Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân chọn lọc hay nhất | Tập làm văn 5

Tôi có một người bạn, tên là Phương, chúng tôi đã kết bạn từ thời thơ ấu và cùng trải qua bao kỷ niệm đáng nhớ của tuổi thơ. Trong những năm tháng ấy, chúng tôi đã xây dựng một mối quan hệ thân thiết, chơi đùa, và học hỏi cùng nhau. Tuy nhiên, có một sự kiện đặc biệt đã xảy ra trong cuộc đời tôi và Phương, khiến tôi không bao giờ quên. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem

Chủ đề:

Tập làm văn 5 699 tài liệu

Môn:

Tiếng Việt 5 1.2 K tài liệu

Thông tin:
4 trang 2 tuần trước

Bình luận

Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận.

Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân chọn lọc hay nhất | Tập làm văn 5

Tôi có một người bạn, tên là Phương, chúng tôi đã kết bạn từ thời thơ ấu và cùng trải qua bao kỷ niệm đáng nhớ của tuổi thơ. Trong những năm tháng ấy, chúng tôi đã xây dựng một mối quan hệ thân thiết, chơi đùa, và học hỏi cùng nhau. Tuy nhiên, có một sự kiện đặc biệt đã xảy ra trong cuộc đời tôi và Phương, khiến tôi không bao giờ quên. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem

34 17 lượt tải Tải xuống
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân chọn lọc hay
nhất
1. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 1)
Tôi có một người bạn, tên là Phương, chúng tôi đã kết bạn từ thời thơ ấu và cùng trải qua bao kỷ niệm đáng
nhớ của tuổi thơ. Trong những năm tháng ấy, chúng tôi đã xây dựng một mối quan hệ thân thiết, chơi đùa,
và học hỏi cùng nhau.
Tuy nhiên, có một sự kiện đặc biệt đã xảy ra trong cuộc đời tôi và Phương, khiến tôi không bao giờ quên.
Đó là một vụ tai nạn xe máy mà chúng tôi đã trải qua khi còn ở lớp 3.
Hôm đó, như mọi ngày, Phương đến nhà tôi và chúng tôi chuẩn bị đến trường. Chúng tôi vui vẻ trò chuyện
trên đường và không thể ngờ rằng sẽ có một sự cố đáng sợ. Trên đường đến trường, một chiếc xe máy đi
rất nhanh và không bám vào luật lệ đường phố đã lao tới gần chúng tôi. Dù chúng tôi đã đẩy xe vào lề
đường và cố gắng tránh xa, chiếc xe máy vẫn va vào xe của tôi, khiến tôi mất tay lái. Sau cú va chạm, tôi và
xe của tôi lăn ra đường. Chiếc xe máy, sau khi gây ra tai nạn, không ngừng lao đi mà không quay lại giúp
đỡ hay kiểm tra tình trạng của chúng tôi.
Lúc đó, tôi đau đớn và tức giận. Tuy nhiên, Phương đã nhanh chóng đến gần, đỡ tôi lên khỏi đường, và
kiểm tra xem tôi có bị thương nghiêm trọng không. Cậu ấy quét sạch bụi bẩn trên quần áo tôi và dỗ tôi bình
tĩnh. Sau đó, Phương đặt xe của tôi vào lề đường và đưa tôi đến trường. Suốt chặng đường đó, Phương
không ngừng hỏi tôi, "Cậu có đau lắm không?" Chúng tôi đã vào phòng y tế của trường, nơi cậu ấy tiếp tục
lo lắng cho tôi.
Sự quan tâm và lòng chăm sóc của Phương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Cậu ấy biết cách quan
tâm và an ủi người khác, thậm chí hy sinh vì tình bạn. Nhìn thấy sự quan tâm này, tôi cảm ơn vô cùng vì
mình có một người bạn đáng quý như Phương.
Mỗi khi nhớ lại kỷ niệm đó, tôi luôn biết ơn và trân trọng tình bạn đáng quý mà chúng tôi có. Sự hy sinh và
quan tâm của Phương đã giúp tôi hiểu thêm giá trị của tình bạn và gìn giữ nó trong suốt cuộc đời.
2. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 2)
Những khoảnh khắc đáng trân trọng bên gia đình luôn làm cho con người cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Không có cách nào em có thể quên đi kỷ niệm đáng nhớ khi em cùng các em họ tham gia vào việc trồng
cây trên mảnh vườn rộng lớn vào mùa hè của năm đó.
Nhà của chú thím em sở hữu một khu vườn rộng lớn, nhưng đất đai này đã bị bỏ hoang trong một thời gian
dài. Rồi một ngày, chú thím quyết định sẽ trồng cây ở đó để làm xanh mảnh đất và tạo thêm thu nhập cho
gia đình. Vào một ngày mùa hè năm 2010, em cùng với các em họ được trải nghiệm cuộc sống như những
"nông dân" thực thụ. Chúng tôi cùng nhau trồng khoảng 100 cây keo con.
Để công việc diễn ra một cách nhanh chóng và hiệu quả, chúng tôi tổ chức cuộc họp để thảo luận và phân
công nhiệm vụ cụ thể cho từng người. Em và Huyền được giao nhiệm vụ đặt cây vào các hố và lấp đất.
Trong khi đó, Thế thực hiện đào đất và Hoàng chuyển cây giống đến các luống. Bốn chúng tôi đều phải đối
mặt với thời tiết khắc nghiệt tại đây, nhưng Huyền, Thế và Hoàng đã chịu đựng tốt hơn em vì đã quen với
điều này. Trong suốt quá trình trồng cây, em luôn nhận được sự chăm sóc và quan tâm từ họ. Họ lo lắng
rằng em có thể bị say nắng, và một số em đã tự tay chế ra một chiếc ô ngộ nghĩnh từ những chiếc nón.
Chúng tôi đã vui vẻ làm việc và trồng cây cùng nhau. Cuối cùng, sau 2 ngày, mảnh vườn đã trở nên rực rỡ
với hàng trăm cây keo xanh tươi. Khi nhìn toàn bộ khu vườn, chúng tôi không thể giấu đi niềm hạnh phúc,
và cười đùa vui vẻ. Mọi khuôn mặt đều tỏa sáng trong niềm hạnh phúc.
Câu chuyện đó vẫn sống đọng trong ký ức của em. Khi nhớ lại, em luôn nhớ về những ngày hạnh phúc bên
gia đình. Từ đó, em càng trân trọng và yêu quý những khoảnh khắc đơn giản và ấm áp như thế.
3. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 3)
Khi ta có cơ hội được sống và chia sẻ trong vòng tay gia đình, điều đó luôn mang lại cho ta niềm hạnh phúc
và ấm áp khó tả. Chẳng có cách nào có thể khiến em quên đi những kỷ niệm đáng nhớ khi em và các em
họ cùng nhau trồng cây trên mảnh vườn rộng lớn vào mùa hè năm đó.
Nhà của chú thím em sở hữu một khu vườn lớn, nhưng đất đai này đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.
Rồi một ngày, chú thím quyết định sẽ trồng cây ở đó để làm xanh mảnh đất và tạo thêm thu nhập cho gia
đình. Vào một ngày mùa hè năm 2010, em cùng với các em họ được trải nghiệm cuộc sống như những
"nông dân" thực thụ. Chúng tôi cùng nhau trồng khoảng 100 cây keo con.
Để công việc diễn ra một cách nhanh chóng và hiệu quả, chúng tôi tổ chức cuộc họp để thảo luận và phân
công nhiệm vụ cụ thể cho từng người. Em và Huyền được giao nhiệm vụ đặt cây vào các hố và lấp đất.
Trong khi đó, Thế thực hiện đào đất và Hoàng chuyển cây giống đến các luống. Bốn chúng tôi đều phải đối
mặt với thời tiết khắc nghiệt tại đây, nhưng Huyền, Thế và Hoàng đã chịu đựng tốt hơn em vì đã quen với
điều này. Trong suốt quá trình trồng cây, em luôn nhận được sự chăm sóc và quan tâm từ họ. Họ lo lắng
rằng em có thể bị say nắng, và một số em đã tự tay chế ra một chiếc ô ngộ nghĩnh từ những chiếc nón.
Chúng tôi đã vui vẻ làm việc và trồng cây cùng nhau. Cuối cùng, sau 2 ngày, mảnh vườn đã trở nên rực rỡ
với hàng trăm cây keo xanh tươi. Khi nhìn toàn bộ khu vườn, chúng tôi không thể giấu đi niềm hạnh phúc,
và cười đùa vui vẻ. Mọi khuôn mặt đều tỏa sáng trong niềm hạnh phúc.
Câu chuyện đó vẫn sống đọng trong ký ức của em. Khi nhớ lại, em luôn nhớ về những ngày hạnh phúc bên
gia đình. Từ đó, em càng trân trọng và yêu quý những khoảnh khắc đơn giản và ấm áp như thế.
4. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 4)
Chuyện này diễn ra vào một buổi chiều mùa hè, và nó đã in sâu vào trí nhớ của tôi như một khoảnh khắc
đầy cảm xúc. Đó là bài kiểm tra môn Văn mà tôi sẽ không bao giờ quên, không chỉ vì điểm số kém mà còn
vì cảm xúc phức tạp đi kèm.
Trong buổi học đó, cô giáo Hường đã trả bài kiểm tra cho từng học sinh. Tôi nhớ rõ nét bức màn phủ lên
gương mặt cô, có vẻ không vui. Bài của tôi đặt trên bàn và khi tôi đọc con số "3" lớn lên, tôi như bị đánh
gục. Trái tim tôi như dừng lại, không thể tin vào điều gì đang xảy ra. Tôi cố gắng kiểm tra lại, nhưng con số
3 đỏ rực đã in sâu vào tâm trí tôi. Tôi gấp bài lại và ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không ai quan tâm
đến nỗi buồn của tôi. Có lẽ họ nghĩ tôi sẽ luôn đạt điểm cao vì tôi luôn là người giỏi môn Văn của lớp. Tôi
cảm thấy xấu hổ và buồn bã.
Tôi nhớ rõ cảm giác khi đọc lại bài viết của mình và nhận ra rằng tôi đã đặt sai đề. Đề bài yêu cầu tả một
dòng sông, nhưng tôi lại viết về một kỷ niệm thời thơ ấu. Tôi đã mất tập trung và không đọc kỹ đề bài, và
điều đó làm tôi cảm thấy tự trách nhiệm. Tại sao tôi có thể mắc sai lầm ngớ ngẩn như vậy? Tôi tự trách
mình. Nhớ lại lúc đó, tôi nộp bài mà không kiểm tra kỹ, để những lời khen của cô giáo và bạn bè làm cho tôi
tự mãn và không còn cẩn thận. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc và đáng trách.
Lúc đó, bạn Liên nói nhẹ vào tai tôi, đầy niềm vui:
"Hôm nay tớ được 8 điểm đấy! Tớ đã cố gắng suốt thời gian qua. Bây giờ tớ mới thấy kết quả. Tớ rất vui.
Cậu thế nào, cậu được mấy điểm?"
Lời nói của Liên khiến tôi càng thêm buồn bã và xấu hổ. Cô ấy vui vẻ với điểm 8 đầu tiên trong môn Văn,
trong khi tôi, người thường nhận điểm 8 và 9, bây giờ lại bị điểm 3. Không thể nào diễn tả được cảm xúc
của tôi vào lúc đó. Tôi cảm thấy cô giáo Hường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, vừa thất vọng, vừa ngạc nhiên.
Trên đường về nhà, tôi đi rất chậm, tâm trạng nặng nề. Tôi lo sợ việc bố mẹ biết về điểm 3 của tôi. Bố tôi
luôn khuyến khích tôi học tốt và hy vọng rằng tôi sẽ tiếp tục theo đuổi sự nghiệp luật sư như ông. Mẹ tôi
cũng luôn dành thời gian để ngồi cùng tôi đọc sách và học bài. Tôi không muốn họ biết về điểm số này, vì tôi
sẽ cảm thấy thất vọng và xấu hổ.
Tối đó, tôi tự xem lại bài văn của mình. Điểm 3 như một lời nhắc nhở không ngừng. Tôi nhận ra rằng đó chỉ
là một điểm 3, và tôi đã học được một bài học quý giá về sự cẩn thận và tập trung. Từ đó, tôi không bao giờ
tái lầm sai và điểm 3 không còn xuất hiện trong bài văn của tôi nữa.
5. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 5)
Trong cuộc đời của mỗi người, có những kí ức sâu sắc về cha mẹ mà ta thường lơ đãng trong cuộc sống
bận rộn. Có lẽ bạn còn nhớ những buổi sáng trong tuổi thơ, khi mẹ thức dậy và nhéo tai để đánh thức bạn,
sau đó vội vã giúp bạn thay đồ, để bạn kịp đến trường. Nhưng ta thường quên ánh mắt đầy yêu thương của
mẹ trong những khoảnh khắc ấy.
Chúng ta cũng không thể quên những lần cha bắt đánh mình khi vi phạm lỗi lầm. Nhưng liệu chúng ta có
thể hiểu được những nỗi lo âu và đau đớn trong trái tim của cha khi đó?
Thường thì cuộc sống bận rộn, những áp lực của ngày thường, và nhiều lý do khác khiến cho những tình
cảm gia đình và tình thân bị xem thường, bị lãng quên. Nhưng một ngày nào đó, có thể từ một bài viết hoặc
một sự kiện nào đó, chúng ta bất ngờ nhận ra giá trị của cha mẹ trong cuộc đời mình.
Câu "Đường kim từ tay mẹ, thành áo trên người con" có vẻ đơn giản, nhưng nó thể hiện sự đẹp đẽ của tình
yêu cha mẹ. Dù ở bất kỳ nơi nào, trên núi cao hay dưới biển sâu, bất kể chúng ta đang làm gì, tình yêu của
cha mẹ luôn che chở cho những ước mơ của chúng ta.
Mỗi người có một cuộc hành trình trưởng thành riêng, nhưng tình yêu của cha mẹ luôn là điểm chung.
Trong những câu chuyện hàng ngày, tình yêu của cha mẹ là biển cả lớn lao. Trong cuốn sách này, những
câu chuyện về tình yêu ấm áp của cha mẹ đánh thức những lời cảm ơn, tiếc nuối và những lời chưa kịp nói.
Giá trị của sự trưởng thành của chúng ta là mái tóc bạc mỗi ngày của cha, những nếp nhăn xuất hiện trên
khuôn mặt của mẹ. Không phải ai cũng được thể hiện sự quan tâm của cha mẹ qua những lời động viên và
an ủi, hoặc có cha mẹ bên cạnh họ. Hãy tránh để sự đền đáp trở thành sự tiếc nuối.
Nhiều thứ có thể mất đi màu sắc theo thời gian, nhưng tình yêu của cha mẹ luôn ấm áp và đậm đà. Chúng
ta, trong bận rộn của cuộc sống, thường quên mất ánh mắt yêu thương của cha mẹ. Nhớ rằng, cha mẹ luôn
hy vọng chúng ta sẽ quay lại với họ. Hãy dành thời gian để thăm hỏi, ôm ấm áp, hoặc tặng món quà nhỏ
cho cha mẹ. Đọc những câu chuyện này, ta nhận ra tình yêu của cha mẹ hiện hữu khắp mọi nơi và luôn làm
ấm lòng chúng ta.
"Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra." Trong vai trò con cái, hãy trân trọng
và yêu quý những thời khắc bên cha mẹ. Hãy báo đáp tình yêu và công ơn của họ trong cuộc sống.
Chúng ta hãy luôn ghi nhớ và trân trọng những gì chúng ta có, để không phải hối hận khi mất đi và hiểu
rằng những điều đó thật quý giá.
| 1/4

Preview text:

Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân chọn lọc hay nhất
1. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 1)
Tôi có một người bạn, tên là Phương, chúng tôi đã kết bạn từ thời thơ ấu và cùng trải qua bao kỷ niệm đáng
nhớ của tuổi thơ. Trong những năm tháng ấy, chúng tôi đã xây dựng một mối quan hệ thân thiết, chơi đùa, và học hỏi cùng nhau.
Tuy nhiên, có một sự kiện đặc biệt đã xảy ra trong cuộc đời tôi và Phương, khiến tôi không bao giờ quên.
Đó là một vụ tai nạn xe máy mà chúng tôi đã trải qua khi còn ở lớp 3.
Hôm đó, như mọi ngày, Phương đến nhà tôi và chúng tôi chuẩn bị đến trường. Chúng tôi vui vẻ trò chuyện
trên đường và không thể ngờ rằng sẽ có một sự cố đáng sợ. Trên đường đến trường, một chiếc xe máy đi
rất nhanh và không bám vào luật lệ đường phố đã lao tới gần chúng tôi. Dù chúng tôi đã đẩy xe vào lề
đường và cố gắng tránh xa, chiếc xe máy vẫn va vào xe của tôi, khiến tôi mất tay lái. Sau cú va chạm, tôi và
xe của tôi lăn ra đường. Chiếc xe máy, sau khi gây ra tai nạn, không ngừng lao đi mà không quay lại giúp
đỡ hay kiểm tra tình trạng của chúng tôi.
Lúc đó, tôi đau đớn và tức giận. Tuy nhiên, Phương đã nhanh chóng đến gần, đỡ tôi lên khỏi đường, và
kiểm tra xem tôi có bị thương nghiêm trọng không. Cậu ấy quét sạch bụi bẩn trên quần áo tôi và dỗ tôi bình
tĩnh. Sau đó, Phương đặt xe của tôi vào lề đường và đưa tôi đến trường. Suốt chặng đường đó, Phương
không ngừng hỏi tôi, "Cậu có đau lắm không?" Chúng tôi đã vào phòng y tế của trường, nơi cậu ấy tiếp tục lo lắng cho tôi.
Sự quan tâm và lòng chăm sóc của Phương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Cậu ấy biết cách quan
tâm và an ủi người khác, thậm chí hy sinh vì tình bạn. Nhìn thấy sự quan tâm này, tôi cảm ơn vô cùng vì
mình có một người bạn đáng quý như Phương.
Mỗi khi nhớ lại kỷ niệm đó, tôi luôn biết ơn và trân trọng tình bạn đáng quý mà chúng tôi có. Sự hy sinh và
quan tâm của Phương đã giúp tôi hiểu thêm giá trị của tình bạn và gìn giữ nó trong suốt cuộc đời.
2. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 2)
Những khoảnh khắc đáng trân trọng bên gia đình luôn làm cho con người cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Không có cách nào em có thể quên đi kỷ niệm đáng nhớ khi em cùng các em họ tham gia vào việc trồng
cây trên mảnh vườn rộng lớn vào mùa hè của năm đó.
Nhà của chú thím em sở hữu một khu vườn rộng lớn, nhưng đất đai này đã bị bỏ hoang trong một thời gian
dài. Rồi một ngày, chú thím quyết định sẽ trồng cây ở đó để làm xanh mảnh đất và tạo thêm thu nhập cho
gia đình. Vào một ngày mùa hè năm 2010, em cùng với các em họ được trải nghiệm cuộc sống như những
"nông dân" thực thụ. Chúng tôi cùng nhau trồng khoảng 100 cây keo con.
Để công việc diễn ra một cách nhanh chóng và hiệu quả, chúng tôi tổ chức cuộc họp để thảo luận và phân
công nhiệm vụ cụ thể cho từng người. Em và Huyền được giao nhiệm vụ đặt cây vào các hố và lấp đất.
Trong khi đó, Thế thực hiện đào đất và Hoàng chuyển cây giống đến các luống. Bốn chúng tôi đều phải đối
mặt với thời tiết khắc nghiệt tại đây, nhưng Huyền, Thế và Hoàng đã chịu đựng tốt hơn em vì đã quen với
điều này. Trong suốt quá trình trồng cây, em luôn nhận được sự chăm sóc và quan tâm từ họ. Họ lo lắng
rằng em có thể bị say nắng, và một số em đã tự tay chế ra một chiếc ô ngộ nghĩnh từ những chiếc nón.
Chúng tôi đã vui vẻ làm việc và trồng cây cùng nhau. Cuối cùng, sau 2 ngày, mảnh vườn đã trở nên rực rỡ
với hàng trăm cây keo xanh tươi. Khi nhìn toàn bộ khu vườn, chúng tôi không thể giấu đi niềm hạnh phúc,
và cười đùa vui vẻ. Mọi khuôn mặt đều tỏa sáng trong niềm hạnh phúc.
Câu chuyện đó vẫn sống đọng trong ký ức của em. Khi nhớ lại, em luôn nhớ về những ngày hạnh phúc bên
gia đình. Từ đó, em càng trân trọng và yêu quý những khoảnh khắc đơn giản và ấm áp như thế.
3. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 3)
Khi ta có cơ hội được sống và chia sẻ trong vòng tay gia đình, điều đó luôn mang lại cho ta niềm hạnh phúc
và ấm áp khó tả. Chẳng có cách nào có thể khiến em quên đi những kỷ niệm đáng nhớ khi em và các em
họ cùng nhau trồng cây trên mảnh vườn rộng lớn vào mùa hè năm đó.
Nhà của chú thím em sở hữu một khu vườn lớn, nhưng đất đai này đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.
Rồi một ngày, chú thím quyết định sẽ trồng cây ở đó để làm xanh mảnh đất và tạo thêm thu nhập cho gia
đình. Vào một ngày mùa hè năm 2010, em cùng với các em họ được trải nghiệm cuộc sống như những
"nông dân" thực thụ. Chúng tôi cùng nhau trồng khoảng 100 cây keo con.
Để công việc diễn ra một cách nhanh chóng và hiệu quả, chúng tôi tổ chức cuộc họp để thảo luận và phân
công nhiệm vụ cụ thể cho từng người. Em và Huyền được giao nhiệm vụ đặt cây vào các hố và lấp đất.
Trong khi đó, Thế thực hiện đào đất và Hoàng chuyển cây giống đến các luống. Bốn chúng tôi đều phải đối
mặt với thời tiết khắc nghiệt tại đây, nhưng Huyền, Thế và Hoàng đã chịu đựng tốt hơn em vì đã quen với
điều này. Trong suốt quá trình trồng cây, em luôn nhận được sự chăm sóc và quan tâm từ họ. Họ lo lắng
rằng em có thể bị say nắng, và một số em đã tự tay chế ra một chiếc ô ngộ nghĩnh từ những chiếc nón.
Chúng tôi đã vui vẻ làm việc và trồng cây cùng nhau. Cuối cùng, sau 2 ngày, mảnh vườn đã trở nên rực rỡ
với hàng trăm cây keo xanh tươi. Khi nhìn toàn bộ khu vườn, chúng tôi không thể giấu đi niềm hạnh phúc,
và cười đùa vui vẻ. Mọi khuôn mặt đều tỏa sáng trong niềm hạnh phúc.
Câu chuyện đó vẫn sống đọng trong ký ức của em. Khi nhớ lại, em luôn nhớ về những ngày hạnh phúc bên
gia đình. Từ đó, em càng trân trọng và yêu quý những khoảnh khắc đơn giản và ấm áp như thế.
4. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 4)
Chuyện này diễn ra vào một buổi chiều mùa hè, và nó đã in sâu vào trí nhớ của tôi như một khoảnh khắc
đầy cảm xúc. Đó là bài kiểm tra môn Văn mà tôi sẽ không bao giờ quên, không chỉ vì điểm số kém mà còn
vì cảm xúc phức tạp đi kèm.
Trong buổi học đó, cô giáo Hường đã trả bài kiểm tra cho từng học sinh. Tôi nhớ rõ nét bức màn phủ lên
gương mặt cô, có vẻ không vui. Bài của tôi đặt trên bàn và khi tôi đọc con số "3" lớn lên, tôi như bị đánh
gục. Trái tim tôi như dừng lại, không thể tin vào điều gì đang xảy ra. Tôi cố gắng kiểm tra lại, nhưng con số
3 đỏ rực đã in sâu vào tâm trí tôi. Tôi gấp bài lại và ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không ai quan tâm
đến nỗi buồn của tôi. Có lẽ họ nghĩ tôi sẽ luôn đạt điểm cao vì tôi luôn là người giỏi môn Văn của lớp. Tôi
cảm thấy xấu hổ và buồn bã.
Tôi nhớ rõ cảm giác khi đọc lại bài viết của mình và nhận ra rằng tôi đã đặt sai đề. Đề bài yêu cầu tả một
dòng sông, nhưng tôi lại viết về một kỷ niệm thời thơ ấu. Tôi đã mất tập trung và không đọc kỹ đề bài, và
điều đó làm tôi cảm thấy tự trách nhiệm. Tại sao tôi có thể mắc sai lầm ngớ ngẩn như vậy? Tôi tự trách
mình. Nhớ lại lúc đó, tôi nộp bài mà không kiểm tra kỹ, để những lời khen của cô giáo và bạn bè làm cho tôi
tự mãn và không còn cẩn thận. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc và đáng trách.
Lúc đó, bạn Liên nói nhẹ vào tai tôi, đầy niềm vui:
"Hôm nay tớ được 8 điểm đấy! Tớ đã cố gắng suốt thời gian qua. Bây giờ tớ mới thấy kết quả. Tớ rất vui.
Cậu thế nào, cậu được mấy điểm?"
Lời nói của Liên khiến tôi càng thêm buồn bã và xấu hổ. Cô ấy vui vẻ với điểm 8 đầu tiên trong môn Văn,
trong khi tôi, người thường nhận điểm 8 và 9, bây giờ lại bị điểm 3. Không thể nào diễn tả được cảm xúc
của tôi vào lúc đó. Tôi cảm thấy cô giáo Hường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, vừa thất vọng, vừa ngạc nhiên.
Trên đường về nhà, tôi đi rất chậm, tâm trạng nặng nề. Tôi lo sợ việc bố mẹ biết về điểm 3 của tôi. Bố tôi
luôn khuyến khích tôi học tốt và hy vọng rằng tôi sẽ tiếp tục theo đuổi sự nghiệp luật sư như ông. Mẹ tôi
cũng luôn dành thời gian để ngồi cùng tôi đọc sách và học bài. Tôi không muốn họ biết về điểm số này, vì tôi
sẽ cảm thấy thất vọng và xấu hổ.
Tối đó, tôi tự xem lại bài văn của mình. Điểm 3 như một lời nhắc nhở không ngừng. Tôi nhận ra rằng đó chỉ
là một điểm 3, và tôi đã học được một bài học quý giá về sự cẩn thận và tập trung. Từ đó, tôi không bao giờ
tái lầm sai và điểm 3 không còn xuất hiện trong bài văn của tôi nữa.
5. Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (Mẫu 5)
Trong cuộc đời của mỗi người, có những kí ức sâu sắc về cha mẹ mà ta thường lơ đãng trong cuộc sống
bận rộn. Có lẽ bạn còn nhớ những buổi sáng trong tuổi thơ, khi mẹ thức dậy và nhéo tai để đánh thức bạn,
sau đó vội vã giúp bạn thay đồ, để bạn kịp đến trường. Nhưng ta thường quên ánh mắt đầy yêu thương của
mẹ trong những khoảnh khắc ấy.
Chúng ta cũng không thể quên những lần cha bắt đánh mình khi vi phạm lỗi lầm. Nhưng liệu chúng ta có
thể hiểu được những nỗi lo âu và đau đớn trong trái tim của cha khi đó?
Thường thì cuộc sống bận rộn, những áp lực của ngày thường, và nhiều lý do khác khiến cho những tình
cảm gia đình và tình thân bị xem thường, bị lãng quên. Nhưng một ngày nào đó, có thể từ một bài viết hoặc
một sự kiện nào đó, chúng ta bất ngờ nhận ra giá trị của cha mẹ trong cuộc đời mình.
Câu "Đường kim từ tay mẹ, thành áo trên người con" có vẻ đơn giản, nhưng nó thể hiện sự đẹp đẽ của tình
yêu cha mẹ. Dù ở bất kỳ nơi nào, trên núi cao hay dưới biển sâu, bất kể chúng ta đang làm gì, tình yêu của
cha mẹ luôn che chở cho những ước mơ của chúng ta.
Mỗi người có một cuộc hành trình trưởng thành riêng, nhưng tình yêu của cha mẹ luôn là điểm chung.
Trong những câu chuyện hàng ngày, tình yêu của cha mẹ là biển cả lớn lao. Trong cuốn sách này, những
câu chuyện về tình yêu ấm áp của cha mẹ đánh thức những lời cảm ơn, tiếc nuối và những lời chưa kịp nói.
Giá trị của sự trưởng thành của chúng ta là mái tóc bạc mỗi ngày của cha, những nếp nhăn xuất hiện trên
khuôn mặt của mẹ. Không phải ai cũng được thể hiện sự quan tâm của cha mẹ qua những lời động viên và
an ủi, hoặc có cha mẹ bên cạnh họ. Hãy tránh để sự đền đáp trở thành sự tiếc nuối.
Nhiều thứ có thể mất đi màu sắc theo thời gian, nhưng tình yêu của cha mẹ luôn ấm áp và đậm đà. Chúng
ta, trong bận rộn của cuộc sống, thường quên mất ánh mắt yêu thương của cha mẹ. Nhớ rằng, cha mẹ luôn
hy vọng chúng ta sẽ quay lại với họ. Hãy dành thời gian để thăm hỏi, ôm ấm áp, hoặc tặng món quà nhỏ
cho cha mẹ. Đọc những câu chuyện này, ta nhận ra tình yêu của cha mẹ hiện hữu khắp mọi nơi và luôn làm ấm lòng chúng ta.
"Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra." Trong vai trò con cái, hãy trân trọng
và yêu quý những thời khắc bên cha mẹ. Hãy báo đáp tình yêu và công ơn của họ trong cuộc sống.
Chúng ta hãy luôn ghi nhớ và trân trọng những gì chúng ta có, để không phải hối hận khi mất đi và hiểu
rằng những điều đó thật quý giá.