Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay
nhất
Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất - Mẫu số 1
Như ai đã từng say trước bức tranh thu vàng rực rỡ của Levitan, từng
bâng khuâng trước cảnh con nai ng ngơ ngác giữa rừng thu của Lưu Trọng
Lư, thì không thể không rung động trước cảnh chiều thu thơ mộng trong bài
"Thơ duyên" của Xuân Diệu:
“Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn
Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền.”
"Thơ duyên" không chỉ đơn thuần duyên phận con người, n sự gắn
kỳ diệu giữa đất trời vạn vật, giữa cỏ cây thiên nhiên. Mùa thu hiện
ra thơ mộng trong sự hòa quyện đầy hữu tình ấy:
“Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên”
Qua đây, ta thấy trong đôi mắt của thi đa tình, chiều mùa thu trở thành
"chiều mộng". Vẻ đẹp ấy gợi cảm giác êm đềm, nên thơ, đến nỗi những cành
cây tưởng n tri cũng trở nên "nhánh duyên". Vạn vật hòa quyện vào
nhau tạo nên sự "hòa thơ". Cách sử dụng từ ngữ mới lạ, câu thơ vừa tả cảnh
vừa đậm nh, mang lại cảm giác o mộng. Đi giữa chiều mộng trong không
gian êm đềm, nghe tiếng chim ríu rít đùa vui. Cảnh tượng hiện ra thật thanh
bình, nên thơ, tạo nên một niềm vui dịu dàng, ấm áp. Trong hai câu thơ đầu,
nhà thơ tài tình khéo léo họa lên bức tranh thu đầy nhạc tính: khúc nhạc
khai mạc những nốt trầm du dương, êm nhẹ làm khung cảnh thêm dịu
dàng. Nhà thơ ghi lại những hình nh tươi thắm: từ nhánh cây xanh đến sắc
trời "xanh ngọc" trẻ trung. Dưới mặt đất, vạn vật đang hòa cùng khúc hoan ca:
“Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá.”
Từ "đổ" khiến cho cảnh như thật như mộng. Màu xanh ngọc của sắc thu
hồn thu. Trên vòm me bầu trời, hòa lẫn cùng màu xanh của non,
quanh vòm me mùa thu. Tất cả như cùng sóng đôi, cùng bước đi, cùng hòa
mình trong cảnh sắc thu thơ mộng. Thi cũng thẫn thờ trước vẻ đẹp của
thiên nhiên, bỗng cất lên một tiếng ngợi ca:
“Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền”
Trong giây phút ban đầu của mùa thu, cả không gian dịu vợi ánh nắng tinh
khôi, màu xanh tươi mới, trinh nguyên chan hòa với khúc nhạc du dương.
Thiên nhiên cất lên bản giao hưởng của tiếng chim, tiếng đàn từ xa vọng lại.
Xuân Diệu muốn khẳng định một lần nữa: mùa thu đã tới rồi hưởng thụ
mùa thu lắng nghe sự chuyển động của đất trời. Sự chuyển động ấy diễn
ra cực kỳ khẽ khàng, một sự "hòa thơ", cảnh vật n cùng nhau dạo nên
khúc ca duyên, ng đôi, hòa quyện cùng nhau. Đất trời giao hòa gắn bó:
"chiều mộng" đi với "nhánh duyên", "cây me" hòa duyên cùng "chim", ánh
sáng đan o muôn sắc lá… Cảnh thu hài a đường nét, màu sắc tươi sáng,
dịu dàng, tạo nên bức tranh thu t mộng, tuyệt mỹ. Nhân vật trữ nh
người nhà thơ cảm nhận tự nhiên bằng tất cả giác quan: chiều mộng êm dịu
tác động đến xúc giác, thị giác, thính giác.
Chỉ với bốn câu thơ, Xuân Diệu đã phác họa nên bức tranh thu t mộng,
huyền ảo, vẻ đẹp chân thật, hiền hòa như được chụp lại t một chiều thu nơi
thôn dã. Mọi vật chuyển động nhịp nhàng, ng đôi cùng nhau, hòa o làm
một. Cùng đề tài mùa thu, nhưng trong thơ Xuân Diệu không áo
phai, không rặng liễu l lướt chỉ nhánh duyên, cánh chim, bầu trời
xanh ngọc, cảnh vật giản đơn n soạn ra bản nhạc dạo đầu khởi xướng bài
ca thu. Tự nhiên như mối lương duyên giao a thầm kín, mời gọi con
người khám phá, trải lòng.
Bốn câu thơ đầu trong bài "Thơ duyên" mang cấu trúc hoàn chỉnh, gợi tả
cảnh vật mùa thu thơ mộng, độc đáo, không trùng lặp với bất kỳ bài thơ ch
đề mùa thu nào khác trong văn chương Việt Nam. Qua bức tranh thu ấy,
người đọc cảm nhận được một hồn thơ Xuân Diệu tinh tế, hòa quyện với
thiên nhiên để say đắm trong sự giao hòa. Đó khát khao giao cảm của nhà
thơ, sự kết duyên của cảnh vật chất xúc tác cho sự gắn kết của con người.
Phân tích khổ 1 i T duyên chọn lọc hay nhất - Mẫu số 2
Mùa thu trong thơ Xuân Diệu luôn mang một phong vị độc đáo ng mạn,
với những tứ thơ mới mẻ, cảm nhận tinh tế nhẹ nhàng về hồn thu của đất
trời, quê hương xứ sở. Bài thơ "Thơ duyên" một dụ điển hình, nơi cảnh
thu tình thu được thể hiện qua tâm hồn thơ mộng của một chàng trai đa
tình tài hoa lãng mạn. Điều này được thể hiện nét ngay từ khổ t đầu
tiên:
Chiều mộng hòa t trên nhánh duyên
Cành me u rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.
Khổ thơ mở ra một bức tranh toàn cảnh về buổi chiều mùa thu, với đầy đủ
hình ảnh (chiều mộng, nhánh duyên), âm thanh (tiếng chim ríu rít), màu sắc
(xanh ngọc), sự chuyển động của vạn vật (nơi nơi động tiếng huyền). Từ
gần đến xa, từ thấp đến cao, tất cả đều xôn xao, u rít, hòa quyện vào nhau,
tạo nên một âm hưởng sống động của chiều thu.
Chỉ với bốn dòng thơ, Xuân Diệu đã mang đến nhiều từ ngữ mới lạ trong văn
chương thời bấy giờ: chiều mộng, nhánh duyên, đặc biệt câu thơ:
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá.
Đã biết bao thi nhân viết về bầu trời xanh, nhưng hiếm ai cảm nhận được
sắc xanh ngọc của bầu trời đang đổ xuống, tuôn chảy như Xuân Diệu.
Xuân Diệu không chỉ nhìn cảnh vật bằng mắt còn cảm nhận bằng cả tâm
hồn, với nỗi lòng dào dạt cảm xúc. Ông không chỉ lắng nghe bằng tai còn
đón nhận tất cả âm vang của đất trời bằng toàn b "tâm cảm" của mình.
Chính thế, ông mới thấy được chiều mộng, nhánh duyên, trời xanh ngọc
những âm thanh huyền diệu của cuộc sống mà không phải ai cũng nhận ra.
Với tài ng sự mẫn cảm của mình, Xuân Diệu đã mang đến cho người
đọc một bức tranh thu đẹp, trong sáng tươi tắn. Đó sự náo nức, dạt dào
của trời thu lòng người. Thiên nhiên sự sống sự tương giao, hòa
hợp với nhau, thơ mộng trữ tình.
Buổi chiều đ tài quen thuộc trong thơ ca, trong thơ Xuân Diệu cũng vậy.
Buổi chiều thường đi vào văn chương với nỗi buồn quạnh quẽ, thê lương.
Thơ Xuân Diệu cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, "Thơ duyên" một trong
những bài thơ hiếm hoi viết về buổi chiều mà không chứa đựng nỗi buồn hiu
hắt. Cảnh thu đây tươi vui, náo nức, hồn nhiên ấm áp. Khổ thơ đầu của
"Thơ duyên" đã mang đến cho buổi chiều một gương mặt mới trong văn học
nói chung trong thơ Xuân Diệu nói riêng.
Khổ thơ đầu tiên của bài "Thơ duyên" đã bộc lộ một cách chân tình lòng yêu
đời, yêu cuộc sống niềm vui khát khao giao cảm với cuộc đời của một tâm
hồn nhạy cảm đa cảm như Xuân Diệu.
Phân tích khổ 1 i T duyên chọn lọc hay nhất - Mẫu số 3
Nếu ai đã từng đắm trước bức tranh thu vàng của Levitan, hay bâng
khuâng trước hình ảnh con nai vàng ngơ ngác trong rừng thu của Lưu Trọng
Lư, t chắc chắn không thể không xao xuyến trước khung cảnh chiều thu thơ
mộng Xuân Diệu vẽ nên trong bài thơ "Thơ duyên":
Chiều mộng hòa t trên nhánh duyên
Cành me u rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn
Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền.
"Thơ duyên" thể hiểu nhân duyên giữa con người, cũng thể sự gắn
kỳ diệu giữa đất trời vạn vật. Mùa thu hiện ra trong t Xuân Diệu thật
mộng hữu tình qua sự hài hòa này:
Chiều mộng hòa t trên nhánh duyên
Trong đôi mắt của thi đa tình, chiều mùa thu biến thành "chiều mộng". Vẻ
đẹp y mang đến cảm giác êm đềm, lãng mạn, khiến cả những nh cây
tri cũng trở thành "nhánh duyên". Vạn vật hòa quyện o nhau, tạo nên một
sự "hòa thơ". Cách sử dụng từ ngữ mới lạ, câu thơ vừa tả cảnh vừa đậm tình,
đem lại cảm giác ảo mộng. Bước đi trong chiều mộng, trong không gian êm
đềm nghe tiếng chim ríu rít đùa vui. Cảnh tượng hiện ra thật thanh bình, thơ
mộng, tạo thành một niềm vui dịu dàng ấm áp.
Trong hai câu thơ đầu, nhà thơ đã tài nh khéo léo vẽ nên bức tranh thu
đầy nhạc tính: khúc nhạc khai mạc những nốt trầm du dương, êm nhẹ làm
cho khung cảnh thêm dịu dàng. Nhà thơ ghi lại những hình ảnh đậm màu sắc:
từ nhánh cây xanh đến sắc trời "xanh ngọc" tươi trẻ. Dưới mặt đất, vạn vật
hòa cùng khúc hoan ca:
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá.
"Đổ" động từ làm cho cảnh n thật như mộng. Màu xanh ngọc của
sắc thu hồn thu. Trên vòm me bầu trời, hòa lẫn cùng màu xanh của lá
non, quanh vòm me mùa thu. Tất cả như cùng sóng đôi, cùng bước đi,
cùng a mình trong cảnh sắc đẹp thu t mộng. thi cũng thẫn thờ
trước vẻ đẹp của thiên nhiên, bỗng cất lên một tiếng ngợi ca:
Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền
Trong giây phút đầu tiên của mùa thu, cả không gian dịu dàng trong ánh nắng
tinh khôi, màu xanh tươi mới, trinh nguyên chan hòa với khúc nhạc du dương.
Thiên nhiên cất lên bản giao hưởng của tiếng chim, tiếng đàn từ xa vọng lại.
Xuân Diệu muốn khẳng định một lần nữa: mùa thu đã đến rồi hưởng thụ
mùa thu lắng nghe sự chuyển động của đất trời. Sự chuyển động ấy diễn
ra rất khẽ khàng, một sự "hòa thơ", cảnh vật như cùng nhau dạo khúc ca
duyên, sóng đôi cùng nhau, a quyện cùng nhau. Đất trời giao hòa gắn bó:
"chiều mộng" đi cùng "nhánh duyên", "cây me" hòa duyên cùng "chim", ánh
sáng đan o muôn sắc lá… Cảnh thu hài a đường nét, màu sắc tươi sáng,
dịu dàng, tạo nên bức tranh thu t mộng, tuyệt mỹ. Nhân vật trữ nh
người thi cảm nhận thiên nhiên bằng tất cả giác quan: chiều mộng êm dịu
tác động đến xúc giác, thị giác, thính giác.
Chỉ với bốn câu thơ, Xuân Diệu đã phác họa nên bức tranh thu t mộng,
huyền ảo, vẻ đẹp chân thật, hiền hậu như được chụp lại t một chiều thu nơi
thôn dã. Mọi vật chuyển động nhịp nhàng, ng đôi cùng nhau, hòa o làm
một. Cùng đề tài mùa thu, nhưng trong thơ Xuân Diệu không áo
phai, không rặng liễu l lướt chỉ nhánh duyên, cánh chim, bầu trời
xanh ngọc, cảnh vật giản đơn n soạn ra bản nhạc dạo đầu khởi xướng bài
ca thu. Thiên nhiên như mối lương duyên giao hòa thầm kín, mời gọi con
người khám phá, trải lòng.
Qua đây, chúng ta nhận thấy bốn câu thơ đầu trong bài "Thơ duyên" cấu
trúc hoàn chỉnh, gợi tả cảnh vật mùa thu thơ mộng, độc đáo, không trùng lặp
với bất cứ bài t ch đề mùa thu nào khác trong văn chương Việt Nam. Qua
bức tranh thu ấy, người đọc cảm nhận được hồn thơ Xuân Diệu tinh tế, hòa
quyện với thiên nhiên để say đắm trong sự giao hòa. Đó khát khao giao
cảm của nhà thơ, sự kết duyên của cảnh vật chất xúc tác cho sự gắn kết
của con người.

Preview text:

Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất
Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất - Mẫu số 1
Như ai đã từng say mê trước bức tranh thu vàng rực rỡ của Levitan, từng
bâng khuâng trước cảnh con nai vàng ngơ ngác giữa rừng thu của Lưu Trọng
Lư, thì không thể không rung động trước cảnh chiều thu thơ mộng trong bài
"Thơ duyên" của Xuân Diệu:
“Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền.”
"Thơ duyên" không chỉ đơn thuần là duyên phận con người, mà còn là sự gắn
bó kỳ diệu giữa đất trời và vạn vật, giữa cỏ cây và thiên nhiên. Mùa thu hiện
ra thơ mộng trong sự hòa quyện đầy hữu tình ấy:
“Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên”
Qua đây, ta thấy trong đôi mắt của thi sĩ đa tình, chiều mùa thu trở thành
"chiều mộng". Vẻ đẹp ấy gợi cảm giác êm đềm, nên thơ, đến nỗi những cành
cây tưởng như vô tri cũng trở nên "nhánh duyên". Vạn vật hòa quyện vào
nhau tạo nên sự "hòa thơ". Cách sử dụng từ ngữ mới lạ, câu thơ vừa tả cảnh
vừa đậm tình, mang lại cảm giác ảo mộng. Đi giữa chiều mộng trong không
gian êm đềm, nghe tiếng chim ríu rít đùa vui. Cảnh tượng hiện ra thật thanh
bình, nên thơ, tạo nên một niềm vui dịu dàng, ấm áp. Trong hai câu thơ đầu,
nhà thơ tài tình và khéo léo họa lên bức tranh thu đầy nhạc tính: khúc nhạc
khai mạc là những nốt trầm du dương, êm nhẹ làm khung cảnh thêm dịu
dàng. Nhà thơ ghi lại những hình ảnh tươi thắm: từ nhánh cây xanh đến sắc
trời "xanh ngọc" trẻ trung. Dưới mặt đất, vạn vật đang hòa cùng khúc hoan ca:
“Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá.”
Từ "đổ" khiến cho cảnh như thật mà như mộng. Màu xanh ngọc của sắc thu
và hồn thu. Trên vòm me là bầu trời, hòa lẫn cùng màu xanh của lá non,
quanh vòm me là mùa thu. Tất cả như cùng sóng đôi, cùng bước đi, cùng hòa
mình trong cảnh sắc thu thơ mộng. Thi sĩ cũng thẫn thờ trước vẻ đẹp của
thiên nhiên, bỗng cất lên một tiếng ngợi ca:
“Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền”
Trong giây phút ban đầu của mùa thu, cả không gian dịu vợi ánh nắng tinh
khôi, màu xanh tươi mới, trinh nguyên chan hòa với khúc nhạc du dương.
Thiên nhiên cất lên bản giao hưởng của tiếng chim, tiếng đàn từ xa vọng lại.
Xuân Diệu muốn khẳng định một lần nữa: mùa thu đã tới rồi và hưởng thụ
mùa thu là lắng nghe sự chuyển động của đất trời. Sự chuyển động ấy diễn
ra cực kỳ khẽ khàng, một sự "hòa thơ", cảnh vật như cùng nhau dạo nên
khúc ca duyên, sóng đôi, hòa quyện cùng nhau. Đất trời giao hòa gắn bó:
"chiều mộng" đi với "nhánh duyên", "cây me" hòa duyên cùng "chim", ánh
sáng đan vào muôn sắc lá… Cảnh thu hài hòa đường nét, màu sắc tươi sáng,
dịu dàng, tạo nên bức tranh thu thơ mộng, tuyệt mỹ. Nhân vật trữ tình là
người nhà thơ cảm nhận tự nhiên bằng tất cả giác quan: chiều mộng êm dịu
tác động đến xúc giác, thị giác, thính giác.
Chỉ với bốn câu thơ, Xuân Diệu đã phác họa nên bức tranh thu thơ mộng,
huyền ảo, vẻ đẹp chân thật, hiền hòa như được chụp lại từ một chiều thu nơi
thôn dã. Mọi vật chuyển động nhịp nhàng, sóng đôi cùng nhau, hòa vào làm
một. Cùng là đề tài mùa thu, nhưng trong thơ Xuân Diệu không có áo mơ
phai, không có rặng liễu lả lướt mà chỉ có nhánh duyên, cánh chim, bầu trời
xanh ngọc, cảnh vật giản đơn như soạn ra bản nhạc dạo đầu khởi xướng bài
ca thu. Tự nhiên như có mối lương duyên giao hòa thầm kín, mời gọi con
người khám phá, trải lòng.
Bốn câu thơ đầu trong bài "Thơ duyên" mang cấu trúc hoàn chỉnh, gợi tả
cảnh vật mùa thu thơ mộng, độc đáo, không trùng lặp với bất kỳ bài thơ chủ
đề mùa thu nào khác trong văn chương Việt Nam. Qua bức tranh thu ấy,
người đọc cảm nhận được một hồn thơ Xuân Diệu tinh tế, hòa quyện với
thiên nhiên để say đắm trong sự giao hòa. Đó là khát khao giao cảm của nhà
thơ, sự kết duyên của cảnh vật là chất xúc tác cho sự gắn kết của con người.
Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất - Mẫu số 2
Mùa thu trong thơ Xuân Diệu luôn mang một phong vị độc đáo và lãng mạn,
với những tứ thơ mới mẻ, cảm nhận tinh tế và nhẹ nhàng về hồn thu của đất
trời, quê hương xứ sở. Bài thơ "Thơ duyên" là một ví dụ điển hình, nơi cảnh
thu và tình thu được thể hiện qua tâm hồn thơ mộng của một chàng trai đa
tình và tài hoa lãng mạn. Điều này được thể hiện rõ nét ngay từ khổ thơ đầu tiên:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cành me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.
Khổ thơ mở ra một bức tranh toàn cảnh về buổi chiều mùa thu, với đầy đủ
hình ảnh (chiều mộng, nhánh duyên), âm thanh (tiếng chim ríu rít), màu sắc
(xanh ngọc), và sự chuyển động của vạn vật (nơi nơi động tiếng huyền). Từ
gần đến xa, từ thấp đến cao, tất cả đều xôn xao, ríu rít, hòa quyện vào nhau,
tạo nên một âm hưởng sống động của chiều thu.
Chỉ với bốn dòng thơ, Xuân Diệu đã mang đến nhiều từ ngữ mới lạ trong văn
chương thời bấy giờ: chiều mộng, nhánh duyên, và đặc biệt là câu thơ:
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá.
Đã có biết bao thi nhân viết về bầu trời xanh, nhưng hiếm ai cảm nhận được
sắc xanh ngọc của bầu trời đang đổ xuống, tuôn chảy như Xuân Diệu.
Xuân Diệu không chỉ nhìn cảnh vật bằng mắt mà còn cảm nhận bằng cả tâm
hồn, với nỗi lòng dào dạt cảm xúc. Ông không chỉ lắng nghe bằng tai mà còn
đón nhận tất cả âm vang của đất trời bằng toàn bộ "tâm cảm" của mình.
Chính vì thế, ông mới thấy được chiều mộng, nhánh duyên, trời xanh ngọc và
những âm thanh huyền diệu của cuộc sống mà không phải ai cũng nhận ra.
Với tài năng và sự mẫn cảm của mình, Xuân Diệu đã mang đến cho người
đọc một bức tranh thu đẹp, trong sáng và tươi tắn. Đó là sự náo nức, dạt dào
của trời thu và lòng người. Thiên nhiên và sự sống có sự tương giao, hòa
hợp với nhau, thơ mộng và trữ tình.
Buổi chiều là đề tài quen thuộc trong thơ ca, và trong thơ Xuân Diệu cũng vậy.
Buổi chiều thường đi vào văn chương với nỗi buồn quạnh quẽ, thê lương.
Thơ Xuân Diệu cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, "Thơ duyên" là một trong
những bài thơ hiếm hoi viết về buổi chiều mà không chứa đựng nỗi buồn hiu
hắt. Cảnh thu ở đây tươi vui, náo nức, hồn nhiên và ấm áp. Khổ thơ đầu của
"Thơ duyên" đã mang đến cho buổi chiều một gương mặt mới trong văn học
nói chung và trong thơ Xuân Diệu nói riêng.
Khổ thơ đầu tiên của bài "Thơ duyên" đã bộc lộ một cách chân tình lòng yêu
đời, yêu cuộc sống và niềm vui khát khao giao cảm với cuộc đời của một tâm
hồn nhạy cảm và đa cảm như Xuân Diệu.
Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất - Mẫu số 3
Nếu ai đã từng mê đắm trước bức tranh thu vàng của Levitan, hay bâng
khuâng trước hình ảnh con nai vàng ngơ ngác trong rừng thu của Lưu Trọng
Lư, thì chắc chắn không thể không xao xuyến trước khung cảnh chiều thu thơ
mộng mà Xuân Diệu vẽ nên trong bài thơ "Thơ duyên":
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cành me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền.
"Thơ duyên" có thể hiểu là nhân duyên giữa con người, cũng có thể là sự gắn
bó kỳ diệu giữa đất trời và vạn vật. Mùa thu hiện ra trong thơ Xuân Diệu thật
mộng mơ và hữu tình qua sự hài hòa này:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Trong đôi mắt của thi sĩ đa tình, chiều mùa thu biến thành "chiều mộng". Vẻ
đẹp ấy mang đến cảm giác êm đềm, lãng mạn, khiến cả những cành cây vô
tri cũng trở thành "nhánh duyên". Vạn vật hòa quyện vào nhau, tạo nên một
sự "hòa thơ". Cách sử dụng từ ngữ mới lạ, câu thơ vừa tả cảnh vừa đậm tình,
đem lại cảm giác ảo mộng. Bước đi trong chiều mộng, trong không gian êm
đềm nghe tiếng chim ríu rít đùa vui. Cảnh tượng hiện ra thật thanh bình, thơ
mộng, tạo thành một niềm vui dịu dàng và ấm áp.
Trong hai câu thơ đầu, nhà thơ đã tài tình và khéo léo vẽ nên bức tranh thu
đầy nhạc tính: khúc nhạc khai mạc là những nốt trầm du dương, êm nhẹ làm
cho khung cảnh thêm dịu dàng. Nhà thơ ghi lại những hình ảnh đậm màu sắc:
từ nhánh cây xanh đến sắc trời "xanh ngọc" tươi trẻ. Dưới mặt đất, vạn vật hòa cùng khúc hoan ca:
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá.
"Đổ" là động từ làm cho cảnh như thật mà như mộng. Màu xanh ngọc của
sắc thu và hồn thu. Trên vòm me là bầu trời, hòa lẫn cùng màu xanh của lá
non, quanh vòm me là mùa thu. Tất cả như cùng sóng đôi, cùng bước đi,
cùng hòa mình trong cảnh sắc đẹp thu thơ mộng. Và thi sĩ cũng thẫn thờ
trước vẻ đẹp của thiên nhiên, bỗng cất lên một tiếng ngợi ca:
Thu đến, nơi nơi động tiếng huyền
Trong giây phút đầu tiên của mùa thu, cả không gian dịu dàng trong ánh nắng
tinh khôi, màu xanh tươi mới, trinh nguyên chan hòa với khúc nhạc du dương.
Thiên nhiên cất lên bản giao hưởng của tiếng chim, tiếng đàn từ xa vọng lại.
Xuân Diệu muốn khẳng định một lần nữa: mùa thu đã đến rồi và hưởng thụ
mùa thu là lắng nghe sự chuyển động của đất trời. Sự chuyển động ấy diễn
ra rất khẽ khàng, là một sự "hòa thơ", cảnh vật như cùng nhau dạo khúc ca
duyên, sóng đôi cùng nhau, hòa quyện cùng nhau. Đất trời giao hòa gắn bó:
"chiều mộng" đi cùng "nhánh duyên", "cây me" hòa duyên cùng "chim", ánh
sáng đan vào muôn sắc lá… Cảnh thu hài hòa đường nét, màu sắc tươi sáng,
dịu dàng, tạo nên bức tranh thu thơ mộng, tuyệt mỹ. Nhân vật trữ tình là
người thi sĩ cảm nhận thiên nhiên bằng tất cả giác quan: chiều mộng êm dịu
tác động đến xúc giác, thị giác, thính giác.
Chỉ với bốn câu thơ, Xuân Diệu đã phác họa nên bức tranh thu thơ mộng,
huyền ảo, vẻ đẹp chân thật, hiền hậu như được chụp lại từ một chiều thu nơi
thôn dã. Mọi vật chuyển động nhịp nhàng, sóng đôi cùng nhau, hòa vào làm
một. Cùng là đề tài mùa thu, nhưng trong thơ Xuân Diệu không có áo mơ
phai, không có rặng liễu lả lướt mà chỉ có nhánh duyên, cánh chim, bầu trời
xanh ngọc, cảnh vật giản đơn như soạn ra bản nhạc dạo đầu khởi xướng bài
ca thu. Thiên nhiên như có mối lương duyên giao hòa thầm kín, mời gọi con
người khám phá, trải lòng.
Qua đây, chúng ta nhận thấy bốn câu thơ đầu trong bài "Thơ duyên" có cấu
trúc hoàn chỉnh, gợi tả cảnh vật mùa thu thơ mộng, độc đáo, không trùng lặp
với bất cứ bài thơ chủ đề mùa thu nào khác trong văn chương Việt Nam. Qua
bức tranh thu ấy, người đọc cảm nhận được hồn thơ Xuân Diệu tinh tế, hòa
quyện với thiên nhiên để say đắm trong sự giao hòa. Đó là khát khao giao
cảm của nhà thơ, sự kết duyên của cảnh vật là chất xúc tác cho sự gắn kết của con người.
Document Outline

  • Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất
    • Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất -
    • Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất -
    • Phân tích khổ 1 bài Thơ duyên chọn lọc hay nhất -