Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn | Tập làm văn lớp 5

Tài liệu Tập làm văn lớp 5 giúp các em học sinh lớp 5 có thêm nhiều vốn từ nhanh chóng hoàn thiện bài văn thật hay, dễ dàng đạt điểm cao cho bài thi của mình. Sau khi lập được dàn ý, các em dễ dàng triển khai thành bài văn với đầy đủ các ý quan trọng. Đồng thời, thầy cô cũng có thể tham khảo để soạn giáo án cho học sinh của mình. Mời thầy cô và các em cùng theo dõi bài viết!

1
Dàn ý Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Dàn ý số 1
a. Mi
Hoa phượng đã n rc trên nhng vòm lá, tiếng ve cũng đã m ran trên khp
nhng cành cây. Vy là mt mùa na đã v. Gi lên trong em nhng cm
c xuyến xao khó t. Nhng k nim v mùa hè xưa cũng theo đó hin
về. Đó là nhng k nim mà sut cuc đời này em không th nào quên.
b. Thâni
- Gii thiu v ngưi bạn đã cùng em xây dng nên k nim khó quên y:
Đó là Quân - ngưi bạn thân mà em đã chơi t khi hc mu giáo
Cu y mt cu trai cao ráo, hin lành và tt bng
Lúc nào Quân ng giúp đ, bao dung em như một người anh trai thc
th
- K li chi tiết k nim đáng nh:
Hôm đó ngày ngh hè đu tiên ca năm lớp 3, em đã r Tun ng
nhau ra chơi b sông cho mát
C hai hào hng chy ra b ng chơi
Lúc đu, chúng em ch ngi trên b và cho chân xung dòng nước đ h
nhit
Nhưng sau đó, do trời nóng quá, nên em đã rủ Quân lội ra ng đ tm
mát
Quân đồng ý ngay lp tc, thế chúng em sung sướng ngp lặn dưới
ng nước mát lành ca dòng sông
Sau mt hồi vui chơi, chúng em quyết đnh lên b để tr v nhà
2
Cht c em đang i vào b, thì cm giác một cái gì đó trơn trượt
qun ly c chân ca mình
Ngay lúc y, em s hãi vô cùng, nghĩ rằng đó một con rắn đang bò lên
chân mình
Thế là em hét ln, va kêu va khóc, trông ti nghip vô cùng
Ngay lp tức, Quân đang sát b liền bơi v phía em, sau khi nghe rõ em
i là có rn thì cu y ln xung đ kim tra
i s ng ngàng và xu h ca em, cu y cm lên một đon r bèo
Lúc đy em cm thy xu h cùng, ch mun ngp ln xung nước
Nhưng Quân đã cười xòa và kéo em vào b
Lúc này, em mi hoàn toàn nh tĩnh tr li cm thấy xúc đng vô
cùng, khi Quân đã hoàn toàn không ngđến an nguy ca bn thân, ngay
lp tc gii cu em khi thy em gặp “nguy hiểm”
c. Kết bài
S vic lần đó m em đưc mt phen xu hổ, nhưng ng đã giúp cho tình bn
gia em và Quân thêm gn kết. Đến bây gi, tình bn ca chúng em vn tốt đẹp
như vy. mong rng, dù sau này ra sao thì em và Quân vn mãi nhng
ngưi bn tt nht ca nhau.
Dàn ý s2
I. Mởi
Giới thiệu một kỉ niệm đáng nh
Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó
II. Thân bài
1. Miêu tả sơ nét về người làm nên kỉ niệm với bạn
Hình dạng
3
Tuổi tác
Đặc điểm mà bn ấn tượng
Tính cách và cách cư xử của người đó
2. Giới thiệu kỉ niệm
Đây là kỉ niệm buồn hay vui
Xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào
3. Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
Kỉ niệm đó liên quan đến ai
Người đó như thế nào?
4. Diễn biến của câu chuyện
Nêu mở đầu câu chuyện và diễn biến như thế nào
Trình bày đỉnh điểm của câu chuyện
Thái độ, tình cảm của nhân vật trong chuyện
5. Kết thúc câu chuyện
Câu chuyện kết thúc như thế nào
Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bạn qua câu chuyện.
III. Kết bài
Câu chuyện một kỉ niệm đẹp thời cắp sách đến trường. Nó đã cho em một bài
học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này.
Dàn ý s3
a. Mở bài
Giới thiệu bạn mình là ai?
Giới thiệu về kỉ niệm với người bạn đó khiến mìnhc động nhất?
4
b. Thâni
Kể về kỉ niệm đó:
Xảy ra ở đâu?c nào? Với những ai?
Sự việc chính và các chi tiết.
Điều gì khiến em xúc động?c động như thế nào?
c. Kết bài
Em suy ngvề kỉ niệm đó?
Suy nghĩ ca em về người bạn đó.
Dàn ý số 4
1. Mi
Hoàn cnh, thi gian khiến em nh v k niệm k quên đó
2. Thân bài
- Gii thiu chung v ngưi bn ca em:
Người bạn đó là ai?
Em và bạn đó đã chơi vi nhau bao lâu ri?
C hai có thường xuyên đi chơi, đi hc cùng nhau không?
- K v k nim đáng nh ca hai người:
K niệm đó diễn ra vào lúc nào? Hôm đó ngày gì? hoạt động gì đc
biệt lúc đó kng?
Lúc s kiện đó xy ra, em và bạn đangm gì? Cảm xúc, suy nghĩ ca hai
ngưi?
5
K li chi tiết din biến s kin (m đu, tiến trình, kết thúc): trong đó
chú ý đến miêu t hoạt đng, biu cảm, suy nghĩ ca em và bn mình
- Sau khi s kin đó kết thúc:
Em và bạn đã suy ng?
Tình bn của hai ni tr nên như thế nào sau s kiện đó?
3. Kết bài
Ý nghĩa của s kin lần đó đi vi em và tình bn ca em
Mong mun ca em v tình bn này
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn ngắn gọn
Mt k niệm đáng nh nht giữa em và người bn thân thiết nht, chính mt
k nim din ra vào chiều mùa hè hai năm trước.
Hôm đó, bui trưa trời mát, em và Khải đã r nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh
nng gay gắt, nước ng được cây khế, cây da chê rp mát lnh, hp dn
cùng. vậy, chúng em đã là, không khởi động ngay lp tc lao xung
ng nước mát. Trong lúc đang sung ớng bơi lội, em cht thy phn bp chân
b cng li. Sau vài giây git mình, em nhận ra ngay mình đã b chut rút. Chao
ôi, cơ th em nhanh chóng mt cân bng và hai tay em chi vi liên tc.
May mn thay, Khi gần đó nhn ra tình hình ca em, vội bơi lại để ng cu.
Vn nh th của em to hơn Khi nhiu, nên quá trình gp khá nhiều kkhăn.
Xung quanh li chẳng người ln nào vì đang giữa trưa. vậy, Khi vn
kiên trì kéo em vào b tng chút, tng chút mt. Ch gần hai mươi phút sau, em
cu y mới vào được b. Mt Khi lúc ấy đỏ bng vì mt, th từng i ln,
nhưng vn quan tâm xoa chân cho em, nhm giúp em sớm đ hơn. Nhờ Khi,
mà em đã an toànt qua tình hung nguy hiểm đó.
6
Cũng từ hôm y, tình bn gia em Khi càng tr nên thân thiết hơn. Em xem
cu ấy như là người anh trai thân thiết nht ca mình.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Nhng k nim tui hc trò luôn là điu thú v. Và k niệm đáng nhớ nht chính
là lần em cùng người bn thân ca mình đi chơi vào một ngày mưa năm ngoái.
Hôm ấy, mưa rào đt ngt, nên lớp em được ngh tiết th dc. Thế em
đã cùng bạn thân của mình Minh Quân đp xe v nhà. Tuy nhiên, đúng hôm
y Quân lại quên mang áo a theo. Cuối ng, chúng em đã quyết đnh là
cùng nhau tắm mưa.
C hai đa ci dép cho vào gi xe, ri mi bắt đầu đp xe v nhà. Thay vì đi
con đường ngắn như hằng ngày, chúng em đã c tình chọn con đường vòng xa
n, băng qua một đoạn đường vng có ng sui nhỏ. Lúc đến đó, chúng
em n dng xe li, chy xuống nước nô đùa. Cảm giác n chúng em đang
bé li, tr v cái thời còn chưa phải đến trường. Khi ấy, em và Quân đu còn
nh, lén m trn ra sân tm mưa. Hôm y, c hai đa vui lm. Vừa đùa giỡn va
ời đùa ầm ĩ như hai đa ngc. Mãi khi mưa gn ngt, chúng em mi tr v
nhà.
Hu qu là c hai đa đu b st nh, phi ngh hc hai m liền. Đứa nào ng
b m mng cho mt trn nh đời. Tuy vậy, đó vn là k niệm đáng nh nht ca
chúng em.
Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Thái ni bn thân thiết nht ca em. Chúng em đã chơi cùng nhau sut
năm m nay. Chuyn lần đầu chúng em gặp nhau cũng chính kỷ nim
đáng nh nht ca chúng em.
7
Hôm y là bui tập trung đầu tiên ca hc sinh lp 1 toàn trưng. Em cùng m
đến trường vi s hi hp và lo lng. Khi m ri đi, em đã ngi mt mình trên
ghế đá bi không dám bt chuyn vi các bạn khác. Đúng c y, mt vi
khn mt tròn bầu bĩnh siêu đáng yêu đã ch động tiến li bt chuyn vi
em. Đó chính Thái Hà. Thy em v ngi ngùng, cu ấy đã ngồi xung bên
cnh và t gii thiu v mình. Biết bn y cùng tui, lại được phân vào cùng lp
nên em cũng thoải mái hơn. Ch một lát sau, chúng em đã hào hng trò chuyn
đủ thứ. Hà đã dẫn em đi vòng quanh sân tng, gii thiệu cho em các cơ sở vt
chất như nv sinh, thư viện, sân bóng, căn-tin. Thì ra m ca là giáo viên
trong trường, nên t nh cu ấy đã rất hay đến đây, nên nm rõ b cục. Có Hà đi
bên cnh, em cm thy t tin hơn hn. Chính cu ấy đã dn em hoàn nhp cùng
bạn bè và trường hc.
Mãi đến hôm nay, em vn nh n i tươi tn và ánh mt lp lnh ca Thái
m y. Sut năm năm qua, cậu y vn luôn cnh em cùng em hc tp,
vui chơi. đã thêm nhiều người bn mới, nhưng chng ai có th thay thế
đưc Hà trong trái tim em.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn chi tiết
i văn mẫu 1
“Thời gian trôi qua nhanh. Ch còn li nhng k niệm…”. Tht vy, bây gi tôi
đã trải qua n chc năm hc nhưng mỗi ln li bài hát y vang lên ng i li
nâng nâng khó t nh v nhng k nim ca tôi và Lan năm chúng tôi học lp 4.
Tôi Lan đôi bn thân vi nhau t nh vì nLan gn nhà tôi. gì chúng
tôi cũng chia ngt s bùi cho nhau như hai ch em gái vy. Hng ngày Lan
thường sang gi i đi hc k c tri a lẫn tri nắng. Nhưng m nay tri
mưa cũng như mọi khi thôi mà i nhà ch i…chờ mãi đến gn by gi
vn không thy Lan sang gọi mình đi hc. i liền nghĩ và i thầm: “Hôm nay
8
không đi mình đi hc thì hôm sau mình s đi trước và kng đi bn nữa đâu.”
Nói xong tôi lin nhanh chóng chy vội đến trường vì s vào lp mun. Tri
mưa, nước tát vào mặt, đường b trơn nên i b vp ngã bn hết quần áo. Đến
lp li b c bn trong lp trêu con áo p nên tôi càng bc và gin bạn hơn.
Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan i lại ngbn đang chơi với
các bn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đu i c
này Lan kng còn là bn thân na.
Tùng…tùng…tùng ba tiếng trng vang lên báo hiu gi vào lp, tt c mi
người đã ngi vào hết ch ca mình ch còn ch Lan vng. Một lúc sau bước
vào lớp và nói: “ Hôm nay bn Lan b m nên xin phép cô ngh các em ạ.” Nghe
nói lúc này i cm thấy thương bạn li vi bạn cùng. Dường n
gi hc hôm y i chng tiếp thu được gì. bảo đọc thì đc, bo viết thì
viết. Tôi ch mong sao tiết học m đấy trôi đi thật nhanh đ còn chy v thăm
bạn. Nhưng không ngờ tiết học m đấy trôi đi lâu lm chc bi tôi không
chú ý nghe ging. Thế ri tiết học cũng kết thúc, tôi chy nhanh v nhà bn, ri
c vào nthy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mt bn nht
nht hẳn đi. Mi mt ngày trông bn khác hẳn. i đến bên bn i:
Cho mình xin li bạn nhé”. Lan va nghn ngào vừa i: Mình mới tht
li vi bạn. Mình đã không báo trưc vi bn mình b m nên không đi hc
được.” Thế ri cng tôi lại thương yêu và q mến nhau như cũ. t đó tình
bn ca chúngi li càng tr nên thm thiết hơn.
Nhng k nim v tình bn thật đúng chân thành. Nó xut pt t trái tim đến
vi trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:
“Sng trong b ngọc kim cương
Không bng sng giữa tình thương bạn bè.”
i văn mẫu 2
9
Mt mùa hè na li v, kéo theo trong em nhng cm c xn xang khó t.
c k niệm khó quên cùng ni bn thân nht của em cũng theo dòng cảm c
y mà hin v.
Đó một mùa hè ca ba năm v trước. Lúc đó, em mi là mt hc sinh lp 2
vi tính tình hiếu đng, nghch ngm. Chính vì thế đôi khi em gây k chu
cho người khác. Em vn nh rất ngày hôm đó, vì nắng nóng, nên em đã sang
nhà r Tuấn cùng mình đi bơi h bơi gần nhà. Mi chuyn vn diễn ra như
mi hôm, khi chúng em khởi động làm nóng người ri nhy ùm xung dòng
c mát. Thế nhưng lúc y, tính nghch ngm trong em li ni lên. Em r Tun
cùng chơi trò thi lặn lâu dưới nước. Ri khi Tuấn đang cố nín th thì em đã trèo
lên lưng, nhn c ngưi Tun chìm xuống dưới nước. Sau khi làm xong, em lin
ời lên khoái chí. Nhưng ngay khi thy Tun tri lên vi v mặt đau đớn, liên
tc ho sc sụa đến k th, thì em ngay lp tc nhận ra được sai lm ca mình.
Lúc đó, em s lm, tay chân lung cung không biết làm sao. Ch dám xoay
quanh, v vào lưng Tun và liên tc xin li. Tht may, ch mt lát sau tTun
cũng bình thường tr li. cu y không h trách hay quát mng em, mà ch
nh nhàng dn em lần sau đừng làm như thế nữa. Điều đó khiến em cm động
cùng.
T lần đó, tình bn gia em và Tun càng tr nên thân thiết n. em ng
dn b đưc tính nghch ngm ca mình. Mi nhắc đến k nim này, em đu vô
cùng xu hổ. Nhưng em s không bao gi quên nó, đ nhc nh bn thân không
đưc phm li li lầm đó.
i văn mẫu 3
Thấy i vnhà trễ hơn mọi bữa, mi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy?
Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút con về. Chắc lớp sinh hoạt
phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào
10
cất cặp rồi ra b nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mthỏ
thẻ.
- Chuyện thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con n dì đi về sau
cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời
nắng quá, hai đứa nép vào vđường đi. Đến ntư đầu làng, vừa mới bước
sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo
Phương dừng lại:
- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?
- Mình cũng nghe như thế.
Chúng con nn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất
lên. Cả hai đứa nđã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng
con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.
- Ôi! Một bà già.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ
me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm
cạnh chân. Mái c đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ
lên trán bà thấy lạnh toát.
- Làm sao bây giờ hả Phương?
Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:
- Cậu có mang theo dầu không?
Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy
ra một lọ dầu gió Kim mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa
thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng đ mười m phút,
11
chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. mở mắt nhìn chúng
con rồi thều thào:
- Cho bà chút nước.
Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại coni nhanh:
- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
- Phương chạy i lại gần một trăm mét, ngay quán Lựu, mua một túi nước
chanh ng hút rồi tất tả trở li đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho
uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xung bên cho
bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:
- làng bên kia đi thăm đứa cháu gái xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá,
bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngi được một chút thì thấy xây
xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.
- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?
- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà
vào bệnh viện rồi nhắn với người ncủa bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ.
Từ xa, một chiếc Honda tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này
lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:
- Cháu đi về đâu?
- Thưa c, cháu không đi nhưng có một bà cụ bmệt. Chúng cháu đi học về,
thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!
Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương,
bác vội nói:
12
- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viện.
Bác bế bà cụ trên tay rồi ng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa
Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:
- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui hành đng của hai cháu. Bây giờ hai
cháu yên tâm về. c đến m Đông, báo cho cháu gái của đến bệnh
viện ngay.
Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con vtrễ vì lí
do thế đấy, mẹ ạ!
Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình vThành
phHồ Chí Minh. Chúng i vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện
trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.
i văn mẫu 4
Em có một người bạn rất thân, hai đứa luôn khăng khít với nhau, cùng nhau chia
sẻ niềm vui nỗi buồn. Thắm đà theo gia đình vquê sinh sống nhưng những
tình bạn tốt đẹp ấy vẫn ln sống trong em.
Bạn Thắm vóc dáng nhnhắn, thân hình mảnh khảnh nhưng rất khỏe, i
tóc dài thường buông a lúc nhà và được cột gọn gàng khi đến trường. Với
gương mặt sáng ng chiếc mũi thanh , Thắm rất thông minh. Bạn hc sinh
giỏi nhiều năm liền lớp. Vua siêng năng lại sáng dạ, học đâu hiểu đây nh
bài lâu, Thắm được các bạn mến phục. Thắm tốt lắm, luôn giúp đnhững bạn
gặp khó khăn về học tập lẫn sức khỏe.
Em nhnhư in một sviệc đã khiến em cảm thấy hổ thẹn, sự việc ấy đã một
kỉ niệm đẹp, một bài học quý cho em về tình bạn.
Bạn Dung trong lớp nghhọc đã hai ngày, kng do,cô giáo các bạn rất
lo. Được giáo phân công, Thắm tìm đến nDung. Gia đình Dung rất khó
13
khăn. Bố mất sớm, mlấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chcòn Dung với
bà. lại già thường xuyên đau m nên những ngày qua, kng ra chợ
mua bán rau củ được. Theo em, sau khi căn nguyên, Thắm chỉ cần báo lại
cho xong. Thế bạn ấy ngày hai buổi đến với bạn Dung. Có hôm tôi mịt
mới về. Thú thật rằng khi ấy em gin Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn
thân thiết với em nữa. Em tỏ thái đlạnh nhạt với bạn ấy; thm chí, em cũng
chẳng thèm đến nhà Dung, Thắm và các bạn cùng lớp nhiều lần khuyên nhủ.
Hôm Dung trở lại lớp, giáo tuyên bố với lp rằng bạn ấy vẫn đsức dthi
học kì. đã kiểm tra nhận xét tốt v những kiến thức mà bạn Dung còn
thiếu trong thời gian vắng mặt. được kết quấy, công của bạn Thắm rất lớn.
giáo rất hài lòng về Thm. Thắm là một người bạn tốt, luôn quan tâm đến
mọi người, giúp đai thì giúp tận tình. của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến
Thắm.
Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em
lấy hết can đm, hỏi Thắm giận mình không. Câu trả lời của Thắm khiến em
không thể nào quên : "Giận về điều gì? Tình cảm bạn bè rất đáng q, đáng trân
trọng nhất trong quãng đời học sinh. Không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu t
ta sẽ quý nhau n.
Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất ca em. Em cố gắng học thật tốt, thật giỏi
để sánh với bạn ấy. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo.
i văn mẫu 5
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn n nhớ. Hồi học lớp Hai,
tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, kng khí m áp, chúng tôi tha
hồ t thở bầu không ktrong lành. Vườn trường nhiều sắc hoa. i thích
nhất cây hoa cúc vàng. nhiều cánh, nhụy giữa, cánh hoa mềm mại xếp
14
đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dthương, sắc hoa
màu vàng rực rỡ.i nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnhu môi:
- đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng bà chúa của các
loài hoa.
Tôi Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình đúng cả.
Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi!
Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúngi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa
nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: "Hoa nào cũng đẹp,
mỗi hoa một vđẹp riêng. Cái chính chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa
đẹp hơn, tươi n và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác". Tôi và Quỳnh nghe
bác i mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng i nn nhau với ánh mắt vui vẻ như
ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kniệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong
tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
i văn mẫu 6
Trong tâm trí mỗi người đều những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó
quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của em
đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha
Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rào trong gió. Những con sóng đua
nhau chạy vào btung bọt trắng a. Biển c hiềna, lặng ng, nhưng có
lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất ccái xung quanh nó ra xa. Đứng trên
15
bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh ra ki, mang
về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất
nhiều. Em My cùng nhau xây lâu đài cát " thu hoạch " được rất nhiều v
sò, ốc, san hô,.... Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra
một nhàng cao cấp. đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất
nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đa lại ra biển ng mát và đi dạo. Lúc
ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán gẫu những câu chuyện không thật trên đời.
Tiếng cười đùa của bọn em a vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên
biển thật yên tĩnh ......
Đến giờ đã ba năm ktừ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ kng bao gi
quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong m trí của em. Ngày ấy, một
kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp.
i văn mẫu 7
Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bmẹi đã
luôn dặn tôi rằng phải cố gắng hc tập, kng được thua bạn nào cả, như vậy
sau này i sẽ không khổ giống bố mẹ i bây giờ. Tôi đã làm theo lời bmẹ,
suốt ngày tôi chhọc và đọc sách, tôi không muốn i chuyện với ai tôi cảm
thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian họci lại ngồi đọc
sách đọc truyện, i không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi
đang làm , hhỏi thì i nói nấy. vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất
lớp i không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, i đã
ngnhư vậy!
Cho đến một ngày, một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp
giáo giới thiệu bạn ấy tên Trang lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền
quá, i thấy kng biết bạn ấy học giỏi không? tôi không thích ai
học giỏi hơn i cả. Thật bất ngờ khi giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, dặn tôi
phải giúp đỡ bạn ấy học tập.
16
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc
nhiên khi Trang ng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn i một lúc lâu, thấy
vậy tôi quay sang hỏi "bạn nn vậy", Trang mỉm cười nói "đó quyển sách
tớ thích nhất, tớ đã từng ước mình được đọc dù chỉ một lần". Thì ra
Trang rất thích quyển sách i đang đọc, i cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang
"nếu bạn thích thì đc xong tớ sẽ cho bạn mượn". Trang cười nhẹ "thật nhé!".
Cuối giờ tôi đưa ch cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào
cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho i nghe vquyển sách đó, rồi kcho
tôi nghe vgia đình Trang. Tra, Trang còn hoàn cảnh gia đình khó khăn
n i, bạn ấy không bmẹ với bà nội. ch vở bạn ấy do hàng
m khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại kngtiền đ
mua. Nghe
Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúngi cùng nhau học tập,i học
giỏi nên i sẽ dạy cho Trang những kiến thức i biết, và cho Trang mượn
những cuốn sách i đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghi thường sang nhà
Trang chơi gp đỡ bà nội của Trang nhổ c sâu. Chúng tôi hợp nhau đến
từng sở thích về món ăn, đc ch và nghe nhạc nữa. Đối với i, Trang một
người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm
trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều
n. Từ ngày Trang bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến
giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã
làm cho i thay đổi, bạn ấy i với i rằng "dù cuộc sống có khó khăn đến
mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ". Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ
khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vhơn rất nhiều, tôi
thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều n. Cảm ơn Trang đã bạn của
tôi.
17
Trong cuộc đời, ai ng những người bạn. Gặp được người bạn tốt niềm
hạnh pc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa i Trang, chúng i
sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
i văn mẫu 8
Trong ức của mỗi người, nhất đối với những người học sinh nem thì
một người bạn thân lại càng không ththiếu. Thật đặc biệt Đan- bạn thân
từ hồi lớp 1 đến giờ vẫn học với em.
Đan một c dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng.
Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm
lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đmọng, miệng lại luôn n
một ncười tươi đlộ hàm răng trắng muốt, tưởng chừng như những hạt ngọc
trai. Cô bạn này lạidáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói nghe rất ngọt
dịu dàng. Chính vì thế mỗi cuộc thi hát của trường, sự mặt của bạn
ấy là kng thể thiếu. Giọng ca "cây nhà lá vườn" này đã đưa về cho lớp, trường
rất nhiều giải nhất, n.
Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất nghm
túc. Những hoạt động của trường, lớp thì bạn luôn đứng đầu. vậy, Đan vẫn
coi việc học cần thiết nhất. Với một i đầu thông minh và tính toán nhanh
nên bạn học n toán rất giỏi. Đan luôn được thầy bạn quý mến bởi
học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời gian
giúp đỡ cha mẹ. Ngoài sở thích đọc sách, Đan một sở thích hơi bị quái là
thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi hai đứa lại hỏi thăm chuyện học tập,
tâm sự chuyện buồn vui. Lần em bị cảm, Đan đã thể hiện mình thực sự là
một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. vậy Đan vẫn đến n
em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực sự làm em
cảm động. Khi em hết bệnh ng c hai đa lại cùng nhau bước đi trên con
đường đến trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân.
18
Đan luôn một người bạn tốt kng chỉ đi với em với cả mọi người. Em
cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến.
i văn mẫu 9
Những năm học tiểu học, mình có rất nhiều bạn thân. Nhưng mình qnhất bạn
Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu chuyện chỉ Phương Thảo không cho mình
mượn bđồng học tập suýt nữa chúng mình giận nhau.
Chuyện thế này. Năm học lớp 3, vào đầu năm học, giáo kiểm tra việc
chuẩn bị đồ dùng học tập của lớp. Phương Thảo thuộc tổ 1 đã kiểm tra tuần
trước, tuần sau đến lượt tổ 3 của mình. chủ nhật mình vquê chơi nên sáng
thứ hai bố mẹ đưa thẳng đến lớp cho kịp gi hc nên không kịp ghé qua nhà lấy
bộ đồ dùng học tập. Đến lúc kiểm tra mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn
nhưng bạn kng cho thế mình b phê bình, mình xấu h quá ng
không chơi với Phương Thảo nữa kẻ xấu xa, đáng ghét. Mấy ngày thấy mình
xa lánh kng chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên nhân dịp ra chơi
mon men đến hỏi chuyện.
- Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.
- Ừ. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?
- Không. Bạn không hiểu mình rồi. giáo luôn nhắc nhở chúng ta phải trung
thực. Nếu mình cho bạn mượn, thể không biết bạn lỗi nhưng thực ra cả
bạn mình lại đều lỗi đó ti dối trá. Bố mẹ mình luôn nhắc nhmình
muốn trở thành người tốt trước hết phải người trung thực. Phương Thảo nói
một hồi, mình đứng nghe thấy có lí nhưng vẫn tỏ ra chưa hài long.
Cuối tuần b mình hỏi điểm kém kng? Mình thú nhận và kể chuyện
mâu thuẫn giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe xong vuốt c mình và
i: Bạn Phương Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực đức tính tốt điều
hay thứ 5 của Bác Hồ với các thiếu nhi các con. Ngay cổng trường con cũng
19
khẩu hiệu "Tiên học Lễ - hậu học văn" đấy thôi. Nghe bối xong mình thấy đã
sai. Sáng hôm sau, mình đến lớp thật sớm, chạy vội đến gặp xin lỗi Phương
Thảo.
Vậy mà đến nay đã 2 năm rồi đấy, nay chúng mình đã lên lớp 5. Kể tsự cố đó
mình Phương Thảo ng hiểu và thân nhau n. Chúng mình luôn nhắc nhau
luôn thi đua giành nhiều điểm tốt trong học tập.
i văn mẫu 10
Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật đẹp. Trời xanh ngắt
không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhxuống đường khiến i nhớ đến
Mai biết bao nhiêu.
Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lp, tôi quen
trong một trường hợp đặc biệt.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, i lại thấy một ăn mặc rách rưới đi bán
bỏng ngô. Một hôm trời a to nhưng cô kia vẫn đi bán bỏng. Thấy
bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo a của nh che cho bạn.
Hôm ấy, va đi tôi vừa hỏi:
- Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?
Cô bé trả lời:
- nh tên Mai. nmình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua
quần áo và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà i cũng chẳng hơn gì nMai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà
ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần nữa, tôi liền đem ngay ý
kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.
20
Cũng kể từ ngày m đó, tôi kng còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt
một hôm,tôi gặp lại Mai trong một thi hc sinh giỏi. i và Mai mừng rỡ ôm
chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bthi. Tôi ngồi ngay
dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu gi
thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến mt bài toán k thì tôi suy
ngi không ra. i nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán
tôi lấm tấm mồ hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước
mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt
lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Vậy tôi không gira xem nữa mà cố gắng đọc thật đề bài để tìm ra đáp
án,và cuối cùng, tôi cũng tìm ra đáp án. i liền viết một mạch. Vừa c hết giờ
cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, i:
Lúc nãy mình thấy bạn ng ng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy
thật sự ân hận. Tốt n hết chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân
và trí óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.
i văn mẫu 11
Sau khi bối mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà
ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của
Công ty công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về.
gần nhà bà ngoại cũng trường tiểu học, nhưng vì i là hc sinh ngoại
tuyến nên phải đi học xa, cách nhà đến n hai cây số. Nhiều m trời mưa
gió, tôi n nhỏ nên đi học thật vất vả. Mẹ vẫn an ủi động viên: "Hoàn cảnh gia
đình ta có nhiều khó khăn, con cố gắng, mẹ con ta cố gắng." Nghe mẹ nói, nước
21
mắt mẹ chảy ra, i thương mẹ, thương lắm. Học I lớp Ba, tôi đã phấn đấu
trở thành học sinh gii.
Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì bạn hàng xóm sang chơi. Đã
nhiều lần gặp nhau, nhưng i rụt rè không dám làm quen bắt chuyện. Người
bạn mới cao hơn i nửa cái đầu, gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn ng.
Đôi bàn tay p ng, bạn giở từng trang vcủa i, nheo mt cười, nói :Ch
viết cậu đẹp quá !"
Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu họ tên mình là Lê Th Hương Lan, rồi
thầm thì hỏi: "Đằng ntên?". Nghe i nói, bạn nhắc lại tên tôi: "Nguyễn Thị
Quỳnh". Chúng tôi cùngc rích cười...
Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc nói
chuyện vui, c trao đổi về các bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương
Lan mời tôi sang nhà bạn chơi, nhưng tôi chỉ hứa khất. Hoàn cảnh nghèo
khó, thiếu thốn nên mẹ dặn: "Không được thấy người sang bắt quàng làm họ".
Bố mLan đều dạy học: b dạy Toán trường Trung học sở Chu Văn An, m
Hiệu p trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, i trường về thì đã thấy
bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào.
- Cháu chào hai ông bà.
- Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?
- Vâng ạ!
Bố mẹ Lan xem giấy khen phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: "Con bé
ngoan học giỏi. Thương nó vất vả q!"... Ông bà cho tôi một số món quà,
một bộ quần áo rất đẹp sách vở, một i ba- màu xanh đựng sách vđi
học, th i hằng ao ước lâu nay. i cảm ơn, tay run run nhận quà. nhẹ
nhàng vuốt i tóc i và nói: "Thỉnh thoảng cháu sang nhà c chơi. Cháu và
cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó..."
22
Chắc là Hương Lan đã i với bố mẹ mình vhoàn cảnh của i nên đã nhmẹ
xin cho i vhọc tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nbà độ nửa cây số.
Mọi thủ tục giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm choi cả.
Lớp Bốn, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi thi học sinh giỏi môn
Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, i được giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi
bạn thân. Bố mẹ Lan thươngi và coi tôi như con cháu trong nhà.
Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa to gió lớn, tôi lại bâng
khuâng nhớ đến kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan.
i văn mẫu 12
Tôi có rất ít bạn gia đìnhi thường xuyên phải chuyển nhà bởi công việc của
bối không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một
kỉ niệm thật đáng nhvà rất thú vị.
Chuyện thế này, tôi đi ng anh trai i và một đứa em hcon n dì. Ba
chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là
ồn ào và tấp nập với người, với hàng,... Chúng tôi ung dung lên tàu vì vé đã
mua thôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba anh em i ra n một nhân
vật bí ẩn nữa. Tàu chuẩn bị lăn bánh thì nhân vật ấy cũng xuất hiện. Tôi không
để ý lắm bởi mắt cứ dán vào quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tôi
đứa em h thì khỏi phải bàn, hai n đcủa các trò chơi điện tử, cũng không
thèm ngẩng mặt lên lấy một lần.
Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, i đễnh ngắm cảnh vật đang i lại phía sau
mình thích thú. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim
bên cạnh đùi ăn điềm nhiên. Đến miếng thba, i phát hiện mình đang bị một
ánh mắt soi mói khó chịu bên cạnh để ý. Tôi phồng mồm tỏ thái độ không hài
lòng. Ông anh và thằng em hyêu quý chmàng gì đến i cmà chỉ mỗi
người bạn ngồi cạnh ấy đang nhìn i với vẻ mặt khó hiểu tôi cho soi mói
23
kia. Sau khoảng năm giây chỉ nhìn i phần hành động tôi không bao giờ
ng tới. Bạn ấy nhúp lấy bim bim của tôi cho vào miệng, ăn ngon
lành. Thật bất lịch sự quá, i chưa thấy con nhỏ nào duyên nđứa này.
Nhưng i kng tỏ ra mình người keo kiệt miếng ăn, mẹ i đã dạy anh em
tôi chuyện này. đương nhiên i đnhấy ăn cùng với sự hài lòng vì
mình là một đứa con biết nghe lời, một con người văn minh, lịch sự.
Giải quyết xong gói bim bim, i tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt
đi những suy nghĩ vẩn vơ khác. Đến điểm dừng chân, anh tôi đánh thức tôi dậy
với gương mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đ. Cô bạn
duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúngi. Tôi không quan tâm,
định bụng sẽ kể câu chuyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời
ạ, đập mắt i khi đứng dậy là gói bim bim chưa c. rúm trong góc,
dưới cái khăn của i. i định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã ràng, tôi đã
c nhầm gói bim bim của bạn ấy, i tự ý ăn chính tôi mới cái đứa
duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi nháo nhác nhảy xuống toa nhằm tìm
kiếm nhcó mái tóc đi bò ngồi cạnh nhưng vô ích.
Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng xấu hổ cho anh tôi đứa em họ. Hai
người cười ngặt nghẽo, còn tôi thì nóng mặt vô cùng. Về đến nbà, tôi rũ
tiếp, phần vì chuyến đi, phần câu chuyện c trước. Tối thấy hối hận mà
chẳng biết làm sao. Bỗng ngoài sân tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân
khi nhìn thấy mái c đuôi và ánh mắt đầy tinh nghịch đối diện, rất quen
thuộc. Không phải ai khác, đó chính nhân vật lúc trước, nhưng nó, Hiền cũng
chính là đứa bên cạnh nhà bà i. tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu
ngốc hay quên.
Sau chuyến tàu thú vấy, i đã một người bạn mới quê. Chúng tôi càng
chơi ng thấy rất hợp nhau, như sở thích ăn bim bim chẳng hn! Tình bạn của
chúng tôi đã chính thức bắt đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt đáng nhnhư
thế đấy.
24
i văn mẫu 13
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. đi
cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới
cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với
em thì tình bạn đẹp nhất chính nh bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta
chỉ những đứa trngây thơ, không chút tạp niệm không có bất cứ điều gì
ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thân thiết với nhau bởi nh cảm thc
sự xuất phát tchính trái tim của mình không hề toan nh. em cũng
rất nhiều những kniệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những
năm đi học của mình.
Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai
đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, ng đi hc, cùng đi ăn quà,
thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. lẽ gây ấn tượng nhất trong
em lần chúng em đã ng nhau đi chơi, tụ tập n một người bạn cả
ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em Linh cùng nhau
đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phtrách mang một th đồ đi cùng: em
thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ
trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm
nhảy trên màn hình thu âm những ca khúc chúng em đã hát theo. th
i vui biết chừng nào, bởi đôi khi bản thân chúng ta cũng những điều
chúng ta muốn làm nhưng không thể, chkhi những người bạn thân
cạnh mình, cùng những ý ngvới mình thì nh cảm ấy suy nghĩ ấy mới
được thể hiện hết tất cả.
Hát xong, tất ccùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trnên tất cả ng làm
những món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột bánh đa cùng tương ớt.
những món ăn đó đã gp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó lần đầu tiên chúng
em đã cùng nhau nói lên ước của mình. Những ước tuy giản dnhưng
không phải c nào ng i cùng với cha mchỉ thtâm sự cùng với
25
những người bạn. cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy ngcủa
mình lúc đó cũng những người kng theo con đường ấy nhưng mỗi lần nhớ
lại em vẫn luôn cảm thấy c động.
Tình bạn đẹp nhất là khi mà cng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và
tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ
niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta
ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để thể không hối hận đã đ
thời gian trôi qua một cách nhanh chóng không đọng lại được bất cứ một
điều gì.
i văn mẫu 14
Tôi Hân đôi bạn thân ngay tthumẫu giáo. Chúng i gắn đi học và
lớn lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúngi thân thiết và gắn bó. Chúng tôi có
nhiều k niệm khó quên nhất khi chúng tôi i nhau vào giờ giải lao trong
trường.
Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm nhưng i vẫn còn nhớ mãi. Buổi sáng đẹp của
mùa xuân, không khí ấm áp, chúng i đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn
nhiều hoa đẹp như hoa cúc vàng đẹp, nhiều cánh mùi thơm nhẹ. Tôi
mới hỏi Hân:
- Hân ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Hân bĩu môi:
- Nhìn rất bình thường. Không bằng hoa hồng bởi hoa hồng chúa tcủa các
loài hoa.
Tôi Hân mải miết tranh luận bởi ai cũng của mình. Cả hai từ tranh luận
thành ra cãi nhau và nói chuyện lớn tiếng. Bác bảo vệ thấy vội lại gần chúngi:
26
Hai cháu ơi, bác đã nghe hai cháu tranh cãi vvẻ đp của hoa rồi. Bây giờ bác
i thế này xem lý không: “Hoa nào cũng có vđẹp riêng, không thso nh
hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm sóc để hoa mãi tươi đẹp”.
Sau khi bác bảo vcất tiếng, tôi và Hân không còn i nhau nữa trở nên im
lặng. Chúng tôi đều biết lỗi của mình nhưng đều vụng về khi thể hiện tình cảm.
Khi chưa biết nói thế nào với cậu ấy. Hân quay sang cười m hòa với tôi:
- Mình xin lỗi nhé! Mình nóng tính quá.
Tôi vội vàng cười nhẹ:
- Không! Mình cũng sai rồi. Đáng lẽ nên suy nghĩ hơn trước khi nói.
Trước mắt chúng i vườn hoa đẹp với nhiều sắc u của các loài hoa đua
nhau khoe sắc. Cả hai chúng tôi cùng vui vẻ, cười đùa. Bạn thân thiết đến
mấy cũng không thể tránh khỏi việc mâu thuẫn, tranh luận. Chúng ta cần biết
kiềm chế và học cách bao dung để giữ gìn tình bạn đẹp.
i văn mẫu 15
Mỗi người khi lớn lên đều bỏ lại phía sau mình một quãng thời gian thơ ấu với
biết bao niềm vui nỗi buồn Với em, kniệm vtình bạn với Mai trong một lần
em không làm bài tập vnhà m lớp 3, lẽ em sẽ không bao giờ quên được
trong cuộc đời của mình.
Em vẫn nhnin v sự việc đã xảy ra ngày m đó. giáo giao bài tập v
nhà viết đoạn văn miêu tả không khí ngày hội qem. ham chơi nên cả
buổi chiều em đã mải theo đám bạn trong khu phố với những trò chơi n
nhảy dây, bịt mắt bắt dê… Khi về nhà buổi tối, em chợt nhớ còn bài tập trên lớp
nhưng mệt và buồn ngủ nên em không muốn làm. Bỗng chợt, em nghĩ đến
Mai. Đó người bạn thân nhất của em trên lớp, bạn hiền rất chăm chỉ học
27
bài. Tất cả những bài tập cô giáo giao vnhà, Mai đều làm cẩn thận chu đáo.
Em đã nghĩ: “Sáng mai mình chỉ cần lên lớp mượn Mai chépxong”.
Sáng hôm sau, em đến lớp thật sớm và Mai cũng vừa hay bước vào. Em đã ra
mượn vở Mai để chép. Thấy bạn có chút ngập ngừng, em đã nói:
- Cậu yên m đi, nếu kiểm tra thì chắc chỉ chấm vài bạn. Nếu gi tớ thì
chắc sẽ không gọi cậu lên bảng nữa đâu.
Rồi Mai đưa vcho em. Tranh thchút thời gian trước giờ vào lớp, em đã vội
vàng chép. Tiếng trống trường vang lên, giáo vào lớp với ncười dịu dàng.
Đến phần kiểm tra bài cũ, khi gọi tên em Mai lên bảng, chúng em đã nhìn
nhau lo sợ.
Sau khi đọc xong bài tập của hai đứa, đã gọi chúng em đứng dậy nét mặt
cô nghiêm nghị:
- Hai con hãy cho cô biết, ai là người chép bài của bạn?
Mai quay sang nn em với ánh mắt như muốn em i ra sthật. Nhưng nghĩ
đến việc nếu bố mbiết được em không làm bài tập đã khiến em lo sợ. Em cứ
đứng im như vậy. Bỗng Mai lên tiếng: “Thưa cô, là em ạ!”.
Cô giáo nhìn Mai rồi i:
- Con hãy về viết bản kiểm điểm và xin chữ kí phụ huynh cho cô.
Cả tiết học, Mai lặng im và kng nói gì. Trong tâm tem lúc này với biết bao
suy ng, em đã ích kchnghĩ đến bản thân mình, em hối hận vì đã i dối
giáo và khiến Mai bảnh hưởng. Đến cuối tiết học, em đã lên gặp cô giáo và nói
ra sự thật. Sau đó đã gọi cả hai chúng em lên và nhắc nhở: “Trong học tập,
hai con giúp nhau tiến bđó điều tốt nhưng cho bạn chép bài là khiến bạn
lại trong học tập. Bạn Vy đã dũng cảm nhận ra lỗi lầm của mình. Lần này b
qua và mong con lấy đó làm bài hc cho mình”.
28
Em quay sang Mai và nói lời xin lỗi. nh bạn gắn bó của chúng em trong ba
năm qua, suýt nữa vì sự ích kcủa em đã phá hỏng. Chúng em nhìn nhau
cười thật tươi. Trong biết bao kniệm, tình bạn của chúng em đã có c trải qua
những ức không vui như thế.
Tình bạn ca chúng em ngày càng thân thiết và gắn bó. Em và Mai đều luôn cố
gắng học tập thật tốt. Những bài tập khó, chúng em ng nhau thảo luận và tự
làm bài của mình. Mỗi lần nhlại kỉ niệm đó, em đều tự nhắc nhở mình phải
sống trung thực và phải nỗ lực học tập bằng chính công sức của mình.
i văn mẫu 16
Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ là gia đình
còn cả những người bạn tốt. Mỗi người bạn lại để lại trong trái tim ta
những kỉ niệm khác nhau. một người bạn em luôn nhớ mãi Quỳnh.
Nhớ về bạn thân ngày ấy bao kniệm lại ùa về. Trong đó một kỉ niệm em
mãi mãi kng bao giờ quên.
Chuyện xảy ra khi em học lớp ba. Đó là kỉ niệm về Quỳnh - người bạn ngi
cùng bàn với em. Em Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn gp đỡ nhau trong
những c khó khăn. Gần cuối m học m ấy, em bđau ruột thừa, nhập viện
trong một thời gian dài nên phải ngh học hàng tuần liền kng thđến trường.
Bài học trên lớp đều bỏ dở. Một m giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em
bảo cần nhcác bạn chép bài cho đkhi quay lại học không bbỡ ngỡ. Nhưng
mẹ và em suy ngmột hồi cũng kng biết phải nhờ ai. Em lo lắng trước kỳ thi
sắp tới sau khi ra viện. Nhà em tận làng cách trường học rất xa, lại không gần
nhà bạn nào trong lớp.
Bất ngờ, tối m ấy em thấy Quỳnh khoác áo mưa, lặn lội đạp xe đến bệnh viện.
Thì ra bạn ấy chủ động nhận ghi chép bài cho em, muốn giúp đỡ em học tập.
Nhà Quỳnhkhá xa nhà em nên mẹ em lo lắng hỏi:
29
- Cháu đi như vậy bố mẹ có biết không?
- Dạ, cháu xin phép bố mẹ rồi ạ. Bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu giúp đỡ bạn.
Quỳnh lễ phép thưa.
Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy ch vở.
Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em
vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô bạn bé nhỏ đi đi lại lại phòng bệnh m ấy, vừa
đi vừa giảng bài, lưu loát như giáo giảng vậy. Sut thời gian em nghhọc
nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng đến với em. những
m trời mưa to tầm tã, không ngại đường xa, Quỳnh vẫn nhờ b mẹ đưa đến.
Mẹ em đi làm cngày, đồng thời phải chăm sóc đứa em gái mới vừa tròn hai
tuổi nên rất vất vả. những ngày tối muộn mmới vào viện với em. Quỳnh
biết được điều đó, sợ em buồn nên ngày nào thấy mẹ tới muộn bạn ấy sẽ ngồi
mãi ở đó, i chuyện với em. Thời gian giúp đem, bạn btham gia hết lớp
học tiếng Anh, lớp học đàn piano mình yêu thích. Nhìn những ng chữ
ngay ngắn trong trang vcủa mình, em thấy cảm động cùng. Nhờ Quỳnh
mà em có thể bắt kịp các bạn trong lớp, không gặp khó khăn khi quay lại học.
Mẹ em nói với em rằng:
- Quỳnh là một ngoan, một người bạn tốt. Con phải ghi nhớ những gì bạn
ấy đã giúp đmình.
Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô bạn tốt bụng. Sau lần
ấy, chúng em càng trở nên thân thiết với nhau n, luôn cố gắng cùng nhau học
tập tiến bộ.
Cho đến tận hôm nay, em Quỳnh vẫn những người bạn tốt của nhau . Kỉ
niệm ngày đó một kniệm đẹp khó quên đi vtình bạn ca chúng em. Chúng
em luôn trân trọng và giữ gìnnh cảm đó.
30
i văn mẫu 17
Mỗi người bạn một món q quý giá. Bên bạn chúng ta thật nhiều k
niệm. Em một kniệm thật vui với người bạn thân của mình, đó ng k
niệm khó quên nhất trong lòng em.
Đó là từ hi em học lớp hai, hi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa
đi hc, đi ci hay làm cũng đều nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì
thích đọc sách, đặc biệt những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi
sở thích vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số
tiền cậu ấy tiết kiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy
ra, em vui và hạnh pc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều
tuyệt vời. Trong hộp q sinh nhật m ấy n một bức thư lời chúc
mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng gia đình
chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu y cố giấu vì sợ em buồn. Đây
món quà sinh nhật cũng món qchia tay, cậu ấy còn hy vọng em sẽ ln
nhvà viết tthường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui
món quà dễ thương nhận được, buồn phải chia tay người bạn từng gắn
bấy lâu. Với em, Lan một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với
Lan.
Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han
nhau vhọc tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những sở thích ngày
xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn
có được người bạn như Lan.
i văn mẫu 18
Em Nga bạn thân, chơi với nhau từ hồi nhỏ cho đến bây giờ, vì nhà hai
đứa hàng m của nhau. Chúng em nhiều kniệm vui buồn ng nhau.
một kỉ niệm năm lớp 4 mà cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ mãi.
31
Hôm đó sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi báo cáo những ưu, khuyết điểm
thành tích của lớp trong tuần, bạn lớp trưởng cùng giáo tiến hành giải
quyết một chuyện quan trọng. Chuyện hôm nay bạn Mai- bạn ngồi ng
bàn với em mang theo tiền đđóng học phí, nhưng không may bị mất. Mặc
đã tìm khắp ch vở bàn ghế vẫn tìm không ra. yêu cầu Mai đứng dậy kể
sự việc, Mai trình bày:
- Dạ thưa cô, vì ba mẹ em chút ng việc phải đi công tác nên ba mẹ đưa
tiền bảo em cm theo để đóng học phí do ba mẹ kng lên được. Em đã cất giữ
rất cẩn thận nhưng mà vẫn mất. Em chắc chắn là mất trong lớp này.
Cô bảo:
- Em đã tìm kchưa? Sao em lại chắc chắn như vậy, chúng ta phải xem xét mọi
trường hợp có thể xảy ra em ạ.
Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ tức giận:
- Em chắc chắn mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, bạn ấy chắc
thấy em có nhiều tiền mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó.
Tôi nghe xong bần thần, hoảng hốt, nước mắt cứ thế mà rơi, i cm tưởng như
mọi ánh mắt đang đdồn về phía mình, thật sợ hãi.
Lúc này, chắc hiểu được suy ngcủa tôi hoặc bực trước hành động của
Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu:
- Dạ thưa và cả lớp, theo em, bạn Mai i nthế là vô căn cứ . Em biết là
nhà Lan n nhiều kkhăn nhưng chơi tnhỏ, em biết Lan là người bạn tốt.
Các bạn ng thấy đấy: thứ nhất, Lan luôn giúp đỡ các bạn trong lớp rất tự
nguyện khi ai khó khăn. Thhai, nghèo nhưng Lan người rất tự trọng,
những món qlớp trao bạn ấy luôn t chối nhận nghĩ còn nhiều bạn khác
cần giúp đỡn. Thứ ba, từ trước đến nay bạn ấy luôn trung thực và thẳng thắn.
32
Nghe i xong cả lớp đều vtay đồng ý, c này rất sợ nhưng bằng sự trấn
an ấy tôi cảm thấy mình được quan tâm bảo vệ. Đang bàn bạc, thảo luận thì
chợt bác bảo vệ trường đi vào và thông báo một bạn học sinh được một chiếc ví
nhtrong đó có một số tiền, nếu ai mất thì lại gặp bác đnhận. c này, Mai
được giáo cho phép gặp bác bảo vệ, qua xác minh số tiền nhận diện chiếc
thì biết đó là của Mai thật. c này cả lớp mới nhnm, hoá ra vì khoá kéo
cặp không cẩn thận nên Mai đã đrơi chiếc khi chạy vội vào lớp, một em lớp
dưới nhặt được gửi bác bảo vệ.
Khi xong xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi i vì sự hiểu lầm này, còn i và Nga
chỉ biết nhìn nhau cười.
Ra về i cảm ơn Nga đã ng cảm đứng lên bảo vmình. Nga luôn hiểu và
thương tôi nhất. Từ đó tình bạn chúng tôi thêm khăng khít gắn bó hơn, dù
gặp khó khăn cũng đều giúp đỡ nhau vượt qua.
i văn mẫu 19
Mỗi người bạn trong đời ln điều quý giá chúng ta được. Bạn bè luôn
đồng hành cùng ta học tập, vui chơi, chuyện trò, san sẻ những niềm vui, nỗi
buồn. điều k quên nhất chắc lẽ là những kniệm mà cng ta cùng
người bạn ấy. Em cũng một kỉ niệm vô cùng thú vvà đầy cảm động với
người bạn thân.
Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên
trường. Chúng mình sống hai xã khác nhau nhưng khoảng cách ấy không làm
giảm đi sự thân thiết và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn
thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.
Hôm đó, sinh nhật em, mọi người đã đến đông đủ nhưng i vẫn không thấy
Lan đâu. Mình rất lo lắng cho cậu ấy, vui vẻ cùng những người bạn trong lớp
mà dạ vẫn bồn chồn không yên. Cứ đinh ninh là Lan đến trễ nng đến cuối tiệc
33
sinh nhật, khi mọi người đã dần vhết mà Lan ng chưa đến, mình trách Lan
bạn thân mà lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc trước đó mình có gửi
lời mời tới cậu ấy.
Đang buồn lòng thì tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan
đứng đó. Em nhanh chóng mời Lan vào nhà, vừa lo lắng hỏi:
- Sao cậu tới muộn thế này? Cậu đi bộ tới nhà tớ à?
Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý ri bảo:
- Tớ đi trên đường thì xe bhư, quanh đó không quán lại sợ trễ nên tgửi xe
nhà người quen rồi nhanh chóng đi bộ tới. Vậy lại trễ mất tiệc của cậu rồi.
Mình xin lỗi.
Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, hra em đã trách lầm bạn ấy. Mhộp q
Lan tặng, em càngc động hơn khi đó là hai quả xoài lớn.
Lan bảo:
"Cậu còn nhớ không, đây là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là
rất thích chúng đấy. Hồi đó còn nhỏ giờ nó lớn thế này rồi đấy. Đây
món quà tớ đã chăm sóc và dành riêng cho cậu đấy"
Em lúc ấy c động đến rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chu đáo
tận tâm, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn
cậu ấy trong hạnh phúc vô bờ.
Bên cạnh Lan, em luôn cảm nhận được sấm áp từ cậu y. Cho đến bây giờ,
hai đứa may mắn được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng
thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền lâu.
i văn mẫu 20
34
Hồi còn học lớp Hai, i và Thảo Vy là đôi bạn rất thân. Một hôm, tôi và Vy rủ
nhau ra công viên dạo t. Nơi đó, chúng tôi đã có một kỉ niệm k quên.
Khi ông mặt trời thc dậy, ánh nắng chan hri trên khắp nh cây, kẽ lá. Tôi
Thảo Vy đã mặt công viên. Chúng tôi đi dạo vườn hoa, hít thở không
khí trong lành. Bỗng i nhìn thấy một km hải đường đang nở hoa. Màu đ
rực của hoa chen lẫn u xanh mơn mởn của lá. Cánh hoa mềm mại n
nhung, nhuỵ hoa túm ở giữa trông thật quý phái. Tôi dừng lại reo lên:
ồ! Hoa đẹp quá!
Thảo Vy cũng dừng lại ngắm hoa nhưng lại lắc đầu nói:
Hoa hải đường này làm sao đẹp bằng hoa hồng.
Thảo Vy đưa tay nâng niu một đhồng đã khoe sắc cạnh đấy. i tỏ v
không đồng ý với ý kiến của Vy. Tôi đưa ra lí lẽ:
Hoa hồng đẹp nhưng không sang trọng bằng hoa hải đường. Nhờ những
khóm hải đường mà công viên mới thêm rực rỡ, đáng yêu”.
Vy hỏi lại tôi
Thế bạn không nghe người ta nói: “Hoa hồng chúa của các loài hoa” hay
sao?
Cuộc tranh i kng phân thắng bại, ai cũng đưa ra lẽ đbảo vệ ý kiến của
mình. Ai cũng cho mình nói đúng. Bỗng bác bảo vđi ngang qua nghe được
chuyện, bác dừng lại bảo:
Này, hai cháu đừng tranh cãi na. Hoa nào trồng đây cũng đẹp, ng xinh.
Mỗi loài hoa một vđẹp riêng. Cái chính chúng ta phải biết chăm c, bảo
vệ chúng.
35
Tôi Thảo Vy đã hiểu ra. Chúng tôi cảm ơn bác bảo vrồi nắm tay nhau chạy
đến bãi cỏ ven hồ. Bầu trời trong sáng cùng làn g mùa xuân mát mẻ m
chúng tôi cảm thấy thân thiện nhaun từ dạo ấy.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Mái trường THCS đang chờ đón chúng i. lẽ i
sẽ nhiều bạn mới. nhiều cuộc vui hơn nữa nhưng những kỉ niệm đẹp
đẽ thời t ấu luôn mãi trong tôi.
i văn mẫu 21
Chiều, tan hc, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An
một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi bao nhiêu kỉ niệm, vui có,
buồn có. Nhưng lẽ k niệm về ngày An dạy i chạy xe đạp làm tôi nhớ
mãi…
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúngi
cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười
hơn i rất nhiều điều khác. An một làn da nâu với mái tóc ngắn so le
khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến Ansự mạnh mẽ An chưa lần nào
khóc!
Sáng nào cũng thế, An đều qua ntôi và rước i đi học. Không phải ni
không xe chỉ tôi kng biết chạy xe đạp. Cứ như thế An chở tôi
mấy m liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó ngày cuối tuần, i đứng
trông i mà kng thấy An đến. Thế i bèn đi qua nAn xem nàng
ngquên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi
bắt đầu thấy nóng trong người. i đi bđến trường với sự giận dữ. lẽ
lúc nhỏ tôi được chiều chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi việc
không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!
Đến lớp, tôi tiến về An liền.
An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!
36
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:
Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn gì đâu. Sáng
mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng m sau,
An bắt đầu tập cho i chạy xe. i rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba
ng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.
Chi kng tập nữa đâu, té đau lắm!!
đau tcứ kc, khóc xong phải đứng lên tiếp tục. Nếu không sẽ thất
bại mãi đấy.
Câu nói lúc này của An khiến i thêm động lực, i bắt đầu luyện chạy xe
đạp nhiều hơnrồi i đã thành công. m ấy i sang n An đkhoe kết
qucủa mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngkhi biết rằng ba mẹ An đã rước An
ra Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ i mới hiểu được
câu i của An " sẽ kng chở Chi đi học nữa "… i đứng lặng, nước mắt
bỗng rơi.
Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng i vẫn không sao quên được
hình bóng của An. Tuy đó chmột kỷ niệm nhỏ nhưng sẽ mãi mãi một
kỉ niệm một kinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, kc xong
phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi.
i văn mẫu 22
Trong mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng riêng cho mình những tình bạn
đẹp cao q. Ngoài tình yêu trai gái, nh thương của cha mẹ thì tình bạn
cũng một thrất thiêng liêng. Và tình bạn thường đẹp nhất thời học sinh,
thời khoác lên mình những chiếc áo trắng tinh trong mái trường đầy yêu thương.
37
Tôi cũng đã từng và đang một tình bạn rất đẹp tthời học sinh đến nay.
Cậu ấy tên Vinh, chúng tôi cũng đã được rất nhiều kỉ niệm không thể nào
quên, kỉ niệm về một tình bạn rất đẹp, đẹp mãi cho đến tận bây giờ.i và Vinh
được phân ngồi cùng nhau, những ngày đầu ngôi trường mới cái cũng l
lẫm, các bạn cũng vậy.
Trước đó tôi Vinh hoàn toàn không quen biết nhau nhưng lẽ hai bé
cùng tuổi lạ lẫm với ni trường mới nên ddàng quen nhau hơn, tôi và Vinh
cùng nhau học bài, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống dần
trở nên thân thiết với nhau. Song, lẽ sự kiện i sắp kể sau đây chất keo
gắn chặt tình bạn hai đứa.
Trước kì thi cuối kì gần một tháng tôi đột ngột bsốt nên phải nghhọc và nằm
viện n một tuần liền. trong thời gian bị m sức khoẻ của i rất yếu nên
không đủ sức m bất cviệc , kchọc. c bạn trong lớp và người thân họ
hàng đến thăm tôi làm i thấy vui n nhưng cũng không bớt lo lắng vì ngày
thi đã gần kề mà mình kng thể học hành gì với tình trạng sức khoẻ như vậy.
Trong suốt một tuần tôi nằm viện đó, dù còn phải làm đề cương các môn và ôn
thi nhưng thời gian rảnh Vinh đến thăm chơi với tôi, thi thoảng bạn sẽ
đọc cho tôi nghe vài nội dung ôn thi dễ nhkhông quên khuyên tôi nghe lời
bác sĩ để nhanh chóng khỏi bệnh, quay lại đi học. Rồi ngày tôi ra viện cũng đến,
quay trở lại lớp học ôn thi cùng các bạn nhưng thực sự do nghỉ học khá lâu, tôi
bị hng kiến thức rất nhiều, trước đây i hiểu rất nhanh những điều giảng
nhưng sau hơn một tuần nghm, những gì đang giảng kia thật khó hiểu
xa lạ. Vinh thấy tôi như vậy cũng rất lo lắng choi và hứa sang nhà tôi cùngi
ôn thi. Vậy sau đó hôm nào Vinh cũng mang sách vở sang nhà và giúp i ôn
thi không quản đường xa.
Nhờ Vinh, tôi dần lấp đầy kiến thức mình bị hổng dần cảm thấy tự tin
n trước kiểm tra sắp tới. Rồi một hôm tôi Vinh hẹn nhau ôn thi buổi
38
cuối còn một vài chỗ tôi chưa hiểu nhưng lại rất quan trọng, trời mưa to tầm
tã. i cứ nghĩ rằng Vinh sẽ kng tới đâu bởi chẳng ai dại ra ngoài
đường vào ngày mưa gnvậy. i hơi buồn một i chchưa hiểu
nhưng ngày thi lại cận kề sắp tới, vậy Vinh lại xuất hiện trước cổng n
trong bộ áo mưa ướt sũng làm tôi vừa mừng vừa lo.
Tôi đưa khăn cho Vinh lau và bảo cậu thay bộ quần áo mới scậu dính nước
mưa sẽ bị m. Lúc i hỏi vì sao thời tiết xấu như vậy cậu vẫn tới nhà i thì
Vinh nói với i rằng đã hứa với tôi sẽ giúp i ôn thi thì nhất định cậu sẽ giữ
lời. Trời mưa to như vậy, đường tới nhà tôi lại xa mà cậu vẫn đến khiến i cảm
động vô cùng. Hôm đó Vinh giúpi ôn bài tới tận khuya và cậu nglại nhà tôi.
Chúngi hứa cùng nhau ôn thi thật tốt và đạt kết quả cao. Tôi thầm cảm ơn cậu
cùng, nhcó Vinh giúp tôi học kthi của tôi kết thúc tốt đẹp và đạt
kết quả cao.
Tình bạn sẽ rất đẹp một khi mỗi người luôn luôn suy nghĩ yêu thương, trân
trọng bạn của mình. Thời gian sẽ trôi qua nhanh kng thchậm lại hay
dừng lại, sẽ không đợi bất ai, bất điều gì. Chính vậy mỗi chúng ta cần
phải biết quý trọng tình bạn, đcho nh bạn luôn được giữ vững, luôn luôn đẹp
mãi trong lòng mỗi người. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được k
niệm ngày hôm đó, nhờ Vinh những năm tháng trung học của tôi trở nên
thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng.
i văn mẫu 23
Tôi Quỳnh quen biết nhau từ những ngày hai đứa n hc mẫu giáo. Ngày
ngày gắn bó với bạn nhỏ xinh khiến cho nh bạn giữa chúng i cứ lớn dần
lên và thân thiết, khăng khít với nhau từ lúc nào chẳng hay. Giữa hai đứa đã
rất nhiều kỉ niệm, nhưng k quên nhất đối với tôi lại chính là lần hai chúng i
cãi nhau khi ở vườn hoa trong trường vào giờ giải lao.
39
Chuyện cách đây đã ba năm nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ n in.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, kng khí m áp, chúng tôi tha
hồ t thở bầu không ktrong lành. Vườn trường nhiều sắc hoa. i thích
nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều
vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu
vàng rực rỡ. Tôii:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnhu môi:
- đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng chúa tể của c
loài hoa.
Tôi Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình đúng cả.
Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi!
Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúngi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa
nào đẹp hơn rồi. Bây gi bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp,
mỗi hoa một vđẹp riêng. Cái chính chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa
đẹp n, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”.
Khi bác bảo vệ đã đi xa, bầu kng kđã dịu lại, i và Quỳnh kng cãi nhau
nữa chuyển sang một trạng thái im lặng đến đáng sợ. lẽ cả hai đứa chúng
tôi đều vụng về trong cách thhiện tình cảm, chưa biết phải mở lời nthế nào
sau trận tranh i nảy la vừa rồi. Được một lúc Quỳnh quay sang cười làm h
với tôi:
- Mình xin lỗi nhé, lúc nãy mình nóng quá!
Tôi vội vàng xua tay:
40
- Không mình mới là người nóng nảy, lẽ ra mình nên đợi Quỳnh bày tỏ xong rồi
mới lên tiếng.
Vườn hoa trước mắt chúng i c bấy giờ dường nđẹp hơn rất nhiều. Hai
đứa chúng i cùng cười vui vvới nhau. Bạn thân thiết nthế đấy, giây
trước còn cãi nhau nảy lửa, giây sau đã lại thể nkng chuyện gì. Làm
bạn với nhau thật sự không thtránh được những tranh i, nhưng điều quan
trọng chúng ta cần phải học cách hiểu nhau, học cách bao dung vì nhau
nhiều hơn nữa
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kniệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong
tôi: Một trận tranh cãi ngốc xít, đi lấy một ln hiểu nhau biết vì nhau nhiều
n.
i văn mẫu 24
Tuấn em là đôi bạn thân chơi với nhau từ lúc mới học lớp 2 cho đến tận bây
giờ. vậy, chúng em đã rất nhiều k niệm cùng với nhau. Trong đó, kỉ niệm
mà em nhớ rõ nhất chính là vào một ngày mưa hồi cuối năm lớp 3.
Hôm đó, buổi tổng kết cuối năm hc. Nhờ một năm học tập chăm chỉ, cố
gắng hết mình, cả em và Tuấn đều đạt được thành tích học sinh giỏi. Giây phút
cầm giấy khen phần thưởng trên tay, chúng em vui sướng lắm. Mãi đến c
về, trên khuôn mặt chúng em vẫn chưa ngừng cười lúc nào. Trên đường vnhà,
vừa đi chúng em vừa trò chuyện vui vẻ vnhững kế hoạch cho hai tháng nghỉ
sắp đến. Bỗng, tự nhiên trời tối sập lại, mây đen kéo đến âm u, báo hiệu một
cơn giông sắp ập đến. Nhận ra điều đó, cả em và Tuấn đều cố lao nhanh vphía
trước, đcó thể kịp về nhà kẻo ướt a. Do cả hai đều không mang áo mưa nên
càng cố gắng chạy thật nhanh hết sức mình. Tuy nhiên, vì còn ch nkxa,
nên khi chúng em về đến n thì trời đã lại đổ a. Dưới màn mưa to, cem và
Tuấn đều không gì đche cả. Những phần thưởng vừa nhận được trường
cũng thế. Vậy là chúng em đã cởi áo khoác, bọc chúng lại rồi ôm vào bụng,
41
tránh bị ướt mưa. cứ thế, tiếp tục chạy về nhà. Về đến i, người chúng em
ướt hết cả, nhưng những cuốn vvà tờ giấy khen thì vẫn “an toàn”. Khi đó, em
nhìn Tuấn cùng nhau cười lên khoái chí. Nhìn đứa nào cũng ướt nhẹp, trông
thảm nchú gà mắc mưa. Thật may, là lần đó kng ai trong chúng em bm
cả. Nếu không thì đây sẽ là một kỉ niệm kết thúc buồn rồi.
Từ lần đó đến nay cũng đã gần hai năm trôi qua rồi. Nhưng niềm vui cảnh
vật của skiện ngày m đó em vẫn nh. Mong rằng, dù thời gian trôi qua,
thì tình bạn của em và Tuấn vẫn mãi giản dị và tuyệt vời như thế.
i văn mẫu 25
Từ khi sinh ra em luôn được bố mdạy bảo những lời hay lẽ phải. Khi đi học,
bố mẹ dặn em phải cố gắng học tập thật tốt để tiếp thu được nhiều kiến thức,
phải biết yêu thương mọi người, trân trọng những người bên cạnh. Nhất là hãy
luôn nhớ bạn bè như chính người anh, em của mình. nhờ thế, em đã một
người bạn khiến em không bao giờ quên.
Hôm đó một ngày th hai đầu tuần như bao ngày bình thường khác. Em vui
vẻ cất bước đến trường thật sớm, ngồi vào bàn học và tận hưởng ngày mới bắt
đầu. Khi tiếng trống vang lên, giáo bước vào lớp, đi theo sau một bạn
mới, giáo giới thiệu bạn ấy tên Ánh lớp 5B chuyển sang. Bạn ấy một
người rất hiền và dễ thương. giáo đã xếp bạn ấy ngồi cạnh em và nhắc nhở
em giúp đỡ bạn ấy làm quen với môi trường mới.
Hai tiết học trôi qua thật vui vẻ, tiếng trống vang lên báo hiệu gira chơi đã
đến, cả lớp em đổ ào ra như ong vỡ tổ. m nay, em ngồi yên trong lớp đọc nốt
quyển truyện tranh mới mua. Em tình cờ nhìn sang bên cạnh Ánh, và thấy Ánh
đang chăm chú nhìn em, em thấy vậy quay sang mỉm cười. Ánh nói “Đó
quyển truyện tớ rất muốn đọc, cậu có th cho tớ xem cùng được kng?”. Thì ra
đây là quyển truyện mà Ánh thích, thế là em và Ánh cùng đc.
42
Chúng em chụm đầu vào đọc một cách chăm chú, lâu lâu lại cười p lên vì
những tình tiết quá gây hài. Thật vui, từ c đó chúng em kng còn ngần
ngại như c trước, chúng em i chuyện với nhau nhiều hơn, kể cho nhau nghe
về bản thân cho đến khi tiết học tiếp theo bắt đầu. Hết tiết học cuối, em chào
Ánh ra về, mà tâm trạng cảm thấy rất vui sướng có thêm một người bạn ng
sở thích với mình.
Ngày hôm sau khi đến lớp, em đã thấy Ánh ngồi tại đó, em vừa bước vào Ánh
đã vẫy tay chào mừng em, chúng em tranh thtrò chuyện với nhau rất nhiều,
Ánh kể qua về gia đình bạn ấy, em cảm thấy rất thương Ánh khi nghe những
lời tâm sự đó. Em vỗ vai an ủi, cổ bạn ấy, và ha sẽ luôn là những người bạn
thật sự của nhau.
Chúng em giúp đỡ nhau rất nhiều trong học tập, em yếu môn Văn nên Ánh đã
hướng dẫn em cách lập dàn ý, cách viết bài và trau chut cho từng câu chữ. Ánh
i kém môn Toán, em đã chỉ bạn ấy cách phân tích bài toán, đưa ra hướng giải
một cách nhanh nhất. Ánh em cũng thường qua nnhau chơi, cùng nhau
làm việc nhà, cùng nhau chăm heo, cho vịt ăn. Em còn được nghe của Ánh
kể rất nhiều câu chuyện t vị hồi xưa, hai đứa ngồi nghe cứ cưi thích thú.
Ánh một người bạn rất tốt mà em vô cùng q mến. Tngày Ánh bạn
em không ngồi một mình trong lớp nữa, em bắt đầu tham gia nhiều trò chơi hơn,
cũng trở nên vui vhơn rất nhiều. Ánh đã cho em cuộc sống t vị hơn.
Trong cuộc sống ai cũng có một người bạn thân, một tình bạn tri kỉ.
Em luôn trân trọng tình bạn ấy. Em thm cảm ơn Ánh đã trở thành người bạn
thân thiết và ở bên cạnh sẻ chia vui buồn cùng em. Hãy mãi mãi là những người
bạn tốt nhé Ánh.
i văn mẫu 26
43
Có những người tưởng như những vũ trụ riêng tư xa cách nhau ngàn dặm nhưng
một biến cố nào đó ch lại gặp nhau và bên nhau. i My cũng đã
một tình bạn với những kỉ niệm k quên như thế.
hc với nhau từ lớp một, nhưng số lần tiếp xúc và trò chuyện của tôi My
đếm trên đầu nn tay và trong đầu tôi mặc định chúng tôi không hợp nhau. Rồi
đến giữa năm lớp 4 một nỗi đau qlớn p đến với My, nỗi đau nếu tôi
chắc chắn sẽ gục ngã. Vụ tai nạn giao thông kinh hoàng đã khiến bố cậu ấy nằm
liệt giường, trụ cột gia đình giờ đây đã lung lay. c đầu, My kng nói ra, i
chỉ đý mắt cậu ấy đhoe và gương mặt lúc nào cũng cúi xuống chỉ đến khi
Quân - một cậu bạn lớp bên gần nMy nói ra lớp tôi mới biết. Chúng i cùng
giáo thu xếp sau giờ học đến thăm gia đình cậu ấy. Ngôi n nằm trong một
con hẻm nhỏ, tĩnh mịch, trông vào ngôi nhà có phần tối tăm. Trong nhà cũng rất
giản dị, đồ đạc đã cũ, những cái còn hại nng. Thấy bạn đến, My hơi
bất ngờ, hành động đôi chút bi rối. Đôi mắt vẫn nặng trĩu suy và sự mệt
mỏi hiện trên khn mặt vốn trong trẻo của mười tuổi. Đang nói
chuyện dở, My xin phép được ra sau vườn tưới y. Không biết tôi ngthế nào,
một c sau, kng thấy My ra tôi bèn ra vườn m. t cuối vườn, gốc y
nhãn to lớn, i thấy bóng dáng nhỏ bé của My và đôi vai đang run lên bần bật.
Thấy tôi, cậu vội gạt đi nước mắt. Tôi nhnhàng ngồi xuống cạnh cậu, choàng
tay qua vai cậu, khẽ kéo đầu cậu vào vòng tay mình. rồi, My bật khóc nức
nở, kc như thể trút hết nước mắt mà cậu có. i cứ ôm cậu, lặng lẽ nthế
cho đến khi tiếng kc im bặt. My ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn i, nói bằng
giọng khàn đặc:
Cảm ơn cậu!
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Cậu rất mạnh mẽ, cậu đang làm rất tốt.
Tôi vuốt những lọn c ướt nước mắt của My ra sau chúng i trao nhau một
nụ cười đầy đồng cảm.
44
Mấy ngày sau, My nghỉ triền miên khiến i đâm ra lo lắng. Nhưng sau một
tuần, cậu ấy đã trở lại mang một nguồn năng lượng đầy vui tươi, lạc quan. i
xin chuyển đến ngồi cạnh cậu ấy và giúp cậu ấy chép bài cho đầy đủ. c
đó, suy nghĩ rằng hai chúng tôi không hợp nhau đã bị đổ vỡ.
Bây giờ chúng tôi đã gắn và ng hiểu nhau nhiều hơn. Hai đứa còn hứa sẽ
phấn đấu vào một ngôi trường cấp 2 chất lượng cao và nắm tay nhau thật lâu
dài!
i văn mẫu 27
An và em vn gần nhà nha, đa đầu thôn, đa cui thôn. T nh, sut lp
mẫu giáo đến bây gi, chúng em đã chung lớp, chung trường. Thân nhau vy
nhưng khó trách có lúc xích mích.
Đầu năm hc trước, lp em bỗng dưng một bn gái xinh xn chuyn vào tên
là Thu. Thu rất điệu, lúc i trông rất đáng yêu. Các bn trong lp cùng yêu
thích Thu, ai cũng mun hc và chơi vi bn y. Thu cũng rt d mến, hoà đng.
Hơn nữa, cô còn xếp cho em và bn ngi cạnh nhau, càng có cơ hi tiếpc. An
ngồi dưới em cũng muốn được i chuyện cùng. Ban đầu, Thu đến lp c nào
cũng cho em đ ăn, cho em xem nhng tp nhãn v, chiếc bút đt tin. Gi ra
chơi, còn hay kéo em xuống sân trưng trò chuyn. Em thích lm th kết bn
cùng Thu.
Trước khi Thu đến, em vi An vn bạn như hình với bóng, nhưng t khi Thu
em chơi với nhau. An nb tách bit, bạn không còn hay cười đùa, mỗi gi
ra chơi đều ngi trong lp hc. Mới đầu, em rất áy náy nhưng vì mi vui mà em
quên béng mất chúng em đã chúng em đã tng thân thiết vi nhau thế nào. Tình
hình c tiếp din vậy cho đến hai tun sau, gia em và Thu c như một bc
ng xa l đang lớn dn, kng còn cuc trò chuyện vui đùa, không cùng
đưng về, kng cùng hăng hái phát biu. Trong tiết học Toán hôm đó,, giáo
45
ờng như cảm nhn thy không khí khác l giữa hai người, vui v nói
đùa :”Dạo này không thy Lan và An cùng nhau tranh lun nh?”. Em gượng
i, ngi đằng trước nên không th thấy được v mt của An c đó. Thu
cũng nhiu bạn hơn, hay t tp chung c đám đi chơi, nhưng nhng lúc ngi
như vy, em li thy lạc long, vơ, không còn vui tươi như trưc. Em v n
vừa đi vừa suy nghĩ, rt cuc nhận ra con đường đi một mình chng vui
nếu thiếu An.
Ngay tối m đó, em đến nhà An, nói vi bn rằng em đã rất nh bn và xin li
An vì tt c những hành đng vô trách nhim vi tình bn, An không h gin và
cũng rt nh em. Em đã rt mừng, hai đa li càng gắn hơn, cả hai đu phn
đấu hc tt đ thi vào cùng mt trường để có th gn nhau.
i văn mẫu 28
Nhung người bn thân nht ca em. Bn em hc vi nhau t hi mm non
cho ti Tiu hc. Tình bn ca chúng em gn với nhau 4 năm dòng dã. Tình
cm ấy dường như đã vượt qua c tình bn tr thành tình ch em rut tht,
thân nhau ntrong một gia đình vy. Càng ln lên thì bn em càng thêm trân
trng tình bn cao c thiêng liêng này. Em Nhung rt nhiu k nim
đẹp đẽ vi nhau trong c hc tp lẫn vui chơi. Đó là khong thi gian l
sut c cuc đời này em không bao gi th quên được. Ng ng em và
Nhung s gn nhau mt quãng đường dài hơn nữa, nhưng không may ưc
đó kng thành hin thc. Tới m lớp 3, b m Nhung quyết đnh lên
Nội để m ăn, sinh sống. Tt nhiên c Nhung cũng sẽ theo b m lên đó học
tp. bn em đã lưu luyến bn rn chia tay nhau t hồi đó. Suốt 2 năm tri,
chúng em kng bt k mt liên lc nào vi nhau. Bt ng một hôm (khi đó
em đã lên lớp 5), trên đường đi hc v, ghé vào ng viên gn nhà, em bt gp
mt bóng dáng thật thân thương làm sao! Đó Nhung, em đã đưc gp li
46
bn thân nht ca mình sau bao ngày xa cách. Cuc gp g khi đó đ li trong
em rt nhiu cm xúc khó phai m.
Đó là một bui chiu a thu. Gió thi nhẹ. Mây êm đm trôi. Bu tri mùa thu
trong vt. Không ktrong lành và mát m. Bui hc chiu nay tan sớm, em thư
th, thong th đi bộ v nhà. Vừa đi em vừa cm nhận kng gian thơ mộng
đầy lãng mn ca bui chiu thu. Mt kng gian gi lên trong tâm hn em mt
chút man mác bun. Em đi qua khu công viên ca khu ph nhà em. Thu nên
trong công viên ph đầy một màu vàng đ ca lá. Nhng chiếc khô lìa nh,
ph kín trên mặt đất trong ng viên. Gió lưt qua ti đâu là kh khàng đáp
xung mt đt ti đy. Phi rồi! Đây là công viên nơi nhiu k nim ca
em và Nhung nht. nơi chúng em lần đu gp nhau, quen nhau và ri chơi
vi nhau như hai ch em rut tht vy. Thi gian thấm thoát thoi đưa, đã 2 năm
ri, em không gp lại Nhung. Nghĩ tới đó ng em trào n một ni bun
trng vng, không th gọi được tên. Miên man theo dòng hi tưởng, em đi mãi
dc theo công viên và... Em bt ng bt gp mt dáng hình quen thuc đang
đứng ngay trước mt. Em ngẩng đầu lên đ xem đó ai. Tht bt ngờ. Đó là
Nhung. Người bn thân nht ca em. Cuc gp g này m em thc s kng
tin ni vào mt mình.
Nhung không thay đi my. Vẫn dáng người nh nhn, xinh xn ca hai
năm trước. Ch điều là Nhung đã cao hơn trưc rt nhiu, thc s rt ra dáng
mt cô thiếu n tr trung, xinh đp. Khuôn mt vn pc hu, d thương và rạng
ngời như mọi khi.
- Thu. Lâu ri không gp cu Nhung ct ging hi
Vn ging nói nh nhàng và ấm áp đó. Khi y, em thc s không kìm được
c mt vì xúc đng. Em chy ti tht nhanh, ôm choàng ly Nhung khóc
nc lên. Em mếu máo:
47
- Nhung à. Cu v ri! Mình rt nh cậu đó!
- Thôi nào, đng khóc ch. Mình v ri nè Nhung an i em.
Chúng em ra ch xích đu năm xưa hai đa vẫn hay chơi với nhau để ngi nói
chuyn. Em ct tiếng hi trước:
- Hai năm qua, cu vn sng tt ch?
Nghe em hi, Nhung tm tỉm cười. N i ta nng du dàng ca Nhung
đây rồi, không lẫn vào đâu được. Nhung đáp:
- nh sng tt lắm. Môi tng hc tp trên Hà Ni ng n lắm. Ban đu lên
đấy thì mình kng quen lắm nhưng dn dần mình quen được thêm rt nhiu
bn mi. Còn Thu thì sao? Cu sao ri?
Em cười:
- nh cũng thế. Tình hình hc tp cuc sống đu rt tốt. Gia đình mình vn
khe mnh lm. Ch điu, cậu ra đi đt ngt quá nên mình cm thy trng
vng va bun lắm. Hai năm qua không mt chút liên lc hay thông tin liên
qua ti cu làm mình thy khá lo lng.
- Mình không sao. Mình cũng rt nh cu. m nay, mình v quê thăm ông
nên tin mình xin phép b m cho mình v chơi với cu mt tun. Mt tun ln
đấy nha. Mình ng tm nhà cu mt tuần được ch?
Em vui mng kn xiết:
- Tất nhiên là đưc ri. bao lâu cũng đưc hết.
Sau đó, em và Nhung mt tuần để bên nhau. Mt tuần đ ôn li nhng k
nim ca thi ấu thơ vui đùa, chơi vi nhau. Mt phn tui ttrong sáng, ngây
thơ, hn nhiên mà đáng yêu cùng.
48
Cuc gp g lại ni bn thân sau bao ngày xa cách s k nim không bao
gi phai na trong tâm tem. Bui chiu thu m y, em gp li Nhung
ngưi bn mà em yêu quý và trân trng nht.
i văn mẫu 29
Chc hẳn ai cũng nhng k nim vui, bun bên bạn và tôi cũng thế, k
niệm đáng nh nht của đời tôi chính cùng lũ bạn đi th diều trên nh đng
làng vào mi chiu thu.
Lúc đó vào cui tuần, i đang buồn tbng nhiên, tiếng gi "Lan ơi !"
Ging nói quen thuc đó khiến mt tôi rng r hẳn lên. Đó ging ca thng
Hưng và mấy đứa bn cùng lứa khác đang gi tôi.
Gp chúng nó, cái cảm gc đu tiên i nhn thy va mng va vui.
Nhng ngày cui tun chán ngt bây gi thành nhng ngày tuyt vời khi đa
bn thân là thằng Hưng.
Mấy đứa r i ra ngoài đng th diều, tôi đng ý ri vi vàng chy vào nhà ly
con diu mới mua ra đ chơi, tiện th khoe cho chúng bn.
Chúng i kéo nhau ra đng, tay cm con diu hn h đợi ch cơn gtới kéo
diu bay lên.
Bng nhiên, diu tôi bay lên pht p nh nhàng trong gió. "A! Có gió ri này!"
Tôi hét toáng lên khi thy diều tôi đang bay cao dn.
bạn ng cười hn h ri th diu bay cao, miệng chúng lúc nào cũng
tm tc khen con diu mi ca tôi trông tht tuyt vời. i cũng ly làm hãnh
din vi con diu ca tôi lm!
Hôm đó, chúng tôi ng nhau th diu, con diu bay cao bay xa, phất p trong
làn g mát mùa thu. Tôi cùng bn c mải chơi, đôi mt không th ri khi
49
con diều. Đến khi tnh táo li, thoát ra khi cơn mơ h ri chúng tôi mi nhn ra
rng tri sp ti.
Tôi chúng bn git mình, chào nhau ri ht hi chy v nhà. Hôm đó đi chơi
v mun, tôi b m đánh đòn nhưng trong trong vn cm thy vui sau bui đi
chơi m nay.
Tôi chc chn rằng, đây là k nim i không bao gi quên. Mi khi nhc v nó,
tôi li cm thấy như nhng c tuyệt đp tràn v.
i văn mẫu 30
Em với Tâm chơi với nhau từ thubé nên chúng em gắn bó thân thiết với nhau
lắm. Giữa chúng emrất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ nhưng có lẽ có một k
niệm không bao giờ thquên được đó một lần cúp học đi chơi của hai
bọn em.
Em còn nhnin hôm đó là một bui tối mùa nóng bức và ngột ngạt. Cái
ng từ đường bc lên khiến ai ng cảm thấy mệt mỏi khó chịu. Tâm đèo
em trên con xe đạp nhỏ để đi đến lớp hc thêm. Hai đứa vừa đi vừa than vì nóng
như vậy phải đi học. Bỗng trong đầu em liền lóe lên một ý tưởng và em bảo
với Tâm:
Ê mày ơi hay tao với mày thử một lần trốn hc đi. Nay nóng thế này học
cũng kng vào đầu được đâu.
Nghe em nói vậy Tâm lo sợ và từ chối:
Thôi đi học đi nhỡ thầy mà biết thầy gọi điện cho phụ huynh đấy.
Thôi lớp đông thế chắc thầy không để ý đâu. Thôi đi đi… Nhá?
cuối cùng sau một hồi năn nmãi Tâm quyết định sẽ cúp học cùng với em.
vậy nên chúng em không đến chhọc thêm na rẽ sang một địa điểm
50
khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng
em tthưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là c ch, lạp sườn, khoai
tây chiên… rồi hai đứa đạp xe ra bờ h ngồi ăn kem hóng t. Tuy cả hai đều
lo sợ sẽ bị bắt nhưng chúng em thấy rất vui thoải mái. Tâm và em đã thời
gian tâm s với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường lớp đến bạn bè, gia
đình… Nhờ bui tối đó mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn trở nên càng
gắn thân thiết.
Sau đó chúng em đã trở về nhà một điều kng hay đã xảy ra đó là cả bm
em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. c đó hai đứa đều phải xin
lỗi bố mẹ rối rít hứa sẽ kng bao giờ tái phạm nữa. vậy nên bmẹ cũng
bỏ qua cho hai đứa chúng em lần này.
Dẫu biết rằng đó một việc làm sai trái và không nên làm nhưng giờ nglại
em vẫn thấy rất vui. Đó kniệm lẽ cem m snhsuốt đời và
không bao giờ có thể quên được.
| 1/50

Preview text:

Dàn ý Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn Dàn ý số 1 a. Mở bài
Hoa phượng vĩ đã nở rực trên những vòm lá, tiếng ve cũng đã râm ran trên khắp
những cành cây. Vậy là một mùa hè nữa đã về. Gợi lên trong em những cảm
xúc xuyến xao khó tả. Những kỉ niệm về mùa hè xưa cũ cũng theo đó mà hiện
về. Đó là những kỉ niệm mà suốt cuộc đời này em không thể nào quên. b. Thân bài
- Giới thiệu về người bạn đã cùng em xây dựng nên kỉ niệm khó quên ấy:
• Đó là Quân - người bạn thân mà em đã chơi từ khi học mẫu giáo
• Cậu ấy là một cậu trai cao ráo, hiền lành và tốt bụng
• Lúc nào Quân cũng giúp đỡ, bao dung em như một người anh trai thực thụ
- Kể lại chi tiết kỉ niệm đáng nhớ:
• Hôm đó là ngày nghỉ hè đầu tiên của năm lớp 3, em đã rủ Tuấn cùng
nhau ra chơi ở bờ sông cho mát
• Cả hai hào hứng chạy ra bờ sông chơi
• Lúc đầu, chúng em chỉ ngồi trên bờ và cho chân xuống dòng nước để hạ nhiệt
• Nhưng sau đó, do trời nóng quá, nên em đã rủ Quân lội ra sông để tắm mát
• Quân đồng ý ngay lập tức, thế là chúng em sung sướng ngụp lặn dưới
dòng nước mát lành của dòng sông
• Sau một hồi vui chơi, chúng em quyết định lên bờ để trở về nhà 1
• Chợt lúc em đang bơi vào bờ, thì cảm giác có một cái gì đó trơn trượt
quấn lấy cổ chân của mình
• Ngay lúc ấy, em sợ hãi vô cùng, nghĩ rằng đó là một con rắn đang bò lên chân mình
• Thế là em hét lớn, vừa kêu vừa khóc, trông tội nghiệp vô cùng
• Ngay lập tức, Quân đang ở sát bờ liền bơi về phía em, sau khi nghe rõ em
nói là có rắn thì cậu ấy lặn xuống để kiểm tra
• Dưới sự ngỡ ngàng và xấu hổ của em, cậu ấy cầm lên một đoạn rễ bèo
• Lúc đấy em cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn ngụp luôn xuống nước
• Nhưng Quân đã cười xòa và kéo em vào bờ
• Lúc này, em mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại và cảm thấy xúc động vô
cùng, khi Quân đã hoàn toàn không nghĩ đến an nguy của bản thân, ngay
lập tức giải cứu em khi thấy em gặp “nguy hiểm” c. Kết bài
Sự việc lần đó làm em được một phen xấu hổ, nhưng cũng đã giúp cho tình bạn
giữa em và Quân thêm gắn kết. Đến bây giờ, tình bạn của chúng em vẫn tốt đẹp
như vậy. Và mong rằng, dù sau này có ra sao thì em và Quân vẫn mãi là những
người bạn tốt nhất của nhau. Dàn ý số 2 I. Mở bài
● Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ
● Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó II. Thân bài
1. Miêu tả sơ nét về người mà làm nên kỉ niệm với bạn ● Hình dạng 2 ● Tuổi tác
● Đặc điểm mà bạn ấn tượng
● Tính cách và cách cư xử của người đó 2. Giới thiệu kỉ niệm
● Đây là kỉ niệm buồn hay vui
● Xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào
3. Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
● Kỉ niệm đó liên quan đến ai
● Người đó như thế nào?
4. Diễn biến của câu chuyện
● Nêu mở đầu câu chuyện và diễn biến như thế nào
● Trình bày đỉnh điểm của câu chuyện
● Thái độ, tình cảm của nhân vật trong chuyện 5. Kết thúc câu chuyện
● Câu chuyện kết thúc như thế nào
● Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bạn qua câu chuyện. III. Kết bài
Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách đến trường. Nó đã cho em một bài
học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này. Dàn ý số 3 a. Mở bài
● Giới thiệu bạn mình là ai?
● Giới thiệu về kỉ niệm với người bạn đó khiến mình xúc động nhất? 3 b. Thân bài Kể về kỉ niệm đó:
● Xảy ra ở đâu? Lúc nào? Với những ai?
● Sự việc chính và các chi tiết.
● Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào? c. Kết bài
● Em suy nghĩ gì về kỉ niệm đó?
● Suy nghĩ của em về người bạn đó. Dàn ý số 4 1. Mở bài
• Hoàn cảnh, thời gian khiến em nhớ về kỉ niệm khó quên đó 2. Thân bài
- Giới thiệu chung về người bạn của em:
• Người bạn đó là ai?
• Em và bạn đó đã chơi với nhau bao lâu rồi?
• Cả hai có thường xuyên đi chơi, đi học cùng nhau không?
- Kể về kỉ niệm đáng nhớ của hai người:
• Kỉ niệm đó diễn ra vào lúc nào? Hôm đó là ngày gì? Có hoạt động gì đặc biệt lúc đó không?
• Lúc sự kiện đó xảy ra, em và bạn đang làm gì? Cảm xúc, suy nghĩ của hai người? 4
• Kể lại chi tiết diễn biến sự kiện (mở đầu, tiến trình, kết thúc): trong đó
chú ý đến miêu tả hoạt động, biểu cảm, suy nghĩ của em và bạn mình
- Sau khi sự kiện đó kết thúc:
• Em và bạn đã suy nghĩ gì?
• Tình bạn của hai người trở nên như thế nào sau sự kiện đó? 3. Kết bài
• Ý nghĩa của sự kiện lần đó đối với em và tình bạn của em
• Mong muốn của em về tình bạn này
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn ngắn gọn
Một kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa em và người bạn thân thiết nhất, chính là một
kỉ niệm diễn ra vào chiều mùa hè hai năm trước.
Hôm đó, buổi trưa trời mát, em và Khải đã rủ nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh
nắng gay gắt, nước sông được cây khế, cây dừa chê rợp mát lạnh, hấp dẫn vô
cùng. Vì vậy, chúng em đã lơ là, không khởi động mà ngay lập tức lao xuống
dòng nước mát. Trong lúc đang sung sướng bơi lội, em chợt thấy phần bắp chân
bị cứng lại. Sau vài giây giật mình, em nhận ra ngay mình đã bị chuột rút. Chao
ôi, cơ thể em nhanh chóng mất cân bằng và hai tay em chới với liên tục.
May mắn thay, Khải ở gần đó nhận ra tình hình của em, vội bơi lại để ứng cứu.
Vốn hình thể của em to hơn Khải nhiều, nên quá trình gặp khá nhiều khó khăn.
Xung quanh lại chẳng có người lớn nào vì đang giữa trưa. Dù vậy, Khải vẫn
kiên trì kéo em vào bờ từng chút, từng chút một. Chờ gần hai mươi phút sau, em
và cậu ấy mới vào được bờ. Mặt Khải lúc ấy đỏ bừng vì mệt, thở từng hơi lớn,
nhưng vẫn quan tâm xoa chân cho em, nhằm giúp em sớm đỡ hơn. Nhờ có Khải,
mà em đã an toàn vượt qua tình huống nguy hiểm đó. 5
Cũng từ hôm ấy, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên thân thiết hơn. Em xem
cậu ấy như là người anh trai thân thiết nhất của mình.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Những kỷ niệm tuổi học trò luôn là điều thú vị. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất chính
là lần em cùng người bạn thân của mình đi chơi vào một ngày mưa năm ngoái.
Hôm ấy, vì có mưa rào đột ngột, nên lớp em được nghỉ tiết thể dục. Thế là em
đã cùng bạn thân của mình là Minh Quân đạp xe về nhà. Tuy nhiên, đúng hôm
ấy Quân lại quên mang áo mưa theo. Cuối cùng, chúng em đã quyết định là cùng nhau tắm mưa.
Cả hai đứa cởi dép cho vào giỏ xe, rồi mới bắt đầu đạp xe về nhà. Thay vì đi
con đường ngắn như hằng ngày, chúng em đã cố tình chọn con đường vòng xa
hơn, có băng qua một đoạn đường vắng có dòng suối nhỏ. Lúc đến đó, chúng
em còn dừng xe lại, chạy xuống nước và nô đùa. Cảm giác như chúng em đang
bé lại, trở về cái thời mà còn chưa phải đến trường. Khi ấy, em và Quân đều còn
nhỏ, lén mẹ trốn ra sân tắm mưa. Hôm ấy, cả hai đứa vui lắm. Vừa đùa giỡn vừa
cười đùa ầm ĩ như hai đứa ngốc. Mãi khi mưa gần ngớt, chúng em mới trở về nhà.
Hậu quả là cả hai đứa đều bị sốt nhẹ, phải nghỉ học hai hôm liền. Đứa nào cũng
bị mẹ mắng cho một trận nhớ đời. Tuy vậy, đó vẫn là kỉ niệm đáng nhớ nhất của chúng em.
Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Thái Hà là người bạn thân thiết nhất của em. Chúng em đã chơi cùng nhau suốt
năm năm nay. Chuyện lần đầu mà chúng em gặp nhau cũng chính là kỷ niệm
đáng nhớ nhất của chúng em. 6
Hôm ấy là buổi tập trung đầu tiên của học sinh lớp 1 toàn trường. Em cùng mẹ
đến trường với sự hồi hộp và lo lắng. Khi mẹ rời đi, em đã ngồi một mình trên
ghế đá bởi không dám bắt chuyện với các bạn khác. Đúng lúc ấy, một cô bé với
khuôn mặt tròn bầu bĩnh siêu đáng yêu đã chủ động tiến lại và bắt chuyện với
em. Đó chính là Thái Hà. Thấy em có vẻ ngại ngùng, cậu ấy đã ngồi xuống bên
cạnh và tự giới thiệu về mình. Biết bạn ấy cùng tuổi, lại được phân vào cùng lớp
nên em cũng thoải mái hơn. Chỉ một lát sau, chúng em đã hào hứng trò chuyện
đủ thứ. Hà đã dẫn em đi vòng quanh sân trường, giới thiệu cho em các cơ sở vật
chất như nhà vệ sinh, thư viện, sân bóng, căn-tin. Thì ra mẹ của Hà là giáo viên
trong trường, nên từ nhỏ cậu ấy đã rất hay đến đây, nên nắm rõ bố cục. Có Hà đi
bên cạnh, em cảm thấy tự tin hơn hẳn. Chính cậu ấy đã dẫn em hoàn nhập cùng
bạn bè và trường học.
Mãi đến hôm nay, em vẫn nhớ rõ nụ cười tươi tắn và ánh mắt lấp lạnh của Thái
Hà hôm ấy. Suốt năm năm qua, cậu ấy vẫn luôn ở cạnh em và cùng em học tập,
vui chơi. Dù đã có thêm nhiều người bạn mới, nhưng chẳng ai có thể thay thế
được Hà trong trái tim em.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn chi tiết Bài văn mẫu 1
“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, bây giờ tôi
đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại
nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.
Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng
tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan
thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời
mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà
vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “Hôm nay 7
không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.”
Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời
mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến
lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn.
Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với
các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc
này Lan không còn là bạn thân nữa.
Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi
người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước
vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe
cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như
giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì
viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm
bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không
chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi
bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt
nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói:
“ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có
lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học
được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình
bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.
Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến
với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:
“Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.” Bài văn mẫu 2 8
Một mùa hè nữa lại về, kéo theo trong em những cảm xúc xốn xang khó tả. Và
cả kỉ niệm khó quên cùng người bạn thân nhất của em cũng theo dòng cảm xúc ấy mà hiện về.
Đó là một mùa hè của ba năm về trước. Lúc đó, em mới là một học sinh lớp 2
với tính tình hiếu động, nghịch ngợm. Chính vì thế mà đôi khi em gây khó chịu
cho người khác. Em vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó, vì nắng nóng, nên em đã sang
nhà rủ Tuấn cùng mình đi bơi ở hồ bơi gần nhà. Mọi chuyện vẫn diễn ra như
mọi hôm, khi chúng em khởi động làm nóng người rồi nhảy ùm xuống dòng
nước mát. Thế nhưng lúc ấy, tính nghịch ngợm trong em lại nổi lên. Em rủ Tuấn
cùng chơi trò thi lặn lâu dưới nước. Rồi khi Tuấn đang cố nín thở thì em đã trèo
lên lưng, nhấn cả người Tuấn chìm xuống dưới nước. Sau khi làm xong, em liền
cười lên khoái chí. Nhưng ngay khi thấy Tuấn trồi lên với vẻ mặt đau đớn, liên
tục ho sặc sụa đến khó thở, thì em ngay lập tức nhận ra được sai lầm của mình.
Lúc đó, em sợ lắm, tay chân luống cuống không biết làm sao. Chỉ dám xoay
quanh, vỗ vào lưng Tuấn và liên tục xin lỗi. Thật may, chỉ một lát sau thì Tuấn
cũng bình thường trở lại. Và cậu ấy không hề trách hay quát mắng em, mà chỉ
nhẹ nhàng dặn em lần sau đừng làm như thế nữa. Điều đó khiến em cảm động vô cùng.
Từ lần đó, tình bạn giữa em và Tuấn càng trở nên thân thiết hơn. Và em cũng
dần bỏ được tính nghịch ngợm của mình. Mỗi nhắc đến kỉ niệm này, em đều vô
cùng xấu hổ. Nhưng em sẽ không bao giờ quên nó, để nhắc nhở bản thân không
được phạm lại lỗi lầm đó. Bài văn mẫu 3
Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy?
Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì
phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào 9
cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau
cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời
nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước
sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:
- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?
- Mình cũng nghe như thế.
Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất
lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng
con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút. - Ôi! Một bà già.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ
me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm
cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ
lên trán bà thấy lạnh toát.
- Làm sao bây giờ hả Phương?
Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:
- Cậu có mang theo dầu không?
Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy
ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa
thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, 10
chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào: - Cho bà chút nước.
Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:
- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước
chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà
uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho
bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:
- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá,
bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây
xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.
- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?
- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà
vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ.
Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có
lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi: - Cháu đi về đâu?
- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về,
thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!
Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói: 11
- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viện.
Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa
Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:
- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai
cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.
Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!
Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành
phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện
trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi. Bài văn mẫu 4
Em có một người bạn rất thân, hai đứa luôn khăng khít với nhau, cùng nhau chia
sẻ niềm vui nỗi buồn. Dù Thắm đà theo gia đình về quê sinh sống nhưng những
tình bạn tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em.
Bạn Thắm có vóc dáng nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh nhưng rất khỏe, mái
tóc dài thường buông xõa lúc ở nhà và được cột gọn gàng khi đến trường. Với
gương mặt sáng cùng chiếc mũi thanh tú, Thắm rất thông minh. Bạn là học sinh
giỏi nhiều năm liền ở lớp. Vua siêng năng lại sáng dạ, học đâu hiểu đây và nhớ
bài lâu, Thắm được các bạn mến phục. Thắm tốt lắm, luôn giúp đỡ những bạn
gặp khó khăn về học tập lẫn sức khỏe.
Em nhớ như in một sự việc đã khiến em cảm thấy hổ thẹn, sự việc ấy đã là một
kỉ niệm đẹp, một bài học quý cho em về tình bạn.
Bạn Dung trong lớp nghỉ học đã hai ngày, không rõ lí do,cô giáo và các bạn rất
lo. Được cô giáo phân công, Thắm tìm đến nhà Dung. Gia đình Dung rất khó 12
khăn. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với
bà. Bà lại già và thường xuyên đau ốm nên những ngày qua, bà không ra chợ
mua bán rau củ được. Theo em, sau khi rõ căn nguyên, Thắm chỉ cần báo lại
cho cô là xong. Thế mà bạn ấy ngày hai buổi đến với bạn Dung. Có hôm tôi mịt
mới về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn
thân thiết với em nữa. Em tỏ thái độ lạnh nhạt với bạn ấy; thậm chí, em cũng
chẳng thèm đến nhà Dung, dù Thắm và các bạn cùng lớp nhiều lần khuyên nhủ.
Hôm Dung trở lại lớp, cô giáo tuyên bố với lớp rằng bạn ấy vẫn đủ sức dự thi
học kì. Cô đã kiểm tra và nhận xét tốt về những kiến thức mà bạn Dung còn
thiếu trong thời gian vắng mặt. Có được kết quả ấy, công của bạn Thắm rất lớn.
Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là một người bạn tốt, luôn quan tâm đến
mọi người, giúp đỡ ai thì giúp tận tình. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm.
Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em
lấy hết can đảm, hỏi Thắm có giận mình không. Câu trả lời của Thắm khiến em
không thể nào quên : "Giận về điều gì? Tình cảm bạn bè rất đáng quý, đáng trân
trọng nhất trong quãng đời học sinh. Không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn.
Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của em. Em cố gắng học thật tốt, thật giỏi
để sánh với bạn ấy. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo. Bài văn mẫu 5
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai,
tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha
hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích
nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhụy ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp 13
đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa
màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao! Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả.
Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi!
Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa
nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: "Hoa nào cũng đẹp,
mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa
đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác". Tôi và Quỳnh nghe
bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như
ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong
tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên. Bài văn mẫu 6
Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó
quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha
Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua
nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có
lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên 14
bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang
về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất
nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và " thu hoạch " được rất nhiều vỏ
sò, ốc, san hô,.... Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra
một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất
nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc
ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán gẫu những câu chuyện không có thật trên đời.
Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên
biển thật yên tĩnh ......
Đến giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ
quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một
kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp. Bài văn mẫu 7
Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã
luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy
sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ,
suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm
thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc
sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi
đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất
lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!
Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp
cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền
quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai
học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi
phải giúp đỡ bạn ấy học tập. 15
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc
nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy
vậy tôi quay sang hỏi "bạn nhìn gì vậy", Trang mỉm cười nói "đó là quyển sách
tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần". Thì ra
Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang
"nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn". Trang cười nhẹ "thật nhé!".
Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào
cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho
tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn
hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng
xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe
Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học
giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn
những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà
Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến
từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một
người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm
trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều
hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến
giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã
làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng "dù cuộc sống có khó khăn đến
mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ". Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ
khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi
thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi. 16
Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm
hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi
sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững. Bài văn mẫu 8
Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học sinh như em thì
một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật đặc biệt là Đan- cô bạn thân
từ hồi lớp 1 đến giờ vẫn học với em.
Đan là một cô bé có vóc dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng.
Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm
lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, miệng lại luôn nở
một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, tưởng chừng như những hạt ngọc
trai. Cô bạn này lại có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói nghe rất ngọt
và dịu dàng. Chính vì thế mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của bạn
ấy là không thể thiếu. Giọng ca "cây nhà lá vườn" này đã đưa về cho lớp, trường
rất nhiều giải nhất, nhì.
Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất nghiêm
túc. Những hoạt động của trường, lớp thì bạn luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn
coi việc học là cần thiết nhất. Với một cái đầu thông minh và tính toán nhanh
nên bạn học môn toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và bạn bè quý mến bởi
học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời gian
giúp đỡ cha mẹ. Ngoài sở thích đọc sách, Đan có một sở thích hơi bị kì quái là
thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi là hai đứa lại hỏi thăm chuyện học tập,
tâm sự chuyện buồn vui. Lần mà em bị cảm, Đan đã thể hiện mình thực sự là
một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. Dù vậy Đan vẫn đến nhà
em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực sự làm em
cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc hai đứa lại cùng nhau bước đi trên con
đường đến trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân. 17
Đan luôn là một người bạn tốt không chỉ đối với em mà với cả mọi người. Em
cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến. Bài văn mẫu 9
Những năm học tiểu học, mình có rất nhiều bạn thân. Nhưng mình quý nhất bạn
Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu chuyện chỉ vì Phương Thảo không cho mình
mượn bộ đồ dùng học tập mà suýt nữa chúng mình giận nhau.
Chuyện là thế này. Năm học lớp 3, vào đầu năm học, cô giáo kiểm tra việc
chuẩn bị đồ dùng học tập của lớp. Phương Thảo thuộc tổ 1 đã kiểm tra tuần
trước, tuần sau đến lượt tổ 3 của mình. Vì chủ nhật mình về quê chơi nên sáng
thứ hai bố mẹ đưa thẳng đến lớp cho kịp giờ học nên không kịp ghé qua nhà lấy
bộ đồ dùng học tập. Đến lúc kiểm tra mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn
nhưng bạn không cho thế là mình bị cô phê bình, mình xấu hổ quá vì nghĩ
không chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, đáng ghét. Mấy ngày thấy mình
xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên nhân dịp ra chơi
mon men đến hỏi chuyện.
- Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.
- Ừ. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?
- Không. Bạn không hiểu mình rồi. Cô giáo luôn nhắc nhở chúng ta phải trung
thực. Nếu mình cho bạn mượn, có thể cô không biết bạn có lỗi nhưng thực ra cả
bạn và mình lại đều có lỗi đó là thói dối trá. Bố mẹ mình luôn nhắc nhở mình
muốn trở thành người tốt trước hết phải là người trung thực. Phương Thảo nói
một hồi, mình đứng nghe thấy có lí nhưng vẫn tỏ ra chưa hài long.
Cuối tuần bố mình hỏi có điểm gì kém không? Mình thú nhận và kể chuyện
mâu thuẫn giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe xong vuốt tóc mình và
nói: Bạn Phương Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực là đức tính tốt là điều
hay thứ 5 của Bác Hồ với các thiếu nhi các con. Ngay cổng trường con cũng có 18
khẩu hiệu "Tiên học Lễ - hậu học văn" đấy thôi. Nghe bố nói xong mình thấy đã
sai. Sáng hôm sau, mình đến lớp thật sớm, chạy vội đến gặp xin lỗi Phương Thảo.
Vậy mà đến nay đã 2 năm rồi đấy, nay chúng mình đã lên lớp 5. Kể từ sự cố đó
mình và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình luôn nhắc nhau
luôn thi đua giành nhiều điểm tốt trong học tập. Bài văn mẫu 10
Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt
không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.
Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen
trong một trường hợp đặc biệt.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán
bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé
bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn.
Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:
- Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy? Cô bé trả lời:
- Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua
quần áo và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà
ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý
kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ. 19
Cũng kể từ ngày hôm đó, tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt
một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm
chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay
dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ
thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy
nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán
tôi lấm tấm mồ hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước
mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt
lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp
án,và cuối cùng, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ
cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:
Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy
thật sự ân hận. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn. Bài văn mẫu 11
Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà
ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của
Công ty công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về.
Ở gần nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, nhưng vì tôi là học sinh ngoại
tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà đến hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa
gió, tôi còn nhỏ nên đi học thật vất vả. Mẹ vẫn an ủi động viên: "Hoàn cảnh gia
đình ta có nhiều khó khăn, con cố gắng, mẹ con ta cố gắng." Nghe mẹ nói, nước 20
mắt mẹ chảy ra, tôi thương mẹ, thương bà lắm. Học kì I lớp Ba, tôi đã phấn đấu
trở thành học sinh giỏi.
Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì cô bạn hàng xóm sang chơi. Đã
nhiều lần gặp nhau, nhưng tôi rụt rè không dám làm quen bắt chuyện. Người
bạn mới cao hơn tôi nửa cái đầu, gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng.
Đôi bàn tay búp măng, bạn giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói :Chữ viết cậu đẹp quá !"
Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi
thầm thì hỏi: "Đằng nớ tên gì?". Nghe tôi nói, bạn nhắc lại tên tôi: "Nguyễn Thị
Quỳnh". Chúng tôi cùng rúc rích cười...
Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc nói
chuyện vui, lúc trao đổi về các bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương
Lan mời tôi sang nhà bạn chơi, nhưng tôi chỉ hứa và khất. Hoàn cảnh nghèo
khó, thiếu thốn nên mẹ dặn: "Không được thấy người sang bắt quàng làm họ".
Bố mẹ Lan đều dạy học: bố dạy Toán trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ
là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tôi ở trường về thì đã thấy
bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào. - Cháu chào hai ông bà.
- Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à? - Vâng ạ!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: "Con bé
ngoan và học giỏi. Thương nó vất vả quá !"... Ông bà cho tôi một số món quà,
có một bộ quần áo rất đẹp và sách vở, một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi
học, thứ mà tôi hằng ao ước lâu nay. Tôi cảm ơn, tay run run nhận quà. Bà nhẹ
nhàng vuốt mái tóc tôi và nói: "Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và
cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó..." 21
Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ mình về hoàn cảnh của tôi nên đã nhờ mẹ
xin cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số.
Mọi thủ tục giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm cho tôi cả.
Lớp Bốn, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và thi học sinh giỏi môn
Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, tôi được giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi
bạn thân. Bố mẹ Lan thương tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.
Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa to gió lớn, tôi lại bâng
khuâng nhớ đến kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan. Bài văn mẫu 12
Tôi có rất ít bạn vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà bởi công việc của
bố tôi không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một
kỉ niệm thật đáng nhớ và rất thú vị.
Chuyện là thế này, tôi đi cùng anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba
chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là
ồn ào và tấp nập với người, với hàng,... Chúng tôi ung dung lên tàu vì vé đã
mua từ hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba anh em tôi ra còn có một nhân
vật bí ẩn nữa. Tàu chuẩn bị lăn bánh thì nhân vật ấy cũng xuất hiện. Tôi không
để ý lắm bởi mắt cứ dán vào quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tôi và
đứa em họ thì khỏi phải bàn, hai tín đồ của các trò chơi điện tử, cũng không
thèm ngẩng mặt lên lấy một lần.
Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau
mình thích thú. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim
bên cạnh đùi ăn điềm nhiên. Đến miếng thứ ba, tôi phát hiện mình đang bị một
ánh mắt soi mói khó chịu bên cạnh để ý. Tôi phồng mồm tỏ rõ thái độ không hài
lòng. Ông anh và thằng em họ yêu quý chả màng gì đến tôi cả mà chỉ có mỗi
người bạn ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho là soi mói 22
kia. Sau khoảng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành động mà tôi không bao giờ
nghĩ tới. Bạn ấy vô tư nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào miệng, ăn ngon
lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con nhỏ nào vô duyên như đứa này.
Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiệt miếng ăn, mẹ tôi đã dạy anh em
tôi kĩ chuyện này. Và đương nhiên là tôi để nhỏ ấy ăn cùng với sự hài lòng vì
mình là một đứa con biết nghe lời, một con người văn minh, lịch sự.
Giải quyết xong gói bim bim, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt
đi những suy nghĩ vẩn vơ khác. Đến điểm dừng chân, anh tôi đánh thức tôi dậy
với gương mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô bạn
vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm,
định bụng sẽ kể câu chuyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời
ạ, đập và mắt tôi khi đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc,
dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã
bóc nhầm gói bim bim của bạn ấy, là tôi tự ý ăn và chính tôi mới là cái đứa vô
duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi nháo nhác nhảy xuống toa nhằm tìm
kiếm nhỏ có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh nhưng vô ích.
Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng xấu hổ cho anh tôi và đứa em họ. Hai
người cười ngặt nghẽo, còn tôi thì nóng mặt vô cùng. Về đến nhà bà, tôi ủ rũ
tiếp, phần vì chuyến đi, phần vì câu chuyện lúc trước. Tối thấy hối hận mà
chẳng biết làm sao. Bỗng ngoài sân có tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân
khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt đầy tinh nghịch đối diện, rất quen
thuộc. Không phải ai khác, đó chính là nhân vật lúc trước, nhưng nó, Hiền cũng
chính là đứa bên cạnh nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên.
Sau chuyến tàu thú vị ấy, tôi đã có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng
chơi càng thấy rất hợp nhau, như sở thích ăn bim bim chẳng hạn! Tình bạn của
chúng tôi đã chính thức bắt đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt và đáng nhớ như thế đấy. 23 Bài văn mẫu 13
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi
cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới
cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với
em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta
chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì
ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thân thiết với nhau bởi tình cảm thực
sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có
rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.
Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai
đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn quà,
thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Và có lẽ gây ấn tượng nhất trong
em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ tập ở nhà một người bạn cả
ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau
đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang một thứ đồ đi cùng: em
thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ
trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm
nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà chúng em đã hát theo. Có thể
nói là vui biết chừng nào, bởi có đôi khi bản thân chúng ta cũng có những điều
mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những người bạn thân ở
cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới
được thể hiện hết tất cả.
Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm
những món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt.
những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng
em đã cùng nhau nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng
không phải lúc nào cũng nói cùng với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với 24
những người bạn. Và cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy nghĩ của
mình lúc đó cũng có những người không theo con đường ấy nhưng mỗi lần nhớ
lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và
tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ
niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta
ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để
thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì. Bài văn mẫu 14
Tôi và Hân là đôi bạn thân ngay từ thuở mẫu giáo. Chúng tôi gắn bó đi học và
lớn lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và gắn bó. Chúng tôi có
nhiều kỉ niệm và khó quên nhất là khi chúng tôi cãi nhau vào giờ giải lao trong trường.
Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi. Buổi sáng đẹp của
mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn
có nhiều hoa đẹp như hoa cúc vàng đẹp, nhiều cánh và có mùi thơm nhẹ. Tôi mới hỏi Hân:
- Hân ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao! Hân bĩu môi:
- Nhìn rất bình thường. Không bằng hoa hồng bởi hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.
Tôi và Hân mải miết tranh luận bởi ai cũng có lý của mình. Cả hai từ tranh luận
thành ra cãi nhau và nói chuyện lớn tiếng. Bác bảo vệ thấy vội lại gần chúng tôi: 25
Hai cháu ơi, bác đã nghe hai cháu tranh cãi về vẻ đẹp của hoa rồi. Bây giờ bác
nói thế này xem có lý không: “Hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh
hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm sóc để hoa mãi tươi đẹp”.
Sau khi bác bảo vệ cất tiếng, tôi và Hân không còn cãi nhau nữa mà trở nên im
lặng. Chúng tôi đều biết lỗi của mình nhưng đều vụng về khi thể hiện tình cảm.
Khi chưa biết nói thế nào với cậu ấy. Hân quay sang cười làm hòa với tôi:
- Mình xin lỗi nhé! Mình nóng tính quá.
Tôi vội vàng cười nhẹ:
- Không! Mình cũng sai rồi. Đáng lẽ nên suy nghĩ hơn trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là vườn hoa đẹp với nhiều sắc màu của các loài hoa đua
nhau khoe sắc. Cả hai chúng tôi cùng vui vẻ, cười đùa. Bạn bè dù thân thiết đến
mấy cũng không thể tránh khỏi việc mâu thuẫn, tranh luận. Chúng ta cần biết
kiềm chế và học cách bao dung để giữ gìn tình bạn đẹp. Bài văn mẫu 15
Mỗi người khi lớn lên đều bỏ lại phía sau mình một quãng thời gian thơ ấu với
biết bao niềm vui nỗi buồn Với em, kỉ niệm về tình bạn với Mai trong một lần
em không làm bài tập về nhà năm lớp 3, có lẽ em sẽ không bao giờ quên được
trong cuộc đời của mình.
Em vẫn nhớ như in về sự việc đã xảy ra ngày hôm đó. Cô giáo giao bài tập về
nhà là viết đoạn văn miêu tả không khí ngày hội ở quê em. Vì ham chơi nên cả
buổi chiều em đã mải mê theo đám bạn trong khu phố với những trò chơi như
nhảy dây, bịt mắt bắt dê… Khi về nhà buổi tối, em chợt nhớ còn bài tập trên lớp
nhưng vì mệt và buồn ngủ nên em không muốn làm. Bỗng chợt, em nghĩ đến
Mai. Đó là người bạn thân nhất của em trên lớp, bạn hiền và rất chăm chỉ học 26
bài. Tất cả những bài tập cô giáo giao về nhà, Mai đều làm cẩn thận và chu đáo.
Em đã nghĩ: “Sáng mai mình chỉ cần lên lớp mượn Mai chép là xong”.
Sáng hôm sau, em đến lớp thật sớm và Mai cũng vừa hay bước vào. Em đã ra
mượn vở Mai để chép. Thấy bạn có chút ngập ngừng, em đã nói:
- Cậu yên tâm đi, nếu cô có kiểm tra thì chắc chỉ chấm vài bạn. Nếu gọi tớ thì
chắc sẽ không gọi cậu lên bảng nữa đâu.
Rồi Mai đưa vở cho em. Tranh thủ chút thời gian trước giờ vào lớp, em đã vội
vàng chép. Tiếng trống trường vang lên, cô giáo vào lớp với nụ cười dịu dàng.
Đến phần kiểm tra bài cũ, khi cô gọi tên em và Mai lên bảng, chúng em đã nhìn nhau lo sợ.
Sau khi đọc xong bài tập của hai đứa, cô đã gọi chúng em đứng dậy và nét mặt cô nghiêm nghị:
- Hai con hãy cho cô biết, ai là người chép bài của bạn?
Mai quay sang nhìn em với ánh mắt như muốn em nói ra sự thật. Nhưng nghĩ
đến việc nếu bố mẹ biết được em không làm bài tập đã khiến em lo sợ. Em cứ
đứng im như vậy. Bỗng Mai lên tiếng: “Thưa cô, là em ạ!”.
Cô giáo nhìn Mai rồi nói:
- Con hãy về viết bản kiểm điểm và xin chữ kí phụ huynh cho cô.
Cả tiết học, Mai lặng im và không nói gì. Trong tâm trí em lúc này với biết bao
suy nghĩ, em đã ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình, em hối hận vì đã nói dối cô
giáo và khiến Mai bị ảnh hưởng. Đến cuối tiết học, em đã lên gặp cô giáo và nói
ra sự thật. Sau đó cô đã gọi cả hai chúng em lên và nhắc nhở: “Trong học tập,
hai con giúp nhau tiến bộ đó là điều tốt nhưng cho bạn chép bài là khiến bạn ỉ
lại trong học tập. Bạn Vy đã dũng cảm nhận ra lỗi lầm của mình. Lần này cô bỏ
qua và mong con lấy đó làm bài học cho mình”. 27
Em quay sang Mai và nói lời xin lỗi. Tình bạn gắn bó của chúng em trong ba
năm qua, suýt nữa vì sự ích kỉ của em đã phá hỏng. Chúng em nhìn nhau và
cười thật tươi. Trong biết bao kỉ niệm, tình bạn của chúng em đã có lúc trải qua
những kí ức không vui như thế.
Tình bạn của chúng em ngày càng thân thiết và gắn bó. Em và Mai đều luôn cố
gắng học tập thật tốt. Những bài tập khó, chúng em cùng nhau thảo luận và tự
làm bài của mình. Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, em đều tự nhắc nhở mình phải
sống trung thực và phải nỗ lực học tập bằng chính công sức của mình. Bài văn mẫu 16
Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ là gia đình
mà còn có cả những người bạn tốt. Mỗi người bạn lại để lại trong trái tim ta
những kỉ niệm khác nhau. Có một người bạn mà em luôn nhớ mãi là Quỳnh.
Nhớ về cô bạn thân ngày ấy bao kỉ niệm lại ùa về. Trong đó có một kỉ niệm em
mãi mãi không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra khi em học lớp ba. Đó là kỉ niệm về Quỳnh - người bạn ngồi
cùng bàn với em. Em và Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn giúp đỡ nhau trong
những lúc khó khăn. Gần cuối năm học năm ấy, em bị đau ruột thừa, nhập viện
trong một thời gian dài nên phải nghỉ học hàng tuần liền không thể đến trường.
Bài học trên lớp đều bỏ dở. Một hôm cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em
bảo cần nhờ các bạn chép bài cho để khi quay lại học không bị bỡ ngỡ. Nhưng
mẹ và em suy nghĩ một hồi cũng không biết phải nhờ ai. Em lo lắng trước kỳ thi
sắp tới sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách trường học rất xa, lại không gần nhà bạn nào trong lớp.
Bất ngờ, tối hôm ấy em thấy Quỳnh khoác áo mưa, lặn lội đạp xe đến bệnh viện.
Thì ra bạn ấy chủ động nhận ghi chép bài cho em, muốn giúp đỡ em học tập.
Nhà Quỳnh ở khá xa nhà em nên mẹ em lo lắng hỏi: 28
- Cháu đi như vậy bố mẹ có biết không?
- Dạ, cháu xin phép bố mẹ rồi ạ. Bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu giúp đỡ bạn. Quỳnh lễ phép thưa.
Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở.
Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em
vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô bạn bé nhỏ đi đi lại lại phòng bệnh hôm ấy, vừa
đi vừa giảng bài, lưu loát như cô giáo giảng vậy. Suốt thời gian em nghỉ học
nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng đến với em. Có những
hôm trời mưa to tầm tã, không ngại đường xa, Quỳnh vẫn nhờ bố mẹ đưa đến.
Mẹ em đi làm cả ngày, đồng thời phải chăm sóc đứa em gái mới vừa tròn hai
tuổi nên rất vất vả. Có những ngày tối muộn mẹ mới vào viện với em. Quỳnh
biết được điều đó, sợ em buồn nên ngày nào thấy mẹ tới muộn bạn ấy sẽ ngồi
mãi ở đó, nói chuyện với em. Thời gian giúp đỡ em, cô bạn bỏ tham gia hết lớp
học tiếng Anh, lớp học đàn piano mà mình yêu thích. Nhìn những dòng chữ
ngay ngắn trong trang vở của mình, em thấy cảm động vô cùng. Nhờ có Quỳnh
mà em có thể bắt kịp các bạn trong lớp, không gặp khó khăn khi quay lại học. Mẹ em nói với em rằng:
- Quỳnh là một cô bé ngoan, một người bạn tốt. Con phải ghi nhớ những gì bạn ấy đã giúp đỡ mình.
Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô bạn tốt bụng. Sau lần
ấy, chúng em càng trở nên thân thiết với nhau hơn, luôn cố gắng cùng nhau học tập tiến bộ.
Cho đến tận hôm nay, em và Quỳnh vẫn là những người bạn tốt của nhau . Kỉ
niệm ngày đó là một kỉ niệm đẹp khó quên đi về tình bạn của chúng em. Chúng
em luôn trân trọng và giữ gìn tình cảm đó. 29 Bài văn mẫu 17
Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè chúng ta có thật nhiều kỉ
niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ
niệm khó quên nhất trong lòng em.
Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa
đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì
thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi
sở thích vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số
tiền cậu ấy tiết kiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy
ra, em vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều
tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc
mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng gia đình
chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là
món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn hy vọng em sẽ luôn
nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui
vì món quà dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó
bấy lâu. Với em, Lan là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Lan.
Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han
nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những sở thích ngày
xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn
vì có được người bạn như Lan. Bài văn mẫu 18
Em và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ hồi nhỏ cho đến bây giờ, vì nhà hai
đứa là hàng xóm của nhau. Chúng em có nhiều kỉ niệm vui buồn cùng nhau. Có
một kỉ niệm năm lớp 4 mà cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ mãi. 30
Hôm đó là sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi báo cáo những ưu, khuyết điểm
và thành tích của lớp trong tuần, bạn lớp trưởng cùng cô giáo tiến hành giải
quyết một chuyện quan trọng. Chuyện là hôm nay bạn Mai- cô bạn ngồi cùng
bàn với em có mang theo tiền để đóng học phí, nhưng không may bị mất. Mặc
dù đã tìm khắp sách vở bàn ghế vẫn tìm không ra. Cô yêu cầu Mai đứng dậy kể sự việc, Mai trình bày:
- Dạ thưa cô, vì ba mẹ em có chút công việc phải đi công tác nên ba mẹ có đưa
tiền bảo em cầm theo để đóng học phí do ba mẹ không lên được. Em đã cất giữ
rất cẩn thận nhưng mà vẫn mất. Em chắc chắn là mất trong lớp này. Cô bảo:
- Em đã tìm kỹ chưa? Sao em lại chắc chắn như vậy, chúng ta phải xem xét mọi
trường hợp có thể xảy ra em ạ.
Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ tức giận:
- Em chắc chắn là mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, bạn ấy chắc
thấy em có nhiều tiền mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô.
Tôi nghe xong bần thần, hoảng hốt, nước mắt cứ thế mà rơi, tôi cảm tưởng như
mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, thật sợ hãi.
Lúc này, chắc vì hiểu được suy nghĩ của tôi hoặc vì bực trước hành động của
Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu:
- Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, bạn Mai nói như thế là vô căn cứ ạ. Em biết là
nhà Lan còn nhiều khó khăn nhưng chơi từ nhỏ, em biết Lan là người bạn tốt.
Các bạn cũng thấy đấy: thứ nhất, Lan luôn giúp đỡ các bạn trong lớp rất tự
nguyện khi ai có khó khăn. Thứ hai, dù nghèo nhưng Lan là người rất tự trọng,
những món quà lớp trao bạn ấy luôn từ chối nhận vì nghĩ còn nhiều bạn khác
cần giúp đỡ hơn. Thứ ba, từ trước đến nay bạn ấy luôn trung thực và thẳng thắn. 31
Nghe nói xong cả lớp đều vỗ tay đồng ý, lúc này dù rất sợ nhưng bằng sự trấn
an ấy tôi cảm thấy mình được quan tâm và bảo vệ. Đang bàn bạc, thảo luận thì
chợt bác bảo vệ trường đi vào và thông báo một bạn học sinh được một chiếc ví
nhỏ trong đó có một số tiền, nếu ai mất thì lại gặp bác để nhận. Lúc này, Mai
được cô giáo cho phép gặp bác bảo vệ, qua xác minh số tiền và nhận diện chiếc
ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp mới nhẹ nhõm, hoá ra vì khoá kéo
cặp không cẩn thận nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp
dưới nhặt được gửi bác bảo vệ.
Khi xong xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu lầm này, còn tôi và Nga
chỉ biết nhìn nhau cười.
Ra về tôi cảm ơn Nga vì đã dũng cảm đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và
thương tôi nhất. Từ đó tình bạn chúng tôi thêm khăng khít và gắn bó hơn, dù
gặp khó khăn gì cũng đều giúp đỡ nhau vượt qua. Bài văn mẫu 19
Mỗi người bạn trong đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn
đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, chuyện trò, san sẻ những niềm vui, nỗi
buồn. Và điều khó quên nhất chắc có lẽ là những kỉ niệm mà chúng ta có cùng
người bạn ấy. Em cũng có một kỉ niệm vô cùng thú vị và đầy cảm động với người bạn thân.
Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên
trường. Chúng mình sống ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách ấy không làm
giảm đi sự thân thiết và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn
thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.
Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã đến đông đủ nhưng mãi vẫn không thấy
Lan đâu. Mình rất lo lắng cho cậu ấy, dù vui vẻ cùng những người bạn trong lớp
mà dạ vẫn bồn chồn không yên. Cứ đinh ninh là Lan đến trễ nhưng đến cuối tiệc 32
sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết mà Lan cũng chưa đến, mình trách Lan
vì là bạn thân mà lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dù trước đó mình có gửi lời mời tới cậu ấy.
Đang buồn lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan
đứng đó. Em nhanh chóng mời Lan vào nhà, vừa lo lắng hỏi:
- Sao cậu tới muộn thế này? Cậu đi bộ tới nhà tớ à?
Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:
- Tớ đi trên đường thì xe bị hư, quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe
nhà người quen rồi nhanh chóng đi bộ tới. Vậy mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.
Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, hoá ra em đã trách lầm cô bạn ấy. Mở hộp quà
Lan tặng, em càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài lớn. Lan bảo:
"Cậu còn nhớ không, đây là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là
rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn nhỏ mà giờ nó lớn thế này rồi đấy. Đây là
món quà tớ đã chăm sóc và dành riêng cho cậu đấy"
Em lúc ấy xúc động đến rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chu đáo và
tận tâm, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn
cậu ấy trong hạnh phúc vô bờ.
Bên cạnh Lan, em luôn cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ấy. Cho đến bây giờ,
hai đứa may mắn được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng
thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền lâu. Bài văn mẫu 20 33
Hồi còn học lớp Hai, tôi và Thảo Vy là đôi bạn rất thân. Một hôm, tôi và Vy rủ
nhau ra công viên dạo mát. Nơi đó, chúng tôi đã có một kỉ niệm khó quên.
Khi ông mặt trời thức dậy, ánh nắng chan hoà rải trên khắp cành cây, kẽ lá. Tôi
và Thảo Vy đã có mặt ở công viên. Chúng tôi đi dạo vườn hoa, hít thở không
khí trong lành. Bỗng tôi nhìn thấy một khóm hải đường đang nở hoa. Màu đỏ
rực của hoa chen lẫn màu lá xanh mơn mởn của lá. Cánh hoa mềm mại như
nhung, nhuỵ hoa túm ở giữa trông thật quý phái. Tôi dừng lại reo lên: – ồ! Hoa đẹp quá!
Thảo Vy cũng dừng lại ngắm hoa nhưng lại lắc đầu nói:
– Hoa hải đường này làm sao đẹp bằng hoa hồng.
Thảo Vy đưa tay nâng niu một đoá hồng đã khoe sắc ở cạnh đấy. Tôi tỏ vẻ
không đồng ý với ý kiến của Vy. Tôi đưa ra lí lẽ:
– Hoa hồng đẹp nhưng không sang trọng bằng hoa hải đường. Nhờ có những
khóm hải đường mà công viên mới thêm rực rỡ, đáng yêu”. Vy hỏi lại tôi
– Thế bạn không nghe người ta nói: “Hoa hồng là chúa của các loài hoa” hay sao?
Cuộc tranh cãi không phân thắng bại, ai cũng đưa ra lí lẽ để bảo vệ ý kiến của
mình. Ai cũng cho mình nói đúng. Bỗng bác bảo vệ đi ngang qua nghe được
chuyện, bác dừng lại bảo:
– Này, hai cháu đừng tranh cãi nữa. Hoa nào trồng ở đây cũng đẹp, cũng xinh.
Mỗi loài hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc, bảo vệ chúng. 34
Tôi và Thảo Vy đã hiểu ra. Chúng tôi cảm ơn bác bảo vệ rồi nắm tay nhau chạy
đến bãi cỏ ven hồ. Bầu trời trong sáng cùng làn gió mùa xuân mát mẻ làm
chúng tôi cảm thấy thân thiện nhau hơn từ dạo ấy.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Mái trường THCS đang chờ đón chúng tôi. Có lẽ tôi
sẽ có nhiều bạn mới. Dù có nhiều cuộc vui hơn nữa nhưng những kỉ niệm đẹp
đẽ thời thơ ấu luôn mãi trong tôi. Bài văn mẫu 21
Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An
– một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có,
buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi…
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi
cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười
và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le
khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc!
Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi
không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi
mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng
trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có
ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi
bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ
lúc nhỏ tôi là cô bé được chiều chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc
không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!
Đến lớp, tôi tiến về An liền.
– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!! 35
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:
– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng
mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau,
An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba
vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.
– Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!
– Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.
Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe
đạp nhiều hơn… Và rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết
quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An
ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được
câu nói của An " sẽ không chở Chi đi học nữa "… Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.
Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được
hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỷ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một
kỉ niệm – một kinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, khóc xong
phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi. Bài văn mẫu 22
Trong mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có riêng cho mình những tình bạn
đẹp và cao quý. Ngoài tình yêu trai gái, tình thương của cha mẹ thì tình bạn
cũng là một thứ rất thiêng liêng. Và tình bạn thường đẹp nhất ở thời học sinh,
thời khoác lên mình những chiếc áo trắng tinh trong mái trường đầy yêu thương. 36
Tôi cũng đã từng có và đang có một tình bạn rất đẹp từ thời học sinh đến nay.
Cậu ấy tên là Vinh, chúng tôi cũng đã có được rất nhiều kỉ niệm không thể nào
quên, kỉ niệm về một tình bạn rất đẹp, đẹp mãi cho đến tận bây giờ. Tôi và Vinh
được phân ngồi cùng nhau, những ngày đầu ở ngôi trường mới cái gì cũng lạ
lẫm, các bạn cũng vậy.
Trước đó tôi và Vinh hoàn toàn không quen biết nhau nhưng có lẽ hai cô bé
cùng tuổi lạ lẫm với ngôi trường mới nên dễ dàng quen nhau hơn, tôi và Vinh
cùng nhau học bài, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống và dần
trở nên thân thiết với nhau. Song, có lẽ sự kiện tôi sắp kể sau đây là chất keo
gắn chặt tình bạn hai đứa.
Trước kì thi cuối kì gần một tháng tôi đột ngột bị sốt nên phải nghỉ học và nằm
viện hơn một tuần liền. Vì trong thời gian bị ốm sức khoẻ của tôi rất yếu nên
không đủ sức làm bất cứ việc gì, kể cả học. Các bạn trong lớp và người thân họ
hàng đến thăm tôi làm tôi thấy vui hơn nhưng cũng không bớt lo lắng vì ngày
thi đã gần kề mà mình không thể học hành gì với tình trạng sức khoẻ như vậy.
Trong suốt một tuần tôi nằm viện đó, dù còn phải làm đề cương các môn và ôn
thi nhưng có thời gian rảnh là Vinh đến thăm và chơi với tôi, thi thoảng bạn sẽ
đọc cho tôi nghe vài nội dung ôn thi dễ nhớ và không quên khuyên tôi nghe lời
bác sĩ để nhanh chóng khỏi bệnh, quay lại đi học. Rồi ngày tôi ra viện cũng đến,
quay trở lại lớp học ôn thi cùng các bạn nhưng thực sự do nghỉ học khá lâu, tôi
bị hổng kiến thức rất nhiều, trước đây tôi hiểu rất nhanh những điều cô giảng
nhưng sau hơn một tuần nghỉ ốm, những gì cô đang giảng kia thật khó hiểu và
xa lạ. Vinh thấy tôi như vậy cũng rất lo lắng cho tôi và hứa sang nhà tôi cùng tôi
ôn thi. Vậy là sau đó hôm nào Vinh cũng mang sách vở sang nhà và giúp tôi ôn
thi không quản đường xa.
Nhờ Vinh, tôi dần lấp đầy kiến thức mà mình bị hổng và dần cảm thấy tự tin
hơn trước kì kiểm tra sắp tới. Rồi có một hôm tôi và Vinh hẹn nhau ôn thi buổi 37
cuối vì còn một vài chỗ tôi chưa hiểu nhưng lại rất quan trọng, trời mưa to tầm
tã. Tôi cứ nghĩ rằng Vinh sẽ không tới đâu bởi chẳng ai dại gì mà ra ngoài
đường vào ngày mưa gió như vậy. Tôi hơi buồn vì có một vài chỗ chưa hiểu
nhưng ngày thi lại cận kề sắp tới, vậy mà Vinh lại xuất hiện trước cổng nhà
trong bộ áo mưa ướt sũng làm tôi vừa mừng vừa lo.
Tôi đưa khăn cho Vinh lau và bảo cậu thay bộ quần áo mới vì sợ cậu dính nước
mưa sẽ bị ốm. Lúc tôi hỏi vì sao thời tiết xấu như vậy cậu vẫn tới nhà tôi thì
Vinh nói với tôi rằng đã hứa với tôi sẽ giúp tôi ôn thi thì nhất định cậu sẽ giữ
lời. Trời mưa to như vậy, đường tới nhà tôi lại xa mà cậu vẫn đến khiến tôi cảm
động vô cùng. Hôm đó Vinh giúp tôi ôn bài tới tận khuya và cậu ngủ lại nhà tôi.
Chúng tôi hứa cùng nhau ôn thi thật tốt và đạt kết quả cao. Tôi thầm cảm ơn cậu
vô cùng, vì nhờ có Vinh giúp tôi học mà kỳ thi của tôi kết thúc tốt đẹp và đạt kết quả cao.
Tình bạn sẽ rất đẹp một khi mỗi người luôn luôn có suy nghĩ yêu thương, trân
trọng bạn của mình. Thời gian sẽ trôi qua nhanh mà không thể chậm lại hay
dừng lại, sẽ không đợi bất kì ai, bất kì điều gì. Chính vì vậy mỗi chúng ta cần
phải biết quý trọng tình bạn, để cho tình bạn luôn được giữ vững, luôn luôn đẹp
mãi trong lòng mỗi người. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được kỷ
niệm ngày hôm đó, nhờ có Vinh mà những năm tháng trung học của tôi trở nên
thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng. Bài văn mẫu 23
Tôi và Quỳnh quen biết nhau từ những ngày hai đứa còn học mẫu giáo. Ngày
ngày gắn bó với cô bạn nhỏ xinh khiến cho tình bạn giữa chúng tôi cứ lớn dần
lên và thân thiết, khăng khít với nhau từ lúc nào chẳng hay. Giữa hai đứa đã có
rất nhiều kỉ niệm, nhưng khó quên nhất đối với tôi lại chính là lần hai chúng tôi
cãi nhau khi ở vườn hoa trong trường vào giờ giải lao. 38
Chuyện cách đây đã ba năm nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha
hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích
nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều
vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao! Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả.
Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi!
Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa
nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp,
mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa
đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”.
Khi bác bảo vệ đã đi xa, bầu không khí đã dịu lại, tôi và Quỳnh không cãi nhau
nữa mà chuyển sang một trạng thái im lặng đến đáng sợ. Có lẽ cả hai đứa chúng
tôi đều vụng về trong cách thể hiện tình cảm, chưa biết phải mở lời như thế nào
sau trận tranh cãi nảy lửa vừa rồi. Được một lúc Quỳnh quay sang cười làm hoà với tôi:
- Mình xin lỗi nhé, lúc nãy mình nóng quá! Tôi vội vàng xua tay: 39
- Không mình mới là người nóng nảy, lẽ ra mình nên đợi Quỳnh bày tỏ xong rồi mới lên tiếng.
Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ dường như đẹp hơn rất nhiều. Hai
đứa chúng tôi cùng cười vui vẻ với nhau. Bạn bè thân thiết là như thế đấy, giây
trước còn cãi nhau nảy lửa, giây sau đã lại có thể như không có chuyện gì. Làm
bạn với nhau thật sự không thể tránh được những tranh cãi, nhưng điều quan
trọng là chúng ta cần phải học cách hiểu nhau, học cách bao dung và vì nhau nhiều hơn nữa
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong
tôi: Một trận tranh cãi ngốc xít, đổi lấy một lần hiểu nhau và biết vì nhau nhiều hơn. Bài văn mẫu 24
Tuấn và em là đôi bạn thân chơi với nhau từ lúc mới học lớp 2 cho đến tận bây
giờ. Vì vậy, chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm cùng với nhau. Trong đó, kỉ niệm
mà em nhớ rõ nhất chính là vào một ngày mưa hồi cuối năm lớp 3.
Hôm đó, là buổi tổng kết cuối năm học. Nhờ một năm học tập chăm chỉ, cố
gắng hết mình, cả em và Tuấn đều đạt được thành tích học sinh giỏi. Giây phút
cầm giấy khen và phần thưởng trên tay, chúng em vui sướng lắm. Mãi đến lúc
về, trên khuôn mặt chúng em vẫn chưa ngừng cười lúc nào. Trên đường về nhà,
vừa đi chúng em vừa trò chuyện vui vẻ về những kế hoạch cho hai tháng nghỉ
hè sắp đến. Bỗng, tự nhiên trời tối sập lại, mây đen kéo đến âm u, báo hiệu một
cơn giông sắp ập đến. Nhận ra điều đó, cả em và Tuấn đều cố lao nhanh về phía
trước, để có thể kịp về nhà kẻo ướt mưa. Do cả hai đều không mang áo mưa nên
càng cố gắng chạy thật nhanh hết sức mình. Tuy nhiên, vì còn cách nhà khá xa,
nên khi chúng em về đến nhà thì trời đã lại đổ mưa. Dưới màn mưa to, cả em và
Tuấn đều không có gì để che cả. Những phần thưởng vừa nhận được ở trường
cũng thế. Vậy là chúng em đã cởi áo khoác, bọc chúng lại rồi ôm vào bụng, 40
tránh bị ướt mưa. Và cứ thế, tiếp tục chạy về nhà. Về đến nơi, người chúng em
ướt hết cả, nhưng những cuốn vở và tờ giấy khen thì vẫn “an toàn”. Khi đó, em
nhìn Tuấn và cùng nhau cười lên khoái chí. Nhìn đứa nào cũng ướt nhẹp, trông
thảm như chú gà mắc mưa. Thật may, là lần đó không ai trong chúng em bị ốm
cả. Nếu không thì đây sẽ là một kỉ niệm có kết thúc buồn rồi.
Từ lần đó đến nay cũng đã gần hai năm trôi qua rồi. Nhưng niềm vui và cảnh
vật của sự kiện ngày hôm đó em vẫn nhớ rõ. Mong rằng, dù thời gian trôi qua,
thì tình bạn của em và Tuấn vẫn mãi giản dị và tuyệt vời như thế. Bài văn mẫu 25
Từ khi sinh ra em luôn được bố mẹ dạy bảo những lời hay lẽ phải. Khi đi học,
bố mẹ dặn em phải cố gắng học tập thật tốt để tiếp thu được nhiều kiến thức,
phải biết yêu thương mọi người, trân trọng những người bên cạnh. Nhất là hãy
luôn nhớ bạn bè như chính người anh, em của mình. Và nhờ thế, em đã có một
người bạn khiến em không bao giờ quên.
Hôm đó là một ngày thứ hai đầu tuần như bao ngày bình thường khác. Em vui
vẻ cất bước đến trường thật sớm, ngồi vào bàn học và tận hưởng ngày mới bắt
đầu. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo bước vào lớp, đi theo sau cô là một bạn
mới, cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Ánh ở lớp 5B chuyển sang. Bạn ấy là một
người rất hiền và dễ thương. Cô giáo đã xếp bạn ấy ngồi cạnh em và nhắc nhở
em giúp đỡ bạn ấy làm quen với môi trường mới.
Hai tiết học trôi qua thật vui vẻ, tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã
đến, cả lớp em đổ ào ra như ong vỡ tổ. Hôm nay, em ngồi yên trong lớp đọc nốt
quyển truyện tranh mới mua. Em tình cờ nhìn sang bên cạnh Ánh, và thấy Ánh
đang chăm chú nhìn em, em thấy vậy quay sang mỉm cười. Ánh nói “Đó là
quyển truyện tớ rất muốn đọc, cậu có thể cho tớ xem cùng được không?”. Thì ra
đây là quyển truyện mà Ánh thích, thế là em và Ánh cùng đọc. 41
Chúng em chụm đầu vào đọc một cách chăm chú, lâu lâu lại cười phá lên vì
những tình tiết quá gây hài. Thật là vui, từ lúc đó chúng em không còn ngần
ngại như lúc trước, chúng em nói chuyện với nhau nhiều hơn, kể cho nhau nghe
về bản thân cho đến khi tiết học tiếp theo bắt đầu. Hết tiết học cuối, em chào
Ánh ra về, mà tâm trạng cảm thấy rất vui sướng vì có thêm một người bạn cùng sở thích với mình.
Ngày hôm sau khi đến lớp, em đã thấy Ánh ngồi tại đó, em vừa bước vào Ánh
đã vẫy tay chào mừng em, chúng em tranh thủ trò chuyện với nhau rất nhiều,
Ánh có kể qua về gia đình bạn ấy, em cảm thấy rất thương Ánh khi nghe những
lời tâm sự đó. Em vỗ vai an ủi, cổ vũ bạn ấy, và hứa sẽ luôn là những người bạn thật sự của nhau.
Chúng em giúp đỡ nhau rất nhiều trong học tập, em yếu môn Văn nên Ánh đã
hướng dẫn em cách lập dàn ý, cách viết bài và trau chuốt cho từng câu chữ. Ánh
hơi kém môn Toán, em đã chỉ bạn ấy cách phân tích bài toán, đưa ra hướng giải
một cách nhanh nhất. Ánh và em cũng thường qua nhà nhau chơi, cùng nhau
làm việc nhà, cùng nhau chăm heo, cho vịt ăn. Em còn được nghe bà của Ánh
kể rất nhiều câu chuyện thú vị hồi xưa, hai đứa ngồi nghe cứ cười thích thú.
Ánh là một người bạn rất tốt mà em vô cùng quý mến. Từ ngày có Ánh là bạn
em không ngồi một mình trong lớp nữa, em bắt đầu tham gia nhiều trò chơi hơn,
và cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Ánh đã cho em cuộc sống thú vị hơn.
Trong cuộc sống ai cũng có một người bạn thân, một tình bạn tri kỉ.
Em luôn trân trọng tình bạn ấy. Em thầm cảm ơn Ánh đã trở thành người bạn
thân thiết và ở bên cạnh sẻ chia vui buồn cùng em. Hãy mãi mãi là những người bạn tốt nhé Ánh. Bài văn mẫu 26 42
Có những người tưởng như những vũ trụ riêng tư xa cách nhau ngàn dặm nhưng
vì một biến cố nào đó mà xích lại gặp nhau và bên nhau. Tôi và My cũng đã có
một tình bạn với những kỉ niệm khó quên như thế.
Dù học với nhau từ lớp một, nhưng số lần tiếp xúc và trò chuyện của tôi và My
đếm trên đầu ngón tay và trong đầu tôi mặc định chúng tôi không hợp nhau. Rồi
đến giữa năm lớp 4 một nỗi đau quá lớn ập đến với My, nỗi đau mà nếu là tôi
chắc chắn sẽ gục ngã. Vụ tai nạn giao thông kinh hoàng đã khiến bố cậu ấy nằm
liệt giường, trụ cột gia đình giờ đây đã lung lay. Lúc đầu, My không nói ra, tôi
chỉ để ý mắt cậu ấy đỏ hoe và gương mặt lúc nào cũng cúi xuống chỉ đến khi
Quân - một cậu bạn lớp bên gần nhà My nói ra lớp tôi mới biết. Chúng tôi cùng
cô giáo thu xếp sau giờ học đến thăm gia đình cậu ấy. Ngôi nhà nằm trong một
con hẻm nhỏ, tĩnh mịch, trông vào ngôi nhà có phần tối tăm. Trong nhà cũng rất
giản dị, đồ đạc đã cũ, có những cái còn hư hại nặng. Thấy bạn bè đến, My hơi
bất ngờ, hành động có đôi chút bối rối. Đôi mắt vẫn nặng trĩu suy tư và sự mệt
mỏi hiện rõ trên khuôn mặt vốn trong trẻo của cô bé mười tuổi. Đang nói
chuyện dở, My xin phép được ra sau vườn tưới cây. Không biết tôi nghĩ thế nào,
một lúc sau, không thấy My ra tôi bèn ra vườn tìm. Ở tít cuối vườn, gốc cây
nhãn to lớn, tôi thấy bóng dáng nhỏ bé của My và đôi vai đang run lên bần bật.
Thấy tôi, cậu vội gạt đi nước mắt. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, choàng
tay qua vai cậu, khẽ kéo đầu cậu vào vòng tay mình. Và rồi, My bật khóc nức
nở, khóc như thể trút hết nước mắt mà cậu có. Tôi cứ ôm cậu, lặng lẽ như thế
cho đến khi tiếng khóc im bặt. My ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, nói bằng giọng khàn đặc: – Cảm ơn cậu!
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Cậu rất mạnh mẽ, cậu đang làm rất tốt.
Tôi vuốt những lọn tóc ướt nước mắt của My ra sau và chúng tôi trao nhau một
nụ cười đầy đồng cảm. 43
Mấy ngày sau, My nghỉ triền miên khiến tôi đâm ra lo lắng. Nhưng sau một
tuần, cậu ấy đã trở lại mang một nguồn năng lượng đầy vui tươi, lạc quan. Tôi
xin cô chuyển đến ngồi cạnh cậu ấy và giúp cậu ấy chép bài cho đầy đủ. Và lúc
đó, suy nghĩ rằng hai chúng tôi không hợp nhau đã bị đổ vỡ.
Bây giờ chúng tôi đã gắn bó và càng hiểu nhau nhiều hơn. Hai đứa còn hứa sẽ
phấn đấu vào một ngôi trường cấp 2 chất lượng cao và nắm tay nhau thật lâu dài! Bài văn mẫu 27
An và em vốn gần nhà nha, đứa ở đầu thôn, đứa ở cuối thôn. Từ nhỏ, suốt lớp
mẫu giáo đến bây giờ, chúng em đã chung lớp, chung trường. Thân nhau là vậy
nhưng khó trách có lúc xích mích.
Đầu năm học trước, lớp em bỗng dưng có một bạn gái xinh xắn chuyển vào tên
là Thu. Thu rất điệu, lúc cười trông rất đáng yêu. Các bạn trong lớp vô cùng yêu
thích Thu, ai cũng muốn học và chơi với bạn ấy. Thu cũng rất dễ mến, hoà đồng.
Hơn nữa, cô còn xếp cho em và bạn ngồi cạnh nhau, càng có cơ hội tiếp xúc. An
ngồi dưới em cũng muốn được nói chuyện cùng. Ban đầu, Thu đến lớp lúc nào
cũng cho em đồ ăn, cho em xem những tập nhãn vở, chiếc bút đắt tiền. Giờ ra
chơi, còn hay kéo em xuống sân trường trò chuyện. Em thích lắm có thể kết bạn cùng Thu.
Trước khi Thu đến, em với An vốn là bạn như hình với bóng, nhưng từ khi Thu
và em chơi với nhau. An như bị tách biệt, bạn không còn hay cười đùa, mỗi giờ
ra chơi đều ngồi trong lớp học. Mới đầu, em rất áy náy nhưng vì mải vui mà em
quên béng mất chúng em đã chúng em đã từng thân thiết với nhau thế nào. Tình
hình cứ tiếp diễn vậy cho đến hai tuần sau, giữa em và Thu cứ như có một bức
tường xa lạ đang lớn dần, không còn cuộc trò chuyện vui đùa, không cùng
đường về, không cùng hăng hái phát biểu. Trong tiết học Toán hôm đó,, cô giáo 44
dường như cảm nhận thấy không khí khác lạ giữa hai người, cô vui vẻ nói
đùa :”Dạo này không thấy Lan và An cùng nhau tranh luận nhỉ?”. Em gượng
cười, vì ngồi đằng trước nên không thể thấy được vẻ mặt của An lúc đó. Thu
cũng có nhiều bạn hơn, hay tụ tập chung cả đám đi chơi, nhưng những lúc ngồi
như vậy, em lại thấy lạc long, bơ vơ, không còn vui tươi như trước. Em về nhà
vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc nhận ra con đường đi một mình chẳng có gì vui nếu thiếu An.
Ngay tối hôm đó, em đến nhà An, nói với bạn rằng em đã rất nhớ bạn và xin lỗi
An vì tất cả những hành động vô trách nhiệm với tình bạn, An không hề giận và
cũng rất nhớ em. Em đã rất mừng, hai đứa lại càng gắn bó hơn, cả hai đều phấn
đấu học tốt để thi vào cùng một trường để có thể gần nhau. Bài văn mẫu 28
Nhung là người bạn thân nhất của em. Bọn em học với nhau từ hồi mầm non
cho tới Tiểu học. Tình bạn của chúng em gắn bó với nhau 4 năm dòng dã. Tình
cảm ấy dường như đã vượt qua cả tình bạn mà trở thành tình chị em ruột thịt,
thân nhau như trong một gia đình vậy. Càng lớn lên thì bọn em càng thêm trân
trọng tình bạn cao cả và thiêng liêng này. Em và Nhung có rất nhiều kỷ niệm
đẹp đẽ với nhau trong cả học tập lẫn vui chơi. Đó là khoảng thời gian mà có lẽ
suốt cả cuộc đời này em không bao giờ có thể quên được. Ngỡ tưởng em và
Nhung sẽ ở gần nhau một quãng đường dài hơn nữa, nhưng không may là ước
mơ đó không thành hiện thực. Tới năm lớp 3, bố mẹ Nhung quyết định lên Hà
Nội để làm ăn, sinh sống. Tất nhiên là cả Nhung cũng sẽ theo bố mẹ lên đó học
tập. Và bọn em đã lưu luyến và bịn rịn chia tay nhau từ hồi đó. Suốt 2 năm trời,
chúng em không có bất kỳ một liên lạc nào với nhau. Bất ngờ một hôm (khi đó
em đã lên lớp 5), trên đường đi học về, ghé vào công viên gần nhà, em bắt gặp
một bóng dáng thật thân thương làm sao! Đó là Nhung, em đã được gặp lại cô 45
bạn thân nhất của mình sau bao ngày xa cách. Cuộc gặp gỡ khi đó để lại trong
em rất nhiều cảm xúc khó phai mờ.
Đó là một buổi chiều mùa thu. Gió thổi nhẹ. Mây êm đềm trôi. Bầu trời mùa thu
trong vắt. Không khí trong lành và mát mẻ. Buổi học chiều nay tan sớm, em thư
thả, thong thả đi bộ về nhà. Vừa đi em vừa cảm nhận không gian thơ mộng và
đầy lãng mạn của buổi chiều thu. Một không gian gợi lên trong tâm hồn em một
chút man mác buồn. Em đi qua khu công viên của khu phố nhà em. Thu mà nên
trong công viên phủ đầy một màu vàng đỏ của lá. Những chiếc lá khô lìa cành,
phủ kín trên mặt đất trong công viên. Gió lướt qua tới đâu là là khẽ khàng đáp
xuống mặt đất tới đấy. Phải rồi! Đây là công viên – nơi có nhiều kỷ niệm của
em và Nhung nhất. Là nơi chúng em lần đầu gặp nhau, quen nhau và rồi chơi
với nhau như hai chị em ruột thịt vậy. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã 2 năm
rồi, em không gặp lại Nhung. Nghĩ tới đó mà lòng em trào lên một nỗi buồn
trống vắng, không thể gọi được tên. Miên man theo dòng hồi tưởng, em đi mãi
dọc theo công viên và... Em bất ngờ bắt gặp một dáng hình quen thuộc đang
đứng ngay trước mặt. Em ngẩng đầu lên để xem đó là ai. Thật bất ngờ. Đó là
Nhung. Người bạn thân nhất của em. Cuộc gặp gỡ này làm em thực sự không tin nổi vào mắt mình.
Nhung không thay đổi là mấy. Vẫn là dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn của hai
năm trước. Chỉ có điều là Nhung đã cao hơn trước rất nhiều, thực sự rất ra dáng
một cô thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp. Khuôn mặt vẫn phúc hậu, dễ thương và rạng ngời như mọi khi.
- Thu. Lâu rồi không gặp cậu – Nhung cất giọng hỏi
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp đó. Khi ấy, em thực sự không kìm được
nước mắt vì xúc động. Em chạy tới thật nhanh, ôm choàng lấy Nhung mà khóc nức lên. Em mếu máo: 46
- Nhung à. Cậu về rồi! Mình rất nhờ cậu đó!
- Thôi nào, đừng khóc chứ. Mình về rồi nè – Nhung an ủi em.
Chúng em ra chỗ xích đu năm xưa hai đứa vẫn hay chơi với nhau để ngồi nói
chuyện. Em cất tiếng hỏi trước:
- Hai năm qua, cậu vẫn sống tốt chứ?
Nghe em hỏi, Nhung tủm tỉm cười. Nụ cười tỏa nắng và dịu dàng của Nhung
đây rồi, không lẫn vào đâu được. Nhung đáp:
- Mình sống tốt lắm. Môi trường học tập trên Hà Nội cũng ổn lắm. Ban đầu lên
đấy thì mình không quen lắm nhưng dần dần mình quen được thêm rất nhiều
bạn mới. Còn Thu thì sao? Cậu sao rồi? Em cười:
- Mình cũng thế. Tình hình học tập và cuộc sống đều rất tốt. Gia đình mình vẫn
khỏe mạnh lắm. Chỉ có điều, cậu ra đi đột ngột quá nên mình cảm thấy trống
vắng va buồn lắm. Hai năm qua không có một chút liên lạc hay thông tin liên
qua tới cậu làm mình thấy khá lo lắng.
- Mình không sao. Mình cũng rất nhớ cậu. Hôm nay, mình về quê thăm ông bà
nên tiện mình xin phép bố mẹ cho mình về chơi với cậu một tuần. Một tuần lận
đấy nha. Mình ngủ tạm ở nhà cậu một tuần được chứ? Em vui mừng khôn xiết:
- Tất nhiên là được rồi. Ở bao lâu cũng được hết.
Sau đó, em và Nhung có một tuần để bên nhau. Một tuần để ôn lại những kỷ
niệm của thời ấu thơ vui đùa, chơi với nhau. Một phần tuổi thơ trong sáng, ngây
thơ, hồn nhiên mà đáng yêu vô cùng. 47
Cuộc gặp gỡ lại người bạn thân sau bao ngày xa cách sẽ là kỷ niệm không bao
giờ phai nhòa trong tâm trí em. Buổi chiều thu hôm ấy, em gặp lại Nhung –
người bạn mà em yêu quý và trân trọng nhất. Bài văn mẫu 29
Chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm vui, buồn bên bạn bè và tôi cũng thế, kỉ
niệm đáng nhớ nhất của đời tôi chính là cùng lũ bạn đi thả diều trên cánh đồng làng vào mỗi chiều thu.
Lúc đó là vào cuối tuần, tôi đang buồn thì bỗng nhiên, có tiếng gọi "Lan ơi !"
Giọng nói quen thuộc đó khiến mặt tôi rạng rỡ hẳn lên. Đó là giọng của thằng
Hưng và mấy đứa bạn cùng lứa khác đang gọi tôi.
Gặp chúng nó, cái cảm giác đầu tiên mà tôi nhận thấy là vừa mừng vừa vui.
Những ngày cuối tuần chán ngắt bây giờ thành những ngày tuyệt vời khi có đứa
bạn thân là thằng Hưng.
Mấy đứa rủ tôi ra ngoài đồng thả diều, tôi đồng ý rồi vội vàng chạy vào nhà lấy
con diều mới mua ra để chơi, tiện thể khoe cho chúng bạn.
Chúng tôi kéo nhau ra đồng, tay cầm con diều hớn hở đợi chờ cơn gió tới kéo diều bay lên.
Bỗng nhiên, diều tôi bay lên phất phơ nhẹ nhàng trong gió. "A! Có gió rồi này!"
Tôi hét toáng lên khi thấy diều tôi đang bay cao dần.
Lũ bạn cũng cười hớn hở rồi thả diều bay cao, miệng chúng nó lúc nào cũng
tấm tắc khen con diều mới của tôi trông thật tuyệt vời. Tôi cũng lấy làm hãnh
diện với con diều của tôi lắm!
Hôm đó, chúng tôi cùng nhau thả diều, con diều bay cao bay xa, phất phơ trong
làn gió mát mùa thu. Tôi cùng lũ bạn cứ mải chơi, đôi mắt không thể rời khỏi 48
con diều. Đến khi tỉnh táo lại, thoát ra khỏi cơn mơ hồ rồi chúng tôi mới nhận ra rằng trời sắp tối.
Tôi và chúng bạn giật mình, chào nhau rồi hớt hải chạy về nhà. Hôm đó đi chơi
về muộn, tôi bị mẹ đánh đòn nhưng trong trong vẫn cảm thấy vui sau buổi đi chơi hôm nay.
Tôi chắc chắn rằng, đây là kỉ niệm tôi không bao giờ quên. Mỗi khi nhắc về nó,
tôi lại cảm thấy như những kí ức tuyệt đẹp tràn về. Bài văn mẫu 30
Em với Tâm chơi với nhau từ thuở bé nên chúng em gắn bó thân thiết với nhau
lắm. Giữa chúng em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ nhưng có lẽ có một kỉ
niệm mà không bao giờ có thể quên được đó là một lần cúp học đi chơi của hai bọn em.
Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nóng bức và ngột ngạt. Cái
nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Tâm đèo
em trên con xe đạp nhỏ để đi đến lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than vì nóng
như vậy mà phải đi học. Bỗng trong đầu em liền lóe lên một ý tưởng và em bảo với Tâm:
– Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học
cũng không vào đầu được đâu.
Nghe em nói vậy Tâm lo sợ và từ chối:
– Thôi đi học đi nhỡ thầy mà biết thầy gọi điện cho phụ huynh đấy.
– Thôi lớp đông thế chắc thầy không để ý đâu. Thôi đi đi… Nhá?
Và cuối cùng sau một hồi năn nỉ mãi Tâm quyết định sẽ cúp học cùng với em.
Vì vậy nên chúng em không đến chỗ học thêm nữa mà rẽ sang một địa điểm 49
khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng
em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp sườn, khoai
tây chiên… rồi hai đứa đạp xe ra bờ hồ ngồi ăn kem hóng mát. Tuy cả hai đều
lo sợ sẽ bị bắt nhưng chúng em thấy rất vui và thoải mái. Tâm và em đã có thời
gian tâm sự với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường lớp đến bạn bè, gia
đình… Nhờ có buổi tối đó mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở nên càng gắn bó thân thiết.
Sau đó chúng em đã trở về nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả bố mẹ
em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó hai đứa đều phải xin
lỗi bố mẹ rối rít và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Vì vậy nên bố mẹ cũng
bỏ qua cho hai đứa chúng em lần này.
Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai trái và không nên làm nhưng giờ nghĩ lại
em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm mà có lẽ cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và
không bao giờ có thể quên được. 50