-
Thông tin
-
Quiz
Viết bài văn nghị luận về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ | Ngữ văn 7
Mùa xuân nho nhỏ có thể nói là một tác phẩm kinh điển của nhà văn Thanh Hải. Bài thơ chính là tiếng lòng tha thiết yêu mến và gắn bó với đất nước, cuộc đời cũng ước nguyện chân thành của tác giả được cống hiến cho đất nước. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được viết không bao lâu trước khi nhà thơ qua đời. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Văn mẫu 7 65 tài liệu
Ngữ Văn 7 1.4 K tài liệu
Viết bài văn nghị luận về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ | Ngữ văn 7
Mùa xuân nho nhỏ có thể nói là một tác phẩm kinh điển của nhà văn Thanh Hải. Bài thơ chính là tiếng lòng tha thiết yêu mến và gắn bó với đất nước, cuộc đời cũng ước nguyện chân thành của tác giả được cống hiến cho đất nước. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được viết không bao lâu trước khi nhà thơ qua đời. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg1.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg2.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg3.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg4.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg5.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg6.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg7.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg8.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg9.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bga.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bgb.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bgc.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bgd.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bge.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bgf.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg10.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg11.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg12.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg13.png)
![](/storage/uploads/documents/c9a4548a9f906780598da2f8aa26585c/bg14.png)
Tài liệu khác của Ngữ Văn 7
Preview text:
Nghị luận Mùa xuân nho nhỏ
Mùa xuân nho nhỏ có thể nói là một tác phẩm kinh điển của nhà văn Thanh Hải. Bài
thơ chính là tiếng lòng tha thiết yêu mến và gắn bó với đất nước, cuộc đời cũng ước
nguyện chân thành của tác giả được cống hiến cho đất nước. Bài thơ “Mùa xuân
nho nhỏ” được viết không bao lâu trước khi nhà thơ qua đời. Trong bài viết này xin
chia sẻ đến các bạn đọc một số bài văn nghị luận về bài thơ mùa xuân nho nhỏ
ngắn gọn nhất, nghị luận về bài thơ mùa xuân nho nhỏ khổ 4, 5 để các bạn cảm
nhận rõ hơn về tâm tư, tình cảm tác giả gửi gắm qua bài thơ.
1. Dàn ý Nghị luận về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ Mở bài
Giới thiệu vài nét về tác giả Thanh Hải và bài thơ Mùa xuân nho nhỏ.
Thanh Hải (1930-1980) là một nhà thơ hiện đại yêu nước, yêu cách mạng, có công
xây dựng nền văn hóa cách mạng ở Miền Nam trong giai đoạn đầu.
Mùa xuân nho nhỏ (1980) là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của ông được
viết khi ông đang nằm trên giường bệnh. Dẫn dắt vấn đề. Thân bài
Khái quát về hoàn cảnh sáng tác bài thơ
Bài thơ được Thanh Hải viết vào tháng 11 mùa đông năm 1980, khi còn nằm trên
giường bệnh, một tháng trước lúc qua đời vì bệnh hiểm nghèo.
Bài thơ là nỗi lòng của tác giả về yêu mến tha thiết với cuộc đời, đất nước mong
muốn cống hiến góp mùa xuân nho nhỏ của mình vào mùa xuân của đất nước, dân tộc.
Cảm xúc trước mùa xuân thiên nhiên đất trời (khổ thơ 1)
Bức tranh thiên nhiên mùa xuân tươi đẹp:
Cảnh thiên nhiên nhẹ nhàng, nên thơ, màu sắc hài hòa gợi cảm : hoa tím, sông
xanh, bầu trời cao rộng,…
Âm thanh : tiếng chim chiền chiện báo xuân về như kết tinh thành “từng giọt long lanh”
-> Nghệ thuật đảo từ “mọc“ và từ “một” tạo sự đột ngột để nói lên được vẻ đẹp và sức sống của hoa.
Cảm xúc và tấm lòng trân trọng của tác giả trước thiên nhiên, cuộc đời: Từng giọt long lanh rơi Tôi đưa tay tôi hứng
“Giọt long lanh” – hình ảnh thơ đa nghĩa, ở đây được hiểu theo nghĩa ẩn dụ chuyển
đổi cảm giác, từ chỗ âm thanh được cảm nhận bằng thính giác chuyển sang cảm
nhận bằng thị giác và xúc giác “đưa tay hứng”.
-> Diễn tả cảm xúc say mê, ngây ngất, sự nâng niu trân trọng vẻ đẹp đất trời.
Cảm xúc trước mùa xuân của đất nước (khổ thơ 2, 3)
Sáng tạo của tác giả thể hiện qua việc dùng từ “lộc” và hình ảnh “người cầm súng”,
“người ra đồng”, “lộc giắt quanh lưng”, “lộc trải dài nương mạ” -> Sức sống mạnh
mẽ, khí thế đi lên của dân tộc.
Hình ảnh lộc xuân trên “nương mạ” là hình ảnh đẹp về cuộc sống lao động kiến thiết
đất nước của lực lượng sản xuất.
Hình ảnh người cầm súng trên đường ra trận mang trên vai cành lá ngụy trang, và
niềm tin vào ngày mai hòa bình
Các từ láy “hối hả”, “xôn xao”, điệp từ “tất cả” với nhịp thơ nhanh, gấp, để chỉ nhịp
sống lao động khẩn trương, tưng bừng, niềm vui rạo rực lòng người.
So sánh “Đất nước như vì sao”: nâng đất nước lên tầm cao mới đẹp đẽ, kì vĩ khẳng
định sự trường tồn bền vững -> Nhà thơ tin tưởng và tự hào vào tương lai tươi sáng
của đất nước cho dù trước mắt trải qua nhiều khó khăn, gian khổ. Đất nước như vì sao Cứ đi lên phía trước
Tác giả không quên nhắc nhở mọi người nhớ về những tháng ngày gian khổ trong chiến đấu, cách mạng
Phụ từ “cứ” kết hợp với động từ “đi lên” thể hiện quyết tâm cao độ, hiên ngang tiến
lên phía trước dù khó khăn gian khổ.
-> Niềm tự hào đối với quê hương, đất nước mình, lạc quan tin tưởng vào sức sống,
sự vươn lên mạnh mẽ của đất nước, dân tộc.
Ước nguyện chân thành, giản dị được cống hiến của tác giả (khổ 4 và 5) Ta làm con chim hót Ta làm một cành hoa Ta nhập vào hòa ca Một nốt trầm xao xuyến
“Ta làm” : khẳng định sự tự nguyện mang niềm vui đến cho cuộc đời.
“Ta làm con chim hót”, “làm cành hoa”, “một nốt trầm”: tác giả khao khát hóa thân
thành những thứ bình dị để làm đẹp cho cuộc đời.
Đại từ “Ta”: vừa chỉ số ít, vừa chỉ số nhiều: vừa diễn tả niềm riêng và cái chung.
-> Đó vừa là tâm niệm chân thành của nhà thơ và cũng là khát vọng cống hiến cho
đời chung của nhiều người, muốn góp sức mình làm nên mùa xuân đẹp tươi của
thiên nhiên, của tạo vật của đất nước.
Các từ láy “lặng lẽ”, “nho nhỏ” là cách nói khiêm tốn, chân thành của nhân cách
sống cao đẹp khi hướng tới việc góp vào lợi ích chung của dân tộc một cách âm thầm và lặng lẽ.
Mùa xuân nho nhỏ là một ẩn dụ đầy sáng tạo của nhà thơ khi thể hiện thiết tha, cảm
động khát vọng được cống hiến và sống ý nghĩa.
Điệp từ “dù là” khiến âm điệu câu thơ trở nên thiết tha, lắng đọng: “Dù là tuổi hai mươi Dù là khi tóc bạc”
-> Sự cống hiến không kể tuổi tác.
=> Dù đang nằm trên giường bệnh nhưng tác giả vẫn tha thiết với cuộc đời, tâm
niệm tràn đầy nhiệt huyết, mong muốn sống đẹp và hữu ích, tận hiến cho cuộc đời chung.
Ngợi ca quê hương đất nước qua điệu hát dân ca Huế (khổ cuối)
Cách gieo vần “bình, minh, tình” : thể hiện chất nhạc dân ca xứ Huế.
Cách gieo vần phối âm khá độc đáo : câu đầu và câu cuối kết thúc bằng hai thanh trắc hát, Huế.
-> Cả bài thơ giống như làn điệu dân ca Huế mượt mà, trữ tình và sâu lắng
Bài thơ khép lại với điệu Nam ai, Nam bình của xứ Huế để ca ngợi vẻ đẹp và nỗi
niềm của người con xứ Huế
Khúc ca còn ngân vang mãi từ tâm hồn của người lạc quan, yêu đời, khát khao sống có ích.
Đánh giá về đặc sắc nghệ thuật
Thể thơ năm chữ, gần với các làn điệu dân ca.
Bài thơ giàu nhạc điệu, âm hưởng nhẹ nhàng, thiết tha
Hình ảnh tự nhiên, giản dị kết hợp với hình ảnh giàu ý nghĩa biểu tượng khái quát.
Câu từ chặt chẽ, sự phát triển tự nhiên của hình ảnh mùa xuân với các phép tu từ đặc sắc. Kết bài
Khẳng định lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật của bài thơ.
2. Nghị luận về bài thơ mùa xuân nho nhỏ ngắn gọn nhất
Mùa xuân là mùa của sức sống, mùa sinh nôi nảy nở của vạn vật. Chính vì vậy mùa
xuân đã làm biết bao thi nhân đắm say. Có thể nói mùa xuân luôn là chủ để yêu
thích được rất nhiều nhà thơ lựa chọn để gửi cái tôi trữ tình vào trong những vần
thơ xuân. Nếu như mùa xuân trong thơ Nguyễn Bính là những nét dung dị, chân
chất, mộc mạc, thơ mộng đằm thắm, thiết tha đậm hồn dân tộc thì mùa xuân trong
thơ Xuân Diệu lại là sự sôi nổi trẻ trung yêu đời của tuổi trẻ. Nhưng đến với mùa
xuân của Thanh Hải, ta thấy được một mùa xuân thật lớn lao, mùa xuân của đất nước.
Hình ảnh của một mùa xuân rất Huế đã được tác giả mở đầu cho bài thơ:
“Mọc giữa dòng sông xanh Một bông hoa tím biếc. Ơi con chim chiền chiện Hót chi mà vang trời, Từng giọt long lanh rơi, Tôi đưa tay tôi hứng”.
Đây là bức tranh mùa xuân được vẽ lên bằng tâm hồn của người nghệ sĩ với những
nét chấm phá rất dễ thương rất tuyệt vời, một nét đặc trưng rất Huế đó là hình ảnh
màu “tím biếc ” của “một bông hoa” hòa với màu “xanh” của “dòng sông”.
Một màu tím gợn nhẹ như màu tím hoa sim mọc giữa con sông xanh biếc hay như
những tà áo dài với màu tím nhẹ nhàng của những cô gái Huế. Cả hai màu sắc đều
hài hòa như vẫy gọi mùa xuân.
Động từ “Mọc” xuất hiện một cách đột ngột trong câu thơ như một lời báo hiệu của
sự trỗi dậy của sức vươn lên mạnh mẽ của một bông hoa giữa bốn bề sông nước mênh mông rộng lớn.
Cả hai hình ảnh “dòng sông xanh” và “hoa tím biết” ấy đã gợi lên trong lòng người
đọc một bức tranh mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Bức tranh xứ Huế vào xuân lại càng sinh động hơn bởi tiếng hót líu lo của chim chiền chiện:
“Ơi con chim chiền chiện Hót cho mà vang trời, Từng giọt long lanh rơi, Tôi đưa tay tôi hứng”.
Tiếng hót của chim chiền chiện vút cao, lảnh lót như mở thêm không gian, gợi cảm, trong trẻo, đáng yêu.
Từ cảm thán “Ơi” đặt ở đầu câu, một từ “chi” đứng sau động từ “hát” đã đưa cách
nói ngọt ngào, thân thương của Huế vào nhạc điệu của thơ tạo cho ta một cảm giác
bình yên, sự dịu dàng tha thiết của xứ Huế cố đô.
Sự chuyển đổi cảm giác trong tác giả thật kì lạ từ thị giác sang thính giác và giờ là
xúc giác “tôi đưa tay tôi hứng” Sự chuyển đổi cảm giác này thể hiện sự say sưa,
ngây ngất, nâng niu của nhà thơ trước vẻ đẹp của thiên nhiên, đất trời vào xuân.
Niểm vui đó, niềm hạnh phúc đó hoàn toàn khác với tâm trạng buồn chán trước
cảnh xuân đất nước đang đắm chìm trong đêm đen nô lệ:
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu,
Đem chi xuân đến gợi thêm sầu?
Với tôi, tất cả như vô nghĩa,
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!
Với những vầng thơ giản dị nhưng Thanh Hải vẫn miêu tả được mùa xuân cách
mạng quê hương của tác giả:
“Mùa xuân người cầm súng,
Lộc giắt đầy trên lưng.
Mùa xuân người ra đồng,
Lộc trải dài nương mạ. Tất cả như hối hả, Tất cả như xôn xao…”
Hai câu thơ đầu tác giả muốn nhấn mạnh đến mùa xuân của người cầm súng và
của người ra đồng biểu thị cho hai nhiệm vụ chính lúc bấy giờ là bảo vệ và xây dưng đất nước.
“Lộc” tượng trưng cho sự ấm no, “trúng mùa” của công việc sản xuất. Người dân lao
động muốn mình cống hiến hết sức lực, tài năng vào công việc xây dựng quê hương
ngày một giàu mạnh bởi vậy tất cả mọi người đều tự nguyện: “Tất cả như hối hả, Tất cả như xôn xao…”
Điệp từ “tất cả” xuất hiện liên tục nhấn mạnh đây là nhiệm vụ chung của mỗi người.
Từ láy “hối hả”, “xôn xao” gợi hình, gợi tả thể hiện nhịp độ khẩn trương, tươi vui,
Sức sống của “mùa xuân đất nước” còn được cảm nhận qua nhịp điệu hối hả,
những âm thanh xôn xao của đất nước bốn ngàn năm, trải qua biết bao vất vả và
gian lao để vươn lên phía trước và mãi khi mùa xuân về lại được tiếp thêm sức
sống để bừng dậy, được hình dung qua hình ảnh so sánh rất đẹp:
“Đất nước bốn ngàn năm Vất và vào gian lao Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Không tự hào sao được khi đất nước đi lên từ “vất và”, “gian lao”. Từ ngữ giản dị
nhưng cũng đã tái hiện cuộc hành trình lịch sử của dân tộc ta khi chiến tranh cũng
như thiên tai “sáng chống bão giông, chiều ngăn nắng lửa”, đói nghèo không buông.
Từ cảm xúc của thiên nhiên, đất nước, mạch thơ đã chuyển một cách tự nhiên sang
bày tỏ suy ngẫm và tâm niệm của nhà thơ trước mùa xuân của đất nước.
Mùa xuân của thiên nhiên, đất nước thường gợi lên ở mỗi con người niềm khát
khao và hi vọng. Một nhà thơ đã gắn bó trọn đời với đất nước, quê hương với một
khát vọng cân thành và tha thiết: “Ta làm con chim hót, Ta làm một cành hoa. Ta nhập vào hoà ca,
Một nốt trầm xao xuyến”
Lời thơ như ngân lên thành lời ca. Nếu như đoạn đầu Thanh Hải xưng tôi kín đáo và
lặng lẽ thì đến đoạn này ông chuyển giọng xưng ta. Vì sao có sự thay đổi như vậy?
Ta ở đây là nhà thơ và cũng chính là tất cả mọi người. Khát vọng của ông là được
làm con chim hót, một cành hoa để hoà nhập vào “mùa xuân lớn” của đất nước, góp
một nốt trầm vào bản hoà ca bất tận của cuộc đời.
Hiến dâng “mùa xuân nho nhỏ” nghĩa là tất cả những gì tốt đẹp nhất, dù nhỏ bé của
mỗi người cho cuộc đời chung cho đất nước.
Điều tâm niệm đó thật chân thành, giản dị và tha thiết xin được làm một nốt trầm
trong bản hoà ca của cuộc đời nhưng là “một nốt trầm xao xuyến”.
Điều tâm niệm của tác giả: “lặng lẽ dâng cho đời” chính là khát vọng chung của mọi
người, ở mọi lứa tuổi, chứ đâu phải của riêng ai.
Đến khổ thơ tiếp theo, tác giả đã giúp ta hiểu rõ hơn nhan đề của bài thơ – Mùa xuân nho nhỏ: “Một mùa xuân nho nhỏ Lặng lẽ dâng cho đời Dù là tuổi hai mươi Dù là khi tóc bạc”.
“Mùa xuân” là ý niệm chỉ thời gian nhưng “mùa xuân nho nhỏ ở đây của tác giả đã
trở thành lẽ sống đẹp, lý tưởng.
Đã gọi là cống hiến cho đời thì dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng phải luôn biết cố
gắng hết tâm trí để phục vụ và hiến dâng cho quê hương, đất nước mến yêu của chính mình.
Kết thúc bài thơ bằng một âm điệu xứ Huế: điệu Nam ai, Nam Bình mênh mang tha
thiết, là lời ngợi ca đất nước, biểu hiện niềm tin yêu và gắn bó sâu nặng của tác giả
với quê hương, đất nước, một câu chân tình thắm thiết: “Mùa xuân ta xin hát Câu Nam ai, Nam Bình”
Những lời tâm sự cuối cùng của người sắp mất luôn là những lời thực sự, luôn chứa
chan tình cảm, ước nguyện sâu lắng nhất và bài thơ này cũng chính là những điều
đúc kết cả cuộc đời của ông.
Tóm lại bài thơ đã sử dụng thể thơ năm chữ, mang âm hưởng dân ca nhẹ nhàng
tha thiết, giàu hình ảnh, nhạc điệu, cất trúc thơ chặt chẽ, giọng điệu đã thể hiện
đúng tâm trạng, cảm xúc của tác giả.
Nét đặc sắc của bài thơ là ở chỗ nó đề cập đến một vấn đề lớn và quan trọng “nhân
sinh”, vấn đề ý nghĩa cuộc sống của mỗi cá nhân được Thanh Hải thể hiện một cách
chân thành, thiết tha, bằng giọng văn nhỏ nhẹ như một lời tâm sự, gửi gắm của mình với cuộc đời.
Nhà thơ ước nguyện làm một “mùa xuân” nghĩa là sống đẹp, sống với tất cả sức
sống tươi trẻ của mình nhưng rất khiêm nhường; là “một mùa xuân nho nhỏ” góp
vào “mùa xuân lớn” của đất nước của cuộc đời chung.
Bài thơ cũng có ý nghĩa hơn khi Thanh Hải nói về “mùa xuân nho nhỏ” nhưng nói
được tình cảm lớn, những xúc động của chính tác giả và của cả chúng ta.
3. Nghị luận bài Mùa xuân nho nhỏ chi tiết
Sinh ra, lớn lên, hoạt động cách mạng và tham gia công tác văn nghệ suốt hai thời
kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ ngay chính trên quê hương ruột
thịt của mình. Ở địa điểm nào, hoàn cảnh nào Thanh Hải cũng thể hiện được lẽ
sống của mình. Đó là sự giản dị, chân thành, yêu người và khát vọng dâng hiến sức
mạnh cho đời như chính cuộc sống và tâm hồn ông. Có thể nói bài thơ “Mùa xuân
nho nhỏ” là món quà cuối cùng mà Thanh Hải dâng tặng cho đời trước lúc về cõi
vĩnh hằng. Chính vì vậy nó bâng khuâng, tha thiết và sâu lắng hơn tất cả để cuối
cùng thể hiện một Thanh Hải yêu người, yêu cuộc sống, yêu quê hương đất nước
và còn là một Thanh Hải sống cho thơ và sống cho đời.
Trước lúc vĩnh viễn ra đi ông cũng để lại cho đời những vần thơ thật nhân hậu, thiết
tha và thanh thản, không hề gợn một nét u buồn nào của một cuộc đời sắp tắt. Khi
cuộc đời mình đã bước vào cuối đông, nhà thơ vẫn nghĩ đến một mùa xuân bất diệt,
muôn thuở và nguyện dâng hiến cho đời.
Hình ảnh của một mùa xuân rất Huế đã được tác giả mở đầu cho bài thơ:
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc.
Một nét đặc trưng nơi xứ Huế là hình ảnh màu tím. Một màu tím thật gợn nhẹ như
màu tím hoa sim mọc giữa con sông xanh biếc hay như những tà áo dài với màu tím
thật nhẹ nhàng của những cô gái Huế. Cảm xúc về mùa xuân mở ra thật ngỡ ngàng,
bất ngờ, không gian như tươi tắn hơn, trẻ trung hơn, thanh thoát hơn:
“Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời,
Trong không gian vang vang vui tươi của tiếng chim càng đậm đà chất Huế hơn.
Một từ “Ơi” đặt ở đầu câu, một từ “chi” đứng sau động từ “hát” đã đưa cách nói ngọt
ngào, thân thương của Huế vào nhạc điệu của thơ.
Trước khung cảnh màu xuân ấy, Thanh Hải không giấu nổi cả xúc của mình
Từng giọt long lanh rơi,
Tôi đưa tay tôi hứng”.
Từ “giọt long lanh” không chỉ hiểu là giọt mưa xuân trong ánh sáng của sắc xuân mà
còn được hiểu là giọt âm thanh, giọt sắc màu, giọt thời gian khiến tác giả say sưa
ngây ngất. Một từ “hứng” cũng đủ diễn tả sự trân trọng của nhà thơ đối với vẻ đẹp
của trời, của sông, của chim muông hoa lá; đồng thời cũng thể hiện cảm xúc trọn
vẹn của Thanh Hải trước mùa xuân của thiên nhiên đất trời.
Chỉ bằng vài nét điểm xuyến phác hoạ tác giả đã vẽ ra một không gian cao rộng, sắc
màu tươi thắm, âm thanh vang vọng tươi vui của mùa xuân, của thiên nhiên đất trời.
Từ mùa xuân của thiên nhiên đất trời, tác giả đã chuyển cảm nhận về mùa xuân của
cuộc sống, nhân dân và đất nước. Với hình ảnh “người cầm súng” và “người ra
đồng”, biểu tượng của hai nhiệm vụ: chiến đấu bảo vệ tổ quốc và lao động tăng gia
để xây dựng đất nước với những câu thơ giàu hình ảnh và mang tính gợi cảm:
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy trên lưng.
Mùa xuân người ra đồng,
Lộc trải dài nương mạ.
Tất cả như hối hả,
Tất cả như xôn xao…”
Hình ảnh mùa xuân của đất trời đọng lại trong lộc non đã theo người cầm súng và
người ra đồng, hay chính họ đã đem mùa xuân đến cho mọi miền của tổ quốc thân yêu.
Tác giả đã sử dụng biện pháp điệp từ, điệp ngữ như nhấn mạnh và kết thúc một khổ
thơ bằng dấu ba chấm. Phải chăng dấu ba chấm như còn muốn thể hiện rằng: đất
nước sẽ còn đi lên, sẽ phát triển, sẽ đến với một tầm cao mới mà không có sự dừng chân ngơi nghỉ.
Sức sống của “mùa xuân đất nước” còn được cảm nhận qua nhịp điệu hối hả,
những âm thanh xôn xao của đất nước bốn ngàn năm, trải qua biết bao vất vả và
gian lao để vươn lên phía trước và mãi khi mùa xuân về lại được tiếp thêm sức
sống để bừng dậy, được hình dung qua hình ảnh so sánh rất đẹp:
“Đất nước bốn ngàn năm Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Cùng với động từ Cứ đặt ở đầu câu, tác giả đã khẳng định một sự khẩn trương, hói
h, náo nức vào xuân của đất nước với vẻ đẹp lung linh, lấp lánh đang vững bước về
phía trước khiến không một thế lực thù địch nào có thể ngăn cản nổi.
Đó chính là lòng tự hào, lạc quan, tin yêu của Thanh Hải đối với đất nước, dân tộc.
Những giọng thơ ấy rất giàu sức suy tưởng và làm say đắm lòng người.
Từ cảm xúc của thiên nhiên, đất nước, mạch thơ đã chuyển một cách tự nhiên sang
bày tỏ suy ngẫm và tâm niệm của nhà thơ trước mùa xuân của đất nước. Mùa xuân
của thiên nhiên, đất nước thường gợi lên ở mỗi con người niềm khát khao và hi
vọng; với Thanh Hải cũng thế, đây chính là thời điểm mà ông nhìn lại cuộc đời và
bộc bạch tâm niệm thiết tha của một nhà cách mạng, một nhà thơ đã gắn bó trọn
đời với đất nước, quê hương với một khát vọng cân thành và tha thiết:
“Ta làm con chim hót,
Ta làm một cành hoa. Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến”
Lời thơ như ngân lên thành lời ca. Nếu như đoạn đầu Thanh Hải xưng tôi kín đáo và
lặng lẽ thì đến đoạn này ông chuyển giọng xưng ta. Vì sao có sự thay đổi như vậy?
Ta ở đây là nhà thơ và cũng chính là tất cả mọi người. Khát vọng của ông là được
làm con chim hót dâng tiếng ca lảnh lót , một cành hoa toả hương khoe sắc để hoà
nhập vào “mùa xuân lớn” của đất nước, góp một nốt trầm vào bản hoà ca bất tận
của cuộc đời. Hiến dâng “mùa xuân nho nhỏ” nghĩa là tất cả những gì tốt đẹp nhất,
dù nhỏ bé của mỗi người cho cuộc đời chung cho đất nước. Điều tâm niệm đó thật
chân thành, giản dị và tha thiết – xin được làm một nốt trầm trong bản hoà ca của
cuộc đời nhưng là “một nốt trầm xao xuyến”.
Điều tâm niệm của tác giả: “lặng lẽ dâng cho đời” chính là khát vọng chung của mọi
người, ở mọi lứa tuổi, chứ đâu phải của riêng ai. Thanh Hải đã thể hiện hết mình vì
lòng tin yêu cuộc sống và khiêm tốn hiến dâng cho đất nước, cho cuộc đời, bởi vậy,
xuất phát từ tiếng lòng thiết tha, nhỏ nhẹ, chân thành của tác giả nên lời thơ dễ dàng
được mọi người tiếp nhận và chia sẻ.
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”.
Một mùa xuân nho nhỏ hay phải chăng cũng là một ẩn dụ cho chính cuộc đời của
tác giả: sống là cống hiến, cống hiến chính là mùa xuân của cuộc đời? Mà mùa xuân
ấy thì là mãi mãi: “Dù là tuổi hai mươi” khi mới tham gia kháng chiến cho đến khi tóc
bạc, khi sức cùng lực kiệt vẫn lặng lẽ dâng hiến cho đời. Và, dù Thanh Hải cũng có
đi xa thì những lời ca tiếng hát mà ông để lại cho đời mãi mãi vẫn có giá trị, mãi mãi
vẫn tô điểm cho đất nước đẹp xinh. Điệp ngữ dù là được tác giả nhắc lại hai lần như
một lời hứa, một lời khẳng định của nhà thơ: sống là phải cống hiến tuyệt đối. Như
nhà thơ Tố Hữu đã từng viết:
“Nếu là con chim, chiếc lá,
Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.”
Tác giả Kết thúc bài thơ bằng một âm điệu xứ Huế: điệu Nam ai, Nam Bình mênh
mang tha thiết, là lời ngợi ca đất nước, biểu hiện niềm tin yêu và gắn bó sâu nặng
của tác giả với quê hương, đất nước, một câu chân tình thắm thiết:
“Mùa xuân ta xin hát Câu Nam ai, Nam Bình
Nước non ngàn dặm tình
Nước non ngàn dặm mình
Nhịp phách tiền đất Huế”
Những lời tâm sự cuối cùng của người sắp mất luôn là những lời thực sự, luôn chứa
chan tình cảm, ước nguyện sâu lắng nhất… và bài thơ này cũng chính là những
điều đúc kết cả cuộc đời của Thanh Hải. Ông đã giãi bày, tâm tình những điều sâu
kín nhất trong lòng, và chính lúc đó Thanh Hải đã thả hồn vào thơ, cùng chung một
nhịp đập với thơ để ông và thơ luôn được cùng nhau, hiểu nhau và giải bày cho nhau.
Với thể thơ năm chữ, mang âm hưởng dân ca nhẹ nhàng tha thiết, giàu hình ảnh,
nhạc điệu, cất trúc thơ chặt chẽ, ‘’Mùa xuân nho nhỏ’’ mang một nét đặc sắc riêng
Nét đặc sắc đó là ở chỗ nó đề cập đến một vấn đề lớn và quan trọng “nhân sinh”,
vấn đề ý nghĩa cuộc sống của mỗi cá nhân được Thanh Hải thể hiện một cách chân
thành, thiết tha, bằng giọng văn nhỏ nhẹ như một lời tâm sự, gửi gắm của mình với
cuộc đời. Nhà thơ ước nguyện làm một “mùa xuân” nghĩa là sống đẹp, sống với tất
cả sức sống tươi trẻ của mình nhưng rất khiêm nhường; là “một mùa xuân nho nhỏ”
góp vào “mùa xuân lớn” của đất nước của cuộc đời chung. Bài thơ cũng có ý nghĩa
hơn khi Thanh Hải nói về “mùa xuân nho nhỏ” nhưng nói được tình cảm lớn, những
xúc động của chính tác giả và của cả chúng ta.
4. Nghị luận về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ hay
Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được Thanh Hải sáng tác năm 1980 khi nhà thơ đang
nằm trên giường bệnh. Bài thơ là tiếng lòng thiết tha, yêu mến và gắn bó với đất
nước, với cuộc đời và thể hiện chân thành một ước nguyện hiến dâng .
Mở đầu bài thơ là bức tranh mùa xuân của thiên nhiên được phác hoạ bằng vài nét chấm phá:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc,
Ơi! con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời.
Chỉ bằng vài nét đơn sơ mà đặc sắc, với những hình ảnh nho nhỏ, thân quen, bình
dị, nhà thơ đã vẽ lên bức tranh xuân thơ mộng, đậm phong vị xứ Huế.
Bức tranh có không gian thoáng đãng, sắc màu tươi tắn, hài hoà và âm thanh rộn rã
tươi vui của tiếng chim chiền chiện.
Cách lựa chọn hình ảnh “dòng sông xanh”, “bông hoa tím”, cách sử dụng các từ ngữ
“ơi”,“chi” đi liền sau động từ “hót” khiến người đọc liên tưởng đến quê hương xứ
Huế và cả tâm trạng say đắm hân hoan của tác giả.
Dường như thấp thoáng đâu đó trong câu thơ là màu xanh của dòng Hương Giang
mềm mại và những tà áo dài tím biếc của những cô gái Huế mộng mơ, cùng với âm
thanh rộn rã, tươi vui của tiếng chim chiền chiện, khiến mùa xuân của cố đô trầm
mặc, chợt trở nên rực rỡ, rộn ràng.
Cảm xúc của tác giả trước mùa xuân còn được miêu tả ở chi tiết rất tạo hình:
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.
Giọt âm thanh của tiếng chim thật trong ,thật tròn,vang ngân giữa không gian,đọng
lại thành từng giọt hữu hình long lanh như hạt ngọc, nhà thơ đưa tay hứng với tất cả
sự trân trọng, đắm say.
Sự chuyển đổi cảm giác khiến hình ảnh thơ trở nên lung linh, đa nghĩa góp phần
diễn tả trọn vẹn hơn niềm say sưa, ngây ngất của tác giả trước vẻ đẹp của thiên
nhiên, trời đất vào xuân.
Từ mùa xuân của thiên nhiên, trời đất nhà thơ chuyển sang cảm nhận về mùa xuân
của đất nước. Tác giả hướng tình cảm của mình tới những con người đang làm đẹp mùa xuân:
Mùa xuân người cầm súng
Lộc dắt đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ.
Những câu thơ tạo ra hình ảnh sóng đôi đẹp như hai vế của câu đối mừng xuân nói
về những người chiến sỹ bảo vệ và những người lao động dựng xây đất nước. Có
lẽ bởi vậy mà không khí khẩn trương, rộn ràng, náo nức lan toả khắp tứ thơ:
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao.
Điệp từ “tất cả”, từ láy “hối hả”, “xôn xao ” tạo nên nhịp điệu mùa xuân hối hả, hào
hùng, mở ra những cảm nhận chan chứa tự hào về đất nước:
Đất nước bốn ngàn năm Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước.
Hình ảnh so sánh đẹp: “đất nước như vì sao” toả sáng, luôn vận động và phát triển
không ngừng, có ý nghĩa định hướng, giục giã mọi người hăng say cống hiến xây dựng quê hương.
Trước mùa xuân của đất nước, nhà thơ tâm niệm về mùa xuân riêng của mỗi cuộc
đời và dạt dào một khát vọng hiến dâng: Ta làm con chim hót Ta làm một cành hoa Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Nếu ở đầu bài thơ tác giả miêu tả những hình ảnh làm đẹp thêm, tô điểm thêm cho
mùa xuân là âm thanh náo nức vang trời của tiếng chim chiền chiện và sắc màu tím
biếc dịu dàng của cánh lục bình nhỏ trên sông thì ở đây tứ thơ được lặp lại, tạo ra
sự đối ứng chặt chẽ.
Tác giả mong muốn được làm bông hoa toả ngát hương, con chim mang tiếng hót
và nốt trầm xao xuyến để hiến dâng nhưng không làm mất đi nét riêng của mỗi người.
Đó thực sự là lời tâm niệm chân thành, tha thiết, khiêm nhường và khát khao được
cống hiến phần tinh tuý nhất của mình làm đẹp thêm mùa xuân của quê hương, xứ
sở mà không bị giới hạn bởi thời gian, tuổi tác:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi Dù là khi tóc bạc.
“Mùa xuân nho nhỏ” là một sáng tạo bất ngờ, độc đáo mà tự nhiên, hợp lý của nhà
thơ, bởi mùa xuân vốn là một khái niệm chỉ thời gian thế mà ở đây “mùa xuân” lại có
khối, có hình, một hình hài nho nhỏ thật xinh xắn.
Mùa xuân đã trở thành một ẩn dụ nói về khát vọng, một lẽ sống cao đẹp, một ý thức
khiêm nhường góp sức mình làm đẹp thêm mùa xuân của thiên nhiên,đất nước.
Điệp từ “dù là” đặt ở đầu hai câu thơ liên tiếp có ý nghĩa khẳng định cho khát vọng
dâng hiến miệt mài, không mệt mỏi của tác giả .
Thể thơ năm chữ có nhạc điệu trong sáng, tha thiết, gần gũi với dân ca nhiều hình
ảnh đẹp, giản dị, gợi cảm, những so sánh và ẩn dụ sáng tạo đã góp phần tạo nên
thành công không nhỏ cho bài thơ .
Bài thơ kết thúc khi đã làm lay động trái tim mỗi người bởi chất hoạ gợi cảm, chất
nhạc vấn vương và ước nguyện thiết tha chân thành của tác giả.
Dường như ước nguyện nhỏ bé khiêm nhường ấy không còn là của riêng Thanh Hải
mà đã trở thành tiếng lòng chung của nhiều người. Bởi vậy mà đọc xong bài thơ em
muốn tự hỏi mình một điều giản dị:
“Ôi sống đẹp là thế nào hỡi bạn?
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình!” (Tố Hữu)
5. Nghị luận bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
Mở bài nghị luận về bài thơ mùa xuân nho nhỏ
Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm vì khi đó thiên nhiên đất trời với bao hình ảnh
sắc xuân tràn đầy, là khoảnh khắc bao người con xa quê trở về đoàn tụ cùng gia
đình và để rồi mùa xuân chính là mùa đáng nhớ nhất trong lòng mỗi người. Cũng
giống như Thanh Hải, ông đã có cho riêng mình một mùa xuân vô cùng đẹp đẽ, đó
là một “Mùa xuân nho nhỏ” với bao hình ảnh thiên nhiên đẹp đẽ và một khao khát
giản đơn sẽ được cống hiến sức mình cho đất nước.
Mỗi một mùa xuân khi xuất hiện trong năm đều như báo hiệu cho những sự khởi
đầu, tất cả như được khoác trên mình một tấm áo mới thật rạng rỡ kết hợp nhiều
gam màu tươi sáng. Cũng giống như mùa xuân của đất nước, đó là sự bắt đầu một
năm của đất nước đẹp đẽ, là những gì tinh túy và căng tràn sức sống nhất.
“Mọc giữa dòng sông xanh Một bông hoa tím biếc Ơi con chim chiền chiện Hót chi mà vang trời Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng..”
Thân bài nghị luận về bài thơ mùa xuân nho nhỏ
Khung cảnh mùa xuân hiện ra trước mắt tác giả là một không gian có bầu trời cao
rộng còn dòng sông rộng thì dài. Đó là những vẻ đẹp thiên nhiên bình dị và thân
thuộc với con người. Nghệ thuật đảo ngữ qua từ “mọc” mà Thanh Hải lựa chọn như
đang mô tả một sức sống mãnh liệt đang từng bước trỗi dậy và vươn lên từ những
cảnh vật xung quanh, bông hoa chính là một sự tưởng tượng vừa có sức sống vừa có sức gợi.
Bức tranh thiên nhiên với vạn vật tĩnh lặng ấy dường như được đánh thức trở lại bởi
tiếng hót của con chim chiền chiện. Một con chim bé xíu nhưng lại khuấy động cả
một không gian, nhưng thật ra chỉ có mỗi tác giả mới có thể cảm nhận và nghe thấy
được mà thôi. Một con người nhỏ bé trước đất trời rộng lớn đang lắng nghe những
điều tuyệt vời nhỏ nhắn đến từ bên ngoài cuộc sống.
Mọi khoảnh khắc dù là nhỏ bé nhưng bừng sức sống và thổi vào hồn thơ những
cảm xúc lặng lẽ của Thanh Hải. Hình ảnh “giọt long lanh” ở đây chính là những giọt
mưa, giọt sương hay giọt âm thanh vang dội. Nhưng có lẽ đó là giọt của âm thanh tiếng chim ngân vang.
Nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác mà tác giả sử dụng như minh chứng cho một
điều rằng tác giả đang sử dụng tất cả các giác quan của mình để cảm nhận và tiếp
xúc với thiên nhiên. Chỉ duy mỗi nhà thơ mới có thể cảm nhận được hết mùa xuân
của thiên nhiên và mùa xuân của đất nước. “Tôi đưa tay tôi hứng” chính là hứng
những gì tinh túy nhất của thiên nhiên đất trời ban tặng.
Thanh Hải như đang bị cuốn mình vào trong những gì đẹp đẽ nhất, ông hòa mình
vào khung cảnh thiên nhiên vốn giản đơn nhưng lại có một sức hút lạ kì.
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy trên lưng Mùa xuân người ra đồng Lộc trải dài nương mạ Tất cả như hối hả Tất cả như xôn xao”.
Vẻ đẹp của mùa xuân được thể hiện vỏn vẹn trong một từ “lộc”. Lộc ở đây tức là
những sắc xuân đang đâm chồi và nở rộ, và đó cũng là những gì mà mùa xuân
mang đến cho con người. Mùa xuân hiện lên qua hình ảnh người cầm súng đang
miệt mài bảo vệ biên cương và sự bình yên cho đất nước, mùa xuân hiện lên qua
hình ảnh người ra đồng vì những con người ấy đã mang đến vẻ đẹp rực rỡ trên ruộng lúa, nương mạ.
Để hồi hình ảnh đất nước hiện lên với một chặng đường lịch sử dài dằng dặc nhưng
niềm tin về tương lai tươi sáng của tác giả dành cho đất nước thì chưa bao giờ dập tắt:
“Đất nước bốn nghìn năm Vất vả và gian lao Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”.
Đất nước ta đã trải qua bao cuộc kháng chiến với bao quân giặc xâm lược, đất
nước ta đã trải qua một chặng đường lịch sử dài với nhiều sự kiện lớn lao và đặc
biệt. Nhưng đất nước ta vẫn như những vì sao đẹp đẽ luôn tỏa sáng một cách phi
thường, vì ở đó đã có những con người hy sinh trên chiến trường vì Tổ quốc, đã có
những con người không bao giờ từ bỏ để đem lại bình yên cho dân tộc. Một đất
nước đẹp đẽ được hiện lên và thể hiện được một điều rằng đó là ý chí kiên cường
và sức mạnh to lớn của đất nước Việt Nam tươi đẹp.
Mùa xuân nho nhỏ mang đến nhiều thông điệp đẹp đẽ
Khi còn nằm trên giường bệnh, Thanh Hải đã có những ước nguyện với cuộc đời
được khơi nguồn từ những cảm xúc về mùa xuân thiên nhiên đất trời. Ước nguyện
của tác giả là những ước nguyện rất chân thành, là khao khát được hòa nhập vào
cuộc đời chung của đất nước: “Ta làm con chim hót, Ta làm một cành hoa. Ta nhập vào hoà ca,
Một nốt trầm xao xuyến”.
Thanh Hải đã có những ước nguyện với cuộc đời, mong muốn được cống hiến và
làm nhiều việc có ích cho đời. Điệp từ “ta làm” được lặp lại chứng tỏ một điều rằng
Thanh Hải luôn mang một sự khao khát được cống hiến với đất nước.
Con chim hót luôn đem lại tiếng ca cho cuộc đời, góp mặt vào những điều đẹp đẽ và
dành tặng “chút nhiều” hạnh phúc cho con người. Một cành hoa tô điểm sắc màu
của những ngày xuân ấm áp. Một nốt trầm tạo nên một giai điệu trầm lắng trong một
bản hòa ca ngọt ngào, tuy lặng lẽ nhưng lại mang một sức mạnh tinh thần to lớn để
động viên con người trong bối cảnh lúc bấy giờ. Cả ba hình ảnh ẩn dụ ấy như là
những gì đẹp nhất, đặc biệt nhất trong không khí vui tươi của con người và đất nước Việt.
Điều đặc biệt trong đoạn thơ này, tác giả đã đổi cách xưng hô từ “tôi” thành “ta”, là
cái tôi cá nhân hòa mình trong cộng đồng. Cách xưng hô này không chỉ nói đến mỗi
tác giả mà còn hướng đến cái chung, đó là tất cả con người đang sinh sống trên
mảnh đất Việt Nam. Ông luôn có một ước mơ, một hy vọng được hóa thân thành
chim, thành hoa, thành những nốt nhạc để góp vui cho đời.
Sự hòa nhập với con người, với cuộc đời chính là ước mơ, là khát vọng của Thanh
Hải. Vì bởi lẽ, ông luôn muốn cống hiến sức lực của mình dù là nhỏ bé cho một cuộc
đời chung. Bầu không khí vui tươi của một sự khởi đầu mới, Thanh Hải đơn thuần
chỉ muốn làm một nốt nhạc thầm lặng, là lặng lẽ nhưng mãnh liệt, là ước muốn hoàn
thành trọn vẹn một bản hòa ca mùa xuân cho đất nước.
Ước nguyện của Thanh Hải cũng chính là mong muốn, sự khao khát của con người
trong bối cảnh xã hội hiện nay và cả những “thời đã cũ”. Sống là khao khát và cống
hiến cho đời mới là ý nghĩa tuyệt vời nhất và nâng cao giá trị bản thân của con người.
Quả thật, dân tộc Việt Nam luôn là những con người mạnh mẽ và tràn đầy nghị lực.
Họ không sợ trời, không sợ đất, họ luôn trong một trạng thái sẵn sàng ra trận khi Tổ
Quốc cần thì sẽ có mặt. Những khao khát cống hiến cho đời chính là “mục tiêu”
chung nhất của con người, dù là trẻ, dù là già, dù ở bất kì độ tuổi nào: “Một mùa xuân nho nhỏ Lặng lẽ dâng cho đời Dù là tuổi hai mươi Dù là khi tóc bạc”.
Mùa xuân luôn khiến người ta nghĩ về những điều mới mẻ, một sự tái sinh và đổi
mới toàn diện. Mỗi con người đều có một “mùa xuân” riêng của mình, là thanh xuân,
là tuổi trẻ. Từ láy “nho nhỏ”, “lặng lẽ” mà tác giả đề cập đến ở đây thể hiện những
điều nhỏ bé bình thường nhưng vẫn đóng góp một cách âm thầm cho cuộc đời, cho lẽ sống.
Dù con người có đang ở độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân nhưng hơn bao giờ hết họ
không thấy tiếc khi dành trọn cả tuổi xuân của mình cho đất nước, mà ngược lại, sự
hiến dâng cho cuộc đời mới là lối sống đẹp đẽ mà mỗi con người Việt Nam đã và
đang sở hữu. Dù ở bất kì độ tuổi nào, hãy sống một cách trọn vẹn và hết mình, góp
công sức của bản thân để phục vụ cho đất nước, đó mới chính là ý nghĩa.
Những cảm xúc của Thanh Hải luôn xuất phát từ những gì thật nhất, hướng mọi
người sống phải hòa nhập, chứ đừng hòa tan. Mỗi người chúng ta dù là thời bình
hay thời chiến, hãy cố gắng mỗi ngày, đóng góp và giúp ích cho đời, cho đất nước
để vui cho chính mình và cho cuộc đời, nếu chúng ta thờ ơ vô cảm với cuộc sống.
Điệp ngữ “dù là” lặp lại đến hai lần tha thiết sâu lắng như một sự khẳng định tuổi 20
là lúc con người ta đang có những hoài bão cho riêng mình, có sức trẻ và có sức
khỏe nhưng khi tóc bạc sẽ trở nên già yếu gần kề với cái chết hơn.
Sống chính là phấn đấu, là làm đẹp cho đất nước vậy nên hãy sống đẹp nhất có thể
thì cuộc đời sẽ trở nên tươi đẹp hơn biết bao. Dù là khi Thanh Hải còn đang nằm
trên giường bệnh nhưng trái tim và lòng nhiệt thành đối với đất nước chưa bao giờ
thôi ngưng trong tâm hồn và suy nghĩ của ông. Để rồi khi kết lại, tác giả đã sử dụng
điệu hát dân ca Huế để ngợi ca quê hương của mình. Và còn là một lời ước nguyện
giản dị của tác giả dành cho đất nước, một niềm tự hào vô cùng sâu sắc: “Mùa xuân ta xin hát Khúc Nam ai Nam bình Nước non ngàn dặm mình
Nhịp phách tiền đất Huế”.
Kết bài nghị luận về bài thơ mùa xuân nho nhỏ
“Mùa xuân nho nhỏ” được tác giả sử dụng thể thơ năm chữ với giọng thơ khi thì da
diết khi thì mạnh mẽ và mãnh liệt. Ngoài ra, tác giả còn sử dụng phép điệp như là
một sự nhấn mạnh, khẳng định rằng ông luôn có một khát vọng cháy bỏng là được
đóng góp công sức bé nhỏ của mình cho đất nước. Biện pháp tu từ như ẩn dụ, so
sánh...được vận dụng một cách tinh tế và sáng tạo.
Bài thơ chính là một sự đóng góp tuyệt vời của Thanh Hải dành cho sự khởi đầu của
đất nước. Mùa xuân thật đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn khi người ta có một tình yêu dành
cho đất nước. Thông điệp mà Thanh Hải muốn gửi đến với mọi người trong bất cứ
thời đại nào là hãy luôn sống và chiến đấu hết mình trong công cuộc đấu tranh, xây
dựng và bảo vệ Tổ Quốc.