-
Thông tin
-
Hỏi đáp
Văn mẫu lớp 6 Cánh diều bài Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè khi học ở trường Tiểu học
Văn mẫu lớp 6 Cánh diều bài Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè khi học ở trường Tiểu học được trình bày khoa học, chi tiết qua đó giúp các bạn có thể tham khảo để nâng cao trình học văn học của mình với những bài văn mẫu hay và sáng tạo. Các bạn xem và tải về ở bên dưới.
Preview text:
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè khi học ở trường Tiểu học
Dàn ý Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè 1. Mở bài:
Giới thiệu về những kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô, bạn bè. Có những ấn tượng như thế nào?
VD: Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường Tiểu học mến yêu, người
mà em kính mến nhất đó là thầy/cô (tên của thầy cô). Đó là người đã mang lại cho
em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh. 2. Thân bài:
- Giới thiệu về kỉ niệm (câu chuyện):
+ Đó là kỉ niệm gì, buồn hay vui, xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào?...
- Kể lại hoàn cảnh, tình huống diễn ra câu chuyện
+ Kỉ niệm đó liên quan đến thầy (cô) giáo nào?
+ Đó là người thầy (cô) như thế nào?
+ Diện mạo, tính tình, công việc hằng ngày của thầy (cô).
+ Tình cảm, thái độ của học sinh đối với thầy cô.
- Diễn biến của câu chuyện:
+ Câu chuyện khởi đầu rồi diễn biến như thế nào? Đâu là đỉnh điểm của câu chuyện?...
+ Tình cảm, thái độ, cách ứng xử của thầy (cô) và những người trong cuộc, người chứng kiến sự việc.
- Câu chuyện kết thúc như thế nào? Suy nghĩ sau câu chuyện: Câu chuyện đã để lại
cho em những nhận thức sâu sắc trong tình cảm, tâm hồn,trong suy nghĩ: tấm lòng,
vai trò to lớn của thầy (cô), lòng biết ơn, kính trọng, yêu mến của bản thân đối với thầy (cô). 3. Kết bài:
- Câu chuyện là kỉ niệm, là bài học đẹp và đáng nhớ trong hành trang vào đời của tuổi học trò.
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè Mẫu 1
Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn,
những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng
nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.
Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã
mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi
nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm
sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian
trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này…
Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào
là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò
chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau
chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng
khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này
bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính
một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn,
hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì
bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành,
người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt.
Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn
qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân
của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên.
Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười.
Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các
bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.
Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ.
Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong
suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô, bạn bè khi học ở trường tiểu học mẫu 2
Chắc hẳn ai khi học dưới mái trường cấp 1 thân yêu đều có cho mình những kỉ
niệm đáng nhớ và em cũng như vậy. Kí ức tươi đẹp cùng người bạn thân Hải An
luôn ghi dấu trong trái tim em.
Ngày hôm đó, cô giáo thông báo về việc nhà trường có kế hoạch tổ chức buổi dã
ngoại để nâng cao khả năng thực hành và vận dụng kiến thức vào đời sống cho học
sinh. Cả lớp ai cũng hân hoan, háo hức. Địa điểm mà chúng em đi đến là nông trại
ở Ba Vì, Hà Nội. Em và Hải An đã cùng nhau lên rất nhiều ý tưởng cho chuyến đi
ngày hôm đó. Trước hôm khởi hành, em xin phép bố mẹ sang nhà bạn ngủ để sáng
mai đi sớm và được bố mẹ đồng ý. Tối hôm đó, em và bạn đi siêu thị mua đồ.
Chúng em mua rất nhiều đồ ăn như bim bim, kẹo mút, kẹo dẻo, bánh mì, xúc xích,
phô mai,... Thời gian mua sắm kết thúc vào lúc 9 giờ 30 phút. Chúng em thay quần
áo, vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng lên giường ngủ. Bọn em kể cho nhau nghe mọi
thứ, thậm chí cười khúc khích khiến bố mẹ phải nhắc nhở mấy lần. Sau một hồi trò
chuyện, em và bạn dần đi vào giấc ngủ. Đúng 5 giờ sáng, tiếng chuông đồng hồ reo
vang. Nhìn vẻ mặt ngái ngủ của nhau, chúng em đều bật cười sảng khoái. Cuối
cùng, hai đứa có mặt ở trường lúc 6 giờ. Dưới sự hướng dẫn của cô chủ nhiệm,
chúng em di chuyển lên xe và ngồi cạnh nhau. Bạn chỉ cho em rất nhiều điều thú vị
qua ô cửa nhỏ. Vạn vật cứ thế vụt qua tầm mắt em. 9 giờ, đoàn xe đã có mặt ở
nông trại. Chúng em cầm tay nhau đi thăm vườn và dạo quanh tất cả ngóc ngách.
Tại đây, em và Hải An được học cách trồng cây, vắt sữa bò,... Chúng em được trở
thành người nông dân thực thụ trong buổi học ngày hôm ấy. Đến cuối chuyến đi,
em vấp phải hòn đá lớn khiến bản thân ngã sõng soài xuống nền đất. Quần áo dính
bùn lấm lem, bẩn thỉu, mặt thì lỗ chỗ những vết đất, cát còn vương. Hải An thấy bộ
dạng của em thì phá lên cười làm em giận bạn lắm! Nhưng ngay sau đó, bạn cố
gắng giúp đỡ và lục tìm trong ba lô quần áo mới cho em mặc. Dưới sự giúp đỡ của
bạn, em đã dần lấy lại được bình tĩnh và trở nên sạch sẽ, gọn gàng hơn. Chuyến đi
ấy không chỉ đem lại cho em kĩ năng sống bổ ích mà còn là sợi dây gắn kết tình
bạn của chúng em. Đối với em, Hải An luôn là người bạn tốt bụng và dễ thương nhất.
Dù không còn học cùng nhau nhưng chúng em vẫn luôn giữ liên lạc. Hải An bây
giờ ngày càng xinh đẹp, học giỏi. Em rất vui mừng khi thấy bạn thành công, hạnh
phúc. Em hi vọng tình bạn của chúng em sẽ bền chặt theo năm tháng.
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè khi học ở trường Tiểu học mẫu 3
Khi còn học dưới mái trường Tiểu học Thành Công B, em có rất nhiều kỉ niệm với
thầy cô, bạn bè. Đặc biệt là kỉ niệm với cô Đào - giáo viên chủ nhiệm năm lớp 4
khiến em không thể nào quên.
Em nhớ như in buổi chiều ngày hôm đó, khi em đang học bài thì bụng bị đau. Một
cơn đau dữ dội khiến mặt em tái mét, người ướt đẫm mồ hôi. Lúc ấy, cô giáo đang
kiểm tra bài của các bạn nên không để ý. Thấy vậy, bạn An ngồi cạnh liền giúp em
gọi cô. Biết được tình huống nguy cấp xảy ra, cô liền chạy đến hỏi han rồi mau
chóng bế em xuống phòng y tế của trường. Mặc dù đã được cô y tế cho uống thuốc
và theo dõi nhưng cơn đau vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Cô Đào gọi cho bố
mẹ, sau đó, đưa em vào viện. Trên quãng đường đi đến bệnh viện, cô liên tục động
viên em. Đến nơi, các bác sĩ đưa em vào khám. Họ chẩn đoán em bị viêm ruột
thừa, cần phải mổ gấp. Nghe thấy vậy, em vô cùng hoảng sợ, lo lắng. Nhìn vẻ tội
nghiệp trên khuôn mặt em, cô tiến đến, nhỏ nhẹ an ủi, vỗ về. Cuối cùng, bố mẹ em
cũng đến và làm thủ tục nhập viện cho em. Tỉnh dậy sau ca mổ, em được bác sĩ
yêu cầu nằm viện 5 ngày để tiện theo dõi. Em rất buồn vì không thể đến lớp cùng
các bạn. Tối hôm đó, cô giáo đã đến thăm em. Cô mang rất nhiều loại hoa quả, sữa
mà em yêu thích. Cô khuyên em nên cố gắng bình phục, giữ gìn sức khỏe. Cô còn
kể những câu chuyện ở lớp và nói rằng các bạn rất lo lắng cho em. Cuối cùng, sau
nhiều ngày nằm viện, em cũng được về nhà. Thời gian ốm kéo dài khiến em không
thể bắt nhịp với các bạn. Ngày quay trở lại lớp, em gặp rất nhiều khó khăn khi
hoàn thành bài vở. Biết được điều đó, cô luôn cố gắng tạo điều kiện, giúp đỡ em.
Tình cảm của cô giúp em vượt qua được rào cản và nhanh chóng tiếp thu được
kiến thức. Em rất xúc động và trân trọng những gì cô đã làm cho em.
Mặc dù không còn học ở trường nữa, nhưng em vẫn luôn nhớ đến nụ cười hiền hậu
và trái tim ấm áp của cô. Em mong cô sẽ luôn mạnh khỏe để dìu dắt các thế hệ học
sinh đến bến bờ tri thức.
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè khi học ở trường Tiểu học mẫu 4
Trong cuộc sống, tất cả chúng ta sẽ trải qua rất nhiều kỉ niệm xinh xắn. Đối với tôi,
những kỉ niệm khiến tôi cảm thấy ấn tượng nhất chính là bên cạnh bè bạn, thầy cô
dưới mái trường tiểu học.
Ngôi trường của tôi là trường tiểu học duy nhất của xã. Ngày đầu tiên bước vào
trường học, tôi cảm thấy rất ấn tượng. Ngôi trường của em rất to và đẹp, nó được
đặt ngay ở khu trung tâm của xã. Con đường dẫn vào trường được đổ bê tông
phẳng lì. Hai bên đường là những hàng bạch đàn thẳng tắp, cao vút, cành lá lao xao
như vẫy chào chúng em tới trường. Bước qua cổng trường, em đã gặp ngay bác
trống nằm tròn vo trên giá ngay cạnh phòng bác bảo vệ. Có lẽ vì chưa có ai đánh
thức nên bác vẫn còn ngủ say.
Mới ngày nào còn kinh ngạc, mà năm năm học trôi qua thật nhanh. Tôi đã trải qua
rất nhiều kỉ niệm đẹp bên thầy cô, bè bạn. Mỗi giờ học căng thẳng mệt mỏi nhưng
rất hữu dụng. Mỗi giờ giải lao sôi động cùng với bạn chơi đủ những trò, nào là :
chơi đuổi bắt, nhảy dây, đá cầu … Thật nhiều kỉ niệm mà tôi không hề nhớ được
hết. Nhưng đến giờ đây, tôi vẫn còn nhớ nhất một kỉ niệm xảy ra khi tôi học lớp 2.
Hôm ấy vào giờ ra chơi, chúng tôi rủ nhau chơi đá cầu. Cả nhóm đang chơi vui
tươi thì bỗng có tiếng nói : “ Các bạn cho tôi cùng chơi với được không ? ”. Thì ra
là Hạnh – người bạn mới chuyển đến từ một tuần trước. Trong ấn tượng của tôi,
Hạnh là một người bạn hiền lành, nhưng khá nhút nhát. Đã chuyển đến một tuần
nhưng Hạnh vẫn chưa hòa nhập được với lớp. Vậy mà thời điểm ngày hôm nay,
Hạnh lại dữ thế chủ động ý kiến đề nghị được chơi cùng khiến chúng tôi cảm thấy
rất giật mình. Cả nhóm không ai bảo ai, nhìn nhau mỉm cười rồi cùng hô to:
“ Đồng ý ”. Khi khởi đầu game show, chúng tôi chia ra làm hai đội tranh tài với
nhau. Tôi cùng đội với Hạnh. Điều kỳ lạ là Hạnh tuy dáng người nhỏ bé lại không
cao nhưng rất nhanh gọn và khôn khéo. Đội của tôi liên tục dành thắng lợi trong
cuộc đấu. Điều đó khiến tôi rất niềm hạnh phúc. Và sau buổi ra chơi hôm đó, Hạnh
đã trở nên hòa đồng hơn. Còn tôi thì tìm được một người bạn mới. Tôi và Hạnh đã
trở thành bạn tốt của nhau. Thời gian trôi qua thật nhanh, khi lên cấp hai, mái ấm
gia đình tôi chuyển nhà đi rất xa. Tôi không còn được gặp những người bạn cũ nữa.
Đối với tôi, những kỉ niệm xinh xắn hồi cấp một sẽ còn mãi trong tâm trí. Những
kỉ niệm về tuổi học trò với bạn bè, thầy cô luôn là một phần kí ức tươi đẹp tôi sẽ nhớ mãi.
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè Mẫu 5
Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỉ niệm khó quên trong đời. Với em
cũng vậy, gần sáu năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỉ niệm vui
buồn. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em
tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.
Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ
nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là
một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay
phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em
tên là Mai. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết
em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai,
chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch
ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng,
chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Đến cuối buổi học, cô Mai trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét.
Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là
con đang quên một điều." Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha,
cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm
bút thế nào không?" Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy,
bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô
nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất
tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và
bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng
khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im
phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của
một cậu con trai hiếu thắng.
Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng
chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những
bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè Mẫu 6
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính
mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý
của một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với
dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ
thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao
giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất
nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô
ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô
nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục
chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào
học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng
yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng
ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của
em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học
những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho
em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia
đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn
trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến
cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà
quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến
thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu
dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu
thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học
thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho
xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè Mẫu 7
Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu
học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha".
Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.
Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn
học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết
tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù
thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời.
Các chữ cái a, ă, â,... chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó
như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả
mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: "Thật là ngược đời". Một
hôm, khi tới giờ tập viết - tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra
ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết
tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn
thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.
Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:
- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em
thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em
quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm
để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã
về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:
- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:
- Thăng em, em có chuyện gì thế?
Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ.
Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:
- Thưa th...â...ầy, chuyện ngày hôm qua em...
- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao? Em bật khóc:
- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót
bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của ... bàn tay trái ạ.
Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát
sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:
- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần
mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi,
em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.
Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với
lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.
Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi
thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi
mãi theo em đến suốt cuộc đời.