-
Thông tin
-
Hỏi đáp
Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức bài Kể về một kỉ niệm đáng nhớ được trình bày khoa học, chi tiết qua đó giúp các bạn có thể tham khảo để nâng cao trình học văn học của mình với những bài văn mẫu hay và sáng tạo. Các bạn xem và tải về ở bên dưới.
Preview text:
TOP 13 Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6
1. Dàn ý Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6
a) Mở bài: Giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ mà em muốn kể lại. Gợi ý:
• Đó là kỉ niệm vui hay buồn? Xảy ra cách đây đã lâu chưa?
• Em đã trải qua kỉ niệm đó cùng với ai?
b) Thân bài: Kể lại chi tiết diễn biến kỉ niệm đó: - Trước khi diễn ra:
• Em đang làm gì, ở đâu đâu trước khi sự kiện diễn ra?
• Lúc đó có ai đang ở cùng với em? Họ có vai trò gì với kỉ niệm mà em sắp kể?
- Kể lại diễn biến sự kiện đó:
• Tình huống bất ngờ gì xảy ra dẫn đến có kỉ niệm mà em kể lại?
• Cảm xúc của em lúc đó như thế nào? Những người xung quanh phản ứng ra sao?
• Em đã có những hành động, phản ứng như thế nào vào lúc đó?
• Sự kiện đó đã kết thúc như thế nào?
- Sau khi sự kiện kết thúc:
• Kết quả mà em nhận được sau sự kiện đó là gì?
• Bản thân em có những thay đổi và cảm xúc ra sao sau sự kiện đó?
c) Kết bài: Tình cảm, cảm xúc của em dành cho kỉ niệm mà mình vừa kể lại
2. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ Ngắn gọn lớp 6
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ Ngắn gọn nhất Mẫu 1
Mùa thu Hà Nội về, trên những con đường nội thành lại xuất hiện những
gánh hàng rong bán các loại hoa xinh đẹp. Em đã có một kỉ niệm rất đẹp tại
gánh hàng rong gần nhà mình.
Chiều hôm đó, em đã mang theo chiếc máy ảnh của mình đi dọc con phố
gần nhà để chụp phong cảnh mùa thu Hà Nội. Tình cờ, em gặp một bà cụ
với chiếc xe đẩy chở đầy hoa tươi rất đẹp. Nhưng gánh hoa của cụ có phần
hiu quạnh, chẳng mấy ai chú ý đến. Thế là, em liền tiến lại gần và xin được
giúp cụ trang trí gánh hoa. Sau một hồi tỉ mỉ sắp xếp, dựng các bó hoa chồng
lên nhau tạo thành cả một khối hoa rực rỡ có màu sắc như cầu vồng, chiếc
xe đã xinh hơn hẳn. Em còn hỏi ý cụ và lấy các cành hoa đã bị héo, bỏ ở
một bên, bện thành vòng hoa đội đầu. Cách làm này, em được chị gái dạy
cho hồi đi trải nghiệm sinh hoạt hè đó. Em cứ nghĩ là chỉ học cho vui thôi,
vậy mà giờ đã có lúc dùng đến. Sự xuất hiện của xe đạp hoa xinh xắn và
những chiếc vòng hoa đã thu hút nhiều người ghé vào xem. Sẵn có máy ảnh
trên tay, em xung phong chụp ảnh cho mọi người rồi gửi qua zalo. Thế mà
các chị, các cô ghé xe hoa đông hẳn. Để tăng thêm vẻ đẹp, ho mua các bó
hoa của bà cụ để chụp cùng. Nhờ vậy mà chỉ sau hai tiếng, xe hoa của cụ
đã bán gần hết. Lúc này em cũng chào bà để về nhà. Vẻ mặt vui vẻ và đôi
tay run run nắm lấy tay em để cảm ơn của bà khiến em vui sướng lắm. Bà
tặng cho em một bó hoa cúc họa mi nhỏ. Em nâng niu đóa hoa đó lắm. Về
nhà, em liền cắm hoa vào cái lỏ nhỏ, để lên bàn học, rồi nhanh chóng gửi
ảnh cho các vị khác lúc chiều.
Kỉ niệm chiều mùa thu ấy, tuy mệt nhưng em thấy rất vui và hạnh phúc. Đó
là niềm vui vì em đã làm được một việc tốt giúp đỡ mọi người.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ Ngắn gọn nhất Mẫu 2
Ngày mùa đông trời rét buốt và nhanh tối. Mới 18h tối mà trời đã đen kịt.
Hôm nay, mẹ đi làm về muộn, nên em đã có một trải nghiệm tuyệt vời. Đó là
tự tay chuẩn bị món mì mà mẹ thích nhất.
Em đã nhiều lần xem mẹ nấu món mì này nhưng hôm nay là lần đầu tiên em
tự làm. Đầu tiên, em chuẩn bị các nguyên liệu trước. Việc này không khó
chút nào, vì chỉ cần chạy xuống siêu thị dưới nhà là em đã mua đủ rồi. Sau
đó, em nhanh nhẹn vào bếp để bắt đầu nấu ăn. Trước hết là nhặt rau cải bẹ,
rồi cắt tỉa nấm, thái cà chua. Hằng ngày mẹ làm loáng cái là xong mà em
làm lại cảm thấy khó hơn hẳn. Vừa sợ đồ bị cắt xấu đi, lại còn sợ cà chua bị
nát. Vỏ cà chua mẹ tước một đường là xong, em phải tước từng chút một,
chậm rì. Đến lúc bắt tay vào nấu, em còn quên nấu nước sôi từ trước, thành
ra cứ loay hoay mãi. Lúc rửa sợi mì rau củ, em còn suýt làm rơi mì ra ngoài
lúc chắt nước. Thật là vụng về. Chuẩn bị xong hết, em bắt tay vào nấu. Đầu
tiên là phi hành cho thật thơm, xíu nữa thôi là em làm cháy hành mất. Tiếp
đó là cho cà chua vào đảo mềm, rồi mới cho thịt bò vào xào cùng. Em phải
hết sức nhanh tay và nghiêm túc quan sát để không làm thịt bị cháy. Tiếp đó
là cho nước vào, chờ nước sôi thì thả sợi mì vào trong. Mì chín thì mới cho
rau và nấm vào. Để xác định sợi mì đã chín, em phải ăn thử đến ba sợi mì
thì mới chắc chắn được. Chỉ nấu có một nồi mì, mà em nhễ nhại mồ hôi đến
ướt cả lưng áo. Vậy mà ngày nào mẹ cũng tất bật chuẩn bị ba bữa cơm
tươm tất cho cả nhà. Nghĩ vậy, em lại càng thương mẹ nhiều hơn. Khi hoàn
thành nồi mì, thì mẹ cũng về đến nhà. Em háo hức múc mì ra từng tô để mời
mẹ dùng thử. Em thấy mì chẳng ngon như mẹ nấu, nhưng mẹ lại ăn ngon
lành. Nhìn nụ cười hạnh phúc và đôi mắt đỏ hoe của mẹ, em biết rằng mẹ
đang rất vui và hạnh phúc.
Bữa tối ấm áp và xúc động ấy là kỉ niệm tuyệt vời mà em sẽ luôn khắc ghi
trong lòng. Em cũng tự nhủ, từ nay sẽ chăm chỉ giúp mẹ nấu cơm và dọn
dẹp nhà cửa. Để mẹ luôn được mỉm cười hạnh phúc.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ Ngắn gọn nhất Mẫu 3
Mấy hôm nay, trời bắt đầu trở rét. Cái rét ngọt và vừa phải của những ngày
đầu đông, khiến em xao xuyến nhớ về một kỉ niệm khó quên cùng người
bạn thân nhất của mình.
Chiều hôm ấy cũng là một chiều âm u, lạnh lẽo và hanh khô như hôm nay.
Lúc ấy, Nhi (người bạn thân của em) vừa được mẹ mua cho một chiếc áo
khoác mới. Đó là một chiếc áo phao màu tím nhạt có thêu những đóa hoa
tuy-líp xinh xắn ở vạt dưới. Áo đẹp lắm, em cứ xuýt xoa và vuốt ve mãi
những bông hoa trên áo. Còn Nhi thì cười tít mắt, hãnh diện vô cùng với
chiếc áo của mình. Suốt chiều đó, khi chúng em đi chơi trên con ngõ nhỏ,
lúc đi mua bánh rán, Nhi đều cố gắng hết sức để giữ áo sạch sẽ. Tuy nhiên,
lúc chúng em đang chuẩn bị về nhà, thì em lại bị vấp ngã vào vũng nước
mưa ở bên đường. Cú ngã khiến chân em rất đau, và chẳng đứng dậy được.
Người của em cũng bị dính cái nước bùn sau mưa khắp tay và chân. Thấy
thế, Nhi liền chạy lại đỡ em dậy. Chiếc áo xinh xắn dính theo những vết bùn,
nhưng Nhi chẳng hề để tâm. Cậu ấy chỉ lo cho em bị đau, rồi thật cẩn thận
dìu em dậy, đỡ em về nhà. Lúc ấy, em đã nói với Nhi là để mình tự bám
tường đứng dậy, kẻo bẩn áo cậu ấy. Nhưng Nhi đã nói với em rằng, chiếc
áo xinh thật, nhưng chẳng thể nào quan trọng bằng em được. Câu nói và vẻ
mặt lo lắng của Nhi lúc ấy, không bao giờ em có thể quên được.
Thật may là sau đó chiếc áo vẫn được giặt sạch và không bị ảnh hưởng gì.
Còn em và Nhi thì ngày càng thân thiết, và trở thành đôi bạn thân lúc nào cũng có nhau.
3. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Hay Nhất
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 1
"Thời thơ ấu", mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, trái tim em lại thổn thức. Bao nhiêu
kỉ niệm tuôn trào nhưng chỉ có những cách diều là em nhớ mãi. Ôi! "những cánh diều" thuở nào.
Nhớ những buổi trưa hè, lũ trẻ trong làng tụ tập lại thả diều thi. Chúng chạy
lấy trớn để những cơn gió nồm nâng cánh diều lên. Ôi! Hạnh phúc biết bao
khi thấy con diều của mình từ bay lên, đùa giỡn với cơn gió. Em cùng mấy
đứa bạn trong xóm cùng nhau hò hét tranh đua. Có đứa diều tốt, bay cao
nhất, nó cứ nổ mãi. Rồi khi có một con diều nào đó vươn lên đứng nhất thì
mặt nó tức lắm, cố gắng đánh rớt con diều đáng ghét kia. Có anh không may
sở hữu một chiếc diều dỏm. Vừa lên trời đã chống mũi xuống đất. Có chiếc
chạy hụt hơi mà chỉ quay tròn. À, mà nói vậy chứ không phải thứ hạng cánh
diều chỉ dựa vào diều tốt hay dỏm mà một phần còn nhờ tài nghệ của dân
thả diều. Trong lúc thả với tay điêu nghệ, em đã được chúng chỉ cho vài
chiêu nâng diều. Nào là khi diều rơi thì giựt giựt đôi tay, nào là khi thả diều
thì phải cầm theo keo và một ít dây diều. Nếu thấy hôm ấy gió mạnh thì gắn
thêm một đoạn dây vào dây diều, còn nếu gió nhẹ diều bay không nổi thì gỡ
một ít dây ra cho nó nhẹ... Nhờ những kinh nghiệm quý báu đó mà thi thoảng
em cũng được biệt hiệu "vua thả diều". À, mà hình như em chưa nói cái
chuyện này thì phải, chả là khi cuối buổi thả, diều nào bay cao nhất thì người
thả sẽ được cái biệt hiệu quý báu ấy.
Bây giờ, cánh diều thuở nào đã bị xếp xó để nhường thời gian cho những
cua kèm liên hồi. Tuy rằng, em không còn được chạy nhảy trên cánh đồng
đầy rơm rạ nữa. Những cảm giác bay bổng cùng cánh diều sẽ không bao
giờ phai nhạt trong kí ức của em mãi mãi...
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 2
Năm nay, em đã là học sinh lớp 6 nhưng những kỉ niệm hồi còn thơ ấu em
không bao giờ quên. Trong những kỉ niệm ấy có chuyện rèn luyện chữ viết
hồi em học lớp 3. Em trở thành học sinh giỏi Văn cũng là nhờ một phần vào
những ngày rèn luyện gian khổ ấy.
Trong các môn học, em sợ nhất môn chính tả vì chữ em rất xấu. Mỗi khi đến
giờ chép chính tả theo lời cô đọc, em thấy khổ sở vô cùng. Chưa bao giờ
em đạt điểm cao môn này. Nhiều buổi tối, em giở tập, lặng nhìn những điểm
kém và lời phê nghiêm khắc của cô giáo rồi buồn và khóc. Mẹ thường xuyên
theo dõi việc học tập của em. Biết chuyện, mẹ không rày la trách mắng mà ân cần khuyên nhủ:
- Con lớn rồi, phải cố tập viết sao cho đẹp. Ông bà mình bảo nét chữ là nết người đấy con ạ!
Em ngẫm nghĩ và thấy lời khuyên của mẹ rất đúng. Vì thế em quyết tâm tập
viết hằng ngày, đến bao giờ chữ em trở nên sạch đẹp mới thôi.
Em tự đề ra cho mình kế hoạch mỗi ngày dành ra một tiếng đồng hồ tập
chép. Trước hết, em chép lại những bài tập đọc trong sách giáo khoa. Sau
đó, tập chép những bài thơ ngắn. Mẹ dạy em cách cầm bút sao cho thoải
mái để viết lâu không bị mỏi tay. Em học theo và đã quen dần với cách cầm
bút ấy. Mỗi bài, em viết nhiều lần ra giấy nháp, khi nào tự thấy đã tương đối
sạch đẹp thì mới chép vào vở. Xong xuôi em nhờ mẹ chấm điểm. Những bài
đầu, mẹ chỉ cho điểm 5, điểm 6 vì em viết còn sai Chính tả và nét chữ chưa
đều. Em không nản chí, càng cố gắng hơn.
Đến bài thứ chín, thứ mười, em đã có nhiều tiến bộ. Những dòng chữ đều
đặn, ngay hàng thẳng lối hiện dần ra dưới ngòi bút của em. Mẹ không ngừng
động viên làm cho em tăng thêm quyết tâm phấn đấu.
Lần đầu tiên được cô giáo cho điểm mười chính tả, em vô cùng sung sướng.
Cô giáo khen em trước lớp và khuyên các bạn hãy coi em là gương tốt để học tập.
Em luôn nhớ lời mẹ và thầm cảm ơn mẹ. Em cầm quyển vở có điểm 10 đỏ
tươi về khoe với mẹ. Mẹ xoa đầu em nói:
- Thế là con đã chiến thắng được bản thân. Con đã trở thành người học sinh
có ý chí và nghị lực trong học tập. Mẹ tự hào về con. Ba con biết tin này chắc
là vui lắm! Em còn được mẹ thưởng cho một phần quà nhỏ mà em rất thích
từ lâu, đó là một chiếc cặp sách có in hình gia đình của em.
Từ đó, cái biệt danh Tuấn gà bới mà các bạn tinh nghịch trong lớp đặt cho
em không còn nữa. Tuy vậy, em vẫn kiên trì tập viết để nét chữ ngày một
đẹp hơn. Sau Tết, em sẽ tham gia hội thi Vở sạch chữ đẹp do trường tổ chức.
Đúng là có chí thì nên, có công mài sắt có ngày nên kim, phải không các bạn?
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 3
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu
cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn
bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em
học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học
mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất
cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô
giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh
Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau.
Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã
học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán
khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù
hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi
loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp.
Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi
được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em
cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại
là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn
toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên
quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm
phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong
tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra
mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống
báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự
nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Cô
khen em chăm học nên đã đạt được kết quả tốt, em rất vui vì đã được cô và
bạn Hà khen ngợi. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 4
Chuyện là thế này các bạn ạ. Mình nhớ mãi tiết trả bài môn văn hôm ấy, có
lẽ đó là giây phút bẽ bàng đau khổ nhất đối với tôi từ trước đến nay. Một
điểm 3 to tướng trong bài làm văn của tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về kỉ
niệm đáng buồn mà cũng là đáng nhớ nhất của tôi.
Hôm nay cô Hường trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đến chỗ tôi đặt bài của tôi
xuống bàn, nét mặt cô có vẻ không vui. Tôi cúi xuống nhìn bài kiểm tra. Trời
ơi! một điểm 3 to tướng, tôi choáng váng, tim như ngừng đập, không thể tin
nổi nữa. Tôi lắp bắp, không, không thể như vậy được! Tôi cố lấy bình tĩnh
nhìn lại, con số 3 in rõ trong khung điểm màu đỏ rất rõ ràng như trêu ngươi,
như giễu cợt tôi. Tôi vội vàng gập bài vào, bần thần quay sang nhìn các bạn
xung quanh như để tìm một người cùng cảnh với mình. Hình như bạn nào
cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Chắc
các bạn nghĩ rằng tôi cũng như mọi lần thường được điểm 8 điểm 9 vì tôi là
cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ tôi thấy càng xấu hổ, tôi cúi gầm mặt
xuống bàn nhìn bài mình một lần nữa. Dòng chữ cô Hường phê như hiện
lên rõ ràng trước mắt tôi: Bài văn lạc đề!
Tôi đọc lại bài thật kĩ và nhận ra là mình đã sai đề thật. Đề bài cô Hường
yêu cầu tả một dòng sông vậy mà tôi lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời
thơ ấu của mình. Đề bài thì không khó, chỉ tại tôi quá chủ quan, chẳng chịu
đọc kĩ đến nỗi nhìn gà hóa cuốc và cuối cùng là nhầm đề. Tại sao tôi lại có
thể nhầm lẫn một cách ngu ngốc như thế, tôi tự trách mình. Nhớ lại giờ làm
bài hôm ấy, tôi đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè,
quên mất lời cô Hường nhắc nhở: “Các em hãy kiểm tra bài viết trước khi
nộp”. Có lẽ quá ỷ vào sức học của mình, quá thỏa mãn trước lời khen của
cô giáo và bè bạn nên tôi đã thành một cô bé hợm hĩnh từ lúc nào chẳng
biết. Đáng đời cho tôi thật – Tôi tự nhủ.
Đúng lúc ấy, bạn Liên nói thầm bên tai em, giọng vui mừng:
– Hương ơi! Hôm nay tớ được 8 điểm nhé! Tớ đã rất cố gắng từ lâu nay.
Bây giờ mới thấy kết quả đó. Tớ vui quá. Chắc bố mẹ tớ cũng rất vui cho
mà xem. Mà sao trông cậu buồn thế, cậu được mấy vậy?
Nghe Liên nói, tôi lại càng buồn bã và xấu hổ. Liên đang sung sướng với
điểm 8 đầu tiên của môn Làm văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 là xoàng xĩnh
thì hôm nay lại bị điểm 3! Không thể hào diễn tả hết nỗi đau khổ của tôi lúc
ấy. Tôi cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng
về tôi cái cảm giác đó thật sự khó chịu được.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 5
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy,
cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc
sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao
giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ
nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học,
có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất
cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và
gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi
trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng
tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt
thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận
đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im
lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm
lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm
cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ
dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu
tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng
những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau
này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến
tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong
đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do
mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi
học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không
hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng
hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi
học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ
về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen
thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy
chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc
đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống
khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp
của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông,
nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi
trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông
nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể
kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con
khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được
sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi
liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi
thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:
"Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương
mẫu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn
thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy
buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một
người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành
công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc
ghi như câu danh ngôn: "Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 6
Trong đời, ai cũng từng có một lần mắc lỗi. Tôi cũng phạm phải một lỗi lầm
khiến tôi day dứt mãi với một trong những người bạn thân nhất của mình.
Tôi và Nam là đôi bạn thân từ nhỏ, khi mà hai đứa mới học mầm non. Khi
bước vào Tiểu học, tôi là đứa duy nhất trong xóm học ở ngoại thành, còn
những bạn khác thì đều học ở trường Tiểu học Ngọc Sơn, trong đó có Nam.
Bước vào năm học mới, ai cũng bận rộn hẳn lên, tôi và Nam không còn thời
gian mà gặp nhau như hồi mầm non nữa.
Một hôm, cô giáo yêu cầu chúng tôi hãy viết một đoạn văn tả cảnh một bãi
biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút mãi mà chẳng nghĩ ra được câu nào bởi vì từ
trước tới giờ, tuy là lớp trưởng nhưng tôi vẫn luôn học kém môn văn cho
nên mỗi khi làm bài, tôi lại phải nghĩ nát óc mới “nặn” ra nổi một câu. Ngồi
nghĩ cả buổi chiều mà tôi chẳng viết nổi một từ, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong
đầu tôi: “Hay là mình nhờ Nam giúp? Văn là môn “tủ” của cậu ấy mà!”. Nghĩ
vậy, tôi chạy vụt sang nhà Nam, vừa đến cổng nhà bạn, tôi đang định bấm
chuông thì nghe thấy tiếng nói của mẹ Nam:
- Thương đó à? Vào đây chơi đi cháu.
Tôi đẩy nhẹ chiếc cổng bằng sắt, bước vào sân. Đột nhiên, một cái bóng lao
tới, tôi định thần nhìn rõ, chú chó Alaska của Nam có tên gọi là Rex, chú chó
mà thường cùng chúng tôi tham gia những chuyến thám hiểm hồi trước, chú
cọ cái đầu vào chân tôi và dẫn tôi vào nhà. Dù đã lâu tôi không đến nhà bạn
chơi nhưng căn nhà trông vẫn vậy. Thấy tôi, mẹ Nam nói:
- Cháu đợi nhé, bạn Nam sẽ xuống ngay. - Vâng ạ! - Tôi đáp.
Một lát sau, Nam bước xuống. Trông cậu ấy cao hẳn lên khi vào cấp 1. Thấy
tôi, Nam như rất bất ngờ:
- Ô, Thương đó à, lâu lắm mới thấy cậu đến chơi. Mình cũng đang định qua
nhà cậu. Có chuyện này, mình muốn nói với cậu.
Mải lo cho bài văn, tôi không thực sự chú ý đến câu nói của Nam, chỉ giục cậu ấy:
- Ừ, vào học rồi nên tớ cũng bận. Thôi, có chuyện gì nói sau, giờ cậu giúp
mình bài văn này đã, mai mình phải nộp rồi.
Mẹ Nam bước vào với đĩa trái cây trên tay, nói:
- Hai đứa học đi, bác sẽ nói với mẹ Thương để cháu ở lại, nhé! - Vâng ạ!
Phòng đọc sách của nhà bạn thật là rộng. Đối diện với tủ sách là góc học
tập ngăn nắp. Đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon tuyệt, tôi chợt nhìn thấy một
cuốn sổ màu đen nằm trên mặt bàn. Tò mò, tôi cầm lên. Ngó quanh, Nam
đã đi lấy sách vở, tôi bèn mở ra đọc. Khi mở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy
dòng chữ “ Những tâm sự về cuộc sống của tôi” Là nhật kí của cậu ấy. Tôi
cứ phân vân không biết có nên đọc hay không nhưng vì nghĩ rằng chúng tôi
là bạn thân mà cậu ấy thì đã đi ra ngoài rồi nên chắc là đọc một chút cũng
không sao. Nghĩ vậy, tôi bèn hồi hộp đọc ngay trang thứ hai:
“Ngày 27 tháng 9 năm 2011
Hôm nay thật là trời lại mưa và bố mình đi công tác xa chưa về nên mình
không được đi ăn kem, nhưng nếu đi thì chắc chắn mình sẽ rủ Thương -
người bạn thân nhất của mình.”
Không hiểu sao, cuốn nhật kí ấy cuốn hút tôi như có một ma thuật vậy, tôi bèn mở trang tiếp theo:
“Ngày 28 tháng 9 năm 2011
Chán thật, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều mà làm cho mình buồn hơn cả
là hôm nay bố mẹ lại cãi nhau mà mình lại không biết vì sao, cầu mong mai
trời sẽ tạnh mưa và mình sẽ được đi ăn kem.”
Bỗng nhiên, tôi giật bắn mình vì Nam đang đứng ngay trước mặt. Tôi có thể
thấy được sự giận dữ trên mặt bạn mình. Cậu ấy hét lên:
Sao cậu lại có thể làm như vậy.
Tôi hoảng sợ, run rẩy đánh rơi luôn cuốn nhật kí trên tay. Luống cuống, tôi chỉ biết lắp bắp: - Mình… mình…
Rồi hấp tấp rời khỏi nhà cậu ấy. Khi đã về nhà, tôi mới định thần và tự hỏi
bản thân rằng vì sao tôi lại không thể kìm nén sự tò mò như vậy? Cả đêm,
tôi cứ trằn trọc không ngủ được, những câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong tâm
trí tôi: “Mình có nên xin lỗi cậu ấy hay không?”, “Nếu mình xin lỗi thì bạn sẽ
còn chơi với mình nữa không?”
Hôm sau, tôi đến trường như mọi ngày và nộp bài văn dở tệ mà tối qua tôi
đã làm một mình cho cô, nhưng may mắn thay, hôm đó, cô chưa thu bài. Khi
tiếng trống vang lên báo hiệu sự kết thúc của một buổi học tôi về nhà mà
trong lòng không yên, tôi cứ nghĩ về tối hôm qua, muốn sang nhà xin lỗi Nam.
Tuy nhiên, khi bước vào phòng tôi thấy một bức thư. Sau khi đọc xong thư,
tôi ngỡ ngàng! Là Nam, cậu viết thư để xin lỗi vì tối qua đã mất bình tĩnh để
rồi nặng lời với tôi như vậy và để thông báo rằng sáng nay, gia đình cậu sẽ
lên máy bay để sang định cư tại Canada. Hôm qua, cậu ấy định nói cho tôi
biết mà chưa kịp. Tôi vội chạy qua nhà Nam nhưng căn nhà đã đóng kín
cửa. Ôi, đáng ra tôi mới phải là người xin lỗi vậy mà giờ đây, tôi đã không
có cơ hội để gặp lại Nam nữa. Có lẽ cuộc sống của Nam tại nơi ở mới có
nhiều bận rộn nên từ đó tới nay, tôi và Nam vẫn chưa liên lạc được với nhau.
Và tôi chỉ ước rằng mình có thể quay ngược thời gian để có thể sửa lại lỗi lầm của tuổi ấu thơ.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 7
Những kỉ niệm đáng nhớ là những sự kiện, sự việc mà chúng ta đã từng trải
qua và có những ấn tượng khó quên về nó, những kỉ niệm không nhất thiết
phải là những câu chuyện vui, những lời khen ngợi mà đôi khi nó còn là
những câu chuyện buồn, những sự cố không may xảy ra trong cuộc sống
của chúng ta. Em cũng có những kỉ niệm như thế, đó là một kỉ niệm khi em
không may mắn gặp phải sự cố trên đường đi học về. Tuy là câu chuyện
không vui nhưng nó đọng lại trong kí ức của em rất nhiều những ấn tượng,
có lẽ em sẽ không bao giờ quên.
Cuộc sống không chỉ là những niềm vui, niềm hi vọng mà đôi khi những biến
cố, những khó khăn sẽ bất ngờ ập đến mà chúng ta chẳng thể nào lường
trước được. Sự cố mà em gặp phải trên đường đi học có lẽ chẳng có gì lớn
lao nhưng nó làm cho em thực sự sợ hãi, hoảng loạn khi nó xảy ra. Hôm ấy
như bao ngày bình thường khác, em cùng các bạn đến trường bằng xe đạp,
chúng em học chiều nên thời gian bắt đầu xuất phát ở nhà là vào tầm trưa.
Đây là thời gian mọi người nghỉ ngơi nên đường khá vắng vẻ, bởi vậy mà
chúng em thường dàn hàng hai, hàng ba để tiện cho việc nói chuyện, cười đùa.
Chúng em vẫn biết là nguy hiểm nhưng do thói quen nên không đứa nào
chịu thay đổi. Nhưng sự cố ngày hôm ấy khiến cho em phải có những suy
nghĩ lại, đúng đắn hơn về sự an toàn của bản thân, và hậu quả của việc dàn
hàng trên đường. Hôm ấy em và một vài người bạn đi xe và dàn hàng ra
như mọi khi, câu chuyện vô cùng vui vẻ khiến cho chúng em mất chủ quan
với những thứ xung quanh, đột nhiên có một chiếc xe đạp lao nhanh tới, do
không làm chủ được phanh xe nên đã lao ầm một cái vào đuôi xe của em.
Do lực đâm quá mạnh nên khiến cho cả người lẫn xe của em lao nhanh
xuống một bờ mương cạn bên đường.
Cú lao xe mạnh khiến cho em ngã sõng soài xuống mặt đất, chân đau ê ẩm,
không thể tự nhấc lên được. Xe của em lúc ấy thì cũng bị lực ngã mà vỡ tan
tành lồng xe, cặp sách trong lồng bung ra. Lúc lao xe khỏi mặt đường, em
đã vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên em gặp sự cố và trải qua chuỗi cảm
giác kinh khủng như vậy, tuy không bị thương quá nặng nhưng cảm giác sợ
hãi lúc ấy khiến cho em thực sự bị ám ảnh, khiến nhiều ngày sau đó em
không dám đụng vào xe đạp, đến trường cũng là bố mẹ chở đến.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 8
Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hôm
trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở
đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội.
Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối
bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè,
chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những
đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà
dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà.
Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy
thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân (chúng tôi thường
đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó). Buổi trưa trời nắng
nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi
vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng
cũng vội vã lách cửa sau, nhanh chóng ra chỗ hẹn.
Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra,
bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no đòn.
Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi.
Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi
nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng
cuộc, ì oàm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ
ngơi ngắm mây trời. Lúc này Thắng – thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng:
- Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi. - Trò gì vậy?
Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi.
- Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp.
Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói:
- Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ.
Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức
đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra
đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thua ai.
Thắng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô:
- Một. Hai. Ba. Bắt đầu…
ùm…Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi
reo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ: 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua
vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của
Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường
nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế
mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ
trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy
xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở
lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã
gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng:
- Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ.
- Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà.
- Ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi
lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân,
tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết
thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên.
Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ.
Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn
mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 9
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai,
tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Lúc sáng sớm đi học, tôi có gặp mẹ Quỳnh ở cổng trường, tôi có ra chào
bác và nói chuyện với bác một lát. Vì Quỳnh lúc đó đã chạy vào trong sân
trường, tôi có nhìn thấy Quỳnh ngoảnh lại nhìn tôi và mẹ Quỳnh có vẻ không hài lòng việc gì đó.
Rồi Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng
tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa.
Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa
mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật
dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao! Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả.
Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật
rồi! Tôi đã hỏi Quỳnh sao hôm nay cậu lại giận tôi mà cãi nhau với tôi như thế?
- Quỳnh không nói gì và quay đi, một lát sau Quỳnh mới nói: Sáng nay lúc ở
cổng trường tớ thấy cậu nói chuyện với mẹ tớ, có phải cậu mách mẹ tớ
chuyện chiều qua tớ đi chơi không?
- Tôi nhìn Quỳnh và bảo: Tôi không nói gì cả, thì ra cậu hiểm lầm và giận tôi chuyện đó
Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc
hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: "Hoa nào cũng
đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc
cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác". Tôi và
Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh
mắt vui vẻ như ban đầu. Quỳnh quay sang xin lỗi tôi và nói: Do Quỳnh nghĩ
là tôi mách mẹ Quỳnh chuyện Quỳnh chiều qua đi chơi với chị họ. Chúng tôi
nhìn nhau cười và nói: Chúng mình không nên cãi nhau và không được nói
dối nhé. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi
trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 Mẫu 10
Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp
biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Em cũng vậy, dường như mỗi ngày,
mỗi giờ đối với em đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà
em nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.
Hồi đó, em là một cậu bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập
làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến em khó mà ngồi yên
một chỗ để viết từng câu văn thật nắn nót, truyền cảm được. Thế nên, mỗi
tiết làm văn với em thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Lan - giáo viên chủ
nhiệm của em hồi ấy cũng đưa em vào nhóm những học sinh cần đặc biệt
quan tập trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của em cứ trôi qua nặng nề như thế.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô
giáo yêu cầu em viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc
đó, em mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ bán hoa, người qua kẻ lại tấp
nập, rộn ràng khiến em nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng
cuối cùng mẹ vẫn buộc em đối diện với nó. Như thường lệ, em mở cuốn vở
tập làm văn ra với một tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ em thấy thế liền bảo rằng:
- Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người
đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.
Nghe lời mẹ, em bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu
tiên, em thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Em viết liền mạch cả một bài
văn thật dài. Em tả những hàng hoa, hàng bánh mứt của các cô, các chú
được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Em tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy
theo mẹ rồi ngơ ngác trước khung cảnh lung linh. Em còn tả cả những nụ
cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang
giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng em vui đến lạ kì. Cả tối
hôm ấy, em cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.
Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng
lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Em nín thở hồi hộp dõi theo
từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày, rồi nheo mắt cũng khiến em hồi hộp theo.
Và rồi cô cũng đọc xong. Cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài
làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em vô cùng thất vọng, mà
nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ
tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong
xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:
- Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Trung,
vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy
miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô đã cho bạn
Trung một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Trung để tham khảo nhé.
Nói rồi, cô gọi em lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng
mộ của các bạn, em tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng và yêu thương nhìn
em nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ
tay chúc mừng em. Đó là lần đầu tiên em được điểm mười và được cô khen
trong môn làm văn. Niềm hạnh phúc, tự hào ấy không gì có thể diễn tả được.
Suốt buổi học hôm ấy, cả người em cứ lâng lâng vì sung sướng, còn hơn
cả vì kì nghỉ Tết sắp đến gần.
Từ hôm đó, em thêm yêu và đam mê việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết
bài, em sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm
túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của em ngày càng tốt hơn.
Giờ đây, việc viết văn đối với em đã trở thành một môn học hấp dẫn và thú
vị. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm mười hào phóng của cô giáo ngày
hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho em sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn.
Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, em vẫn luôn nhớ mãi đến về sau.