Kể lại câu chuyện cổ tích em biết theo lời nhân vật trong truyện (16 mẫu) | Tập làm văn lớp 5

Tài liệu Tập làm văn lớp 5 giúp các em học sinh lớp 5 có thêm nhiều vốn từ nhanh chóng hoàn thiện bài văn thật hay, dễ dàng đạt điểm cao cho bài thi của mình. Sau khi lập được dàn ý, các em dễ dàng triển khai thành bài văn với đầy đủ các ý quan trọng. Đồng thời, thầy cô cũng có thể tham khảo để soạn giáo án cho học sinh của mình. Mời thầy cô và các em cùng theo dõi bài viết!

1
Kể lại truyện Thạch Sanh theo lời của Thạch Sanh
Tôi Thch Sanh, vn con ca Ngc Hoàng được vua cha sai xung để tìm
hiểu đi sng trần gian, tôi được đầu thai làm con ca mt gia đình nời đốn
củi nghèo nhưng lương thin. Vừa ra đời chưa được bao lâu thì b m mt, i
tr thành đa m côi không i nương tựa. C gia tài b đ li cho tôi mt
cây rìu, i đn ci bán kiếm sng qua ngày. cuc sng nhiều khó khăn
nhưngi luôn c gng tng ngày, luyn tp ngh và tr thành mt chàng trai
kho mạnh tài năng. Một ngày, đang ngh ngơi dưới túp lu tranh thì tôi gp
một người t xưng Thông. Hn bng ng ý kết nghĩa làm anh em vi i,
vn đã tứ c vô thân t lâu, được người xưng nhn anh em khiến i cảm động
ng và đồng ý theo hn v nngay kng my may biết rằng đng sau
đó là âm mưu li dng sc khe ca tôi đ v li cho hn.
Năm đó, trong làng mt con chằn tinh chuyên ăn thịt người, c vài ba tháng
dân làng phi dâng cho hn mt trai làng kho mnh kng t s tác oai
tác quái hi dân. Lần này, đến lượt m con nca Thông, m con hn tính
toán ly tôi làm vt thế chân, bo là canh miếu th gp hn mt đêm. Lúc này
tôi vẫn tin tưởng và tht thà nhn lời, đồng ý vác rìu lên đường đến cnh miếu.
V khuya, c tôi đang ng tcòn chn tình đâu xut hin, bt ng qun ly
ngưi i. Không s hãi, tôi dõi theo tình hình ri thừa vung u chặt đầu nó,
mang v khoe vi m con Thông. Thy tôi v, m con hn cùng hong s
ly m ngc nhiên, khi nghe i k lại đầu đuôi thì bo vi tôi nên trốn đó
là vt vua nuôi, nếu không s b x chết. Còn m con hắn mang đu chằn tinh đi
nhận thưởng.
Tôi không h biết điều đó, nghe li, quay li p lều xưa của mình sng. Mt
buổi sáng, tôi đang đốn ci, vô tình ngng lên tri tthy mt con đại bàng ln
cp theo mt gái, tiếng kêu cu tht thanh. Ln theo du vết đi bàng, tôi tìm
2
ti tn ca hang ca , xông vào cứu người tcon đi bàng tn công. Tôi ra
tay quyết lit và giết được nó, cu công chúa, ln này Lí Tng thừa lp ca
hàng và đưa công chúa tr v nhn công lao. Chính bây gi, tôi mi thc s
tâm địa ác đc của người anh em mình. Đi ln khắp nơi trong hang tìm ca ra
thì tôi phát hin thêm một ni na b đại bàng bt con vua Thy T, xung
thy cung chơi được vua cha ban tặng cây đàn thn. Tr v chưa được bao
lâu, một đêm hn chằn tinh và đại bàng tìm cách ch báo tđã đy tôi vào
ngc vì án oan. Trong ngc, quá buồn chán tôi mang đàn ra gảy thì được sai nha
dẫn đến trước mt gp nhà vua. Công chúa nhn ra tôi và k lại đầu đi s vic,
tôi được minh oan ra ti, nàng sau khi khi bệnh đã chọn tôi làm p mã. M
con Lí Thôngc này mi chu nhn ti, tôi đưc vua giao quyn trng pht. Dù
rt tc giận nhưngi đã cho h một con đường sng đ tr lại làm người lương
thin.
Khi gic ngoi xâm ti xâm chiếm lãnh th, tôi giúp vua cha thu phục 80 nước
chư hu bằng cây đàn thn vua Thy T tng, vi nhng tiếng đàn m ru rã
tinh thn quân lính. Bên cạnh đó, i còn thách đ chúng ăn hết niêu cơm nh
xíu nhưng chng ai th ăn hết, bởi đó niêu cơm thn, c hết lại có, vơi lại
đầy. T đó, đất nước sng trong thanh bình, hai v chng tôi sng trong hnh
phúc vi s nh an ca muôn dân. Tôi vn luôn tin rằng, người tt s gặp được
điu may mn trong cuc sng, k đc ác t s b trng tr đích đáng.
Kể lại truyện Cây khế theo lời Chim Thần
Chim Thần kể lại truyện Cây khế - Mẫu 1
Hôm nọ, tôi bay ngang qua một khoảnh đất nhnn thấy một y khế sai
qulắm. Trong m chi chít quơi là quả. Chẳng mấy chốc, cbọn chúng i
kéo đến để thưởng thức.
3
Từ xa, ánh sáng vàng của các qukhế căng bóng và mọng nước đã lấp lánh,
trông thật hấp dẫn. Đến gần, i thơm mát dịu thoang thoảng ng lên mũi.
Không cần chia, mỗi đứa chọn một cành tha hchén.
Một c sau, tôi nghe tiếng khóc than, kể lể dưới gc cây : “Trời ơi, sao tôi
khthế này. Chim ơi, xin đừng ăn khế. Đó nguồn sống duy nhất ca i. Cha
tôi mất, anh ttham lam giành cả gia tài, chchừa tôi khoảnh đất nhcây
khế này thôi. Chim ăn hết, còn đâu là kế sinh nhai đây.” Động lòng trước hoàn
cảnh đáng thương của người em, i bảo chàng chun bi ba gang đi chở
đi lấy vàng mà đền ơn.
Sớm hôm sau, bầu trời quang đãng, tôi đã trả ơn anh ta bằng một túi ba gang
đầy vàng.
Năm tiếp theo, bọn tôi lại kéo đến tìm ăn khế ngọt. i cũng nghe văng vẳng
tiếng kc c nhưng lần này thì thảm thiết n. Ngày m sau, tôi đưa người
anh ra đảo lấy vàng. Chờ klâu, i i sốt ruột nhận ra vtham lam của
anh chàng này. Trên đường bay về, tôi hỏi thì được biết anh ta may i bảy
gang, đồng thời còn mang theo đến ba túi. Vừa nặng lại thêm phần không ưa k
quá tham lam khi phát hiện rằng hắn đã đnghị em mình đổi cả gia tài để hắn
lấy cây khế. Tôi yêu cầu hắn b hết đi mới vnhà được. Hắn giương mắt nhìn
tôi hỏi rằng chim Thần ng biết nặng sao? Không thể nhịn nổi với cái giọng
xấc xược y, tôi hất cả vàng và con người tham lam, ích kỉ ấy xung biển.
Tiêu đời kẻ xảo trá, quỷ quyệt. Hắn đã tchôn vùi mình trong i lòng tham
không đáy.
Chim Thần kể lại truyện Cây khế - Mẫu 2
Tôi nhân vật Chim Thần trong truyện Cây khế - một câu chuyện hay trong
kho tàng truyện cổ nước ta. Sau đây, i xin klại câu chuyện ấy cho các bạn
cùng nghe.
4
Ngày xưa, hai anh em nhà kia cha mẹ đều mất sớm. Đến lúc lấy vợ người
anh bèn chia gia tài. Cậy thế mình là anh cả, hắn chiếm hết tài sản cha mẹ để lại,
chỉ cho người em một mảnh vườn nhcây khế ngọt cuối vườn. Vợ chồng
hắn sống sung sướng trên gia tài sẵn còn người em thì phải đi cày thuê cuốc
mướn. Vất vả lắm người em mới kiếm được bát m manh áo sống cho qua
ngày.
Đến mùa, cây khế ra hoa trĩu quá, người em sống nhờ vào cây khế. i vốn rất
thích ăn trái cây. Một hôm, bay qua khu nhà của người em, thấy những quả khế
chín mọng, tôi vội xuống chén hết trái này đến trái khác. Thy vậy, người em
đi đến buồn rầu i với tôi:
- Chim ơi! Gia tài tôi chỉ có mỗi cây khế. Chim ăn hết, i lấy để sống
Tôi vội nói ngay:
- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
Y nlời hứa, sáng hôm sau tôi bay đến chngười em ra đảo lấy vàng. Lấy đ
một i ba gang, người em nhi chở vnhà. Từ đó, cuộc sống người em trở
nên sung túc, giàu có.
Đến a khế ra hoa kết trái, tôi lại đến ăn nlần trước i bảo vợ chồng
người anh như đã từng nói với người em. Cả hai vchồng hửng may một cái
túi to đến mười hai gang. Rồi tôi cũng đưa họ đến đảo vàng như đã hứa. Đến
i, anh ta hoa cả mắt, hì hc nhét vàng bạc châu báu chật cứng cả cái i ời
hai gang. Chưa thong tham, hắn nhét đầy vào người những chnào th
nhét được rồi ì à ì ạch leo lên lại tụt xuống mãi sau hắn mới lên được lưng
tôi. nặng quá, tôi phải vỗ cánh đến mấy lần mi nhc mình lên được khỏi
mặt đất. Khi bay qua biển rộng, một phần vì chở quá nặng, mt phần do một
luồng gió bất thần xô đến, tôi cũng không giữ thăng bằng được, bèn nghiêng
cánh hất hắn và cả túi và rơi xuống biển sâu.
5
Thế hết đời một k tham lam, không tình nga. Câu chuyện Cây khế là vậy
đó.
Chim Thần kể lại truyện Cây khế - Mẫu 3
Văn học Việt Nam là kho tàng của những câu ca dao tục ngữ, những câu chuyện
cổ tích đã nhẹ nhàng đi vào lời ru của bà, của mẹ. “Cây khế” là một trong những
truyện cổ tích gần i, thân quen với tuổi thơ các bạn nh. Tôi chính là nhân vật
Chim Thần trong truyện cổ tích đó. m nay, tôi xin được klại câu chuyện đ
chúng ta cùng suy nghĩ ý nghĩa của nó.
Ngày xửa ngày xưa, hai anh em nhà kia cha mẹ đều mất sớm. Người anh
tham lam lười biếng. Người em li hiền lành, chăm chỉ. Khi hai anh em lấy vợ
chưa được bao lâu thì người anh chia gia tài. Vốn bản tính tham lam sẵn lại
cậy thế mình anh chắn chiếm hết tài sản cha mẹ để li chcho người em
một mảnh vườn nhcây khế ngt. Vợ chồng người anh sống sung ớng, an
nhàn trên gia tài sẵn n người em thì phải đi cày thuê cuốc mướn sống qua
ngày. Tuy cuộc sống vất vnhưng ngày nào người em ng không quên tưới
nước, chăm sóc cho cây khế.
a khế năm ấy, cây khế trong vườn nhà người em ra hoa kết trái, cành nào
cành ấy đều sai trĩu quả. Vợ chồng người em thầm nghĩ bán quả lấy tin mua
thóc gạo. i vn rất thích ăn trái cây. Một m, tình c lại bay ngang qua khu
vườn của người em, thấy những quả khế chín mọng hấp dẫn, tôi vi sà xuống ăn
hết trái này đến trái khác. Thấy i ăn khế, người em đâu đi đến đứng ngước
mắt nhìn tôi, anh ta không đuổi tôi đi mà chỉ buồn rầu than thở với tôi:
- Chim ơi! Gia tài ni chỉ mi cây khế này thôi. Chim ăn hết rồi, tôi biết
lấy gì để sống?
Tôi vốn là loài chim biết trả ơn bèn đáp:
- Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
6
Vợ chồng người em vbất ngvì tôi biết nói tiếng người. Nhưng cũng theo
lời đi may một cái túi ba gang. Mấy hôm sau, theo như lời hẹn, i bay đến ch
người em ra đảo lấy vàng. Người em thấy vàng chất đầy đảo nhưng không htỏ
vẻ tham lam, chlấy đủ một túi ba gang rồi nhtôi chvề nhà. Từ đó, cuộc
sống người em trở nên sung c, giàu có. Vợ chồng người em còn đem tiền và
gạo giúp đỡ mi người trong vùng.
Chuyện đến tai người anh. Người em không giấu diếm kể hết sự việc. ng
tham nổi lên, người anh bèn gạ đổi gia tài của mình đlấy cây khế. Vợ chồng
người em đồng ý, thế anh ta chuyển vchỗ người em ở. a khế ra hoa kết
trái năm sau tôi lại đến ăn như lần trước.
Người anh cũng than thở với tôi y như người em. Tôi vẫn đáp:
- Ăn một quả, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng.
Anh ta vui mừng khôn xiết, nhưng hai vchồng người anh lại may một cái i
to đến mười hai gang. i đưa anh ta đến đảo lấy vàng. Đến nơi, anh ta hoa cả
mắt, hc nhét vàng bạc châu báu chật cứng cả cái túi mười hai gang cố
gắng nhét đầy mọi ch trên người mình. c trở về, ì à ì ạch leo lên lại tụt
xuống mãi hắn mới bò lên được lưng i. Nhưng vì nặng quá, tôi phải vcánh
đến mấy ln mới nhấc mình lên khỏi mặt đất được. Đường vnhắn phải bay
qua biển rộng, phần vì chquá nặng, phần một luồng g bất chợt thổi
đến, tôi không giữ được thăng bằng, bèn nghiêng nh hất hắn và cả túi vàng
xuống biển sâu.
Câu chuyện qua đã lâu nhưng vẫn nhắc nh mỗi người không nên tham lam.
Tham lam sẽ nhận lại hậu quả thích đáng.
Kể lại truyện Cây khế theo lời người em
Người em kể lại truyện Cây khế - Mẫu 1
7
Tôi ni em trong câu chuyn Cây Khế. Mi ln nh li chuyện xưa, ng
tôi nặng trĩu một ni buồn. Đó là ni buồn anh tôi đã vĩnh viễn ra đi bi lòng
tham lam vô đ.
Lúc sinh thi, b m i có mt gia sn tương đi ln. Khi h mất đi, anh tôi
dành hết nca, ruộng vườn, đất đai,… Anh ch đ cho i mt túp lu nh
mt cây khế. Tôi lúc nào cũng hiếu thun nên nht mc nghe theo, không dám
đòi hi gì hơn.
Hng ngày, v chng i ra sức chăm n nên cây khế mau đơm hoa, kết trái.
Nhìn cây khế trĩu qu, v chng tôi vui mng khôn xiết. Cây khế đã tr thành
ngun sng của gia đìnhi.
Mt ngày kia, bng mt con chim l t đâu bay đến đu trên cây khế. Chim
thật đp. B lông mịn màng như nhung, thân hình chim to lớn như đại bàng.
Chim ăn khế nhà tôi rt nhiu, m hết qu này đến qu khác. Tôi tht xót
lòng nhưng không n xua đuổi chim đi. Tôi ch đứng dưới gc mà than th vi
chim rng:
- Gia đình ta sng nh vào cây khế này thôi, nay chim ăn hết thì ta sng làm sao?
Tôi va dt li thì chim kêu lên thành tiếng:
“Ăn một qu khế Tr mt cục vàng May túi ba gang Mang đi mà đng”
Tht ngạc nhiên! i không nghĩ rng chim s giúp mình giàu sang, nhưng tôi
vn bo v may mt cái i va đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim đến ch tôi
đi lấy vàng, i vô cùng vui ng quá nhiu vàng đấy, nhưng tôi ch ly
vừa đ đựng vào túi ri leo lên lưng chim đ chim ch v nhà. Gia đình i đã
tr nên giàu t do ấy. i đã hi giúp đỡ ngưi nghèo khó trong làng.
V chng tôi thm cảm ơn chim thn tt bng đã giúp đ chúng tôi. Chng bao
lâu, anh i biết được s việc trên nên sang ni đòi đi gia sn ca anh đ
8
ly li cây khế. Vn chiu lòng anh nên i chp thun. i ch mong anh em
thuận a gia đình êm m. Thế hng ngày anh c đng gc cây khế
trông ch chim l.
S ch mong ca anh cũng đến. Chim l bay tới ăn khế, anh tôi than th vi
chim. Chim l cũng kêu thành tiếng như lần trước. Anh i mng quá, lòng
tham ca anh tri dy. Anh bo v may cái i mười hai gang để chun b đi lấy
vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay đến ch anh đi đến núi vàng. Đến nơi, chim
đáp cánh xung. Nhìn thy vàng, anh hoa c mt. Anh không cm được ng
tham nên c ly cho tht nhiều vàng. Anh đựng đầy vào i mưi hai gang và
còn ly thêm giấu vào trong ngưi. c v, chim bay qua gia bin thì gặp cơn
gió mnh, chim mi cánh bo anh th bt vàng xuống nhưng anh không chu
nghe li, c kkhư ôm ly i vàng. Bỗng cánh chim chao đảo. Chim không
chịu đựng được na quá nặng nên đã trút anh tôi cùng cái túi vàng xung
bin.
Tôi thật đau xót cho anh. Giá nanh tôi đừng tham lam thì đâu kết cc bi
thảm như thế. T câu chuyn v cây khế và chim thn, tôi mun nhn gi mi
ngưi một điu:
“Ở hin thì được gp hiền Người ngay thì được phật, tiên đ trì”.
Người em kể lại truyện Cây khế - Mẫu 2
Gia đình i hai anh em trai, i út. Bố mẹ tôi đã theo về với tổ tiên hơn
mười năm nay. Tôi với anh được một thời gian thì anh i lấy vợ. Không
muốn cho tôi chung, hbèn chia gia tài. Lợi dụng quyền thế của mình, hai v
chồng chiếm hết tài sản quý giá, chỉ đlại cho tôi một mảnh nhỏ cây khế
ngọtcuối vườn. Là phận em, tôi không đòi hỏi cả, ng chẳng phàn nàn,
chỉ lo làm thuê cuốc mướn kiếm sống qua ngày.
9
Đến a khế ra qua, bỗng nhiên một con chim lạ đến ăn hết trái này đến trái
khác. Tôi t rut lắm bèn than thở cùng chim:
- Chim ơi! nghiệp nhà i ch mỗi y khế, chim ăn hết, tôi biết trông cậy
vào đâu!
Chim lạ liềni:
- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
Thế rồi hôm sau chim lđưa tôi đi ra một hòn đảo tít ngoài khơi đầy vàng
châu báu. Y theo lời dặn của chim, i chỉ lấy vừa đủ một i ba gang rồi chim
trở về nhà. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên khá giả, giàu có.
Biết chuyện, vợ chồng anh tôi ngày nào cũng sang nhà tôi năn nxin đổi bgia
tài để lấy cây khế. Thương anh, tôi đồng ý đổi. Đến mùa khế, vợ chồng anh tôi
thay nhau chchực gốc cây chờ chim lđến. Rồi chim lạ cũng đến ăn. Sự
việc giống ntrước đây chim lạ đã nói với i. Chim lạ đi rồi, hai vợ chồng
anh tôi hửng về nhà may một cái i nhưng không phải ba gang như chim lạ
bảo mà rộng đến mười hai gang.
Sáng hôm sau chim lạ đến chở anh tôi ra đảo. Vốn là người tính tham anh tôi
chất đầy vàng bạc châu báu ngọc ngà vào túi. Không những thế, anh tôi còn tìm
kiếm chỗ nào trên người có th nhét được, đều nhét vào rồi ì ạch lôi cái túi vàng
khổng lvà thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Nặng quá, chim phải vỗ
cánh đến ba lần mới nhấc nổi mình lên được. Lúc bay qua biển, gặp một luồng
gió mạnh, chim lảo đảo nghiêng cánh hất anhi cùng vàng rơi xuống biển sâu.
Tôi rất buồn vì cái chết của anh tôi nhưng nghĩ cho cùng đó ng chính học
cho những kẻ tham lam, ích knhư lời ông cha đã dạy "tham thì thâm”.
Kể lại truyện Cậu bé thông minh bằng li của cậu bé
10
Ta sứ giả của nước Đại Việt. Suốt mấy năm nay, ta phụng sự cho nvua -
một người hết lòng yêu nước, thương dân. Đặc biệt, nhà vua hết sức tin dùng
quý mến người tài. thế, lần này người đã phái ta đi đến c ni làng tìm
kiếm người tài về gp ngài cai trị đất nước.
Một ngày, khi đi qua ni làng nọ, ta nhìn thấy hai cha con đang cùng nhau
cày ruộng. Thế là, ta nảy lên sự tò mò, thử đặt một câu hỏi:
- Này, lão kia! Trâu của lão mt ngày cày được mấy đường?
Tuy nhiên, thật bất ngờ khi người trả lời ta lại là người con chứ không phải
người cha:
- Thế xin hi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày
được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha i một ny cày được mấy
đường.
Nghe cậu hỏi ngược lại như thế, ta nhận ra ngay cậu chính nhân tài mà
mình luôn tìm kiếm. Thế là, ta vội thúc nga về bm tấu cho nhà vua. Biết được
câu chuyện nvua mừng lắm, nhưng để chắc chắn hơn, ngài quyết định sẽ thử
cậu bé thêm lần nữa. Ngài ban cho làng cậu ba con trâu đc ba thúng gạo
nếp, yêu cầu một m sau phải nộp lên chín con trâu. Trước lời đố đó, ta vô
cùng thấp thỏm, không biết cậu bé sẽ trả lời thế nào. Một thời gian sau, khi ta
đang ng nvua bàn việc trong thư phòng, tnghe tiếng khóc ầm ĩ trước
cửa cung. Thấy lạ, nvua cho mời vào. Ta nhận ra ngay đó chính cậu bé
thông minh đó. Cậu ta khóc lóc đòi nhà vua bảo bố sinh em cho mình. Trước lời
đề ngh đó, n vua vô ng khó xử. Đúng c ấy, cậu hỏi ngược lại
nhà vua, sao lại bắt làng cậu chăm cho ba con trâu đực đẻ ra chín con trâu con.
Nghe thế, nhà vua liền nhận ra mình đã bị bẫy ngược rồi. Nhà vua vừa lòng lắm.
Nhưng đcho cả triều đình cùng tin tài của cậu, người cho thtài lần thứ ba.
Ngài sai ta đem một con chim sẻ nhđến, yêu cầu cậu m thành ba m cỗ.
11
Ngay lập tức, cậu bảo ta đem về cho vua một cây kim, nhắn rằng. nhngài
mài kim thành một con dao thật sắc để mổ thịt chim. Lần này, ai cũng tâm phục
khẩu phục.
Một hôm nọ, sứ giả của nước láng giềng sang chơi, mang theo một câu đ
cùng k. Biết đây ý muốn thăm xem nước ta người tài không của họ,
nhà vua vô cùng tức giận. Đúng c mọi người đang vò đầu bứt tai đsuy nghĩ,
ta nhớ ngay đến cậu bé thông minh kia. Được sự đồng ý của nhà vua, ta đem
câu đđến chcậu. Nào ngờ, trước câu hỏi cả triều đình đều tay ấy, cậu vừa
nghe đã giải được ngay. Không những thế, còn đọc đáp án thành bài đồng dao:
“Tang tình tang ! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng
Bên thời i mỡ kiến mừng kiến sang…”
Nhờ trí thông minh của cậu bé, mà triều đình ta giải được câu đố khó. Khiến sứ
giả phải e dè. Sau sự kiện lần đó, cậu bé được phong làm trạng nguyên trẻ tui
nhất. Còn ta, được nvua thưởng hậu hĩnh vì đã tìm được người tài cho đất
nước.
Kể lại truyện Vì sao Hươu có sừng theo lời Hươu
Tôi Hươu, cũng như Nai, Hoẵng, Thỏ trên đầu chỉ hai cái tai mềm mại.
Nhưng so với các bạn thì tôi nhút nhát nhất. Cái tôi cũng sợ: Sợ bóng tối,
sợ cả thú dữ nữa.
Tuy vậy, bạn bè ai cũng quý tôi tôi chăm chỉ, tốt bụng. Hôm trước, nghe tin
bác gấu m nặng, i đã xin mẹ cho đến tm bác. Đến nơi, i nghe trong i
thở yếu ớt:
12
Bệnh của bác nặng lắm. Ch Thảo Huyền mọc khe núi sâu mới chữa
được.
Tôi nhanh nhảu đáp:
Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.
Không đợi bác Gấu nói gì, tôi vội chào bác và lên đường ngay. Nhưng đường
rừng hiểm trở, rất nhiều thú dữ, tôi bắt đầu thấy run. Khi bóng tối tràn xuống cả
khu rừng, tôi lại càng sợ. Tôi nép vào một gốc cây khác.Thần cây hiện lên hỏi:
Tại sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?
Dạ không ạ. Cháu muốn đi vào khe núi đlấy Thảo Huyền về cho bác Gấu.
Nhưng rừng thì rộng, có bao nhiêu thú dữ nên cháu sợ lắm.
Sợ thì cháu hãy mau quay về nhà đi!
Nhưng cháu thương bác Gấu lắm. Khôngthuc bác ấy chết mất.
Thần cây ân cần:
Cháu một đứa trẻ tấm lòng nhân hậu. Đây ta cho cháu những cành cây
khoẻ khoắn của ta. Cháu hãy đội lên đầu, cháu sẽ có thêm sức mạnh.
Tôi rối rít cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Tôi băng qua suối, qua đèo mà không
sợ thú dữ hay bóng đêm nữa. Khi i đem thuốc về, trời ng rạng sáng. i
thấy muông thú trong rừng đang ngồi vây quanh bác Gấu. i vi đưa thuốc
cho bác nhai. Thật kỳ diệu, chtrong ít phút bác gấu đã kholại. Tất cả muông
thúmặt đều hi:
Cây thuốc gì mà quý đến thế hở bác?
Thuốc qnhưng tấm lòng của Hươu còn quý hơn nhiều. Chính Hươu đã cứu
bác đấy c gấu ôn tồn nói.
13
Khi ấy, tất cả mới đý đến tôi. ai cũng ngạc nhiên khi thấy trên đầu tôi
những cành cây vững chc. i kể lại đầu đuôi u chuyện khi gặp Thần cây
cho mọi người nghe. k lạ chưa, cái cành cây trên đầu tôi đã dính chặt từ
bao giờ. Mẹ tôi vuốt ve món quà Thần cây tặng choi và gọi đó là Sừng Hươu.
Từ đó, loài Hươu chúng tôi luôn mang sừng trên đầu đchống lại t dvà tôi
chẳng còn nt nhát như trước nữa.
Kể lại truyện Ba lưỡi rìu theo lời chàng trai nghèo
Tên tôi là Khang, vn làm nghề tiều phu. Bố mẹ mất sớm, tôi sống thui thủi một
mình trong một căn lều dựng tạm nơi bìa rừng. Cuộc sống của i cứ êm đềm
trôi qua cho đến một ngày tôi gặp một sự lạ kì.
Hôm ấy, cũng như mọi khi, tôi vác rìu vào rừng đốn củi. Không hiểu tay chân
vụng vthế nào, i làm rơi rìu xung con ng gần đó. Nước sâu, sông rộng,
khó lòng lấy lại được u. đó lại kế sinh nhai duy nhất. i buồn lắm!
Ngày mai, ngày kia và những ngày sau nữa i lấy kiếm củi nuôi thân
đây? Càng nghĩ nước mắt i càng tn nhiều, chảy dài trên khuôn mặt đen sạm
của tôi. Đúng lúc đó, một cụ già râu tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt i. Trông
cụ thật hiền lành và pc hậu với vầng trán cao, khuôn mặt hồng hào. Ôn tồn cụ
hỏi:
Có chuyện gì mà con khóc thảm thiết vậy?
Tôi bèn thật thà kđầu đuôi mọi chuyện cho ông lão nghe. Nghe xong, ông lão
cười và hứa sẽ tìm lại chiếc rìu choi. Tôi vui lắm!
Nói rồi, ông lão lặn ngay xuống sông. Ch một lát sau ông đã ngoi lên, trên tay
cầm một lưỡi rìu bằng vàng sáng lấp lánh. Ông giơ rìu lên hỏi tôi:
Đây có phải rìu của cháu kng?
14
chiếc rìu đó rất đẹp và giá trị nhưng không phải rìu ca mình tđừng
lấy. Tôi vội trả lời:
Không! Đó không phải cây rìu của cháu đâu ông ạ!
Nghe i nói xong, ông cụ lại lặn xuống ng một lần nữa. Lần này khi ngoi lên
ông cụ cầm trên tay cầm một lưỡi rìu bằng bạc trông rất thích mắt. Cụ vẫn hỏi
như cũ:
Đây có phải rìu của cháu kng?
Tôi không ngần ngại mà từ chối ngay:
Thưa ông, cái này cũng không phải rìu của cháu.
Không nản, ông cụ lại tiếp tục lặn xuống sông lần nữa. Một lát sau, ông ngoi lên
khỏi mặt nước với chiếc rìu bằng sắt hết sức bình thường, cán rìu nn n hơi
cũ. Nhưng đó chính là chiếc rìu của tôi. Sung sướng tôi reo to:
Đây mới chính là rìu của cháu ông ạ!
Nghe vậy, ông lão đưa lại rìu choi và nói. Cháu quả là một chàng trai thật thà,
nghèo nhưng không tham lam. Cháu xứng đáng được thưởng. Ta tặng cho cháu
cả ba lưỡi rìu này. i xong, ông lão vụt biến mất. Tôi biết mình gặp tiên nên
chắp tay cảm tạ rồi v nhà. Nhờ ba chiếc rìu đó, tôi có cuộc sống ấm no và hạnh
phúc trọn đời.
Kể lại truyện cổ tích Sọ Dừa theo lời Sọ Dừa
Tôi tên là Sọ Dừa. Ngày hôm nay tôi muốn kcho các bn nghe vcâu chuyện
cuộc đời của mình.
Cha mi những người nông dân hiền lành và rất chăm chỉ làm việc,
cuộc sống nghèo khó nhưng luôn sống vui vẻ với làng m. Tuy nhiên, chỉ
15
một điều khiến hai người phiền ng dù đã tuổi cao nhưng chưa một đứa
con. Một hôm, mẹ tôi vào rừng lấy củi. Trời nắng to nên mẹ khát nước, nhìn
thấy chiếc sọ dừa bên gốc cây đựng nước mưa, mẹ đã uống ng nước mát
đó. Và rồi, tôi đã được đầu thai như thế. Cha mẹ rất vui mừng những ngày mang
thai tôi. Ít lâu sau, cha qua đời msinh ra i, không chân tay người
tròn lông lốc như một quả dừa. Mbuồn ng định vứt tôi đi, tôi bỗng lên tiếng:
“Mẹ ơi! Con người đấy! Mẹ đừng vứt con tội nghiệp”. i nhìn thấy
những giọt nước mắt lăn dài trên khn mặt mẹ và mẹ đặt tên cho tôi là Sọ Dừa.
Khi tôi lớn lên và mẹ dần gyếu, tôi bèn xin với mẹ cho đến nhà phú ông chăn
đkiếm tiền phgiúp mẹ. Lúc đầu, phú ông ngần ngại nhưng rồi cũng đồng
ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi lăn sau đàn bò ra đồng để chăn, đến tối lại lăn
sau a chúng vchung. Cả đàn đều béo tốt khiến p ông mừng rỡ vô
cùng.
Vào những ngày a bận rộn, khi người làm ra đng m việc, phú ông đã sai
ba con gái lần lượt mang cơm ra cho tôi. Hai người chị i rất kiêu kì và
thường hắt hủi i, chcó út đối đãi với tôi rất tử tế. Đến m út mang
cơm ra cho tôi, khi đó tôi đã cất tiếng sáo du dương cho đàn gặm cỏ. đã
ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong hình dạng mới: một chàng trai khỏe mạnh
bình thường, khuôn mặt tuấn đang ngồi trên chiếc võng đào. Khi biết đến,
tôi bỗng trở lại hình dạng Sọ Dừa như cũ. Nhiều lần như vậy, biết i không
phải người thường và yêu mến tôi. Chính tấm lòng nhân hậu của út cũng đã
khiến tôi đem lòng yêu thương người con gái ấy.
Cuối mùa thuê năm đó, tôi vnhà và giục mẹ sang np ông hỏi vcho
tôi. Mng sửng sốt nhưng thấy tôi năn nỉ, quyết tâm nên bà đã chiều lòng.
Thấy mẹ tôi đến, phú ông đã mỉa mai và ra điều kiện thách cưới: “Muốn hỏi con
gái ta, hãy vsắm đ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn
béo, 10 vò rượu tăm đem sang đây.” Nhìn mẹ lo âu, tôi đã động viên mẹ yên
tâm để tôi lo lắng mọi việc.
16
Đến ngày cưới, i đã chuẩn b đầy đủ lễ vật và út bằng lòng lấy i. Cỗ bàn
được bày biện linh đình. Lúc rước dâu, tôi đã hóa thân thành chàng trai khôi ngô
tuấn bên người vxinh đẹp, hiền hậu của mình khiến mọi người đều ngạc
nhiên và mừng rỡ.
Vợ chồng tôi đã sống bên nhau hạnh phúc. Tôi chăm chỉ ngày đêm miệt mài
học tập trong thi năm đó, i đ trạng nguyên. Triều đình cử tôi đi sứ.
Trước c lên đường, tôi đưa cho vợ mt hòn đá lửa, mt con dao hai qu
trứng gà để png thân.
Ganh tị với những thứ vợi có được, hai người chị vợ đã tìm cách hãm hại. Họ
rủ vợ tôi chèo thuyền ra biển rồi đẩy nàng xuống ng nước u. Nàng đã bị
kình nuốt chửng nhưng may mắn khi cầm theo những đồ dùng tôi tặng mà thoát
chết. Nàng cầm con dao mổ bụng cá, đánh đá lấy lửa nướng tht ăn. Hai qu
trứng gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng nàng.
Khi đi sứ trở về, i cùng tức giận khi biết tin vợ mất tích, Tôi bèn đi thuyền
ra đảo thì nghe tiếng trống gáy to: "ò… óo... Phải thuyền quan trạng rước
cô tôi về."
Cho thuyền vào đảo thì biết đó chính vợ i. Gặp lại nhau, chúng tôi mừng
mừng tủi tủi. Đưa vợ vnhà, tôi mở tiệc mừng mời con đến chia vui, nhưng
lại giấu v trong nhà không cho ai biết. Hai chị thấy thế khấp khởi mừng
thầm, tranh nhau kể chuyện em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Tôi không
i gì, tiệc xong mới cho gi vra. Hai chị nhìn thấy em mình thì xấu h
quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt x
Từ đó, vchồng tôi mẹ sống hạnh phúc bên nhau. Sự biến mất hai người ch
vợ không rõ tung tích khiến tôi cũng buồn nhưng đó là bài học cho những kẻ ích
kỉ, tham lam và độc ác.
Kể lại truyện cổ tích Sọ Dừa bằng lời cô Út
17
Tôi Út trong một gia đình ba ch em gái. i may mn lấy được mt
chàng trai ki ngô, tài gii. Trong mt lần đi sứ, khi quan trng ntôi và các
s gi khác bàn chuyn, tôi cùng các phu nhân ngồi thưởng trà vi nhau. Sau
khi nghe mt v phu nhân k v mối lương duyên thú v ca họ, i ng bèn k
câu chuyn dài gia mình và chàng trng nguyên S Da.
Thu trước, nhà tôi cũng đưc coi bc phú quý, có của ăn của đ. Cha tôi
thuê kha khá ni ở, trong đó hai vợ chng ngoài năm mươi hin lành, chu
khó. H hin lành là vậy, nhưng ông tri lại chưa cho h mt mn con ni dõi.
Mãi sau này, ni v sinh ra mt đứa bé không chân, không tay, tròn tra
chng khác nào qu da. Nghe mọi người k, bà mang khi vào rng hái ci,
khát nước nên ung nước a trong một i s da. l thế mà bà đt cho
con cái tên S Da. S Dừa đã từng b m vứt đi khi sinh ra thynh hài d bit,
nhưng cậu đã cất tiếng xin m:
- M ơi! Con người đấy. M cho con sng vi mẹ, đng vt con đi mà ti
nghip.
Bao năm trôi qua, S Da vn ch lăn lông lc, chng th làm việc gì như con
nhà người ta. Người m ngày càng phiền lòng hơn. Biết nhng mun phin ca
m, S Da vi xin m nói với cha tôi đến chăn bò. Cha tôi ban đu ngn ngi
s người ncậu không th chăn dt tt cho đàn bò. Nghĩ kĩ, cui cùng cha
vẫn đng ý.
Trái ngược vi s nghi ngi ca cha tôi mọi ngưi, S Da chăn rất gii.
ch lăn theo sau đàn ra đng ri v chuồng nhưng ny nào cũng như
ngày nào, đàn no căng bng. Cha tôi rt hài lòng.
Ngày mùa đến, cha sai ba ch em nhà tôi thay phiên nhau đem cơm cho S Da.
Hai ch tôi kiêu kì, thưng ht hi S Da. Tôi thy S Dừa cũng hiền lành, tt
bng nên sẵn sàng đi tt vi cu.
18
Mt hôm, vừa đến chân đồi, tôi đã thong thy tiếng sáo véo von. i ngc
nhiên giữa đi núi li có ai ct tiếng sáo. Tôi bèn rón rén np sau bi cây rình
xem. i càng ngạc nhiên hơn na khi thy mt chàng trai khôi ngô đang ngồi
trên chiếc võng thi sáo. Tôi l vin vào cành k, cành k kh gãy. Tiếng cành
gãy làm chàng trai ban nãy biến mt S Da li nằm lăn c đy. My ln
như vậy, tôi đoán S Da không phải người phàm trần. Trước mt v đp kì
thú ca S Dừa, tôi đem lòng thầm thương chàng.
ờng như Sọ Da hiu ng tôi. hôm cha i gt gng vi ba ch em i v
chuyn ca S Da. Chúng tôi kng là chuyn gì, mãi sau tôi mi biết thì ra
m S Dừa đã đến thưa chuyn vi cha i v việc xin cưới. Cha tôi đã thách
i S Da mt chĩnh vàng cốm, mười tm la đào, mười con lợn béo và mười
rượu tăm. C cha tôi ln m S Dừa đều nghĩ cậu s thôi việc đòi ly v.
Không ngờ, đúng ngày hn, hai m con S Dừa đem sính l ti cùng vi chc
gia nhân khiêng l. Cha tôi hoa c mt, lúng túng cho gi ba ch em i ra. Cha
hi:
- S Dừa đến xin cưới v. Ai trong các con ưng thun làm v thng S Da?
Hai ch i bĩu môi, chê bai. Tôi mng biết bao nên cúi mt mm cười, t ý
thun lòng. Cha tôi thoáng v ngc nhiên và tc giận nhưng đành nhn l.
Ngày cưới ca chúng tôi rất linh đình. Nhưng đúng lúc c dâu, chng ai thy
S Dừa đâu. i cũng rất mừng vì người sánh vai cùng mình chàng trai ki
ngô tuấn tôi tng thy. Ai nấy đu sng st, mng r, ch hai ch tôi
là tiếc, va ghen tc.
V chng tôi sng bên nhau rt hnh phúc. Chng tôi n miệt mài đèn sách và
đỗ trng nguyên năm ấy. Nhưng chúng tôi phi chia tay nhau vì khi thành quan
trng, chàng S Da ngày nào phải đi sứ theo lnh vua. lạ, trước khi đi,
19
chàng đưa cho i một hòn đá lửa, mt con dao và hai qu trng gà. Chàng còn
dn phi luôn giắt trong người.
T ngày đi lấy chng, hai ch gái tôi đối x vi tôi khác hn. Hai ch còn r tôi
đi chèo thuyn ra biển. Nhưng đúng hôm đó, tôi b ngã xung nước ri b
kình nut chng. Trong bng cá, tôi bèn lấy con dao đâm cá. chết nên ni
lên mt bin ri dạt vào n đảo ngoài khơi. i khoét bng cá chui ra, nm
la t hai hòn đá rồi nước tht cá ăn cho đ đói. Hai qu trng chng đưa nay đã
n thành một đôi gà đp. Nh chúng tôi bớt đơn giữa hòn đo hoang
vng. Ri chính chú gà trng đã gáy gi chiếc thuyn ln đang lướt qua đo vào
cu i. Tôi mng vui khôn xiết khi đó chính thuyn ca quan trng. Chàng
đón tôi về, m tic mng, mời hàng xóm đến chung vui. Tôi không ra đón tiếp
mọi người. Hai ch tôi không hay biết nên gi v k l thương t vic tôi ngã
xung bin. Chng i gi i ra. Hai ch ngc nhiên xu h tt cùng, vi m
cách ra về. Cũng t đó, chng ai thấy hai người ch ca tôi na.
Kể lại câu chuyện Nàng tiên Ốc bằng lời của Nàng tiên
Tôi vn mt nàng tiên c con gái vua Thy T. Mt lần, tôi đang dạo chơi
ven b ng thì mt bàn tay bt lấy tôi. Thì ra đó một bà c làm ngh
cua, bt c. đã glm ri, khn mt khc kh, quần áo rách i. ngm
tôi lắm vìi là mt con c xanh xinh xn. Bà c tht lên:
- Chà con ốc đp quá! Ta không bán c đâu. Ta sẽ mang c v nuôi.
Thế t đó tôi sống trong cái chum trong nbà c. Thương bà cụ đơn
nghèo kh, ngày ngày, sau khi bà c đi làm, tôi lin chui ra khi v ốc đ dn
dp nhà cửa, cho đàn lợn ăn, làm cỏ, tưới rauvy mỗi khi đi làm đng v
nhà, bà đều đu thy nca gọn gàng tinh tươm. Thy vy, bà lão sinh nghi.
Mt hôm, bà gi v đi làm, đến giữa đường thì bà quay lại đứng rình. Như
20
thường l, tôi li chui ra khi v ốc đ gp bà, bng t đâu và chạy đến đập v
v c, ôm ly tôi và nói:
- Con ơi, con đừng đi na! Hãy đây vi già cho già bt cô qunh.
Thương bà cụ tt bng nên tôi li, không tr v Thy cung na. T đó hai mẹ
con sng hnh phúc bên nhau.
Kể lại câu chuyện Nàng tiên Ốc bằng lời bà lão
Ta một bà lão sống độc một mình trong một ngôi nhà nhỏ. Ta đã già yếu,
không thể cấy cày lại chẳng con cháu đđần nên cuộc sống rất nghèo khó.
Hàng ngày, ta phải ra đồng cua bắt c kiếm sống. Một hôm, ta tình cờ bắt
được mt con ốc rất xinh đẹp, vỏ của phủ một màu xanh biếc, lấp la lấp lánh
dưới ánh ng mặt trời. Thấy ốc đẹp, không nđem bán nên ta đã đem ốc vvà
thả vào cái chum nước ngoài sân.
Lạ thay, từ ngày đó trở đi, mỗi lần ta đi làm vđều thấy nhà cửa sạch sẽ, tươm
tất, gn gàng, vườn tược được vun xới, lợn được ăn no. Đặc biệt, có cả mâm
cơm được sắp sẵn trên bàn. Ban đầu, ta tưởng hàng m thương ta gcả côi cút
nên sang giúp. Nhưng không phải. Ta quyết địnhm ra cho bằng được người đã
lén gp mình.
Đúng theo kế hoạch. Một hôm, ta giả vờ đi làm như mọi khi. Nhưng thực ra, đi
đến nửa đường ta bèn quay lại, m i kín đáo rình xem. Chờ mãi, cuối cùng ta
cũng thấy một người con gái tuổi mới mười tám đôi mươi, đẹp như tiên sa giáng
trần chui ra từ trong chum nước. Nàng tiên nhẹ nhàng đi vào nhà rồi cầm chổi
quét dọn, lau chùi ncửa, sân vườn cho lợn, ăn. Ta hết sức ngạc nhiên.
Đoán chắc nàng tiên chui ra t vỏ c, lặng lta lại gần chum nước, cầm v c
lên rồi đập vra thành từng mảnh. Ta kng muốn cô gái biến mất vào trong v
ốc, ta muốn sống với mình nên đã làm vậy. Nghe tiếng đng, gái vi chạy
21
đến bên chum nước để ẩn mình trong vc, nhưng đã quá muộn. Thấy gái
ngạc nhiên, ta bèn lên tiếng:
- “Con gái ơi! Hãy ở lại đây với ta”.
gái bằng lòng. Từ đó nàng tiên c trở thành người con gái yêu của ta nhờ
có nàng mà cuộc sống của ta rất hạnh phúc.
Kể lại câu chuyện Thạch Sanh bằng lời của Lý Thông
Tôi Thông, một người chuyên bán rượu. Trong một lần đi bán rượu
Cao nh, ngồi nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, i thấy một người vác
về một đng củi to, tôi nghĩ bụng đây chắc một người có sức khỏe phi
thường, liền lấn làm quen. Anh ta tên là Thch Sanh, từ nhđã mồ i cha
mẹ, của cải chẳng gì ngoài chiếc a cha để lại. Tôi biết tên này thật thà, d
lợi dụng nên đã quyết định kết nghĩa anh em với và cho nó về nhà tôi ở.
Thật đúng gặp phải ca hớ, từ ngày nó mẹ con tôi đỡ vất vđi nhiều. Bấy
giờ, trong ng một con chằn tinh rất hung ác, phép thuật vô song, thường
xuyên bắt người ăn thịt. Để yên ổn, dân làng tình nguyện nộp người cho nó để
ăn thịt, không quấy phá dân làng nữa. Lần đó, đến lượt i, tôi bèn nghĩ ra
cách nhThạch Sanh đi thay mình. Tối đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống no
say, rồi cất lời nhờ cậy đi trông miếu thay mình vì mình còn phải cất mẻ rượu
mới. Thạch Sanh không nghĩ ngợi nhiều liền nhận lời ngay. Tôi m vui
mừng lắm.
Đêm hôm đó,i đang ngsay thì bỗng có tiếng gi của Thạch Sanh, mẹ con tôi
ng Thạch Sanh vđòi mạng, ,mẹ con tôi van xin khẩn thiết. Thạch Sanh mới
kể lại chuyện giết chằn tinh, bây giờ mẹ coni mới anm. Tôi còn nghĩ ra một
kế lừa Thạch Sanh rằng đó con vật Vua nuôi, không giết được và bảo thạch
Sanh vlại gốc đa đi, không sẽ bị trách tôi. Việc đây cứ để anh xcho.
22
Lừa được Thạch Sanh, tôi liền mang đầu chằn tinh lên quan lĩnh thưởng. Tôi
được vua khen ngợi và phong làm đô đốc.
Năm đó, Vua có một người con gái đến tui lấy chồng nhưng chưa chọn được ai
thích hợp, vua cha bèn ngra cách m cầu kén rể, ai bắt được cầu s được làm
phò mã.Nhưng khi công chúa vừa lên lầu chuẩn bném cầu thì bmột con đại
bàng cắp đi mất. Thạch Sanh đang ngồi gốc đa, thấy đại bàng cắp người đi qua,
chàng bèn lấy tên bắn trúng 1 phát, nhưng do đại bàng quá khỏe mạnh, nên
vẫn bay được về hang. Chàng lần theo vết máu tìm được hang của Đại bàng.
Tôi được vua cha giao cho nhiệm vụ đi tìm công chúa và ha sẽ gả con gái,
truyền ngôi cho i nữa. Nhưng i chvừa mừng vừa lo, kng biết m công
chưa kiu cả.i liền nghĩ đến Thạch Sanh,i về lại gốc đa năm xưa tìm nó.
Thật vui mừng khi chính người bắn trúng con đại bàng. Thạch Sanh còn
tình nguyện xuống hang sâu đtìm công chúa. Tôi buộc dây vào thắt lưng hắn,
dặn rằng khi vào cứu được ng chúa thãy lấy dây đkéo ng chua lên, sau
đó sẽ thả dây xuống để cứu em. Khi hắn cứu được công chúa, tôi đã không th
dây xuống cứu hắn nữa mà vít luôn cửa hang lại.
Từ lúc công chúa về cung kng nói không rằng, vua cha rất lo lng.i đã mời
rất nhiều nhà sư, đạo gia vđể ltế nhưng không tác dụng. Một m, trong
từ trong phát ra một tiếng đàn của ai đó. Bỗng công chúa cất tiếng nói và
muốn gặp người đánh đàn. Vua liền truyền người đánh đàn vào cung. Trước
mặt mọi người i đã bị Thạch Sanh vạch mặt, Thạch Sanh vẫn thương tình tôi
nên tha cho mẹ con tôi về qlàm ăn. Nhưng giữa đường do gilời thề năm
xưa lúc kết nghĩa anh em. Tôi đã bị sét đánh chết.
Kể lại truyện Cô bé quàng khăn đỏ theo lời của cô bé quàng
khăn đỏ
23
Tôi một cô bé năm nay lên 7 tui, tôi rất yêu quý bà ngoại của mình ngoại
tôi cũng vậy, rất yêu thương lo lắng cho tôi. Ngoại hay tặng tôi quà, đặc biệt
chiếc khăn đỏ rất đẹp i vô cùng thích. i thường đội nó trên đầu như một
thói quen nên mọi người hãy gọi tôi là “cô bé trùm khăn đỏ”. Một hôm, bà tôi b
ốm, mẹ m bánh và dặn tôi mang qua biếu bà, trước khi đi mẹ nhắc nhở
bảo với tôi rằng: "Con đi đường thẳng, đến nhà bà luôn nhé, đừng la cà. Đường
ng qua rừng có rất nhiều chó sói đấy."
Tôi vâng lời mrồi nhanh chân đưa giỏ bánh qua nhà bà. Nhưng trên đường đi,
nhiều ng hoa đẹp rực rỡ sắc màu, những chú bướm tung tăng bay lượn giữa
khu rừng tuyệt đẹp đã thu t tôi, khiến tôi quên mất lời mẹ dặn trước khi đi, cứ
theo đường rừng vào chẳng mảy may suy ng. Vừa tung ng một đoạn thì
tôi gặp một bạn sóc nhxinh xinh, chúng tôi i chuyện mt c rồi c bảo với
tôi rằng: "Cô quàng khăn đỏ ơi, quên lời mẹ dặn à. M dặn phải đi
đường thẳng, kng được đi đường vòng qua rừng kẻo chó i ăn thịt mà.
nghe lời mẹ dặn đi." Nhưng i vẫn một mực đi, cố nh không đý, đi đoạn
đườngng qua rừng để ngắm hoa thơm.
Đến giữa khu rừng, i hoảng hốt khi bắt gặp một con i to, nhảy ra từ bụi rậm
bên đường và hỏi tôi rằng: "Này, nhóc con, đang tung tăng đi đâu thế?". Điệu bộ
hống hách của sói khiến i sợ hãi ng nhưng vẫn cố trấn an mình trả lời
sói: "Cháu đang đi đến nbà ngoại ạ.". Tôi không nghĩ âm mưu muốn ăn
thịt hai bà cháu tôi nên khi chó sói hỏi nhà bà ngoại đâu, tôi vẫn thật thà trả lời:
"Nhà bà ngoại cháu ở bên kia khu rừng này. Ngôi nhà mà có cáing ki cao tít
ấy, chỉ cần đẩy cửa là vào nđược luôn". Không ngkhi vừa dứt lời, chó i
bỏ i một mình đó rồi chạy thẳng một mạch. i mừng rỡ vì thoát được tên
sói hung hăng, tranh thhái thêm vài ng hoa rồi đến nhà bà. Vừa đến nbà
thì thật lạ, cửa nhà mở toang, không ai. Tôi gọi bà mãi, không thấy trả lời,
bèn tiến vào bên giường, hỏi thăm và thưa với bà mẹ bảo mang bánh sang. Càng
nhìn bà, tôi càng thấy lạ, bèn cất tiếng hỏi;
24
- Bà ơi! Sao hôm nay tai bà to thế?
- Tai bà to để bà nghe cháui được rõ hơn.
- Thế còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to thế?
- Mắt bà to đ nn cháu được hơn. Thấy chiếc miệng của bà rất kc so
với ngày thường, tôi hốt hoảng hỏi bà trong hoảng sợ:
- Thế còn mồm bà, sao……sao….sao.. m nay mồm bà to thế?
Vừa nói xong, i ôm ngoàm lấy tôi nuốt chửng. Tôi cùng hãi hùng
hoảng sợ. May sao bác thn đi quá, đoán rằng sói đã ăn thịt bèn mổ
bụng hắn và cứu hai bà cháu tôi ra. Tôi và bà ôm nhau vui mừng, cảm ơn bác.
Trên đường về nhà, tôi thấy ân hận vô cùng, hứa từ nay sẽ nghe lời mẹ và kng
ham chơi nữa.
Kể lại câu chuyện Sự tích trầu cau bằng lời của nhân vật
trong truyện
Tôi tuy mt tảng đá i nhưng cuc đời ca tôi li rt dài. Tôi không phi
mt tảng đá vôi bình thường như bao tảng đá khác. Bởi xưa kia tôi chính
một con ni.
Hồi đó, n họ Cao chúng tôi hai anh em. Tôi anh ca i. Chúng i
giống nhau nđúc, đến ni người ngoài không th phân biệt được ai là anh, ai
em. Hai anh em i hơn nhau mt tui và rất thương yêu, quý trng nhau.
Những tháng năm được sng vui vy bên cha mẹ, bên người anh rut tht
nhng ngày tháng hnh phúc nhất trong đời i. Nhưng nhng ngày tháng êm
đềm y kng cùng i sut cuc đi. Khi hai anh em i mi mười by, mười
tám tui thì cha m chúngi đu lần lượt qua đi. T đó, chúng tôi li càng yêu
quý nhau hơn trưc.
25
Không được cha m dy d cho nữa, i và anh tôi đến xin hc ti ông thy h
Lưu. Chúngi đu c gắng chăm chỉ hc hành nên đưc thầy Lưu yêu như con.
Thầy Lưu một người con gái, tui chừng mười u, mười by rất xinh đp,
du dàng, con gái trong vùng ít ai sánh kp. T khi hai anh em tôi đến hc,
gái v qun qt vi hai anh em chúng tôi lm. Mt hôm, nnu cháo,
gái múc mt bát cháo một đôi đũa mời chúng tôi ăn. Cm bát cháo t tay
gái, tôi nghĩ: "Anh mình lớn hơn mình, vì vy mình phải nhường cho anh ăn
trước mi phải.". Nghĩ vy, i bèn mi anh ăn trước. Sau đó, anh i đã ly
gái làm v. Vic mời ăn cháo chính mt cái c để gái phân biệt được
chúng i ai anh, ai là em. Cũng t khi anh tôi ly v, i cm thy rng tình
cm anh em gia chúng tôi nh như kng đưc thm thiết như trước na thì
phi. i bun lắm nhưng anh tôi vẫn tình không đ ý đến. Mt bui chiu
n, anh ch dâu đã đi vng, tôi ngi trước ca nhìn ra khu rng xa xa.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình đ thừa trong cái gia đình nh bé, hnh
phúc này.
Va ti thân, li cm thy thật đơn, tôi vùng đng dậy ra đi. Tôi cứ đi mãi, đi
mãi đến khi rng già trước mắt. Theo con đường mòn, tôi đi thng vào rng.
Trời đã tối, trăng đã lên cao. Tôi đi mải miết cho ti khi gp mt con sui rng,
c sâu xanh biếc trong rng. Không th lội qua được, tôi đành ngồi ngh
bên b. Tôi đã khóc, kc nhiu lắm. Đêm đã khuya, sương lnh i xung mi
lúc mt nhiu. Nhng giọt sương cứ thm dn, thm dn vào da tht tôi. Cui
cùng tôi đã chết vn ngồi trơ trơ, biến thành tảng đá vôi như bây gi. i có
ng đâu, anh i v nhà, không thấy i đâu bèn vi vàng đi tìm nhưng không
i cho ai biết cả. Cũng theo con đường i đã đi. Anh cũng ti được con sui
rộng, nước xanh biếc đang chảy cun cun dưới ánh trăng vàng. Không li qua
đưc na, anh tôi bèn ngi xung, tựa lưng vào tảng đá bên b sui. Anh
ng đâu tảng đá ấy chính đứa em rut tht ca mình. Anh c ngồi đấy gi tên
tôi, nhng giọt sương từ cành lá rơi lã chã xung vai áo anh, thm vào da tht
anh. Anh tôi đã ngt đi chết cng, biến thành mt cái cây không cành mc
26
thng lên bên tảng đá. Cái cây cứ rào, rào, tán trên cao nnói li xin li
muộn màng. Anh ơi, em sn sàng tha th cho anh bi chúng ta là rut tht ca
nhau, chính em phi nói li xin li vi anh. Tôi ch mun hét thật to lên như vy.
Nhưng đâu n thi gian na, gi đây, tôi đã biến thành tảng đá. Đá thì làm sao
i được.
Dân trong vùng gi tôi là đá vôi, anh tôi là cây cau còn ngưi ch dâu là cây tru.
nhà, ch dâu i chng thy chng đâu, cũng chng thấy em đâu bèn tt t đi
tìm. Bước thấp, bước cao. Cui cùng ch cũng tới được con sui trong rng.
Cũng như anh em tôi, không lội qua được, ch đành ngi li bên b tựa lưng vào
cái cây. Ch ơi, cái cây ch đang ta vào chính chng ca ch đấy. i rt
mun nói cho ch biết điều đó. Chị dâu tôi c ngồi đấy, than khóc, vật vã. Chưa
đầy nửa đêm, chị đã mình gy xác ve, thân dài lêu nghêu biến thành cây leo
cun cht ly y không cành, v sau, chuyện chúng tôi đến tai mọi người, ai
nấy đều thương xót. Dân trong vùng gọi tôi đá vôi, anh tôi cây cau còn
ngưi ch dâu là cây trầu. Tôi cũng rt mong rng bây gi cũng sẽ có nhng tình
cm anh em v chng gắn bó như chúngi đây.
| 1/26

Preview text:

Kể lại truyện Thạch Sanh theo lời của Thạch Sanh
Tôi là Thạch Sanh, vốn là con của Ngọc Hoàng được vua cha sai xuống để tìm
hiểu đời sống trần gian, tôi được đầu thai làm con của một gia đình người đốn
củi nghèo nhưng lương thiện. Vừa ra đời chưa được bao lâu thì bố mẹ mất, tôi
trở thành đứa bé mồ côi không nơi nương tựa. Cả gia tài bố để lại cho tôi là một
cây rìu, tôi đốn củi bán kiếm sống qua ngày. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn
nhưng tôi luôn cố gắng từng ngày, luyện tập võ nghệ và trở thành một chàng trai
khoẻ mạnh và tài năng. Một ngày, đang nghỉ ngơi dưới túp lều tranh thì tôi gặp
một người tự xưng là Lí Thông. Hắn bỗng ngỏ ý kết nghĩa làm anh em với tôi,
vốn đã tứ cố vô thân từ lâu, được người xưng nhận anh em khiến tôi cảm động
vô cùng và đồng ý theo hắn về nhà ngay mà không mảy may biết rằng đằng sau
đó là âm mưu lợi dụng sức khỏe của tôi để vụ lợi cho hắn.
Năm đó, trong làng có một con chằn tinh chuyên ăn thịt người, cứ vài ba tháng
là dân làng phải dâng cho hắn một trai làng khoẻ mạnh không thì nó sẽ tác oai
tác quái hại dân. Lần này, đến lượt mẹ con nhà của Lí Thông, mẹ con hắn tính
toán lấy tôi làm vật thế chân, bảo là canh miếu thờ giúp hắn một đêm. Lúc này
tôi vẫn tin tưởng và thật thà nhận lời, đồng ý vác rìu lên đường đến cảnh miếu.
Về khuya, lúc tôi đang ngủ thì còn chằn tình ở đâu xuất hiện, bất ngờ quấn lấy
người tôi. Không sợ hãi, tôi dõi theo tình hình rồi thừa cơ vung rìu chặt đầu nó,
mang về khoe với mẹ con Lí Thông. Thấy tôi về, mẹ con hắn vô cùng hoảng sợ
và lấy làm ngạc nhiên, khi nghe tôi kể lại đầu đuôi thì bảo với tôi nên trốn vì đó
là vật vua nuôi, nếu không sẽ bị xử chết. Còn mẹ con hắn mang đầu chằn tinh đi nhận thưởng.
Tôi không hề biết điều đó, nghe lời, quay lại túp lều xưa của mình sống. Một
buổi sáng, tôi đang đốn củi, vô tình ngẩng lên trời thì thấy một con đại bàng lớn
cắp theo một cô gái, tiếng kêu cứu thất thanh. Lần theo dấu vết đại bàng, tôi tìm 1
tới tận cửa hang của nó, xông vào cứu người thì con đại bàng tấn công. Tôi ra
tay quyết liệt và giết được nó, cứu công chúa, lần này Lí Thông thừa cơ lấp cửa
hàng và đưa công chúa trở về nhận công lao. Chính bây giờ, tôi mới thực sự rõ
tâm địa ác độc của người anh em mình. Đi lần khắp nơi trong hang tìm cửa ra
thì tôi phát hiện thêm một người nữa bị đại bàng bắt là con vua Thủy Tề, xuống
thủy cung chơi và được vua cha ban tặng cây đàn thần. Trở về chưa được bao
lâu, một đêm hồn chằn tinh và đại bàng tìm cách cách báo thù đã đẩy tôi vào
ngục vì án oan. Trong ngục, quá buồn chán tôi mang đàn ra gảy thì được sai nha
dẫn đến trước mặt gặp nhà vua. Công chúa nhận ra tôi và kể lại đầu đuôi sự việc,
tôi được minh oan rửa tội, nàng sau khi khỏi bệnh đã chọn tôi làm phò mã. Mẹ
con Lí Thông lúc này mới chịu nhận tội, tôi được vua giao quyền trừng phạt. Dù
rất tức giận nhưng tôi đã cho họ một con đường sống để trở lại làm người lương thiện.
Khi giặc ngoại xâm tới xâm chiếm lãnh thổ, tôi giúp vua cha thu phục 80 nước
chư hầu bằng cây đàn thần vua Thủy Tề tặng, với những tiếng đàn làm rệu rã
tinh thần quân lính. Bên cạnh đó, tôi còn thách đố chúng ăn hết niêu cơm nhỏ
xíu nhưng chẳng ai có thể ăn hết, bởi đó là niêu cơm thần, cứ hết lại có, vơi lại
đầy. Từ đó, đất nước sống trong thanh bình, hai vợ chồng tôi sống trong hạnh
phúc với sự bình an của muôn dân. Tôi vẫn luôn tin rằng, người tốt sẽ gặp được
điều may mắn trong cuộc sống, kẻ độc ác ắt sẽ bị trừng trị đích đáng.
Kể lại truyện Cây khế theo lời Chim Thần
Chim Thần kể lại truyện Cây khế - Mẫu 1
Hôm nọ, tôi bay ngang qua một khoảnh đất nhỏ và nhìn thấy một cây khế sai
quả lắm. Trong lùm chi chít quả ơi là quả. Chẳng mấy chốc, cả bọn chúng tôi
kéo đến để thưởng thức. 2
Từ xa, ánh sáng vàng của các quả khế căng bóng và mọng nước đã lấp lánh,
trông thật hấp dẫn. Đến gần, mùi thơm mát dịu thoang thoảng xông lên mũi.
Không cần chia, mỗi đứa chọn một cành tha hồ chén.
Một lúc sau, tôi nghe có tiếng khóc than, kể lể dưới gốc cây : “Trời ơi, sao tôi
khổ thế này. Chim ơi, xin đừng ăn khế. Đó là nguồn sống duy nhất của tôi. Cha
tôi mất, anh thì tham lam giành cả gia tài, chỉ chừa tôi khoảnh đất nhỏ có cây
khế này thôi. Chim ăn hết, còn đâu là kế sinh nhai đây.” Động lòng trước hoàn
cảnh đáng thương của người em, tôi bảo chàng chuẩn bị túi ba gang để tôi chở
đi lấy vàng mà đền ơn.
Sớm hôm sau, bầu trời quang đãng, tôi đã trả ơn anh ta bằng một túi ba gang đầy vàng.
Năm tiếp theo, bọn tôi lại kéo đến tìm ăn khế ngọt. Tôi cũng nghe văng vẳng
tiếng khóc lóc nhưng lần này thì thảm thiết hơn. Ngày hôm sau, tôi đưa người
anh ra đảo lấy vàng. Chờ khá lâu, tôi hơi sốt ruột và nhận ra vẻ tham lam của
anh chàng này. Trên đường bay về, tôi hỏi thì được biết anh ta may túi bảy
gang, đồng thời còn mang theo đến ba túi. Vừa nặng lại thêm phần không ưa kẻ
quá tham lam khi phát hiện rằng hắn đã đề nghị em mình đổi cả gia tài để hắn
lấy cây khế. Tôi yêu cầu hắn bỏ hết đi mới về nhà được. Hắn giương mắt nhìn
tôi và hỏi rằng chim Thần cũng biết nặng sao? Không thể nhịn nổi với cái giọng
xấc xược ấy, tôi hất cả vàng và con người tham lam, ích kỉ ấy xuống biển.
Tiêu đời kẻ xảo trá, quỷ quyệt. Hắn đã tự chôn vùi mình trong cái lòng tham không đáy.
Chim Thần kể lại truyện Cây khế - Mẫu 2
Tôi là nhân vật Chim Thần trong truyện Cây khế - một câu chuyện hay trong
kho tàng truyện cổ nước ta. Sau đây, tôi xin kể lại câu chuyện ấy cho các bạn cùng nghe. 3
Ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ đều mất sớm. Đến lúc lấy vợ người
anh bèn chia gia tài. Cậy thế mình là anh cả, hắn chiếm hết tài sản cha mẹ để lại,
chỉ cho người em một mảnh vườn nhỏ và cây khế ngọt ở cuối vườn. Vợ chồng
hắn sống sung sướng trên gia tài có sẵn còn người em thì phải đi cày thuê cuốc
mướn. Vất vả lắm người em mới kiếm được bát cơm manh áo sống cho qua ngày.
Đến mùa, cây khế ra hoa trĩu quá, người em sống nhờ vào cây khế. Tôi vốn rất
thích ăn trái cây. Một hôm, bay qua khu nhà của người em, thấy những quả khế
chín mọng, tôi vội sà xuống chén hết trái này đến trái khác. Thấy vậy, người em
đi đến buồn rầu nói với tôi:
- Chim ơi! Gia tài tôi chỉ có mỗi cây khế. Chim ăn hết, tôi lấy gì để sống” Tôi vội nói ngay:
- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
Y như lời hứa, sáng hôm sau tôi bay đến chở người em ra đảo lấy vàng. Lấy đủ
một túi ba gang, người em nhờ tôi chở về nhà. Từ đó, cuộc sống người em trở nên sung túc, giàu có.
Đến mùa khế ra hoa kết trái, tôi lại đến ăn như lần trước và tôi cũ bảo vợ chồng
người anh như đã từng nói với người em. Cả hai vợ chồng hí hửng may một cái
túi to đến mười hai gang. Rồi tôi cũng đưa họ đến đảo vàng như đã hứa. Đến
nơi, anh ta hoa cả mắt, hì hục nhét vàng bạc châu báu chật cứng cả cái túi mười
hai gang. Chưa thoả lòng tham, hắn nhét đầy vào người những chỗ nào có thể
nhét được rồi ì à ì ạch leo lên lại tụt xuống mãi sau hắn mới bò lên được lưng
tôi. Vì nặng quá, tôi phải vỗ cánh đến mấy lần mới nhấc mình lên được khỏi
mặt đất. Khi bay qua biển rộng, một phần vì chở quá nặng, một phần do có một
luồng gió bất thần xô đến, tôi cũng không giữ thăng bằng được, bèn nghiêng
cánh hất hắn và cả túi và rơi xuống biển sâu. 4
Thế là hết đời một kẻ tham lam, không tình nghĩa. Câu chuyện Cây khế là vậy đó.
Chim Thần kể lại truyện Cây khế - Mẫu 3
Văn học Việt Nam là kho tàng của những câu ca dao tục ngữ, những câu chuyện
cổ tích đã nhẹ nhàng đi vào lời ru của bà, của mẹ. “Cây khế” là một trong những
truyện cổ tích gần gũi, thân quen với tuổi thơ các bạn nhỏ. Tôi chính là nhân vật
Chim Thần trong truyện cổ tích đó. Hôm nay, tôi xin được kể lại câu chuyện để
chúng ta cùng suy nghĩ ý nghĩa của nó.
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ đều mất sớm. Người anh
tham lam lười biếng. Người em lại hiền lành, chăm chỉ. Khi hai anh em lấy vợ
chưa được bao lâu thì người anh chia gia tài. Vốn bản tính tham lam sẵn có lại
cậy thế mình là anh cả hắn chiếm hết tài sản cha mẹ để lại chỉ cho người em
một mảnh vườn nhỏ và cây khế ngọt. Vợ chồng người anh sống sung sướng, an
nhàn trên gia tài có sẵn còn người em thì phải đi cày thuê cuốc mướn sống qua
ngày. Tuy cuộc sống vất vả nhưng ngày nào người em cũng không quên tưới
nước, chăm sóc cho cây khế.
Mùa khế năm ấy, cây khế trong vườn nhà người em ra hoa kết trái, cành nào
cành ấy đều sai trĩu quả. Vợ chồng người em thầm nghĩ bán quả lấy tiền mua
thóc gạo. Tôi vốn rất thích ăn trái cây. Một hôm, tình cờ lại bay ngang qua khu
vườn của người em, thấy những quả khế chín mọng hấp dẫn, tôi vội sà xuống ăn
hết trái này đến trái khác. Thấy tôi ăn khế, người em ở đâu đi đến đứng ngước
mắt nhìn tôi, anh ta không đuổi tôi đi mà chỉ buồn rầu than thở với tôi:
- Chim ơi! Gia tài nhà tôi chỉ có mỗi cây khế này thôi. Chim ăn hết rồi, tôi biết lấy gì để sống?
Tôi vốn là loài chim biết trả ơn bèn đáp:
- Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng. 5
Vợ chồng người em có vẻ bất ngờ vì tôi biết nói tiếng người. Nhưng cũng theo
lời đi may một cái túi ba gang. Mấy hôm sau, theo như lời hẹn, tôi bay đến chở
người em ra đảo lấy vàng. Người em thấy vàng chất đầy đảo nhưng không hề tỏ
vẻ tham lam, chỉ lấy đủ một túi ba gang rồi nhờ tôi chở về nhà. Từ đó, cuộc
sống người em trở nên sung túc, giàu có. Vợ chồng người em còn đem tiền và
gạo giúp đỡ mọi người trong vùng.
Chuyện đến tai người anh. Người em không giấu diếm kể hết sự việc. Lòng
tham nổi lên, người anh bèn gạ đổi gia tài của mình để lấy cây khế. Vợ chồng
người em đồng ý, thế là anh ta chuyển về chỗ người em ở. Mùa khế ra hoa kết
trái năm sau tôi lại đến ăn như lần trước.
Người anh cũng than thở với tôi y như người em. Tôi vẫn đáp:
- Ăn một quả, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng.
Anh ta vui mừng khôn xiết, nhưng hai vợ chồng người anh lại may một cái túi
to đến mười hai gang. Tôi đưa anh ta đến đảo lấy vàng. Đến nơi, anh ta hoa cả
mắt, hì hục nhét vàng bạc châu báu chật cứng cả cái túi mười hai gang và cố
gắng nhét đầy mọi chỗ trên người mình. Lúc trở về, ì à ì ạch leo lên lại tụt
xuống mãi hắn mới bò lên được lưng tôi. Nhưng vì nặng quá, tôi phải vỗ cánh
đến mấy lần mới nhấc mình lên khỏi mặt đất được. Đường về nhà hắn phải bay
qua biển rộng, phần vì chở quá nặng, phần vì có một luồng gió bất chợt thổi
đến, tôi không giữ được thăng bằng, bèn nghiêng cánh hất hắn và cả túi vàng xuống biển sâu.
Câu chuyện qua đã lâu nhưng vẫn nhắc nhở mỗi người không nên tham lam.
Tham lam sẽ nhận lại hậu quả thích đáng.
Kể lại truyện Cây khế theo lời người em
Người em kể lại truyện Cây khế - Mẫu 1 6
Tôi là người em trong câu chuyện Cây Khế. Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, lòng
tôi nặng trĩu một nỗi buồn. Đó là nỗi buồn vì anh tôi đã vĩnh viễn ra đi bởi lòng tham lam vô độ.
Lúc sinh thời, bố mẹ tôi có một gia sản tương đối lớn. Khi họ mất đi, anh tôi
dành hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai,… Anh chỉ để cho tôi một túp lều nhỏ và
một cây khế. Tôi lúc nào cũng hiếu thuận nên nhất mực nghe theo, không dám đòi hỏi gì hơn.
Hằng ngày, vợ chồng tôi ra sức chăm bón nên cây khế mau đơm hoa, kết trái.
Nhìn cây khế trĩu quả, vợ chồng tôi vui mừng khôn xiết. Cây khế đã trở thành
nguồn sống của gia đình tôi.
Một ngày kia, bỗng có một con chim lạ từ đâu bay đến đậu trên cây khế. Chim
thật đẹp. Bộ lông nó mịn màng như nhung, thân hình chim to lớn như đại bàng.
Chim ăn khế nhà tôi rất nhiều, nó mổ hết quả này đến quả khác. Tôi thật xót
lòng nhưng không nỡ xua đuổi chim đi. Tôi chỉ đứng dưới gốc mà than thở với chim rằng:
- Gia đình ta sống nhờ vào cây khế này thôi, nay chim ăn hết thì ta sống làm sao?
Tôi vừa dứt lời thì chim kêu lên thành tiếng:
“Ăn một quả khế Trả một cục vàng May túi ba gang Mang đi mà đựng”
Thật ngạc nhiên! Tôi không nghĩ rằng chim sẽ giúp mình giàu sang, nhưng tôi
vẫn bảo vợ may một cái túi vừa đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim đến chở tôi
đi lấy vàng, tôi vô cùng vui sướng vì quá nhiều vàng ở đấy, nhưng tôi chỉ lấy
vừa đủ đựng vào túi rồi leo lên lưng chim để chim chở về nhà. Gia đình tôi đã
trở nên giàu có từ dạo ấy. Tôi đã có cơ hội giúp đỡ người nghèo khó trong làng.
Vợ chồng tôi thầm cảm ơn chim thần tốt bụng đã giúp đỡ chúng tôi. Chẳng bao
lâu, anh tôi biết được sự việc trên nên sang nhà tôi đòi đổi gia sản của anh để 7
lấy lại cây khế. Vốn chiều lòng anh nên tôi chấp thuận. Tôi chỉ mong anh em
thuận hòa và gia đình êm ấm. Thế là hằng ngày anh cứ đứng ở gốc cây khế mà trông chờ chim lạ.
Sự chờ mong của anh cũng đến. Chim lạ bay tới ăn khế, anh tôi than thở với
chim. Chim lạ cũng kêu thành tiếng như lần trước. Anh tôi mừng quá, lòng
tham của anh trỗi dậy. Anh bảo vợ may cái túi mười hai gang để chuẩn bị đi lấy
vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay đến chở anh đi đến núi vàng. Đến nơi, chim
đáp cánh xuống. Nhìn thấy vàng, anh hoa cả mắt. Anh không cầm được lòng
tham nên cố lấy cho thật nhiều vàng. Anh đựng đầy vào túi mười hai gang và
còn lấy thêm giấu vào trong người. Lúc về, chim bay qua giữa biển thì gặp cơn
gió mạnh, chim mỏi cánh bảo anh thả bớt vàng xuống nhưng anh không chịu
nghe lời, cứ khư khư ôm lấy túi vàng. Bỗng cánh chim chao đảo. Chim không
chịu đựng được nữa vì quá nặng nên đã trút anh tôi cùng cái túi vàng xuống biển.
Tôi thật đau xót cho anh. Giá như anh tôi đừng tham lam thì đâu có kết cục bi
thảm như thế. Từ câu chuyện về cây khế và chim thần, tôi muốn nhắn gửi mọi người một điều:
“Ở hiền thì được gặp hiền Người ngay thì được phật, tiên độ trì”.
Người em kể lại truyện Cây khế - Mẫu 2
Gia đình tôi có hai anh em trai, tôi là út. Bố mẹ tôi đã theo về với tổ tiên hơn
mười năm nay. Tôi ở với anh được một thời gian thì anh tôi lấy vợ. Không
muốn cho tôi ở chung, họ bèn chia gia tài. Lợi dụng quyền thế của mình, hai vợ
chồng chiếm hết tài sản quý giá, chỉ để lại cho tôi một mảnh nhỏ và cây khế
ngọt ở cuối vườn. Là phận em, tôi không đòi hỏi gì cả, và cũng chẳng phàn nàn,
chỉ lo làm thuê cuốc mướn kiếm sống qua ngày. 8
Đến mùa khế ra qua, bỗng nhiên có một con chim lạ đến ăn hết trái này đến trái
khác. Tôi xót ruột lắm bèn than thở cùng chim:
- Chim ơi! Cơ nghiệp nhà tôi chỉ có mỗi cây khế, chim ăn hết, tôi biết trông cậy vào đâu! Chim lạ liền nói:
- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
Thế rồi hôm sau chim lạ đưa tôi đi ra một hòn đảo ở tít ngoài khơi đầy vàng
châu báu. Y theo lời dặn của chim, tôi chỉ lấy vừa đủ một túi ba gang rồi chim
trở về nhà. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên khá giả, giàu có.
Biết chuyện, vợ chồng anh tôi ngày nào cũng sang nhà tôi năn nỉ xin đổi bộ gia
tài để lấy cây khế. Thương anh, tôi đồng ý đổi. Đến mùa khế, vợ chồng anh tôi
thay nhau chờ chực ở gốc cây chờ chim lạ đến. Rồi chim lạ cũng đến ăn. Sự
việc giống như trước đây chim lạ đã nói với tôi. Chim lạ đi rồi, hai vợ chồng
anh tôi hí hửng về nhà may một cái túi nhưng không phải ba gang như chim lạ
bảo mà rộng đến mười hai gang.
Sáng hôm sau chim lạ đến chở anh tôi ra đảo. Vốn là người có tính tham anh tôi
chất đầy vàng bạc châu báu ngọc ngà vào túi. Không những thế, anh tôi còn tìm
kiếm chỗ nào trên người có thể nhét được, đều nhét vào rồi ì ạch lôi cái túi vàng
khổng lồ và thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Nặng quá, chim phải vỗ
cánh đến ba lần mới nhấc nổi mình lên được. Lúc bay qua biển, gặp một luồng
gió mạnh, chim lảo đảo nghiêng cánh hất anh tôi cùng vàng rơi xuống biển sâu.
Tôi rất buồn vì cái chết của anh tôi nhưng nghĩ cho cùng đó cũng chính là học
cho những kẻ tham lam, ích kỉ như lời ông cha đã dạy "tham thì thâm”.
Kể lại truyện Cậu bé thông minh bằng lời của cậu bé 9
Ta là sứ giả của nước Đại Việt. Suốt mấy năm nay, ta phụng sự cho nhà vua -
một người hết lòng yêu nước, thương dân. Đặc biệt, nhà vua hết sức tin dùng và
quý mến người tài. Vì thế, lần này người đã phái ta đi đến các ngôi làng tìm
kiếm người tài về giúp ngài cai trị đất nước.
Một ngày, khi đi qua ngôi làng nọ, ta nhìn thấy có hai cha con đang cùng nhau
cày ruộng. Thế là, ta nảy lên sự tò mò, thử đặt một câu hỏi:
- Này, lão kia! Trâu của lão một ngày cày được mấy đường?
Tuy nhiên, thật bất ngờ khi người trả lời ta lại là người con chứ không phải người cha:
- Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày
được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi một ngày cày được mấy đường.
Nghe cậu bé hỏi ngược lại như thế, ta nhận ra ngay cậu chính là nhân tài mà
mình luôn tìm kiếm. Thế là, ta vội thúc ngựa về bẩm tấu cho nhà vua. Biết được
câu chuyện nhà vua mừng lắm, nhưng để chắc chắn hơn, ngài quyết định sẽ thử
cậu bé thêm lần nữa. Ngài ban cho làng cậu bé ba con trâu đực và ba thúng gạo
nếp, yêu cầu một năm sau phải nộp lên chín con trâu. Trước lời đố đó, ta vô
cùng thấp thỏm, không biết cậu bé sẽ trả lời thế nào. Một thời gian sau, khi ta
đang cùng nhà vua bàn việc trong thư phòng, thì nghe tiếng khóc ầm ĩ ở trước
cửa cung. Thấy lạ, nhà vua cho mời vào. Ta nhận ra ngay đó chính là cậu bé
thông minh đó. Cậu ta khóc lóc đòi nhà vua bảo bố sinh em cho mình. Trước lời
đề nghị vô lý đó, nhà vua vô cùng khó xử. Đúng lúc ấy, cậu bé hỏi ngược lại
nhà vua, sao lại bắt làng cậu chăm cho ba con trâu đực đẻ ra chín con trâu con.
Nghe thế, nhà vua liền nhận ra mình đã bị bẫy ngược rồi. Nhà vua vừa lòng lắm.
Nhưng để cho cả triều đình cùng tin tài của cậu, người cho thử tài lần thứ ba.
Ngài sai ta đem một con chim sẻ nhỏ đến, yêu cầu cậu bé làm thành ba mâm cỗ. 10
Ngay lập tức, cậu bé bảo ta đem về cho vua một cây kim, nhắn rằng. nhờ ngài
mài kim thành một con dao thật sắc để mổ thịt chim. Lần này, ai cũng tâm phục khẩu phục.
Một hôm nọ, sứ giả của nước láng giềng sang chơi, mang theo một câu đố vô
cùng khó. Biết đây là ý muốn thăm dò xem nước ta có người tài không của họ,
nhà vua vô cùng tức giận. Đúng lúc mọi người đang vò đầu bứt tai để suy nghĩ,
ta nhớ ngay đến cậu bé thông minh kia. Được sự đồng ý của nhà vua, ta đem
câu đố đến chỗ cậu. Nào ngờ, trước câu hỏi cả triều đình đều bó tay ấy, cậu vừa
nghe đã giải được ngay. Không những thế, còn đọc đáp án thành bài đồng dao:
“Tang tình tang ! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng
Bên thời bôi mỡ kiến mừng kiến sang…”
Nhờ trí thông minh của cậu bé, mà triều đình ta giải được câu đố khó. Khiến sứ
giả phải e dè. Sau sự kiện lần đó, cậu bé được phong làm trạng nguyên trẻ tuổi
nhất. Còn ta, được nhà vua thưởng hậu hĩnh vì đã tìm được người tài cho đất nước.
Kể lại truyện Vì sao Hươu có sừng theo lời Hươu
Tôi là Hươu, cũng như Nai, Hoẵng, Thỏ trên đầu chỉ có hai cái tai mềm mại.
Nhưng so với các bạn thì tôi là nhút nhát nhất. Cái gì tôi cũng sợ: Sợ bóng tối, sợ cả thú dữ nữa.
Tuy vậy, bạn bè ai cũng quý tôi vì tôi chăm chỉ, tốt bụng. Hôm trước, nghe tin
bác gấu ốm nặng, tôi đã xin mẹ cho đến thăm bác. Đến nơi, tôi nghe trong hơi thở yếu ớt: 11
– Bệnh của bác nặng lắm. Chỉ có là Thảo Huyền mọc ở khe núi sâu mới chữa được. Tôi nhanh nhảu đáp:
– Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.
Không đợi bác Gấu nói gì, tôi vội chào bác và lên đường ngay. Nhưng đường
rừng hiểm trở, rất nhiều thú dữ, tôi bắt đầu thấy run. Khi bóng tối tràn xuống cả
khu rừng, tôi lại càng sợ. Tôi nép vào một gốc cây khác.Thần cây hiện lên hỏi:
– Tại sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?
– Dạ không ạ. Cháu muốn đi vào khe núi để lấy lá Thảo Huyền về cho bác Gấu.
Nhưng rừng thì rộng, có bao nhiêu thú dữ nên cháu sợ lắm.
– Sợ thì cháu hãy mau quay về nhà đi!
– Nhưng cháu thương bác Gấu lắm. Không có thuốc bác ấy chết mất. Thần cây ân cần:
– Cháu là một đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu. Đây ta cho cháu những cành cây
khoẻ khoắn của ta. Cháu hãy đội lên đầu, cháu sẽ có thêm sức mạnh.
Tôi rối rít cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Tôi băng qua suối, qua đèo mà không
sợ thú dữ hay bóng đêm nữa. Khi tôi đem lá thuốc về, trời cũng rạng sáng. Tôi
thấy muông thú trong rừng đang ngồi vây quanh bác Gấu. Tôi vội đưa lá thuốc
cho bác nhai. Thật kỳ diệu, chỉ trong ít phút bác gấu đã khoẻ lại. Tất cả muông thú có mặt đều hỏi:
– Cây thuốc gì mà quý đến thế hở bác?
– Thuốc quý nhưng tấm lòng của Hươu còn quý hơn nhiều. Chính Hươu đã cứu
bác đấy – Bác gấu ôn tồn nói. 12
Khi ấy, tất cả mới để ý đến tôi. Và ai cũng ngạc nhiên khi thấy trên đầu tôi là
những cành cây vững chắc. Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện khi gặp Thần cây
cho mọi người nghe. Và kỳ lạ chưa, cái cành cây trên đầu tôi đã dính chặt từ
bao giờ. Mẹ tôi vuốt ve món quà Thần cây tặng cho tôi và gọi đó là Sừng Hươu.
Từ đó, loài Hươu chúng tôi luôn mang sừng trên đầu để chống lại thú dữ và tôi
chẳng còn nhút nhát như trước nữa.
Kể lại truyện Ba lưỡi rìu theo lời chàng trai nghèo
Tên tôi là Khang, vốn làm nghề tiều phu. Bố mẹ mất sớm, tôi sống thui thủi một
mình trong một căn lều dựng tạm nơi bìa rừng. Cuộc sống của tôi cứ êm đềm
trôi qua cho đến một ngày tôi gặp một sự lạ kì.
Hôm ấy, cũng như mọi khi, tôi vác rìu vào rừng đốn củi. Không hiểu tay chân
vụng về thế nào, tôi làm rơi rìu xuống con sông gần đó. Nước sâu, sông rộng,
khó lòng lấy lại được rìu. Mà đó lại là kế sinh nhai duy nhất. Tôi buồn lắm!
Ngày mai, ngày kia và những ngày sau nữa tôi lấy gì mà kiếm củi nuôi thân
đây? Càng nghĩ nước mắt tôi càng tuôn nhiều, chảy dài trên khuôn mặt đen sạm
của tôi. Đúng lúc đó, một cụ già râu tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt tôi. Trông
cụ thật hiền lành và phúc hậu với vầng trán cao, khuôn mặt hồng hào. Ôn tồn cụ hỏi:
– Có chuyện gì mà con khóc thảm thiết vậy?
Tôi bèn thật thà kể đầu đuôi mọi chuyện cho ông lão nghe. Nghe xong, ông lão
cười và hứa sẽ tìm lại chiếc rìu cho tôi. Tôi vui lắm!
Nói rồi, ông lão lặn ngay xuống sông. Chỉ một lát sau ông đã ngoi lên, trên tay
cầm một lưỡi rìu bằng vàng sáng lấp lánh. Ông giơ rìu lên hỏi tôi:
– Đây có phải rìu của cháu không? 13
Dù chiếc rìu đó rất đẹp và có giá trị nhưng không phải rìu của mình thì đừng có
lấy. Tôi vội trả lời:
– Không! Đó không phải cây rìu của cháu đâu ông ạ!
Nghe tôi nói xong, ông cụ lại lặn xuống sông một lần nữa. Lần này khi ngoi lên
ông cụ cầm trên tay cầm một lưỡi rìu bằng bạc trông rất thích mắt. Cụ vẫn hỏi như cũ:
– Đây có phải rìu của cháu không?
Tôi không ngần ngại mà từ chối ngay:
– Thưa ông, cái này cũng không phải rìu của cháu.
Không nản, ông cụ lại tiếp tục lặn xuống sông lần nữa. Một lát sau, ông ngoi lên
khỏi mặt nước với chiếc rìu bằng sắt hết sức bình thường, cán rìu nhìn còn hơi
cũ. Nhưng đó chính là chiếc rìu của tôi. Sung sướng tôi reo to:
– Đây mới chính là rìu của cháu ông ạ!
Nghe vậy, ông lão đưa lại rìu cho tôi và nói. Cháu quả là một chàng trai thật thà,
nghèo nhưng không tham lam. Cháu xứng đáng được thưởng. Ta tặng cho cháu
cả ba lưỡi rìu này. Nói xong, ông lão vụt biến mất. Tôi biết mình gặp tiên nên
chắp tay cảm tạ rồi về nhà. Nhờ ba chiếc rìu đó, tôi có cuộc sống ấm no và hạnh phúc trọn đời.
Kể lại truyện cổ tích Sọ Dừa theo lời Sọ Dừa
Tôi tên là Sọ Dừa. Ngày hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe về câu chuyện cuộc đời của mình.
Cha mẹ tôi là những người nông dân hiền lành và rất chăm chỉ làm việc, dù
cuộc sống nghèo khó nhưng luôn sống vui vẻ với làng xóm. Tuy nhiên, chỉ có 14
một điều khiến hai người phiền lòng là dù đã tuổi cao nhưng chưa có một đứa
con. Một hôm, mẹ tôi vào rừng lấy củi. Trời nắng to nên mẹ khát nước, nhìn
thấy chiếc sọ dừa bên gốc cây có đựng nước mưa, mẹ đã uống dòng nước mát
đó. Và rồi, tôi đã được đầu thai như thế. Cha mẹ rất vui mừng những ngày mang
thai tôi. Ít lâu sau, cha qua đời và mẹ sinh ra tôi, không có chân tay và người
tròn lông lốc như một quả dừa. Mẹ buồn lòng định vứt tôi đi, tôi bỗng lên tiếng:
“Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp”. Tôi nhìn thấy
những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mẹ và mẹ đặt tên cho tôi là Sọ Dừa.
Khi tôi lớn lên và mẹ dần già yếu, tôi bèn xin với mẹ cho đến nhà phú ông chăn
bò để kiếm tiền phụ giúp mẹ. Lúc đầu, phú ông ngần ngại nhưng rồi cũng đồng
ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi lăn sau đàn bò ra đồng để chăn, đến tối lại lăn
sau lùa chúng về chuồng. Cả đàn bò đều béo tốt khiến phú ông mừng rỡ vô cùng.
Vào những ngày mùa bận rộn, khi người làm ra đồng làm việc, phú ông đã sai
ba cô con gái lần lượt mang cơm ra cho tôi. Hai người chị gái rất kiêu kì và
thường hắt hủi tôi, chỉ có cô út đối đãi với tôi rất tử tế. Đến hôm cô út mang
cơm ra cho tôi, khi đó tôi đã cất tiếng sáo du dương cho đàn bò gặm cỏ. Cô đã
ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong hình dạng mới: một chàng trai khỏe mạnh
bình thường, khuôn mặt tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào. Khi biết cô đến,
tôi bỗng trở lại hình dạng Sọ Dừa như cũ. Nhiều lần như vậy, cô biết tôi không
phải người thường và yêu mến tôi. Chính tấm lòng nhân hậu của cô út cũng đã
khiến tôi đem lòng yêu thương người con gái ấy.
Cuối mùa ở thuê năm đó, tôi về nhà và giục mẹ sang nhà phú ông hỏi vợ cho
tôi. Mẹ vô cùng sửng sốt nhưng thấy tôi năn nỉ, quyết tâm nên bà đã chiều lòng.
Thấy mẹ tôi đến, phú ông đã mỉa mai và ra điều kiện thách cưới: “Muốn hỏi con
gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn
béo, 10 vò rượu tăm đem sang đây.” Nhìn mẹ lo âu, tôi đã động viên mẹ yên
tâm để tôi lo lắng mọi việc. 15
Đến ngày cưới, tôi đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật và cô út bằng lòng lấy tôi. Cỗ bàn
được bày biện linh đình. Lúc rước dâu, tôi đã hóa thân thành chàng trai khôi ngô
tuấn tú bên người vợ xinh đẹp, hiền hậu của mình khiến mọi người đều ngạc nhiên và mừng rỡ.
Vợ chồng tôi đã sống bên nhau hạnh phúc. Tôi chăm chỉ ngày đêm miệt mài
học tập và trong kì thi năm đó, tôi đỗ trạng nguyên. Triều đình cử tôi đi sứ.
Trước lúc lên đường, tôi đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả
trứng gà để phòng thân.
Ganh tị với những thứ vợ tôi có được, hai người chị vợ đã tìm cách hãm hại. Họ
rủ vợ tôi chèo thuyền ra biển rồi đẩy nàng xuống dòng nước sâu. Nàng đã bị cá
kình nuốt chửng nhưng may mắn khi cầm theo những đồ dùng tôi tặng mà thoát
chết. Nàng cầm con dao mổ bụng cá, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Hai quả
trứng gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng nàng.
Khi đi sứ trở về, tôi vô cùng tức giận khi biết tin vợ mất tích, Tôi bèn đi thuyền
ra đảo thì nghe tiếng gà trống gáy to: "ò… ó… o... Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về."
Cho thuyền vào đảo thì biết đó chính là vợ tôi. Gặp lại nhau, chúng tôi mừng
mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, tôi mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng
lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng
thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Tôi không
nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy em mình thì xấu hổ
quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ
Từ đó, vợ chồng tôi và mẹ sống hạnh phúc bên nhau. Sự biến mất hai người chị
vợ không rõ tung tích khiến tôi cũng buồn nhưng đó là bài học cho những kẻ ích
kỉ, tham lam và độc ác.
Kể lại truyện cổ tích Sọ Dừa bằng lời cô Út 16
Tôi là cô Út trong một gia đình có ba chị em gái. Tôi may mắn lấy được một
chàng trai khôi ngô, tài giỏi. Trong một lần đi sứ, khi quan trạng nhà tôi và các
sứ giả khác bàn chuyện, tôi cùng các phu nhân ngồi thưởng trà với nhau. Sau
khi nghe một vị phu nhân kể về mối lương duyên thú vị của họ, tôi cũng bèn kể
câu chuyện dài giữa mình và chàng trạng nguyên Sọ Dừa.
Thuở trước, nhà tôi cũng được coi là bậc phú quý, có của ăn của để. Cha tôi
thuê kha khá người ở, trong đó có hai vợ chồng ngoài năm mươi hiền lành, chịu
khó. Họ hiền lành là vậy, nhưng ông trời lại chưa cho họ một mụn con nối dõi.
Mãi sau này, người vợ sinh ra một đứa bé không chân, không tay, tròn trịa
chẳng khác nào quả dừa. Nghe mọi người kể, bà có mang khi vào rừng hái củi,
khát nước nên uống nước mưa trong một cái sọ dừa. Có lẽ vì thế mà bà đặt cho
con cái tên Sọ Dừa. Sọ Dừa đã từng bị mẹ vứt đi khi sinh ra thấy hình hài dị biệt,
nhưng cậu đã cất tiếng xin mẹ:
- Mẹ ơi! Con là người đấy. Mẹ cho con sống với mẹ, đừng vứt con đi mà tội nghiệp.
Bao năm trôi qua, Sọ Dừa vẫn chỉ lăn lông lốc, chẳng thể làm việc gì như con
nhà người ta. Người mẹ ngày càng phiền lòng hơn. Biết những muộn phiền của
mẹ, Sọ Dừa vội xin mẹ nói với cha tôi đến ở chăn bò. Cha tôi ban đầu ngần ngại
vì sợ người như cậu không thể chăn dắt tốt cho đàn bò. Nghĩ kĩ, cuối cùng cha vẫn đồng ý.
Trái ngược với sự nghi ngại của cha tôi và mọi người, Sọ Dừa chăn bò rất giỏi.
Dù chỉ lăn theo sau đàn bò ra đồng rồi về chuồng nhưng ngày nào cũng như
ngày nào, đàn bò no căng bụng. Cha tôi rất hài lòng.
Ngày mùa đến, cha sai ba chị em nhà tôi thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa.
Hai chị tôi kiêu kì, thường hắt hủi Sọ Dừa. Tôi thấy Sọ Dừa cũng hiền lành, tốt
bụng nên sẵn sàng đối tốt với cậu. 17
Một hôm, vừa đến chân đồi, tôi đã thoảng thấy tiếng sáo véo von. Tôi ngạc
nhiên vì giữa đồi núi lại có ai cất tiếng sáo. Tôi bèn rón rén nấp sau bụi cây rình
xem. Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy một chàng trai khôi ngô đang ngồi
trên chiếc võng thổi sáo. Tôi lỡ vin vào cành khô, cành khô khẽ gãy. Tiếng cành
gãy làm chàng trai ban nãy biến mất và Sọ Dừa lại nằm lăn lóc ở đấy. Mấy lần
như vậy, tôi đoán là Sọ Dừa không phải người phàm trần. Trước một vẻ đẹp kì
thú của Sọ Dừa, tôi đem lòng thầm thương chàng.
Dường như Sọ Dừa hiểu lòng tôi. Có hôm cha tôi gắt gỏng với ba chị em tôi về
chuyện của Sọ Dừa. Chúng tôi không rõ là chuyện gì, mãi sau tôi mới biết thì ra
mẹ Sọ Dừa đã đến thưa chuyện với cha tôi về việc xin cưới. Cha tôi đã thách
cưới Sọ Dừa một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo và mười
vò rượu tăm. Cả cha tôi lẫn mẹ Sọ Dừa đều nghĩ cậu sẽ thôi việc đòi lấy vợ.
Không ngờ, đúng ngày hẹn, hai mẹ con Sọ Dừa đem sính lễ tới cùng với chục
gia nhân khiêng lễ. Cha tôi hoa cả mắt, lúng túng cho gọi ba chị em tôi ra. Cha hỏi:
- Sọ Dừa đến xin cưới vợ. Ai trong các con ưng thuận làm vợ thằng Sọ Dừa?
Hai chị tôi bĩu môi, chê bai. Tôi mừng biết bao nên cúi mặt mỉm cười, tỏ ý
thuận lòng. Cha tôi thoáng vẻ ngạc nhiên và tức giận nhưng đành nhận lễ.
Ngày cưới của chúng tôi rất linh đình. Nhưng đúng lúc rước dâu, chẳng ai thấy
Sọ Dừa đâu. Tôi cũng rất mừng vì người sánh vai cùng mình là chàng trai khôi
ngô tuấn tú tôi thường thấy. Ai nấy đều sửng sốt, mừng rỡ, chỉ có hai cô chị tôi là tiếc, vừa ghen tức.
Vợ chồng tôi sống bên nhau rất hạnh phúc. Chồng tôi còn miệt mài đèn sách và
đỗ trạng nguyên năm ấy. Nhưng chúng tôi phải chia tay nhau vì khi thành quan
trạng, chàng Sọ Dừa ngày nào phải đi sứ theo lệnh vua. Kì lạ, trước khi đi, 18
chàng đưa cho tôi một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà. Chàng còn
dặn phải luôn giắt trong người.
Từ ngày đi lấy chồng, hai chị gái tôi đối xử với tôi khác hẳn. Hai chị còn rủ tôi
đi chèo thuyền ra biển. Nhưng đúng hôm đó, tôi bị ngã xuống nước rồi bị cá
kình nuốt chửng. Trong bụng cá, tôi bèn lấy con dao đâm cá. Cá chết nên nổi
lên mặt biển rồi dạt vào hòn đảo ngoài khơi. Tôi khoét bụng cá chui ra, nhóm
lửa từ hai hòn đá rồi nước thịt cá ăn cho đỡ đói. Hai quả trứng chồng đưa nay đã
nở thành một đôi gà đẹp. Nhờ có chúng mà tôi bớt cô đơn giữa hòn đảo hoang
vắng. Rồi chính chú gà trống đã gáy gọi chiếc thuyền lớn đang lướt qua đảo vào
cứu tôi. Tôi mừng vui khôn xiết khi đó chính là thuyền của quan trạng. Chàng
đón tôi về, mở tiệc mừng, mời hàng xóm đến chung vui. Tôi không ra đón tiếp
mọi người. Hai chị tôi không hay biết nên giả vờ kể lể thương xót việc tôi ngã
xuống biển. Chồng tôi gọi tôi ra. Hai chị ngạc nhiên và xấu hổ tột cùng, vội tìm
cách ra về. Cũng từ đó, chẳng ai thấy hai người chị của tôi nữa.
Kể lại câu chuyện Nàng tiên Ốc bằng lời của Nàng tiên
Tôi vốn là một nàng tiên ốc – con gái vua Thủy Tề. Một lần, tôi đang dạo chơi
ven bờ sông thì có một bàn tay bắt lấy tôi. Thì ra đó là một bà cụ làm nghề mò
cua, bắt ốc. Bà đã già lắm rồi, khuôn mặt khắc khổ, quần áo rách rưới. Bà ngắm
tôi kĩ lắm vì tôi là một con ốc xanh xinh xắn. Bà cụ thốt lên:
- Chà con ốc đẹp quá! Ta không bán ốc đâu. Ta sẽ mang ốc về nuôi.
Thế là từ đó tôi sống trong cái chum trong nhà bà cụ. Thương bà cụ cô đơn
nghèo khổ, ngày ngày, sau khi bà cụ đi làm, tôi liền chui ra khỏi vỏ ốc để dọn
dẹp nhà cửa, cho đàn lợn ăn, làm cỏ, tưới rau… Vì vậy mỗi khi đi làm đồng về
nhà, bà đều đều thấy nhà cửa gọn gàng tinh tươm. Thấy vậy, bà lão sinh nghi.
Một hôm, bà giả vờ đi làm, đến giữa đường thì bà quay lại đứng rình. Như 19
thường lệ, tôi lại chui ra khỏi vỏ ốc để giúp bà, bỗng từ đâu và chạy đến đập vỡ
vỏ ốc, ôm lấy tôi và nói:
- Con ơi, con đừng đi nữa! Hãy ở đây với già cho già bớt cô quạnh.
Thương bà cụ tốt bụng nên tôi ở lại, không trở về Thủy cung nữa. Từ đó hai mẹ
con sống hạnh phúc bên nhau.
Kể lại câu chuyện Nàng tiên Ốc bằng lời bà lão
Ta là một bà lão sống cô độc một mình trong một ngôi nhà nhỏ. Ta đã già yếu,
không thể cấy cày lại chẳng có con cháu đỡ đần nên cuộc sống rất nghèo khó.
Hàng ngày, ta phải ra đồng mò cua bắt ốc kiếm sống. Một hôm, ta tình cờ bắt
được một con ốc rất xinh đẹp, vỏ của nó phủ một màu xanh biếc, lấp la lấp lánh
dưới ánh sáng mặt trời. Thấy ốc đẹp, không nỡ đem bán nên ta đã đem ốc về và
thả vào cái chum nước ngoài sân.
Lạ thay, từ ngày đó trở đi, mỗi lần ta đi làm về đều thấy nhà cửa sạch sẽ, tươm
tất, gọn gàng, vườn tược được vun xới, lợn gà được ăn no. Đặc biệt, có cả mâm
cơm được sắp sẵn trên bàn. Ban đầu, ta tưởng hàng xóm thương ta già cả côi cút
nên sang giúp. Nhưng không phải. Ta quyết định tìm ra cho bằng được người đã lén giúp mình.
Đúng theo kế hoạch. Một hôm, ta giả vờ đi làm như mọi khi. Nhưng thực ra, đi
đến nửa đường ta bèn quay lại, tìm nơi kín đáo rình xem. Chờ mãi, cuối cùng ta
cũng thấy một người con gái tuổi mới mười tám đôi mươi, đẹp như tiên sa giáng
trần chui ra từ trong chum nước. Nàng tiên nhẹ nhàng đi vào nhà rồi cầm chổi
quét dọn, lau chùi nhà cửa, sân vườn và cho lợn, gà ăn. Ta hết sức ngạc nhiên.
Đoán chắc nàng tiên chui ra từ vỏ ốc, lặng lẽ ta lại gần chum nước, cầm vỏ ốc
lên rồi đập vỡ ra thành từng mảnh. Ta không muốn cô gái biến mất vào trong vỏ
ốc, ta muốn cô sống với mình nên đã làm vậy. Nghe tiếng động, cô gái vội chạy 20
đến bên chum nước để ẩn mình trong vỏ ốc, nhưng đã quá muộn. Thấy cô gái
ngạc nhiên, ta bèn lên tiếng:
- “Con gái ơi! Hãy ở lại đây với ta”.
Cô gái bằng lòng. Từ đó nàng tiên ốc trở thành người con gái yêu của ta và nhờ
có nàng mà cuộc sống của ta rất hạnh phúc.
Kể lại câu chuyện Thạch Sanh bằng lời của Lý Thông
Tôi là Lý Thông, một người chuyên bán rượu. Trong một lần đi bán rượu ở xã
Cao Bình, ngồi nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, tôi thấy một người vác
về một đống củi to, tôi nghĩ bụng đây chắc là một người có sức khỏe phi
thường, liền lấn lá làm quen. Anh ta tên là Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ côi cha
mẹ, của cải chẳng có gì ngoài chiếc búa cha để lại. Tôi biết tên này thật thà, dễ
lợi dụng nên đã quyết định kết nghĩa anh em với nó và cho nó về nhà tôi ở.
Thật đúng là gặp phải của hớ, từ ngày có nó mẹ con tôi đỡ vất vả đi nhiều. Bấy
giờ, trong vùng có một con chằn tinh rất hung ác, phép thuật vô song, thường
xuyên bắt người ăn thịt. Để yên ổn, dân làng tình nguyện nộp người cho nó để
nó ăn thịt, không quấy phá dân làng nữa. Lần đó, đến lượt tôi, tôi bèn nghĩ ra
cách là nhờ Thạch Sanh đi thay mình. Tối đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống no
say, rồi cất lời nhờ cậy đi trông miếu thay mình vì mình còn phải cất mẻ rượu
mới. Thạch Sanh không nghĩ ngợi nhiều liền nhận lời ngay. Tôi và mẹ vui mừng lắm.
Đêm hôm đó, tôi đang ngủ say thì bỗng có tiếng gọi của Thạch Sanh, mẹ con tôi
nghĩ Thạch Sanh về đòi mạng, ,mẹ con tôi van xin khẩn thiết. Thạch Sanh mới
kể lại chuyện giết chằn tinh, bây giờ mẹ con tôi mới an tâm. Tôi còn nghĩ ra một
kế lừa Thạch Sanh rằng đó là con vật Vua nuôi, không giết được và bảo thạch
Sanh về lại gốc đa cũ đi, không sẽ bị trách tôi. Việc ở đây cứ để anh xử lý cho. 21
Lừa được Thạch Sanh, tôi liền mang đầu chằn tinh lên quan lĩnh thưởng. Tôi
được vua khen ngợi và phong làm đô đốc.
Năm đó, Vua có một người con gái đến tuổi lấy chồng nhưng chưa chọn được ai
thích hợp, vua cha bèn nghĩ ra cách ném cầu kén rể, ai bắt được cầu sẽ được làm
phò mã.Nhưng khi công chúa vừa lên lầu chuẩn bị ném cầu thì bị một con đại
bàng cắp đi mất. Thạch Sanh đang ngồi gốc đa, thấy đại bàng cắp người đi qua,
chàng bèn lấy tên bắn trúng nó 1 phát, nhưng do đại bàng quá khỏe mạnh, nên
nó vẫn bay được về hang. Chàng lần theo vết máu tìm được hang của Đại bàng.
Tôi được vua cha giao cho nhiệm vụ đi tìm công chúa và hứa sẽ gả con gái,
truyền ngôi cho tôi nữa. Nhưng tôi chỉ vừa mừng vừa lo, không biết tìm công
chưa kiểu gì cả. Tôi liền nghĩ đến Thạch Sanh, tôi về lại gốc đa năm xưa tìm nó.
Thật vui mừng khi nó chính là người bắn trúng con đại bàng. Thạch Sanh còn
tình nguyện xuống hang sâu để tìm công chúa. Tôi buộc dây vào thắt lưng hắn,
dặn rằng khi vào cứu được công chúa thì hãy lấy dây để kéo công chua lên, sau
đó sẽ thả dây xuống để cứu em. Khi hắn cứu được công chúa, tôi đã không thả
dây xuống cứu hắn nữa mà vít luôn cửa hang lại.
Từ lúc công chúa về cung không nói không rằng, vua cha rất lo lắng. Tôi đã mời
rất nhiều nhà sư, đạo gia về để lễ tế nhưng không có tác dụng. Một hôm, trong
từ trong tù phát ra một tiếng đàn của ai đó. Bỗng công chúa cất tiếng nói và
muốn gặp người đánh đàn. Vua liền truyền người đánh đàn vào cung. Trước
mặt mọi người tôi đã bị Thạch Sanh vạch mặt, Thạch Sanh vẫn thương tình tôi
nên tha cho mẹ con tôi về quê làm ăn. Nhưng giữa đường do giữ lời thề năm
xưa lúc kết nghĩa anh em. Tôi đã bị sét đánh chết.
Kể lại truyện Cô bé quàng khăn đỏ theo lời của cô bé quàng khăn đỏ 22
Tôi là một cô bé năm nay lên 7 tuổi, tôi rất yêu quý bà ngoại của mình và ngoại
tôi cũng vậy, rất yêu thương và lo lắng cho tôi. Ngoại hay tặng tôi quà, đặc biệt
có chiếc khăn đỏ rất đẹp tôi vô cùng thích. Tôi thường đội nó trên đầu như một
thói quen nên mọi người hãy gọi tôi là “cô bé trùm khăn đỏ”. Một hôm, bà tôi bị
ốm, mẹ làm bánh và dặn tôi mang qua biếu bà, trước khi đi mẹ có nhắc nhở và
bảo với tôi rằng: "Con đi đường thẳng, đến nhà bà luôn nhé, đừng la cà. Đường
vòng qua rừng có rất nhiều chó sói đấy."
Tôi vâng lời mẹ rồi nhanh chân đưa giỏ bánh qua nhà bà. Nhưng trên đường đi,
nhiều bông hoa đẹp rực rỡ sắc màu, những chú bướm tung tăng bay lượn giữa
khu rừng tuyệt đẹp đã thu hút tôi, khiến tôi quên mất lời mẹ dặn trước khi đi, cứ
theo đường rừng mà vào chẳng mảy may suy nghĩ. Vừa tung tăng một đoạn thì
tôi gặp một bạn sóc nhỏ xinh xinh, chúng tôi nói chuyện một lúc rồi sóc bảo với
tôi rằng: "Cô bé quàng khăn đỏ ơi, cô quên lời mẹ dặn à. Mẹ cô dặn phải đi
đường thẳng, không được đi đường vòng qua rừng kẻo chó Sói ăn thịt cơ mà.
Cô nghe lời mẹ dặn đi." Nhưng tôi vẫn một mực đi, cố tình không để ý, đi đoạn
đường vòng qua rừng để ngắm hoa thơm.
Đến giữa khu rừng, tôi hoảng hốt khi bắt gặp một con sói to, nhảy ra từ bụi rậm
bên đường và hỏi tôi rằng: "Này, nhóc con, đang tung tăng đi đâu thế?". Điệu bộ
hống hách của sói khiến tôi sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố trấn an mình và trả lời
sói: "Cháu đang đi đến nhà bà ngoại ạ.". Tôi không nghĩ nó âm mưu muốn ăn
thịt hai bà cháu tôi nên khi chó sói hỏi nhà bà ngoại đâu, tôi vẫn thật thà trả lời:
"Nhà bà ngoại cháu ở bên kia khu rừng này. Ngôi nhà mà có cái ống khói cao tít
ấy, chỉ cần đẩy cửa là vào nhà được luôn". Không ngờ khi vừa dứt lời, chó sói
bỏ tôi một mình ở đó rồi chạy thẳng một mạch. Tôi mừng rỡ vì thoát được tên
sói hung hăng, tranh thủ hái thêm vài bông hoa rồi đến nhà bà. Vừa đến nhà bà
thì thật lạ, cửa nhà bà mở toang, không có ai. Tôi gọi bà mãi, không thấy trả lời,
bèn tiến vào bên giường, hỏi thăm và thưa với bà mẹ bảo mang bánh sang. Càng
nhìn bà, tôi càng thấy lạ, bèn cất tiếng hỏi; 23
- Bà ơi! Sao hôm nay tai bà to thế?
- Tai bà to để bà nghe cháu nói được rõ hơn.
- Thế còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to thế?
- Mắt bà to để bà nhìn cháu được rõ hơn. Thấy chiếc miệng của bà rất khác so
với ngày thường, tôi hốt hoảng hỏi bà trong hoảng sợ:
- Thế còn mồm bà, sao……sao….sao.. hôm nay mồm bà to thế?
Vừa nói xong, sói ôm ngoàm lấy tôi và nuốt chửng. Tôi vô cùng hãi hùng và
hoảng sợ. May sao có bác thợ săn đi quá, đoán rằng sói đã ăn thịt bà bèn mổ
bụng hắn và cứu hai bà cháu tôi ra. Tôi và bà ôm nhau vui mừng, cảm ơn bác.
Trên đường về nhà, tôi thấy ân hận vô cùng, hứa từ nay sẽ nghe lời mẹ và không ham chơi nữa.
Kể lại câu chuyện Sự tích trầu cau bằng lời của nhân vật trong truyện
Tôi tuy là một tảng đá vôi nhưng cuộc đời của tôi lại rất dài. Tôi không phải là
một tảng đá vôi bình thường như bao tảng đá khác. Bởi vì xưa kia tôi chính là một con người.
Hồi đó, nhà họ Cao chúng tôi có hai anh em. Tôi và anh của tôi. Chúng tôi
giống nhau như đúc, đến nỗi người ngoài không thể phân biệt được ai là anh, ai
là em. Hai anh em tôi hơn nhau một tuổi và rất thương yêu, quý trọng nhau.
Những tháng năm được sống vui vầy bên cha mẹ, bên người anh ruột thịt là
những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời tôi. Nhưng những ngày tháng êm
đềm ấy không cùng tôi suốt cuộc đời. Khi hai anh em tôi mới mười bảy, mười
tám tuổi thì cha mẹ chúng tôi đều lần lượt qua đời. Từ đó, chúng tôi lại càng yêu quý nhau hơn trước. 24
Không được cha mẹ dạy dỗ cho nữa, tôi và anh tôi đến xin học tại ông thầy họ
Lưu. Chúng tôi đều cố gắng chăm chỉ học hành nên được thầy Lưu yêu như con.
Thầy Lưu có một người con gái, tuổi chừng mười sáu, mười bảy rất xinh đẹp,
dịu dàng, con gái trong vùng ít ai sánh kịp. Từ khi hai anh em tôi đến học, cô
gái có vẻ quấn quýt với hai anh em chúng tôi lắm. Một hôm, nhà nấu cháo, cô
gái múc một bát cháo và một đôi đũa mời chúng tôi ăn. Cầm bát cháo từ tay cô
gái, tôi nghĩ: "Anh mình lớn hơn mình, vì vậy mình phải nhường cho anh ăn
trước mới phải.". Nghĩ vậy, tôi bèn mời anh ăn trước. Sau đó, anh tôi đã lấy cô
gái làm vợ. Việc mời ăn cháo chính là một cái cớ để cô gái phân biệt được
chúng tôi ai là anh, ai là em. Cũng từ khi anh tôi lấy vợ, tôi cảm thấy rằng tình
cảm anh em giữa chúng tôi hình như không được thắm thiết như trước nữa thì
phải. Tôi buồn lắm nhưng anh tôi vẫn vô tình không để ý đến. Một buổi chiều
nọ, anh và chị dâu đã đi vắng, tôi ngồi trước cửa và nhìn ra khu rừng xa xa.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình là đồ thừa trong cái gia đình nhỏ bé, hạnh phúc này.
Vừa tủi thân, lại cảm thấy thật cô đơn, tôi vùng đứng dậy ra đi. Tôi cứ đi mãi, đi
mãi đến khi rừng già ở trước mắt. Theo con đường mòn, tôi đi thẳng vào rừng.
Trời đã tối, trăng đã lên cao. Tôi đi mải miết cho tới khi gặp một con suối rộng,
nước sâu và xanh biếc trong rừng. Không thể lội qua được, tôi đành ngồi nghỉ
bên bờ. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm. Đêm đã khuya, sương lạnh rơi xuống mỗi
lúc một nhiều. Những giọt sương cứ thấm dần, thấm dần vào da thịt tôi. Cuối
cùng tôi đã chết mà vẫn ngồi trơ trơ, biến thành tảng đá vôi như bây giờ. Tôi có
ngờ đâu, anh tôi về nhà, không thấy tôi đâu bèn vội vàng đi tìm nhưng không
nói cho ai biết cả. Cũng theo con đường tôi đã đi. Anh cũng tới được con suối
rộng, nước xanh biếc đang chảy cuồn cuộn dưới ánh trăng vàng. Không lội qua
được nữa, anh tôi bèn ngồi xuống, tựa lưng vào tảng đá bên bờ suối. Anh có
ngờ đâu tảng đá ấy chính là đứa em ruột thịt của mình. Anh cứ ngồi đấy gọi tên
tôi, những giọt sương từ cành lá rơi lã chã xuống vai áo anh, thấm vào da thịt
anh. Anh tôi đã ngất đi và chết cứng, biến thành một cái cây không cành mọc 25
thẳng lên bên tảng đá. Cái cây cứ rì rào, rì rào, tán lá trên cao như nói lời xin lỗi
muộn màng. Anh ơi, em sẵn sàng tha thứ cho anh bởi vì chúng ta là ruột thịt của
nhau, chính em phải nói lời xin lỗi với anh. Tôi chỉ muốn hét thật to lên như vậy.
Nhưng đâu còn thời gian nữa, giờ đây, tôi đã biến thành tảng đá. Đá thì làm sao nói được.
Dân trong vùng gọi tôi là đá vôi, anh tôi là cây cau còn người chị dâu là cây trầu.
Ở nhà, chị dâu tôi chẳng thấy chồng đâu, cũng chẳng thấy em đâu bèn tất tả đi
tìm. Bước thấp, bước cao. Cuối cùng chị cũng tới được con suối trong rừng.
Cũng như anh em tôi, không lội qua được, chị đành ngồi lại bên bờ tựa lưng vào
cái cây. Chị ơi, cái cây chị đang tựa vào chính là chồng của chị đấy. Tôi rất
muốn nói cho chị biết điều đó. Chị dâu tôi cứ ngồi đấy, than khóc, vật vã. Chưa
đầy nửa đêm, chị đã mình gầy xác ve, thân dài lêu nghêu biến thành cây leo
cuốn chặt lấy cây không cành, về sau, chuyện chúng tôi đến tai mọi người, ai
nấy đều thương xót. Dân trong vùng gọi tôi là đá vôi, anh tôi là cây cau còn
người chị dâu là cây trầu. Tôi cũng rất mong rằng bây giờ cũng sẽ có những tình
cảm anh em vợ chồng gắn bó như chúng tôi đây. 26