ngày thứ nhất trong tuần, tức là ngày Chúa nhật, là Eucharistia, tức là Lễ Tạ
Ơn, mà nay chúng ta gọi là bí tích Thánh thể.
Trước khi trở thành bí tích, cộng đoàn cũng đã dùng bữa chung với
nhau, để nói lên tính chất hiệp thông giữa cộng đoàn, cùng ngồi vào bàn
ăn. Niềm vui chờ đón Chúa sắp đến, chính là điểm tập trung cho ý nghĩa
bàn
tiệc.
Công
vụ
gọi
các
bữa
ăn
chia sẻ nầy là: “bẻ bánh”. Thuật ngữ nầy xuất phát từ phong tục
Do thái. Bữa cơm của người Do thái bắt đầu bằng việc vị chủ nhà, chủ
tiệc, đọc kinh tạ ơn và bẻ một cái bánh, rồi trao cho những người cùng
dự tiệc.
Agape mang tính chất chia sẻ, bác ái huynh đệ, còn Eucharistia
mang tính chất phụng vụ. Thuở ban đầu Eucharistia cũng là một Agape
bình thường, chỉ khác là cử hành vào ngày thứ nhất trong tuần; ngày mà
cả cộng đoàn gọi là “ngày của Chúa”, ngày kỷ niệm cuộc Phục sinh của
Chúa và của mình (tức là bí tích rửa tội). Trong bữa tiệc đó, trưởng đoàn
sẽ lặp lại cử chỉ mà Chúa Giêsu đã dạy: “Hãy làm việc nầy mà nhớ đến
Thầy”. Từ đó, dần dần đi tới bí tích Thánh Thể để nhớ đến Chúa, đến
cuộc khổ nạn và Phục sinh, để kêu cầu Chúa mau đến. Thuật ngữ
Marana-tha rất quan trọng trong bí tích Thánh Thể. Qua việc phân phát
và chia sẻ bánh và rượu trong khi đọc lại những lời thiết lập Mình và
Máu Chúa Kitô, thì mọi tín hữu được tham dự vào mầu nhiệm cứu độ.
Quá trình hình thành khó phân biệt. Chúng ta chỉ còn thấy sót lại
một hiện tượng ghi ở 1Cr 11, 17-22. Trước tiệc Eucharistia còn có một
buổi Agape. Nhưng vì sự lạm dụng, Agape càng ngày càng tách rời
Eucharistia. Phaolô đã trách sự lạm dụng: “Khi anh em họp nhau, thì
không phải là để ăn bữa tối của Chúa. Thật vậy, mỗi người lo ăn bữa
riêng của mình trước, và như thế, kẻ thì đói, người lại say” (1 Cr 11,20-
21). Cuối cùng chỉ còn lại Eucharistia. Agape biến mất.
e) Chia sẻ
Cv 2, 44 - 45 “Các kẻ tin hết thảy đều coi mọi sự như của chung:
đất đai của cải, thì bán đi mà phân phát cho mọi người, ai nấy tùy theo
nhu cầu của mình”
Cv 4, 32.34-35 “Đoàn lũ những kẻ tin chỉ có một tấm lòng, một
linh hồn. Không một người nào nói là mình có của gì riêng, nhưng đối
với họ mọi sự đều là của chung. Vả lại giữa họ không có ai phải túng