Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái
trường mến yêu
1. Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái
trường mến yêu - mẫu số 1
Trong cuộc sống của mỗi con người, có những khoảnh khắc và những con người đặc biệt mà ta sẽ không
bao giờ quên. Đối với tôi, một trong những ấn tượng sâu sắc nhất chính là những kỷ niệm về thầy cô giáo
và mái trường mến yêu, nơi đã để lại dấu ấn đậm nét trong tâm hồn tôi.
Cô Nguyễn Thị Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp 12A của tôi, là một người thầy mà tôi luôn yêu quý và ngưỡng
mộ. Cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người đã dạy tôi cách nhìn nhận cuộc sống, cách
đối mặt với thử thách, và quan trọng nhất, cô đã giúp tôi trưởng thành hơn qua từng ngày học tập.
Ngay từ những buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ cô. Mỗi sáng, khi bước
vào lớp, cô luôn nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt trìu mến như một người mẹ thứ hai. Cô luôn dành thời gian
để lắng nghe, chia sẻ với chúng tôi những câu chuyện không chỉ về học tập mà còn về những vấn đề cuộc
sống. Cô dạy tôi rằng, học không chỉ để thi cử mà còn để trở thành những con người tốt, biết yêu thương và
tôn trọng bản thân cũng như những người xung quanh.
Có một lần, trong một buổi sinh hoạt ngoại khóa, lớp tôi đã tổ chức một chương trình viết thư gửi những
người thầy cô mà chúng tôi yêu quý. Khi tôi viết xong lá thư dài, tôi cảm thấy có điều gì đó ngần ngại, nên
chỉ dám để bức thư trong ngăn bàn mà không gửi. Cô đã phát hiện ra và nhẹ nhàng hỏi tôi về những suy
nghĩ, lo lắng trong lòng. Với sự chân thành và ân cần, cô đã giúp tôi tìm ra những cách để đối diện với
những khó khăn, đồng thời cũng khơi dậy trong tôi niềm tin vào khả năng của chính mình. Qua những lời
chia sẻ ấy, tôi đã học được bài học về sự dũng cảm trong việc đối mặt với những nỗi lo sợ, và từ đó, tôi tự
tin hơn trong việc bày tỏ cảm xúc của mình.
Không chỉ vậy, cô Lan còn là người đã biến những bài học Ngữ văn khô khan trở nên sinh động và đầy cảm
hứng. Cô không chỉ dạy chúng tôi về các tác phẩm văn học mà còn truyền cho chúng tôi niềm yêu thích với
mỗi câu chữ, mỗi trang sách. Cô kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời những nhà văn nổi tiếng, về những khó
khăn họ đã vượt qua để có được những tác phẩm bất hủ. Những câu chuyện của cô đã giúp tôi nhận ra
rằng văn học không chỉ là một môn học, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nó giúp chúng ta
nhìn nhận và cảm nhận sâu sắc về thế giới xung quanh.
Khi chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp, lớp tổ chức một buổi tiệc chia tay để bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô.
Đến lượt tôi, tôi không thể kìm nén được cảm xúc và nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi nói với cô rằng, cô
chính là nguồn động viên lớn nhất giúp tôi vượt qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời học sinh. Cô
nhìn tôi, ánh mắt cô đầy sự tự hào và yêu thương, và nói rằng, điều làm cô hạnh phúc nhất không phải là
những điểm số cao mà là khi thấy học trò của mình trở thành những con người tốt, có ích cho xã hội.
Những lời nói của cô vẫn vang vọng trong tôi cho đến tận hôm nay.
Cô đã dạy tôi rằng, kiến thức không chỉ có trong sách vở mà còn nằm trong cách chúng ta sống, cách đối
nhân xử thế và cách chúng ta đối diện với thử thách. Cô cũng dạy tôi rằng, học không chỉ để thi cử mà còn
để trở thành một con người có ích, biết cống hiến và trân trọng những giá trị trong cuộc sống. Những bài
học của cô không chỉ giúp tôi phát triển về mặt tri thức mà còn giúp tôi trưởng thành về mặt nhân cách.
Giờ đây, khi nhìn lại quãng thời gian học sinh, tôi nhận ra rằng những giá trị mà cô Lan đã trao cho chúng tôi
còn quý giá hơn cả những điểm số hay thành tích. Những bài học về tình yêu thương, sự kiên nhẫn, và khát
khao vươn lên trong cuộc sống đã trở thành hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Dù thời gian có trôi qua,
những kỷ niệm về cô, về lớp học, về mái trường thân yêu sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi.
Mái trường và những người thầy cô luôn là nguồn động viên lớn lao, giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn,
thử thách. Tôi cảm ơn cô, cảm ơn mái trường đã cho tôi những người thầy, người cô tuyệt vời, những
người đã chắp cánh cho ước mơ và hy vọng của tôi bay cao, bay xa hơn. Những ấn tượng sâu sắc về cô
và mái trường sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp đẽ, là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời.
Xin gửi lời tri ân đến tất cả những người thầy, người cô đã dìu dắt, giúp đỡ chúng tôi. Những bài học của
các thầy cô không chỉ dạy chúng tôi kiến thức mà còn là bài học về cuộc sống, về tình yêu thương, sự sẻ
chia và khát khao vươn tới ước mơ.
2. Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái
trường mến yêu - mẫu số 2
Mái trường - nơi tôi đã trải qua những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp - không chỉ là một không gian học tập mà
còn là nơi nuôi dưỡng những kỷ niệm sâu sắc, nơi khắc ghi những tình cảm thiêng liêng và những bài học
quý giá về cuộc sống. Trong những kỷ niệm ấy, hình ảnh của thầy cô giáo - những người dẫn dắt chúng tôi
vượt qua từng chặng đường học vấn, trưởng thành từng ngày - luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim
tôi. Có một khoảnh khắc trong suốt quãng đời học sinh mà tôi không thể nào quên, một tình huống sư phạm
tiêu biểu đã để lại cho tôi bài học không chỉ về kiến thức mà còn về tình yêu nghề, sự sáng tạo và tấm lòng
dành cho học sinh của thầy.
Lúc đó, tôi là học sinh lớp 9, năm cuối cấp, giai đoạn quan trọng và căng thẳng với những kỳ thi quyết định
tương lai. Không khí trong lớp luôn nặng nề, các bạn học sinh đều cảm thấy áp lực từ bài vở, từ gia đình, và
từ chính những kỳ vọng lớn lao. Mọi người ít khi cười đùa, không khí lớp học như một bức tường vô hình
khiến mỗi học sinh cảm thấy ngột ngạt. Nhưng thầy Lê Minh Tuấn, giáo viên môn Ngữ văn của chúng tôi, đã
nhanh chóng nhận ra điều đó và quyết định thay đổi không khí lớp học theo một cách rất đặc biệt mà đến
bây giờ tôi vẫn nhớ mãi.
Một buổi sáng, thầy bước vào lớp với một nụ cười tươi rói, tay cầm theo một chiếc hộp lớn. Thầy nói: "Hôm
nay, chúng ta sẽ không học Văn. Thay vào đó, chúng ta sẽ chơi một trò chơi mang tên 'Chia sẻ kỷ niệm'."
Mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn vào thầy, sự ngạc nhiên hiện rõ trên từng gương mặt. Thầy bảo mỗi bạn
sẽ viết một kỷ niệm đáng nhớ trong quãng thời gian học tập của mình và bỏ vào chiếc hộp mà thầy mang
đến. Từng ánh mắt dò hỏi nhau, nhưng rồi từng bạn cũng bắt đầu viết. Những câu chuyện từ những kỷ
niệm vui, buồn, từ những lần thành công cho đến những thất bại trong học tập dần dần được chia sẻ.
Câu chuyện của tôi về lần đầu tiên gặp khó khăn trong môn Toán, khi tôi phải thức khuya học bài và không
tin mình sẽ vượt qua được kỳ thi, cũng được tôi viết vào giấy và bỏ vào chiếc hộp ấy. Khi thầy mở hộp và
bắt đầu đọc những lá thư mà mỗi học sinh đã viết, không khí trong lớp đã dần thay đổi. Thầy không chỉ đọc
mà còn chia sẻ những cảm xúc từ từng câu chuyện, thầy kể lại những bài học rút ra từ mỗi kỷ niệm mà
chúng tôi đã viết. Thầy bảo: "Mỗi kỷ niệm là một bài học quý giá. Nó không chỉ giúp chúng ta nhận thức rõ
hơn về bản thân mà còn kết nối chúng ta lại gần nhau hơn. Chúng ta có thể học được rất nhiều từ những
trải nghiệm của chính mình và của bạn bè xung quanh."
Sau khi trò chơi kết thúc, thầy tiếp tục dẫn dắt cả lớp vào một cuộc thảo luận về sự tự tin và lòng dũng cảm.
Thầy khuyến khích chúng tôi chia sẻ cảm xúc, những suy nghĩ về chính mình và về những khó khăn mà
chúng tôi đã vượt qua. Lớp học, vốn dĩ tĩnh lặng và căng thẳng, bỗng trở nên sống động. Những câu
chuyện vui vẻ, những tiếng cười khúc khích đã vang lên, không khí lớp học trở nên gần gũi và ấm áp hơn
bao giờ hết. Các bạn học sinh từ những cô cậu nhút nhát, bây giờ dần cởi mở hơn, chúng tôi học cách chia
sẻ, hiểu nhau hơn, và đặc biệt là không còn ngại ngần khi đối diện với thử thách.
Qua tình huống sư phạm ấy, tôi không chỉ nhận thấy sự sáng tạo và linh hoạt của thầy trong việc thay đổi
không khí học tập, mà còn cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm sâu sắc mà thầy dành cho học sinh.
Thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là người thầy có khả năng lắng nghe và đồng cảm với
những khó khăn mà học sinh gặp phải. Thầy đã không chỉ dạy chúng tôi môn Ngữ văn, mà còn dạy chúng
tôi cách sống, cách đối diện với những thử thách trong cuộc sống, và quan trọng hơn hết, thầy dạy chúng
tôi biết yêu thương, sẻ chia và sống thật với cảm xúc của mình.
Thầy Lê Minh Tuấn không chỉ là một người thầy mà còn là một người bạn, một người đồng hành giúp chúng
tôi khám phá bản thân và hiểu rõ hơn về thế giới xung quanh. Qua những tình huống như vậy, tôi đã nhận
ra rằng nghề giáo không đơn giản chỉ là việc truyền đạt tri thức mà còn là khả năng chạm đến trái tim học
sinh, giúp họ trưởng thành hơn không chỉ về mặt kiến thức mà còn về mặt nhân cách. Chính từ những tình
huống nhỏ bé ấy, thầy đã thắp lên trong chúng tôi ngọn lửa đam mê học tập và khát khao vươn tới những
ước mơ lớn.
Những kỷ niệm về thầy, về lớp học và mái trường thân yêu sẽ mãi là hành trang quý giá trong suốt quãng
đời trưởng thành của tôi. Dù thời gian có trôi qua, những bài học, những tình cảm mà thầy cô đã trao cho
chúng tôi sẽ luôn sống mãi trong trái tim mỗi học sinh. Tôi biết rằng, mái trường này và những người thầy cô
tuyệt vời sẽ mãi là nguồn động lực, là chỗ dựa vững chắc giúp chúng tôi không ngừng vươn lên trong cuộc
sống.
Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thầy – người đã giúp tôi nhận ra rằng học không chỉ là để thi cử, mà còn là
để sống có ý nghĩa và cống hiến cho xã hội. Cảm ơn thầy, người đã truyền cảm hứng và thắp sáng những
ước mơ trong tôi. Cảm ơn mái trường thân yêu, nơi tôi đã trưởng thành và tìm thấy chính mình.
3. Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái
trường mến yêu - mẫu số 3
Thời gian, đôi khi, cứ thế trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng, nhưng những ký ức về mái trường yêu
dấu và những người thầy cô tận tâm vẫn luôn in sâu trong trái tim tôi. Mỗi buổi sáng, tiếng trống trường
vang lên, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của bạn bè, đó là âm thanh thân thuộc nuôi dưỡng tâm hồn tôi,
là một phần không thể thiếu trong quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Và mỗi lần nhớ lại, những kỷ niệm
ấy lại sống dậy rõ ràng, tươi mới như những ngày đầu tiên tôi đặt chân đến ngôi trường này.
Ngôi trường ấy không chỉ đơn thuần là nơi tôi đến để học tập, mà còn là mái nhà thứ hai, nơi tôi tìm thấy sự
an ủi, sự dìu dắt và tình cảm ấm áp từ những người thầy cô cũng như bạn bè. Trong những ngày đầu tiên
nhập học, tôi cảm thấy mình như một người lạ lẫm, lạc lõng giữa biển người đông đúc, bối rối trước những
thay đổi lớn trong cuộc sống. Nhưng ngay khi vừa bước qua cánh cổng trường, tôi đã cảm nhận được sự
chào đón nồng hậu từ cô giáo chủ nhiệm. Cô không chỉ là người dạy chúng tôi những con chữ, mà còn là
người mẹ thứ hai, chăm sóc, dẫn dắt và dạy chúng tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Mỗi giờ học với
cô luôn là một hành trình mới, nơi tôi được học cách yêu thương và tôn trọng bản thân, và không ngừng
khám phá thế giới qua từng trang sách.
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất đối với tôi chính là ngày hội thể thao của trường. Những buổi chiều
hè oi ả, khi chúng tôi cùng nhau luyện tập, hăng say và quyết tâm để chuẩn bị cho các môn thi đấu. Dưới
ánh nắng chói chang, chúng tôi cùng hò hét, cổ vũ lẫn nhau, tất cả như hòa vào một nhịp đập chung. Những
lúc ấy, tôi không chỉ thấy được tinh thần thể thao trong mỗi người, mà còn cảm nhận được sự đoàn kết và
tình bạn sâu sắc mà chúng tôi dành cho nhau. Khi cuối cùng lớp tôi giành được huy chương vàng, niềm vui
ấy không chỉ là kết quả của nỗ lực cá nhân, mà là kết quả của sự đồng lòng, sự ủng hộ và động viên không
ngừng nghỉ từ cả tập thể. Đó là khoảnh khắc mà tôi hiểu rõ hơn về sức mạnh của sự đoàn kết và về việc
cùng nhau vượt qua thử thách.
Ngoài những giờ học trên lớp, những giờ ra chơi cũng là một phần không thể thiếu trong những kỷ niệm
đẹp của tôi. Hình ảnh những đứa bạn thân ngồi cùng nhau trên bậc thềm, chia sẻ những câu chuyện vui
buồn, những giọt nước mắt khi có ai đó phải chuyển trường, hay những tiếng cười giòn giã khi trêu đùa
nhau trong giờ nghỉ, tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động về tình bạn tuổi học trò. Đó là những
khoảnh khắc vô giá mà tôi sẽ mãi giữ gìn, là những ký ức đẹp nhất mà tôi luôn mang theo suốt cuộc đời.
Cô giáo dạy Toán của tôi là một người nghiêm khắc nhưng cũng đầy tình cảm. Cô không chỉ dạy tôi những
công thức khó nhằn mà còn dạy tôi những bài học về sự kiên trì và quyết tâm trong cuộc sống. Cô luôn
nhắc nhở chúng tôi rằng "Thành công không phải là đích đến, mà là hành trình." Những lời cô nói đã theo
tôi suốt những năm tháng trưởng thành, trở thành kim chỉ nam trong mỗi bước đi của tôi. Những lúc gặp
khó khăn trong học tập hay trong cuộc sống, tôi luôn nhớ đến lời dạy ấy, và chính nó đã giúp tôi vượt qua
không ít thử thách.
Rồi một ngày, khi chúng tôi phải nói lời tạm biệt ngôi trường này, cảm xúc trong tôi dâng trào. Ngôi trường
thân yêu này không chỉ là nơi tôi học tập mà còn là nơi tôi lớn lên, là nơi tôi đã trải qua những tháng ngày
tươi đẹp nhất của tuổi học trò. Những thầy cô, bạn bè, những buổi học, những giờ ra chơi - tất cả đã trở
thành những phần ký ức không thể nào quên. Mái trường ấy, với những người thầy cô tuyệt vời, đã không
chỉ gieo vào tôi những kiến thức mà còn nuôi dưỡng những ước mơ, khát vọng và hoài bão.
Nhìn lại, tôi nhận ra rằng những kỷ niệm ấy sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Chúng giống như những ngôi sao lấp
lánh, luôn soi sáng con đường tôi đi, dù có thế nào, dù thời gian có trôi đi. Những bài học về tình yêu
thương, về sự đoàn kết, về lòng kiên trì và sự quyết tâm mà tôi đã học được ở đây sẽ mãi là hành trang quý
giá, giúp tôi bước vững trên con đường tương lai.
Cảm ơn mái trường này, nơi tôi đã trưởng thành và tìm thấy chính mình. Cảm ơn thầy cô, những người đã
không ngừng yêu thương, dạy dỗ và khích lệ chúng tôi. Những kỷ niệm về ngôi trường và những người
thầy, cô sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi, là nguồn động viên và là ngọn lửa thắp sáng ước mơ trong tôi.

Preview text:

Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu
1. Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái
trường mến yêu - mẫu số 1

Trong cuộc sống của mỗi con người, có những khoảnh khắc và những con người đặc biệt mà ta sẽ không
bao giờ quên. Đối với tôi, một trong những ấn tượng sâu sắc nhất chính là những kỷ niệm về thầy cô giáo
và mái trường mến yêu, nơi đã để lại dấu ấn đậm nét trong tâm hồn tôi.
Cô Nguyễn Thị Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp 12A của tôi, là một người thầy mà tôi luôn yêu quý và ngưỡng
mộ. Cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người đã dạy tôi cách nhìn nhận cuộc sống, cách
đối mặt với thử thách, và quan trọng nhất, cô đã giúp tôi trưởng thành hơn qua từng ngày học tập.
Ngay từ những buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ cô. Mỗi sáng, khi bước
vào lớp, cô luôn nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt trìu mến như một người mẹ thứ hai. Cô luôn dành thời gian
để lắng nghe, chia sẻ với chúng tôi những câu chuyện không chỉ về học tập mà còn về những vấn đề cuộc
sống. Cô dạy tôi rằng, học không chỉ để thi cử mà còn để trở thành những con người tốt, biết yêu thương và
tôn trọng bản thân cũng như những người xung quanh.
Có một lần, trong một buổi sinh hoạt ngoại khóa, lớp tôi đã tổ chức một chương trình viết thư gửi những
người thầy cô mà chúng tôi yêu quý. Khi tôi viết xong lá thư dài, tôi cảm thấy có điều gì đó ngần ngại, nên
chỉ dám để bức thư trong ngăn bàn mà không gửi. Cô đã phát hiện ra và nhẹ nhàng hỏi tôi về những suy
nghĩ, lo lắng trong lòng. Với sự chân thành và ân cần, cô đã giúp tôi tìm ra những cách để đối diện với
những khó khăn, đồng thời cũng khơi dậy trong tôi niềm tin vào khả năng của chính mình. Qua những lời
chia sẻ ấy, tôi đã học được bài học về sự dũng cảm trong việc đối mặt với những nỗi lo sợ, và từ đó, tôi tự
tin hơn trong việc bày tỏ cảm xúc của mình.
Không chỉ vậy, cô Lan còn là người đã biến những bài học Ngữ văn khô khan trở nên sinh động và đầy cảm
hứng. Cô không chỉ dạy chúng tôi về các tác phẩm văn học mà còn truyền cho chúng tôi niềm yêu thích với
mỗi câu chữ, mỗi trang sách. Cô kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời những nhà văn nổi tiếng, về những khó
khăn họ đã vượt qua để có được những tác phẩm bất hủ. Những câu chuyện của cô đã giúp tôi nhận ra
rằng văn học không chỉ là một môn học, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nó giúp chúng ta
nhìn nhận và cảm nhận sâu sắc về thế giới xung quanh.
Khi chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp, lớp tổ chức một buổi tiệc chia tay để bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô.
Đến lượt tôi, tôi không thể kìm nén được cảm xúc và nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi nói với cô rằng, cô
chính là nguồn động viên lớn nhất giúp tôi vượt qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời học sinh. Cô
nhìn tôi, ánh mắt cô đầy sự tự hào và yêu thương, và nói rằng, điều làm cô hạnh phúc nhất không phải là
những điểm số cao mà là khi thấy học trò của mình trở thành những con người tốt, có ích cho xã hội.
Những lời nói của cô vẫn vang vọng trong tôi cho đến tận hôm nay.
Cô đã dạy tôi rằng, kiến thức không chỉ có trong sách vở mà còn nằm trong cách chúng ta sống, cách đối
nhân xử thế và cách chúng ta đối diện với thử thách. Cô cũng dạy tôi rằng, học không chỉ để thi cử mà còn
để trở thành một con người có ích, biết cống hiến và trân trọng những giá trị trong cuộc sống. Những bài
học của cô không chỉ giúp tôi phát triển về mặt tri thức mà còn giúp tôi trưởng thành về mặt nhân cách.
Giờ đây, khi nhìn lại quãng thời gian học sinh, tôi nhận ra rằng những giá trị mà cô Lan đã trao cho chúng tôi
còn quý giá hơn cả những điểm số hay thành tích. Những bài học về tình yêu thương, sự kiên nhẫn, và khát
khao vươn lên trong cuộc sống đã trở thành hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Dù thời gian có trôi qua,
những kỷ niệm về cô, về lớp học, về mái trường thân yêu sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi.
Mái trường và những người thầy cô luôn là nguồn động viên lớn lao, giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn,
thử thách. Tôi cảm ơn cô, cảm ơn mái trường đã cho tôi những người thầy, người cô tuyệt vời, những
người đã chắp cánh cho ước mơ và hy vọng của tôi bay cao, bay xa hơn. Những ấn tượng sâu sắc về cô
và mái trường sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp đẽ, là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời.
Xin gửi lời tri ân đến tất cả những người thầy, người cô đã dìu dắt, giúp đỡ chúng tôi. Những bài học của
các thầy cô không chỉ dạy chúng tôi kiến thức mà còn là bài học về cuộc sống, về tình yêu thương, sự sẻ
chia và khát khao vươn tới ước mơ.
2. Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái
trường mến yêu - mẫu số 2

Mái trường - nơi tôi đã trải qua những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp - không chỉ là một không gian học tập mà
còn là nơi nuôi dưỡng những kỷ niệm sâu sắc, nơi khắc ghi những tình cảm thiêng liêng và những bài học
quý giá về cuộc sống. Trong những kỷ niệm ấy, hình ảnh của thầy cô giáo - những người dẫn dắt chúng tôi
vượt qua từng chặng đường học vấn, trưởng thành từng ngày - luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim
tôi. Có một khoảnh khắc trong suốt quãng đời học sinh mà tôi không thể nào quên, một tình huống sư phạm
tiêu biểu đã để lại cho tôi bài học không chỉ về kiến thức mà còn về tình yêu nghề, sự sáng tạo và tấm lòng
dành cho học sinh của thầy.
Lúc đó, tôi là học sinh lớp 9, năm cuối cấp, giai đoạn quan trọng và căng thẳng với những kỳ thi quyết định
tương lai. Không khí trong lớp luôn nặng nề, các bạn học sinh đều cảm thấy áp lực từ bài vở, từ gia đình, và
từ chính những kỳ vọng lớn lao. Mọi người ít khi cười đùa, không khí lớp học như một bức tường vô hình
khiến mỗi học sinh cảm thấy ngột ngạt. Nhưng thầy Lê Minh Tuấn, giáo viên môn Ngữ văn của chúng tôi, đã
nhanh chóng nhận ra điều đó và quyết định thay đổi không khí lớp học theo một cách rất đặc biệt mà đến
bây giờ tôi vẫn nhớ mãi.
Một buổi sáng, thầy bước vào lớp với một nụ cười tươi rói, tay cầm theo một chiếc hộp lớn. Thầy nói: "Hôm
nay, chúng ta sẽ không học Văn. Thay vào đó, chúng ta sẽ chơi một trò chơi mang tên 'Chia sẻ kỷ niệm'."
Mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn vào thầy, sự ngạc nhiên hiện rõ trên từng gương mặt. Thầy bảo mỗi bạn
sẽ viết một kỷ niệm đáng nhớ trong quãng thời gian học tập của mình và bỏ vào chiếc hộp mà thầy mang
đến. Từng ánh mắt dò hỏi nhau, nhưng rồi từng bạn cũng bắt đầu viết. Những câu chuyện từ những kỷ
niệm vui, buồn, từ những lần thành công cho đến những thất bại trong học tập dần dần được chia sẻ.
Câu chuyện của tôi về lần đầu tiên gặp khó khăn trong môn Toán, khi tôi phải thức khuya học bài và không
tin mình sẽ vượt qua được kỳ thi, cũng được tôi viết vào giấy và bỏ vào chiếc hộp ấy. Khi thầy mở hộp và
bắt đầu đọc những lá thư mà mỗi học sinh đã viết, không khí trong lớp đã dần thay đổi. Thầy không chỉ đọc
mà còn chia sẻ những cảm xúc từ từng câu chuyện, thầy kể lại những bài học rút ra từ mỗi kỷ niệm mà
chúng tôi đã viết. Thầy bảo: "Mỗi kỷ niệm là một bài học quý giá. Nó không chỉ giúp chúng ta nhận thức rõ
hơn về bản thân mà còn kết nối chúng ta lại gần nhau hơn. Chúng ta có thể học được rất nhiều từ những
trải nghiệm của chính mình và của bạn bè xung quanh."
Sau khi trò chơi kết thúc, thầy tiếp tục dẫn dắt cả lớp vào một cuộc thảo luận về sự tự tin và lòng dũng cảm.
Thầy khuyến khích chúng tôi chia sẻ cảm xúc, những suy nghĩ về chính mình và về những khó khăn mà
chúng tôi đã vượt qua. Lớp học, vốn dĩ tĩnh lặng và căng thẳng, bỗng trở nên sống động. Những câu
chuyện vui vẻ, những tiếng cười khúc khích đã vang lên, không khí lớp học trở nên gần gũi và ấm áp hơn
bao giờ hết. Các bạn học sinh từ những cô cậu nhút nhát, bây giờ dần cởi mở hơn, chúng tôi học cách chia
sẻ, hiểu nhau hơn, và đặc biệt là không còn ngại ngần khi đối diện với thử thách.
Qua tình huống sư phạm ấy, tôi không chỉ nhận thấy sự sáng tạo và linh hoạt của thầy trong việc thay đổi
không khí học tập, mà còn cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm sâu sắc mà thầy dành cho học sinh.
Thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là người thầy có khả năng lắng nghe và đồng cảm với
những khó khăn mà học sinh gặp phải. Thầy đã không chỉ dạy chúng tôi môn Ngữ văn, mà còn dạy chúng
tôi cách sống, cách đối diện với những thử thách trong cuộc sống, và quan trọng hơn hết, thầy dạy chúng
tôi biết yêu thương, sẻ chia và sống thật với cảm xúc của mình.
Thầy Lê Minh Tuấn không chỉ là một người thầy mà còn là một người bạn, một người đồng hành giúp chúng
tôi khám phá bản thân và hiểu rõ hơn về thế giới xung quanh. Qua những tình huống như vậy, tôi đã nhận
ra rằng nghề giáo không đơn giản chỉ là việc truyền đạt tri thức mà còn là khả năng chạm đến trái tim học
sinh, giúp họ trưởng thành hơn không chỉ về mặt kiến thức mà còn về mặt nhân cách. Chính từ những tình
huống nhỏ bé ấy, thầy đã thắp lên trong chúng tôi ngọn lửa đam mê học tập và khát khao vươn tới những ước mơ lớn.
Những kỷ niệm về thầy, về lớp học và mái trường thân yêu sẽ mãi là hành trang quý giá trong suốt quãng
đời trưởng thành của tôi. Dù thời gian có trôi qua, những bài học, những tình cảm mà thầy cô đã trao cho
chúng tôi sẽ luôn sống mãi trong trái tim mỗi học sinh. Tôi biết rằng, mái trường này và những người thầy cô
tuyệt vời sẽ mãi là nguồn động lực, là chỗ dựa vững chắc giúp chúng tôi không ngừng vươn lên trong cuộc sống.
Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thầy – người đã giúp tôi nhận ra rằng học không chỉ là để thi cử, mà còn là
để sống có ý nghĩa và cống hiến cho xã hội. Cảm ơn thầy, người đã truyền cảm hứng và thắp sáng những
ước mơ trong tôi. Cảm ơn mái trường thân yêu, nơi tôi đã trưởng thành và tìm thấy chính mình.
3. Mẫu Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái
trường mến yêu - mẫu số 3

Thời gian, đôi khi, cứ thế trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng, nhưng những ký ức về mái trường yêu
dấu và những người thầy cô tận tâm vẫn luôn in sâu trong trái tim tôi. Mỗi buổi sáng, tiếng trống trường
vang lên, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của bạn bè, đó là âm thanh thân thuộc nuôi dưỡng tâm hồn tôi,
là một phần không thể thiếu trong quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Và mỗi lần nhớ lại, những kỷ niệm
ấy lại sống dậy rõ ràng, tươi mới như những ngày đầu tiên tôi đặt chân đến ngôi trường này.
Ngôi trường ấy không chỉ đơn thuần là nơi tôi đến để học tập, mà còn là mái nhà thứ hai, nơi tôi tìm thấy sự
an ủi, sự dìu dắt và tình cảm ấm áp từ những người thầy cô cũng như bạn bè. Trong những ngày đầu tiên
nhập học, tôi cảm thấy mình như một người lạ lẫm, lạc lõng giữa biển người đông đúc, bối rối trước những
thay đổi lớn trong cuộc sống. Nhưng ngay khi vừa bước qua cánh cổng trường, tôi đã cảm nhận được sự
chào đón nồng hậu từ cô giáo chủ nhiệm. Cô không chỉ là người dạy chúng tôi những con chữ, mà còn là
người mẹ thứ hai, chăm sóc, dẫn dắt và dạy chúng tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Mỗi giờ học với
cô luôn là một hành trình mới, nơi tôi được học cách yêu thương và tôn trọng bản thân, và không ngừng
khám phá thế giới qua từng trang sách.
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất đối với tôi chính là ngày hội thể thao của trường. Những buổi chiều
hè oi ả, khi chúng tôi cùng nhau luyện tập, hăng say và quyết tâm để chuẩn bị cho các môn thi đấu. Dưới
ánh nắng chói chang, chúng tôi cùng hò hét, cổ vũ lẫn nhau, tất cả như hòa vào một nhịp đập chung. Những
lúc ấy, tôi không chỉ thấy được tinh thần thể thao trong mỗi người, mà còn cảm nhận được sự đoàn kết và
tình bạn sâu sắc mà chúng tôi dành cho nhau. Khi cuối cùng lớp tôi giành được huy chương vàng, niềm vui
ấy không chỉ là kết quả của nỗ lực cá nhân, mà là kết quả của sự đồng lòng, sự ủng hộ và động viên không
ngừng nghỉ từ cả tập thể. Đó là khoảnh khắc mà tôi hiểu rõ hơn về sức mạnh của sự đoàn kết và về việc
cùng nhau vượt qua thử thách.
Ngoài những giờ học trên lớp, những giờ ra chơi cũng là một phần không thể thiếu trong những kỷ niệm
đẹp của tôi. Hình ảnh những đứa bạn thân ngồi cùng nhau trên bậc thềm, chia sẻ những câu chuyện vui
buồn, những giọt nước mắt khi có ai đó phải chuyển trường, hay những tiếng cười giòn giã khi trêu đùa
nhau trong giờ nghỉ, tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động về tình bạn tuổi học trò. Đó là những
khoảnh khắc vô giá mà tôi sẽ mãi giữ gìn, là những ký ức đẹp nhất mà tôi luôn mang theo suốt cuộc đời.
Cô giáo dạy Toán của tôi là một người nghiêm khắc nhưng cũng đầy tình cảm. Cô không chỉ dạy tôi những
công thức khó nhằn mà còn dạy tôi những bài học về sự kiên trì và quyết tâm trong cuộc sống. Cô luôn
nhắc nhở chúng tôi rằng "Thành công không phải là đích đến, mà là hành trình." Những lời cô nói đã theo
tôi suốt những năm tháng trưởng thành, trở thành kim chỉ nam trong mỗi bước đi của tôi. Những lúc gặp
khó khăn trong học tập hay trong cuộc sống, tôi luôn nhớ đến lời dạy ấy, và chính nó đã giúp tôi vượt qua không ít thử thách.
Rồi một ngày, khi chúng tôi phải nói lời tạm biệt ngôi trường này, cảm xúc trong tôi dâng trào. Ngôi trường
thân yêu này không chỉ là nơi tôi học tập mà còn là nơi tôi lớn lên, là nơi tôi đã trải qua những tháng ngày
tươi đẹp nhất của tuổi học trò. Những thầy cô, bạn bè, những buổi học, những giờ ra chơi - tất cả đã trở
thành những phần ký ức không thể nào quên. Mái trường ấy, với những người thầy cô tuyệt vời, đã không
chỉ gieo vào tôi những kiến thức mà còn nuôi dưỡng những ước mơ, khát vọng và hoài bão.
Nhìn lại, tôi nhận ra rằng những kỷ niệm ấy sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Chúng giống như những ngôi sao lấp
lánh, luôn soi sáng con đường tôi đi, dù có thế nào, dù thời gian có trôi đi. Những bài học về tình yêu
thương, về sự đoàn kết, về lòng kiên trì và sự quyết tâm mà tôi đã học được ở đây sẽ mãi là hành trang quý
giá, giúp tôi bước vững trên con đường tương lai.
Cảm ơn mái trường này, nơi tôi đã trưởng thành và tìm thấy chính mình. Cảm ơn thầy cô, những người đã
không ngừng yêu thương, dạy dỗ và khích lệ chúng tôi. Những kỷ niệm về ngôi trường và những người
thầy, cô sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi, là nguồn động viên và là ngọn lửa thắp sáng ước mơ trong tôi.