



















Preview text:
Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và
mái trường mến yêu 2025
Sau đây là một số mẫu bài viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến
yêu. Hy vọng với những bài viết về thầy cô và mái trường này các bạn sẽ có thêm
những ý tưởng, những cảm xúc để viết riêng về kỷ niệm của mình với thầy cô.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 1
Trong cuộc đời mỗi người, có những người thầy, người cô không chỉ dạy chúng ta kiến
thức mà còn để lại trong tâm hồn những ấn tượng sâu sắc. Đối với tôi, cô Xuân - giáo
viên chủ nhiệm lớp 9 của tôi là một trong những người như vậy.
Cô Xuân không chỉ là một người thầy tận tâm mà còn là một người mẹ thứ hai của
chúng tôi. Mỗi buổi sáng, khi bước vào lớp, cô luôn nở nụ cười ấm áp, ánh mắt trìu
mến như một tia nắng len lỏi qua những tán cây. Cô không chỉ dạy chúng tôi về môn
Ngữ văn, mà còn dạy chúng tôi cách sống, cách yêu thương và tôn trọng bản thân cũng như người khác.
Nhớ có một lần, lớp tôi tổ chức buổi sinh hoạt ngoại khóa. Chúng tôi quyết định viết thư
gửi cho những người thầy cô đã dạy dỗ mình. Tôi đã viết một bức thư dài, nhưng chỉ
dám để trong ngăn bàn mà không gửi. Khi cô đọc bức thư ấy, cô đã nhẹ nhàng hỏi tôi
về những lo lắng, những suy tư trong lòng. Cô không chỉ giúp tôi tìm ra cách giải quyết
vấn đề mà còn truyền cho tôi niềm tin rằng bản thân mình có thể vượt qua mọi khó
khăn. Từ đó, tôi học được cách tự tin bày tỏ cảm xúc và không ngại chia sẻ nỗi lòng với người khác.
Một ấn tượng sâu sắc khác về cô chính là cách cô biến những bài học khô khan thành
những câu chuyện thú vị. Cô kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời của những nhà văn nổi
tiếng, về những tác phẩm nổi bật và cách mà họ đã vượt qua những thử thách trong
cuộc sống. Cô đã khiến tôi hiểu rằng văn học không chỉ là những con chữ, mà còn là
tấm gương phản chiếu cuộc sống, là nguồn cảm hứng để chúng ta sống tốt hơn.
Những ngày cuối cùng trước khi tốt nghiệp, chúng tôi đã tổ chức một buổi tiệc chia tay.
Từng thành viên trong lớp lần lượt bày tỏ lòng biết ơn với cô. Khi đến lượt tôi, tôi đã
không thể kìm nén được nước mắt. Tôi nói với cô rằng cô là nguồn động lực lớn nhất
giúp tôi vượt qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời học sinh. Cô mỉm cười, ánh
mắt cô chứa đựng niềm tự hào và hạnh phúc. Cô nói rằng, điều làm cô hạnh phúc nhất
không phải là những điểm số cao, mà là thấy các học trò của mình trở thành những con người tốt.
Cô đã dạy tôi rằng, không chỉ học để thi cử, mà học để trở thành một con người có ích
cho xã hội. Từ những bài học của cô, tôi đã biết cách nhìn nhận và trân trọng những giá
trị trong cuộc sống. Giờ đây, khi nhìn lại quãng thời gian đã qua, tôi nhận ra rằng,
những bài học ấy không chỉ nằm trong sách vở, mà đã ăn sâu vào tâm trí và trái tim tôi.
Những kỷ niệm về cô Xuânsẽ mãi in đậm trong tâm hồn tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên
những bài học quý giá mà cô đã trao cho chúng tôi, những bài học về tình yêu thương,
sự kiên nhẫn và khát khao vươn tới ước mơ. Cô chính là ngọn đèn dẫn đường, soi
sáng con đường tôi đi, giúp tôi trở thành một con người tốt đẹp hơn.
Xin cảm ơn cô, người thầy đáng kính mà tôi luôn yêu quý và ngưỡng mộ. Những ấn
tượng sâu sắc về cô sẽ là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 2
Mái trường, nơi tôi đã dành bao năm tháng thanh xuân, không chỉ là chốn học tập, mà
còn là một ngôi nhà thứ hai, nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp và sâu sắc nhất. Trong
những kỷ niệm ấy, hình ảnh của thầy cô – những người chèo chống con thuyền tri thức
luôn in đậm trong tâm trí tôi. Đặc biệt, có một khoảnh khắc mà tôi mãi không quên,
minh chứng cho tình yêu nghề và sự sáng tạo của thầy giáo tôi.
Khi ấy, tôi là học sinh lớp 9, giai đoạn quyết định trong hành trình học tập. Áp lực thi cử
và những kỳ vọng từ gia đình khiến chúng tôi cảm thấy căng thẳng. Trong lớp học,
không khí lúc nào cũng nặng nề, các bạn thường thầm lặng ngồi làm bài, không ai dám
nói chuyện hay cười đùa. Nhận thấy điều đó, thầy Nam giáo viên dạy Văn của chúng tôi
đã quyết định thay đổi không khí lớp học theo cách mà tôi không ngờ tới.
Một buổi sáng, thầy bước vào lớp với một nụ cười tươi rói, cầm theo một chiếc hộp lớn.
Thầy nói: "Hôm nay, chúng ta sẽ không học văn. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi mang
tên 'Chia sẻ kỷ niệm'." Mọi ánh mắt lập tức hướng về thầy, vừa ngạc nhiên vừa háo
hức. Thầy bảo mỗi bạn sẽ viết một kỷ niệm đáng nhớ trong suốt quãng thời gian học
tập và cho vào chiếc hộp.
Chúng tôi, những học sinh ngại ngùng, bắt đầu viết. Có bạn nhớ về lần mình gặp khó
khăn trong học tập, có bạn lại nhớ về những trò đùa vui vẻ bên bạn bè. Thầy đã kiên
nhẫn lắng nghe từng câu chuyện, không chỉ ghi nhận mà còn chia sẻ những cảm xúc,
những bài học từ những kỷ niệm ấy. Thầy nói: "Mỗi kỷ niệm đều là một bài học quý giá.
Nó không chỉ hình thành chúng ta mà còn kết nối chúng ta với nhau."
Sau khi kết thúc trò chơi, thầy đã khéo léo dẫn dắt cả lớp vào một cuộc thảo luận về sự
tự tin và lòng dũng cảm. Thầy khuyến khích chúng tôi phải mạnh dạn chia sẻ suy nghĩ
và cảm xúc của bản thân, điều này không chỉ giúp bản thân chúng ta mà còn tạo ra sự
gắn kết trong lớp. Chúng tôi, từ những cô cậu nhút nhát, đã dần dần trở nên cởi mở
hơn. Những tiếng cười đã vang lên, không khí lớp học trở nên ấm áp và thân thiện.
Qua tình huống sư phạm đó, tôi không chỉ cảm nhận được sự sáng tạo trong cách dạy
của thầy, mà còn thấy được tình yêu thương vô bờ mà thầy dành cho chúng tôi. Thầy
không chỉ dạy chữ, mà còn dạy chúng tôi biết yêu thương, sẻ chia và sống trọn vẹn
từng khoảnh khắc của cuộc đời. Những bài học ấy đã theo tôi suốt quãng đường trưởng thành.
Thầy .... đã không chỉ là một người thầy, mà còn là một người bạn, một người hướng
dẫn. Tôi nhận ra rằng, nghề giáo không chỉ đơn thuần là truyền đạt tri thức, mà còn là
khả năng chạm đến trái tim của học sinh. Chính từ những tình huống nhỏ bé như vậy,
thầy đã khơi dậy trong chúng tôi niềm đam mê học tập và khát khao vươn xa.
Mái trường thân yêu và những thầy cô tuyệt vời đã hình thành nên con người tôi hôm
nay. Những kỷ niệm đẹp sẽ mãi là hành trang quý giá, theo tôi suốt cuộc đời. Tôi biết
rằng, dù thời gian có trôi đi, những bài học và tình cảm mà thầy cô dành cho chúng tôi
sẽ luôn sống mãi trong trái tim mỗi người.
Cảm ơn thầy, người đã thắp sáng ước mơ và hy vọng trong tôi. Cảm ơn mái trường,
nơi tôi đã trưởng thành và tìm thấy chính mình.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 3
Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió thoảng, nhưng những kỷ niệm về thầy cô và mái
trường thân yêu vẫn luôn sống động trong tâm trí tôi. Mỗi buổi sáng, tiếng trống trường
vang lên, hòa cùng tiếng cười đùa của bạn bè, đã trở thành âm thanh thân thuộc, nuôi
dưỡng tâm hồn tôi qua từng ngày tháng.
Ngôi trường của tôi không chỉ là nơi học tập, mà còn là mái nhà thứ hai. Trong những
ngày đầu tiên nhập học, tôi cảm thấy bỡ ngỡ, lạc lõng giữa dòng người tấp nập. Thế
nhưng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã được đón nhận bằng nụ cười ấm áp của cô
giáo chủ nhiệm. Cô không chỉ là người dạy chúng tôi chữ nghĩa, mà còn là người
hướng dẫn, chăm sóc và dìu dắt chúng tôi qua những bước đi đầu đời. Những giờ học
văn, cô luôn khơi gợi trong chúng tôi tình yêu với ngôn ngữ, dẫn dắt chúng tôi khám
phá thế giới qua từng trang sách.
Một kỷ niệm mà tôi không thể nào quên chính là ngày hội thể thao. Cả lớp tôi đã cùng
nhau luyện tập, hăng say và quyết tâm. Những buổi chiều hè, dưới ánh nắng chói
chang, chúng tôi hò hét, cổ vũ nhau, tất cả như hòa vào một nhịp đập chung. Cuối
cùng, khi giành được huy chương vàng, không chỉ niềm vui mà còn là sự đoàn kết, tình
bạn sâu sắc đã gắn bó chúng tôi lại với nhau. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng
chiến thắng không chỉ đến từ nỗ lực cá nhân mà còn từ sự hỗ trợ và động viên của cả tập thể.
Ngoài những bài học trên lớp, những giờ ra chơi cũng để lại trong tôi nhiều dấu ấn.
Hình ảnh những đứa bạn cùng nhau ngồi trên bậc thềm, chia sẻ từng mẩu chuyện nhỏ,
những giọt nước mắt rơi khi có người phải chuyển trường, hay những tiếng cười khúc
khích khi cùng nhau trêu đùa, tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động về tình bạn.
Đó là những khoảnh khắc vô giá mà tôi sẽ mãi mãi gìn giữ.
Cô giáo dạy Toán của tôi, một người phụ nữ nghiêm khắc nhưng cũng đầy tình cảm, đã
dạy cho tôi không chỉ về các công thức, mà còn về sự kiên trì và quyết tâm trong cuộc
sống. Cô từng nói: “Thành công không phải là đích đến, mà là hành trình.” Những lời
dạy ấy đã theo tôi suốt những năm tháng trưởng thành, nhắc nhở tôi không bao giờ bỏ cuộc.
Rồi một ngày, khi phải nói lời tạm biệt, cảm xúc dâng trào trong lòng tôi. Ngôi trường
này không chỉ là nơi tôi học tập mà còn là nơi tôi lớn lên, nơi tôi đã trải qua những
tháng ngày tươi đẹp nhất của tuổi học trò. Mái trường ấy, những người thầy, người cô
đã gieo vào tôi không chỉ kiến thức, mà còn cả những ước mơ và hoài bão.
Bây giờ, khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng những kỷ niệm ấy sẽ theo tôi suốt cuộc đời.
Chúng như những ngôi sao lấp lánh, luôn soi sáng con đường tôi đi. Ngôi trường và
những người thầy, cô không chỉ đơn thuần là ký ức, mà còn là một phần không thể
thiếu trong cuộc sống của tôi.
Tôi sẽ mãi ghi nhớ những kỷ niệm sâu sắc, những bài học quý giá từ mái trường mến
yêu này, và chắc chắn rằng, trong tim mình, ngôi trường ấy sẽ luôn sống mãi.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 4
NGƯỜI THẮP LỬA NHỮNG ĐAM MÊ
Đối với tôi cuộc thi: "Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu" từ hai năm
trước đã trở nên gắn bó và gần gũi thân thuộc. Năm 2018, Bộ giáo dục và Đào tạo phát
động cuộc thi lần đầu tiên, tôi vẫn nhớ cái không khí hào hứng vui tươi và phấn khởi
của các em học sinh trường tôi khi làm bài thi tham dự cuộc thi này. Rồi đến năm 2019,
lần thứ hai cuộc thi được tổ chức vẫn là cái không khí ấy và nhìn những ánh mắt hạnh
phúc của các em tôi càng nhận ra một điều, những ngày tháng dưới mái trường luôn là
khoảng thanh xuân đẹp nhất của mỗi người vì nó cất giữ bao kỉ niệm của học trò cùng
thầy cô, bè bạn, mái trường. Cuộc thi như trở thành một động lực để các em và những
người làm nghề "gõ đầu trẻ" như tôi thấy yêu mến hơn trường lớp, yêu hơn nữa con
đường đi, nghề nghiệp mà mình đã chọn lựa. Hai năm đó tôi không viết bài dự thi nào
cho mình nhưng tôi vẫn luôn đồng hành cùng cuộc thi qua việc được đọc những bài
của học trò mình viết. Khi thì các em viết và gửi cho tôi đọc bài với lí do: "Cô ơi, cô đọc
bài viết của em đi cô bài em viết dự thi để tặng cô, đó là những kỉ niệm về cô đấy ạ". Khi lại là lí
do: "Cô ơi, em gửi bài viết của em nhờ cô đọc và sửa giúp em một số lỗi dùng câu từ vì em
không tìm ra được câu từ nào diễn đạt hay hơn, em thấy còn vụng về lúng túng lắm, đây là kỉ
niệm em viết về cô giáo cũ của mình cô ạ." Cũng có năm là một cậu bé học trò lớp 6 vừa
chuyển từ ngôi trường Tiểu học bước chân vào ngôi trường THCS của chúng tôi giờ ra
chơi, em chạy lên bục giảng đầy hồn nhiên: "Con thưa cô, đây là bài dự thi của con cô
sửa cho con lỗi sai chính tả". Cầm trên tay bài dự thi chỉ dài ba trang giấy a4 nhưng
được em viết cẩn thận với kiểu luyện chữ viết đẹp nét thanh nét đậm cũng đủ cho tôi
cảm nhận được lòng kính trọng của em với các thầy cô và tình yêu thơ văn đã như một
ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng cậu học trò nhỏ bé ấy. Cứ như thế, tôi đọc bài
của các em, cũng chỉ sửa cho các em lỗi sai chính tả và tôi cũng đã nói với các em: "Cô
sẽ không sửa các chi tiết bởi cô muốn những gì các em viết là tình cảm thật, là cảm xúc
thật của chính các em". Năm nay là năm thứ tư tôi lại tiếp tục đồng hành cùng cuộc thi
nhưng lại là năm đầu tiên tôi viết một bài dự thi của chính tôi và cũng như các em học
sinh của mình tôi viết đó là một lời tri ân chân thành sâu sắc nhất để gửi tặng tới một
người mẹ thứ hai, một người đồng nghiệp - cô Trần Thị Bích Liên giáo viên ở ngôi
trường THCS Lê Qúy Đôn mà những năm qua tôi đã đang công tác giảng dạy.
Kỉ niệm về cô đối với tôi có rất nhiều, 15 năm tôi tốt nghiệp ra trường được phân công
về giảng dạy tuy chưa thật dài nhưng cô đã là người chỉ bảo, dạy dỗ ân cần và truyền
đạt lại cho tôi những kiến thức, kinh nghiệm quý báu trong nghề. Tôi không quên được
ngày đầu tiên khi tôi cầm giấy quyết định tới trường nộp để bắt đầu cho một hành trình
dài cả cuộc đời tôi. Cũng chính ngày đầu tiên hôm ấy, tôi đã được gặp cô một người
phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp với nụ cười luôn rạng rỡ trên môi nhưng rất mạnh mẽ quyết
đoán để cho tới tận ngày hôm nay tôi vẫn luôn nói với các anh chị đồng nghiệp của
mình: "Em yêu lắm nụ cười của cô, em thích nhất mỗi khi cô cười bởi nụ cười ấy đầy
ấm áp và yêu thương". Những ngày mới ra trường bao bỡ ngỡ với công việc giảng dạy
và chủ nhiệm dù những điều đó tôi cũng đã được học qua các đợt kiến tập, thực tập tại
trường Cao đẳng sư phạm. Để giúp tôi nhanh chóng hòa nhập cùng môi trường mới cô
đã dự giờ góp ý cho tôi những phương pháp và một số nội dung bài dạy. Tôi càng cảm
phục cô hơn bởi một giáo viên dạy môn Sinh Học nhưng lại có những hiểu biết về cả
các môn xã hội của chúng tôi. Tôi thấy tôi như trưởng thành lên nhiều hơn với những
góp ý ấy có của cô. Nghề dạy học sẽ trở nên vui hơn khi làm công tác chủ nhiệm, dù
công việc chủ nhiệm đôi khi có nhiều vất vả và khó khăn. Thế nhưng có không ít lần tôi
đã khóc như một đứa trẻ vì lớp chủ nhiệm của mình khi bị cô phê bình, nhắc nhở. Sau
này tôi càng thấm thía những lần cô góp ý rồi có cả những lần cô mắng chửi ấy cũng
chẳng qua là muốn tôi nên người, muốn tôi làm tốt được công tác kiêm nhiệm mà thôi.
Tôi vốn sinh ra và lớn lên trong gia đình công nhân viên chức tuy nghèo khó nhưng tôi
luôn được bao bọc bởi những yêu thương của bố mẹ do đó đôi khi tôi hay nản lòng
trước những khó khăn. Có những việc trường lớp nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng khi
nhìn thấy và chứng kiến những đam mê , nghị lực, lòng say mê nghề của cô khiến cho
tôi càng thêm cố gắng. Năm học 2016-2017, tôi tham gia Hội thi giáo viên dạy giỏi môn
Lịch Sử cấp Tỉnh, trước đó tôi cũng đã từng tham gia những lần hội giảng môn Văn và
môn Sử cấp huyện. Các lần hội giảng huyện nhà tôi lại gần trường thi vì vậy việc đi lại
chuẩn bị cho những tiết dạy không thật nhiều vất vả. Tham dự cấp tỉnh tôi phải ra
Thành phố để dự thi trước ngày thi một ngày, xa gia đình, đi lại xa xôi những giây phút
ngồi ôn lí thuyết rồi xem giáo án bài dạy đã có lúc tôi nghĩ hay mình bỏ cuộc. Nhưng tôi
lại nhớ tới câu nói của cô: "Hội giảng là dịp để cháu học tập kinh nghiệm, phương pháp
và cháu sẽ trưởng thành lên rất nhiều sau lần hội giảng Tỉnh. Cô cũng đã đi hội giảng
Tỉnh và cô thấy việc cháu phải làm lúc này là cố gắng chuẩn bị cho mình một bài dạy
thật tốt vượt qua được mọi khó khăn là cháu đã biết vượt lên chính mình". Rồi cô lại
đưa ra cả những tấm gương giáo viên trường tôi đã từng vượt qua bao khó khăn và đã
có những giờ hội giảng Tỉnh thành công như chị cô Tuấn, chị Oanh, anh Tiệp, chị
Nga… để động viên tôi. Thế rồi ngày tôi dạy cũng đã đến, đó là một buổi sáng mùa
đông đầy giá rét trời vừa mưa lại vừa lạnh ,tiết dậy của tôi là tiết thứ nhất. Dù đã chuẩn
bị cho mình những tâm thế bình tĩnh nhưng một phần do thời tiết nên tôi thấy mình như
run hơn nhiều. Tôi run vì rét và run vì bài dạy sắp tới của mình. Trời mùa đông nên dù
đã gần 6h sáng nhưng trời vẫn còn tối vậy mà cô đã cùng với một số giáo viên trong
trường cô Tuấn, chị Nga , chị Vân, em Ngọc, em Thủy đã có mặt tại trường thi THCS
Hàn Thuyên thành phố Nam Định để cổ vũ tinh thần giờ dạy của tôi. Một chiếc khăn
quàng cổ, ba chiếc áo khoác ấm đã được cô và mọi người mang ra cho tôi mặc. Tôi
cũng biết để ra sớm như này mọi người đã đi từ 5h sáng để kịp ra chuẩn bị thêm cho
tôi. Cô không quên dặn chị Nga giáo viên đi cùng cô dán cho tôi miếng dán giữ nhiệt để
giữ ấm cho cơ thể và trang điểm một chút thật nhẹ nhàng thôi để lấy tự tin cho bài dạy
của mình. Ba năm trôi qua, mỗi dịp có hội giảng là những kí ức ấy lại ùa về trong tôi
như mới vừa diễn ra ngày hôm qua. Khó khăn của năm tháng ấy càng khiến tôi càng
chân quý hơn những thành quả lao động mà mình đã tạo dựng nên ngày hôm nay.Tôi
luôn nhớ buổi sáng mùa đông mưa rét ấy và cũng là một bài học để tôi dạy cho học trò
mình trong cuộc sống nghị lực phấn đấu trước khó khăn là một điều cần mà các em cần phải học tập.
Có những việc làm, những câu nói của cô tuy không phải là kiến thức từ trong sách
giáo khoa, qua các trang giáo án trên lớp nhưng nó lại là những bài học thật ý nghĩa và
sâu sắc mà tôi đã được học từ cô. Năm 2017 là một mùa hè với cái nắng oi ả, lần thứ
hai trường chúng tôi đã tổ chức chuyến đi từ thiện giúp đỡ người dân và học trò vùng
cao nơi địa đầu Tổ Quốc- Hà Giang. Năm học trước đó, nhà trường cùng với một số
thầy giáo đã có chuyến đi từ thiện ở nơi đây. Chuyến đi thành công nhưng khi trở về
trường thầy chủ Tịch công đoàn còn nói thêm "Trên đó họ vẫn khó khăn và nghèo đói
lắm". Vậy là thêm một lần nữa trực tiếp cô và Ban giám hiệu nhà trường tiếp tục đứng
lên vận động các Doanh nghiệp, các nhà hảo tâm tài trợ cho chuyến đi từ thiện thứ hai
của trường tôi quay trở lại nơi khó khăn ấy. Giáo viên chúng tôi, thì kêu gọi phụ huynh,
học sinh trong lớp mình ủng hộ. Dẫu vẫn biết quê tôi không phải là thành phố phồn vinh
đô thị mà là vùng quê nghèo chiêm trũng, người dân quê tôi cũng còn nhiều khó khăn
ngay cả học sinh trường tôi dạy cũng vẫn còn nhiều em có những hoàn cảnh đặc biệt
khó khăn vì vậy dù nhiều hay ít thì những gì chúng tôi giúp đỡ người dân và học sinh
vùng cao chính là những san sẻ để trao những yêu thương, kết nối tinh thần đoàn kết,
lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều, là những đạo lí truyền thống quý báu
của dân tộc. Chuyến đi thứ hai ấy, được tổ chức vào dịp nghỉ hè tôi cũng may mắn
được tham ra cùng đoàn đi từ thiện ấy của nhà trường. Ba ngày cho chuyến đi lên tới
tận cột cờ Lũng Cũ tôi thêm thương hơn những con người những em học sinh nơi đây.
Đường dốc đổ đèo vách dựng cheo leo có những cung đường đi ngay cả lái xe cũng
không quen đường lên dốc nên chúng tôi phải đi bộ một đoạn khá dài. Đêm đầu tiên
trời Hà Giang đổ mưa - Mưa rừng bão biển, thật không sai. Buổi sáng hôm sau chúng
tôi lại lên đường , đường đi hai bên có những đoạn bị sạt lở núi do trận mưa lớn đêm
qua, đã có lúc ngồi trên xe trong tôi xuất hiện ý nghĩ "Nếu đang đi mà xe gặp đúng lúc
núi đang sạt lở thì sẽ ra sao?” Nhưng rồi nhìn những em bé, những người dân đang gùi
trên lưng họ những hàng hóa suy nghĩ bi quan ấy lại mất luôn trong ý nghĩ của tôi. Đất
Hà Giang những ngày hè thời tiết vẫn luôn khá mát mẻ sau cơn mưa rừng như có thêm
một chút se lạnh một chút ấm áp như những ngày trời mới bắt đầu chớm đông. Xe của
chúng tôi cũng đã an toàn cập bến ngôi trường liên cấp của huyện Hoàng Su Phì.
Người dân nơi đây đã có mặt rất đông để chào đón đoàn từ thiện của trường tôi.Những
chiếc chăn lông cừu, những chiếc chăn sông Hồng, những thùng mì tôm, những xúc
giấy viết trắng tinh còn thơm mùi giấy mới, rồi cả những suất học bổng bằng tiền mặt
hỗ trợ thêm để mua sách vở, mua tài liệu, dụng cụ học tập đã được cô trao tặng cho
người dân và các em học sinh nơi đây. Tất cả tuy chưa thực sự nhiều nhưng cũng
phần nào làm bớt đi những khó khăn nghèo đói ở nơi đó. Tôi thấy mỗi lần cô trao quà
những cái bắt tay, nụ cười của cô như truyền thêm một sự nồng ấm và hạnh phúc còn
với người dân nơi đây thì sự rụt rè, e ngại và khoảng cách ban đầu của họ với chúng
tôi đã xóa đi.Những ánh mắt các em thơ, những niềm vui người lớn như đang tràn
ngập ở nơi đây và đong đầy những yêu thương hạnh phúc. Và đến hôm nay tôi thật tự
hào từ bài học yêu thương ấy tôi học được của cô, các học trò của tôi cũng đã học và
làm theo. Năm học......, tôi chủ nhiệm lớp 8a2, trong lớp tôi có ba học sinh có hoàn
cảnh khó khăn, em thì phải sống cùng ông bà từ năm bốn tuổi vì bố mẹ li hôn, em thì
bố mất , có em thì bố đang bệnh nặng. Năm đó do Covid-19 nên nhà trường đã không
tổ chức hội trại thu như mọi năm cho các em, nhưng các bậc phụ huynh trong lớp tôi
vẫn quan tâm , chuẩn bị rất chu đáo bánh sinh nhật, hoa quả, nước ngọt để liên hoan
cho các em vào hôm 14. Trước ngày tổ chức, các em có xin phép tôi và các bậc phụ
huynh cho các em được đặt áo đồng phục của riêng lớp chúng tôi đã đồng ý việc đó vì
cũng mong muốn tuy vẫn còn nhiều khó khăn nhưng để khuyến khích động viên các
em trong học tập và để các em được trọn vẹn niềm hạnh phúc trong ngày hội Trăng
rằm. Ngày người bán hàng đem áo đồng phục đến cho lớp, hai em lớp trưởng và lớp
phó trong lớp đã chạy đến bên tôi ghé tai thì thầm: "Cô ơi, chúng em đã tự bảo nhau
mỗi người nộp thêm chút ít tiền nữa để mua áo đồng phục lớp tặng ba bạn Dương,
Quang, Chi đấy cô ạ". Nghe các em nói, nhìn áo các em mặc tôi thực sự xúc động bởi
đây là điều tôi chưa nói để bảo các em phải làm, tôi mới chỉ kể cho các em nghe về
chuyến đi từ thiện Hà Giang năm ấy của tôi cùng Ban giám hiệu nhà trường và đaị diện
Hội cha mẹ học sinh khi ngày đầu tiên tôi vào nhận lớp chủ nhiệm. Chiếc áo đồng phục
màu xanh của các em sẽ là những hy vọng của tôi về các em về một tương lai tươi
sáng cũng giống như cô khi trao những món quà cho người dân vùng cao với hy vọng
về một cuộc sống hạnh phúc ấm áp hơn.
Một mùa Thu mới nữa lại về, sân trường tôi rực rỡ hơn với nhiều sắc hoa. Những giáo
viên chúng tôi lại bận rộn chuẩn bị mọi thứ để đón học sinh mới vào trường , bao nhiêu
năm rồi chúng tôi đã quen với việc làm là lao động vệ sinh lớp học , bổ sung thêm các
chậu hoa, cây cảnh ở khu hành lang lớp mình và những thảm cỏ ba lá, cây hoa phía
sân sau của trường. Những ngày đầu tiên , khi thấy cô trồng những cây hoa và chăm
sóc trong tôi cũng chỉ có ý nghĩ đơn giản đó là cô đang hoàn thiện thêm các công việc
để trường của chúng tôi được công nhận là trường ''Xanh-Sạch -Đẹp" hơn nữa cô lại là
giáo viên dạy sinh thì đó là việc yêu thích của cô với thiên nhiên. Đến sau này tôi mới
hiểu ý nghĩa việc trồng cây hoa, thảm cỏ của cô. Mỗi cây hoa cô trồng cùng những
thảm cỏ ba lá xanh ấy chính là các khóa học sinh mới vào trường và cô luôn tin rằng
những cây hoa, thảm cỏ ấy sẽ vươn lên tỏa hương thơm ngát, xanh mát như chính
những khóa học trò dưới ngôi trường sẽ trưởng thành đi khắp mọi miền đất nước cùng
thời gian. Ở ngôi trường ấy các em học sinh sẽ luôn được chăm sóc bởi tình yêu
thương của mọi giáo viên. Việc trồng cây, trồng hoa, thảm cỏ đã trở thành một phong
trào được mọi giáo viên chúng tôi và học sinh cùng thực hiện.Với học sinh đó cũng là
một cách giáo dục cho các em ý thức kĩ năng sống để các em tự biết chăm sóc bảo vệ
bản thân mình từ đó cũng có ý thức yêu thương mọi người xung quanh.
''Mỗi mùa Xuân sang mẹ tôi lại thêm một tuổi" hết năm học này cô sẽ nghỉ hưu nhưng
trong cô vẫn luôn tràn đầy những yêu thương lòng say mê đối với công việc trường lớp
dường như tất cả chưa bao giờ dừng lại hoặc ngừng nghỉ đúng như những ngày tôi
mới về trường đã được gặp cô. Xin được gửi tặng đến cô ngàn lời kính trọng và yêu
thương của tôi đối với cô- người mẹ hiền thứ hai tuy không sinh ra tôi nhưng đã luôn
yêu quý, dạy bảo tôi và giành cho tôi những tình cảm như chính một người con gái của
mình. Ở cô, tôi đã được học thêm biết bao nhiêu bài học quý báu mà tôi không thể kể
hết nhưng đã được tôi ghi nhớ mãi trong tim mình. Tất cả những bài học ấy đủ để tôi
nhận thức rằng: "Yêu người bao nhiêu càng thêm yêu nghề bấy nhiêu".
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 5 Dẫu biết rằng…
Những viên phấn tròn rồi cũng hóa thành bụi bay đi
Và vết hằn thời gian sẽ rẽ phân hai…màu tóc Nhưng…
điều lớn lao mà Cô giữ được
Là niềm tin lặng lẽ lớn từng ngày
Là ước mơ khiêm nhường như...hạt giống vậy...!
Mái trường – ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại nhưng dấu ấn đáng nhớ nhất trong
cuộc đời mỗi con người. Nhưng ký ức tuổi thanh xuân, kỷ niệm đẹp đẽ và trang hoành
nhất của tuổi học trò lại ùa về cùng ba năm bậc Trung học phổ thông. Ở đó, thầy cô là
cha, là mẹ; bạn bè là anh em gắn bó mật thiết với nhau và cùng tạo nên những kỷ niệm
khó phai mờ. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường chắc chắn ai cũng có ấn
tượng với một thầy, một cô giáo nào đó – những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt
đời, nâng đỡ ta đứng dậy từ những noi tối tăm, họ truyền dạy không chỉ kiến thức mà
còn là cách sống, đạo lí làm người.
Tôi cũng vậy, suốt hơn một chặng đường đã đi qua, cô Bích Hồng – người mẹ thứ hai
đã và đang chắp cánh cho chúng em trên bước đường đời chỉ vỏn vẹn ba năm học.
Thời gian thật vội vã trôi nhanh như thoi đưa đúng không cô? Không dài, nhưng cũng
không quá ngắn, khoảng thời gian đủ để chúng ta gắn kết, yêu thương...Mới ngày nào
em là học sinh lớp 10, được nhà trường phân vào lớp cô chủ nhiệm và trở thành thành
viên của lớp A3, vậy mà hôm nay em đã là học sinh lớp 11 rồi. Ngồi viết lời tri ân với cô
lòng em dâng trào cảm xúc. Em còn nhớ ngày nhận lớp, em được phân vào lớp 10A3.
A3 - một cái tên không mấy thiện cảm với em bởi trong suy nghĩ của em nói riêng và
các bạn trong lớp nói chung, thế mà giờ đây chúng ta đã là một gia đình thật gắn bó
dựng nên một ngôi nhà lớn - A3K31 . Và em biết nhờ cô mà tập thế lớp chúng ta được
đoàn kết và quý trọng nhau hơn rất nhiều. Chúng em thực sự thấy mình thật may mắn
khi được học với cô có được một giáo viên chủ nhiệm tận tình và chu toàn với học trò của mình đến vậy.
Chỉ với một năm thôi nhưng cô trò chúng ta đã có biết bao kỉ niệm thật đáng nhớ cô
nhỉ. Những lúc cô lên lớp muộn giờ, nói chuyện phiếm “buôn dưa lê” một số tiết học,
hay là những buổi tổ chức sinh nhật, phụ nữ Việt Nam,… Nhưng cô ơi! Chúng em biết
rằng cô đưa ra những “phần thưởng” đó chỉ đơn giản với mong muốn chúng em biết
nhận thức , hoàn thiện bản thân mình hơn. Còn chưa đầy hai năm còn lại, chúng em sẽ
bay vào đời với hành trang là những bài học mà cô dạy hay là những lời chỉ bảo tận
tình của cô. Có thể đôi lúc chúng em thật có lỗi, thật lười và nhiều vi phạm nội quy khác
như: không học bài cũ, không chú ý nghe giảng, không chịu nhận khuyết điểm của bản
thân, và những lúc ấy chúng em đâu nhận ra cô buồn đến nhường nào nhưng có một
điều chắc chắn rằng cô vẫn luôn sẵn sàng tha thứ, bỏ qua một số lỗi cho những bồng bột đó.
Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ
bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Riêng cô cũng không phải ngoại lệ, nhưng điều
đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng em
không thể dời khỏi lời giảng dạy của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét
truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng
không quên bỏ vào đó một chút “cái tôi” cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi.
Cô ơi! Em biết lớp có được thành tích xuất sắc trong suốt một năm qua chính là công
lao to lớn của cô. Bởi em biết cô coi lớp là gia đình thứ hai của mình. Cô là chủ gia
đình, là người mẹ tần tảo, dãi nắng dầm mưa còn chúng em là đàn con thơ dại, hiếu
động được cô nuôi dưỡng, chăm sóc, dạy dỗ nên người. Cô không ngại khó, không
ngại khổ mà ngày ngày, tháng tháng luôn ở bên chúng em, chăm chút, nhào nặn chúng
em từ những bước đi, dáng đứng, cho đến lời nói, cách ăn mặc...
Trong cảm nhận của riêng em, cô là người rất khác. Cô khác rất nhiều so với các thầy
cô giáo khác ở trong trường. Vì lý do mỗi ngày lên lớp thì cô không ăn mặc cầu kì, cũng
không tô son, điểm phấn nhưng em vẫn thấy cô đẹp, vẫn tươi vui. Cô đẹp với một vẻ
giản dị mà thanh cao của người phụ nữ Việt Nam. Trong những buổi lao động vất vả,
mệt nhọc, nóng bức nhưng cô vẫn đứng một chỗ chỉ tay cho chúng em. Điều đó không
có nghĩa là cô ngại khổ, ngại bẩn mà mục đích ở đây là tạo sự tự giác, siêng năng, chịu
khó đối với chúng em. Những lúc đó thì chúng em phải cảm ơn cô vì đã làm được điều đó thật tốt.
Hơn một năm qua được học cô chủ nhiệm là một may mắn đối với em nói riêng và các
bạn trong lớp nói chung bởi cô không chỉ trang bị cho chúng em tri thức mà cô còn dạy
cho chúng em cách làm người, cách nhìn nhận cuộc sống. Cô luôn hướng chúng em
đến những điều hay lẽ phải. Cô nói: “Muốn có một tập thể vững chắc thì phải biết đoàn
kết, biết yêu thương đùm bọc, chia sẻ cho nhau khi người khác khó khăn, hoạn nạn…”
Những điều cô dạy khiến chúng em không chỉ lớn về thể xác mà còn phong phú về tâm
hồn. Và những điều cô đã dạy đó em sẽ mãi khắc ghi, đồng thời coi đó là hành trang để
em vững bước vào đời.
Em biết trong khoảng thời gian qua, nhiều lúc cô cũng buồn vì chúng em lắm. Bởi có
lúc chúng em còn chểnh mảng trong học tập, có bạn còn chưa chấp hành luật an toàn
giao thông, có bạn còn vắng học không phép, bỏ giờ, vi phạm nội quy quy định của Nhà trường...
Em kính mong cô hãy quan tâm đến lớp như hơn một năm qua cô đã quan tâm để
chúng em có chỗ dựa vững chắc, để chúng em tự tin vững bước vào đời. Và em mạn
phép thay mặt các bạn trong lớp xin hứa với cô sẽ hết mình nỗ lực phấn đấu để đạt
được thành tích tốt trong học tập và rèn luyện. Cảm ơn cô đã tận tụy hết mình vì chúng
em. Cảm ơn cô đã cho chúng em những khoảng thời gian thật tuyệt vời. Cảm ơn cô vì
đã là người mẹ thứ hai của 39 đứa con thơ dại A3K31, là người gieo trong chúng em
những ước mơ hoài bão bởi “một cây lớn khỏi đầu từ cái mầm nhỏ, cuộc đời mỗi con
người không có thầy cô thì không thể trưởng thành”.
Cô Bích Hồng yêu quý! Khi em ngồi viết những lời tri ân này với cô cũng là lúc Kỷ niệm
63 năm ngày Quốc tế Hiến chương các nhà giáo (20/11/1958 –20/11/2021) đang đến
gần. Vậy nhân ngày Nhà giáo Việt Nam năm nay em xin được gửi đến cô những lời tri
ân tốt đẹp, thân thương nhất. Em kính chúc cô luôn mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc bên
gia đình và bên chúng em. Chúc cô mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Chúc cô có
nhiều lứa học trò chăm ngoan, học giỏi. Qua lời tri ân này em xin gửi đến cô lời cảm ơn
chân thành nhất, cảm ơn cô đã quan tâm, giúp đỡ, dìu dắt chúng em nên người; cảm
ơn cô đã đem đến cho chúng em những hồi ức đẹp nhất của tuổi học trò dù mới chỉ là
hơn một Và từ đó, em cũng thay mặt cả lớp xin được cảm ơn các thấy cô giáo bộ môn
giảng dạy ở lớp 11A3 đã đồng hành cùng chúng em, đã đồng cam cộng khổ vì chúng
em trong suốt hơn một năm qua. Vậy nhân ngày lễ tết cổ truyền của thầy cô em cũng
xin gửi đến thầy cô những lời tri ân tốt đẹp nhất. Em chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe,
hạnh phúc và thành công trên con đường mình đã chọn.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 6
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá
của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và
lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình
tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ
khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những
người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có
những người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã
chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự
thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng
những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được
khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình
để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai
phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò
đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình,
“người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được
rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải,
“người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa
to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến
bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy
đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản
khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua
ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn
lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát
khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.
Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu
thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng
lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu
thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có
đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện
thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh
động để dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh. Nếu như không có lòng yêu
thương dành cho học sinh của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được
không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim
yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình
yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những
sinh linh bé nhỏ vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau
những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi
nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức
khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải
chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những
bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những
người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và
mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt
liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những
người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô
cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn
mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không
phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã
coi như một phần của cuộc đời mình.
Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy
người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý
biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh
trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai
tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình
trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu
nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình - những đứa
con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 7
“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm. Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng
thầy cô, bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn. Để rồi mai chia xa, lòng chợt
dâng niềm thiết tha Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa….”
Thời gian trôi qua thật nhanh mà chúng ta không hề hay biết. Mỗi người đều trải qua
thời học sinh với biết bao kỉ niệm buồn vui. Mỗi khi câu hát vang lên, trong lòng tôi lại
dâng trào những cảm xúc về mái trường cấp III thân yêu của mình. Mái trường là ngôi
nhà thứ hai, là nơi gắn bó với những người thầy, người cô và bạn bè thân thiết trong
thời gian dài. Nơi ấy là nơi chất chứa bao kỉ niệm tươi đẹp khó quên cùng hoài bão ước
mơ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường của mỗi người. Cũng nơi ấy cho tôi biết bao kỉ
niệm đẹp về những người thầy, người cô của mình. Mái trường gắn bó, dạy dỗ tôi nên
người và cũng cho tôi bao bài học. Nhất là đã mái trường với cô chủ nhiệm lớp 11 đã
cho tôi bao cảm xúc thân thương và tình yêu quý không sao kể hết, tôi rất trân trọng và
biết ơn cô giáo của tôi.
Năm lớp 10 sau khi thi lên cấp III bản thân tôi vì bố mẹ muốn theo khối A nên đã đăng
ký học. Tuy nhiên do nền tảng khối A không có, bản thân mải chơi nên kết quả học tập
của tôi rất kém, thi thường xuyên ở top cuối của lớp và tôi cũng chán nản. Bản thân tôi
khi ấy là những suy nghĩ nông nổi, những lần ngã gục vì mệt mỏi và chán nản với chính
bản thân mình. Lên lớp 11 tôi đã tự xin chuyển khối C mà không hỏi bố mẹ. Khi bố mẹ
biết đã mắng tôi rất nhiều và cũng không hài lòng. Cũng may mắn khi chuyển khối bản
thân tôi đã được gặp cô Thanh – giáo viên chủ nhiệm mới. Nhờ có cô, chính những lời
nhắc nhở, dạy bảo, động viên của cô đã làm nên một cô học trò chín chắn biết suy nghĩ
hơn của hôm nay. Cô là người đã dạy dỗ tôi nên người, cho tôi những bài học quý giá
và dạy tôi bao điều hay lẽ phải. Cô cũng định hướng và cho tôi biết bao điều quý báu
không chỉ sách vở mà cả thực tế.
Cô là người với ngoại hình không quá bắt mắt, hơi mũm mĩm và không được cao cho
lắm. Nhưng giọng của cô rất hay, ấm và có sức thuyết phục. Tóc dài đen được cô buộc
gọn gàng khi hè và thả xõa khi đông đến. Cô mặc trang phục đến lớp rất lịch sự, hòa
nhã chứ không hề diêm dúa hay cẩu thả. Cô là người mẹ, là người chị, là người bạn
đồng hành với cả lớp, với tôi trong suốt thời gian học Phổ thông trung học tại mái
trường Yên Lạc. Có biết bao kỉ niệm mà chắc đi hết đời tôi cũng chẳng thể nào quên được.
Khi bước vào lớp 11, bản thân tôi vẫn mù mờ, chẳng biết học ra sao và làm gì, thậm
chí chưa bao giờ nghĩ sẽ đạt kết quả tốt trong kỳ thi đại học sau này. Lúc ấy chỉ nghĩ
đơn giản không học được khối A thì theo ban C thử sức vậy. Thế nhưng cô Thanh đã
truyền lửa, truyền nhiệt huyết để bản thân đạt được thật nhiều thành tích trong năm học
này. Cuộc đời mỗi người gặp được người thầy, người cô tâm huyết dẫn lối là sự may
mắn và đáng quý. Sự trưởng thành cũng đi qua từ trải nhiệm của những ngày tháng
học sinh. Và cô giáo chính là người lái đò thầm lặng, những người tận tụy hết lòng với
nghề, với học trò của mình, người mang đến nguồn tri thức như ngọn hải đăng sáng soi
dẫn lối từng bước đường tôi đi. Giống như những câu thơ tôi đã từng nghe ở đâu đó:
“Một đời người một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ
Qua sông phải lụy đò
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa”
Trong suy nghĩ của nhiều người và của bố mẹ tôi và cả chính tôi thì học khối C là học
thuộc, là học vẹt và giành cho những người học chưa tốt. Thế nhưng khi được gặp cô,
học theo các học của cô, bản thân tôi đã thay đổi tư duy. Học khối nào cũng quan trọng
và học khối C cũng rất sáng tạo và giành cho những người thông minh. Cô có phương
pháp giảng rất riêng và chẳng giống ai. Cô dạy Địa lý và học địa với cô không hề khô
khan. Cô dạy chúng tôi cách ghi nhớ sao cho lâu, cho sâu và cách tư duy vấn đề sao
cho hiệu quả. Không phải học cô đọc đâu trò chép ấy, cô dạy chúng tôi có ý kiến cá
nhân, được tranh luận các vấn đề và giải pháp giải quyết. Mỗi buổi học của cô thời gian
thấm thoắt thoi đưa, cứ chớp mắt cái đã hết buổi học. Mỗi buổi học là sự hào hứng, vui
vẻ và hiệu quả. Từ một không biết gì về địa mà nhờ cô tôi hiểu ra vấn đề, biết cách tư
duy và học sao hiệu quả.
Cô là người đưa ra mục tiêu, đưa ra sự trải nhiệm và dám cho bản thân tôi cơ hội.
Chính cô cho tôi theo học đội tuyển với cô, cho tôi được thử sức và thi vượt cấp địa 12
cùng các anh chị lớp trên. Dù kết quả giải thưởng mang về đạt Khuyến khích Tỉnh
nhưng cũng là sự trải nhiệm vô cùng quý báu của tôi với môn học mới. Cô cũng là
người giúp đỡ tôi chứng minh với bố mẹ, bản thân tôi học khối C và mang lại tự hào
cho gia đình với rất nhiều giải thưởng của lớp, của trường và tỉnh. Thi khảo sát mỗi kỳ
thì tôi luôn đạt kết quả trong top đầu của lớp và nhiều lần vô địch. Không chỉ vậy, các
môn học của tôi đều đạt kết quả tốt và đứng thứ nhất trong lớp. Khi thi học sinh giỏi
Tỉnh khối 11 cũng may mắn đạt giải 3…. Dù không nói ra nhưng sự cảm động biết ơn
của thôi với cô là vô cùng lớn lao. “Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu
rơi, nhưng ngàn năm, làm sao em đến hết công ơn người thầy!”
Những năm tháng học trò may mắn được gặp gỡ và theo học cô đã cho tôi hành trang
sẵn sàng bước vào đời. Cô không chỉ là người cô, người mẹ mà còn là người bạn để
tôi gửi gắm tâm sự. Mỗi khi buồn vui hoặc gặp những chuyện không biết giải quyết sao
trong gia đình, cuộc sống và bạn bè tôi thường tâm sự với cô. Cô lắng nghe, đưa ra lời
khuyên và chỉ dạy tôi điều hay, điều phải. Cô không hề trách mắng mà chỉ khuyên nhủ
nhẹ nhàng và thật tình giúp tôi hiểu ra, lựa chọn và xử lý sao cho đúng đắn nhất.
Bản thân và cô có rất nhiều kỉ niệm quý báu mà suốt cuộc đời này sẽ theo tôi và là
những kỉ niệm đẹp của đời học sinh. Là một đứa không khéo miệng, bản thân tôi không
sao nói cho hết những gì trong lòng mình tình cảm giành cho cô. Cảm ơn cô đã cho em
tất cả, đó là niềm tin, là sự chân thành, và nghị lực vươn lên trong đường dẫn đến ngày
mai. Cám ơn cô – lời cảm ơn đó em chưa bao giờ nói, em sẽ sống có trách nhiệm với
tình thương, ân cần, và lòng vị tha cô đã dành cho chúng em. Tương lai mai này dù có
đi đến đâu, có trưởng thành và làm công việc nào đi chăng nữa thì tình cảm giành cho
cô, cho mái trường Yên Lạc là không bao giờ thay đổi. Thanh xuân của tôi gắn liền với
mái trường, với cô và biết bao bạn bè. Dù thời gian có trôi đi, phủ bụi và xóa nhòa tất
cả thì tình cảm của tôi dành cho mái trường, cho cô chủ nhiệm của mình tại đây vẫn
luôn đong đầy và vẹn nguyên không gì thay thế được.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 8
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến
nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một
người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ
rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất
thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc
nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy.
Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng
bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường
lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên
răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy
tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran.
Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em.
Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những
bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ
nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận.
Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí
dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai
cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo:
“Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!” Ngoài việc dạy
kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu
dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu
thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật
giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô
là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 9
“Khi thầy viết bảng Bụi phấn rơi rơi Có hạt bụi nào
Rơi trên bục giảng Có hạt bụi nào
Vương trên tóc thầy…” (Bụi phấn)
Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ những kí ức về tuổi học trò là đáng nhớ nhất. Và đối
với tôi, những năm tháng được gắn bó với mái trường cấp 2 (tên trường) thật sự đẹp đẽ.
Tôi còn nhớ như in kỷ niệm về ngày đầu tiên khai trường đầy bỡ ngỡ của một học sinh
lớp 6. Trong bộ trang phục đã được mẹ giặt sạch sẽ. Tôi đeo chiếc cặp mới và đạp xe
tới trường. Chiếc xe đạp là phần thưởng mà bố hứa sẽ tặng tôi nếu thi đỗ. Đúng 7 giờ,
tôi cùng với Hoa - cô bạn thân từ thuở còn là học sinh cấp một, đạp xe đến trường. Khi
đến nơi, tôi cảm thấy thật bồi hồi. Tôi thầm nghĩ đây sẽ là ngôi trường mà mình gắn bó
suốt những năm tháng học cấp 2.
Ngôi trường vào ngày khai giảng hôm đó đối với tôi thật khác lạ. Sân trường được quét
dọn sạch sẽ và được phủ đầy các hàng ghế dành cho học sinh. Phía trên sân khấu,
dòng chữ: “Lễ khai giảng năm học .........” được in chính giữa tấm băng rôn trông vô
cùng nổi bật. Nhiều học sinh đã nhanh chóng ổn định vào chỗ ngồi.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Một hồi trống giòn giã
vang lên. Chúng tôi bắt đầu lễ diễu hành. Không khí tưng bừng, rộn rã. Khi đi qua sân
khấu, tôi có cảm giác như các thầy cô đang nhìn chúng tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy
thật hồi hộp. Sau khi buổi lễ diễu hành kết thúc, cả trường ổn định để tiến hành nghi
thức chào cờ vô cùng nghiêm trang. Lần lượt là những lời phát biểu của thầy hiệu
trưởng, các tiết mục văn nghệ diễn ra. Đặc biệt, tôi vô cùng vinh dự khi được đại diện
cho toàn thể học sinh khối lớp 6 lên phát biểu cảm nghĩ. Lúc mới bước lên sân khấu, tôi
cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí còn không dám nhìn xuống dưới sân trường. Đây
là lần đầu tiên tôi đứng trước nhiều người như vậy. Thật may mắn, tôi nhanh chóng lấy
lại được bình tĩnh. Bài phát biểu cũng diễn ra vô cùng trôi chảy. Sau lời phát biểu của
mình, tôi đã nhận được tiếng vỗ tay của toàn trường. Kỉ niệm về buổi khai trường đầu
tiên của năm học cấp 2 đã để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Mà sau này, dù có
trải qua nhiều lễ khai giảng nhưng tôi vẫn nhớ về ngày hôm đó như một kí ức quan
trọng của tuổi học trò.
Suốt những ngày tháng sau này, tôi đã trải qua thật nhiều kỉ niệm bên mái trường thân
yêu. Đó là những giờ học tập miệt mài trên lớp học. Lời thầy cô giảng vẫn còn vọng lại
trong ký ức. Những công thức toán học, những tác phẩm văn học, những sự kiện lịch
sử, những môn thể thao… mà chúng tôi đã học được đều nhờ có sự dạy dỗ tận tình
của thầy cô. Nhưng không chỉ là bài học về kiến thức mà còn là những bài học làm
người. Tôi vẫn nhớ đến hình ảnh cô giáo chủ nhiệm - người đã truyền ngọn lửa nhiệt
huyết để chúng tôi nỗ lực học tập. Khuôn mặt nghiêm khắc và giọng nói trầm ấm. Lời
động viên của cô đã khiến những học trò cuối như chúng tôi lúc đó có thêm sức mạnh
vượt qua kì thi chuyển cấp quan trọng. Đó còn là những giờ giải lao cùng bạn bè vui
chơi. Lớp học của tôi đã trở thành một tập thể đoàn kết vững mạnh. Những người bạn
thân thiết đã gắn bó cùng nhau suốt bốn năm liền với thật nhiều kỉ niệm, vui có buồn
có, nhưng không thể nào ghi nhớ hết. Tôi nghĩ rằng, trong tương lai, dù chúng tôi có
phải xa cách nhau, thì vẫn nhớ đến nhau với những điều tốt đẹp nhất…
Có thể nói rằng, những năm tháng dưới mái trường cấp 2 đã trôi qua thật ý nghĩa. Tôi
sẽ luôn ghi nhớ trong tim những kỉ niệm đẹp đẽ bên bạn bè, thầy cô và mái trường thân yêu này.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 10
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều sẽ luôn ghi nhớ về những kỉ niệm của tuổi học trò.
Đối với tôi, một trong những kỉ niệm sâu sắc và đáng nhớ nhất chính là về buổi đầu tiên
bước chân vào mái trường Trung học cơ sở.
Sau biết bao ngày tháng miệt mài nỗ lực học tập để có thể hoàn thành tốt trong kì thi
chuyển cấp. Tôi đã đạt được mong ước của mình là có thể đặt chân vào ngôi trường
cấp 3 - một ngôi trường chuyên của huyện mà tôi hằng mơ ước. Ngày hôm nay, tôi đến
trường nhận lớp trong sự háo hức và hồi hộp của một học sinh cấp 3. Với sự thay đổi
này, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn một bậc vậy.
Trong bộ đồng phục của trường (tên trường).Tôi đeo chiếc cặp mới và đạp xe tới
trường. Hằng - người bạn thân từ hồi cấp 2 đã đến rủ tôi từ khi nào. Trường mới cách
nhà chúng tôi mười lăm phút đạp xe. Khi đến nơi, cả hai đứa đều không mấy ngỡ
ngàng trước sự rộng lớn và khang trang của ngôi trường, vì chúng tôi đã đến đây vào kỳ thi trước đó.
Sau khi cất xe vào nhà xe theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ. Chúng tôi nhanh chóng
tiến về phía sân trường, lúc này đã đầy những bạn học sinh. Tôi thầm nghĩ rằng những
gương mặt này rồi sẽ có những ai trở thành bạn bè của mình. Chúng tôi nghe theo sự
phân công của cô tổng phụ trách và xếp thành các hàng dọc. Vì hôm nay là buổi tập
trung riêng của khối lớp mười nên cô tổng phụ trách giới thiệu đôi nét về trường học và
phổ biến về nội quy của trường lớp để chúng tôi nắm rõ. Sau đó, cô yêu cầu tất cả
chúng tôi theo dõi danh sách lớp học và phòng học được dán ở bảng tin. Tôi nhanh
chóng tìm tên mình và lớp học. Thật may mắn là chúng tôi lại tiếp tục học cùng một lớp
do danh sách được nhà trường chia theo địa phương mà học sinh ở.
Cả hai háo hức cùng nhau lên lớp thì đã thấy có rất nhiều bạn học sinh ở trong lớp. Tôi
đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh lớp học. Bàn học, bảng đen… đều vẫn còn rất khang
trang. Chúng tôi vui vẻ bắt chuyện với các bạn trong lớp. Một lát sau, cô giáo chủ nhiệm
của lớp tôi bước vào lớp. Theo như lời cô giáo giới thiệu thì cô tên là Thủy và phụ trách
dạy môn Văn. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là trông cô rất xinh đẹp và khá dịu dàng.
Giọng nói của cô vô cùng ấm áp.
Sau đó, cô yêu cầu chúng tôi giới thiệu đôi nét về bản thân. Buổi làm quen diễn ra thật
sôi nổi và vui vẻ. Cuối buổi, cô Thủy dặn dò cả lớp về ngày lễ khai giảng và buổi học
đầu tiên. Trong ấn tượng của mình, cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi vô cùng nhiệt tình
nhưng cũng rất nghiêm khắc. Khi về nhà, tôi đã hy vọng rằng những năm tháng học tập
dưới mái trường này sẽ trôi qua thật ý nghĩa.
Ấn tượng sâu sắc về buổi đầu tiên đặt chân đến ngôi trường cấp 3 đã in đậm trong tâm
trí tôi. Nó giống như là một kỉ niệm đẹp đẽ mở ra một bước ngoặt cho những năm
tháng dưới mái trường cấp ba thân yêu mà tôi đang gắn bó.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 11
"Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân
trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu
đếm hết lá mà thu bay. Nhưng ngàn năm, là sao em đếm hết công ơn người thầy".
Cô ơi! Vậy là sắp một năm trôi qua rồi cô nhỉ? Chẳng biết giờ cô có còn nhớ em không?
Nhưng còn em vẫn nhớ về cô. Hôm nay giữa những bộn bề của công việc, những bon
chen của cuộc sống em đã để tâm hôn mình lặng, để khi nghe về bài hát "Người thầy"
em nhớ về cô và các bạn. Em còn nhớ lúc em tập hát cho cô và các bạn nghe để thi
văn nghệ. Sao giờ nghe lại em lại có nhiều cảm xúc đến thế? Cô ơi khi còn ngồi trên
ghế giảng đường vẫn còn được nghe tiếng cô, được nghe bạn bè góp ý chân thành.
Những lúc em không hiểu bài em vẫn được cô tận tình giảng giải. Nhưng giờ em đã ra
trường đi làm và kiếm sống. Cuộc sống không đơn giản như những câu thơ, cũng
không đẹp như giấc mơ màu hồng cô nhỉ? Mà đó là bon chen xô đẩy, và là những ghen
tị. Cô ơi em muốn được quay về khoảng thời gian của một năm về trước. Em muốn mỗi
lúc buồn hay là thất vọng vì điều gì đó, em lại gặp ánh mắt của của cô, nụ cười của cô,
tất cả như một ngôn từ biết nói. Khi nhìn vào mắt cô, nhìn thấy nụ cười ấy, em luôn có
niềm tin, và sức mạnh để đi tiếp cô à.
Em chúc cô luôn luôn giàu nhiệt huyết để truyền ngọn lửa sống tới các thế hệ mai sau.
Chúc cho nụ cười rạng rỡ của cô luôn đẹp, để truyền cho các em niềm tin và sự lạc
quan. Em chúc ánh mắt của cô mãi sáng để nói với các em rằng: “Cuộc sống chẳng có
gì là khó khăn nếu như ta vẫn còn niềm tin và biết cố gắng”. Em chúc cho đôi chân của
cô luôn mạnh khỏe và chắc chắn để cô có thể đi cùng các thế hệ đến mãi mai sau. Và
đôi tay của cô nữa, em chúc đôi tay ấy mãi dẻo dai để chèo lái con đò, đưa các bạn sau
này đến chân lý của cuộc sống. Và cô ơi em chúc cô có đủ sức khỏe và khéo léo, giỏi
giang để vừa là người phụ giỏi ngoài xã hội, vừa là người mẹ, người vợ đảm trong gia đình cô nhé.
Cuối cùng em xin chúc cho tất cả các thầy các cô trên mọi miền của tổ quốc sức khỏe
thật nhiều, niềm vui thật lớn, và càng ngày càng có nhiều cống hiến cho nền giáo dục nước nhà lớn mạnh.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 12
“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm.
Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô, bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn.
Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha
Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa....”
Mỗi khi câu hát đó vang lên, trong lòng mỗi người đều dâng trào những cảm xúc về mái
trường thân yêu nơi có những người thầy, người cô và bạn bè của chúng ta. Nơi mái
trường mến yêu, chất chứa bao kỉ niệm tươi đẹp khó quên cùng hoài bão ước mơ lúc
còn ngồi trên ghế nhà trường. Đối với em, là một học sinh lớp 9, là năm cuối cùng còn
lưu lại nơi ngôi trường cấp hai này có lẽ là quãng thời gian tươi đẹp, bui nhất từ trước
tới nay mà em có. Dù còn bao tiếc nuối, dù còn bao việc chưa kịp thực hiện đã phải
chia xa nhưng những kỉ niệm với nơi đây sẽ mãi khắc ghi trong lòng mỗi học sinh như
chúng em. Dưới mái trường THCS .........thân yêu này, em đã lớn lên trong tình yêu
thương, đoàn kết của thầy cô, bạn bè, học được bao điều mới mẻ, chắc chắn rằng
chúng sẽ là hành trang giúp em vững chắc vào đời.
Mỗi ngày đến trường đối với tôi thật sự là niềm vui, niềm hạnh phúc. Sáng sớm đứng
trước cổng trường với dòng chữ trên biển “Trường THCS ..........” thật sự đẹp, là động
lực vô cùng to lớn giúp chúng em học hành tốt hơn. Vào nơi sân trường rộng lớn, nhìn
thấy bác bảo vệ hiền hậu đang dắt vài chiếc xe đạp chậm rãi khiến lòng tôi như cảm
thấy vững trãi hơn, ấm áp hơn. Chắc hẳn nhắc đến bác bảo vệ, chúng ta không thể
quên được những tiếng trống trường rộn rã mỗi giờ tan trường nhỉ.
Có thể nói nơi tôi đang học tập trong trí tưởng tượng của tôi như một ngôi nhà thứ hai
của tôi vậy. Nơi đây tôi thực sự gắn bó với một tình cảm vô cùng đặc biệt mà chắc hẳn
chỉ tôi mới có thể cảm nhận được. Đây là một môi trường tốt để chúng tôi có thể thỏa
sức học tập, kết bạn, tìm tòi, khám phá.... chúng tôi nhận được sự dạy dỗ, quan tâm
chu đáo của mỗi thầy cô, mỗi thầy cô một cách dạy khác nhau nhưng ở họ luôn có
chung một tình yêu thương dành cho học trò của mình. Những bài giảng luôn tràn đầy
nhiệt huyết, ẩn chứa trong đó là đam mê, là yêu thương với từng bài giảng. Vì vậy
chúng tôi luôn cảm thấy thú vị, đầy hứng khí khi được tiếp thu những kiến thức quý giá
này. Ngoài tập trung chú trọng vào việc học, trường em còn tạo nhiều sân chơi bổ ích
để học sinh có thể thể hiện tài năng ẩn náu của mình. Tôi vô cùng tự hào về học sinh
trường tôi ngoài bề dày về thành tích học tập mà còn tham gia các hoạt động ngoại khóa vô cùng sôi nổi.
Nhắc lại tập thể lớp tôi, lòng tôi lại như nở rộ hoa. Nhớ những ngày đầu, hầu như ai
cũng nhút nhát, còn không dám nói chuyện. Đấy cũng chính là khoảng thời gian khó
khăn nhất. Chưa quen bạn mới, trường mới, chưa tiếp xúc nhiều với phương pháp giáo
dục từ một ngôi trường điểm, chúng tôi vô cùng lo sợ, hoang mang! Đấy vậy mà nhờ
sự giúp đỡ nhiệt tình của cô Lương – giáo viên chủ nhiệm cũ của lớp chúng tôi, chúng
tôi đã vượt qua quãng thời gian ấy một cách nhanh chóng. Sau bao năm như một gia
đình luôn chia sẻ với nhau mọi điều thì ngày này cũng tới, cô chủ nhiệm chúng tôi phải
nghỉ hưu giữa chừng, trao con thuyền A2 này cho cô Hoà chèo lái đến bờ cũng như
bao cô giáo khác, ban đầu chúng tôi cảm thấy sự lạ lẫm, khoảng cách với cô chủ nhiệm
mới. Nhưng tính tình cô Hòa lại rất đáng yêu và luôn chủ động tâm sự mọi điều, lắng
nghe mọi điều mà chúng tôi giãi bày. Dần dần, khoảng cách vô hình ấy đã tan biến từ
lúc nào không ai hay chỉ còn một năm nay chúng tôi được ở bên cạnh cô, bên cạnh bạn
bè. Cái cảm giác xa và cô đơn lại ùa về mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian ấy. Chẳng biết
từ bao giờ họ đã quan trọng với tôi như thế, giống như không thể tách rời.
Chỉ còn một học kì nữa thôi là tôi và các bạn sẽ phải rời xa nơi chúng tôi luôn coi như
mái nhà thứ hai này để đến với một ngôi trường mới. Trong tôi dường như vẫn còn
đang còn đọng lại y nguyên kí ức lần đầu tôi bước chân vào ngôi trường này. đi cùng
với kỉ niệm ngày đầu tiên đó là những kỉ niệm với trường, lớp, với bạn bè, thầy cô mà
tôi sẽ không bao giờ quên được. Dù vẫn còn vô vàn nuối tiếc nhưng tôi vẫn phải bước
tiếp trên chặng đường còn dang dở của mình. Tôi sẽ phải nỗ lực học tốt, đạt kết quả
cao trong học tập để không phụ công dạy dỗ của thầy cô và mái trường THCS .............
dành cho tôi. Lời cuối cùng tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới ngôi
trường, tới các thầy cô đã nuôi nấng, dạy dỗ tôi để tôi được trưởng thành như ngày hôm nay.
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 13
Trong quãng đời học sinh, không ai là không có một vài kỉ niệm, dù đó là kỉ niệm vui
hay buồn. Riêng tôi, tôi không thể nào quên kỉ niệm giữa tôi và cô Cườm - cô giáo chủ
nhiệm tôi hồi lớp 6. Đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn thấy xúc động nghẹn ngào.
Ngay từ lần đầu gặp cô, đó là ngày đầu tiên đi nhận lớp 6, cô Cườm đã để lại trong tôi
một ấn tượng sâu sắc. Lúc cô bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc, không có một tiếng
động khác hẳn với lúc ban đầu, không hiểu tại sao nhưng qua hành động, lời nói, tôi
biết cô rất nghiêm khắc, mặc dù khuôn mặt cô không hề nói lên điều đó.
Cô có mái tóc xoăn, cái chàm ở thái dương và chiếc cổ kiêu ba ngấn thật ấn tượng. Đó
là những điều mường tượng duy nhất của tôi khi đó. Tuy nghiêm nghị nhưng cô rất
quan tâm đến học sinh. Suốt tiết học đầu tiên, cô vừa giảng vừa đến giúp đỡ một số
bạn học kém. Điều đó làm tôi bớt sợ hãi và thấy cô trở lên gần gũi đáng mến.
Càng dần vào năm học, tôi càng nhận ra cô không phải là một người quá nghiêm nghị.
Với cảm nhận của riêng tôi cô thật hiền từ, đôn hậu nên khoảng cách giữa cô và tụi học
trò chúng tôi càng gần gũi, nhất là giữa tôi và cô đã có một kỉ niệm sâu sắc.
Đó là vào một buổi chiều mùa hạ, trời mưa tầm tã, bầu trời xám xịt, những hạt mưa
nặng trĩu rơi lộp độp xuống mái hiên. Các lớp đã tan, mọi người vội vã ra về , người thì
có áo mưa, người thì được cha mẹ đưa đón, kẻ lại chịu đày mưa giữa trời. Riêng tôi thì
đứng nép ở cửa hàng của một bà cụ. Mưa mãi không ngớt, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Tôi
băn khoăn: chẳng lẽ lại đội mưa mà về? Tôi nghĩ vậy rồi đánh liều chạy một mạch ra
ngoài giữa lúc trời đang mưa to. Bỗng có tiếng gọi “ Linh ơi!” nghe rất giống tiếng cô Cườm. Tôi ngoảnh mặt lại, đúng là cô thật. Thấy tôi cô nói:
Trời mưa to lắm, lại không có áo mưa, lên xe cô chở về.
Tôi chần chừ giây lát, vừa muốn đi vừa không vì sợ làm phiền cô, như đoán được ý
nghĩa ấy của tôi cô giục:
Nhanh lên kẻo cảm lạnh bây giờ.
Tôi vội vã lên xe. Trong lần áo mưa ấm áp, tôi cảm nhận đựoc tình yêu thương, sự
quan tâm của cô dành cho tôi, tình cảm ấy như ngọn lửa sđang rực cháy trong lòng.
Nhưng cũng tại cái tính ích kỉ đáng ghét của tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình đang được
khô ráo, ấm áp mà không hề để ý đến cô, cô đã nhường áo mưa cho tôi đang lạnh
cóng rét buốt. Cái áo mưa của cô nhỏ chỉ đủ cho một người, có tôi đi cùng, cô gàn như
bị ướt đẫm. Khi về đến nhà, sắc mặt của cô tái xanh, cô thở hổn hển, thế mà tôi còn hỏi một câu ngớ ngẩn: Cô bị làm sao thế ạ?
Cô nói là không sao và bảo tôi về nhà nhớ soạn bài đầy đủ để mai có người dự giờ. Cô
mệt mỏi như vậy mà vẫn quan tâm đến tôi ư? Tôi vừa muốn khóc vừa ân hận và cái
tính lơ đễnh của mình. Giá như lúc đó mình cứ chạy một mạch thì cô đâuc ó bị ngấm
nước mưa rồi bị cảm. Suốt buổi tối hôm đó, tôi không thể ngồi yên, cứ thấp thỏm,
không biết cô đã đỡ chưa.
Sáng hôm sau đi học tôi không thấy cô ở lớp, cô không đi dạy, có lẽ cô đã bị ốm. Cả
buổi học hôm đó, tôi không thể tập trung. Tôi vừa lo lắng, vừa sợ, lòng rối bời. Sau buổi
tan học tôi quết định đến nhà cô để xin lỗi cô, tiện thể thăm cô luôn. Ngõ vào nhà cô
sâu hun hút, tôi phải vất vả lắm mới tìm ra. Tôi vào nhà, thấy tôi, cô gượng dậy:
Linh đấy à? Vào đây em!
Tôi vội chạy đến đỡ cô, cô nói:
Xin lỗi em nhé, chắc em lo lắng lắm? Tôi run rẩy lắp bắp:
Không, không người xin lỗi phải là em mới đúng, vì em mà cô bị cảm.
Khi đó, tôi thật sự xúc động, tôi ôm chầm lấy cô, mắt tôi cay cay, tôi cảm nhận được
tình cảm của cô dành cho tôi cũng như cho bao bạn khác. Chưa bao giờ tôi thấy mình hạnh phúc như lúc này.
Từ tận đáy lòng, tôi cám ơn cô rất nhiều. Nhờ có cô tôi mới có đựoc một bài học về tình
thầy trò thật thấm thía. Và cũng từ cô tôi mới hiểu được một nhà giáo phải vừa có đức,
vừa có tài, phải lao tâm khổ tứ, hi sinh nhiều lắm cho lớp lớp học trò.
Cảm ơn cô, cảm ơn người mẹ thứ hai của tôi, người đã giúp đỡ dạy bảo tôi từ những
điều nhỏ nhặt nhất. Tôi thật hạnh phúc và tự hào khi có được một “người lái đò” đáng kính như cô.
>> Tham khảo: Kỉ niệm về mái trường Tiểu học
Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 14
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi
qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách
đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và
cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản thân mình.
Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với
“thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không
thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam,
cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè
nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên Lê Quý Đôn – ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.
Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở
về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang
tên chuyên Lê Quý Đôn còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học
sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn này phải kể
đến “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân
dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Leo lên hết con
dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để
thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường,… Thật
sự, trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung chuyên Lê Quý Đôn, tôi đã
dành một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết
mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man
nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt
cuộc đời. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó
với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn là
khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Nào là
những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào là những
ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến
trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa… Đâu đây
trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những
nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều
những kỉ niệm nơi đây.
“Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... “ (Người lái đò)
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người
cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ
phải về kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc
đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không
phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng
bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của
mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ,
dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị,
tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt
chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên
lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của
mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo
năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm
kém, không nghe lời, lười học, …” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời
từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày
giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính
toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng
bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù
năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường
năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo
xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao
mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu
đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em
đếm hết công ơn người Thầy.” Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói, …
Thầy cô với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của
mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn
lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những
nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự
cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô,
cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11
đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng
lẫy. Những món quà đắt tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm.
Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò
chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ
trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô- những người lái đò tận
tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt,… để dẫn đưa những lứa học sinh của mình qua sông.
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung chuyên Lê Quý Đôn và những
người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất.
Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến
đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm
dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.