-
Thông tin
-
Quiz
Kịch bản Chữ người tử tù - Ngữ Văn 10
Chào mừng: Thái Huy: Con xin kính chào cô và các bạn Thanh Thủy: Ngày hôm nay, nhóm chúng mình sẽ gửi đến các bạn một tiểu phẩm nhỏ mang tên: “Chuyện người tử tù”. Tài liệu được sưu tầm giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao trong kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem !
Tài liệu chung Ngữ Văn 10 66 tài liệu
Ngữ Văn 10 1.3 K tài liệu
Kịch bản Chữ người tử tù - Ngữ Văn 10
Chào mừng: Thái Huy: Con xin kính chào cô và các bạn Thanh Thủy: Ngày hôm nay, nhóm chúng mình sẽ gửi đến các bạn một tiểu phẩm nhỏ mang tên: “Chuyện người tử tù”. Tài liệu được sưu tầm giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao trong kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem !
Chủ đề: Tài liệu chung Ngữ Văn 10 66 tài liệu
Môn: Ngữ Văn 10 1.3 K tài liệu
Thông tin:
Tác giả:
Tài liệu khác của Ngữ Văn 10
Preview text:
KỊCH BẢN CHỮ NGƯỜI TỬ TÙ Nhân vật:
- Huấn Cao: Anh Tuấn
- Viên cai ngục: Bảo Lợi
- Thầy thơ: Đình Đức
- 5 bạn tù: Anh Khoa, Đăng Khôi, Anh Đức, Thiên Ân, Thanh Tâm
- Lính tráng: Việt Hùng, Gia Bảo, Minh Tiến
- Dẫn truyện: Thái Huy, Thanh Thủy Chào mừng:
Thái Huy: Con xin kính chào cô và các bạn
Thanh Thủy: Ngày hôm nay, nhóm chúng mình sẽ gửi đến các bạn một tiểu
phẩm nhỏ mang tên: “Chuyện người tử tù” Lời dẫn:
Thái Huy: Cả một đời phiêu bạc như một thân phận lữ khách giữa chốn trần
nhiễu nhương, chỉ để tìm cho ra ý nghĩa của 2 từ “CÁI ĐẸP”. Vậy theo bạn
“đẹp” là gì? Chỉ là những hào hoa mỹ lệ của đời này, hay còn hơn thế nữa?
Thanh Thủy: Mong các bạn sẽ tìm được lời giải đáp cho riêng mình qua vở
kịch mà nhóm chúng mình mang lại nhé.
Thái Huy: Và thì giờ này, tiểu phẩm “Chữ người tử tù” xin được phép bắt đầu!
Một khoảng lắng nhỏ CẢNH 1
Thanh Thủy: Những ánh chiều tà giờ đây như đang gắng gượng vươn ra những
giọt nắng cuối cùng, lấp ló sau những ngọn núi trùng điệp. Trong cái chốn tĩnh
mịt của đề lao song sắt ấy, đâu đó có những tiếng bước chân đầy hối hả vang lên ngày một gần hơn.
Lính canh cầm công văn hớt ha hớt hải chạy vào, hai tay kính cẩn đưa cho viên quản ngục
Lính canh: Dạ bẩm, có phiến trát của Sơn Hưng Tuyên đốc bộ đường gửi đến cho ngài ạ.
Viên quan:Được rồi, ngươi mau lui đi.
Viên quan nghiền ngẫm rồi quay sang hỏi thầy thơ lại đang đứng kế bên
Viên quan: Này thầy bát, theo như công văn này thì chúng ta sắp nhận được
sáu tên tù án chém. Trong đó, tôi thấy tên người đứng đầu bọn phản nghịch là
Huấn Cao. Tôi nghe mà ngờ ngợ
Viên quan trao công văn cho thầy thơ đọc.
Thầy thơ hai tay kính cẩn nhận lấy công văn, đọc lướt
Thơ lại: Dạ, bẩm chính y đó ạ. Dạ, bẩm có chuyện chi vậy?
Viên quan: Không, tôi nghe tên quen quen và thấy nhiều người nhắc đến nên cũng hỏi thế.
Viên quan đứng dậy đi ra khỏi bàn, tay chấp sau lưng
Viên quan: À, nghe người ta nói Huấn Cao viết chữ rất đẹp, nổi tiếng cả một
vùng Sơn Đông. lại còn có tài bẻ khóa. Thầy liệu cái buồng giam có cầm giữ nổi hắn không?
Thơ lại: Dạ bẩm, vậy ra y văn võ đều tài cả. (Chặc lưỡi) chà chà…
Viên quan: Ờ, cũng gần như vậy. Sao thầy lại chặc lưỡi?
Thơ lại: Tôi thấy những người tài thế mà đi làm giặc thì đáng buồn lắm. Dạ
bẩm, giả sử tôi là đao phủ, cũng chẳng nỡ xuống tay.
Viên quan thở dài trở về bàn của mình, mệt mỏi ngồi xuống ghế của mình
Viên quan: Chuyện triều đình quốc gia, chúng ta biết gì mà bàn bạc. Nhỡ ra lại
vạ miệng thì khốn. Thôi, cho thầy lui về mà trông nom việc dưới trại giam. Mai
chúng ta phải dậy sớm để nhận tù nhân đấy.
Thầy thơ lại cuối chào rồi từ tốn bước đi ra ngoài CẢNH 2
Viên quan ngồi trầm ngâm suy nghĩ trên bàn, hoặc có thể đi chậm rãi, lắc đầu thở dài
Thái Huy: Nhớ lại lại những lời thầy thơ lại nói ban chiều, ngục quan lấy làm nghĩ ngợi:
" Có lẽ lão bát cũng là một người khá đây. Có lẽ hắn cũng như mình, chọn
nhầm nghề mất rồi. Một kẻ biết kính mến khí phách, một kẻ biết tiếc, biết trọng
người có tài, hẳn không phải là kẻ xấu hay vô tình. Còn ta, ta muốn biệt đãi ông
Huấn Cao, ta muốn cho ông ta đỡ cực trong những ngày cuối cùng còn lại,
nhưng chỉ sợ tên bát phẩm thơ lại này tố giác với quan trên thì khó mà ở yên.
Ðể mai ta dò ý tứ hắn lần nữa xem sao rồi lo liệu ".
Viên quan bước ra khỏi cửa CẢNH 3
Thanh Thủy: Trong cái nắng ấm của buổi sớm mai, văng vẳng những tiếng
rẹc…rẹc…leng….keng của xiềng xích va vào nhau. Trên con đường mòn đầy
sỏi ấy, lại in hằn dấu chân đen xì, lê lết một cách nặng nhọc bởi cái gông quá
khổ đang đè nặng lên 6 thân hình bé nhỏ khẳng khiêu.
Hai lính tráng dẫn 6 người tù đi, 1 lính tráng đứng trước cửa ngục để trao gửi tù nhân
Tên lính đằng sau cầm roi vừa đánh vừa la lớn
Lính tráng: Mau đi nhanh lên…lũ ôn dịch!
Đến trước cửa ngục, trong khi tên lính đầu trao gửi tù nhân
Huấn Cao: Rệp cắn tôi đỏ hết rồi, phải dỗ gông đi.
Sáu người quỳ xuống, hai tay ôm thanh gông lắc qua lắc lại
Tên lính đằng sau dùng giọng điệu chê cười, khinh bỉ nói:
Lính tráng: Mai mốt rồi các ngươi cũng sẽ làm trò ở pháp trường mà thôi, tha
hồ mà tập. Giờ mà chả đứng lên mau, không ông quất cho bây giờ!
Huấn Cao lạnh lùng xô mạnh thanh gông về phía trước, làm cho 5 người còn
lại nhăn mặt đau đớn.
Cửa ngục giam mở, 6 tên tù nhân chậm rãi bước vào. CẢNH 4
Ngục quan kiểm đếm từng tên một bằng thái độ và lời lẽ hiền lành
Viên quan: Thì ra đây là sáu tên tù nhân được nhắc đến à. Giờ tôi xin được
kiểm điểm các anh, coi như lệ thường nơi đây. Phải chăng anh là Huấn Cao?
Lính canh: Bẩm thầy, xin thầy để tâm cho, hắn là kẻ nguy hiểm nhất bọn!
Viên quan: Ta biết, việc quan ta đã có phép nước. Các anh đừng nhiều lời.
Lính canh ngây người dãn ra, nhìn nhau khó hiểu
Viên quan: Thôi, đưa bọn chúng trở lại buồng giam.
Lính canh dắt 5 người ra ngoài CẢNH 5
Thái Huy: Suốt nửa tháng đằng đẵng trong buồng tối, ngày ngày thầy thơ lại
đều đem rượu đến cho mình vào trước mỗi cữ cơm tù. Mỗi lúc dâng rượu với
đầu nhắm, ông đều lễ phép kính cẩn dạ thưa
Thơ lại: Thầy quản chúng tôi có ít quà mọn này biếu ngài dùng cho ấm bụng.
Trong buồng đây lạnh lắm.
Thanh Thủy: Đứng trước sự đãi ngộ ưu ái, Huấn Cao vẫn thản nhiên nhận
rượu thịt như một việc vẫn làm trong cái hứng sinh bình một thời tung hoành.
Thái Huy: Rồi đến một hôm nọ, viên quản ngục bất giác đến gặp trực tiếp
Huấn Cao, khép nép nói nhỏ
Viên quan: Xin ngài giữ kín chuyện này, biết ngài là một người nghĩa khí, tôi
muốn châm chước ít nhiều. Vậy ngài có cần gì nữa không, tôi sẽ cố gắng chu tất?
Huấn Cao trả lời dứt khoác, thẳng thắn
Huấn Cao: Ngươi hỏi ta muốn gì, riêng ta chỉ muốn một điều. Là nhà ngươi
đừng đặt chân vào đây!
Viên quản ngục lễ phép lui ra nói
Viên quan: Xin lĩnh ý!
Thanh Thủy: Với thái độ khinh bạc đến điều của mình, dường như ông Huấn
chỉ đợi một trận lôi đình báo thù, đánh đập. Nhưng mọi thứ lại hoàn toàn trái
ngược với những gì ông mường tượng.
Thanh Thủy: Từ hôm ấy, cơm rượu vẫn đến đều đặn và còn nhiều hơn trước kể
cả năm bạn đồng chí cũng vậy, nhưng chỉ có tên viên quan là chẳng dám bước
vào buồng giam nửa bước.
Thái Huy " Hay là hắn muốn dò đến những điều bí mật của ta? ". " Không,
không phải thế, vì bao nhiêu điều quan trọng, ta đã khai bên ty Niết cả rồi. Ta
đã nhận cả. Lời cung ta ký rồi. Còn có gì nữa mà dò cho thêm bận ". CẢNH 6
Chuyển cảnh, lính canh lôi Huấn Cao đi
Thanh Thủy: Ngày đêm ở trại giam, viên quan chỉ mong mỏi một điều duy
nhất chính là được nhận lấy nhưng con chữ vuông vức của Huấn Cao, nhưng có
lẽ cái nguyện vọng ấy chỉ còn là hão huyền
Viên quan chậm rãi bước vào, lính canh hớt hải chạy vào thưa
Lính canh: Dạ cấp báo, có công văn của Quan Hình bộ Thượng thư gửi đến.
Viên quan đọc công văn, mặt tái nhợt
Viên quan: Vậy là nay mai nữa thôi Huấn Cao sẽ bị đưa ra xử trảm sao? Viên quan la lớn
Viên quan: Cho gọi thầy bát đến khẩn!
Thái Huy: Viên quan đã bày tỏ hết tất cả những nỗi lòng thầm kín của mình
cho thầy thơ lại, về cái ước muốn nhỏ nhoi không thành của mình.
Thanh Thủy: Nghe xong những điều ấy, thầy thơ lại hết điều cảm động
Thầy thơ lại: Dạ bẩm, ngài cứ yên tâm, đã có tôi lo liệu Hai người lui xuống
Thái Huy: Hiểu rõ nỗi lòng của viên quản ngục, thầy bát tức khắc chạy xuống
đấm cửa buồng giam mà bộc bạch hết tâm sự của viên quan cho Huấn Cao,
cũng nhưng ngập ngừng nói về ngày mà ông sẽ bị xử tử
Huấn Cao lặng nghĩ rồi mỉm cười đáp
Huấn Cao: Về báo chủ ngươi, tôi nay lúc lính canh về trại nghỉ thì đem mực,
bút và một bó đuốc xuống đây ta cho chữ. Chữ thì quý thật, cả đời ta không vì
vàng ngọc quyền thế mà ép mình viết đối bao giờ. Cảm cái tấm lòng biệt nhỡn
liên tài của các người, nào ta có biết một người như thầy Quản đây mà lại có cái
sở thích cao quý đến vậy. Thiếu chút ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ này rồi. CẢNH 7
Thanh Thủy: Có thể nói, cái đêm hôm ây là cái đêm đẹp nhất đời người. Trong
những hồi mõ trên vọng canh, nơi buồng ngục chỉ có mạng nhện, phân chuột,
phân gián đầy ẩm ướt. Một người tù đày với cái chết trước mắt đang dậm tô nét
chữ vuông vức trên tấm lụa trắng tinh.
Thái Huy: Viết xong những nét cuối, ông Huấn Cao thở dài, buồn bã đỡ viên
quản ngục đứng dậy và bảo
Huấn Cao: Ta khuyên thầy Quản nên thay chốn đi, chỗ xiềng xích, gông cùm
không phải nơi để treo một bức lụa trắng với nét chữ vuông nói lên hoài bão
tung hoành của một đời người, Ngấm nghĩa cây viết
Huấn Cao: Thoi mực thầy mua ở đâu mà tốt và thơm quá? Thầy có thấy mùi
thơm ở chậu mực bốc lên không?
Mà tôi bảo thực đấy, thầy nên tìm về chốn nhà quê mà ở. Thoát khỏi cái nghề
này đi rồi hẵng nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây khó lòng mà giữ cái thiện
lương trong mình, rồi cũng bị những nhem nhuốc nuốt mất mà thôi.
Ba người nhìn bức tranh rồi nhìn nhau, ngục quản cảm động vái Huấn Cao một vái, chắp tay nói
Viên quan: Kẻ mê muôi này xin bái lĩnh
Thanh Thủy: “Họ đang sống theo tiếng gọi của Cái Đẹp. Họ đang đem những
gì đẹp đẽ nhất cao cả, cao quí nhất để dành cho nhau. Họ không sống theo vị thế
và chức phận mà thể chế kia định đoạt. Không còn ngục quan. Không còn tội
phạm. Chỉ còn những người bạn những tri kỉ tri âm đang qui tụ quây quần xung
quanh cái đẹp của tình người và nghệ thuật. Cái đẹp đã phế bỏ cái trật tự mà xã
hội sắp đặt ở chốn nhà tù để thiết lập một trật tự khác. Trật tự phận vị đã được
thay thế bằng trật tự nhân văn. Cảnh cho chữ thực là cảnh tượng đăng quang của
Cái Đẹp. Có thể nói đó là cuộc nổi loạn của Cái Đẹp trong thế giới nhà tù. Thì
ra không chỉ có quyền lực của Cái Chết, quyền lực của Cái Gông mà còn có
quyền lực của Cái Đẹp đang tồn tại từ trong chỗ chết chóc, để cứu rỗi những
con người đang lún sâu trong vũng lầy nhơ nhuốc.
Thái Huy: Vở kịch nhóm chúng mình đến đây là hết rồi. (lời cám ơn)