-
Thông tin
-
Hỏi đáp
Tập làm văn lớp 5: Kể một kỉ niệm về thầy giáo hoặc cô giáo của em
Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha". Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Tập làm văn 5 482 tài liệu
Tiếng Việt 5 0.9 K tài liệu
Tập làm văn lớp 5: Kể một kỉ niệm về thầy giáo hoặc cô giáo của em
Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha". Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Chủ đề: Tập làm văn 5 482 tài liệu
Môn: Tiếng Việt 5 0.9 K tài liệu
Thông tin:
Tác giả:
Tài liệu khác của Tiếng Việt 5
Preview text:
Dàn ý Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy, cô giáo của em Dàn ý 1 1. Mở bài:
● Giới thiệu về thầy/cô giáo mà em muốn nhắc đến.
● Dẫn dắt và giới thiệu về kỉ niệm cùng thầy/cô giáo đó mà em nhớ mãi không quên. 2. Thân bài:
- Giới thiệu về bối cảnh xảy ra kỉ niệm:
● Thời gian (buổi sáng, khi vừa đến lớp, lúc tan học, nghỉ hè, buổi khai giảng,...).
● Địa điểm (trong lớp học, trên sân trường, trên đường đi học,...).
● Những người tham gia, liên quan.
- Lần lượt kể lại các sự việc theo trình tự thời gian.
- Nêu suy nghĩ, cảm nhận của em về những sự việc xảy ra. Giải thích lí do đó là kỉ
niệm mà em nhớ mãi không quên.
- Bài học em rút ra được sau kỉ niệm đó. 3. Kết bài:
● Khẳng định lại cảm xúc, suy nghĩ của em về kỉ niệm đã nêu và về thầy/cô giáo đó. Dàn ý 2 I. Mở bài
● Giới thiệu về ngày đi học đầu tiên đáng ghi nhớ.
● Cảm xúc, ấn tượng chung II. Thân bài
1. Chuẩn bị tới trường
● Cảnh sắc thiên nhiên, tâm trạng (miêu tả cảnh và miêu tả nội tâm)
● Chuẩn bị đến trường: Bút thước, sách vở, các đồ dùng khác
● Trên đường đi tới trường: Cảnh vật, tâm trạng, bạn bè 2. Tới trường
● Cảnh ngôi trường: Cổng trường, sân trường, không khí náo nức, đông vui
● Lớp học: Phòng học mới, cô giáo, bạn bè, đồ dùng trong lớp.
● Tâm trạng, cảm xúc trước những điều mới lạ.
3. Sự việc gây ấn tượng
● Cô giáo, một vài bạn trong lớp
● Sự việc hoặc người bạn cùng bàn đáng ghi nhớ. ● Bài học đầu tiên III. Kết bài
● Ý nghĩa của trường lớp đối với tuổi thơ.
● Ấn tượng, cảm xúc sâu sắc của bản thân, lời tự hứa
Kể một kỉ niệm về thầy giáo của em
Kể về thầy giáo - Mẫu 1
Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu
học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha".
Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.
Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học
lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay
trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù
thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời.
Các chữ cái a, ă, â,... chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó
như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà
lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: "Thật là ngược đời". Một hôm,
khi tới giờ tập viết - tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp
nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái.
Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng
thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.
Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:
- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy
hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết
định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói
ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết
và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:
- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:
- Thăng em, em có chuyện gì thế?
Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ.
Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:
- Thưa th...â...ầy, chuyện ngày hôm qua em...
- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao? Em bật khóc:
- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót
bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của ... bàn tay trái ạ.
Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát
sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:
- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần
mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi,
em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.
Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với
lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.
Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ
có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi
theo em đến suốt cuộc đời.
Kể về thầy giáo - Mẫu 2
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo
cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ
của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc
về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm
của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các
học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy
cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi
trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn
tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh.
Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: Chào các
con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu
học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về
một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà
cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng
chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy
phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ
để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ
không, một vài bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ
khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho
chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi
người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân
trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy
nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những
bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi
dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ
thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất
từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn
thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền
chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ
vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không
sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: “Thành, sao
con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an
ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy
về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi
với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá
nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo.... thầy
giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối
hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người
thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt,
có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
Kể về thầy giáo - Mẫu 3
Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và
bạn bè khen ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô
cùng. Chuyện là thế này:
Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần
thầy yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè
trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường
lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là
thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ
và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.
Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài.
Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay,
sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em
ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc
nhở: Kìa, chép đề đi chứ!
Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì
mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.
Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các
bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn
thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng.
Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ?
Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý...
Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp
bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần
chục bài bị điểm kém cơ mà!
Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy em làm lại bài rồi lấy bút đỏ ghi điểm 8 theo nét
chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc thầy giáo yêu cầu xem lại bài mà em
lạnh cả người. May sao, mọi chuyện rồi cũng trôi qua và tưởng chừng em đã quên bẵng chuyện ấy.
Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Những tràng vỗ tay, những lời khen
ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ... Tất cả những điều ấy vô tình
khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong em. Em không xứng đáng. Em muốn nói lên sự
thật xấu xa ấy nhưng không đủ can đảm.
Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên đó.
Giờ em kể lại chuyện này mà lòng chưa hết day dứt. Mong thầy cô, cha mẹ và các
bạn tha thứ cho em. Em hứa không bao giờ mắc lỗi lầm đó nữa.
Kể về thầy giáo - Mẫu 4
Trong tuổi học sinh của mỗi chúng ta, ai cũng có những kỷ niệm không thể nào quên
với thầy cô giáo cũ đã từng dạy dỗ mình. Đó là những kỷ niệm gắn bó, những kỷ
niệm thiêng liêng khắc sâu trong trái tim trí nhớ của mỗi chúng ta, theo chúng ta tới
suốt cuộc đời của mình.
Với tôi, tôi có một kỷ niệm không bao giờ có thể phai mờ, một kỷ niệm sâu sắc suốt
đời không thể quên với người thầy đáng kính nhất của cuộc đời mình. Thầy không
chỉ là người thầy dạy dỗ tôi con chữ, trí tuệ mà còn là người cha dìu dắt tôi trong
những ngày bỡ ngỡ tới trường, trong lúc còn ngơ ngác chưa hiểu hiểu sự đời.
Đó chính là thầy giáo dạy tôi những năm tiểu học. Một kỷ niệm vô cùng đẹp về thầy
giáo chủ nhiệm của mình, khi tôi lần đầu ngây thơ, ngỡ ngàng bước chân vào lớp
một với biết bao nhiêu lạ lẫm, mới mẻ, biết bao cảm xúc bồi hồi, khi tất cả với tôi đều
mới mẻ, thầy cô giáo mới, bạn bè mới…
Trong ngày trọng đại của đời mình, sau khi lễ khai giảng kết thúc tất cả học sinh đều
được phân công về lớp của mình để học buổi học đầu tiên. Một buổi học vô cùng ý
nghĩa. Và để gặp gỡ trao đổi với giáo viên chủ nhiệm làm quen với bạn bè của mình,
ngôi nhà mới sẽ theo chúng ta trong những năm tiểu học.
Khi thầy Hoàn bước vào, trông dáng người nhanh nhẹn hoạt bát của thầy, nhìn nụ
cười ấm áp ấy tự dưng tôi có cảm giác thầy thật gần gũi thân thuộc tựa như ba mình
ở nhà. Trên mái tóc thầy đã có đôi sợi bạc, thể hiện sự nhọc nhằn của thời gian sương gió.
Khuôn mặt thầy vô cùng quắc thước, trên bàn tay cầm phấn có nhiều nếp năm thể
hiện việc thầy phải vất vả vì học sinh nhiều.
Thầy bước đi trên bục giảng, tự giới thiệu về mình, rồi ra hiệu cho chúng tôi giữ trật
tự, thầy kể về những điểm thầy thích những gì thầy mong chờ ở chúng tôi. Thầy
cũng sẽ là thầy giáo chủ nhiệm chúng tôi trong năm năm tiểu học.
Giọng thầy du dương ấm áp cho chúng tôi một cảm giác vô cùng gần gũi thân thuộc,
trong ngày đầu tiên tới trường tôi luôn ấn tượng bởi vẻ gần gũi giản dị thân thiện của
thầy, khác hẳn với những gì tôi thường tưởng tượng về thầy cô giáo ở trường tiểu
học nghiêm nghị, xa cách. Sau khi thầy bắt đầu viết những chữ cái đầu tiên để đưa
chúng tôi vào một thế giới mới thì cũng là lúc tôi biết tới chữ viết trong cuộc đời mình.
Tôi mở vở bắt đầu cầm bút, tô theo nét vẽ có sẵn trong cuốn tập tô, những chữ viết
đầu tiên run run, khiến tôi vô cùng lo lắng, xiên xẹo. Tôi sợ mình sẽ bị thầy mắng
nên nét chữ càng quýnh quáng lại với nhau.
Thấy vậy, thầy Hoàn vội vàng tới và nắm lấy tay tôi rồi từ từ đưa tay tôi theo nét chữ
khiến tôi tự tin hơn hẳn, những chữ viết sau dần dần đẹp hơn, rồi cho tới khi tôi tự
tin viết thì thầy mới buông bàn tay tôi ra.
Nhìn khuôn mặt phúc hậu của thầy khiến tôi vô cùng cảm thấy ấm áp, nó thật gần
gũi và thân thiết biết bao, khuôn mặt đó cứ bên cạnh tôi cho cả khi ngủ nó cũng vào trong giấc mơ của tôi.
Buổi học đầu tiên của tôi với người thầy đáng kính mà tôi không bao giờ quên đó
chính là thầy Hoàn, người đã dạy cho tôi những nét chữ đầu đời biến tôi từ một kẻ
không biết gì thành một con người cái gì cũng biết.
Công lao trời biển của thầy tôi luôn ghi khắc trong tim không bao giờ quên. Nó cũng
giống như câu danh ngôn “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài”
mà thầy đã tặng chúng tôi trước khi chia tay mái trường tiểu học thân thương đó.
Kể về thầy giáo - Mẫu 5
Thầy Hùng - giáo viên dạy môn Toán của em hồi lớp 3 là một người giáo viên tuyệt vời.
Năm học đó, em vẫn là một cậu bé ham chơi và nghịch ngợm. Tuy được thầy cô
nhận xét là thông minh, nhưng do tính bộp chộp, ẩu đoảng và em thường phạm
những sai lầm nhỏ nhặt. Điều đó đã duy trì cho đến khi em gặp thầy Hùng. Biết
khuyết điểm của em, thầy đã dùng những phương pháp vừa mềm mỏng lại cứng
rắn để em phải thay đổi bản thân. Thầy thường xuyên gọi em lên bảng giải các bài
toán nhỏ, và các đề kiểm tra 15 phút của lớp cũng trở thành một bài toán lớn. Điều
đó đồng nghĩa với việc, nếu em sai sót một lỗi nhỏ thì sẽ bị điểm kém cả bài. Điều
đó đối với một học sinh thì thật là đáng sợ. Em và một số bạn có tính bộp chột và ẩu
khi làm bài, ít khi dò lại bài trước khi nộp đều bắt đầu nhận thức lại sai lầm của bản
thân. Từ lúc ấy, em dần trở nên nghiêm túc và cẩn thận hơn khi làm bài. Em luôn
đọc đề thật kĩ, nhẩm tính từ tốn và viết phép tính ra giấy nháp. Hành động ấy đã trở
thành một thói quen, giúp em cẩn thận hơn trong học tập. Em có được sự thay đổi
ấy, một phần lớn là nhờ phương pháp của thầy Hùng.
Cuối năm em học lớp 3, thầy Hùng chuyển công tác về một ngôi trường khác. Tuy
đã xa thầy, nhưng sự biết ơn và kính yêu em dành cho thầy thì vẫn luôn còn mãi.
Kể về thầy giáo - Mẫu 6
Sau vài tháng trời dày công chăm sóc, luống hoa đồng tiền mà em tự tay trồng đã ra
hoa. Sáng nay, em cẩn thận hái các bông hoa đó, gói lại bằng giấy màu để đem đến
tặng thầy giáo đầu tiên của mình.
Người thầy giáo đó là thầy Minh - giáo viên chủ nhiệm của em hồi lớp 1. Năm đó là
năm học đầu tiên của em và cũng là năm cuối cùng trong sự nghiệp dạy học của
thầy. Em vẫn nhớ rõ dáng vẻ của thầy năm đó. Thầy Minh hơi thấp, khá mập mạp
với cái bụng to như ông địa. Mái tóc của thầy dày và xoăn tít, lấm tấm muối tiêu.
Khuôn mặt thầy to tròn phúc hậu, rất hay cười làm híp híp đôi mắt bé xíu lại. Giọng
thầy ấm áp và trầm bổng, tràn ngập sự yêu thương dành cho chúng em. Bàn tay
thầy to và nóng rực như lò sưởi. Khi thầy cầm tay em tập cho em nắn nót từng dòng
chữ một, cảm giác cứ như đang được ông dạy viết vậy. Những giờ kể chuyện, giờ
học toán, học vẽ của lớp em đều được thầy dạy dỗ. Thầy đồng hành cùng chúng em
qua những buổi học ngô nghê đầu tiên, chỉ dạy cho chúng em những bài học về sự
chăm chỉ, cố gắng và ngoan ngoãn. Tất cả mọi điều mà thầy làm đều xuất phát từ
tình yêu thương dành cho học sinh của mình.
Kết thúc năm học ấy, chúng em tạm biệt thầy về nghỉ hưu. Cũng từ năm đó, mỗi khi
mùa hiến chương về đến, em sẽ lại mang bó hoa tươi thắm do tự tay em trồng đến tặng thầy.
Kể một kỉ niệm về cô giáo của em
Kể về cô giáo - Mẫu 1
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không m ướt xanh
mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Ấn tượng nhất ở cô
là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi
của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên...
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng
chữ "My pen" lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà
duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay...
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở
cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng
không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở
hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình...
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy
chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục
ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống
đất không... Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp
tr ưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có
điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào... Cô yên lặng ngồi xuống ghế.
Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
- Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
- Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi
ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò
trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trư ờng, chỉ một cái gật đầu của cô
lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra...Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê
cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa...Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng...Tôi
oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn... Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp
im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua...
Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi
xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
- Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi
đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn
dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng...Ra chơi hôm ấy, các
bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ
cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu...
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì
nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là
sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi rẻ...
Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay,
nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình
như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học
về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ
về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ
trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về
MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ.
Kể về cô giáo - Mẫu 2
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa"
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính
trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những
ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi
mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt
trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn.
Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài
học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của
mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui
tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô
hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất
hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô
dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ
cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài
học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng
cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì
sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. "Học như một con đò ngược dòng vậy,
các con ạ!" Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như
trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới
vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với
lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.
Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất
hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn
giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để
chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: "Nghề giáo là người lái đò tri
thức qua sông". Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân
ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: "Con chúc cô luôn
mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!"
Kể về cô giáo - Mẫu 3
Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong đời. Với em
cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỷ niệm vui
buồn. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất trong em có lẽ là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba.
Gia đình em vốn không mấy khá giả, nhà lại đông anh em. Bố mẹ em không phải
công nhân viên chức mà chỉ quanh năm làm ruộng và làm thuê nên cuộc sống vất
vả và đủ ăn là may mắn rồi. Em là anh cả trong gia đình, sau em còn có ba người
em nhỏ nữa. Năm em học lớp ba, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất, bố em
mắc bệnh nan y khó chữa, gia đình đã bán tài sản, vay mượn khắp nơi để chạy
chữa, em đã quyết định nghỉ học vì đến kỳ nộp tiền học mà gia đình không có.
Cô giáo chủ nhiệm em lúc đó tên Lan. Cô Lan là một cô giáo hiền lành, yêu nghề và
rất quan tâm đến đời sống cũng như học tập của học sinh chúng em. Hai ngày liền
không thấy em tới lớp, cô đã hỏi thăm bạn bè và tìm đến nhà em để thăm hỏi. Cô đã
động viên gia đình rất nhiều và mong muốn em tiếp tục đến lớp. Cô nói em là một
học sinh giỏi của lớp, nếu nghỉ học thì thật tiếc quá. Cô cũng nói mong muốn em học
tập để có một tương lai tốt đẹp và có cơ hội để giúp đỡ gia đình. Lúc đó em chỉ nghĩ
trước mắt nên vẫn nhất định nghỉ học. Rồi một tuần trôi qua cô lại tới nhà động viên.
Cô nói đã thông báo trường hợp của em lên nhà trường và địa phương để xem xét
cho em được đi học mà không phải đóng học phí. Em vui mừng lắm vì trước giờ em
rất muốn đi học như các bạn cùng trang lứa. Và rồi sau hơn một tuần nghỉ học em
lại được tiếp tục tới trường. Con đường tới trường dường như đẹp hơn mỗi ngày.
Em tung tăng bước đi với niềm hân hoan vô cùng. Mỗi ngày sau buổi học, cô Lan lại
giành thêm thời gian để giảng lại cho em những bài cũ mà em nghỉ tuần trước đó.
Cô ân cần , nhiệt tình giảng dạy để em không bị mất kiến thức. Cuối năm đó em đạt
danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất
cảm động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô và có lẽ sẽ mãi mãi in đậm trong trái
tim em với một lòng biết ơn sâu sắc. Em sẽ mãi nhớ về cô và luôn thầm hứa học tập
tốt để trở thành một người giáo viên giỏi giang và tận tụy với nghề như cô.
Kể về cô giáo - Mẫu 4
Trong cuộc đời của mỗi người, ta sẽ gặp những người mà có lẽ ta không thể nào
quên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta. Tôi cũng vậy, tôi có một người giáo viên
luôn tồn tại trong trái tim tôi, cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Cô giáo tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, là một nhà giáo luôn tận tâm và hết
mình với nghề. Cô không cao lắm, dáng người cô hơi gầy. Cô có làn da hơi nâu sạm
mà khỏe khoắn. Mái tóc cô đen óng, mượt mà, dài đến ngang gáy, ôm lấy khuôn
mặt trái xoan, cân đối. Đôi mắt cô sáng ngời như vầng sao, ẩn hiện sau làn mi cong,
đen láy. Nơi khóe mắt cô đã dần xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, phải chăng đó là
dấu hiệu của những năm tháng cô cống hiến hết mình cho nghề, cho học sinh thân
yêu của mình. Đôi môi mỏng, lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện với học trò, với
mọi người xung quanh. Mỗi khi cô cười, sau làn môi lại là hàm răng trắng đều như
sứ, cùng đôi má lúm đồng xu nhỏ ẩn hiện nơi cánh môi, khiến cô càng duyên dáng, gần gũi với học sinh.
Cô ăn mặc không quá cầu kỳ, ngày ngày đến lớp, cô chỉ mặc áo sơ mi, quần âu
giản dị, đôi khi vào dịp lễ, cô mới diện những bộ váy, áo dài rực rỡ. Nhưng dù cô
mặc trang phục gì, trong mắt tôi, cô vẫn luôn tỏa sáng, xinh đẹp. Cô có giọng nói
trầm ấm, dịu dàng. Mỗi khi giảng bài, giọng nói cô như thu hút chúng tôi chú ý, đắm
chìm vào trong từng bài giảng.
Cô ít khi trách mắng học sinh bao giờ mà thường chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Mỗi khi
phải nặng lời với học trò, đôi mắt cô thường buồn bã, giọng nói cô đầy u sầu, có lẽ
cô cũng đau lòng lắm, những lúc như vậy, chúng tôi thường cảm thấy có lỗi với cô
và thương cô nhiều lắm. Cô luôn không quản thời gian, vất vả để truyền đạt kiến
thức cho chúng tôi, chỗ nào không hiểu hay có bài tập nào khó, cô đều sẵn sàng
hướng dẫn cho chúng tôi cách làm bài. Có lẽ, niềm hạnh phúc của cô chính là được
nhìn lũ học trò thơ ngây ngày một trưởng thành, tiếp thu được tri thức. Với cô phải
chăng như vậy là quá đủ.
Cứ mỗi chuyến đò qua sông, người lái đò lại quay trở lại, tiếp tục những chuyến
hành trình đưa đò với những hành khách khác của mình. Cũng giống như cô giáo tôi
vậy, cô đã đưa bao lứa học trò qua sông, hoàn thành nhiệm vụ, trọng trách của một
nhà giáo. Tôi rất yêu quý cô giáo của tôi. Tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để
khiến cô có thể tự hào.
Kể về cô giáo - Mẫu 5
Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân
yêu. Nhưng kỉ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập
viết và cô giáo đã tận tình cầm tay tôi viết từng nét.
Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ
nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là
một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay
phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em
tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết
em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai,
chúng tôi tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch
ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng,
chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét.
Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là
con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô
bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút
thế nào không?” Lớp tôi đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Gia
Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn
thẳng em và nói: “Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn.” Một vài bạn cất tiếng cười
chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò
trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con
viết đẹp hơn rất nhiều bạn.” – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em
được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.
Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, tôi đã viết được những dòng
chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những
bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.
Kể về cô giáo - Mẫu 6
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến
nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của
một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng
vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương.
Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi
dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc
trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại
lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng
nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn
nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn
quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem
cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng
ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của
em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học
những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài
cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh
gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn
trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô,
ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà quý
nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến thức
ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu
dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu
thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học
thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã
hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Kể về cô giáo - Mẫu 7
Trong thời gian đi học, em đã được học rất nhiều thầy cô. Mỗi người ai cũng có
những điểm giống và khác nhau trong tính cách và cách dạy học. Thế nhưng với
em, em thích nhất là được học với cô giáo Thúy - cô chính là cô giáo chủ nhiệm lớp
bảy của em. Với cô, em đã có rất nhiều nhưng kỉ niệm đẹp mà cho tới tận bây giờ
em vẫn không thể nào mà quên được.
Năm lớp bảy, lớp em được nhận cô giáo chủ nhiệm mới. Cô là cô giáo mới về
trường, năm đó cô giáo mới có 23 tuổi. Có lẽ cũng bởi vì thế mà ở cô giống như một
người chị của chúng em. Cô hiểu chúng em như những người em của mình và luôn
ở bên cạnh chúng em để giúp chúng em cố gắng trong học tập. em còn nhớ rất
nhiều những kỉ niệm về cô, những kỉ niệm ấy như đi cùng với em suốt cả những
chặng đường dài bởi chính cô là người đã dạy cho em những điều hay, những điều
mà trước đó em không hề biết. Còn nhớ nhất là kỉ niệm về cô. Khi ấy, em vẫn còn là
một học sinh rất nghịch ngợm, lại hay cãi nhau với bạn, không chịu học bài và làm
bài mỗi khi tới lớp. Thấy em như vậy, cô giáo đã gọi em và nói chuyện cùng với em.
Lúc đầu em cứ nghĩ rằng có lẽ cô lại mắng mình rồi. Thế nhưng cô lại không hề làm
như vậy. Cô hỏi em tại sao em lại không làm bài tập ở nhà một cách rất dịu dàng.
Lúc ấy, em không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu xuống và không
dám trả lời cô. Cô bảo rằng cô biết em là một người con ngoan, có thể em không
thích học vì em đã bị mất gốc nên cô đã chủ động tới nhà để kèm cặp riêng cho em.
Thời gian đầu em không hề muốn học cô, thế nhưng cô đã thay đổi cả những suy
nghĩ của em bởi mỗi lần tới nhà, cô chỉ như một người chị đang giúp đỡ em mình
học tập thậm chí khi tới cô mang những thứ mà chúng em thích như xoài, ổi hay
những hộp ô mai nho nhỏ. Cô bảo rằng đó chính là bí mật của hai cô trò. Sau này
nhờ có công lao dạy bảo của cô mà em đã có những tiến bộ vượt bậc trong học tập
và thay đổi hẳn thái độ với việc học và làm bài.
Cô Thúy là cô giáo mà em ngưỡng mộ nhất. Tuy giờ đây cô đã chuyển công tác
nhưng trong lòng của em thì cô luôn là người thầy mà em biết ơn và kính trọng cho tới suốt cuộc đời.
Kể về cô giáo - Mẫu 8
Trong mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ mãi
nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức khiến tôi muốn
nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học trôi qua, tôi
đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng
vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi
những ấn tượng sâu sắc.
Ắt hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là nghịch lí. Tôi đang học lớp chín thì
đáng lí ra tôi phải viết về những thầy cô trong các năm học trước của mình, nhưng
tôi lại viết về người cô đang dạy tôi trong năm học này? Có thể đối với những bạn
khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.
Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời
nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô
giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô
giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý
nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa.
Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu
lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước đây
đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta
thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm
thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.
Khi vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò
chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp hạng cao, cô khuyến khích,
khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ
tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể hiểu được sự vất vả, nặng nề thế
nào khi đảm nhận chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao
nhiêu, tôi càng quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu. Có thể đối với
các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn
khác lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại được nghe những câu
chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp
chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình. Tôi đã từng đạt giải ba
trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm
nay. Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất vọng.
Nhưng tôi đã thất bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không.
Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “Cho dù các con thi
không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn nhiều cơ hội khác để bắt lấy.” Nhưng
thật sự cô càng khuyến khích thì tôi lại càng thấy lòng ray rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với
lòng mình tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù
vậy, cô vẫn không hề la rầy, trách cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an
ủi tôi. Chính điều đó sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng, nỗ lực hơn nữa
trên con đường học vấn của mình.
Lớp chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Cả
nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong lớp lại có bạn nói: “Tại
sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật tụi mình thì không tổ chức?”
Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: “Gia cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng