lOMoARcPSD|36517 948
Khái lược về phạm trù triết học
Định nghĩa về phạm trù
Trong quá trình suy nghĩ, con người thường xuyên phải sử dụng những khái niệm nhất định như
“người”, “động vật”, “kim loại”, vv… Những khái niệm đó là hình thức của tư duy để phản ánh những
mặt, những thuộc tính quan trọng nht của lớp sự vật, hiện tượng nhất đnh.
Tu thuộc vào sợng của s vật, hiện tượng được khái niệm phản ánh mà ta có các khái nim
rộng, hẹp khác nhau.
Phạm trù là khái niệm rộng nhất, phản ánh những mặt, những thuộc tính, những mối liên hệ chung và
cơ bản nhất của các sự vật và hiện tưọng thuộc một lĩnh vực hiện thực nhất định.
Mỗi bộ môn khoa học đều có phạm trù riêng của mình. Chẳng hạn, vật học có các phạm trù năng
ợng, khối lượng…; trong sinh học phạm trù biến dị, di truyền,…; trong kinh tế học có các phm
trù hàng hóa, giá trị, mỹ học có các phạm trù cái đẹp, cái bi, cái hài… v.v…
Phạm trù của phép biện chứng duy vật là những khái niệm chung nhất, phản ánh những mặt, những
thuộc tính, những mối liên hệ cơ bản phổ biến nhất của toàn bộ thế giới hiện thực (bao gồm ct
nhiên, xã hội và tư duy), ví dụ như các phạm trù: vật chất, ý thức, mâu thuẫn, nguyên nhân, kết quả,
bản chất, hiện tượng.v.v...
Bản chất của phạm t
Chủ nghĩa duy vật biện chứng cho rằng:
- Phạm trù được hình thành trong quá trình hoạt động nhận thức và thực tiễn. Mỗi phạm trù là
kết quả của giai đoạn nhận thức trước đó, đồng thời là điểm tựa cho giai đoạn nhận thức kế tiếp để
con người đi sâu tìm hiểu bản chất của svật. vậy, Lênin cho rằng, các phạm trù những bậc
thang của quá trình nhận thức.
- Là kết qucủa hoạt động nhận thức hoạt động cải tạo thực tiễn, các phạm trù phản ánh
nhữngthuộc tính, những mối liên hệ ơng ứng vốn có trong bản thân hiện thực. Vì vậy, nội dung của
chúng mang tính khách quan, bị thế giới khách quan quy định (mặc dù nh thức tồn tại của phạm trù
là chủ quan). Do đó, phạm trù là những hình ảnh chủ quan của thế giới khách quan.
-Vì thế gii khách quan luôn ở trong trạng thái vận động, biến đổi không ngừng; cho nên nội dung của
các phạm trù cũng thay đổi và phát triển theo, hệ thống các phạm trù cũng ngày càng được bổ sung
bằng những phạm trù mới hơn.
Phép biện chứng duy vật đã khái quát một số cặp phạm trù mà mối liên hệ giữa chúng mang tính quy
luật, phản ánh những mặt khác nhau cơ bản, phổ biến nhất và bền vững của thế gii khách quan.
Chúng ta sẽ đề cập đến sau đây:
Cặp phạm trù tất nhiên và ngẫu nhiên
Khái niệm tất nhiên và ngẫu nhn
Tất nhiên (tất yếu) là cái do những nguyên nhân cơ bản bên trong của kết cấu vật chất quyết định và
trong những hiện tượng nhất định, nó phải xảy ra đúng như thế ch không thể khác được.
Ngẫu nhiên cái không phải do mối quan hệ bản chất của các kết cấu vật chất, n trong svt
quyết định mà do những yếu tố bên ngoài, do sự ngẫu hợp nhiều hoàn cảnh bên ngoài quyết định.
lOMoARcPSD|36517 948
Do đó nó có thể xuất hiện, có thể không xuất hiện, thể xuất hin n thế này hoặc có thể xuất hin
như thế khác.
Gieo một con xúc xắc sẽ một trong sáu mặt ngửa một trong sáu mặt sấp, đó là tất nhiên, nhưng
mặt nào sấp, mặt nào ngửa trong mỗi lần tung lại không phải là cái tất nhiên, mà là cái ngẫu nhiên.
Hoặc một thí dụ khác như đã là nhà tư bản thì tất yếu phải bóc lột sức lao động của công nhân. Điều
đó do bản chất quan hệ sản xuất bản chủ nghĩa quyết định. Nhưng nhàbản tiến hành sản xuất
cái gì: ô tô, vải vóc, hay khí chất độc, và bóc lột công nhân như thế nào... thì li là cái ngẫu nhiên
vì nó do những nguyên nhân riêng biệt như: sự tác động của quy luật cung-cầu trong thị trường; điều
kiện thuận lợi hay khó khăn vnguyên vật liệu, vcơ sở hạ tầng, về thtrường tiêu thụ, hoặc do
những điều kiện cá nhân v.v.. để nhà tư bản lựa chọn sản xuất mặt này hay mặt kia.
Khi phân biệt phạm trù tất nhiên và phạm trù ngẫu nhiên cần chú ý:
Không đồng nhất phạm trù tất nhiên với phạm trù “cái chung”. Bởi vì: phần lớn cái chung được quyết
định bởi bản chất nội tại, bởi quy luật bên trong của sự vật khi đó cái chung gắn liền với cái tất nhiên,
nhưng cũng có cái chung chỉ là những thuộc tính được lặp đi lặp lại ở nhiều sự vật riêng lẻ, khi đó i
chung là hình thức thể hiện của cái ngẫu nhiên.
Vì vậy, có cái chung là tất nhiên, nhưng cũng có cái chung là ngẫu nhiên.
Thuộc tính biết chế tạo công clao động có ngôn ngữ” cái chung của con người. Cái chung
này đồng thời cũng là cái tất nhiên, vì nó được nảy sinh do tác động của bản thân quy luật nội tại ca
quá trình hình thành con người. Nhưng có cái chung lài ngẫu nhiên,hoặc trong cuộc thi tuyển viên
chc của một công ty viễn thông ở một tỉnh nọ, có rất nhiều người dự thi tnhiều trường đại học khác
nhau, nhưng những người được tuyển chọn đều sinh viên được đào tạo tại Học viện công nghệ
bưu chính viễn thông. Đó là strùng hợp hoàn toàn ngẫu nhiên. Điều đó chứng tỏ rằng không phải
cái chung nào cũng là tất nhiên.
Cả ngẫu nhiên và tất nhiên đều có nguyên nhân. Sự khác nhau giữa chúng chỉ là ở chi tất nhiên
gắn liền với nguyên nhân cơ bản, ni tại của sự vật, còn ngẫu nhiên là kết quả tác động của mt s
nguyên nhân bên ngoài.Ví dụ: Học và thi hết môn học đó là tất nhiên, nhưng trong quá trình học tập
có những sinh viên học chăm chỉ, hiểu bài thì tất nhiên họ sẽ là bài tốt, nhưng cũng có những sinh
viên học lệch, học tủ những nội dung mà họ cho là quan trọng, và khi bốc thăm đề thi, có thể họ bốc
đề trúng phần họ học tủ và họ làm bài được đó chính là ngẫu nhiên.
Cả tất nhiên và ngẫu nhiên đều có quy luật. Sự khác nhau ch: tất nhiên được tuân theo một loại
quy luật được gọi là quy lut đng lực: khi biết trạng thái ban đầu của hệ thống nào đó ta có thể tiên
đoán chính xác trạng thái tương lai của nó (các định luật của quy luật NiuTơn là ví dụ cụ thể về quy
lut động lực). Còn cái ngẫu nhiên tuân theo quy luật thống kê: nếu biết trạng thái ban đầu của của
một hthống nào đó, ta không thể tiên đoán được trạng thái của nó trong tương lai một cách chắc
chn mà chỉ có thể tiên đoán được với một xác suất nhất đnh.
Mối quan hệ biện chứng giữa tất nhn và ngẫu nhiên
Tất nhiên và ngẫu nhiên đều tồn tại khách quan độc lập với ý thức của con người và đều có
vị trí nhất định đi vi sự phát triển của sự vật
Trong quá trình phát triển của sự vật, không phải chỉ có cái tất nhiên mà cả cái ngẫu nhiên đều có vai
trò quan trọng. Nếu cái tất nhiên có tác dụng chi phối sự phát triển của sự vật thì cái ngẫu nhiên ảnh
ởng tới sự phát triển đó, có thể làm cho sự phát triển của sự vật diễn ra nhanh hoặc chậm.
tính của lãnh tụ một phong trào là yếu tố ngẫu nhiên, không quyết định đến xu hướng phát triển
của phong trào, nhưng lại ảnh hưởng làm phong trào phát triển nhanh hoặc chậm, mức độ sâu
sắc của phong trào đạt được như thế nào...
lOMoARcPSD|36517 948
Tất nhiên và ngẫu nhiên cùng tn tại
Nhưng chúng không bao giờ tồn tại một cách biệt lập với nhau dưới dạng thuần túy, mà bao giờ cũng
cùng nhau tồn tại trong sthống nhất hữu cơ. Sthống nhất đó được thể hin ch: cái tất nhiên
bao giờ cũng thể hiện sự tồn tại của mình thông qua vô số cái ngẫu nhiên. Còn cái ngẫu nhiên là hình
thức biểu hiện của cái tất nhiên, đồng thời là cái bổ sung cho cái tất nhiên.
Điều đó có nghĩa là, cái tất nhiên bao giờ cũng khuynh hướng chủ yếu của sphát triển, nhưng
khuynh ớng ấy mỗi khi tbộc lộ mình tbao giờ cũng phải phải bộc lộ ra ới một hình thức ngẫu
nhiên nào đó. Hơn nữa, bản thân cái tất nhiên ấy chỉ có thđược tạo n tnhững cái ngẫu nhiên
(tt cnhững cái ngẫu nhiên ta thấy trong hiện thực không phải là ngẫu nhiên thuần tuý mà là những
ngẫu nhiên trong đó đã bao hàm cái tất nhiên, che giấu cái tất nhiên nào đó).
Hôm nay, xảy ra tai nạn xe ctrên đường. Đó là một chuyện ngẫu nhiên. Nhưng cthời gian nhiều
ngày qua, người ta thấy đoạn đường này thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, như vậy đằng sau những
tai nạn ngẫu nhiên nhưng xảy ra thường xuyên ấy chắc chắn có n dấu một cái tất nhiên nào đó.
Chẳng hạn thể do đây là đoạn đưng vòng quá hẹp, nhiều nhà và cây to chn tầm nhìn của ngưi
tham gia giao thông, không có biển o hiệu nguy hiểm txa. Chính vì địa thế đặc biệt đó đã khiến
cho việc xảy ra tai nạn trên đoạn đường này trở nên tất nhiên. Cái tất nhiên này nó bộc lộ thông qua
từng trường hợp tai nạn xe cộ cụ th, ngẫu nhiên thường xuyên xảy ra trên đoạn đưng này.
Trên lĩnh vực xã hội cũng như vậy, chẳng hạn sxuất hiện nhân vật xuất sắc trong lịch slà một tất
nhiên do nhu cầu của xã hội cần giải quyết những nhiệm vụ đã chín muồi. Nhưng ai sgivai trò lịch
sử ấy lại là ngẫu nhiên. Nếu ta gạt bngưi ấy thì sẽ xut hiện nhu cầu phải có một người khác thay
thế, và sớm hay muộn, người thay thế này sxuất hiện, tốt hơn hay xấu hơn, nhưng cuối cùng nhất
định sẽ xuất hiện.
Sự xuất hiện lãnh tụ của giai cấpsản có quan điểm duy vật về lịch sử giữa thế kỷ 19 là nhu cầu tất
yếu của sphát triển của thực tiễn hôị. Nhưng người đầu tiên đó C.Mác và P. Ăngghen lại
điều ngẫu nhiên. Có nhiều tài liệu cho thấy nếu C.Mác và P. Ăngghen không nêu lên quan điểm đó thì
sẽ có người khác nêu ra.
Từ những ví dụ trên, cái tất nhiên đã vạch đường đi cho mình xuyên qua snhững cái ngẫu nhiên,
còn ngẫu nhiên hình thức biểu hiện của tất nhiên, đồng thời i bổ xung cho tất nhiên, m cho
cái tất nhiên được bộc lộ một cách sinh động cụ thể.
Tất nhiên và ngẫu nhiên có thể chuyển hoá cho nhau.
Tất nhiên và ngẫu nhiên không nằm yêntrng thái cũ mà thay đổi cùng với sự thay đổi của sự vt
và trong những điều kiện nhất đnh tất nhiên có thể chuyển hoá thành ngẫu nhiên và ngược lại.
Trong xã hội công xã nguyên thuỷ,việc trao đổi vật này lấy vật khác là việc hoàn toàn ngẫu nhiên.
khi đó, lực lượng sản xuất thấp kém, mỗi công chỉ sản xuất đcho riêng mình dùng, Nhưng v
sau, nhờ có sphân công lao động, kinh nghiệm sản xuất của con người cũng được tích luỹ, con
ngưi đã sản xuất được nhiều sản phẩm hơn, dẫn đến có sản phẩm dư thừa. Khi đó, sự trao đổi sản
phẩm trở nên thường xuyên hơn và biến thành hiện tượng tất nhiên của xã hội.
Sự chuyểna giữa tất nhiên và ngẫu nhiên còn thể hin chỗ, khi xem xét trong mối quan hệy,
thông qua mặt này thì sự vật, hiện tượng đó là cái ngẫu nhiên, nhưng khi xem xét trong mối quan hệ
khác thông qua mặt khác thì s vật, hiện tượng đó lại cái tất nhiên. Như vậy, ranh giới giữa tất
nhiên và ngẫu nhiên chỉ có ý nghĩa tương đối. Do vậy không nên cứng nhắc khi xem xét sự vật, hiện
ng.
lOMoARcPSD|36517 948
Một số kết luận về mặt phương pháp luận
Vì cái tất nhiên là cái trong những điều kiện nhất định dứt khoát phải xảy ra và phải xảy ra đúng như
thế này chứ không thể thế khác, còn cái ngẫu nhiên là cái có thể xảy ra cũng có thể không xảy ra, có
thxảy ra thế này, cũng có thể xảy ra thế khác. Cho nên, trong hoạt động thực tiễn, ta cần dựa vào
cái tất nhiên chứ không thdựa vào cái ngẫu nhiên. Nhưng không phải vì thế có thể bỏ qua cái
ngẫu nhiên, tuy cái ngẫu nhiên không chi phối sphát triển của sự vật, nhưng nó có ảnh hưởng
đến sự phát triển ấy, đôi khi có thể làm cho tiến trình phát triển bình thường của sự vật đột nhiên biến
đổi. vậy, trong hoạt động thực tiễn cần có các phương án nh động dự phòng cho trường hp
các sự biến ngẫu nhiên xuất hiện. Có như vậy mới tránh được bị động trong các hoạt động thực tiễn.
- Vì cái tất nhiên bao giờ cũng biểu lộ ra ngoài thông qua cái ngẫu nhiên, vạch đường đi cho
mìnhthông qua số cái ngẫu nhiên, cho nên muốn nhận thức cái tất nhiên cần bắt đầu từ nghiên
cứu rất nhiều cái ngẫu nhiên.
- Cái ngẫu nhiên là nh thức trong đó ẩn nấp cái tất nhiên, cho nên trong hoạt động nhận thc
cũngnhư hoạt đng thực tiễn không nên bỏ qua cái ngẫu nhiên, bao giờ cũng phải chú ý tìm ra
cái tất nhiên ẩn giấu đằng sau những cái ngẫu nhiên đó.
- Cái ngẫu nhiên không chỉ là hình thức biểu hiện của cái tất nhiên, mà còn là cái bổ xung cho
tấtnhiên, do đó, ta phải nghiên cứu i ngẫu nhiên để thể biết cách ngăn ngừa hạn chế những
ngẫu nhiên có hại và lợi dụng những ngẫu nhiên có lợi.
- Không phải cái chung o cũng đồng thời cái tất nhiên, cho nên vạch ra được cái chung
chưacó ý nghĩa là đã vạch ra được cái tất nhiên. Đó mới chỉ là một bước trên con đường vạch ra cái
tất nhiên mà thôi.
- Trong những điu kiện nhất định, cái tất nhiên thể biến thành cái ngẫu nhiên, và ngược lại,
chonên cần chú ý tạo ra những điều kiện cần thiết hoặc để tạo điều kiện, hoặc đngăn trở schuyển
hoá đó diễn ra tùy theo yêu cầu của hoạt động thực tiễn.
Kết luận
Nghiên cứu các cặp phạm trù của phép biện chứng duy vật đã khái quát mối liên hệ biện chứng ca
các svật hiện ợng trong quá trình vận động và phát triển của chúng. Do đó, nghiên cu những
cặp phạm trù này có ý nghĩa rất cần thiết trong việc xác lập và nâng cao trình đtư duy biện chứng
để giải quyết các vấn đthực tiễn kinh tế - xã hội.
Với mỗi phạm trù cần nắm được bản chất và mối liên hệ biện chứng giữa chúng, từ đó xây dựng các
nguyên tắc phương pháp luận của việc nhận thức và giải quyết các vấn đề thực tiễn.

Preview text:

lOMoARc PSD|36517948
Khái lược về phạm trù triết học
Định nghĩa về phạm trù
Trong quá trình suy nghĩ, con người thường xuyên phải sử dụng những khái niệm nhất định như
“người”, “động vật”, “kim loại”, vv… Những khái niệm đó là hình thức của tư duy để phản ánh những
mặt, những thuộc tính quan trọng nhất của lớp sự vật, hiện tượng nhất định.
Tuỳ thuộc vào số lượng của sự vật, hiện tượng được khái niệm phản ánh mà ta có các khái niệm rộng, hẹp khác nhau.
Phạm trù là khái niệm rộng nhất, phản ánh những mặt, những thuộc tính, những mối liên hệ chung và
cơ bản nhất của các sự vật và hiện tưọng thuộc một lĩnh vực hiện thực nhất định.
Mỗi bộ môn khoa học đều có phạm trù riêng của mình. Chẳng hạn, vật lý học có các phạm trù năng
lượng, khối lượng…; trong sinh học có phạm trù biến dị, di truyền,…; trong kinh tế học có các phạm
trù hàng hóa, giá trị, mỹ học có các phạm trù cái đẹp, cái bi, cái hài… v.v…
Phạm trù của phép biện chứng duy vật là những khái niệm chung nhất, phản ánh những mặt, những
thuộc tính, những mối liên hệ cơ bản phổ biến nhất của toàn bộ thế giới hiện thực (bao gồm cả tự
nhiên, xã hội và tư duy), ví dụ như các phạm trù: vật chất, ý thức, mâu thuẫn, nguyên nhân, kết quả,
bản chất, hiện tượng.v.v...
Bản chất của phạm trù
Chủ nghĩa duy vật biện chứng cho rằng: -
Phạm trù được hình thành trong quá trình hoạt động nhận thức và thực tiễn. Mỗi phạm trù là
kết quả của giai đoạn nhận thức trước đó, đồng thời là điểm tựa cho giai đoạn nhận thức kế tiếp để
con người đi sâu tìm hiểu bản chất của sự vật. Vì vậy, Lênin cho rằng, các phạm trù là những bậc
thang của quá trình nhận thức. -
Là kết quả của hoạt động nhận thức và hoạt động cải tạo thực tiễn, các phạm trù phản ánh
nhữngthuộc tính, những mối liên hệ tương ứng vốn có trong bản thân hiện thực. Vì vậy, nội dung của
chúng mang tính khách quan, bị thế giới khách quan quy định (mặc dù hình thức tồn tại của phạm trù
là chủ quan). Do đó, phạm trù là những hình ảnh chủ quan của thế giới khách quan.
-Vì thế giới khách quan luôn ở trong trạng thái vận động, biến đổi không ngừng; cho nên nội dung của
các phạm trù cũng thay đổi và phát triển theo, hệ thống các phạm trù cũng ngày càng được bổ sung
bằng những phạm trù mới hơn.
Phép biện chứng duy vật đã khái quát một số cặp phạm trù mà mối liên hệ giữa chúng mang tính quy
luật, phản ánh những mặt khác nhau cơ bản, phổ biến nhất và bền vững của thế giới khách quan.
Chúng ta sẽ đề cập đến sau đây:
Cặp phạm trù tất nhiên và ngẫu nhiên
Khái niệm tất nhiên và ngẫu nhiên
Tất nhiên (tất yếu) là cái do những nguyên nhân cơ bản bên trong của kết cấu vật chất quyết định và
trong những hiện tượng nhất định, nó phải xảy ra đúng như thế chứ không thể khác được.
Ngẫu nhiên là cái không phải do mối quan hệ bản chất của các kết cấu vật chất, bên trong sự vật
quyết định mà do những yếu tố bên ngoài, do sự ngẫu hợp nhiều hoàn cảnh bên ngoài quyết định. lOMoARc PSD|36517948
Do đó nó có thể xuất hiện, có thể không xuất hiện, có thể xuất hiện như thế này hoặc có thể xuất hiện như thế khác.
Gieo một con xúc xắc sẽ có một trong sáu mặt ngửa và một trong sáu mặt sấp, đó là tất nhiên, nhưng
mặt nào sấp, mặt nào ngửa trong mỗi lần tung lại không phải là cái tất nhiên, mà là cái ngẫu nhiên.
Hoặc một thí dụ khác như đã là nhà tư bản thì tất yếu phải bóc lột sức lao động của công nhân. Điều
đó do bản chất quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa quyết định. Nhưng nhà tư bản tiến hành sản xuất
cái gì: ô tô, vải vóc, hay vũ khí chất độc, và bóc lột công nhân như thế nào... thì lại là cái ngẫu nhiên
vì nó do những nguyên nhân riêng biệt như: sự tác động của quy luật cung-cầu trong thị trường; điều
kiện thuận lợi hay khó khăn về nguyên vật liệu, về cơ sở hạ tầng, về thị trường tiêu thụ, hoặc do
những điều kiện cá nhân v.v.. để nhà tư bản lựa chọn sản xuất mặt này hay mặt kia.
Khi phân biệt phạm trù tất nhiên và phạm trù ngẫu nhiên cần chú ý:
Không đồng nhất phạm trù tất nhiên với phạm trù “cái chung”. Bởi vì: phần lớn cái chung được quyết
định bởi bản chất nội tại, bởi quy luật bên trong của sự vật khi đó cái chung gắn liền với cái tất nhiên,
nhưng cũng có cái chung chỉ là những thuộc tính được lặp đi lặp lại ở nhiều sự vật riêng lẻ, khi đó cái
chung là hình thức thể hiện của cái ngẫu nhiên.
Vì vậy, có cái chung là tất nhiên, nhưng cũng có cái chung là ngẫu nhiên.
Thuộc tính “biết chế tạo công cụ lao động và có ngôn ngữ” là cái chung của con người. Cái chung
này đồng thời cũng là cái tất nhiên, vì nó được nảy sinh do tác động của bản thân quy luật nội tại của
quá trình hình thành con người. Nhưng có cái chung là cái ngẫu nhiên,hoặc trong cuộc thi tuyển viên
chức của một công ty viễn thông ở một tỉnh nọ, có rất nhiều người dự thi từ nhiều trường đại học khác
nhau, nhưng những người được tuyển chọn đều là sinh viên được đào tạo tại Học viện công nghệ
bưu chính viễn thông. Đó là sự trùng hợp hoàn toàn ngẫu nhiên. Điều đó chứng tỏ rằng không phải
cái chung nào cũng là tất nhiên.
Cả ngẫu nhiên và tất nhiên đều có nguyên nhân. Sự khác nhau giữa chúng chỉ là ở chỗ cái tất nhiên
gắn liền với nguyên nhân cơ bản, nội tại của sự vật, còn ngẫu nhiên là kết quả tác động của một số
nguyên nhân bên ngoài.Ví dụ: Học và thi hết môn học đó là tất nhiên, nhưng trong quá trình học tập
có những sinh viên học chăm chỉ, hiểu bài thì tất nhiên họ sẽ là bài tốt, nhưng cũng có những sinh
viên học lệch, học tủ những nội dung mà họ cho là quan trọng, và khi bốc thăm đề thi, có thể họ bốc
đề trúng phần họ học tủ và họ làm bài được đó chính là ngẫu nhiên.
Cả tất nhiên và ngẫu nhiên đều có quy luật. Sự khác nhau ở chỗ: tất nhiên được tuân theo một loại
quy luật được gọi là quy luật động lực: khi biết trạng thái ban đầu của hệ thống nào đó ta có thể tiên
đoán chính xác trạng thái tương lai của nó (các định luật của quy luật NiuTơn là ví dụ cụ thể về quy
luật động lực). Còn cái ngẫu nhiên tuân theo quy luật thống kê: nếu biết trạng thái ban đầu của của
một hệ thống nào đó, ta không thể tiên đoán được trạng thái của nó trong tương lai một cách chắc
chắn mà chỉ có thể tiên đoán được với một xác suất nhất định.
Mối quan hệ biện chứng giữa tất nhiên và ngẫu nhiên
Tất nhiên và ngẫu nhiên đều tồn tại khách quan độc lập với ý thức của con người và đều có
vị trí nhất định đối với sự phát triển của sự vật
Trong quá trình phát triển của sự vật, không phải chỉ có cái tất nhiên mà cả cái ngẫu nhiên đều có vai
trò quan trọng. Nếu cái tất nhiên có tác dụng chi phối sự phát triển của sự vật thì cái ngẫu nhiên ảnh
hưởng tới sự phát triển đó, có thể làm cho sự phát triển của sự vật diễn ra nhanh hoặc chậm.

Cá tính của lãnh tụ một phong trào là yếu tố ngẫu nhiên, không quyết định đến xu hướng phát triển
của phong trào, nhưng lại có ảnh hưởng làm phong trào phát triển nhanh hoặc chậm, mức độ sâu
sắc của phong trào đạt được như thế nào... lOMoARc PSD|36517948
Tất nhiên và ngẫu nhiên cùng tồn tại
Nhưng chúng không bao giờ tồn tại một cách biệt lập với nhau dưới dạng thuần túy, mà bao giờ cũng
cùng nhau tồn tại trong sự thống nhất hữu cơ. Sự thống nhất đó được thể hiện ở chỗ: cái tất nhiên
bao giờ cũng thể hiện sự tồn tại của mình thông qua vô số cái ngẫu nhiên. Còn cái ngẫu nhiên là hình
thức biểu hiện của cái tất nhiên, đồng thời là cái bổ sung cho cái tất nhiên.
Điều đó có nghĩa là, cái tất nhiên bao giờ cũng là khuynh hướng chủ yếu của sự phát triển, nhưng
khuynh hướng ấy mỗi khi tự bộc lộ mình thì bao giờ cũng phải phải bộc lộ ra dưới một hình thức ngẫu
nhiên nào đó. Hơn nữa, bản thân cái tất nhiên ấy chỉ có thể được tạo nên từ những cái ngẫu nhiên
(tất cả những cái ngẫu nhiên ta thấy trong hiện thực không phải là ngẫu nhiên thuần tuý mà là những
ngẫu nhiên trong đó đã bao hàm cái tất nhiên, che giấu cái tất nhiên nào đó).
Hôm nay, xảy ra tai nạn xe cộ trên đường. Đó là một chuyện ngẫu nhiên. Nhưng cả thời gian nhiều
ngày qua, người ta thấy đoạn đường này thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, như vậy đằng sau những
tai nạn ngẫu nhiên nhưng xảy ra thường xuyên ấy chắc chắn có ẩn dấu một cái tất nhiên nào đó.
Chẳng hạn có thể do đây là đoạn đường vòng quá hẹp, nhiều nhà và cây to chắn tầm nhìn của người
tham gia giao thông, không có biển báo hiệu nguy hiểm từ xa. Chính vì địa thế đặc biệt đó đã khiến
cho việc xảy ra tai nạn trên đoạn đường này trở nên tất nhiên. Cái tất nhiên này nó bộc lộ thông qua
từng trường hợp tai nạn xe cộ cụ thể, ngẫu nhiên thường xuyên xảy ra trên đoạn đường này.
Trên lĩnh vực xã hội cũng như vậy, chẳng hạn sự xuất hiện nhân vật xuất sắc trong lịch sử là một tất
nhiên do nhu cầu của xã hội cần giải quyết những nhiệm vụ đã chín muồi. Nhưng ai sẽ giữ vai trò lịch
sử ấy lại là ngẫu nhiên. Nếu ta gạt bỏ người ấy thì sẽ xuất hiện nhu cầu phải có một người khác thay
thế, và sớm hay muộn, người thay thế này sẽ xuất hiện, tốt hơn hay xấu hơn, nhưng cuối cùng nhất định sẽ xuất hiện.
Sự xuất hiện lãnh tụ của giai cấp vô sản có quan điểm duy vật về lịch sử giữa thế kỷ 19 là nhu cầu tất
yếu của sự phát triển của thực tiễn xã hôị. Nhưng người đầu tiên đó là C.Mác và P. Ăngghen lại là
điều ngẫu nhiên. Có nhiều tài liệu cho thấy nếu C.Mác và P. Ăngghen không nêu lên quan điểm đó thì
sẽ có người khác nêu ra.
Từ những ví dụ trên, cái tất nhiên đã vạch đường đi cho mình xuyên qua vô số những cái ngẫu nhiên,
còn ngẫu nhiên là hình thức biểu hiện của tất nhiên, đồng thời là cái bổ xung cho tất nhiên, làm cho
cái tất nhiên được bộc lộ một cách sinh động cụ thể.
Tất nhiên và ngẫu nhiên có thể chuyển hoá cho nhau.
Tất nhiên và ngẫu nhiên không nằm yên ở trạng thái cũ mà thay đổi cùng với sự thay đổi của sự vật
và trong những điều kiện nhất định tất nhiên có thể chuyển hoá thành ngẫu nhiên và ngược lại.
Trong xã hội công xã nguyên thuỷ,việc trao đổi vật này lấy vật khác là việc hoàn toàn ngẫu nhiên. Vì
khi đó, lực lượng sản xuất thấp kém, mỗi công xã chỉ sản xuất đủ cho riêng mình dùng, Nhưng về
sau, nhờ có sự phân công lao động, kinh nghiệm sản xuất của con người cũng được tích luỹ, con
người đã sản xuất được nhiều sản phẩm hơn, dẫn đến có sản phẩm dư thừa. Khi đó, sự trao đổi sản
phẩm trở nên thường xuyên hơn và biến thành hiện tượng tất nhiên của xã hội.
Sự chuyển hóa giữa tất nhiên và ngẫu nhiên còn thể hiện ở chỗ, khi xem xét trong mối quan hệ này,
thông qua mặt này thì sự vật, hiện tượng đó là cái ngẫu nhiên, nhưng khi xem xét trong mối quan hệ
khác thông qua mặt khác thì sự vật, hiện tượng đó lại là cái tất nhiên. Như vậy, ranh giới giữa tất
nhiên và ngẫu nhiên chỉ có ý nghĩa tương đối. Do vậy không nên cứng nhắc khi xem xét sự vật, hiện tượng. lOMoARc PSD|36517948
Một số kết luận về mặt phương pháp luận
Vì cái tất nhiên là cái trong những điều kiện nhất định dứt khoát phải xảy ra và phải xảy ra đúng như
thế này chứ không thể thế khác, còn cái ngẫu nhiên là cái có thể xảy ra cũng có thể không xảy ra, có
thể xảy ra thế này, cũng có thể xảy ra thế khác. Cho nên, trong hoạt động thực tiễn, ta cần dựa vào
cái tất nhiên chứ không thể dựa vào cái ngẫu nhiên. Nhưng không phải vì thế mà có thể bỏ qua cái
ngẫu nhiên, vì tuy cái ngẫu nhiên không chi phối sự phát triển của sự vật, nhưng nó có ảnh hưởng
đến sự phát triển ấy, đôi khi có thể làm cho tiến trình phát triển bình thường của sự vật đột nhiên biến
đổi. Vì vậy, trong hoạt động thực tiễn cần có các phương án hành động dự phòng cho trường hợp
các sự biến ngẫu nhiên xuất hiện. Có như vậy mới tránh được bị động trong các hoạt động thực tiễn. -
Vì cái tất nhiên bao giờ cũng biểu lộ ra ngoài thông qua cái ngẫu nhiên, vạch đường đi cho
mìnhthông qua vô số cái ngẫu nhiên, cho nên muốn nhận thức cái tất nhiên cần bắt đầu từ nghiên
cứu rất nhiều cái ngẫu nhiên. -
Cái ngẫu nhiên là hình thức trong đó ẩn nấp cái tất nhiên, cho nên trong hoạt động nhận thức
cũngnhư hoạt động thực tiễn không nên bỏ qua cái ngẫu nhiên, mà bao giờ cũng phải chú ý tìm ra
cái tất nhiên ẩn giấu đằng sau những cái ngẫu nhiên đó. -
Cái ngẫu nhiên không chỉ là hình thức biểu hiện của cái tất nhiên, mà còn là cái bổ xung cho
tấtnhiên, do đó, ta phải nghiên cứu cái ngẫu nhiên để có thể biết cách ngăn ngừa hạn chế những
ngẫu nhiên có hại và lợi dụng những ngẫu nhiên có lợi. -
Không phải cái chung nào cũng đồng thời là cái tất nhiên, cho nên vạch ra được cái chung
chưacó ý nghĩa là đã vạch ra được cái tất nhiên. Đó mới chỉ là một bước trên con đường vạch ra cái tất nhiên mà thôi. -
Trong những điều kiện nhất định, cái tất nhiên có thể biến thành cái ngẫu nhiên, và ngược lại,
chonên cần chú ý tạo ra những điều kiện cần thiết hoặc để tạo điều kiện, hoặc để ngăn trở sự chuyển
hoá đó diễn ra tùy theo yêu cầu của hoạt động thực tiễn. Kết luận
Nghiên cứu các cặp phạm trù của phép biện chứng duy vật đã khái quát mối liên hệ biện chứng của
các sự vật hiện tượng trong quá trình vận động và phát triển của chúng. Do đó, nghiên cứu những
cặp phạm trù này có ý nghĩa rất cần thiết trong việc xác lập và nâng cao trình độ tư duy biện chứng
để giải quyết các vấn đề thực tiễn kinh tế - xã hội.
Với mỗi phạm trù cần nắm được bản chất và mối liên hệ biện chứng giữa chúng, từ đó xây dựng các
nguyên tắc phương pháp luận của việc nhận thức và giải quyết các vấn đề thực tiễn.