



















Preview text:
Dàn ý tả lại một cảnh đẹp của quê hương
1. Mở bài: Giới thiệu cảnh đẹp mà em yêu thích: Cảnh gì? ở đâu? Em đến vào dịp
nào? (Một buổi sáng đẹp trời, tôi rảo bước trên đường làng quen thuộc và ngắm
nhìn cánh đồng lúa chín vàng rộng mênh mông). 2. Thân bài: a) Tả bao quát:
Màu sắc. mùi vị chung của toàn cảnh (rộng, hẹp...) như thế nào? (Buổi không khí
trong lành, mát mẻ. Mùi lúa chín thơm ngào ngạt làm tôi sảng khoái hẳn lên. Lúa trải
dài mênh mông như tấm lụa vàng...). b) Tả chi tiết:
● Cảnh miêu tả cụ thể qua không gian, thời gian, màu sắc, hương vị…
(Những thửa ruộng nối tiếp nhau. Giữa cánh đồng là những con kênh
dẫn nước, lúa chín vàng, hạt nào hạt nấy căng tròn, mình chắc mẩy...).
● Sinh hoạt của con người trong cánh (Các bác nông dân ra đồng sớm.
Trên vai quang gánh, tay cầm liềm... Các bác vừa đi vừa trò chuyện vui
vẻ, bắt đầu một ngày làm việc mới).
3. Kết bài: Cảm nghĩ của em đối với cảnh đẹp đã tả (yêu mến, nhiều kỉ niệm. gắn
bó, mong có dịp trở lại...); (Đứng giữa cánh đồng như đứng giữa một khu rừng thu
nhỏ, hứa hẹn một mùa bội thu).
Đoạn văn tả cảnh đẹp của quê hương em
Cánh đồng hoa sen vào mùa hè như xanh ngút ngàn với màu xanh của lá và có
được những bông hoa sẽ thật đẹp biết bao nhiêu. Hồ hoa sen thật đẹp, ai ai khi đến
làng em cũng phải đứng lại và nhìn ngắm mãi rồi mới đi. Hoa sen thơm như thật
khiến cho lòng chúng ta se lại và nao lòng. Hình ảnh những bông sen đẹp đẽ và
sống trong bùn lầy nhưng vẫn giữ được nét thanh cao như con người Việt Nam vậy.
Thế rồi ngay hồ sen thì em có thể nhìn thấy được cánh đồng lúa chín một màu vàng
như óng ả thật đẹp. Xa xa lại có cánh cò như chao nghiêng đẹp đẽ và thật yên bình
biết bao nhiêu. Em như yêu quê hương em biết bao nhiêu, những cảnh đẹp ở quê
em như thật gần gũi cũng như giúp cho chúng ta như yêu quê hương hơn.
Bài văn tả cảnh đẹp ở địa phương em lớp 5
Về với Bến Tre quê em, ai ai cũng thích thú trước vẻ đẹp của những con rạch nhỏ ở
Cồn Phụng. Tuy chẳng có tên gọi cụ thể nào, nhưng những ai yêu mến vẻ đẹp bình
dị, mộc mạc của miền sông nước, thì ắt sẽ biết đến cảnh đẹp này.
Những con rạch ở Cồn Phụng trải dài len lỏi khắp nơi. Chúng bò ngoằn ngoèo, lổm
cổm như những con trăn lớn. Rạch này là do ông trời làm nên. Mà ông cũng thật
khéo tay, làm cho các con rạch lan tỏa tựa như một mạch máu đang đưa nước đi
nuôi sống cả vùng Cồn Phụng. Các con rạch chẳng rộng được như sông, bề ngang
áng chừng đôi ba mét. Nước rạch là nước dẫn về từ sông Cửu Long, nên đặc một
màu phù sa màu mỡ. Tuy không rộng, nhưng rạch lại có nhiều chỗ khá sâu. Nên
phương tiện di chuyển thích hợp nhất ở đây chính là thuyền, ghe nhỏ. Điều tạo nên
sự hấp dẫn tuyệt vời cho các con rạch, chính là khung cảnh hai bên bờ của nó.
Rạch ở Cồn Phụng mang danh là rạch của Bến Tre, nên chẳng có gì lạ khi hai bên
bờ rạch trồng toàn dừa. Nhưng những cây dừa ở đây ngộ lắm. Vì chúng chẳng phải
dừa cạn, mà là dừa nước cơ. Cây dừa mọc lấp xấp ven rạch, gốc và thân nằm hẳn
trong nước. Những cành lá thì to và dài, chẳng thua kém gì họ hàng dừa cạn. Các
cây dừa mọc sát nhau, cành lá xuề xòe, bon chen ra tận giữa rạch. Chúng tạo thành
một cái mái vòm màu xanh lá, che trên mặt nước. Nhờ vậy, khi ngồi thuyền con xuôi
theo rạch, sẽ có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác - thế giới của màu
xanh, của dừa nước. Chẳng phải mỗi rạch ở Cồn Phụng mới có dừa nước. Nhưng
chỉ có nơi đây dừa nước mới khỏe, mới dày, mới đông đúc như vậy. Và cũng chỉ ở
nơi đây, dừa nước mới chịu khó dựng vòm che nắng chắn mưa cho con rạch như
thế. Cảm giác ngồi trên cái thuyền con xuôi theo dòng nước, trên đầu là mái lá dừa
xanh. Kết hợp với tiếng mái chèo khua nước lõng bõng và tiếng lá dừa rì rào, tiếng
chim kêu lích rích. Thì đúng là thư giãn vô cùng. Đó chính là cái thú miệt vườn mà
bao lâu nay người ta vẫn kể khi nhắc đến miền Tây sông nước.
Mỗi năm, có rất nhiều du khách đến lần đầu và trở lại thăm những con rạch ở Cồn
Phụng. Em rất vui và tự hào về điều đó. Bởi vẻ đẹp của quê hương em đã được bà
con ở khắp nơi ghi nhận, yêu mến.
Tả một cảnh đẹp ở địa phương em
Mỗi lần về quê ngoại chơi, em đều rất thích được theo bà ra bờ sông ở cuối làng
chơi. Với em, đó là khung cảnh đẹp nhất ở quê hương mình.
Con sông dài lắm, em không rõ nó chảy từ đâu và sẽ đi qua những miền đất nào
nữa. Đứng ở bờ sông, nơi có bãi đất trống bà con tu sửa để tiện chờ thuyền, ghe
ghé lại, em chỉ nhìn thấy hai đầu sông xa tít tắp không có điểm cuối. Nước sông hơi
đùng đục, không phải là bẩn đâu, mà là do chở đầy phù sa đó. Nhờ vậy, cây cối,
vườn rau hai bên bờ sông lúc nào cũng tươi xanh mướt mắt. Trên mặt sông, lúc nào
cũng có những chùm lục bình trôi dạt, mỗi lần em về đều có thể nhìn thấy từng tảng
xanh xanh với các đóa hoa tim tím xinh không tả xiết. Thích nhất, là hình ảnh những
chiếc thuyền, ghe chở hàng hóa qua lại tấp nập. Họ như những gánh chợ di động, ai
gọi là tấp vào bán hàng. Rồi cả những người chài lưới, đi bắt cua, bắt ốc ở ven bờ,
rồi ra lòng sông bắt cá. Dòng sông như một người mẹ dịu hiền, bao dung cho người dân quê em vậy.
Chiều chiều gió mát, người dân trong làng thường ra bờ sông mua đồ trên các
thuyền ghe. Con nít thì chơi trò tắm sông, thi nhau nhảy rồi bơi lội. Tiếng cười, tiếng
nói huyên náo cả một vùng sông. Chính nét đẹp bình dị của cuộc sống đời thường
ấy, đã khiến em mê mẩn vẻ đẹp của con sông quê hương mình.
Tả cảnh đẹp địa phương em
Quê hương em là một vùng quê nhỏ và bình yên. Nhưng cứ mỗi dịp lễ là nơi đây lại
rộn ràng tấp nập bởi du khách bốn phương đến ghé thăm. Nơi tạo nên sức hút ấy
chính là bãi biển tuyệt đẹp mang tên bãi biển Đá Nhảy.
Nơi đây là một vùng biển rộng và thoáng đãng. Cũng như những vùng biển khác, ở
Đá Nhảy có bãi cát vàng mịn trải rộng, có dòng nước biển xanh trong vắt, mát lạnh,
có những hàng cây xanh mướt mắt chạy dọc theo bờ cát. Nhưng chỉ như thế thì vẫn chưa phải là tất cả.
Du khách đến với bãi tắm Đá Nhảy còn là để chiêm ngưỡng bãi đá thú vị ở nơi đây.
Dọc theo bãi cát vàng đến xuống dưới nước biển, là rất nhiều những tảng đá, mỏm
đá với hình thù khác nhau nằm rải rác. Những tảng đá ấy tạo nên một thạch trận kì
quái cho mọi người leo trèo, chụp ảnh. Chính chúng đã tạo nên sức hút kì thú cho vùng biển này.
Em rất yêu thích bãi biển Đá Nhảy của quê hương mình. Bởi nhờ nó mà quê hương
em có một dấu ấn trong lòng du khách tứ phương, và nó cũng giúp cho kinh tế địa
phương thêm phần phát triển hơn.
Tả vườn hoa đầu làng
Cuối năm, em lại được mẹ cho về quê thăm ông bà ngoại. Những ngày cuối đông
đầu xuân ấy, thiên nhiên ở quê hương em đẹp lạ lùng. Nhưng đẹp nhất có lẽ là vườn hoa đầu làng.
Gọi một cách chính xác, thì phải nói là ruộng hoa. Bởi ở đó tập trung nhiều thửa
ruộng trồng hoa của bà con trong làng. Nghề trồng hoa là nghề thu nhập chính của
bà con nơi đây, xếp sau nghề trồng cây ăn trái. Những ruộng hoa chia thành các
thửa ruộng không rõ hình dáng cụ thể. Nhưng trong mỗi thửa sẽ chia thành các
luống hoa chạy đều tăm tắp. Lúc này đã là tuần đầu tháng Chạp, chuẩn bị đến lúc
thu hoạch, nên hoa trên ruộng đã bắt đầu trổ bông, khoe sắc. Người nông dân đã bỏ
ra hàng tháng trời dãi nắng dầm mưa, ăn ngủ ở ruộng để bảo vệ và chăm bẵm
những luống hoa ở đây cho đến ngày thu hoạch. Chăm hoa vất vả hơn chăm lúa.
Bởi phải bọc lưới cho từng bông, rồi cẩn thận giữ gìn, kẻo hoa gãy cành, thâm cánh
đều không thể bán được. Loại hoa ở ruộng thì phong phú lắm. Nào hoa cúc, hoa
thọ, rồi lay-ơn, thược dược, đồng tiền. Mỗi loại lại chia thành năm bảy màu, từ trắng,
hồng, vàng đến tím, đỏ, cam. Mỗi thuở sẽ chỉ trồng một loại hoa và một màu cụ thể.
Nên nhìn từ xa, cả ruộng hoa cứ như một tấm thảm khổng lồ được ghép từ các ô màu nhỏ.
Quả thực, phải nhìn tận mắt, mới thấy hết sự đồ sộ của ruộng hoa. Bởi nhìn hết tầm
mắt vẫn chưa thấy biên giới của hoa đâu cả. Ngắm nhìn sắc xanh hòa lẫn muôn vàn
sắc hoa tươi tắn dưới ánh nắng chan hòa của đầu xuân, mà em ngây ngất. Sắc hoa
nối tiếp sắc hoa, hương hoa quyện hòa vào những cơn gió se lạnh, khiến người
ngắm cảnh bịn rịn mãi không về. Chờ đến gần trưa. Lục tục các bác nông dân lên
vườn thu hoạch. Họ chọn những bụi hoa to, đẹp để dời vào chậu, chờ thương lái
đến chở đi. Đó sẽ là những mảnh ruộng thu hoạch sớm nhất. Còn các loại cắt cành
thì sẽ chờ đến sát ngày ông Công ông Táo mới cắt. Lác đác các thửa ruộng dần
thưa hoa đi, chỉ còn lốm đốm nền đất đỏ. Nhưng em vẫn thấy khung cảnh này thật
đẹp. Bởi nó gợi lên niềm vui háo hức và say mê cho mùa Tết đã đến thật gần.
Cảnh cánh đồng hoa Tết ở quê ngoại em có lẽ là khung cảnh đẹp nhất ở nơi đây.
Mỗi năm cảnh đẹp này chỉ tái hiện một lần, thu hút rất nhiều người đến chiêm
ngưỡng. Không chỉ em, mà nhiều người làm tiktok, youtube cũng đến đây quay
phim, chụp ảnh. Nhìn sự thích thú và say mê của họ, lòng em ngời ngời niềm hạnh
phúc và tự hào về quê hương của mình.
Tả cảnh hồ nước
Giữa làng em có một hồ nước rất rộng và đẹp. Đó là khung cảnh mà em yêu thích nhất trong làng.
Hồ nước ấy được tạo nên từ một lần giặc Mỹ đánh bom mà tạo thành. Hồ rất sâu,
giữa lòng hồ phải sâu đến 6m. Nước hồ rất trong, nhưng nhìn vào thì lúc nào cũng
thấy một màu xanh sẫm huyền bí. Đó là do dưới đáy bùn của lòng hồ, là cả một thế
giới rong rêu. Họ nhà rong ở đó đông đúc lắm, rong ông rong bố, rong mẹ rong chị
chen chúc nhau, nhuộm xanh cả đáy hồ. Do vậy mà nhìn từ trên xuống, hồ nước có
vẻ khá đáng sợ. Ven bờ hồ là lớp cỏ trâu rất dày. Cỏ mọc như một tấm thảm xanh,
êm ái và tươi mát. Từ ngày người ta không dẫn trâu vào ăn, cỏ mọc càng thêm tươi
tốt. Từ ven bờ xuống lòng hồ, mực nước ngày càng sâu thêm. Phần gần bờ có rất
nhiều cỏ nước mọc lên. Giữa đám cỏ đó, có mấy cái tổ chim chẳng biết của loài
nào. Vào sâu hơn trong hồ, trên mặt nước nổi đầy những chiếc lá to, tròn như cái
nón. Đó là bụi hoa súng. Lá súng rất nhiều, nhưng hoa thì chẳng có bao nhiêu. Bởi
vậy, mỗi lần một nụ súng trồi lên, em và các bạn lại xuýt xoa, ra hồ liên tục để chờ
ngắm hoa nở. Hồ nước này được thả rất nhiều loại cá từ hồi mới xây làng. Giờ đây
cá mẹ đẻ cá con, tạo thành cả một quần thể đông đúc. Vì vậy, hình ảnh các bác, các
chú vác cần câu hay thả lưới ven hồ đã trở thành một hình ảnh vô cùng quen thuộc.
Đối với em, hồ nước là một khung cảnh thiên nhiên vừa đẹp lại bình dị, mộc mạc.
Nơi đây gắn liền với những buổi chiều rong chơi cùng bè bạn, với những ngày đến
trường ở cuối làng. Em yêu lắm hồ nước của quê mình. Tả cánh đồng hoa
Quê hương không chỉ là nơi sinh ra mà còn nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn cả về thể
xác lẫn tâm hồn. Sinh ra ở một vùng đất thuần nông, vẻ đẹp của quê hương đã ăn
sâu vào tâm trí tôi như một điều rất gần gũi, thân thuộc. Đặc biệt, cảnh cánh đồng
hoa vào mỗi buổi sớm mai có lẽ để lại trong tôi nhiều ấn tượng khó phai.
Buổi sớm trên cánh đồng hoa, vầng dương vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài,
những tia nắng lóe lên như nụ cười giòn tan của bình minh. Cánh đồng hoa hiện lên
bát ngát với vô vàn các loài hoa khác nhau: hoa hồng, hoa cúc, hoa hướng dương,
hoa thược dược, hoa ly, hoa đồng tiền,... cùng màu sắc rực rỡ. Mùi mát lạnh của
sương lúc này như hòa với mùi thơm ngọt ngào của những bông hoa khoe sắc.
Những luống hoa san sát nhau, có những luống mới trồng xanh rì màu lá, có những
luống mới có nụ, có những luống hoa đua sắc đẹp tươi.
Đi vào từng luống hoa, những bông hoa hồng nhung, hoa hồng trắng, hoa hồng
vàng chúm chím, tranh nhau đua nở. Càng đi sâu vào trong, những đóa hoa hướng
dương màu vàng rực đung đưa theo gió như đang gật đầu tỏ lời chào với mặt trời.
Hoa ly còn đang hé mắt nhìn, chưa trông thấy nở mà đã thấy mùi hương thơm ngát.
Giữa cánh đồng là những rạch nhỏ chứa nước để người nông dân dễ dàng chăm
sóc cho những luống hoa. Cứ đi qua mấy hộ trồng hoa, tôi lại bắt gặp một chiếc lều
nhỏ chứa các dụng cụ làm vườn: bình tưới nước, hạt giống, chậu hoa,...
Mới sớm mai nhưng những hoạt động diễn ra ở cánh đồng hoa đã vô cùng sôi
động. Có những bác nông dân ra vườn sớm tưới nước, làm cỏ cho hoa, nói chuyện
vui vẻ. Có những bác nông dân đi cắt hoa về bán, những bó hoa chất nặng trên
quang gánh. Cũng có những người thu mua hoa đến tận vườn để chọn được những
bông đẹp nhất. Bởi thế buổi sớm ở nơi đây không bao giờ vắng tiếng cười nói rôm rả.
Vẻ đẹp của cánh đồng hoa vào mỗi buổi sớm mai khiến cho bức tranh làng quê nơi
tôi ở thêm màu sắc. Tâm hồn tôi vì thế cũng trở nên mộng mơ đến lạ thường. Cuộc
sống này thật đẹp và hạnh phúc biết bao nhiêu!
Tả cảnh đẹp đầm sen
Cảnh đẹp nhất ở quê hương em có lẽ chính là đầm sen xanh ngát ở dưới chân núi.
Đầm sen rộng lắm, phóng tầm mắt ra xa thật xa mới thấy được bờ bên kia. Nước
đầm sen chỗ nông chỗ sâu. Sâu nhất cũng chỉ chừng ngực của người trưởng thành.
Chỗ cạn nhất thì đến mắt cá chân. Tuy nhiên, dưới mực nước ấy, là một đoạn khá
sâu bùn sình, có thể lún gần đến đầu gối. Vì vậy, con nít chúng em thường chỉ chơi
ven bờ, hoặc ngồi trên cây cầu gỗ bắc ngang đầm sen. Hôm nào có người lớn, chèo
thuyền ra hái sen thì chúng em mới được ra giữa đầm.
Sen mọc mạnh mẽ lắm, lá xanh chen chúc nhau phủ kín mặt hồ. Những búp sen cứ
thế đâm toạc từ dưới bùn, chen qua lớp lá đua nhau nở rộ. Mùa hè là mùa sen nở
nhiều nhất. Những đóa hoa cánh hồng nhụy vàng tỏa hương thơm ngát, che hết
toàn bộ mùi bùn. Đóa này nở thì đóa kia mới ngoi lên mặt nước. Đóa này tàn thì đóa
kia khoe sắc. Cứ thế, cả đầm sen rực rỡ suốt mùa hè. Theo hương hoa, là những
cơn gió mát rượi thơm ngát thoảng qua đầm. Trên cao là trời xanh mây trắng. Xa xa
là những dãy núi trập trùng. Thật là thư giãn.
Đối với em, đầm sen quê hương là địa điểm tuyệt vời nhất để nghỉ ngơi và thư giãn.
Em yêu lắm quê hương của mình.
Tả cảnh đẹp quê hương vào mùa xuân
Thiên nhiên tạo hóa có bốn mùa, mỗi mùa là một bước chuyển của thời gian: xuân,
hạ, thu, đông. Trong các mùa, em thích nhất là mùa xuân vì mùa xuân mang đến
cho con người và vạn vật một sức sống tươi mới căng tràn.
Xuân đã về trên mảnh đất thân thương, đất trời chuyển mình, khoác lên người bộ áo
mới ấm áp đến kì diệu. Trên trời xanh thoáng đãng, cánh én chao liệng từ phương
Nam về như đang múa vũ điệu mùa xuân. Trong không gian vương chút mùi ẩm ướt
của đất, giăng mắc khắp vạn vật làn mưa bụi đặc trưng của mùa. Mưa phủ lên
những ngọn cỏ xanh mướt, đọng lại những giọt nước long lanh trong suốt như viên
pha lê trên lộc non xanh biếc. Xuân sang muôn vàn bông hoa nở rộ, người ta nói
mùa xuân là mùa sinh sôi nảy nở. Mùa đông qua cây trút lá, mùa xuân về thiên
nhiên khoác màu áo mới, những cành cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mầm xuân hé
mở chào đón một cuộc sống mới. Không chỉ có những tán cây phủ lộc xanh, mà sau
những ngày đông lạnh giá, những bông hoa xuân cũng trở nên tươi sắc biết bao.
Những nụ hồng xinh xắn chớm nở đua nhau khoe sắc với bông cúc vàng và nàng
đào duyên dáng. Ngày xuân ấy, đi đâu cũng tràn ngập nhựa sống, tất cả như tô sắc
điểm hương cho cuộc đời. Quả là nàng tiên mùa xuân đang ban phát những phép
màu cho vạn vật trần gian.
Xuân không chỉ về với đất trời mà xuân còn về trong lòng người nữa. Khoảnh khắc
khi xuân về, đêm giao thừa với một năm mới bình an bên gia đình của mình. Ấm áp
sum vầy bên mâm cỗ cúng ông bà cha mẹ, ngắm pháo hoa trong không khí an lành.
Xuân về là năm mới đối với mỗi con người. Biết bao em thơ khoe áo mới tươi cười
với những chiếc lì xì đỏ thắm. Đó là mùa đoàn viên, kéo mọi người lại gần nhau
hơn, đâu đâu cũng đông vui náo nhiệt, mọi người mặc quần áo đẹp đi đón tết đủ sắc
màu với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt sáng ngời. Người ta cùng nhau đi hội, đi lễ
đầu năm để cầu nguyện cho mình và người thân một năm mới bình an, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn.
Đâu đó vang lên tiếng nhạc: Xuân ơi xuân, xuân đã về. Lòng người tràn ngập niềm
vui. Em rất yêu mùa xuân, yêu cảnh vật khi xuân về và không khí ấm áp của mùa.
Khi ấy, vạn vật đắm chìm trong cảnh xuân, tình xuân.
Tả con đường bờ biển
Quê hương của em là thành phố Đồng Hới - một thành phố nhỏ nằm ở cạnh bờ
biển. Nhìn đâu em cũng thấy thành phố của mình thật tươi đẹp, nhưng đẹp nhất
chính là con đường trải dài chạy theo bờ biển.
Đó là con đường rất dài, chạy bám sát bãi cát trắng và bãi biển xanh. Đi trên đường,
em có thể tường tận cảm nhận được hương muối mặn mà từ những cơn gió thổi từ
khơi xa vào. Cơn gió ấy mát rười rượi, có thể xua đi mọi muộn phiền, mệt nhọc. Để
gợi lên cho người dân và khách du lịch tình cảm cho mảnh đất này, người ta đã đặc
biệt làm một vỉa hè giữa con đường và bờ cát. Trên vỉa hè ấy, trồng những cây bằng
lăng cao lớn, tán lá xum xuê. Mùa hoa nở, cả con đường tím lịm khiến ai đi qua
cũng phải dừng lại để ngắm nghía, chụp hình. Vào chiều muộn hay sáng sớm, khi
ánh nắng còn chưa quá gay gắt, thì có rất nhiều người đi dạo trên vỉa hè đó, trò
chuyện và tận hưởng bầu không khí trong lành.
Phía bên kia đường, là một dãy các hàng quán bán đồ ăn, đồ lưu niệm. Nhỏ thôi,
cũng chẳng có sơn hào hải vị nào mà toàn là những món ăn, đồ dùng thân quen của
người dân quê em. Khách từ xa đên, ngồi trong hàng ăn tô cháo canh, ăn cái bánh
lọc mà ngắm hàng bằng lăng cùng biển xa. Thật là thi vị.
Em yêu quê hương em lắm, từ những con đường, hàng cây giản dị vậy thôi. Bởi đã
là quê hương xứ sở của mình thì dù đi đến tận đâu thì cũng chẳng có gì có thể sánh bằng được cả.
Tả cảnh hoàng hôn trên quê hương em
Quê hương em là một ngôi làng nhỏ phía dưới chân núi. Nơi đây cuộc sống bình dị,
con người chất phác, thật thà. Dù đi xa đến đâu, em vẫn luôn nhớ mãi từng khung
cảnh ở quê hương mình. Nhưng nhớ nhất, chính là những buổi hoàng hôn của những ngày mùa đông.
Vào những chiều đông giá rét, chỉ tầm năm giờ chiều là trời bắt đầu tối lại, hoàng
hôn buông dần xuống. Từ trên cao, ông mặt trời từ từ lùi về ngôi nhà nhỏ ở phía
cuối chân trời. Bác đi xuống đến đâu, đất trời tối lại đến đó. Thoạt đầu là một sắc đỏ
rực bao trùm lên mọi vật, khiến đất trời trở nên nhá nhem. Cũng là màu đỏ như lúc
bình minh. Nhưng tông đỏ của buổi hoàng hôn như trầm lặng và nặng nề hơn rất
nhiều. Những cơn gió theo đó bỗng chốc thổi nhanh và mạnh hơn, quét từng cơn rét
buốt. Trời về tối, nên càng thêm lạnh lẽo. Hàng tre đan thành bụi thành đàn, oằn
mình chống lại gió rét. Trên bầu trời vắng tanh, bởi đàn chim đàn vội kéo nhau về tổ
trước khi đêm đen sụp xuống. Tiếng dế, tiếng chim im phăng phắc. Cả không gian
chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây.
Trên những con đường xi măng trong làng, các bóng đèn đường vàng cam ấm áp
dần bật sáng lên. Lúc này, trời đã gần tối hẳn, chỉ còn thấy những vùng sáng tờ mờ
trên nền trời sẫm xịt. Cây cối cũng chỉ còn là những hình khối đen nhẻm mà thôi. Và
sương đêm cũng dần dần ướp xuống, rải đều lên mặt đường, lên mái nhà, lên ngọn
cây. Những ngôi nhà gạch mái đỏ nhỏ bé, dần sáng đèn và đỏ lửa. Mọi người sung
sướng ngồi cạnh nhau, sẻ chia cho nhau những ấm áp. Rủ rỉ cho nhau nghe những
chuyện của ngày dài. Bên đống lửa, chú mèo mướp nằm ngủ gà ngủ gật. Góc cạnh
đó, con chó mực cũng cuộn mình ngủ say. Ngoài đường, lác đác vài người đi làm về
muộn, cúi gằm lao nhanh để mong sớm về nhà. Họ chạy vụt qua, để lại những vệt
sáng trong đêm. Và rồi, trời tối hẳn, đất trời lạnh lẽo, yên ắng, chỉ còn tiếng lá rít
gào, tiếng lá khô xào xạc. Tất cả mọi người đều đã yên vị trong mái ấm của mình.
Thế là trời đã về đêm.
Khung cảnh hoàng hôn của làng quê vào những ngày đông, đem đến cho em những
cảm giác thật đặc biệt. Là rét, là tối đấy. Nhưng chính nhờ đó, cảm giác hạnh phúc
khi được ôm chú mèo nhỏ, tựa vào lưng cha xem mẹ nấu cơm trong bếp mới càng
thêm ấm áp. Những sung sướng mộc mạc, giản dị ấy chỉ có những buổi hoàng hôn mới đem về được.
Tả cảnh đẹp quê hương ngắn gọn
Nhà thơ Đỗ Trung Quân có viết:
"Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay…"
Đối với em cũng thế! Con đường đi học gần gũi, thân thiết với em như bầu bạn. Nó
là một hình ảnh của quê hương đang đắm sâu và ngân vọng trong em.
Con đường phố mang tên đường Nguyễn Đình Chiểu. Lòng đường tuy hẹp nhưng
đẹp lắm. Hai bên đường có hàng me xanh che mát. Buổi sáng, những cành me thả
lá úa xuống mặt đường. Con đường nhựa láng bóng, đen sẫm, ở giữa có vạch sơn
trắng chia hai phần đường cho xe chạy ngược chiều nhau. Xe máy, xe đạp tấp nập
trên đường. Tiếng còi píp píp liên hồi. Các cô bán hàng rong kĩu kịt những quang
gánh đầy ắp rau quả. Chúng em tung tăng cắp sách đến trường. Ai cũng hối hả trên
đường phố. Trên cây sấu già ven đường, những chú chim nhảy nhót, chuyền cành.
Tiếng chim không ngớt vọng ra, vang cả trên bầu trời xanh thẳm. Mặt Trời trên cao,
đường thưa người hơn. Những ngôi nhà cao tầng nhìn ra đường với vẻ nguy nga,
tráng lệ. Các cửa hàng, cửa hiệu mở cửa đón khách. Ánh nắng óng ả rải xuống mặt
đường. Con đường ánh lên, bóng loáng như dải lụa. Một làn gió nhẹ thổi qua,
những lá me lìa cành rơi lả tả, rơi trên vai áo người qua đường như lưu luyến. Hoa
sữa trên cả vỉa hè ngan ngát hương đưa. Hoa đậu từng chùm tím biếc, rủ xuống lề
đường như muốn nói một điều: con đường này đẹp lắm! Những buổi chiều hay
những đêm tối mùa hè ngồi ở đây thì thật là thú vị. Em nhớ từng nụ hoa, từng viên
gạch trên lề đường, từng gốc me già thân thiết. Con đường này không chỉ là bạn
của riêng em, nó còn là bạn thân của những chị lao công.
Đêm đêm, trên con đường này, dù là mùa hè hay mùa đông giá rét, tiếng chổi tre
luôn xao xác dưới hàng me. Nhà nhà đã ngủ say nhưng vẫn có tiếng chổi tre sột
soạt trên đường. Những lúc ấy, con đường mới vắng vẻ và đẹp làm sao!
Con đường quê hương quá thân quen với em. Từ lâu, đường và em như đôi bạn.
Đường đã nâng bước em đi, giúp em thực hiện ước mơ hoài bão của riêng mình.
Tả cảnh đẹp của khu sinh thái núi Ngăm
Quê hương là nơi ra cất tiếng khóc chào đời, nơi chứng kiến từng bước trưởng
thành và là nơi đi về rất đỗi bình yên của mỗi người. Bởi thế mà ta yêu hơn cả từng
con đường, từng hòn đất và hơn cả là niềm tự hào về những cảnh đẹp của quê
hương. Với tôi, tôi rất yêu và thích cảnh đẹp của khu sinh thái núi Ngăm ở quê tôi.
Khu sinh thái núi Ngăm cách Hà Nội 90km, cách trung tâm thành phố Nam Định
12km và nằm gần quần thể di tích Phủ Dầy ở huyện Vụ Bản. Dọc theo quốc lộ 38B
ta sẽ đến với mảnh đất tuyệt đẹp mà tạo hóa đã ban tặng. Vượt qua cảnh cổng màu
vàng đồ sộ, bạn sẽ thực sự ngỡ ngàng trước với khung cảnh có một không hai ở đây.
Phía bên tay phải là một nhánh sông nhỏ mà nước mùa nào cũng trong veo, hiền
hòa. Ven sông là cánh đồng lúa bát ngát, vào mùa hè lại chín vàng ươm, tỏa hương
thơm thân thuộc của ruộng đồng quê hương. Ở phí bên tay trái chính là ngọn núi
Ngăm phủ đầy thông. Càng đi lên cao, khách du lịch lại được tận hưởng không khí
thoáng đãng dưới đồi thông vi vu trong gió ngàn.
Nơi đây còn có dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống. Một dòng nước trong veo và
mát lành khiến ai cũng cảm thấy mát mẻ giữa những ngày hè oi bức. Ngồi trên núi,
lắng nghe tiếng suối chảy róc rách trong tiếng gió ngàn thì mọi mệt nhọc, lo âu về
cuộc sống như được xua tan, nhường chỗ cho sự thanh thản và an nhiên.
Hè về cũng là mùa sen nở. Ở chính giữa khu sinh thái là một hồ sen lớn, xanh tốt
sum xuê. Dưới ánh nắng chói chang của ngày hè, sắc hồng thắm của những bông
hoa càng trở nên lung linh và rực rỡ. Ngay cạnh đó là vườn trồng hoa hướng dương
với những cây hoa cao quá đầu người, bông hoa to bằng hai bàn tay người lớn nở
bung về phía mặt trời. Hương thơm của các loài hoa cùng hương nắng, hương gió
của mảnh đất nơi đây đã tạo nên một mùi vị rất đặc biệt, làm mê lòng bao người nơi đây.
Bên cạnh đó, khu sinh thái núi Ngăm còn là nơi vui chơi bổ ích, lí thú cho mọi người.
Có rất nhiều trò chơi giải trí như trượt patin, xích đu, đạp xe đạp hay là đùa nghịch
trong làn nước mát nơi bể bơi. Du khách cũng được thưởng thức những món ăn
đồng quê, đặc sản nơi đây.
Khu du lịch sinh thái núi Ngăm rất đẹp khiến ai đã từng đến đây đều muốn quay trở
lại. Là những người con quê hương, mọi người hãy chung tay bảo vệ và phát triển khu du lịch này.
Tả cảnh đẹp Hồ Gươm
Hè đến, để thưởng cho danh hiệu học sinh giỏi em mới vừa đạt được ở năm trước,
bố mẹ dẫn em đi dạo Hồ gươm chơi. Chao ôi! Khung cảnh ở đây mới đẹp và thơ mộng làm sao!
Mặt hồ phẳng lặng, trong veo, thỉnh thoảng có những làn gió thổi nhè nhẹ khiến mặt
hồ lăn tăn xao động. Nước hồ xanh mướt trong vắt, những hàng liễu rủ lơ thơ hai
bên hồ như những cô thiếu nữ mười sáu, mười bảy đứng chải tóc làm duyên. Mặt
hồ trong vắt nhìn trên cao xuống như một tấm gương phản chiếu bầu trời cao và
trong xanh trên kia. Hai bên bờ là thảm cỏ xanh mượt, bóng bẩy, căng tràn sức
sống, rộng bao la. Giữa hồ là cầu Thê Húc màu đỏ son, cong cong như con tôm nối
liền đền đền Ngọc Sơn cổ kính, thiêng liêng. Không gian ở hồ vừa mát, vừa trong
trẻo, vừa bình yên lại thành bình làm sao, lòng người nhờ vậy mới nhẹ nhàng và
yên ả. Em được thưởng cho một cây kem chanh ở vẹn hồ, vừa ngắm cảnh, vừa
được ăn kem, cảm giác mới tuyệt vời và sung sướng làm sao. Chị gió khẽ mơn man
trên từng vòm lá rồi chốc chốc vuốt ve lên mái tóc em. Những tia nắng vàng tươi
như rót mật lấp lánh trên mặt hồ như những đồng tiền vàng sóng sánh.
Em rất vui và hạnh phúc khi được đến hồ Gươm trải nghiệm, đây sẽ là một kỉ niệm
đáng nhớ trong cuộc đời em, khung cảnh bình yên ấy sẽ lưu giữ mãi trong trái tim em.
Tả cảnh đẹp sông Hàn
Nếu Quảng Bình được biết đến với dòng Nhật Lệ đầy tươi trẻ và sống động, Huế
nổi tiếng với dòng Hương hiền hoà, thơ mộng đầy ưu tư. Thì đến với Đà Nẵng quê
hương mình, các bạn sẽ cảm nhận được dòng sông Hàn đầy khoẻ khoắn nhưng
cũng rất đỗi dịu dàng và xinh đẹp. Sông Hàn là niềm tự hào mãnh liệt của người dân
Đà Nẵng và trở thành nét đẹp văn hoá du lịch của nơi đây.
Có dịp ngắm nhìn dòng sông Hàn trọn vẹn trong một ngày, bạn sẽ cảm nhận được
những nét đẹp đặc trưng của dòng sông. Vào buổi sáng, khi mà cả đất trời, cỏ cây
đang thấm đẫm hơi sương, sông Hàn bình yên đến lạ. Sớm mai, dòng sông hiền
hoà và e ấp như người thiếu nữ đôi mươi, lòng sông như một dải lụa mềm mại lững
lờ trôi. Khi ông mặt trời nhảy nhót trên những tòa nhà cao tầng của phố xá, lấp ló
sau từng rặng cây, cũng là lúc dòng sông Hàn khoác lên mình một màu áo mới.
Những tia nắng như đang vui đùa, trò chuyện với dòng nước, mặt nước lóng lánh,
ánh vàng của nắng cùng màu xanh của nước tạo nên sự hài hoà, rất đỗi nên thơ.
Mặt sông như một chiếc gương khổng lồ to lớn.
Những hàng Bạch Dương, những ngôi nhà cao tầng cũng tranh thủ ngắm nghía
mình dưới mặt nước trong veo. Gió lúc này mạnh hơn, sóng vỗ rì rào xua tan vẻ yên
tĩnh của buổi sớm mai, hòa cùng với nhịp điệu tươi trẻ, sôi động, đầy khoẻ khoắn
của thành phố. Khi hoàng hôn buông xuống, ông mặt trời vội vã trở về nhà nghỉ ngơi
sau ngày dài rong chơi mệt mỏi.
Tả cảnh sông Hương
Quê hương là nơi nuôi dưỡng ta khôn lớn, từ thuở nằm nôi ta đã được nghe mẹ hát
những bài ca dạy ta yêu quê. Nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn, em không chỉ yêu mà
còn tự hào vì nơi đó có con sông Hương đẹp say lòng người.
Dòng sông Hương khởi nguồn từ dãy núi Trường Sơn hùng vĩ, mang cái thơ mộng,
thanh trong về với Thừa Thiên- Huế. Hai bên bờ sông là những hàng cây lâu năm
như phượng, bằng lăng, bàng... Khi xuân tới, tất cả cùng trổ ra những búp non xanh
mơn mởn, nhựa sống như tràn ra mọi ngóc ngách quanh sông. Hè về, những cây
phượng nở hoa đỏ cả một góc, bằng lăng cũng tím cả một trời. Hai màu tím, đỏ kết
hợp với nhau, làm nền cho nhau khiến bờ sông rực rỡ, thu hút bao nhà nhiếp ảnh.
Vào chiều thu, lá vàng khẽ rơi, trên các bãi cỏ ven sông, thấp thoáng một vài người
câu cá và các cụ già đang cùng nhau chơi một ván cờ tướng, sông lúc ấy trông bình
dị, hiền hòa lắm. Đông về, cây cối xác xơ, làn gió hanh lướt qua khẽ rung các cành
khẳng khiu, nhưng trên lối đi, các cặp đôi vẫn nắm tay nhau, ngắm mặt sông phẳng
lặng như gương khiến con sông đẹp, có sức sống hơn. Bờ sông đã đẹp, mặt sông
càng đẹp hơn. Nước trong sông mùa nào cũng đầy ăm ắp, trong xanh và phẳng như
mặt gương soi bóng bầu trời và khung cảnh ven sông. Lòng sông rộng, thỉnh thoảng
một vài làn gió nhẹ thổi qua, những gợn sóng lăn tăn xô đẩy nhau như chơi trò đuổi
bắt tới tận bờ bên kia sông. Mùa đông, sông mang trên mình chiếc áo xám như bầu
trời. Tới mùa xuân, chiếc áo ấy được thay bằng màu hồng thướt tha như tà áo của
người thiếu nữ mới lớn, trông dịu dàng đằm thắm lắm. Khi hè về, bộ cánh của sông
rực rỡ, trẻ trung như người con gái hồn nhiên, lơ đãng ngắm nhìn phố Huế thơ
mộng. Thu về, chiếc áo xanh trong mà bầu trời mang tới cho sông khiến nó đẹp lạ.
Dù là mùa nào đi chăng nữa, sông vẫn mềm mại như một dải lụa vắt ngang qua quê
em. Sông Hương đẹp, đằm thắm như con người nơi xứ Huế mộng mơ này. Vì vậy
mà mọi hoạt động của người dân ở đây đều mang nét hài hòa đặc trưng. Nhất là khi
đi thuyền Rồng trên sông, nghe câu Nam Ai, Nam Bình, nghe nhịp phách tiền, đàn
tranh,... Hay ngắm bầu trời vào đêm trăng sáng khi đang ngồi ven sông, và ngắm
hoàng hôn trên chiếc cầu bắc qua sông... Những khi ấy tâm hồn em như hòa vào
làm một với con sông. Em như nghe văng vẳng tiếng chuông chùa Thiên Mụ, tiếng
lòng sông ngân nga những câu dặm, câu ca ngọt ngào,... Ngắm con sông quê trong
một ngày chủ nhật, em chợt nhớ tới tác phẩm "Ai đã đặt tên cho dòng sông" của
Hoàng Phủ Ngọc Tường, và các tác phẩm văn chương khác nữa viết về con sông
Hương. Con sông quê đã đi vào những áng văn muôn đời bất hủ, cũng như là minh
chứng cho vẻ đẹp vĩnh cửu của nó vậy.
Em rất yêu dòng sông Hương, đó là một cảnh đẹp làm nên nét đặc trưng của xứ
Huế thân thương. Em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để sau này thành công, đi muôn
nơi, mang vẻ đẹp của dòng sông này tới mọi người.
Tả cảnh đẹp dòng sông
Cuộc sống có biết bao cái đẹp. Có cái đẹp ta dễ dàng trông thấy, cũng có cái đẹp
khuất lấp, có cái đẹp hiện ngay ra trước mắt nhưng vì một lý do nào đó mà ta vô tình
quên lãng. Dòng sông quê hương ngày ngày trở phù sa bồi đắp cho ruộng vườn
quê hương thêm xanh tốt chính là một trong những vẻ đẹp của quê hương tôi.
Con sông quê tôi hiền hoà lắm. Màu nào, sông cũng lững lờ trôi như thể ngắm thật
sâu, thật kĩ vẻ đẹp của quê hương mình vậy. Nước sông lững lờ trôi.
Mùa xuân, khi vạn vật đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái và ở bên kia bờ sông cũng
thế. Mùa xuân, nước sông trong lắm, chỉ nổi gợn sóng li ti, thậm chí đứng trên bờ tôi
còn có thể nhìn thấy những chú cá tung tăng bơi lội ở phía dưới.
Rồi khi hè sang, những tia nắng chiếu xuống mặt sông s nước sông ánh lên một
màu vàng nhẹ. Những bác nông dân đi gặt về, giữa cái nắng oi nồng của mọi hè, khi
ngày tàn, lại dừng chân nơi dòng sông ngồi nghỉ cho mát. Những đứa trẻ thơ ngày
ngày ra dòng sông tắm, nước sông chảy trên người chúng như là quê hương đang
nuôi lớn chúng từng ngày, từng năm. Những cây tre bên bờ soi bóng xuống như
hình ảnh của những người thiếu nữ đang chải tóc, đang phô diễn vẻ đẹp của mình cho mọi người.
Thu về, nước sông không còn ánh lên màu vàng của nắng nữa. Cây bàng mùa thu
thay la, những chiếc lá bàng đỏ in bóng xuống dòng sông khiến một góc dòng sông
chuyển sang màu đỏ. Những chiếc lá rơi trên dòng sông quê khiến dòng sông như
khoác trên mình một tấm sặc sỡ màu sắc. Khi ấy, dòng sông mới điệu làm sao!
Đông về, những cây cối ven sông đã dần rụng hết lá, chỉ còn lại trơ trụi. Dòng sông
khi ấy lạnh hơn, nó mang một sắc thái của mùa đông quê hương. Không rạo rực, sôi
nổi như khi hè đến mà dường như có cái gì đó thâm trầm. Và dòng sông như thế có
phải là muốn nhắc nhở chúng tôi rằng: mùa đông rồi, hãy giữ ấm, đừng nghịch nước vì có thể bị ốm!
Dòng sông không chỉ là vẻ đẹp của quê hương tôi mà còn trở thành nơi se duyên
cho bao người. Nó đã trở thành máu thịt, thành linh hồn của quê hương tôi rồi. Tôi
yêu dòng sông như yêu quê hương của mình vậy!
Tả bãi tắm Cát Bà
Quê hương em luôn được cả nước biết đến với danh xưng “thành phố cảng”, tự hào
biết bao khi thành phố là một trong năm thành phố trực thuộc trung ương của đất
nước và là trung tâm văn hóa với rất nhiều cảnh đẹp phong phú nổi tiếng. Và có lẽ
trong những cảnh đẹp đó, ai cũng ấn tượng nhất với bãi biển Cát Bà.
Những người lớn tuổi hay kể rằng Cát là ngày xưa có tên là Các Bà, cái tên mang ý
nghĩa về những bà mẹ ở hậu phương hỗ trợ đất nước chống giặc ngoại xâm; dường
như đúng với cái tên nguyên gốc của mình, quần thể Cát Bà mang một vẻ đẹp thơ
mộng duyên dáng của một cô gái nhưng cũng hùng vĩ đến choáng ngợp. Cát Bà là
đứa con cưng của tạo hóa với sự kết hợp tuyệt vời của rừng nguyên sinh, núi đá vôi
và bờ biển. Trên đảo là rừng nguyên sinh cùng rừng ngập mặn từng được công
nhân là khu dự trữ sinh quyển thế giới với những tán cây xanh tươi và sức sống
mãnh liệt không ngừng sinh sôi. Những hang động đá vôi mang vẻ huyền bí không
khác gì vịnh Hạ Long, những rặng san hô rực rỡ trên vịnh Lan Hạ khiến mọi khách
du lịch đều bị đắm chìm bởi không khí đậm chất nhiệt đới mà Cát Bà mang lại. Em
thích nhất là được đi dạo dọc bờ biển Cát Bà. Bàn chân được tiếp xúc với bãi cát
trắng, mịn, sạch, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời những hạt cát óng ánh
trông thật lãng mạn. Bãi Cát Cò 1 thu hút nhiều khách du lịch nhất nhờ diện tích
rộng rãi, nhưng em thích vẻ yên tĩnh và bí ẩn ở bãi Cát Cò 3 hơn. Nước biển trong
xanh, mát mẻ, từng cơn sóng nhẹ gợn lăn tăn rồi xô vào bờ cát rồi hóa thành bọt
nước. Xung quanh bãi biển được bao bọc bởi những dãy núi đá vôi kỳ vĩ, ngồi trên
cát có thể nhìn bao quát cả ba tầng biển xanh, núi trắng, và trời đêm có những vì
sao lấp lánh vô cùng nên thơ, vì có nhiều rừng cây nên gió ở đây mát dịu. Gió làm
lay động những rặng dừa đu đưa, từng cơn sóng cũng có vẻ nhanh hơn tạo thành
tiếng thở rì rào đều đều của biển, đến Cát Bà là một trải nghiệm mà ai cũng nên có.
Em rất yêu Cát Bà, yêu vì phong cảnh, yêu vì hình ảnh đẹp mà Cát Bà đã gây dựng
trong mắt người dân tứ phương và ý nghĩa quan trọng của nó với ngành du lịch của
thành phố hoa phượng đỏ. Tả cánh đồng lúa
Quê hương em đang vào độ lúa chín, những thửa ruộng được phủ màu vàng bát
ngát tận cuối chân trời. Vừa thanh bình lại vừa đẹp làm sao.
Mới ngày nào còn là những bông lúa non đang thời kỳ trổ bông, vậy mà hôm nay đã
chín vàng hết cả. Nhìn từ xa, những cánh đồng lúa như một tấm thảm vàng óng
khổng lồ trải dài khắp xóm làng. Đến gần, ngắm nghía từng bông lúa mẩy hạt đã
chín hẳn, bông nặng trĩu kéo cành lúa cong xuống. Một làn gió thổi qua, những bông
lúa nhấp nhô như những đợt sóng mềm mại và dịu dàng. Đây cánh đồng lúa chín
vàng, kia những con đường làng phủ đầy hoa đẹp đẽ, một không gian ngày mùa rực
rỡ sắc màu. Thỉnh thoảng có tiếng mấy chú chim chiền chiện bay ngang qua cánh
đồng. Những bông lúa chụm đầu vào nhau như đang trò chuyện. Bà con í ới gọi
nhau đi gặt lúa, những chiếc nón, những tấm lưng nhấp nhô và tiếng cười nói vui vẻ
của mọi người và tiếng xe công nông chở lúa về hợp tác xã để tuốt. Không gian thật
nhộn nhịp và vui vẻ. Ánh nắng trên cao hắt xuống, hắt xuống cánh đồng lúa vàng
ươm lấp lánh như những hạt vàng hạt ngọc. Hắt cả lên khuôn mặt của những người
dân quê mình chân lấm tay bùn. Ngắm cánh đồng lúa luôn khiến em có một cảm
giác yên bình, giản dị, đây là công sức lao động vất vả cần cù của người dán, màu
lúa chín vàng ươm là một mùa màng bội thu đã về. Nhìn cánh đồng lúa bát ngát,
bóng mẹ gặt, bóng cha chở lúa về và xa xa những đàn cò trắng thẳng cánh bay,
thấy quê hương mình thật đẹp. Những hạt lúa là hạt vàng, hạt ngọc quý giá vô ngần,
chứa đựng tinh hoa của trời đấy. Hạt lúa to và mẩy nhìn thật thích. Sao quên được
những ngày thả diều cùng lũ bạn, ngồi chơi cỏ gà bên bờ mương và những ngày cùng cha phơi thóc.
Cánh đồng lúa bình dị và quen thuộc, nhưng với em đây là một cảnh đẹp, một
không gian yên bình mà em yêu nhất. Nhìn cánh đồng lúa, em càng yêu thêm quê
hương, yêu bàn tay lao động cần cù của người dân quê mình.
Tả cảnh dòng sông quê tôi
Cuộc sống có biết bao cái đẹp. Có những cái đẹp bình dị nhưng cũng có bao cái
đẹp khuất lấp, ẩn sau bao lớp bụi cuộc đời. Những cái đẹp đó thường làm thanh lọc
tâm hồn người. Tôi yêu biết bao một cảnh đẹp bình dị của quê hương mình- đó là dòng sông.
Dòng sông quê tôi có tự bao giờ, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ biết rằng, khi tôi lớn
thì dòng sông đã có rồi. Tôi còn nhớ, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã nhìn dòng
sông Hương có lúc như một cố nhân, có lúc như một “ người mẹ phù sa của một
vùng văn hoá xứ sở”, có lúc như một cô gái đang phóng khoáng và man dại....và tôi
thấy dòng sông quê tôi như một chứng nhân. Nó có từ rất lâu rồi, cho nên như một
lẽ tự nhiên, bao đổi thay của quê hương, dòng sông đã chứng kiến tất cả.
Dòng sông ở đó, nước chảy lững lờ. Dọc bên bờ sông là những hàng cây xanh mát
như làm đẹp, làm duyên thêm cho dòng sông. Mùa xuân về, dòng chảy chậm như
muốn cố ngắm nhìn dòng người náo nức qua lại đi sắm Tết, mua những cành đào,
cành mai, đi chúc Tết nữa.
Mùa hè đến, dòng chảy như nhanh hơn, gấp hơn để ngày ngày đưa phù sa về bồi
đắp cho những cánh đồng, những vườn tược quê hương thêm xanh tốt. Cũng tại
dòng sông này, có biết bao đứa trẻ thơ ngày ngày ra tắm mát. Dòng sông quê
hương đã thấm vào từng làn da, thớ thịt của người dân quê tôi một cách tự nhiên như thế đó.
Thu về, những cây tre xào xạc lá ven sông như hình ảnh của những thiếu nữ đang
làm đẹp, làm duyên. Những đêm trăng thu thơ mộng, dòng sông như tấm gương soi
bóng vẻ đẹp của bầu trời. Khi đó, tôi có cảm tưởng như dòng sông đã trở thành một
bức tranh tuyệt đẹp của một danh hoạ nào đó.
Đông về, vẫn là nhịp chảy từ từ như nhịp sống bình yên của người dân quê tôi, dòng
sông vẫn cần mẫn làm nhiệm vụ của mình, một cách thầm lặng...
Tôi yêu biết bao dòng sông quê mình. Khi cuộc sống ngày càng văn minh, những
dòng sông quê dường như ít đi, thay vào đó là những toà nhà cao chọc trời. Nhưng
dòng sông quê tôi mãi là một cảnh đẹp, là nơi gắn bó máu thịt, là một phần trong trái
tim của bao người con quê tôi...
Tả con đường quen thuộc
Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp nhưng cảnh đẹp gắn bó với em nhất vẫn là
con đường quen thuộc đã in dấu chân em mỗi buổi đến trường.
Ra khỏi ngõ nhà em là gặp ngay con đường làng thân thuộc. Con đường xuyên qua
làng được lát gạch phẳng lì, bao năm nay đã quen bước chân em tới trường. Ngay
cạnh con đường ở đầu làng một cây gạo đã khá già, sừng sững đứng bên vệ
đường. Cứ mỗi mùa xuân đến, cây gạo lại trổ hoa đỏ rực cả góc trời. Mỗi ngày em
từ trường trở về nhà, cây gạo già như cây tiêu chỉ đường cho em.
Sáng sáng, khi ông mặt trời từ từ nhô lên khỏi rặng tre, con đường làng lại sáng
bừng lên và nhộn nhịp bước chân. Hình như tất cả lũ học trò trong xóm em đều đổ
ra đường. Chúng em đi thành từng nhóm, tiếng nói cười vui vẻ làm con đường càng thêm nhộn nhịp.
Hai bên đường, những hàng cây nối đuôi nhau san sát, toả bóng mát rợp cả con
đường. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, lấp ló sau những hàng cây xanh tốt.
Đi hết con đường làng là đến con đường liên thôn của xã. Con đường này được rải
đá dăm, chạy xuyên qua cánh đồng lúa quê em. Mỗi buổi sáng đi trên con đường
này, em lại được tận hưởng mùi hương lúa ngọt ngào cùng với làn gió mát rượi từ cánh đồng đưa lên.
Xa xa phía cuối con đường, em đã trông thấy ngôi trường lợp mái ngói đỏ tươi, lấp
ló sau tán lá xanh của những cây xà cừ. Tiếng trống trường đã vang lên. Em vội vã
rảo bước nhanh cho kịp giờ học, trong lòng cảm thấy vui vui.
Đã từ lâu, con đường trở nên thân thiết với em. Em rất yêu quý con đường và coi nó
như người bạn thân. Sau này lớn lên dù đi đâu xa, em vẫn luôn nhớ tới hình ảnh
con đường thân quen đã gắn bó với em suốt quãng đời học sinh.
Tả cảnh biển đẹp