


Preview text:
lOMoAR cPSD| 58702377
CỐT TRUYỆN CỦA BÓNG MA TRONG RẠP HÁT
Bóng ma trong rạp hát là một tiểu thuyết được viết bởi nhà văn Pháp Gaston
Leroux, xuất bản vào năm 1910. Được xếp hạng là một kiệt tác của văn
học Gothic, nó bao gồm nhiều tình tiết lãng mạn, nhạc kịch, những điều
bí ẩn và những lời bàn luận xã hội được chôn giấu kín đáo.
Không nghi ngờ gì, tác giả đã chuyển thể bằng những ý nghĩ văn chương,
nơi mà những thực thể kì lạ lảng vảng tại Nhà hát Paris để làm mọi người kinh hoàng.
Tiểu thuyết ấy cho chúng ta thấy vẻ đẹp của ngôn ngữ văn chương kết hợp
với bầu không khí Gothic hoàn hảo để tạo nên trải nghiệm đọc đáng nhớ. Lời nói đầu
Tác giả của tác phẩm duy nhất này cho người đọc biết rằng cách ông ấy
đạt được sự chắc chắn về sự tồn tại của các bóng ma.
Những bóng ma nhà hát thực sự có thật. Cái sinh vật ấy, không giống như
mọi người từng biết, không phải một sinh vật trong trí tưởng tượng của
các họa sĩ, không phải điều mê tín của những người quản lí, hay là một
sản phẩm kì quặc và độc đáo của những bộ não của những vũ công ba lê,
mẹ của họ, người dẫn chỗ ngồi trong rạp hát, những người trong phòng
chứa đồ hoặc cả người canh giữ. Vâng, nó ẩn hiện bằng xương bằng thịt,
mặc dù hắn được nhận định hoàn toàn là một bóng ma; một cái bóng của một hồn ma.
Khi tôi bắt đầu lục soát kho lưu trữ của Học viện Quốc tế Âm nhạc, tôi đã
bị ngạc nhiên bởi sự tình cờ giữa cái hiện tượng được gán cho là “ma”và
những bi kịch kì lạ và kinh ngạc đã từng làm dao động cả giới thượng lưu
ở Paris; và tôi sớm nghĩ rằng điều bi kịch này có thể được giải thích một
cách hợp lí bằng hiện tượng đó nhưng khá nghi hoặc. Những sự việc diễn
ra không quá 30 năm về trước; và không khó để thấy điều ấy trong thực
tại, trong phòng giải lao của vũ công, những cụ già đáng kính nhất, người lOMoAR cPSD| 58702377
mà bạn có thể chắc chắn nhờ cậy, người nhớ rõ như in hệt như mọi chuyện
chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, những thứ bí ẩn và kịch tính đã bắt cóc
Christine Daae, sự biến mất của Vincomte de Chagny và cái chết của anh
trai lớn của anh ấy, Count Philippe, khi thi thể của anh ấy được tìm thấy
bên bờ hồ ở cái hầm chứa thấp của nhà hát bên Rue-Scribe. Nhưng không
ai trong số các nhân chứng này còn sống đến ngày hôm đó, chắc hẳn đã
có lý do liên quan ít nhiều đến yếu tố huyền thoại của bóng ma nhà hát
với câu chuyện tồi tệ đó.
Sự thật đến với tôi khá muộn, lòng vòng bởi những câu hỏi mà trong từng
khoảnh khắc nghĩ thật phức tạp bởi những sự việc mà, ngay từ cái nhìn
đầu tiên, có thể được xem như sự phi thường của nhân loại; và thậm chí
tôi đã nhiều lần gần như bỏ qua một nhiệm vụ vì đã quá mệt mỏi trong sự
theo đuổi trong vô vọng một hình ảnh vô nghĩa. Cuối cùng thì, tôi biết
được rằng linh cảm của tôi đã không sai, và tôi đã được đền đáp xứng
đáng cho công lao của mình vào cái ngày mà tôi có được sự chắc chắn
rằng bóng ma của nhà hát không đơn giản chỉ là một cái bóng.
Vào ngày hôm đó, tôi dành hàng giờ liền trước tập “Những ký sự của quản
lí”, công việc phù phiếm và nhẹ nhàng của một người quá đa nghi
Moncharmin, người mà, trong suốt quãng thời gian ở Nhà hát, không hiểu
gì về những hành động bí ẩn của những linh hồn và luôn chế giễu những
điều ấy. Vào đúng cái thời điểm ấy, chắc hẳn đã thành nạn nhân đầu tiên
của những việc làm tò mò về tài chính đang tiếp diễn bên trong cái màng bọc kì diệu.
Tôi rời khỏi thư viện trong nỗi tuyệt vọng, trong lúc đó tôi gặp diễn viên
quản lí khá vui vẻ của Học viện quốc gia, người đang đứng ở đầu cầu
thang với một cụ già ăn mặc đẹp và trông đầy sức sống, và người quản lý
đã giới thiệu tôi với ông một cách vui vẻ và hoan hỉ. Diễn viên quản lí đã
biết hết tất cả về sự tra tìm của tôi và tinh thần nhiệt huyết nhưng không
thành công trong khi cố gắng khám phá những nơi chốn đang được kiểm
xét của quan tòa trong vụ kiện nổi tiếng Chagny, lOMoAR cPSD| 58702377
M.Faure. Không ai biết anh ta trở thành gì, còn sống hay đã chết; và ở đây
anh ta đã trở về từ Canada, nơi ảnh đã dành 15 năm, và điều đầu tiên anh
ấy làm trên chuyến trở về Paris là đến văn phòng thư ký ở Nhà hát và hỏi
một chỗ ngồi trống. Cụ già nhỏ con kia chính là M. Faure.
Chúng tôi dành một phần của buổi tối với nhau và ông ấy kể cho tôi nghe
tất tần tật về vụ kiện Chagny như thể ông ấy đã hiểu nó rồi. Ông ấy chắc
chắn sẽ đi đến hồi kết bằng việc ủng hộ sự điên loạn của vị tử tước và cái
chết vô tình của người anh trai cả, vì thiếu manh mối cho sự đối lập; tuy
nhiên anh ấy đã bị thuyết phục rằng thảm kịch tồi tệ đó đã diễn ra giữa
hai anh em liên quan đến Christine Daae. Ông ấy không thể nói với tôi
điều gì Christine hay vị tử tước đã trở thành. Khi tôi đề cập bóng ma, ông
ấy chỉ cười. Ông ấy cũng đã được kể về sự hiện hình đầy bí ẩn dường như
chỉ đến sự tồn tại của một dị thực thể, cư trú bên trong một trong những
góc Nhà hát, và ông ấy cũng biết câu chuyện về cái màng bọc; nhưng ông
chưa bao giờ thấy cái gì của nó là đáng chú ý như là vị chủ tòa đảm nhiệm
vụ kiện của Chagny, và ông ấy cũng đã nghe qua bằng chứng của một
người kể lại khi người ấy tự thỏa hiệp và tuyên bố rằng anh ta thường gặp
được ma. Vị nhân chứng này chính là người được nhân dân Paris gọi là “
Persian” và là người nổi tiếng với những người đã gắn liền với Nhà hát.
Thẩm phán cho anh ta vai trò là một người quyết đoán sự việc tương lai