














Preview text:
BẢN CHÉP LỜI
Xin chào quý vị khán giả. Hôm nay chúng ta sẽ cùng khám phá một câu chuyện đã làm rúng động sân khấu quốc tế. Vì sao bộ giáp Việt của Đức Phúc trở thành huyền thoại? Từ ánh đèn sân khấu Intervision năm 2025 tại Moscow, bộ trang phục mang đậm bản sắc Việt Nam không chỉ tôn vinh giọng hát của Đức Phúc mà còn đưa hình ảnh một dân tộc kiêu hãnh ra toàn cầu. Hãy cùng chúng tôi bước vào hành trình đầy cảm xúc. Nơi âm nhạc, thời trang và văn hóa hòa quyện tạo nên một khoảnh khắc lịch sử khó quên.
Khán phòng lớn tại Moscow chìm trong không khí hồi hộp. Hàng ngàn khán giả từ những nhà báo quốc tế đến các fan hâm mộ âm nhạc đang chờ đợi tiết mục tiếp theo của Intervision. Cuộc thi âm nhạc danh giá quy tụ những tài năng hàng đầu thế giới.
Khi ánh đèn sân khấu bừng sáng, Đức Phúc bước ra, khoác trên mình bộ giáp lấp lánh được tạo hình từ những đốt tre. Một hình ảnh vừa lạ lẫm vừa thân quen. Tiếng nhạc dồn dập của Phù Đổng Thiên Vương vang lên, và giọng hát trầm bổng của anh như kéo cả kháng phòng vào một thế giới huyền thoại. Nhưng điều khiến mọi ánh mắt không thể rời khỏi sân khấu không chỉ là giọng hát. Bộ trang phục—một kiệt tác kết hợp giữa áo giáp tre, áo dài cách điệu với họa tiết tranh Đông Hồ và chiếc nón lá hiện đại—đã biến Đức Phúc thành biểu tượng sống động của văn hóa Việt Nam. Từng đốt tre trên vai áo phản chiếu ánh sáng, như thể một vị tráng sĩ trong truyền thuyết đang đứng giữa trời Âu. Khi anh xoay người, những chi tiết lấp lánh tạo hiệu ứng thị giác mãn nhãn, khiến khán giả gần như nín thở.
Khoảnh khắc cao trào đến khi lớp giáp tre được tháo bỏ để lộ chiếc áo dài bên trong. Họa tiết tranh Đông Hồ vốn quen thuộc với làng quê Việt, được cách điệu tinh tế như một bức tranh sống động kể lại câu chuyện về những giá trị dân gian trường tồn. Chiếc nón lá nhỏ gắn trên vai áo, dù chỉ là chi tiết phụ, lại trở thành điểm nhấn khiến cả kháng phòng đồng loạt reo hò.
Một khán giả Nga, không hiểu lời bài hát, sau này chia sẻ trên mạng xã hội: "Tôi không biết anh ấy hát gì, nhưng bộ trang phục ấy khiến tôi cảm nhận được sức mạnh và linh hồn của một dân tộc." Chính hình ảnh này đã làm nên điều kỳ diệu. Không cần phiên dịch, văn hóa Việt Nam đã chạm đến trái tim hàng triệu người.
Nhưng điều gì đã khiến bộ trang phục này trở thành huyền thoại? Không chỉ là vẻ đẹp thị giác, nó còn là kết tinh của một hành trình sáng tạo đầy thử thách. Nơi ekip của Đức Phúc đã đối mặt với vô vàn khó khăn để biến ý tưởng thành hiện thực. Từ việc chọn tre làm chất liệu chủ đạo, lấy cảm hứng từ bài thơ "Tre Việt Nam" của Nguyễn Duy đến việc hiện đại hóa tranh Đông Hồ, mọi chi tiết đều mang một câu chuyện sâu sắc. Bộ trang phục không chỉ là thời trang mà là một tuyên ngôn về bản sắc, về lòng tự hào dân tộc và về khả năng của người Việt trong việc kể chuyện qua nghệ thuật.
Hành trình tạo nên bộ Giáp Việt bắt đầu từ một câu hỏi lớn: "Làm sao để một ca sĩ trẻ như Đức Phúc không chỉ được nhớ đến bằng giọng hát mà còn khiến cả thế giới phải nhắc đến Việt Nam?" Nhà thiết kế Hoàng Nguyễn cùng ekip SBN và Stylist Khai Nguyễn đã đặt mình vào một thử thách đầy tham vọng: biến Đức Phúc thành sứ giả văn hóa. Họ không muốn anh chỉ đứng trên sân khấu với một bộ vest lịch lãm như bao ca sĩ khác. Họ muốn anh mang cả một dân tộc lên sân khấu để mỗi bước đi, mỗi ánh sáng chiếu vào đều kể một câu chuyện.
Và câu chuyện ấy bắt đầu từ hình ảnh Thánh Gióng. Cậu bé làng Phù Đổng vươn vai thành tráng sĩ, nhổ bụi tre đánh tan giặc ngoại xâm. Tre—biểu tượng của sự kiên cường, dẻo dai—trở thành linh hồn của bộ trang phục. Nhưng làm thế nào để biến những đốt tre mộc mạc thành một bộ giáp sân khấu vừa hoành tráng vừa linh hoạt? Đó là câu hỏi đã khiến ekip mất ăn mất ngủ trong nhiều tháng.
Trong những ngày chuẩn bị, áp lực đè nặng lên vai Đức Phúc và ekip. Liệu bộ trang phục có thể truyền tải được tinh thần Việt Nam mà không bị hiểu lầm là phô trương? Liệu khán giả quốc tế có cảm nhận được ý nghĩa đằng sau những đốt tre và họa tiết Đông Hồ? Những nghi ngờ ấy đã tạo nên một mâu thuẫn nội tại, giữa khát vọng sáng tạo và nỗi lo thất bại. Nhưng chính trong khó khăn, ekip đã tìm thấy động lực để vượt qua. Họ tin rằng nếu thành công, đây không chỉ là chiến thắng của một ca sĩ mà là của cả một dân tộc đang khao khát khẳng định mình trên bản đồ thế giới.
Khi tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên ở Moscow, khi báo chí quốc tế đồng loạt ca ngợi bộ Giáp Việt như một hiện tượng văn hóa, ekip biết rằng họ đã làm được điều không tưởng.
Phần tiếp theo: Hành trình tìm ý tưởng đầy cảm hứng.
Khi Đức Phúc được chọn đại diện Việt Nam tại Intervision năm 2025, cả anh và ekip đều hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc thi âm nhạc mà là cơ hội để đưa hình ảnh Việt Nam ra thế giới. Nhưng làm thế nào để một ca sĩ trẻ, dù tài năng, có thể để lại dấu ấn giữa hàng loạt đối thủ từ các cường quốc âm nhạc? Câu hỏi ấy ám ảnh từ những ngày đầu.
Trong căn phòng nhỏ tại Hà Nội, nhà thiết kế Hoàng Nguyễn, Stylist Khai Nguyễn và đội ngũ SBN ngồi quây quần quanh một chiếc bàn phủ đầy giấy nháp, bản phác thảo và những cuốn sách về văn hóa Việt Nam. Không khí nặng nề bởi áp lực. Họ không chỉ cần một bộ trang phục đẹp mà phải là một biểu tượng có thể kể câu chuyện của cả một dân tộc.
Ý tưởng ban đầu là một bộ vest hiện đại, nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị gạt đi. Một bộ vest, dù sang trọng, không thể truyền tải được tinh thần Việt Nam. Họ cần một thứ gì đó táo bạo hơn, sâu sắc hơn và phải chạm đến trái tim khán giả quốc tế.
Cuộc họp kéo dài đến khuya, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu vào những gương mặt mệt mỏi nhưng không kém phần quyết tâm. Hoàng Nguyễn, người từng thiết kế cho nhiều nghệ sĩ lớn, đề xuất một hướng đi bất ngờ: lấy cảm hứng từ truyền thuyết Thánh Gióng. Câu chuyện về cậu bé làng Phù Đổng, chỉ mới ba tuổi đã vươn vai thành tráng sĩ, nhổ bụi tre làm vũ khí đánh tan giặc Ân, là một phần ký ức tuổi thơ của bất kỳ người Việt nào.
Nhưng liệu một truyền thuyết dân gian có thể trở thành biểu tượng trên sân khấu quốc tế? Một số thành viên trong ekip tỏ ra nghi ngờ: "Khán giả nước ngoài sẽ hiểu thế nào về Thánh Gióng? Liệu họ có thấy nó quá xa lạ?" Mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện, giữa khát vọng tôn vinh văn hóa truyền thống và nỗi sợ rằng ý tưởng này quá táo bạo, có thể không được đón nhận.
Hoàng Nguyễn không nao núng. Anh lấy từ giá sách một tập thơ đã ngả vàng, mở đúng bài "Tre Việt Nam" của Nguyễn Duy. Những câu thơ giản dị nhưng đầy sức mạnh vang lên trong phòng: "Tre xanh xanh tự bao giờ? Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh." Tre—biểu tượng của sự kiên cường, dẻo dai, luôn hiện diện trong đời sống người Việt. Từ lũy tre làng đến những cây cầu tre bắc qua sông. Ý tưởng về một bộ giáp tre bắt đầu hình thành, nhưng không phải là tre thô sơ của làng quê, mà là một bộ giáp hiện đại, lấp lánh ánh kim, vừa mang hồn Việt vừa đủ sức cạnh tranh với những thiết kế sân khấu hào nhoáng của thế giới.
Ý tưởng này khiến cả ekip phấn khích, nhưng cũng đặt ra một thách thức mới: Làm thế nào để biến một chất liệu mộc mạc như tre thành một bộ trang phục sân khấu hoành tráng mà không đánh mất ý nghĩa văn hóa?
Để tìm thêm cảm hứng, Hoàng Nguyễn và Khai Nguyễn quyết định đi thực tế. Họ đến làng tranh Đông Hồ ở Bắc Ninh, nơi những bức tranh dân gian với hình ảnh cá chép, gà, lợn, hứng dừa vẫn được lưu truyền qua bao thế hệ. Dưới ánh nắng vàng rực, họ đứng trước những khung gỗ cũ kỹ, lắng nghe nghệ nhân kể về cách pha màu từ lá cây, cách in tranh từ ván gỗ. Một nghệ nhân lớn tuổi, mái tóc bạc trắng, chia sẻ: "Tranh Đông Hồ không chỉ là hình ảnh, nó là hồn cốt của làng quê Việt Nam."
Câu nói ấy như một tia sáng. Họ quyết định đưa họa tiết Đông Hồ vào bộ trang phục, nhưng không sao chép nguyên bản mà cách điệu để phù hợp với sân khấu hiện đại. Tuy nhiên, mâu thuẫn lại nảy sinh trong nội bộ. Một số người muốn giữ nguyên nét mộc mạc của tranh Đông Hồ, trong khi những người khác cho rằng phải hiện đại hóa hoàn toàn để không bị coi là lỗi thời.
Những ngày sau đó, ekip chia thành hai nhóm nhỏ để thử nghiệm ý tưởng. Một nhóm tập trung vào thiết kế giáp tre, phác thảo những đốt tre ba với chất liệu composit nhẹ nhưng vẫn tạo cảm giác cứng cáp. Nhóm còn lại nghiên cứu cách biến họa tiết Đông Hồ thành một bức tranh sống động trên áo dài. Họ tham khảo thêm các thiết kế quốc tế từ những bộ giáp ánh kim của các show thời trang cao cấp đến cách sử dụng ánh sáng trong các buổi trình diễn của Beyoncé hay Lady Gaga.
Nhưng áp lực thời gian ngày càng đè nặng. Chỉ còn 3 tháng đến Intervision mà ý tưởng vẫn đang trong giai đoạn phác thảo. Một buổi tối, khi cả nhóm gần như kiệt sức, Đức Phúc bất ngờ xuất hiện tại studio. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi nghe và chia sẻ: "Tôi muốn khi bước lên sân khấu, mọi người không chỉ thấy tôi mà thấy cả Việt Nam."
Câu nói ấy như một lời nhắc nhở khiến ekip lấy lại động lực. Họ quyết định không chạy theo sự hào nhoáng của phương Tây mà tập trung vào việc kể câu chuyện Việt Nam theo cách riêng.
Một sự kiện nhỏ nhưng đáng nhớ xảy ra trong quá trình này. Trong một lần thử nghiệm chất liệu, Hoàng Nguyễn vô tình làm rơi một mảnh composit được tạo hình đốt tre. Khi ánh đèn chiếu vào, mảnh vỡ lấp lánh như một viên ngọc. Khoảnh khắc ấy gợi ý cho ý tưởng sử dụng ánh kim kết hợp với tre, tạo hiệu ứng thị giác vừa mạnh mẽ vừa tinh tế. Từ đây, ekip bắt đầu hình dung bộ giáp không chỉ là một bộ trang phục mà là một tác phẩm nghệ thuật có thể kể câu chuyện về sự kiên cường của người Việt.
Nhưng thách thức vẫn còn phía trước: làm sao để biến những ý tưởng trên giấy thành hiện thực khi mà tre, dù là biểu tượng, lại không phải chất liệu dễ sử dụng cho một bộ trang phục sân khấu?
Phần tiếp theo: Hành trình biến bản vẽ thành hiện thực.
Ý tưởng về bộ giáp tre đã được chốt, nhưng hành trình biến nó từ bản vẽ thành hiện thực là một câu chuyện đầy mồ hôi và nước mắt. Trong xưởng may nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, ánh đèn sáng trắng chiếu lên những tấm composit được cắt gọt tỉ mỉ, mô phỏng từng đốt tre. Hoàng Nguyễn và đội ngũ kỹ thuật viên làm việc không ngừng nghỉ, nhưng mỗi bước tiến lại kéo theo một vấn đề mới.
Tre, dù là biểu tượng của sự dẻo dai, lại không phải chất liệu dễ uốn nắn thành trang phục sân khấu. Composit, dù nhẹ hơn kim loại, vẫn tạo ra một bộ giáp nặng hơn dự kiến. Khi Đức Phúc thử mặc lần đầu, anh chỉ có thể đứng yên, gần như không thể xoay vai hay bước đi thoải mái. "Tôi cảm giác như mình đang bị kẹt trong một cái lồng," anh nói đùa, nhưng ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Ekip nhận ra rằng nếu không giải quyết được vấn đề này, bộ giáp sẽ trở thành gánh nặng thay vì người bạn đồng hành.
Mâu thuẫn lớn nhất nằm ở sự cân bằng giữa thẩm mỹ và tính thực tiễn. Hoàng Nguyễn muốn bộ giáp phải trông hoành tráng với những đốt tre bát sắc nét, lấp lánh ánh kim để bắt sáng trên sân khấu. Nhưng các kỹ thuật viên cảnh báo rằng nếu quá tập trung vào vẻ đẹp, bộ giáp sẽ quá cồng kềnh, hạn chế chuyển động của Đức Phúc. Một số người đề xuất giảm bớt chi tiết, chỉ giữ lại một vài đốt tre trang trí. Ý kiến này lập tức bị phản đối. "Nếu đơn giản hóa, chúng ta sẽ mất đi tinh thần của Thánh Gióng," Khai Nguyễn nhấn mạnh.
Cuộc tranh luận kéo dài và không khí trong xưởng trở nên căng thẳng. Có những ngày cả nhóm làm việc trong im lặng, chỉ nghe tiếng máy cắt và tiếng thở dài khe khẽ.
Để tìm giải pháp, ekip quyết định mời một chuyên gia về chất liệu composit từ TP. Hồ Chí Minh. Người này, từng làm việc cho các dự án nghệ thuật quốc tế, gợi ý sử dụng một loại composit siêu nhẹ, thường được dùng trong ngành hàng không. Nhưng chi phí cho chất liệu này vượt xa ngân sách dự kiến. Một lần nữa, ekip đối mặt với lựa chọn khó khăn: hy sinh chất lượng để tiết kiệm hay dồn toàn bộ nguồn lực để đảm bảo bộ giáp hoàn hảo? Sau nhiều đêm thảo luận, họ quyết định đặt cược vào chất lượng. "Nếu đã làm, phải làm đến nơi đến chốn," Hoàng Nguyễn nói, giọng đầy quyết tâm. Nhưng quyết định này kéo theo áp lực tài chính khi một số nhà tài trợ bắt đầu đặt câu hỏi về tính khả thi của dự án.
Trong lúc đó, Đức Phúc cũng phải đối mặt với thử thách riêng. Anh dành hàng giờ tập luyện với bộ giáp thử nghiệm, cố gắng làm quen với trọng lượng và cách di chuyển. Có những buổi tập, anh gần như kiệt sức, mồ hôi thấm đẫm áo nhưng vẫn kiên nhẫn thực hiện từng động tác theo yêu cầu của biên đạo. Một lần khi thử xoay người theo điệu nhạc, anh vấp ngã vì phần giáp vai quá nặng. Cả ekip lặng đi, không ai dám nhìn thẳng vào mắt nhau. Nhưng Đức Phúc chỉ cười, đứng dậy và nói: "Cứ thử lại, tôi tin chúng ta sẽ làm được." Chính sự lạc quan của anh đã tiếp thêm động lực cho cả nhóm. Dù sâu bên trong, anh cũng lo lắng liệu mình có thể làm chủ bộ trang phục trên sân khấu lớn.
Một bước ngoặt xảy ra khi ekip quyết định kết hợp công nghệ in 3D để tạo các đốt tre. Một xưởng in 3D tại Đà Nẵng được liên hệ và họ đồng ý hỗ trợ với giá ưu đãi khi biết dự án mang ý nghĩa văn hóa. Những đốt tre được in ra nhẹ hơn, linh hoạt hơn nhưng vẫn giữ được độ cứng cáp và ánh kim cần thiết.
Tuy nhiên, vấn đề mới lại xuất hiện. Làm sao để gắn các đốt tre này lên bộ giáp mà không làm rách vải hay gây khó chịu cho người mặc? Thợ may phải thử nghiệm hàng chục cách gắn kết, từ khâu tay đến dùng keo chuyên dụng. Có lần một mảnh tre rơi ra ngay khi Đức Phúc thử di chuyển mạnh, khiến cả nhóm chán nản. Nhưng sau mỗi thất bại, họ lại ngồi xuống phân tích lỗi sai và tìm cách cải thiện.
Song song với việc thiết kế giáp, ekip cũng phải đảm bảo bộ giáp có thể tháo rời dễ dàng trên sân khấu để lộ áo dài bên trong. Ý tưởng này nghe đơn giản nhưng thực hiện lại vô cùng phức tạp. Họ thử dùng nam châm, khóa kéo, thậm chí cả cơ chế lò xo nhưng không phương án nào đủ an toàn và mượt mà. Cuối cùng, một thợ may kỳ cựu đề xuất dùng các mối nối vải đặc biệt, vừa chắc chắn vừa dễ tháo. Giải pháp này hoạt động tốt trong các buổi thử, nhưng đòi hỏi Đức Phúc phải tập luyện thêm để thực hiện động tác tháo giáp một cách tự nhiên như một phần của màn trình diễn.
Những ngày cuối trước khi lên đường sang Moscow, ekip làm việc không ngừng với những giấc ngủ chập chờn và những cốc cà phê nguội lạnh trên bàn. Nhưng mỗi khi nhìn thấy bộ giáp dần hoàn thiện, họ biết rằng mình đang tạo ra một thứ gì đó vượt xa một bộ trang phục—đó là một tuyên ngôn văn hóa.
Phần tiếp theo: Linh hồn áo dài Đông Hồ.
Bên trong lớp giáp tre lấp lánh, chiếc áo dài cách điệu với họa tiết tranh Đông Hồ là linh hồn thứ hai của bộ trang phục. Khi ekip quyết định đưa tranh Đông Hồ vào thiết kế, họ không chỉ muốn tạo ra một bộ đồ đẹp mà còn muốn biến nó thành một bức tranh sống động, kể câu chuyện về văn hóa Việt Nam giữa lòng Moscow lạnh giá.
Nhưng hành trình đưa những nét vẽ dân gian từ làng quê Bắc Bộ lên sân khấu quốc tế không hề đơn giản. Tranh Đông Hồ với những hình ảnh mộc mạc như đàn lợn, chú cá chép hay cảnh hứng dừa vốn quen thuộc với người Việt, nhưng liệu có đủ sức chinh phục khán giả quốc tế, những người chưa từng biết đến dòng tranh này? Câu hỏi ấy khiến ekip rơi vào một cuộc tranh luận kéo dài.
Hoàng Nguyễn, với niềm đam mê mãnh liệt với văn hóa dân gian, kiên quyết rằng tranh Đông Hồ phải là điểm nhấn của áo dài. Nhưng một số thành viên trong ekip lo ngại rằng những họa tiết truyền thống có thể bị coi là lỗi thời, không đủ hiện đại để cạnh tranh với các thiết kế sân khấu hào nhoáng của đối thủ. "Chúng ta không thể chỉ sao chép tranh Đông Hồ nguyên bản, phải làm mới nó," Khai Nguyễn nhấn mạnh. Nhưng làm mới thế nào để không đánh mất tinh thần dân gian? Mâu thuẫn này khiến ekip chia thành hai luồng ý kiến: một bên muốn giữ nét mộc mạc, một bên muốn cách điệu hoàn toàn với màu sắc và đường nét hiện đại.
Những cuộc họp kéo dài đến nửa đêm với những bản phác thảo bị vò nhàu và những ý tưởng bị bác bỏ liên tục. Để tìm cảm hứng, ekip tổ chức một chuyến đi thứ hai đến làng tranh Đông Hồ. Tại đây, họ gặp một nghệ nhân trẻ, người đang nỗ lực phục hồi dòng tranh này trong thời hiện đại. Anh ta cho họ xem những bức tranh được vẽ bằng kỹ thuật mới với màu sắc tươi sáng hơn, nhưng vẫn giữ được nét hồn hậu. "Tranh Đông Hồ không chỉ là hình ảnh, mà là câu chuyện về đời sống, về niềm vui và hy vọng," anh nói.
Lời chia sẻ ấy khiến Hoàng Nguyễn nảy ra ý tưởng. Thay vì sao chép nguyên bản, họ sẽ cách điệu các họa tiết như cá chép, hoa sen và cảnh làng quê, kết hợp với các đường nét trừu tượng để tạo cảm giác hiện đại nhưng vẫn mang hồn Việt.
Nhưng ý tưởng này lại kéo theo một thách thức mới: làm sao để những họa tiết ấy nổi bật dưới ánh đèn sân khấu mà không bị lu mờ? Ekip quyết định sử dụng kỹ thuật thêu tay kết hợp đính đá để làm sống động các họa tiết. Một nhóm thợ thêu lành nghề ở Huế được mời tham gia. Những người thợ, với bàn tay chai sần từ hàng chục năm trong nghề, làm việc dưới ánh đèn dầu để thêu từng đường nét cá chép uốn lượn, từng cánh hoa sen hé nở.
Nhưng công việc không hề dễ dàng. Mỗi họa tiết phải được thêu chính xác để bắt sáng tốt nhất, và mỗi viên đá phải được đính chắc chắn để không rơi ra khi Đức Phúc di chuyển mạnh. Có lần một mảnh vải thêu hoàn thiện bị lỗi vì đá đính quá nặng làm rách vải. Cả nhóm thợ phải làm lại từ đầu với áp lực thời gian ngày càng lớn. Một nữ thợ thêu, giọng run chia sẻ: "Tôi chưa bao giờ làm một thứ gì tỉ mỉ đến thế, nhưng nghĩ rằng nó sẽ xuất hiện trước cả thế giới. Tôi không dám làm ẩu."
Trong khi đó, Đức Phúc cũng tham gia vào quá trình chọn họa tiết. Anh đề xuất thêm hình ảnh cây đa, giếng nước, sân đình—những biểu tượng của làng quê Việt Nam—vào áo dài. Nhưng ý tưởng này lại gây tranh cãi. Một số người cho rằng thêm quá nhiều chi tiết sẽ khiến áo dài trở nên rối mắt, làm mất đi sự tinh tế. Đức Phúc, dù không phải nhà thiết kế, vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tôi muốn khi khán giả nhìn vào áo dài, họ thấy cả một ngôi làng Việt Nam." Cuối cùng, ekip quyết định giữ lại hình ảnh cây đa, nhưng cách điệu nó thành những đường cong mềm mại, hòa quyện với các họa tiết khác. Quyết định này hóa ra lại là một điểm nhấn, khiến áo dài trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Nhưng khó khăn lớn nhất là làm sao để áo dài hài hòa với bộ giáp tre. Khi thử kết hợp, ekip nhận ra rằng nếu áo dài quá nổi bật, nó sẽ lấn át giáp tre. Nhưng nếu quá đơn giản, nó sẽ không đủ sức tạo ấn tượng khi lớp giáp được tháo bỏ. Họ thử nghiệm hàng chục mẫu vải, từ lụa truyền thống đến vải ánh kim hiện đại, nhưng không loại nào đáp ứng được cả hai yêu cầu: vừa nhẹ nhàng vừa bắt sáng. Cuối cùng, một nhà cung cấp vải ở Đà Lạt đề xuất một loại lụa pha ánh kim, vừa mềm mại vừa phản chiếu ánh đèn sân khấu. Nhưng loại vải này lại khó thêu, khiến nhóm thợ phải điều chỉnh kỹ thuật liên tục.
Có những đêm, ánh đèn trong xưởng vẫn sáng đến tận sáng. Khi những người thợ mệt mỏi nhưng vẫn không ngừng nghỉ, khi áo dài hoàn thiện, cả ekip đứng lặng nhìn thành quả. Dưới ánh đèn thử nghiệm, các họa tiết Đông Hồ như nhảy múa với hình ảnh cá chép lấp lánh, hoa sen hé nở và cây đa uốn lượn. Nhưng họ biết rằng để bộ trang phục thực sự tỏa sáng, nó cần được kết hợp với hiệu ứng ánh sáng và màn trình diễn của Đức Phúc. Và đó là câu chuyện của những thử thách tiếp theo khi phải tìm cách làm cho bộ giáp và áo dài trở thành một câu chuyện liền mạch trên sân khấu Intervision.
Phần tiếp theo: Điểm nhấn Nón Lá Cách Điệu.
Trong bức tranh văn hóa mà ekip của Đức Phúc tỉ mỉ vẽ nên cho sân khấu Intervision năm 2025, chiếc nón lá cách điệu là một điểm nhấn nhỏ nhưng đầy sức mạnh, trở thành biểu tượng nhận diện Việt Nam giữa lòng Moscow.
Ý tưởng đưa nón lá vào bộ trang phục không phải là điều dễ dàng khi đối mặt với câu hỏi hóc búa: Làm sao để một vật dụng quen thuộc của làng quê Việt, vốn giản dị và mộc mạc, có thể tỏa sáng trên sân khấu quốc tế mà không bị lạc lõng giữa những hiệu ứng ánh sáng và kỹ xảo hiện đại?
Trong những buổi họp căng thẳng, Hoàng Nguyễn ném ra ý tưởng táo bạo: biến nón lá thành một chi tiết trang trí trên vai áo, vừa giữ được nét truyền thống, vừa mang hơi thở hiện đại. Nhưng ngay lập tức, ý tưởng này vấp phải sự phản đối từ một số thành viên: "Nón lá nhỏ xíu trên vai liệu có bị lu mờ bởi bộ giáp tre hay sẽ trông kỳ cục như một món đồ trang trí rẻ tiền?" Một nhà thiết kế trẻ lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ. Mâu thuẫn bùng lên, giữa mong muốn giữ biểu tượng văn hóa và nỗi lo rằng nón lá sẽ không đủ sức tạo ấn tượng trước khán giả toàn cầu.
Để giải quyết, ekip quyết định thử nghiệm. Họ tạo ra hàng chục mẫu nón lá thu nhỏ bằng nhiều chất liệu khác nhau. Từ nhựa dẻo phủ ánh kim đến vải lụa đính đá, rồi cả hợp kim nhẹ được khắc họa tiết tinh xảo. Nhưng mỗi mẫu đều gặp vấn đề: mẫu nhựa dẻo trông thiếu sang trọng, mẫu vải lụa lại không giữ được hình dáng dưới ánh đèn sân khấu, còn mẫu hợp kim thì quá nặng, khiến vai áo bị xệ khi Đức Phúc di chuyển.
Một buổi chiều khi cả nhóm gần như bế tắc, một thợ thủ công lớn tuổi, vốn từng làm nón lá truyền thống ở làng Chuông, đề xuất một ý tưởng: sử dụng sợi carbon siêu nhẹ thường dùng trong công nghiệp để tạo hình nón lá, sau đó phủ một lớp sơn ánh kim và đính đá Swarovski để bắt sáng. Ý tưởng này nghe hoàn hảo, nhưng chi phí cho sợi carbon và đá Swarovski lại vượt xa ngân sách, một lần nữa đẩy ekip vào thế khó. Họ phải cân nhắc liệu có đáng để đầu tư lớn cho một chi tiết nhỏ hay nên bỏ hẳn nón lá để tập trung vào giáp tre và áo dài.
Sau nhiều giờ tranh luận, Hoàng Nguyễn thuyết phục cả nhóm: "Nón lá không chỉ là một chi tiết, nó là linh hồn của Việt Nam. Nếu bỏ đi, chúng ta sẽ mất đi một phần câu chuyện."
Quá trình chế tác nón lá trở thành một hành trình đầy thử thách. Xưởng sản xuất sợi carbon ở Hà Nội, vốn quen làm linh kiện công nghiệp, lần đầu nhận đơn hàng cho một món đồ thời trang sân khấu. Các kỹ thuật viên phải học cách uốn sợi carbon thành hình nón lá, một công việc đòi hỏi độ chính xác cao để giữ được đường cong mềm mại đặc trưng. Trong một lần thử nghiệm, một mẫu nón bị nứt ngay khi gắn lên áo khiến cả nhóm hoảng loạn.
Để đảm bảo tiến độ, ekip quyết định làm việc song song, một nhóm tập trung hoàn thiện nón lá, nhóm còn lại thử nghiệm cách gắn nón lên vai áo sao cho không ảnh hưởng đến chuyển động của Đức Phúc. Họ sử dụng các mối nối vải siêu mỏng, kết hợp với nam châm nhỏ để nón có thể tháo rời dễ dàng, tạo hiệu ứng bất ngờ trên sân khấu. Nhưng mỗi lần thử, Đức Phúc lại phải điều chỉnh cách di chuyển để tránh làm xê dịch nón lá.
Có buổi tập, anh đứng trước gương, nhìn chiếc nón nhỏ lấp lánh trên vai và tự hỏi liệu chi tiết này có thực sự đáng để ekip đổ vào bao nhiêu công sức. Nhưng khi ánh đèn sân khấu mô phỏng chiếu lên, nón lá bừng sáng như một viên ngọc nhỏ giữa bộ giáp tre hùng tráng, anh biết rằng mình đang mang một phần Việt Nam ra thế giới.
Một khoảnh khắc đáng nhớ xảy ra khi ekip mời một nhóm khán giả thử nghiệm (gồm cả người Việt và người nước ngoài) để xem phản ứng với bộ trang phục. Một cô gái gốc Việt sống ở Pháp, khi nhìn thấy nón lá trên vai áo đã bật khóc: "Tôi lớn lên xa quê nhưng nhìn thấy nón lá tôi như thấy mẹ tôi. Thấy những buổi chợ quê," cô chia sẻ. Phản hồi này khiến cả ekip xúc động, nhưng cũng làm dấy lên lo ngại mới: Liệu khán giả quốc tế, không có ký ức về nón lá, có thể cảm nhận được ý nghĩa của nó?
Để giải quyết, ekip quyết định thêm một chi tiết nhỏ nhưng tinh tế: khắc họa tiết hoa sen tí hon lên bề mặt nón lá, như một cách gợi liên tưởng đến vẻ đẹp thanh tao của văn hóa Việt. Nhưng việc khắc này lại đòi hỏi công nghệ laser chính xác, và xưởng sản xuất phải làm lại nhiều lần để đảm bảo hoa sen không làm mất đi sự mượt mà của nón.
Khi nón lá hoàn thiện, nó không chỉ là một món trang trí. Dưới ánh đèn sân khấu, nó trở thành điểm nhấn thị giác khiến khán giả lập tức nhận ra đây là Việt Nam. Nhưng để nón lá thực sự tỏa sáng, ekip biết rằng họ cần kết hợp nó với hiệu ứng ánh sáng và chuyển động của Đức Phúc. Và đó là câu chuyện của những thử thách tiếp theo khi họ phải tìm cách làm cho mọi chi tiết hòa quyện trên sân khấu lớn.
Phần tiếp theo: Ánh sáng - Ngôn ngữ thị giác.
Nếu bộ giáp tre, áo dài Đông Hồ và nón lá cách điệu là linh hồn của trang phục, thì hiệu ứng ánh sáng chính là nhịp đập khiến nó sống động trên sân khấu Intervision năm 2025. Ekip của Đức Phúc hiểu rằng trong một cuộc thi tầm cỡ quốc tế, ánh sáng không chỉ là yếu tố kỹ thuật mà là ngôn ngữ thị giác để kể câu chuyện.
Ý tưởng ban đầu của họ táo bạo đến mức gần như điên rồ: tạo một cú "cháy sân khấu" thật sự với khói lửa bùng lên khi ca khúc "Phù Đổng Thiên Vương" đạt cao trào. Nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị dập tắt bởi các quy định an toàn nghiêm ngặt của ban tổ chức Intervision: "Không lửa, không khói, không chất gây cháy." Email từ Moscow gửi đến khiến cả ekip chưng hửng. Mâu thuẫn nảy sinh: Làm sao để tạo ra hiệu ứng bùng nổ mà vẫn tuân thủ quy định, đồng thời không làm lu mờ bộ trang phục đã được đầu tư công phu?
Hoàng Nguyễn đề xuất sử dụng ánh sáng LED kết hợp kỹ thuật layering, tức là các lớp trang phục được thiết kế để tháo rời theo từng giai đoạn của bài hát, mỗi lần tháo lộ ra một hiệu ứng ánh sáng mới. Nhưng ý tưởng này lại kéo theo hàng loạt vấn đề kỹ thuật. Đầu tiên là việc tích hợp đèn LED vào bộ giáp tre và áo dài mà không làm tăng trọng lượng.
Ekip liên hệ với một công ty công nghệ ánh sáng ở TP. Hồ Chí Minh chuyên cung cấp thiết bị cho các buổi hòa nhạc lớn. Nhưng khi nhận được bản thiết kế ban đầu, công ty này cảnh báo rằng số lượng đèn LED cần dùng sẽ khiến bộ trang phục nặng thêm ít nhất hai kg, một con số không thể chấp nhận được với một ca sĩ phải di chuyển liên tục. Một số thành viên đề xuất giảm số lượng đèn, nhưng điều này lại làm mất đi hiệu ứng rực rỡ mà ekip kỳ vọng. "Nếu đã làm, phải làm cho tới," Khai Nguyễn khẳng định, nhưng giọng anh lộ rõ sự căng thẳng khi thời gian chỉ còn chưa đầy sáu tuần.
Để giải quyết, ekip quyết định thử nghiệm đèn LED siêu nhỏ, thường dùng trong các thiết bị điện tử cao cấp. Những chiếc đèn này nhỏ như đầu kim nhưng có khả năng phát sáng mạnh và tiết kiệm năng lượng. Tuy nhiên, việc gắn chúng lên vải và composit là một cơn ác mộng. Một lần khi thử nghiệm, một mạch đèn bị chập khiến cả bộ giáp tối om trong phòng thử. Cả nhóm lặng đi, nhìn nhau trong nỗi thất vọng.
Một kỹ thuật viên trẻ mới vào nghề, lặng lẽ đề xuất dùng keo dẫn điện để gắn đèn thay vì hàn trực tiếp. Ý tưởng này hóa ra lại là cứu tinh, nhưng đòi hỏi sự tỉ mỉ đến mức cả nhóm phải làm việc dưới kính lúp để đảm bảo từng đèn được gắn chính xác. Có những ngày họ làm việc đến 3 giờ sáng với những cặp mắt đỏ hoe và những ngón tay run rẩy vì mệt mỏi.
Song song với việc tích hợp đèn, ekip còn phải đảm bảo ánh sáng hòa hợp với từng giai đoạn của màn trình diễn. Khi Đức Phúc bắt đầu hát, ánh sáng trên giáp tre cần tạo cảm giác mạnh mẽ như ánh thép của một vị tráng sĩ. Khi lớp giáp được tháo bỏ, ánh sáng trên áo dài phải dịu dàng, làm nổi bật họa tiết Đông Hồ. Và khi cao trào đến, toàn bộ trang phục phải bừng sáng như một ngọn lửa vô hình.
Để đạt được điều này, ekip làm việc với một chuyên gia ánh sáng từ Hàn Quốc, người từng thiết kế cho các nhóm nhạc K-Pop. Nhưng mâu thuẫn lại xảy ra khi chuyên gia này đề xuất sử dụng ánh sáng trắng lạnh, trong khi Hoàng Nguyễn muốn ánh sáng vàng ấm để gợi cảm giác quê hương. Cuộc tranh luận kéo dài với mỗi bên đều có lý do chính đáng: ánh sáng trắng lạnh sẽ hiện đại hơn, nhưng ánh sáng vàng ấm sẽ gần gũi với tinh thần Việt Nam. Cuối cùng, họ thỏa hiệp bằng cách dùng ánh sáng vàng cho áo dài và ánh sáng trắng kim loại cho giáp tre, với sự chuyển đổi mượt mà nhờ hệ thống điều khiển ánh sáng thông minh.
Đức Phúc, dù không tham gia trực tiếp vào khâu kỹ thuật, cũng phải đối mặt với áp lực riêng. Anh phải tập luyện để đồng bộ chuyển động với ánh sáng, đảm bảo mỗi bước đi, mỗi cái xoay người đều khớp với hiệu ứng. Có lần trong một buổi tập, hệ thống đèn bị lỗi khiến ánh sáng nhấp nháy không đúng thời điểm. Anh đứng lặng trên sân khấu, cố kìm nén sự bối rối, nhưng ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. "Nếu trên sân khấu thật mà như thế này, tôi không biết mình sẽ làm gì," anh nói với ekip sau buổi tập. Nhưng thay vì chán nản, anh yêu cầu tập lại từ đầu, từng bước, từng nhịp cho đến khi mọi thứ hoàn hảo. Chính sự kiên nhẫn của anh đã truyền cảm hứng cho cả nhóm, dù họ biết rằng mọi sai sót nhỏ nhất trên sân khấu Moscow có thể phá hủy toàn bộ nỗ lực.
Khi hệ thống ánh sáng hoàn thiện, cả ekip đứng lặng trước sân khấu thử nghiệm. Dưới ánh đèn, bộ giáp tre lấp lánh như một bộ giáp thiên, áo dài Đông Hồ bừng sáng như một bức tranh sống động và nón lá trên vai trở thành điểm nhấn tinh tế. Nhưng họ biết rằng để bộ trang phục thực sự trở thành huyền thoại, Đức Phúc cần mang nó lên sân khấu với tất cả niềm tin và cảm xúc. Và đó là câu chuyện của những áp lực tâm lý mà anh phải đối mặt trước giờ G.
Phần tiếp theo: Áp lực .
Trong những ngày cuối trước khi lên đường sang Moscow, Đức Phúc gần như sống trong phòng tập. Bộ giáp tre, áo dài Đông Hồ, nón lá cách điệu và hệ thống ánh sáng LED đã hoàn thiện, nhưng áp lực thực sự giờ đây đè nặng lên vai anh. Intervision năm 2025 không chỉ là một cuộc thi mà là sân khấu nơi anh phải đại diện cho cả một dân tộc.
Mỗi buổi tập, anh đứng trước gương, nhìn vào bộ trang phục lấp lánh và tự hỏi liệu mình có thể làm được như kỳ vọng của ekip và khán giả Việt Nam. "Tôi không chỉ hát cho mình, tôi hát cho cả đất nước," anh từng nói với Hoàng Nguyễn. Nhưng đằng sau câu nói ấy là những đêm mất ngủ khi anh tự vấn liệu giọng hát và màn trình diễn của mình có đủ sức làm bùng nổ khán phòng Moscow.
Mâu thuẫn lớn nhất mà Đức Phúc đối mặt là sự cân bằng giữa việc làm chủ bộ trang phục phức tạp và việc giữ được cảm xúc khi hát. Bộ giáp, dù đã được tối ưu, vẫn nặng hơn bất kỳ trang phục nào anh từng mặc. Mỗi lần tập luyện anh phải điều chỉnh từng bước đi, từng cái xoay người để không làm xáo trộn các mối nối hay đèn LED. Có buổi khi thử tháo lớp giáp để lộ áo dài, một mối nối bị kẹt khiến anh phải dừng lại giữa bài hát. Cả ekip im lặng, không ai dám lên tiếng. Anh đứng đó, mồ hôi lăn dài trên trán, cố nở một nụ cười để xoa dịu không khí, nhưng ánh mắt lộ rõ sự căng thẳng. "Nếu điều này xảy ra trên sân khấu thật, tôi sẽ không biết phải làm gì," anh nói, giọng khẽ nhưng đủ để cả nhóm nhận ra áp lực đang đè nặng lên anh.
Để hỗ trợ, ekip mời một biên đạo từ sân khấu kịch Hà Nội, người có kinh nghiệm làm việc với các đạo cụ phức tạp. Biên đạo này thiết kế một chuỗi động tác đơn giản nhưng hiệu quả, giúp Đức Phúc di chuyển mượt mà vẫn làm nổi bật bộ trang phục. Nhưng việc tập luyện với biên đạo lại kéo theo một vấn đề mới. Anh cảm thấy mình đang tập trung quá nhiều vào động tác, đến mức mất đi cảm xúc khi hát. Trong một buổi tập, khi hát đến đoạn cao trào của "Phù Đổng Thiên Vương," anh đột nhiên dừng lại, giọng run rẩy: "Tôi sợ mình sẽ chỉ lo diễn mà quên mất hát bằng trái tim."
Lời thú nhận ấy khiến cả ekip lặng đi. Họ nhận ra rằng dù bộ trang phục hoàn hảo đến đâu, nếu Đức Phúc không thể kết nối với khán giả, mọi nỗ lực sẽ trở thành vô nghĩa. Để giúp anh lấy lại sự tự tin, Hoàng Nguyễn và Khai Nguyễn quyết định tổ chức một buổi diễn thử tại một nhà văn hóa ở Hà Nội với khán giả là những người không biết trước về màn trình diễn. Khi Đức Phúc bước ra sân khấu trong bộ giáp tre lấp lánh, khán giả vỗ tay không ngớt. Một cụ bà ngồi hàng đầu sau buổi diễn nắm tay anh và nói, "Cháu làm bà nhớ đến những ngày hội làng khi cả làng cùng nghe kể chuyện Thánh Gióng." Phản hồi này như một liều thuốc tinh thần giúp anh nhận ra rằng bộ trang phục không chỉ là một đạo cụ mà là cầu nối giữa anh và khán giả.
Nhưng áp lực vẫn không dừng lại. Một tuần trước khi lên máy bay, ban tổ chức Intervision gửi yêu cầu bổ sung: tất cả các tiết mục phải được duyệt trước qua video. Điều này có nghĩa là Đức Phúc và ekip phải hoàn thiện toàn bộ màn trình diễn sớm hơn dự kiến, trong khi vẫn còn một số lỗi nhỏ về ánh sáng và mối nối trang phục. Trong những ngày cuối, Đức Phúc gần như không rời phòng tập. Anh tập hát, tập di chuyển, tập tháo giáp và tập cách giữ nụ cười ngay cả khi mệt mỏi. Có lần sau một buổi tập kéo dài sáu tiếng, anh ngồi bệt xuống sàn, nhìn vào bộ trang phục và tự hỏi liệu mình có đủ sức để mang nó lên sân khấu lớn.
Hoàng Nguyễn nhận thấy sự kiệt sức của anh, quyết định tổ chức một buổi tối thư giãn cho cả ekip. Họ cùng ăn bún chả, kể những câu chuyện vui và lần đầu tiên sau nhiều tuần, tiếng cười vang lên trong căn phòng. Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc ấy, Đức Phúc vẫn không thể ngừng nghĩ về sân khấu Moscow. "Tôi muốn khi bước ra, mọi người không chỉ thấy một ca sĩ mà thấy cả Việt Nam," anh nói và cả nhóm lặng đi, cảm nhận được trọng trách mà anh đang mang. Khi máy bay cất cánh, Đức Phúc ngồi bên cửa sổ nhìn xuống bầu trời Việt Nam, tay nắm chặt tấm ảnh chụp bộ trang phục. Anh biết rằng dù áp lực có lớn đến đâu, anh không được phép thất bại, không chỉ vì chính mình mà vì cả ekip, vì khán giả và vì hình ảnh Việt Nam mà anh đang đại diện.
Câu chuyện của ekip: Những người đã đặt cả trái tim vào Bộ Giáp Việt.
Nhưng để biến áp lực thành sức mạnh, anh cần sự hỗ trợ từ những con người thầm lặng phía sau ánh hào quang. Trong ánh hào quang rực rỡ của sân khấu Intervision năm 2025, Đức Phúc là tâm điểm của mọi ánh nhìn, nhưng đằng sau anh là cả một tập thể thầm lặng, đổ mồ hôi và tâm huyết để biến Bộ Giáp Việt thành huyền thoại. Ekip của anh — từ nhà thiết kế Hoàng Nguyễn, Stylist Khai Nguyễn đến những thợ thủ công và kỹ thuật viên ánh sáng — là những mảnh ghép không thể thiếu trong câu chuyện này. Mỗi người trong số họ mang một áp lực riêng, một câu chuyện riêng, nhưng tất cả đều hướng về một mục tiêu chung: đưa hình ảnh Việt Nam lên bản đồ thế giới.
Trong những tháng chuẩn bị, xưởng may ở ngoại ô Hà Nội trở thành ngôi nhà thứ hai của họ. Nơi ánh đèn sáng suốt đêm và tiếng máy may hòa lẫn với những cuộc tranh luận sôi nổi. Nhưng không phải lúc nào không khí cũng tràn đầy năng lượng. Có những ngày, sự mệt mỏi và áp lực thời gian khiến cả nhóm rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở dài và ánh mắt đầy lo âu.
Một trong những thử thách lớn nhất của ekip là sự phối hợp giữa các bộ phận. Nhà thiết kế muốn bộ giáp tre phải lấp lánh như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng kỹ thuật viên ánh sáng cảnh báo rằng quá nhiều chi tiết phản chiếu có thể làm rối hiệu ứng sân khấu. Thợ may, trong khi đó, phải đối mặt với việc khâu từng viên đá Swarovski lên lụa mỏng. Một lần khi một mảnh vải áo dài bị hỏng do lỗi khâu, cả nhóm phải làm lại từ đầu. Với thời hạn chỉ còn vài ngày, một thợ may trẻ mới tham gia ekip, bật khóc vì cảm thấy mình đã làm chậm tiến độ. Hoàng Nguyễn, dù cũng căng thẳng, đã ngồi xuống bên cô, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta không chỉ may một bộ đồ, chúng ta đang kể câu chuyện của cả dân tộc, một lần sai, chúng ta sẽ làm lại tốt hơn." Lời động viên ấy đã giúp cô lấy lại tinh thần, nhưng cũng là minh chứng cho áp lực mà cả nhóm đang gánh chịu.
Mâu thuẫn lớn nhất nảy sinh khi ekip phải quyết định cách phân bổ nguồn lực. Ngân sách hạn chế khiến họ phải lựa chọn giữa việc đầu tư vào chất liệu cao cấp cho giáp tre hay ánh sáng LED. Một số thành viên cho rằng ánh sáng là yếu tố quan trọng nhất vì nó sẽ tạo hiệu ứng bùng nổ trên sân khấu. Nhưng Hoàng Nguyễn kiên quyết rằng chất liệu giáp tre được ưu tiên vì nó là linh hồn của bộ trang phục. Cuộc tranh luận kéo dài hàng giờ với những giọng nói ngày càng cao và những ánh mắt đầy căng thẳng. Cuối cùng họ quyết định chia đôi ngân sách. Nhưng điều này đồng nghĩa với việc cả hai nhóm thiết kế và ánh sáng phải làm việc với nguồn lực hạn chế hơn dự kiến. Một kỹ thuật viên ánh sáng, trong lúc bực bội đã thốt lên: "Nếu chúng ta thất bại, cả thế giới sẽ cười vào mặt chúng ta." Nhưng chính câu nói ấy đã khiến cả nhóm nhận ra rằng họ không thể để áp lực chia rẽ mình.
Để tăng cường tinh thần đồng đội, Khai Nguyễn tổ chức một buổi tối đặc biệt nơi cả ekip cùng ngồi lại chia sẻ những câu chuyện cá nhân. Một thợ thủ công lớn tuổi kể về lần đầu tiên ông làm nón lá cho mẹ mình và cách bà tự hào đội nó ra chợ làng. Một kỹ thuật viên trẻ chia sẻ rằng anh từng mơ ước làm việc cho các show quốc tế và giờ đây cơ hội này là tất cả những gì anh khao khát. Những câu chuyện ấy, dù nhỏ bé, đã giúp cả nhóm xích lại gần nhau. Họ nhận ra rằng mỗi người trong số họ, dù là thợ may, kỹ thuật viên hay nhà thiết kế, đều đang đặt cả trái tim vào bộ trang phục này.
Nhưng áp lực vẫn không ngừng đeo bám. Một tuần trước khi lên đường, một lô đá Swarovski bị giao nhầm kích cỡ, khiến cả nhóm phải làm việc xuyên đêm để thay thế từng viên đá trên áo dài. Có khoảnh khắc, Hoàng Nguyễn ngồi bệt xuống sàn, tay ôm đầu, tự hỏi liệu họ có thể hoàn thành đúng hạn.
Trong những ngày cuối, Đức Phúc trở thành nguồn động lực lớn nhất cho ekip. Dù mệt mỏi sau những buổi tập kéo dài, anh vẫn dành thời gian đến xưởng mang theo bánh mì và nước uống cho mọi người. Một lần anh thử bộ giáp hoàn thiện, đứng trước gương và nói, "Nhìn các anh chị làm việc, tôi thấy mình không được phép bỏ cuộc." Câu nói ấy như một luồng gió mát, thổi tan sự mệt mỏi của cả nhóm. Khi máy bay cất cánh đến Moscow, cả ekip ngồi cùng nhau nhìn ra cửa sổ, biết rằng họ đã cùng nhau tạo nên một điều kỳ diệu.
Phản hồi toàn cầu và Di sản văn hóa.
Nhưng liệu nỗ lực của họ có được đền đáp trên sân khấu quốc tế? Đó là câu chuyện của những phản hồi từ khán giả toàn cầu khi Bộ Giáp Việt thực sự trở thành tâm điểm.
Khi tiếng nhạc "Phù Đổng Thiên Vương" vang lên tại khán phòng Moscow vào tối Intervision năm 2025, không ai trong ekip của Đức Phúc có thể dự đoán được làn sóng phản hồi mà màn trình diễn của anh sẽ tạo ra. Ngay khi anh bước ra sân khấu, trong bộ giáp tre lấp lánh, khán giả đã đồng loạt đứng dậy, điện thoại giơ cao để ghi lại khoảnh khắc. Khi lớp giáp được tháo bỏ để lộ áo dài với họa tiết Đông Hồ sống động, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Chiếc nón lá cách điệu trên vai nhỏ bé nhưng nổi bật dưới ánh đèn, trở thành hình ảnh được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội.
Nhưng điều khiến ekip bất ngờ nhất là cách khán giả quốc tế đón nhận bộ trang phục không chỉ như một tác phẩm thời trang mà như một câu chuyện văn hóa đầy cảm hứng. Ngay sau màn trình diễn, các bài báo quốc tế bắt đầu xuất hiện. Tạp chí Vogue gọi Bộ Giáp Việt là "một kiệt tác thời trang kể chuyện, kết nối truyền thống và hiện đại." Một nhà báo từ The Guardian viết: "Đức Phúc không chỉ hát, anh ấy mang cả một dân tộc lên sân khấu với từng chi tiết trên trang phục như một lời tuyên ngôn về bản sắc." Trên mạng xã hội, #Vietnam và #Intervision nhanh chóng leo top thịnh hành với hàng triệu lượt xem các đoạn video ngắn về màn trình diễn. Một khán giả từ Brazil bình luận: "Tôi không hiểu lời bài hát, nhưng bộ trang phục ấy khiến tôi muốn tìm hiểu về Việt Nam."
Nhưng không phải mọi phản hồi đều tích cực. Một số ý kiến trên các diễn đàn quốc tế cho rằng bộ giáp trông quá phô trương hoặc khó hiểu với người không biết đến văn hóa Việt. Những bình luận này khiến ekip lo lắng: Liệu họ có vô tình tạo ra một hình ảnh quá xa lạ, không đủ gần gũi với khán giả toàn cầu? Mâu thuẫn này khiến ekip phải họp khẩn ngay sau đêm diễn. Một số thành viên cho rằng họ nên điều chỉnh cách truyền thông, giải thích rõ hơn về ý nghĩa của bộ giáp để tránh hiểu lầm. Nhưng Hoàng Nguyễn phản đối: "Chúng ta không cần giải thích quá nhiều. Hình ảnh đã tự nói lên tất cả."
Để chứng minh, anh đề xuất mời một nhóm nhà báo quốc tế đến phỏng vấn trực tiếp Đức Phúc và ekip. Trong buổi phỏng vấn, một nhà báo từ Nhật Bản hỏi: "Tại sao lại là tre, tại sao lại là nón lá?" Đức Phúc với sự chân thành trả lời: "Tre là biểu tượng của sự kiên cường, nón lá là hình ảnh của mẹ tôi, của những người phụ nữ Việt Nam. Tôi muốn mang họ lên sân khấu để thế giới thấy Việt Nam không chỉ là một đất nước mà là một câu chuyện." Câu trả lời ấy được lan truyền mạnh mẽ khiến những ý kiến tiêu cực dần bị lấn át bởi sự tò mò và ngưỡng mộ.
Một sự kiện đáng nhớ xảy ra khi một nhóm khán giả trẻ từ Nga tổ chức một buổi triển lãm nhỏ ở Moscow, trưng bày các bản phác thảo lấy cảm hứng từ Bộ Giáp Việt. Họ vẽ lại những đốt tre, họa tiết Đông Hồ và nón lá với phong cách hiện đại như một cách tri ân màn trình diễn của Đức Phúc. Một cô gái trong nhóm chia sẻ: "Tôi chưa từng biết về Việt Nam trước đây, nhưng giờ tôi muốn đến đó để thấy những lũy tre và những bức tranh dân gian."
Phản hồi này khiến cả ekip xúc động, nhưng cũng làm dấy lên một câu hỏi mới: Liệu họ có thể tận dụng làn sóng này để tiếp tục quảng bá văn hóa Việt Nam hay chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc tại Intervision? Một số thành viên đề xuất tạo một bộ sưu tập thời trang lấy cảm hứng từ bộ giáp, nhưng ý tưởng này lại gây tranh cãi khi một số người lo ngại rằng việc thương mại hóa có thể làm mất đi ý nghĩa văn hóa.
Trong khi đó tại Việt Nam, khán giả quê nhà gần như phát cuồng. Các diễn đàn trực tuyến tràn ngập hình ảnh Đức Phúc trong bộ giáp với những bình luận như "đây là lần đầu tiên tôi thấy Việt Nam được tôn vinh như thế này." Nhưng áp lực từ sự kỳ vọng cũng khiến ekip căng thẳng. Một số bài báo trong nước đặt câu hỏi liệu bộ trang phục có quá tốn kém hay liệu Đức Phúc có thể tiếp tục giữ được phong độ này trong tương lai? Những câu hỏi ấy, dù không ác ý, vẫn khiến ekip phải suy nghĩ: Làm sao để biến chiến thắng này thành một di sản lâu dài, thay vì chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua?
Chiến thắng của Đức Phúc tại Intervision năm 2025 không chỉ là một cột mốc cho sự nghiệp của anh mà còn là một dấu ấn văn hóa khi Bộ Giáp Việt trở thành biểu tượng cho khả năng của một dân tộc nhỏ bé trong việc kể câu chuyện của mình với thế giới. Bộ trang phục với giáp tre, áo dài Đông Hồ, nón lá cách điệu và hiệu ứng ánh sáng không chỉ là một tác phẩm thời trang mà là một lời tuyên ngôn về bản sắc, về lòng tự hào và về sức mạnh của sự sáng tạo tập thể.
Nhưng điều gì khiến bộ giáp này không chỉ dừng lại ở một màn trình diễn mà trở thành một di sản văn hóa, một câu chuyện được kể lại qua nhiều thế hệ? Câu trả lời nằm ở cách nó đã vượt qua rào cản ngôn ngữ, chạm đến trái tim khán giả toàn cầu và truyền cảm hứng cho những người trẻ Việt Nam về giá trị của bản sắc dân tộc.
Sau đêm diễn ở Moscow, Bộ Giáp Việt không chỉ được nhắc đến trên các mặt báo quốc tế mà còn trở thành đề tài nghiên cứu trong các trường nghệ thuật và thời trang. Một trường đại học ở Paris đã mời Hoàng Nguyễn đến nói chuyện về cách kết hợp truyền thống và hiện đại trong thiết kế. Trong bài giảng, anh chia sẻ: "Bộ giáp không chỉ là một bộ đồ, nó là câu chuyện về cách chúng tôi, những người Việt Nam, nhìn về quá khứ để bước tới tương lai." Lời nói ấy khiến các sinh viên từ nhiều quốc gia khác nhau bắt đầu tìm hiểu về Thánh Gióng, về tre Việt Nam và về tranh Đông Hồ.
Nhưng không phải ai cũng đồng ý rằng bộ giáp là một thành công hoàn hảo. Một số nhà phê bình thời trang cho rằng thiết kế này quá tập trung vào yếu tố biểu tượng, khiến nó thiếu tính ứng dụng trong đời sống. Mâu thuẫn này khiến ekip phải đối mặt với câu hỏi liệu họ nên tiếp tục phát triển ý tưởng này thành một biểu tượng văn hóa lâu dài hay chỉ coi nó như một khoảnh khắc sân khấu.
Để trả lời, ekip quyết định lưu giữ bộ giáp trong một triển lãm tại Hà Nội, nơi khán giả có thể đến chiêm ngưỡng và tìm hiểu về quá trình thiết kế. Triển lãm thu hút hàng ngàn người từ học sinh, sinh viên đến những người lớn tuổi từng chứng kiến những ngày khó khăn của đất nước. Một cụ ông khi đứng trước bộ giáp đã nói: "Nhìn những đốt tre này, tôi nhớ đến lũy tre làng, nơi chúng tôi từng chiến đấu để bảo vệ quê hương." Câu nói ấy khiến cả ekip nhận ra rằng bộ giáp không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà là một cầu nối giữa các thế hệ, giữa quá khứ và hiện tại.
Nhưng triển lãm cũng đối mặt với thách thức. Một số ý kiến cho rằng việc trưng bày bộ giáp có thể biến nó thành một món đồ tĩnh, mất đi sức sống mà nó từng có trên sân khấu. Để giải quyết, ekip quyết định tạo một video tài liệu kể lại toàn bộ hành trình thiết kế, từ những bản phác thảo đầu tiên đến khoảnh khắc bùng nổ ở Moscow. Video này khi được phát hành đã thu hút hàng triệu lượt xem, trở thành nguồn cảm hứng cho các nhà thiết kế trẻ.
Trong khi đó, Đức Phúc, dù đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, vẫn giữ được sự khiêm tốn. Trong một buổi phỏng vấn sau Intervision, anh nói: "Tôi chỉ là người mang bộ giáp, còn câu chuyện thực sự là của cả ekip, của những người đã đặt cả trái tim vào từng chi tiết." Lời nói ấy không chỉ khiến khán giả yêu mến anh hơn mà còn làm dấy lên một làn sóng tự hào trong cộng đồng Việt Nam. Các trường học bắt đầu đưa câu chuyện về bộ giáp vào bài giảng văn hóa như một ví dụ về cách nghệ thuật có thể nâng tầm bản sắc dân tộc.
Nhưng áp lực từ thành công cũng khiến Đức Phúc đối mặt với câu hỏi mới: làm sao để tiếp tục mang văn hóa Việt ra thế giới mà không bị lặp lại chính mình? Anh bắt đầu làm việc với các nhà thiết kế trẻ, khuyến khích họ sáng tạo những tác phẩm mới lấy cảm hứng từ văn hóa dân gian, nhưng với phong cách hiện đại hơn.
Bộ Giáp Việt, từ một ý tưởng táo bạo, đã trở thành biểu tượng cho sự kiên cường và sáng tạo của người Việt. Nó nhắc nhở chúng ta rằng dù nhỏ bé, một dân tộc có thể tạo ra những điều kỳ diệu khi biết trân trọng và kể lại câu chuyện của mình. Như bụi tre trong truyền thuyết Thánh Gióng, một cây tre có thể mong manh, nhưng cả bụi tre thì không gì quật ngã. Và câu chuyện này sẽ tiếp tục truyền cảm hứng không chỉ cho người Việt mà cho bất kỳ ai tin vào sức mạnh của văn hóa và nghệ thuật.
Quý vị khán giả thân mến, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi qua hành trình khám phá câu chuyện về Bộ Giáp Việt của Đức Phúc. Hy vọng rằng qua câu chuyện này, các bạn sẽ tìm thấy niềm cảm hứng để giữ gìn bản sắc, dám sáng tạo và mang câu chuyện của mình đến với thế giới. Xin chào và hẹn gặp lại.