



















Preview text:
Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường
mến yêu34 mẫu bài dự thi viết về thầy cô và mái trường Tải về
Hình thức trình bày của các tác phẩm dự thi
- Các tác phẩm dự thi phải viết bằng tiếng Việt, thể hiện dưới hình thức văn xuôi, mỗi tác phẩm
tối thiểu 500 từ (chấp nhận các hình ảnh, video minh họa kèm theo nếu có).
- Các tác phẩm dự thi có thể viết tay hoặc đánh máy, trình bày rõ ràng trên một mặt giấy khổ A4,
cỡ chữ 14, font chữ Time New Roman.
- Thông tin về tác giả và tác phẩm dự thi ghi rõ trên trang đầu tiên của tác phẩm dự thi để Ban tổ
chức làm phách khi chấm.
Bài dự thi viết những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường
NGƯỜI THẮP LỬA NHỮNG ĐAM MÊ
Đối với tôi cuộc thi: "Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu" từ hai năm
trước đã trở nên gắn bó và gần gũi thân thuộc. Năm 2018, Bộ giáo dục và Đào tạo phát động
cuộc thi lần đầu tiên, tôi vẫn nhớ cái không khí hào hứng vui tươi và phấn khởi của các em học
sinh trường tôi khi làm bài thi tham dự cuộc thi này. Rồi đến năm 2019, lần thứ hai cuộc thi được
tổ chức vẫn là cái không khí ấy và nhìn những ánh mắt hạnh phúc của các em tôi càng nhận ra
một điều, những ngày tháng dưới mái trường luôn là khoảng thanh xuân đẹp nhất của mỗi người
vì nó cất giữ bao kỉ niệm của học trò cùng thầy cô, bè bạn, mái trường. Cuộc thi như trở thành
một động lực để các em và những người làm nghề "gõ đầu trẻ" như tôi thấy yêu mến hơn trường
lớp, yêu hơn nữa con đường đi, nghề nghiệp mà mình đã chọn lựa. Hai năm đó tôi không viết bài
dự thi nào cho mình nhưng tôi vẫn luôn đồng hành cùng cuộc thi qua việc được đọc những bài
của học trò mình viết. Khi thì các em viết và gửi cho tôi đọc bài với lí do: "Cô ơi, cô đọc bài viết
của em đi cô bài em viết dự thi để tặng cô, đó là những kỉ niệm về cô đấy ạ". Khi lại là lí do: "Cô
ơi, em gửi bài viết của em nhờ cô đọc và sửa giúp em một số lỗi dùng câu từ vì em không tìm ra
được câu từ nào diễn đạt hay hơn, em thấy còn vụng về lúng túng lắm, đây là kỉ niệm em viết về
cô giáo cũ của mình cô ạ." Cũng có năm là một cậu bé học trò lớp 6 vừa chuyển từ ngôi trường
Tiểu học bước chân vào ngôi trường THCS của chúng tôi giờ ra chơi, em chạy lên bục giảng đầy
hồn nhiên: "Con thưa cô, đây là bài dự thi của con cô sửa cho con lỗi sai chính tả". Cầm trên tay
bài dự thi chỉ dài ba trang giấy a4 nhưng được em viết cẩn thận với kiểu luyện chữ viết đẹp nét
thanh nét đậm cũng đủ cho tôi cảm nhận được lòng kính trọng của em với các thầy cô và tình
yêu thơ văn đã như một ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng cậu học trò nhỏ bé ấy. Cứ như thế,
tôi đọc bài của các em, cũng chỉ sửa cho các em lỗi sai chính tả và tôi cũng đã nói với các em:
"Cô sẽ không sửa các chi tiết bởi cô muốn những gì các em viết là tình cảm thật, là cảm xúc thật
của chính các em". Năm nay là năm thứ tư tôi lại tiếp tục đồng hành cùng cuộc thi nhưng lại là
năm đầu tiên tôi viết một bài dự thi của chính tôi và cũng như các em học sinh của mình tôi viết
đó là một lời tri ân chân thành sâu sắc nhất để gửi tặng tới một người mẹ thứ hai, một người
đồng nghiệp - cô Trần Thị Bích Liên giáo viên ở ngôi trường THCS Lê Qúy Đôn mà những năm
qua tôi đã đang công tác giảng dạy.
Kỉ niệm về cô đối với tôi có rất nhiều, 15 năm tôi tốt nghiệp ra trường được phân công về giảng
dạy tuy chưa thật dài nhưng cô đã là người chỉ bảo, dạy dỗ ân cần và truyền đạt lại cho tôi những
kiến thức, kinh nghiệm quý báu trong nghề. Tôi không quên được ngày đầu tiên khi tôi cầm giấy
quyết định tới trường nộp để bắt đầu cho một hành trình dài cả cuộc đời tôi. Cũng chính ngày
đầu tiên hôm ấy, tôi đã được gặp cô một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp với nụ cười luôn rạng
rỡ trên môi nhưng rất mạnh mẽ quyết đoán để cho tới tận ngày hôm nay tôi vẫn luôn nói với các
anh chị đồng nghiệp của mình: "Em yêu lắm nụ cười của cô, em thích nhất mỗi khi cô cười bởi
nụ cười ấy đầy ấm áp và yêu thương". Những ngày mới ra trường bao bỡ ngỡ với công việc
giảng dạy và chủ nhiệm dù những điều đó tôi cũng đã được học qua các đợt kiến tập, thực tập tại
trường Cao đẳng sư phạm. Để giúp tôi nhanh chóng hòa nhập cùng môi trường mới cô đã dự giờ
góp ý cho tôi những phương pháp và một số nội dung bài dạy. Tôi càng cảm phục cô hơn bởi
một giáo viên dạy môn Sinh Học nhưng lại có những hiểu biết về cả các môn xã hội của chúng
tôi. Tôi thấy tôi như trưởng thành lên nhiều hơn với những góp ý ấy có của cô. Nghề dạy học sẽ
trở nên vui hơn khi làm công tác chủ nhiệm, dù công việc chủ nhiệm đôi khi có nhiều vất vả và
khó khăn. Thế nhưng có không ít lần tôi đã khóc như một đứa trẻ vì lớp chủ nhiệm của mình khi
bị cô phê bình, nhắc nhở. Sau này tôi càng thấm thía những lần cô góp ý rồi có cả những lần cô
mắng chửi ấy cũng chẳng qua là muốn tôi nên người, muốn tôi làm tốt được công tác kiêm nhiệm mà thôi.
Tôi vốn sinh ra và lớn lên trong gia đình công nhân viên chức tuy nghèo khó nhưng tôi luôn
được bao bọc bởi những yêu thương của bố mẹ do đó đôi khi tôi hay nản lòng trước những khó
khăn. Có những việc trường lớp nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng khi nhìn thấy và chứng kiến
những đam mê , nghị lực, lòng say mê nghề của cô khiến cho tôi càng thêm cố gắng. Năm học
2016-2017, tôi tham gia Hội thi giáo viên dạy giỏi môn Lịch Sử cấp Tỉnh, trước đó tôi cũng đã
từng tham gia những lần hội giảng môn Văn và môn Sử cấp huyện. Các lần hội giảng huyện nhà
tôi lại gần trường thi vì vậy việc đi lại chuẩn bị cho những tiết dạy không thật nhiều vất vả. Tham
dự cấp tỉnh tôi phải ra Thành phố để dự thi trước ngày thi một ngày, xa gia đình, đi lại xa xôi
những giây phút ngồi ôn lí thuyết rồi xem giáo án bài dạy đã có lúc tôi nghĩ hay mình bỏ cuộc.
Nhưng tôi lại nhớ tới câu nói của cô: "Hội giảng là dịp để cháu học tập kinh nghiệm, phương
pháp và cháu sẽ trưởng thành lên rất nhiều sau lần hội giảng Tỉnh. Cô cũng đã đi hội giảng Tỉnh
và cô thấy việc cháu phải làm lúc này là cố gắng chuẩn bị cho mình một bài dạy thật tốt vượt qua
được mọi khó khăn là cháu đã biết vượt lên chính mình". Rồi cô lại đưa ra cả những tấm gương
giáo viên trường tôi đã từng vượt qua bao khó khăn và đã có những giờ hội giảng Tỉnh thành
công như chị cô Tuấn, chị Oanh, anh Tiệp, chị Nga… để động viên tôi. Thế rồi ngày tôi dạy
cũng đã đến, đó là một buổi sáng mùa đông đầy giá rét trời vừa mưa lại vừa lạnh ,tiết dậy của tôi
là tiết thứ nhất. Dù đã chuẩn bị cho mình những tâm thế bình tĩnh nhưng một phần do thời tiết
nên tôi thấy mình như run hơn nhiều. Tôi run vì rét và run vì bài dạy sắp tới của mình. Trời mùa
đông nên dù đã gần 6h sáng nhưng trời vẫn còn tối vậy mà cô đã cùng với một số giáo viên trong
trường cô Tuấn, chị Nga , chị Vân, em Ngọc, em Thủy đã có mặt tại trường thi THCS Hàn
Thuyên thành phố Nam Định để cổ vũ tinh thần giờ dạy của tôi. Một chiếc khăn quàng cổ, ba
chiếc áo khoác ấm đã được cô và mọi người mang ra cho tôi mặc. Tôi cũng biết để ra sớm như
này mọi người đã đi từ 5h sáng để kịp ra chuẩn bị thêm cho tôi. Cô không quên dặn chị Nga giáo
viên đi cùng cô dán cho tôi miếng dán giữ nhiệt để giữ ấm cho cơ thể và trang điểm một chút thật
nhẹ nhàng thôi để lấy tự tin cho bài dạy của mình. Ba năm trôi qua, mỗi dịp có hội giảng là
những kí ức ấy lại ùa về trong tôi như mới vừa diễn ra ngày hôm qua. Khó khăn của năm tháng
ấy càng khiến tôi càng chân quý hơn những thành quả lao động mà mình đã tạo dựng nên ngày
hôm nay.Tôi luôn nhớ buổi sáng mùa đông mưa rét ấy và cũng là một bài học để tôi dạy cho học
trò mình trong cuộc sống nghị lực phấn đấu trước khó khăn là một điều cần mà các em cần phải học tập.
Có những việc làm, những câu nói của cô tuy không phải là kiến thức từ trong sách giáo khoa,
qua các trang giáo án trên lớp nhưng nó lại là những bài học thật ý nghĩa và sâu sắc mà tôi đã
được học từ cô. Năm 2017 là một mùa hè với cái nắng oi ả, lần thứ hai trường chúng tôi đã tổ
chức chuyến đi từ thiện giúp đỡ người dân và học trò vùng cao nơi địa đầu Tổ Quốc- Hà Giang.
Năm học trước đó, nhà trường cùng với một số thầy giáo đã có chuyến đi từ thiện ở nơi đây.
Chuyến đi thành công nhưng khi trở về trường thầy chủ Tịch công đoàn còn nói thêm "Trên đó
họ vẫn khó khăn và nghèo đói lắm". Vậy là thêm một lần nữa trực tiếp cô và Ban giám hiệu nhà
trường tiếp tục đứng lên vận động các Doanh nghiệp, các nhà hảo tâm tài trợ cho chuyến đi từ
thiện thứ hai của trường tôi quay trở lại nơi khó khăn ấy. Giáo viên chúng tôi, thì kêu gọi phụ
huynh, học sinh trong lớp mình ủng hộ. Dẫu vẫn biết quê tôi không phải là thành phố phồn vinh
đô thị mà là vùng quê nghèo chiêm trũng, người dân quê tôi cũng còn nhiều khó khăn ngay cả
học sinh trường tôi dạy cũng vẫn còn nhiều em có những hoàn cảnh đặc biệt khó khăn vì vậy dù
nhiều hay ít thì những gì chúng tôi giúp đỡ người dân và học sinh vùng cao chính là những san
sẻ để trao những yêu thương, kết nối tinh thần đoàn kết, lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá
rách nhiều, là những đạo lí truyền thống quý báu của dân tộc. Chuyến đi thứ hai ấy, được tổ chức
vào dịp nghỉ hè tôi cũng may mắn được tham ra cùng đoàn đi từ thiện ấy của nhà trường. Ba
ngày cho chuyến đi lên tới tận cột cờ Lũng Cũ tôi thêm thương hơn những con người những em
học sinh nơi đây. Đường dốc đổ đèo vách dựng cheo leo có những cung đường đi ngay cả lái xe
cũng không quen đường lên dốc nên chúng tôi phải đi bộ một đoạn khá dài. Đêm đầu tiên trời Hà
Giang đổ mưa - Mưa rừng bão biển, thật không sai. Buổi sáng hôm sau chúng tôi lại lên đường ,
đường đi hai bên có những đoạn bị sạt lở núi do trận mưa lớn đêm qua, đã có lúc ngồi trên xe
trong tôi xuất hiện ý nghĩ "Nếu đang đi mà xe gặp đúng lúc núi đang sạt lở thì sẽ ra sao?” Nhưng
rồi nhìn những em bé, những người dân đang gùi trên lưng họ những hàng hóa suy nghĩ bi quan
ấy lại mất luôn trong ý nghĩ của tôi. Đất Hà Giang những ngày hè thời tiết vẫn luôn khá mát mẻ
sau cơn mưa rừng như có thêm một chút se lạnh một chút ấm áp như những ngày trời mới bắt
đầu chớm đông. Xe của chúng tôi cũng đã an toàn cập bến ngôi trường liên cấp của huyện Hoàng
Su Phì. Người dân nơi đây đã có mặt rất đông để chào đón đoàn từ thiện của trường tôi.Những
chiếc chăn lông cừu, những chiếc chăn sông Hồng, những thùng mì tôm, những xúc giấy viết
trắng tinh còn thơm mùi giấy mới, rồi cả những suất học bổng bằng tiền mặt hỗ trợ thêm để mua
sách vở, mua tài liệu, dụng cụ học tập đã được cô trao tặng cho người dân và các em học sinh nơi
đây. Tất cả tuy chưa thực sự nhiều nhưng cũng phần nào làm bớt đi những khó khăn nghèo đói ở
nơi đó. Tôi thấy mỗi lần cô trao quà những cái bắt tay, nụ cười của cô như truyền thêm một sự
nồng ấm và hạnh phúc còn với người dân nơi đây thì sự rụt rè, e ngại và khoảng cách ban đầu
của họ với chúng tôi đã xóa đi.Những ánh mắt các em thơ, những niềm vui người lớn như đang
tràn ngập ở nơi đây và đong đầy những yêu thương hạnh phúc. Và đến hôm nay tôi thật tự hào từ
bài học yêu thương ấy tôi học được của cô, các học trò của tôi cũng đã học và làm theo. Năm học
2020-2021, tôi chủ nhiệm lớp 8a2, trong lớp tôi có ba học sinh có hoàn cảnh khó khăn, em thì
phải sống cùng ông bà từ năm bốn tuổi vì bố mẹ li hôn, em thì bố mất , có em thì bố đang bệnh
nặng. Năm đó do Covid-19 nên nhà trường đã không tổ chức hội trại thu như mọi năm cho các
em, nhưng các bậc phụ huynh trong lớp tôi vẫn quan tâm , chuẩn bị rất chu đáo bánh sinh nhật,
hoa quả, nước ngọt để liên hoan cho các em vào hôm 14. Trước ngày tổ chức, các em có xin
phép tôi và các bậc phụ huynh cho các em được đặt áo đồng phục của riêng lớp chúng tôi đã
đồng ý việc đó vì cũng mong muốn tuy vẫn còn nhiều khó khăn nhưng để khuyến khích động
viên các em trong học tập và để các em được trọn vẹn niềm hạnh phúc trong ngày hội Trăng rằm.
Ngày người bán hàng đem áo đồng phục đến cho lớp, hai em lớp trưởng và lớp phó trong lớp đã
chạy đến bên tôi ghé tai thì thầm: "Cô ơi, chúng em đã tự bảo nhau mỗi người nộp thêm chút ít
tiền nữa để mua áo đồng phục lớp tặng ba bạn Dương, Quang, Chi đấy cô ạ". Nghe các em nói,
nhìn áo các em mặc tôi thực sự xúc động bởi đây là điều tôi chưa nói để bảo các em phải làm, tôi
mới chỉ kể cho các em nghe về chuyến đi từ thiện Hà Giang năm ấy của tôi cùng Ban giám hiệu
nhà trường và đaị diện Hội cha mẹ học sinh khi ngày đầu tiên tôi vào nhận lớp chủ nhiệm. Chiếc
áo đồng phục màu xanh của các em sẽ là những hy vọng của tôi về các em về một tương lai tươi
sáng cũng giống như cô khi trao những món quà cho người dân vùng cao với hy vọng về một
cuộc sống hạnh phúc ấm áp hơn.
Một mùa Thu mới nữa lại về, sân trường tôi rực rỡ hơn với nhiều sắc hoa. Những giáo viên
chúng tôi lại bận rộn chuẩn bị mọi thứ để đón học sinh mới vào trường , bao nhiêu năm rồi
chúng tôi đã quen với việc làm là lao động vệ sinh lớp học , bổ sung thêm các chậu hoa, cây cảnh
ở khu hành lang lớp mình và những thảm cỏ ba lá, cây hoa phía sân sau của trường. Những ngày
đầu tiên , khi thấy cô trồng những cây hoa và chăm sóc trong tôi cũng chỉ có ý nghĩ đơn giản đó
là cô đang hoàn thiện thêm các công việc để trường của chúng tôi được công nhận là trường
''Xanh-Sạch -Đẹp" hơn nữa cô lại là giáo viên dạy sinh thì đó là việc yêu thích của cô với thiên
nhiên. Đến sau này tôi mới hiểu ý nghĩa việc trồng cây hoa, thảm cỏ của cô. Mỗi cây hoa cô
trồng cùng những thảm cỏ ba lá xanh ấy chính là các khóa học sinh mới vào trường và cô luôn
tin rằng những cây hoa, thảm cỏ ấy sẽ vươn lên tỏa hương thơm ngát, xanh mát như chính những
khóa học trò dưới ngôi trường sẽ trưởng thành đi khắp mọi miền đất nước cùng thời gian. Ở ngôi
trường ấy các em học sinh sẽ luôn được chăm sóc bởi tình yêu thương của mọi giáo viên. Việc
trồng cây, trồng hoa, thảm cỏ đã trở thành một phong trào được mọi giáo viên chúng tôi và học
sinh cùng thực hiện.Với học sinh đó cũng là một cách giáo dục cho các em ý thức kĩ năng sống
để các em tự biết chăm sóc bảo vệ bản thân mình từ đó cũng có ý thức yêu thương mọi người xung quanh.
''Mỗi mùa Xuân sang mẹ tôi lại thêm một tuổi" hết năm học này cô sẽ nghỉ hưu nhưng trong cô
vẫn luôn tràn đầy những yêu thương lòng say mê đối với công việc trường lớp dường như tất cả
chưa bao giờ dừng lại hoặc ngừng nghỉ đúng như những ngày tôi mới về trường đã được gặp cô.
Xin được gửi tặng đến cô ngàn lời kính trọng và yêu thương của tôi đối với cô- người mẹ hiền
thứ hai tuy không sinh ra tôi nhưng đã luôn yêu quý, dạy bảo tôi và giành cho tôi những tình cảm
như chính một người con gái của mình. Ở cô, tôi đã được học thêm biết bao nhiêu bài học quý
báu mà tôi không thể kể hết nhưng đã được tôi ghi nhớ mãi trong tim mình. Tất cả những bài học
ấy đủ để tôi nhận thức rằng: "Yêu người bao nhiêu càng thêm yêu nghề bấy nhiêu".
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 1
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha,
của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng
rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp
nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi
trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một
quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh
ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh,
sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét
đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo.
Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi
trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo
đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao
cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết
được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người
đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi
khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ
mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả
những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt
mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài
giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có
duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.
Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương
và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng lớn này. Những
đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng,
thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những
ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào
bài giảng, làm chúng thêm sinh động để dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh. Nếu như
không có lòng yêu thương dành cho học sinh của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như
vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim
yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy
luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ
vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi
đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân
thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi
được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người
cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn
thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng
một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt
Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những
người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa
của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ
rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc
vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.
Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô
dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào.
Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi
học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và
nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên
đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học
sinh của mình - những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 2
Mái trường - ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con
người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau
tạo nên những kỉ niệm khó phai.
Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo
nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối
tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm
phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng
tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn
gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan
thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ. Ngày đầu ngỡ ngàng bước
vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút
nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô
xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì
cười đấy. Cô bị ngã xe, cả lớp thông cảm cho cô nhé!” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi
cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay
lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm
thấy ngao ngán với tiết văn của cô.
Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên giống tên con trai”
của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm thành viên lớp 10A3, đặc
biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu. Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng
ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không
phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi
kéo chúng tôi không thể rời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét
truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên
bỏ vào đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây
là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê,
ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu”. Tôi
yêu trẻ con nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn và tôi đã tự nhủ rằng “không
bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi
sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chúng tôi kính
trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho
những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương
cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua
mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học. Cô Hưng mang dáng dấp của
người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét truyền thống trong mình. Không phải
phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia
các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012 - 2013,
lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì,
một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là
những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh
dự hơn cả là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5.
Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô. Tôi
đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường.
Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh
người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hy vọng - Cô Hưng.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 3
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa
trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây
đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ
“học sinh” của bản thân mình.
Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và
mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ
còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi”
của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT
chuyên... - ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.
Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở về những
ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên … còn
quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên
về ngôi trường chuyên... này phải kể đến “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt.
Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi.
Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to
như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường… Thật sự,
trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung chuyên..., tôi đã dành một tình yêu trọn
vẹn cho ngôi trường này. Để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé
nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên về ngôi
trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc đời. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể
làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba
của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc
buồn. Nào là những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào là những
ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường
học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những
ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng
tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây.
Một đời người - một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa (Người lái đò)
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người
mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kỹ năng sống,
giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người
thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học
sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết
lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà
không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải
đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm
áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên
lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt
điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là
những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười
học… “Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người
thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy”. Mặc cho người ta
ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm,
cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên
con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân
trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa
sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi,
Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao trời đêm
nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy”.
Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói… Thầy cô với những ước mơ, những yêu nghề
cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy
cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt
ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ,
chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô,
cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11 đang đến
gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy. Những món
quà đắt tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có
thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó,
bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin
chúc thầy cô - những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt… để dẫn đưa
những lứa học sinh của mình qua sông.
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung chuyên... và những người thầy, người cô
hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi
đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết
mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn
đong đầy và trọn vẹn.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 4
Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý
tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương
ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn ba mươi lăm
đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống,
dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang - giáo viên chủ nhiệm
tôi ba năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.
Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong
lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học sinh
mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được
tâm lý của những đứa con gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong
khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Tôi
chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc!
Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai
dám đối diện với sự trừng phạt của cô. Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi
phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ''Nếu là cô, cô sẽ làm gì''. Dường như
mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời
động viên của cô luôn đem lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở
thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau
mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ
Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông,
biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn.
Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp
ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn
trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.
Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm
nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 5
Khoảng thời gian ba năm học cấp ba không phải là quá dài so với nhiều người nhưng chẳng hề
ngắn. Trong thời gian ấy, có rất nhiều người chỉ biết học, chỉ mong sao cho nhanh hết cấp ba để
được đi đại học, để được tự do. Còn tôi, tôi không nghĩ vậy, khoảng thời gian ấy tôi không đối
với tôi là khoảng thời gian vô cùng quý báu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời vì tôi
được học tại nơi đây, được học tại mái trường THPT… này.
Quả thật thời gian trôi qua không chờ cũng chẳng đợi một ai cả. Chớp mắt cái đã bay vèo hết ba
năm nhiều lúc thể nào tin được rằng mình bây giờ đã già đầu nhất trường rồi. Còn nhớ mãi ấn
tượng đầu tiên về trường của tôi là khi thấy các anh chị thi đỗ vào trường thì vô cùng ngưỡng
mộ. Ngày ấy cứ mỗi lần bố mẹ cho lên… chơi là lại đi vòng qua cổng trường, lúc ấy hai bên con
dốc cao thoai thoải của trường còn có hai hàng cây xanh tỏa bóng mát cho học sinh đi học mỗi
buổi chiều mùa hè oi bức nhìn xa hơn một chút là cái biển cũ kĩ sơn màu xanh làm nổi bật lên
dòng chữ trắng “Trường THPT chuyên…” ở đằng sau cánh cổng trường như hiện hữu bao điều
bí mật kỳ thú chờ đợi tôi khám phá. Và đó cũng là động lực để tôi ước được bước chân vào học
mái trường này. Và rồi tôi cùng đỗ mặc dù số điểm vào trường của tôi không cao như các bạn
khác. Ngày biết điểm những cảm xúc trong tôi như được vỡ òa. Niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào
và háo hức về một tương lai mới, môi trường mới, một cuộc sống tự lập xa gia đình của một cô
bé 15 tuổi xâm chiếm hết tâm hồn tôi. Lúc đó tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết “Tôi đỗ
rồi!!!” - cái ước mơ mà tôi ấp ủ bao lâu cũng thành hiện thực rồi. Tôi bước vào trường ngày đầu
tiên vào một buổi sáng mùa hạ tầm tháng bảy do trường có lịch học vào sớm hơn các trường
khác. Mặc dù hôm ấy trời không lạnh nhưng chân tay tôi cứ run hết cả lên, có lẽ là vì quá hồi
hộp. Khi ấy những sợi nắng len lỏi qua các tán cây như nhuộm một màu tươi sáng hân hoan đón
chào những tân học sinh mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường. Không thể không kể đến con dốc
với độ nghiêng 45 độ đã đốn gục khá nhiều sức lực của tôi. Khép nép trong màu áo trắng, tôi
cảm giác mình như trưởng thành lên và thấy tự hào khi đeo trên mình phù hiệu của trường, phải rồi tôi đang lớn dần.
Khó có thể nào quên được những ngày đầu tiên bước vào lớp mới, phải dần làm quen với một sự
thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá quen thuộc đến nỗi như một phần của cuộc sống
và nó đối với tôi nó còn khó hơn gấp bội lần, vì tôi là một con người thích sống khép kín và gần
như là khó có thể giao tiếp với những người bạn mới. Nhưng con người ai cũng phải thay đổi,
phải thích nghi với cuộc sống này. Dần dần tôi cũng đã có thể làm quen được gần hết các bạn
trong lớp. Ba mươi sáu con người mỗi người một vẻ, nhưng chúng tôi là một tập thể, chúng tôi
luôn đoàn kết và gạt bỏ những cái tôi của mình. Những người bạn là những người đồng hành
tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong con đường học tập. Nhưng để nói tôi của ngày hôm nay một
con người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cô mới là những người có công rất lớn, thầy cô
như là những người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Nếu nói thầy cô là
những người lái đò đưa học sinh qua sông, thì thầy cô giáo trường tôi là những người lái đò tận
tâm. Ngôi trường của tôi không đồ sộ như các ngôi trường ở những thành phố lớp nhưng đối với
tôi nó đặc biệt nhất. Đối với tôi nó còn quý giá hơn hàng vạn viên kim cương, bởi hàng ngày tôi
đến nơi đây để biết thêm học hỏi thêm bao điều mới mẻ, tôi cảm nhận được thêm tinh thần yêu
nước to lớn của dân tộc thấm đượm qua những áng văn qua nhưng vần thơ cô giảng tôi hiểu hơn
những trang sử hào hùng những chiến công kỳ tích của cha ông để bảo vệ đất và tôi còn được
đưa đến với những vùng đất mới với bao điều lý thú về thiên nhiên, về phong tục và truyền thống
lâu đời của con người ở đó qua các bài giảng của thầy cô đã thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho
chúng tôi. Ngoài ra chúng tôi còn được khám phá những tính chất định lý toán học, vật lý, hóa
học lạ lẫm và thú vị. có được tất cả những điều ấy là nhờ công lao của những người thầy cô giáo
đã thầm lặng ngày ngày truyền đạt cho chúng tôi. Thầy cô dạy cho chúng tôi những đức tính tốt
đẹp những đạo lý để làm người, thầy cô luôn luôn quan tâm đến chúng tôi, trăn trở vì những
khuyết điểm mà chúng tôi vấp phải. Và những người thầy người cô những con người luôn tận
tụy suốt những năm tháng ấy đã dìu dắt tôi đến bên bến bờ tri thức. không chỉ vậy, tình yêu
mang tên “THPT…” còn được tạo nên qua những kỉ niệm qua những khung bậc cảm xúc của
ngày khai giảng, ngày lễ 20/11… Tôi yêu hàng cây lộc vừng luôn nở hoa vào lúc giao mùa từ
xuân sang hạ, nó như tô điểm thêm cho mái trường này càng lung linh rực rỡ. Tôi yêu những giờ
ra chơi tất cả ào ra sân tập thể dục như điệu như đàn ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy háo hức tập vui
vẻ nở nụ cười, và cả những có tổ chức lễ khai giảng các dịp lễ lớn. các bạn nữ tung bay trong tà
áo dài thướt tha của tuổi mới lớn vui tươi hớn hở chào mừng những ngày lễ.
Tôi yêu lắm sân trường này mỗi khoảng nền đất, mỗi chiếc ghế đá đều in đánh dấu những kỉ
niệm đẹp về mỗi lần chơi đùa nói chuyện rôm rả với lũ bạn. Nhớ lắm những kỉ niệm buồn vui
những lúc sát cánh bên nhau những lúc vượt qua khó khăn trong học tập và những tình yêu
“chớm nở” những rung động đầu đời những cảm xúc ngây ngô, vụng dại tuổi mộng mơ, tình yêu
thời “cắp sách”. Nó thật đẹp!
Và bạn ơi, tôi biết mỗi ai trong chúng ta ai cũng đã từng có một thời học sinh hồn nhiên với bao
kỉ niệm như thế! Tôi cũng vậy, tôi có một thời học sinh vô cùng vui vẻ, ý nghĩa. Một thời học
sinh không bao giờ quên với những lần quên không làm bài tập bị thầy cô phạt. Thời gian thì cứ
trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi
mỗi chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường nơi đây để đến với những cuộc sống
mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng tràn ngập kỉ
niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngôi trường này vẫn chiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi - Ngôi
trường THPT chuyên …. thân yêu!
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 6
Một đời người - một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông. (Người lái đò)
Có lẽ khoảng thời gian này là lúc chúng ta - lớp lớp lứa học trò đang hướng về một ngày mà tôi
cho đó là ngày đặc biệt nhất của những “người lái đò ” đó là ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 -11.
Nhưng có lẽ với tôi, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi, khóa học sinh được tham dự lễ kỷ
niệm này, quan trọng hơn cả là được ngồi cầm bút viết và bắt đầu nhìn lại cả một quãng thời gian
gắn bó với biết bao kỉ niệm đẹp với thầy cô cũng như mái trường - Trường THPT...
Trong giây phút xúc động này, tôi nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta đang và chuẩn bị đi
qua, đó là gần ba năm học tại trường THPT..., tôi không khỏi bồi hồi và dạt dào khi nhớ lại
những kỉ niệm của chúng ta đã dành cho nhau cũng như những tình cảm mà thầy cô dành cho
chúng ta. Đã hơn 2 năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ
những kỉ niệm tốt đẹp về bạn bè, thầy cô và mái trường. Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc,
tôi tiếc vì không còn nhiều thời gian ở lại mái trường yêu dấu này, cũng như giây phút chúng tôi
chia tay nhau và chia tay thầy cô sắp đến. Tôi muốn viết để nói lên cảm xúc lúc này nhưng
không dễ, bởi có quá nhiều kỉ niệm biết viết sao cho đủ đây, viết sao cho thỏa những suy nghĩ
lúc này đây. Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầy cô, bạn bè quá. Làm sao để nói hết được tình cảm mà
thầy cô trong ngôi trường này đã “nuôi dưỡng’’ chúng tôi như những đứa con gia đình như thế
nào. Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt gần bA năm học, hằng ngày
được các thầy cô giảng bài, được học, được rèn cả kỹ năng sống. Sợ phải chia tay những đứa bạn
vẫn ngày ngày cùng mình học tập và nô đùa cùng nhau, và nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn và
tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có cô ở bên khuyên bảo và an ủi.
Mái trường này - ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi mà có khi tôi yêu hơn cả nhà, đó là nơi tôi ngồi
học ngày ngày, nơi luôn có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ
và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạy tôi học, nhất là cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Trần
Hương Giang. Cô dạy tôi trưởng thành, dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp. Nhiều lúc tôi
chỉ muốn nói với cô rằng: “Cô ơi, cô thật tuyệt vời! Khi em vấp ngã, khi em thất bại luôn có cô ở
bên, luôn có cô mở rộng vòng tay đón em về như đứa con lạc đàn. Nếu như không có cô em cảm
giác như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu, quan tâm mình và lo sợ rằng cô sẽ quên
em khi em rời xa mái trường này cô à! Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng
lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thôi!.
Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại
hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trong trái tim. Nỗi nhớ theo thời gian
sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những
hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.”
Xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng
riêng… nhưng tôi biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in ấn hình ảnh của chúng tôi ở trong
trái tim và ngay cả khi lúc đã rời xa mái trường yêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón khi chúng
tôi quay lại. Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.
Nhưng vẫn xin cảm ơn mái trường này đã cho tôi gặp được những người thầy, người cô tận tâm
và tận tụy như vậy, những người bạn tốt và những bài học sẽ chẳng bao giờ quên được.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 7
Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…!
Cuộc đời của người thầy như những người lái đò âm thầm lặng lẽ là vậy mà cũng thật thanh cao!
Chẳng phải cha nhưng con vẫn gọi là Thầy, chẳng cùng họ nhưng vẫn gọi là Cô. Vì cha là người
sinh thành ra con, nhưng Thầy là người chèo đò đưa con cập bến. Thật vậy, người vẫn ngày đêm
miệt mài bên trang giấy trắng chính là gửi gắm cả tâm huyết, chứa chan tình yêu thương cao cả
của thầy cô, từng giọt bụi đời viết lên chính là hạt phấn kết tinh kiến thức cho con, là hành trang
theo con suốt cả cuộc đời. Bởi lẽ chính vì thế mà khi cất lên hai tiếng thầy cô - thiêng liêng cao cả đến làm sao!
Thầy cô - tiếng gọi thân thương ấm áp luôn đọng mãi trong kí ức của mỗi học sinh. Từng lời thơ
nét chữ mà con cất lên cũng chính là sự bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu chan chứa của con đối
với thầy cô. Có lẽ rằng, nếu học sinh là chim, thầy cô sẽ là cánh để nâng các em chạm đến ước
mơ bay cao bay xa giữa chân trời. Nếu học sinh là cá, thầy cô sẽ là vây, là đuôi cá để giúp các
em bơi ra giữa biển đông rộng lớn, giữa thế giới bao la để cùng trải nghiệm. Cũng như người
cha, người mẹ đã nâng niu, dìu dắt đàn con thơ từng bước trưởng thành, ấp ủ cho con niềm tin và
hy vọng lớn lao hơn cả. Phải chăng thầy cô, những con người luôn chịu thương chịu khó đó đang
luôn ấp ủ một niềm ao ước, một tương lai tươi sáng rộng mở và đưa thế hệ học sinh bước vào thế
giới kì diệu đó! Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy, người cô trong
sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu thế hệ học sinh qua đi, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng
theo năm tháng, nhưng cái tâm huyết đem đến tri thức và những bài học quý giá cho các học trò
của mình thì mãi sẽ không thay đổi trong mỗi người giáo viên.
Làn gió thu nhẹ nhàng lướt qua làm rơi chiếc lá ở góc sân trường năm ấy, tiếng ve dắng dỏi của
tiết trời ngày hạ âm thầm lặng im đến bất ngờ. Và có lẽ, đây cũng chính là thời điểm mà con phải
chia tay màu áo trắng, chia tay chiếc khăn quàng đỏ và khoác lên mình tà áo dài thướt tha của
một nữ sinh trường THPT. Bước vào ngôi trường THPT Đông Hà, bước vào một môi trường
hoàn toàn mới lạ, trong con có biết bao cảm xúc lẫn lộn: vui có, buồn có, bâng khuâng
có...Nhưng có lẽ, thứ cảm xúc lớn nhất trong lòng con chính là sự bỡ ngỡ. Bỡ ngỡ bởi cái mới,
cái lạ, cái không gian rộng lớn của ngôi trường. Bỡ ngỡ trước sự gặp mặt ngại ngùng, xa lạ của
những người bạn chưa từng quen biết. Tất cả mang trong con nỗi lo lắng và rụt rè ngay từ giây phút đầu tiên đó.
Và có lẽ, thời gian đã minh chứng cho tất cả! Từng ngày, từng ngày trôi qua, con dần dần hòa
nhập vào nhịp sống ở ngôi trường mới. Con có những người bạn thân thiện hòa đồng, con có
những trải nghiệm mới mẻ qua từng bài giảng và đặc biệt con có sự quan tâm tận tình giúp đỡ
của những người thầy, người cô. Và chính điều đó đã tạo nên động lực và niềm tin trong con để
con vượt qua cái cảm giác tự ti trong bản thân mình. Quả đúng là “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”!
Hạnh phúc khi được học tập và tiếp xúc với nhiều thầy cô giáo. Mỗi thầy cô có một tính cách,
một phương pháp dạy khác nhau nhưng họ đều có chung một niềm tâm huyết cao cả của nghề
giáo. Thời gian con được tiếp xúc với thầy cô có lẽ chưa đủ bao nhiêu để con có thể hiểu sâu sắc
về hình ảnh đẹp đẽ của Người, nhưng con cảm nhận được sự chân thành và tận tình của thầy cô
qua từng bài giảng, qua lời nói và hành động ân cần của thầy cô. Đó là những tiết học giáo dục
công dân sôi động, những tiếng cười vui vẻ qua bài giảng triết học đầy thú vị của cô Thanh Hiên!
Đó là những tiết Sinh học đầy mới lạ và những trải nghiệm hứng thú của chúng con qua bài
giảng của người thầy “đặc biệt” Võ Minh Hoàn! Đó là những tiết Hóa, Lý với những kiến thức
xa lạ và khó khăn đến chán nản, cách tiếp nhận phương pháp cũng như những bài tập hoàn toàn
khác xa ở mái trường THCS. Thế nhưng, con vẫn ấn tượng với những bài học đầy nhiệt huyết và
sôi nổi của thầy Tuấn, cô Hương! Đó là những lời hay tiếng ngọt, là những bài thơ, bài văn hấp
dẫn cuốn hút qua lời giảng của cô Thanh Thảo, nó như mở ra cho con một thế giới văn học bao
la rộng lớn của cuộc đời và chính bản thân con cũng đã cảm nhận được sự truyền lửa của cô qua
từng tác phẩm và đi vào trong tiềm thức con biết bao nỗi niềm cảm xúc! Đó là những tiết học
Công nghệ đầy lý thú của cô Thu Phượng, là trải nghiệm thực tế vui vẻ và sáng tạo! Đó là những
câu chuyện hấp dẫn và gần gũi xen lẫn các tiết học Địa lý nhẹ nhàng, thoải mái của thầy Thanh
Toàn, giúp chúng con giải thích được “sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu…”! Nhưng trách
nhiệm lớn lao hơn cả đó là “Bố Dũng”- người cha vĩ đại sẽ chèo lái “con thuyền” để đưa 42 “đứa
con”, 42 cá tính, 42 suy nghĩ khác nhau từ Khe Sanh - Hướng Hóa về Cam Lộ qua Đông Hà; từ
Vĩnh Linh - Gio Linh;...về hội tụ dưới một mái nhà 10A11.
Thầy cô ơi, lời nói hay từng nét chữ con viết lên từng trang giấy chính là cảm xúc của con gửi
gắm đến Người. Đến đây, cho phép con, cũng như toàn thể lớp 10A11 được gửi lời cảm ơn đến
những người thầy, người cô của trường THPT Đông Hà với sự chân thành hơn bao giờ hết! Thầy
cô ơi, con biết Người đã phải vất vả như thế nào khi lái những con đò sang sông để cập bến,
không quản khó khăn gian khổ, thầy cô vẫn một lòng vì chúng con. Những lúc chúng con còn bỡ
ngỡ, thơ ngây trước cái mới lạ của môi trường, thầy cô đã dìu dắt, che chở và tạo động lực cho
chúng con để chúng con tự tin bước vào con đường học tập dưới mái trường THPT. Những lúc
chúng con chùn bước, bàn tay ấm áp của thầy cô lại nhẹ nhàng nâng đỡ và nâng niu. Những lúc
chúng con bất lực, giọng nói truyền cảm của thầy cô đem đến cho chúng con thêm nghị lực.
Thầy cô ơi, ngàn lần chúng con cảm ơn Người!
Những ngày đầu học tập tại trường THPT Đông Hà, con cảm thấy rất may mắn khi được học tập
dưới ngôi trường có bề dày lịch sử và có nhiều thầy cô giáo tận tụy nhiệt tình. Những người thầy,
người cô đều là người cha, người mẹ thứ hai của con ở dưới mái trường THPT. Nhưng có lẽ,
người để lại ấn tượng và cảm xúc sâu sắc nhất trong con chính là cô Trần Thị Thanh Thảo. Thời
gian tiếp xúc giữa cô và con có lẽ chưa là bao nhiêu, chắc hẳn rằng cô vẫn chưa biết được những
cảm nhận của con, nhưng trong thâm tâm con, dường như có một thứ cảm xúc gì đó vừa thân
thương, vừa gần gũi và nó như là một sợi dây vô hình gắn kết con với cô. Bởi lẽ, những ngày đầu
năm học với những tân học sinh như chúng con quả thật xa lạ, thật bỡ ngỡ cần phải có sự dìu dắt
trong từng hoạt động. Nhưng thật không may, người thầy- người cha của chúng con phải nhập
viện điều trị bệnh trong thời gian dài. Thương thầy, nhớ thầy và chúng con như đàn con thơ lạc
mẹ, như con thuyền không người lái. Không hiểu vì sao, mỗi lần con gặp khó khăn là hình ảnh
thanh thoát nhẹ nhàng của cô lại xuất hiện với chúng con như chiếc phao cứu trợ. Là thành viên
trong ban cán sự của lớp, con không chỉ bỡ ngỡ trước sự mới lạ của ngôi trường mà còn bỡ ngỡ
trước cách điều hành một tập thể lớp. Những kế hoạch của nhà trường đặt ra như trồng và chăm
sóc bồn hoa ở sân trường, lớp không có người trực tiếp chỉ dẫn và giúp đỡ, đôi lúc vẫn còn ngập
ngừng và lo lắng. Rồi có những lần con phải chạy tìm thầy kí vội sổ, đôi lúc bước chân mệt mỏi
vô cùng nhưng rồi...con đã nhận được sự giúp đỡ và chỉ bảo của cô. Nhờ sự tận tình ân cần của
cô, lớp con như bầy chim vỡ tổ, như những bông hoa được khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời, như
tìm thấy ánh sáng trong màn đêm buông tối. Chính vì vậy mà dường như hình ảnh của cô trong
con lại một lần nữa được khắc nét và tình cảm thân thương hơn bao giờ hết. Những ngày thiếu
vắng người cha, chúng con dường như vừa cảm thấy thiếu mất sự che chở, vừa cảm thấy bối rối
trong nhiều công việc khác, chính vì vậy việc nắm bắt các thông tin của nhà trường cần phải
nâng cao trách nhiệm của ban cán sự. Hôm đó là ngày cuối tuần, lớp mới nhận được thông báo
về cuộc thi “Viết thư gửi mẹ nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10”, con được phân công viết bài
trong cuộc thi ấy. Thế nhưng, do thời gian cập nhật thông tin quá vội vàng, con không thể hoàn
thành bài thi như thời gian của nhà trường. Vừa lo lắng, vừa sợ hãi! Nhưng cô...một lần nữa cô
chính là vị “cứu tinh” của con, cô đã chỉ bảo và giúp đỡ con để có thể nộp bài dự thi đúng thời
hạn. Nếu ngày ấy không có cô, thì có lẽ rằng lá thư gửi mẹ (đạt giải Nhất) của con sẽ mãi mãi
không người mở. Nếu chúng con như những con người trên chiếc thuyền không người lái giữa
biển trời bao la rộng lớn, thì cô chính là chiếc phao cứu vớt và nâng đỡ chúng con. Trong thời
gian chúng con gặp khó khăn, trong suy nghĩ của con lại hiện về hình ảnh của cô, và bất ngờ thay
chính thời điểm đó cô lại xuất hiện. Và cũng bởi chính điều đó mà con cảm nhận được dường
như có sợi dây vô tình nào đó đã đưa con đến bên cô, cho con thêm sức mạnh, tự tin trong học
tập cũng như trong cuộc sống.
Thầy cô ơi! Ơn thầy nghĩa nặng làm sao con có thể diễn tả hết! Cuộc sống có thay đổi bao nhiêu
cũng không làm phai mờ “trái tim” của người thầy, người cô trong con. Dẫu mai này dù có đi xa,
dẫu mai sau con có là ai, con làm gì, con vẫn luôn nhớ đến những bài giảng đầy nhiệt huyết của
Người, nhớ giọng nói truyền cảm ấm áp như sưởi ấm tấm lòng bé nhỏ của con, nhớ hình ảnh
người cô người thầy vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để đưa chúng con bước đến sự
thành công, chạm đến tương lai tươi sáng của cuộc đời! Tất cả mang trong con một cảm xúc khó
lòng bày tỏ! Thầy cô – hai tiếng cất lên sao mà thiêng liêng quá!
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 8
Tiếng trống trường rộn rã vang lên, âm thanh ríu rít của tiếng chim trên nhánh phượng cũng đã
đua nhau thì thầm hát. Tôi sải bước dài trên đoạn đường vỏn vẹn vài trăm mét đến lớp như mọi
ngày, bầu trời hôm nay cũng không có gì khác lạ, chỉ là lòng tôi hôm nay có chút gì vương vấn
và lẩn quẩn những xúc cảm lạ thường. Nghiêng đầu bên ô cửa sổ, ánh nắng sớm chói chang đang
lấp lánh hé chiếu vào đôi mắt tôi, đôi mắt hôm nay chắc trêu nhiều tâm sự. Ấy có lẽ là tâm trạng
của một nữ sinh cuối cấp 3, một cô học trò chưa đủ để gọi là trưởng thành, chẳng muốn xa mái trường thân yêu này!
Ba năm cấp 3 giờ suy ngẫm lại mới thấy nó ngắn biết nhường nào, nó như một cơn mưa rào
thoáng qua chợt đến và vội đi để lại nơi ấy những chồi non, những cánh hoa đầm đìa giọt nước.
Đối với tôi ba năm cấp 3 đã đến rồi lặng lẽ qua nhanh như một cái chớp mắt, để lại biết bao kỷ
niệm vui buồn hờn giận, của một thời tinh nghịch mang tên tuổi học trò. Ngôi trường thân
thương mà tôi gắn bó gần ba năm qua, là nơi có khuôn viên vui chơi bao phủ một màu xanh của
cây, hoa và lá, nơi nhộn nhịp tiếng cười đùa, tiếng bước chân của những nam sinh, nữ sinh đến
lớp học, khi ánh bình minh lấp lánh hiện lên. Nơi có cây bàng già với những chồi lá xanh non
tươi tắn đang nô đùa cùng gió. Những cánh phượng đỏ thắm vẫn còn đọng lại mấy giọt sương
ban mai ở từng cành hoa mong manh, rực rỡ. vườn lan vẫn cứ thế khoe sắc, đua nhau nở những
bông hoa xinh tươi. Và tất cả sẽ vẫn diễn ra như vậy, như một quy luật của tạo hóa của tự nhiên,
cây vẫn đứng đó, lá vẫn tươi vui, hoa vẫn đua nhau khoe sắc.
Vâng! Mọi thứ sẽ vẹn nguyên chỉ có chúng tôi đã lớn lên từng ngày, chỉ sau vài tháng nữa thôi,
tôi mãi mãi không được nhìn chúng mỗi ngày nữa. Trường tôi đấy! Trường trung học phổ thông
dân tộc nội trú Huỳnh Cương, nơi đã từng rất xa lạ với tôi và là ngôi trường mơ ước của biết bao
học sinh. Có đôi lúc tôi tự thấy bản thân mình cũng thật xuất sắc đấy chứ, đã vượt qua nhiều học