Tổng hợp các kiến thức ngữ văn 10

Tài liệu “Tổng hợp các kiến thức Ngữ Văn 10” được viết dưới dạng file PDF gồm 57 trang. Các bạn xem và tải về ở dưới.

 

TỔNG HỢP KIẾN THỨC NGỮ VĂN 10
1. Tổng quan văn học Việt Nam:
-
Nền Văn học dân gian ra đời t thi vin ctiếp tục phát triển v sau này. Tính
nhân dân, tính dân tộc của từ ni dung tới hình thức tác dụng sâu sắc đến s
hình thành phát triển ca nền văn học viết.
-
Văn học viết ra đời vào khoảng thế k th 10 gồm 3 bộ phận: Văn học viết bng
ch Hán, Văn học viết bng ch Nôm Văn học viết bng ch quc ng. Ba b phn
văn học y ni tiếp, kế thừaphát trin cho thy tinh thần sáng tạo, ý trí tự lp t
cường sức mnh Việt Nam cùng to lớn.
-
Văn học dân gian cội ngun ca nền văn học dân tộc. Hai thành phần Văn học
viết Văn học dân gian luôn luôn tác động qua li, hi tkết tinh nhng thiên
tài văn chương như Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, H Xuân Hương, v.v...
-
thể chia làm 3 thời k ln:
+ Thi k t thế k th X đến thế k XIX: Thơ văn Hán - Nôm.
+ Thi k t thế k th XX đến năm 1945: Thơ văn Hán Nôm - thơ văn quốc ng.
+ Thi k t sau Cách mạng tháng Tám 1945 đến nay: thơ văn quốc ng mang ni
dung cách mạng, kháng chiến, yêu nướctiến b.
2. Khái quát văn học n gian Việt Nam:
- Nhng đặc trưng bản của văn học dân gian Việt Nam:
+ Văn học dân gian một thành tố của văn hoá dân gian, tức phôncơlo (trí tuệ nhân
dân).
+ Văn học dân gian còn gọi văn học truyn ming hoặc văn học bình dân.
+ Văn học dân gian những sáng tác tập th truyn ming của nhân dân, ra đời t
thi vin cổ, phát triển qua các thời lịch s, đến c hiện nay mai sau. Văn học
dân gian những đặc trưng riêng so với văn học viết; ng với văn học viết hp
thành nền văn học dân tộc.
- H thng th loi của văn học dân gian Việt Nam:
+Thơ ca dân gian: tục ngữ, câu đố, ca dao, hò, vè, truyện thơ.
+Truyện dân gian: thần thoi, s thi, truyn thuyết, c tích, truyện i, truyn ng
ngôn.
+ Sân khấu dân gian: chèo, tuồng đồ.
-
Những giá trị bản của văn học dân gian Việt Nam:
+ Văn học dân gian kho tri thứccùng phong phú về đời sống các dân tộc. + Văn
học dân gian giá trị giáo dục sâu sắc vđạo làm người.
+Văn học dân gian giá trị thẩm to lớn, góp phần quan trng tạo nên bản sc
riêng cho nền văn học dân tộc.
3.
Khái quát văn học Vit Nam t TK X-hết TK XIX:
-
Các thành phần các giai đoạn phát triển:
*
Giai đoạn t thế k X đến thế k XV.
+ 3 cuộc kháng chiến đại: thời đánh bại gic Tng; thi Trn ba lần đánh thắng
giặc Nguyên - Mông; thời đánh đuổi quân "cuồng Minh" tàn bạo.
+ Chu ảnh hưởng tưởng của đạo Phật, đạo Nho đạo Lão; sâu sắc nhất và bao
trùm nhất đạo Nho.
+ Văn học Hán Nôm thấm nhuần tưởng yêu nướctinh thần dân tộc, ý chí chống
xâm lăng. Tác giả tiêu biểu nhất: Thường Kit, Trn Quc Tun, Nguyễn Trãi,
Thánh Tông.
* Giai đoạn t thế k XVI đến đầu thế k XVIII.
+ Chế độ phong kiến khng hong. Ni chiến Nam - Bc triu; Trnh - Nguyễn phân
tranh. Khởi nghĩa nông dân nổi lên như bão.
+ Văn thơ chữ Nôm phát triển mnh. Cm hứng nhân đạo dào dạt nói lên nỗi đau
thương của con người, biu l tấm lòng thương dân lo đời. Tác giả tiêu biểu nhất
Nguyn Bỉnh Khiêm, Đào Duy Từ....
*
Giai đoạn t na sau thế k XVIII đến nửa đầu thế k XIX
+ Chế độ phong kiến Vit Nam (c Đàng Trong lẫn Đàng Ngoài) khủng hong trm
trng sụp đổ. Khởi nghĩa nông dân Tây Sơn quét sạch thù trong giặc ngoài. Gia
Long thiết lp triu Nguyễn. Nước ta rơi vào hiểm ho xâm lăng của thực dân Pháp.
+ Văn học viết Hán, Nôm phát triển rc r. Ch nghĩa nhân đạo thấm đẫm văn
chương. "Chinh phụ ngâm", "Cung oán ngâm khúc","Truyện kiều"... những áng thơ
kiệt tác. Tên tui nhng n Đoàn Thị Điểm, H Xuân Hương, Huyện Thanh
Quan sáng chói cùng với Nguyn Du, Nguyễn Công Trứ, Cao Quát.....
*
Giai đoạn na sau thế k XIX.
+ Thực dân Pháp xâm lăng, rồi thng tr nước ta. Phong trào yêu c chống Pháp.
+ Bắt đầu văn thơ viết bng ch quc ngữ. Giai đon cuối cùng của văn học ch
Nôm.
+ Nguyễn Đình Chiểu, Nguyn Khuyến, Trn Tế Xương... những nhà thơ tiểu biu
nhất giai đoạn này
-
Nhng đặc điểm ln v ni dung: ch nghĩa yêu nước, ch nghĩa nhân đạo cảm
hng thế s.
-
Những đặc điểm ln v ngh thuật: Tính quy phạm sự phá vỡ tính quy
phạm.Khuynh hướng trang nhã và xu hướng bình dị. Tiếp thu và dân tộc hoá tinh hoa
văn học nước ngoài.
CHIN THẮNG MTAO MXÂY
I.
Tìm hiểu chung
1.
Về khái niệm sử thi
S thi những tác phẩm t s dân gian quy lớn, s dụng ngôn ngữ vần,
nhịp, xây dựng những hình tượng ngh thuật hoành tráng, hào hùng để k v mt hay
nhiu biến c ln diễn ra trong đời sng cộng đồng của dân thời c đại.
hai tiểu loi s thi dân gian:
-
S thi thn thoại loại s thi k v s hình thành thế gii, s ra đời của muôn loài,
s hình thành các dân tộc, các vùng trú thời c đại ca h hoặc cũng khi kể v
s xut hin nền văn minh buổi đầu. ớc ta một s b s thi tiêu biểu cho tiu
loại này như: Đẻ đất đẻ nước (Mường), m ệt luông (Thái), Cây nêu thần (Mơ-
nông),….
-
S thi anh hùng những câu chuyện k v cuộc đờinhững chiến công hiển hách
của người anh hùng người đại din cao nht cho s giàu có, quyền lc, sc mạnh
ước của cộng đồng người thi c đại. Các tác phẩm tiêu biểu trong tiu loại này là:
Đam Săn, Đăm Di, Xing Nhã, Khinh - đê); Đam Noi (Ba- na),…. Trong số
những tác phẩm này thì tác phẩm được biết đến rộng rãinổi tiếng hơn cả sử thi
Đam Săn.
2.
V đoạn trích Chiến thắng Mtao Mxây
Đoạn trích Chiến thắng Mtao Mxây thuộc phn gia của tác phm: Sau khi v làm
chng hai ch em trưởng Nhị Bhị, Đam Săn trở nên một trưởng giàu
uy danh lừng lẫy. Các trưởng Kên Kên(Mtao Grứ) trưởng Sắt (Mtao Mxây)
lừa lúc Đam Săn cùng cáclệ lên rẫy, ra sông lao động sn xuất đã kéo người ti
cướp phá buôn làng của chàng bắt Nhị v làm vợ. C hai ln ấy Đam Săn đều
t chức đánh trả chiến thng, va cứu được v li vừa sáp nhập được đất đai, của
ci ca k địch khiến cho oai danh của chàng càng lừng ly, b tộc càng giàu
đông đúc hơn.
Đoạn trích ngợi ca cuc chiến đấu của Đam Săn. Đó cuộc chiến đấu vì danh dự,
hạnh phúc gia đìnhhơn nữa cuộc sống bình yênsự phn vinh ca th tc.
Đoạn trích này tiêu biểu cho những đặc trưng của th loi s thi anh hùng.
II. Đọc hiu
1. Tóm tắt diễn biến trận đánh theo đúng trật tự của các tình tiết sự
kiện
a) Đam n đến nhà Mtao Mxây khiêu chiến nhưng Mtao Mxây còn bỡn cợt
chàng chưa chịu giao chiến ngay.
b) Bước vào cuộc chiến: Hiệp đấu thứ nhất
-Hai bên lần lượt múa khiên.
+Mtao Mxây múa trước: tỏ ra yếu ớt m cỏi
+ Đam n múa khiên: tỏ ra mạnh mẽ, tài giỏi n
-Kết quả hiệp đấu: Mtao Mxây chạy khắp nơi để tránh đường khiến Đam Săn
múa. Hiệp đấu thứ hai
-Đam Săn múa khiên: sức mạnh như gió bão. Cây giáo đâm liên tiếp Mtao
Mxây nhưng không thủng.
-Kết quả
+ Đam n nhờ sự giúp đỡ của Ông Trời đã cắt được đầu của Mtao Mxây.
+ Dân làng Mtao Mxây nhất loạt theo Đam Săn về ngôi làng mới.
2. Cuộc chiến giữa Đam Săn và Mtao Mxây là cuộc chiến tranh mang tính chất
thống nhất cộng đồng. Nó không phảimột cuộc chiến tranh xâm lược nhằm
mục đíchn sát, cướp bóc và chiếm giữ. Chính thế thái độ của lệ cả
hai phía đối với việc thắng thua của hai trưởng cũng những nét riêng:
- phía Mtao Mxây: Sau khi trưởng của mình thất bại, đông đảo lệ đều
tâm phụcnghe theo lời vị trưởng mạnh hơn (“không đi sao được!… người
nhà giàu cầm đầu chúng tôi nay đã không còn nữa”).Thái độ hành động của
đoàn ngườiy chứng tỏ họ luôn ước được trở thành một tập thể giàu
hùng mạnh.Họ luôn ướcđược một ngườinh đạo dũng cảm,i ba.
- phía Đam Săn:n làng tưng bừng náo nhiệt chào đón vị anh hùng của
mình mới chiến thắng trở về. Họ đi lại sửa soạn vui mừng tấp nập không chỉ để
mừng buôn sóc được mở mang, được hùng mạnh giàu còn để tiếp đón
những người lệ mới bằng sự chân thành hoà hợp (“... Các chàng trai đi lại
ngực đụng ngực. Các cô gái đi lại đụng vú. Cảnh làng một trưởng nhà giàu
trông sao vui thế!”).
3. Đoạn trích tuy miêu tả cuộc chiến tranh giữa các thị tộc trong thời nguyên
thuỷ, thế nhưng lại không chú trọng miêu tả cảnh chết chóc đau thương. Trái lại,
tác giả dân gian chủ yếu miêu tả cảnh chiến thắng tưng bng của phía Đam Săn.
Cuộc chiến dừng lại khi Mtao Mxây thất bại. Thế nhưng sự thất bại của Mtao
Mxây không làm cho dân làng lo sợ, hoang mang. Họ ngay lập tức theo về phía
Đam n, hoà nhập với cuộc đồng mới một cách rất tự nhiên. Dân làng của
Đam n cũng vậy, họ đón tiếp những người bạn mới rất chân tình. Không khí
của buổi tiệc sau chiến thắng ng bừng náo nhiệt vui say không hề một chút
gợn o. Lựa chọnch thể hiện nghệ thuật này, tác giả dân gian đã nhận ra tính
tất yếu của cuộc chiến tranh thị tộc - đó cuộc chiến tranh không kìm hãm sự
phát triển của hội Ê-đê, trái lại, giúp những tập thể lẽ tẻ, rời rạc tập
hợp thành những tập thể lớn hơn, mạnh hơn. cũng chỉ như vậy, họ mới trở
thành một dân tộc trưởng thành thực sự. Cách lựa chọn để hiện nghệ thuật ấy
cũng là cách để dân gian ngợi ca tầm vóc sứ mệnh lịch sử của người anh
hùng. Chỉ những con người - ưu của thời đại như vậy mới đủ sức đứng lên
thống nhất các thị tộc nhỏ lẻ lại với nhau, gom những thị tộc ấy lại thành một
cộng đồng lớn mạnh và giàu có.
4. Trong đoạn trích này, kiểu câu được dùng nhiều nhất kiểu câu sử dụng
biện pháp so sánh, von.Những câu ấy, hoặc chứa biện pháp sonh kiểu
tương đồng (chàng múa trên cao, gió như bão; chàng múa dưới thấp, gió như
lốc; đoàn người đông như bầy tong, đặc như bầy thiêu thân, ùn ùn như kiến
như mối...), hoặc so sánh kiểu tăng cấp (Đam Săn múa khiên), ng trường
hợp so sánh kiểu tương phản (đối lp giữa cảnh múa khiên của Đam Săn
Mtao Mxây). Những câu văn theo kiểu đòn bẩy này có giá trị rất lớn trong việc
miêu tả nhân vật người anh hùng. khẳng định và nâng bổng lên tài năng, sức
mạnh của Đam Săn - người anh hùng uy danh lừng lẫy làm mđi cả sự giàu
sức mạnh của kẻ thù.
Cần u ý thêm, nếu chúng ta tiến hành phân loại thì thể thấy rất rõ ràng: các
hình ảnh, sự vật được đem ra để so sánh đây đều lấy ra từ thế giới tự nhiên, từ
trụ. Như thế hàm ý của tác giả muốn lấy tr để "đo" kích cỡ, tầm vóc
của nhân vật anh hùng. Thủ pháp nghệ thuật này một thủ pháp quen thuộc
của sử thi. Nó giúp mang lại những giá trị thẩm mỹ rất đặc trưng cho thể loại
này: đặc trưng về sự trang trọng, hoành tráng dữ dội.
5. Sự xuất hiện của Ông Trời (thần linh) việc can thiệp của Ông Trờio
chiến thắng của Đam Săn chứng tỏ thời ấy, con người thần linh gắn
mật thiết với nhau. Hay nói cách khác, dấu vết của duy thần thoại trong
sử thi, dấu vết của mộthội chưa sự phân hóa giai cấp rạch ròi. Tuy nhiên
cũng từ câu chuyện này có thể nhận thấy, can thiệpo công việc của con
người nhưng thần linh chỉ đóng vai trò người "cố vấn", "gợi ý" hành động
chứ không phải người quyết định tối cao kết quả của cuộc chiến. Như vậy
trong mối quan hệ với các thần, người anh hùng vẫn giữ được vai trò quyết định
tính độc lập riêng. Sắp đặt câu chuyện theo kiểu như vậy cũng một hình
thức đề cao vai trò của nhân vt anh hùng, đề cao tinh thần dân chủ của thời thị
tộc cổ a.
=> An Dương Vương chủ quan, quá cảnh giác. Ông người đầu tiên phải
gánh trách nhiệm về việc mất nước.
Trách nhiệm của Mỵ Châu
- Lén cho Trọng Thủy xem nỏ thần => tiết lộ mật quan trọng của quốc gia.
- Rắc lông ngỗng => dẫn đường cho giặc đuổi theo, dồn vua cha đến bước
đường cùng
. => Mỵ Châu là một kẻ ngây thơ nhẹ dạ, không biết suy nghĩ nặng nhẹ, đem
tình vợ chồng đặt lên trên nghĩa vụ đối với đất nước. Nhân vật Mỵ Châu
- Lấy Trọng Thủy: vâng theo lời cha.
- Cho Trọng Thủy xem nỏ thần: phục tùng chồng, u chồng quáng, cả tin
nhẹ dạ.
- Rắc lông ngỗng: không chịu được nỗi đau ly biệt, muốn gặp lại chồng.
Mỵ Châu ngây thơ, hết lòng u thương Trọng Thủy bằng mộtnh cảm chân
thành, mãnh liệtthiếu trí, không biết tình cảm đó thể xung đột, đe dọa
lợi ích quốc giagây ra bi kịch cho bản thân mình
Nhân vật Trọng Thủy
- Lấy cắp lẫy nỏ
- Nếu chẳng may giặc giã…
- Dẫn quân đuổi theo
=> Trọng Thủy một tên gián điệp đích thực đắc lực của Triệu Đà. Từ đầu
đến cuối, hắn lừa dối Mỵ Châu gây ra cái chết của cha con An Dương
Vương.
- Cái chết của Trọng Thủy:
Nguyên nhân: nảy sinh tình cảm vợ chồng, không giải quyết được mâu thuẫn
trong con người mình
=> Trọng Thủynhân vật phức tạp, vừa thủ phạm, vừa là nạn nhân của
chiến tranh xâm lược
=> tố cáo chiến tranh.
=> bi kịch của kẻ bị kẹt giữa tham vọngtình yêu.
3. Thái độ của tác giả dân gian
* Đối với An Dương Vương
- An Dương ơng chém đầu Mỵ Châu
=> Ngườinh tụ phải cộng đồng thẳng tay trừng trị kẻ tội đó
con ruột của mình cái chung phải đặt lên trên cái riêng.
- An Dương ơng cầm theo sừng tê bảy tấc theo Rùa vàng xuống biển
=> Trong lòng nhân dân, người anh hùng dựng ớc bất tử.
* Đối với Mỵ Châu
- Rùa vàng nói: “Giặc sau lưng nhà vua đó!”
=> Đại diện cho trí tuệ sự phán quyết mạnh mẽ của cha ông, nghiêm khắc
phê phán kẻ tội.
- Máu thành ngọc trai, xác thành ngọc thạch
=> Nhân dân bao dung, an ủi cho tấm lòng trong trắng ngây thơ của Mỵ Châu
(bị lừa dối, tình phạm tội).
=> Cái chung bao giờ cũng phải được đặt trên cái riêng, đôi khi phải hi sinh
tình riêng cho cái chung.
* Đối với Trọng Thủy
- Cái chết của Trọng Thủy: hắn giặc ngoạim, là kẻ phụ tình => phải bị đền
tội.
- Chi tiết ngọc trai giếng nước:
Hóa giải oan tình của Mỵ Châu.
Nhân dân ta cũng tha thứ cho Trọng Thủy. Hắn cũng bị vua cha lợi dụng
=> vẻ đẹpan mỹ, thể hiện sự bao dung, nhân hậu của nhân dân ta
III. Tổng kết
Nội dung: bài học lịch sử:
- Cảnh giác với kẻ thù.
- Xử đúng mối quan hệ giữa chungriêng, nhà nước, nhân và cộng
đồng. Nghệ thuật
- Kết cấu chặt chẽ.
- Xây dựng nhân vật vừa phản ánh được mâu thuẫn nhân, vừa phản ánh mâu
thuẫn giữa dân tộc với kẻ thù xâm lược.
- Xây dựng tình tiết nghệ thuật đẹp, đọng, hàm súc.
TẤM CÁM
I. Tìm hiểu chung
1. Truyện cổ tích
- Truyện cổ tích những tác phẩm tự sự dân gian cốt truyệnhình tượng
được hư cấu chủ định, kể về số phận những con người bình thường trong
hội giai cấp, thể hiện tinh thần nhân đạo lạc quan của nhân dân lao động.
- Truyện cổ tích được chia thành ba loại: cổ tích về loài vật, cổch sinh hoạt
cổ tích thần kì. Truyện cổ tích thần phong phú nhấtchiếm số lượng nhiều
nhất.
2. Đặc trưng của truyện cổch thần
- Sự tham gia của yếu tố thần khá phổ biến (tiên, bụt, sự biến hoá thần kì,
những vật phép màu…).
- Kết cấu tương đối thống nhất: Dạng kết cấu phổ biến nhân vật chính trải
qua những phiêu lưu, hoạn nạn, thử thách, cuối cùng đạt được ý nguyện của
mình.
- Nhân vật chính phần lớn những con người bình thường
- Mâu thuẫn, xung đột gia đình hội được thể hiện dưới dạng khái quát:
đấu tranh giữa cái tốt i xấu, giữa cái thiện và cái ác.
3. Tấm Cám truyện cổ tích tiêu biểu cho loại cổ tích thn
Câu chuyệncuộc đấu tranh cùng quyết liệt giữa cái thiện và cái ác. Mẹ
con Cám tàn nhẫn độc ác đã chiếm đoạt tất cả những thuộc về Tấm và hơn
nữa còn muốn tiêu diệt Tấm đến cùng. Thế nhưng bằng sức sống, sức trỗi dậy
mãnh liệt, bằng ước và niềm lạc quan của người lao động, Tấm đã đứngn
chiến đấu quyết liệt với cái ác giành chiến thắng.
II. Đọc hiểu
1. Diễn biến của truyện thể chia thành hai giai đoạn
- Từ đoạn truyện về chiếc yếm đỏ đến đoạn truyện Tấm đi xem hội phản ánh
mâu thuẫn xoay quanh những quyền lợi về vật chất tinh thần trong cuộc sống
hàng ngày.
- Đoạn còn lại liên quan đến cái chết của Tấm và sự hóa thân trở đi trở lại của
cô, xuất hiện những mâu thuẫn về địa vị quyền lợi đẳng cấp (mâu thuẫn
hội) nên tính quyết liệt của mâu thuẫn hiện hơn. Diễn biến của cốt truyện cho
ta hình dung về xu ớng phát triển của hai tuyến nhân vật:
- Tuyến mẹ con Cám: càng ngày càng tỏ ra độc ác hơn, tàn nhẫn hơn. - Tuyến
nhân vật Tấm, từ những hành động phản ứng yếu ớt, đã trở nên quyết liệt
chủ động n để đòi lại hnh phúc đích thực của mình.
2. Nhân vật Tấm Tấm
sau khi chết đã hóa thân trở đi trở lại thành: chim vàng anh - hai cây xoan đào -
khung cửi - quả thị, nghĩađều hóa thành vật. Sự hóa thân thần này phản
ánh một quan niệm của dân gian xưa: quan niệm đồng nhất giữa ngườivật.
Cả bốn hình thức biến hóa này đều cho thấy vẻ đẹp về phẩm chất của nhân vật
vẫn không thay đổi: bình dị sáng trong. Bốn lần biến hóa còn cho thấy sự
biến chuyển trong ý thức đấu tranh của nhân vật.
dụ: Khi là chim vàng anh, nhìn thấym đang giặt áo, chim nói: "Phơi áo
chồng tao, phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao". Nhưng khi
chiếc khung cửi lên lời, nó quyết liệt hơn: Cót ca, cót két - Lấy tranh chồng chị -
Chị khoét mắt ra
thể nói ý nghĩa chung nhất của quá trình biến hóa ấythể hiện sức sống
mãnh liệt của Tấm. Sức sống ấy không thể bị tiêu diệt bởi bt cứ một thế lực
nào. chính nguyên nhân quan trọng nhất tạo nên chiến thắng cuốing
của nhân vật.
3. Bản chất của mâu thuẫn xung đột trong truyện Tấm Cám
Mâu thuẫn xung đột trong truyện cổ tích này trước hết là mâu thuẫn xung
đột trong gia đình phụ quyền thời cổ đại (mâu thuẫn ghẻ mâu thuẫn con
chồng). Nguyên nhân bắt nguồn từ việc kế thừa tài sản hưởng những quyền
lợi vật chất của các thành viên (con cái) trong gia đình.
Truyện cũng thấp thng xuất hiện những mâu thuẫn hội (về quyền lợi địa
vị) nhưng không phải chủ đạo. ý nghĩa chung nhất của tác phẩm toát lên từ
mâu thuẫn giữa cái thiện cái ác. Đó cuộc đấu tranh giữa người ơng thiện
những kẻ bất ơng.
4. Hành động Tấm kết thúc truyện
Giội nước sôi giết Cám, lấy xác làm mắm, gửi cho ghẻ ăn gây nhiều tranh cãi
và không ít người phản đối cho rằngnh động ấy làm mất đi vẻ đẹp vẹn toàn
của nhân vật Tấm. Thực ra phải hiểu rằng: trong truyền thống cảm nhận của dân
gian, người ta không quan tâm đến tính chất man của sự việc. Theo quan
niệm "ác giả ác báo" người ta chỉ chú ý đến việc cái ác bị trừng phạt như thế
nào với mức độ ra sao. Với tác giả dân gian, kết cục của mẹ con Cám như
vậy là thích đáng, phù hợp với những mẹ con mụ đã gây ra.
5. Những đặc trưng của thể loại truyện cổ tích thần được biểu hiện trong
Tấm Cám
- Cốt truyện sự tham gia của nhiều yếu tố thần kì: nhân vật Bụt, xương
bống những lần biến hóa của nhân dân chính.
- Về kết cấu, truyệndạng: nhân vật chính phải trải qua nhiều hoạn nạn cuối
cùng mới được ởng hạnh phúc. Đây một trong những kiểu kết cấu khá phổ
biến của loại truyện cổ tích thần kì.
- Truyện phản ánh những xung đột trong hội thời đã sự phân chia giai
cấp.
- Kết thúc truyệnhậu mang tính nhân đo lạc quan.
TAM ĐẠI CON NHƯNG PHẢI BẰNG HAI MÀY
I. Khái quát chung
1. Về khái niệm truyện cười
- Truyện ời những truyện dân gian ngắn, kết cấu chặt chẽ, kết thúc bất
ngờ, kể về những sự việc, hành vi trái tự nhiên của con người, tác dụng gây
cười, nhằm mục đích giải trí và phê phán hội.
- Truyện ời thường khai thác những mâu thuẫn trái tự nhiên những hành động
kệch cỡm, rởm đời hay dốt nát trong cuộc sống. Truyện thường ngắn nhưng
chặt chẽ, ít các chi tiết rườm rà, mâu thuẫn phát triển nhanh kết thúc bất ngờ.
Truyện cười mang ý nghĩa giải trí giáo dục. Ngoài tiếng ời, tập trung
phê phán những thói tật xấu trong nội bộ nhân dân, thế mới ý kiến cho
rằng, truyện cười không chỉ sản phẩm của óc khôi hài còn là một thứ
khí đấu tranh đắc dụng của nhân dân ta.
- Truyện ời hai loại: Truyện khôi hài và truyện trào phúng. Truyện khôi
hài chủ yếu nhằm mục đích giải trí (tuy nhiên vẫn bao hàm giá trị giáo dục).
Truyện trào phúng được sáng tác với mục đích phê phán. Đối tượng phê phán
phần lớn là các nhân vật thuộc tầng lp trên trong xã hội nông thôn Việt Nam
xưa (như: bọn quan lại bất tài, tham nhũng…). Cũng khá nhiều truyện ời
phê phán thói tật xấu trong nội bộ nhân dân.
2. Về hai văn bản Tam đại con Nhưng phải bằng hai mày
Hai truyện ời này đều thuộc loại truyện trào phúng. Đối tượng của sự phê
phán thầy đồ dốt nói chữ bọn quan lại tham nhũng địa phương.
Truyện Tam đại con gà hướng sự châm biếm, đả kícho những kẻ "xấu hay
làm tốt, dốt hay nói chữ". Cái xấu, cái dốtng che đậyng dễ lộ ra, kệch cỡm
đáng cười hơn rất nhiều lần.
Truyện Nhưng phải bằng hai mày lại giống như mộtn kịch ngắn. Khai
thác triệt để sự kết hợp giữa lời nói với cử chỉ với lối chơi chđộc đáo,
truyện đã vạch trần hành động tham nhũng trắng trợn của thầy lí. Đồng thời,
truyện cũngi lên tình cảnh vừa bi hài, vừa đáng thương, đáng giận của những
người lao động.
II. Đọc hiểu
1. Trong truyện Tam đại con gà, "ông thầy" liên tiếp bị đưao hai tình huống:
- Thầy đồ đi dạy học trò nhưng "thấy mặt chữ nhiều nét rắc rối, không biết chữ
gì, học trò lại i gấp, thầy cuống, nói liều...".
- Khi bị người nhà phát hiện dạy sai, thầy ra sức bao biện để chối tộigiấu
dốt.
Trong lần thứ nhất, để "giải quyết tình huống", "ông thầy" đã nhắm mắt chọn
cách nói liều. Hài ước hơn khi ngay sau đó, "ông thầy" còn viện đến thổng để
"chứng giám" mộtch họa cho sự dốt nát của mình
Trong tình huống thứ hai, "ông thầy" đã giải quyết để bào chữa cho mình bằng
một cái "lí sự cùn".
Qua chỉ hai tình huống, cái bản chất "dốt" của thầy đồ đã được bộc lộ ra. Cái
mâu thuẫn trái tự nhiên nhân vậty là dốt >< khoe giỏi. Thầy đồ đi dạy học
dốt đến mức cái chữ tối thiểu trong sách cũng không biết, không đọc được.
Dốt như vậy thầy đồ vẫn ham khoe giỏi (sau khi khấn thổ công, "thầy lấy
làm đắc chí lắm, hôm sau bệ vệ ngồi trên giường, bảo trẻ đọc cho to"). Sự hài
hước của câu chuyện lên đến đỉnh điểm khi thầy đồ, đã biết mình dạy dốt
vẫn cứ nhất quyết bao biện cho mình bằng một cái "lí sự cùn" hoàn toàn không
thể tin tưởng được. Tất cả những hành động cố gắng "lấp liếm" cái dốt này, quả
thực ch làm cho thầy đồ càng thảm hại hơn thôi.
2. Qua hình ảnh thầy đồ trong truyện Tam đại con gà, truyện phê phán một tật
xấu trong nội bộ nhân dân, phê phán những người dốt không chịu học hỏi,
dốt cứ cố tình che đậy sự dốt nát của mình. Tuy nhiên cái cười trong truyện
ngắn này chủ yếu vẫn mang tính chất giải trí - cười sự ngây ngô liều lĩnh của
thầy đồ, chứ chưa tới mức cười nhằm đả kích triệt tiêu đối tượng.
3. Về truyện Nhưng phải bằng hai mày
a) Mối quan hệ giữa Cải thầy trước khi xử kiện mối quan hệ đã được
xếp đặt rồi (Cải đã lót tiền trước cho thầy năm đồng). Cải cứ nghĩ quan sẽ
cho mình được kiện nên rất ung dung. Tuy nhiên không ngờ khi xử kiện, Cải lại
bị thầy tuyên bố đánh ời roi. Cải từ thế chủ động chuyển hn toàn sang bị
động không thể nói tiếp được lời nào.
b) Sự độc đáo của câu chuyện chính là sự kết hợp giữa hai thứ "ngôn ngữ".
Ngôn ngữ bằng lời nóingôn ngữ công khai, nói cho tất cả những người
mặt đó nghe. Nhưng thứ "ngôn ngữ" bằng động tác tch thầy Cải
mới hiểu được. Nếu Cải xòe ra năm ngón tay "ngầm" ra hiệu với thầy đó
"lẽ phải" thì thầy đã đáp lời nhanh chóng bằng việc xòe năm ngón tay trái úp
lên năm ngón tay mặt, ý nói "lẽ phải" kia đã được nhân đôi. Sự thú vị được
người đọc nhận ra khi tìm thy sợi dây liên hệ thông suốt giữa: lẽ phải - những
ngón tay và những đồng tiền.
Ý nghĩa tcáo của truyện chính chỗ: lẽ phải đối với người xử kiện được
tính bằng tiền. Đồng tiền đo lẽ phải, tiền nhiều lẽ phải nhiều, tiền ít lẽ phải ít.
4. Lờii của thầy cuối truyện
Nhưng phải bằng hai mày một sự vận dụng độc đáo ng tạo nghệ thuật
chơi ngữ gây cười. "Phải"một từ chỉ tính chất, đem ghép với một từ chỉ số
lượng (phải bằng hai) tưởng như vô lí. Thế nhưng khi ta liên tưởng đến năm
đồngời đồng tiền đút lót của N Cải, ta lại thấy hoàn toàn hợp lí.
Lời phán quyết của thầy "vô lí" trong xử kiện nhưng li trong mối quan
hệ (tiền bạc) với các nhân vật. Chính việc "đánh lộn sòng" này đã tạo ra tiếng
cười hài hước sự thích thú trong quá trình "giải mã" tác phẩm của mỗi chúng
ta.
5. truyện Nhưng phải bằng hai mày, nhân vật bị thất bại trong vụ kiện
nhân vật Cải. Cải bị bất ngờn không kịp trở tay thế bị rơio tình
trạng thảm hại (vừa mất tiền lại vừa bị đánh). Thế nhưng câu chuyện chính
lời phê phán cả hai nhân vật. Sự tham lam của bọn quan lại sẽ ng ngày càng
tráo trở hơn nếun có những người như NgôCải. Hành vi tiêu cực của
chính họ nguyên nhân làm cho họ trở n thảm hại. Trong sự việc này, họ
những kẻ đáng thương nhưng ng những người đáng giận.
6. thể thấy đặc trưng thể loại của truyện cười qua việc phân tích lời nói
và hành động của nhân vật trong hai truyện Tam đại con Nhưng phải
bằng hai mày.
a) Đối với truyện Tam đại con
Câu chuyện nhiều hành động lời nói của thầy đồ tác dụng gây ời:
- Các hành động của "Ông thầy":
+Bảo học trò đọc khe khẽ (vì chưa biết mình dạy đúng hay sai nên phải "thận
trọng" để giấu dốt).
+ Xin đài âm dương 3 lần (hành động ngược đời - đúng ra phải hỏi lại người
hiểu biết hơn mình để giảng giải cho học trò rõ). Hành động này hàm ý "Ông
thầy" coi cái chuyện dạy học hệ trọngy chẳng khác chuyện đánh bạc cầu
may.
+ Ngồi bệ vệ trên giường, bảo học trò đọc to (đắc chí với sự ngốc nghếch của
mình không biết).
- Lời nói của thầy:
+ Dủ dỉ là con
+ Dạy cho cháu biết đến tận tam đại con
+ Dủ dỉchị con công, con công ông con gà.
Tất cả các lời nói này đều cho thấy sự ngốc nghếch phi trong những 'bài
học" lời nói củang thầy". Xét về mc độ, ta thấy hành động lờii của
nhân vật được nhà n sắp xếp theo trật tự tăng tiến. Mức độ phi sự nực
cười của lời nói hành động ngày càng được đẩy lên cao.
b) Đối với truyện Nhưng phải bằng hai mày
- Hành động của nhân vật Cải và Ngô: hai người đều tìm cách đưa đút lót trước
cho thày không hành động của người kia.
- Thầy thì tham lam nên nhận tiền của cả hai người. Khi xử kiện lại lấy bàn
tay để ra hiệu.
- Lời nói hài hước của các nhân vật: Xin xét lại, lẽ phải về con mà!”(Cải nói).
“Tao biết mày phải…nhưng lại phải…bằng hai mày!” (lời đáp của thầy lí)
c) Từ hai truyện trên, có thể khái quát mấy đặc trưng chung của th loại truyện
cười:
- Khai thác những sự việc, hành vi, thói xấu của một bộ phận đối tượng trong
dân gian.
- Chứa đựng những mâu thuẫn trái quy luật tự nhiên tiềm ẩn những yếu tố
gây cười.
- Dung lượng ngắn, kết cấu lôgíc chặt chẽ kết thúc bằng những sự việc hoặc
liên ởng bất ngờ.
CA DAO THAN THÂN, YÊU THƯƠNG TÌNH NGHĨA
I. Khái quát chung
1. Khái niệm ca dao
Ca dao những bài hát dân gian. Khái niệm này đặt ca dao vào đúngi
trường diễn xướng, nghĩa khi ấy, lời thơ và làn điệu của ca dao gắn chặt
chẽ với nhau. Nhưng nếu ta tách khỏi điệu hát thì ca dao thơ vậy ca dao
còn nghĩamột thể thơn gian.
Khi sưu tầm, các nhà nghiên cứu thường ch ghi chép phần lời thơ. Cũng vậy,
khi học chúng ta cũng chỉ chú ý nhiều đến phần văn tự.
2. Đặc điểm của ca dao
Về nội dung, ca dao phản ánh tâm tư, tình cảm, thế giới tâm hồn của người lao
động. thường được biểu hiện thành: những câu hát than thân, những câu hát
yêu thương tình nghĩa, những tiếng ời trào lộng, châm biếm...
Về nghệ thuật, ca dao là sáng tác tập thể, vì vậy kết tinh nghệ thuật ngôn từ
của nhân dân. những đặc trưng riêng về thể thơ, kết cấu... (ví dụ lối so
sánh von, sự lặp đi lặp lại các hình ảnh giàu tính nghệ thuật, lối diễn đạt theo
kiểu công thức...)
II. Đọc hiểu
1. Chùm ca dao trữ tình
gồm hai nội dung lớn được chia ra cụ thể thành các nhóm bài sau:
- Nội dung than thân: bài 1, 2, 3 đều nói về thân phận người ph nữ trong
hội xưa.
- Nội dung yêu thương tình nghĩa:
+ Bài 4,5: Thể hiện nỗi nh niềm ước ao mãnh liệt trong tình yêu đôi lứa.
+ Bài 6: câu hát về tình nghĩa thủy chung của con người (nhất trong tình
yêu tình chồng vợ).
2. Về các bài 1, 2
a) Hai lời than thân này đềuhình thức mở đầu cụm từ “thân em như….”
kèm theo một âm điệu ngậm ngùi, xa xót. thể xác định đây lời than của
những gái đang đến độ xuân thì. Tuy có phẩm chất đẹp thế nhưng vẻ đẹp ấy
lại không được nâng niu trân trọng. Họ không thể tự quyết định được ơng
lai hạnh phúc của mình. Họ khát khao chờ mong nhưng vẫn phải gửi cuộc
sống củanh cho số phận.
b) Cả hai bài ca dao tuy đều nói đến thân phận nổi nênh, thiệt thòi của người
phụ nữ trong hội xưa. Thế nhưng mỗi bài lại một sắc thái tình cảm riêng:
Bài 1: Người phụ nữ ý thức được tuổi xuân vẻ đp củanh (như tấm lụa
đào). Nhưng thân phận lại thật xót xa khi không thể tự quyết định được tương
lai của chính mình (phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?).
Bài 2: Đây lời khẳng định phẩm chất vẻ đẹp đích thực của con người (ruột
trong thì trắng vỏ ngoài thì đen). Bài ca còn lời mời mọc da diết của gái.
Lời mời mọc ấy là khát khao của con người mong muốn được khẳng định cái
chân giá trị, cái vẻ đẹp của mình. Tư tưởng của bài ca dao vẫn nỗi ngậm ngùi
chua xót cho thân phận của người con gái trong hội xưa.
3. Về bài 3
a) Trong ca dao, típ dùng từ “ai” để chỉc thế lực ép gả hay cản ngăn tình
yêu nam nữ xuất hiện nhiều lần, ví như:
- Ai làm cho bướm lìa hoa
Cho chim xanh nỡ bay qua vườn hồng.
- Ai làm bầu đứt dây
Chàng nam thiếp bắc gió tây lạnhng.
trong bài ca dao này từ “ai” cũng mang nghĩa như vậy. “Ai” đây thể
cha mẹ,những hủ tục cưới cheo phong kiến hay có khi là chính người tình…
b) Mặc dầu lỡ duyên, tình nghĩa vẫn thuỷ chung bền vng. Cái tình ấy được nói
lên bằng những hình ảnh so sánh ẩn dụ (mặt trăng, mặt trời, sao Hôm, sao
Mai).Điểm đặc biệt của những hình ảnh ngh thuật này tính bền vững, không
thay đổi trong quy luật hoạt động của nó. Lấy cái bất biến của trụ, của thiên
nhiên để khẳng định cái tình thủy chung son sắt của lòng người chính chủ ý
của tác giản gian.
c) Sao Vượt tên cổ của sao Hôm. thường mọc sớm vào buổi chiều, lên
đến đỉnh của bầu trời thì trăng mới mọc. thế câu thơ cuối “Ta như sao Vượt
chờ trăng giữa trời” như một lời khẳng định về tình nghĩa thuỷ chung son sắt
ý chí quyết tâm vượt qua những rào cản của tình yêu. u thơ một lời
nhắn nhủ với bạn tình, đồng thời cũng một khát khao mong tình yêu thể
cập đến bến bờ hạnh phúc.
4. Về bài 4
Thương nhớ vốn một tình cảm khó hình dung, nhất thương nhớ trong tình
yêu. Vậy bài ca dao y, lại được diễn tả một cách thật cụ thể, tinh tế
gợi cảm bằng các hình tượng nghệ thuật: khăn, đèn, mắt.
Hai hình tượng khăn, đèn được xây dựng bằng thủ pháp nghệ thuật nhân hóa
(khăn, đèn chính là gái), n hình ảnh mắt được xây dựng bằng phép hoán dụ
(dùng bộ phận để chỉ toàn thể - nhân vật trữ tình). Hình ảnh khăn, đèn, mắt đã
trở thành biểu tượng cho niềm thương nỗi nhớ của i đangu.
Cái khăn được nhắc đến đầu tiên được điệp đi điệp lại nhiều lần bởi
thường vật kỉ niệm, vật trao duyên. lại luôn luôn bên mình người con
gái. Chính thế thể cất lên lời tâm sự thay cho nhân vật trữ tình.
Hình ảnh chiếc khăn gắn với các động từ như: thương nhớ, rơi xuống, vắt lên,
chùi nước mắt... nói lên tâm trạng ngổn ngang trăm mối của người con gái.
Nỗi nhớ thương của gái còn thể hiện qua hình ảnh ngọn đèn - đó nỗi nhớ
được trải dài ra theo nhịp thời gian. Đèn chẳng tắt hay chính ngọn lửa tình
trong lòng gái đang thắp sáng suốt đêm thâu.
Từ hình ảnh khăn, đèn đến hình ảnh ánh mắt cả một sự đổi thay rất lớn. Đến
đây, không n cầm lòng được nữa, gái đã hỏi chính lòng nh: mắt thương
nhớ ai. Các hình tượng vẫn một mạch thống nhất về ý nghĩa. Các câu hỏi vẫn
cứ được cất lên. câu trả lời chính trong niềm thương nỗi nhớ của người
con gái đang yêu.
5. Trong ca dao tình yêu, chiếc cầu một típ rất quen thuộc. biểu
tượng để chỉ nơi gặp gỡ, trao duyên của những đôi lứa đang yêu. Chiếc cầu
thường mang tính ước lệ độc đáo - cành hồng, ngọn mồng tơi,... đây
dải yếm. Con sông đã không thực (rộng một gang) nên chiếc cầu kia cũng
không thực. Nó thực ra một "cái cầu tình yêu". Bài ca dao còn độc đáo hơn
chỗ chiếc cầu do người con i bắc cho người yêu nh. chủ động,
táo bạo, mãnh liệt nhưng cũng trữ tình ý nhị biết bao. Chiếc cầu đây được
làm bằng vật thuộc về chủ thể trữ tình (khác với cành hồng, cành trầm, ngọn
mồng tơi... những vật bên ngoài ch thể). thế chiếc cầu - dải yếm như
một thông điệp tượng trưng cho trái tim rạo rực u thương người con i
muốn mời gọi, ng hiến cho người yêu của mình.
Xem thêm một số câu ca dao về chiếc cầu dưới đây:
- Hai ta cách một con sông
Muốn sang anh ngảnh hồng cho sang
Muốn sang anh bẻnh trầm cho sang
Cành trầu lá dọcngang
Đố ngườin ấy ớc sang cành trầm
- Gần đây chẳng sang chơi
Để em ngắt ngọn mồng tơi bắc cầu
Sợ rằng chàng chả đi cầu
Cho tốnng thợ, cho sầu lòng em..
Gợi ý phân tích ý nghĩa sắc thái của các câu ca dao:
Hai bài ca dao trên đều lời mời gọi của nhân vật trữ tình. hình thức
giống như nhữngu hát giao duyên. Hai câu ca dao tuy khác nhau hình ảnh
"chiếc cầu" (cành hồng, nh trầm) nhưng đều giá trị thẩm cao.
bài ca dao dưới, hình ảnh chiếc cầu vẫn rất gần gũi giản dị (ngọn mùng
tơi) nhưng nội dung cả bài lại mang hàm ý lời trách móc, hờn dỗi nhẹ nhàng
của gái hướng đến chàng trai (người phía bên kia).
6. Bài 6 là câu hát về tình nghĩa thủy chung của người bình dân trong ca dao.
đây, để biểu đạt nội dung ý nghĩa, tác giả dân gian đã sử dụng những hình ảnh
ẩn dụ quen thuộc mang tính truyền thống của ca dao (gừng cay - muối mặn).
- Muối gừng hai hình ảnh nghệ thuật cũng được y dựng từ những hình
ảnh thực trong đời sống (những gia vị trong bữa ăn). Gừng vị cay nồng
nhưng thơm, muối vị mặn đậm đà. Từ hai ý nghĩa y, gừng muối đã được
chọn để biểu trưng cho hương vị của tình người trong cuộc sống - tình nghĩa
thủy chung gắn sắt son.
Bài ca dao là câu hát về tình nghĩa thủy chung nhưng hướng nhiều hơn đến
tình nghĩa vợ chồng - những người đã từng chung sống với nhau, từng cùng
nhau trải qua những ngày tháng gừng cay - muối mặn. Bài ca dao được viết
bằng thể thơ song thất lục bát nhưng câut phá cách (Có cách xa nhau đi nữa
cũng ba vạn sáu ngàn ngày mới xa) kéo dài tới mười ba tiếng như một sự
luyến láy vừa tạo ra tính nhạc cho câu, vừa khẳng định cái giá tr bền vững
không phai của tình nghĩa vợ chồng.
7. Những biện pháp nghệ thuật ca dao thường sử dụng: - Sự lặp đi lặp lại
của thức mở đầu: Thân em như...
- Những hình ảnh (mô típ) đã trở thành biểu ợng: cái cầu, khăn, đèn, gừng cay
- muối mặn...
- Những hình ảnh so sánh, ẩn dụ: lụa đào, ấu gai…
- Các típ thời gian li biệt, không gian xa xôi cách trở.
- Thể thơ: lục bát - lục t biến thể, vãn bối (4 chữ), song thất lụct (có cả biến
thể).
Những biện pháp nghệ thuậty có nét riêng so với nghệ thuật thơ của văn học
viết: mang nhiều dấu ấn của cộng đồng. Những dấu hiệu nghệ thuật này đều
quen thuộc, dễ nhận ra. Trong khi đó nghệ thuật thơ của văn học viết thường
mang dấu ấn riêng của người nghệ sĩ - dấu ấn đặc trưng của từng tác giả.
8. thể kể ra các bài ca dao mở đầu bằng "thân em như...":
- Thân em như hạt mưa sa
Hạto đài các, hạt ra ruộng cày
- Thân em như hạt a rào
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa
- Thân em như trái bần trôi
Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu
- Thân em như miếng cau k
Kẻ thanh tham mỏng, người thô tham dày
- Thân em như giếng giữa đàng
Người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân.
Gợi ý phân tích sắc thái ý nghĩa của các bài ca dao:
- Hai bài đầu sử dụng cùng một hình ảnh so sánh: thân em - hạt mưa, để nói lên
nỗi khổ của gái khi số phận của mình (buồn - vui, sướng - khổ) chỉ thể
trông nhờo sự may mắn thôi.
- Bài thứ ba nói lên thân phận nhỏ tội nghiệp của người phụ nữ trước những
phong ba, bão táp của cuộc đời.
- Hai câu cuốilời than của người phụ nữ khi giá trịvẻ đẹp của họ không
được người đời quan tâm và trân trọng.
9. Một sối ca dao về nỗi nhớ người yêuvề cái khăn:
Nhớ ai như nhớ thuốco
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên
- Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai?
- Đêm qua ra đứng bờ ao
Trông lặn trông sao sao mờ
Buồn trông con nhện giăng
Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai
Buồn trông chênh chếch sao mai
Sao ơi sao hỡi nhớ ai sao mờ.
- Gửi khăn, gi áo, gửi lời
Gửi đôi chàng mạng cho người đàng xa
- Nhớ khi khăn mở trầu trao
Miệng chỉ cười nụ biết bao nhiêu tình.
Bài ca dao khăn thương nhớ ai tuy vẫn nằm trong hệ thống các bài ca dao
thương nhớ trên đây nhưng vẫn điểm riêng: Nỗi nhớ trong bài ca dao này
vừa cụ thể, sinh động hơn lại vừa tổng hợp khái quát nhiều cung bậc hơn. Chính
vậy cuốn hút hấp dẫn hơn. Câu thơ của Nguyễn Khoa Điềm "Đất nước
nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm" vừa lấy ý tứ từ sự thương
nhớ của ca dao vừa lại khái quát lên một cấp độ cao hơn - câu thơ chính một
nét đẹp giản dị tinh tếu sắc của tâm hồn người Việt.
\
T LÒNG
(Phạm Ngũ Lão)
I.
Khái quát chung
1.
Hoàn cảnh
Hào khí Đông A hào khí đời Trn (ch Đôngchữ A trong tiếng Hán ghép lại
thành chữ Trn). Cm thut ng này từ lâu đã được dùng để ch cái không khí oai
hùng, hào sảng ca thi Trn (thờimà chúng ta nhng chiến công lừng ly khi
c ba lần đều đánh tan sự xâm lược ca giặc Nguyên- Mông).
Hào khí Đông A chỉ cái khí thế hng hc ca nim vui chiến thng, ch cái khát
khao mang tính thời đại đó ai ai cũng muốn góp sức dựng xây hay dang tay bảo
v cho s vng bền mãi mãi của non sông đất nước mình.
Hào khí Đông A từ hội đi vào thơ văn trở thành sự kết tinh cho nhng biu hin
cao đẹp của lòng yêu nước. không ít tác phẩm ni tiếng mang hơi thở của Hào khí
Đông A: Thuật hoài (Tỏ lòng) của Phạm Ngũ Lao,Tụng giá hoàn kinh (Phò giá về
kinh) ca Trn Quang Khi, Hịch tướng văn của Trn Quc Tuấn,…
2.
Bài thơ
T lòng một bài thơ ngắn nhưng lại mang đậm du n ca c mt thi (du n v
âm hưởng của hào kĐông A). Bài thơ một bc tranh kì vĩ, hoành tráng bởi v đẹp
của hình ợng người anh hùng vệ quốc hiên ngang, lẫm lit với tưởng và nhân cách
lớn lao. Bài thơ cũng vẻ đẹp ca thời đại với khí thế hào hùng mang tinh thần quyết
chiến quyết thng.
II.
Đọc hiu
1.
So sánh câu thơ đầu trong nguyên tác chữ Hán vớiu thơ dịch, ta thy hai t
"múa giáo" chưa thể hiện được hết ý nghĩa của hai t "hoành sóc"
"Hoành sóc" cầm ngang ngọn giáo trấn gi non sông. Từ ý nghĩa lẫn âm
hưởng, t "hoành sóc" đều to ra cảm giác kì lớn lao hơn.
Trong câu t đầu này, con người xut hin trong bi cảnh không gian thời gian
đều rng lớn. Không gian mở theo chiu rng của núi sông mở lên theo chiều
cao của sao Ngưu thăm thẳm. Thời gian không phải đo bằng ngày bằng tháng
đo bằng năm, không phi mi một năm đã mấy năm rồi (cáp kỉ thu). Con
người cầm cây trường giáo (cũng đo bằng chiu ngang của non sông), lại được đặt
trong một không gian, thời gian như thế thì thật vĩ. Con người hiên ngang y
mang tầm vóc của con người trụ, non sông.
2.
Câu thơ “Tam quân hổ khí thôn ngưu” hai cách hiểu:
Th nhất, ta thể hiểu “ba quân khí mạnh nuốt trôi trâu”. Nhưng cũng thể
giải thích theo cách khác, với cách hiểu là: Ba quân hùng mạnh khí thế át sao
Ngưu. thể nói quân đội nhà Trần mnh c v trí lực, không những
được đầy đủ binh hùng tướng mạnh còn những v đại tướng quân trí dũng
song toàn (như: Trần Quc Tun, Trn Quang Khi, Phạm Ngũ Lão, Trần Nht
Duật…). thế thật không quá khoa trương khi nói: cái khí thế ấy đúng đủ sc
làm đổi thay trời đất.
3.
T lòng bài thơ nói chí
Đó cái chí của nhng bậc nam nhi trong thiên hạ. Chính thế, món "nợ công
danh" nhà thơ nói đến đây vừa khát vọng lập công, lập danh (mong để li
tiếng thơm, sự nghiệp cho đời) vừa ý "chưa hoàn thành nghĩa vụ đối với dân,
với c". Theo quan niệm ng ca trang nam nhi thi phong kiến thì công
danh được coi một món nợ đời phi tr. Tr xong n công danh mới hoàn thành
nghĩa vụ với đời, với dân, với c. phn cui của bài thơ, tác giả vn "thẹn"
mình chưa được như Hầu Gia Cát Lượng, nghĩa vẫn mun lập công lập danh
để giúp nước giúp đời.
4.
Trong câu thơ cuối, ni "thẹn" đã thể hin v đẹp nhân cách của người anh
hùng
Phạm Ngũ Lão "thẹn"chưa được tài năng mưu lược như Hầu Gia Cát
Lượng (Khng Minh - đời Hán) để giúp dân cứu nước, thẹn trí lực của mình
thì hạn nhiệm v khôi phục giang sơn, đất nước còn quá bộn b. Ni thn
ca Phạm Ngũ Lão cũng những day dt ca Nguyễn Trãi hay ca Nguyn
Khuyến sau này. Đó những ni thẹn giá trị nhân cách - ni thn ca nhng
con người trách nhiệm với đất nước, non sông.
5.
Người xưa nói "Quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách"
Câu i y qu rất đúng với tinh thn của bài thơ "Tỏ lòng". Đọc những dòng
thơ hào hùng khí thế, ta thể cm nhận rât vẻ đẹp sức vóc và ý chí của
nhng trang nam nhi thời đại nTrần. Âm hưởng anh hùng ca của thời đại do
những con người y tạo nên và cũng chính âm hưởng ấy tôn lên vẻ đẹp anh
hùng của h. H đã từ b li sng tầm thường, ích kỉ, để sẵn sàng chiến đấu
hy sinh cho s nghip cứu nước, cứu dân. Tinh thầný chí ngoan cường ca
những con người y s vẫn mãi tưởng cho ngh lựcsự phấn đấu ca tui
tr hôm nay mai sau.
6.
Cảm xúc dồn nén, ngôn ngữ thơ đanh thép hùng hồn. Trong đạo quân mạnh
như hổ báo, chí khí lẫm liệt làm át, làm mờ c sao Ngưu trên bầu trời, thì người
chiến thời Trần đã cầm ngang ngọn giáo để bo v giang n. Ngọn giáo y
mang tầm vóc đo bằng kích thước non sông. Hình ợng người anh hùng
"Sát Thát" được th hin bằng ngôn ngữ tráng lệ, khác nào người anh
hùng thần thoại, người dũng trong sử thi xa xưa?
Người anh hùng thu "Bình Nguyên" nung nấu trong lòng, cháy bỏng tâm hồn
niềm khao khát: đánh gic lập công để đền ơn vua báo nợ c. Mang nng n
công danh cũng khát vọng anh hùng cao đẹp. T tintự hào khi nhà thơ khẳng
định.
"Công danh nam tử còn vương nợ
Lung thn tai nghe chuyện Hầu"
Bài thơ khúc tráng ca của người anh hùng Phạm Ngũ Lão trăm trận trăm thắng.
Cùng với "Hịch tướng " (Trần Quc Tun), "Tụng giá hoàn kinh sư" (Trần
Quang Khải)...i thơ "Thuật hoài" của Phạm Ngũ Lão sáng ngời Hào khí Đông -
Á.
CẢNH NGÀY
I.
Khái quát chung
1.
Tác giả Nguyễn Trãi
Nguyễn Trãi (1380 1442) hiệu Ức Trai, quê gốc tại làng Ngái (Chi Ngại),
huyện Phượng Sơn, lộ Lng Giang (nay thuc huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương).
Ông mất ngày 19 - 9 - 1442, tức 16 tháng Tám năm Nhâm Tuất, niên hiệu Đại Bo
th ba, trong v án Lệ Chi Viên (tức v án Tri Vi, huyện Gia Lương, nay thuộc
Bc Ninh), v án tru di tam tộc oan khc ni tiếng trong lch s Việt Nam. Ông
nhà văn hoá, nhà thơ lớn của dân tộc, ngưi m đầu cho sáng tác thơ Nôm Vit
Nam. Cnh ngày một trong những bài thơ đặc sc trong tp Quốc âm thi tập,
mt tập thơ Nôm được xem cổ nht.
2.
V Quốc âm thi tập
-
tập thơ Nôm sớm nhất còn lại đến m nay. một “bông hoa nghệ
thuật đầu mùa” của thơ ca Tiếng Vit.
-
V ni dung, Quốc âm thi tập phản ánh vẻ đẹp con người Nguyễn Trãi (lí
tưởng nhân nghĩa; lòng yêu nước, thương dân; tình yêu thiên nhiên, qhương,
con người, cuc sống,…).
-
V ngh thuật, tác giả Quốc âm thi tập vn dng một cách thành thục th thơ
thất ngôn đường lut ca Trung Quốc. Tuy nhiên, chỗ Nguyễn Trãi lại chen vào
mt s câu thơ lục ngôn thích hợp (mt s phá cách trong sáng tạo ngh thut ca
nhà thơ).
Bài thơ Cảnh ngày thể hin v đẹp độc đáo của bức tranh ngày hè và vẻ đẹp tâm
hồn yêu thiên nhiên, yêu đời, yêu nhân dân, đất nước ca Nguyễn Trãi. Bài thơ
mang v đẹp bình dị, t nhiên, sự đan xen câu lục ngôn (sáu chữ) bài thơ thất
ngôn (by ch).
II.
Đọc hiu
1.
Mch cảm xúc của i thơ
T thư thái, thanh thản pha sắc thái bất đắc dĩ, phần chán ngán đến hng
khi, phn chấn đó mạch cảm xúc của Cảnh ngày hè.
2.
Bức tranh mùa
Cảnh ngày hiện ra thật đẹp, đầy sc sng vi nhng chi tiết c thể, sinh động:
tán hoè xanh thẫm che rp, thch hựu bên hiên nhà còn phun màu đỏ, sen hng
trong ao ngát mùi hương, tiếng lao xao vng li t làng chài, tiếng ve như tiếng
đàn vang dội lên. Bức tranh cho thy sc sống sinh sôi, rạo rc khắp nơi nơi.
3.
Ngh thut s dng t ng
Miêu tả cảnh ngày hè, tác giả đã sử dụng các động từ, tính t, t láy giàu sức gi
hình tượng cảm giác. câu 2, 3, 4, 5, 6 các từ: đùn đùn, giương, phun, đỏ,
tin, lao xao, dng di. T đùn đùn gợi t sc xanh thm của tán hoè lớp lớp, liên
tiếp tuôn ra, giương rộng ra; t phun gi s ni bt, bt mt ca màu đỏ hoa lu;
tiễn (ngát, nức) gi t sc lan to của hương sen; từ lao xao, dng dỏi đảo lên trước
ch cá, cầm ve làm nổi bật âm sắc rộn ràng,m ran rất riêng của mùa hè. Dưới cái
nhìn của tác giả, nhng s vt vốn tĩnh trở n động.
Chuyển tĩnh thành động, s cm nhn cảnh ngày của nhà thơ bộc l tình yêu
s sng sinh sôi, cái động của thiên nhiên, cảnh vt phản ánh cái động trong lòng
người.
4.
Nhịp điệu tiết tấu giàu sức gi t
Bức tranh ngày sinh động không những được gi t bằng hình nh màu sắc, âm
thanh, s chuyển động tinh tế ca s vật còn thể hin nhịp điệu, tiết tu. Vi
đặc điểm v s câu (8 câu), cách gieo vần (cuối các câu 1, 2, 4, 6, 8), lối đối ngu
hai liên giữa (cặp câu 3 4, 5 6) thì vẫn thấy đây bài thơ thất ngôn bát cú.
Nhưng bài thơ một s điểm khác so với thất ngôn bát Đường lut:
-
Câu 1 và câu 8 chỉ sáu chữ nên chúng thành những câu độc lập, không
gn với câu 2 câu 7 thành liên như thể thơ Đường lut.
-
Đa dạng hơn về nhịp điu:
5.
Tâm sự của nhà thơ
Sắc thái của cnh vt trong bc tranh v s sống mùa đã cho thấy tâm trạng
phn chấn trước v đẹp ca cuc sống đã “phá vỡ” cái tĩnh tại ca cuc sống nhàn
dt thuần tuý, qua đó bộc l nim quyến luyến, thiết tha ln vi cuộc đời. Nỗi lòng
của nhà thơ đối với đời, vi cuc sống nhân dân hiện ra nét hai u cuối bài.
Ông nói đến cây đàn của Ngu Thun với mong ước thanh bình, no đủ cho muôn
dân. Nim tha thiết, gắn với đời được c th bng nim mong mỏi giàu đủ cho
nhân n. Ngay c trong không gian nhàn dật, ý thức nhp thế, giúp đời luôn
thường trực trong tâm hồn Nguyễn Trãi.
6.
Cảnh tình trong bài t được kết hợp hài hoà.
T cảnh ngày hè, bài thơ một bức tranh tràn đầy sc sng. Sc sng ca s vt
trong trong bc tranh t cảnh mùacũng thể hin cảm xúc, niềm yêu đời trong
tâm hồn nhà thơ. Cảnh gi cảm xúc, cảm xúc chi phối cái nhìn và tái hiện cnh
vt.
NHÀN
(Nguyễn Bỉnh Khiêm)
I.
Khái quát chung
1.
Nguyn Bỉnh Khiêm (1491 1585) người làng Trung Am, huyện Vĩnh Lại, Hi
Dương (nay thuộc Vĩnh Bảo, Hải Phòng), từng thi đỗ trạng nguyên. Làm quan
được tám năm, ông dâng sớ xin chém ời tám kẻ lng thần nhưng không được
chp nhận. Sau đó ông xin về trí quê nhà, tự đặt tên hiệu Bạch Vân sĩ,
dng am Bạch Vân, lập quán Trung Tân, mở trưng dy học. Tác phẩm ca
Nguyn Bỉnh Khiêm gồm tập thơ chữ Hán Bạch n am thi tập, tập thơ Nôm
Bạch Vân quốc ng thi, tp sấm kí Trình Quốc công sấm kí,…
2.
Bao trùm trong thơ Nguyễn Bnh Khiêm từ khi v trí quê nhà cảm hng
thanh nhàn, tự ti, gắnvới t nhiên, không tưởng bon chen phú quý. Cảm
hng ấy được th hin bằng ngôn từ gin d, t nhiên đọng, giàu ý vị. Bài
thơ Nhàn trích tập thơ Nôm Bạch Vân quốc ng thi tp là một trường hợp tiêu
biu.
3.
Vi lời thơ tự nhiên, giản d giàu ý vị, bài t Nhàn thể hiện được một cách
sâu sắc cái thú và ý nghĩa triết trong lối sống nhàn dật tác giả đã lựa chn.
Đó quan niệm sống nhàn hoà hợp vi t nhiên, giữ ct cách thanh cao, vượt
lên trên danh lợi.
II. Đọc hiu
1.
Ni bật trong bài thơ hình ảnh người trí ẩn nhàn dật
Nhân vật tr tình này xuất hin trong lời thơ với nhng chi tiết v cách sống,
cách sinh hoạt và quan niệm sng: t cuốc đất trồng cây, đào củ, câu cá; chọn
nơi vắng vẻ, không thích nơi ồn ã; ăn uống, tắm táp thoải mái, tự nhiên; coi phú
quý tựa gic mng.
2.
Âm hưởng hai câu thơ đầu đã gợi ra ngay cái vẻ thung dung
Nhịp thơ 2/2/3 cộng vi việc dùng các số t tính đếm (một…, một…, một…)
trước các danh từ mai, cuc, cần câu cho thấy cái chủ động, sẵn sàng của c Trng
đối vi cuc sống điền dã, và còn như chút ngông ngạo trước thói đời.
3.
thể thy v đẹp gin d, t nhiên của bài thơ vic la chn t ng, ging
điệu
Các từ ng nôm na, dânđược s dng kết hp với cách cấu tạo câu thơ như lời
khu ng t nhiên đã tạo ra nét nghệ thuật độc đáo cho bài thơ. Đúng như nhận xét
của Phan Huy Chú: “Văn chương ông tự nhiên nói ra thành, không cần gọt giũa,
gin d linh hoạt, không màu ý vị, đều quan hệ đến vic dạy đời”.
4.
S đối lp giữa “Ta dại” “Người khôn” trong câu 3 - 4 mang nhiều hàm ý:
vừa để khẳng định s la chọn phương châm sống, cách ng x của tác giả, va
th hin sắc thái trào lộng, thái độ mỉa mai đối với cách sng ham h danh vng,
phú quý. Theo đó, cái dại của “ta” cái “ngu dại của bậc đại trí, với trí tuệ ln,
thu trit l thnh suy, vong tn ca cuộc đời, sng thanh thản, nhàn dật, thun l
t nhiên. Cho nên, nơi “ta” chọn “nơi vắng vẻ”, nghĩa nơi thể tĩnh tại, sng
an nhàn, không tranh giành “tư lợi” theo sở thích của “ta”. Còn “người khôn”
chọn “Đến chốn lao xao”, nghĩa nơi ồn ã, đó con người chen chúc, xô đẩy
nhau để giành giật lợi danh, thì lại hoá ra “dại” vậy. “khôn” - “dại”, “nơi vắng vẻ”
-
“chốn lao xao” những quan nim sng, cách lựa chn rất khác nhau.
5.
hai câu 5, 6, tác giả nói đến chuyện “ăn”“tắm” một cách đầy thích thú
Theo vòng quay bốn mùa quanh m, việc “ăn”, “tắm” của “ta” thuận theo t
nhiên, hoà hợp vi t nhiên; đạm bc, thanh bần nhưng thú vị, thanh thn.
6.
Triết nhân sinh
Hai câu thơ cuối bài thể hin tập trung, sâu sắc quan nim triết nhân sinh của tác
giả. Hai câu này lấy tích trong truyện đời Đường. Chuyn k v Thun Vu Phần
một viên tướng tài, tính tình phóng khoáng, do xúc phạm thống soái, bị qu mng
nên từ chc v nhà, lấy uống ợu làm vui. Một hôm, Vu Phần say rượu ng bên
gốc cây hoè, thấy mình được làm phò cho vua nước Hoè, được hưởng giàu
sang phú quý, tỉnh dy mi biết đó chỉ giấc mơ. Tác giả mượn điển tích này để
bc l thái độ xem thường phú quý, coi chốn quyền danh phú quý ch giấc
chiêm bao, không thực, qua đó khẳng định thêm một ln na s la chn
phương châm sống, cách ng x của riêng mình.
Lánh đời n dật, cách ng x đó của tác giả vẻ tiêu cực. Nhưng trong hoàn
cảnh o đó, khi muốn gi gìn nhân cách, sự thanh thản, tĩnh tại cho mình, đó lại
cách ng x tích cực.
7.
thể tham kho nhận định dưới đây để m rộng tìm hiểu v đẹp thanh cao
ca triết nhàn dật trong tưởng sng của người xưa:
“Ông nhàn người sng với cách một nhân, chứ không phải với cách
thành viên của mt cộng đồng nào đó, một con người lạc thú, chứ không phải
ch chức năng, nghĩa vụ. Sống dưới chế độ chuyên chế theo Nho giáo, con
người b trói buộc bi hai sợi dây: nghĩaphận. Phn vch ranh gii cho tng
người, quy định mc cho mỗi người được ngồi, đứng, nói năng, ng hô, ăn, .
Nghĩa nhắc nh mọi người trách nhiệm đối với người trên kẻ dưới,… Trong
hi t chức như vậy, con người không được coi mình nhân - độc lập, cái
riêng của mình, không được nghĩ đến lạc thú. Do đó tìm nhàn dật tìm cái vui
cho thân tâm, tránh cái lụy hình dịch, m thoát khỏi s ràng buộc cht ch
hình ca th chế chuyên chế theo Nho giáo, Ông nhàn tự coi mình nhân
không bị ràng buộc. Nhưng một mặt không thể coi nhân độc, coi cái “tôi”
trung tâm. Cho nên cố tránh ràng buộc bằng cách từ b danh lợi, không đi con
đường công danh, giành phn vị, coi thường giàu nghèo, sang hèn, đứng ngoài sự
ràng buộc ca phận. Để chút thoải mái đó, ông nhàn phải ch động t hn chế:
không cậy tài, yên phận, không tranh giành không động lòng về li khen, tiếng
chê.”
(Trần Đình Hượu, trong Nguyn Bnh Khiêm danh nhân văn hoá,
B Văn hoá thông tin thể thao xut bn, H, 1991)
8.
V đẹp cuc sống tâm hồn ca Nguyn Bỉnh Khiêm qua bài t "Nhàn"
"Nhàn" một ch đề lớn trong t của Nguyn Bỉnh Khiêm. Nhàn theo quan
nim của nhà thơ sống thun li theo l tnhiên, không màng danh lợi. Bài thơ
này lời tâm sự v cuc sống sở thích nhân. cũng đồng thi th hin
mt quan niệm nhân sinh độc đáo của nhà thơ.
Bài thơ mở đầu bng những ngôn từ thật cùng giản d:
Mt mai, mt cuc, mt cần câu
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào.
Đó cuộc sng ca Nguyn Bỉnh Khiêm, của c Trạng. thuần hậu và thanh
khiết biết bao. Câu thơ đưa ta trở v vi cuc sng chất phác nguyên của cái
thời "nước giếng đào, cơm cày ruộng". Cuc sng t cung t cp mà vẫn ung dung
ngông ngạo trước thói đời. Hai câu đầu n cái tâm thế nhàn tản, thong dong.
Nhp cầu thơ nghe như nhân vật tr tình đang nhẹ nhàng đếm bước: mt... mt...
mt...
Đến hai câu luận nhà thơ lại tiếp tc nhấn thêm một chút tình điệu thôn quê nữa
để người đọc cm nhn thc s được cái vui của "cuc sống nhàn":
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm h sen, h tm ao.
Vẫn những ngôn từ gin d, vẫn những hình nh ngh thuật dân dã, đời
thường, vậy hai câu thơ của Nguyn Bỉnh Khiêm "sang trng" biết bao.
chăng những không gợi ra vkhắc kh còn toát lên toàn bộ v thanh cao.
Thanh cao trong cách ăn uống sinh hoạtcả trong cái niềm thích thú khi được
hòa mình vào cuộc sống thiên nhiên.
Cuc sng ca Nguyn Bỉnh Khiêm thế, rt gin d, rt t nhiên vẫn thanh
caothú vị cùng. Nếu ch đọc bốn câu thơ miêu tả v cuc sống, chúng ta
th nghĩ ngay đến hình nh mt bậc danh nho đang muốn lánh đời. Thế nhưng trở
v với hai câu thực, chúng ta sẽ hiểu hơn cái quan niệm "lánh đời" của nhà thơ:
Ta dại, ta tìm nơi vắng v
Người khôn, người đến chn lao xao
. Vy ra, Tuyết Giang phu t v với thiên nhiên để thoát ra khỏi vòng danh lợi,
thoát ra khỏi chn nhiễu nhương đầy nhng ganh tị, bon chen. Hai câu thơ diễn ý
bng nói ngược. thếtạo cho người đọc một liên tưởng thật hóm hỉnh, sâu
cay. Câu thơ đúng trí tuệ sc so ca mt bậc đại quan - trí tuệ để nhận ra cái
khôn và cái dại tht s đời. Hai câu thơ kết khép lại bng một phong thái ung
dung t ti:
Rượu đến cội cây, ta sẽ ung
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
Hai câu thơ chẳng biết đang vẽ cảnh đời hay tiên cảnh. đó nhân vật tr tình ng
không biết đang tình hay mơ. Tất c c hòa cùng làm một dưới cái nhãn quan tỏ
tường và thông tu của nhà thơ.
ĐỘC TIỂU THANH
(Nguyễn Du)
I. Khái quát chung
1. Độc “Tiểu Thanh kí” nằm cuối Thanh Hiên thi tập, tập thơ chữn của
Nguyễn Du. Bài thơ liên hệ với Tiểu Thanh trong Tiểu Thanh truyện với
nhân vật Tiểu Thanh, một người tài hoa bạc mệnh.
2. Với nghệ thuật sáng tạo ngôn từ, hình nh hàm súc cao độ, bài thơ thể hiện
nổi bật tâm trạng xót thương, day dứt của Nguyễn Du đối với nỗi oan của những
người tài hoa bạc mệnh.
II. Đọc hiểu
1. Tiểu Thanh sắc, lại tài (t phú văn chương) thế nhưng cuộc đời của
nàng lại gặp quá nhiều bi kịch (phải làm lẽ, bị dập vùi, trước tác bị đốt dở dang).
Số phận hẩm hiu, đau khổ của nàng chính do khiến Nguyễn Du cảm thương
chia sẻ. Đồng thời cũng từ bi kịch của Tiểu Thanh, nhà thơ suy nghĩ về định
mệnh nghiệt ngã của những người tài n chương, nghệ thuật.
2. Trong câu thơ dịch, chữ "nỗi hờn" (nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi) cha diễn đạt
được hết ý nghĩa của hai từ "hận sự". Vậy mối hận "c kim" đây nghĩa gì?
Đómối hận của người xa (như Tiểu Thanh) người thời nay (những người
phụ nữ "hồng nhan bạc mệnh" đang sống cùng thời với Nguyễn Du, thậm chí cả
những con người tài năng thơ phú n nhà thơ Nguyễn Du nữa). Họ đều
những người đã gặp bao điều không may trong cuộc sống. Từ đó, nhà thơ của
chúng ta cho rằng: một thông lệ vô cùng nghiệt ngã đó ông trời luôn bất
công với những con ngườii sắc. Sự bất công ấy đâu chỉ đến với riêng người
phụ nữ tài hoa bạc mệnh Tiểu Thanh còn là nỗi hận của bao người (những
Khuất Nguyên, Đỗ Phủ, Nguyễn Trãi, Nguyễn Du...). Nỗi hận ấy từng trăm
năm nay đâu thay đổi. Bởi vậy như một câu hỏi lớn không lời đáp cứ
treo lửng giữa không trung đến "ông trời" ng "không hỏi được".
3. Giá trị nhân bản đặc sắc của bài thơ chỗ Nguyễn Du đã đặt ra vấn đề về
quyền sống của người nghệ sĩ. Từ sự thương xót đồng cảm với Tiểu Thanh,
nhà thơ muốn gửi gắm sự trân trọng của mình đến những người nghệ i
chung - những chủ nhân của những giá trị tinh thần. y tỏ sự cảm thông chia
sẻ với họmột dấu hiệu tiến bộ trong chủ nghĩa nhân bản của Nguyễn Du.
Tình thương yêu sự quan tâm của nhà thơ lúc ấy đã vượt qua những giới hạn
về không gian thời gian. không chỉ sự quan tâm chia sẻ với những con
người bất hạnh (những cảnh đói cơm, rách áo) hơn thế nữa còn sự thương
yêu và trân trọng con ngườii chung.
4. thể chia bài thơ thành bốn phần, mỗi phần lại vai trò riêng trong việc
thể hiện chủ đề của bài thơ.
- Đề
Cảnh vật tang thương. Vườn hoa Tây Hồ đã thành hoang hết cả. Thương
một đời dâu bể, nhà thơ thương người đàn bà bạc mệnh. Nhà thơ đọc "mảnh
giấyn" (nhất chỉ thư) đứng lặng trước ca sổ điếung Tiểu Thanh.
"Tây Hồ cảnh đẹp hoá hoang
Thổn thức bến song mảnh giấy tàn"
- Thực
Nhan sắc (son phấn) và tài năng (văn chương) đều bị vùi dập. Son phấn
thần, sau khi chết người ta còn xót thương tiếc nuối. Văn chương còn số
mệnh người ta còn bận lòng về những bài t sót lại sau khi bị đốt? Nhà
thơ thương xót cho nhan sắc tài năng của Tiểu Thanh bịm hại, chôn vùi:
"Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương mệnh lụy phần dư".
Hai câu thơ đối nhau làm nổi bật nhan sắc và tài năng bị vùi dập, thể hiện tình
thương của nhà thơ. Đúng "Câu thơ còn đọng nỗi đau nhân tình" (Tố Hữu).
- Luận
Nhà thơ suy ngẫm về "hận sự" "kì oan" trong hội. Mối hận xưa nay hỏi
trời vẫn khó. Cái oan lạ nết phong nhã, tự mình ta lại buộc lấy mình. Ta
như kẻ cùng hội cùng thuyền với kẻ mắc nỗi oan lạ nết phong nhã y. Nỗi
đau thương bế tắc dày nhà thơ đó cũng là nỗi đau bế tắc của đời
người:
"Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang"
Phải hỏi trời hỏi người mãi chẳng được. Hỏi trời lại càng rất khó, thế thì
"hận sự" không thể nào kể xiết. Bế tắc hạn! Phong lưu, phong nhã vẻ
đẹp, cốtch sang trọng sao lại là oan? Nguyễn Du đã từng trải qua "10
năm gió bụi" trong cảnh tha phương, ốm đau không thuốc, trôi giạt lênh
đênh, tóc sớm bạc có lúc ông tự nhận mình thời trai trẻ cũng là kẻ tài (tráng
niên ngã diệc vi tài giả). thế ông mới tự xếp mình vào "cùng hội cùng
thuyền", khách phong lưu như Tiểu Thanh nên mới mang cái oan lạ như
nàng. Thật chua chát!
- Kết
Hai câu kết ẩn chứa bao tâm sự. Tố Như hỏi hậu thế:
"Bất tri tam bách niên hậu,
Thiên hạ nhân khấp Tố Như?"
Sau 300 năm nàng Tiểu Thanh chết, đến điếu khóc nàng. Liệu sau khi ta mất
hơn300 m, người đời ai khóc tố Như? Đó lời tự thương đầy lệ. Nhà thơ tự
thấy mình đơn vơ, sầu tủi...
"Độc Tiểu Thanh kí"i thơ mang cảm hứng nhân đạo sâu sắc. Nguyễn Du đã
khóc một Đạm Tiên, một Thuý Kiều.... Ông đã dành cho nàng Tiểu Thanh bao
niềm thương xót. Đếny Hồ trên đường đi sứ, cái tâm của ông lại hướng về
nỗi đau khổ oan trái của một giai nhân bị dập vùi với bao "những điều trông
thấy đau đớn lòng". Hai câu kếti thơ phản ánh "nỗi đoạn trường" của nhà
thơ để dân tộc ta "Nghìn m sau nhớ Nguyễn Du”... như Tố Hữu đã nói.
4. Đoạn thơ. Rằng:
Hồng nhan tự thủa a,
Cái điều bạc mệnh chừa ai đâu.
Nỗi niềm tưởng đến đau,
Thấy người nằm đó biết sau thế nào?
(Nguyễn Du, Truyện Kiều)
lời của Thúy Kiều nói về nhân vật Đạm Tiên. Khi thấy chị sụt sùi trước
mộ của Đạm Tiên, Thúy Vân đã nói:
Vân rằng: "Ch cũng nực cười"
Khéo ớc mắt khóc người đời xa.
Nghe xong câu này, Thúy Kiều đã nói những câu trên để đáp lời Thúy Vân.
Tuy nhiên trong Truyện Kiều rất nhiều đoạn đối thoại bắt đầu bằng từ
"rằng" như ở đoạn thơy. Trong trường hợp ấy, người ta cũng có thể hiểu
đó lời của tác giả (Nguyễn Du). Căn cứ vào nội dung của đoạn thơ, thể
thấy đề tài Nguyễn Du quan tâm trong các sáng tác của ông hình ảnh
những con người tài hoa bạc mệnh.
PHÚ SÔNG BẠCH ĐẰNG
Trươngn Siêu
I. Khái quát chung
1. Trương Hán Siêu (? 1354), tựThăng Phủ, q thôn Phúc Am,
Ninh Thành, nay thuộc thị xã Ninh Bình, tỉnh Ninh Bình. Các vua Trần rất
kính trọng Trương n Siêu, thường gọi ông “thầy”. Là người tài đức vẹn
toàn nên khi qua đời, ông được thờ ở n Miếu. Tác phẩm của Trương Hán
Siêu có: Bạch Đằng giang phú, Dục Thuý n Linh Tế tháp (Bài tp
Linh Tế trêni Dục Thuý), Khai Nghiêm tự bi (Bài trên bia chùa Khai
Nghiêm) và Cúc hoa bách vịnh,… Thơ văn Trương Hán Siêu thể hiện tình
cảm yêu nước, ý thức dân tộc, tinh thần trách nhiệm đối với xã tắc của một
người đề cao Nho học.
2. Phú sông Bạch Đằng loại pcổ thể: mượn hình thức đối đáp chủ
khách để thể hiện nội dung, vận văn và tản văn xen nhau, kết thúc bằng một
bài thơ. Loại phú cổ thể (có trước đời Đường) được làm theo lối văn biền
ngẫu hoặc lối văn xuôi vần, khác với phú Đường luật (có từ đời Đường)
vần, đối, luật bằng trắc chặt chẽ.
3. Bài Phú sông Bạch Đằng thể hiện niềm hoài niệm về chiến ng của các
anh hùng dân tộc, nêu cao vai trò của yếu tố con người với tinh thần ngoan
cường, bất khuất trong sự nghiệp dựng ớcgiữ nước.
II. Đọc hiểu
Phú sông Bạch Đằng lẽ được Trương Hán Siêu sáng tác vào đời Trần
Hiến Tông, Trần Dụ Tông, khi nhà Trần suy thoái, nguy cơ sụp đổ. Khi
dịp du ngoạn trên sông Bạch Đằng, một nhánh sông Kinh Thầy đổ ra biển
nằm giữa Quảng Ninh và Hải Phòng, nơi u dấu chiến tích lịch sử Ngô
Quyền đánh thắng quân Nam Hán nhà Trần tiêu diệt quân Nguyên Mông,
ông đã cảm khái làm thành bài phú này.
1. Hình tượng nhân vật “khách
- Nhân vật “khách”sự phân thân của chính tác giả. Sự xuất hiện của nhân
vật này có ý nghĩa quan trọng.
- Mở đầui phú, hình ợng nhân vật khách” xuất hiện với thế của con
người tâm hồn khoáng đạt, hoài bão lớn lao. “Khách” dạo chơi phong
cảnh để thưởng ngoạn vẻ đẹp của thiên nhiên, để nghiên cứu cảnh trí đất
nước, bồi bổ tri thức. Tư thế của “khách” thế của con ngườitâm hồn
khoáng đạt, hoài bão lớn lao: Nơi người đi đâu chẳng biết. Đầm Vân
Mộng chứai trăm trong dạ cũng nhiều, tráng chí bốn phương vẫn còn
tha thiết
+ Tráng chí của “khách” - thực ra cũng chính tráng chí của tác giả - được
gợi lên từ các địa danh “khách” đã đi qua. những địa danh “khách” đi
qua bằng sách vở, bằng trí tưởng tượng: Sớm thuyền chừ Nguyên, ơng,
Chiều lần thăm chừ Huyệt
+ Không gian “khách” đi qua thường là không gian rộng lớn như biển lớn
(lướt bể chơi trăng), sông hồ (Cửu Giang, Ngũ Hồ),những vùng đất nổi
tiếng như Tam Ngô, Bách Việt, Vân Mộng... Những chuyến phiêu u trong
tưởng tượng như thế thể hiện tráng chí bốn phương của “khách”.
+ Điều đáng quí không mải miết chơi xa “khách” quên yêu những
thắng cảnh của đất nước mình. đó do “khách dừng chân những
cửa Đại Than, bến Đông Triều, sông Bạch Đằng: Qua cửa Đại Than, ngược
bến Đông Triều, Đến sông Bạch Đằng, thuyền bơi một chiều.
- Thuyền trôi đến i đâu trên dòng sông ấy, trong lòng “khách” cũng sống
lên những cảm xúc tự nhiên, chân thành:
+ Có khi tráng chí cất cánh cùng thiên nhiên để vui trước cảnh sông nước
hùng vĩ, t mộng (Nước trời: một sắc, phong cảnh: ba thu), để tự hào trước
dòng sông đã từng ghi danh bao chiến tích (Bát ngát sóng kình muôn dặm,
Thướt tha đuôi trĩ một màu.).
+ Cũng khi lòng “khách” lắng vào cảnh vật ảm đạm, hắt hiu, để buồn
đau, nuối tiếc trước chiến trường một thời oanh liệt nay trơ trọi, hoang vu
(Bờ lau san sát, bến lách đìu hiu, Sông chìm giáo gẫy, đầy ơng khô).
=> Sự xuất hiện của “khách” gắn với nh ảnh thiên nhiên thể hiện vừa tâm
hồn lãng mạnlòng yêu quê hương đất nước vừa thể hiện cảm xúc chân
thành của nhân vật hay cũng chính là của Trươngn Siêu.
2. Hình tượng các lão (có thể là nhân dân địa phương, thể là hư cấu)
- Nhân vật tập thể các lão địa phương thểthật, những ngườin
địa phương ven sông Bạch Đằng tác giả gặp trên đường vãn cảnh. Cũng
thể nhân vật o nhân vật tính chất cấu, tâm tình cảm của
chính tác giả hiện thành nhân vật trữ tình. Họ chính những người kể lại
bình luận chiến tích trên sông Bạch Đằng.
- Các lão đến với “khách” bằng thái độ nhiệt tình, hiếu khách, tôn kính
“khách”.
+ Sau một câu hồi tưởng về việc Ngô chúa pHoằng Thao, các o kể
cho khách” nghe về chiến tích Trùng Hưng nhị thánh bắt Ô Mã. Lời kể theo
trình tự diễn biến tình hình. Ngay từ đầu, hai bên ta địch đã tập trung binh
lực hùng hậu cho một trận đánh quyết định. Tiếp đến, trận đánh diễn ra gay
go, quyết liệt được thua chửa phân, bắc nam chống đối. Đó sự đối đầu
không chỉ về lực lượng còn đối đầu về ý chí: ta với lòngu nước, với
sức mạnh chính nghĩa, địch thế cường với bao u ma chước quỉ. Chính
vậy, trận chiến diễn ra ác liệt: Ánh nhật nguyệt chừ phải mờ, Bầu trời đất
chừ sắp đổi. Những hình tượng vĩ, mang tầm vóc của đất trời, những hình
tượng đặt trong thế đối lập: nhật nguyệt / mờ, trời đất / đổi báo hiệu một cuộc
thuỷ chiến kinh thiên động địa. Nhưng rồi cuốing người chính nghĩa
chiến thắng, giặc hung đồ hết lối, chuốc nhục muôn đời: Đến nay nước sông
tuy chảy hoài, nhục quân thù khôn rửa nổi!
+ Thái độ, giọng điệu của các lão trong khi kể về chiến công Bạch Đằng
đầy nhiệt huyết, tựo, là cảm hứng của người trong cuộc. Lời kể không
dài dòng rất súc tích, đọng, khái qt nhưng gợi lại được diễn biến,
không khí của trận đánh hết sức sinh động. Lời kể sử dụng nhữngu dài
ngắn khác nhau, phù hợp với tâm trạng diễn biến trận đánh. Những câu
dài, dõng dạc, gợi không khí trang nghiêm: Đây là nơi chiến địa buổi Trùng
Hưng nhị thánh bắt Ô Mã, Cũng là bãi đất xưa, thuở trước Nchúa phá
Hoằng Thao. Những câu ngắn gọn, sắc bén, dựng lên khung cảnh chiến trận
căng thẳng, gấp gáp: Thuyền bè muôn đội, tinh phấp phới, Hùng hổ sáu
quân, giáo ơm sáng chói.
+ Sau lời kể về trận chiến suy ngẫm, bình luận của các lão về chiến
thắng trên sông Bạch Đằng. Lời suy ngẫm chỉ ra nguyên nhân ta thắng, địch
thua: Trời cho ta thế hiểm, nhưng điều quyết định là ta nhân tài giữ cuộc
điện an: Kìa trận Bạch Đằng đại thắng, Bởi đại vương coi thế giặc nhàn.
Khẳng định vị trí, vai trò của con người, Trương Hán Siêu đã gợi lại hình
ảnh Trần ng Đạo với câu nói đã lưu cùng sử sách. Sử chép rằng: Ngày 14
tháng 11 năm Đinh Hợi (1287), người tâu về triều việc quân Nguyên đã
tràn vào cửa ải sông Hồng mạn Phú Lương, vua Trần Nhân Tông lo lắng
hỏi Trần ng Đạo rằng: “Giặc đến thìm thế nào?”. Hưng Đạo ung dung
trả lời: “Năm nay, giặc đến dễ đánh” (Kim niên, tặc nhàn). Câu nói của
Hưng Đạo ơng câu nói của người nắm chắc thời thế, binh pháp, thấy
vai trò quyết định của con người. Theo binh pháp cổ, muốn thắng trong
chiến tranh cần ba yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Bài phú cũngi tới
ba yếu tố: thiên thời (trời cũng chiều lòng người), địa lợi (đất hiểm), nhân
hoà (nhân tài). Tuy nhiên, thắng giặc không cốt đất hiểm chủ yếu
đức lớn, sức mạnh của con người. Khẳng định sức mạnh, vị trí của con
người đó là cảm hứng mang giá trị nhân văn tầm triết u sắc.
+ Cuối cùng lời ca của các lão mang ý nghĩa tổng kết, giá trị như
một tuyên ngôn về chân lí: Bất nghĩa (n Lưu Cung) thì tiêu vong, nhân
nghĩa (như Ngô Quyền, Trần ng Đạo) thì lưu danh thiên cổ: Những người
bất nghĩa tiêu vong, Nghìn thu chỉ anh hùng u danh. Tác giả khẳng định
sự vĩnh hằng của chân đó giống như ng Bạch Đằng kia đêm ngày luồng
to sóng lớn dồn về biển Đông theo qui luật tự nhiên muôn đời.
3. Lời ca cũng lời bình luận của “khách” - Lời ca của “khách” tiếp nối
lời các vị lão ca ngợi sự anh minh của hai vị thánh quân” (Trần Thánh
TôngTrần Nhân Tông) đồng thời ca ngợi chiếnch của quân n ta
trên sông Bạch Đằng.
- Hai câu cuối lời ca (Giặc tan muôn thuở thăng bình, Bởi đâu đất hiểm cốt
mình đức cao.) vừa biện luận vừa khẳng định chân lí: Trong mối quan hệ
giữa địa linh nhân kiệt, nhân kiệtyếu tố quyết định. Ta thắng giặc
không chỉ “đất hiểm” quan trọng hơn bởi nhân tài “đức cao”,
“đức lành”. Khẳng định địa linh bởi nhân kiệt, nêu cao vai trò vị tcủa
con người, lời ca kết thúc bài phú vừa mang niềm tựo dân tộc vừa thể
hiện tưởng nhân văn cao đẹp.
ĐẠI CÁO BÌNH N
Nguyễn Trãi
I. Khái quát chung
1. Nguyễn Trãi Nguyễn Trãi (1380-1442) hiệu Ức Trai, người làng Nhị
Khê, Thường Tín, Hà Tây. Là con của Nguyễn Phi Khanh, cháu ngoại tướng
công Trần Nguyên Đán. Đỗ Thái học sinh năm 1400. m 1407 giặc Minh
xâm chiếm nước ta, cha bị giặc bắt đưa về Trung Quốc, Nguyễn Trãi bị giặc
giam lỏng tại thành Đông Quang.
- Nguyễn Trãi biệt Đông Quan, trốn vào Lam Sơn dâng "Bình Ngô sách"
lên Lợi, tr thành vị quân "viết thư thảo hịch tài giỏi hơn hết một
thời".
- Năm 1428, ông thay lời Lợi thảo "Bình Ngô Đại Cáo" sau đó được cử
làm Chánh ch khảo khoa thi tiến đầu tiên của triều viết chiếu cầu
hiền. Chẳng bao lâu sau, ông bị bọn nịnh thần chèn ép, gièm pha. Nguyễn
Trãi xin về Côn n. Năm 1440, ông lại được vua vời ra giúp ớc.
- Năm 1442 xẩy ra vụ án Lệ Chi Viên, ông bị kết án "tru di tam tộc". Mãi
đến năm 1464, vua Thánh Tông mới minh oan cho ông truy tặng ông
tước Tán trù bá.
Nguyễn Trãi là người anh hùng thủa"Bình Ngô", n toàn tài.
2. Thể loạio
thể n nguồn gốc từ Trung Quốc xa. Cáo được chuyên dùng để vua
công bố việc lớn với muôn dân. Nguyễn Trãi dùng hai chữ đại cáo vốn tên
gọi một bài cáo cổ xưa nhất của Trung Quốc để thay lời Lợing bố với
thiên hạ. Cáo thường hay dùng văn biền ngẫu. n biền ngẫu hay còn gọi
“biền văn”, “biền lệ văn” hoặc n tứ lục” (biềnngựa đi sóng đôi; ngẫu
đôi, cặp). n biền ngẫu năm đặc điểm:
- Ngôn ngữ đối ngẫu: các vế đối nhau theo bằng trắc, từ loại;
- Kiểu câu chỉnh tề, câu 4 chữ đối với câu 4 chữ, câu 6 chữ đối với câu 6
chữ hoặc câu 4/4 câu 6/6 đối nhau;
- vần điệu, bằng trắc hài hoà;
- Sử dụng điển cố;
- Sử dụng từ ngữ bóng bẩy tính phô trương.
Trong bài Bình Ngô đại cáo của Nguyễn Trãi còn loại câu 5 chữ, 7 ch, 10 ch, 14
ch rất đa dạng.
3. Đại cáo bình Ngô
Năm 1407, giặc Minh xâm lăng nước ta. Năm 1417, tại núi rừng Lam Sơn, Thanh
Hoá, Lợi pht c khởi nghĩa xưng Bình Định Vương. Trải qua mười năm kháng
chiến cùng gian laoanh dũng, nhân dân ta quét sạch gic Minh ra khi b cõi.
Mùa xuân năm 1428 thay lời Lợi, Nguyễn Trãi thảo "Bình Ngô Đại cáo".
mt luận văn chính trị, quân sự, đồng thời áng "thiên cổ hùng văn"
"Bình Ngô đại cáo" khẳng định sc mạnh nhân nghĩa Đại Việt căm thù lên án tội ác
ghê tởm của quân "cuồng Minh", ca ngi nhng chiến công oanh liệt thu "Bình
Ngô", tuyên bố đất nươc Đại Việt bước vào kỷ nguyên mới độc lập, thái bình bền
vững muôn thuở.
II.
Đọc hiu
1.
Đại Việt một đất ớc truyền thống nhân nghĩa cao đẹp.
a)
Cuc khởi nghĩa Lam Sơn nêu cao ngọn c nhân nghĩa, đem "quân điếu phạt" để
tiêu diệt quân ng bạo, độc lp của nước,sự yên vui hạnh phúc của nhân dân:
"Việc nhân nghĩa cốt yên dân Quân điếu phạt trước lo tr bo"
b)
Ngun gc của nhân nghĩa Đại Việt nền văn hiến lâu đời. Đâu phải "Nam man"
"man di mọi rợ". Như bọn hoàng đế phương Bắc thường láo xược phán truyền. Trái
lại, Đại Việt một quc gia "vốn xưng nền văn hiễn đã lâu". Nền văn hiến p hp
thành bởi các nhân tố:
-
núi sông bờ cõi "đã chia", đã " định phn tại Thiên thư".
-
thuần phong tục.
-
nền độc lp vng bền: "Đinh, Lý, Trần bao đời gây nền độc lập", "hùng cứ mt
phương".
-
Lắm nhân tài hào kiệt.
-
truyền thống anh hùng chống ngoại xâm, những trang s vàng chói lọi tng
làm cho "Lưu Cung thất bi", "Triu Tiết tiêu vong", "bắt sống Toa Đô", "giết tươi Ô
mã".
2.
"Bình Ngô đại cáo" bản cáo trạng đanh thép, đầy căm thù tội ác quân "cuồng
Minh". Tác giả đứng trên quan điểm nhân nghĩa lên án quân xâm lược.
- Giặc Minh tàn sátman nhân dân ta:
"Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn,
Vùi con đỏ dưới hm tai v"
-
Tàn phá môi trường môi sinh, bóc lột vét thậm t: "Bại nhân nghĩa nát cả đất
tri, Nng thuế khoá sạch không đầm núi"
-
Bắt dân ta xuống b ngọc trai, lên rừng bẫy hươu đen... gây ra bao thảm cnh.
Bọn thái thú, bọn tướng Thiên triều như một quỷ khát máucùng ghê tởm:
"Thằng miệng, đứa nhe răng, máu mỡ bấy no chưa chán!"
Tội ác của gic Minh chng chất như núi, đầy mưu xảo quyt "di tri, lừa dân...
gây binh, kết oán". Một cách nói thâm xưng đầy căm thù, ám nh:
"Dơ bẩn thay, trúc Nam Sơn không ghi hết ti,
Độc ác thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!
L nào trời đất dung tha
Ai bo thần dân chịu đưc?"
T xưa tới nay, chưa nhà văn nào viết c th khái quát tội ác xâm ợc đối
với nhân dân ta như Nguyễn Trãi.
3.
Ngun sc mạnh nhân nghĩa Đại Vit:
a.
Lãnh tụ nghĩa quân một anh hung xuất chúng:
"Quên ăn giận, sách ợc thao suy xét đã tinh,
Ngẫm trước đến nay, l ng phế đắn đo càng kỹ.
(...) Thế trn xuất kì, lấy yếu chng mnh,
Dùng quân mai phục, lấy ít địch nhiu".
b.
Sc mnh của lòng căm thù giặctinh thần đại đoàn kết dân tộc để chiến thng
quân xâm c:
- “Ngẫm thù lớnđội tri chung,
Căm giặc nước th không cùng sống"
-
"Nhân dân bốn cõi một nhà, dựng cần trúc ngọn c php phi,
Tướng một lòng phụ tử, hoà nước sông chén u ngọt ngào".
4.
Quá trình phản côngtoàn thắng:
a.
Ngun gc ca chiến thắng sức mạnh nhân nghĩa:
"Đem đại nghĩa để thắng hung tàn,
Lấy trí nhân để thay cường bo"
b.
Trận đầu thng ln, giáng sấm sét vào đầu xâm lăng:
"Trn B Đằng sm vang chp git,
Miền Trà Lân trúc chẻ tro bay"
c.
Giải phóng miền rng lớn đất c:
"Tha thng ruổi dài, Tây Kinh quân ta chiếm li,
Tuyn binh tiến đánh, Đông Đô đất thu về".
d.
Quân ta càng đánh càng thắng to. Gic Minh b giáng những đòn chí mạng! Máu
gic chảy thành sông thây chết đầy ni.
"Ninh Kiều máu chảy thành sông, tanh trôi vạn dm
Tụy Động thây chết đầy nội, nhơ để ngàn năm".
e.
Vin binh gic b tiêu diệt: Liu Thăng "cụt đầu", tước Lương Minh "đại bi t
vong", thượng thư Khánh cùng kế t vẫn, Đô đốc "Thôi Tụ" gối dâng tờ t ti,
thượng thư Hoàng Phúc "trói tay để t xin hàng". Cánh quân Vân Nam bị đánh "vỡ
mật", quân Mộc Thạnh "xéo lên nhau để chy thoát thân". Cảnh tượng chiến trường
cùng rùng rợn, thảm đạm:
"Lng Giang, Lạng Sơn thây chất đầy đường,
Xương Giáng, Bình Than máu hôi đỏ
Suối Lãnh Câu máu chảy trôi chày, ớc sông nghẹn ngào tiếng khóc,
Thành Đan thây chất đầy núi cỏ nội đầm đìa máu đen"
f.
Gic Minh b hoàn toàn thất bi thm hi. Viện binh "hai đạo tan tành"; Quân giặc
các thành "cởi giáp ra hàng”.
tướng Thiên triềuhàng chục vn gic b bắt làm binh, hoặc đầu hàng đã bị
tha ti chết, được đối x nhân đạo:
"Mã Kì, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền, ra đến b vẫn hn bay
phách lạc.
Vương Thông, Anh, phát cho vài nghìn cỗ nga v đến nước vẫn tim đập chân
run.”
- Quá trình phản công một quá trình vươn dậy ca c dân tộc vi sc mnh v
b, bt kh chiến thắng. Ngôn ngữ tráng lệ, giọng văn mang âm điệu anh hùng ca:
"
Gươm mài đá, đá núi cũng mòn,
Voi uống nước, nước sông cũng cạn,
Đánh một trn, sạch không kình ngạc,
Đánh hai trận, tan tác chim muông ..."
5. Lời tuyên bố :
-
Ngàn năm, vết nhục nhã sạch làu.
-
Trời đất, t tông khôn thiêng ngầm giúp đỡ... nguyên nhân chiến thng.
- S nghiệp "Bình Ngô" chiến công "oanh liệt ngàn năm"
-
Đại Việt bước vào một k nguyên mới: độc lập thái bình vững chc:
"
tắc t đây vững bn,
Giang sơn từ đây đổi mi,
... Muôn thưở nền thái bình vững chc"
6.V hình tượng người th lĩnh
Làm nên sức mnh chiến thắng, còn phải k đến vai trò của người th lĩnh hết
lòng sự nghiệp chung, tài trí, mưu lược: ý thức trách nhiệm cao đối vi vn
mnh quốc gia, căm thù giặc sâu sắc, đặt nhim v cứu nước tr thành hoài bão,
điều nung nu của mình, trọng người hiền tài, thu phục được lòng người tạo thành
sc mạnh đoàn kết, tinh thông binh pháp, chiến lược,…
7.
Tìm hiểu tưởng đại nghĩa trong bài cáo
Đối với nhân dân, đại nghĩa vì nhân n, đem lại cuc sống yên n, hạnh phúc cho
nhân n, cũng tức phải đánh đuổi k thù ra khỏi b cõi (“Việc nhân nghĩa cốt
yên dân Quân điếu phạt trước lo tr bạo”, khi chiến thng rồi tlấy toàn quân
hơn, để nhân n nghỉ sức”); đại nghĩa trở thành phương châm, sức mnh chiến đấu:
“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn Lấy chí nhân để thay cường bo”.
Đối vi k thù, đại nghĩa thể hin chiến lược đánh bằng mưu lược, đánh vào lòng
người: “Chẳng đánh người chu khut Ta đây u phạt tâm công”. Hơn nữa, khi
chiến thng, chng những không giết còn cấp cho phương tiện để rút về nước:
“Thần chẳng giết hi, th lòng trời ta m đường hiếu sinh Kì, Phương Chính,
cp cho năm trăm chiếc thuyền…Vương Thông, Anh, phát cho vài nghìn cỗ
ngựa…”
CHUYN CHỨC PHÁN SỰ ĐỀN TẢN VIÊN
(Trích Truyền mạn lục -Nguyễn Dữ)
I.
Khái quát chung
1.
Nguyn D ngườiĐỗ Tùng, huyện Trường Tân, nay huyện Thanh Min, tnh
Hải ơng, hiện chưa ông sinh và mất năm nào. Ông con trai cả ca Nguyn
Tường Phiêu, người đỗ tiến năm 1496. Thi đỗ hương tiếnra làm quan huyn
Thanh Tuyền chưa được một năm thì ông từ quan v phụng dưỡng m già. Với
Truyền mạn lc, Nguyn D được xem như một tác gia tiêu biểu của văn học Vit
Nam trung đại nói chung, văn xuôi tự s ch Hán Việt Nam nói riêng.
2.
Chuyn chức hán sự đền Tản Viên, cũng như các truyện khác của Truyềnmạn
lc, thuc th loi truyền kì. Truyền thể văn xuôi tự s nguồn gc t Trung
Hoa, dùng yếu tảo làm phương thức ngh thuật để phản ánh cuộc sng. Vit
Nam thời trung đại, th loại này rất được ưa chuộng. Truyn truyền Việt Nam
thường s dng truyện dân gian hoặc các -típ truyện dân gian để xây dựng thành
truyn mi. Truyn truyềnViệt Nam mang đậm cht yếu t hin thực chất nhân
văn.
3.
Ngô Tử Văn vốn người khảng khái, ơng trực. Tc giận tiếng đền làng linh
ứng, nhưng tên giặc t trn gần đền li biến thành yêu quái trong dân gian, Tử Văn
đã đốt đền. Đốt đền xong, v nhà, Tử Văn thấy người khó chịu, rồi lên cơn sốt. Trong
cơn sốt, T Văn thấy một người cao lớn khôi ngô, đầu đội trụ txưng đến
đòi làm trả lại ngôi đền như cũ. Tử Văn vẫn thản nhiên. Người kia tc gin do s
kin T Văn toà cõi âm. Chiều ti, lại một ông già phong độ nhàn nhã đến t li
mng, hi ra mi biết đó Thổ công bị viên ng bi trn gi làm kia tranh
chiếm mất đền. Ông già dặn rng nếu âm phủ tra hỏi thì cứ khai ra nhng lời ông
nói, nếu tên kia chối thì cứ đến xác minh. Đến đêm, Tử Văn bị hai tên quỷ s đến
bắt đi. Đến âm phủ, người canh cng truyn rng T Văn tội sâu ác nặng không đưc
khoan gim. T Văn kêu oan được dẫn vào gặp Diêm Vương. Tử Văn tâu trình đầu
đuôi n lời Th công đã nói tranh cãi mãi với người đội trụ, không phân phải
trái. Diêm Vương sinh nghi, người đội trụ định lng chuyn, s b l ra s thc.
Diêm ơng sai người đến đền Tản Viên để ly chng thực thì thấy đúng như lời T
Văn nói. Kẻ kia b đẩy vào địa ngc tng th chín. Tử Văn về đến nhà thì mới biết
mình đã chết được hai ngày. Ngôi mộ của tên tướng gic b bật tung lên, hài cốt tan
tành. Sau đó một tháng, Thổ ng tiến c T Văn giữ chức phán sự đền Tản Viên.
T Văn nhận li, rồi không bệnh mất. Sau đó, người thy T Văn trên xe ngựa
cưỡi gió. Ngưi ta truyn rằng đó “nhà quan phán sự !”.
4.
Nguyn D quan tâm phản ánh, phê phán, tố cáo hiện thực hội, th hiện khát
vọng chân chính của con người vi tinh thần nhân văn cao đẹp. Bng mt ngh thut
k chuyn hp dn, vi nhng yếu to mang ni dung hin thực sâu sắc, Chuyn
chức phán sự đền Tản Viên thể hin ni bật gương người cương trực, can đảm, mnh
m đấu tranh chng lại gian tà, loại tr cái ác, đòi công lí, công bằng.
II.
Đọc hiu
1.
Tìm hiểu xut x
Gợi ý: Truyềnmạn lục được sáng tác vào khoảng nửa đầu thế k XVI, gm 20
truyn.
2.
Tìm hiểu b cục đoạn trích
+
Đoạn 1 (t đầu đến... vung tay không cầncả.): T Văn đốt đền.
+
Đoạn 2 (t Đốt đền xong… đến... thầy cũng khó lòng thoát nạn.): T Văn với
viên ch hộ h Thôi Thổ công.
+
Đoạn 3 (t T Văn vâng lời cho đến... sai lính đưa Tử Văn về): T Văn thắng
kin.
+
Đoạn 4 (t Chàng về đến nhà… đến hết): T Văn trở thành phán sự đền Tn
Viên.
3.
Tìm hiểu h thống nhân vật trong Chuyn chức phán sự đền Tản Viên
Gợi ý: Ngô Tử Văn, Th công, hồn ma của viên Bách hộ h Thôi và Diêm Vương;
trong đó, nhân vật chính Ngô Tử Văn.
4.
Nhng s kiện nào xảy ra gn với nhân vật T Văn?
+
T Văn đốt đền.
+
Hồn ma ch hộ h Thôi giả làm đến đòi Tử Văn dựng tr ngôi đền
do s kiện đến Diêm Vương.
+
Th công nói cho Tử Văn biết s tht v viên Bách hộ h Thôidặn chàng
nói sự thực trước Diêm Vương.
+
T Văn đấu tranh giành sự công bằng.
+
T Văn được làm phán sự đền Tản Viên. Các sự vic xảy ra đều chyếu nhm
th hiện tính cách nhân vật Ngô Tử Văn, đối lp với tính cách viên Bách hộ h Thôi.
5.
Phân ch tính cách nhân vật Ngô Tử Văn
T Văn người cương trực, mnh mẽ, không khoan nhượng với gian tà. Trước hết,
tính cách ấy được th hiện qua hành động đốt đền. Tuy nhiên, hành động đốt đền,
cn thy rng T Văn kẻ sĩ, không thể không biết đến quan nim của người xa
tôn trọng thánh thần, xem việc đốt phá đền chùa, miếu mạo động chạm đến thánh
thn. T Văn đốt đền xuất phát từ s bất bình trước việc đền th tiếng linh thiêng
không giúp dân diệt được gian tà. Người xưa cũng quan niệm ch th nhng thn
công lao giúp dân, giúp nước. Hơn nữa, trước khi đốt đền, T Văn tắm gi sch s
khấn trời. Điều đó cho thấy T Văn ý thức rất về hành động của mìnhmong
muốn lòng thành của mình được chứng giám.
Tính ơng trực, can đảm ca T Văn được th hin ni bt nhng s việc đối vi
viên Bách hộ h Thôi, với Diêm Vương,… Trước “một ngưi khôi ngô, cao lớn, đầu
đội trụ, tự xưng sĩ” đến đòi dựng tr ngôi đền, T Văn “mặc k, vn c
ngi ngất ngưởng t nhiên”. Đến âm phủ, trong không khí rùng rợn, hãi hùng, Tử
Văn vẫn mt mc mun chng t s thật, đòi công bằng, công lí.
T Văn còn người l độ: khi đã trở thành phán sự đền Tản Viên, gặp người quen
vẫn “chắp tay thi l.
6.
Nhận xét về tính cách nhân vật Bách hộ h Thôi
Tính cách xảo trá, gian ác của nhân vật này thể hiện nhng din biến tâm
hành động ca y. Thoạt đầu, trước T Văn, hắn t ng sĩ, ng nguyên của
đạo Nho để buc ti T Văn, lấy oai linh ca qu thần để hăm doạ. Hn la gt c
thánh thần, ngoan c vu ti cho T Văn; khi thấy tình thế bt li, hn lp l cho
qua,… Trước sau, nhân vật này nhất quán: khi sống kẻ giặc đi cướp nước, khi chết
kẻ cướp đền.
7.
Bình luận v vai trò của yếu t ảonội dung hin thc ca truyn
Tác giả đã xây dựng được mt ct truyn vi những xung đột giàu kịch tính, tính
cách nhân vật được chú ý khắc ho nh ngh thuật tương phản (gia T Vănhồn
ma viên Bách hộ), yếu to kết hp t nhiên với yếu t hin thc trong din biến
linh hot của câu chuyện. Những đặc điểm y to cho truyn sc hp dn.
-
Truyện dày đặc yếu t o: k chuyn thn linh (Th công, đức Thánh Tản Viên),
ma qu (Diêm ơng, hồn ma tướng giặc,…); đốt đền xong, T Văn phát bệnh; qu
s đến bt T Văn đi; viên Bách hộ h Thôi bị đày xuống Cu u; TVăn về đến nhà
mi biết mình đã chết được hai ngày; Tử Văn sống li, rồi không bệnhmất, thành
phán sự đền Tản Viên; Tử Văn cưỡi gió biến mất,…
-
Truyn vn mang ni dung hin thc:
+
Lai lịch nhân vt: T Văn (tên Soạn, người huyện Yên Dũng, đất Lng Giang),
viên Bách hộ h Thôi (bộ ng ca Mc Thnh).
+
Câu chuyện xảy ra trong không gian, thời gian c th: Cuối đời nhà Hồ, quân
Ngô sang xâm chiếm, vùng Yên Dũng, Lạng Giang thành chiến trường (thi gian gic
Minh sang xâm chiếm nước ta: 1407 1427).
+
T Văn đi nhậm chức phán sự đền Tản Viên vào một buổi sáng năm Giáp Ngọ
(1414).
Tác giả sống viết truyện này vào khoảng nửa đầu thế k XVI. Cho nên, câu chuyện
được k thời trước đó thì cũng không nghĩa không liên hệ vi bi cnh
hội đương thời: nhà suy thoái, chính quyền chuyển sang tay nhà Mạc. Mt
khác, bản thân c nội dung khẳng định tính chính nghĩa, cái thiện, ca ngợi người
cương trực, ngay thẳng, lên án gian tà,… cũng những nội dung giàu ý nghĩa hiện
thc.
8.Ý nghĩa giáo dục ca truyện cũng đã được th hin đoạn bình cuối truyn
Lời bình đã nói lên lời răn về nhân cách của k sĩ, con người chân chính không nên
uốn mình, phải sống ơng trực, ngay thng. S cng cỏi, lòng can đảm trước
những cái xấu, cái ác thái độ ng x tích cực cần được coi trọng. Ý nghĩa về s
ca ngợi, tôn vinh người cương trực, quyết đoán, dám đương đầu với i ác, cái xấu
cũng đã được th hin phn kết câu chuyện, khi T Văn chết lại được sng lại
tr thành đức Thánh đền Tản Viên.
TÌNH CẢNH L LOI CỦA NGƯỜI CHINH PH
(Tg: Đặng Trần Côn; Dg: Đoàn Thị Điểm)
I.
Khái quát chung
1.
Tác giả Đặng Trần Côn - hiện không năm sinh, m mất, ch biết sống o
khong thế k XVIII.Quê tại làng Nhân Mục thường gọi làng Mọc, huyn Thanh
Trì, nay quận Thanh Xuân, Nội. Đặng Trần Côn còn nhiều c phẩm, ni
tiếng hơn cả Chinh phụ ngâm. Ngoài Chinh phụ ngâm, Đặng Trần Côn còn
mấy bài thơ vịnh tám cảnh đẹp Tiêu Tương (Tiêu Tương bát cảnh),một s bài
phú như Trương Hàn thuần (Trương Hàn nhớ rau thuần, vược), Trương
Lương bố y (Trương Lương áo vải), Khấu môn thanh (Tiếng cửa).
Bn diễn Nôm (giới thiệu trong sách giáo khoa) tương truyền của Đoàn Thị
Điểm. Dch gi Đoàn Thị Điểm (1705 - 1748), hiệu Hồng Hà, người làng Giai
Phm x Kinh Bc nay thuc huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên. Cha Đoàn
Doãn Nghi, anh Đoàn Doãn Luân, đều đậu hương cống, không ra làm quan, chỉ
nhà dạy học. Đoàn Thị Điểm một ph n nhan sắc, tài hoa. Sáng tác tập thơ
ch Hán Truyềntân phảbản dch Chinh ph ngâm bằng ch m. Đã từng
làm nghề dy họctrở thành nhà giáo phụ n đầu tiên thành đạt, học trò của
rất đông, sau này người đỗ đến đại khoa.
2.
Ngâm khúc thể loại t trữ tình trường thiên thuần tuý Việt Nam viết bng
th thơ song thất lục bát với phương thức tr tình dài hơi, sử dng nhiu tiểu đối.
Th loại này phù hợp vi việc bày tỏ tâm trạng, cảm xúc hồi tưởng, nh nhung,
suy tư, sầu muộn, ai oán, xót thương của nhân vật tr tình.
Th thơ song thất lục bát thể thơ mỗi kh gồm hai câu 7 chữ, một câu 6 chữ,
một câu 8 chữ. Bốn câu dài ngắn khác nhau kết lại thành một khluân phiên
kéo dài bao nhiêu khổ cũng được trong một bài thơ. Hai câu thất ngt nhp c định
3 / 4 (khác với câu thất ngôn Đường lut ngt nhịp 4 / 3); câu 6 và câu 8 ngắt nhp
t do. thể gieo vn bng hoc trc, cuối câu hoặc lưng chừng câu.
Chinh ph ngâm tác phẩm m đầu, cũng tác phẩm đặc sc nht ca th loi
ngâm khúc, một th loi tr tình rất phát triển thế k XVIII.
3.
Đoạn trích Tình cảnh l loi của người chinh ph tp trung khc ho tình cảnh l
loi nỗi nh thương da diết của người chinh ph đối vi chinh phu trong nhng
ngày i biền bit xa cách; qua đó bộc l tinh thần nhân đạo sâu sắc của tác giả.
II. Đọc hiu
1. Tám câu đầu: Nỗi đơn, lẻ bóng của người chinh ph Hai câu thơ đầu: Do
hiên vắng thm gieo từng bước, Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen. Không bất tri
sầu như khuê phụ trong Khuê oán của Vương Xương Linh, ràng, chinh phụ
trong khúc ngâm của Đặng Trần Côn - Đoàn Thị Điểm đang mang trong mình
tâm sự. - Các hành động do, thm gieo, ngồi, buông - cuốn rèm:
+ Lặp đi lặp lại không mục đích, nghĩa.
+ Biu l tâm trĩu nặngnỗi bn chn, khc khoải không biết chia s cùng ai
trong lòng chinh phụ.
=> Bên ngoài, tưởng n chinh phụ người an nhàn, thảnh thơi nhưng thực cht
nàng đang phải sng trong một tình cảnh hết sc ti nghiệp, đáng thương: chng
nàng đi biền bit, tuổi xuân của nàng đang dần phai tàn theo năm tháng.
-
Phép điệp liên hoàn kết hp với câu hỏi tu từ: Ngoài rèm thước chẳng mách tin,
... ... Hoa đèn kia với bóng người khá thương.
+ Th hin ni khc khoải đợi chờ, trông ngóng chng tr v t chiến trận. Hình
nh chinh ph trông chim thước mang tin vui v giống hình ảnh nàng Kiều mong
ngóng Từ Hải: Cánh hồng bay bng tuyt vời, Đã mòn con mắt phương trời đăm
đăm. Lời thơ như lời độc thoi nội tâm da diết, dn vt, rất thương, rt ngậm ngùi
của nhân vật bởi Ngoài rèm thước chẳng mách tin, nàng hi vọng ri lại vọng.
+ Biết vọng nhưng nàng vẫn c hoài nghi, kiếm tìm chút đồng cm: Trong
rèm, ờng đã đèn biết chăng? Trước chinh phụ, đã biết bao người con gái
“hỏi đèn”: Đèn thương nhớ ai đèn không tắt. nhưng lẽ chng ai phải đối
din vi nỗi vọng như chinh phụ.
Ngọn đèn xuất hiện trưc hết báo hiệu s thay đổi v thi gian, ni nh mong
chuyn t ngày sang đêm.
đốm sáng nhỏ nhoi giữa đêm tối mênh mông để khắc sâu hơn nỗi đơn,
l bóng của chinh ph. Ch một mình nàng đơn, đau khổ, một mình
nàng thấm thía, t thương cho nh cảnh của mình, Một mình mình biết,
một mình mình hay.
Các hình ảnh hoa đèn, bóng người câu thơ sau thể hin s lụi tàn, héo úa,
mòn mỏi theo canh dài. Như Nương (Chuyện người con gái Nam
Xương - Nguyn D), chinh ph cũng chỉ biết chuyện trò với ngọn đèn, với
cái bóng của chính mình đến tàn canh.
=>Lời thơ chan chứa niềm xót thương, đồng cảm đối với người ph nữ. đâu
người ph n trong xã hội phong kiến phải đơn, mòn mỏi? đâu những người
chinh ph phi một mình chôn vùi tuổi xuân chốn khuê phòng? Đặng Trần Côn -
Đoàn Thị Điểm không trực tiếp tr lời nhưng những hình ảnh thơ các tác giả đã
sáng tạo chính bản cáo trạng đanh thép đối vi chiến tranh phi nghĩa
. 2. Tám câu tiếp: Ni su mun triền miên
-
Được th hin qua cm nhn v thời gian tâm : eo óc gáy sương năm trống,
... ... Mi su dng dc ta min bin xa.
+ Đêm, tiếng nhức nhi suốt m canh, cho thấy người v tr xa chồng đã thao
thc sut c đêm. (Hồ Xuân Hương: Tiếngvăng vẳng gáy trên bom, /Oán hận
trông ra khắp mọi chòm.).
+ Ngày, bóng hoè đãng hết dời sang bên này lại chuyển đến bên nọ, chinh ph
như đếm từng bước thi gian nng n trôi cảm nhn mt khc gi đằng đẵng
như niên.
+ Biện pháp so sánh: như niên, tựa min biển xa để c th hóa mối su dng dc.
+ Các từ láy đôi đằng đẵng, dng dc kết hp với phép so sánh như niên, tựa
min biển xa đã cụ th hoá nỗi su muộn trong lòng nàng. -> Ni su của người
chinh ph tr nên bất tn, nỗi lòng chinh phụ mênh mang, dằng dc.
-
Để gii to ni sầu, nàng cố tìm đến những thú vui như: soi gương, đốt hương,
gảy đàn nhưng tất c đều gượng - miễn cưỡng: Hương gượng đốt hn đà mải,
... ... Dây uyên kinh đứt phím loan ngại chùng. nhưng đốt hương, soi gương hay
đánh đàn ng chỉ hành động gượng, su chng nhng không được gii to
còn nặng n hơn.
+ Đốt hương để tìm sự thanh thản, song tâm hồn nàng lại như thêm man, bn
loi.
+ Soi gương để trang điểm song ơng mặt li chan chứa nước mt, bi vng
chàng điểm phn trang hng vi ai.
+ Nàng chỉ gượng gảy đàn sắt đàn cầm không thấy phù hợp, đặc bit s dây
đàn chùng hay đứt người xưa xem đó điềm gở, báo hiu s không may trong
tình vợ chng. -> Chinh ph càng cố gắng tìm cách vượt ra khỏi vòng vây của cm
giác đơn, nhưng rốt cuc vẫn không thoát nổi. Nàng đành ngẩn ngơ trở v vi
lòng mình.
=> Tuy vẫn không vượt ra ngoài các biện pháp nghệ thuật các hình nh n d
tượng trưng mang tính ước l của thi pháp trữ tình trung đại nhưng những câu
thơ này người đọc vn cm nhận được s chân thật trong tâm trạng của nhân vật
tr tình.
3.
Tám câu cuối: Ni nh thương đau đáu
- Khi nỗi đơn, buồn kh trong lòng không thể chia s cùng ai được, nàng đã
phi gửivào gió nỗi nh chồng khôn xiết: Lòng này gửi gió đông tiện?... ...
Cành y sương đượm tiếng trùng mưa phun.
+ Khi trước, ni su của nàng được so sánh với độ dài của không gian xa rộng:
Mi su dng dc ta min biển xa. Đến đoạn thơ này, nỗi nh được th hin qua
một khao khát cháy bỏng - gửi lòng mình đến non Yên - mong được chng thu
hiu, s chia.
+ Ni nh thương đau đáu của chinh ph được so với không gian vô tận, không
điểm dng, mông lung, vời vi Nh chàng thăm thẳm đường lên bằng tri. Mc
độ ca ni nh được gợi lên qua những t láy toàn phần thăm thẳm (đip 2 ln),
đau đáu. Thăm thẳm vừa nói nỗi nh người yêu, vừa con đường đến ch
người yêu, cũng con đường lên trời. Câu thơ phong phú, đúc một khối tình phổ
vào một hình thức đơn giản, trn vẹn. Chưa khi o trong văn học Vit Nam, ni
nh chồng được th hin một cách da diết, sâu thẳm, mênh mang, cao vợi như thế.
lẽ đây nỗi nh dài nhất trong văn học xưa nay. Nhưng cũng đáng thương
thay, khao khát của nàng không được đền đáp sự xa cách về không gian quá lớn
(đường lên bằng tri).
-> Nỗi lòng người chinh ph đã vuột ra khi phạm vi tâm trng ca một con người,
cất lên tiếng nói thay cho bao người ph n cùng chung s phận như nàng.
Những dòng thơ Chinh phụ ngâm đâu chỉ được viết bng s đồng cảm, còn
được viết bng nỗi xót thương đến tột cùng của ngưi ngh sĩ.
=> Đoạn trích đã ghi lại một cách chân thực, xúc động nỗi đơn buồn kh ca
người chinh ph trong tình cảnh chia lìa, từ đó đề cao hạnh phúc lứa đôi đồng thi
lên tiếng t cáo chiến tranh phi nghĩa.
TRAO DUYÊN
(Trích “Truyện Kiều” Nguyễn Du)
I.
Khái quát chung
1.
Tác giả, tác phẩm
-
Nguyn Du (1765-1820) t Tố Như, hiệu Thanh Hiện, q Tiên Điền,
huyện Nghi Xuân, tỉnh Tĩnh. Ông xuất thân trong một gia đình đại quý tộc thi
Lê, truyền thống văn học. Cha Nguyễn Nghiễm, đỗ tiến làm tể tướng. Anh
Nguyễn Khản, đỗ tiến sĩ, làm đại quan trong ph chúa.
Triều - Trnh sụp đổ, Nguyễn Du trôi giạt v quê vợ Thái Bình suốt "mười
năm gió bụi" ri v sng Tĩnh quê nhà, sống n git, t xưng "Nam Hải
điếu đổ", "Hồng Sơn liệp h".
Tây Sơn đổ, Gia Long thiết lp triều đại mới. Năm 1802, Gia Long triệu ông ra
àm quan cho nhà Nguyễn. Năm 1813, Nguyễn Du được c làm Chánh sứ sang
Trung Quốc, lúc giữ chc Tham tri b L, Cần chánh điện đại học sĩ.
-
Nguyn Du dựa vào cốt truyện "Kim Vân Kiều truyn" của Thanh Tâm Tài
Nhân, đời Thanh Trung Quốc để sáng tạo ra truyn Kiều, dài 3254 câu thơ lục bát,
kiệt tác số mt, "tập đại thành" của nền thơ ca cổ điển Vit Nam.
-
Giá trị ni dung
+Giá trị t cáo hiện thức: lên ánhội phong kiến thối nát, những thế lc hắc ám
tàn bạo,man đã chà đạp lên quyền sốnghạnh phúc con người như bọn quan
lại tham ô thối nát, bọn buôn thịt bán người, bọn ma lưu manh tàn ác; lên án
mặt trái của đồng tiền hôi tanh...
+ Giá trị nhân đạo: xót thương cho nỗi đau khổ của con người, tài sắc b dập vùi,
nói lên ước về hnh phúc, tự do và công bằng, đề cao quyn sng ca con
người, v.v...
+ Giá trị ngh thut
Ngh thuật xây dựng nhân vật đặc sc, to ra nhng mẫu ngưi vi những tính
cách tiêu biểu cho cái đẹp, cái xấu, cái thiện, cái ác... tronghội phong kiến suy
tàn, thối nát.
Ngh thut t s, hp dn, cảm động, to ra những tình huống, nhng bi kịch. Lúc
miêu tả, lúc tả cnh ng tình, lúc đối thoại, câu truyện v nàng Kiều din biến qua
trên ba nghìn câu thơ liền mch.
Ngôn ngữ thi ca: Nguyễn Du đã kết hợp tài tình giữa ngôn ngữ bác học, s dng
điển tích, thi liệu văn học c Trung Hoa vi ca dao, tc ngữ, thành ngữ... nâng n
thành một ngôn ngữ văn chương trong sáng, trau chuốt, mượt mà, mẫu mc. Cho
đến nay chưa nhà thơ Việt Nam nào viết thơ lục bát trên ba nghìn câu hay bằng
Nguyn Du. "Truyn Kiu" xng đáng "tiếng thương như tiếng m du nhng
ngày" (Tố Hu).
2. Đoạn trích
Đoạn thơ dài 34 câu, từ câu 732 đến câu 756 trong Truyện Kiu, khởi đầu bi kch
cho quãng đời 15 năm trời lưu lạc của Thuý Kiều.
Với tài nghệ miêu tả din biến tâm nhân vật ca Nguyễn Du, đoạn trích Trao
duyên ca ngợi tình yêu sâu sắc của Thuý Kiều đối vi Kim Trng qua vic th hin
nỗi đau đớn tột cùng nàng phải chịu đựng khi phải trao duyên; qua đó thể hin
lòng cảm thông, thương yêu sâu sắc ca Nguyễn Du đối với con người “bạc
mệnh”.
II.
Đọc hiu
Đây một trong những đoạn v trí mở đầu cho cuộc đời u lạc đầy đau khổ
của Thuý Kiều. Khi Vương Ông Vương Quan bị bắt giam do kẻ vu oan,
Thuý Kiều phải bán mình làm vợ Giám Sinh để ly tiền đút lót quan lại cu
chaem. Việc nhà đã tạm yên, Kiều mới nghĩ đến tình duyên lỡ d của mình.
Trước hết, nàng nghĩ cho người mình yêu, phận mình thế cũng đành, nhưng
cm thấy lỗi vi Kim Trng.Phải làm thế nào cho người yêu đỡ khổ, suy nghĩ
mãi, trong đêm cuối ng, nàng quyết định nh em thay mình trả nghĩa cho
KimTrng.
Trao duyên trích từ câu 723 đến câu 756 trong Truyện Kiu.
1.
Thuý Kiều nh Thuý Vân thay nh trả nghĩa cho Kim Trọng
-
Xưa nay người ta ch trao nhau vt cht ch ai trao duyên bao giờ. Thế nhưng
Thuý Kiều li phải làm cái điều chưa ai từng làm y.
-
Lời ướm hi: Trong quan nim của người xưa, “tình” thường gn lin vi
“nghĩa”. Giữa Thuý Kiều Kim Trọng đã lời th trăm năm tạc mt ch đồng
đến ơng nhưng sự đâu sóng gió bất kì, chữ “hiếu nàng không thể gi li th
với chàng Kim nên đành nhờ Thuý Vân trả nghĩa hộ mình. Ngôn từ:
+ Nguyễn Du đã rất tinh tế khi để Kiều dùng từ cậy không dùng từ nhcậy
ý tin chắc người khác nhất định s nghe mình.
+ Chu lờinhận lời vẻ như nhau nhưng chịu lời nhận lời làm việc không
do mình tự nguyn hoc mt việc khó chối t.
+ Hai ch mc em cht lại màn dạo đầu nhưng lại mang hàm ý giao phó trách
nhim.
+ Lạy, thưa: hành động của Thúy Kiều trái hẳn vi v thế làm chị nhưng chứng t
vic Kiều đang nhờ Vân việc trọng đại.
Thúy Kiều không chắc Thuý Vân đã nhận lời nên mỗi t Thuý Kiều nói ra
đều được cân nhắc càng. Không thấu hiểu, đồng cm với nhân vật ca
mình, không phải bậc thy của ngôn từ, Nguyễn Du không thể viết nhng
câu thơ với nhng t ng đắt như thế.
+ Kiu thut li một cách vắn tắt nhưng khá đầy đủ v cnh ng của mình: Kể t khi
gp... vẹn hai. lẽ nàng đưa ra rất đầy đủ, toàn diện hợp lí, thuyết phc: Hiếu tình
khôn lẽ hai b vẹn hai và Ngày xuân em hãy còn dài, Xót tình máu mủ thay lời nước
non.
-> Thúy n không thể t chối được. Các điển tích keo loan, duyên cùng các
thành ngữ tình máu mủ, lời c non, thịt nát, xương mòn, ngậm cười chín sui...
th hin s chân thành, tha thiết đau đớn của Thúy Kiều khi quyết định cho em.
+ Trao k vật: trao cho Thuý Vân những k vt của tình yêu, trong Kiều nỗi đau đã
cuộn lên thành những mâu thuẫn: Chiếc vành với bc t mây, Duyên này thì giữ,
vt này của chung.
T hoa ghi li th nguyn ca Kim Kiu, chiếc vành mây trước đây chàng
Kim trao cho Kiều m của tin gi nàng đều trao c cho Thuý Vân.
Đành phải (trao nhim v tr nghĩa chàng Kim) cho em để em thay mình đền
nghĩa người yêu nên Kiều mi nói duyên này thì giữ. Duyên phải trao đi
nàng không thể cùng chàng Kim trọn li th ước. Nhưng trao đi không
nghĩa trao hẳn chỉ để cho em giữ. Còn tình yêu Kiều dành cho Kim
làm sao trao được? vẫn mãi trong lòng nàng. những k vt kia
chính dấu tích của mối tình đầu, chính vật lưu giấu tình yêu Kim Kiều.
Phi trc tiếp traovào tay Thuý Vân, lẽ nào Kiều không tiếc nui?
Hai ch của chung đủ để din t tt c: ni tiếc xót, không đành lòng trao
li cho em, nỗi đausự c gắng níu kéo (chị vẫn phần trong đó).
Tình yêu sâu đậm Thuý Kiều dành cho Kim Trọng. Vi Kiu, hạnh phúc
của người mình yêu là điều hơn hết. + Kiều đau đớn, xót xa tự nhận mình
người mnh bc. Hai ch mnh bc cho thấy ý thức sâu sắc v cuộc đời, s
phn bc bo ca Kiu. Với nàng, đó một định mnh bt di bt dch.
Thúy Kiều đã rất đau đớn khi phi cho em, dứt tình với chàng Kim. Nguyễn
Du đã rất am hiểu tinh tế khi din t m trạng nhân vật.
2.
Tâm trạng ca Kiều sau khi trao duyên
-
Kiều đang dần quên sự mặt của Thúy n. Trong khi nói với em, Kiu cm
tưởng như sống li với các kỉ nim của tình u với Kim Trng.
+ Nàng như sống trong hi c qua nhng k vậtnhất tưởng nh li s kin
đêm thề nguyền thiêng liêng: Mai sau dù bao giờ, Đốt hương ấy so phím
này. ràng trong tâm hồn Kiu, nhng k niệm đẹp đẽ của tình yêu sức sng
thật mãnh liệt.
+ Nguyn Du tht tinh tế khi gi lại các hình ảnh quá khứ: Cảnh chàng Kim cho
thêm ơng vào hương (đài sen nối sáp đào thêm hương) cảnh Kiều đàn
cho Kim Trng nghe (So dần dây y văn) trong đêm thề nguyn. Mi k nim
đã qua đều khắc sâu trong lòng nàng. Điều đó chứng t tình yêu nàng dành cho
chàng Kim cực sâu sắc.
-
Càng yêu sâu sắc, Kiều càng cảm thy cuộc đời trng trải,nghĩa khi không
còn tình yêu. Đó do khiến nàng liên tưởng đến cái chết - cái chết đầy oan
nghit. (Kiu Nguyt Nga trong Lục Vân Tiên (NĐC) cũng nói: Hiu hiu gió thổi
ngọn cây Ấy hồn tr v y thăm cha.) Nhiều t ng phản ánh ý ng y trong
nàng: mai sau Trông ra ngọn c cây, Thấy hiu hiu gió thì hay chị v. (Kiu nh
li cảnh Đạm Tiên đã từng hin v qua n gió ào ào đổ lộc rung cây khi Kiều thp
hương làm thơ bên mộ Đạm Tiên), hồn, d đài, người thác oan.
-
Tình yêu không vật chất, không thể trao đi rồi thì không còn nữa. Kiu cho
em để ri phi nhn li nỗi đau đớn khôn xiết.
+ Nỗi đau đó vốn không thể được bc l trong lời Thuý Kiều nói với em. Hơn
thế, nếu ch đơn thuần nói với Thuý Vân thì cảm xúc nhân vật s không đạt ti cao
trào, bi kịch của thân phậntình yêu sẽ không đạt tới đỉnh điểm, nhân cách cao
đẹp ca Kiều cũng không điu kin l hin. Vậy nên Nguyễn Du đã xây dựng
nhng lời độc thoi nội tâm của Kiều: Bây giờ trâm gãy gương tan, K làm sao
xiết muôn vàn ái ân!
Kiều đã quên hết xung quanh. Nàng chỉ còn khóc cho mình, khóc cho mối
tình đầu ngn ngủi. Đó tiếng khóc cho một s phn, tiếng u đứt rut
cho mt mối tình: Trăm ngàn gửi lạy tình quân, ... ... Thôi thôi thiếp đã phụ
chàng từ đây!
Các thành ngữ liên tiếp trâm gẫy gương tan, bạc như i, nước chảy hoa trôi
cc t nỗi đau mất mát, sự tan v không thể hàn gắn trong Kiu.
Trong đoạn thơ ngắn, ba ln Nguyễn Du để Kiu gi Kim Trng bằng các từ
khác nhau: tình quân, Kim lang, chàng. Đáng chú ý nhất từ Kim lang.
được láy lại, gn vi những thán từgọi ôi, hỡi đầy thê thiết. Trong tâm
tưởng, Thuý Kiều đã coi Kim Trọng chồng cho nên tiếng gọi đó vừa th
hin s tiếc nuốitình lứa đôi lỡ d, va hàm chứa nỗi đau đớn khôn xiết
của nàng. ng gọi chàng Kim để nhn li v mình, để oán trách chính
mình, oán trách mình kẻ ph bc
tấm lòng vị tha, rt mực yêu Kim Trọng . Hơn khi nào hết, đây
giây phút đáng thương nhất cuộc đời Thuý Kiều. Bi l, mới đó thôi,
người con gái ấy còn đang trong cảnh êm đềm trướng r màn che,
vậy giờ đây...
Lời thơ cất lên cũng chính tiếng nói thương thân xót phận ca mt
người con gái tha thiết với tình yêu. Mọi cung bc cảm xúc diễn ra
trong Kiều đều hết sức -gíc. Nguyễn Du đã miêu tả dòng diễn biến
nội tâm của nàng một cách chân thực. Mi t ng, mỗi hình ảnh đều
được la chọn lưỡng nhm khc ho tâm trạng nhân vật.
6.
Bình luận nhan đề Trao duyên
-
Ch duyên theo giáo của nhà Phật nguyên do tạo ra s phn, sau
này đưc hiu rộng n sự định sn t kiếp trước cho tình cảm ca hai
người (thường tình cảm v chng).
-
Duyên một khái niệm tính chấthình, do đó trao duyên một
điều khó khăn, nhất với những người đời sng nội tâm u sắc như
Thuý Kiều. Trao duyên một s hi sinh rt lớn. Trước đó Kiều đã hi sinh
tình yêu để làm bổn phận ngưi con hiếu thảo: “Làm con trước phải đền ơn
sinh thành”. Nay, trao duyên cho Vân hi sinh tình yêu của mình hạnh
phúc của người mình yêu. Do vậy, hành động ca Kiều làm cho hình
tượng nhân vật tr nên cao cả hơn, đẹp đẽđáng khâm phục hơn.
7.
Phân tích tâm trạng Thuý Kiều th hiện qua hai câu thơ:
Chiếc vành với bc t mây
Duyên này thì giữ, vật này của chung.
Trong màn kịch trao duyên, Thuý Kiều đã trao kỉ vt của tình yêu cho Thuý
Vân, đó tờ hoa tiên ghi lời th nguyn ca Kiều Kim Trọng, chiếc
vành trước đây Kim Trọng trao cho Kiều làm của tin, bây giờ đều được trao
lại cho Vân. Nhưngu thuẫn ny sinh chi tiết, vật thì trao cho em “giữ”
nhưng duyên thì muốn để lại làm “của chung”. Cũng thể xem mâu
thun gia cảm xúc trí. Về trí, Kiều mun Kim Trọng được hnh
phúc n nghĩa Thuý Vân cho chàng. Nhưng về tình, nh yêu của
Kiu với chàng Kim sâu sắc quá nên không muốn trao gửi. Đây hoàn toàn
tâm của tình yêu u nặng đích thực. Tình yêu sâu nặng vẫn phi
trao duyên chứng t shi sinh ca Kiu rt ln lao.
8.
Tác giả đã khắc ho tâm trạng Kiều như thế nào sau khi “trao
duyên”?
Nếu như phần trên của đoạn trích còn sự đấu tranh giữa tình, sự hi
sinh người mình yêu, thì đến đoạn cuối, sau khi trao duyên, Kiều đã nghĩ đến
mình. Giọng điệu của đoạn thơ trở thành giọng điệu thương thân của chính
nhân vật.
Kiu quan niệm trao duyên tức đã mất Kim Trọng, như thế thì đời mình coi
như cũng hết. Nghĩ đến tương lai, Kiều thấy cái chết hin diện và khi đó oan
hn ca bản thân sẽ theo gió tìm về chốn cũ:
Trông ra ngọn c cây
Thấy hiu hiu gió thì hay ch v
Kiều đã tưởng tượng oan hn của mình sẽ ct li cầu xin chân thành và tội
nghip:
Rảy xin chén ớc cho người thác oan
Nàng cùng đau khổ khi nghĩ đó tương lai sắp tới mình không tránh
được. Do đó, Kiều đã khóc, khóc một cách tuyệt vọng cho tình yêu ngn ngi
của mình:
Bây giờ trâm gãy bình tan
K làm sao xiết muôn vàn ái ân
Tiếng khóc cho mối tình tan vỡ, tiếng khóc cho thân phận kh đau cất lên từ
nhân vật chính của tác phẩm đã đánh động tâm can bao người đương thời
hu thế. Như thế, đây tiếp tc xut hiện u thuẫn không thể gii quyết gia
tình yêu mãnh liệt sự chia biệt vĩnh viễn, tức giữa tình.
CHÍ KHÍ ANH NG
(Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du)
I.
Khái quát chung
1.
Đoạn trích từ câu 2213 đến câu 2230 của Truyn Kiu: T Hi t
biệt Thuý Kiều ra đi lập s nghip ln
2.
Vi ngh thut s dụng ngôn ngữ đặc sắc, đoạn trích ngợi ca chí khí
anh hùng của nhân vật T Hải khẳng định li mt ln nữa tình cảm
của Thuý KiềuTừ Hải tình tri kỉ, tri âm chứ không chỉ đơn thuần
tình nghĩa vợ chng.
3.
Tìm hiểu xut x: Kiu b lừa vào lầu xanh ln th hai, tâm trạng
nàng cùng đau khổtuyệt vng. May sao T Hải đột ngt xut hiện,
đã coi Kiều như một tri kcứu nàng ra khỏi lầu xanh. Hai người
đều thuc hạng người bhội đương thời coi thường (một gái giang hồ
một giặc) đã đến với nhau tâm đầu ý hợp trong một tình cảm gn
của đôi tri kỉ. T Hải đánh giá cao sự thông minh, khéo léo nhạy
cm ca Kiu. Kiu nhn ra T đường anh hùng hiếm trong thiên
hạ, người duy nhất thể giải oan cho nàng. Nhưng dù yêu quý, trân
trng T Hi, Kiều cũng không thể gi chân bậc anh hùng cái thế. Đã
đến lúc Kiều để T Hải ra đi lập s nghiệp anh hùng.
II.
Đọc hiu
1. Khát vọng lên đường
-
T Hải đa tình, nhưng trước hết T Hi là một tráng sĩ, một con người
chí khí mạnh mẽ. Chí mục đích cao hướng tới, khí nghị lực để
đạt ti mục đích.
-
con người này, khát khao được vẫy vùng giữa trời cao đất rộng, như
đã trở thành một sc mnh của thiên nhiên, không gì thể kim chế
ni: Nửa năm hương lửa đương nồng, ... ... Thanh gươm yên ngựa lên
đường thng rong.
+ Đang sống trong cnh nồng nàn hương lửa, chợt động lòng bốn
phương, thế toàn bộ tâm trí ng v tri b mênh manglập tc
vào thế một mình với thanh gươm yên ngựa sẵn sàng lên đường đi
thng.
+ T trượng phu vốn nghĩa người đàn ông hoặc người chng.
Trong văn bản, t y chỉ T Hi, với nghĩa người đàn ông chí lớn.
T này chỉ xut hin mt ln duy nht trong Truyn Kiều Nguyễn Du
trân trọng dành riêng cho Từ Hải như một cách để tôn xưng nhân vật
tưởng.
+ Thot: th hin s thay đổi đột ngt, dứt khoát, mau lẹ, kiên quyết,
không luyến tiếc. - Lòng bốn phương khái niệm nội hàm diễn t
con người trụ. Bốn phương đây chỉ nam, bắc, đông, tây, nghĩa
thiên hạ, thế giới. Nhưng theo Kinh Lễ, xưa sinh
con trai, người ta làm cái cung bằng cây dâu, tên bằng c bng, bắn n ra bốn
phương, tượng trưng cho mong muốn sau này người con trai làm nên sự nghip
lớn. Như vậy, lòng bốn phương không chỉ nội hàm diễn t con người trụ
còn hình ảnh ước lệ, tượng trưng cho chí nguyện lập công danh, sự
nghip.
+ Không gian trời b mênh mang, bốn b, chim bằng, gió mây vừa ước
l, li va tạo nên ấn tượng v tầm vóc vũ trụ ca T Hi. S đan kết hai
nội m ý nghĩa trước hết khc ho hình tượng nhân vật lớn lao, kì vĩ, phi
thường. Chính sự kết hợp đó khiến hình tượng người anh hùng trong sáng
tác của Nguyn Du tr thành tưởng. tưởng nên không thể s
dụng bút pháp tả thực để miêu tả được. Cũng tưởng nên hình tượng
nhân vật người anh hùng Từ Hải mãi mãi chỉ ước của nhà thơ.
Nguyễn Du ước được một người anh hùng như thế, để thực thi khát
vọng công cho những thân phận bt hạnh như Thúy Kiều.
T Hải không phải con người ca những đam thông thường
con người của khát vọng anh hùng, của s nghiệp anh hùng.
3. tưởng anh hùng của T Hi - Với khát vọng lên đường mãnh liệt, T Hải đã
quyết chí ra đi để thc hiện tưởng anh hùng của mình. Trong buổi chia tay
Thuý Kiều, T Hải không hề quyến luyến, bn rịn như cảnh Thúc Sinh từ bit
Thuý Kiều (Người lên ngựa, k chia bào, Rừng phong thu đã nhuốm màu quan
san.)
+ Khi Kiều suy nghĩ: “Phận gái chữ tòng, Chàng đi thiếp cũng một lòng xin
đi.” thì Từ đã ý trách Kiều người tri k không hiểu mình, khuyên Kiều
vượt lên trên tình cảm thông thường để sánh với anh hùng: Từ rằng: “Tâm phúc
tương tri, Sao chưa thoát khỏi n nhi thường nh? Từ Hải con người ca s
nghiệp phi thường, không thể chìm đắm trong trốn phòng khuê! Đang trong cnh
hạnh phúc ngọt ngào, Từ Hi thoắt đã động lòng bốn phương, tiếng gi ca s
nghip thc tỉnh chàng từ bên trong. Giờ đây sự nghiệp đối với chàng trên hết.
Đối vi T Hải, chẳng những ý nghĩa của s sống còn điều kiện để
thc hin những ước ao người tri k đã gửi gắm, trông cậy chàng. Do vậy
không chút bịn rịn, không những lời than vãn lúc chia biệt. Lời trách người tri
k chưa thoát khi n nhi thường tình còn bao hàm cái ý khuyên Kiều hãy ợt lên
tình cảm thông thường để làm vợ ca một anh hùng. Cho nên sau này trong nỗi
nh thương của Kiều: Cánh hồng bay bng tuyt vi - Đã mòn con mắt phương
trời đăm đăm không chỉ sự mong ch người yêu xa cách còn mong chờ c
s nghip ca T Hi.
+ Không chỉ khuyên nhủ Kiu, trong lời nói của mình, Từ Hải còn hứa hn vi
Kiu v một tương lai thành công:
“Bao giờ mười vạn tinh binh,
Tiếng chiêng dậy đất bóng tinh rợp đường.
Làm cho mặt phi thường,
Bấy giờ ta sẽ ớc nàng nghi gia. (...)
Đành lòng chờ đó ít lâu,
Chầy chăng một năm sau vội gì!”
Đoạn trích sử dng rt nhiu t Hán Việt: tâm phúc tương tri, nữ nhi, tinh binh, bóng
tinh, phi thường, nghi gia mang lại cho văn bản không khí trang trọng cùng những sc
thái ý nghĩa riêng biệt:
Nhng t ng đẹp (tâm phúc tương tri, nữ nhi, nghi gia) trong lời nói của bc anh
hùng trượng nghĩa thể hin rất sâu sắc lòng trân trọng, yêu mến dành cho ngưi
đẹp. ràng, trong mắt T, Kiều không phải một món hàng, càng không phải
một gái lầu xanh hồng nhan tri k, xứng đáng với đấng chc tri khuấy nước
- Từ.
S xut hin của các từ ch việc quân binh, sức gợi lên không khí thắng li
hoành tráng như tinh binh, bóng tinh, phi thường đã mở ra một tương lai tươi sáng,
th hin nim tin chiến thng của người anh hùng Từ Hải. Trước đây, ngay trong
cnh trn ai, T Hải ngang nhiên xem mình người anh hùng, tất c s nghip
sau này như đã nắm chc trong tay. Gi đây xuất phát chỉ với thanh gươm yên
nga, T đã khẳng định quyết tâm, tự tin vào thành công, muộn thì cũng không quá
một năm, sẽ nhất định tr v vi c một đồ to ln. Những hình nh tiếng
chiêng dậy đất, bóng tinh rợp đường hình tưởng tượng ca T v tương lai,
Từ dứt áo ra đi. Nhưng cũng từ những hình ảnh này, người đọc được chng
kiến mt nim tin sắt đá vào thành công, o ng cao c của người anh hùng. -
Hành động dứt áo ra đi được đặt trong bi cnh lớn lao, (gió mây bằng, dm
khơi - những hình ảnh ước l mang tầm vóc trụ) th hiện thế n đường dt
khoát của người anh hùng.
3.
T các đoạn trích Trao duyên, Nỗi thươngnh, Chí khí anh hùng, hãy phát
biu nhận xét khái quát những đặc điểm trong ngh thuật miêu tả tâm nhân
vt ca Nguyn Du.
Ngh thuật miêu tả tâm một trong những phương diện ngh thuật đặc sc bc
nht ca Truyn Kiều. Chính những thành công về ngh thuật miêu tả tâm đã
chng t s sáng tạo độc đáo, tấm lòng thấu hiểu con người ca Nguyễn Du.
th nhận định:
-
Tâm nhân vật được th hiện sinh động, trc tiếp trong tình huống c th.
-
Din biến tâm nhân vật được miêu tả chân thực, theo đúng quy luậtquá
trình diễn biến trong thi gian của đời sống bên trong con người.
-
Trạng thái tâm mang tính thể rất rõ; đó tâm của những con người c
th, với đặc điểm riêng về tính cách, hoàn cảnh,…
-
Các hình thức đối thoại, độc thoại lời trn thut na trc tiếp được s
dng rất hiệu qu để miêu tả tâm nhân vật.
4.
Phân tích hình tượng nhân vật T Hi th hin trong bn câu đầu của đoạn
trích
T Hi xut hiện trong tác phẩm, trước hết một anh hùng cái thế, đầu đội trời chân
đạp đất. Khi cu Kiu ra khi lầu xanh, việc nghĩa, trọng Kiều như một tri
kỉ. Nhưng khi kết duyên cùng Kiều, T thc s một người đa tình. Song dẫu đa
tình, Từ không quên mình một tráng sĩ, một người chí khí mạnh mẽ. Trong xã
hi phong kiến, đã làm thân nam nhi phải chí vẫy vùng giữa đất tri cao rng. T
Hi qu một bậc anh hùng chí lớn nghị lực để đạt được mục đích cao đẹp
ca bản thân. Chính thế, trong khi đang sống vi Kiu những ngày tháng thực s
êm đềm, hạnh phúc nhưng Từ không quên chí hướng ca bản thân. Đương nồng nàn
hạnh phúc, chợt "động lòng bốn phương", thế toàn bộ tâm trí hướng v "tri b
mênh mang", với "thanh gươm yên ngựa lên đường thẳng rong”.
Không gian trong hai câu 3, 4 (trời b mênh mang, con đường thẳng) đã thể hiện
chí khí anh hùng của T Hi.
5.
Ch ra tính chất riêng biệt ca cuc tin bit gia T Hải ThKiều so vi hai
cuộc chia tay trước đó với Kim Trọng với Thúc Sinh
Tác giả dựng lên hình nh T Hải "thanh gươm yên ngựa lên đưng thng rong"
ri mới để cho T Hải Thuý Kiều nói lời tin bit. Liệu phi lôgíc không?
Không, vì hai chữ "thẳng rong" người gii thích "vội li", ch lên đường đi
thng ri mới nói thìlí. Vậy thể hình dung, Từ Hải trên yên ngựa rồi nói
nhng li chia bit với Thuý Kiều. Và, thể khẳng định cuc chia biệt này khác
hn hai lần trước khi Kiu t bit Kim Trọng Thúc Sinh. Kiu tin bit Kim
Trọng tiễn biệt người yêu về quê hộ tang chú, sự nh nhung ca một người
đang yêu mối tình đầu say đắm mà phải xa cách. Khi chia tay Thúc Sinh để
chàng về quê xin phép Hoạn thư cho Kiều được làm vợ l, hi vng gp li rt
mong manh cả hai đều biết Hoạn Thư chẳng phi tay vừa, do đó gặp lại được
như hiện tại rất khó khăn. Chia tay Từ Hải chia tay người anh hùng để chàng
tho chí vẫy vùng bốn bin. Do vậy, tính chất ba cuc chia biệt khác hẳn nhau.
6.Tính cách nhân vật T Hải được bc l qua lời nói với Kiều như thế nào?
Từ Hải người chí khí phi thường:
Khi chia tay, thấy Kiều nói:
Nàng rằng: "Phận gái chữ tòng
Chàng đi, thiếp cũng một lòng xin đi"
Từ Hải đã đáp lại rằng:
Từ rằng: “Tâm phúc tương tri
Sao chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình”
Trong lời đáp ấy bao hàm lời dặn dò và niềm tin Từ Hi gi gắm nơi Thuý Kiu.
Chàng vừa mong Kiu hiểu mình, đã tri kỉ thì chia sẻ mọi điều trong cuc sng, va
động viên, tin tưởng Kiu s vượt qua s bn rn ca mt n nhi thường tình để làm vợ
một ngưi anh hùng. Chàng muốn lập công, được s nghip v vang rồi đón Kiều
v nhà chồng trong vinh d, v vang:
Bao giờ mười vạn tinh binh,
Tiếng chiêng dậy đất, bóng tinh rợp đường.
Làm cho mặt phi thường
Bấy giờ ta sẽ ớc nàng nghi gia
Qu lời chia bit ca một người anh hùng chí lớn, không bịn rn một cách yếu
đuối n khi Kiều chia tay Thúc Sinh. Sự nghiệp anh hùng đối vi T Hải ý nghĩa
ca s sống. Thêm nữa, chàng nghĩ làm được như vậy mi xng đáng với s gi
gm nim tin, vi s trông cậy của người đẹp.
T Hải người rt t tin trong cuc sng:
T ý nghĩ, đến dáng vẻ, hành động lời nói của T Hải trong lúc chia biệt đều th
hin T người rt t tin trong cuc sống. Chàng tin rằng ch trong khong một năm
chàng sẽ lập công trở v vi c một đồ ln.
| 1/57

Preview text:


TỔNG HỢP KIẾN THỨC NGỮ VĂN 10
1. Tổng quan văn học Việt Nam:
- Nền Văn học dân gian ra đời từ thời viễn cổ và tiếp tục phát triển về sau này. Tính
nhân dân, tính dân tộc của nó từ nội dung tới hình thức có tác dụng sâu sắc đến sự
hình thành và phát triển của nền văn học viết.
- Văn học viết ra đời vào khoảng thế kỷ thứ 10 gồm có 3 bộ phận: Văn học viết bằng
chữ Hán, Văn học viết bằng chữ Nôm và Văn học viết bằng chữ quốc ngữ. Ba bộ phận
văn học ấy nối tiếp, kế thừa và phát triển cho thấy tinh thần sáng tạo, ý trí tự lập tự
cường và sức mạnh Việt Nam vô cùng to lớn.
- Văn học dân gian là cội nguồn của nền văn học dân tộc. Hai thành phần Văn học
viết và Văn học dân gian luôn luôn tác động qua lại, hội tụ và kết tinh ở những thiên
tài văn chương như Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, v.v...
- Có thể chia làm 3 thời kỳ lớn:
+ Thời kỳ từ thế kỷ thứ X đến thế kỷ XIX: Thơ văn Hán - Nôm.
+ Thời kỳ từ thế kỷ thứ XX đến năm 1945: Thơ văn Hán Nôm - thơ văn quốc ngữ.
+ Thời kỳ từ sau Cách mạng tháng Tám 1945 đến nay: thơ văn quốc ngữ mang nội
dung cách mạng, kháng chiến, yêu nước và tiến bộ.
2. Khái quát văn học dân gian Việt Nam:
- Những đặc trưng cơ bản của văn học dân gian Việt Nam:
+ Văn học dân gian là một thành tố của văn hoá dân gian, tức là phôncơlo (trí tuệ nhân dân).
+ Văn học dân gian còn gọi là văn học truyền miệng hoặc văn học bình dân.
+ Văn học dân gian là những sáng tác tập thể truyền miệng của nhân dân, ra đời từ
thời viễn cổ, phát triển qua các thời kì lịch sử, đến cả hiện nay và mai sau. Văn học
dân gian có những đặc trưng riêng so với văn học viết; nó cùng với văn học viết hợp
thành nền văn học dân tộc.
- Hệ thống thể loại của văn học dân gian Việt Nam:
+Thơ ca dân gian: tục ngữ, câu đố, ca dao, hò, vè, truyện thơ.
+Truyện dân gian: thần thoại, sử thi, truyền thuyết, cổ tích, truyện cười, truyện ngụ ngôn.
+ Sân khấu dân gian: chèo, tuồng đồ.
- Những giá trị cơ bản của văn học dân gian Việt Nam:
+ Văn học dân gian là kho tri thức vô cùng phong phú về đời sống các dân tộc. + Văn
học dân gian có giá trị giáo dục sâu sắc về đạo lí làm người.
+Văn học dân gian có giá trị thẩm mĩ to lớn, góp phần quan trọng tạo nên bản sắc
riêng cho nền văn học dân tộc.
3. Khái quát văn học Việt Nam từ TK X-hết TK XIX:
- Các thành phần và các giai đoạn phát triển:
* Giai đoạn từ thế kỷ X đến thế kỷ XV.
+ 3 cuộc kháng chiến vĩ đại: thời Lý đánh bại giặc Tống; thời Trần ba lần đánh thắng
giặc Nguyên - Mông; thời Lê đánh đuổi quân "cuồng Minh" tàn bạo.
+ Chịu ảnh hưởng tư tưởng của đạo Phật, đạo Nho và đạo Lão; sâu sắc nhất và bao trùm nhất là đạo Nho.
+ Văn học Hán Nôm thấm nhuần tư tưởng yêu nước và tinh thần dân tộc, ý chí chống
xâm lăng. Tác giả tiêu biểu nhất: Lý Thường Kiệt, Trần Quốc Tuấn, Nguyễn Trãi, Lê Thánh Tông.
* Giai đoạn từ thế kỷ XVI đến đầu thế kỷ XVIII.
+ Chế độ phong kiến khủng hoảng. Nội chiến Nam - Bắc triều; Trịnh - Nguyễn phân
tranh. Khởi nghĩa nông dân nổi lên như vũ bão.
+ Văn thơ chữ Nôm phát triển mạnh. Cảm hứng nhân đạo dào dạt nói lên nỗi đau
thương của con người, biểu lộ tấm lòng thương dân lo đời. Tác giả tiêu biểu nhất là
Nguyễn Bỉnh Khiêm, Đào Duy Từ....
* Giai đoạn từ nửa sau thế kỷ XVIII đến nửa đầu thế kỷ XIX
+ Chế độ phong kiến Việt Nam (cả Đàng Trong lẫn Đàng Ngoài) khủng hoảng trầm
trọng và sụp đổ. Khởi nghĩa nông dân Tây Sơn quét sạch thù trong giặc ngoài. Gia
Long thiết lập triều Nguyễn. Nước ta rơi vào hiểm hoạ xâm lăng của thực dân Pháp.
+ Văn học viết Hán, Nôm phát triển rực rỡ. Chủ nghĩa nhân đạo thấm đẫm văn
chương. "Chinh phụ ngâm", "Cung oán ngâm khúc","Truyện kiều"... là những áng thơ
kiệt tác. Tên tuổi những nữ sĩ Đoàn Thị Điểm, Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh
Quan sáng chói cùng với Nguyễn Du, Nguyễn Công Trứ, Cao Bá Quát.....
* Giai đoạn nửa sau thế kỷ XIX.
+ Thực dân Pháp xâm lăng, rồi thống trị nước ta. Phong trào yêu nước chống Pháp.
+ Bắt đầu có văn thơ viết bằng chữ quốc ngữ. Giai đoạn cuối cùng của văn học chữ Nôm.
+ Nguyễn Đình Chiểu, Nguyễn Khuyến, Trần Tế Xương... là những nhà thơ tiểu biểu nhất giai đoạn này
- Những đặc điểm lớn về nội dung: chủ nghĩa yêu nước, chủ nghĩa nhân đạo và cảm hứng thế sự.
- Những đặc điểm lớn về nghệ thuật: Tính quy phạm và sự phá vỡ tính quy
phạm.Khuynh hướng trang nhã và xu hướng bình dị. Tiếp thu và dân tộc hoá tinh hoa văn học nước ngoài.
CHIẾN THẮNG MTAO MXÂY I. Tìm hiểu chung
1. Về khái niệm sử thi
Sử thi là những tác phẩm tự sự dân gian có quy mô lớn, sử dụng ngôn ngữ có vần,
nhịp, xây dựng những hình tượng nghệ thuật hoành tráng, hào hùng để kể về một hay
nhiều biến cố lớn diễn ra trong đời sống cộng đồng của cư dân thời cổ đại.
Có hai tiểu loại sử thi dân gian:
- Sử thi thần thoại là loại sử thi kể về sự hình thành thế giới, sự ra đời của muôn loài,
sự hình thành các dân tộc, các vùng cư trú thời cổ đại của họ hoặc cũng có khi kể về
sự xuất hiện nền văn minh buổi đầu. Ở nước ta có một số bộ sử thi tiêu biểu cho tiểu
loại này như: Đẻ đất đẻ nước (Mường), Ẳm ệt luông (Thái), Cây nêu thần (Mơ- nông),….
- Sử thi anh hùng là những câu chuyện kể về cuộc đời và những chiến công hiển hách
của người anh hùng – người đại diện cao nhất cho sự giàu có, quyền lực, sức mạnh và
ước mơ của cộng đồng người thời cổ đại. Các tác phẩm tiêu biểu trong tiểu loại này là:
Đam Săn, Đăm Di, Xing Nhã, Khinh Dú (Ê- đê); Đam Noi (Ba- na),…. Trong số
những tác phẩm này thì tác phẩm được biết đến rộng rãi và nổi tiếng hơn cả là sử thi Đam Săn.
2. Về đoạn trích Chiến thắng Mtao Mxây
Đoạn trích Chiến thắng Mtao Mxây thuộc phần giữa của tác phẩm: Sau khi về làm
chồng hai chị em tù trưởng Hơ Nhị và Hơ Bhị, Đam Săn trở nên một tù trưởng giàu có
và uy danh lừng lẫy. Các tù trưởng Kên Kên(Mtao Grứ) và tù trưởng Sắt (Mtao Mxây)
lừa lúc Đam Săn cùng các nô lệ lên rẫy, ra sông lao động sản xuất đã kéo người tới
cướp phá buôn làng của chàng và bắt Hơ Nhị về làm vợ. Cả hai lần ấy Đam Săn đều
tổ chức đánh trả và chiến thắng, vừa cứu được vợ lại vừa sáp nhập được đất đai, của
cải của kẻ địch khiến cho oai danh của chàng càng lừng lẫy, bộ tộc càng giàu có và đông đúc hơn.
Đoạn trích ngợi ca cuộc chiến đấu của Đam Săn. Đó là cuộc chiến đấu vì danh dự, vì
hạnh phúc gia đình và hơn nữa vì cuộc sống bình yên và sự phồn vinh của thị tộc.
Đoạn trích này tiêu biểu cho những đặc trưng của thể loại sử thi anh hùng. II. Đọc hiểu
1. Tóm tắt diễn biến trận đánh theo đúng trật tự của các tình tiết và sự kiện
a) Đam Săn đến nhà Mtao Mxây khiêu chiến nhưng Mtao Mxây còn bỡn cợt
chàng mà chưa chịu giao chiến ngay.
b) Bước vào cuộc chiến: Hiệp đấu thứ nhất
-Hai bên lần lượt múa khiên.
+Mtao Mxây múa trước: tỏ ra yếu ớt và kém cỏi
+ Đam Săn múa khiên: tỏ ra mạnh mẽ, tài giỏi hơn
-Kết quả hiệp đấu: Mtao Mxây chạy khắp nơi để tránh đường khiến Đam Săn múa. Hiệp đấu thứ hai
-Đam Săn múa khiên: sức mạnh như gió bão. Cây giáo đâm liên tiếp Mtao Mxây nhưng không thủng. -Kết quả
+ Đam Săn nhờ sự giúp đỡ của Ông Trời đã cắt được đầu của Mtao Mxây.
+ Dân làng Mtao Mxây nhất loạt theo Đam Săn về ngôi làng mới.
2. Cuộc chiến giữa Đam Săn và Mtao Mxây là cuộc chiến tranh mang tính chất
thống nhất cộng đồng. Nó không phải là một cuộc chiến tranh xâm lược nhằm
mục đích tàn sát, cướp bóc và chiếm giữ. Chính vì thế mà thái độ của nô lệ ở cả
hai phía đối với việc thắng thua của hai tù trưởng cũng có những nét riêng:
- Ở phía Mtao Mxây: Sau khi tù trưởng của mình thất bại, đông đảo nô lệ đều
tâm phục và nghe theo lời vị tù trưởng mạnh hơn (“không đi sao được!… người
nhà giàu cầm đầu chúng tôi nay đã không còn nữa”).Thái độ và hành động của
đoàn người này chứng tỏ họ luôn mơ ước được trở thành một tập thể giàu có và
hùng mạnh.Họ luôn mơ ước có được một người lãnh đạo dũng cảm, tài ba.
- Ở phía Đam Săn: Dân làng tưng bừng náo nhiệt chào đón vị anh hùng của
mình mới chiến thắng trở về. Họ đi lại sửa soạn vui mừng tấp nập không chỉ để
mừng buôn sóc được mở mang, được hùng mạnh và giàu có mà còn để tiếp đón
những người nô lệ mới bằng sự chân thành và hoà hợp (“... Các chàng trai đi lại
ngực đụng ngực. Các cô gái đi lại vú đụng vú. Cảnh làng một tù trưởng nhà giàu
trông sao mà vui thế!”).
3. Đoạn trích tuy miêu tả cuộc chiến tranh giữa các thị tộc trong thời nguyên
thuỷ, thế nhưng lại không chú trọng miêu tả cảnh chết chóc đau thương. Trái lại,
tác giả dân gian chủ yếu miêu tả cảnh chiến thắng tưng bừng của phía Đam Săn.
Cuộc chiến dừng lại khi Mtao Mxây thất bại. Thế nhưng sự thất bại của Mtao
Mxây không làm cho dân làng lo sợ, hoang mang. Họ ngay lập tức theo về phía
Đam Săn, hoà nhập với cuộc đồng mới một cách rất tự nhiên. Dân làng của
Đam Săn cũng vậy, họ đón tiếp những người bạn mới rất chân tình. Không khí
của buổi tiệc sau chiến thắng tưng bừng náo nhiệt vui say không hề có một chút
gợn nào. Lựa chọn cách thể hiện nghệ thuật này, tác giả dân gian đã nhận ra tính
tất yếu của cuộc chiến tranh thị tộc - đó là cuộc chiến tranh không kìm hãm sự
phát triển của xã hội Ê-đê, mà trái lại, nó giúp những tập thể lẽ tẻ, rời rạc tập
hợp thành những tập thể lớn hơn, mạnh hơn. Và cũng chỉ như vậy, họ mới trở
thành một dân tộc trưởng thành thực sự. Cách lựa chọn để hiện nghệ thuật ấy
cũng là cách để dân gian ngợi ca tầm vóc và sứ mệnh lịch sử của người anh
hùng. Chỉ có những con người - ưu tú của thời đại như vậy mới đủ sức đứng lên
thống nhất các thị tộc nhỏ lẻ lại với nhau, gom những thị tộc ấy lại thành một
cộng đồng lớn mạnh và giàu có.
4. Trong đoạn trích này, kiểu câu được dùng nhiều nhất là kiểu câu có sử dụng
biện pháp so sánh, ví von.Những câu ấy, hoặc chứa biện pháp so sánh kiểu
tương đồng (chàng múa trên cao, gió như bão; chàng múa dưới thấp, gió như
lốc; đoàn người đông như bầy cà tong, đặc như bầy thiêu thân, ùn ùn như kiến
như mối...), hoặc so sánh kiểu tăng cấp (Đam Săn múa khiên), cũng có trường
hợp so sánh kiểu tương phản (đối lập giữa cảnh múa khiên của Đam Săn và
Mtao Mxây). Những câu văn theo kiểu đòn bẩy này có giá trị rất lớn trong việc
miêu tả nhân vật người anh hùng. Nó khẳng định và nâng bổng lên tài năng, sức
mạnh của Đam Săn - người anh hùng uy danh lừng lẫy làm mờ đi cả sự giàu có
và sức mạnh của kẻ thù.
Cần lưu ý thêm, nếu chúng ta tiến hành phân loại thì có thể thấy rất rõ ràng: các
hình ảnh, sự vật được đem ra để so sánh ở đây đều lấy ra từ thế giới tự nhiên, từ
vũ trụ. Như thế hàm ý của tác giả là muốn lấy vũ trụ để "đo" kích cỡ, tầm vóc
của nhân vật anh hùng. Thủ pháp nghệ thuật này là một thủ pháp quen thuộc
của sử thi. Nó giúp mang lại những giá trị thẩm mỹ rất đặc trưng cho thể loại
này: đặc trưng về sự trang trọng, hoành tráng và dữ dội.
5. Sự xuất hiện của Ông Trời (thần linh) và việc can thiệp của Ông Trời vào
chiến thắng của Đam Săn chứng tỏ ở thời kì ấy, con người và thần linh gắn bó
mật thiết với nhau. Hay nói cách khác, nó là dấu vết của tư duy thần thoại trong
sử thi, dấu vết của một xã hội chưa có sự phân hóa giai cấp rạch ròi. Tuy nhiên
cũng từ câu chuyện này có thể nhận thấy, dù có can thiệp vào công việc của con
người nhưng thần linh chỉ đóng vai trò là người "cố vấn", "gợi ý" hành động
chứ không phải là người quyết định tối cao kết quả của cuộc chiến. Như vậy
trong mối quan hệ với các thần, người anh hùng vẫn giữ được vai trò quyết định
và có tính độc lập riêng. Sắp đặt câu chuyện theo kiểu như vậy cũng là một hình
thức đề cao vai trò của nhân vật anh hùng, đề cao tinh thần dân chủ của thời thị tộc cổ xưa.
=> An Dương Vương chủ quan, quá lơ là cảnh giác. Ông là người đầu tiên phải
gánh trách nhiệm về việc mất nước.
Trách nhiệm của Mỵ Châu
- Lén cho Trọng Thủy xem nỏ thần => tiết lộ bí mật quan trọng của quốc gia.
- Rắc lông ngỗng => dẫn đường cho giặc đuổi theo, dồn vua cha đến bước đường cùng
. => Mỵ Châu là một kẻ ngây thơ nhẹ dạ, không biết suy nghĩ nặng nhẹ, đem
tình vợ chồng đặt lên trên nghĩa vụ đối với đất nước. Nhân vật Mỵ Châu
- Lấy Trọng Thủy: vâng theo lời cha.
- Cho Trọng Thủy xem nỏ thần: phục tùng chồng, yêu chồng mù quáng, cả tin nhẹ dạ.
- Rắc lông ngỗng: không chịu được nỗi đau ly biệt, muốn gặp lại chồng.
Mỵ Châu ngây thơ, hết lòng yêu thương Trọng Thủy bằng một tình cảm chân
thành, mãnh liệt và thiếu lý trí, không biết tình cảm đó có thể xung đột, đe dọa
lợi ích quốc gia và gây ra bi kịch cho bản thân mình Nhân vật Trọng Thủy - Lấy cắp lẫy nỏ
- Nếu chẳng may giặc giã… - Dẫn quân đuổi theo
=> Trọng Thủy là một tên gián điệp đích thực và đắc lực của Triệu Đà. Từ đầu
đến cuối, hắn lừa dối Mỵ Châu và gây ra cái chết của cha con An Dương Vương.
- Cái chết của Trọng Thủy:
Nguyên nhân: nảy sinh tình cảm vợ chồng, không giải quyết được mâu thuẫn trong con người mình
=> Trọng Thủy là nhân vật phức tạp, vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân của chiến tranh xâm lược
=> tố cáo chiến tranh.
=> bi kịch của kẻ bị kẹt ở giữa tham vọng và tình yêu.
3. Thái độ của tác giả dân gian
* Đối với An Dương Vương
- An Dương Vương chém đầu Mỵ Châu
=> Người lãnh tụ phải vì cộng đồng mà thẳng tay trừng trị kẻ có tội dù đó là
con ruột của mình cái chung phải đặt lên trên cái riêng.
- An Dương Vương cầm theo sừng tê bảy tấc theo Rùa vàng xuống biển
=> Trong lòng nhân dân, người anh hùng dựng nước là bất tử. * Đối với Mỵ Châu
- Rùa vàng nói: “Giặc ở sau lưng nhà vua đó!”
=> Đại diện cho trí tuệ và sự phán quyết mạnh mẽ của cha ông, nghiêm khắc phê phán kẻ có tội.
- Máu thành ngọc trai, xác thành ngọc thạch
=> Nhân dân bao dung, an ủi cho tấm lòng trong trắng ngây thơ của Mỵ Châu
(bị lừa dối, vô tình phạm tội).
=> Cái chung bao giờ cũng phải được đặt ở trên cái riêng, đôi khi phải hi sinh tình riêng cho cái chung. * Đối với Trọng Thủy
- Cái chết của Trọng Thủy: hắn là giặc ngoại xâm, là kẻ phụ tình => phải bị đền tội.
- Chi tiết ngọc trai giếng nước:
Hóa giải oan tình của Mỵ Châu.
Nhân dân ta cũng tha thứ cho Trọng Thủy. Hắn cũng bị vua cha lợi dụng
=> vẻ đẹp hòan mỹ, thể hiện sự bao dung, nhân hậu của nhân dân ta III. Tổng kết
Nội dung: bài học lịch sử:
- Cảnh giác với kẻ thù.
- Xử lý đúng mối quan hệ giữa chung và riêng, nhà và nước, cá nhân và cộng đồng. Nghệ thuật - Kết cấu chặt chẽ.
- Xây dựng nhân vật vừa phản ánh được mâu thuẫn cá nhân, vừa phản ánh mâu
thuẫn giữa dân tộc với kẻ thù xâm lược.
- Xây dựng tình tiết nghệ thuật đẹp, cô đọng, hàm súc. TẤM CÁM I. Tìm hiểu chung 1. Truyện cổ tích
- Truyện cổ tích là những tác phẩm tự sự dân gian mà cốt truyện và hình tượng
được hư cấu có chủ định, kể về số phận những con người bình thường trong xã
hội có giai cấp, thể hiện tinh thần nhân đạo và lạc quan của nhân dân lao động.
- Truyện cổ tích được chia thành ba loại: cổ tích về loài vật, cổ tích sinh hoạt và
cổ tích thần kì. Truyện cổ tích thần kì phong phú nhất và chiếm số lượng nhiều nhất.
2. Đặc trưng của truyện cổ tích thần kì
- Sự tham gia của yếu tố thần kì là khá phổ biến (tiên, bụt, sự biến hoá thần kì,
những vật có phép màu…).
- Kết cấu tương đối thống nhất: Dạng kết cấu phổ biến là nhân vật chính trải
qua những phiêu lưu, hoạn nạn, thử thách, cuối cùng đạt được ý nguyện của mình.
- Nhân vật chính phần lớn là những con người bình thường
- Mâu thuẫn, xung đột gia đình và xã hội được thể hiện dưới dạng khái quát:
đấu tranh giữa cái tốt và cái xấu, giữa cái thiện và cái ác.
3. Tấm Cám là truyện cổ tích tiêu biểu cho loại cổ tích thần kì
Câu chuyện là cuộc đấu tranh vô cùng quyết liệt giữa cái thiện và cái ác. Mẹ
con Cám tàn nhẫn và độc ác đã chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về Tấm và hơn
nữa còn muốn tiêu diệt Tấm đến cùng. Thế nhưng bằng sức sống, sức trỗi dậy
mãnh liệt, bằng ước mơ và niềm lạc quan của người lao động, Tấm đã đứng lên
chiến đấu quyết liệt với cái ác và giành chiến thắng. II. Đọc hiểu
1. Diễn biến của truyện có thể chia thành hai giai đoạn
- Từ đoạn truyện về chiếc yếm đỏ đến đoạn truyện Tấm đi xem hội phản ánh
mâu thuẫn xoay quanh những quyền lợi về vật chất và tinh thần trong cuộc sống hàng ngày.
- Đoạn còn lại liên quan đến cái chết của Tấm và sự hóa thân trở đi trở lại của
cô, xuất hiện những mâu thuẫn về địa vị và quyền lợi đẳng cấp (mâu thuẫn xã
hội) nên tính quyết liệt của mâu thuẫn hiện rõ hơn. Diễn biến của cốt truyện cho
ta hình dung về xu hướng phát triển của hai tuyến nhân vật:
- Tuyến mẹ con Cám: càng ngày càng tỏ ra độc ác hơn, tàn nhẫn hơn. - Tuyến
nhân vật Tấm, từ những hành động và phản ứng yếu ớt, cô đã trở nên quyết liệt
và chủ động hơn để đòi lại hạnh phúc đích thực của mình.
2. Nhân vật Tấm Tấm
sau khi chết đã hóa thân trở đi trở lại thành: chim vàng anh - hai cây xoan đào -
khung cửi - quả thị, nghĩa là đều hóa thành vật. Sự hóa thân thần kì này phản
ánh một quan niệm của dân gian xưa: quan niệm đồng nhất giữa người và vật.
Cả bốn hình thức biến hóa này đều cho thấy vẻ đẹp về phẩm chất của nhân vật
vẫn không thay đổi: bình dị và sáng trong. Bốn lần biến hóa còn cho thấy sự
biến chuyển trong ý thức đấu tranh của nhân vật.
Ví dụ: Khi là chim vàng anh, nhìn thấy Cám đang giặt áo, chim nói: "Phơi áo
chồng tao, phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao". Nhưng khi
chiếc khung cửi lên lời, nó quyết liệt hơn: Cót ca, cót két - Lấy tranh chồng chị - Chị khoét mắt ra
Có thể nói ý nghĩa chung nhất của quá trình biến hóa ấy là thể hiện sức sống
mãnh liệt của Tấm. Sức sống ấy không thể bị tiêu diệt bởi bất cứ một thế lực
nào. Và nó chính là nguyên nhân quan trọng nhất tạo nên chiến thắng cuối cùng của nhân vật.
3. Bản chất của mâu thuẫn và xung đột trong truyện Tấm Cám
Mâu thuẫn và xung đột trong truyện cổ tích này trước hết là mâu thuẫn và xung
đột trong gia đình phụ quyền thời cổ đại (mâu thuẫn dì ghẻ mâu thuẫn con
chồng). Nguyên nhân bắt nguồn từ việc kế thừa tài sản và hưởng những quyền
lợi vật chất của các thành viên (con cái) trong gia đình.
Truyện cũng thấp thoáng xuất hiện những mâu thuẫn xã hội (về quyền lợi và địa
vị) nhưng không phải là chủ đạo. ý nghĩa chung nhất của tác phẩm toát lên từ
mâu thuẫn giữa cái thiện và cái ác. Đó là cuộc đấu tranh giữa người lương thiện
và những kẻ bất lương.
4. Hành động Tấm ở kết thúc truyện
Giội nước sôi giết Cám, lấy xác làm mắm, gửi cho dì ghẻ ăn gây nhiều tranh cãi
và không ít người phản đối cho rằng hành động ấy làm mất đi vẻ đẹp vẹn toàn
của nhân vật Tấm. Thực ra phải hiểu rằng: trong truyền thống cảm nhận của dân
gian, người ta không quan tâm đến tính chất dã man của sự việc. Theo quan
niệm "ác giả ác báo" người ta chỉ chú ý đến việc cái ác bị trừng phạt như thế
nào và với mức độ ra sao. Với tác giả dân gian, kết cục của mẹ con Cám như
vậy là thích đáng, là phù hợp với những gì mà mẹ con mụ đã gây ra.
5. Những đặc trưng của thể loại truyện cổ tích thần kì được biểu hiện trong Tấm Cám
- Cốt truyện có sự tham gia của nhiều yếu tố thần kì: nhân vật Bụt, xương cá
bống và những lần biến hóa của nhân dân chính.
- Về kết cấu, truyện có dạng: nhân vật chính phải trải qua nhiều hoạn nạn cuối
cùng mới được hưởng hạnh phúc. Đây là một trong những kiểu kết cấu khá phổ
biến của loại truyện cổ tích thần kì.
- Truyện phản ánh những xung đột trong xã hội thời kì đã có sự phân chia giai cấp.
- Kết thúc truyện có hậu mang tính nhân đạo và lạc quan.
TAM ĐẠI CON GÀ – NHƯNG NÓ PHẢI BẰNG HAI MÀY I. Khái quát chung
1. Về khái niệm truyện cười
- Truyện cười là những truyện dân gian ngắn, có kết cấu chặt chẽ, kết thúc bất
ngờ, kể về những sự việc, hành vi trái tự nhiên của con người, có tác dụng gây
cười, nhằm mục đích giải trí và phê phán xã hội.
- Truyện cười thường khai thác những mâu thuẫn trái tự nhiên những hành động
kệch cỡm, rởm đời hay dốt nát trong cuộc sống. Truyện thường ngắn nhưng
chặt chẽ, ít các chi tiết rườm rà, mâu thuẫn phát triển nhanh và kết thúc bất ngờ.
Truyện cười mang ý nghĩa giải trí và giáo dục. Ngoài tiếng cười, nó tập trung
phê phán những thói hư tật xấu trong nội bộ nhân dân, vì thế mới có ý kiến cho
rằng, truyện cười không chỉ là sản phẩm của óc khôi hài mà còn là một thứ vũ
khí đấu tranh đắc dụng của nhân dân ta.
- Truyện cười có hai loại: Truyện khôi hài và truyện trào phúng. Truyện khôi
hài chủ yếu nhằm mục đích giải trí (tuy nhiên vẫn bao hàm giá trị giáo dục).
Truyện trào phúng được sáng tác với mục đích phê phán. Đối tượng phê phán
phần lớn là các nhân vật thuộc tầng lớp trên trong xã hội nông thôn Việt Nam
xưa (như: bọn quan lại bất tài, tham nhũng…). Cũng có khá nhiều truyện cười
phê phán thói hư tật xấu trong nội bộ nhân dân.
2. Về hai văn bản Tam đại con gà và Nhưng nó phải bằng hai mày
Hai truyện cười này đều thuộc loại truyện trào phúng. Đối tượng của sự phê
phán là thầy đồ dốt nói chữ và bọn quan lại tham nhũng ở địa phương.
Truyện Tam đại con gà hướng sự châm biếm, đả kích vào những kẻ "xấu hay
làm tốt, dốt hay nói chữ". Cái xấu, cái dốt càng che đậy càng dễ lộ ra, kệch cỡm
và đáng cười hơn rất nhiều lần.
Truyện Nhưng nó phải bằng hai mày lại giống như một màn kịch ngắn. Khai
thác triệt để sự kết hợp giữa lời nói với cử chỉ và với lối chơi chữ độc đáo,
truyện đã vạch trần hành động tham nhũng trắng trợn của thầy lí. Đồng thời,
truyện cũng nói lên tình cảnh vừa bi hài, vừa đáng thương, đáng giận của những người lao động. II. Đọc hiểu
1. Trong truyện Tam đại con gà, "ông thầy" liên tiếp bị đưa vào hai tình huống:
- Thầy đồ đi dạy học trò nhưng "thấy mặt chữ nhiều nét rắc rối, không biết chữ
gì, học trò lại hơi gấp, thầy cuống, nói liều...".
- Khi bị người nhà phát hiện dạy sai, thầy ra sức bao biện để chối tội và giấu dốt.
Trong lần thứ nhất, để "giải quyết tình huống", "ông thầy" đã nhắm mắt chọn
cách nói liều. Hài ước hơn khi ngay sau đó, "ông thầy" còn viện đến thổ công để
"chứng giám" một cách hú họa cho sự dốt nát của mình
Trong tình huống thứ hai, "ông thầy" đã giải quyết để bào chữa cho mình bằng một cái "lí sự cùn".
Qua chỉ hai tình huống, cái bản chất "dốt" của thầy đồ đã được bộc lộ rõ ra. Cái
mâu thuẫn trái tự nhiên ở nhân vật này là dốt >< khoe giỏi. Thầy đồ đi dạy học
mà dốt đến mức cái chữ tối thiểu trong sách cũng không biết, không đọc được.
Dốt như vậy mà thầy đồ vẫn ham khoe giỏi (sau khi khấn thổ công, "thầy lấy
làm đắc chí lắm, hôm sau bệ vệ ngồi trên giường, bảo trẻ đọc cho to"). Sự hài
hước của câu chuyện lên đến đỉnh điểm khi thầy đồ, dù đã biết mình dạy dốt
vẫn cứ nhất quyết bao biện cho mình bằng một cái "lí sự cùn" hoàn toàn không
thể tin tưởng được. Tất cả những hành động cố gắng "lấp liếm" cái dốt này, quả
thực chỉ làm cho thầy đồ càng thảm hại hơn thôi.
2. Qua hình ảnh thầy đồ trong truyện Tam đại con gà, truyện phê phán một tật
xấu trong nội bộ nhân dân, phê phán những người dốt mà không chịu học hỏi,
dốt mà cứ cố tình che đậy sự dốt nát của mình. Tuy nhiên cái cười trong truyện
ngắn này chủ yếu vẫn mang tính chất giải trí - cười sự ngây ngô và liều lĩnh của
thầy đồ, chứ chưa tới mức cười nhằm đả kích và triệt tiêu đối tượng.
3. Về truyện Nhưng nó phải bằng hai mày
a) Mối quan hệ giữa Cải và thầy lí trước khi xử kiện là mối quan hệ đã được
xếp đặt rồi (Cải đã lót tiền trước cho thầy lí năm đồng). Cải cứ nghĩ là quan sẽ
cho mình được kiện nên rất ung dung. Tuy nhiên không ngờ khi xử kiện, Cải lại
bị thầy lí tuyên bố đánh mười roi. Cải từ thế chủ động chuyển hoàn toàn sang bị
động và không thể nói tiếp được lời nào.
b) Sự độc đáo của câu chuyện chính là sự kết hợp giữa hai thứ "ngôn ngữ".
Ngôn ngữ bằng lời nói là ngôn ngữ công khai, nói cho tất cả những người có
mặt ở đó nghe. Nhưng thứ "ngôn ngữ" bằng động tác thì chỉ có thầy lí và Cải
mới hiểu được. Nếu Cải xòe ra năm ngón tay và "ngầm" ra hiệu với thầy lí đó là
"lẽ phải" thì thầy lí đã đáp lời nhanh chóng bằng việc xòe năm ngón tay trái úp
lên năm ngón tay mặt, ý nói "lẽ phải" kia đã được nhân đôi. Sự thú vị được
người đọc nhận ra khi tìm thấy sợi dây liên hệ thông suốt giữa: lẽ phải - những
ngón tay và những đồng tiền.
Ý nghĩa tố cáo của truyện chính là ở chỗ: lẽ phải đối với người xử kiện được
tính bằng tiền. Đồng tiền đo lẽ phải, tiền nhiều lẽ phải nhiều, tiền ít lẽ phải ít.
4. Lời nói của thầy lí ở cuối truyện
Nhưng nó phải bằng hai mày là một sự vận dụng độc đáo và sáng tạo nghệ thuật
chơi ngữ gây cười. "Phải" là một từ chỉ tính chất, đem ghép nó với một từ chỉ số
lượng (phải bằng hai) tưởng như vô lí. Thế nhưng khi ta liên tưởng đến năm
đồng và mười đồng tiền đút lót của Ngô và Cải, ta lại thấy nó hoàn toàn hợp lí.
Lời phán quyết của thầy lí "vô lí" trong xử kiện nhưng lại có lí trong mối quan
hệ (tiền bạc) với các nhân vật. Chính việc "đánh lộn sòng" này đã tạo ra tiếng
cười hài hước và sự thích thú trong quá trình "giải mã" tác phẩm của mỗi chúng ta.
5. Ở truyện Nhưng nó phải bằng hai mày, nhân vật bị thất bại trong vụ kiện là
nhân vật Cải. Cải bị bất ngờ nên không kịp trở tay vì thế mà bị rơi vào tình
trạng thảm hại (vừa mất tiền lại vừa bị đánh). Thế nhưng câu chuyện chính là
lời phê phán cả hai nhân vật. Sự tham lam của bọn quan lại sẽ càng ngày càng
tráo trở hơn nếu còn có những người như Ngô và Cải. Hành vi tiêu cực của
chính họ là nguyên nhân làm cho họ trở nên thảm hại. Trong sự việc này, họ là
những kẻ đáng thương nhưng cũng là những người đáng giận.
6. Có thể thấy rõ đặc trưng thể loại của truyện cười qua việc phân tích lời nói
và hành động của nhân vật trong hai truyện Tam đại con gà và Nhưng nó phải bằng hai mày.
a) Đối với truyện Tam đại con gà
Câu chuyện có nhiều hành động và lời nói của thầy đồ có tác dụng gây cười:
- Các hành động của "Ông thầy":
+Bảo học trò đọc khe khẽ (vì chưa biết mình dạy đúng hay sai nên phải "thận trọng" để giấu dốt).
+ Xin đài âm dương 3 lần (hành động ngược đời - đúng ra phải hỏi lại người có
hiểu biết hơn mình để giảng giải cho học trò rõ). Hành động này hàm ý "Ông
thầy" coi cái chuyện dạy học hệ trọng này chẳng khác gì chuyện đánh bạc cầu may.
+ Ngồi bệ vệ trên giường, bảo học trò đọc to (đắc chí với sự ngốc nghếch của mình mà không biết). - Lời nói của thầy: + Dủ dỉ là con dù dì
+ Dạy cho cháu biết đến tận tam đại con gà
+ Dủ dỉ là chị con công, con công là ông con gà.
Tất cả các lời nói này đều cho thấy sự ngốc nghếch và phi lí trong những 'bài
học" và lời nói của "Ông thầy". Xét về mức độ, ta thấy hành động và lời nói của
nhân vật được nhà văn sắp xếp theo trật tự tăng tiến. Mức độ phi lí và sự nực
cười của lời nói và hành động ngày càng được đẩy lên cao.
b) Đối với truyện Nhưng nó phải bằng hai mày
- Hành động của nhân vật Cải và Ngô: hai người đều tìm cách đưa đút lót trước
cho thày lí mà không rõ hành động của người kia.
- Thầy lí thì tham lam nên nhận tiền của cả hai người. Khi xử kiện lại lấy bàn tay để ra hiệu.
- Lời nói hài hước của các nhân vật: “ Xin xét lại, lẽ phải về con mà!”(Cải nói).
“Tao biết mày phải…nhưng nó lại phải…bằng hai mày!” (lời đáp của thầy lí)
c) Từ hai truyện trên, có thể khái quát mấy đặc trưng chung của thể loại truyện cười:
- Khai thác những sự việc, hành vi, thói xấu của một bộ phận đối tượng trong dân gian.
- Chứa đựng những mâu thuẫn trái quy luật tự nhiên và tiềm ẩn những yếu tố gây cười.
- Dung lượng ngắn, kết cấu lôgíc chặt chẽ và kết thúc bằng những sự việc hoặc liên tưởng bất ngờ.
CA DAO THAN THÂN, YÊU THƯƠNG TÌNH NGHĨA I. Khái quát chung 1. Khái niệm ca dao
Ca dao là những bài hát dân gian. Khái niệm này đặt ca dao vào đúng môi
trường diễn xướng, nghĩa là khi ấy, lời thơ và làn điệu của ca dao gắn bó chặt
chẽ với nhau. Nhưng nếu ta tách khỏi điệu hát thì ca dao là thơ và vì vậy ca dao
còn có nghĩa là một thể thơ dân gian.
Khi sưu tầm, các nhà nghiên cứu thường chỉ ghi chép phần lời thơ. Cũng vậy,
khi học chúng ta cũng chỉ chú ý nhiều đến phần văn tự.
2. Đặc điểm của ca dao
Về nội dung, ca dao phản ánh tâm tư, tình cảm, thế giới tâm hồn của người lao
động. Nó thường được biểu hiện thành: những câu hát than thân, những câu hát
yêu thương tình nghĩa, những tiếng cười trào lộng, châm biếm...
Về nghệ thuật, ca dao là sáng tác tập thể, vì vậy nó kết tinh nghệ thuật ngôn từ
của nhân dân. Nó có những đặc trưng riêng về thể thơ, kết cấu... (ví dụ lối so
sánh ví von, sự lặp đi lặp lại các hình ảnh giàu tính nghệ thuật, lối diễn đạt theo kiểu công thức...) II. Đọc hiểu 1. Chùm ca dao trữ tình
gồm hai nội dung lớn được chia ra cụ thể thành các nhóm bài sau:
- Nội dung than thân: bài 1, 2, 3 đều nói về thân phận người phụ nữ trong xã hội xưa.
- Nội dung yêu thương tình nghĩa:
+ Bài 4,5: Thể hiện nỗi nhớ và niềm ước ao mãnh liệt trong tình yêu đôi lứa.
+ Bài 6: Là câu hát về tình nghĩa thủy chung của con người (nhất là trong tình yêu và tình chồng vợ). 2. Về các bài 1, 2
a) Hai lời than thân này đều có hình thức mở đầu là cụm từ “thân em như….”
kèm theo một âm điệu ngậm ngùi, xa xót. Có thể xác định đây là lời than của
những cô gái đang đến độ xuân thì. Tuy có phẩm chất đẹp thế nhưng vẻ đẹp ấy
lại không được nâng niu và trân trọng. Họ không thể tự quyết định được tương
lai và hạnh phúc của mình. Họ khát khao và chờ mong nhưng vẫn phải gửi cuộc
sống của mình cho số phận.
b) Cả hai bài ca dao tuy đều nói đến thân phận nổi nênh, thiệt thòi của người
phụ nữ trong xã hội xưa. Thế nhưng mỗi bài lại có một sắc thái tình cảm riêng:
Bài 1: Người phụ nữ ý thức được tuổi xuân và vẻ đẹp của mình (như tấm lụa
đào). Nhưng thân phận lại thật xót xa khi không thể tự quyết định được tương
lai của chính mình (phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?).
Bài 2: Đây là lời khẳng định phẩm chất và vẻ đẹp đích thực của con người (ruột
trong thì trắng vỏ ngoài thì đen). Bài ca còn là lời mời mọc da diết của cô gái.
Lời mời mọc ấy là khát khao của con người mong muốn được khẳng định cái
chân giá trị, cái vẻ đẹp của mình. Tư tưởng của bài ca dao vẫn là nỗi ngậm ngùi
chua xót cho thân phận của người con gái trong xã hội xưa. 3. Về bài 3
a) Trong ca dao, mô típ dùng từ “ai” để chỉ các thế lực ép gả hay cản ngăn tình
yêu nam nữ xuất hiện nhiều lần, ví như:
- Ai làm cho bướm lìa hoa
Cho chim xanh nỡ bay qua vườn hồng.
- Ai làm bầu bí đứt dây
Chàng nam thiếp bắc gió tây lạnh lùng.
Ở trong bài ca dao này từ “ai” cũng mang nghĩa như vậy. “Ai” ở đây có thể là
cha mẹ, là những hủ tục cưới cheo phong kiến hay có khi là chính người tình…
b) Mặc dầu lỡ duyên, tình nghĩa vẫn thuỷ chung bền vững. Cái tình ấy được nói
lên bằng những hình ảnh so sánh ẩn dụ (mặt trăng, mặt trời, sao Hôm, sao
Mai).Điểm đặc biệt của những hình ảnh nghệ thuật này là tính bền vững, không
thay đổi trong quy luật hoạt động của nó. Lấy cái bất biến của vũ trụ, của thiên
nhiên để khẳng định cái tình thủy chung son sắt của lòng người chính là chủ ý của tác giả dân gian.
c) Sao Vượt là tên cổ của sao Hôm. Nó thường mọc sớm vào buổi chiều, lên
đến đỉnh của bầu trời thì trăng mới mọc. Vì thế câu thơ cuối “Ta như sao Vượt
chờ trăng giữa trời” như là một lời khẳng định về tình nghĩa thuỷ chung son sắt
và ý chí quyết tâm vượt qua những rào cản của tình yêu. Câu thơ là một lời
nhắn nhủ với bạn tình, đồng thời cũng là một khát khao mong tình yêu có thể
cập đến bến bờ hạnh phúc. 4. Về bài 4
Thương nhớ vốn là một tình cảm khó hình dung, nhất là thương nhớ trong tình
yêu. Vậy mà ở bài ca dao này, nó lại được diễn tả một cách thật cụ thể, tinh tế
và gợi cảm bằng các hình tượng nghệ thuật: khăn, đèn, mắt.
Hai hình tượng khăn, đèn được xây dựng bằng thủ pháp nghệ thuật nhân hóa
(khăn, đèn chính là cô gái), còn hình ảnh mắt được xây dựng bằng phép hoán dụ
(dùng bộ phận để chỉ toàn thể - nhân vật trữ tình). Hình ảnh khăn, đèn, mắt đã
trở thành biểu tượng cho niềm thương nỗi nhớ của cô gái đang yêu.
Cái khăn được nhắc đến đầu tiên và được điệp đi điệp lại nhiều lần bởi nó
thường là vật kỉ niệm, vật trao duyên. Nó lại luôn luôn ở bên mình người con
gái. Chính vì thế mà nó có thể cất lên lời tâm sự thay cho nhân vật trữ tình.
Hình ảnh chiếc khăn gắn với các động từ như: thương nhớ, rơi xuống, vắt lên,
chùi nước mắt... nói lên tâm trạng ngổn ngang trăm mối của người con gái.
Nỗi nhớ thương của cô gái còn thể hiện qua hình ảnh ngọn đèn - đó là nỗi nhớ
được trải dài ra theo nhịp thời gian. Đèn chẳng tắt hay chính là ngọn lửa tình
trong lòng cô gái đang thắp sáng suốt đêm thâu.
Từ hình ảnh khăn, đèn đến hình ảnh ánh mắt là cả một sự đổi thay rất lớn. Đến
đây, không còn cầm lòng được nữa, cô gái đã hỏi chính lòng mình: mắt thương
nhớ ai. Các hình tượng vẫn là một mạch thống nhất về ý nghĩa. Các câu hỏi vẫn
cứ được cất lên. Và câu trả lời chính là ở trong niềm thương nỗi nhớ của người con gái đang yêu.
5. Trong ca dao tình yêu, chiếc cầu là một mô típ rất quen thuộc. Nó là biểu
tượng để chỉ nơi gặp gỡ, trao duyên của những đôi lứa đang yêu. Chiếc cầu
thường mang tính ước lệ độc đáo - là cành hồng, là ngọn mồng tơi,... và ở đây là
dải yếm. Con sông đã không có thực (rộng một gang) nên chiếc cầu kia cũng
không có thực. Nó thực ra là một "cái cầu tình yêu". Bài ca dao còn độc đáo hơn
ở chỗ nó là chiếc cầu do người con gái bắc cho người yêu mình. Nó chủ động,
táo bạo, mãnh liệt nhưng cũng trữ tình và ý nhị biết bao. Chiếc cầu ở đây được
làm bằng vật thuộc về chủ thể trữ tình (khác với cành hồng, cành trầm, ngọn
mồng tơi... những vật ở bên ngoài chủ thể). Vì thế mà chiếc cầu - dải yếm như
là một thông điệp tượng trưng cho trái tim rạo rực yêu thương mà người con gái
muốn mời gọi, dâng hiến cho người yêu của mình.
Xem thêm một số câu ca dao về chiếc cầu dưới đây:
- Hai ta cách một con sông
Muốn sang anh ngả cành hồng cho sang
Muốn sang anh bẻ cành trầm cho sang
Cành trầu lá dọc lá ngang
Đố người bên ấy bước sang cành trầm
- Gần đây mà chẳng sang chơi
Để em ngắt ngọn mồng tơi bắc cầu
Sợ rằng chàng chả đi cầu
Cho tốn công thợ, cho sầu lòng em..
Gợi ý phân tích ý nghĩa sắc thái của các câu ca dao:
Hai bài ca dao trên đều là lời mời gọi của nhân vật trữ tình. Nó có hình thức
giống như những câu hát giao duyên. Hai câu ca dao tuy khác nhau ở hình ảnh
"chiếc cầu" (cành hồng, cành trầm) nhưng đều có giá trị thẩm mĩ cao.
Ở bài ca dao dưới, hình ảnh chiếc cầu vẫn rất gần gũi và giản dị (ngọn mùng
tơi) nhưng nội dung cả bài lại mang hàm ý là lời trách móc, hờn dỗi nhẹ nhàng
của cô gái hướng đến chàng trai (người ở phía bên kia).
6. Bài 6 là câu hát về tình nghĩa thủy chung của người bình dân trong ca dao. Ở
đây, để biểu đạt nội dung ý nghĩa, tác giả dân gian đã sử dụng những hình ảnh
ẩn dụ quen thuộc mang tính truyền thống của ca dao (gừng cay - muối mặn).
- Muối và gừng là hai hình ảnh nghệ thuật cũng được xây dựng từ những hình
ảnh có thực trong đời sống (những gia vị trong bữa ăn). Gừng có vị cay nồng
nhưng thơm, muối có vị mặn đậm đà. Từ hai ý nghĩa ấy, gừng và muối đã được
chọn để biểu trưng cho hương vị của tình người trong cuộc sống - tình nghĩa
thủy chung gắn bó sắt son.
Bài ca dao là câu hát về tình nghĩa thủy chung nhưng nó hướng nhiều hơn đến
tình nghĩa vợ chồng - những người đã từng chung sống với nhau, từng cùng
nhau trải qua những ngày tháng gừng cay - muối mặn. Bài ca dao được viết
bằng thể thơ song thất lục bát nhưng câu bát phá cách (Có cách xa nhau đi nữa
cũng ba vạn sáu ngàn ngày mới xa) kéo dài tới mười ba tiếng như là một sự
luyến láy vừa tạo ra tính nhạc cho câu, vừa khẳng định cái giá trị bền vững
không phai của tình nghĩa vợ chồng.
7. Những biện pháp nghệ thuật mà ca dao thường sử dụng là: - Sự lặp đi lặp lại
của mô thức mở đầu: Thân em như...
- Những hình ảnh (mô típ) đã trở thành biểu tượng: cái cầu, khăn, đèn, gừng cay - muối mặn...
- Những hình ảnh so sánh, ẩn dụ: lụa đào, ủ ấu gai…
- Các mô típ thời gian li biệt, không gian xa xôi cách trở.
- Thể thơ: lục bát - lục bát biến thể, vãn bối (4 chữ), song thất lục bát (có cả biến thể).
Những biện pháp nghệ thuật này có nét riêng so với nghệ thuật thơ của văn học
viết: nó mang nhiều dấu ấn của cộng đồng. Những dấu hiệu nghệ thuật này đều
quen thuộc, dễ nhận ra. Trong khi đó nghệ thuật thơ của văn học viết thường
mang dấu ấn riêng của người nghệ sĩ - dấu ấn đặc trưng của từng tác giả.
8. Có thể kể ra các bài ca dao mở đầu bằng "thân em như...": - Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày
- Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa
- Thân em như trái bần trôi
Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu
- Thân em như miếng cau khô
Kẻ thanh tham mỏng, người thô tham dày
- Thân em như giếng giữa đàng
Người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân.
Gợi ý phân tích sắc thái ý nghĩa của các bài ca dao:
- Hai bài đầu sử dụng cùng một hình ảnh so sánh: thân em - hạt mưa, để nói lên
nỗi khổ của cô gái khi số phận của mình (buồn - vui, sướng - khổ) chỉ có thể
trông nhờ vào sự may mắn mà thôi.
- Bài thứ ba nói lên thân phận nhỏ bé tội nghiệp của người phụ nữ trước những
phong ba, bão táp của cuộc đời.
- Hai câu cuối là lời than của người phụ nữ khi giá trị và vẻ đẹp của họ không
được người đời quan tâm và trân trọng.
9. Một số bài ca dao về nỗi nhớ người yêu và về cái khăn:
Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên
- Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai?
- Đêm qua ra đứng bờ ao
Trông cá cá lặn trông sao sao mờ
Buồn trông con nhện giăng tơ
Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai
Buồn trông chênh chếch sao mai
Sao ơi sao hỡi nhớ ai sao mờ.
- Gửi khăn, gửi áo, gửi lời
Gửi đôi chàng mạng cho người đàng xa
- Nhớ khi khăn mở trầu trao
Miệng chỉ cười nụ biết bao nhiêu tình.
Bài ca dao khăn thương nhớ ai tuy vẫn nằm trong hệ thống các bài ca dao
thương nhớ trên đây nhưng nó vẫn có điểm riêng: Nỗi nhớ trong bài ca dao này
vừa cụ thể, sinh động hơn lại vừa tổng hợp khái quát nhiều cung bậc hơn. Chính
vì vậy nó cuốn hút và hấp dẫn hơn. Câu thơ của Nguyễn Khoa Điềm "Đất nước
là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm" vừa lấy ý tứ từ sự thương
nhớ của ca dao vừa lại khái quát lên một cấp độ cao hơn - câu thơ chính là một
nét đẹp giản dị mà tinh tế sâu sắc của tâm hồn người Việt. \ TỎ LÒNG (Phạm Ngũ Lão) I. Khái quát chung 1. Hoàn cảnh
Hào khí Đông A là hào khí đời Trần (chữ Đông và chữ A trong tiếng Hán ghép lại
thành chữ Trần). Cụm thuật ngữ này từ lâu đã được dùng để chỉ cái không khí oai
hùng, hào sảng của thời Trần (thời kì mà chúng ta có những chiến công lừng lẫy khi
cả ba lần đều đánh tan sự xâm lược của giặc Nguyên- Mông).
Hào khí Đông A là chỉ cái khí thế hừng hực của niềm vui chiến thắng, chỉ cái khát
khao mang tính thời đại mà ở đó ai ai cũng muốn góp sức dựng xây hay dang tay bảo
vệ cho sự vững bền mãi mãi của non sông đất nước mình.
Hào khí Đông A từ xã hội đi vào thơ văn trở thành sự kết tinh cho những biểu hiện
cao đẹp của lòng yêu nước. Có không ít tác phẩm nổi tiếng mang hơi thở của Hào khí
Đông A: Thuật hoài (Tỏ lòng) của Phạm Ngũ Lao,Tụng giá hoàn kinh sư (Phò giá về
kinh) của Trần Quang Khải, Hịch tướng sĩ văn của Trần Quốc Tuấn,… 2. Bài thơ
Tỏ lòng là một bài thơ ngắn nhưng lại mang đậm dấu ấn của cả một thời (dấu ấn về
âm hưởng của hào khí Đông A). Bài thơ là một bức tranh kì vĩ, hoành tráng bởi vẻ đẹp
của hình tượng người anh hùng vệ quốc hiên ngang, lẫm liệt với lí tưởng và nhân cách
lớn lao. Bài thơ cũng là vẻ đẹp của thời đại với khí thế hào hùng mang tinh thần quyết chiến và quyết thắng. II. Đọc hiểu
1. So sánh câu thơ đầu trong nguyên tác chữ Hán với câu thơ dịch, ta thấy hai từ
"múa giáo" chưa thể hiện được hết ý nghĩa của hai từ "hoành sóc"
"Hoành sóc" là cầm ngang ngọn giáo mà trấn giữ non sông. Từ ý nghĩa lẫn âm
hưởng, từ "hoành sóc" đều tạo ra cảm giác kì vĩ và lớn lao hơn.
Trong câu thơ đầu này, con người xuất hiện trong bối cảnh không gian và thời gian
đều rộng lớn. Không gian mở theo chiều rộng của núi sông và mở lên theo chiều
cao của sao Ngưu thăm thẳm. Thời gian không phải đo bằng ngày bằng tháng mà
đo bằng năm, không phải mới một năm mà đã mấy năm rồi (cáp kỉ thu). Con
người cầm cây trường giáo (cũng đo bằng chiều ngang của non sông), lại được đặt
trong một không gian, thời gian như thế thì thật là kì vĩ. Con người hiên ngang ấy
mang tầm vóc của con người vũ trụ, non sông.
2. Câu thơ “Tam quân tì hổ khí thôn ngưu” có hai cách hiểu:
Thứ nhất, ta có thể hiểu là “ba quân khí mạnh nuốt trôi trâu”. Nhưng cũng có thể
giải thích theo cách khác, với cách hiểu là: Ba quân hùng mạnh khí thế át sao
Ngưu. Có thể nói quân đội nhà Trần mạnh cả về trí và lực, không những nó có
được đầy đủ binh hùng tướng mạnh mà còn có những vị đại tướng quân trí dũng
song toàn (như: Trần Quốc Tuấn, Trần Quang Khải, Phạm Ngũ Lão, Trần Nhật
Duật…). Vì thế thật không quá khoa trương khi nói: cái khí thế ấy đúng là đủ sức
làm đổi thay trời đất.
3. Tỏ lòng là bài thơ nói chí
Đó là cái chí của những bậc nam nhi trong thiên hạ. Chính vì thế, món "nợ công
danh" mà nhà thơ nói đến ở đây vừa là khát vọng lập công, lập danh (mong để lại
tiếng thơm, sự nghiệp cho đời) vừa có ý "chưa hoàn thành nghĩa vụ đối với dân,
với nước". Theo quan niệm lí tưởng của trang nam nhi thời phong kiến thì công
danh được coi là một món nợ đời phải trả. Trả xong nợ công danh mới hoàn thành
nghĩa vụ với đời, với dân, với nước. Ở phần cuối của bài thơ, tác giả vẫn "thẹn" vì
mình chưa được như Vũ Hầu Gia Cát Lượng, nghĩa là vẫn muốn lập công lập danh
để giúp nước giúp đời.
4. Trong câu thơ cuối, nỗi "thẹn" đã thể hiện vẻ đẹp nhân cách của người anh hùng
Phạm Ngũ Lão "thẹn" vì chưa có được tài năng mưu lược như Vũ Hầu Gia Cát
Lượng (Khổng Minh - đời Hán) để giúp dân cứu nước, thẹn vì trí và lực của mình
thì có hạn mà nhiệm vụ khôi phục giang sơn, đất nước còn quá bộn bề. Nỗi thẹn
của Phạm Ngũ Lão cũng là những day dứt của Nguyễn Trãi hay của Nguyễn
Khuyến sau này. Đó là những nỗi thẹn có giá trị nhân cách - nỗi thẹn của những
con người có trách nhiệm với đất nước, non sông.
5. Người xưa nói "Quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách"
Câu nói ấy quả rất đúng với tinh thần của bài thơ "Tỏ lòng". Đọc những dòng
thơ hào hùng khí thế, ta có thể cảm nhận rât rõ vẻ đẹp sức vóc và ý chí của
những trang nam nhi thời đại nhà Trần. Âm hưởng anh hùng ca của thời đại do
những con người ấy tạo nên và cũng chính âm hưởng ấy tôn lên vẻ đẹp anh
hùng của họ. Họ đã từ bỏ lối sống tầm thường, ích kỉ, để sẵn sàng chiến đấu và
hy sinh cho sự nghiệp cứu nước, cứu dân. Tinh thần và ý chí ngoan cường của
những con người ấy sẽ vẫn mãi là lí tưởng cho nghị lực và sự phấn đấu của tuổi trẻ hôm nay và mai sau.
6. Cảm xúc dồn nén, ngôn ngữ thơ đanh thép hùng hồn. Trong đạo quân mạnh
như hổ báo, chí khí lẫm liệt làm át, làm mờ cả sao Ngưu trên bầu trời, thì người
chiến sĩ thời Trần đã cầm ngang ngọn giáo để bảo vệ giang sơn. Ngọn giáo ấy
mang tầm vóc kì vĩ đo bằng kích thước non sông. Hình tượng người anh hùng
"Sát Thát" được thể hiện bằng ngôn ngữ tráng lệ, kì vĩ khác nào người anh
hùng thần thoại, người dũng sĩ trong sử thi xa xưa?
Người anh hùng thuở "Bình Nguyên" nung nấu trong lòng, cháy bỏng tâm hồn
niềm khao khát: đánh giặc lập công để đền ơn vua báo nợ nước. Mang nặng nợ
công danh cũng là khát vọng anh hùng cao đẹp. Tự tin và tự hào khi nhà thơ khẳng định.
"Công danh nam tử còn vương nợ
Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu"
Bài thơ là khúc tráng ca của người anh hùng Phạm Ngũ Lão trăm trận trăm thắng.
Cùng với "Hịch tướng sĩ " (Trần Quốc Tuấn), "Tụng giá hoàn kinh sư" (Trần
Quang Khải)... bài thơ "Thuật hoài" của Phạm Ngũ Lão sáng ngời Hào khí Đông - Á. CẢNH NGÀY HÈ I. Khái quát chung
1. Tác giả Nguyễn Trãi
Nguyễn Trãi (1380 – 1442) hiệu là Ức Trai, quê gốc tại làng Ngái (Chi Ngại),
huyện Phượng Sơn, lộ Lạng Giang (nay thuộc huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương).
Ông mất ngày 19 - 9 - 1442, tức 16 tháng Tám năm Nhâm Tuất, niên hiệu Đại Bảo
thứ ba, trong vụ án Lệ Chi Viên (tức vụ án Trại Vải, huyện Gia Lương, nay thuộc
Bắc Ninh), vụ án tru di tam tộc oan khốc nổi tiếng trong lịch sử Việt Nam. Ông là
nhà văn hoá, nhà thơ lớn của dân tộc, người mở đầu cho sáng tác thơ Nôm ở Việt
Nam. Cảnh ngày hè là một trong những bài thơ đặc sắc trong tập Quốc âm thi tập,
một tập thơ Nôm được xem là cổ nhất.
2. Về Quốc âm thi tập -
Là tập thơ Nôm sớm nhất còn lại đến hôm nay. Nó là một “bông hoa nghệ
thuật đầu mùa” của thơ ca Tiếng Việt. -
Về nội dung, Quốc âm thi tập phản ánh vẻ đẹp con người Nguyễn Trãi (lí
tưởng nhân nghĩa; lòng yêu nước, thương dân; tình yêu thiên nhiên, quê hương,
con người, cuộc sống,…). -
Về nghệ thuật, tác giả Quốc âm thi tập vận dụng một cách thành thục thể thơ
thất ngôn đường luật của Trung Quốc. Tuy nhiên, có chỗ Nguyễn Trãi lại chen vào
một số câu thơ lục ngôn thích hợp (một sự phá cách trong sáng tạo nghệ thuật của nhà thơ).
Bài thơ Cảnh ngày hè thể hiện vẻ đẹp độc đáo của bức tranh ngày hè và vẻ đẹp tâm
hồn yêu thiên nhiên, yêu đời, yêu nhân dân, đất nước của Nguyễn Trãi. Bài thơ
mang vẻ đẹp bình dị, tự nhiên, có sự đan xen câu lục ngôn (sáu chữ) và bài thơ thất ngôn (bảy chữ). II. Đọc hiểu
1. Mạch cảm xúc của bài thơ
Từ thư thái, thanh thản pha sắc thái bất đắc dĩ, có phần chán ngán đến hứng
khởi, phấn chấn đó là mạch cảm xúc của Cảnh ngày hè. 2. Bức tranh mùa hè
Cảnh ngày hè hiện ra thật đẹp, đầy sức sống với những chi tiết cụ thể, sinh động:
tán hoè xanh thẫm che rợp, thạch hựu bên hiên nhà còn phun màu đỏ, sen hồng
trong ao ngát mùi hương, tiếng lao xao vọng lại từ làng chài, tiếng ve như tiếng
đàn vang dội lên. Bức tranh cho thấy sức sống sinh sôi, rạo rực khắp nơi nơi.
3. Nghệ thuật sử dụng từ ngữ
Miêu tả cảnh ngày hè, tác giả đã sử dụng các động từ, tính từ, từ láy giàu sức gợi
hình tượng và cảm giác. Ở câu 2, 3, 4, 5, 6 là các từ: đùn đùn, giương, phun, đỏ,
tiễn, lao xao, dắng dỏi. Từ đùn đùn gợi tả sắc xanh thẫm của tán hoè lớp lớp, liên
tiếp tuôn ra, giương rộng ra; từ phun gợi sự nổi bật, bắt mắt của màu đỏ hoa lựu;
tiễn (ngát, nức) gợi tả sức lan toả của hương sen; từ lao xao, dắng dỏi đảo lên trước
chợ cá, cầm ve làm nổi bật âm sắc rộn ràng, râm ran rất riêng của mùa hè. Dưới cái
nhìn của tác giả, những sự vật vốn tĩnh trở nên động.
Chuyển tĩnh thành động, sự cảm nhận cảnh ngày hè của nhà thơ bộc lộ rõ tình yêu
sự sống sinh sôi, cái động của thiên nhiên, cảnh vật phản ánh cái động trong lòng người.
4. Nhịp điệu và tiết tấu giàu sức gợi tả
Bức tranh ngày hè sinh động không những được gợi tả bằng hình ảnh màu sắc, âm
thanh, sự chuyển động tinh tế của sự vật mà còn thể hiện ở nhịp điệu, tiết tấu. Với
đặc điểm về số câu (8 câu), cách gieo vần (cuối các câu 1, 2, 4, 6, 8), lối đối ngẫu ở
hai liên giữa (cặp câu 3 – 4, 5 – 6) thì vẫn thấy đây là bài thơ thất ngôn bát cú.
Nhưng bài thơ có một số điểm khác so với thất ngôn bát cú Đường luật: -
Câu 1 và câu 8 chỉ có sáu chữ nên chúng thành những câu độc lập, không
gắn với câu 2 và câu 7 thành liên như thể thơ Đường luật. -
Đa dạng hơn về nhịp điệu: 5. Tâm sự của nhà thơ
Sắc thái của cảnh vật trong bức tranh về sự sống mùa hè đã cho thấy tâm trạng
phấn chấn trước vẻ đẹp của cuộc sống đã “phá vỡ” cái tĩnh tại của cuộc sống nhàn
dật thuần tuý, qua đó bộc lộ niềm quyến luyến, thiết tha lớn với cuộc đời. Nỗi lòng
của nhà thơ đối với đời, với cuộc sống nhân dân hiện ra rõ nét ở hai câu cuối bài.
Ông nói đến cây đàn của Ngu Thuấn với mong ước thanh bình, no đủ cho muôn
dân. Niềm tha thiết, gắn bó với đời được cụ thể bằng niềm mong mỏi giàu đủ cho
nhân dân. Ngay cả trong không gian nhàn dật, ý thức nhập thế, giúp đời luôn
thường trực trong tâm hồn Nguyễn Trãi.
6. Cảnh và tình trong bài thơ được kết hợp hài hoà.
Tả cảnh ngày hè, bài thơ là một bức tranh tràn đầy sức sống. Sức sống của sự vật
trong trong bức tranh tả cảnh mùa hè cũng thể hiện cảm xúc, niềm yêu đời trong
tâm hồn nhà thơ. Cảnh gợi cảm xúc, cảm xúc chi phối cái nhìn và tái hiện cảnh vật. NHÀN
(Nguyễn Bỉnh Khiêm) I. Khái quát chung
1. Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491 – 1585) người làng Trung Am, huyện Vĩnh Lại, Hải
Dương (nay thuộc Vĩnh Bảo, Hải Phòng), từng thi đỗ trạng nguyên. Làm quan
được tám năm, ông dâng sớ xin chém mười tám kẻ lộng thần nhưng không được
chấp nhận. Sau đó ông xin về trí sĩ ở quê nhà, tự đặt tên hiệu là Bạch Vân cư sĩ,
dựng am Bạch Vân, lập quán Trung Tân, mở trường dạy học. Tác phẩm của
Nguyễn Bỉnh Khiêm gồm có tập thơ chữ Hán Bạch Vân am thi tập, tập thơ Nôm
Bạch Vân quốc ngữ thi, tập sấm kí Trình Quốc công sấm kí,…
2. Bao trùm trong thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm từ khi về trí sĩ ở quê nhà là cảm hứng
thanh nhàn, tự tại, gắn bó với tự nhiên, không tơ tưởng bon chen phú quý. Cảm
hứng ấy được thể hiện bằng ngôn từ giản dị, tự nhiên mà cô đọng, giàu ý vị. Bài
thơ Nhàn trích ở tập thơ Nôm Bạch Vân quốc ngữ thi tập là một trường hợp tiêu biểu.
3. Với lời thơ tự nhiên, giản dị mà giàu ý vị, bài thơ Nhàn thể hiện được một cách
sâu sắc cái thú và ý nghĩa triết lí trong lối sống nhàn dật mà tác giả đã lựa chọn.
Đó là quan niệm sống nhàn là hoà hợp với tự nhiên, giữ cốt cách thanh cao, vượt lên trên danh lợi. II. Đọc hiểu
1. Nổi bật trong bài thơ là hình ảnh người trí sĩ ẩn cư nhàn dật
Nhân vật trữ tình này xuất hiện trong lời thơ với những chi tiết về cách sống,
cách sinh hoạt và quan niệm sống: tự cuốc đất trồng cây, đào củ, câu cá; chọn
nơi vắng vẻ, không thích nơi ồn ã; ăn uống, tắm táp thoải mái, tự nhiên; coi phú quý tựa giấc mộng.
2. Âm hưởng hai câu thơ đầu đã gợi ra ngay cái vẻ thung dung
Nhịp thơ 2/2/3 cộng với việc dùng các số từ tính đếm (một…, một…, một…)
trước các danh từ mai, cuốc, cần câu cho thấy cái chủ động, sẵn sàng của cụ Trạng
đối với cuộc sống điền dã, và còn như là chút ngông ngạo trước thói đời.
3. Có thể thấy vẻ đẹp giản dị, tự nhiên của bài thơ ở việc lựa chọn từ ngữ, giọng điệu
Các từ ngữ nôm na, dân dã được sử dụng kết hợp với cách cấu tạo câu thơ như lời
khẩu ngữ tự nhiên đã tạo ra nét nghệ thuật độc đáo cho bài thơ. Đúng như nhận xét
của Phan Huy Chú: “Văn chương ông tự nhiên nói ra là thành, không cần gọt giũa,
giản dị mà linh hoạt, không màu mè mà có ý vị, đều có quan hệ đến việc dạy đời”.
4. Sự đối lập giữa “Ta dại” và “Người khôn” trong câu 3 - 4 mang nhiều hàm ý:
vừa để khẳng định sự lựa chọn phương châm sống, cách ứng xử của tác giả, vừa
thể hiện sắc thái trào lộng, thái độ mỉa mai đối với cách sống ham hố danh vọng,
phú quý. Theo đó, cái dại của “ta” là cái “ngu dại” của bậc đại trí, với trí tuệ lớn,
thấu triệt lẽ thịnh suy, vong tồn của cuộc đời, sống thanh thản, nhàn dật, thuận lẽ
tự nhiên. Cho nên, nơi “ta” chọn là “nơi vắng vẻ”, nghĩa là nơi có thể tĩnh tại, sống
an nhàn, không có tranh giành “tư lợi” theo sở thích của “ta”. Còn “người khôn”
mà chọn “Đến chốn lao xao”, nghĩa là nơi ồn ã, ở đó con người chen chúc, xô đẩy
nhau để giành giật lợi danh, thì lại hoá ra “dại” vậy. “khôn” - “dại”, “nơi vắng vẻ”
- “chốn lao xao” là những quan niệm sống, cách lựa chọn rất khác nhau.
5. Ở hai câu 5, 6, tác giả nói đến chuyện “ăn” và “tắm” một cách đầy thích thú
Theo vòng quay bốn mùa quanh năm, việc “ăn”, “tắm” của “ta” thuận theo tự
nhiên, hoà hợp với tự nhiên; đạm bạc, thanh bần nhưng thú vị, thanh thản. 6. Triết lí nhân sinh
Hai câu thơ cuối bài thể hiện tập trung, sâu sắc quan niệm triết lí nhân sinh của tác
giả. Hai câu này lấy tích trong truyện đời Đường. Chuyện kể về Thuần Vu Phần là
một viên tướng tài, tính tình phóng khoáng, do xúc phạm thống soái, bị quở mắng
nên từ chức về nhà, lấy uống rượu làm vui. Một hôm, Vu Phần say rượu ngủ bên
gốc cây hoè, mơ thấy mình được làm phò mã cho vua nước Hoè, được hưởng giàu
sang phú quý, tỉnh dậy mới biết đó chỉ là giấc mơ. Tác giả mượn điển tích này để
bộc lộ thái độ xem thường phú quý, coi chốn quyền danh phú quý chỉ là giấc
chiêm bao, không có thực, qua đó khẳng định thêm một lần nữa sự lựa chọn
phương châm sống, cách ứng xử của riêng mình.
Lánh đời ẩn dật, cách ứng xử đó của tác giả có vẻ tiêu cực. Nhưng trong hoàn
cảnh nào đó, khi muốn giữ gìn nhân cách, sự thanh thản, tĩnh tại cho mình, đó lại
là cách ứng xử tích cực.
7. Có thể tham khảo nhận định dưới đây để mở rộng tìm hiểu vẻ đẹp thanh cao
của triết lí nhàn dật trong lí tưởng sống của người xưa:
“Ông nhàn là người sống với tư cách là một cá nhân, chứ không phải với tư cách
thành viên của một cộng đồng nào đó, là một con người có lạc thú, chứ không phải
chỉ có chức năng, nghĩa vụ. Sống dưới chế độ chuyên chế theo Nho giáo, con
người bị trói buộc bởi hai sợi dây: nghĩa và phận. Phận vạch ranh giới cho từng
người, quy định mức cho mỗi người được ngồi, đứng, nói năng, xưng hô, ăn, ở.
Nghĩa nhắc nhở mọi người có trách nhiệm đối với người trên kẻ dưới,… Trong xã
hội tổ chức như vậy, con người không được coi mình là cá nhân - độc lập, có cái
riêng của mình, không được nghĩ đến lạc thú. Do đó tìm nhàn dật là tìm cái vui
cho thân tâm, tránh cái lụy hình dịch, là tìm thoát khỏi sự ràng buộc chặt chẽ mà
vô hình của thể chế chuyên chế theo Nho giáo,… Ông nhàn tự coi mình là cá nhân
không bị ràng buộc. Nhưng một mặt không thể coi cá nhân là cô độc, coi cái “tôi”
là trung tâm. Cho nên cố tránh ràng buộc bằng cách từ bỏ danh lợi, không đi con
đường công danh, giành phận vị, coi thường giàu nghèo, sang hèn, đứng ngoài sự
ràng buộc của phận. Để có chút thoải mái đó, ông nhàn phải chủ động tự hạn chế:
không cậy tài, yên phận, không tranh giành và không động lòng về lời khen, tiếng chê.”
(Trần Đình Hượu, trong Nguyễn Bỉnh Khiêm danh nhân văn hoá,
Bộ Văn hoá thông tin và thể thao xuất bản, H, 1991)
8. Vẻ đẹp cuộc sống và tâm hồn của Nguyễn Bỉnh Khiêm qua bài thơ "Nhàn"
"Nhàn" là một chủ đề lớn trong thơ của Nguyễn Bỉnh Khiêm. Nhàn theo quan
niệm của nhà thơ là sống thuận lợi theo lẽ tự nhiên, không màng danh lợi. Bài thơ
này là lời tâm sự về cuộc sống và sở thích cá nhân. Nó cũng đồng thời thể hiện
một quan niệm nhân sinh độc đáo của nhà thơ.
Bài thơ mở đầu bằng những ngôn từ thật vô cùng giản dị:
Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào.
Đó là cuộc sống của Nguyễn Bỉnh Khiêm, của cụ Trạng. Nó thuần hậu và thanh
khiết biết bao. Câu thơ đưa ta trở về với cuộc sống chất phác nguyên sơ của cái
thời "nước giếng đào, cơm cày ruộng". Cuộc sống tự cung tự cấp mà vẫn ung dung
ngông ngạo trước thói đời. Hai câu đầu còn là cái tâm thế nhàn tản, thong dong.
Nhịp cầu thơ nghe như nhân vật trữ tình đang nhẹ nhàng đếm bước: một... một... một...
Đến hai câu luận nhà thơ lại tiếp tục nhấn thêm một chút tình điệu thôn quê nữa
để người đọc cảm nhận thực sự được cái vui của "cuộc sống nhàn":
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Vẫn là những ngôn từ giản dị, vẫn là những hình ảnh nghệ thuật dân dã, đời
thường, vậy mà hai câu thơ của Nguyễn Bỉnh Khiêm "sang trọng" biết bao. Nó
chăng những không gợi ra vẻ gì khắc khổ mà còn toát lên toàn bộ vẻ thanh cao.
Thanh cao trong cách ăn uống sinh hoạt và cả trong cái niềm thích thú khi được
hòa mình vào cuộc sống thiên nhiên.
Cuộc sống của Nguyễn Bỉnh Khiêm là thế, rất giản dị, rất tự nhiên mà vẫn thanh
cao và thú vị vô cùng. Nếu chỉ đọc bốn câu thơ miêu tả về cuộc sống, chúng ta có
thể nghĩ ngay đến hình ảnh một bậc danh nho đang muốn lánh đời. Thế nhưng trở
về với hai câu thực, chúng ta sẽ hiểu hơn cái quan niệm "lánh đời" của nhà thơ:
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao
. Vậy ra, Tuyết Giang phu tử về với thiên nhiên là để thoát ra khỏi vòng danh lợi,
thoát ra khỏi chốn nhiễu nhương đầy những ganh tị, bon chen. Hai câu thơ diễn ý
bằng nói ngược. Vì thế nó tạo cho người đọc một liên tưởng thật hóm hỉnh, sâu
cay. Câu thơ đúng là trí tuệ sắc sảo của một bậc đại quan - trí tuệ để nhận ra cái
khôn và cái dại thật sự ở đời. Hai câu thơ kết khép lại bằng một phong thái ung dung tự tại:
Rượu đến cội cây, ta sẽ uống
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
Hai câu thơ chẳng biết đang vẽ cảnh đời hay tiên cảnh. Ở đó nhân vật trữ tình cũng
không biết đang tình hay mơ. Tất cả cứ hòa cùng làm một dưới cái nhãn quan tỏ
tường và thông tuệ của nhà thơ.
ĐỘC TIỂU THANH KÍ (Nguyễn Du) I. Khái quát chung
1. Độc “Tiểu Thanh kí” nằm ở cuối Thanh Hiên thi tập, tập thơ chữ Hán của
Nguyễn Du. Bài thơ có liên hệ với Tiểu Thanh kí trong Tiểu Thanh truyện với
nhân vật Tiểu Thanh, một người tài hoa bạc mệnh.
2. Với nghệ thuật sáng tạo ngôn từ, hình ảnh hàm súc cao độ, bài thơ thể hiện
nổi bật tâm trạng xót thương, day dứt của Nguyễn Du đối với nỗi oan của những
người tài hoa bạc mệnh. II. Đọc hiểu
1. Tiểu Thanh có sắc, lại có tài (thơ phú văn chương) thế nhưng cuộc đời của
nàng lại gặp quá nhiều bi kịch (phải làm lẽ, bị dập vùi, trước tác bị đốt dở dang).
Số phận hẩm hiu, đau khổ của nàng chính là lí do khiến Nguyễn Du cảm thương
chia sẻ. Đồng thời cũng từ bi kịch của Tiểu Thanh, nhà thơ suy nghĩ về định
mệnh nghiệt ngã của những người có tài văn chương, nghệ thuật.
2. Trong câu thơ dịch, chữ "nỗi hờn" (nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi) cha diễn đạt
được hết ý nghĩa của hai từ "hận sự". Vậy mối hận "cổ kim" ở đây nghĩa là gì?
Đó là mối hận của người xa (như Tiểu Thanh) và người thời nay (những người
phụ nữ "hồng nhan bạc mệnh" đang sống cùng thời với Nguyễn Du, thậm chí cả
những con người có tài năng thơ phú như nhà thơ Nguyễn Du nữa). Họ đều là
những người đã gặp bao điều không may trong cuộc sống. Từ đó, nhà thơ của
chúng ta cho rằng: Có một thông lệ vô cùng nghiệt ngã đó là ông trời luôn bất
công với những con người tài sắc. Sự bất công ấy đâu chỉ đến với riêng người
phụ nữ tài hoa bạc mệnh Tiểu Thanh mà còn là nỗi hận của bao người (những
Khuất Nguyên, Đỗ Phủ, Nguyễn Trãi, Nguyễn Du...). Nỗi hận ấy từ hàng trăm
năm nay đâu có gì thay đổi. Bởi vậy nó như một câu hỏi lớn không lời đáp cứ
treo lơ lửng giữa không trung đến "ông trời" cũng "không hỏi được".
3. Giá trị nhân bản đặc sắc của bài thơ là ở chỗ Nguyễn Du đã đặt ra vấn đề về
quyền sống của người nghệ sĩ. Từ sự thương xót và đồng cảm với Tiểu Thanh,
nhà thơ muốn gửi gắm sự trân trọng của mình đến những người nghệ sĩ nói
chung - những chủ nhân của những giá trị tinh thần. Bày tỏ sự cảm thông chia
sẻ với họ là một dấu hiệu tiến bộ trong chủ nghĩa nhân bản của Nguyễn Du.
Tình thương yêu và sự quan tâm của nhà thơ lúc ấy đã vượt qua những giới hạn
về không gian và thời gian. Nó không chỉ là sự quan tâm chia sẻ với những con
người bất hạnh (những cảnh đói cơm, rách áo) mà hơn thế nữa còn là sự thương
yêu và trân trọng con người nói chung.
4. Có thể chia bài thơ thành bốn phần, mỗi phần lại có vai trò riêng trong việc
thể hiện chủ đề của bài thơ. - Đề
Cảnh vật tang thương. Vườn hoa ở Tây Hồ đã thành gò hoang hết cả. Thương
một đời dâu bể, nhà thơ thương người đàn bà bạc mệnh. Nhà thơ đọc "mảnh
giấy tàn" (nhất chỉ thư) đứng lặng trước cửa sổ điếu nàng Tiểu Thanh.
"Tây Hồ cảnh đẹp hoá gò hoang
Thổn thức bến song mảnh giấy tàn" - Thực
Nhan sắc (son phấn) và tài năng (văn chương) đều bị vùi dập. Son phấn có
thần, sau khi chết người ta còn xót thương tiếc nuối. Văn chương còn có số
mệnh gì mà người ta còn bận lòng về những bài thơ sót lại sau khi bị đốt? Nhà
thơ thương xót cho nhan sắc và tài năng của Tiểu Thanh bị hãm hại, chôn vùi:
"Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh lụy phần dư".
Hai câu thơ đối nhau làm nổi bật nhan sắc và tài năng bị vùi dập, thể hiện tình
thương của nhà thơ. Đúng là "Câu thơ còn đọng nỗi đau nhân tình" (Tố Hữu). - Luận
Nhà thơ suy ngẫm về "hận sự" và "kì oan" trong xã hội. Mối hận xưa nay hỏi
trời mà vẫn khó. Cái oan lạ vì nết phong nhã, tự mình ta lại buộc lấy mình. Ta
như kẻ cùng hội cùng thuyền với kẻ mắc nỗi oan lạ vì nết phong nhã ấy. Nỗi
đau thương và bế tắc dày vò nhà thơ và đó cũng là nỗi đau và bế tắc của đời người:
"Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách tự mang"
Phải hỏi trời vì hỏi người mãi mà chẳng được. Hỏi trời lại càng rất khó, thế thì
"hận sự" không thể nào kể xiết. Bế tắc là vô hạn! Phong lưu, phong nhã là vẻ
đẹp, là cốt cách sang trọng sao lại là kì oan? Nguyễn Du đã từng trải qua "10
năm gió bụi" trong cảnh tha phương, ốm đau không có thuốc, trôi giạt lênh
đênh, tóc sớm bạc có lúc ông tự nhận mình thời trai trẻ cũng là kẻ có tài (tráng
niên ngã diệc vi tài giả). Vì thế ông mới tự xếp mình vào "cùng hội cùng
thuyền", là khách phong lưu như Tiểu Thanh nên mới mang cái oan lạ như nàng. Thật là chua chát! - Kết
Hai câu kết ẩn chứa bao tâm sự. Tố Như hỏi hậu thế:
"Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?"
Sau 300 năm nàng Tiểu Thanh chết, đến điếu và khóc nàng. Liệu sau khi ta mất
hơn300 năm, người đời ai khóc tố Như? Đó là lời tự thương đầy lệ. Nhà thơ tự
thấy mình cô đơn bơ vơ, sầu tủi...
"Độc Tiểu Thanh kí" bài thơ mang cảm hứng nhân đạo sâu sắc. Nguyễn Du đã
khóc một Đạm Tiên, một Thuý Kiều.... Ông đã dành cho nàng Tiểu Thanh bao
niềm thương xót. Đến Tây Hồ trên đường đi sứ, cái tâm của ông lại hướng về
nỗi đau khổ oan trái của một giai nhân bị dập vùi với bao "những điều trông
thấy mà đau đớn lòng". Hai câu kết bài thơ phản ánh "nỗi đoạn trường" của nhà
thơ để dân tộc ta "Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du”... như Tố Hữu đã nói. 4. Đoạn thơ. Rằng: Hồng nhan tự thủa xưa,
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu.
Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
Thấy người nằm đó biết sau thế nào?
(Nguyễn Du, Truyện Kiều)
Là lời của Thúy Kiều nói về nhân vật Đạm Tiên. Khi thấy chị sụt sùi trước
mộ của Đạm Tiên, Thúy Vân đã nói:
Vân rằng: "Chị cũng nực cười"
Khéo dư nước mắt khóc người đời xa.
Nghe xong câu này, Thúy Kiều đã nói những câu trên để đáp lời Thúy Vân.
Tuy nhiên trong Truyện Kiều có rất nhiều đoạn đối thoại bắt đầu bằng từ
"rằng" như ở đoạn thơ này. Trong trường hợp ấy, người ta cũng có thể hiểu
đó là lời của tác giả (Nguyễn Du). Căn cứ vào nội dung của đoạn thơ, có thể
thấy đề tài mà Nguyễn Du quan tâm trong các sáng tác của ông là hình ảnh
những con người tài hoa mà bạc mệnh.
PHÚ SÔNG BẠCH ĐẰNG Trương Hán Siêu I. Khái quát chung
1. Trương Hán Siêu (? – 1354), tự là Thăng Phủ, quê ở thôn Phúc Am, xã
Ninh Thành, nay thuộc thị xã Ninh Bình, tỉnh Ninh Bình. Các vua Trần rất
kính trọng Trương Hán Siêu, thường gọi ông là “thầy”. Là người tài đức vẹn
toàn nên khi qua đời, ông được thờ ở Văn Miếu. Tác phẩm của Trương Hán
Siêu có: Bạch Đằng giang phú, Dục Thuý sơn Linh Tế tháp kí (Bài kí ở tháp
Linh Tế trên núi Dục Thuý), Khai Nghiêm tự bi kí (Bài kí trên bia chùa Khai
Nghiêm) và Cúc hoa bách vịnh,… Thơ văn Trương Hán Siêu thể hiện tình
cảm yêu nước, ý thức dân tộc, tinh thần trách nhiệm đối với xã tắc của một người đề cao Nho học.
2. Phú sông Bạch Đằng là loại phú cổ thể: mượn hình thức đối đáp chủ –
khách để thể hiện nội dung, vận văn và tản văn xen nhau, kết thúc bằng một
bài thơ. Loại phú cổ thể (có trước đời Đường) được làm theo lối văn biền
ngẫu hoặc lối văn xuôi có vần, khác với phú Đường luật (có từ đời Đường)
có vần, có đối, có luật bằng trắc chặt chẽ.
3. Bài Phú sông Bạch Đằng thể hiện niềm hoài niệm về chiến công của các
anh hùng dân tộc, nêu cao vai trò của yếu tố con người với tinh thần ngoan
cường, bất khuất trong sự nghiệp dựng nước và giữ nước. II. Đọc hiểu
Phú sông Bạch Đằng có lẽ được Trương Hán Siêu sáng tác vào đời Trần
Hiến Tông, Trần Dụ Tông, khi nhà Trần suy thoái, có nguy cơ sụp đổ. Khi
có dịp du ngoạn trên sông Bạch Đằng, một nhánh sông Kinh Thầy đổ ra biển
nằm giữa Quảng Ninh và Hải Phòng, nơi lưu dấu chiến tích lịch sử Ngô
Quyền đánh thắng quân Nam Hán và nhà Trần tiêu diệt quân Nguyên Mông,
ông đã cảm khái mà làm thành bài phú này.
1. Hình tượng nhân vật “khách”
- Nhân vật “khách” là sự phân thân của chính tác giả. Sự xuất hiện của nhân
vật này có ý nghĩa quan trọng.
- Mở đầu bài phú, hình tượng nhân vật “khách” xuất hiện với tư thế của con
người có tâm hồn khoáng đạt, có hoài bão lớn lao. “Khách” dạo chơi phong
cảnh để thưởng ngoạn vẻ đẹp của thiên nhiên, để nghiên cứu cảnh trí đất
nước, bồi bổ tri thức. Tư thế của “khách” là tư thế của con người có tâm hồn
khoáng đạt, hoài bão lớn lao: Nơi có người đi đâu mà chẳng biết. Đầm Vân
Mộng chứa vài trăm trong dạ cũng nhiều, Mà tráng chí bốn phương vẫn còn tha thiết
+ Tráng chí của “khách” - thực ra cũng chính là tráng chí của tác giả - được
gợi lên từ các địa danh mà “khách” đã đi qua. Có những địa danh “khách” đi
qua bằng sách vở, bằng trí tưởng tượng: Sớm gõ thuyền chừ Nguyên, Tương,
Chiều lần thăm chừ Vũ Huyệt
+ Không gian “khách” đi qua thường là không gian rộng lớn như biển lớn
(lướt bể chơi trăng), sông hồ (Cửu Giang, Ngũ Hồ), là những vùng đất nổi
tiếng như Tam Ngô, Bách Việt, Vân Mộng... Những chuyến phiêu lưu trong
tưởng tượng như thế thể hiện tráng chí bốn phương của “khách”.
+ Điều đáng quí là không vì mải miết chơi xa mà “khách” quên yêu những
thắng cảnh của đất nước mình. Và đó là lí do “khách” dừng chân ở những
cửa Đại Than, bến Đông Triều, sông Bạch Đằng: Qua cửa Đại Than, ngược
bến Đông Triều, Đến sông Bạch Đằng, thuyền bơi một chiều.
- Thuyền trôi đến nơi đâu trên dòng sông ấy, trong lòng “khách” cũng sống
lên những cảm xúc tự nhiên, chân thành:
+ Có khi tráng chí cất cánh cùng thiên nhiên để vui trước cảnh sông nước
hùng vĩ, thơ mộng (Nước trời: một sắc, phong cảnh: ba thu), để tự hào trước
dòng sông đã từng ghi danh bao chiến tích (Bát ngát sóng kình muôn dặm,
Thướt tha đuôi trĩ một màu.).
+ Cũng có khi lòng “khách” lắng vào cảnh vật ảm đạm, hắt hiu, để buồn
đau, nuối tiếc trước chiến trường một thời oanh liệt nay trơ trọi, hoang vu
(Bờ lau san sát, bến lách đìu hiu, Sông chìm giáo gẫy, gò đầy xương khô).
=> Sự xuất hiện của “khách” gắn với hình ảnh thiên nhiên thể hiện vừa tâm
hồn lãng mạn và lòng yêu quê hương đất nước vừa thể hiện cảm xúc chân
thành của nhân vật hay cũng chính là của Trương Hán Siêu.
2. Hình tượng các bô lão (có thể là nhân dân địa phương, có thể là hư cấu)
- Nhân vật tập thể các bô lão địa phương có thể là thật, là những người dân
địa phương ven sông Bạch Đằng mà tác giả gặp trên đường vãn cảnh. Cũng
có thể nhân vật bô lão là nhân vật có tính chất hư cấu, là tâm tư tình cảm của
chính tác giả hiện thành nhân vật trữ tình. Họ chính là những người kể lại và
bình luận chiến tích trên sông Bạch Đằng.
- Các bô lão đến với “khách” bằng thái độ nhiệt tình, hiếu khách, tôn kính “khách”.
+ Sau một câu hồi tưởng về việc Ngô chúa phá Hoằng Thao, các bô lão kể
cho “khách” nghe về chiến tích Trùng Hưng nhị thánh bắt Ô Mã. Lời kể theo
trình tự diễn biến tình hình. Ngay từ đầu, hai bên ta và địch đã tập trung binh
lực hùng hậu cho một trận đánh quyết định. Tiếp đến, trận đánh diễn ra gay
go, quyết liệt được thua chửa phân, bắc nam chống đối. Đó là sự đối đầu
không chỉ về lực lượng mà còn là đối đầu về ý chí: ta với lòng yêu nước, với
sức mạnh chính nghĩa, địch thế cường với bao mưu ma chước quỉ. Chính vì
vậy, trận chiến diễn ra ác liệt: Ánh nhật nguyệt chừ phải mờ, Bầu trời đất
chừ sắp đổi. Những hình tượng kì vĩ, mang tầm vóc của đất trời, những hình
tượng đặt trong thế đối lập: nhật nguyệt / mờ, trời đất / đổi báo hiệu một cuộc
thuỷ chiến kinh thiên động địa. Nhưng rồi cuối cùng người chính nghĩa
chiến thắng, giặc hung đồ hết lối, chuốc nhục muôn đời: Đến nay nước sông
tuy chảy hoài, Mà nhục quân thù khôn rửa nổi!
+ Thái độ, giọng điệu của các bô lão trong khi kể về chiến công Bạch Đằng
là đầy nhiệt huyết, tự hào, là cảm hứng của người trong cuộc. Lời kể không
dài dòng mà rất súc tích, cô đọng, khái quát nhưng gợi lại được diễn biến,
không khí của trận đánh hết sức sinh động. Lời kể sử dụng những câu dài
ngắn khác nhau, phù hợp với tâm trạng và diễn biến trận đánh. Những câu
dài, dõng dạc, gợi không khí trang nghiêm: Đây là nơi chiến địa buổi Trùng
Hưng nhị thánh bắt Ô Mã, Cũng là bãi đất xưa, thuở trước Ngô chúa phá
Hoằng Thao. Những câu ngắn gọn, sắc bén, dựng lên khung cảnh chiến trận
căng thẳng, gấp gáp: Thuyền bè muôn đội, tinh kì phấp phới, Hùng hổ sáu
quân, giáo gươm sáng chói.
+ Sau lời kể về trận chiến là suy ngẫm, bình luận của các bô lão về chiến
thắng trên sông Bạch Đằng. Lời suy ngẫm chỉ ra nguyên nhân ta thắng, địch
thua: Trời cho ta thế hiểm, nhưng điều quyết định là ta có nhân tài giữ cuộc
điện an: Kìa trận Bạch Đằng mà đại thắng, Bởi đại vương coi thế giặc nhàn.
Khẳng định vị trí, vai trò của con người, Trương Hán Siêu đã gợi lại hình
ảnh Trần Hưng Đạo với câu nói đã lưu cùng sử sách. Sử chép rằng: Ngày 14
tháng 11 năm Đinh Hợi (1287), có người tâu về triều việc quân Nguyên đã
tràn vào cửa ải sông Hồng ở mạn Phú Lương, vua Trần Nhân Tông lo lắng
hỏi Trần Hưng Đạo rằng: “Giặc đến thì làm thế nào?”. Hưng Đạo ung dung
trả lời: “Năm nay, giặc đến dễ đánh” (Kim niên, tặc nhàn). Câu nói của
Hưng Đạo Vương là câu nói của người nắm chắc thời thế, binh pháp, thấy rõ
vai trò quyết định của con người. Theo binh pháp cổ, muốn thắng trong
chiến tranh cần ba yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Bài phú cũng nói tới
ba yếu tố: thiên thời (trời cũng chiều lòng người), địa lợi (đất hiểm), nhân
hoà (nhân tài). Tuy nhiên, thắng giặc không cốt ở đất hiểm mà chủ yếu là
đức lớn, là sức mạnh của con người. Khẳng định sức mạnh, vị trí của con
người đó là cảm hứng mang giá trị nhân văn và có tầm triết lí sâu sắc.
+ Cuối cùng là lời ca của các bô lão mang ý nghĩa tổng kết, có giá trị như
một tuyên ngôn về chân lí: Bất nghĩa (như Lưu Cung) thì tiêu vong, có nhân
nghĩa (như Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo) thì lưu danh thiên cổ: Những người
bất nghĩa tiêu vong, Nghìn thu chỉ có anh hùng lưu danh. Tác giả khẳng định
sự vĩnh hằng của chân lí đó giống như sông Bạch Đằng kia đêm ngày luồng
to sóng lớn dồn về biển Đông theo qui luật tự nhiên muôn đời.
3. Lời ca và cũng là lời bình luận của “khách” - Lời ca của “khách” tiếp nối
lời các vị bô lão ca ngợi sự anh minh của “hai vị thánh quân” (Trần Thánh
Tông và Trần Nhân Tông) đồng thời ca ngợi chiến tích của quân và dân ta trên sông Bạch Đằng.
- Hai câu cuối lời ca (Giặc tan muôn thuở thăng bình, Bởi đâu đất hiểm cốt
mình đức cao.) vừa biện luận vừa khẳng định chân lí: Trong mối quan hệ
giữa địa linh và nhân kiệt, nhân kiệt là yếu tố quyết định. Ta thắng giặc
không chỉ ở “đất hiểm” mà quan trọng hơn là bởi nhân tài có “đức cao”,
“đức lành”. Khẳng định địa linh bởi nhân kiệt, nêu cao vai trò và vị trí của
con người, lời ca kết thúc bài phú vừa mang niềm tự hào dân tộc vừa thể
hiện tư tưởng nhân văn cao đẹp. ĐẠI CÁO BÌNH NGÔ Nguyễn Trãi I. Khái quát chung
1. Nguyễn Trãi Nguyễn Trãi (1380-1442) hiệu là Ức Trai, người ở làng Nhị
Khê, Thường Tín, Hà Tây. Là con của Nguyễn Phi Khanh, cháu ngoại tướng
công Trần Nguyên Đán. Đỗ Thái học sinh năm 1400. Năm 1407 giặc Minh
xâm chiếm nước ta, cha bị giặc bắt đưa về Trung Quốc, Nguyễn Trãi bị giặc
giam lỏng tại thành Đông Quang.
- Nguyễn Trãi biệt Đông Quan, trốn vào Lam Sơn dâng "Bình Ngô sách"
lên Lê Lợi, trở thành vị quân sư "viết thư thảo hịch tài giỏi hơn hết một thời".
- Năm 1428, ông thay lời Lê Lợi thảo "Bình Ngô Đại Cáo" sau đó được cử
làm Chánh chủ khảo khoa thi tiến sĩ đầu tiên của triều Lê và viết chiếu cầu
hiền. Chẳng bao lâu sau, ông bị bọn nịnh thần chèn ép, gièm pha. Nguyễn
Trãi xin về Côn Sơn. Năm 1440, ông lại được vua vời ra giúp nước.
- Năm 1442 xẩy ra vụ án Lệ Chi Viên, ông bị kết án "tru di tam tộc". Mãi
đến năm 1464, vua Lê Thánh Tông mới minh oan cho ông và truy tặng ông tước Tán trù bá.
Nguyễn Trãi là người anh hùng thủa"Bình Ngô", văn võ toàn tài. 2. Thể loại Cáo
Là thể văn có nguồn gốc từ Trung Quốc xa. Cáo được chuyên dùng để vua
công bố việc lớn với muôn dân. Nguyễn Trãi dùng hai chữ đại cáo vốn là tên
gọi một bài cáo cổ xưa nhất của Trung Quốc để thay lời Lê Lợi công bố với
thiên hạ. Cáo thường hay dùng văn biền ngẫu. Văn biền ngẫu hay còn gọi là
“biền văn”, “biền lệ văn” hoặc “văn tứ lục” (biền là ngựa đi sóng đôi; ngẫu
là đôi, cặp). Văn biền ngẫu có năm đặc điểm: -
Ngôn ngữ đối ngẫu: các vế đối nhau theo bằng trắc, từ loại; -
Kiểu câu chỉnh tề, câu 4 chữ đối với câu 4 chữ, câu 6 chữ đối với câu 6
chữ hoặc câu 4/4 và câu 6/6 đối nhau; -
Có vần điệu, bằng trắc hài hoà; - Sử dụng điển cố; -
Sử dụng từ ngữ bóng bẩy có tính phô trương.
Trong bài Bình Ngô đại cáo của Nguyễn Trãi còn có loại câu 5 chữ, 7 chữ, 10 chữ, 14 chữ rất đa dạng. 3. Đại cáo bình Ngô
Năm 1407, giặc Minh xâm lăng nước ta. Năm 1417, tại núi rừng Lam Sơn, Thanh
Hoá, Lê Lợi phất cờ khởi nghĩa xưng là Bình Định Vương. Trải qua mười năm kháng
chiến vô cùng gian lao và anh dũng, nhân dân ta quét sạch giặc Minh ra khỏi bờ cõi.
Mùa xuân năm 1428 thay lời Lê Lợi, Nguyễn Trãi thảo "Bình Ngô Đại cáo". Nó là
một luận văn chính trị, quân sự, đồng thời là áng "thiên cổ hùng văn"
"Bình Ngô đại cáo" khẳng định sức mạnh nhân nghĩa Đại Việt căm thù lên án tội ác
ghê tởm của quân "cuồng Minh", ca ngợi những chiến công oanh liệt thuở "Bình
Ngô", tuyên bố đất nươc Đại Việt bước vào kỷ nguyên mới độc lập, thái bình bền vững muôn thuở. II. Đọc hiểu
1. Đại Việt là một đất nước có truyền thống nhân nghĩa cao đẹp.
a) Cuộc khởi nghĩa Lam Sơn nêu cao ngọn cờ nhân nghĩa, đem "quân điếu phạt" để
tiêu diệt quân cường bạo, vì độc lập của nước, vì sự yên vui hạnh phúc của nhân dân:
"Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân Quân điếu phạt trước lo trừ bạo"
b) Nguồn gốc của nhân nghĩa Đại Việt là nền văn hiến lâu đời. Đâu phải "Nam man"
là "man di mọi rợ". Như bọn hoàng đế phương Bắc thường láo xược phán truyền. Trái
lại, Đại Việt là một quốc gia "vốn xưng nền văn hiễn đã lâu". Nền văn hiến ấp hợp thành bởi các nhân tố:
- Có núi sông bờ cõi "đã chia", đã " định phận tại Thiên thư".
- Có thuần phong mĩ tục.
- Có nền độc lập vững bền: "Đinh, Lý, Trần bao đời gây nền độc lập", "hùng cứ một phương".
- Lắm nhân tài hào kiệt.
- Có truyền thống anh hùng chống ngoại xâm, có những trang sử vàng chói lọi từng
làm cho "Lưu Cung thất bại", "Triệu Tiết tiêu vong", "bắt sống Toa Đô", "giết tươi Ô mã".
2. "Bình Ngô đại cáo" là bản cáo trạng đanh thép, đầy căm thù tội ác quân "cuồng
Minh". Tác giả đứng trên quan điểm nhân nghĩa mà lên án quân xâm lược.
- Giặc Minh tàn sát dã man nhân dân ta:
"Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn,
Vùi con đỏ dưới hầm tai vạ"
- Tàn phá môi trường môi sinh, bóc lột vơ vét thậm tệ: "Bại nhân nghĩa nát cả đất
trời, Nặng thuế khoá sạch không đầm núi"
- Bắt dân ta xuống bể mò ngọc trai, lên rừng bẫy hươu đen... gây ra bao thảm cảnh.
Bọn thái thú, bọn tướng tá Thiên triều như một lũ quỷ khát máu vô cùng ghê tởm:
"Thằng há miệng, đứa nhe răng, máu mỡ bấy no nê chưa chán!"
Tội ác của giặc Minh chồng chất như núi, đầy mưu mô xảo quyệt "dối trời, lừa dân...
gây binh, kết oán". Một cách nói thâm xưng đầy căm thù, ám ảnh:
"Dơ bẩn thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Độc ác thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!
Lẽ nào trời đất dung tha
Ai bảo thần dân chịu được?"
Từ xưa tới nay, chưa có nhà văn nào viết cụ thể mà khái quát tội ác xâm lược đối
với nhân dân ta như Nguyễn Trãi.
3. Nguồn sức mạnh nhân nghĩa Đại Việt:
a. Lãnh tụ nghĩa quân là một anh hung xuất chúng:
"Quên ăn vì giận, sách lược thao suy xét đã tinh,
Ngẫm trước đến nay, lẽ hưng phế đắn đo càng kỹ.
(...) Thế trận xuất kì, lấy yếu chống mạnh,
Dùng quân mai phục, lấy ít địch nhiều".
b. Sức mạnh của lòng căm thù giặc và tinh thần đại đoàn kết dân tộc để chiến thắng quân xâm lược:
- “Ngẫm thù lớn há đội trời chung,
Căm giặc nước thề không cùng sống"
- "Nhân dân bốn cõi một nhà, dựng cần trúc ngọn cờ phấp phới,
Tướng sĩ một lòng phụ tử, hoà nước sông chén rượu ngọt ngào".
4. Quá trình phản công và toàn thắng:
a. Nguồn gốc của chiến thắng là sức mạnh nhân nghĩa:
"Đem đại nghĩa để thắng hung tàn,
Lấy trí nhân để thay cường bạo"
b. Trận đầu thắng lớn, giáng sấm sét vào đầu lũ xâm lăng:
"Trận Bồ Đằng sấm vang chớp giật,
Miền Trà Lân trúc chẻ tro bay"
c. Giải phóng miền rộng lớn đất nước:
"Thừa thắng ruổi dài, Tây Kinh quân ta chiếm lại,
Tuyển binh tiến đánh, Đông Đô đất cũ thu về".
d. Quân ta càng đánh càng thắng to. Giặc Minh bị giáng những đòn chí mạng! Máu
giặc chảy thành sông thây chết đầy nội.
"Ninh Kiều máu chảy thành sông, tanh trôi vạn dặm
Tụy Động thây chết đầy nội, nhơ để ngàn năm".
e. Viện binh giặc bị tiêu diệt: Liễu Thăng "cụt đầu", bá tước Lương Minh "đại bại từ
vong", thượng thư Lý Khánh cùng kế tự vẫn, Đô đốc "Thôi Tụ" lê gối dâng tờ tạ tội,
thượng thư Hoàng Phúc "trói tay để tự xin hàng". Cánh quân Vân Nam bị đánh "vỡ
mật", quân Mộc Thạnh "xéo lên nhau để chạy thoát thân". Cảnh tượng chiến trường
vô cùng rùng rợn, thảm đạm:
"Lạng Giang, Lạng Sơn thây chất đầy đường,
Xương Giáng, Bình Than máu hôi đỏ
Suối Lãnh Câu máu chảy trôi chày, nước sông nghẹn ngào tiếng khóc,
Thành Đan Xá thây chất đầy núi cỏ nội đầm đìa máu đen"
f. Giặc Minh bị hoàn toàn thất bại thảm hại. Viện binh "hai đạo tan tành"; Quân giặc
các thành "cởi giáp ra hàng”.
Lũ tướng tá Thiên triều và hàng chục vạn giặc bị bắt làm tù binh, hoặc đầu hàng đã bị
tha tội chết, được đối xử nhân đạo:
"Mã Kì, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền, ra đến bể mà vẫn hồn bay phách lạc.
Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cỗ ngựa về đến nước mà vẫn tim đập chân run.”
- Quá trình phản công là một quá trình vươn dậy của cả dân tộc với sức mạnh vỡ
bờ, bất khả chiến thắng. Ngôn ngữ tráng lệ, giọng văn mang âm điệu anh hùng ca:
" Gươm mài đá, đá núi cũng mòn,
Voi uống nước, nước sông cũng cạn,
Đánh một trận, sạch không kình ngạc,
Đánh hai trận, tan tác chim muông ..." 5. Lời tuyên bố :
- Ngàn năm, vết nhục nhã sạch làu.
- Trời đất, tổ tông khôn thiêng ngầm giúp đỡ... là nguyên nhân chiến thắng.
- Sự nghiệp "Bình Ngô" là chiến công "oanh liệt ngàn năm"
- Đại Việt bước vào một kỷ nguyên mới: độc lập và thái bình vững chắc:
" Xã tắc từ đây vững bền,
Giang sơn từ đây đổi mới,
... Muôn thưở nền thái bình vững chắc"
6.Về hình tượng người thủ lĩnh
Làm nên sức mạnh chiến thắng, còn phải kể đến vai trò của người thủ lĩnh hết
lòng vì sự nghiệp chung, có tài trí, mưu lược: ý thức trách nhiệm cao đối với vận
mệnh quốc gia, căm thù giặc sâu sắc, đặt nhiệm vụ cứu nước trở thành hoài bão,
điều nung nấu của mình, trọng người hiền tài, thu phục được lòng người tạo thành
sức mạnh đoàn kết, tinh thông binh pháp, chiến lược,…
7. Tìm hiểu tư tưởng đại nghĩa trong bài cáo
Đối với nhân dân, đại nghĩa là vì nhân dân, đem lại cuộc sống yên ổn, hạnh phúc cho
nhân dân, cũng tức là phải đánh đuổi kẻ thù ra khỏi bờ cõi (“Việc nhân nghĩa cốt ở
yên dân – Quân điếu phạt trước lo trừ bạo”, khi chiến thắng rồi thì “lấy toàn quân là
hơn, để nhân dân nghỉ sức”); đại nghĩa trở thành phương châm, sức mạnh chiến đấu:
“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn – Lấy chí nhân để thay cường bạo”.
Đối với kẻ thù, đại nghĩa thể hiện ở chiến lược đánh bằng mưu lược, đánh vào lòng
người: “Chẳng đánh mà người chịu khuất – Ta đây mưu phạt tâm công”. Hơn nữa, khi
chiến thắng, chẳng những không giết mà còn cấp cho phương tiện để rút về nước:
“Thần vũ chẳng giết hại, thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh – Mã Kì, Phương Chính,
cấp cho năm trăm chiếc thuyền…Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cỗ ngựa…”
CHUYỆN CHỨC PHÁN SỰ ĐỀN TẢN VIÊN
(Trích Truyền kì mạn lục -Nguyễn Dữ) I. Khái quát chung
1. Nguyễn Dữ người xã Đỗ Tùng, huyện Trường Tân, nay là huyện Thanh Miện, tỉnh
Hải Dương, hiện chưa rõ ông sinh và mất năm nào. Ông là con trai cả của Nguyễn
Tường Phiêu, người đỗ tiến sĩ năm 1496. Thi đỗ hương tiến và ra làm quan ở huyện
Thanh Tuyền chưa được một năm thì ông từ quan về phụng dưỡng mẹ già. Với
Truyền kì mạn lục, Nguyễn Dữ được xem như một tác gia tiêu biểu của văn học Việt
Nam trung đại nói chung, văn xuôi tự sự chữ Hán Việt Nam nói riêng.
2. Chuyện chức hán sự đền Tản Viên, cũng như các truyện khác của Truyền kì mạn
lục, thuộc thể loại truyền kì. Truyền kì là thể văn xuôi tự sự có nguồn gốc từ Trung
Hoa, dùng yếu tố kì ảo làm phương thức nghệ thuật để phản ánh cuộc sống. Ở Việt
Nam thời trung đại, thể loại này rất được ưa chuộng. Truyện truyền kì Việt Nam
thường sử dụng truyện dân gian hoặc các mô-típ truyện dân gian để xây dựng thành
truyện mới. Truyện truyền kì Việt Nam mang đậm chất yếu tố hiện thực và chất nhân văn.
3. Ngô Tử Văn vốn là người khảng khái, cương trực. Tức giận vì tiếng là đền làng linh
ứng, nhưng tên giặc tử trận ở gần đền lại biến thành yêu quái trong dân gian, Tử Văn
đã đốt đền. Đốt đền xong, về nhà, Tử Văn thấy người khó chịu, rồi lên cơn sốt. Trong
cơn sốt, Tử Văn thấy một người cao lớn khôi ngô, đầu đội mũ trụ tự xưng là cư sĩ đến
đòi làm trả lại ngôi đền như cũ. Tử Văn vẫn thản nhiên. Người kia tức giận doạ sẽ
kiện Tử Văn ở toà cõi âm. Chiều tối, lại có một ông già phong độ nhàn nhã đến tỏ lời
mừng, hỏi ra mới biết đó là Thổ công bị viên tướng bại trận giả làm cư sĩ kia tranh
chiếm mất đền. Ông già dặn rằng nếu âm phủ có tra hỏi thì cứ khai ra những lời ông
nói, nếu tên kia chối thì cứ đến mà xác minh. Đến đêm, Tử Văn bị hai tên quỷ sứ đến
bắt đi. Đến âm phủ, người canh cổng truyền rằng Tử Văn tội sâu ác nặng không được
khoan giảm. Tử Văn kêu oan và được dẫn vào gặp Diêm Vương. Tử Văn tâu trình đầu
đuôi như lời Thổ công đã nói và tranh cãi mãi với người đội mũ trụ, không phân phải
trái. Diêm Vương sinh nghi, người đội mũ trụ định lảng chuyện, sợ bị lộ ra sự thực.
Diêm Vương sai người đến đền Tản Viên để lấy chứng thực thì thấy đúng như lời Tử
Văn nói. Kẻ kia bị đẩy vào địa ngục tầng thứ chín. Tử Văn về đến nhà thì mới biết
mình đã chết được hai ngày. Ngôi mộ của tên tướng giặc bị bật tung lên, hài cốt tan
tành. Sau đó một tháng, Thổ công tiến cử Tử Văn giữ chức phán sự ở đền Tản Viên.
Tử Văn nhận lời, rồi không bệnh mà mất. Sau đó, có người thấy Tử Văn trên xe ngựa
cưỡi gió. Người ta truyền rằng đó là “nhà quan phán sự !”.
4. Nguyễn Dữ quan tâm phản ánh, phê phán, tố cáo hiện thực xã hội, thể hiện khát
vọng chân chính của con người với tinh thần nhân văn cao đẹp. Bằng một nghệ thuật
kể chuyện hấp dẫn, với những yếu tố kì ảo mang nội dung hiện thực sâu sắc, Chuyện
chức phán sự đền Tản Viên thể hiện nổi bật gương người cương trực, can đảm, mạnh
mẽ đấu tranh chống lại gian tà, loại trừ cái ác, đòi công lí, công bằng. II. Đọc hiểu 1. Tìm hiểu xuất xứ
Gợi ý: Truyền kì mạn lục được sáng tác vào khoảng nửa đầu thế kỉ XVI, gồm 20 truyện.
2. Tìm hiểu bố cục đoạn trích +
Đoạn 1 (từ đầu đến... vung tay không cần gì cả.): Tử Văn đốt đền. +
Đoạn 2 (từ Đốt đền xong… đến... thầy cũng khó lòng thoát nạn.): Tử Văn với
viên Bách hộ họ Thôi và Thổ công. +
Đoạn 3 (từ Tử Văn vâng lời cho đến... sai lính đưa Tử Văn về): Tử Văn thắng kiện. +
Đoạn 4 (từ Chàng về đến nhà… đến hết): Tử Văn trở thành phán sự đền Tản Viên.
3. Tìm hiểu hệ thống nhân vật trong Chuyện chức phán sự đền Tản Viên
Gợi ý: Ngô Tử Văn, Thổ công, hồn ma của viên Bách hộ họ Thôi và Diêm Vương;
trong đó, nhân vật chính là Ngô Tử Văn.
4. Những sự kiện nào xảy ra gắn với nhân vật Tử Văn? + Tử Văn đốt đền. +
Hồn ma Bách hộ họ Thôi giả làm cư sĩ đến đòi Tử Văn dựng trả ngôi đền và
doạ sẽ kiện đến Diêm Vương. +
Thổ công nói cho Tử Văn biết sự thật về viên Bách hộ họ Thôi và dặn chàng
nói sự thực trước Diêm Vương. +
Tử Văn đấu tranh giành sự công bằng. +
Tử Văn được làm phán sự đền Tản Viên. Các sự việc xảy ra đều chủ yếu nhằm
thể hiện tính cách nhân vật Ngô Tử Văn, đối lập với tính cách viên Bách hộ họ Thôi.
5. Phân tích tính cách nhân vật Ngô Tử Văn
Tử Văn là người cương trực, mạnh mẽ, không khoan nhượng với gian tà. Trước hết,
tính cách ấy được thể hiện qua hành động đốt đền. Tuy nhiên, ở hành động đốt đền,
cần thấy rằng Tử Văn là kẻ sĩ, không thể không biết đến quan niệm của người xa là
tôn trọng thánh thần, xem việc đốt phá đền chùa, miếu mạo là động chạm đến thánh
thần. Tử Văn đốt đền xuất phát từ sự bất bình trước việc đền thờ tiếng là linh thiêng
mà không giúp dân diệt được gian tà. Người xưa cũng quan niệm chỉ thờ những thần
có công lao giúp dân, giúp nước. Hơn nữa, trước khi đốt đền, Tử Văn tắm gội sạch sẽ
và khấn trời. Điều đó cho thấy Tử Văn ý thức rất rõ về hành động của mình và mong
muốn lòng thành của mình được chứng giám.
Tính cương trực, can đảm của Tử Văn được thể hiện nổi bật ở những sự việc đối với
viên Bách hộ họ Thôi, với Diêm Vương,… Trước “một người khôi ngô, cao lớn, đầu
đội mũ trụ,… tự xưng là cư sĩ” đến đòi dựng trả ngôi đền, Tử Văn “mặc kệ, vẫn cứ
ngồi ngất ngưởng tự nhiên”. Đến âm phủ, trong không khí rùng rợn, hãi hùng, Tử
Văn vẫn một mực muốn chứng tỏ sự thật, đòi công bằng, công lí.
Tử Văn còn là người lễ độ: khi đã trở thành phán sự đền Tản Viên, gặp người quen vẫn “chắp tay thi lễ.
6. Nhận xét về tính cách nhân vật Bách hộ họ Thôi
Tính cách xảo trá, gian ác của nhân vật này thể hiện rõ ở những diễn biến tâm lí và
hành động của y. Thoạt đầu, trước Tử Văn, hắn tự xưng là cư sĩ, dùng nguyên lí của
đạo Nho để buộc tội Tử Văn, lấy oai linh của quỷ thần để hăm doạ. Hắn lừa gạt cả
thánh thần, ngoan cố vu tội cho Tử Văn; khi thấy tình thế bất lợi, hắn lập lờ cho
qua,… Trước sau, nhân vật này nhất quán: khi sống là kẻ giặc đi cướp nước, khi chết là kẻ cướp đền.
7. Bình luận về vai trò của yếu tố kì ảo và nội dung hiện thực của truyện
Tác giả đã xây dựng được một cốt truyện với những xung đột giàu kịch tính, tính
cách nhân vật được chú ý khắc hoạ nhờ nghệ thuật tương phản (giữa Tử Văn và hồn
ma viên Bách hộ), yếu tố kì ảo kết hợp tự nhiên với yếu tố hiện thực trong diễn biến
linh hoạt của câu chuyện. Những đặc điểm ấy tạo cho truyện sức hấp dẫn.
- Truyện dày đặc yếu tố kì ảo: kể chuyện thần linh (Thổ công, đức Thánh Tản Viên),
ma quỷ (Diêm Vương, hồn ma tướng giặc,…); đốt đền xong, Tử Văn phát bệnh; quỷ
sứ đến bắt Tử Văn đi; viên Bách hộ họ Thôi bị đày xuống Cửu u; Tử Văn về đến nhà
mới biết mình đã chết được hai ngày; Tử Văn sống lại, rồi không bệnh mà mất, thành
phán sự đền Tản Viên; Tử Văn cưỡi gió biến mất,…
- Truyện vẫn mang nội dung hiện thực: +
Lai lịch nhân vật: Tử Văn (tên Soạn, người huyện Yên Dũng, đất Lạng Giang),
viên Bách hộ họ Thôi (bộ tướng của Mộc Thạnh). +
Câu chuyện xảy ra trong không gian, thời gian cụ thể: Cuối đời nhà Hồ, quân
Ngô sang xâm chiếm, vùng Yên Dũng, Lạng Giang thành chiến trường (thời gian giặc
Minh sang xâm chiếm nước ta: 1407 – 1427). +
Tử Văn đi nhậm chức phán sự đền Tản Viên vào một buổi sáng năm Giáp Ngọ (1414).
Tác giả sống và viết truyện này vào khoảng nửa đầu thế kỉ XVI. Cho nên, câu chuyện
được kể dù có ở thời trước đó thì cũng không có nghĩa là không liên hệ với bối cảnh
xã hội đương thời: nhà Lê suy thoái, chính quyền chuyển sang tay nhà Mạc. Mặt
khác, bản thân các nội dung khẳng định tính chính nghĩa, cái thiện, ca ngợi người
cương trực, ngay thẳng, lên án gian tà,… cũng là những nội dung giàu ý nghĩa hiện thực.
8.Ý nghĩa giáo dục của truyện cũng đã được thể hiện ở đoạn bình cuối truyện
Lời bình đã nói lên lời răn về nhân cách của kẻ sĩ, con người chân chính không nên
uốn mình, phải sống cương trực, ngay thẳng. Sự cứng cỏi, lòng can đảm trước
những cái xấu, cái ác là thái độ ứng xử tích cực cần được coi trọng. Ý nghĩa về sự
ca ngợi, tôn vinh người cương trực, quyết đoán, dám đương đầu với cái ác, cái xấu
cũng đã được thể hiện ở phần kết câu chuyện, khi Tử Văn chết lại được sống lại và
trở thành đức Thánh ở đền Tản Viên.
TÌNH CẢNH LẺ LOI CỦA NGƯỜI CHINH PHỤ
(Tg: Đặng Trần Côn; Dg: Đoàn Thị Điểm) I. Khái quát chung
1. Tác giả Đặng Trần Côn - hiện không rõ năm sinh, năm mất, chỉ biết sống vào
khoảng thế kỉ XVIII.Quê tại làng Nhân Mục thường gọi là làng Mọc, huyện Thanh
Trì, nay là quận Thanh Xuân, Hà Nội. Đặng Trần Côn còn có nhiều tác phẩm, nổi
tiếng hơn cả là Chinh phụ ngâm. Ngoài Chinh phụ ngâm, Đặng Trần Côn còn có
mấy bài thơ vịnh tám cảnh đẹp ở Tiêu Tương (Tiêu Tương bát cảnh), và một số bài
phú như Trương Hàn tư thuần lô (Trương Hàn nhớ rau thuần, cá vược), Trương
Lương bố y (Trương Lương áo vải), Khấu môn thanh (Tiếng gõ cửa).
Bản diễn Nôm (giới thiệu trong sách giáo khoa) tương truyền là của Đoàn Thị
Điểm. Dịch giả Đoàn Thị Điểm (1705 - 1748), hiệu là Hồng Hà, người làng Giai
Phạm xứ Kinh Bắc nay thuộc huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên. Cha là Đoàn
Doãn Nghi, anh là Đoàn Doãn Luân, đều đậu hương cống, không ra làm quan, chỉ
ở nhà dạy học. Đoàn Thị Điểm là một phụ nữ nhan sắc, tài hoa. Sáng tác tập thơ
chữ Hán Truyền kì tân phả và bản dịch Chinh phụ ngâm bằng chữ Nôm. Đã từng
làm nghề dạy học và trở thành nhà giáo phụ nữ đầu tiên thành đạt, học trò của bà
rất đông, sau này có người đỗ đến đại khoa.
2. Ngâm khúc là thể loại thơ trữ tình trường thiên thuần tuý Việt Nam viết bằng
thể thơ song thất lục bát với phương thức trữ tình dài hơi, sử dụng nhiều tiểu đối.
Thể loại này phù hợp với việc bày tỏ tâm trạng, cảm xúc hồi tưởng, nhớ nhung,
suy tư, sầu muộn, ai oán, xót thương của nhân vật trữ tình.
Thể thơ song thất lục bát là thể thơ mỗi khổ gồm hai câu 7 chữ, một câu 6 chữ,
một câu 8 chữ. Bốn câu dài ngắn khác nhau kết lại thành một khổ và luân phiên
kéo dài bao nhiêu khổ cũng được trong một bài thơ. Hai câu thất ngắt nhịp cố định
3 / 4 (khác với câu thất ngôn Đường luật ngắt nhịp 4 / 3); câu 6 và câu 8 ngắt nhịp
tự do. Có thể gieo vần bằng hoặc trắc, ở cuối câu hoặc lưng chừng câu.
Chinh phụ ngâm là tác phẩm mở đầu, cũng là tác phẩm đặc sắc nhất của thể loại
ngâm khúc, một thể loại trữ tình rất phát triển ở thế kỉ XVIII.
3. Đoạn trích Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ tập trung khắc hoạ tình cảnh lẻ
loi và nỗi nhớ thương da diết của người chinh phụ đối với chinh phu trong những
ngày dài biền biệt xa cách; qua đó bộc lộ tinh thần nhân đạo sâu sắc của tác giả. II. Đọc hiểu
1. Tám câu đầu: Nỗi cô đơn, lẻ bóng của người chinh phụ Hai câu thơ đầu: Dạo
hiên vắng thầm gieo từng bước, Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen. Không bất tri
sầu như khuê phụ trong Khuê oán của Vương Xương Linh, rõ ràng, chinh phụ
trong khúc ngâm của Đặng Trần Côn - Đoàn Thị Điểm đang mang trong mình
tâm sự. - Các hành động dạo, thầm gieo, ngồi, buông - cuốn rèm:
+ Lặp đi lặp lại không mục đích, vô nghĩa.
+ Biểu lộ tâm tư trĩu nặng và nỗi bồn chồn, khắc khoải không biết chia sẻ cùng ai trong lòng chinh phụ. →
=> Bên ngoài, tưởng như chinh phụ là người an nhàn, thảnh thơi nhưng thực chất
nàng đang phải sống trong một tình cảnh hết sức tội nghiệp, đáng thương: chồng
nàng đi biền biệt, tuổi xuân của nàng đang dần phai tàn theo năm tháng.
- Phép điệp liên hoàn kết hợp với câu hỏi tu từ: Ngoài rèm thước chẳng mách tin,
... ... Hoa đèn kia với bóng người khá thương.
+ Thể hiện nỗi khắc khoải đợi chờ, trông ngóng chồng trở về từ chiến trận. Hình
ảnh chinh phụ trông chim thước mang tin vui về giống hình ảnh nàng Kiều mong
ngóng Từ Hải: Cánh hồng bay bổng tuyệt vời, Đã mòn con mắt phương trời đăm
đăm. Lời thơ như lời độc thoại nội tâm da diết, dằn vặt, rất thương, rất ngậm ngùi
của nhân vật bởi Ngoài rèm thước chẳng mách tin, nàng hi vọng rồi lại vô vọng.
+ Biết là vô vọng nhưng nàng vẫn cố hoài nghi, kiếm tìm chút đồng cảm: Trong
rèm, dường đã có đèn biết chăng? Trước chinh phụ, đã có biết bao người con gái
“hỏi đèn”: Đèn thương nhớ ai Mà đèn không tắt. nhưng có lẽ chẳng ai phải đối
diện với nỗi vô vọng như chinh phụ.
• Ngọn đèn xuất hiện trước hết báo hiệu sự thay đổi về thời gian, nỗi nhớ mong
chuyển từ ngày sang đêm.
• Là đốm sáng nhỏ nhoi giữa đêm tối mênh mông để khắc sâu hơn nỗi cô đơn,
lẻ bóng của chinh phụ. Chỉ có một mình nàng cô đơn, đau khổ, một mình
nàng thấm thía, xót thương cho tình cảnh của mình, Một mình mình biết, một mình mình hay. ➔
Các hình ảnh hoa đèn, bóng người ở câu thơ sau thể hiện sự lụi tàn, héo úa,
mòn mỏi theo canh dài. Như Vũ Nương (Chuyện người con gái Nam
Xương - Nguyễn Dữ), chinh phụ cũng chỉ biết chuyện trò với ngọn đèn, với
cái bóng của chính mình đến tàn canh.
=>Lời thơ chan chứa niềm xót thương, đồng cảm đối với người phụ nữ. Vì đâu
người phụ nữ trong xã hội phong kiến phải cô đơn, mòn mỏi? Vì đâu những người
chinh phụ phải một mình chôn vùi tuổi xuân ở chốn khuê phòng? Đặng Trần Côn -
Đoàn Thị Điểm không trực tiếp trả lời nhưng những hình ảnh thơ các tác giả đã
sáng tạo chính là bản cáo trạng đanh thép đối với chiến tranh phi nghĩa
. 2. Tám câu tiếp: Nỗi sầu muộn triền miên
- Được thể hiện qua cảm nhận về thời gian tâm lí: Gà eo óc gáy sương năm trống,
... ... Mối sầu dằng dặc tựa miền biển xa.
+ Đêm, tiếng gà nhức nhối suốt năm canh, cho thấy người vợ trẻ xa chồng đã thao
thức suốt cả đêm. (Hồ Xuân Hương: Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom, /Oán hận
trông ra khắp mọi chòm.).
+ Ngày, bóng hoè lơ đãng hết dời sang bên này lại chuyển đến bên nọ, chinh phụ
như đếm từng bước thời gian nặng nề trôi mà cảm nhận một khắc giờ đằng đẵng như niên.
+ Biện pháp so sánh: như niên, tựa miền biển xa để cụ thể hóa mối sầu dằng dặc.
+ Các từ láy đôi đằng đẵng, dằng dặc kết hợp với phép so sánh như niên, tựa
miền biển xa đã cụ thể hoá nỗi sầu muộn trong lòng nàng. -> Nỗi sầu của người
chinh phụ trở nên bất tận, nỗi lòng chinh phụ mênh mang, dằng dặc.
- Để giải toả nỗi sầu, nàng cố tìm đến những thú vui như: soi gương, đốt hương,
gảy đàn nhưng tất cả đều gượng - miễn cưỡng: Hương gượng đốt hồn đà mê mải,
... ... Dây uyên kinh đứt phím loan ngại chùng. nhưng đốt hương, soi gương hay
đánh đàn cũng chỉ là hành động gượng, sầu chẳng những không được giải toả mà còn nặng nề hơn.
+ Đốt hương để tìm sự thanh thản, song tâm hồn nàng lại như thêm mê man, bấn loại.
+ Soi gương để trang điểm song gương mặt lại chan chứa nước mắt, bởi vắng
chàng điểm phấn trang hồng với ai.
+ Nàng chỉ gượng gảy đàn sắt đàn cầm vì không thấy phù hợp, đặc biệt sợ dây
đàn chùng hay đứt vì người xưa xem đó là điềm gở, báo hiệu sự không may trong
tình vợ chồng. -> Chinh phụ càng cố gắng tìm cách vượt ra khỏi vòng vây của cảm
giác cô đơn, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát nổi. Nàng đành ngẩn ngơ trở về với lòng mình.
=> Tuy vẫn không vượt ra ngoài các biện pháp nghệ thuật các hình ảnh ẩn dụ
tượng trưng mang tính ước lệ của thi pháp trữ tình trung đại nhưng ở những câu
thơ này người đọc vẫn cảm nhận được sự chân thật trong tâm trạng của nhân vật trữ tình.
3. Tám câu cuối: Nỗi nhớ thương đau đáu
- Khi nỗi cô đơn, buồn khổ trong lòng không thể chia sẻ cùng ai được, nàng đã
phải gửi nó vào gió nỗi nhớ chồng khôn xiết: Lòng này gửi gió đông có tiện?... ...
Cành cây sương đượm tiếng trùng mưa phun.
+ Khi trước, nỗi sầu của nàng được so sánh với độ dài của không gian xa rộng:
Mối sầu dằng dặc tựa miền biển xa. Đến đoạn thơ này, nỗi nhớ được thể hiện qua
một khao khát cháy bỏng - gửi lòng mình đến non Yên - mong được chồng thấu hiểu, sẻ chia.
+ Nỗi nhớ thương đau đáu của chinh phụ được so với không gian vô tận, không có
điểm dừng, mông lung, vời vợi Nhớ chàng thăm thẳm đường lên bằng trời. Mức
độ của nỗi nhớ được gợi lên qua những từ láy toàn phần thăm thẳm (điệp 2 lần),
đau đáu. Thăm thẳm vừa là nói nỗi nhớ người yêu, vừa là con đường đến chỗ
người yêu, cũng là con đường lên trời. Câu thơ phong phú, đúc một khối tình phổ
vào một hình thức đơn giản, trọn vẹn. Chưa khi nào trong văn học Việt Nam, nỗi
nhớ chồng được thể hiện một cách da diết, sâu thẳm, mênh mang, cao vợi như thế.
Có lẽ đây là nỗi nhớ dài nhất trong văn học xưa nay. Nhưng cũng đáng thương
thay, khao khát của nàng không được đền đáp vì sự xa cách về không gian quá lớn
(đường lên bằng trời).
-> Nỗi lòng người chinh phụ đã vuột ra khỏi phạm vi tâm trạng của một con người,
mà cất lên tiếng nói thay cho bao người phụ nữ cùng chung số phận như nàng.
Những dòng thơ Chinh phụ ngâm đâu chỉ được viết bằng sự đồng cảm, nó còn
được viết bằng nỗi xót thương đến tột cùng của người nghệ sĩ.
=> Đoạn trích đã ghi lại một cách chân thực, xúc động nỗi cô đơn buồn khổ của
người chinh phụ trong tình cảnh chia lìa, từ đó đề cao hạnh phúc lứa đôi đồng thời
lên tiếng tố cáo chiến tranh phi nghĩa. TRAO DUYÊN
(Trích “Truyện Kiều” – Nguyễn Du) I. Khái quát chung
1. Tác giả, tác phẩm
- Nguyễn Du (1765-1820) tự là Tố Như, hiệu là Thanh Hiện, quê ở Tiên Điền,
huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Ông xuất thân trong một gia đình đại quý tộc thời
Lê, có truyền thống văn học. Cha là Nguyễn Nghiễm, đỗ tiến sĩ làm tể tướng. Anh
là Nguyễn Khản, đỗ tiến sĩ, làm đại quan trong phủ chúa.
Triều Lê - Trịnh sụp đổ, Nguyễn Du trôi giạt về quê vợ ở Thái Bình suốt "mười
năm gió bụi" rồi về sống ở Hà Tĩnh quê nhà, sống ẩn giật, tự xưng là "Nam Hải
điếu đổ", "Hồng Sơn liệp hộ".
Tây Sơn đổ, Gia Long thiết lập triều đại mới. Năm 1802, Gia Long triệu ông ra
àm quan cho nhà Nguyễn. Năm 1813, Nguyễn Du được cử làm Chánh sứ sang
Trung Quốc, có lúc giữ chức Tham tri bộ Lễ, Cần chánh điện đại học sĩ.
- Nguyễn Du dựa vào cốt truyện "Kim Vân Kiều truyện" của Thanh Tâm Tài
Nhân, đời Thanh Trung Quốc để sáng tạo ra truyện Kiều, dài 3254 câu thơ lục bát,
kiệt tác số một, "tập đại thành" của nền thơ ca cổ điển Việt Nam. - Giá trị nội dung
+Giá trị tố cáo hiện thức: lên án xã hội phong kiến thối nát, những thế lực hắc ám
tàn bạo, dã man đã chà đạp lên quyền sống và hạnh phúc con người như bọn quan
lại tham ô thối nát, bọn buôn thịt bán người, bọn ma cô lưu manh tàn ác; lên án
mặt trái của đồng tiền hôi tanh...
+ Giá trị nhân đạo: xót thương cho nỗi đau khổ của con người, tài sắc bị dập vùi,
nói lên ước mơ về hạnh phúc, tự do và công bằng, đề cao quyền sống của con người, v.v... + Giá trị nghệ thuật
Nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc sắc, tạo ra những mẫu người với những tính
cách tiêu biểu cho cái đẹp, cái xấu, cái thiện, cái ác... trong xã hội phong kiến suy tàn, thối nát.
Nghệ thuật tự sự, hấp dẫn, cảm động, tạo ra những tình huống, những bi kịch. Lúc
miêu tả, lúc tả cảnh ngụ tình, lúc đối thoại, câu truyện về nàng Kiều diễn biến qua
trên ba nghìn câu thơ liền mạch.
Ngôn ngữ thi ca: Nguyễn Du đã kết hợp tài tình giữa ngôn ngữ bác học, sử dụng
điển tích, thi liệu văn học cổ Trung Hoa với ca dao, tục ngữ, thành ngữ... nâng lên
thành một ngôn ngữ văn chương trong sáng, trau chuốt, mượt mà, mẫu mực. Cho
đến nay chưa có nhà thơ Việt Nam nào viết thơ lục bát trên ba nghìn câu hay bằng
Nguyễn Du. "Truyện Kiều" xứng đáng là "tiếng thương như tiếng mẹ du những ngày" (Tố Hữu). 2. Đoạn trích
Đoạn thơ dài 34 câu, từ câu 732 đến câu 756 trong Truyện Kiều, khởi đầu bi kịch
cho quãng đời 15 năm trời lưu lạc của Thuý Kiều.
Với tài nghệ miêu tả diễn biến tâm lí nhân vật của Nguyễn Du, đoạn trích Trao
duyên ca ngợi tình yêu sâu sắc của Thuý Kiều đối với Kim Trọng qua việc thể hiện
nỗi đau đớn tột cùng mà nàng phải chịu đựng khi phải trao duyên; qua đó thể hiện
lòng cảm thông, thương yêu sâu sắc của Nguyễn Du đối với con người “bạc mệnh”. II. Đọc hiểu
Đây là một trong những đoạn ở vị trí mở đầu cho cuộc đời lưu lạc đầy đau khổ
của Thuý Kiều. Khi Vương Ông và Vương Quan bị bắt giam do có kẻ vu oan,
Thuý Kiều phải bán mình làm vợ Mã Giám Sinh để lấy tiền đút lót quan lại cứu
cha và em. Việc nhà đã tạm yên, Kiều mới nghĩ đến tình duyên lỡ dở của mình.
Trước hết, nàng nghĩ cho người mình yêu, phận mình dù thế cũng đành, nhưng
cảm thấy có lỗi với Kim Trọng.Phải làm thế nào cho người yêu đỡ khổ, suy nghĩ
mãi, trong đêm cuối cùng, nàng quyết định nhờ em thay mình trả nghĩa cho KimTrọng.
Trao duyên trích từ câu 723 đến câu 756 trong Truyện Kiều.
1. Thuý Kiều nhờ Thuý Vân thay mình trả nghĩa cho Kim Trọng
- Xưa nay người ta chỉ trao nhau vật chất chứ có ai trao duyên bao giờ. Thế nhưng
Thuý Kiều lại phải làm cái điều chưa ai từng làm ấy.
- Lời ướm hỏi: Trong quan niệm của người xưa, “tình” thường gắn liền với
“nghĩa”. Giữa Thuý Kiều và Kim Trọng đã có lời thề trăm năm tạc một chữ đồng
đến xương nhưng sự đâu sóng gió bất kì, vì chữ “hiếu” nàng không thể giữ lời thề
với chàng Kim nên đành nhờ Thuý Vân trả nghĩa hộ mình. Ngôn từ:
+ Nguyễn Du đã rất tinh tế khi để Kiều dùng từ cậy mà không dùng từ nhờ vì cậy
có ý tin chắc là người khác nhất định sẽ nghe mình.
+ Chịu lời và nhận lời có vẻ như nhau nhưng chịu lời là nhận lời làm việc không
do mình tự nguyện hoặc một việc khó chối từ.
+ Hai chữ mặc em chốt lại màn dạo đầu nhưng lại mang hàm ý giao phó trách nhiệm.
+ Lạy, thưa: hành động của Thúy Kiều trái hẳn với vị thế làm chị nhưng chứng tỏ
việc Kiều đang nhờ Vân là việc trọng đại.
➔ Thúy Kiều không chắc Thuý Vân đã nhận lời nên mỗi từ Thuý Kiều nói ra
đều được cân nhắc kĩ càng. Không thấu hiểu, đồng cảm với nhân vật của
mình, không phải là bậc thầy của ngôn từ, Nguyễn Du không thể viết những
câu thơ với những từ ngữ đắt như thế.
+ Kiều thuật lại một cách vắn tắt nhưng khá đầy đủ về cảnh ngộ của mình: Kể từ khi
gặp... vẹn hai. Lí lẽ nàng đưa ra rất đầy đủ, toàn diện hợp lí, thuyết phục: Hiếu tình
khôn lẽ hai bề vẹn hai và Ngày xuân em hãy còn dài, Xót tình máu mủ thay lời nước non.
-> Thúy Vân không thể từ chối được. Các điển tích keo loan, tơ duyên cùng các
thành ngữ tình máu mủ, lời nước non, thịt nát, xương mòn, ngậm cười chín suối...
thể hiện sự chân thành, tha thiết mà đau đớn của Thúy Kiều khi quyết định cho em.
+ Trao kỉ vật: trao cho Thuý Vân những kỉ vật của tình yêu, trong Kiều nỗi đau đã
cuộn lên thành những mâu thuẫn: Chiếc vành với bức tờ mây, Duyên này thì giữ, vật này của chung.
• Tờ hoa ghi lời thề nguyền của Kim Kiều, chiếc vành mây trước đây chàng
Kim trao cho Kiều làm của tin giờ nàng đều trao cả cho Thuý Vân.
• Đành phải (trao nhiệm vụ trả nghĩa chàng Kim) cho em để em thay mình đền
nghĩa người yêu nên Kiều mới nói duyên này thì giữ. Duyên phải trao đi vì
nàng không thể cùng chàng Kim trọn lời thề ước. Nhưng trao đi không có
nghĩa là trao hẳn mà chỉ là để cho em giữ. Còn tình yêu Kiều dành cho Kim
làm sao mà trao được? Nó vẫn ở mãi trong lòng nàng. Và những kỉ vật kia
chính là dấu tích của mối tình đầu, chính là vật lưu giấu tình yêu Kim Kiều.
Phải trực tiếp trao nó vào tay Thuý Vân, có lẽ nào Kiều không tiếc nuối?
Hai chữ của chung đủ để diễn tả tất cả: nỗi tiếc xót, không đành lòng trao
lại cho em, nỗi đau và sự cố gắng níu kéo (chị vẫn có phần trong đó). ➔
Tình yêu sâu đậm Thuý Kiều dành cho Kim Trọng. Với Kiều, hạnh phúc
của người mình yêu là điều hơn hết. + Kiều đau đớn, xót xa tự nhận mình là
người mệnh bạc. Hai chữ mệnh bạc cho thấy ý thức sâu sắc về cuộc đời, số
phận bạc bẽo của Kiều. Với nàng, đó là một định mệnh bất di bất dịch. ➔
Thúy Kiều đã rất đau đớn khi phải cho em, dứt tình với chàng Kim. Nguyễn
Du đã rất am hiểu và tinh tế khi diễn tả tâm trạng nhân vật.
2. Tâm trạng của Kiều sau khi trao duyên
- Kiều đang dần quên sự có mặt của Thúy Vân. Trong khi nói với em, Kiều cảm
tưởng như sống lại với các kỉ niệm của tình yêu với Kim Trọng.
+ Nàng như sống trong hồi ức qua những kỉ vật và nhất là tưởng nhớ lại sự kiện
đêm thề nguyền thiêng liêng: Mai sau dù có bao giờ, Đốt lò hương ấy so tơ phím
này. Rõ ràng trong tâm hồn Kiều, những kỉ niệm đẹp đẽ của tình yêu có sức sống thật mãnh liệt.
+ Nguyễn Du thật tinh tế khi gợi lại các hình ảnh quá khứ: Cảnh chàng Kim cho
thêm hương vào lò hương (đài sen nối sáp lò đào thêm hương) và cảnh Kiều đàn
cho Kim Trọng nghe (So dần dây vũ dây văn) trong đêm thề nguyền. Mỗi kỉ niệm
đã qua đều khắc sâu trong lòng nàng. Điều đó chứng tỏ tình yêu nàng dành cho
chàng Kim cực kì sâu sắc.
- Càng yêu sâu sắc, Kiều càng cảm thấy cuộc đời trống trải, vô nghĩa khi không
còn tình yêu. Đó là lí do khiến nàng liên tưởng đến cái chết - cái chết đầy oan
nghiệt. (Kiều Nguyệt Nga trong Lục Vân Tiên (NĐC) cũng nói: Hiu hiu gió thổi
ngọn cây Ấy là hồn trẻ về rày thăm cha.) Nhiều từ ngữ phản ánh ý nghĩ này trong
nàng: mai sau Trông ra ngọn cỏ lá cây, Thấy hiu hiu gió thì hay chị về. (Kiều nhớ
lại cảnh Đạm Tiên đã từng hiện về qua làn gió ào ào đổ lộc rung cây khi Kiều thắp
hương và làm thơ bên mộ Đạm Tiên), hồn, dạ đài, người thác oan.
- Tình yêu không là vật chất, không thể trao đi rồi thì không còn nữa. Kiều cho
em để rồi phải nhận lại nỗi đau đớn khôn xiết.
+ Nỗi đau đó vốn dĩ không thể được bộc lộ trong lời Thuý Kiều nói với em. Hơn
thế, nếu chỉ đơn thuần nói với Thuý Vân thì cảm xúc nhân vật sẽ không đạt tới cao
trào, bi kịch của thân phận và tình yêu sẽ không đạt tới đỉnh điểm, nhân cách cao
đẹp của Kiều cũng không có điều kiện lộ hiện. Vậy nên Nguyễn Du đã xây dựng
những lời độc thoại nội tâm của Kiều: Bây giờ trâm gãy gương tan, Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân!
• Kiều đã quên hết xung quanh. Nàng chỉ còn khóc cho mình, khóc cho mối
tình đầu ngắn ngủi. Đó là tiếng khóc cho một số phận, tiếng kêu đứt ruột
cho một mối tình: Trăm ngàn gửi lạy tình quân, ... ... Thôi thôi thiếp đã phụ chàng từ đây!
• Các thành ngữ liên tiếp trâm gẫy gương tan, bạc như vôi, nước chảy hoa trôi
cực tả nỗi đau mất mát, sự tan vỡ không thể hàn gắn trong Kiều.
• Trong đoạn thơ ngắn, ba lần Nguyễn Du để Kiều gọi Kim Trọng bằng các từ
khác nhau: tình quân, Kim lang, chàng. Đáng chú ý nhất là từ Kim lang. Nó
được láy lại, gắn với những thán từ hô gọi ôi, hỡi đầy thê thiết. Trong tâm
tưởng, Thuý Kiều đã coi Kim Trọng là chồng cho nên tiếng gọi đó vừa thể
hiện sự tiếc nuối vì tình lứa đôi lỡ dở, vừa hàm chứa nỗi đau đớn khôn xiết
của nàng. Nàng gọi chàng Kim để nhận lỗi về mình, để oán trách chính
mình, oán trách mình là kẻ phụ bạc ➔
tấm lòng vị tha, rất mực yêu Kim Trọng . Hơn khi nào hết, đây là
giây phút đáng thương nhất cuộc đời Thuý Kiều. Bởi lẽ, mới đó thôi,
người con gái ấy còn đang trong cảnh êm đềm trướng rủ màn che, vậy mà giờ đây... ➔
Lời thơ cất lên cũng chính là tiếng nói thương thân xót phận của một
người con gái tha thiết với tình yêu. Mọi cung bậc cảm xúc diễn ra
trong Kiều đều hết sức lô-gíc. Nguyễn Du đã miêu tả dòng diễn biến
nội tâm của nàng một cách chân thực. Mỗi từ ngữ, mỗi hình ảnh đều
được lựa chọn kĩ lưỡng nhằm khắc hoạ tâm trạng nhân vật.
6. Bình luận nhan đề Trao duyên -
Chữ duyên theo giáo lí của nhà Phật là nguyên do tạo ra số phận, sau
này được hiểu rộng hơn là sự định sẵn từ kiếp trước cho tình cảm của hai
người (thường là tình cảm vợ chồng). -
Duyên là một khái niệm có tính chất vô hình, do đó trao duyên là một
điều khó khăn, nhất là với những người có đời sống nội tâm sâu sắc như
Thuý Kiều. Trao duyên là một sự hi sinh rất lớn. Trước đó Kiều đã hi sinh
tình yêu để làm bổn phận người con hiếu thảo: “Làm con trước phải đền ơn
sinh thành”. Nay, trao duyên cho Vân là hi sinh tình yêu của mình vì hạnh
phúc của người mà mình yêu. Do vậy, hành động của Kiều làm cho hình
tượng nhân vật trở nên cao cả hơn, đẹp đẽ và đáng khâm phục hơn.
7. Phân tích tâm trạng Thuý Kiều thể hiện qua hai câu thơ:
Chiếc vành với bức tờ mây
Duyên này thì giữ, vật này của chung.
Trong màn kịch trao duyên, Thuý Kiều đã trao kỉ vật của tình yêu cho Thuý
Vân, đó là tờ hoa tiên ghi lời thề nguyền của Kiều và Kim Trọng, chiếc
vành trước đây Kim Trọng trao cho Kiều làm của tin, bây giờ đều được trao
lại cho Vân. Nhưng mâu thuẫn nảy sinh ở chi tiết, vật thì trao cho em “giữ”
nhưng duyên thì muốn để lại làm “của chung”. Cũng có thể xem là mâu
thuẫn giữa cảm xúc và lí trí. Về lí trí, Kiều muốn Kim Trọng được hạnh
phúc nên gá nghĩa Thuý Vân cho chàng. Nhưng về tình, vì tình yêu của
Kiều với chàng Kim sâu sắc quá nên không muốn trao gửi. Đây hoàn toàn
là tâm lí của tình yêu sâu nặng và đích thực. Tình yêu sâu nặng mà vẫn phải
trao duyên chứng tỏ sự hi sinh của Kiều rất lớn lao.
8. Tác giả đã khắc hoạ tâm trạng Kiều như thế nào sau khi “trao duyên”?
Nếu như phần trên của đoạn trích còn là sự đấu tranh giữa lí và tình, là sự hi
sinh vì người mình yêu, thì đến đoạn cuối, sau khi trao duyên, Kiều đã nghĩ đến
mình. Giọng điệu của đoạn thơ trở thành giọng điệu thương thân của chính nhân vật.
Kiều quan niệm trao duyên tức là đã mất Kim Trọng, như thế thì đời mình coi
như cũng hết. Nghĩ đến tương lai, Kiều thấy cái chết hiện diện và khi đó oan
hồn của bản thân sẽ theo gió tìm về chốn cũ:
Trông ra ngọn cỏ lá cây
Thấy hiu hiu gió thì hay chị về
Và Kiều đã tưởng tượng oan hồn của mình sẽ cất lời cầu xin chân thành và tội nghiệp:
Rảy xin chén nước cho người thác oan
Nàng vô cùng đau khổ khi nghĩ đó là tương lai sắp tới mà mình không tránh
được. Do đó, Kiều đã khóc, khóc một cách tuyệt vọng cho tình yêu ngắn ngủi của mình:
Bây giờ trâm gãy bình tan
Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân
Tiếng khóc cho mối tình tan vỡ, tiếng khóc cho thân phận khổ đau cất lên từ
nhân vật chính của tác phẩm đã đánh động tâm can bao người đương thời và
hậu thế. Như thế, ở đây tiếp tục xuất hiện mâu thuẫn không thể giải quyết giữa
tình yêu mãnh liệt và sự chia biệt vĩnh viễn, tức là giữa lí và tình. CHÍ KHÍ ANH HÙNG
(Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du) I. Khái quát chung
1. Đoạn trích từ câu 2213 đến câu 2230 của Truyện Kiều: Từ Hải từ
biệt Thuý Kiều ra đi lập sự nghiệp lớn
2. Với nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ đặc sắc, đoạn trích ngợi ca chí khí
anh hùng của nhân vật Từ Hải và khẳng định lại một lần nữa tình cảm
của Thuý Kiều và Từ Hải là tình tri kỉ, tri âm chứ không chỉ đơn thuần
là tình nghĩa vợ chồng.
3. Tìm hiểu xuất xứ: Kiều bị lừa vào lầu xanh lần thứ hai, tâm trạng
nàng vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. May sao Từ Hải đột ngột xuất hiện,
đã coi Kiều như một tri kỉ và cứu nàng ra khỏi lầu xanh. Hai người
đều thuộc hạng người bị xã hội đương thời coi thường (một gái giang hồ
và một là giặc) đã đến với nhau tâm đầu ý hợp trong một tình cảm gắn
bó của đôi tri kỉ. Từ Hải đánh giá cao sự thông minh, khéo léo và nhạy
cảm của Kiều. Kiều nhận ra Từ là đường anh hùng hiếm có trong thiên
hạ, là người duy nhất có thể giải oan cho nàng. Nhưng dù yêu quý, trân
trọng Từ Hải, Kiều cũng không thể giữ chân bậc anh hùng cái thế. Đã
đến lúc Kiều để Từ Hải ra đi lập sự nghiệp anh hùng. II. Đọc hiểu
1. Khát vọng lên đường
- Từ Hải đa tình, nhưng trước hết Từ Hải là một tráng sĩ, một con người
có chí khí mạnh mẽ. Chí là mục đích cao hướng tới, khí là nghị lực để đạt tới mục đích.
- Ở con người này, khát khao được vẫy vùng giữa trời cao đất rộng, như
đã trở thành một sức mạnh của thiên nhiên, không gì có thể kiềm chế
nổi: Nửa năm hương lửa đương nồng, ... ... Thanh gươm yên ngựa lên đường thẳng rong.
+ Đang sống trong cảnh nồng nàn hương lửa, chợt động lòng bốn
phương, thế là toàn bộ tâm trí hướng về trời bể mênh mang và lập tức ở
vào tư thế một mình với thanh gươm yên ngựa sẵn sàng lên đường đi thẳng.
+ Từ trượng phu vốn có nghĩa là người đàn ông hoặc người chồng.
Trong văn bản, từ này chỉ Từ Hải, với nghĩa người đàn ông có chí lớn.
Từ này chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong Truyện Kiều và Nguyễn Du
trân trọng dành riêng cho Từ Hải như một cách để tôn xưng nhân vật lí tưởng.
+ Thoắt: thể hiện sự thay đổi đột ngột, dứt khoát, mau lẹ, kiên quyết,
không luyến tiếc. - Lòng bốn phương là khái niệm có nội hàm diễn tả
con người vũ trụ. Bốn phương ở đây chỉ nam, bắc, đông, tây, có nghĩa là
thiên hạ, thế giới. Nhưng theo Kinh Lễ, xưa sinh
con trai, người ta làm cái cung bằng cây dâu, tên bằng cỏ bồng, bắn tên ra bốn
phương, tượng trưng cho mong muốn sau này người con trai làm nên sự nghiệp
lớn. Như vậy, lòng bốn phương không chỉ có nội hàm diễn tả con người vũ trụ
mà còn là hình ảnh ước lệ, tượng trưng cho chí nguyện lập công danh, sự nghiệp.
+ Không gian trời bể mênh mang, bốn bể, chim bằng, gió mây vừa là ước
lệ, lại vừa tạo nên ấn tượng về tầm vóc vũ trụ của Từ Hải. Sự đan kết hai
nội hàm ý nghĩa trước hết khắc hoạ hình tượng nhân vật lớn lao, kì vĩ, phi
thường. Chính sự kết hợp đó khiến hình tượng người anh hùng trong sáng
tác của Nguyễn Du trở thành lí tưởng. Và vì lí tưởng nên không thể sử
dụng bút pháp tả thực để miêu tả được. Cũng vì lí tưởng nên hình tượng
nhân vật người anh hùng Từ Hải mãi mãi chỉ là mơ ước của nhà thơ.
Nguyễn Du mơ ước có được một người anh hùng như thế, để thực thi khát
vọng công lí cho những thân phận bất hạnh như Thúy Kiều. ➔
Từ Hải không phải là con người của những đam mê thông thường
mà là con người của khát vọng anh hùng, của sự nghiệp anh hùng.
3. Lí tưởng anh hùng của Từ Hải - Với khát vọng lên đường mãnh liệt, Từ Hải đã
quyết chí ra đi để thực hiện lí tưởng anh hùng của mình. Trong buổi chia tay
Thuý Kiều, Từ Hải không hề quyến luyến, bịn rịn như cảnh Thúc Sinh từ biệt
Thuý Kiều (Người lên ngựa, kẻ chia bào, Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.)
+ Khi Kiều có suy nghĩ: “Phận gái chữ tòng, Chàng đi thiếp cũng một lòng xin
đi.” thì Từ đã có ý trách Kiều là người tri kỉ mà không hiểu mình, khuyên Kiều
vượt lên trên tình cảm thông thường để sánh với anh hùng: Từ rằng: “Tâm phúc
tương tri, Sao chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình? Từ Hải là con người của sự
nghiệp phi thường, không thể chìm đắm trong trốn phòng khuê! Đang ở trong cảnh
hạnh phúc ngọt ngào, Từ Hải thoắt đã động lòng bốn phương, tiếng gọi của sự
nghiệp thức tỉnh chàng từ bên trong. Giờ đây sự nghiệp đối với chàng là trên hết.
Đối với Từ Hải, nó chẳng những là ý nghĩa của sự sống mà còn là điều kiện để
thực hiện những ước ao mà người tri kỉ đã gửi gắm, trông cậy ở chàng. Do vậy mà
không chút bịn rịn, không có những lời than vãn lúc chia biệt. Lời trách người tri
kỉ chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình còn bao hàm cái ý khuyên Kiều hãy vượt lên
tình cảm thông thường để làm vợ của một anh hùng. Cho nên sau này trong nỗi
nhớ thương của Kiều: Cánh hồng bay bổng tuyệt vời - Đã mòn con mắt phương
trời đăm đăm không chỉ có sự mong chờ người yêu xa cách mà còn mong chờ cả
sự nghiệp của Từ Hải.
+ Không chỉ khuyên nhủ Kiều, trong lời nói của mình, Từ Hải còn hứa hẹn với
Kiều về một tương lai thành công:
“Bao giờ mười vạn tinh binh,
Tiếng chiêng dậy đất bóng tinh rợp đường.
Làm cho rõ mặt phi thường,
Bấy giờ ta sẽ rước nàng nghi gia. (...)
Đành lòng chờ đó ít lâu,
Chầy chăng là một năm sau vội gì!”
Đoạn trích sử dụng rất nhiều từ Hán Việt: tâm phúc tương tri, nữ nhi, tinh binh, bóng
tinh, phi thường, nghi gia mang lại cho văn bản không khí trang trọng cùng những sắc
thái ý nghĩa riêng biệt:
• Những từ ngữ đẹp (tâm phúc tương tri, nữ nhi, nghi gia) trong lời nói của bậc anh
hùng trượng nghĩa thể hiện rất sâu sắc lòng trân trọng, yêu mến dành cho người
đẹp. Rõ ràng, trong mắt Từ, Kiều không phải là một món hàng, càng không phải là
một gái lầu xanh mà là hồng nhan tri kỉ, xứng đáng với đấng chọc trời khuấy nước - là Từ.
• Sự xuất hiện của các từ chỉ việc quân binh, có sức gợi lên không khí thắng lợi
hoành tráng như tinh binh, bóng tinh, phi thường đã mở ra một tương lai tươi sáng,
thể hiện niềm tin chiến thắng của người anh hùng Từ Hải. Trước đây, ngay trong
cảnh trần ai, Từ Hải ngang nhiên xem mình là người anh hùng, tất cả sự nghiệp
sau này như đã nắm chắc trong tay. Giờ đây xuất phát chỉ với thanh gươm yên
ngựa, Từ đã khẳng định quyết tâm, tự tin vào thành công, muộn thì cũng không quá
một năm, sẽ nhất định trở về với cả một cơ đồ to lớn. Những hình ảnh tiếng
chiêng dậy đất, bóng tinh rợp đường là hình tưởng tượng của Từ về tương lai, vì
nó mà Từ dứt áo ra đi. Nhưng cũng từ những hình ảnh này, người đọc được chứng
kiến một niềm tin sắt đá vào thành công, vào lí tưởng cao cả của người anh hùng. -
Hành động dứt áo ra đi được đặt trong bối cảnh lớn lao, kì vĩ (gió mây bằng, dặm
khơi - những hình ảnh ước lệ mang tầm vóc vũ trụ) thể hiện tư thế lên đường dứt
khoát của người anh hùng.
3. Từ các đoạn trích Trao duyên, Nỗi thương mình, Chí khí anh hùng, hãy phát
biểu nhận xét khái quát những đặc điểm trong nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật của Nguyễn Du.
Nghệ thuật miêu tả tâm lí là một trong những phương diện nghệ thuật đặc sắc bậc
nhất của Truyện Kiều. Chính những thành công về nghệ thuật miêu tả tâm lí đã
chứng tỏ sự sáng tạo độc đáo, tấm lòng thấu hiểu con người của Nguyễn Du. Có thể nhận định: -
Tâm lí nhân vật được thể hiện sinh động, trực tiếp trong tình huống cụ thể. -
Diễn biến tâm lí nhân vật được miêu tả chân thực, theo đúng quy luật và quá
trình diễn biến trong thời gian của đời sống bên trong con người. -
Trạng thái tâm lí mang tính cá thể rất rõ; đó là tâm lí của những con người cụ
thể, với đặc điểm riêng về tính cách, hoàn cảnh,… -
Các hình thức đối thoại, độc thoại và lời trần thuật nửa trực tiếp được sử
dụng rất có hiệu quả để miêu tả tâm lí nhân vật.
4. Phân tích hình tượng nhân vật Từ Hải thể hiện trong bốn câu đầu của đoạn trích
Từ Hải xuất hiện trong tác phẩm, trước hết là một anh hùng cái thế, đầu đội trời chân
đạp đất. Khi cứu Kiều ra khỏi lầu xanh, là vì việc nghĩa, là vì trọng Kiều như một tri
kỉ. Nhưng khi kết duyên cùng Kiều, Từ thực sự là một người đa tình. Song dẫu đa
tình, Từ không quên mình là một tráng sĩ, một người có chí khí mạnh mẽ. Trong xã
hội phong kiến, đã làm thân nam nhi phải có chí vẫy vùng giữa đất trời cao rộng. Từ
Hải quả là một bậc anh hùng có chí lớn và có nghị lực để đạt được mục đích cao đẹp
của bản thân. Chính vì thế, trong khi đang sống với Kiều những ngày tháng thực sự
êm đềm, hạnh phúc nhưng Từ không quên chí hướng của bản thân. Đương nồng nàn
hạnh phúc, chợt "động lòng bốn phương", thế là toàn bộ tâm trí hướng về "trời bể
mênh mang", với "thanh gươm yên ngựa lên đường thẳng rong”.
Không gian trong hai câu 3, 4 (trời bể mênh mang, con đường thẳng) đã thể hiện rõ
chí khí anh hùng của Từ Hải.
5. Chỉ ra tính chất riêng biệt của cuộc tiễn biệt giữa Từ Hải và Thuý Kiều so với hai
cuộc chia tay trước đó với Kim Trọng và với Thúc Sinh

Tác giả dựng lên hình ảnh Từ Hải "thanh gươm yên ngựa lên đường thẳng rong"
rồi mới để cho Từ Hải và Thuý Kiều nói lời tiễn biệt. Liệu có gì phi lôgíc không?
Không, vì hai chữ "thẳng rong" có người giải thích là "vội lời", chứ lên đường đi
thẳng rồi mới nói thì vô lí. Vậy có thể hình dung, Từ Hải trên yên ngựa rồi nói
những lời chia biệt với Thuý Kiều. Và, có thể khẳng định cuộc chia biệt này khác
hẳn hai lần trước khi Kiều từ biệt Kim Trọng và Thúc Sinh. Kiều tiễn biệt Kim
Trọng là tiễn biệt người yêu về quê hộ tang chú, có sự nhớ nhung của một người
đang yêu mối tình đầu say đắm mà phải xa cách. Khi chia tay Thúc Sinh là để
chàng về quê xin phép Hoạn thư cho Kiều được làm vợ lẽ, hi vọng gặp lại rất
mong manh vì cả hai đều biết Hoạn Thư chẳng phải tay vừa, do đó gặp lại được
như hiện tại là rất khó khăn. Chia tay Từ Hải là chia tay người anh hùng để chàng
thoả chí vẫy vùng bốn biển. Do vậy, tính chất ba cuộc chia biệt là khác hẳn nhau.
6.Tính cách nhân vật Từ Hải được bộc lộ qua lời nói với Kiều như thế nào?
Từ Hải là người có chí khí phi thường:
Khi chia tay, thấy Kiều nói:
Nàng rằng: "Phận gái chữ tòng
Chàng đi, thiếp cũng một lòng xin đi"
Từ Hải đã đáp lại rằng:
Từ rằng: “Tâm phúc tương tri
Sao chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình”
Trong lời đáp ấy bao hàm lời dặn dò và niềm tin mà Từ Hải gửi gắm nơi Thuý Kiều.
Chàng vừa mong Kiều hiểu mình, đã là tri kỉ thì chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, vừa
động viên, tin tưởng Kiều sẽ vượt qua sự bịn rịn của một nữ nhi thường tình để làm vợ
một người anh hùng. Chàng muốn lập công, có được sự nghiệp vẻ vang rồi đón Kiều
về nhà chồng trong vinh dự, vẻ vang:
Bao giờ mười vạn tinh binh,
Tiếng chiêng dậy đất, bóng tinh rợp đường.
Làm cho rõ mặt phi thường
Bấy giờ ta sẽ rước nàng nghi gia
Quả là lời chia biệt của một người anh hùng có chí lớn, không bịn rịn một cách yếu
đuối như khi Kiều chia tay Thúc Sinh. Sự nghiệp anh hùng đối với Từ Hải là ý nghĩa
của sự sống. Thêm nữa, chàng nghĩ có làm được như vậy mới xứng đáng với sự gửi
gắm niềm tin, với sự trông cậy của người đẹp.
Từ Hải là người rất tự tin trong cuộc sống:
Từ ý nghĩ, đến dáng vẻ, hành động và lời nói của Từ Hải trong lúc chia biệt đều thể
hiện Từ là người rất tự tin trong cuộc sống. Chàng tin rằng chỉ trong khoảng một năm
chàng sẽ lập công trở về với cả một cơ đồ lớn.