổ ích
không khí tiết học lúc nào cũng khá thoải mái và dễ chịu. Mỗi ngày đến lớp thực
sự là một niềm vui đối với những cô cậu học trò chúng tôi. Tôi không còn cảm giác
rụt như ngày đầu vào lớp 6 nữa. Rồi cả những người bạn xung quanh mình. Họ
cũng rất vui vẻ và hòa đồng. Sau buổi học đầu tiên, tôi nhanh chóng làm quen được
thêm với nhiều người bạn mới, trong đó có cả người bạn thân nhất của tôi bây giờ.
Ba năm trôi qua, những ngày đến trường đã không còn bỡ ngỡ với tôi như ngày
đầu tiên nữa. những người nói rằng, kỉ niệm ngày đầu tiên bước vào lớp 1 kỉ
niệm khó quên nhất trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đối với
tôi, ngày đầu tiên bước chân vào lớp 6 A3 trường Nguyễn Tất Thành mới là kỉ niệm
không bao giờ tôi có thể quên. Bởi lẽ, ngày vào lớp 1 đã diễn ra quá lâu để tôi có thể
nhớ trọn vẹn cảm giác rụt rè bỡ ngỡ, còn kỉ niệm ngày đầu vào lớp 6 lại quá sâu sắc
và đặc biệt với tôi, nó dễ dàng đi vào tâm khảm của một cô nhóc lớp 6.
Ba năm trôi qua với biết bao các hoạt động. Mỗi lần đến dịp lễ lớn học sinh Nguyễn
Tất Thành lại nức tổ chức các tiết mục văn nghệ đặc sắc tiêu biểu. Các buổi
văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam, dạ hội Tiếng Anh hay Dạ hội Tuổi
18 đều trở thành nét đặc biệt của trường. Các hoạt động bảo vệ môi trường, giữ gìn
an toàn vệ sinh cũng đều được hưởng ứng. vậy, giờ đây, sân trường, hành lang
các lớp ngay cả xung quanh khuôn viên Nguyễn Tất Thành đều trồng rất nhiều
cây xanh một không gian không biết bao ngôi trường ước. Các hoạt động
Đoàn Đội cũng diễn ra qui củ hiệu quả nhờ sự hướng dẫn của các thầy Tổng
phụ trách.
Bây giờ, giáo chủ nhiệm theo chúng tôi hai năm học lớp 6 lớp 7 đang trong
thời nghỉ sinh em . Nhưng không lúc nào chúng tôi không nhớ đến cô. Chúng
tôi luôn mong sớm quay trở lại trường một lần nữa đem lại cho chúng tôi
những tiết học Ngữ văn sinh động, hấp dẫn. Còn cô giáo chủ nhiệm mới của chúng
tôi, thực sự một người mẹ đảm đang chu đáo, người luôn hết lòng lo lắng
cho chúng tôi. Đôi lúc nghiêm khắc nhưng hơn ai hết, chúng tôi hiểu,
luôn yêu thương 49 đứa học sinh "qusứ" chúng tôi như 49 đứa con bỏng yêu
dấu.
Một năm học nữa lại sắp kết thúc. Sang năm sẽ quãng thời gian hết sức căng thẳng
vất vả đối với chúng tôi vì áp lực từ các kì thi học sinh giỏi, các thi chuyển cấp
rất lớn. Nhưng còn tiếp tục ở mái trường Nguyễn Tất Thành thân yêu này thì tôi tin
rằng, mình thể vượt qua điều đó. Bởi xung quanh tôi biết bao thầy giáo
giỏi tâm huyết và những người bạn luôn gắn bó với tôi, cùng chia sẻ những khoảnh
khắc đẹp đẽ từ năm học lớp 6.
Kể lại nhng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 5
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu
thương,...” Đó những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi
ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi
học.
Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiểu
học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi
thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được cũng chẳng sợ gì.
lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hẻm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy
bỏ mẹ lại thật xa. Vậy lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ
học bắt đầu, cổng trường đóng lại, tôi trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn
mẹ không. Tôi như một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó
tôi chẳng biết phải làm chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, đến bên tôi, cô nắm
lấy tay tôi và nói rằng: “Đừng sợ, đây” Tôi nghe nói, lời nói thật ngọt
ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan
tâm, chăm sóc dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa
tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết
sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách
cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về
đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. cũng về nhà, chỉ còn lại một
mình tôi - cậu học trò lớp một đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc
rất to rồi đột nhiên ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi nói: “Mình về nhà thôi con”,
lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái
ngày mà tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Kể lại nhng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 6
Tuổi thơ tôi gắn liền với biết bao kniệm, nào là vui, là buồn. Có lúc, những kỉ niệm
ấy là những khoảng thời gian làm cho tôi không thể nào quên đi được. Khoảnh khắc
luôn làm cho tôi nhớ chính là những kỉ niệm ngày đầu tiên vào học lớp sáu, vào học
một ngôi trường cấp hai với biết bao điều lí thú xuất hiện.
Hôm ấy, trước ngày khai trường, tôi trằn trọc suốt đêm, không thể nào ngủ được.
Bởi trong lòng tôi cảm thấy rất hồi hộp và không biết ngày khai trường được diễn
ra có giống hồi tôi học ở trường cấp một ngày ấy hay không ? Cảm giác của tôi vào
hôm ấy không tài nào tả được. Rồi ngày mà tôi luôn tò mò cùng đã đến.
Sáng tinh mơ, lần đầu tiên tôi dậy sớm. Xong xuôi những việc nhân, tôi vội
chạy vào phòng với vmặt hớn hở. Tôi nhanh tay lấy bộ đồng phục ra, trông nó mới
trẳng tinh. Tôi nhẹ nhàng thay bộ đồng phục ấy, cột lên thêm chiếc khăn quàng
đỏ thắm, nhìn vào gương, tôi tự nghĩ rằng, giờ mình đã một nữ sinh cấp hai rồi,
cần phải chững chạc hơn, ra vẻ nữ sinh hơn. Thay quần áo xong, tôi chạy xuống
phỏng ăn, ăn sáng cùng gia đình. Ai ai cũng bảo rằng tôi đã khôn lớn hơn rôi. Tôi
cũng nghĩ vậy.
Ăn một bữa no nê vào buổi sáng, tôi vội chào tạm biệt cả nhà và lấy chiếc xe đạp ra.
Tôi chạy từ từ đến trường, cảm giác lúc bấy giờ của tôi rất vui. Khi đến trường,
toàn trường náo nhiệt như những ngày lễ vậy.
Ngoài cổng trường, cửa chính mở toang ra đội trống liền xếp thành hai hàng ngang,
khi có khách hoặc giáo viên bước vào, trống kèn sẽ vang lên như thể chào mừng họ
vậy. Sân trước của trường treo những dây với những cờ đủ màu bay phấp phới.
Mọi thứ trông rất mới mẻ lạ lẫm. Các giáo viên cùng thế, các giáo thì mặc
những bộ áo dài mới. Còn các thầy thì mặc những chiếc áo mi trang trọng với
chiếc vạt đủ màu sắc. Bên trong trường sân khấu to, bên trên sân khấu những
hoa tươi dùng để trưng bày. Các cửa cầu thang đều đóng lại kín mít. Khối sáu
chúng em được thầy tổng phụ trách và thầy giám thị sắp xếp hàng lối cho từng lớp.
Còn ba khối, bảy, tám, chín được xếp theo sự điều động của thầy Sơn giám thị.
Không khí lúc đó rất náo nhiệt. Mỗi lớp sáu chúng em được cô chủ nhiệm mua cho
mỗi lớp mười cái bong bóng. Buổi lễ khai giảng bắt đầu, từng lớp chúng em được
bước vào trên tấm thảm đỏ cùng với lời giới thiệu mỗi lớp của cô dẫn chương trình.
Sau những lời giới thiệu chính là lúc chúng tôi được thả lên trời những quả bóng, là
lúc mà ai trong lòng cũng thấy toại nguyện. Sau những lời giới thiệu, phần phát biểu
của thầy hiệu trưởng kết thúc buổi lễ, khi mồi học sinh toàn trường bước ra khỏi
trường sau một buổi lễ khai giảng đầy niềm vui. Tôi nghĩ rằng từ nay tôi chính thức
là một nữ sinh cấp hai.
Giờ đây tôi đã lên lớp tám nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học quả thật rất đáng nhớ.
Vừa được làm quen với các bạn bè, vừa được học thêm nhiều môn học mới cả
qui luật mới. Một kỉ niệm tràn đầy niềm vui ớng với mênh mông, bao la những
điều mới mẻ. Thật hạnh phúc biết bao! Đúng là một kỉ niệm khó nhạt phai trong
ức tuổi thơ tôi.
Kể lại nhng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 7
Đã mấy năm trôi qua rồi, bây giờ tôi đã khôn lớn. Như thể nghe thấy tiếng trống
vang lên buổi tựu trường đầu tiên của tôi tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa
mới xảy ra thôi.
Vào tối hôm trước khi buổi tựu trường đầu tiên của tôi, ba tôi chuẩn bị cặp sách, mẹ
thì ủi quần áo để chuẩn bị cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được chuẩn
bị sẵn sàng. Tôi thì háo hức đợi đến ngày mai vì đó cũng chính sự tự hào của bố
mẹ. Mong ước của họ là thấy con mình được cấp sách đến trường. Sáng hôm đó, tôi
thức dậy thật sớm vsinh cá nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp
sách sẵn sàng. Quang cảnh trên con đường thật lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi
thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà
lớn, từ những con đường hẹp đã trở thành một con đường rộng rãi, thoáng mát. Khi
đến trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một
sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp không dám bước vào
nhưng khi thấy ai ai cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua
cánh cổng đó một thế giới diệu sẽ mở ra. Thế giới diệu ấy sẽ giúp chúng ta
khôn lớn, biết được những kiến thức cần quen biết được nhiều bạn mới,
thầy mới, mang đến cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, ai ai cũng đều đứng
nghiêm chỉnh để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời bàn ghế được
sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Các lớp khác cũng đều như vậy. Tôi nghe nói bên Nhật,
ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, ai ai cũng tạm thời gác công việc của mình để
tham gia buổi lễ khai giảng năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính ngày quan
trọng nhất. Tới khi gặp giáo chủ nhiệm, i cứ sợ rằng sẽ rất nghiêm khắc
rất dữ cho tới khi qua tiết học đầu tiên thì tôi mới biết rằng một giáo rất nhiệt
tình trong việc giảng dạy, hiền lành, yêu thương và tận tình giúp đỡ chúng tôi trong
việc học tập. Sau khi học hết ngày đầu tiên thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau
mau đến để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.
Suốt mấy năm qua, ức đó sẽ luôn luôn ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm niệm
tuổi học trò ơi!
Kể lại nhng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 8
Đầu năm nay, dịch bệnh Covid diễn biến phức tạp nên chủ yếu thời gian chúng em
được các thầy dạy học online và không phải đến trường. Thật may mắn rằng Việt
Nam đã kiểm soát được dịch cuộc sống trở lại như bình thường. Chính thế,
việc quay lại trường trong ngày đầu tiên của năm học mới đối với chúng em vô cùng
ý nghĩa.
Hơn nửa năm chỉ học nhà không được gặp thầy bạn khiến em cùng
buồn chán. Khi nhận được tin mùa thu này chúng em được quay lại trường học em
đã rất vui mừng. Em cùng bố mđi hiệu sách sắm sửa sách vở cẩn thận, chu đáo.
Từng quyển sách, quyển vở được em bao bọc và dán nhãn thật đẹp đẽ. Em hồi hộp
đếm từng ngày được gặp lại bạn bè và mái tờng thân yêu.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, sau bữa cơm tối, bố mẹ dặn em kiểm tra lại sách
vở đồ dùng, quần áo một lần nữa để ngày mai thể đến trường thật tốt. Em ngồi
khoanh tay trên bàn ngắm nhìn những quyển sách mới tinh được xếp ngăn nắp
suy nghĩ miên man. Không biết trong những tháng ngày qua các bạn đã thay đổi như
thế nào; những cái cây xíu trong trường đã lớn thêm nhiều chưa; bao nhiêu câu
hỏi vây quanh em vừa làm em háo hức, hồi hộp lại thêm trằn trọc khó ngủ.
Sáng ngày tựu trường em dậy sớm được mẹ đưa đến trường. Trước cánh cổng
rộng lớn đang mra trước mắt mình, em vẫy tay chào mẹ rồi bước vội vào trong.
Hiện ra trước mắt em là một sân trường đông đúc, rộn rã tiếng cười đùa, trò chuyện
của các bạn học sinh sau bao ngày gặp lại. Những hàng cây như lớn hẳn lên, chững
chạc, cứng cáp hơn trước rất nhiều. Thoang thoảng mùi sơn mới của những bức
tường, những bộ bàn ghế lâu ngày không sử dụng được nhà trường tân trang lại.
Em từ từ bước đi, hít thở bầu không khí ở trường học đã lâu không được tận hưởng
thì chợt một cánh tay vỗ vào vai em. Hóa ra đó bạn thân cùng lớp của em.
Chà! Cậu lớn hơn nhiều đấy nhỉ. Chúng em cùng nhau trò chuyện tíu tít và bước đi
đến lớp học của mình - cái cảm giác lâu lắm rồi mới lại được cùng dễ chịu.
Bước chân vào lớp học, các bạn tươi cười chào em; bạn nào cũng lớn hơn, đáng yêu
hơn vui vẻ hơn. ngày đầu tiên nên chúng em chưa phải học nhiều chỉ
nghe cô giáo dặn chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. giáo từ từ bước
vào lớp, trên tay cầm quyển sổ ghi chép tươi cười nhìn chúng em. mặc chiếc áo
dài trắng, khuôn mặt hiền từ, giọng nói nhẹ nhàng nụ cười tươi. phổ biến
chúng em về nội quy của lớp học công tác chuẩn bị cho năm học mới. Chính sự
tập trung say mê của cô làm cho chúng em đắm chìm mà quên mất đi sự trôi chảy
của thời gian.
Sau khi phổ biến xong nội quy lớp học nội dung chương trình, trò chuyện cùng
chúng em để hiểu nhau hơn. Buổi dặn dò kết thúc trong niềm hân hoan của cả cô và
trò. Trở vnhà trong tâm trạng vui vẻ, em hi vọng đây sẽ một năm học đầy may
mắn và hứng khởi.
| 1/9

Preview text:

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 6
Dàn ý Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 6
1. Mở bài: Giới thiệu kỉ niệm của ngày đầu tiên bước vào lớp 6 2. Thân bài:
- Tâm trạng buổi tối trước ngày đi học, nôn nao, bồn chồn, lo lắng → ko ngủ được
- Tâm trạng vào buổi sáng trước giờ đi học: Dậy sớm → soi gương → chững chạc lớn hẳn ra
- Tâm trạng trên đường đến trường → hồi hộp → cảnh vật xung quanh dường như
có sự thay đổi lớn, miêu tả: Bầu trời, gió, chim hót, cây cối, các bạn học sinh → lòng
có sự thay đổi → vào lớp 6
- Tâm trạng khi nhìn thấy ngôi trường, bạn bè, lớp học
• Ngôi trường xinh xắn, oai nghiêm, cổ kính → lo sợ vẩn vơ
• Sân trường: Đông người, áo quần tươm tất, nét mặt vui tươi
• Lớp học có gì khác so với lớp học tiểu học
• Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ vào ngày đầu tiên học lớp 6
3. Kết bài: Nêu cảm xúc về ngày đầu tiên đi học.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 6 mẫu 1
Mặc dù đã gần một học kì trôi qua nhưng mỗi lần nhớ về ngày đầu tiên vào lớp
Sáu, lòng em lại dâng lên một nỗi niềm khó tả, khôn nguôi.
Trước buổi tựu trường, em được mẹ đưa đi mua quần áo mới. Đó là một bộ đồng
phục với chiếc áo trắng tinh cùng chiếc quần màu xanh than rất vừa vặn với em.
Mẹ còn đưa em đi mua sách vở, bút viết để chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Sau
khi ăn cơm tối, em xin phép bố mẹ rồi chạy tót lên phòng ngắm nghía bộ đồng
phục cùng đống sách vở mới mua hồi chiều. Em lật giở từng trang rồi hít hà mùi
thơm của giấy mới. Để giữ cho sách vở luôn mới, em lấy chiếc bọc sách bọc bên
ngoài bìa. Cuốn nào cuốn nấy đều được bảo vệ cẩn thận, sáng loáng dưới ánh đèn.
Em nắn nót viết họ tên, trường, lớp lên nhãn vở rồi cất chúng vào cặp thật cẩn thận.
Chuẩn bị sách vở xong thì vừa lúc đồng hồ điểm mười giờ, em vội vàng đánh răng
rửa mặt rồi lên giường đi ngủ cho kịp giờ đến trường.
Chưa đến giờ chuông đồng hồ báo thức reo nhưng những tia nắng đầu tiên hắt qua
ô cửa đã đánh thức em dậy từ sớm. Em ngồi dậy, đi ra phía cửa sổ ngắm nhìn
khung cảnh xung quanh. Em hít một hơi dài khiến bầu không khí tươi mới của một
ngày như tràn đầy trong lồng ngực. Em nhanh chóng vệ sinh cá nhân, xuống nhà
ăn sáng rồi cùng bố đi đến trường. Con đường đến trường hôm nay thật tươi đẹp
biết bao! Tiếng chim ca lảnh lót hòa cùng với tiếng nói rộn rã của những cô bán
hoa ven đường. Các bạn học sinh ai ai cũng nở trên môi nụ cười rạng rỡ. Từng
bông hoa, lá cờ nhỏ tung bay trên phố khiến em vô cùng phấn chấn.
Chẳng mấy chốc, em và bố đã đến nơi. Em vẫy tay chào tạm biệt bố rồi đi vào sân
trường. Em nhanh chóng tìm vị trí của lớp rồi di chuyển dưới sự hướng dẫn của cô
giáo. Sau lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, tiếng trống trường vang lên từng hồi
bắt đầu một năm học mới. Từng chùm bóng được thả lên nền trời xanh mang theo
khát vọng về một tương lai tươi sáng ở phía trước. Kết thúc buổi lễ, em cùng các
bạn đi lên lớp của mình.
Lớp học của em nằm trên tầng ba, phải mất một lúc lâu em mới có thể tìm thấy
được lớp của mình. Em và các bạn ổn định chỗ ngồi để nghe cô giáo phổ biến về
nội quy của nhà trường và lớp học. Cô giáo em bước lên bục giảng rồi bắt đầu viết
những nét chữ đầu tiên bằng phấn trắng trên bảng xanh. Buổi học đầu tiên của năm
học mới đã chính thức bắt đầu.
Ngày khai trường diễn ra với bao niềm hân hoan, háo hức và sự bỡ ngỡ. Đó là buổi
khai trường vô cùng đặc biệt mà em sẽ giữ mãi trong tim.
Bài văn mẫu Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên em vào lớp 6 mẫu 2
Sau năm năm đi học ở mái trường tiểu học, năm nay, em đã đón lễ khai giảng ở một
ngôi trường mới. Đó là lễ khai giảng của năm lớp 6 - lễ khai giảng đầu tiên ở mái
trường trung học cơ sở.
Sáng hôm ấy, em thức dậy từ sớm, dù cả đêm thao thức, nhưng tinh thần vẫn phấn
chấn lạ lùng. Mở cửa sổ ra, đón những tia nắng sớm đầu ngày, em hạnh phúc hít thật
căng lồng ngực không khí trong lành. Sau đó, em xuống nhà ăn sáng, rồi về phòng
thay đồng phục. Ngắm bản thân mình trong gương với bộ đồng phục mới, em cảm
thấy mình trưởng thành hơn biết bao nhiêu.
Sau khi chào bố mẹ, em tự mình đạp xe đến trường. Trên đường đi, em gặp những
người bạn thân cũng đang đến trường dự lễ khai giảng. Chúng em đạp xe cùng nhau,
vừa đi vừa nói cười khúc khích. Đến trường, chúng em có chút ngại ngùng, bẽn lẽn
trước những gương mặt mới xung quanh. Nhưng rồi chúng em cũng nhanh chóng
làm quen được với nhau. Sau đó, buổi lễ khai giảng diễn ra với những trình tự quen
thuộc. Như chào cờ, hát Quốc ca, lắng nghe lời phát biểu của thầy cô, đại diện hội
phụ huynh… Nhưng với em, tất cả đều mới lạ, có lẽ bởi đây là lễ khai giảng đầu tiên
của em ở ngôi trường này.
Đến nay, đã gần ba tháng trôi qua, nhưng những kỉ niệm ngày khai giảng ấy, với em
vẫn như mới chỉ ngày hôm qua. Bởi đó là một ngày thật tuyệt vời.
Cảm nghĩ của em về ngày đầu tiên đi học lớp 6 mẫu 3
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có
thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường
học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với không khí học đường, nhưng
chợt nhìn thấy những em học sinh lớp một nắm tay bố mẹ dẫn đến trường, làm tôi
thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu
bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay đầy tình thương của mẹ tôi.
Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu êm
đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc
biệt – mùa thu miền Trung – không se lạnh như ở miền Bắc hay quá nóng nực như
ở miền Nam. Nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho người ta
dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường? Tôi nao nao
trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với
một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày
khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của
người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là
người đưa tôi đến trường. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải
một nơi nào giàu có, đó là một vùng quê mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên
đường đi học, tôi thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi
để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt họ, trong đó có cả mấy đứa thường đi chơi
với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như mẹ tôi vậy. Điều đó càng làm
tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến
tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như
những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu
đi cái bồi hồi của tâm trạng.
Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến? Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì
thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Mẹ xoa đầu
tôi, nhẹ nhàng nói: “Con yêu, trường học của con đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng
đạo đức và kiến thức cho con”. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ
tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù
vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của mẹ. Đi được một đoạn thì
ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với
những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh
khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu
máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng
nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã rưng rưng đến tận cổ họng. Mẹ an ủi tôi cùng
những lời nói ngọt ngào, làm tôi lấy lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng
thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô
nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Chị cho cháu vào lớp đi.”. Giọng nói ấm ấm, thanh thanh
mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng
nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
Cô bảo: “Lớp mình ở đây. Tí nữa ra tập trung khai giảng xong thì về đây học”.
Bỗng có hồi trống cái vang lên làm tôi giật nảy mình ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo
cười, xoa đầu tôi bảo: “Đấy là tiếng trống trường. Trống báo đã đến giờ tập trung
rồi”. À, thế ra đấy là tiếng trống trường. Từ trước tôi vẫn chỉ nghe tiếng trống cơm
bung bung nhỏ bé của những đêm rằm Trung thu nào đã được nghe tiếng trống
trường bao giờ. Sáng ấy, lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi – tiếng
trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót và lòng tôi
hồi hộp muốn khóc lên. Tiếng trống đầu đời đi học ấy – ai ngờ sẽ là nguồn cảm
xúc đi theo tôi suốt cuộc đời học tập. Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao
vàng. Một thầy giáo hô chào cờ rất to. Chúng tôi đứng im phăng phắc mà không
hát vì lúc đó hầu hết đều chưa biết bài hát Quốc ca. Chỉ sau đấy vào lớp, tiết học
đầu tiên cô giáo mới dạy bài hát Quốc ca. Chúng tôi hát rất say sưa, hát hào hùng,
thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo để sau này mỗi lần chào cờ chúng tôi sẽ hát dưới cờ
chứ không đứng im như hôm nay.
Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và
tìm hình dáng thân thương của mẹ tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò
con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Con cố
gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về”. Câu nói ấy của mẹ khiến tôi không còn lo
sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô
giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối
bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô
giáo. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế
thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ... tất cả đều làm tôi tò
mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh tôi béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi
làm quen với tôi. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng. Chúng tôi
líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra
sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm
tôi tin tưởng. Rất tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp mới. Tôi tròn mồm đọc
những chữ a, b, c bằng cả tấm lòng tôi, bằng tình yêu thương của gia đình, bố mẹ và cô giáo.
Với tôi, nếu không có ngày khai trường đầu tiên đi học chữ – phút đầu tiên được
“thưa cô giáo”, lần đầu tiên nghe tiếng trống trường và đứng dưới lá cờ tổ quốc hát
quốc ca ấy… tôi sẽ có gì sâu sắc với mái trường và tuổi thơ nhỉ? Tâm hồn tôi sẽ
nghèo đi biết chừng nào. Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy
đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của tôi đấy thơ ơi!
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 6 mẫu 4
Ngồi lật lại những trang album ảnh của mình, tôi bật cười. Những khoảnh khắc tôi
và cùng các bạn lớp A3 vui đùa từ lớp 6 tới giờ đều được chúng tôi lưu lại cẩn thận.
Những khuôn mặt và nụ cười hồn nhiên, vui tươi đó, những người bạn tôi đã gắn bó
ba năm trời, thân thiết như anh chị em ruột thịt của mình, làm sao tôi có thể quên
được? Những kỉ niệm như những thước phim quay chậm, từ từ hiện lên thật rõ ràng và sâu sắc.
Tôi còn nhớ rõ lắm buổi đầu tiên mình vào học lớp 6. Đó không phải lần đầu tiên tôi
đến trường Nguyễn Tất Thành vì cũng giống như các bạn khác, tôi cũng được ba mẹ
đưa đi tham quan quanh trường vào dịp hè. Ấn tượng đầu tiên của tôi về trường rất
đẹp: Trường to và rộng hơn rất nhiều so với trường Tiểu học cũ của tôi. Cơ sở vật
chất cũng rất hiện đại. Bao quanh sân trường và dọc hành lang của các lớp đều có
rất nhiều cây xanh. Khi đó, tôi đã rất háo hức mong chờ đến ngày đầu tiên vào học
lớp 6, để mình có thể trở thành một thành viên chính thức trong đại gia đình Nguyễn Tất Thành thân yêu.
Thế nhưng, ngày đầu tiên vào lớp 6 của tôi là một ngày mưa gió lớn. Tôi còn nhớ,
tiếng mưa và tiếng sấm đã kéo tôi ra khỏi giấc ngủ thanh bình từ lúc 5 giờ sáng. Mưa
rất lớn và kéo dài mãi, dường như chẳng có vẻ gì là sẽ ngớt mưa cả. Tôi ngồi đợi
mưa bớt nặng hạt gần hai tiếng đồng hồ nhưng cũng chẳng có ích gì cả. Cuối cùng,
hai ba con tôi đành phải đội mưa đi học khi còn 15 phút nữa vào lớp. Bình thường,
để đi từ nhà tôi đến trường cũng phải mất 20 phút – đó là khi thời tiết đẹp và đường
xá thông thoáng, không bị tắc đường. Thế nhưng, ngày hôm đó, tôi chẳng thể nhớ
nổi ba tôi đã rẽ vào bao nhiêu con đường, bao nhiêu ngõ phố để tránh cảnh tắc đường
và cảnh lụt lội. Cả thành phố Hà Nội trở nên ngập lụt, chiếc xe của ba tôi đã mấy lần
định chết máy rồi lại may sao mà khởi động được. Ngồi sau ba, tôi không khỏi lo
lắng. Đây là buổi học đầu tiên của mình ở trường mới, với thầy cô và bạn bè mới,
vậy mà lại đi học muộn. Ấn tượng của mọi người về mình sẽ như thế nào đây?
Sau hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng, hai ba con tôi cũng tới được trường Nguyễn
Tất Thành. Hớt hải chạy lên cầu thang, tôi rẽ vào tầng 4 và bước tới phòng học lớp
6A3. Đứng trước cửa lớp, tôi rụt rè cất tiếng. Tôi rất sợ khi thấy ánh mắt của hơn 40
bạn trong lớp đang hướng về phía mình.
- Con thưa cô, cho con vào lớp ạ!
Đáp lại câu hỏi của tôi, cô giáo chủ nhiệm trẻ mỉm cười hỏi tên tôi và xếp chỗ ngồi
cho tôi. Giọng nói ấm áp và truyền cảm cùng với nụ cười tươi tắn đó đã giúp tôi tự
tin thêm phần nào. Rồi những tiết học tiếp theo, những thầy cô vào lớp cũng thật ân
cần và vui tính. Thầy cô giúp cho chúng tôi biết thêm những kiến thức mới lạ bổ ích
mà không khí tiết học lúc nào cũng khá thoải mái và dễ chịu. Mỗi ngày đến lớp thực
sự là một niềm vui đối với những cô cậu học trò chúng tôi. Tôi không còn cảm giác
rụt rè như ngày đầu vào lớp 6 nữa. Rồi cả những người bạn xung quanh mình. Họ
cũng rất vui vẻ và hòa đồng. Sau buổi học đầu tiên, tôi nhanh chóng làm quen được
thêm với nhiều người bạn mới, trong đó có cả người bạn thân nhất của tôi bây giờ.
Ba năm trôi qua, và những ngày đến trường đã không còn bỡ ngỡ với tôi như ngày
đầu tiên nữa. Có những người nói rằng, kỉ niệm ngày đầu tiên bước vào lớp 1 là kỉ
niệm khó quên nhất trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đối với
tôi, ngày đầu tiên bước chân vào lớp 6 A3 trường Nguyễn Tất Thành mới là kỉ niệm
không bao giờ tôi có thể quên. Bởi lẽ, ngày vào lớp 1 đã diễn ra quá lâu để tôi có thể
nhớ trọn vẹn cảm giác rụt rè bỡ ngỡ, còn kỉ niệm ngày đầu vào lớp 6 lại quá sâu sắc
và đặc biệt với tôi, nó dễ dàng đi vào tâm khảm của một cô nhóc lớp 6.
Ba năm trôi qua với biết bao các hoạt động. Mỗi lần đến dịp lễ lớn là học sinh Nguyễn
Tất Thành lại nô nức tổ chức các tiết mục văn nghệ đặc sắc và tiêu biểu. Các buổi
văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam, dạ hội Tiếng Anh hay Dạ hội Tuổi
18 đều trở thành nét đặc biệt của trường. Các hoạt động bảo vệ môi trường, giữ gìn
an toàn vệ sinh cũng đều được hưởng ứng. Vì vậy, giờ đây, sân trường, hành lang
các lớp và ngay cả xung quanh khuôn viên Nguyễn Tất Thành đều trồng rất nhiều
cây xanh – một không gian mà không biết bao ngôi trường mơ ước. Các hoạt động
Đoàn Đội cũng diễn ra qui củ và hiệu quả nhờ có sự hướng dẫn của các thầy cô Tổng phụ trách.
Bây giờ, cô giáo chủ nhiệm theo chúng tôi hai năm học lớp 6 và lớp 7 đang trong
thời kì nghỉ sinh em bé. Nhưng không lúc nào chúng tôi không nhớ đến cô. Chúng
tôi luôn mong cô sớm quay trở lại trường và một lần nữa đem lại cho chúng tôi
những tiết học Ngữ văn sinh động, hấp dẫn. Còn cô giáo chủ nhiệm mới của chúng
tôi, cô thực sự là một người mẹ đảm đang và chu đáo, người luôn hết lòng lo lắng
cho chúng tôi. Đôi lúc dù cô có nghiêm khắc nhưng hơn ai hết, chúng tôi hiểu, cô
luôn yêu thương 49 đứa học sinh "quỷ sứ" chúng tôi như 49 đứa con bé bỏng yêu dấu.
Một năm học nữa lại sắp kết thúc. Sang năm sẽ là quãng thời gian hết sức căng thẳng
và vất vả đối với chúng tôi vì áp lực từ các kì thi học sinh giỏi, các kì thi chuyển cấp
rất lớn. Nhưng còn tiếp tục ở mái trường Nguyễn Tất Thành thân yêu này thì tôi tin
rằng, mình có thể vượt qua điều đó. Bởi vì xung quanh tôi có biết bao thầy cô giáo
giỏi tâm huyết và những người bạn luôn gắn bó với tôi, cùng chia sẻ những khoảnh
khắc đẹp đẽ từ năm học lớp 6.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 5
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu
thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi
ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiểu
học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi
thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gì. Có
lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hẻm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy
bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ
học bắt đầu, cổng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn
có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó
tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm
lấy tay tôi và cô nói rằng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt
ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan
tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết
sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách
cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về
đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một
mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc
rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”,
lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái
ngày mà tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 6
Tuổi thơ tôi gắn liền với biết bao kỉ niệm, nào là vui, là buồn. Có lúc, những kỉ niệm
ấy là những khoảng thời gian làm cho tôi không thể nào quên đi được. Khoảnh khắc
luôn làm cho tôi nhớ chính là những kỉ niệm ngày đầu tiên vào học lớp sáu, vào học
một ngôi trường cấp hai với biết bao điều lí thú xuất hiện.
Hôm ấy, trước ngày khai trường, tôi trằn trọc suốt đêm, không thể nào ngủ được.
Bởi vì trong lòng tôi cảm thấy rất hồi hộp và không biết ngày khai trường được diễn
ra có giống hồi tôi học ở trường cấp một ngày ấy hay không ? Cảm giác của tôi vào
hôm ấy không tài nào tả được. Rồi ngày mà tôi luôn tò mò cùng đã đến.
Sáng tinh mơ, lần đầu tiên tôi dậy sớm. Xong xuôi những việc cá nhân, tôi vội vã
chạy vào phòng với vẻ mặt hớn hở. Tôi nhanh tay lấy bộ đồng phục ra, trông nó mới
và trẳng tinh. Tôi nhẹ nhàng thay bộ đồng phục ấy, cột lên thêm chiếc khăn quàng
đỏ thắm, nhìn vào gương, tôi tự nghĩ rằng, giờ mình đã là một nữ sinh cấp hai rồi,
cần phải chững chạc hơn, ra vẻ nữ sinh hơn. Thay quần áo xong, tôi chạy xuống
phỏng ăn, ăn sáng cùng gia đình. Ai ai cũng bảo rằng tôi đã khôn lớn hơn rôi. Tôi cũng nghĩ vậy.
Ăn một bữa no nê vào buổi sáng, tôi vội chào tạm biệt cả nhà và lấy chiếc xe đạp ra.
Tôi chạy từ từ đến trường, cảm giác lúc bấy giờ của tôi rất là vui. Khi đến trường,
toàn trường náo nhiệt như những ngày lễ vậy.
Ngoài cổng trường, cửa chính mở toang ra đội trống liền xếp thành hai hàng ngang,
khi có khách hoặc giáo viên bước vào, trống kèn sẽ vang lên như thể chào mừng họ
vậy. Sân trước của trường treo những dây với những lá cờ đủ màu bay phấp phới.
Mọi thứ trông rất mới mẻ và lạ lẫm. Các giáo viên cùng thế, các cô giáo thì mặc
những bộ áo dài mới. Còn các thầy thì mặc những chiếc áo sơ mi trang trọng với
chiếc cà vạt đủ màu sắc. Bên trong trường có sân khấu to, bên trên sân khấu có những
bó hoa tươi dùng để trưng bày. Các cửa cầu thang đều đóng lại kín mít. Khối sáu
chúng em được thầy tổng phụ trách và thầy giám thị sắp xếp hàng lối cho từng lớp.
Còn ba khối, bảy, tám, chín được xếp theo sự điều động của thầy Sơn giám thị.
Không khí lúc đó rất náo nhiệt. Mỗi lớp sáu chúng em được cô chủ nhiệm mua cho
mỗi lớp mười cái bong bóng. Buổi lễ khai giảng bắt đầu, từng lớp chúng em được
bước vào trên tấm thảm đỏ cùng với lời giới thiệu mỗi lớp của cô dẫn chương trình.
Sau những lời giới thiệu chính là lúc chúng tôi được thả lên trời những quả bóng, là
lúc mà ai trong lòng cũng thấy toại nguyện. Sau những lời giới thiệu, phần phát biểu
của thầy hiệu trưởng là kết thúc buổi lễ, khi mồi học sinh toàn trường bước ra khỏi
trường sau một buổi lễ khai giảng đầy niềm vui. Tôi nghĩ rằng từ nay tôi chính thức
là một nữ sinh cấp hai.
Giờ đây tôi đã lên lớp tám nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học quả thật rất đáng nhớ.
Vừa được làm quen với các bạn bè, vừa được học thêm nhiều môn học mới và cả
qui luật mới. Một kỉ niệm tràn đầy niềm vui sướng với mênh mông, bao la những
điều mới mẻ. Thật hạnh phúc biết bao! Đúng là một kỉ niệm khó nhạt phai trong kí ức tuổi thơ tôi.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 7
Đã mấy năm trôi qua rồi, bây giờ tôi đã khôn lớn. Như thể nghe thấy tiếng trống
vang lên buổi tựu trường đầu tiên của tôi và tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa mới xảy ra thôi.
Vào tối hôm trước khi buổi tựu trường đầu tiên của tôi, ba tôi chuẩn bị cặp sách, mẹ
thì ủi quần áo để chuẩn bị cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được chuẩn
bị sẵn sàng. Tôi thì háo hức đợi đến ngày mai vì đó cũng chính là sự tự hào của bố
mẹ. Mong ước của họ là thấy con mình được cấp sách đến trường. Sáng hôm đó, tôi
thức dậy thật sớm và vệ sinh cá nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp
sách sẵn sàng. Quang cảnh trên con đường thật kì lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi
thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà
lớn, từ những con đường hẹp đã trở thành một con đường rộng rãi, thoáng mát. Khi
đến trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một
sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp và không dám bước vào
nhưng khi thấy ai ai cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua
cánh cổng đó là một thế giới kì diệu sẽ mở ra. Thế giới kì diệu ấy sẽ giúp chúng ta
khôn lớn, biết được những kiến thức cần có và quen biết được nhiều bạn bè mới,
thầy cô mới, mang đến cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, ai ai cũng đều đứng
nghiêm chỉnh để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời vì bàn ghế được
sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Các lớp khác cũng đều như vậy. Tôi nghe nói bên Nhật,
ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, ai ai cũng tạm thời gác công việc của mình để
tham gia buổi lễ khai giảng năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính là ngày quan
trọng nhất. Tới khi gặp cô giáo chủ nhiệm, tôi cứ sợ rằng cô sẽ rất nghiêm khắc và
rất dữ cho tới khi qua tiết học đầu tiên thì tôi mới biết rằng cô là một cô giáo rất nhiệt
tình trong việc giảng dạy, hiền lành, yêu thương và tận tình giúp đỡ chúng tôi trong
việc học tập. Sau khi học hết ngày đầu tiên thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau
mau đến để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.
Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ luôn luôn ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học mẫu 8
Đầu năm nay, dịch bệnh Covid diễn biến phức tạp nên chủ yếu thời gian chúng em
được các thầy cô dạy học online và không phải đến trường. Thật may mắn rằng Việt
Nam đã kiểm soát được dịch và cuộc sống trở lại như bình thường. Chính vì thế,
việc quay lại trường trong ngày đầu tiên của năm học mới đối với chúng em vô cùng ý nghĩa.
Hơn nửa năm chỉ học ở nhà không được gặp thầy cô và bạn bè khiến em vô cùng
buồn chán. Khi nhận được tin mùa thu này chúng em được quay lại trường học em
đã rất vui mừng. Em cùng bố mẹ đi hiệu sách sắm sửa sách vở cẩn thận, chu đáo.
Từng quyển sách, quyển vở được em bao bọc và dán nhãn thật đẹp đẽ. Em hồi hộp
đếm từng ngày được gặp lại bạn bè và mái trường thân yêu.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, sau bữa cơm tối, bố mẹ dặn dò em kiểm tra lại sách
vở đồ dùng, quần áo một lần nữa để ngày mai có thể đến trường thật tốt. Em ngồi
khoanh tay trên bàn ngắm nhìn những quyển sách mới tinh được xếp ngăn nắp và
suy nghĩ miên man. Không biết trong những tháng ngày qua các bạn đã thay đổi như
thế nào; những cái cây bé xíu trong trường đã lớn thêm nhiều chưa; bao nhiêu câu
hỏi vây quanh em vừa làm em háo hức, hồi hộp lại thêm trằn trọc khó ngủ.
Sáng ngày tựu trường em dậy sớm và được mẹ đưa đến trường. Trước cánh cổng
rộng lớn đang mở ra trước mắt mình, em vẫy tay chào mẹ rồi bước vội vào trong.
Hiện ra trước mắt em là một sân trường đông đúc, rộn rã tiếng cười đùa, trò chuyện
của các bạn học sinh sau bao ngày gặp lại. Những hàng cây như lớn hẳn lên, chững
chạc, cứng cáp hơn trước rất nhiều. Thoang thoảng là mùi sơn mới của những bức
tường, những bộ bàn ghế lâu ngày không sử dụng được nhà trường tân trang lại.
Em từ từ bước đi, hít thở bầu không khí ở trường học đã lâu không được tận hưởng
thì chợt có một cánh tay vỗ vào vai em. Hóa ra đó là cô bạn thân cùng lớp của em.
Chà! Cậu lớn hơn nhiều đấy nhỉ. Chúng em cùng nhau trò chuyện tíu tít và bước đi
đến lớp học của mình - cái cảm giác mà lâu lắm rồi mới có lại được vô cùng dễ chịu.
Bước chân vào lớp học, các bạn tươi cười chào em; bạn nào cũng lớn hơn, đáng yêu
hơn và vui vẻ hơn. Vì là ngày đầu tiên nên chúng em chưa phải học gì nhiều chỉ
nghe cô giáo dặn dò và chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. Cô giáo từ từ bước
vào lớp, trên tay cầm quyển sổ ghi chép tươi cười nhìn chúng em. Cô mặc chiếc áo
dài trắng, khuôn mặt hiền từ, giọng nói nhẹ nhàng và có nụ cười tươi. Cô phổ biến
chúng em về nội quy của lớp học và công tác chuẩn bị cho năm học mới. Chính sự
tập trung và say mê của cô làm cho chúng em đắm chìm mà quên mất đi sự trôi chảy của thời gian.
Sau khi phổ biến xong nội quy lớp học và nội dung chương trình, cô trò chuyện cùng
chúng em để hiểu nhau hơn. Buổi dặn dò kết thúc trong niềm hân hoan của cả cô và
trò. Trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ, em hi vọng đây sẽ là một năm học đầy may mắn và hứng khởi.