lOMoARcPSD|60380256
Tên: Nguyễn Phạm Thành Long
MSSV: 23773201080721
Lớp: 232 – TVTH - 06
Đề: Chị ( hay anh) hãy chuyển bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử thành
văn xuôi (có thể phóng tác thêm) với bài viết tối thiểu 500 từ.
Bài làm
rồi, mỗi khi tôi nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng tròn sáng ngời, tôi lại thấy hình bóng
của gái ấy, nghe thấy tiếng hát y, nhớ về thôn Dạ y. Mỗi khi gió thổi qua, tôi lại
cảm nhận được hương vị của quê hương, của tình yêu, của hồi ức. Mỗi khi tôi nhìn thấy
một bức tranh, một khúc ca, một dòng thơ, tôi lại thấy mình trở về với thôn Vĩ Dạ, trở về
với cô gái ấy, trở về với tình yêu và hồi ức của mình.
Đây là thôn Vĩ Dạ, nằm giữa trời rộng lớn, bao la. Nơi đây, mỗi khi trời tối, ánh trăng lên
cao, soi rọi khắp cánh đồng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, thơ mộng. Trăng treo cao
trên đỉnh núi, ánh sáng mỏng manh như tơ, rải đều khắp nơi, tạo nên một bức tranh tuyệt
mỹ của thiên nhiên.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng hát của người con gái thôn Dạ vang lên, nhẹ nhàng
như tiếng thì thầm của gió, du dương như tiếng rì rào của dòng suối. Tiếng hát y, như một
giai điệu của trái tim, truyền đi những cảm xúc sâu lắng, những khát khao, những ước mơ
của một người con gái trẻ.
Cô gái ấy, với đôi mắt biếc như màu nước biển, đôi môi mỏng như cánh hoa đào, nụ cười
duyên dáng như nắng mai, đã in sâu vào trái tim tôi. Cô ấy, như một bức tranh sống động,
một khúc ca muôn màu của cuộc sống.
Tôi, một kẻ lang thang, lạc vào thôn Vĩ Dạ, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô gái ấy, bởi tiếng
hát du dương, bởi khung cảnh thơ mộng. Tôi đã yêu, yêu gái y, yêu thôn Dạ, yêu
trăng, yêu gió, yêu mọi thứ ở nơi đây.
Nhưng tôi biết, tôi chỉ một kẻ lang thang, không thể níu giữ được gái ấy, không thể
giữ lại được tiếng hát, không thể giữ lại được ánh trăng, không thể giữ lại được thôn Dạ.
Tôi chỉ thể mang theo trong trái tim mình hình bóng của gái ấy, tiếng hát y, ánh
trăng ấy, thôn Vĩ Dạ ấy, như một k niệm, một hồi ức đẹp đẽ.
Cuộc đời tôi, như một bức tranh sơn dầu, với những màu sắc tươi sáng, nhưng cũng
những màu sắc u tối. Nhưng dù sao, bức tranh ấy vẫn đẹp, vì nó chứa đựng trong mình tình
yêu, hồi ức, cuộc đời của tôi. Và tôi biết, dù cuộc đời có thay đổi như thế nào, dù tôi có đi
đến đâu, gặp gì, tôi vẫn sẽ nhớ, nhớ mãi hình bóng của gái ấy, tiếng hát ấy, ánh trăng
ấy, thôn Vĩ Dạ ấy. Vì đó, là tình yêu của tôi, là hồi ức của tôi, là cuộc đời của tôi. Và tôi sẽ
mãi mãi gìn giữ, trân trọng những k niệm, những hồi ức đó, nmột phần không thể thiếu
trong cuộc đời mình.đến đâu, gặp gì, tôi vẫn sẽ nhớ, nhớ mãi hình bóng của cô gáiy,
tiếng hát y, ánh trăng ấy, thôn Vĩ Dạ y. Vì đó, là cảm xúc của tôi, là tình yêu của tôi,
hồi ức của tôi, là cuộc đời của tôi.

Preview text:

lOMoARcPSD| 60380256
Tên: Nguyễn Phạm Thành Long MSSV: 23773201080721
Lớp: 232 – TVTH - 06
Đề: Chị ( hay anh) hãy chuyển bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử thành
văn xuôi (có thể phóng tác thêm) với bài viết tối thiểu 500 từ. Bài làm
Và rồi, mỗi khi tôi nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng tròn sáng ngời, tôi lại thấy hình bóng
của cô gái ấy, nghe thấy tiếng hát ấy, nhớ về thôn Vĩ Dạ ấy. Mỗi khi gió thổi qua, tôi lại
cảm nhận được hương vị của quê hương, của tình yêu, của hồi ức. Mỗi khi tôi nhìn thấy
một bức tranh, một khúc ca, một dòng thơ, tôi lại thấy mình trở về với thôn Vĩ Dạ, trở về
với cô gái ấy, trở về với tình yêu và hồi ức của mình.
Đây là thôn Vĩ Dạ, nằm giữa trời rộng lớn, bao la. Nơi đây, mỗi khi trời tối, ánh trăng lên
cao, soi rọi khắp cánh đồng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, thơ mộng. Trăng treo cao
trên đỉnh núi, ánh sáng mỏng manh như tơ, rải đều khắp nơi, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ của thiên nhiên.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng hát của người con gái thôn Vĩ Dạ vang lên, nhẹ nhàng
như tiếng thì thầm của gió, du dương như tiếng rì rào của dòng suối. Tiếng hát ấy, như một
giai điệu của trái tim, truyền đi những cảm xúc sâu lắng, những khát khao, những ước mơ
của một người con gái trẻ.
Cô gái ấy, với đôi mắt biếc như màu nước biển, đôi môi mỏng như cánh hoa đào, nụ cười
duyên dáng như nắng mai, đã in sâu vào trái tim tôi. Cô ấy, như một bức tranh sống động,
một khúc ca muôn màu của cuộc sống.
Tôi, một kẻ lang thang, lạc vào thôn Vĩ Dạ, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô gái ấy, bởi tiếng
hát du dương, bởi khung cảnh thơ mộng. Tôi đã yêu, yêu cô gái ấy, yêu thôn Vĩ Dạ, yêu
trăng, yêu gió, yêu mọi thứ ở nơi đây.
Nhưng tôi biết, tôi chỉ là một kẻ lang thang, không thể níu giữ được cô gái ấy, không thể
giữ lại được tiếng hát, không thể giữ lại được ánh trăng, không thể giữ lại được thôn Vĩ Dạ.
Tôi chỉ có thể mang theo trong trái tim mình hình bóng của cô gái ấy, tiếng hát ấy, ánh
trăng ấy, thôn Vĩ Dạ ấy, như một kỷ niệm, một hồi ức đẹp đẽ.
Cuộc đời tôi, như một bức tranh sơn dầu, với những màu sắc tươi sáng, nhưng cũng có
những màu sắc u tối. Nhưng dù sao, bức tranh ấy vẫn đẹp, vì nó chứa đựng trong mình tình
yêu, hồi ức, cuộc đời của tôi. Và tôi biết, dù cuộc đời có thay đổi như thế nào, dù tôi có đi
đến đâu, gặp gì, tôi vẫn sẽ nhớ, nhớ mãi hình bóng của cô gái ấy, tiếng hát ấy, ánh trăng
ấy, thôn Vĩ Dạ ấy. Vì đó, là tình yêu của tôi, là hồi ức của tôi, là cuộc đời của tôi. Và tôi sẽ
mãi mãi gìn giữ, trân trọng những kỷ niệm, những hồi ức đó, như một phần không thể thiếu
trong cuộc đời mình.đến đâu, dù gặp gì, tôi vẫn sẽ nhớ, nhớ mãi hình bóng của cô gái ấy,
tiếng hát ấy, ánh trăng ấy, thôn Vĩ Dạ ấy. Vì đó, là cảm xúc của tôi, là tình yêu của tôi, là
hồi ức của tôi, là cuộc đời của tôi.