Tả bác đưa thư | Tập làm văn 5 kết nối tri thức

Ngày nay, khi công nghệ điện thoại đang dần thay thế những vật dụng quen thuộc như thư tay thế nhưng hình ảnh của bác đưa thư cần mẫn với công việc thì luôn luôn còn mãi trong tâm trí những đứa trẻ như chúng em. Bác đưa thư của khu nhà em năm này hơn năm mươi tuổi. Tài liệu giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao. Mời đọc đón xem!

Chủ đề:

Tập làm văn 5 717 tài liệu

Môn:

Tiếng Việt 5 1.2 K tài liệu

Thông tin:
5 trang 4 tháng trước

Bình luận

Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận.

Tả bác đưa thư | Tập làm văn 5 kết nối tri thức

Ngày nay, khi công nghệ điện thoại đang dần thay thế những vật dụng quen thuộc như thư tay thế nhưng hình ảnh của bác đưa thư cần mẫn với công việc thì luôn luôn còn mãi trong tâm trí những đứa trẻ như chúng em. Bác đưa thư của khu nhà em năm này hơn năm mươi tuổi. Tài liệu giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao. Mời đọc đón xem!

24 12 lượt tải Tải xuống
Dàn ý tả bác đưa thư
1. Mở bài:
Em thường gặp bác đưa thư vào những buổi chiều.
2. Thân bài:
a) Ngoại hình:
Ngoài năm mươi tuổi.
Vóc người tầm thước.
Khuôn mặt vuông vức, quai hàm bạnh.
Mái tóc điểm bạc.
Đôi mắt sáng.
Đôi tay rám nắng, chai sần.
Thường đi chiếc xe đạp màu đen.
Thường mặc bộ quần áo ka ki màu xám.
Vai mang túi xách đựng một số phong bì thư.
b) Tính tình, hoạt động:
Vui tính, cởi mở với người nhận thư.
Nhiệt tình trong công việc đưa thư.
Có trách nhiệm trong công việc được giao.
3. Kết bài:
Em rất kính trọng và biết ơn bác đưa thư.
Bác như sợi dây vô hình nôi thông tin của con người.
Tả bác đưa thư - Mẫu 1
Ngày nay, khi công nghệ điện thoại đang dần thay thế những vật dụng quen thuộc
như thư tay thế nhưng hình ảnh của bác đưa thư cần mẫn với công việc thì luôn
luôn còn mãi trong tâm trí những đứa trẻ như chúng em.
Bác đưa thư của khu nhà em năm này hơn năm mươi tuổi. Khuôn mặt của bác
vuông chữ điền với những nếp nhăn cùng màu da bánh mật sạm nắng gió. Thế
nhưng, trên khuôn mặt ấy lúc nào cũng ánh lên một nụ cười thật tươi. Bác thường
chạy xe khắp các con phố lớn nhỏ ở khu nhà em giao thư và bưu phẩm cho mọi
người dù bất kì thời tiết nào. Có lẽ vì vậy, đôi tay của bác đầy những nốt chai sần
và bị cháy nắng nữa. Bác có dáng người khá cao và gầy, hẳn là công việc vất vả
khiến bác gặp nhiều mệt mỏi đây mà.
Mỗi lần bắt gặp bác đang làm công việc của mình, em đều thấy bác mặc một bộ
quần áo màu xanh lam đậm, đạp một chiếc xe đạp đã cũ kĩ. Trên đầu bác là chiếc
mũ cối màu xanh lá cây. Nghe mẹ em kể, ngày xưa bác từng làm công nhân ở vùng
mỏ Quảng Ninh, nhưng sau này, bác trở về quê hương, nhận công việc giao thư
cho mọi người này. Trên chiếc xe của bác là chiếc chuông kêu kính cong nghe rất
vui tai. Bác luôn mang bên mình một túi to đựng đầy những lá thư và bưu phẩm
của mọi người trong xóm. Nhà ai mà nghe thấy tiếng chuông đầu ngõ là biết ngay
nhà mình có thư và bưu phẩm. Tiếng chuông ở xe của bác là dấu hiệu báo hiệu cho
mọi người mà.
Bác đưa thư của khu nhà em cũng rất vui tính và thường hay giúp đỡ người khác
nữa. Nhà bác ở gần với nhà em vậy nên vào mỗi ngày nghỉ, tụi trẻ con chúng em
thường xuyên chạy sang nhà bác để bác khao những trái cây ngon lành hay nghe
những câu chuyện kể về cuộc sống của bác. Bác kể chuyện rất hay nên mấy đứa
chúng em vô cùng thích thú. Bác cũng thường giúp đỡ mọi người, nhất là những
người già. Không biết bao nhiêu lần em đã bắt gặp bác đang giúp đỡ những cụ già
trong xóm.
Không chỉ là người vui tính, nhiệt tình, bác còn là một người vô cùng tận tụy và
trách nhiệm với công việc của mình. Bất kể trời nắng hay mưa, bác đều đi khắp các
con phố trong khu, giao tận tay người nhận thư từ và bưu phẩm của họ. Em chưa
từng thấy một ngày bác nghỉ công việc của mình. Nếu chưa thể giao được, bác đến
lần hai, lần ba chỉ để chắc chắn thư đã đến tay người nhận rồi.
Em vô cùng yêu kính bác đưa thư. Em mong sao bác sẽ luôn khỏe mạnh và đồng
hành cùng với công việc của mình.
Tả bác đưa thư - Mẫu 2
Những buổi chiều, trên đường đi học về, em thường gặp bác đưa thư.
Vóc người bác cao lớn, khuôn mặt xương xương. Hợp với khuôn mặt hiền từ của
bác là đôi mắt sâu và sáng. Đôi mắt ấy tỏa ra một nguồn sáng rất đặc biệt khi bác
làm những công việc trao thư. Không biết năm nay bác bao nhiêu tuổi đời? Bao
nhiêu tuổi nghề? Nhìn mái tóc điểm bạc và nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán tôi
đoán bác đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy thế, chân bác trông rắn rỏi, đi lại nhanh
nhẹn. Đôi bàn tay chai sần, rám nắng.
Mỗi lần thấy chúng tôi đi học về, bác dừng lại bên vệ đường để hỏi địa chỉ, chúng
tôi thường xúm xít bên bác. Tôi thường nhìn kĩ bộ trang phục màu xám mà bác
đang mặc, có lẽ vì dòng chữ “Bưu chính viễn thông” ở phù hiệu gắn trên vai áo của
bác đã làm tôi tò mò, chú ý. Bác rất vui tính, hay trò chuyện cùng chúng tôi. Khi
tìm đúng địa chỉ, bác lấy trong cái túi vải những phong bì thư, bác xem tỉ mỉ để
khỏi nhầm địa chỉ rồi trao cho chủ nhân. Bác thật cởi mở với người nhận thư, có
trách nhiệm với công việc của mình. Đưa thư xong, bác chào mọi người rồi tiếp tục
với công việc đưa thư. Không biết bác đã đi đến bao nhiêu nhà? Đạp xe đi biết bao
nhiêu cây số? Đi hết bao nhiêu giờ mới hết chồng thư trong túi xách? Tôi chỉ biết
một điều: Bác thật tận tụy với nghề, tận tâm với công việc và không hề ngại gian
khó trong mọi việc được giao.
Tôi rất kính trọng bác đưa thư. Bác như sợi dây vô hình nối thông tin của con
người. Tôi mong bác gặp thuận lợi trong công việc hằng ngày.
Tả bác đưa thư - Mẫu 3
Nhà tôi nằm trong khe núi sâu cạnh Trường Thành cổ. Ở đây dân cư thưa thớt, giao
thông bất tiện. Vào mùa hè, những trận mưa to thường khiến con đường duy nhất
vào khe núi bị xói lở; đến mùa đông, tuyết trắng phủ đầy lối đi quanh co. Tôi ngồi
cạnh cửa sổ, ngắm những bông tuyết trắng xóa đang bay trong không trung rồi nhẹ
nhàng đáp xuống ngọn cây, mái nhà, lòng đường. Khắp nơi trắng một màu tuyết.
Lòng tôi chợt lo lắng: không biết bức thư thông báo kết quả của cuộc thi viết văn
“Tài năng trẻ” có đến kịp không; chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày trao giải rồi!
Ngoài trời, tuyết rơi ngày một nhiều. Thời tiết xấu thế này thì chim chóc, muông
thủ còn tìm chỗ trú ẩn huống chi con người. Nghĩ vậy, lòng tôi càng như lửa đốt.
Nhưng kìa, thấp thoáng một bóng người đang loạng choạng bước từng bước trên
con đường núi ngoằn ngoèo. Người đó đi về phía nhà tôi. Khoảng cách càng gần,
bộ đồng phục màu xanh quen thuộc càng hiện rõ. Ô, đó chẳng phải là bác lữ nhân
viên bưu chính của xã đó sao? Hôm nay trên cổ bác còn quàng thêm một chiếc
khăn len màu trắng.
Lòng hồi hộp, tôi mặc vội một chiếc áo khoác rồi mở cửa chạy ra ngoài. Ngoài trời
gió tuyết gào thét ù ù. Gió táp vào mặt khiến tôi cảm thấy tê buốt như kim châm.
Không chịu được cái lạnh, tôi rụt đầu sâu vào lớp áo ấm. Những hàng cây bên
đường dường như cũng đang gồng mình chống chọi với cơn gió bấc lạnh giá để
đứng vững. Các cành cây nghiêng ngả trong gió. Thỉnh thoảng, tôi còn nghe tiếng
cành cây gãy nứt. Gắng sức vượt qua khoảng sân ngập tuyết đến tận đầu gối, tôi
đến gần bác Lữ. Thấy tôi, bác lấy từ trong túi xách ra một lá thư phẳng phiu, đưa
cho tôi và nói: “Thư của cháu đây, chắc đợi sốt ruột rỗi hả?”
Tôi đưa hai tay đón lấy bức thư, cảm ơn bác rồi mở ra ngay. Vừa đọc sơ qua nội
dung bức thư, tôi sung sướng mỉm cười. Bác Lữ thấy vậy bèn hỏi: “ cháu
chuyện gì mà vui thế?” Tôi phấn khởi khoe với bác: “Cháu đoạt giải nhì trong cuộc
thi viết văn “Tài năng trẻ’. Vài ngày nữa sẽ có xe đến đón cháu ra thành phố nhận
phần thưởng.” Bác Lữ khen: “Ôi, cháu giỏi quá! Cháu hãy cố gắng học hành chăm
chỉ để sau này lớn lên góp phần xây dựng quê hương nhé!” Tôi ngước mắt nhìn
bác, trả lời: “Dạ!”; thấy gương mặt bác đỏ ửng vì rét, tôi bèn mời: “Bác ơi, cháu
mời bác vào nhà cháu uống tách trà nóng cho đỡ lạnh.” Bác Lữ cười, đáp: “Cám
ơn cháu, cháu thật tốt bụng, nhưng còn nhiều người khác đang đợi bác đem thư tới.
Khi nào rảnh, bác nhất định sẽ ghé nhà cháu chơi.” Nói xong, bác Lữ tiếp tục theo
con đường nhỏ đi sâu vào trong khe núi, để lại những dấu chân in thành một vệt
dài trên nền tuyết trắng. Tôi nhìn theo bóng bác, trong lòng bỗng thấy cảm phục
bác biết bao!
Mùa đông khiến sông suối đóng băng và mọi người rét buốt, những bác Lữ như
mặt trời ấm áp, từng chút xóa tan mùa đông lạnh giá bằng những bức thư…
| 1/5

Preview text:

Dàn ý tả bác đưa thư

1. Mở bài:

  • Em thường gặp bác đưa thư vào những buổi chiều.

2. Thân bài:

a) Ngoại hình:

  • Ngoài năm mươi tuổi.
  • Vóc người tầm thước.
  • Khuôn mặt vuông vức, quai hàm bạnh.
  • Mái tóc điểm bạc.
  • Đôi mắt sáng.
  • Đôi tay rám nắng, chai sần.
  • Thường đi chiếc xe đạp màu đen.
  • Thường mặc bộ quần áo ka ki màu xám.
  • Vai mang túi xách đựng một số phong bì thư.

b) Tính tình, hoạt động:

  • Vui tính, cởi mở với người nhận thư.
  • Nhiệt tình trong công việc đưa thư.
  • Có trách nhiệm trong công việc được giao.

3. Kết bài:

  • Em rất kính trọng và biết ơn bác đưa thư.
  • Bác như sợi dây vô hình nôi thông tin của con người.

Tả bác đưa thư - Mẫu 1

Bác đưa thư

Ngày nay, khi công nghệ điện thoại đang dần thay thế những vật dụng quen thuộc như thư tay thế nhưng hình ảnh của bác đưa thư cần mẫn với công việc thì luôn luôn còn mãi trong tâm trí những đứa trẻ như chúng em.

Bác đưa thư của khu nhà em năm này hơn năm mươi tuổi. Khuôn mặt của bác vuông chữ điền với những nếp nhăn cùng màu da bánh mật sạm nắng gió. Thế nhưng, trên khuôn mặt ấy lúc nào cũng ánh lên một nụ cười thật tươi. Bác thường chạy xe khắp các con phố lớn nhỏ ở khu nhà em giao thư và bưu phẩm cho mọi người dù bất kì thời tiết nào. Có lẽ vì vậy, đôi tay của bác đầy những nốt chai sần và bị cháy nắng nữa. Bác có dáng người khá cao và gầy, hẳn là công việc vất vả khiến bác gặp nhiều mệt mỏi đây mà.

Mỗi lần bắt gặp bác đang làm công việc của mình, em đều thấy bác mặc một bộ quần áo màu xanh lam đậm, đạp một chiếc xe đạp đã cũ kĩ. Trên đầu bác là chiếc mũ cối màu xanh lá cây. Nghe mẹ em kể, ngày xưa bác từng làm công nhân ở vùng mỏ Quảng Ninh, nhưng sau này, bác trở về quê hương, nhận công việc giao thư cho mọi người này. Trên chiếc xe của bác là chiếc chuông kêu kính cong nghe rất vui tai. Bác luôn mang bên mình một túi to đựng đầy những lá thư và bưu phẩm của mọi người trong xóm. Nhà ai mà nghe thấy tiếng chuông đầu ngõ là biết ngay nhà mình có thư và bưu phẩm. Tiếng chuông ở xe của bác là dấu hiệu báo hiệu cho mọi người mà.

Bác đưa thư của khu nhà em cũng rất vui tính và thường hay giúp đỡ người khác nữa. Nhà bác ở gần với nhà em vậy nên vào mỗi ngày nghỉ, tụi trẻ con chúng em thường xuyên chạy sang nhà bác để bác khao những trái cây ngon lành hay nghe những câu chuyện kể về cuộc sống của bác. Bác kể chuyện rất hay nên mấy đứa chúng em vô cùng thích thú. Bác cũng thường giúp đỡ mọi người, nhất là những người già. Không biết bao nhiêu lần em đã bắt gặp bác đang giúp đỡ những cụ già trong xóm.

Không chỉ là người vui tính, nhiệt tình, bác còn là một người vô cùng tận tụy và có trách nhiệm với công việc của mình. Bất kể trời nắng hay mưa, bác đều đi khắp các con phố trong khu, giao tận tay người nhận thư từ và bưu phẩm của họ. Em chưa từng thấy một ngày bác nghỉ công việc của mình. Nếu chưa thể giao được, bác đến lần hai, lần ba chỉ để chắc chắn thư đã đến tay người nhận rồi.

Em vô cùng yêu kính bác đưa thư. Em mong sao bác sẽ luôn khỏe mạnh và đồng hành cùng với công việc của mình.

Tả bác đưa thư - Mẫu 2

Những buổi chiều, trên đường đi học về, em thường gặp bác đưa thư.

Vóc người bác cao lớn, khuôn mặt xương xương. Hợp với khuôn mặt hiền từ của bác là đôi mắt sâu và sáng. Đôi mắt ấy tỏa ra một nguồn sáng rất đặc biệt khi bác làm những công việc trao thư. Không biết năm nay bác bao nhiêu tuổi đời? Bao nhiêu tuổi nghề? Nhìn mái tóc điểm bạc và nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán tôi đoán bác đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy thế, chân bác trông rắn rỏi, đi lại nhanh nhẹn. Đôi bàn tay chai sần, rám nắng.

Mỗi lần thấy chúng tôi đi học về, bác dừng lại bên vệ đường để hỏi địa chỉ, chúng tôi thường xúm xít bên bác. Tôi thường nhìn kĩ bộ trang phục màu xám mà bác đang mặc, có lẽ vì dòng chữ “Bưu chính viễn thông” ở phù hiệu gắn trên vai áo của bác đã làm tôi tò mò, chú ý. Bác rất vui tính, hay trò chuyện cùng chúng tôi. Khi tìm đúng địa chỉ, bác lấy trong cái túi vải những phong bì thư, bác xem tỉ mỉ để khỏi nhầm địa chỉ rồi trao cho chủ nhân. Bác thật cởi mở với người nhận thư, có trách nhiệm với công việc của mình. Đưa thư xong, bác chào mọi người rồi tiếp tục với công việc đưa thư. Không biết bác đã đi đến bao nhiêu nhà? Đạp xe đi biết bao nhiêu cây số? Đi hết bao nhiêu giờ mới hết chồng thư trong túi xách? Tôi chỉ biết một điều: Bác thật tận tụy với nghề, tận tâm với công việc và không hề ngại gian khó trong mọi việc được giao.

Tôi rất kính trọng bác đưa thư. Bác như sợi dây vô hình nối thông tin của con người. Tôi mong bác gặp thuận lợi trong công việc hằng ngày.

Tả bác đưa thư - Mẫu 3

Nhà tôi nằm trong khe núi sâu cạnh Trường Thành cổ. Ở đây dân cư thưa thớt, giao thông bất tiện. Vào mùa hè, những trận mưa to thường khiến con đường duy nhất vào khe núi bị xói lở; đến mùa đông, tuyết trắng phủ đầy lối đi quanh co. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, ngắm những bông tuyết trắng xóa đang bay trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cây, mái nhà, lòng đường. Khắp nơi trắng một màu tuyết. Lòng tôi chợt lo lắng: không biết bức thư thông báo kết quả của cuộc thi viết văn “Tài năng trẻ” có đến kịp không; chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày trao giải rồi!

Ngoài trời, tuyết rơi ngày một nhiều. Thời tiết xấu thế này thì chim chóc, muông thủ còn tìm chỗ trú ẩn huống chi con người. Nghĩ vậy, lòng tôi càng như lửa đốt. Nhưng kìa, thấp thoáng một bóng người đang loạng choạng bước từng bước trên con đường núi ngoằn ngoèo. Người đó đi về phía nhà tôi. Khoảng cách càng gần, bộ đồng phục màu xanh quen thuộc càng hiện rõ. Ô, đó chẳng phải là bác lữ nhân viên bưu chính của xã đó sao? Hôm nay trên cổ bác còn quàng thêm một chiếc khăn len màu trắng.

Lòng hồi hộp, tôi mặc vội một chiếc áo khoác rồi mở cửa chạy ra ngoài. Ngoài trời gió tuyết gào thét ù ù. Gió táp vào mặt khiến tôi cảm thấy tê buốt như kim châm. Không chịu được cái lạnh, tôi rụt đầu sâu vào lớp áo ấm. Những hàng cây bên đường dường như cũng đang gồng mình chống chọi với cơn gió bấc lạnh giá để đứng vững. Các cành cây nghiêng ngả trong gió. Thỉnh thoảng, tôi còn nghe tiếng cành cây gãy nứt. Gắng sức vượt qua khoảng sân ngập tuyết đến tận đầu gối, tôi đến gần bác Lữ. Thấy tôi, bác lấy từ trong túi xách ra một lá thư phẳng phiu, đưa cho tôi và nói: “Thư của cháu đây, chắc đợi sốt ruột rỗi hả?”

Tôi đưa hai tay đón lấy bức thư, cảm ơn bác rồi mở ra ngay. Vừa đọc sơ qua nội dung bức thư, tôi sung sướng mỉm cười. Bác Lữ thấy vậy bèn hỏi: “ cháu có chuyện gì mà vui thế?” Tôi phấn khởi khoe với bác: “Cháu đoạt giải nhì trong cuộc thi viết văn “Tài năng trẻ’. Vài ngày nữa sẽ có xe đến đón cháu ra thành phố nhận phần thưởng.” Bác Lữ khen: “Ôi, cháu giỏi quá! Cháu hãy cố gắng học hành chăm chỉ để sau này lớn lên góp phần xây dựng quê hương nhé!” Tôi ngước mắt nhìn bác, trả lời: “Dạ!”; thấy gương mặt bác đỏ ửng vì rét, tôi bèn mời: “Bác ơi, cháu mời bác vào nhà cháu uống tách trà nóng cho đỡ lạnh.” Bác Lữ cười, đáp: “Cám ơn cháu, cháu thật tốt bụng, nhưng còn nhiều người khác đang đợi bác đem thư tới. Khi nào rảnh, bác nhất định sẽ ghé nhà cháu chơi.” Nói xong, bác Lữ tiếp tục theo con đường nhỏ đi sâu vào trong khe núi, để lại những dấu chân in thành một vệt dài trên nền tuyết trắng. Tôi nhìn theo bóng bác, trong lòng bỗng thấy cảm phục bác biết bao!

Mùa đông khiến sông suối đóng băng và mọi người rét buốt, những bác Lữ như mặt trời ấm áp, từng chút xóa tan mùa đông lạnh giá bằng những bức thư…