Tiểu phẩm về phòng ngừa tai nạn vũ khí, cháy, nổ, các chất độc hại GDCD 8 | Kết nối tri thức
Tiểu phẩm về phòng ngừa tai nạn vũ khí, cháy, nổ, các chất độc hại. Tài liệu được biên soạn dưới dạng file PDF bao gồm 8 trang tổng hợp các kiến thức được chọn lọc giúp cho các bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao trong kỳ thi sắp tới. Mời các bạn đón xem!
Chủ đề: Tài liệu chung GDCD 8
Môn: Giáo dục công dân 8
Sách: Kết nối tri thức
Thông tin:
Tác giả:
Preview text:
Tiểu phẩm về phòng ngừa tai nạn vũ khí, cháy, nổ,
các chất độc hại
Đề bài: Em hãy cùng các bạn thiết kế một sản phẩm (tiểu phẩm, clip,
tranh vẽ,..) tuyên truyền về phòng ngừa tai nạn vũ khí/ cháy/ nổ các chất độc hại. Trả lời:
Tiểu phẩm: THAM THÌ THÂM
1. Nhân vật trong tiểu phẩm
- Ông Hùng - chủ cơ sở sản xuất rượu Hùng Mai - Bà Mai - vợ ông Hùng
- Anh Hoàng, anh Bình - nhân viên của cơ sở sản xuất rượu Hùng Mai - Anh Tuấn - công an xã X
2. Nội dung tiểu phẩm
Cảnh 1. Tại phòng khách nhà ông Hùng, bà Mai
Người dẫn truyện (đọc): Cả nhà quần quật quanh năm bên ruộng đồng
mà nghèo vẫn cứ hoàn nghèo. Bữa nọ, ông Hùng lên tỉnh chơi, nghe đâu
người ta mách làm cái nghề nấu rượu nhanh “phất” lắm, chẳng mấy chốc
mà giàu to. Ông Hùng hí hửng đem chuyện về kể với vợ:
Ông Hùng (giọng hí hửng): Bà nó ơi, tôi nghe người ta bảo nấu rượu
nhanh đổi đời lắm. Tôi tính bán quách mấy sào ruộng đi rồi chuyển sang
nấu rượu. Bà thấy thế nào?
Bà Mai (ngần ngại): Nhưng tôi có biết nấu rượu thế nào đâu. Cả nhà
trông vào có mấy sào ruộng, giờ ông bảo bán thì lấy gì mà ăn? Ông đừng
có nghe người ta mách linh tinh nữa. Gớm nữa, dễ “phất” thế thì người ta
đã chỉ cho họ hàng, hang hốc nhà người ta rồi, có đâu mà đến lượt mình!
Ông Hùng (giọng quả quyết): Ơ hay cái bà này, sao lại cứ bàn lùi thế nhỉ?
Ai là chủ cái nhà này? Tôi, là tôi nhé, mọi việc tôi quyết hết. Bà không
phải lo, tôi đã dò hỏi và nắm thóp được công nghệ làm rượu rồi. (Ông
Hùng quay sang nhìn bà Mai, bĩu môi nói) Giàu có, sung sướng, làm ông
nọ bà kia thì không muốn, cứ muốn bán mặt cho đất bán lưng cho trời phỏng?
Bà Mai (thở dài): Ông ngồi đấy mà đếm cua trong hang, chưa bắt tay vào
làm đã nghĩ đến giàu có, sung sướng. Của thiên hạ dễ mà bốc được về nhà mình đấy nhỉ?
Ông Hùng (đập tay xuống bàn, trợn mắt quát bà Mai): Các cụ nói cấm có
sai “đàn ông nông nổi giếng khơi/ đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”.
Thôi, không nó nhiều nữa, sáng mai bà lên phố mua cho tôi mấy can cồn
công nghiệp và mua thêm hương liệu pha rượu này về đây (nói đoạn, ông
Hùng lấy mảnh giấy cất trong túi áo ra, đưa cho bà Mai, ông cẩn thận
dặn dò thêm) Bà ra chợ Đồng Xuân mà mua, cái cửa hàng nhà TX ở cuối
chợ ý, nhớ là phải tuyệt đối cẩn thận, bí mật, công thức gia truyền đấy!
Bà mà hé răng ra nói với ai thì biết tay tôi!
Bà Mai (miễn cưỡng cầm mảnh giấy, uể oải đáp): Công thức gia truyền
cơ đấy, tôi biết ông từ cái thời ở truồng tắm mưa, có thấy nhà ông nấu
rượu bao giờ đâu. Chỉ giỏi vẽ chuyện!
Ông Hùng (phì cười): Bà chỉ giỏi lí sự, cứ làm theo lời tôi, sau này
không phải làm gì, chỉ cần ở nhà đếm tiền rồi cất vào két thôi!
Bà Mai (nét mặt tươi tỉnh hơn): Thì vâng! Mà tôi hỏi khí không phải, cái
hương liệu này là cái gì mà tôi nghe lạ tai quá. Thường thì người ta nấu
rượu từ gạo hoặc ngô, hoặc ủ rượu với các loại hoa quả, thảo dược, chứ
tôi có thấy ủ bằng hương liệu bao giờ.
Ông Hùng (nét mặt tỏ vẻ bí hiểm, ghé vào tai bà Mai nói nhỏ): Bà nhà
quê lắm, cái này là công nghệ sản xuất mới. Tôi phải thăm dò kĩ lắm mới
phát hiện ra đấy. Giờ không cần mất thời gian chưng cất như ngày xưa
đâu. Ngày xưa ủ một mẻ rượu táo mèo có khi mất cả năm mà chưa được
uống, giờ thì phút mốt nhá. Hương liệu pha rượu vừa rẻ vừa dễ dùng.
Khách hàng thích rượu hương nào là có ngay hương đó. Hương gạo,
hương nếp, hương thuốc bắc, hương cốm… (ngừng một chút, ngấm chén
trà, ông Hùng nói tiếp) Làm ăn thời buổi kinh tế thị trường, mình phải
biết nhu cầu của khách là gì, kịp thời đáp ứng được nhu cầu đó thì mới
giàu được. Chứ giờ khách vào quán rượu, đòi uống rượu táo mèo, chủ
quán lại bảo “thôi, bác đi về đi, năm sau đến em bán cho bác” thì có mà
ăn cám à? Bà thấy tôi nói có đúng không?
Bà Mai (gật gù): Nghe cũng hợp lí đấy nhỉ.
Ông Hùng (hí hửng, rung đùi, vuốt râu đáp): Chứ lại không à! Bà cứ tin
tôi, chỉ một thời gian ngắn thôi, tôi sẽ xây cho bà cái nhà khác, to gấp 3 à
không, gấp 5 lần cái bây giờ. Cho bà ngồi đếm tiền khô nước bọt thì thôi! Haha!
Bà Mai (mỉm cười đáp): Cái ông này chỉ được cái đùa dai, nhiều tiền thế
thì mua cái máy đếm tiền chứ cai đếm bằng nước bọt. Nghe ông nói thôi
cũng thấy xuôi xuôi rồi. Ừ thì công đoạn ủ hương liệu mình không phải
lo, nhưng công đoạn quan trọng nhất là nấu rượu thì sao? Ba đời nhà tôi
làm nông, chứ chưa nấu rượu bao giờ. Không biết nấu có được không?
Ông Hùng (vui vẻ đáp lại): Bà lại lo bò trắng răng rồi. Nấu rượu cũng
đơn giản lắm. Chỉ cần pha cồn công nghiệp với nước giếng theo một tỉ lệ
nhất định là ra ngay. Vừa đỡ phải đun đun, nấu nấu, vừa đỡ chi phí này
kia đủ thứ nhiêu khê. Nhưng mà để chắc chắn, khỏi bị lộ thì tôi tính, mình
sẽ pha theo công thức này: cứ một lít rượu gạo pha với 9 lít nước giếng
rồi đổ một ít cồn công nghiệp vào, thế là ta được 10 lít rượu quê. Cách
làm này tôi đảm bảo sẽ thu về khoản lời kha khá.
Bà Mai (gật gù): Thật thế hả ông? Để mai tôi đi mua ngay.
Người dẫn truyện (đọc): Thực hiện theo kế hoạch ông Hùng đã vạch ra,
bà Mai đã nhanh chóng đi mua các loại nguyên liệu. Sau đó, ông bà bắt
tay vào việc pha chế hàng loạt loại rượu giả. Rượu nhà ông bà Hùng Mai
sản xuất ra bán chỉ từ 5.000 đồng đến 7.000 đồng một lít, trong khi chai
rượu Vodka Hà Nội 300 ml phải mua tới 35.000 đồng nên khách kéo đến
mỗi ngày một đông. Lúc đầu chỉ tiêu thụ quanh huyện, sau đó thương lái
đến thu mua mang đi cả miền bắc. Trước cổng nhà ông Hùng lúc nào cũng như trẩy hội.
Cảnh 2. Tại phòng ăn nhà ông Hùng, bà Mai
Người dẫn truyện (đọc): Trong bữa cơm trưa, bà Mai không giấu nổi
niềm vui, nói với ông Hùng bằng giọng hí hửng
Bà Mai: Rượu bán chạy quá ông nó ạ. Huy động cả ba đứa nhà mình, cả
con cháu cùng làm mà vẫn không kịp. Sắp tới lại có mấy đơn hàng ở tận
trong Nam về lấy rượu. Họ đặt mua với số lượng khá lớn. Nếu biết làm
ăn dễ dàng thế này thì mình đã làm cách đây mấy năm rồi ông nhỉ?
Ông Hùng (vênh mặt, vuốt râu, đáp): Thế mà lúc trước có người bảo tôi
là đếm cua trong hang đấy!
Bà Mai (ngượng ngùng): Thôi, chuyện qua rồi mà ông cứ nhắc mãi!
Vâng, tôi sâu sắc lắm cũng chỉ như cơi đựng trầu! Từ giờ ông nói gì tôi nghe tuốt!
Ông Hùng (bật cười, nói): Tôi tính mở rộng quy mô sản xuất rồi thuê
người đến làm, có thế mới kịp bà ạ!
Cảnh 3. Tại cơ sở sản xuất rượu Hùng Mai
Người dẫn truyện (đọc): Rồi ông bà thuê thêm 10 người đến làm, trong
đó có Hoàng và Bình được ông bà thuê ở làng bên. Hoàng và Bình làm
việc chăm chỉ, nhanh nhẹn nên ông bà Hùng Mai rất ưng ý. Trong quá
trình nấu rượu, ông Hùng đã tìm hiểu được một công thức nấu rượu mới.
Ông gọi hai thằng Bình và Hoàng ra chỉ dẫn cách làm:
Ông Hùng: Chúng mày lấy cái men Tàu cho vào nước vo gạo rồi ủ hai,
ba ngày nghe chưa? Nước gạo không đủ thì bơm ở giếng lên. Sau 3 ngày
ngâm và ủ thì đun, chắt lấy rượu là được. Hai đứa nhớ chưa? (Ngừng một
lát, ông Hùng nói tiếp) Rượu sau khi thành phẩm, chúng mày nhớ cho vài
viên đường hóa học ông để ở góc bếp vào thì rượu mới có độ ngọt và đậm vị.
Cảnh 4. Tại nhà của Hoàng
Người dẫn truyện (đọc): Với công nghệ sản xuất rượu không khói,
không chỉ một vốn bốn lời mà còn nhiều hơn, vợ chồng ông bà Hùng Mai
phất lên như diều gặp gió, thoắt đã trở thành triệu phú nức tiếng gần
xa.Thấy ông chủ kiếm tiền dễ dàng, lại học được công thức làm rượu,
Hoàng và Bình bàn nhau xin nghỉ việc, vay vốn đầu tư, mở xưởng sản
xuất rượu to hơn cơ sở nhà ông bà Hùng Mai để cạnh tranh.Một hôm
Hoàng đang chắt rượu vào can thì nhận được cuộc gọi của Bình.
Hoàng (vội hỏi): Alo, có chuyện gì thế? Nhà bao việc mà mày đi đâu mất
dạng từ sáng đến giờ thế?
Bình (vội vàng đáp): Lớn chuyện rồi Hoàng ơi! Thằng Thiện chiều hôm
qua mua rượu ở chỗ mình bị ngộ độc và phải đi cấp cứu ở bệnh viện rồi,
nghe nói nguy kịch lắm. Người nhà họ đang làm ầm ĩ lên đó.
Hoàng (hồi hộp hỏi lại): Thật… thật không? Hay thằng Thiện nó ăn phải
cái gì rồi bị thế? Chứ nhà lão Hùng cũng làm thế, bán khắp trong nam
ngoài bắc, có thấy ai làm sao đâu?
Người dẫn truyện (đọc): Hoàng chưa kịp nói hết câu thì anh Tuấn -
công an xã đã ập đến, yêu cầu Hoàng cho kiểm tra giấy tờ và kết luận cơ
sở sản xuất không có giấy phép kinh doanh, không có giấy chứng nhận
sản phẩm đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm nên Hoàng bị giải lên trụ sở Công an.
Cảnh 5. Tại trụ sở công an xã
Hoàng (run rẩy): Xin các anh xem xét, em cũng chỉ học lỏm cách làm
rượu từ vợ chồng ông Hùng, bà Mai thôi ạ.
Người dẫn truyện (đọc): Sau ít phút ông Hùng cũng bị Công an đưa đến
trụ sở. Nhìn thấy thằng Hoàng, ông Hùng điên lên, xông vào túm cổ áo Hoàng.
Ông Hùng: A! Quân ăn cháo đá bát, mày đã cướp nghề của ông thì chớ,
giờ lại khai man, định đổ tội cho ông phỏng? (ông Hùng quay sang nói
với anh Tuấn) Cán bộ xem xét kĩ cho, thằng này ăn nói láo lếu, làm mất
uy tín của cơ sở sản xuất rượu nhà tôi đấy! Chứ nhà tôi làm ăn chân chính,
khách hàng khắp cả nước, ai cũng khen rượu ngon, chứ có ai bị ngộ độc như nhà nó đâu!
Hoàng (vội vã thanh minh): Báo cáo cán bộ! Em nói hoàn toàn đúng sự
thật. Trong quá trình làm việc tại xưởng rượu nhà ông Hùng, em đã học
được cái công nghệ sản xuất rượu không khói này. Em cũng không hiểu
tại sao, nhà ông ấy làm thì không ai bị ngộ độc, đến em thì… chắc tại số em đen!
Ông Hùng (chỉ tay vào Hoàng, nói lớn): Cái quân lừa thầy phản bạn như
mày thì Phật nào độ cho nổi! Đã làm ăn láo lếu rồi còn định đổ vấy cho
ông, ông là ông nể mặt anh Tuấn đây, chứ không thì ông đã cho mày biết
thế nào là “lễ hội” rồi nhé!
Anh Tuấn (vội ngắt lời ông Hùng): Thôi, hai người không cần phải chỉ
trích nhau đâu. Sự thật thế nào thì lực lượng công an xã đã điều tra và làm
rõ cả rồi! Ông Hùng, đến giờ phút này, ông vẫn còn chưa thấy ăn năn hối lỗi à?
Ông Hùng (mặt hốt hoảng, giọng run rẩy): Tôi… tôi…
Anh Tuấn (nhìn thẳng vào ông Hùng và anh Hoàng): Hai người có biết
mình vi phạm gì không? Hai người nghe rõ đây, theo khoản 20, Điều 2,
Luật An toàn thực phẩm quy định: rượu là một loại thực phẩm. Hành vi
sản xuất, kinh doanh rượu giả là hành vi vi phạm pháp luật về bảo vệ
quyền lợi người tiêu dùng và pháp luật về kinh doanh thương mại.
Hoàng (mặt tái nhợt, ngập ngừng hỏi lại): Thế… thế em bị phạt có nặng
không hả anh? Có vài cái lít rượu thì chắc chỉ phạt mấy trăm nghìn đồng thôi anh nhỉ?
Anh Tuấn (nghiêm nghị đáp): Theo Nghị định số 98/2020/NĐ-CP mức
phạt tiền tối đa trong lĩnh vực sản xuất, buôn bán hàng giả, hàng cấm là
200 triệu đồng đối với cá nhân và 400 triệu đồng đối với tổ chức. Không
chỉ bị xử phạt hành chính, trong trường hợp đủ yếu tố cấu thành tội phạm
thì hành vi sản xuất rượu giả có thể bị xử lý hình sự theo Điều 193 Bộ
luật Hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung) năm 2017. Tùy theo tính chất
và mức độ gây thiệt hại của hành vi mà mức phạt tù có thể từ: 2 đến 5
năm; hoặc 20 năm, thậm chí là tù chung thân!
Người dẫn truyện (đọc): Nghe đến đây, ông Hùng và anh Hoàng đều
thẫn thờ, ngồi phịch xuống ghế, không nói nổi lời nào! Phải chăng họ
đang lo sợ trước mức án phạt mà mình sẽ phải nhận? Hay họ đang cảm
thấy ăn năn, hối hận về hành vi của mình?